Bóng tối và cô đơn - Paul Kenny(Trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Paul Kenny


      Bóng tối và đơn


      Dịch giả: Trọng Danh


      Chương 11





      diện của Coplan, bữa ăn tối chắc chắn thảm hại. Silvet rầu rĩ và lơ đễnh màng che đậy lo lắng của mình. Cũng may Francis vui vẻ, cỡi mở, chịu khó chuyện cho cả hai và mặc dù vậy vẫn tạo được khí dễ chịu.




      Rượu rất ngon và món vịt nấu cam cũng rất thành công.




      Cuối cùng, lúc ăn tráng miệng, bé Suzon bướng bỉnh nhanh với Sivet :


      - Thế nào, Loulou to xác của em, tiếp tục mang bộ mặt sầu thảm đó sao ? Là khách mà giận dỗi như thế là bất lịch lắm đấy, món ăn hạp khẩu vị của sao ?


      - Em , xin lỗi, nhưng cảm thấy được thoải mái lắm.


      - Cuộc chuyện với Francis khiến mất tinh thần đến như vậy sao ?


      - xin em, đừng hỏi nữa.




      Lili chen vào với giọng nghiêm túc hơn và hòi Coplan :


      - Nếu phải là bí mật quốc gia, em muốn biết xảy ra chuyện gì ?


      - Em , có bí mật gì đối với em. – Francis trả lời với nụ cười hiền hậu – giải thích cho em những gì xảy ra. Vì em phải biết chuyện đó. Người em, Raymond Faltière et Louis cộng tác cho ra tạp chí tin tức mà có lẽ đo lường được tiếng vang, nếu như em có đọc báo.


      - Dĩ nhiên là có. – Lili . – Em còn thấy tự hào, em phải giấu chuyện đó. Trong khoảng thời gian vài tuần Ray Falt trở thành ngôi sao lớn trong ngành báo chí. Và chỉ ở nước Pháp, nhiều tờ báo lớn ở ngoại quốc cũng đăng và bình luận những bài báo của ấy.


      Lili hướng về phía Sivet :


      - Chuyện đó khiến vui ! cảm thấy mình bị lu mờ bởi nổi tiếng của Raymond ?


      - Ồ . – chàng phóng viên kêu lên. - ganh tỵ trong nghề nghiệp đối với bao giờ có. Hãy để cho Coplan


      Coplan mỉa mai tiếp :


      - Hãy cho phép mô tả cuộc tranh cãi, nếu các em hiểu cái khó khăn của Louis. thế giới nay, có nghĩa là những nước theo chế độ dân chủ, mở cửa và bàn đến việc thống nhất với nhau, sức đánh bật chính trị, đó là báo chí. Hãy nghĩ đến từ chức của Nixon và các em nắm bắt được những gì muốn . tóm lại, ngày nay có gì chống lại chiến dịch báo chí được dẫn dắt với thông minh, ngoan cường và tài năng. Dĩ nhiên, hàng đống những tay ranh ma có tầm cỡ hiểu tượng này. Và những kẻ đó lồng lộn lên vì muốn trở thành kẻ mạnh nhất, được vũ trang tốt nhất lĩnh vực này. Trong trường hợp của Raymond và Louis, đột phá thành công của tờ báo chí là kiện chỉ có những thuận lợi, công cụ mà họ rèn gây nhiều thèm muốn đến mức đưa đến cuộc tranh cãi. cho rằng quá ba tháng họ bị kẹt trong tiến thoái lưỡng nan lay chuyển được : để mình bị mua chuộc hay để mình bị hủy diệt.




      im lặng căng thẳng bao trùm lên bàn ăn.




      Lili càu nhàu với giọng khô khan :


      - Đó là phóng đoán hay nhận xét ?


      - phải là phóng đoán cũng phải là nhận xét. – Coplan điềm nhiên xác định. – Chúng ta biết vào giai đoạn cụ thể, thực tế và đích thực của cuộc tranh luận đó. Tôi vừa thực theo lệnh của bến Orsay, cuộc điều tra về việc tài trợ của công ty Edoxipress do Raymond thành lập, công ty xuất bản chính thức của tạp chí tin tức. Lúc tôi trở về, tôi được thanh tra cảnh sát mời đến nhà xác để xem xác của nhân vật bị ám sát. Nạn nhân đó bị tra tấn, bóp cổ cho đến chết và chỉ vài giờ sau khi có cuộc chuyện riêng với ông « Ray Falt », giám đốc công ty Edoxipress. Đó là xác chết đầu tiên của cuộc chiến này. Rồi có nhiều xác chết khác nữa.


      Suzon xúc động khẽ :


      - thể tưởng tượng được ! Chúng ta sống trong thế giới văn minh, phải nào ? Người ta lấy quyền gì để có thế tấn công hai phóng viên độc lập ?


      Coplan nhìn Suzon :


      - may, chúng ta còn ở trong lĩnh vực của luật pháp. Đó là đương đầu của hai lực lượng thù - nghịch.


      - Cứ cho là như vậy. – Suzon vặn lại. – Nhưng đó phải là lý do làm hại mạng sống của người khác. Raymond và Louis bộc lộ tư tưởng của mình, chỉ có thế thôi. Họ phạm tội ác nào cả.


      - Rất đúng. – Francis công nhận. – Nhưng trong ngày đẹp trời nào đó số người phát rằng họ bị mắc chứng bệnh ung thư và họ phải chịu chết, họ cũng rơi vào khoảng tối nào. Và cách chính xác đó là hoàn cảnh của Faltière et Louis.




      im lặng lại bao trùm lên mọi người, nặng nề hơn trước đó nữa.




      Cuối cùng Sivet nhìn chăm chú vào Francis hỏi :


      - nghĩ chúng ta nên khẩn trương đến nhà Raymond ngay lúc này ?


      - Với mục đích gì ? – Coplan hỏi :


      - mặt cho ấy biết chuyện, mặt khác thuyết phục ấy tất cả về những nhà tài trợ của ấy cho ta biết.


      Coplan do dự trong khỏnh khắc trước khi trả lời :


      - Tôi chắc chắn đó là chiến thuật tốt nhất … nhưng có điều vừa bất chợt ra trong óc tôi. Từ lúc bắt đầu vụ này, lặp lại nhiều lần với tôi rằng Raymond được luật sư Dorieux chu toàn tất cả những gì có liên quan đêế tự do của ấy, và có liên quan đến trung thực của những số tiền tài trợ mà ấy nhận. Tốt, tôi cho rằng Faltière có liên can, nhưng câu hỏi chính, câu hỏi phải đặt ra cho bạn Raymond như sau : Làm thế nào ấy tiếp xúc được Dorieux ?


      Sivet chưng hửng càu nhàu :


      - thế ! Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hỏi ấy câu như vậy !


      - an tâm , chúng ta nghĩ đến chuyện đó. Nhưng tại, tôi có kế họach khác. Và tôi cần thi hành kế hoạch đó với tôi.


      - Đó là kế hoạch gì ?


      - Cuộc điện thoại tối nay là thứ nghiệm đầu tiên và nó chính xác. Trước khi gặp Raymond, tôi muốn thử nghiệm lần nữa. Vì lần này cũng quyết định , chúng ta quân chủ bài chính trong tay và chúng ta có thể vào cuộc với rất nhiều lá bài tốt trong cuộc chơi.


      - Dĩ nhiên tôi chỉ mong được giúp .


      Sivet hơi bối rối cam đoan.


      - Sau khi uống cà phê xong, chúng ta đến chuyện đó.






      * * *


      Sáng ngày hôm sau, vào lúc 10 giờ, người khách có tầm vóc trung bình ở độ tuổi ngũ tuần, ăn mặc rất đàng hoàng đến văn phòng công ty Edoxipress và xin được gặp ông Ray Falt.




      Như thường lệ, Maridoux thay quyền giám đốc, chỉ muốn tống kẻ quấy rối đó càng sớm càng tốt.


      - Giám đốc của chúng tôi tiếp khách, ông có thể viết thư cho ông ấy hay tạm thời trình bày lý do cuộc thăm viếng cho tôi.


      - O.K, ông làm công việc của mình rất tốt. – Ông ta đùa với giọng Mỹ ồm ồm vang rền cả tòa nhà. – Nhưng tôi từ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đến đây để làm những chuyện ra cái cóc khô gì. Tôi mong ông chập nhận chuyển đến ông Falt danh thiếp của cá nhân tôi ?


      Ông ta chìa danh thiếp cho Maridoux và thêm với giọng đầy tự tin :


      - Tôi quen thân với Louis Sivet. Tôi gặp ông ấy nhiều lần ở Washington.


      Maridoux nhìn lướt qua tấm danh thiếp của gã.




      Peter Kenneth RODENEY


      BÁO EMERIC

      CHICAGO




      Người có tên là P.K Rodeney bình tĩnh thêm :


      - Hãy với ông Falt rằng nếu ông ấy muốn tiếp tôi, tôi đến gặp ông ấy tại nhà riêng ở Soisy, đại lộ Vieux Park. Ông biết , tôi cố tình đến Paris để gặp ông ấy và tôi tốn ít đôla.




      Maridoux bị chấn động, do dự lúc. Người đàn ông Mỹ vui vẻ động viên :


      - , nào ! Hãy đưa danh thiếp của tôi cho ông Falt. Nếu giám đốc của ông muốn được yên thân tốt hơn bây giờ nên tiếp tôi.


      - Xin ông chờ cho chút.


      Faltière nhớ đến cuộc viếng thăm kỳ lạ của người đại diện quỷ tín dụng lục địa, bắt đầu tỏ ý từ chối tiếp người Mỹ đó. Maridoux khẽ :


      - có ý định đến nhà riêng ông. Và tôi nghĩ cách nghiêm túc, vì đọc vanh vách địa chỉ ông ở Soisy.


      - cho rằng quen với ông Sivet ?


      - Phải, bảo gặp ông ta nhiều lần ở Washington.


      - Vậy , mặc kệ ; - Faltière thở dài, - tôi tiếp .




      Ngay lập tức Peter Kenneth Rodenney tỏ ra rất nồng nhiệt.




      đưa hai bàn tay ra và kêu lên :


      - Rất hân hạnh được quen biết ông, ông Ray Falt ! Tôi rất ngưỡng mộ ông. Với con cáo già Sivet, ông làm « vé » đình đám hả ?


      - Xin ông vui lòng ngồi xuống. – Faltière lạnh lùng và xa cách từng tiếng :


      - Rất cảm ơn … nhưng có lẽ tôi phải tự giới thiệu, có đúng nào. Ông biết báo Emeric, kênh truyền hình Extend- TV và hiệp hội Delfo – photo …nếu ông từng làm việc ở Mỹ.


      Ông chắc chắn làm việc với chúng tôi.


      - Tôi chưa từng làm việc ở Mỹ.


      - Mặc kệ ! Ông hỏi Sivet. ta với tôi rằng chúng tôi có vị trí khá cao trong lĩnh vực báo chí thế giới.


      - Xin lỗi ông Rodeney, nhưng tôi có buổi sáng rất bận rộn, xin ông cho biết mục đích của cuộc viếng thăm của ông ?


      - Làm cho ông kiếm được rất nhiều tiền thưa ông. - Người Mỹ hào phóng tuyên bố. – Chúng tôi bị tạp chí của ông lôi cuốn và tôi được báo Emeric giao cho nhiệm vụ mời ông nhận hợp tác.


      - Ông muốn về cái gì ?


      - Vấn đề là … chúng tôi đề nghị với ông xấp lớn đôla, xấp lớn đôla để trở thành cổ động của Edoxipress.


      - Công ty của tôi cần ai cả, thưa ông Rodeney.


      - Chà, chà ! - Người Mỹ kéo dài giọng.- Trong hoàn cảnh tại, tất cả mọi người đều cần đôla và tạp chí của ông cần chúng tôi, tôi công nhận rằng báo Emeric, chúng tôi cũng cần ông, vì tư tưởng của ông khiến chúng tôi quan tâm. Dĩ nhiên chúng tôi sẳn sàng làm tối đa để cho những sản phẩm của Edoxipress có ảnh hưởng quốc tế tốt và chúng xứng đáng. Ông có nhận thấy chỉ riêng ở Mỹ chúng tôi có tám trăm nhật báo ! Cộng với những đặc phái viên của chúng thuộc khối thịnh vượng chung, cộng với Phi châu và Đông Nam Á. Hãy tin tôi . Chúng tôi tặng cho ông cơ may đáng kể. Ai là cổ động chính của công ty ông ?


      Faltière bỗng có sáng kiến :


      - Ông Rodeney, hãy nghe tôi cách trung thực : Tôi bao giờ lo đến phần tài chính của công ty xuất bản này. Bạn Sivet của tôi và chính tôi chỉ chịu trách nhiệm biên tập tạp chí, chỉ có thế thôi.




      đứng lên :


      - Tôi xin ông cùng với tôi … người thay quyền của tôi cho ông tiếp xúc với người phụ trách kinh doanh của tôi. Đó là luật sư, luật sư Dorieux là người duy nhất có thể cho ông những tin tức mà ông quan tâm. Cũng chính ông ta tạm thời thương lượng với công ty mà ông đại diện.


      - Xin cho tôi phút, người Mỹ vừa đưa tay làm cử chỉ trịch thượng. Trong công việc kinh doanh, tôi luôn luôn thẳng đến mục tiêu. Người thay quyền và luật sư của ông, chuyện đó chúng ta bàn sau. Báo Emeric bao giờ bàn cãi với những nhân viên thuộc cấp. Tôi muốn hợp tác với ông . Nhưng nếu sáng nay ông có thời gian tôi trở lại.


      Đến lượt đứng lên :


      - Tôi gọi điện thoại cho ông trong hai hoặc ba ngày nữa. Hãy hỏi Louis Sivet những gì ta nghĩ về báo Emeric … Tôi mang đến cho ông cả tài sản lớn, thưa ông Faltière. Trong thời gian chờ đợi, tôi mở cuộc điều tra về những cổ phần của ông.


      vẫn giữ nụ cười môi khi về phía cửa ra vào. Nhưng trước khi từ giã, với giọng gần như tâm , nhưng dù sao cũng ầm ĩ :


      - Tôi báo cho ông biết rằng nhà Trắng phải chú ý đến đường lối chính trị m àông đeo đuổi. và như ở Mỹ, người ta vẫn thường : những gì Washington muốn thượng đế cũng muốn. Ông Faltière, ông đừng đặt tiền cược lên con ngựa đua tồi. Tôi gọi điện cho ông.





      Paul Kenny


      Bóng tối và đơn


      Dịch giả: Trọng Danh


      Chương 12




      ra, người tự xưng là Kenneth Rodeney tên Paul Dumerson, người Lyon, nhân viên chính thức của cơ quan phản gián, chuyên thủ các vai phối hợp. được Coplan huy động trong mục đích rệt. đến công ty Edoxipress để thực cuộc thử nghiệm thứ hai do Francis nghĩ ra. vậy, đó là cái bẫy.

      Những thanh tra cảnh sát của D.S.T theo dõi gần khu nhà ở đường Marignan – ngồi khuất trong những chiếc xe đậu ở đó từ 7 giờ sáng – hơn nữa suýt để bị bắt gặp và làm hỏng nhiệm vụ.

      Dumerson vẫn còn trong văn phòng của Faltière khi gã cao, gầy, trẻ, ăn mặc đúng đắn, đôi mắt được cặp kính gọng đồi mồi bảo vệ, ra từ khu nhà, băng qua đường và đến chốt trước cửa hàng sách gần đó.

      Chính bất động của gã đó và dai dẳng, cái nhìn chăm chú của chỉa về phía lối ra khu nhà nơi công ty Edoxipress tọa lạc, cuối cùng lôi cuốn chú ý của thanh tra cảnh sát.

      Người ngày phát tín hiệu qua máy bộ đàm:

      - Đây, P.4 … các chàng trai, coi chừng hỏng việc. Tôi có cảm giác gã thanh niên mang kính gọng to, giả vờ nhìn vào tủ cửa hàng sách chờ đợi Dumerson ra. Trừ phi hành động trước. Các bạn chớ để bị lộ khi Dumerson xuất .

      Nhận xét đúng đắn đó tránh được tình thế nguy hiểm cho những thanh tra cảnh sát. Khi ra khỏi khu nhà, Dumerson ràng bị gã cao, to, vạm vỡ và có ria mép theo dõi đường của mình. Nhưng thanh tra cảnh sát động đậy. Và họ có thể nhận thấy rằng gã đeo kính gọng to chỉ theo trong vị trí thứ hai, sau khi quan sát khắp chung quanh.

      Dumerson được vẽ trước lộ trình nhất định và hợp lý lên hướng Champs-Elysée đến Claridge và lặng lẽ vào khách sạn. Thay vì lên phòng của mình, đến quầy rượu.


      ***************



      Gã thanh niên và tên đồng lõa có ria mép bị chụp ảnh dưới nhiều góc độ. Và chúng nhanh chóng bị nhận diện, xác định được chỗ ở và nơi làm việc. Cả hai đều còn là nhân viên của công ty Firway, hãng sản xuất những phim quảng cáo và có văn phòng cùng tầng lầu với công ty Edxipress.

      - Điều phải chứng minh. – Francis kết luận. – Có hệ thống nghe lén cho phép những người của Firway theo dõi tất cả những gì xảy ra trong các văn phòng của Edoxipress.

      - Điều đó có nghĩa là những tên sát nhân của người đàn ông tên là Pierre Laubet, tự Patrick Sémail thuộc công ty Firway. – Tourain tin tưởng tiếp.

      - Rất có thể, Francis đồng ý, nhưng điều có nghĩa tất cả mưu được chuẩn bị rất kỹ lưỡng trước khi lập văn phòng của công ty Edoxipress.

      - Trong trường hợp đó, Dorieux chắc chắn nằm trong mưu đó. – Thanh tra Tourain góp ý.

      - Chuyện đó được chứng minh. – Coplan vặn lại. – Dorieux cũng có thể bị điều khiển. Rất đáng quan tâm nếu biết người hướng dẫn Dorieux thuê những trụ sở ở đường Marignan.

      - Tôi có thể cho điều tra. – Tourain đề nghị.

      - Được và cả những gì có liên quan đến công ty Firway. Nhưng hãy thận trọng, vì nếu những ước đoán của tôi là đúng, công ty Firway che giấu trung tâm tình báo. Và biết liên luy đến cái gì. Thực tế thể lột mặt nạ trung tâm tình báo mà chạm đến chuông báo động.

      Tourain do dự:

      - Có lẽ tốt hơn tôi khấy động bùn lên vào lúc này. – càu nhàu. – Dĩ nhiên các chàng trai của tôi rất khéo léo, nhưng họ có nguy cơ va chạm những địch thủ ranh ma hơn của họ.

      - Đó chính là điều tôi e ngại. – Francis thú nhận.

      Hai người đàn ông im lặng suy nghĩ. Cuối cùng, Coplan quyết định:

      - Ta chia việc ra làm hai. Tôi lo lắng chuyện Faltière và tôi cố tìm hiểu ta có gì trong bụng. Còn trong lúc đó, quan sát xem có cách nào bố trí chung quanh công ty Firway thiết bị kiểm tra mạnh nhưng chạm đến bất kỳ cái gì. Chúng ta làm điểm khác ngay sau khi tôi phỏng vấn Faltière.

      - Đồng ý. – Tourain làm đám bụi rớt xuống phía trước áo của mình.

      Rồi vừa dùng tay phủi cách thờ ơ ngực áo, vừa :

      - Đó là giải pháp tốt nhất. Vì nó phòng giữ tất cả cơ may của chúng ta. Tôi bố trí nhóm phụ trách theo dõi công ty Firway và nhón theo dõi hai tên vô lại theo Dymerson.

      - Hãy cho các chàng trai của rằng họ nhiệm vụ của mình vùng đất đầy mìn.

      - Đừng lo, tôi biết chọn người.

      Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo. Tourain nhấc máy, xưng danh và nghe:

      - Thế à? – với giọng chát chúa, trán nhăn lại.

      để cho người bên kia đầu dây trong hai hay ba phút sau đó ngắt lời với giọng khô khan:

      - Được, được rồi, tôi hiểu. Lúc này các ở đâu?

      - …

      - Đừng nhúc nhích, tôi xem ta phải làm ig.

      Quay sang Francis:

      - Điều mà ông đoán vừa xảy ra. đột nhập trong phòng của Launet quá cố ở khách sạn Golda. Tôi phải làm gì?

      Coplan ràng hài lòng, càu nhàu:

      - Chuyện này phiền phức. Người khách đó rơi xuống như sợi tóc trong chén bánh canh.

      - Chàng trai của tôi chờ lệnh.

      - ta có thể taxi về ngay đây ?

      - Dĩ nhiên là được. Bạn cùng nhóm của ta thay.

      - Vậy hãy gọi ta về ngay tức khắc.

      Tourain ra chỉ thị theo ý Coplan rồi sau đó buông máy xuống :

      - Tại sao người khách bất ngờ đó khiến bực bội đến như vậy? phải đúng theo phỏng đoán của sao?

      - Đúng, nhưng những việc xảy ra quá nhanh. – Francis lầm bầm. – Tôi thích những thình huống dồn dập quá.

      đốt điều Gitane, thở ra đám khói mù mịt.

      - Tôi nghĩ thấy những gì sắp diễn ra. – hỏi Tourain. – Đồng nghiệp của Launet, tự Sémail, ngạc nhiên vì im lặng và biến mất của bạn mình, đến thay. cách khác, theo dõi Faltière?

      - Nếu như đến công ty Edoxipress, bị nghiền nát như Launet nhất định. – Viện thanh tra thăm dò.

      - Chắc chắn là ? – Francis nhanh. – nghĩ thận trọng hơn. Mà chính như vậy mới khiến tôi lo.

      - Tại sao?

      - Vì Faltière ở trong vị trí cực kỳ nguy hiểm.

      - Tôi theo kịp ý nghĩ của . – Tourain thú nhận,

      - có gì rắc rối cả. Các bạn của Launet ngập ngừng, hãy đặt mình vào chỗ họ. Đối với họ, tình hình vừa đơn giẩn và ràng. Launet biến mất sau khi tiếp xúc với Faltière. Kết luận: họ thu xếp để có cuộc chuyện trực tiếp với Faltière và đòi hỏi ấy vài lời giải thích.

      - Đúng, tôi hiểu rồi.

      Họ im lặng lúc.

      Coplan cố gắng tối đa để làm sáng tỏ trong đầu vấn đề rắc rối của mình, nhưng dễ dàng chút nào. Cuối cùng quyết định:

      - Tôi chỉ thấy cách, Tourain. Phải tóm bạn của Launet ngay tức khắc, được chần chờ và cho vào hộp.

      - mà làm theo ý ! – Viên thanh tra cảnh sát chống lại mệnh lệnh. – Tôi lấy quyền gì mà ra lệnh bắt người đó?

      - Tôi đồng ý là hợp pháp, nhưng chấp nhận rằng hoàn toàn phải kéo gã đó ra khỏi dòng điện.

      - đáng tiếc Coplan, tôi làm được. Nếu như cho rằng người đó phải được kép ra khỏi giống như , cầu sếp làm chuyện đó.

      Coplan đoán rằng nên khẩn khoản thêm:

      - Tôi hiểu. – . – Tôi gọi “Ông lão”


      ***********



      Cũng vào ngày hôm đó, vài giờ sau, biệt kích của phân đội hành động thuộc cơ quan phản gián dưới quyền chỉ huy của Jean Legay – nhân viên xuất sắc của cơ quan tình báo và bạn thân của Coplan – vào vị trí trong vùng phụ cận khách sạn Golda.

      Khi người khách khỏi khách sạn lúc hơn 20 giờ 30 chút

      Những thanh tra cảnh sát nhận dạng người khách móc nối với Legay, sau đó Legay và thành viên trong nhóm của ta chuẩn bị hoạt động.

      Chỉ thị của “Ông lão” rất đơn giản và chính xác. có chuyện dùng mánh khóe, ranh ma. Phải tóm khách hàng nhanh tối đa và sạch tối đa.

      Người khác đó là người khoảng ba mươi tuổi, chắc chắn nét mặt cứng rắn, cái nhìn thận trọng, đứng lúc lâu nhúc nhích trước khách sạn, ta mắc bộ quần áo đông xuân màu xám, ta bình tĩnh cho hai tay vào túi áo khoác ngoài, quan sát chung quanh. Có thể ta do dự biết hướn nào.

      Cuối cùng, ràng ta quyết định, bắt đầu lên đường về hướng đại lộ Magenta. ta thong thả dọc đại lộ đến đường La Fayette, quẹo phải và tiếp cách bình tĩnh như từ trước.

      Khi ta đến công viên Montholon, người khách nhàn du cầm điếu thuốc nơi bàn tay trái đến cạnh ta.

      - có lửa . – Người khách nhàn du hỏi.

      - Tôi hút thuốc.

      - sao. – Người kia khẽ. – Đừng làm chuyện dại dột. Lên xe ngay đằng kia…

      Người đàn ông mặc áo khoác màu xám nhìn khẩu súng tự động màu đen chĩa vào mình với vẻ đe dọa và dứt khoát. Rồi quay đầu về hướng chiếc D.S màu đen đậu dọc lề đường. Cách đó đầy hai thước, ta nhận ra rằng ba người khác có tầm vóc vạm vỡ kín đáo kèm hai bên nhưng sát lắm.

      - Các người muốn gì ở tôi? - điềm tĩnh hỏi.

      - Chúng tôi có vài câu muôn snois với về bạn Pierre Launet của . Nào, đừng giả vờ.

      - Tôi đồng ý theo các ông. – Người đàn ông mặc áo khoác xám .

      ta bước vào xe D.S chiếc xe vụt ngay.




      Paul Kenny


      Bóng tối và đơn


      Dịch giả: Trọng Danh


      Chương 13




      Chiếc xe D.S chạy được hai hay ba phút khi trong hai nhân viên phản gián ngồi kèm hai bên người mặc áo khoác xám thực

      động tác nhanh, chính xác, với cương quyết thể so sánh được. Người ngày bị bất ngờ, giật mình, nhưng quá trễ. Cái khăn tầm chất gây mê được áp sát miệng và mũi ta. Mười giây sau, người lạ mặt rơi vào giấc ngủ mộng mị.

      Chiếc xe D.S chạy về hướng ngoại ô bắc bằng lộ trình được tính toán kỹ để tránh những vùng đén quá sáng và quá đông người.

      Cuối cùng nó chạy vào khu nhà hoang vắng. Cổng vào được người gác cố tình đứng đó để đóng cổng lại ngay.

      Ở cuối khu vườn rộng trồng nhiều cây, ngôi nhà theo kiểu đệ nhị thế chiến nổi lên. Nơi này đúng là quá buồn thảm.

      Người đàn ông mê man được đưa ra khỏi xe D.S và đưa vào trong những căn hầm của ngôi nhà. căn hầm khung cửa tròn cũng như cửa sổ, tường trần và trơn, đèn điện và lỗ thông hơi được gắn chặt trần.

      Coplan đứng ở trong tiền sảnh của căn nhà, hỏi bạn Jean Legay của mình:

      - chê vào đâu được?

      - chê được. Như bỏ thư vào thùng thư. Gã đó thèm cố gắng kháng cự. tí nữ tôi nghĩ gần như chờ đợi ở đó hay chuyện đó thích hợp với .

      Coplan nhăn nhó:

      - có chắc được bảo vệ?

      - Trong những trường hợp này bao giờ chắc được chuyện gì cả. Tôi chỉ có thể xác nhận với chúng tôi hết sức thận trọng theo thông lệ.

      - Nào, ta cùng xem.

      Họ xuống tầng hầm. Hai thành viên trong toán của Legay cởi bỏ hoàn toàn quần áo của tù nhân, cố gắng làm cho tỉnh lại. Nằm dài ghế tràng kỷ cũ, khuôn mặt bình thản nhưng tái xanh, người đàn ông phản ứng. Đó là lực sĩ đẹp với những cơ bắp đều đặn và dài, ngực rộng và rám nắng. Cổ chân và cườm tay bị trói – để đảm bảo an toàn, bằng dây da.

      Coplan và Fondance lục xét cách tỉ mỉ quần áo của người bị bắt giữ.

      mang vũ khí. Trong bóp có giấy tờ mang tên George Brechter, đại diện thương mãi, cư ngụ tại Vienne nước Áo. Tài chánh của đầy đủ nhưng quá mức: tiền quan Pháp, Thụy Sĩ và vài giấy tờ bạc lớn tiền Áo. dấu vết gì về nơi thường trú tại Paris.

      - có sổ tay như đại đa số. – Legay làu bàu.

      Coplan nhún vai với vẻ an phận:

      - Tôi mong nhiều hơn cái bóp của chút. Tôi nhờ cho in bản sao những tờ giấy tùy thân của .

      Họ quay sang hai đồng nghiệp tiếp tục chăm sóc cho người mê man. Legay cằn nhằn:

      - Này, Nessil, tôi có cảm giác quá tay, đúng ?

      - vậy. – Người tên là Nessil, người lực lưỡng có nét mặt lạnh lùng công nhận. – Có lẽ tôi hơi quá tay về liều lượng mà nhận ra. Nhưng cân nhắc kỹ, tôi thích như thế này hơn.

      - sắp tỉnh chưa?

      - Đó là chuyện của năm phút. Nhịp tim tăng dần trở lại.

      Thực tế, phải mất hai mươi phút sau Brechter mới chịu ra khỏi cơn mê nặng nề. chớp mắt, thở dài, nhìn bốn khuôn mặt cúi xuống người .

      Coplan cách rành mạch:

      - Thế nào, ông Brechter, bây giờ tôi mong ông khá hơn.

      - Hừm, rất khá. – Gã người Áo miệng khô khốc bướng bỉnh trả lời.

      nhếch mép cười nhỏi:

      - Tôi thấy rằng Paris là thành phố nguy hiểm.

      tiếng Pháp khó khăn nhưng với giọng Đức , hài lòng và gay gắt :

      - Vụ bắt cóc này là sao vậy?

      - Tôi nghĩ ông đoán được rồi? – Coplan ướm lời.

      - Tôi ư? , tôi biết các ông muốn gì ở tôi. – Brechter khẳng đinh.

      - Đây là vụ bắt cóc con tin. – Francis tiết lộ. – Chúng tôi cần có những thông tin về người tên Pierre Launet, tự Patrick Sémail vầ chúng tôi dựa vào ông để cung cấp cho chúng tôi.

      - Về ai? – Người tù nhân kinh ngạc hỏi.

      - Pierre launet, hay Patrick Sémail. – Coplan bình tĩnh lặp lại. – Đừng giả vờ nữa, ông biết rất tôi muốn ai.

      - Tôi biết ai tên như vậy cả.

      - Chúng tôi chắc chắn điều ngược lại. Nhưng trí nhớ của ông có thể còn mụ mẫm…dù sao chúng tôi để cho ông có thời gian suy nghĩ. Để dùng khi cần, tôi nhắc ông nhớ những thuật ngữ của cuộc trao đổi: mạng sống và tự do của ông đối với những gì ông biết về Pierre Launet. quá rồi phải ?

      - Đây là lầm lẫn. – Ngươi Áo tuyên bố. – Các ông lầm người rồi. Tôi chưa bao giờ nghe cái tên Pierre Launet khiến các ông quan tâm đó.

      - Mặc kệ ông. – Coplan gay gắt đáp lại.

      đứng lên với ba người bạn của mình:

      - Nào, các bạn đến đây, chúng ta để yên. Chắc chắn cần nghiền ngẫm chút.

      Lúc ra, cảnh báo tù nhân:

      - Chúng tôi bao giờ bắt lầm người, Brechter. Do đó, ông nên có quá nhiều ảo tưởng. Có thể ông là đại diện thương mại ở Áo, tôi điều ngược lại. Nhưng ở đây, đối với chúng tôi, ông là cái gì đó khác hơn.

      - Thế à? Như vậy đối với các ông, tôi là cái gì nào?

      - Để dụng cách tốt đẹp mà tôi đọc được mấy hôm trước, tôi cho rằng ông là người của bóng tối và đơn. giấu gì ông, cũng như tôi.

      Brechter còn lại mình và ngọn đèn phụt tắt.


      ****************



      Mười lăm phút sau, sau cuộc chuyện ngắn qua điện thoại với Louis Sivet, Coplan rời Feuilleraie (căn nhà nằm ở ngoại ô Paris và là nơi số những kẻ tình nghi tạm thời bị giữ lại cho những nhu cầu của nhiệm vụ đặc biệt) và lên chiếc xe D.S lao về phía giao lộ Pleyel.

      Khi Sivet ra khỏi tàu điện ngầm, Coplan đón đoạn đường khoảng ba mươi mét về phía trước. Rồi sau khi chắc chắn là có ai theo dõi người phóng viên, bước vội bắt tin .

      - Chào. – . Tôi mong cầu của tôi làm phiền quá đáng?

      - Trái lại là đằng khác! – Sivet phản đối. – Nếu biết tôi sốt ruột dồn Faltière vào bước đường cùng đến như thế nào! Chắc chắn hơn cả . Và tôi. Đó là tất cả tương lai của tôi bị thử thách. Nếu Raymond hoàn toàn trực tiếp trong vấn đề tài chính của ta, tôi rơi vào tình trạng khó gỡ.

      - đừng hoang mang quá như vậy, bạn. Dù sao Faltière phải là tên khốn kiếp.

      - , chắc chắn là . Mà là gã ngờ ngệch và cũng có thể tệ hơn nữa.

      - Cú điện thoại của khiến ta ngạc nhiên sao?

      - Có, chút thôi. Ngay lúc đó, ấy có vẻ hiểu, ấy còn đề nghị tôi dời cuộc gặp lại ngày hôm sau ở văn phòng. ấy làm việc và hơn nữa tôi nghĩ ấy muốn tiếp người lạ trong căn nhà của mình ở Soisy.

      - Tại sao?

      - Tôi nghĩ là do tự ái? Theo như ấy giải thích với tôi, đó là căn nhà kiểu dáng Loucheur, đúng ra là cũ lắm rồi và sang sang trọng.

      - Cái chính là cuối cùng ta cũng chấp nhận?

      - Từ lúc tôi xác nhận với ấy về việc rất quan trọng có liên quan đến số tạp chí tới, ấy chấp nhận ngay.

      - Được rồi, đến đây. Xe của tôi ở chỗ kia, dọc theo bức tường của nhà máy.

      - Tôi báo trước với là tôi biết vùng này chút nào cả.

      - đừng lo, tôi biết rất .

      - sao? biết nhà của Raymond?

      - Tôi tìm hiểu lúc trưa.

      - cố tình đến đó?

      - Phải, nhưng tôi dừng lại. Tôi chỉ muốn biết chỗ thôi. Méo mó nghề nghiệp ấy mà. Tôi thích đến nơi mà mình biết nhất là ban đêm. Và nhất là khi có liên quan đến cuộc tiếp xúc với gã mà chung quanh đó có thể tốt cho sức khỏe của mình.

      Họ lên xe và chiếc D.S lao .

      Sau lúc im lặng, Sivet ca cẩm:

      - nghĩ rằng Raymond bị cú nặng?

      - Tôi nghĩ, tôi chắc chắn. Cái chết của gã Patrick Sémail bí đó phải là tai nạn ngẫu nhiên. Faltière chẳng nghi ngờ gì cả. Nhưng ấy là trung tâm của trận chiến kinh khủng.

      - Đó là giả thuyết của ?

      - , đó là nhận xét. Tối nay chúng tôi bắt giữ người đến Paris để thay Sémail. người Áo.

      - thẩm vấn chưa?

      - Chưa. Trong nghiệp vụ của chúng tôi, kiên nhẫn là vũ khí chọn lọc. Trước khi can thiệp, chúng tôi cố gắng thu thập tối đa tài liệu. Đồng nghiệp của tôi ở cơ quan D.S.T tiến hành cuộc điều tra kín đáo những hàng xóm của đường Marignan. sai, cuộc chiến diễn ra giữa những người đó và các bạn bè của Patrick Sémail quá cố. Và tôi có ý nghĩ rằng đó là trận chiến công khai.

      - Nhưng với lí do gì?

      - Tôi chưa biết lý do chính xác của cuộc đối đầu này. Dĩ nhiên, tôi có ý kiến nhưng tôi chờ đến khi hỏi Faltière để có ý kiến giá trị.

      Khi đến Soisy, Coplan đến thẳng nhà của Raymond Faltière. cho xe chạy vòng qua nhà ga cũ, chạy dọc đại lộ vắng vẻ, vòng sang phải rồi sang trái.

      - Hãy nhìn chút khi qua . – với Sivet. – Căn nhà gần cuối về bên trái. Tôi cho xe đậu lại xa hơn.

      - , cảnh vui nhộn chút nào cả, - Sivet lầm bầm , - vẻ vắng ngắt của vùng ngoại ô này gây nên ấn tượng tốt đối với .

      - vậy. – Francis đồng ý. – Phải thích sống đơn mới đến chuii vào xó như thế này.

      - Đúng kiểu của Faltière – Sivet cười khẩy. – Theo ấy kể với tôi, căn nhà gỗ núi bên Thụy Sĩ của ấy còn hoang vắng hơn nữa.

      Chiếc D.S dừng lại trong ngõ cụt được tạo thành bởi bờ cao của đường sắt cũ.

      Hai người đàn ông xuống xe lặng lẽ về hướng căn nhà của Raymond Faltière.

      Họ đẩy cánh cổng hẹp gỉ sét, qua mảnh vườn , lên những bậc thềm.

      Ngay tiếng chuông đầu tiên, cánh cửa bật mở. Faltière mặc quần nhung đen, áo thun trắng cổ lọ, vui vẻ kêu lên:

      - Chúc mừng những bị khách can đảm! Những người dân Paris phải lúc nào cũng chịu khó đến thăm tôi trong nơi ám ảnh này.

      - Ta hãy vào nhà. - Sivet . – Tớ giới thiệu hai người với nhau sau khi mọi người vào bên trong.

      Họ vào tiền sảnh chật hẹp, Faltière đóng cửa lại, Coplan lặng lẽ nhìn ta và hỏi:

      - đề phòng chút nào khi người ta ấn chuông cửa nhà sau lúc trời bắt đầu tối sao?

      - Ơ…. Tại sao? – Faltière kinh ngạc hỏi.

      - Như vậy dường như thận trọng lắm. – Francis gợi ý. – Nhất là trong lúc này.

      - Tôi chờ các .

      - Dĩ nhiên. – Coplan trả lời mà gì thêm.

      Faltière đưa cả hai người khách vào phòng khách.

      - Tôi làm việc. – xin lỗi trong khi chỉ những tờ giấy nằm rải rác bàn cạnh cái máy đánh chứ.

      Sivet hỏi:

      - Cậu chuẩn bị cái gì vậy?

      - Bài trả lời của tớ cho Jack Blent của “Thời báo tin tức tài chính” (New Finacjal – Times). Tớ nghĩ cậu thích nó.

      bật cười thành :

      - là buồn cười cho hoàn cảnh, khi nghĩ đến nó. Tôi buộc phải bác bỏ những luận chứng của những người tán thành các bài báo của mình!

      Aivet càu nhàu:

      - Tớ mong cậu quá dữ dằn?

      - Tớ hoàn tất mọi chuyện, dữ dằn cũng khoan dung. Mục đích của tớ là làm cho độc giả của chúng ta hiểu rằng chúng ta phục vụ cho những cường quốc Anglo-Saxon.

      Sivet lúc đó giới thiệu:

      - Ông Francis Coplan, người bạn cũ, Raymond Faltière…

      Francis Coplan siết chặt bàn tay của Faltière chìa ra. Raymond tiếp:

      - Tôi có gì nhiều để mời các bạn. ly whisky, porto nhé?

      - Cảm ơn, - Francis nghiêng mình từ chối, - Tôi uống rượu. Nhưng nếu cho phép tôi sẵn sàng đốt điếu thuốc.

      - cứ tự nhiên… Nào, ta ngồi xuống. Tôi muốn sớm được nghe những gì các bạn muốn với tôi.

      Coplan đốt điều Gitane đến ngồi vào chiếc ghế bành của phòng khách .

      - Trước hết, - bắt đầu trong lúc thở ra đám khói xanh, - tôi nghĩ rằng tốt nhất tôi nên tôi là ai và với danh nghĩa gì tôi cầu cuộc gặp gỡ với cách hơi lạ thường này…Tôi là công chức, làm việc ở cơ quan tình báo. Theo cầu của bến Orsay trước tiên, rồi sau đó là do cầu của người bạn riền, tôi được giao cho nhiệm vụ mở cuộc điều tra về công ty Edoxipress, về giám đốc của nó và về những nhà tài trợ bỏ vốn để tạo ra nó. Chính bởi đúng đắn của ông mà tôi bám vào hiệu chỉnh này. Hơn nữa vì biết tình bạn của Louis Sivet dành cho ông, tôi cho rằng thành và thẳng thắn chắc chắn là những công cụ tốt nhất của chúng ta để làm công việc tốt lành. Vì thế, nếu như tôi đến việc phải tỏ ra bắt buộc, thậm chí thô bạo, tôi mong trách cứ tôi. Đó là lợi ích của .

      Faltière kinh ngạc vì lời mào đầu đột ngột, thốt lên lời. Coplan rút trong túi ra trong những bức ảnh Patrick Sémail đưa cho Faltière.

      - Người này đến gặp , đúng ?

      - Đúng.

      - Vài giờ sau khi rời văn phòng của , bị bắt cóc, tra tấn và giết chết. Xác của ông ta ở tại viện giám định pháp y. Để liệu cách xử , tôi báo cho rằng phải tên là Patrick Sémail. Cơ quan của tôi lập phiếu của như nhân viên liên lạc lén lút.

      Faltière bày tỏ nỗi đau, có khả năng thốt ra lời nào. Coplan khoan nhượng để cho có thời gian lấy lại bình tĩnh:

      - Faltière, bây giờ phải cho chúng tôi biết ai tài trợ cho công ty ? Nếu muốn bỏ mạng trong cuộc phiêu lưu này, nhanh lên nào, hãy phơi bày tất cả những gì biết.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Paul Kenny


      Bóng tối và đơn


      Dịch giả: Trọng Danh


      Chương 14




      Faltière vừa nhìn chăm chăm Coplan vừa từng tiếng với giọng bối rối:

      - Tất cả những gì tôi biết? Nhưng … về cái gì?

      - Tôi vừa với . Số vốn cho phép tạo ra công ty Edoxipress đến từ đâu?

      Giọng dọa nạt của Francis làm tổn thương nặng nề đến Faltière, nó như gáo nước lạnh. Mệt nhọc nhưng kích thích cứng người :

      - Tôi muốn lặp lại lần nữa, đến đây với tư cách gì và với quyền hạn gì đặt cho tôi câu hỏi đó bằng giọng như thế?

      - đừng giận, tôi là bạn.

      - Mà còn là gì nữa? Tôi có nhiều bạn từ khi tạp chí tin tức của tôi thành công. Nếu tôi hiểu những lời của , thanh tra cảnh sát mà chính phủ muốn cho theo dõi tôi? Người ta muốn làm cho tôi sợ, có lẽ muốn đưa tôi đến việc chuyển hệ?

      - Chính phủ tôn trọng tự do phát biểu của dân chúng. Nếu tôi có hơi đặc biệt quan tâm đến trường hợp của , trước hết là vì muốn bảo vệ .

      - Rất tốt, nhưng tôi gặp nguy hiểm.

      - Đó là ông ! Còn tôi, tôi cho là trái lại. Nhưng điều đó là việc của . muốn trả lời câu hỏi của tôi hay ?

      Sivet nhận thất câu chuyện bắt đầu tốt nên chen vào với giọng thúc bách:

      - Tớ xin cậu, Raymond, đừng nổi khùng! Ông Coplan là người bạn, người bạn . Tớ chịu trách nhiện về ấy như là chính bản thân tơ. Hãy quên lúc chức vụ của ấy. Hôm trước, tớ hỏi cậu những nhà tài trợ của chúng ta có hài và cậu trả lời tớ rằng cậu chưa bao giờ gặp họ. Có phải đó là ? Hay cậu chỉ muốn cho tớ hiểu rằng câu hỏi của tớ là quá tò mò?

      - Đó là . – Faltière lạnh lung .

      - Cho phép tớ nhấn mạnh thêm. – Sivet tiếp tỏ vẻ thúc bách. – Tớ biết rằng cậu bỏ tiền riêng của câu vào công ty, nhưng những văn phòng ở đường Marignan, tiền lương của tớ, của hai nhân viên, những hóa đơn của xưởng in, tiền phát hành, tất cả những thứ đó mất rất nhiều tiền. Cậu với tớ về tài trợ từ bên ngoài. Cộng đồng tiếng Pháp, tổ chức v.v…tớ rất muốn tin, nhưng còn tổ chức đó của ai?

      Faltière do dự, Coplan nhận thấy điều đó và nhanh với giọng khô khan:

      - đừng làm cho tôi rối trí để nắm phần thắng, Faltière. Cơ may duy nhất của chúng ta để tránh thảm họa đó là thành hoàn toàn tuyệt đối của . Tôi xin nhắc rằng người chết trong chuyện này và nghi ngờ rằng có nhiều người khác nữa.

      - Chính luật sư Dorieux là người tổ chức tất cả vụ này phương diện tài chính. Faltière tiết lộ.

      - Mà cho biết chút gì chính xác cả sao?

      - Tất cả những gì tôi biết đó là tổ chức quốc tế rất mạnh mà vai trò là nhằm nâng đỡ những hành động bênh vực cho nền hòa bình.

      - Tên của tổ chức đó?

      - Tôi biết. Đó là trong những điều kiện đặt ra cho tôi như những điều kiện tiên quyết: tôi tôn trọng vô danh của tổ chức đó.

      - Và thuận theo? – Coplan hoài nghi .

      - Phải, tôi thuận theo. Chuyện đó có vẻ lạ thường đối với , nhưng tôi có lý của tôi. ra tôi muốn bằng phương tiện riêng của mình khám phá ra những thong tin mà Dorieux từ chối cung cấp cho tôi. Vì tôi ngu hơn người khác. Tôi tự ấn định cho mình thời hạn sáu tháng để biết tôi dây vào cái gì.

      Coplan dụi tàn thuốc trong cái gạt tàn có chân được đặt cạnh ghế của . từng tiếng:

      - Chuyện đó đưa chúng ta đến câu hỏi chính: trong hoàn cảnh nào quen luật sư Dorieux, Faltière?

      - được tiến cử cho tôi.

      - Do ai?

      - Bởi người đáng tin cậy mà tôi hứa thể tiết lộ tên.

      Im lặng kéo dài khá lâu. Cuối cùng Coplan nhún vai khẽ :

      - Tùy , Faltière. Tôi làm tối đa để giúp và Sivet, bạn của chúng ta làm chứng. Tôi chỉ còn…

      Bỗng Sivet làu nhàu với giọng run lên vì cố nén tức giận:

      - Chờ chút ! Tớ cũng có chuyện muốn , đúng ?

      nhìn chăm chú Faltière với ánh mắt tối sầm:

      - Raymond, tớ rất tiếc cuối cùng phải làm thế này. Nhưng thái độ của cậu buộc tớ phải . rang cậu nhận ra nghiêm trọng của hoàn cảnh và tớ thù hằn gì với cậu cả. Tớ chỉ biết cách chính xác những gì xảy ra và tớ xem thường những nguy hiểm đe dọa chúng ta. Người đáng tin cậy mà cậu hứa tiết lộ tên, tớ muốn biết người đó là ai? Tớ có quyền biết, tớ là tổng biên tập của tạp chí, đừng quên điều đí. Hoặc là cậu tiết lộ tên của nhân vật đó hoặc là tớ từ chắc nay tức khắc. Tùy cậu chịu trách nhiệm việc làm của mình.

      - Ngày mai chúng ta về chuyện đó. – Faltière co rúm người tái mặt .

      - , ngay bây giờ! – Sivet cương quyết nhanh. – Theo cầu của tớ mà bạn Coplan chấp nhận hy sinh buổi tối của ấy để đến Soisy. Do đó, diện của ấy làm phiền hà gì cậu cả. Nếu như tình bạn từ vô nghĩa đối với cậu hãy , tất cả cho chúng tôi. Tớ l ặp lại với cậu những gì tớ muốn biết. Tớ cần đến số tiền mà tớ lãnh. Cậu giữ chức vụ quan trọng đó để biết tớ cần tiền lương tổng biên tập của tạp chí đến như thế nào. Nhưng nếu tớ sẵn sàng từ bỏ nó là vì tình mạng của cậu và của tớ gặp nguy hiểm.

      Faltière cúi mặt nhìn xuống. Mặt tái xám hơn và người ta cảm thấy rất căng thẳng.

      - Được. – nhưng ngẩng đầu lên. – Đây là chuyện có vẻ khó có , tớ chắc chắn như vậy, tuy nhiên tớ thề là nó rất .

      nhìn Sivet:

      - Tớ nghĩ cậu còn nhớ cái đêm chúng ta gặp lại nhau chứ? – với giọng biến chất. - Ở Gay Roy?

      - Dĩ nhiên. – Sivet trả lời ngắn gọn.

      - Cậu rất muốn đưa tớ tới nhà hia chị em Massardel bạn của cậu. Tớ quá mệt và chán ngán với những gì tớ trải qua ở Neuilly, và tớ muốn về nhà… Thế mà khi tớ trở về đây, tớ thấy có ba người lạ mặt đột nhập vào nhà tớ bằng cánh cửa mở khóa đưa ra mảnh vườn, phía sau nhà. Cả ba nhân vật đều xa lạ đề nghị tớ sáng lập ra tạp chí tin tức mà tớ chỉ là giám đốc mà còn là chủ tuyệt đố về việc biên tập, những tư tưởng và chính kiến…

      Coplan hỏi:

      - Họ có đe dọa ?

      - .

      - Luận chứng của họ là gì?

      - Họ hành động cho tổ chức mà những người lãnh đạo quan tâm đến những bài viết của tôi đăng trong các tạp chí và họ phàn nàn thiếu phổ biến tư tưởng của tôi.

      Louise Sivet há hốc miệng, tin vào tai mình:

      - Và cậu thấy chuyện đó mờ ám sao? – tin, càu nhàu.

      - Dĩ nhiên là có. – Faltière xác nhận.

      - Nhưng dù vậy cậu vẫn chấp nhận? – Sivet càng lúc càng bối rối nhấn mạnh thêm.

      - chấp nhận ngay. Họ cho tớ thời gian để suy nghĩ. Sau khi suy nghĩ trong tuần lễ. Cuối cùng tớ nhận lời đề nghị của họ.

      - Mà tại sao vậy? – Sivet kêu lên.

      - tò mò trỗi dậy và tớ tự cho là có thể thử thách họ vì họ cam đoan tự do nghề nghiệp của tớ tớ cảm thấy mình bị kích thích, tớ thú nhận điều đó. Cũng hơi giống ván bài.

      Coplan chen vào với giọng cố làm ra lưng chừng:

      - Faltière, tôi có thể hỏi câu được ?

      - Dĩ nhiên là được.

      - Ở đây tôi tự đặt mình phương diện tâm lý. Nếu như người xa lạ đó đề nghị với trong hoàn cảnh bình thường, tôi muốn trong cuộc chuyện được chuẩn bị trước có chấp nhận ?

      - Ơ…

      Câu hỏi của Francis làm Faltière bối rối. suy nghĩ lúc rồi thú nhận:

      - , chắc chắn tôi lao vào chuyện như vậy. Nhưng tại sao lại hỏi tôi như thế?

      - Bởi vì đó là chi tiết có tầm quan trọng riêng của nó. Những người khách lén lút của biết những gì họ làm. xuất đột ngột của họ tại nhà , cách họ đột nhập cách lén lút, giờ giấc được chọn, tất cả đều nằm trong chuẩn bị tinh thần khéo léo. Và những tính toán của họ là đúng, như đoạn tiếp theo chứng tỏ. chấp nhận trong hoàn cảnh bình thường nhưng chấp nhận nó trong những điều kiện bất thường. Do thách thức.

      - Có thể đúng. - Faltière chấpnhận. – Nhưng tôi lặp lại cho hai nghe rằng ba người lạ mặt đó áp dụng áp lực nào đối với tôi. Khi bỏ , họ còn nhấn mạnh về điểm này, tôi hoàn toàn tự do, quyết định điều gì tôi thấy có vẻ tốt nhất.

      - Dĩ nhiên. – Francis cười khẩy. – Phần chánh làm và chiến lược của họ rất ranh ma. Tại sao lại từ chối?

      - Chính tôi cũng tự đặt cho mình câu hỏi đó. – Faltière nhấn mạnh, - cho nên tôi mới nhận ra rằng trò chơi cũng đáng đồng tiền. Tôi có mất mát gì đâu? vậy, chẳng tí gì cả. Chính họ chịu nguy cơ mất mát.

      Mặt Sivet nặng thêm, chen vào:

      - Và sao nữa? Sau đó xảy ra chuyện gì?

      - Sau thời gian suy nghĩ mà tôi đòi hỏi, tôi nhận cú điện thoại của Dorieux và tự đến đây. Chính vào lúc đó giải thích cho tôi rất lâu rằng những người tài trợ cho công ty chúng tôi, có nghĩa là những người điều hành tổ chức, đòi hỏi bí mật tuyệt đối và thỏa thuận này.

      Sivet nhanh cách mạnh dạn:

      - Tại sao?

      - Vì những lý do ngoại giao, hình như vậy.

      Coplan đay nghiến:

      - Đó là điều tối thiếu mà người ta có thể !

      Faltière ngạc nhiên, nhìn Francis và :

      - Tôi hiểu lắm tại sao tình trạng này có vẻ đáng lo ngại đối với ? Trường hợp của tôi phải là duy nhất, trái lại là khác. Chỉ hôm trước đây thôi, tôi đọc được bằng trong những tổ chức giàu có nhất và danh tiếng tiếng hỗ trợ tài chánh, motojc ách ít nhiều bí mật, những nhà văn nghi kỵ xã hội của Liên bang Xô viết. Theo ý tôi, vì thái đội của Louis xác nhận điều đó, các bi thảm hóa tất cả công việc này, tại sao?

      - Chúng ta trở lại vấn đề này, tôi hứa với . – Coplan . – Và tôi cố gắng tối đa làm sáng tỏ đầu óc của . Nhưng ngay bây giờ tôi muốn cầu thuật lại cuộc chuyện của với Patric Sémail. Người này có điện thoại hẹn trước với vào giờ nhất định nào ?

      - , hoàn toàn . Ông ta đến văn phòng vào giữa buổi sáng, báo trước với ai cả. Người thay quyền tôi cố gắng từ chôi, như đối với những kẻ gây rối, nhưng gã khẩn khoản bằng cách xác nhận rằng chỉ đến để giúp tôi việc riêng rất quan trọng. tóm lại, tôi có nhìn qua danh thiếp và tôi đành nhận lời tiếp . tự giới thiệu là người đại diện hành chánh cho quỹ tín dụng lục địa công ty phụ trách những thông tin thương mại. Tôi chuyển cho những chi tiết của cuộc đối thoại. vậy, vận động của người đại diện quỹ tín dụng này chỉ có mục tiêu duy nhất: tìm hiểu những nhà tài trợ của công ty Edoxipress. Theo , Dorieux và những cổ đông nằm trong sổ thu chi chính thức chỉ là những bù nhìn. Và còn khẳng định rằng cộng động tiếng Pháp dính líu vào việc thành lập công ty Edoxopress. Cuối cùng bóng gió rằng tôi hoặc là người tự bán mình hay con rối bị người ta giật dây. giấu gì các , thốt ra những lời đe dọa gần như che đậy.

      - phản ứng như thế nào? – Coplan khẽ hỏi.

      - Dĩ nhiên là tôi tống .

      - Và cuộc viếng thăm đó làm xúc động sao? – Francis nhấn mạnh.

      - Ơ… có và . Tôi nghĩ rằng mình phải theo ý nghĩ ban đầu của mình: tra hỏi Dorieux. Nhưng chuyện rất kỳ lại xảy ra ngày hôm đó. Dorieux bỗng dưng đến văn phòng, cũng đến bất chợt và bảo tôi thận trọng cảnh giác chống lại những tên vô lại chắc chắn tìm cách tra hỏi tôi và lùi bước trước những biện pháp đe dọa. Dorieux gán việc đó cho thành công của tạp chí Edoxipress.

      Coplan chăm chú nhìn vào Faltière:

      - Hai kiện bất ngờ đó, xảy ra gần nhau. Điều này khiến cho là kỳ lạ, như vậy có đúng ? Nhưng đánh thức được ngờ vực của ?

      - , tuy nhiên, điều gây chút ấn tượng tương đối với tôi là lời thỉnh cầu của Dorieux khi rời khỏ phòng của tôi. trao cho tôi khẩu sung ngắn vừa dặn dò tôi mang nó thường xuyên để tôi có thể tự vệ ngay tức khắc.

      Coplan và Sivet đưa mắt nhìn nhau. Rồi Conplan càu nhàu:

      - Tóm lại, lạnh lùng báo với rằng bị đe dọa?

      - đúng vậy. Và tôi cho rằng nghĩ là cuộc bắt cóc khác thịnh hành trong lúc này.

      - làm gì với khẩu súng đó?

      - Tôi có nó trong áo vét. Tôi đưa cho xem.

      Faltière đứng lên tìm áo vét, rút khẩu S.W ngắn và no tròn, đưa cho Francis và thêm:

      - Người thay quyền của tôi trao cho tôi giấy phép mang súng rất hợp lệ.

      - Đó là dụng cụ tuyệt vời. – Francis . – Thuộc loại tốt nhất trong loại súng ngắ. Tôi cũng khuyên cách nhiệt tình, nên theo lời khuyên của Dorieux. Nhưng cũng cuộc viếng khác, nếu như tôi lầm? Đó là người Mỹ, làm việc cho xí nghiệp lien hiệp Emeric Press.

      Faltière kinh ngạc mở to mắt:

      - Làm sao biết được?

      - Vì chính tôi gởi đến .

      - ?

      - Phải, tôi. Vả lại, tôi báo trước với bạn Sivet của chúng ta, vì đó là cuộc thử nghiệm. Tôi chắc chắn rằng người Mỹ đó bị theo dõi ngay sau khi ta ra khỏi văn phòng của . Giả thiết được xác định tức khắc.

      Faltière còn biết gì nữa:

      - Tôi hiểu. – buông xuôi.

      - Này, - Coplan khẽ, - hãy cho khẩu súng ngắn này trở vào túi. Tôi cố gắng mở mắt cho .

      Faltière làm theo như người mộng du, Coplan đứng lên và bắt đầu:

      - Khi tôi được biết là có người Sémail bị ám sát khi đến gặp , từ đó tôi kết luận rằng là đối tượng thường xuyên bị canh chừng tại văn phòng của . Và cuộc vận động của Peter Kenneth Rodeney, cộng tác viên của tôi xác minh điều đó. Tôi phải mất nhiều thời gian để khám phá ra rằng việc canh gác được đặt trong những phòng ốc của công ty Firway, văn phòng của hãng phim quảng cáo cùng tầng với những văn phòng của Edoxipress. Đó là điểm thứ nhất. Và nó giải thích cho vận động của luật sư Dorieux.

      Faltière cay đắng, chầm chậm:

      - Khi tôi nghĩ rằng tôi hỏi Dorieux, có tài tiên đoán. chắc cười thầm!

      - Chắc chắn là . – Francis đáp trả cách gay gắt. – Đúng ra, tôi thử tin rằng cũng vướng vào và cũng ở trong tình thế nguy ngập. Vì nhận được lệnh mà đến gặp . Những người điều khiển đột ngột nhận được mưu mà họ bày ra cách rất khéo léo đó đe dọa.

      - Bởi ai? – Faltière hỏi.

      - Tôi chưa thể cho biết. – Francis thừa nhận. – Nhưng tôi nhắc chi tiết mà chắc chắn quên. chàng Patrick Sémail đó tự xưng là nhân viên điều tra của quỹ tín dụng, chúng tôi có phiếu liên quan đến ở RG, người đàn ông đó, tôi lặp lại, bị tra tấn và hạ sát. Và vụ này so với câu chuyện của tầm cỡ mới mà bằng mọi giá phải ý thức. Chung quanh , chung quanh tạp chí của , chung quanh công ty Edoxipress, có cuộc chiến đấu nguôi. Cuộc chiến đấu đó là đương đầu hai mạng lưới lùi bước trước bất cứ thứ gì và thanh toán nhau với xác định kịch liệt, vừa rồi, trách tôi bi thảm hóa hoàn cảnh. Tôi chấp nhận lời trách móc đó, dĩ nhiên rồi, vì tôi là người đúng ra lạc quan, như tôi tự cho phép mình lưu ý rằng nếu có người bi thảm hóa hoàn cảnh, đó là luật sư Dorieux. Và bằng chứng là trao lại cho vũ khí và nhắc nhở lúc nào được rời nó. Như thế, nên tự mình rút ra kết luận cách hợp pháp, tự giải thoát từ cuộc vận động của Dorieux và của tôi.

      Faltière im lặng, suy nghĩ lúc, rồi nhún vai khẽ:

      - Tôi nhất quyết tin rằng tình trạng của và của Dorieux đều thái quá. Vì cuối cùng phải giữ hai chân đứng vững mặt đất. Tôi chấp nhận rằng số người đồng ý những tư tưởng của tôi cố gắng bằng bất cứ giá nào gây áp lực cho tôi, làm cho tôi sợ để tôi khóa mồm lại. Đó là chuyện thường xảy ra trong giới báo chí chính trị. Suy cho cùng tôi là cái đích của cuộc chiến kinh khủng diễn ra như vừa đó, những mạng lưới tình báo bí mật lùi bước trước bất cứ thứ gì đó tôi cho rằng các quá xa. tạp chí tin tức dù sao cũng phải là quả bom nguyên tử! Ngay cả khi chấp nhận những bài viết của tôi có thể bắn trúng đích và danh tiếng của Louis cho họ tác động đáng sợ đối với những địch thủ của chúng, mặc cho tất cả chúng tôi chỉ là những phóng viên.

      trực tiếp với Sivet:

      - Chính cậu nhắc nhở điều đó vào buổi tối chúng ta gặp lại nhau. Những phóng viên chỉ là những gã cạo giấy và ảnh hưởng của họ những kiện chẳng có gì là đáng kể. Tại sao bây giờ cho tạp chí của chúng ta là câu chuyện quốc gia?

      Sivet, khuôn mặt tối sầm lại và bướng bỉnh, thân hình thu lại, lầm bầm trong khi nhìn chăm chú bạn mình:

      - phải tớ bực dọc, lo lắng cho tạp chí của chúng ta mà là những gì tất cả mưu che đậy. Mà tôi cho rằng thân mật đối với tôi và nếu như thuật cho tôi câu chuyện ba người xa lạ lén lút xâm nhập vào nhà để lôi kéo vào công việc bí , tôi hứa chắc với điều là tôi theo .

      - Cũng chính vì lí do đó mà tôi với . – Faltière phật lòng vặn lại.

      - Càng lúc càng tiến bộ! – Sivet chua chát rên rỉ. – , cậu nhận ra rằng cậu lao vào đống rác rưởi kỳ lạ, nhưng cậu muốn kéo tớ vào đó, nếu như tớ hiểu ?

      - Tớ muốn giúp cậu. – Faltière xác minh. – Tớ muốn cậu lại trở thành người phóng viên mà tớ quen biết trước đây. Và cách dứt khoát nếu tớ thích chơi ván bài poku đó cách ngẫu nhiên chuyện đó chỉ có liên quan đến tớ mà thôi.

      Coplan cho rằng có lợi nếu tranh cãi như thế có nguy cơ kéo dài dứt. tuyên bố cách dứt khoát:

      - Xét cho cùng, còn là lúc để hai bạn cãi nhau về chuyện đó. Việc làm làm rồi. Và những gì đáng làm bây giờ là cứu vãn những gì còn lại.

      Ánh mắt của dừng lại lâu Faltière:

      - Tôi có quyền ra lệnh cho và tôi tiếc điều này cách thành . Những gì tôi sắp với do đó hơn lời khuyên. Nhưng là lời khuyên thân mật, cấp bách và chí lý. Tôi tin điều đó, phải biến , Faltière. Hãy ném toàn bộ quần áo vào cái vali, lấy hết tiền bạc mà có trong tay, mang theo giấy tờ, tài liệu làm việc, máy đánh chứ của và chuồn . Hãy trốn ở bất cứ nơi nào trừ ngôi nhà gỗ của núi. Có nhiều xó xỉnh hiền hòa và vắng vẻ ở Dordogne hay những nơi khác. Hãy để cho các nhà chuyên môn cắt ung nhọt đó. Đó là nghề của họ.

      Faltière vươn móng vuốt ra:

      - Bỏ ?- kêu lên ràng bị xúc phạm. – cách nghiêm túc?

      - Rất nghiêm túc. – Francis thú nhận. Và tôi còn hơn: Bỏ ngay tức khắc. Ngay lúc này. Tôi hoàn toàn sẵn sàng đưa ra ga hay phi trường tùy lựa chọn. Xe của tôi đậu ở con đường bên cạnh.

      - có vấn đề đó. – Faltière cắt ngang. – Trốn cách đột ngột như giám đốc ẵm túi tiền khi làm những hành động mờ ám. giỡn với tôi đó à?

      - may là . – Francis thở dài đứng lên. – Tôi nghĩ tôi giải thích cách ràng nhưng tôi thấy rằng hiểu gì cả.

      Faltière phản đối:

      - Cho dù bi quan của có cơ sở. Tôi cũng bỏ như kẻ hèn hạ. Trong tuần, phần biên tập của số tạp chí sắp ra được khóa chặt. Lúc đó, chắc chắn tôi Thụy Sĩ. Nhưng ngay tức khắc . Đó là ngoài vấn đề.

      gạn hỏi Sivet:

      - Cậu cũng đồng ý với Coplan hả Louis? Cậu muốn tớ trốn trong xó xỉnh tỉnh lẻ nào đó?

      - ngờ nghệch, Raymond và mãi mãi ngờ nghệch. Dù sao, hay ở lại tôi cũng có ý định chắc chắn là xem lại tình trạng của mình.

      - Tùy . Sáng mai ta xem xét lại vấn đề ở tại văn phòng.

      Sivet chán nản đặt ngón tay lên thái dương.

      - Ở văn phòng? – mỉa mai . – hơi đần độn, phải ? – Coplan vừa chứng minh cho thấy rằng tất cả những lời được thốt ra trong văn phòng của đều bị bọn cùng tầng lầu với ta ghi .

      - Thế sao nào? – Faltière trả lời. – là lúc hau chẳng bao giờ để đo lường Dorieux.

      - Những kinh nghiệm thuộc loại đí, tôi thà biến mất. Nếu muốn biết quyết định của tôi đến tìm tôi từ 18 giờ trở ở quán Gay Roy.

      - Được, tôi đến.

      Faltière quay sang Coplan:

      - Tôi nghi ngờ những ý định tốt, nhưng nếu Louis rời xa tôi, tôi giận lắm.

      - Tôi mong sớm có những tin tức khác. – Francis cách chậm rãi. – Nếu có dịp, tôi gặp các tối mai ở Gay Roy. Tôi cũng đến đó.

      Sivet và Coplan mặt mày nghiêm trang, đầu óc lo lắng, chuẩn bị cáo từ.

      - Tôi đưa các ra xe. – Faltière khẽ trong lúc mặc áo vét vào. – Tôi còn hai, ba câu muốn hỏi các .

      Họ rời phòng khách.

      Faltière mở cánh cửa đưa ra đường, nép sang nhường cho hai người khách bước qua.

      Bên ngoài, đêm mùa thu tối đen, ẩm ướt và thù nghịch.

      Đúng lúc Louis Sivet ra thềm hẹp, người đàn ông bịt mặt xuất trước . Từ trong bóng tối ra như con quỷ dữ.

      - Hãy lùi lại! – Gã ra lệnh với giọng chát chúa và chĩa khẩu tự động vào ngực của Sivet.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Paul Kenny


      Bóng tối và đơn


      Dịch giả: Trọng Danh


      Chương 15




      Ngạc nhiên và xúc động đột ngột, Louis Sivet bước lùi lại, động tác này khiến loạng choạng ngã về phía sau và chạm vào Coplan.

      Vì bị phản quang, Francis trông thấy người đàn ông bịt mặt, nhưng vì nghe rất lệnh của tuôn ra, những phản xạ tự nhiên của nhanh chóng cực kỳ. Cúi gập người xuống chùi sát tường hành lang hẹp của lối vào nhà, bám cánh tay của Faltière để lôi ra xa.

      - Đứng lại! – Người bịt mặt hét lên. – Thêm bước nữa tao bắn.

      Bằng cái đẩy mạnh thô bạo, ném Sivet vào cuối tiền sảnh.

      Coplan lợi dụng khoảnh khắc bối rối, rút khẩu tự động ra, bắn hai phát nhằm hai chân của kẻ tấn công.

      Gã này bị thương buông ra tiếng chửi rửa, ngã sát bức tường chùi từ từ xuống đất.

      Ngay lúc ấy, tên tấn công thứ hai len lỏi lên thềm, tên này cũng bịt mặt, thêm vào đó mũ nghe có loại ống nghe kéo dài, đầu nghe thòng xuống ngực. Chĩa vũ khí về phía trước, ra lệnh:

      - Đưa tay lên!

      Louis Sivet như nhớ lại cách mơ hồ các hình ảnh trong những cuộc phiêu lưu xưa kia của mình ở Đông Dương bèn nằm sấp xuống theo phản xạ. Coplan, nhanh như chớp lao về phòng khách mà cửa chưa được đóng lại. Còn Falttière, đôi mắt mở to, miệng nhăn nhúm, mất hoàn toàn phương hướng. Thay vì tuân theo lệnh của gã đeo ống nghe, rút cách bồn chồn khẩu S.W từ trong túi ra và hai tay bấu chặt báng súng bắt đầu bắn như điên.

      Những viên đạn bắn tung tóe trong huyên náo của tất cả những con quỷ dữ, nảy lên khắp các hướng.

      Người bịt mặt bị thương nơi bụng, rên lên tiếng. Nhưng mặc dù đau đớn cũng kịp đáp trả ba phát súng nổ lẫn tràng súng do Falttière bắn ra. tiếp tục trút sạch ổ đạn của khẩu S.W cách cuống cuồng.

      im lặng thô bạo, bi thảm tiếp theo, Falttière bị hạ gục bởi viên đạn bắn vào giữa trán, ngã xuống cùng lúc với địch thủ của mình.

      Coplan nhàng uyển chuyển như con thú dữ và luồn qua cửa nhà bếp. Vượt qua mảnh vườn phía sau nhà, thận trọng vòng căn nhà, tiến về phía thềm.

      có ai. tiếng động.

      Các giác quan căng thẳng, tanh bước lên các bậc thềm, nhìn nhanh trong hành lang.

      cuộc tàn sát . Máu vương vãi khắp nơi. Sivet, Falttière và hai tên tấn công nằm bất động mặt đất trong những tư thế của xác chết.

      - rối ren hết sức! – Francis nghĩ.

      Cắn chặt răng, tiến vào trong nhà.

      Những người ở chung quanh dám ra ngoài. Nhưng tổng đài điện thoại của cảnh sát nhận mười cú điện thoại và phản ứng của những lực lượng cảnh sát nhanh chóng. Hai xe đầy cớm và xe hòm của những nhóm can thiệp thuộc cảnh sát quốc gia GIGN đến hầu như cùng lúc tại nhà Falttière.

      Trong khoảng thời gian đó, Coplan kịp kiểm kê thiệt hại. Falttière và hai tên tấn công còn sống nữa. Louis Sivet bị trúng viên đạn của Falttière bất tỉnh. Ngay cái nhìn đầu tiên vết thương của nơi bụng làm nguy đến tính mạng.

      Sau khi xem xét xong, Francis gọi điện cho phòng thường trực của Tourain. Nhân viên trực hứa chuyển ngay cuộc gọi của Coplan cho chỉ huy của mình.

      bình tĩnh tuyệt hảo, Francis đón những cảnh sát viên và thanh tra cảnh sát.

      - Tôi giải thích cho các . – lạnh lùng với viên thanh tra phụ trách công việc ở đó.

      trình thẻ đặc biệt của mình ra và thêm:

      - Văn phòng V.S.T được thông báo. Đây là vụ có liên quan đến họ.

      - O.K đưa hai tay lên! – Viên thanh tra khó chịu ra lệnh. – Người ta kiểm tra thẻ của .

      Ông ta với thuộc cấp.

      - Lục soát và còng lại.

      Coplan để cho người này thi hành công việc của ta vì thể tránh được tiến trình công việc và đúng theo luật lệ.

      Tuy nhiên cảnh báo viên thanh tra:

      - nhàng thôi bạn. Tất cả chuyện này là vụ chạm đến bí mật quốc gia. phải là tin vắn linh tinh cho thời báo địa phương đâu.

      - Người ta xem xét chuyện đó,- người cảnh sát , - trong khi chờ đợi tôi nhốt .

      Về phía họ, những người thuộc biệt kích đặc biệt của cảnh sát lo cho những xác chết và người bị thương.

      Ở phòng cảnh sát, Coplan từ chối cách thẳng thắn khai báo gì cả. Đám đông đáng ghét các cảnh sát viên chạn đến cương quyết của , chúng sợ tự tin bình thản của .

      Bị những câu hỏi dồn dập, lặp lại:

      - Tôi chờ ông chánh thanh tra Tourain. Ông ra được báo tin và đến.

      Cuối cùng Tourain đến. Mặt tối sầm, ánh mắt khó khăn, giọng khô khan:

      - Thế nào? – nhanh với Francis. – Tai họa?

      - Tôi e là như vậy.

      - có gì đáng mừng hả?

      - vật. Khi tôi nghĩ tôi hy sinh cả buổi tối để bảo vệ Falttière khỏi thế hiểm, lẽ ra tốt hơn hết tôi nên ở nhà xem ti vi. Tốt nhất ta bị thanh toán mà có mặt tôi.

      - Thuật cho tôi nghe

      Coplan thuật cách đơn giản những gì xảy ra. Tourain :

      - Sivet qua khỏi, cũng may. Nhưng hai tên vô lại bịt mặt và Falttière đường đến nhà xác.

      - Khẩn trương hơn cả là phải ngụy trang cuộc chạm súng này.

      - làm rồi. Chính tôi đọc thông báo dành cho các báo chí.

      - Tôi thể giấu cái chết của Falttière. Tôi đẫ về cuộc tấn công bí .

      - cần bao nhiêu thời gian để kéo tôi ra khỏi rắc rối này? – Francis hỏi trong lúc chìa hai cườm tay bị còng.

      - Thời gian để được lệnh qua điện thoại của sếp lớn, qua Pontoise. gấp lắm sao?

      - Phải, tôi còn nhiều công việc và tôi còn cần đến . Tôi nghĩ hai tên bịt mặt có chứng minh thư.

      - , nhưng xe của chúng được tìm thấy ở ranh giời của làng, những cuộc điều tra được tiến hành.

      - Xe cho thuê, biết trước. – Francis . – Đáng quan tâm hơn cả là có hình ảnh của hai tên bịt mặt. Tôi rất tò mò muốn biết chúng ở đâu ra.

      - cầu được thực .

      - rất thích thú khi thấy phản ứng của Brechter.

      *

      Ngay đối với những người ở đúng vào cửa rào chắn, bộ máy cảnh sát nặng nề bao giờ có điều hành dễ dàng. Cũng nhanh chóng.

      Tourain và Coplan nhận thấy điều đó qua kinh nghiệm của họ. Cuối cùng, gần ba giờ sáng khi viên chánh thanh tra của cơ quan D.S.T và nhân viên của S.D.E.C mới có thể rời trụ sở cảnh sát.

      Coplan khẽ cách tâm lý:

      - Quá trễ để phỏng vấn Brechter ở Feuilleraie. Chúng ta làm chuyện đó trong buổi sáng, vào khoảng mười giờ nếu lúc đó rảnh.

      - Chúng ta rảnh sớm hơn.

      - Tôi thăm Sivet ở bệnh viện Montmorency.

      - Xe của ở đâu?

      - Gần nhà Falttière.

      - Tôi đưa đến đó. Hãy gọi cho tôi ở văn phòng khoảng 9 giờ.

      - Đồng ý. – Francis lo lắng gật đầu.

      - Tôi nghĩ rằng cái chết của Falttière ồn ào lắm?

      - Chắc chắn rồi, nhưng chuyện đó đủ để xúi giục “Ông lão” xếp hồ sơ, trái lại là khác.

      - Ông ta mong cái gì?

      - Tôi biết gì cả. Nhưng điều mà tôi biết, đó là hỗn loạn gây ra bởi tổ chứ nước ngoài đối đầu với nhau lãnh thổ của chúng ta khiến ông ấy điên tiết.

      Tourain hoài nhgi nhăn mặt:

      - Theo ý tôi, phải lúc để ra mặt sốt sắng quá mức.

      - muốn gì vậy?

      - Tôi biết bí mật của các thần thánh nhưng tôi cũng phải là tên ngu đần cuối cùng. Cái chết đột ngột của Falttière làm đổ nhiều lệ về phía chính quyền và của bến Orsay, chính tôi với như vậy đó.

      - chắc chắn đúng.

      - Tôi đánh cược với tất cả những gì muốn rằng vụ này được xếp vào xó.

      - Có lẽ cách công khai. Nhưng tôi biết “Ông lão” khá . Ông ta giả như tuân theo mệnh lệnh chỉ dẫn của bộ trưởng. Dĩ nhiên là như vậy, nhưng ông ta buông ra.

      - Dù sao, tôi nghĩ những chỉ thị được giao cho tôi vẫn còn hiệu lực đến khi có lệnh mới?

      - Dĩ nhiên. Nhất là những chỉ thị có liên quan đến công ty Firway.


      *



      Serge Gounine, giám đốc công ty Firway là người ở độ tuổi bốn mươi lăm. Con trai của người Bạch Nga gốc Odessa. hưởng được gì của duyên dáng huyền thoại Slave. Thấp, bụng phệ, tròn, nước da đục, da nhờn, tóc đen và nhờn, có vẻ ngay cái nhìn đầu tiên là trong những gã hơi thủ đoạn nhưng vô hại như người ta thấy nhiều trong những môi trường của quảng cáo và điện ảnh. Nhưng những ai biết ông ấy nhìn ông ấy theo cách đó. Nụ cười thoáng đôi môi dày thường xuyên vén lên ra chỉ là cái nhếch mép. Và ánh mắt có đồng tử tối chợt sáng lên khi suy nghĩ che đậy tâm hồn băng giá, đầu óc xảo quyệt, tính tình hung dữ do bản chất.

      Nóng nảy, năng động, Gounine hoàn toàn là nhân vật vô trật tự mà đồng nghiệp tưởng tượng. Và thiếu tiền kinh niên, kiểu cách trong công việc kinh doanh, tật gây khó khắn, phức tạp khi tranh cãi về tỷ lệ hoa hồng của ra chỉ là ngụy trang. Vì những tài sản bí mật mà có rất đáng kể.

      Theo thói quen, luôn luôn là người đến văn phòng sớm nhất, đọc thư từ, chọn lọc những thông tin quan trọng, vòng kiểm tra phòng làm việc của thư ký đánh máy và của phó giám đốc, Charles Kallerm kiểm tra xem những máy ghi tự động có hoạt động hay trong thời gian đóng cửa.

      thư ký đánh máy là đẹp, tóc vàn, hai mươi lăm tuổi, ngu ngốc nhưng bị các người chủ của mình chinh phục, đến văn phòng lúc chín giờ, Gounine, Kaller và trưởng phòng – gã có ria mép tên là Joseph Widan – biết qua đêm với ai trong ba người. Nhưng vì ta sống mình trong căn hộ đẹp đẽ ở đường Pompe, vì ta được trả tiền nhiều, vì ta có thưởng thức tình dục hàm hồ vầ vì ta có tính khí rắc rối, phức tạp cho nên ta cho rằng thu xếp đó hoàn toàn thỏa đáng.

      Gounine chăm chú đọc các giấy tờ vào lúc 10 giờ, phụ tá của , Charles Kaller đến.

      - Thế nào, ở đâu? thể đến sơn hơn được sao? cũng biết tôi ghét phải chờ đợi mà.

      Hăn nhìn người cộng của mình và nhíu mày.

      Kaller bực dọc và xấu hổ :

      - Tên Mỹ phải gió đó qua mặt chúng ta.

      - Làm sao có chuyện đó?

      - cho chúng tôi rơi chứ sao nữa! – Gã bực dọc nhanh.

      - Nhưng Joseph cho tôi biết ở Claridge và canh chừng .

      - Đúng, chính xác là như vậy. Nhưng trước nửa đêm chút, khi Joseph đến kín đáo hỏi thăm ở bàn tiếp tân, người ta trả lời rằng ông Rodeney rời khách sạn vào khoảng 19 giờ, với vũ khí và hành trang. Và để lại địa chỉ để chuyển thư từ.

      - Đúng như tôi nghĩ. – Gounine bực dọc . – Chắc chắn tay có nghề, thằng bạn của Launet.

      - Chắn chắn là như vậy. – Kaller thú nhận. – tay lương thiện lừa được chúng ta như thế.

      - Joseph đâu?

      - …trong phòng ngủ của Solange. Đến lượt nó mà. Nó sắp đến.

      Joseph Wildan, gã có ria mép ràng có lợi thế, hãnh diện vì phong cách đẹp của mình, đến sau đó chút.

      Như thường lệ, mua tờ “France-soir” mới nhất và định đọc tờ báo cách êm ả. Nhưng khi máy móc liếc quá trang đầu tờ nhật báo, trố mắt và buông ra tiếng chửi.

      - Trời đất thánh thần ơi! phải chứ? Falttière chết!

      Gounine và Kaller nén cái giật mình.

      - Sao? Gounine lắp bắp kêu lên.

      - Này, đọc ! - Wildan rên lên. – Cái thằng khốn kiếp đó bị hạ tại nhà.

      Gounine và Kaller lao đến tờ b áo như hai con hổ đói.

      Tựa đề trải dài ba cột:

      “TẤN CÔNG BÍ ẤN LÚC ĐÊM KHUYA

      Trong cuộc tấn công bí lúc đêm khuya, phóng viên nổi tiếng Ray Falt bị thương vong…”

      Theo bài tường thuật dài, lộn xộn và đầy những câu lặp lại vô ích, những người điều tra biết chính xác điều gì. vậy, bài báo chỉ là phản ánh mãnh liệt chống lại bạo lực và tiến triển trở nên thể chấp nhận được.

      Gounine bật dậy cách thô bạo:

      - Đồ đểu giả! – gầm lên. – Tôi chắc chắn đó là những gã của tên Brechter làm chuyện đó! Joseph chạy ngay đến Ladel. Dorieux phải được báo tin. Hãy báo chúng ta phải dựa vào Sivet trong tương lại. Nếu như chúng ta…

      Họ bỗng im lặng. Cái loa được đặt trong văn phòng của bắt đầu run lên. Ba người ông nín lặng và chăm chú nghe cuộc chuyện diễn ra trong văn phòng của Faltière trong tòa báo Edoxipress, giữa Dorieux và người thay quyền Maridoux.

      Dorieux bối rối. vừa biết tin cái chết bi thảm của Faltière.

      - Ta có thể tiếp xúc với Sivet ở đâu? – hỏi với giọng cuống cuồng.

      - Ở khách sạn của . – Maridoux trả lời. – Nhưng tôi nghĩ sắp đến. đến giờ làm việc rồi.

      - Hãy gọi cho khách sạn của .

      Nhưng Louis Sivet vắng. Ngoài ra người ta còn về phòng từ đêm qua.

      - Chuyện gì vậy? – Dorieux rên rỉ, than vãn. – Tôi kiên nhẫn chờ thêm chút nữa.

      - xảy ra như thế nào? – Maridoux cay cú hỏi.

      - Đọc … báo có nhiều chi tiết nhưng tôi chắc chắn rằng đây là mưu bắt cóc thành.

      - nghĩ vậy sao? Faltière có biện pháp tự vệ. Chúng ta cảnh giác ông ta và giao cho ông ta vũ khí.

      - mà xem chi tiết! có vẻ được thuyết phục khi tôi giao cho khẩu súng lục vừa bảo rằng mạng sống của bị đe dọa. Thêm vào đó tôi còn hỏi có biết sử dụng vũ khí nào . biết mà, những tay trí thức đó thường chẳng biết chuyện này!

      - Bây giờ ta làm gì?

      - Tôi biết. Tôi cho biết sau. Tất cả vấn đề nhất thiết phải xem xét lại.


      *



      Trong văn phòng bên cạnh, Serge Gounine sao nuốt nổi thất vọng của mình. Cái chết của Faltière là thất bại khủng khiếp của .

      - Chúng ta thanh toán gẫ Patrick Sémail đó cách vô ích. – càu nhàu.

      - ai đoán trước được những gì xảy ra. – Kaller phản đối.

      - Mà có chứ, có chứ! – Gounine gầm gừ. – Trước khi chết, Sémail cuối cùng thú nhận làm việc cho tên Brechter nào đó. Đoạn tiếp theo dễ đoán quá mà, phải vậy sao? Tôi lặp lại đây: những tay của gã Brechter đó làm vụ này. Chúng ta bị lừa ở khắp nơi.

      - Ta phải có thể tìm lại gã Brechter đó phải nào?

      - Phải tìm lại . – Gounine giận điên người xác nhận.




      Paul Kenny


      Bóng tối và đơn


      Dịch giả: Trọng Danh


      Chương 16




      Vết thương của Louis Sivet nghiêm trọng. Tuy nhiên, những xúc động trong lúc cuộc nổ súng diễn ra khiến cho bị cú sốc mà hậu quả khiến các bác sĩ lo ngại về phương diện tim mạch.

      Dù sao nữa, quyết định của các bác sĩ là dứt khoát: cuộc thăm viếng nào được chấp nhận.

      Ngay cả những thanh tra cảnh sát cũng bị từ chối cách khoan nhượng.

      Khi Coplan và Tourain gặp nhau để đến Feuillearaie, họ khỏi tự hỏi về vấn đề này. Tourain bực dọc :

      - Dĩ nhiên Sivet còn trẻ nữa. Đó là cú nặng cho ấy.

      - Tôi gọi điện thoại cho bạn thân của ấy từ rất lâu rồi. ta xác nhận rằng ấy có trái tim khỏe khoắn…như tất cả những gã lăn lộn ở Châu Á và nốc rượu nhiều.

      - Chúng ta hãy mong qua khỏi – Tourain thở dài.

      Đến Feuillearaie, Francis và chánh thanh tra Tourain trước hết có cuộc chuyện ngắn với bốn nhân viên của cơ quan S.D.E.C – quản lý và hai người đóng vai phục vụ đảm bảo việc canh giữ căn nhà và người bảo quản nó.

      - Tất cả đều ổn. – Trưởng toán khẳng định - Tù nhân có vè bướng bỉnh lắm . Tôi có thể ra tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn. đòi hỏi gì, chấp nhận cách rất lịch cho bữa ăn và còn tỏ ra lịch với Duprez, cai ngục thực thụ của .

      - Càng tốt – Coplan gật đầu tán thành - Ông thanh tra và tôi đến chào đây. Hãy cho máy ghi hoạt động. “Ông lão” muốn nghe những gì .

      - O.K tôi làm chuyện cần thiết phải làm. – Gribel lặng lẽ gật đầu. – là người chịu trách nhiệm tối nay (và là trưởng nhóm được giao cho Feuillearaie).

      Georger Brechter nằm ghế bố. chớp mắt khi đèn trần bật sáng. Rồi rùng mình ngồi lên bờ ghế bố tiện nghi.

      Nét mặt căng thẳng và có vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt còn tươi tắn và cằm cạo râu khiến có vẻ mặt khá dữ dằn. Hai cườm tay bị khóa ra sau lưng, hai cườm chân bị cột vào nhau thể làm gì được nhiều. Mặc dù vậy, trái với mọi chờ đợi , có cặp mắt nhanh nhẹn và ràng tinh thần suy chuyển.

      Coplan tấn công ngay vào trò chơi;

      - Thế nào, Brechter , suy nghĩ chưa? Người ta bảo ban đêm sáng suốt hơn ban ngày. Chuyện trao đổi mà tôi đề nghị với , có quan tâm ?

      - Dĩ nhiên là có. – Người bị bắt nhàng trả lời.

      - Tôi phải hiểu rằng trí nhớ của hồi phục?

      - Ông muốn gì, cách chính xác?

      - người có tên là Pierre Launet có nhắc nhớ điều gì ?

      - Ông có thể bỏ mỉa mai, cay độc và châm chọc của mình . - Brechter trong lúc nhìn chăm chăm Coplan với con mắt nghiêm trang. – Nếu chúng ta là những đồng nghiệp như mọi người cho thấy điều đó, chúng ta chuyện với nhau cách nghiêm túc tốt hơn. Và phương diện bình đẳng. Vì tôi cũng có nhiều câu hỏi cho ông.

      Coplan thể nén nụ cười nhõm. Hơn lần, trong nghiệp nhiều mạo hiểm của mình gặp như Brechter trong tư thế đáng lo lắng. Và lúc nào trong những trường hợp đó, cũng phải nhờ đến tài khéo ăn khéo của mình.

      - đảo lộn vai trò. – Francis cảnh báo tù nhân. – Nhưng sao tôi nghe đây.

      - Tại sao ngay từ đầu coi tôi như địch thủ? căn cứ vào cái gì?

      - lầm rồi . –Francis đáp trả. – Vị trí của tôi so với là như thế này: bạn, thù. Tôi xem như nguồn tin tức chỉ có thế thôi.

      - mất tích của Launet và việc bắt cóc tôi là hai việc có liên quan chặt chẽ đến nhau, chuyện đó rất ràng. Nhưng cách giải thích của hai việc đó có những hậu quả thuận lợi hay thuận lợi, tất cả đều tùy thuộc vào giả thuyết đưa ra.

      - muốn đến đâu?

      - Những lợi ích của chúng ta có thể liên đới. – Brechter đăm chiêu thăm dò.

      - Xin giải thích.

      - Trong hai phải chọn : hoặc là Launet chết vào giờ này, hoặc bị nhốt trong nơi bí mật như chính bản thân tôi. Trong trường hợp thứ nhất, những tin tức của tôi chỉ có giá trị mà chúng còn có lợi cho . Trong trường hợp thứ hai, cuộc trao đổi mà đề nghị với tôi là trao đổi giả dối. Tôi nghĩ là .

      Tourain theo dõi cuộc chuyện với chú tâm cao độ, nhíu mày và mím môi . hiểu nhưng Coplan hiểu chiến thuật của gã người Áo:

      - Trước khi trả lời , Brechter, qua thử thách. nên nhớ rằng người ta dạy con khỉ già học làm trò. Tôi bắn giả viên đạn lạc vào trại của . Hãy nhìn hai bức ảnh này cho và hãy suy nghĩ…Hai người này bị hạ đêm qua.

      Francis tiến về phía đặt hai bức ảnh hai người xa lạ tấn công nhà của Faltiere chết trong vụ đó ngay dưới tầm mắt .

      - Đúng là điều mà tôi nghi ngờ.

      - Đến phiên chơi.

      nếp nhăn cay đắng làm giãn đôi môi của người Áo. ta tỉnh ngộ hỏi;

      - Bị chiếu tướng rơi vào nước bí?

      - Có thể là như vậy. Hãy cho chúng tôi nghe về hai người này.

      - Phải, tôi biết hai người này. Đó là hai nhân viên của mạng lưới mà tôi điều khiển. Trong trường hợp nào họ bị chết? Trong trường hợp nào họ bị chết?

      - Trong lúc tấn công Ray Falt tại nhà ấy và giấu gì , Ray Falt cũng chết.

      Khuôn mặt của Brechter chợt khép kín:

      - Bây giờ tôi biết láo. – ta gay gắt rít lên. Hai nhân viên của tôi được dặn dò tuyệt đối được để cho Ray Falt gặp nguy hiểm. Họ phải hỏi ông ta về Launet hơn nữa. Muốn làm gì tôi làm, tôi nữa.

      Coplan nhận ra mình vừa ghi được điểm:

      - Brechter đừng phát rồ lên như vậy, tôi dối . Hai nhân viên của chết, nhưng họ là nạn nhân của hiểu lầm. Chính Falt bắn họ và họ bắn trả để giữ mạng sống của mình. Tự vệ chính đáng hay đại loại vậy. Còn về Launet, bị bắt, tra tấn và giết chết bởi những kẻ lạ mặt mà chúng tôi cố gắng tìm ra dấu vết.

      im lặng, im lặng quá dài. Cuối cùng Coplan tuyên bố :

      - quyết định từ chối cuộc trao đổi của tôi bao gồm nguy cơ: Đó là hệ thống bảo vệ có những thuận lợi của nó, tôi nghi ngờ điều đó. Nhưng đối với , tôi nghĩ nó cũng có những bất tiện nghiêm trọng. ở trong tay chúng tôi, đừng quên điều đó. Nếu chuyện may xảy ra trong khi bị giam giữ, ai biết gì cả. bao giờ biết.

      - Tôi chỉ khi tôi có ý thức. – Brechter quyết định . – Hãy đưa tôi đến gặp nhân viên cấp cao của cơ quan tình báo Pháp.

      - gặp.

      Brechter nhìn khá lâu Coplan trước khi từng tiếng:

      - nghe về tổ chức Kunakoto?

      - Dĩ nhiên là có. Nhưng…trừ phi có bằng chứng ngược lại, đúng ra tôi cố tin rằng đó là huyền thoại.

      - huyền thoại? – Người Áo cười khẩy, khiêu khích. – thiếu lạc quan hoặc là…

      - Hoặc là sao?

      - Người Pháp các dù sao cũng quá ngây thơ để tin rằng những mạng lưới của Kunakoto thuộc nghệ thuật truyền thống dân gian hay chiến dịch tuyên truyền độc hại? Chúng tôi chiến đấu chống lại những tên cướp đó từ bốn năm nay. Và nếu như còn nghi ngờ về phương diện này, cái chết của Launet phải làm cho hiểu rằng đó phải là trò đùa. Tôi cũng có thể ra cho nghe rằng việc thành lập của Edoxipress là vụ của phân đội Eurab trong tổ chức Kunakoto. Chúng tôi biết được nguồn tin tức chắc chắn, vì chúng tôi cho người của chúng tôi len lỏi vào được tổ chức này của người Nhật. Dĩ nhiên cũng qua kênh này mà chúng tôi biết được về chiến dịch Bador.

      - Chiến dịch Bador là gì vậy?

      - Đó là mật khẩu của vị Faltiere.

      - Và những mục tiêu của chiến dịch đó?

      - Những mục tiêu kép, như chín mười lần. Thứ nhất là chiến tranh báo chí. Hai là củng cố trung tâm Paris.

      - bao giờ làm cho tôi tin được rằng người Nhật dám liều lĩnh chơi trò như thế ở Pháp.

      Brechter mỉm cười cay đắng:

      - Tôi cho rằng làm con lừa để có cám ăn ( giả vờ biết thêm tin tức)- càu nhàu. Chúng tôi thể giận , đó là vai trò của …thế lực thứ tư, có tin điều đó ? Tuy nhiên phải tự nhiên mà những người của quốc gia lỗi lạc tuyên bố rằng sức mạnh khổng lồ của báo chí, những cuộc chiến tư tưởng do báo chí đưa đến từ nay giữ vai trò chính trong chính trị. Người Nhật hiểu và họ phải là duy nhất. Bằng cách cung cấp những phương tiện vật chất đáng kể cho cho kết hợp Faltiere – Sivet, Kunakoto tự rèn cho mình vũ khí vừa đáng sợ vừa hữu hiệu như nhau. Đặc biệt là khi chiến đấu chống lại tư tưởng các nước Châu Âu hợp nhất.

      - Tại sao đặc biệt là mục tiêu đó?

      - Bởi vì, thống nhất chính trị của châu Âu là nguy cơ chết chóc cho kinh tế Nhật Bản. sống còn của Nhật Bản tùy thuộc vào những hàng hóa xuất khẩu…Chinh phục những thị trường tiêu thụ là công việc tương đối nếu như Châu Âu vẫn còn chia cắt từng mảnh. Nhưng châu Âu khi trở thành khối chính trị đồng nhất đó là lục địa mất đối với những xí nghiệp của Tokyo.

      Coplan im lặng suy nghĩ lúc, rồi:

      - có vẻ biết nhiều vấn đề Brechter . Tôi công nhận chặt chẽ trong những luận chứng của : chinh phục những đòn bẩy của của báo chí chính trị, ngăn cản thống nhất châu Âu, đó là mục tiêu hàng đầu đối với người Nhật. Nhưng còn ông, mục tiêu của ông là gì?

      - Chống lại Kunakoto. Tôi bảo ông rồi.

      - Với lý do gì?

      Người Áo im lặng.

      Coplan lúc đó đặt câu hỏi quan trọng nhất;

      - Brechter, là ai? Thuộc phe nào?

      - Tổ chức của tôi trong phe bạn với nước Pháp. Tôi thể gì hơn nữa.

      - Điều ngăn thanh toán món nợ của mình với kẻ thù và lãnh thổ của chúng tôi. Ngoài chuyện đó ra là bạn của chúng tôi.

      - Chúng tôi chọn lựa.

      - Nhưng tôn trọng sơ đẳng nhất của những lễ nghi của nghi thức giữa hai quốc gia bè bạn, buộc các phải thực sinh hoạt của mình ở nơi khác.

      - còn có nơi khác nữa! cũng biết . Chiến tranh mà, chúng tôi theo đuổi thuộc tầm cỡ thế giới.

      - Theo ý , Brechter, Ray Falt có ý thức về những gì ấy làm ?

      - Tôi biết. Chính đó là điều mà Launet phải làm sáng tỏ.

      - Còn luật sư Dorieux ?

      - Người đó chúng tôi chắc chắn bị điều khiển. Dĩ nhiên biết nằm trong mưu hoàn toàn lương thiện. Nhưng vì chỉ làm như vậy, tìm hiểu quá nhiều. nhận được nhiều tiền, tống chúng sang Thụy Sĩ và thu xếp những chuyện bịa tất cả của những chuyện bịa. Vì khéo léo , thủ đọan, quỷ quyệt trong nghề, những điều tra viên hữu hiệu nhất rất khó phát ra. Nếu mong bắt quả tang hay phát lỗ hổng chỉ của lớp vỏ bọc nơi , mất thời gian. Tôi biết tôi cái gì mà.

      Nét mặt của Coplan đanh lại, bình tĩnh từng tiếng :

      - Tôi lặp lại câu hỏi của tôi, Brechter, là ai?

      Người Áo chế giễu nhưng nét mặt cúi xuống;

      - đại diện thương mãi khiêm tốn biết gì về những việc xảy ra cho mình và thích trở về càng nhanh càng tốt căn hộ của mình ở Vienne.

      Coplan gật đầu tán thành quay sang Tourain :

      - Hôm nay như thế là đủ rồi, ta thôi.

      Họ bỏ để tên tù ở lại với đơn của mình.

      Coplan đòi người đồng nghiệp của mình thuộc S.D.E.C bản ghi cuộc chuyện với người Áo và hứa trả lại. Trong lúc xe chạy về Paris, Tourain khẽ :

      - nghĩ gì về tất cả vụ này?

      - Rằng gã đó chắc chắn phải tay mơ.

      - Đó cũng là cảm giác của tôi. Nhưng tôi về câu chuyện và mạng lưới Nhật Bản …khá khó tin phải nào?

      - Dĩ nhiên là có đồ ăn thức uống trong những gì kể. Ít ra nó đứng vững. Mặt khác thái độ tự tin, bình tĩnh của , cung cách chững chạc toát ra từ người , tất cả những thứ đó khiến ta phải suy nghĩ.

      - Về quan điểm nào?

      - Theo ý tôi nếu tự cảm thấy bình tĩnh như thế là vì có những lý do.

      - vậy sao?

      - Tương lai mách bảo linh tính của tôi có đúng hay , nhưng tôi tin rằng Brechter biết tự che đậy mình. biết Tourian, khi nhân viên tình báo phải nhận rằng mình điều khiển tổ chức lén lút và đúng là điều mà Brechter làm đó là vì có niềm tin thoát nạn. bao giờ Brechter giữ được ngôn ngữ như thế nếu như thận trọng. biết chúng ta có thể thủ tiêu . Thế mà, mặc dù vậy, tiết lộ cho chúng ta những mục trang nhiệm vụ của mình ở Paris. Chuyện đó có làm bối rối hả?

      - Hoàn toàn . Tôi gặp ít những điệp viên trong trong nghiệp của tôi. Và tất cả trừ ai , cố gắng nhồi nhét vào đầu tôi những tuyên bố giá trị. Câu chuyện tổ chức Nhật Bản này là tiểu thuyết. Tại sao người Nhật quái quỷ đến tài trợ cho công ty báo chí ở nước chúng ta?

      - Tôi chia sẻ hoài nghi của . – Coplan tin tưởng . – Khi người Nhật gây chiến tranh, họ chiến đấu mọi phía và họ quên rằng người Nhật quyết định cách dứt khoát rằng cuộc chiến tranh của thế kỷ thứ XX là cuộc chiến tranh kinh tế , thương mại và tài chính , nếu chuyển vị những phương pháp mà họ áp dụng trong cuộc xung đột thế giới vừa qua, lập luận của Brechter hoàn toàn có thể chấp nhận được . Thêm vào đó, tôi báo cho rằng tôi khám phá ra trùng hợp ràng giữa những lời thú tội của người Áo và những gì chúng ta biết.

      - Tôi tò mò muốn biết điều mà “Ông lão” nghĩ về tất cả câu chuyện này. – Tourain buồn bã .



      Ông giám đốc cơ quan S.D.E.C sau khi nghe hết sức chăm chú cuốn băng ghi cuộc chuyện của Coplan và Brechter, ngồi im lúc lâu.

      Coplan khẽ:

      - Đáng chú ý ?

      - cho phép. – “Ông lão” càu nhàu - tôi muốn nghe lại cuộc chuyện đó.

      Ông chỉnh máy ghi cho chạy cuốn băng lại lần nữa .

      Khi im lặng trở lại , ông từng chữ, khuôn mặt lạnh lùng :

      - Dĩ nhiên có gì có thể kiểm chứng những điều mà Brechter . “Người từ phương xa về dễ khác”, tục ngữ thế. Trút hết lên lưng tổ chức bí của người Nhật dễ dàng. Tôi hầu như bánh nhân kem…

      - Chúng ta có vài hồ sơ về những mạng lưới Kunakoto đó, nếu tôi nhớ lầm.

      Ông lão cười khô khan và ngắn , cái cười của con sói.

      - Nếu người ta có thể gọi đó là những hồ sơ! Những chuyện ngồi lê đôi mách , những tin đồn, những tiếng vang gián tiếp được lượm lặt bởi người này hay người kia trong đám những đặc phái viên khả kính của chúng ta! có gì cụ thể, có gì xác thực.

      - Và nếu như tôi chuyến sang Vienne? – Francis bỗng đề nghị. Với những tấm ảnh của Brechterm Launet , hai người tấn công nhà của Faltiere, tôi có thể thăm dò bạn bè người áo của chúng ta. Cuộc thử nghiệm có thể đáng đồng tiền bát gạo , ai biết đâu được.

      “Ông lão” do dự, cân nhắc cái được và cái .

      - Ơ…được…dù sao cũng phải là ý kiến tồi. – Ông chấp nhận . – có thể thử về phía tòa soạn báo Wiener Post, chính phóng viên của tờ tuần báo đó là người đầu tiên gợi ý về diện của nhóm Kunakoto. thấy chuyện đó trong hồ sơ.

      - Bản thân tôi cũng có vài liên lạc ở Vienne, ông cũng biết.

      - Phải, tôi nghĩ rằng nếu điều này đáng công di chuyển . – “ông lão” kết luận. Hãy hỏi Rousseaux tổ chức cho chuyến đó.

      - Còn Brechter?

      - Hãy để ở trong tù chút. Có lẽ trở nên lắm mồm hơn về chính đề tài của mình và dĩ nhiên tất cả ở đó.

      - O.K sáng mai tôi lên phi cơ.



      Khi vừa đến Vienne bằng chuyến bay Air France 782, Coplan được tiếp đón cách kín đáo bởi Jerome Fevan, nhân viên thường trú địa phương của S.D.E.C.

      Đồng hồ của phi cảng Schewechat chỉ 11 giờ 40.

      - Rất vui được gặp lại , Francis - Fevan với nụ cười kỳ lạ ở khóe miệng.

      - Rất hân hạnh. – Coplan đáp khẽ . – Tôi mong tìm cho tôi khách sạn dễ chịu?

      - tiếc, tôi lo vấn đề đó. vô ích , vì lại trở về bằng chuyến bay này, ngay ngày hôm nay lúc 17 giờ 10 và trở lại Paris. “Ông lão” vừa nhắn với tôi như vậy. Ngay sáng nay, rất chính xác vào lúc 10 giờ 35.

      - đùa chứ?

      - chiếc xe công vụ chờ ở Orley.

      - Dù sao chúng ta có thể ăn trưa với nhau chứ? – Coplan tâm lý đề nghị.

      - Dĩ nhiên.



      Điều bất thường là khi Coplan đến trụ sở S.D.E.C ở Paris trước 22 giờ chút, “Ông lão” chờ ở đó. Coplan :

      - Nếu như ông làm thêm giờ, đó là vì có lý do quan trọng, chắc chắn như vậy. Có gì mới trong vụ Brechter?

      - Có, đúng như vậy.Chúng ta đến Feuilleraie. Tôi thuật cho biết đường những gì xảy ra.

      Họ lên chiếc xe D.S do tài xế riêng của “ông lão” lái.

      Trong khi chiếc xe du lịch chạy bon bon về hướng ngoại ô phía Bắc, “Ông lão” giải thích”

      - Sáng nay, khi vừa đến văn phòng, tôi được Bộ trưởng mời đến bộ ngoại giao. Tôi đến bộ quốc phòng và từ đó đến Bến Orsay. Chúng tôi được trong những giám đốc tiếp và chúng tôi gặp bí thư thứ hai của tòa đại sứ Trung Hoa Tân quốc. Nhà ngoại giao dễ mến đó của Bắc Kinh thông báo cho chúng ta rằng ông ta cho tiến hành cuộc điều tra về bốn cộng tác viên người Châu Âu thuộc công tác của Trung Quốc ở Vienne. tóm lại với thẳng thắn làm động lòng đặc trưng của những công chức của Mao, người Trung Hoa bé đó tuyên bố cách bình đằng rằng Brechter , Launet và hai phụ tá của Brechter đến Paris để điều tra về Ray Falt và về Edoxipress !...Trung thực lấy trung thực. Tôi kể hết tất cả những gì tôi biết. cũng gần hết tất cả … đoán được đoạn kết, tôi nghĩ vậy.

      - , tôi đoán ra . – Coplan thản nhiên .

      - Nước Pháp còn đủ mạnh nhất là còn đủ giàu để tự cho phép mình xúc phạm cường quốc bè bạn, đặc biệt là Trung Hoa dân quốc. Để hơn, chúng ta thả Brechter và xin lỗi về ngộ nhận đáng tiếc đó.

      - Chính là vì vậy. – Coplan mơ màng . – giai đoạn của cuộc tranh giành ảnh hưởng khiến cho Trung Quốc đối đầu Nhật Bản. Tôi hiểu tại sao Brechter giữ được tinh thần. Nhưng chính Tourain bị ngạc nhiên.

      - đừng lo. Tôi thu xếp với ta. Vả lại tôi báo cho biết dù sao nữa chúng ta cũng phải là người thua cuộc vì nghĩ kỹ rằng tôi trả giá đầu hàng từ bề ngoài của tôi. Nước cộng hòa dân chủ Nhân dân Trung Hoa đề nghị cung cấp cho chúng ta những giai đoạn nổi bật của cuộc chiến đấu chống Kunakoto của mình. Và trung thực mà , tôi bực dọc về thỏa thuận này.

      - Còn Edoxipress ra sao?

      - Tôi về nó cho nghe. Tôi tiếp xúc với Lilli Mossardel và ta lo cho Louis Sivet ngay sau khi ta có thể tiếp khách , như vậy nghĩa là ta chắc chắn lành bệnh … vậy, tôi giao cho con bé Mossardel thuyết phục Sivet rằng ta phải tiếp tục xuất bản tạp chí tin tức của công ty Edoxipress.

      - Trong mục đích nào?

      - Nếu tổ chức Kunakoto có ý định sử dụng công ty Edoxipress để củng cố trung tâm ở Paris của nó.Chúng ta có chỗ ngồi tốt để có những tin tức đáng chú ý. Tourain huy động những thợ đường ống tốt nhất của mình. Như vậy chúng ta có thể nghe những gì trù tính trong lòng công ty Firway.

      Coplan mỉm cười:

      - Dĩ nhiên cực điểm của mánh khóe, công nhận. Nghe những người nghe , chuyện phải làm.

      - Mốt Pháp cần biết những gì xảy ra thế giới, Coplan. Bây giờ hơn bao giờ hết.


      HẾT

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :