Bóng tối kinh hoàng - Sydney Seldon (47 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 26.2:

      Bữa cơm lặng lẽ rồi cũng trôi qua, Kelly :

      - Tôi muốn tắm.

      Diane gì.

      Bước vô buồng tắm, Kelly thay đồ leo vô bồn nước mở vòi. Được ngâm mình trong nước nóng nàng cảm thấy dễ chịu. Nàng nhắm mắt thả hồn bay bổng…

      ***

      Những lời Meadows còn văng vẳng bên tai "Bà biết ông ta say mê đắm đuối. Ông muốn lấy bà ngay. Bà đừng để cho ông thất vọng" Kelly nghĩ

      Meadows . Kelly thích thú được gần gũi với Mark. Vui vẻ hồn nhiên, biết âu yếm và chăm sóc nàng.

      Cạm bẫy tình, nàng nghĩ, ông chỉ là bạn thôi. Thà đừng chơi trò ú tim. Ta dừng lại đây.

      Sau bữa tiệc Mark gọi cho nàng:

      - À, Kelly. Tối nay muốn đâu? Mark phập phồng chờ đợi. - ăn nhà hàng hay là coi hát? Hay là mua sắm ban đêm, còn nữa…

      - Tiếc là thể được Mark. Tối nay tôi bận việc.

      thoáng im lặng.

      - À, tôi nghĩ là giữa ta với nhau có…

      - Ờ, ta có gì đâu? Kelly đứng lại đó, tự trách mình vừa lỡ lời. Tiếc là ta có lỗi giữ mồm giữ miệng.

      - Thôi, thế nầy. Tôi gọi lại sáng mai.

      ***

      Đúng hẹn hôm sau gọi Kelly:

      - Nếu mà tôi có làm phiền

      Kelly cố dằn lòng:

      - Tôi lấy làm ân hận, Mark.

      - Tôi … tôi có chỗ rồi! - Nàng bỏ ngang. Giây phút im lặng dài như vô tận.

      - Chao ôi! - Mark vừa thốt lên, giọng ông run run. - Tôi hiểu… lẽ ra tôi phải biết là… chúng ta nên mừng cho nhau. Tôi xin chúc bà được hạnh phúc và cho tôi gởi lời chào Angel.

      Mark gác máy. Kelly lặng lẽ giữ chiếc điện thoại tay, đau khổ. Rồi ông bỏ qua cho ta, Kelly nghĩ, và ông tìm được người xứng đáng hơn.

      Kelly bận rộn suốt ngày, luôn tươi cười sàn diễn, được sống giữa những tràng vỗ tay khen ngợi của khán giả mà trong lòng héo hon. mọi thứ như đổi khác. Nàng định gọi cho rất nhiều lần nhưng lại thôi. Ta làm cho thất vọng bấy nhiêu cũng vừa rồi.

      Mấy tuần lễ qua , Kelly nghe tin Mark.

      Nàng gác chuyện lại. Giờ nầy chắc tìm được hình bóng khác. Được vậy ta mừng cho , nàng nghĩ tự đáy lòng mình.

      ***

      buổi chiều thứ bảy, Kelly bận rộn cho chương trình biểu diễn thời trang chung quanh đám đông khán giả của giới thượng lưu Paris. Nàng bước ra sân khấu sàn diễn, những tiếng xì xào khen ngợi nổi lên. Kelly mặc người bộ cánh thời trang dạo phố buổi chiều, tay đeo găng. Bất thình lình chiếc găng tuột ra rơi xuống sàn. Kelly chưa kịp nhìn xuống vừa lúc chân nàng giẫm lên trượt té nhào úp mặt xuống sàn. Khán giả há hốc mồm nhìn theo. Kelly nằm im bất động, nàng cảm thấy xấu hổ. Nàng dám kêu la, hít vô hơi đứng lên lặng lẽ bước nhanh vô bên trong.

      Vô tới bên trong phòng trang điểm, chuyên viên lo trang phục vội :

      - Tôi có bộ đồ thay sẵn đây. Em nên…

      Kelly bật khóc.

      - Thôi. Tôi… Tôi dám trở ra ngoài lần nữa trước mặt mọi người, họ cười cho.

      Trông nàng mặt mũi hốc hác.

      - Tôi thấy sao.

      - Tôi bao giờ trở lại sàn diễn nữa, mãi mãi.

      - vậy.

      Nàng nhìn quanh. Mark đứng chờ trước cửa.

      - Mark? Sao… ông tới đây làm gì?

      - À tôi lòng vòng bên ngoài nãy giờ.

      - Ông… ông nghe chuyện gì ngoài đó chưa?

      Mark nhếch mép cười:

      - Khéo . Tôi muốn được nhìn thấy lần.

      Kelly trố mắt nhìn:

      - Sao?

      Ông bước lại rút khăn mù soa trong túi ra chấm lên những giọt nước mắt còn đọng lại bên má:

      - Kelly, trước khi em ra sàn diễn, khán giả mong chờ được nhìn thấy thần tượng người đẹp thời trang, ước mơ khó vươn tới. Ngay lúc em sẩy chân té ngã mọi người mới nhận ra em cũng là người như bao người khác, họ càng ngưỡng mộ em gấp nhiều lần. Em trở lại sàn diễn tức là em muốn đem lại cho họ niềm vui.

      Nàng nhìn vô ánh mắt biết xót thương vì đồng loại và chính cái giây phút đó Kelly lòng thương .

      Người phụ trách thời trang đem cất bộ đồ ngủ vô tủ áo:

      - Bà đưa đây. - Kelly . Nàng nhìn Mark cười trong nước mắt.

      Năm phút sau, Kelly cảm thấy tự tin bước trở ra sàn diễn, đợt sóng tung hô vang lên giữa rừng người đứng dậy đồng loạt vỗ tay.

      Kelly trong tư thế tự tin đứng nhìn xuống, cảm xúc dâng trào. Nàng sung sướng nhìn thấy Mark trở lại Nàng sực nhớ cảm thấy ngỡ ngàng lúc mới gặp lần đầu…

      ***

      Kelly phập phồng chờ mở lời tán tỉnh gạ gẫm nhưng phải hạng người tầm thường - tính dè dặt khiến nàng tự tin hơn. Hôm đó Kelly chủ động gợi chuyện và trong mỗi câu chuyện Mark tỏ ra người hiểu biết rộng rãi, đầy hứng thú.

      buổi tối Kelly hỏi.

      - Mark, tối mai có chương trình hoà nhạc, ông thích nghe cổ điển chứ?.

      gật:

      - Tôi biết thưởng thức từ lúc .

      Khá lắm, chúng ta cùng .

      ***

      Buổi hoà nhạc hôm đó đặc sắc.

      Về đến trước cửa nhà Kelly, Mark lên tiếng:

      - Kelly, tôi… tôi lỡ lời dối với em.

      - Tôi biết mà, - Kelly nghĩ. cũng như bao nhiêu người khác. Thế là chấm dứt. Nàng lên mặt giọng cứng cỏi vậy sao?

      - Ờ. Tôi… Tôi thiệt thích nhạc cổ điển.

      Kelly bặm môi để bật ra thành tiếng cười.

      Ngày hôm sau lúc gặp nhau, Kelly .

      - Tôi muốn cám ơn ông đem cho con Angel, có nó đỡ buồn cũng như có ông ngồi đây, Kelly nghĩ. Mark có đôi mắt xanh sáng rực, miệng cười có duyên. Được gần gũi bên nàng thích thú còn biết làm sao…

      ***

      Nước trong vòi sen mát lạnh, Kelly với tay tắt nước lau khô người, khoác chiếc áo choàng trở ra ngoài phòng khách.

      - Tới phiên bà.

      - Cám ơn.

      Diane đứng lên bước vô buồng tắm, nhìn như vừa qua cơn bão. Dưới sàn nước ngập, khăn tắm vứt lung tung bừa bãi.

      Tức giận, Diane bước ra trở vô buồng ngủ:

      - Buồng tắm như chuồng heo. Bà quen cái thói chờ ai vô sau lo dọn hay sao?

      Kelly cười xoà:

      - Vậy đó, Stevens. Từ tôi quen sống có người ở lo dọn dẹp.

      - Ra thế, tôi đâu phải người ở.

      - Bà phải lo mấy việc đó, Kelly nghĩ tức giận.

      Diane hít vô hơi:

      - Tôi thấy thà rằng chúng ta nên…

      - Ở đây có chuyện - ta với tôi, thưa bà Stevens. Chỉ cậu và tớ thôi.

      Hai người nhìn nhau lúc. chờ phải , Diane quay vô lại buồng tắm. Sau mười lăm phút trở ra Kelly lên giường ngủ.

      - Đừng, đừng tắt đèn? - Diane vừa nghe tiếng la.

      Diane nhìn Kelly, kinh ngạc.

      - Sao vậy?

      - Để đèn cho sáng.

      - Cậu sợ nhìn thấy bóng tối hở?

      - Ờ tôi sợ. Tôi sợ bóng tối. - Chỉ có nàng biết thôi từ lúc Mark chết.

      Diane lên giọng kẻ cả.

      - Sao vậy? Chắc hồi ông bà hay kể chuyện ông kẹ cho nghe nên còn sợ cho tới bây giờ?

      Nàng lặng thinh hồi, lên tiếng:

      - Thế đó.

      Diane quay về giường ngủ, lặng lẽ được ít phút rồi nhắm mắt lại. Hình ảnh Richard chợt về trong đầu Richard, ơi. Em tin là có ai phải chết vì đau đớn. Giờ em muốn tin. Em cần , được dìu dắt. Em muốn có hơi thở, ấm áp và tình thương của . ở nơi nào mà như gần đâu đây. Em nghe thấy hơi thở của . Ơn cho em được gần lúc rồi thôi. Chúc ngủ ngon. Thần hộ mạng của em. đừng xa em. Em van .

      Nằm giường bên kia, Kelly nghe từng tiếng khóc thầm của Diane. Rồi Kelly bặm môi, nghĩ trong đầu: Im , im nào. Nàng ngăn được dòng nước mắt lăn dài xuống hai bên má.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 27:

      Sáng sớm Diane vừa thức dậy nhìn thấy Kelly ngồi ghế quay mặt vô tường.

      - Chào cậu, Diane lên tiếng.

      - Đêm qua ngủ được chứ?

      nghe gì.

      Lóng ngóng, Diane to hơn:

      - Kelly, cậu nghe thấy gì ?

      Kelly xoay người ghế.

      - Cậu lo lắm sao? Tôi niệm thần chú.

      - À xin lỗi. Tôi

      - Thôi bỏ , - Kelly đứng lên - Cậu nghe ai ngủ mà ngáy chưa?

      Diane cảm thấy bị đụng chạm. Nàng nhớ lại đêm đầu tiên hai người ngủ gần nhau, Richard hỏi:

      - Em ơi, em có biết là em ngáy lúc ngủ ? muốn nghe cho văn hoa hơn, phải tiếng ngáy mà là tiếng nhạc du dương văng vẳng trong đêm, những cung đàn của thiên thần giáng thế. xong ông ôm nàng vào lòng…

      - Ờ cậu ngáy. - Kelly . Nàng bước tới bên bàn vặn máy vô tuyến. - Để coi hôm nay thế giới có việc gì lạ?

      Nàng dò đài rồi cho dừng lại. Người dẫn chương trình là Ben vừa xuất - Ben kìa! Kelly kêu lên.

      - Ben là ai vậy? Diane hỏi bâng quơ.

      Ben Roberts. chàng biên tập và phỏng vấn truyền hình, tôi thích lắm. ta thân với Mark. Bữa nọ…

      Kể giữa chừng nàng bỏ lửng.

      Nội dung Ben muốn là:

      "Trong bản tin mới sáng nay là Anthony Altieri tên cầm đầu bọn mafia vừa được toà tuyên án tha bổng trong vụ án hình chết vì căn bệnh ung thư. là…

      Kelly nhìn qua Diane:

      - Cậu nghe chứ? Altieri chết.

      Diane tỏ ra dửng dưng. Chuyện đó thuộc về thế giới khác, ăn nhập gì tới ta.

      Diane nhìn Kelly .

      - Tôi với cậu từ nay nên tách ra đường ai nấy , nếu ta sáp lại rất dễ bị lộ tẩy.

      - Vâng, - Kelly dứt khoát. - Tôi với cậu cao cao như nhau.

      Ý tôi muốn là…

      - Tôi hiểu mà. Tôi giả vờ thế thôi hơn nữa…

      Diane mới nghe thấy ngỡ ngàng:

      - Sao?

      - Tôi đùa chút chơi - Kelly .

      - Ta nên tách ra, đó là ý tưởng hay, mưu kế của ta, phải , Kelly…

      - Tôi được gặp gỡ cậu là điều lý thú đó, Stevens.

      Diane vội ngay:

      - Thôi ta chuồn khỏi đây.

      ***

      Bên ngoài phòng khách, người đến đăng ký rất đông gần chục người trả lại phòng. Kelly và Diane đứng sắp hàng.

      Từ bên kia dãy phố đứng nhìn qua, Harry Flint thấy hết, né mặt thò tay móc điện thoại di động gọi.

      - Bọn chúng vừa xuống tới chỗ phòng khách.

      - Khá lắm. Carballo tới chưa, Flint?

      - Rồi.

      - Làm theo lời ta dặn. Cậu lo chặn đầu lối ra vô khách sạn và hai đầu góc phố, có chạy đàng nào cũng thoát. Ta muốn sau khi thanh toán xong để lại dấu vết.

      ***

      Kelly và Diane đứng trước quầy tiếp tân.

      Người nhân viên ngồi sau quầy tươi cười:

      - Mong là quý vị hài lòng những ngày ở đây.

      - Rất vui, cám ơn! - Cũng may là còn sống đấy, Diane nghĩ.

      Vừa bước tới cổng Kelly chợt hỏi:

      - Cậu còn nhớ mình về đâu đúng Stevens?

      - nhớ. Tôi muốn bỏ khỏi Manhattan. Cậu tính sao?

      - Tôi muốn bọn mình chia làm hai ngả, - Kelly nghĩ. - Tôi tính về lại Paris.

      Hai người bước ra ngoài để mắt nhìn quanh vòng. Cũng vẫn dòng người lui tới qua lại, mọi thứ như thường ngày.

      - Tạm biệt nghe, Stevens - Kelly , cảm thấy thảnh thơi từ đây.

      - Tạm biệt, Kelly.

      Kelly nhìn qua bên trái cất bước tới đầu phố.

      Diane đứng nhìn theo hồi, quay qua phải về hướng khác. Vừa được dăm bước bất thình lình nhìn ở hai đầu phố Harry Flint và Vince Carballo đứng chặn đường. Trông mặt mũi Carballo bặm trợn, Flint nhếch mép cười.

      Hai tên kia khép lại hai đầu cất bước hoà theo dòng người bộ. Diane và Kelly đứng nhìn nhau, mặt mày hoảng hốt, cả hai lọt vô ổ phục kích, vội vã quay lại hướng khách sạn, phía ngoài đông khách đứng chờ chưa tìm ra lối chen chân vô trong. còn lối thoát. Hai tên kia tới gần.

      Kelly nhìn qua Diane chưa hết kinh ngạc. Diane nhếch mép cười vẫy tay về phía Kelly rồi quay qua Carballo.

      - Cậu có điên ? Kelly .

      Diane vẫn nụ cười môi, móc điện thoại di động ra nhanh miệng :

      - Chúng tôi đứng trước khách sạn, … À, được ông chờ ở đầu đường hở?

      Vừa nhoẻn miệng cười nàng ra dấu hai ngón tay cho Kelly thấy:

      - Mấy ông tới đây ngay?

      Nàng nghe to mắt nhìn về phía Flint và Carballo đứng hét to vô máy.

      - , chỉ thấy có hai tên đó thôi. - Diane lắng nghe thấy thích thú - Vâng… mấy ông tới đây hở? OK.

      Kelly và hai tên kia đứng nhìn theo chưa hiểu sao, Diane bước xuống đường mắt trông theo mấy chiếc xe ô tô trờ tới. Diane ra dấu vẫy gọi chiếc tới trước, mừng quýnh lên. Flint và Carballo khựng lại chới với chưa hiểu chuyện gì.

      Diane đưa tay chỉ về phía hai người đàn ông - Đây nầy nàng kêu lên tiếng to, tay vẫy vẫy - Đây nè.

      Flint và Carbalìo nhìn nhau lo tìm đường tẩu.

      - Chúng vội bước trở lui về phía đầu góc phố, nhanh chân biến mất hút.

      Kelly đứng nhìn Diane, trống ngực phập phồng.

      - Bọn chúng rồi! – Kelly . - Cậu… cậu chuyện với ai lúc ban nãy vậy?

      Diane hít vô hơi lấy lại bình tĩnh.

      - Có ai đâu. Máy điện thoại hết pin từ lâu.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 28:

      Kelly nhìn chăm chăm vô Diane, chưa hết kinh ngạc:

      - Khá lắm. Nếu mà tôi nghĩ được như cậu.

      Diane ngay:

      - chờ tới lúc khác.

      - Cậu tính làm gì lúc nầy?

      - khỏi Manhattan ngay.

      - Làm sao được? Kelly hỏi lại.

      - Ở đâu cũng thấy tai mắt bọn chúng, nhà ga, sân bay, bến xe buýt, chỗ cho thuê xe…

      Diane nghĩ ngợi.

      - Thôi ta qua Brooklyn. Bọn chúng qua tới đó đâu.

      - Được, Kelly .

      - Cậu cứ .

      - Sao?

      - Tôi theo.

      Diane toan buột miệng nghĩ lại thôi.

      - Cậu thiệt chứ?

      - Thiệt chứ, thưa bà Stevens.

      Diane .

      - Vậy , ta… tạm biệt nhau đây.

      - nhé.

      Kelly đứng nhìn Diane gọi taxi bước lên xe. Còn lại mình, Kelly ngại ngùng chưa biết tính sao. Nàng đứng chơ vơ giữa nơi xa lạ, chưa nên về hướng nào, có bạn đồng hành chiếc xe taxi đóng cửa lại rồ máy vọt tới trước.

      - Khoan ! - Kelly vừa kêu lên.

      Chiếc taxi dừng lại, Kelly vội chạy tới.

      Diane mở cửa xe, Kelly bước lên ngồi vô băng ghế sau.

      - Sao cậu lại đổi ý?

      - Sực nhớ lại chưa biết Brooklyn lần nào.

      Diane nhìn Kelly hồi, nàng lắc đầu.

      Người lái xe hỏi - Bà đâu?

      - Cho tôi qua Brooklyn. Diane .

      Chiếc taxi chạy tới.

      - Còn chỗ nào nữa?

      - Chạy vòng vòng chơi.

      Kelly nhìn Diane:

      - Sao lạ thế? Cậu biết bọn mình muốn về đâu sao?

      - Chờ tới nơi .

      Vì sao ta phải trở lại, Kelly nghĩ trong đầu.

      Ngồi xe cả hai lặng lẽ.

      Hai mươi phút sau xe băng qua cầu Brooklyn Bridge.

      - Cho tôi tới khách sạn, Diane qua người lái xe.

      - Tôi chưa biết ở nơi nào cho…

      - Bà muốn ở khách sạn đủ tiêu chuẩn, tôi chỉ cho chỗ. Khách sạn Adams. Bà thích ngay.

      ***

      Adams Hotel năm tầng lầu, có mái che ngoài sân, có bảo vệ đón tiếp tại cổng.

      Chiếc taxi vừa tấp vô lề, người lái xe hỏi:

      - Chỗ nầy được chứ?

      Diane :

      - Chỗ nầy được.

      Kelly lặng thinh.

      Hai người bước xuống xe, bảo vệ bước tới.

      - Chào hai bà.

      Diane gật:

      - Vâng.

      - Hai bà có hành lý?

      Diane nhanh miệng :

      - Hãng máy bay để thất lạc chúng tôi phải mua sắm thêm quần áo ở đâu?

      - Gần đây, ở đàng cuối phố. Quý bà đăng ký chỗ ở trước tại đây, chúng tôi lo đưa hành lý lên sau.

      - Được! Chắc còn phòng trống chứ?

      - Mùa nầy lo thiếu chỗ.

      ***

      Nhân viên quầy tiếp tân đưa mẫu đăng ký ra.

      Kelly vừa ký tên xong hô lên tiếng:

      - Emily Bronte.

      Diane nhìn theo coi chàng nhân viên tiếp tân có phản ứng gì . sao.

      Diane ký tên:

      - Mary Cassatt.

      Người nhân viên nhận lại phiếu.

      - Hai bà có thể trả bằng thẻ.

      - Vâng, chúng tôi…

      - , - Diane nhanh nhẩu đáp. Kelly nhìn qua lưỡng lự gật đầu.

      - Hành lý đâu?

      - tới sau. Chúng tôi còn trở lại.

      - Hai bà ở phòng số 515.

      Người nhân viên nhìn theo hai khách hàng bước ra cổng. Hai người đẹp, mình. Uổng , ta nghĩ.

      ***

      Tại shop dành riêng quý bà trưng bày nhiều nguồn hàng, thời trang đủ cỡ đủ kiểu, quầy hàng da, túi xách, vali.

      Kelly nhìn quanh lượt .

      - Bọn mình cũng còn may.

      Người bán hàng chào khách:

      - Bà cần món nào?

      - Chúng tôi xem qua vòng, Diane .

      Vừa mới hai khách hàng kéo xe đẩy ra lựa chọn từng món.

      - Nầy! - Kelly - Mua mấy chiếc vớ. Nàng cầm tay gần chục chiếc. Diane mua theo.

      - Vớ đùi đây - Nịt ngực.

      - Áo lót.

      Thoáng chốc hàng mua sắm đầy xe.

      Người bán hàng nhanh nhẹn kéo thêm hai xe.

      - Có ngay đây.

      - Cám ơn.

      Diane và Kelly bỏ hàng qua xe khác.

      Kelly còn tính mua thêm quần tây, chọn được bốn chiếc qua Diane:

      - Nhớ là tới chừng nào mới trở lại.

      Diane mua thêm vài chiếc, áo sọc mặc mùa hè.

      Đừng nên mặc đồ sọc, - Kelly - nhìn vô thấy mập thêm.

      Diane toan bỏ xuống, thấy Kelly nàng đưa qua cho người bán hàng:

      - Để tôi coi lại.

      Bà đứng nhìn theo chưa biết sao, Kelly bước theo Diane đẩy xe qua quầy khác. vòng mua sắm được bốn vali.

      Kelly nhìn vô xe nhếch mép cười - khác nào ta còn đây lâu.

      Tới trước quầy tiền, nhân viên thu tiền hỏi:

      - Tiền mặt hay thẻ?

      - Trả thẻ…

      - Có tiền mặt đây. Diane .

      Kelly và Diane mở ví đếm tiền chia nhau trả. Trả xong mới hay: tiền mặt sắp cạn.

      Kelly nhìn người thu ngân.

      - Chúng tôi ở lại khách sạn Adams. Nếu tiện

      - Quý vị cần người giao hàng. Được, cho biết tên?

      Kelly lưỡng lự rồi ngay:

      - Charlotte Bronte!

      Diane nhìn qua nhanh miệng :

      - Emily, Emily Bronte.

      Kelly sực nhớ.

      - Vâng.

      Người thu ngân nhìn theo nét mặt biến sắc, nhìn qua Diane hỏi:

      - Tên bà?

      - Ê tôi ờ…

      Diane chới với. Nàng đăng ký lấy tên nào nhỉ? Georgia O Keeffe… Frida Kahlo… hay Joan Mitchell?

      - Tên ta là Mary Cassatt, - Kelly .

      Người thu ngân chỉ cần nghe tên.

      - Đúng rồi.

      ***

      Gần bên cửa hàng mua sắm là tiệm bán hàng bách hoá.

      - Bọn mình lại gặp may nữa Diane vui miệng .

      Hai người vội bước vô sắm thêm.

      - Mascara.

      - Phấn hồng…

      - Kem đánh răng…

      - Bàn chải…

      - Băng vệ sinh…

      - Son môi…

      - Kẹp tóc…

      - Phấn rôm…

      ***

      Lúc Diane theo Kelly trở lại khách sạn, thấy bốn vali giao tới trước.

      Kelly đứng nhìn:

      - Cái nào của cậu, của tôi?

      sao, Diane vội .

      - Ta ở lại đây chừng tuần hay hơn, mặc xong bỏ lại.

      - Vậy cũng xong.

      Hai người soạn đồ treo lên, cất đồ lót vô ngăn kéo, đồ dùng vệ sinh trong buồng tắm.

      Soạn hết đồ ra sắp xếp xong, Diane tháo giầy cởi bộ đồ người nằm xuóng giường duỗi thẳng người.

      - Nằm nghỉ cho nó khoẻ. - Nàng thở ra hơi dễ chịu.

      - Cậu sao, tôi thích ngồi ăn giường. Lát nữa vô buồng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng.

      - đâu nữa.

      Người hầu phòng bước tới gõ cửa đem khăn tắm.

      Hai phút sau ta làm xong nhiệm vụ.

      – Bà cần gì nhấn chuông gọi. Chúc bà vui vẻ.

      - Cám ơn, Kelly nhìn theo ta bước ra.

      Diane ngồi lật tập sách quản lý khách sạn ra xem:

      - Cậu biết khách sạn xây dựng năm nào .

      - Thay quần áo .

      - Ta phải ra ngoài.

      - Xây dựng năm…

      - Thay đồ nhanh. Bọn mình phải khỏi đây.

      Diane nhìn theo bạn.

      - Cậu đùa hay sao vậy?

      - đùa đâu. Tôi linh cảm có điều gì đó may sắp xảy ra. Giọng nàng nghe hốt hoảng.

      Diane ngồi ngay dậy chới với.

      - Chuyện gì mới được?

      - Chưa biết. Bọn mình phải ra khỏi đây ngay chết.

      Nghĩ lại nàng mới biết sợ.

      - Nhưng ăn thua Kelly, cậu nghe sao lạ. Nếu mà…

      - Tôi van cậu, Diane.

      Ngồi nghĩ lại Diane hiểu vì sao phải chịu nghe theo lời Kelly khẩn khoản hay vì bấy lâu giờ mới được nghe gọi tên nàng là Diane.

      - Được! - Diane ngồi dậy lo thu xếp đồ đạc rồi…

      - lo, bỏ lại đây hết.

      Diane nửa tin nửa ngờ.

      - Bỏ lại hết? Ta mới vừa mua sắm…

      - Nhanh lên, ngay .

      - Được thôi!

      Diane còn chần chờ, mặc đồ vô, vừa nghĩ, chắc bà ta biết có chuyện gì đây. Nếu mà…

      - Nhanh lên? Nghe thúc giục như tiếng kêu thét nghẹn ngào.

      Diane vội vàng mặc vô cho xong vụt chạy theo Kelly ra ngoài. Chắc ta phải điên lên như bà nầy thôi, Diane vừa tức giận vừa nghĩ.

      Lúc xuống tới dưới phòng khách, Diane lo cuống lên chạy cho kịp Kelly.

      - Cậu bọn mình bỏ đâu bây giờ?

      Ra tới ngoài, Kelly đứng nhìn quanh.

      - Bên kia dãy ghế là công viên. Ta qua bên đó ngồi nghỉ chân.

      Vừa mệt, Diane phải theo chân Kelly băng qua tới bên công viên. Hai người ngồi xuống.

      Diane hỏi:

      - Ta ngồi làm gì đây?

      Ngay lúc đó tiếng nổ kinh hồn từ bên trong khách sạn, ngồi bên nầy Diane và Kelly có thể nhìn thấy cửa sổ tầng lầu bốn nổ văng tung lên tua tủa những mảnh vỡ.

      khó tin, Diane ngước mắt nhìn lên trời.

      - Tiếng… tiếng bom nổ… nàng vừa run sợ -… trong phòng ta mới ra? - Nàng quay qua Kelly - Sao… sao cậu biết được hay vậy?

      - Tôi nhìn thấy người hầu phòng.

      Diane chưa hiểu gì, lóng ngóng.

      - ta ra sao?

      Kelly lặng lẽ :

      - Bọn hầu phòng mà chân giầy hàng hiệu Manolo Blahnik ba trăm đô-la đôi.

      Diane thấy nghẹn ngang cổ:

      - Làm sao bọn chúng theo kịp ta được?

      - Tôi biết, - Kelly - Ta phải biết đương đầu với ai?

      Nét sợ hãi gương mặt hai kẻ bị săn đuổi - Kingsley có đưa cho cậu món gì lúc còn ở trong văn phòng lão ta? Diane hỏi.

      Kelly lắc đầu:

      - , còn cậu có nhận được gì ?

      - .

      Cả hai giờ mới hiểu ra - gã giao tấm danh thiếp.

      Cả hai mở túi xách tìm tấm thiệp Tanner Kingsley đưa hôm nọ.

      Diane bụm tay gập đôi lại, thể bẻ cong.

      - Tấm thiệp có gài con bọ chip Diane , căm tức.

      Kelly bẻ cong lần nữa.

      - Cả cái nầy nữa bọn đàn em bám sát theo ta.

      Diane giơ tay giật lấy tấm thiệp tay Kelly tức giận :

      - Ta muốn giữ lại.

      Kelly nhìn theo Diane vụt chạy xuống đường quăng ra giữa lộ. Thoáng chốc từng đoàn xe ô tô chạy ngang qua cán nát.

      Từ đằng xa tiếng còi xe cấp cứu hú vang.

      Kelly đứng lên:

      - Ta lo khỏi nơi đây, Diane.

      Bọn chúng hết còn truy đuổi theo ta, thế là yên. Tôi về lại Paris. Cậu tính sao?
      Last edited: 15/2/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 29.1:

      Kathy Ordonez bước vô văn phòng Tanner Kingsley tay cầm xấp báo xuất bản buổi sáng:

      - Lại có tin đồn tổn thất nữa. Nàng đưa cho gã xấp báo. Hàng tít lớn trang báo: Sương mù gây xáo trộn các thành phố lớn ở Đức; tất cả sân bay đóng cửa; tổn thất về người tăng cao.

      Kathy lên tiếng.

      - Có nên gởi cho Thượng Nghị sĩ Van Luven bản?

      - Có Gửi ngay . - Tanner nghiêm giọng .

      Kathy vội bước trở ra.

      Tanner liếc nhìn đồng hồ đeo tay nhếch mép cười, nghĩ ra ngay: Quả bom sắp tới giờ phát nổ. Hai con quỷ cái phải chịu đền tội.

      Người thư ký nhắn vô máy nội bộ;

      - Thưa ông Kingsley, Thượng Nghị sĩ Van Luven giữ máy. Ông muốn gặp ?

      - Có. - Tanner nhấc máy. - Tanner Kingsley tôi nghe.

      - Ô, ông Kingsley. Thượng nghị sĩ Van Luven đây.

      - Chào bà!

      - Tôi và các trợ lý vừa có dịp qua đây nếu ngài thấy có gì trở ngại tôi có thể đến thăm tại nơi làm việc được chứ?

      - Được! - Tanner vui mừng đáp.

      - Tốt. Chúng tôi đến nơi ngay.

      Tanner nhấn nút gọi.

      - Tôi bận tiếp khách cầu ngưng tất cả các cuộc gọi tới.

      Chợt gã nhớ ra cách nay mấy tuần tin cáo phó đăng báo chồng bà Thượng nghị sĩ là ngài Edmon Barclay mới qua đời vì bệnh tim. Ta lời chia buồn với bà.

      ***

      Mười lăm phút sau, Thượng nghị sĩ Van Luven cùng với hai trợ lý xinh đẹp tới nơi.

      Tanner đứng lên đón chào:

      - Rất hân hạnh được đón tiếp.

      Thượng nghị sĩ Van Luven gật:

      - Đây là hai trợ lý, Corinne Murphy và Karolee Trost!

      Tanner tươi cười;

      - Vâng, rất hân hạnh được gặp lại cả hai. - Gã quay qua bà Thượng nghị sĩ - Tôi được tin chồng bà vừa qua đời, tôi xin thành chia buồn.

      Thượng nghị sĩ Van Luven gật.

      - Cám ơn ông. Ông ấy lâm bệnh nặng lâu, mới cách nay mấy tuần…

      Bà gượng cười.

      - Tôi muốn là thông tin về trái đất ấm dần lên tôi vừa mới nhận được đáng lưu ý hơn nữa.

      - Cám ơn bà!

      - Ông có thể cho biết các hoạt động nay ra sao?

      - Vâng. Bà muốn được tận mắt nhìn thấy các hoạt động trong bao lâu? Chúng tôi có sẵn chương trình tham quan trong năm ngày hoặc bốn ngày hoặc có thể là tiếng rưỡi đồng hồ.

      Corinne Murphy chợt cười.

      - cuộc tham quan năm ngày hay hơn…

      Van Luven chặn ngang.

      - Chúng tôi muốn vòng xem chừng tiếng rưỡi đồng hồ.

      - Rất hân hạnh - Tại cơ sở KIG có bao nhiêu nhân viên cả thảy? - Van Luven hỏi.

      - Có khoảng 2.000 nhân viên. Cơ sở KIG đặt văn phòng tại hơn chục nước thế giới.

      Corinne Murphy và Karolee Trost nghe thấy khâm phục.

      - Nội trong toà nhà nầy có 500 nhân viên làm việc, được phân ra hai khu vực hành chính và nghiên cứu. Các nhà khoa học làm việc tại đây được thử trắc nghiệm chỉ số thông minh tối thiểu là 160.

      Corinne Murphy thốt tiếng:

      - Tại đây có lắm nhân tài !

      Van Luven có vẻ khó chịu.

      - Quý vị bước qua đây, - Tanner .

      Bà Van Luven cùng hai trợ lý Murphy và Trost bước theo Tanner qua lối cửa hông tới toà nhà bên cạnh. Nơi đây được bố trí dàn máy móc kỹ thuật tân kỳ lạ mắt.

      Van Luven bước tới bên cỗ máy trông lạ mắt lên tiếng hỏi:

      - Máy nầy dùng làm gì?

      - Đây là máy quang phổ ký, thưa bà nghị sĩ. Máy chuyển tiếng thành những ký tự. Máy có thể phân biệt được hàng ngàn giọng khác nhau.

      Trost cau mày hỏi:

      - Làm sao nhận ra được?

      Nó hoạt động như thế nầy. Khi nhấc điện thoại lên nghe người bạn gọi tới ta nhận ra ngay giọng quen thuộc như từ lâu in vô trong đầu. Chúng tôi cho máy hoạt động dựa theo quy trình đó. Bộ phận lọc tiếng cho phép hoạt động dải tần số nhất định đài truyền vô máy thu băng để phân biệt giọng riêng từng người.

      Cuộc tham quan kết thúc tại nơi trưng bày máy móc khổng lồ, những dàn kính hiển vi cực , phòng thí nghiệm hoá chất được phân chia ra nhiều đơn vị mỗi nơi trang bị bản đen ghi lại nhiều ký hiệu bí mật là nơi làm việc của hơn chục nhà khoa học, có những chỗ làm việc chỉ trơ trọi nhà khoa học cặm cụi tìm cách giải phương trình bí .

      Tới toà nhà tường xây gạch đơn sơ bên ngoài khoá hai lần khoá.

      Van Luven hỏi:

      - Trong nầy là gì?

      - Đây là bộ phận nghiên cứu cấp nhà nước. Chúng tôi rất tiếc tiếp đón khách tham quan.

      ***

      Thời gian tham quan được hai tiếng. Lúc vừa kết thúc, Tanner đưa đoàn tham quan trở về lại văn phòng.

      - Mong quý vị hài lòng về chuyến nầy. - Tanner .

      - chuyến thú vị - Van Luven đáp.

      - là thú vị, - Corinne Murphy tươi cười, liếc nhìn qua Tanner.

      - Tôi thích lắm, Karolee Trost .

      Tanner quay qua Van Luven:

      - Vậy đến lúc bà có thể thảo luận với mấy vị đồng nghiệp về tượng trái đất ấm dần lên được chứ?

      Bà Thượng nghị sĩ chỉ lấp lửng:

      - Vâng.

      - Bà có thể cho biết lúc nào thuận lợi nhất.

      - phải chỉ là chuyện ước đoán, ông Kingsley. Cần phải dành nhiều thời gian thảo luận, tôi báo ông biết sau.

      Tanner gượng cười.

      - Cám ơn, cám ơn bà quá bước đến thăm.

      Gã đứng nhìn mọi người ra về.

      Cánh cửa vừa khép lại, Kathy Ordonez nhắn máy nội bộ;

      - Ông Kingsley, bà Saida Hernandez muốn được gặp. Việc khẩn nhưng mà ông dặn ngưng các cuộc gọi.

      - Cho tôi chuyện ngay , - Tanner .

      Saida Hernandez là tay sai gã ra lệnh tới chỗ khách sạn Adams để gài bom.

      - Máy số .

      Tanner nhấc máy, đinh ninh là tin vui

      - Mọi chuyện ổn cả chứ, Saida?

      - Dạ , ông tha tội cho tôi, ông Kingsley.

      Ông nghe thấy được nỗi sợ hãi trong giọng người bên kia.

      - Bọn chúng bỏ .

      Tanner lặng người lúc:

      - Bọn chúng làm sao?

      - Thưa ông bọn chúng ra trước giờ bom nổ. Nhân viên bảo vệ nhìn thấy bọn chúng đứng ngoài phòng khách sạn.

      Tanner dằn máy xuống bàn. Gã nhấn nút gọi máy cho Flint và Carballo vô trình diện. Trong chốc lát Harry Flint và Vince Carballo có mặt tại văn phòng.
      Last edited: 15/2/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 29.2:

      Tanner xoay ghế qua, trong cơn tức giận cùng mình:

      - Hai con quỷ cái lại chuồn mất lần nữa, ta tha cho bọn bây lần nầy nữa thôi. Hiểu gì chưa? Ta chỉ ra chỗ bọn chúng ở đâu và lao ngay tới đó. Muốn hỏi gì thêm?

      Flint nhìn qua Carballo.

      - Dạ !

      Tanner nhấn nút màn hình điện tử chiếu sáng tấm bản đồ thành phố.

      - Bọn chúng còn giữ tấm danh thiếp trong người, ta còn theo dõi được…

      Hai tên tay sai nhìn theo những đốm đèn sáng màn hình vô tuyến. Tanner nhấn nút tiếp theo, đốm sáng còn di chuyển nữa.

      Tanner nghiến chặt hàm răng.

      - Bọn chúng quăng tấm danh thiếp!

      Mặt mũi đỏ bừng, xoay qua Flint và Carballo.

      - Ta muốn khử hết bọn chúng nội ngày hôm nay!

      lint nghe thấy chới với nhìn lại Tanner.

      - Nếu tìm thấy dấu vết làm sao chúng tôi có thể…

      Tanner cắt ngang:

      - Cậu có nghĩ là ta dễ dàng làm ngơ cho kẻ muốn qua mặt ta sao? Bọn chúng còn giữ chiếc điện thoại di động trong người ta còn tìm ra dấu vết được.

      - Ông còn giữ số máy điện thoại di động bọn chúng đó chứ? - Flint kinh ngạc hỏi lại.

      Tanner bận tâm trả lời, đưa mắt theo đõi bản đồ.

      - Lúc nầy bọn chúng tách ra hai nơi gã nhấn qua nút khác. Ta coi thử Diane Stevens ở đâu?

      Tanner bấm nút cho số.

      Đốm sáng tấm bản đồ di chuyển chầm chậm, dừng lại đường phố Manhattan, quét qua lại mấy chỗ khách sạn, shop, quầy mua sắm. Tới đây đốm sáng dừng lại tại cửa hiệu bên ngoài treo bảng "Cửa hàng của mọi người". Diane Stevens đứng trong quầy hàng.

      Tanner nhấn qua nút khác.

      - Ta dò tìm còn Kelly Harris ở đâu?

      Tanner khởi động lại từ đầu. Những đốm sáng chớp chớp di chuyển nơi khác.

      Mọi cặp mắt tập trung vô vùng ánh sáng thu hẹp lại dần tại điểm đường phố nhiều cửa hàng quần áo, nhà hàng ăn uống, hiệu buôn tạp hoá, trạm xe buýt. Đốm sáng khoanh vùng rồi dừng lại trước toà nhà đồ sộ còn mở cửa đón khách.

      - Kelly Harris đứng tại bến xe buýt. - Tanner vội . - Ta phải tóm cho được bọn chúng càng sớm càng tốt.

      - Làm sao được, - Carballo hỏi. - Bọn chúng ở bên kia xa cách nơi đây. Ta vừa tới nơi bọn chúng lẩn mất.

      Tanner quay lại.

      - Tới đây! - gã chỉ lối qua phòng bên cạnh, Flint và Carballo bước theo sau. Nơi đây trang bị hàng máy nghe lớn, máy vi tính, bảng số điện tử chớp chớp đủ thứ ánh đèn màu phía giá kê chiếc máy với hơn chục đĩa CD và DVD. Tanner dò tìm lấy ra đĩa gài sẵn tên "Diane Stevens" đút vô máy.

      Gã kể cho đàn em nghe. Đây là máy nhận dạng giọng . Stevens và Harris được ghi lại giọng vô đây Chỉ cần nhấn nút mỗi khi ta ra được nhập vô ăn khớp với giọng ta muốn. Tanner lấy chiếc máy điện thoại di động nhấn số máy.

      thoáng ngập ngừng:

      - Alô! Đúng là giọng Kelly.

      - Kelly! Rất vui mừng gặp lại cậu! - Tanner - tiếng được nhập vô máy khớp với giọng của Diane Stevens.

      - Diane? Cậu nghe chứ. Tôi chuẩn bị ra tới đó.

      Flink và Carballo vừa nghe thấy ngạc nhiên.

      - Cậu tính về đâu vậy, Kelly?

      - Qua Chicagô, đến mai lại về quê nhà O Hare.

      - Kelly, cậu khoan lúc nầy.

      thoáng im lặng.

      - Sao vậy?

      - Tôi vừa mới phát được chuyện trước đây.

      - Tôi biết ai là thủ phạm giết chồng bọn mình, lý do tại sao

      - Ôi lạy chúa làm sao… cậu thiệt đấy?

      - Chắc chắn. Tôi có đủ bằng chứng đây!

      - Diane, vậy còn gì hơn nữa.

      - Tôi ở tại khách sạn Delmont Hotel, dãy A. Tôi lên tới Sở FBI. Cậu nên cùng với tôi, nếu cậu muốn về nhà lúc nầy, tôi hiểu là…

      - , chưa! Tôi… tôi muốn làm sáng tỏ mọi việc trước lúc Mark ra còn để lại.

      Flint và Carballo lắng nghe từng câu chữ. Còn nghe được phía sau là tiếng loa máy báo chuyến xe Chicago.

      - Tôi cùng với cậu, Diane. Cậu ở khách sạn Delmont Hotel?

      - Ờ, ở phố Tám - Sáu, dãy A

      - Tôi đây. Hẹn gặp lại.

      Cuộc đối thoại tới đó là hết.

      Tanner quay nhìn Carballo và Flint:

      - Ta giải quyết được nửa. Còn nửa kia phải tính toán cho gọn.

      Carballo và Tanner đứng nhìn theo Flint vội vã bước ra ngoài.

      Carballo lên tiếng.

      - Ông muốn bọn tôi phải làm gì đây thưa ông Kingsley?

      - Lưu ý giùm Saida Hernandez

      ***

      Đứng bên trong dãy nhà A, Flint quyết tâm phen nầy để lọt mất cơ hội lần chót. được nghe chuyện Tanner sa thải mấy tay thợ vụng. Ta phái vậy, Flint vừa nghĩ. rút súng ra kiểm tra lại, siết chặt ống hãm thanh. lặng lẽ chờ đợi con mồi chỉ có thế thôi.

      Cách khách sạn Delmont Hotel mấy dãy phố, Kelly Harris ngồi chiếc xe taxi đầu óc quay cuồng vui mừng sắp được gặp lại Diane như dặn trước.

      Tôi biết ai là thủ phạm giết chồng bọn mình… Tôi có đủ bằng chứng đây nầy. Mark, em báo thù cho , những gì bọn chúng ám hại , nàng nghĩ.

      Diane nôn nóng bồn chồn. Cơn ác mộng qua. Dù sao Kelly tìm thấy được bằng chứng ai là thủ phạm đứng đàng sau mưu đòi giết hai người.

      Em muốn phải tự hào vì em, Richard. Em cảm thấy được gần gũi bên , và...

      Diane chợt tỉnh lại vừa nghe tiếng người lái xe taxi .

      - Tới nơi rồi. Thưa bà. Đây là Delmont Hotel.
      Last edited: 15/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :