Bóng tối kinh hoàng - Sydney Seldon (47 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 23:

      Harry Flint biết giải quyết vụ hai con quỷ cái, Tanner khoái chí nghĩ thầm. Flint ra tay là chắc.

      Tanner thích thú nhớ lại vì sao được gặp gỡ tay Flint này. Mấy năm trước người trai Andrew đứng ra kêu gọi những tay chị khắp nơi, sáng kiến lập ra nơi đón tiếp tội phạm vừa được phóng thích về đây hoà nhập với đời sống cộng đồng, tìm việc làm ổn định cuộc sống.

      Tanner nghĩ ra kế hoạch lâu dài hơn bởi có gì bền vững hơn là tình cảm san sẻ giữa những cựu tù. Bằng mọi biện pháp nghiệp vụ ông tìm hiểu lý lịch những tên tội phạm mới được phóng thích chọn ra những tên khá, đủ tiêu chuẩn Tanner đặt ra về làm việc cho ông, đảm nhận công việc gọi là công tác đặc biệt.

      Ông sắp xếp cho tên cựu tù, Vince Carballo về làm việc tại cơ sở KIG. Carballo tướng to con vạm vỡ hàm râu rậm rạp, mắt sắc như dao. có nhiều tiền án, vừa can tội giết người. Chứng cứ đưa ra buộc tội vô số số thành viên trong bồi thẩm đoàn mặc nhiên đưa ra phán quyết vô tội, vụ án phải treo lại đó chỉ số ít biết được đứa con út ngài thẩm phán bị mất tích, để lại mẩu thư: "Nếu ông giữ im lặng vụ này, đứa con của ông do bồi thẩm đoàn quyết định". Carballo là típ người được Tanner Kingsley mến phục.

      Tanner được biết còn có tay cựu tù nữa tên là Harry Flint. Ông cho điều tra tỉ mỉ lai lịch của Flint, là tay cộng tác đắc lực.

      - **

      Harry Flint sinh ra ở Detroit trong gia đình trung lưu. Người cha do làm ăn thất bại, suốt ngày ngồi chỗ than vãn. Người cha tính tình gắt gỏng đối xử bạo ngược với con. Mỗi lần người con có lỗi ông quơ đại mọi thứ trước mắt, giây nịt, thước sắt, hay bất cứ thứ gì quất túi bụi vô người đứa con trai dường như là để bù lấp khoảng trống trong người ông.

      Người mẹ làm móng tay cho hiệu uốn tóc. Người cha đối xử tàn bạo trong khi người mẹ lo và thương con, khi lớn lên Harry phải sống trong hoàn cảnh san sẻ tình cảm giữa hai người.

      Bác sĩ dặn mẹ Harry lớn tuổi khó mà sinh con, cho nên lúc mang thai, bà nghĩ là của trời cho. Khi sinh ra Harry bà thương nựng nịu cả ngày, dần dà Harry được bao bọc trong tình thương của người mẹ.

      Năm mười bốn tuổi bữa Harry Flint bẫy được con chuột dưới tầng hầm, tóm lấy giẫm đạp cho chết dưới chân. Nhìn con vật giẫy giụa, Harry Flint cảm thấy mình được quyền sát sinh. Muốn được giết là giết thấy mình hiển linh như thần thánh. có quyền lực vạn năng. muốn giữ mãi cái quyền lực đó, lùng diệt mấy con vật nuôi trong xóm. Lint làm mấy việc đó vì ác tâm hay do bản năng xui khiến. muốn ra oai nhờ được ơn cõi ban cho tài năng sát sinh.

      Hàng xóm mất mấy con thú kiểng chạy kiện lên chính quyền, sáng kiến được bày ra để theo dõi. Cảnh sát đem con chó săn đặt trước bồn cỏ nhà hàng xóm, dây tròng vô cổ giữ cho nó xổng .

      Địa điểm được đánh dấu, chờ đêm xuống ngồi rình, quả nhiên Harry Flint xuất chân bước về phía con mồi. khều cho con vật há quai hàm rồi đưa cây pháo thắp sáng gí ngay vô mồm. Vừa lúc đó cảnh sát nhào tới. Lục soát trong người còn hòn đá dính đầy máu, con dao nhíp.

      bị tóm đưa vô trại giáo huấn mười hai tháng.

      Mới vô trại được tuần đánh đập học viên mang thương tích. Bác sĩ trại chẩn đoán bị chứng rối loạn tinh thần hoang tưởng.

      - bị tâm thần, - bác sĩ dặn dò lính gác. - Đề phòng phải đưa qua cách ly.

      Hết hạn giáo huấn năm mười lăm tuổi được cho ra trại tạm tha. Trở lại lớp học, Fìint được coi như người hùng. Bọn chúng tham gia nhiều vụ móc túi, lấy trộm cửa hàng. Nhanh chóng Flint là kẻ cầm đầu cả bọn.

      Trong trận xô xát giữa đêm khuya lưỡi dao xướt qua khóe miệng để lại vết sẹo ăn sâu vô da khiến cho nhếch mép cười hoài.

      Bọn trẻ càng lớn lên trổ tài cướp xe, trèo tường ăn trộm. vụ cướp táo bạo giết chết chủ cửa hàng.

      Harry Flint bị kết tội cướp tài sản có vũ khí, xúi giục gây án bị xử mười năm tù. là tên tội phạm sừng sỏ nhất trong trại giam. Chỉ cần cái liếc mắt, đồng bọn phải biết nể nang. quậy phá ai dám báo.

      ngày kia, bảo vệ kiểm tra ngang qua buồng giam Harry Flint, nhìn vô trong hoảng hốt, tên giam cùng phòng nằm vũng máu dưới sàn, bị đánh đập dã man.

      Đứng bên ngoài, gã nhìn vô, Flint đứng cười thoả mãn.

      - Thế đấy, quân khốn kiếp. Mi chạy đâu khỏi. Để ta lo o bế cái ghế điện dành cho mi.

      Flint nhìn ra ngoài ung dung nhấc cánh tay trái lên, giấu nguyên con dao hàng thịt dưới tay áo còn dính đầy máu.

      lạnh lùng buột miệng .

      - Ta giết mi để tự vệ!

      Bọn tù dám khai ai nhìn thấy Flint đánh đập tên đồng bọn dã man cho tới chết.

      ***

      Tanner chọn được Flint là do ở chỗ hăng say với công việc sếp giao.

      Tanner nhớ lại lần đầu tiên Flint được giao việc, trong chuyến tốc hành qua Tokyo…

      - Dặn phi công lo khởi động chiếc Challenger, chuẩn bị Tokyo. Chuyến này chỉ có hai người. Lệnh được ban ra nhằm lúc khẩn trương nhưng phải thi hành ngay, được giao cho ai khác hơn.

      Tanner sắp xếp gặp gỡ Akira Iso lúc ông đến Tokyo, đặt phòng tại khách sạn Okura Hotel.

      Lúc bay bầu trời Thái Bình Dương, Tanner tính toán công việc sắp tới. Ngay lúc phi cơ hạ cánh, ông tính toán công việc trong tình huống chắc thắng.

      Từ sân bay Narita về Tokyo mất tiếng, ông ngạc nhiên nhìn thấy quang cảnh vẫn như xưa, trầm lặng.

      ***

      Akira Iso ngồi đợi ông tại nhà hàng Fumiki Mashimo. Iso tuổi trạc năm mươi, khuôn mặt xương xẩu mái tóc hoa râm, hai mắt sáng tinh . Nhác thấy Tanner, ông đứng lên chào.

      Rất hân hạnh được gặp ngài. Thiệt tình tôi phải ngạc nhiên khi được ông nhắc tới. Làm sao ông phải lặn lội tới đây.

      Tanner nhếch mép cười.

      - Tôi là người mang tin lành đến cho ông nên tiện máy. Tôi muốn nhìn thấy ông thành đạt và giàu có.

      Akira nghe lấy làm lạ.

      - vậy sao?

      Người phục vụ bước tới chào khách.

      - Ta gọi món gì rồi bàn việc chứ? Xin nhường ông, Kingsley. Ông biết món cơm Nhật chưa hay để tôi gọi.

      - Cám ơn. Để tôi gọi. Ông thích món sushi.

      - Vâng!

      Tanner quay lại dặn người phục vụ:

      - Cho tôi mấy món Hamachi, Temaki, Kaibashira và Ama-ebi.

      Akira Iso cười thích thú:

      - Khá lắm. - Ông nhìn người phục vụ - Cho tôi mấy món đó.

      Trong bữa ăn, Tanner gợi chuyện.

      - Ông làm cho hãng nổi tiếng, Tập đoàn Đệ nhất Công nghiệp Tokyo.

      - Ông quá khen.

      - Ông làm việc được bao lâu?

      - Mười năm.

      - Khá lâu.- Ông nhìn sâu vô mắt Akira : - Đúng ra ở lâu năm phải xin chuyển .

      - Ủa, sao tôi phải xin đổi , thưa ngài Kingsley?

      - Bởi tôi đề nghị ông chỗ làm mà chắc là ông thể từ chối. Lương tháng ông làm bao nhiêu tôi , tôi trả gấp đôi số lương tại nếu ông muốn về làm tại cơ sở KIG.

      - Thưa ngài Kingsley, tôi thể bỏ ?

      - Sao vậy? Nếu ông còn hạn hợp đồng, tôi tìm cách dàn xếp.

      Akira buông đũa xuống;

      - Thưa ngài Kingsley tại nước Nhật nếu làm cho công ty nơi đó như nhà mình… Nếu còn làm nữa, công ty lo suốt đời. Tôi muốn chuyện tiền bạc. Tôi muốn đề nghị ông…

      - . Ai - shya - sei – shin.

      - Ông sao?

      - Tức là chữ tín còn hơn cả tiền của. - Akira chăm chú nhìn, ông thấy lạ. - Sao ông muốn chọn tôi?

      - Bởi tôi được nghe nhiều điều lý thú về ông.

      - Tôi e là ông phải lặn lội tới đây mà được gì ông Kingsley. Tôi bỏ Công ty mà ông nên thử thời vận chuyến . Tôi nghĩ có ân oán gì với công ty.

      Tanner ngồi dựa ra sau nhếch mép cười:

      - Làm gì có. Ở nơi tôi giá mà tất cả cũng muốn giữ chữ tín như ông.

      Ông sực nhớ lại.

      - Dù sao tôi có đem theo đây món quà dành cho ông và gia đình. Chốc nữa có người mang tới khách sạn.

      Người mang quà tới là Harry Flint.

      Người bồi phòng phát xác ông Akira treo cổ bên trong tủ quần áo. Kết quả giám định nạn nhân tự tử.
      Last edited: 15/2/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 24:

      Mandarin Hotel là khách sạn rẻ tiền hai tầng lầu nằm ngay trung tâm khu phố Tàu. Cách khu phố Mott Street bao xa.

      Kelly và Diane vừa bước xuống xe taxi, Diane nhìn qua bên kia thấy tấm bảng áp phích quảng cáo cỡ lớn hình ảnh Kelly mặc bộ đồ ngủ xinh đẹp tay cầm lọ nước hoa. Diane ngạc nhiên nhìn theo:

      - Bà đấy hở?

      - Bà nhìn lầm, - Kelly - Vì mưu sỉnh tôi phải làm, Stevens. Tôi phải vậy đâu!

      Ngắm nhìn lại mình, Kelly bước vô bên trong khách sạn, Diane dùng dằng bước theo sau.

      Người nhân viên tiếp tân ngồi đọc báo bên trong quầy.

      - Chúng tôi cần phòng ở lại qua đêm, Diane .

      chàng ngước nhìn hai khách hàng ăn mặc lịch , rồi lớn tiếng.

      - Ở lại đây? - Gã đứng lên. - Dạ có - Gã nhìn bề ngoài khách hàng. - Ở đây giá phòng trăm đô-la.

      Kelly há hốc mồm:

      - trăm…

      Diane xen vô:

      - Vậy cũng được.

      - Quý bà trả tiền trước.

      Diane mở ví rút mấy tấm giấy bạc đưa ra.

      - Bàn giao ngay chìa khoá.

      - Phòng số mười, thẳng rồi rẽ bên trái. Hai bà có hành lý?

      - Tý nữa mang tới đây, Diane .

      - Quý khách cần gì gọi máy hỏi Ling.

      Kelly :

      - Ling hở?

      - Vâng, tên người bồi phòng.

      Kelly ngẩn ngơ nhìn lại ra.

      Khách trọ bước ngang qua dãy hành lang đèn mờ.

      - Bà trả tiền nhiều vậy, Kelly .

      - nơi ta cần náu đáng giá là bao nhiêu.

      - Tôi thấy chỗ này cũng chưa phải yên, - Kelly .

      - cứ vậy rồi tính sau. Cậu chớ lo có ông Kingsley lo.

      Đến trước cửa phòng số mười, Diane lấy chìa ra mở bước vô nhìn căn phòng trống trải bốc mùi dường như lâu ngày có khách trọ. Phòng hai giường tấm dra trải nhàu nhò, hai chiếc ghế cũ kỹ bên chiếc bàn trầy xước lỗ chỗ.

      Kelly đứng nhìn quanh.

      - Phòng hẹp trông chả ra hồn, chắc là người lo dọn dẹp, sờ tay lên chiếc gối bụi bay đầy.

      - Bao lâu Ling mới qua chỗ này?

      - Ta chỉ ở đêm, - Diane cho nàng yên tâm.

      - Tôi phải gọi ông Kingsley!

      Kelly nhìn theo Diane bấm số máy ghi tấm danh thiếp Tanner Kingsley đưa hôm nọ.

      Người nghe nhấc máy:

      - Tanner Kingsley tôi nghe.

      Diane thở ra hơi.

      - Chào ông Kingsley, tôi là Diane Stevens, xin ông cảm phiền, có bà Harris với tôi cần nhờ ông việc. Bọn xấu rình rập đòi giết hai chúng tôi, vậy là sao. Chúng tôi cần tìm chỗ nấp.

      - Cám ơn bà Stevens, bà cứ nghỉ ngơi cho khoẻ. Chúng tôi biết vụ này do ai cầm đầu. Bà lo bị quấy rầy nữa đâu. Từ nay tính mạng hai bà đảm bảo an toàn.

      Diane nhắm hai mắt lại. Lạy chúa, nàng nghĩ:

      - Ông có thể cho biết là ai…

      - Lúc nào gặp nhau tôi cho bà hay. Bà cứ ở chỗ. Trông vòng nửa giờ nữa có người tới đón.

      - Nghĩa là…

      Máy bị cắt ngang. Diane buông máy nhìn Kelly, mặt mày hớn hở.

      - Tin vui! Vậy là mọi chuyện được giải quyết!

      - Ông ta sao?

      - Ông ta biết hết vụ này do ai cầm đầu, từ nay ta cứ yên tâm.

      Kelly thở ra hơi dài.

      - Khá lắm. Vậy là tôi có thể về Paris lập lại cuộc đời. Nửa giờ nữa có người tới đón.

      Kelly nhìn quanh gian phòng bẩn thỉu khó mà bỏ được, nàng mỉa.

      Diane quay lại giọng hờ hững.

      - Kể cũng lạ.

      - Lạ sao nhỉ?

      - Trở về lại chốn xưa còn Richard. Tôi nghĩ phải tính làm sao để mà…

      - đừng làm. - Kelly quát khiến nàng giật thót. - Đừng cho tôi về lại đó kẻo rồi lại đơn. Tôi dám mơ tới ngày đó. Với tôi Mark là tất cả, là lẽ sống thể thiếu vắng.

      Diane nhìn khuôn mặt Kelly đờ đẫn, ngẫm nghĩ chẳng khác nào pho tượng đá… khoe bên ngoài vẻ đẹp lạnh lùng.

      Kelly nhìn lại và ngồi xuống giường quay lưng về phía Diane. Nàng nhắm nghiền mắt cố quên hết nỗi đau trong lòng… vơi … vơi dần…

      ***

      Kelly dạo bước bờ sông với Mark năng đủ thứ chuyện, và chưa bao giờ nàng tìm thấy được những giây phút thoải mái bên như lúc này.

      Nàng quay qua Mark.

      - Tối mai có cuộc triển lãm tranh, có thích mấy…

      - À rất tiếc Kelly. Tối mai bận việc.

      Kelly bất chợt thấy máu ghen nổi lên:

      - bận hẹn người khác vậy? Nàng cố giữ vẻ mặt bình thản.

      - À . chỉ có mình, tối hôm đó có tiệc lớn… nhìn thấy Kelly biến sắc. - … dự tiệc do các nhà khoa học chiêu đãi. Em thấy nhàm chán.

      - Em à?

      - nghĩ vậy thôi. Ngồi lại nghe họ những chuyện thấy quá xa lạ với em.

      - Em có thể nghe hiểu được hết, Kelly , muốn động lòng tự ái.

      - thử mời em bữa. À thiệt tình đám…

      - Em dư sức hiểu. giữ tự nhiên.

      thở ra hơi:

      - Thôi được - Anatripsology. Malacostracology… Aneroidograph… - Term ag.

      - Chao ôi, Kelly hết hồn - mấy thứ chữ nghĩa đó…

      - biết em thích nghe nhắc làm gì,

      - nghĩ bậy. Em thích chứ. Bởi vì cũng thích, Kelly nghĩ.

      ***

      Buổi yến tiệc chiêu đãi tại khách sạn Prince de Galles được xem như là kiện trọng đại. Bên trong gian phòng lớn chứa ba trăm thực khách có cả nhiều quan chức tai to mặt lớn. thượng khách ngồi ở dãy bàn phía gần bên Mark và Kelly là nhân vật tư cách diện mạo sáng sủa.

      - Tôi là Sam Meadows. - Ông tự giới thiệu với Kelly. - Tôi được nghe nhiều về bà.

      - Tôi cũng được nghe nhiều về ngài, -Kelly đáp - Nhờ Mark tôi được biết ông là người thầy và bạn thân thiết.

      Sam Meadows tươi cười:

      - Tôi rất vinh dự là bạn của Mark, người có cá tính đặc biệt. Tôi được cộng tác với ông thời gian dài. người chịu khó…

      Mark, nghe chới với.

      - Mời ông dùng rượu vang - xen vô.

      Người dẫn chương trình đứng sân khấu, buổi phát biểu bắt đầu. Mark tiên liệu trước buổi tiệc hôm nay chẳng mấy thích thú cho Kelly. Các giải thưởng được phân phát, và Kelly nhìn thấy người nhận phát biểu bằng thứ tiếng Swahili. Chỉ cần nhìn thấy nét mặt Mark hớn hở Kelly hài lòng.

      Nhìn quanh bàn được dọn dẹp tươm tất, vị Chủ tịch Viện khoa học Pháp đứng sân khấu, mở đầu bằng những lời khen ngợi thành tựu khoa học do nước Pháp đóng góp năm vừa qua, và chờ đến lúc kết thúc buổi phát biểu, ông giơ cao bức tượng vàng xướng tên Mark Harris. Vừa nghe Kelly hiểu ngay Mark là cây đinh trong buổi tiệc tối hôm nay.

      Ông tỏ ra khiêm nhường với nàng đề nghị nàng nên tới đó, nàng nghĩ thầm nhìn Mark bước lên bục giữa tiếng vỗ tay của quan khách.

      - Tôi nghe ông ấy gì về chuyện này! - Kelly với Sam Meadows.

      Meadows tủm tỉm cười:

      - Mark là vậy. - Ông nhìn theo Kelly lúc… - Bà biết là ông bà tha thiết lắm . Ông đòi cưới bà cho được. Ngưng lúc Meadows tiếp. - Tôi nghĩ bà làm cho ông thất vọng.

      Nghe vậy, Kelly thấy chột dạ. Nàng thể lấy Mark. Ông là người bạn chân thành, nhưng nàng tính chuyện thương gì đâu. Nàng làm gì? Nàng muốn để ông thất vọng thà đừng gặp nhau nữa. Ta thể thoả mãn được những gì cho người đàn ông mong đợi. Nàng biết gì…

      ***

      - Bà nghe thấy tôi gì chưa?

      Diane quát vô bên tai khiến Kelly tỉnh cơn mê.

      Gian phòng khiêu vũ rực rỡ tan theo giấc mộng, nhìn lại thấy mình nằm bên trong căn phòng tồi tàn ở khách sạn, bên cạnh người bạn đồng hành hẹn mà gặp.

      - Gì vậy ?

      Diane hối hả:

      - Tanner Kingsley cho người đến đón trong nửa giờ nữa.

      - Bà thiệt. Vậy là…

      - nghe ông ta hỏi thăm ta ở đâu.

      - Ông ta tưởng là còn ở lại nhà cậu.

      - , tôi báo cho ông ta bọn mình tìm nơi nương thân.

      Hai người lặng thinh, chợt Kelly xì ra tiếng thở dài!

      - Ôi! Cả hai đưa mắt nhìn theo chiếc đồng hồ để ở đầu giường.

      ***

      Người nhân viên tiếp tân ngước nhìn Flint bước vô khách sạn Mandarin Hotel.

      - Ông cần gì ạ? - Nhìn thấy Flint nhếch mép cười gã lịch đáp lại.

      - Vợ tôi cùng người bạn mới tới đây đăng ký ở lại. Vợ tôi người tóc vàng, còn người kia tóc đen. Ở phòng số mấy…

      - Phòng số mười nhưng ông thể lên đó. Ông cần gọi máy…

      Flint chĩa khẩu súng ngắn Ruger nòng 45 gắn ống hãm thanh gí vô trước trán chàng nhân viên. Flint xô ngã người kia, nhào tới thẳng vô trong tay lăm le khẩu súng. Lên tới phòng số mười, lùi lại lấy trớn nhào tới húc vai, cửa bật tung bước vô trong.

      Bên trong trống trơn, Flint nghe thấy tiếng vòi nước chảy trong buồng tắm cửa khoá. bước tới đẩy cửa ra. Vòi nước chảy xiết, tấm màn che thấy lay động.

      Flint nhắm bắn bốn phát vô tấm màn, nghe thấy gì giơ tay kéo phăng qua bên.

      còn ai bên trong.

      ***

      Bên trong quán ăn bên kia dãy phố, Diane và Kelly ngồi nhìn chiếc xe Flint vừa lái tới, bước xuống vô trong.

      - Lạy chúa, Kelly .

      - Chính đòi bắt tôi theo.

      Hai người ngồi chờ xem. Flint bước trở ra xe sau ít phút, nụ cười môi, mặt mũi nhìn bặm trợn.

      Kelly nhìn qua Diane:

      - Ta thoát được cửa ải. Giờ tính chạy đâu?

      - Ta bỏ đây thôi - đâu? Bọn chúng bủa vây khắp nơi, nhà, trạm xe buýt…

      Diane ngẫm nghĩ hồi.

      - Tôi nhớ ra nơi bọn chúng khó vô tới được - Để tôi nghĩ coi. Chỉ có ngồi phi thuyền bay.
      Last edited: 15/2/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 25.1:

      Báo xuất bản buổi sáng loan cùng cái tin như nhau. đợt hạn hán ở nước Đức làm thiệt mang gần trăm người, thiệt hại mùa màng lên tới hàng triệu đô-la.

      Tanner nhấn nút gọi Kathy.

      - Gửi bài này tới văn phòng thượng nghị sĩ Van Luven, ghi chú thêm: "Báo cáo tượng trái đất ấm dần lên. Trân trọng kính chào…"

      Khách sạn Wilton Hotel dành riêng mấy bà khác xa khách sạn Mandarin. toà nhà năm tầng lộng lẫy xây theo lối đại. Lối vô cổng có mái che màu xanh mát mẻ.

      Tại bàn tiếp tân Kelly và Diane đứng chờ đăng ký khai tên giả. Người nữ tiếp viên quầy giao chìa khoá cho Kelly.

      - Phòng 424. Bà có mang theo hành lý?

      - , chúng tôi…

      - Hành lý chúng tôi thất lạc. - Diane xen vô. - Chốc nữa chồng tôi đến đây đưa . Bà có thể cho ông lên phòng để…

      Người nữ tiếp tân lắc đầu.

      - thể được, nội quy cho phép các ông lên phòng.

      - ra vậy? - Diane nhìn Kelly cười trừ.

      - Bà muốn gặp các ông dưới này…

      - sao. Nếu gặp được đành chịu.

      ***

      Phòng 424 được bố trí đẹp mắt, phòng khách bày ghế sofa, bàn ghế đầy đủ, tủ đứng, buồng ngủ hai giường đôi.

      Diane nhìn quanh:

      - Đẹp quá nhỉ?

      Kelly mỉa.

      - Ta muốn tới đâu nữa mai được ghi vô sách kỷ lục Guinness… nửa tiếng đồng hồ khách sạn?

      - Bà có chương trình nào mới lạ hơn?

      - Chả có gì, - Kelly khinh khỉnh - Khác nào trò đùa mèo vờn chuột, ta là lũ chuột.

      - Kể cũng lạ, bọn người phục vụ cho cơ sở nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới bày trò săn đuổi đòi lấy mạng hai người, - Diane .

      - Thôi, đừng nghĩ tới nữa.

      - dễ hơn làm. Đem mấy cái đầu ở cơ sở KIG ra làm món chả trứng phải to bằng bang Kansas. Ờ ta nên nghĩ lại kỹ. - Kelly cau mày :

      - Ta cần trang bị món vũ khí, bà biết bắn ?

      - .

      - Khỉ . Tớ cũng chả biết.

      - sao. cần súng.

      - Bà có học võ Karaté?

      - , nhưng mà có tham gia trổ tài tranh luận trong trường học. - Diane nghiêm giọng .

      - Tôi có thể thuyết phục bọn chúng từ bỏ ý định giết người.

      - Khá lắm.

      Diane bước tới bên cửa sô nhìn dòng xe xuôi ngược phố. Bất chợt nàng trố mắt há hốc mồm. Kêu tiếng:

      - Chao ôi!

      Kelly vội chạy tới:

      - Sao vậy? Bà nhìn thấy ai?

      Diane miệng mồm khô khốc:

      - gã đàn ông vừa ngang qua, trông mặt mũi giống Richard. Ngay tức . Tôi… - Nàng quay mặt lại.

      Kelly ra mặt bực bội:

      - Bà chờ tôi tìm người trổ tài bắt ma quỷ giùm cho.

      Diane toan buột miệng , nghĩ sao bỏ .

      - Để được gì? Ta khỏi chỗ này thôi - nàng nghĩ.

      Kelly đứng nhìn Diane, ngẫm nghĩ:

      - Sao bà chịu lấy cọ ra vẽ vời cho qua chuyện.

      ***

      Flint liên lạc máy di động với Tanner khí sắc bừng bừng:

      - Tha tội cho tôi, thưa ngài Kingsley. Bọn chúng vừa bỏ khỏi khách sạn Mandarin. Bọn chúng biết trước?

      Tanner giận xanh mặt.

      - Hai con quỷ cái muốn chơi xỏ ta vố đây? Chơi ta à? Ta ra lệnh cho cậu quay về. - Ông đập máy xuống bàn.

      ***

      Andrew nằm nghỉ chiếc ghế sofa trong văn phòng, tâm trí hướng về bục sân khấu tại nhà hát lớn Stockholm. Quan khách vỗ tay chúc mừng.

      - Andrew! Andrew!

      Quan khách đồng thanh hô to, vang tiếng gọi dội lại khắp nhà hát. Bước chân lên bục tai còn nghe tiếng vỗ tay như sấm lúc nhận giải thưởng từ tay nhà vua Thuỵ Điển Carl XVI Gustav.

      Lúc giơ tay ra nhận giải Nobel, ông nghe tiếng chửi đổng.

      - Andrew, quân khốn kiếp… lại đến đây.

      Hình ảnh nhà hát lớn Stoekholm mờ nhạt dần, Andrew ở trong văn phòng nghe Tanner gọi tên.

      cần nhờ ta, Andrew thích thú nghĩ.

      Ông ngồi dậy bước qua bên văn phòng người em trai.

      - Có tôi đây! - Andrew lên tiếng.

      - Vâng, nghe rồi. - Tanner quát - Ngồi xuống đó.

      Andrew kéo ghế ngồi.

      - Tôi có mấy điều muốn lại cho . Chia rẽ để chinh phục. - Gã lên mặt vênh váo.

      - Tôi biết là Diane Stevens nghi cho mafia giết chồng bà, và Kelly Harris còn phân vân liệu có nàng tên là Olga. nghe chưa?

      Andrew hờ hững đáp.

      - Ứ.

      Tanner bước tới vỗ vai người .

      - là người có tài nghĩ ra sáng kiến. Tôi có mấy việc trước giờ chưa ra với ai. Tôi muốn ra hết bởi quá ngốc nghếch chả hiểu gì.

      Ông nhìn sâu vô hai mắt Andrew lờ đờ.

      - nghe, biết, .

      Tanner đổi ra giọng nghiêm trọng:

      - Chúng ta còn việc cần giải quyết. Hai người đàn bà mất tích. Bọn chúng biết ta truy đuổi, đòi mạng, nên tìm mọi cách lẩn trốn. Chạy đâu hở Andrew?

      Andrew ngồi nhìn người em trai.

      - Tôi… Tôi chả biết gì.

      Có hai cách để lý giải. là dựa theo phương pháp Descartes, đúng lôgíc, từng bước . Ta thử tìm cho ra lẽ.

      Andrew lờ đờ nhìn lại :

      - Dù cậu có thế nào…

      Tanner lê bước lui tới:

      - Bọn chúng lo sợ cho tính mạng nên dám trở lại căn hộ nơi Stevens ở… ta cho bao vây bên ngoài. Kelly Harris có ai thân thiết ở Mỹ, ta sống ở Paris bao lâu nay dám tin cậy vô ai lo cho mình. - Ông nhìn người - có chịu theo tôi ?

      Andrew chớp chớp mắt:

      - Ờ, có, Tanner.

      - Nghe đây. Liệu Diane phải nhờ cậy bạn bè giúp đỡ? Tôi cho vậy đâu, chẳng khác nào leo lên lưng cọp. Có thể bọn chúng tới cảnh sát khai báo, làm vậy mấy tay mật thám họ cười cho. Vậy bọn chúng nghĩ mưu tính kế nào đây. - Ông nhắm mắt lại nghĩ ngợi lúc mới ra - tất nhiên bọn chúng phải nhớ ra mấy chỗ sân bay, nhà ga, bến xe buýt, ở mọi nơi ta đều cho tai mắt theo dõi. Ta còn nhớ chỗ nào nữa?

      - Tôi… Tôi… cậu muốn cho thế nào cũng được, Tanner.

      - Bọn chúng chỉ còn nơi náu trong khách sạn thôi, Andrew. nơi an toàn. Khách sạn cỡ nào mới được? Bọn chúng tìm đường thoát thân. Trong cơn lao đao vì số phận. Cho nên kể là khách sạn hạng nào, mọi nơi đều có quan hệ với tổ chức của chúng ta, khéo bị lộ tẩy. nơi nào được cho là an toàn. Cậu còn nhớ vụ Sonja Verbrugge ở Berlin? Ta tìm ra tung tích nhờ theo dõi tin nhắn Internet.

      Nàng tìm trọ khách sạn Artemisia Hotel dành riêng cho mấy bà tưởng đâu là an toàn. Đấy, tôi vừa nghĩ tới chuyện hai con quỷ cái Stevens và Harris làm theo y như vậy. Ta còn nghĩ ra được điểm nào khác hơn?
      Last edited: 15/2/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 25.2:

      Ông nhìn qua người trai. Andrew hai mắt nhắm lại. Ông vừa chợp mắt buồn ngủ. Trong cơn tức giận Tanner nhào tới tát vô mặt cái.

      Andrew giật nẩy mình:

      - Cái gì vậy…?

      - Tôi phải lắng nghe chứ, đồ ngu.

      - Tôi… xin lỗi Tanner. Tôi mới vừa…

      Tanner chỉ tay về phía dàn máy tính.

      - Nhìn đây, ta theo dõi có bao nhiêu khách sạn dành cho mấy bà ở Manhattan.

      Tanner lướt nhanh internet cho in ra mấy bản. Ông đọc to lên:

      - Khách sạn El Carmelo Centro Mana. Parkside Evangeline, Wilton Hotel dành cho mấy bà. Ông ngước nhìn lên mật mày hớn hở.

      - Ta suy đoán theo lôgíc của phương pháp Descartes bọn chúng phải ở lại đó, Andrew. Nào ta xem thử dựa vô công nghệ nào giúp ta tìm ra được.

      Tanner bước tới chỗ treo bức tranh tường phía sau nhấn nút, mảng tường nhích qua bên màn hình vô tuyến ra tấm bản đồ thành phố Manhattan.

      - nhìn vô đây nhớ ra chứ, Andrew. biết sử dụng và thành thạo hơn nữa kia. Đây là hệ thống định vị toàn cầu. Nhờ vậy ta có thể xác định vị trí từng người có mặt hành tinh này. nhớ ra chứ?

      Andrew gật, cố giữ tỉnh táo.

      - Lúc mấy bà vừa rời khỏi đây, tôi đưa cho mỗi người tấm danh thiếp. Trong có gài con bọ chip máy tính xíu bằng hạt cát. Nó thu và phát tín hiệu vệ tinh, khi mở máy định vị ta xác định vị trí hai người đó ở chỗ nào? hiểu chứ?

      Andrew :

      - À, Tôi… tôi hiểu, Tanner.

      Tanner nhìn lại màn hình, nhấn thêm nút khác. chấm sáng vừa lóe lên bản đồ chỉ xuống vạch bên dưới, dừng lại khu vực khoanh vùng xíu, lan rộng ra xa hơn. chấm màu đỏ chạy dài theo vạch tên đường phố chiếu sáng tên bảng hiệu từng nơi.

      Tanner giơ tay chỉ lên.

      - Đây là phố West Four- teenth Street. Chấm sáng màu đỏ lần theo tới phía trước - Nhà hàng Tequila nhà thuốc tây… Bệnh viện Saint Vincent… Banana Republic. : nhà thờ Đức Bà Guadalupe. Đèn tín hiệu dừng lại, chợt thấy mặt mũi Tanner hớn hở .

      - Và đây là khách sạn Wilton Hotel dành cho mấy bà. Lối suy đoán của tôi hoàn toàn hợp logíc Tôi đoán đúng, thấy chưa?

      Andrew liếm môi:

      - À, cậu đoán đúng…

      Tanner nhìn lại :

      - được rồi đó!

      Gã móc điện thoại di động ra bấm máy:

      - Này Flint, bọn chúng ở tại khách sạn Wilton Hotel, phố West Thirty - Fourth Street. Gã tắt máy. Vừa ngước mắt gã nhìn thấy Andrew còn đứng trước cửa.

      - Sao lại đứng đó? Tanner bồn chồn hỏi:

      - Liệu tôi có thể ngay… cậu biết chứ… qua Thuỵ Điển, để nhận giải Nobel?

      - Làm sao được, Andrew. Chuyện đó qua bảy năm nay.

      - À vậy đó! - Andrew bỏ về chỗ văn phòng.

      Tanner ngồi vô bàn nhớ lại chuyện bảy năm trước.

      Trong chuyến qua Thuỵ Sĩ cách nay ba năm. Do cú điện thoại gọi tới…

      ***

      tính toán nát óc giải đáp cho ra vụ sai sót trong tiếp liệu chợt nghe máy nội bộ reo.

      - Ở bên Zurich gọi cho ông, Kingsley.

      - Tôi bận việc quá… sao. Để tôi gặp chuyện với họ. Gã nhấc máy - Alô, Tanlier vừa lắng nghe mặt mũi sa sầm. Gã nhọc nhằn . - Tôi hiểu… bà thiệt tình chứ?… Ô, sao, tôi lo được.

      Gã nhấn máy nội bộ:

      - Ordonez, dặn phi công chuẩn bị chiếc Challenger. Tôi qua Zurich, hai người.

      ***

      Madeleine Smith ngồi chờ bên trong nhà hàng thuộc hạng cao cấp ở Zurich. Nàng độ tuổi ba mươi, khuôn mặt trái xoan, tóc cắt ngắn nước da trắng trẻo. Nàng có thai. Tanner bước về phía bàn, Madeleine Smith nhìn thấy liền đứng lên.

      Tanner Kingsley chìa tay ra;

      - Mời bà ngồi tự nhiên.

      Gã ngồi xuống nhìn qua.

      - Rất hân hạnh gặp ông! - Bà giọng Thuỵ Sĩ nghe êm tai. Mới nghe qua lần đầu tôi ngỡ đùa.

      - Sao?

      - Vâng, là nhân vật quan trọng như ông lặn lội qua đây để gặp tôi, tôi khống dám mơ.

      Tanner nhếch mép cười.

      - Chuyến tôi sắp kể ra đây. Bởi tôi được nghe bà là nhà khoa học nổi tiếng, Madeleine. Tôi có thể gọi thân mật là Madeleine được chứ?

      - Ồ sao, ngài Kingsley.

      - Ở cơ sở KIG chúng tôi kính trọng nhân tài. Bà có thể về giúp cho chúng tôi, Madeleine. Bà làm việc cho Tập đoàn Công nghệ Tokyo được bao lâu?

      - Bảy năm.

      - À bảy là con số may mắn, tôi muốn đề nghị bà vô chức vụ tại cơ sở KIG với mức lương gấp đôi tại, được bố trí nhà ở riêng…

      - Chao ôi, thưa ngài Kingsley! - Bà mỉm cười.

      - Bà thích , Madeleine?

      - À tôi thích lắm? Nhưng mà lúc này chưa thể được!

      Tanner mặt mày biến sắc.

      - Bà sao?

      - Vâng, tôi sắp có chồng và có thai…

      Tanner cười mỉm:

      - Có sao đâu, chuyện đó chúng tôi có thể giải quyết được.

      Madeleine Smith :

      - Còn lý do tôi thể bỏ được. Tôi thực dự án trong phòng thí nghiệm, sắp đến công đoạn cuối cùng.

      - Madeleine, cái dự án bà vừa nêu tôi thấy có gì đáng . Tôi mong bà chấp nhận lời đề nghị. đúng ra tôi có thể sắp xếp đưa bà và vị hôn phu cùng . - Gã nhếch mép cười. - Cho phép tôi được gọi là chồng chưa cưới… qua Mỹ cùng chuyến bay với tôi.

      - Ông có thể đợi hoàn thành xong dự án tôi . Sáu tháng, cũng có khỉ năm.

      Tanner gì:

      - Bà thiệt lúc này chưa thể bỏ được sao?

      - phải vậy. Bởi tôi phụ trách chủ trì dự án làm nửa chừng, bỏ làm sao được? Bà chợt nảy ra ý. - Qua năm tới ông thấy sao…?

      Tanner cười mỉm:

      - Được quá.

      - Xin lỗi cũng vì tôi mà chuyến này ông phải về .

      Tanner thân mật :

      - phải là uổng công đâu ! Tôi muốn qua đây là để gặp bà cho biết.

      Bà ngượng đỏ mặt;

      - Ông thiệt là tử tế.

      - Nhân tiện đây, tôi mang cho bà món quà.

      - Chiều nay lúc sáu giờ tôi có nhờ người mang quà tới. Tên ta là Harry Flint.

      Sáng hôm sau, xác chết của Madeleine Smith được phát dưới sàn nhà. Bếp gas khoá, bên trong căn hộ mùi khí đốt lan toả khắp nơi.

      ***

      Tanner vừa mới hoàn hồn trở lại. Quá Flint làm cho ông thất vọng. Đến lượt Diane Stevens và Kelly Harris đền tội, phải diệt bọn chúng kế hoạch mới tiến lên được.
      Last edited: 15/2/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 26.1:

      Harry Flint bước tới quầy tiếp tân khách sạn Wilton Holtel.

      - Chào .

      - Chào ông! - người nhân viên quầy tiếp tân nhận ra nụ cười tắt gương mặt gã.

      - Ông cần hỏi việc gì?

      - Vâng, vợ tôi là Diane Stevens cùng với bạn vừa mới tới đăng ký ở lại đây. Tôi muốn lên phòng dành cho họ chút ngạc nhiên. Phòng số mấy vậy hả ?

      Người nhân viên tiếp tân .

      - Dạ được! Khách sạn dành riêng cho mấy bà, tiếp mấy ông. Ông có thể gọi máy đây…

      Flint đứng nhìn quanh bên ngoài phòng khách.

      - Sao hôm nay đông người vậy.

      - sao, - gã , - Chốc nữa mấy bà trở xuống.

      Flint ra ngoài lấy điện thoại di động bấm số gọi:

      - Bọn chúng ở tầng , thưa ngài Kingsley. Tôi được phép lên đó.

      Tanner lặng thinh hồi, ngẫm nghĩ.

      - Này Flint, theo đúng bài bản bọn chúng tính chuyện chia tay. Cậu ở lại đó, chờ tôi đưa Carballo tới trợ giúp. Đây là ý đồ của ta.

      ***

      Bên trong căn phòng ở lầu Kelly vặn radio nghe chương trình đài phát thanh ca nhạc, khắp gian phòng tràn ngập điệu nhạc rap.

      - Bà nghe được sao? - Diane cáu tiết hỏi. Bà ưa nhac rap, - Nhạc gì mà lạ. Ồn ào quá sá.

      - Bà thích Eminem. Còn LL Coll J và R Kelly, Ludacris?

      - Bà muốn nghe mấy tên đó hát thôi sao?

      - , - Kelly mỉa. - Tôi còn thích nghe Symphonie Fantastique của Berlior, Etudes của Chopin, Almira của Handel nữa đó. Tôi thích nhất là được nghe…

      Kelly nhìn theo Diane bước tới tắt máy radio.

      - Ta lo tính chuyện lúc ra khỏi đây xoay sở ra sao, Stevens?

      - Bà biết ai muốn giúp bọn mình?

      Diane lắc đầu.

      - Bạn bè của Richard cùng phục vụ cho cơ cở KIG, làm sao tìm được người ủng hộ giúp mình? - Nàng nhìn Kelly - Bà sao?

      Kelly khẽ rùng mình.

      - Tôi với Mark sống ở Paris từ ba năm qua. Quen biết số bạn bè làm người mẫu ngoài ra còn biết ai, dễ gì họ giúp được ta.

      - Mark có với bà vì sao phải qua Washington?

      - .

      - Richard cũng bao giờ cho tôi hay. Tôi có cảm giác trong vụ này còn nhiều bí , cũng vì lý do ra mà hai ông ấy bị giết chết.

      - Khá lắm, ta biết được lý do. Còn cách giải quyết sao?

      - Ta tính sau, - Diane nghĩ ngợi hồi, mặt mày hớn hở. - Khoan . Tôi vừa nhớ ra người có thể giúp chúng ta. - hết câu bước tới bàn điện thoại.

      - Bà gọi cho ai?

      - Người thư ký của Richard?

      Bên kia đầu dây nghe tiếng - Đây là cơ sở KIG.

      - Cho tôi gặp Betty Barker.

      ***

      Bên trong văn phòng, Tanner ngồi theo dõi màn hình tín hiệu màu xanh phân tích giọng . Gã nhấn nút gọi máy. Nghe tổng đài báo:

      - Miss Barker vừa ra ngoài.

      - Ông có thể cho biết làm sao để gặp được?

      - thể. Ông vui lòng cho biết địa chỉ và số phone tôi cho ta…

      - sao, - Diane gác máy.

      Tín hiệu màu xanh vừa tắt.

      ***

      Diane hỏi qua Kelly.

      - Tôi có cảm giác Betty Barker là đầu mối để ta lần dò ra mọi việc bí . Tôi tìm mọi cách để tiếp cận. - Nàng cau mày - Chuyện này lạ.

      - Nghĩa là sao?

      - Bà thầy bói đoán trúng. Bà thấy chung quanh tôi là chuyện chết chóc, và… Chợt Kelly lêu lên:

      - Đừng nữa? Bà chưa báo cho FBI và CIA chưa?

      Diane trố mắt nhìn lại.

      - Bà đừng lo. - Kelly cảm thấy trong người càng tức tối hơn. - Ta kiếm gì ăn.

      Kelly buột miệng .

      - Đợi tôi gọi chỗ này xong . - Nàng nhấc máy gọi tổng đài khách sạn - Cho tôi cuộc gọi Paris. Nàng cho biết số, chờ máy. Thoáng chốc nhìn Kelly mặt mày sáng rỡ - À, Philippe, ông khoẻ chứ?… Tôi ở bên này bình yên… Nàng liếc nhìn Diane.

      - Vâng… vài hôm nữa tôi về… Con Angel thế nào đó? - À khá lắm. Nó nhớ tôi chứ?… Ông để tôi chuyện với nó? Nàng đổi ra giọng người lớn chuyện với trẻ con. Angel cưng, khoẻ chứ?… Mẹ đây, cưng nhớ mẹ hở…, ta cũng nhớ mi đấy, mẹ về sớm nựng nịu con.

      Diane chới với chưa hiểu.

      - Thôi nhé, cưng… khá lắm, Philippe… cám ơn ông.

      Hẹn gặp lại.

      Kelly nhìn mặt mũi Diane ngơ ngác.

      - Chuyện con cún của tôi đấy mà.

      - Thế à. Con cún nó với cậu những chuyện gì?

      - Nàng cún. Con chó cái nhà tôi đó.

      - ra vậy.

      ***

      Vì muốn được ở yên chỗ, hai người dặn bộ phận phục vụ mang cơm tận nơi.

      Câu chuyện thiếu đầu thiếu đuôi, Diane muốn lại từ đầu cho Kelly nghe.

      - ra bà từng ở Paris?

      - Có chứ.

      - Mark là công dân Pháp.

      - đâu.

      - Hai người lấy nhau lâu chưa?

      - Làm gì có.

      - Mà sao lại gặp nhau được?

      Chẳng ăn nhập gì tới bà, Kelly nghĩ trong đầu :

      - nhớ từ lúc nào, tôi quen biết nhiều người.

      Diane nhìn theo Kelly.

      - Tại sao muốn thoát khỏi cảnh ràng buộc lâu nay?

      Kelly ra ngay.

      - Có ai bảo với bà sống trong cảnh ràng buộc là để ngăn cách người ta?

      - Có khi còn muốn giam cầm người ta mãi nữa đó hơn nữa…

      - Này Stevens, bà lo phần mình . Tôi vẫn sống bình thường cho tới lúc tình cờ gặp bà. Thôi bỏ qua .

      - Được thôi, - Diane chưng hửng. Người sao mà đanh đá, nàng nghĩ.
      Last edited: 15/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :