Bóng tối kinh hoàng - Sydney Seldon (47 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 16.2:

      bữa gặp nhau Andrew với Tanner:

      - Hiếm khi thấy cậu cười đùa như lúc này. Hay là có bóng dáng đàn bà chăng?

      - Có - Tanner gật.

      - Tới đâu rồi? tính chuyén trăm năm chưa?

      - Mới tính gần đây thôi.

      Andrew nhìn Tanner hồi:

      - Cậu phải cho con bé hay chứ?

      Tanner siết chặt tay Andrew:

      - Em .

      Đêm sau Tanner và Paula ở tại nhà hàng. Tanner mở lời:

      - Princess, có lần em hỏi tôi sao ra những gì chưa hề với em nào trước đây.

      - Vâng, vậy sao hở ?

      - nghe đây. muốn em lấy !

      Nàng ngập ngừng rồi cười, nhảy bổ vô vòng tay chờ đợi:

      - Ôi, Tanner.

      Gã nhìn sâu vô mắt nàng.

      - Như vậy là chịu chứ?

      - Em muốn lấy , nhưng mà… còn vấn đề.

      - Vấn đề nào?

      - Em rồi. Em muốn làm việc lớn. Em muốn khuấy động mọi thứ để xoay chuyển tình thế, muốn được việc phải nắm được tiền. Muốn được tương lai sáng sủa cho cả hai sao tự chuẩn bị cho mình tương lai trước.

      Tanner nắm lấy tay nàng.

      - có vấn đề gì.

      - Trong tay nắm giữ nửa cơ ngơi đó, Princess. Chờ đến lúc có đủ tiền giao cho em mọi thứ em mong muốn.

      Nàng lắc đầu.

      - đâu. Andrew bảo sao làm theo vậy, em biết công việc của hai người. Ông muốn cho cơ sở phất lên, em cần những thứ còn hơn hứa hẹn.

      - Em nhầm rồi, - Tanner nghĩ ngợi lúc. - Để dàn xếp cho em gặp Andrew.

      Qua bữa sau ba người ngồi ăn trưa. Paula mặt mũi dễ thương, thảo nào mới trông thấy lần đầu Andrew chịu ngay. Trước đây, Andrew phải bận tâm vì mấy người đàn bà người em thường giao du. Nhưng nay được nhìn thấy ông nghĩ khác. Phải là dễ thương thông minh, tài trí. Andrew nhìn qua người em, gật đầu tức là chấp thuận.

      Paula lên tiếng:

      - Tôi nhận thấy những việc làm của cơ sở KIG tiến hành đáng khâm phục, và Andrew giúp được biết bao nhiêu người ở nhiều nước. Điều này Tanner kể lại cho tôi nghe. Làm vậy là mong muốn cơ sở tương lai phải vượt xa hơn. Tức là công ty mở rộng ra hơn nữa.

      - như vậy đâu. Phải là cơ sở muốn đề cử nhiều chuyên viên khắp nơi thế giới để mở rộng kiến thức cho người dân.

      - Vì phải ký kết nhiều hợp đồng đề cử chuyên viên… - Tanner nhanh nhẩu xen vô.

      - Tanner khoan nóng vội. Dục tốc bất đạt. Việc cần ta ưu tiên làm trước, Tanner. Ta phải nghĩ tới những nơi cần được giúp đỡ. - Andrew cười theo.

      Tanner nhìn qua Paula. Nàng ngồi đó vẻ mặt thản nhiên.

      Hôm sau, Tanner gọi máy:

      - Princess, mấy giờ đến đón em?

      thoáng im lặng.

      - ơi, em xin lỗi. Tối nay em được.

      Tanner chuyển giọng kinh ngạc:

      - Có chuyện gì ?

      - . Em phải lên phố thăm người bạn, em muốn gặp ta.

      - ta? - Tanner choáng váng muốn nổi cơn ghen - thông cảm cho em. Thôi tối mai. ta

      - ơi, ngày mai thể. Sao dời lại thứ hai?

      Nàng muốn chơi ngày cuối tuần với ai đó thây kệ. Tanner gác máy, vừa tức vừa hiểu chuyện gì.

      ***

      Tối thứ hai lúc gặp lại, Paula ngỏ lời tạ lỗi:

      - Em xin lỗi chuyện hôm cuốt tuần vừa qua. người bạn hẹn gặp em.

      Tanner chợt nhớ ra nơi ở của Paula sang trọng. Tiền lương đủ để trang trải:

      - Còn chàng kia là ai?

      - Tiếc là em thể kể tên ra đây… ta… là nhân vật có tiếng tăm lại thích phô trương.

      - Em ta chứ?

      Nàng nắm tay Tanner khẽ.

      - Tanner, em , chỉ có thôi.

      - chàng kia có em ?

      Nàng ngần ngừ:

      - Có.

      Tanner nghĩ ngay: Ta phải thoả mãn những gì đây.

      ***

      Sáng hôm sau lúc 4.58 giờ, Andrew Kingsley giật mình nghe điện thoại reo.

      - Có cuộc gọi từ Thuỵ Điển, ông giữ máy cho.

      Lát sau giọng Thuỵ điển reo lên trong máy.

      - Chúc mừng ông Kingsley. Uỷ ban Nobel quyết định chọn ông trao giải Nobel Khoa học năm nay do những thành tựu trong công cuộc cải tiến ngành công nghệ nano…

      - Giải Nobel! Nghe xong Andrew vội vã mặc đồ vô thẳng tới văn phòng làm việc. Chờ Tanner đến, Andrew vụt chạy vô báo tin.

      Tanner vòng tay ôm lấy người :

      - Giải Nobel! mừng quá, Andrew! đáng khâm phục.

      Thời cơ tới. Phải thôi, đây là lúc mọi việc của Tanner được giải quyết.

      Năm phút sau, Tanner gọi máy cho Paula.

      - Em hiểu như thế nào chưa? Công ty KIG vừa nhận được giải Nobel, vậy là ta có thể giải quyết được mọi việc. Em nghe đây, có thể mang cả thế giới đến cho em.

      - Tuyệt vời, .

      - Em chịu lấy chưa?

      - Tanner, em muốn lấy còn hơn cả những gì đời này.

      Tanner vừa gác máy thấy trong người khoan khoái, chạy ngay vô phòng làm việc của người .

      - Andrew, em sắp làm đám cưới!

      Andrew ngước nhìn, thân mật .

      - Được quá chứ. Cậu tính ngày nào?

      - Phải làm sớm thôi, ta mời hết ban bộ tham dự.

      Lúc Tanner trở vô văn phòng sáng hôm sau, thấy Andrew ngồi chờ đó, ve áo cài bông hoa.

      - Vậy là sao?

      Andrew cười khà:

      - Ta chuẩn bị ngày cưới của cậu mừng cho cậu.

      - Cám ơn , Andrew.

      Thoáng chốc mọi người hay tin, dù đám cưới chính thức loan báo, ai lời nào. Mà chỉ nhìn thấy nhau qua từng ánh mắt, môi cười cùng chung vui.

      Lát sau Tanner tới chỗ văn phòng người .

      -

      - Andrew, nhận được giải Nobel mọi người hợp tác với ta, còn số tiền giải thưởng…

      Andrew chặn ngang:

      - Với số tiền thưởng ta tuyển dụng thêm nhiều chuyên viên gửi tới các nước Eritrea và Uganda.

      Tanner thong thả .

      - Vậy… tính dùng món tiền thường xây dựng thêm cơ sở phải vậy ?

      Andrew lắc đầu:

      - Ta làm theo kế hoạch vạch ra từ trước, Tanner.

      Tanner nhìn qua hồi:

      - làm chủ công ty, Andrew.

      Tanner nhấc máy gọi Paula sau khi tính toán xong.

      - Princess, sắp Washington có việc riêng, vắng mặt vài bữa.

      Nàng đùa:

      - có em nào tóc vàng, tóc nâu tóc đỏ chứ.

      - Làm gì có chỉ có em thôi.

      - Em cũng chỉ có thôi!


      ***

      Sáng hôm sau, Tanner có mặt tại Sở chỉ huy Lầu Năm Góc, trong buổi họp với Tham mưu trưởng, tướng Alan Barton.

      - Đề nghị ông đưa ra đáng được quan tâm, - tướng Barton . - Chúng tôi bàn tính nên chọn ai để tham gia cuộc thử nghiệm.

      - Cuộc thử nghiệm của Ngài trước đây theo công nghệ micro-nano do tôi được giải thưởng Nobel cũng nhờ nghiên cứu lĩnh vực đó.

      - Chúng tôi nắm vững ngành công nghệ này.

      - tôi giỏi về nghiên cứu ngành này với mục tiêu trước mắt là phục vụ theo phương châm Probono.

      - Ông quá khen, Kingsley. Chúng tôi làm gì có được vinh dự nhận giải thưởng Nobel cho mỗi công trình.

      Ông ngước nhìn coi cửa khoá kỹ chưa.

      - Việc này, tối mật. Nếu thành công đây thành phần chủ lực của kho vũ khí chúng ta. Ngành công nghệ nano phân tử giúp ta nắm vững thế giới vật chất từng nguyên tử li ti cho tới lúc này nỗ lực tạo ra những con bọ kích thước bé hơn bị hạn chế. Tần số điện tử giao thoa ngoài tầm kiểm soát. Nếu cuộc thử nghiệm thành công, ta có trong tay đủ số trang bị vũ khí vừa tấn công vừa phòng thủ.

      Tanner lên tiếng:

      - Cuộc thử nghiệm liệu có thể gây ra rủi ro chăng?… Tôi lo sợ điều gì đó may cho người tôi.

      - Ông yên tâm. Chúng tôi có đầy đủ trang thiết bị kể luôn cả các bộ phận an toàn cùng với hợp tác hai chuyên gia.

      - Chúng tôi được cấp phép chứ?

      - Các ông được phép tiến hành đường từ New York trở về Tanner nghĩ, lúc này phải làm sao thu phục được Andrew.
      Last edited: 19/1/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 17.1:

      Andrew ngồi trong văn phòng nhìn vào tập sách mỏng do Uỷ ban giải Nobel tặng ghi chú dòng chữ: "Vì lợi ích chung chúng tôi chờ ông tại đích đến". số hình ảnh trong buổi trao giải tại nhà hát lớn Stockholm, cử toạ vỗ tay tán thưởng các tác giả bước lên bục nhận giải thưởng từ tay nhà vua Carl XVI Gustav, Thuỵ Điển.

      Nay mai ta tới được đích, Andrew nghĩ.

      Cánh cửa vừa mở, Tanner bước vô trong:

      - Chúng ta có việc nầy cần bàn.

      Andrew để tập sách qua bên:

      - Sao, Tanner?

      Tanner hít vô hơi:

      - Tôi mới vừa chuyện nhân danh KIG cam kết hợp tác với quân đội làm cuộc thử nghiệm sắp tới.

      - Cậu làm sao?

      - Thử nghiệm phương pháp làm lạnh. Phải cần có hợp tác.

      Andrew lắc đầu.

      - thể, ta muốn can dự vô việc đó, Tanner. Công tác nầy nằm trong lĩnh vực của cơ sở.

      - Việc nầy dính dáng tiền bạc, Andrew. Nó thuộc về công tác quốc phòng của nước Mỹ, của quân đội. phái biết phục vụ cho đất nước.

      Vì lợi ích chung. Họ cần tới .

      Tanner ngồi lại thêm cả tiếng đồng hồ thuyết phục. Cuối cùng Andrew đồng ý.

      - Được, phải coi đây như là lần nữa thôi ta ra ngoài lĩnh vực chuyên môn, Tanner, cậu đồng ý chứ?.

      Tanner nhấc máy gọi Paula. Nàng lắng nghe.

      - mới vừa về, sắp tới nhận công tác quan trọng, lúc nào xong gọi cho em. Thương lắm.

      ***

      Hai chuyên viên quân đội trình bày tóm tắt cho Andrew về công tác tiến triển tốt đẹp mới đây. Andrew còn do dự, nghe qua phần trình bày dự án sắp tới, Andrew chú ý hơn. Nếu mọi vướng mắc được giải quyết coi như vượt qua bước đầu.

      giờ sau, Andrew ngồi nhìn chiếc xe quân lái thẳng vô cổng cơ sở KIG, theo sau là hai xe chở đầy lính. Ông bước ra cổng đón ngài đại tá chỉ huy toán lính.

      - Chúng tôi sẵn sàng, Ngài Kingsley. Nhờ ông chỉ huy.

      - Chúng tôi lo việc đó; - Andrew . - Cho hàng xuống xe chúng tôi lo liệu.

      - Tuân lệnh. - Ngài đại tá quay qua chỗ hai binh sĩ đứng sau xe - Cho hàng xuống. Nhớ cẩn thận, rất là cẩn thận.

      Hai chiến sĩ leo vô trong xe xê dịch dần dần chiếc thùng sắt được niêm kín ra bên ngoài.

      Thoáng chốc chiếc thùng sắt được hai chuyên viên đưa vô bên trong phòng thí nghiệm dưới giám sát theo dõi của Andrew.

      - Đặt bàn tay. - Ông để mắt nhìn theo - Khá lắm.

      - Chỉ cần người làm cũng xong, thổi, người theo xe vừa .

      - Cậu tin sao, nặng lắm mà, - Andrew .

      Cả hai nhìn theo, lóng ngóng:

      - Ủa?

      Andrew lắc đầu:

      - Thôi kệ.

      ***

      Hai chuyên viên hoá học Perry Stanford và Harvey Walker được điều tới hợp tác với Andrew.

      - Tất cả được trang bị quần áo bảo hộ khi làm công tác - Chờ tôi thay đồ, - Andrew . - Trở ra ngay.

      Ông bước ra ngoài tới chỗ cửa đóng kín mở ra.

      Bên trong chứa đồ trang bị mặt nạ chống hơi độc, bao tay, kính che mắt, giầy trang bị đặc biệt.

      Andrew bước vô lấy bộ đồ bảo hộ, Tanner chạy tới chúc ông hoàn thành công tác.

      Andrew trở lại phòng thí nghiệm.

      Stanford và Walker chờ sẵn. Cả ba niêm kín căn phòng ngăn chặn hơi thoát ra bên ngoài, chốt cửa bảo đảm an toàn. Tất cả cùng nôn nóng chờ đợi.

      - Xong cả chứ?

      Stanford gật.

      - Sẵn sàng? - Walker nhìn lại - Sẵn sàng. Mặt nạ đâu?

      Cả hai đeo mặt nạ chống hơi độc.

      - Ta làm . Andrew . Ông tay nhấc chiếc nắp thùng sắt lên. Bên trong chứa sáu lọ được bảo vệ kỹ nhiều lớp lót.

      - Cẩn thận nhé, ông nhắc.

      - Mấy lọ nầy có độ lạnh 222 độ dưới ? Tiếng bị nghẻn sau lớp mặt nạ.

      Stanford và Walker nhìn theo Andrew tay nhấc từng lọ mở nút. Nghe hơi xì ra tạo lớp sương mù bao quanh bên trong gian phòng như có độ ẩm.

      - Được đấy! - Andrew - Nào, trước tiên ta phải làm là…

      Chợt ông trợn mắt, nấc nghẹn, mặt mũi tái nhợt. Ông nhấp môi được.

      Stanford và Walker nhìn qua hoảng hốt, Andrew bước chệnh choạng ngã xuống sàn. Walker vội đậy nút chai đóng nắp thùng lại. Stanford vụt chạy tới nhấn nút quạt máy thông bớt khí lạnh ra bên ngoài.

      Chờ thông gió, hai chuyên gia thí nghiệm vội chạy tới mở cửa đưa Andrew ra bên ngoài. Vừa lúc đó Tanner từ đằng xa nhìn thấy mặt mũi hoảng hốt.

      Gã vụt chạy về phía hai người đứng nhìn xuống chỗ người .

      - Chuyện quái gì thế nầy?

      Stanford đáp:

      - Chúng tôi gặp cố và…

      - cố ra sao? - Tanner la hét om sòm như người mất trí - Các ông làm sao mà tôi thế nầy? Tất cả mọi người từ trong ùa ra xúm quanh.

      - Gọi 911 ngay?

      Thôi đừng. kịp nữa rồi. Lấy xe đưa ngay đến bệnh viện.

      Sau hai mươi phút, Andrew được đưa vô bệnh viện St. Vincent s Hospital ở Manhattan. Nằm giường đeo mặt nạ thở oxy, tay chuyền nước biển. Hai bác sĩ theo dõi.

      Tanner bồn chồn bước lui tới:

      - Các ông phải lo tìm cho ra vì sao tôi bị nạn, ngay lúc nầy!

      bác sĩ lên tiếng.

      - Ông Kingsley, cầu ông ra ngoài.

      - , - Tanner quát. - Tôi phải ở lại đây với tôi. Gã bước tới bên giường Andrew trong cơn hôn mê, nắm tay lắc lắc.
      Last edited: 19/1/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 17.2:

      - Gắng lên ơi. Tỉnh dậy , mọi người chờ .

      Ông nằm im bất động.

      Tanner nước mắt giàn giụa.

      - khoẻ thôi.

      - Đừng lo. Chúng ta mời bác sĩ chuyên môn lo cho , khoẻ lại thôi. Gã quay qua bác sĩ.

      - Tôi muốn đặt phòng riêng có y tá chăm sóc thường xuyên, đặt thêm giường nữa. Tôi ở lại đây.

      - Ông Kingsley, chúng tôi còn phải khám chưa xong!

      Tanner đập lại câu:

      - Tôi chờ ngoài này!

      ***

      Andrew được đưa xuống tầng dưới chụp MRI và CAT, cho xét nghiệm máu. Bệnh nhân được xét nghiệm kỹ, cho chụp PET. Sau đó được đưa qua phòng do bà bác sĩ khám.

      Tanner ngồi đợi ở dãy ghế bên ngoải. Thoáng thấy bác sĩ từ trong bước ra Tanner nhảy dựng lên.

      - tôi được chữa khoẻ chứ, thưa bác sĩ?

      Bác sĩ lưỡng lự:

      - Chúng tôi chuyển lên Viện quân Y Walter Reed ở Washington khám lại, thiệt tình mà chúng tôi dám lạc quan.

      - Bác sĩ sao vậy? - Tanner lại quát tháo. - Chắc chắn phải khoẻ thôi. tôi ở trong phòng thí nghiệm mới có mấy phút!

      Bác sĩ định lên tiếng trách, ông thoáng thấy Tanner rưng rưng nước mắt.

      ***

      Tanner theo chuyến bay chở bệnh nhân về Washington. Ngồi máy bay gã luôn miệng thầm an ủi người .

      - Bác sĩ bảo đảm khoẻ thôi… tiêm thuốc cho khoẻ… cần phải nghỉ ngơi thời gian. Tanner vòng tay qua người .

      - phải khoẻ lại để qua Thuỵ Điển nhận giải Nobel.

      ***

      Ba bữa sau, Tanner ở lại ngủ chiếc ghế bố xếp bên cạnh giường bệnh nhân được phép của bác sĩ. Lúc Tanner ngồi chờ ở phòng đợi quân y viện Walter Reed bác sĩ điều trị bước tới gần bên.

      - tôi ra sao? Tanner hỏi - Liệu có…

      Thoáng thấy nét mặt bác sĩ biến sắc.

      - Vậy là sao.

      - Tôi thấy ông còn yếu lắm, may ra có thể cứu sống. Dù đó là loại gas thử nghiệm nhưng rất độc hại.

      - Chúng tôi có thể mời bác sĩ ngoại…

      - thể làm gì khác hơn. Có thể chất độc thấm vô tế bào não trạng.

      Tanner cau mày:

      - Liệu có cách nào chữa cho… cho bệnh tình của tôi?

      Bác sĩ ngậm ngùi :

      - Ông Kingsley, bác sĩ quân y viện chưa thể định danh được chứng bệnh là gì, ông muốn biết liệu có cách chữa? còn cách nào khác tôi e là nạn nhân… có thể nhận ra mình là ai?

      Tanner đứng lặng người chỗ hai bàn tay nắm chặt lại mặt mày tái nhợt.

      - Bệnh nhân tỉnh lại được. Ông có thể vô thăm trong chốc lát.

      Tanner bước vô nhìn thấy Andrew mở mắt được ông nhìn tới phía trước, hai mắt trân trân.

      Chuông điện thoại reo Tanner bước tới nhấc máy.

      - Ngài đại tá Barton gọi.

      - Tôi lấy làm hối tiếc việc vừa qua xảy tới cho…

      - Ông mắc dịch, ông bảo đảm tôi có việc gì

      - Tôi vừa xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi dám chắc…

      Tanner buông máy xuống, nghe người lên tiếng gã quay lại.

      - Ta… ta ở đâu? - Andrew thều thào.

      - ở tại quân y viện Walter Reed, ở Washington.

      - Sao? Ai đau ốm vậy?

      - nằm đó, Andrew.

      - Mà sao vậy?

      - Tai nạn lúc thử nghiệm.

      - Ta nhớ…

      - sao, đừng lo. được bác sĩ lo chăm sóc. Có em đây.

      Tanner nhìn theo Andrew nhắm mắt lại. Gã nhìn người nằm giường lần nữa bước trở ra.

      ***

      Paula gởi bó hoa đến bệnh viện.

      Tanner định gọi cho nàng, người thư ký ngăn lại:

      - À bà ấy gọi tới đây, bà phải ra phố, lúc về nhà bà gọi lại. Bà nhờ nhắn lại giùm nhớ ông.

      Tuần lễ sau, Andrew và Tanner có mặt tại New York. Tai nạn xảy đến cho Andrew, khắp nơi cơ sở KIG đều biết, có ông liệu cơ sở nghiên cứu có thể còn tồn tại? Nếu thông tin lọt ra bên ngoài, uy tín của công ty chịu ảnh hưởng.

      Chuyện thành vấn đề, Tanner nghĩ. Ta vận dụng nâng lên hàng cơ sở nghiên cứu tầm cỡ thế giới. Ta ban cho Princess hơn cả những gì nàng mong đợi. Trong vòng vài năm…

      Thư ký riêng nhắn qua Tanner.

      - người lái xe chờ gặp ông, Kingsley.

      Tanner quá bất ngờ.

      - Cho vào đây.

      Người lái xe mặc đồng phục bước vô, tay cầm chiếc phong bì.

      - Ông là Tanner Kingsley?

      - Vâng.

      - Tôi được cầu mang đến giao tận tay ông.

      Gã giao thư cho Tanner rồi bước ra.

      Tanner nhìn chiếc phong bì nhếch mép cười, nét chữ Paula. Nàng muốn dành cho gã chút ngạc nhiên.

      Nhanh tay, gã giở ra xem, nội dung viết: "Chuyện thành, . Ngay lúc nầy em cần hơn cả những gì hứa, nên em chịu lấy người khác thỏa mãn cầu của em. Mối tình của và em trước sau như . Em biết là thể tin được, sở dĩ em phải làm điều đó là vì lợi ích cho hai chúng ta".

      Tanner mặt mũi sa sầm, mắt chăm chăm nhìn lá thư hồi lâu bàn tay hờ hững ném xuống sọt rác, Vinh quang về tay ta quá chậm.
      Last edited: 19/1/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 18:

      Tanner mặt mũi sa sầm, mắt chăm chăm nhìn lá thư hồi lâu bàn tay hờ hững ném xuống sọt rác, Vinh quang về tay ta quá chậm.

      Hôm sau Tanner ngồi lặng lẽ mình trong văn phòng, thư ký nhấn nút báo.

      - Có phái đoàn đến gặp ông, Kingsley.

      - Phái đoàn à?

      - Vâng.

      - Được rồi, cho họ vào đây!

      Đoàn giám sát viên các cơ sở KIG bước vô văn phòng Tanner.

      - Chúng tôi đến để làm việc với ông, Kingsley.

      - Mời các ngồi.

      Mọi người ngồi xuống ghế.

      - Có việc gì các ?

      thành viên lên tiếng:

      - Vâng, chúng tôi lo lắng, sau khi hay tin cố xảy ra cho của ông… Liệu cơ sở KIG có thể còn hoạt động?

      Tanner chậm rãi lắc đầu.

      - Chuyện đó chưa biết, ngay lúc nầy, tôi còn choáng váng, thể tin được những gì xảy đến cho Andrew. - Ngẫm nghĩ lúc gã . - Tôi cho biết nên làm gì. Tôi muốn ra trước nhưng phải cố làm sao để cơ sở vẫn tiếp tục hoạt động. Đó là lời hứa, mọi việc tôi cho biết sau.

      Mọi người lầm rầm lời cảm ơn, Tanner ngồi nhìn cho đến người cuối cùng bước ra ngoài.

      ***

      Ngay lúc đó Andrew được cho xuất viện, Tanner lo sắp xếp nơi làm việc riêng bên cạnh cơ sở KIG, vừa được chăm sóc để tiếp tục điều hành công việc.

      Công nhân sững sờ nhìn Andrew từ người lanh lẹ nay lờ đờ như người mất hồn. Andrew ngồi chỗ chiếc ghế nhìn ra cửa sổ như muốn buồn ngủ hay là thích thú được trở lại cơ sở KIG, nhìn quanh chưa nhận ra hết mọi thứ. Andrew được chăm sóc tử tế là nguồn an ủi cho ông.

      ***

      Sinh hoạt tại cơ sở KIG thay đổi nhanh chóng. Dưới thời Andrew việc làm ì ạch hờ hững. Nay bộ mặt linh động hơn nhờ tài chỉ huy của nhà kinh doanh hơn là người làm công tác từ thiện. Tanner cử nhân viên ký hợp đồng với khách hàng. Công cuộc làm ăn tiến lên bước khá xa, Tanner đổi tên gọi mới là Tập đoàn Quốc tế Kingsley, như dự tính từ trước đây

      ***

      Cái thư từ biệt của Paula bỗng chốc trơ thành đề tài bàn tán khắp cơ sở KIG. Mọi người chuẩn bị dự đám cưới nay đâm ra lo ngại liệu Tanner có chịu nổi về sau nầy. Trong nội bộ bàn tán với nhau sau cú sốc này Tanner tính gì đây.

      Hai bữa sau kiện cái thư, bài báo đưa tin vị hôn thể của Tanner làm đám cưới với nhà tỷ phú truyền thông Edmond Barclay. Nhìn Tanner có vẻ khác hơn trước, tận tuỵ với công việc hơn. Mỗi buổi sáng ở lại bên trong toà nhà màu gạch son hai tiếng, gã thầm theo đuổi công trình còn trong vòng bí mật.

      ***

      buổi tối Tanner được mời tham gia phát biểu tại cơ quan MENSA, hội những người có chỉ số IQ cao.

      Nhân viên phục vụ cho KIG phần đông là thành viên của hiệp hội, ông nhận lời mời.

      Sáng hôm sau Tanner đến cơ sở bên cạnh là người đẹp tuyệt trần, trong ban tham mưu chưa ai được nhìn thấy lần nào. Nhìn nàng có nét đẹp của người Latinh, đôi mắt đen nhánh, nước da màu ô liu, khuôn mặt gợi cảm.

      Tanner giới thiệu nàng trước ban tham mưu.

      - Đây là Sebastiana Cortez. Tối qua đến phát biểu tại cơ quan MENSA, đó là nhân vật sáng chói.

      Nhìn Tanner ung dung khoan thai hơn trước. Tanner đưa nàng Sebastina vô phòng làm việc, giờ sau mới trở ra. Buổi trưa trong phòng ăn dành riêng chỉ có hai người.

      Trong đám nhân viên có người tìm thấy Internet, biết nàng là cựu Hoa hậu Achentina ở tại thành phố Cincinnati có chồng là nhà kinh doanh nổi tiếng.

      Sau giờ cơm Tanner đưa Sebastiana trở lại văn phòng, máy liên lạc nội bộ đặt ở quầy tiếp tân nghe giọng của Tanner, máy để quên tắt.

      - Em đừng lo, tôi có cách giải quyết!.

      Nhân viên thư ký xúm lại bên chiếc máy lắng nghe.

      - Ta phải dè dặt, chồng em ghen lắm đó.

      - có việc gì, lo sắp xếp chuyện mình gặp nhau.

      cần phải người tinh ý mới nhận ra. Trong ban tham mưu hiểu vì sao ông chóng quên nàng Paula. Nhân viên thư ký cố bấm bụng nhịn cười.

      - Tiếc là em về nhà sớm vậy sao?

      - Em cũng tiếc; muốn ở lại mà thể.

      Tanner và Sebastiana bước ra ngoài, mọi người nhìn thấy xứng đôi. Đám nhân viên thư ký nhìn nhau thích thú. Tanner hay biết chuyện nghe lén vừa qua.

      ***

      Ngay lúc Sebastiana ra về, Tanner lo lắp đặt đường dây điện thoại nóng có bộ phận chống nghe trộm.

      Ông ra lệnh ban thư ký và trợ lý được phép nhấc máy trả lời.

      Từ lúc đó trở Tanner thường ngày dùng, máy riêng chuyện, mỗi tháng ông nghỉ cuối tuần, ngày về mặt mày hân hoan. Ông cho ai biết ông tới đâu, nhưng mọi người đều biết hết.

      Hai trợ lý của Tanner ngồi kháo với nhau:

      - Cậu thấy dạo nầy chữ Rendez-vous nghe thấy quen tai rồi đó nghe.

      Tanner tìm được người , như cuộc lột xác hoàn toàn, mọi người được vui lây.
      Last edited: 19/1/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 19.1:

      Đầu óc Diane còn choáng váng từ câu văng vẳng bên tai "Tôi là Ron Jones, tôi muốn báo cho bà hay là mọi cầu của bà xong theo như người thư ký nhắn lại… Chúng tôi hoả thiêu xác chồng bà cách đây tiếng đồng hồ".

      - Tại sao đội mai táng làm vậy? Hay vì quá đau đớn nàng cầu họ hoả thiêu Richard? thể có chuyện đó. Nàng làm gì có thư ký nào. phi lý. Hay là đội mai táng nhầm lẫn ông Richard nào đó trùng tên.

      Nàng nhận được túi đựng tro cốt của Richard. Có đúng là tro cốt của Richard nằm trong này? Luôn cả tiếng cười theo đây? Cả vòng tay âu yếm ôm sát vào lòng… đôi môi nồng cháy áp sát lên môi nàng… Cả tâm hồn trong sáng và thích đùa giọng thào: " em… và cả những ước mơ và nhiệt tình và muôn ngàn thứ khác về theo với các món vật nho này?"

      Diane giát mình chợt tỉnh nghe tiếng chuông điện thoại.

      - Bà Stevens?

      - Ai vậy?

      Đây là văn phòng Tanner Kingsley. Ông Kingsley muốn sắp xếp để có cuộc hẹn gặp với bà tại văn phòng làm việc.

      ***

      Câu chuyện qua hai ngày trước, và đến hôm nay Diane mới tới nơi, nàng bước qua cổng cơ sở KIG thẳng về chỗ quầy tiếp tân.

      Người đứng bên trong lên tiếng:

      - Bà cần hỏi ai?

      - Tôi là Diane Stevens, tôi đến đây để gặp ngài Tanner Kingsley có hẹn trước.

      - Ồ thưa bà Stevens? Chúng tôi thành chia buồn vì Ngài Stevens. cái tin đau đớn vô cùng. đau đớn.

      Diane cố dằn lại:

      - Vâng.

      ***

      Tanner với Retra Tyler.

      - Tôi tham dự hai cuộc họp sắp tới. Cậu lo chuẩn bị tài liệu đầy đủ cả hai nơi.

      - Tôi nghe .

      Gã ngồi nhìn theo. Liên lạc nội bộ nháy đèn.

      - Bà Stevens đến nơi, thưa ngài Kingsley.

      Tanner nhấn nút bảng số điện tử mặt bàn mở máy, Diane Stevens ở trước mặt gã. Mái tóc vàng bới cao ngược ra sau mặc người chiếc váy sọc trắng, xanh, khoác ngoài chiếc áo bờ lu trắng. Trông nàng mặt mũi xanh xao.

      - Mời bà vào đây.

      Nhìn thấy vị khách bước qua cửa gã đứng dậy chào.

      - Cám ơn bà đến đúng lúc, bà Stevens.

      Diane gật đầu:

      - Chào ông.

      - Mời bà ngồi.

      Diane ngồi xuống chiếc ghế trước mặt.

      - Khỏi cần phải chúng tôi vô cùng xúc động trước cái chết thương tâm của chồng bà. Bà yên tâm, kẻ gây ra án mạng đền tội trước pháp luật.

      - Tro cốt hoả táng…

      - Xin mạn phép bà cho tôi được hỏi mấy điều.

      - Gì ạ?

      - Như mọi khi chồng bà thường bàn bạc công việc với nhau chứ?

      Diane lắc đầu.

      - hẳn vậy. Bởi vì đó là công việc chuyên môn của chồng tôi, dính gì đến tôi.

      Bên trong phòng giám sát đặt ở tầng dưới Retra Tyler điều chỉnh thanh cuộc đối thoại màn hình theo dõi, cho thu băng lại.

      Đây là việc khó khăn cho bà, Tanner :

      - Bà có thể biết được phần nào công việc kinh doanh ma tuý của chồng bà chứ?

      Diane nhìn sâu vào mắt gã, cứng cổ họng. Nàng lấy giọng lên tiếng:

      - Sao… ông muốn hỏi thế nào? Richard biết gì tới mấy chuyện ma tuý.

      - Thưa bà Stevens, cảnh sát tìm thấy lá thư hăm doạ của bọn mafia trong túi áo nạn nhân, ngoài ra…

      Chuyện Richard dính dáng vô ma tuý nghe sao phi lý. Hay là Richard có tham gia vô chuyện làm ăn phi pháp nàng hay biết? bao giờ.

      Diane hồi hộp lo âu, máu dồn lên mặt phừng phừng. Bọn chúng giết để trừng phạt ta, nàng nghĩ.

      - Ông Kingsley, Richard bao giờ…

      Tanner hơn nhưng kém phần cương quyết.

      - Tôi lấy làm ân hận phải cho bà hay, dù sao tôi muốn biết tường tận mọi việc liên quan đến chồng bà.

      Biết tường tận, Diane nghĩ đau đớn làm sao. Chính tôi là người ông muốn tìm hiểu. Richard chết là do tôi khai ra thủ phạm Altieri. Nàng cảm thấy khó thở.

      Tanner Kingsley nhìn theo, :

      - Tôi muốn giữ bà lại đây, bà Stevens, thông cảm cho hoàn cảnh của bà. Ta còn gặp nhau nữa và muốn nhắc bà điều. Nếu bà nhớ lại có điểm nào thuận lợi bà nên báo cho tôi. - Tanner lôi trong ngăn kéo ra tấm danh thiếp in chữ nổi - Đây là số điện thoại di động, bà có thể gọi tới bất kỳ lúc nào cũng được.

      Diane chìa tay đỡ lấy tấm danh thiếp in họ tên số phone.

      Diane đứng lên hai chân run rẩy.

      - Xin lỗi làm phiền bà. Trong khi chờ đợi nếu điều kiện cho phép… hoặc bà cần việc gì, tôi sẵn sàng giúp đỡ.

      Diane chỉ biết lời cảm ơn.

      - Cám ơn ông. Tôi… cám ơn ông. Nàng quay lại bước trở ra, tối tăm mặt mũi.

      Diane vừa ra tới phòng tiếp tân, nàng nghe thấy người đàn bà ngồi sau quầy :

      - Nếu tôi tin dị đoan chắc lần này cơ sở KIG bị người khuất mặt trù ếm, như vậy, lần này nạn nhân là chồng của bà, thưa bà Harris.

      - Chúng tôi hay tin tai nạn gây nên cái chết là đau đớn.
      Last edited: 19/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :