Chương 7: Kim đồng hồ chỉ bốn giờ sáng, Kelly ngồi chiếc ghế nhìn ra cửa sổ tâm trí còn bàng hoàng nghe văng vắng bên tai "Cảnh sát điều tra tư pháp… chúng tôi muốn trao đổi… Tháp Eiffel, bức thư tuyệt mệnh… Mark chết… Mark chết… Mark chết… Lời như khúc ca ai oán dội vô trong đầu. Nàng nhìn thấy Mark lảo đảo nhào xuống, nhào xuống… Nàng giang tay ra giữ lại nhưng kịp cái xác rơi nhào xuống thành đống nát vụn. Có phải chàng chết vì ta? Hay… do ta gây ra? Ta hay biết? Hay do ta lỡ ? Hay là ra? ra lúc em còn ngủ; em chưa kịp lời từ biệt để được hôn , là em . Em cần có . thể thiếu ! - Kelly nghĩ. Cứu em, Mark, cứu em… như mọi khi cứu em… Nàng bật người dựa ra sau, nhớ lại những lúc được gần gũi Mark, những ngày thần tiên lúc mới gặp gỡ *** Kelly sinh ra ở Philadelphia, đứa con hoang của Ethel Hackworth, người đầy tớ da đen giúp việc cho gia đình người da trắng giàu có. Cha nàng là quan toà: Ngày đó, Ethel mới mười bảy tuổi xinh đẹp, Pete hai mươi là đứa con trai nhà Turner, phải lòng nàng. Gã quyến rũ nàng và Ethel sau đó tháng biết mình mang thai. Nàng kể lại cho Pete, gã : - … là tuyệt vời. - xong gã vụt chạy vô phòng người cha báo cái tin động trời. Sáng hôm sau, quan toà Turner cho gọi Ethel vô phòng ông : - Ta muốn nhìn thấy con điếm giúp việc trong nhà nầy, mi ra khỏi đây ngay. đồng xu, thất học, được trời phú cho mấy cái tài vặt, Ethel xin được chân giúp việc dọn dẹp nhà xưởng cho công ty xây dựng, tất bật cả ngày kiếm tiền nuôi đứa bé mới lọt lòng. Ròng rã năm năm Ethel tích cóp đủ món tiền mua lại được căn nhà ván ghép xập xệ, nàng cho sửa lại làm nhà trọ dành cho đàn ông. Căn hộ ngăn ra làm phòng khách, phòng ăn, bốn buồng ngủ , hai buồng tắm, nhà bếp chỗ hẹp chứa vật dụng dùng làm nơi ngủ cho Kelly. Từ đó khách đến trọ ra vô mỗi ngày đông hơn. - Chào mấy bác, - Ethel với con . - Con đừng có quấy phá. Ban đầu Kelly thấy nhà mình đông đủ bà con họ hàng, cho đến ngày khôn lớn nàng mới nhận ra tất cả là những người xa lạ. *** Lúc Kelly lên tám tuổi mẹ xếp cho chỗ ngủ, trong căn buồng hẹp tối tăm, hôm ngủ nàng nghe giọng khề khà bên tai. - Suỵt! Đừng có la. Kelly nhìn lại bộ áo ngủ bị xốc lên trong khi chưa kịp phản ứng, gã đàn ông đè lên người tay che miệng nàng lại. Kelly còn nhớ gã hất hai chân nàng ra cố vùng vẫy đè mạnh xuống. Nâng cảm thấy da thịt như bị xé ra từng mảng , cảm giác nhức nhối tê buốt. bất cần, cố ấn sâu vô trong cọ sát vô da thịt, nàng chỉ kịp nhớ lại những giọt máu nóng ran vừa rỉ ra bên dưới. Nàng lặng lẽ kêu gào, muốn ngất lịm, chìm đắm bên trong căn buồng tối tăm ghê tởm. Thế rồi sau giây phút tưởng chừng như vô tận, nàng ngước nhìn gã rùng mình tuột xuống. Gã khẽ. - Ta phải . Nếu mày kể lại cho mẹ mày biết chuyện, ta quay lại giết mẹ mày. Gã bỏ . tuần lễ sau cơn đau hành hạ nàng thấy khổ nhục may sao nàng biết lo chữa chạy cho cái thể xác bị trầy trụa, vết thương đau vơi dần. có lúc nàng toan buột miệng kể cho mẹ nghe nhưng nghĩ sao lại bỏ qua. Tai hoạ đến với nàng trong tích tắc thôi thay đổi đời người. Từ bé ngây thơ lớn lên đợi ngày lấy chồng sinh con nàng hoá thành con người ô uế bị đòi ruồng bỏ. Nàng thề độc để cho ai sờ lên người nàng. Nàng lột xác hoàn toàn. Kể từ cái đêm hôm đó, nàng thấy sợ hãi bóng tối. *** Kelly được mười tuổi mẹ giao việc cho làm, phụ giúp công việc quanh nhà trọ. Thức dậy lúc năm giờ sáng chùi rửa nhà vệ sinh, dọn nhà bếp, phụ làm bữa ăn sáng cho khách trọ. Hết buổi học nàng lo việc giặt ủi, lau dọn sàn nhà, hút bụi, phụ dọn bữa ăn tối. Cuộc sống sớm tối tất bật ngày nầy qua ngày nọ nhàm chán. Nàng hết lòng phụ giúp mẹ mong được tiếng khen nhưng bao giờ có. Mẹ nàng bận bịu công việc lo cho khách trọ rảnh giờ nào dòm ngó tới đứa con. Kelly lớn dần lên trở thành xuân , hôm gặp ông khách trọ tốt bụng ngồi kể cho nàng nghe chuyện "Nàng Alice nơi xứ sở Thần Tiên", Kelly cảm thấy thích thú lúc nàng Alice trốn thoát theo lối hang thỏ. Ta chỉ muốn biết bấy nhiêu đó, Kelly nghĩ, để tìm đường trốn . Ta thể sống mãi với công việc cọ rửa lau chùi sàn nhà, đọn nhà cầu vệ sinh cho bọn ở trọ. hôm Kelly vừa tìm thấy được lối thoát. Nàng nghĩ ra trong đầu có thể giúp nàng khỏi nơi nầy. Nàng viết lại cuộc đời mình. Nàng có người cha, người mẹ cùng màu da. Hai ông bà bao giờ giận nhau la mắng con. Có nhà ở khang trang, hai ông bà thương con, thương con…
Chương 8: Lúc Kelly mười bốn tuổi, mẹ nàng lấy ông khách trọ, làm nghề phục vụ quầy bar, Dan Berke, tính ông hay gắt gỏng thấy gì cũng chê. Kelly làm sao cho vừa ý ông. - Bữa cơm chiều nay ăn được… - Mày mặc chiếc áo nầy hợp… - Màn che buồng ngủ cũ rách. Ta dặn mày lo khâu vá lại… - Mày lau chùi buồng tắm xong… Cha dượng Kelly có tật hay uống rượu. Vách ngăn giữa hai buồng ngủ lợp thưa nên mỗi đêm khuya nghe thấy được tiếng đấm đá la hét om sòm. Sáng thức dậy, Ethel thoa lên lớp phấn thể che lấp chỗ bầm tím quanh mí mắt. Kelly quá chán nản. Ta liệu mà ra , nàng nghĩ. Chỉ còn hai mẹ con ta biết thương nhau. buổi tối, ngủ chập chờn chợt nàng nghe buồng bên có tiếng kêu la: "Sao mày giết nó chết , đẻ nó ra làm gì?" - Tôi cố, Dan, mà xong. Kelly cảm thấy đau thắt cả ruột. Mẹ nàng mong nàng ra đời. Chẳng còn ai muốn… *** Kelly lại tìm lối thoát khác cho cuộc sống tối tăm bất tận. Nàng tìm đến sách như thú vui tiêu khiển lâu dài, nàng ra thư viện công cộng, mong lấp đầy những khoảng thời gian trống rỗng. Cuối tuần nàng lo kiếm tiền xin được chân giữ trẻ, thấy nhà người ta sống bình yên nàng ước mơ. *** Năm mười bảy, Kelly là xinh đẹp như mẹ nàng thuở nào. Bọn học sinh ve vãn muốn hẹn hò với nàng, nàng từ chối, mặc kệ. Ngày thứ Bảy, nghỉ học, làm xong việc nhà Kelly vội vã ra tới thư viện đọc sách hết buổi chiều. Người quản thủ thư viện, bà Lisa Marie Houston, mặt mũi sáng sủa dễ nhìn, tính bà trầm lặng, thân thiện với mọi người, bà ăn mặc giản dị như chính con người bà. Nhìn thấy Kelly lui tới thư viện mỗi ngày, bà Houston để ý dò hỏi. bữa bà lên tiếng. - Tôi thấy thích thú được gặp gỡ bạn trẻ ham đọc sách. Tôi thấy em lui tới đây mỗi ngày. bước đầu để cho tình bạn được nẩy nở. Vài tuần lễ qua nhanh. Kelly được dịp thổ lộ tâm tình với người quản thủ thư viện. - Em có ý định về tương lai ra sao Kelly? - Em muốn làm giáo. - Em được làm giáo còn gì hơn. nghề được trọng vọng dù ở bất cứ nơi nào. Kelly định ra chợt nàng im bặt. Nàng nhớ lại câu chuyện trong bữa ăn sáng, có mẹ và ông bố dượng. Kelly : - Con muốn thi vô đại học, học ra trường làm giáo. - giáo à? Berke bật cười. - Nghĩ chuyện điên rồ. Nghề giáo chẳng được gì cả. Con nghe ta chưa? Chả được gì. Con phải ở nhà lo dọn dẹp nhà cửa. Ta với mẹ con chẳng có đủ tiền cho con ăn học. - Con xin được học bổng và… - Rồi sao? Con mất công học bốn năm. Đừng nghĩ chuyện đó. Nhìn tướng ta thấy con chỉ biết ngồi lê đôi mách. Kelly đứng dậy bỏ . Nàng kể lại cho bà Houston: - Em có vấn đề ở nhà muốn cho em vô đại học. -Nàng giọng run run - Vậy là em cam chịu làm những việc như mọi ngày! - thể được? Bà Houston giọng quả quyết - Em bao nhiêu tuổi? - Còn ba tháng nữa em mười tám. - Vậy là em được tự quyết định đời mình. Em xinh đẹp, Kelly. Em biết em đẹp chứ? - Dạ, , thiệt tình. Làm sao ta dám ta là người bình thường. Ta đẹp, nàng nghĩ. - Em chán ghét mình, thưa bà Houston. Em muốn như thể là… Em muốn… khỏi nơi nầy. Em muốn khỏi nơi nầy. Em muốn đổi khác mà được như ý? - Nàng cố kiềm chế xúc động. - Em được may mắn. Tìm cho mình hướng , em muốn được như mọi người. - Kelly… - Lẽ ra em thể nào đọc cho hết mấy bộ sách kia? Giọng nàng cay đắng. - Sao vậy? Bởi bên trong là những chuyện bịa đặt. Những con người hào nhoáng, những phép lạ… Kelly lắc đầu - Làm gì có phép lạ? Bà Houston nhìn theo hồi. ràng Kelly bị tổn thương rất nặng nề. - Kelly, làm gì có phép lạ, em mới là người làm nên phép lạ, em là phù thuỷ. - sao? - Kelly mỉa mai. - Làm sao mà em nhìn thấy được điều đó? - Trước tiên, em nên biết mơ mộng những gì? Em mơ cuộc sống sôi nổi hơn, thích những chỗ đông người, những nơi chốn phồn hoa. Lần sau tới đây tôi chỉ cho em thấy cách nào để đạt tới những ước mơ đó. Bà chỉ phét, Kelly nghĩ. *** Ra trường được tuần lễ Kelly lại nhớ tới thư viện. Bà Houston : - Kelly em còn nhớ lời tôi dặn dò hôm nào muốn làm nên phép lạ sao? Kelly còn phân vân: - Dạ có. Bà Houston thò tay vô ngăn kéo bàn giấy lôi ra xấp tạp chí: Cosmogirl, Seventeen, Glamour, Mademoiselle, Essence, Allure… Bà đưa qua cho Kelly. Kelly nhìn lại. - Em phải làm gì đây? - Em có nghĩ ngày kia làm nghề người mẫu? - Dạ . - Em coi hết mấy tập báo đó. Em nhớ kể lại cho tôi nghe làm sao để đưa phép lạ vô cuộc sống? Bà nghe hay, Kelly nghĩ nhưng bà có hiểu gì đâu. - Cám ơn bà Houston, em nhớ. Tuần tới ta tìm việc làm. *** Kelly cầm xấp báo tay về lại nhà trọ quăng vô góc nhà bỏ đó. Buổỉ tối nàng lo làm việc nhà. Vừa vô giường Kelly sực nhớ xấp báo bà Houston gởi. Nàng với tay lấy đại tờ coi thử. Trước mắt nàng là thế giới xa lạ. Người mẫu xinh đẹp ăn mặc sang trọng bên cạnh người mẫu nam lịch có mặt khắp nơi ở Paris, London, các thành phố lớn. Tự dưng Kelly ước gì được như họ. Nàng ngồi dậy vội vã mặc chiếc áo ngủ ra ngoài buồng tắm. Nàng đứng ngắm nhìn trong gương, ngỡ là mình cũng đẹp hấp dẫn như ai. Mọi người đều khen nàng đẹp. Cho dù được vậy ta chưa học được kinh nghiệm. Nàng mơ tới tương lai ở Philadelphia rồi ngắm vô gương lần nữa. Phải tìm nơi lập nghiệp. Cậu phải là nhà phù thuỷ, phải tạo ra được phép lạ, nàng tự với chính mình. Sáng hôm sau Kelly ra thư viện gặp bà Houston. Bà ngạc nhiên hôm nay sao lại tới thư viện sớm hơn mọi bữa. - Chào Kelly. Em coi hết mấy tờ báo chưa? - Dạ có. - Kelly hít vô hơi sâu. - Em muốn học làm người mẫu nhưng mà chưa biết bắt đầu làm sao? Bà Houston thản nhiên cười . - Tôi biết, để tôi dò tìm trong danh bạ điện thoại New York. Em muốn khỏi thành phố nầy? Bà Houston lục túi xách lôi ra trang giấy đánh máy đưa cho Kelly. - Đây là danh sách tốp người mẫu đứng đầu ở Manhattan, địa chỉ và số điện thoại. Bà khều tay Kelly. - Em coi từ trở xuống. Kelly ngỡ ngàng. - Em… Em biết sao để cám ơn. - Em đợi đấy. ngày kia được nhìn thấy hình ảnh của em tạp chí. Trong bữa cơm tối Kelly lên tiếng. - Con quyết định học nghề người mẫu. Cha nàng càu nhàu: - Chỉ có người ngu mới nghĩ chuyện đó. Con sao vậy? Bọn người mẫu là những con điếm. Bà mẹ thở ra. - Kelly, con đừng theo vết xe đổ của mẹ, mẹ từng lỡ lầm. Coi chừng mơ mộng hại con. Mình là dân da màu nghèo mạt, con tới đâu được. Ngay lúc nầy Kelly phải tự quyết định lấy. Sáng sớm hôm sau, Kelly lo thu xếp quần áo vô vali ra bến xe buýt. Trong túi xách còn hai trăm đô-la tiền mấy hôm giữ trẻ. Xe buýt Manhattan mất hai giờ, ngồi xe Kelly thả hồn về tương lai. Nàng muốn học làm người mẫu chuyên nghiệp. Nghe cái tên Kelly Hackworth kêu chút nào. Ta liệu lấy, nàng nghĩ, ta lấy tên cúng cơm, như ngày nào. Nàng nhẩm nhẩm lại trong đầu: Và đây là người mẫu hàng đầu của công ty chúng tôi, Kelly. Nàng ở lại khách sạn rẻ tiền, chín giờ sáng Kelly đến nơi ngay vô cửa chính trường đào tạo người mẫu theo danh sách nàng cầm tay. Kelly son phấn nàng mặc người chiếc áo nhăn rúm, sau mấy tiếng đồng hồ ngồi lê lết xe buýt. Đến nơi liếc nhìn thấy ai ngồi ở bàn tiếp tân. Nàng bước tới chỗ người đàn ông ngồi ở bàn bên trong văn phòng lúi húi viết. - Xin lỗi ông,- Kelly lên tiếng. Người đàn ông lằm bằm trong miệng buồn ngó ngàng gì tới. Kelly chần chừ: - Tôi muốn hỏi thăm ở đây có cần người mẫu? - , gã lằm bằm: - Ở đây thuê mướn! Kelly thở ra: - Vậy cám ơn ông. - Nàng toan bỏ . Người đàn ông ngước nhìn chợt gã đổi ý: - Ô kìa, khoan . Lại đây. - Gã đứng ngay dậy. - Lạy chúa tôi, em ở đâu tới đây vậy? Kelly ngỡ ngàng nhìn lại. - Ở Philadelphia. - Nầy… sao. Em được làm người mẫu lần nào chưa? - Chưa. - Chẳng sao. Em được học khoá. Kelly cảm thấy cổ họng khô khốc: - Tức là tôi… - Tôi được làm người mẫu? Gã nhếch mép cười: - vậy. Ở đây có lắm khách hàng nhìn thấy chắc là phải điên lên vì em? Làm sao nàng dám tin. Nàng ở tại nơi đào tạo người mẫu hàng đầu và nơi đây… - Tôi là Bill Lerner, chủ công ty, tên em là gì? Thời khắc mơ ước bấy lâu nay tới, duyên may giúp cho nàng được xướng lên cái tên mới toanh. Lerner nhìn theo: - Tên của em mà em nhớ sao? Kelly lấy hết can đảm, dõng dạc đáp: - Vâng nhớ chứ, tên em là Kelly.
Chương 9.1: Nghe tiếng máy bay vù vù quần đầu, Lois Reynolds nhếch mép cười. Gary, đến trễ. Lois cầu được ra sân bay đón người trai, gã : - Đừng lo, em cùng taxi. - Gary, nếu em được… - Em cứ ở nhà về tới. - Thôi vậy. *** Cuộc sống của Lois phần dựa vô người trai. Những năm tháng thơ ấu tại thành phố Kelowna nhớ lại như cơn ác mộng. Từ Lois nghĩ là mình bị xã hội ruồng bỏ: xấu hổ vì những hình ảnh hào nhoáng tạp chí, người mẫu thời trang, phim ảnh trò tiêu khiển của phụ nữ… hơn nữa nàng là con bé mập ú béo tròn. Nàng muốn tìm hiểu vì sao những đứa mập béo trông được xinh đẹp như mấy đứa gầy hơn? Lois Reynolds lắm lúc đứng ngắm mình trong gương. Tóc nàng vàng, mắt xanh, nước da mịn màng, Lois bận tâm nhất vì cái thân hình nặng nề quá cỡ. Đàn ông bụng phệ chả ai thèm để ý năng, còn đàn bà lên vài cân là thiên hạ xầm xì, bàn tán. Có tay đàn ông vô tích nào muốn đề xướng mẫu người phụ nữ lý tưởng phải đạt tới con số 36-26-36, nàng nghĩ. Lois nhớ như in trong đầu, bọn học sinh cùng lớp xấu sau lưng nàng" - Con bé mông to, béo như lợn. Nàng cảm thấy xẩu hổ. Nhưng lúc đó Gary biết đối đáp bênh vực cho đứa em. Ngày Lois tốt nghiệp trường đại học Toronto nàng cảm thấy mình bị trêu chọc đời. Nếu ông Thần Tài muốn tìm mẫu đàn bà đích thực có đây, nàng nghĩ. hôm, Thần Tài xuất . Tên ông là Henry Lawson, nàng gặp ông tại buổi sinh hoạt ở nhà thờ, Lois bị cuốn hút ngay. Ông dáng người cao lớn, gầy, tóc vàng, gương mặt tươi cười, tính tình dễ dung hoà. Cha ông là mục sư nhà thờ. Từ đó Lois thường hay đến dự buổi sinh hoạt nhà thờ với Henry, về sau nầy môi biết ông làm chủ cơ sở vườn ươm, là người thích vui thú với thiên nhiên. - Nếu tối mai em bận bịu , - ông - Tôi mời em ăn cơm. Lois chần chờ ngay: - Vâng, cám ơn ông. Henry mời nàng đến nhà hàng Sassafraz có tiếng ở Toronto. Nhìn món ăn thấy thèm, Lois muốn để cho Hery nghĩ mình háu ăn, nàng gọi món ăn xoàng. Henry nhìn nàng ăn món salad, ông : - Em ăn vậy chưa no. - Em muốn giảm cân, - Lois bịa. Ông đặt tay lên người nàng. - Em nên làm cho giảm cân Lois, cứ giữ nguyên như cũ. Nàng cảm thấy vui sướng, lần đầu tiên được nghe người đàn ông nhắc tới nàng. - Tôi gọi cho em món bít tết, khoai tây, món salad. - Henry . Càng thích thú hơn gặp được người biết khẩu vị nàng thích. *** Mấy tuần lễ thoáng qua, ông và nàng gặp nhau luôn đầy tháng sau lần gặp gỡ đầu tiên. Henry mở lời: - Lois, em, muốn lấy em lảm vợ. Lời tự dưng đến nàng chưa lần dám buột miệng. Nàng vòng tay qua người ông: - Em cũng , Henry. Em muốn được làm vợ . Năm bữa sau, lễ cưới tổ chức tại nhà thờ nơi lần đầu gặp gỡ. Có mấy người bạn và Gary cùng đến dự lễ cưới, cha của Henry đứng ra làm chủ lễ. Lois cảm thấy hạnh phúc vô cùng. - Con định hưởng tuần trăng mật ở đâu? Cha của Lawson hỏi. - Đến hồ Lake Louise! - Henry - Nơi ấy phong cảnh hữu tình. - Tuyệt lắm nhỉ. Hennry vòng tay qua Lois: - ước gì những ngày còn lại hôm nào cũng là ngày trăng mật. Lois như ở mây. *** Sau lễ cưới chàng và nàng hưởng tuần trăng mật bên hồ Lake Louise. vùng phong cảnh hùng vĩ công viên Banff Wational Park giữa vùng đồi núi Canadian Rockies. Đến xế trưa những tia nắng còn đọng lại long lanh mặt hồ: Henry nắm tay Lois: - Em thấy đói chưa? Nàng nhìn sâu vô mắt chàng: - Chưa. - cũng chưa đói. Mà sao ta thay quần áo ra? - Ôi em làm theo ý . Hai phút sau nằm giường, Henry vừa mang lại cho nàng những giây phút hoan lạc tuyệt diệu tưởng chừng như bất tận. - Ôi , em vô cùng. - cũng em, Lois. - Henry . gã đứng lên - Nào ta phải xua tan cho hết dấu tích tội lỗi xác thịt. Lois ngỡ ngàng ngước nhìn. - Sao? - Quỳ xuống. Nàng nhếch mép cười: - có mệt ? - Quỳ gối xuống. Vẫn nụ cười môi. - Em nghe theo đây. Nàng quỳ xuống nhìn theo lóng ngóng. Henry rút sợi dây nịt trong lưng quần ra. Gã bước tới nàng chưa kịp nghĩ ra tức tay giơ lên vung sợi dây nịt quất vô sau mông… trần trụi. Lois rên la nàng vụt đứng ngay dậy. - định làm…? Tay gã níu nàng xuống: - cho em nghe. Ta phải xua hết mọi xấu xa tội lỗi xác thịt, gã vung tay lên quất xuống. - Thôi! Thôi! - Ở yên đó? Gã trong cơn điên cuồng. Lois gượng đứng lên chạm phải cánh tay gân guốc ghì xuống quất vô người nàng túi bụi. Lois cảm thấy mông nàng vừa bong ra từng mảng da. - Henry! Lạy chúa! Dừng tay lại! Henry dừng tay thở ra hơi rùng mình: - Vậy là xong! Lois khó khăn lắm mới nhích người lên được, nàng cảm thấy những vết thương rỉ máu. Lời nào cho hết. Nàng chỉ còn biết trố mắt nhìn chồng khiếp đảm. - Ái ân là chuyện tội lỗi. Ta phải xua tan mọi cám dỗ. Nàng lắc đầu, miệng mồm khô khốc, nàng chưa hiểu là gì. Nhớ lại chuyện Adam và Eva cội nguồn của tội lỗi loài người. Gã lên tiếng dạy đời. Lois bật khóc thành tiếng, nấc lên từng hồi. - Thôi được rồi, - gã nắm tay Lois - Thôi được rồi. em. Lois nửa tin nửa ngờ: - Em cũng , nhưng mà… - Em đừng lo. Ta vượt qua được. Nó nghĩa là lần cuối cùng, Lois nghĩ. chàng chắc là có vấn đề gì đó. Lạy chúa mọi chuyện cũng qua. Henry ôm chặt lấy nàng: - em lắm lắm. Thôi ta ăn.
Chương 9.2: Đến nhà hàng, Lois chỉ muốn ngồi chỗ. Vết thương đau nhức nhối kinh khủng, nàng dám hé môi hỏi nhờ tấm nệm lót. Để gọi món ăn, Henry vừa . Gã gọi món salad, món đặc biệt cho Lois: - Em cần phải giữ sức! Ngồi vô bàn ăn Lois còn nhớ lại những gì qua. Henry là người đàn ông tuyệt vời nhất đời. Nàng chỉ ngạc nhiên vì sao gã lại - nên gọi như thế nào - thích sùng bái món linh vật. Thôi chuyện qua. Những ngày sắp tới nàng phải biết đề phòng tự biết tự giữ lấy mình. Món ăn hết, Henry gọi món tráng miệng đủ thứ dành cho Lois, gã : - Ta chỉ thích món đàn bà. Nàng nhếch mép cười: - Em chiều ý . Xong bữa ăn, Henry : - Thôi ta về lại phòng ! - Vâng. Về đến nơi vừa bước vô phòng leo lên giường Henry ôm ghì Lois vào lòng, nhức nhối nàng còn thấy đau. Lối ân ái nhàng êm ái khiến nàng cảm thấy sung sướng hơn lúc ban đầu, nằm trong vòng tay gã. Lois níu chặt lấy thầm: - là tuyệt vời! - Vậy sao? - gã gật đầu - Nào ta phải đền tội sau cuộc mây mưa. Quỳ xuống. *** Chờ lúc nửa đêm, Henry chìm sâu vô giấc ngủ, Lois lặng lẽ xếp quần áo vô vali chuồn êm. Nàng ra sân bay đáp chuyến đến Vancouver gọi cho trai Gary. Gặp nhau trong buổi ăn trưa, nàng kể lể hết mọi chuyện. - Em làm đơn ly dị, Lois kể - Chờ đến ngày khỏi đây. Gary nghĩ lại: - có người bạn làm chủ hãng bảo hiểm ở Denver xa cách đây cả ngàn cây số. - Được vậy càng hay. Ông ngay: - Để đó rồi tính. *** Hai tuần sau, Lois được nhận vô làm hãng bảo hiểm, giữ chân quản lý. Gary liên lạc mỗi ngày với Lois. Nàng tậu được căn nhà Bungalow nhìn qua dãy núi Rockies phía đằng xa, người trai đôi lúc có đến thăm rủ nhau chơi trượt tuyết, câu cá, có khi ngồi nhà chuyện trò. - Em của khá lắm, người trai thường với nàng. Những lúc đó Lois cảm thấy hoan hỉ. nàng lấy được bằng Ph. D, ngành khoa học phục vụ trong Tập đoàn quốc tế, thường xuyên di chuyển bằng máy bay. *** Lois ngồi nhà vừa nhắc tới Gary nghe tiếng gõ cửa. Nàng nhìn qua cửa sổ coi thử đó là ai. Tom Huebner, phi công bạn của Gary. Lois mở cửa mời Huebner vô nhà. - Chào Tom. - Kìa Lois! - Gary chưa về tới, tôi nghe thấy tiếng máy bay mới ban nãy đây chắc là sắp về tới nơi cậu. Vô nhà ngồi chờ hay là… Tơm nhìn theo ngỡ ngàng. - Cậu chưa hay gì sao? Lois lắc đầu: - Chưa. Chuyện gì vậy? Miễn sao đừng có xảy ra chiến tranh hơn nữa… - Lois, tôi muốn là tin buồn. Tin buồn đấy! - chàng nghiêm giọng - Tin về Gary. Nàng đứng ngây người ra. - ấy, sao? - ấy gặp tai nạn đường tới đây. - Gã nhìn thấy ánh mắt nàng tối sầm lại. - Tôi lấy làm tiếc, tôi biết hai em cậu thương nhau lắm. Lois muốn , mà sao cổ họng nàng nghẹn lại. - Sao.. sao… sao? Tom Huebner tay dìu nàng tới bên chiếc ghế. Lois ngồi xuống lấy, hơi: - Chuyện… chuyện gì vậy? - Máy bay Gary đụng vô núi khi còn mấy dặm đường bay gần tới Denver. Lois muốn điếng người. - Tom, tôi muốn được yên mình. Tom nhìn theo nàng, lo lắng: - Được chứ, Lois? - Tôi có thể ở lại đây mà… - Cám ơn, cậu cứ về ! Tom Huebner chần chờ rồi gật đầu: - Cậu có số máy, nếu cần gọi cho tôi. Lois hay người bạn ra về, nàng ngồi lại đó bàng hoàng. Nàng cảm thấy như ai vừa mới chính nàng chết. Nàng thấy lại hình ảnh thuở , người trai Gary luôn luôn ở bên cạnh lo đối phó với bọn con trai trêu chọc, ngày lớn lên nàng đưa đến sân chơi bóng chày, xem phim, dự tiệc. Nhớ tuần lễ trước hai em còn có nhau, nàng ngồi nhớ lại trong đầu như chuỗi hình ảnh nhạt nhoà lẫn với nước mắt. Hai em ngồi bên bàn ăn: - ăn sao, Gary? - Món ăn ngon, thấy chưa đói. Nàng nhìn theo người : - muốn gì nữa ? - Cái gì em cũng biết, phải ? - Về công việc của . - Ờ… - đưa tay đẩy đĩa món ăn qua bên. cảm thấy tính mạng bị đe dọa. Lois bàng hoàng nhìn . - Sao? - Này em, chỉ có nửa số người biết là mình gặp chuyện gì sắp tới. Thứ hai phải bay về đây ở lại qua đêm. Sáng thứ ba lại trở về Washington. Lois chưa hiểu gì: - Sao lại về Washington? - Để báo cáo về cỗ máy Prima. Thế rồi Gary kể lể mọi thứ. Gary giờ ra người thiên cổ. cảm thấy tính mạng bị đe doạ, đợi ra lần. Người trai của nàng phải chết do tai nạn. bị mưu giết chết. Lois liếc nhìn đồng hồ. khuya thể bày việc ra chờ, sáng sớm ngày mai nàng gọi máy để báo thù cho . Nàng phải kết thúc công việc Gary làm dở dang. Lois cảm thấy toàn thân kiệt quệ. Nàng gượng đứng dậy. Dù quá bữa nghĩ tới món ăn khiến nàng buồn nôn. Lois bước vô buồng ngã lăn xuống giường còn sức lực để thay quần áo. Nàng nằm lăn ra đó choáng váng rồi vùi sâu vô giấc ngủ. Lois mơ thấy đáp chuyến tàu tốc hành cùng với Gary, hành khách ngồi hút thuốc. Hơi nóng tràn ngập khoang, toàn khói thuốc làm cho nàng ho. Cơn ho đánh thức nàng dậy mở choàng mắt ra. Nàng nhìn quanh hoảng hốt. Căn buồng ngủ bốc cháy, lửa ăn lan tới màn che, bên trong khói mịt mù. Lois bước chệnh choạng xuống giường, nấc nghẹn. Cố ghìm lại hơi thở lê bước qua phòng khách, lửa tràn ngập khắp nơi, khói dày đặc. Chỉ cần lê bước thêm vài bước nữa ra tới cửa, nàng lết chân ra bên ngoài ngã nhào xuống. Lois Reynolds còn nhớ: lúc ngọn lửa vừa liếm tới gót chân.
Chương 10.1: Với Kelly mọi việc giờ đây diễn ra với tốc độ chóng mặt. Nhanh chóng nàng nhận ra ngay quy luật của nghề người mẫu: nàng được công ty cho theo học khoá tạo dáng phong cách người mẫu. Điểm gây ấn tượng nhất trong nghề làm người mẫu là dáng điệu. Kelly biết vận dụng để bù lấp khoảng trống đó. Nàng phải là nàng tiên kiều diễm hay là người đẹp gợi tình quyến rũ. Thuật ngữ "ấn tượng thoáng qua" khoác lên người ưu điểm cho Kelly. Do nàng biết vận dụng phong cách những gây chú ý khêu gợi, lại còn muốn gửi gắm dáng dấp khiến cánh đàn ông mơ tưởng được gần gũi ôm ấp. Qua hai năm trình diễn Kelly ngoi lên hàng top người mẫu, được mời quảng cáo sản phẩm cho mười hai nước. Kelly lưu lại Paris dài hạn do hợp đồng quảng cáo cho khách hàng. Tại cuộc trình diễn thời trang tốn kém nhất ở New York trước khi quay trở lại Paris, Kelly được dịp về thăm mẹ, trông mẹ già và lo âu nhiều hơn. Ta lo đưa mẹ ra khỏi nơi đây, Kelly nghĩ. Ta mua cho mẹ căn hộ để được gần gũi chăm sóc. Bà mẹ mừng rỡ gặp lại đứa con: - Mẹ mừng vì con làm ăn khá lên Kelly. Cám ơn con mỗi tháng con gửi tiền cho mẹ. - Mẹ yên tâm. Con về đây muốn thưa với mẹ việc. Con tính toán để đưa mẹ qua nơi khác ở… - Ờ để coi ai đến thăm nhà ta. - Ông bố dượng vừa bước vô. - Mấy mẹ con sao lại ở đây? Lại đem khoe quần áo mới nữa chứ gì? Thôi phải chờ dịp khác, Kelly nghĩ. Kelly nhớ ra được nơi phải đến thăm. Nàng nhớ nơi thư viện năm xưa ngày ngày đến đọc sách hàng giờ, chân vừa đặt lên thềm tay ôm xấp tạp chí, bao nhiêu kỷ niệm ùa về. Nhìn vô bàn làm việc có bà Houston ở đó. Kelly bước vô trong gặp bà đứng ở góc nhà, ăn mặc đẹp, lo bày sách kệ. Nghe tiếng cửa xịch mở bà Houston lên tiếng: - Tôi ra ngay. - Bà quay lại nhìn - Kelly! - Bà muốn kêu lên tiếng - Ôi, Kelly. Hai người bước tới ôm chầm lấy nhau Bà Houston bước lùi ra sau nhìn Kelly cho . - Tôi ngờ em trở về đây. Vậy em về thành phố có việc gì? - Em về thăm mẹ, nhân tiện đến thăm bà. - Tôi mừng cho em. ngờ - Thưa bà Houston, bà còn nhớ em muốn đền ơn bà như thế nào ? Bà mong đến ngày được nhìn thấy ảnh đăng tạp chí thời trang. đây? hết câu Kelly đặt tay bà Houston xấp báo thời trang Elle, Cosmopolitan, Vanity Fair, Vogue. mỗi trang bìa đều có hình nàng. - Đẹp quá nhỉ, bà Houston nét mặt rạng rỡ tôi cho em nhìn thấy nữa đây: Bà bước ra sau bàn lôi ra mấy bản copy. Kelly tần ngần hồi mới ra: - Em biết sao hết để tạ ơn bà? Bà làm thay đổi đời người. - , Kelly. Em biết làm sao cho cuộc sống đổi mới. Tôi chỉ biết khuyến khích em mà thôi Kelly ạ… - Dạ. - Nhờ em mà tôi cũng được thơm lây. Khi Kelly tạo được tiếng tăm đời tư lắm lúc yên. Nàng bị quấy rầy do đội ngũ phóng viên, nàng luôn bị ám ảnh bởi số người biết họ là ai. Kelly thèm được ngồi lại mình nhớ những lúc gần gũi Mark, được gợi lại những kỷ niệm cũ. Nhớ lại những ngày đầu… Hôm ấy nàng ngồi ăn trưa tại nhà hàng Le Cinq bên trong khách sạn George V, gã lạ mặt quần áo lôi thôi bước ngang qua chăm chăm nhìn theo. Gương mặt nước da xanh xao bệnh hoạn của người sống lâu ngày trong nhà. tay gã là tờ tạp chí Elle vừa giở tới trang đầy hình ảnh Kelly. - Xin lỗi, - người lạ mặt vừa lên tiếng. Kelly ngước nhìn khó chịu: - Sao ạ? - Tôi nhìn thấy… tôi coi trang báo về em là công dân sinh ra ở Philađelphia. - Giọng gã thấy dễ nghe hơn. -Tôi cũng sinh ra tại nơi đó, tôi cảm thấy như quen biết em từ lâu và… Kelly thản nhiên đáp: - Tôi quen ông, tôi cũng thích người lạ quấy rầy. - Ồ tiếc là - phải là tôi… phải là người xa lạ gì đâu. Tôi muốn tự giới thiệu tôi là Mark Harris công tác tại viện nghiên cứu Kingsley International. Nhác nhìn thấy, tôi đoán ngay là em thích ngồi ăn mình nên tôi mạo muội mở lời. Kelly nhìn lại gay gắt: - Ông đoán nhầm. Tôi muốn ngồi mình. Gã lắp bắp. - Tôi… Tôi hỏi có hơi đường đột… thôi vậy tôi… Gã nhìn theo… - Xin cáo lui. Kelly nhìn gã bước trở ra tay còn giữ tờ báo. Khá đấy, nàng nghĩ. Kelly ký được hợp đồng làm người mẫu hình bìa mấy tờ tạp chí thời trang thời gian tuần lễ. Sau lần gặp gỡ tình cờ Mark Harris cho tới nay, lúc ngồi trong phòng trang điểm người mẫu thay đồ mới có người mang vô bó hoa hồng. có kèm theo danh thiếp "Mong em thứ lỗi cho. Mark Harris". Kelly giơ tay xé tấm danh thiếp, đem bó hoa đến tặng cho bệnh viện nhi đồng.