Bóng tối kinh hoàng - Sydney Seldon (47 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 39.1:

      Nghe tiếng chuông điện thoại di động reo, Kelly giật nẩy mình. Nàng dè dặt cầm máy:

      - Alô?

      - Chào Kelly.

      - Diane, cậu ở đâu?

      - ở Munich. Cậu ở đâu?

      - Tôi ngồi phà qua biển Manche đến Dover.

      - Chuyện cậu với Sam Meadows ra sao?

      Kelly còn nghe bên tai tiếng Meadows kêu thét lên.

      - Chừng nào gặp lại tôi . Cậu có gì lạ ?

      - Chả có gì. Ta phải liệu tính chuyện sắp tới đây. Ta còn cách nào khác hơn. Máy bay chở Gary Reynolds đụng vô núi ở Denver. Ta nên đến đó lần coi sao. Biết đâu dịp may lần cuối?

      - Được thôi.

      - Trong lời cáo phó nhắc tới người em của Reynolds ở Denver, ta nên hỏi thăm thử coi.

      Bọn mình hẹn gặp nhau tại khách sạn Brown Palace Hotel. Tôi ra sân bay Schoenfeld ngay bây giờ.

      - Tôi đón chuyến bay ở Heathrow.

      - Khá lắm. Tôi đăng ký phòng khách sạn lấy tên Harriet Beecher Stowe.

      - Kelly…

      - Ờ

      - Cẩn thận đấy… cậu nhớ chưa?

      - Nhớ mà. Cậu phải liệu đấy.

      ***

      Tanner ngồi mình trong văn phòng, tay nhấc chiếc máy điện thoại vàng.

      - Vậy là bọn chúng lại thoát… Sam Meadows may còn Greg Holliday chết. Gã ngồi lặng thinh lúc, nghĩ ngợi.

      - Theo ta ước đoán bọn chúng chỉ còn cách qua Denver. ra bọn chúng chọn phương án đó… Thôi để ta mình đối phó với bọn chúng. Bọn chúng cũng đáng nể để ta liệu việc này… Gã lắng nghe, phá ra cười. - Tất nhiên… Hẹn gặp lại.

      Andrew ở trong văn phòng, thả hồn mây, mơ mộng vẩn vơ… Nhớ lại lúc còn nằm ở bệnh viện, Tanner tới gần bên mình :

      - muốn chơi tôi vố Andrew. giả vờ chết, Bác sĩ vừa cho tôi hay vài hôm nữa xuất viện. Tôi giành cho chỗ tại cơ sở KIG. Tôi muốn cho biết được tôi cứu vớt như thế nào. làm sao nhớ ra được hở, đồ ngốc?

      - Vâng, tôi muốn chuyển đổi công việc tầm thường của thành đống của, cứ ngồi chỗ coi tôi làm. Ngay lúc này tôi muốn hoãn lại tất cả các dự án từ thiện ra gì. Andrew… Andrew… Andrew…?

      Tiếng kêu nghe càng hơn:

      - Andrew, có điếc ?

      Nghe Tanner vừa gọi tên ông, Andrew vùng dậy bước qua văn phòng người em trai.

      Tanner ngước nhìn:

      - ra tôi muốn xen vô công việc của , Tanner mỉa.

      , ta mới vừa…

      Tanner nhìn theo người .

      - chả làm gì nên trò phải , Andrew? bỏ công gieo cấy, phải gặt hái. Được với việc hay ho, mà biết còn giữ được lại bao lâu…

      ***

      Denver, Colorado

      Như hẹn Kelly tới trước Diane buổi, nàng đăng ký chỗ ở khách sạn Brown Palace Hotel.

      - Tôi chờ người bạn tới đây chiều nay.

      - Bà đăng ký hai phòng.

      - , phòng đôi.

      ***

      Chiếc máy bay chở Diane ra phi trường quốc tế Denver, nàng đón taxi về khách sạn. Nàng đăng ký tại quầy tiếp tân.

      - Vâng, bà Stevens. Bà Stowe lên phờng 638 chờ bạn tới.

      Vừa nghe nàng thấy người.

      ***

      Kelly ngồi chờ trong phòng, hai người sáp lại ôm nhau thắm thiết.

      - Tôi trông cậu.

      - Tôi cũng nhớ cậu. chuyến này khoẻ ?

      - Êm ru. Nhờ ơn !

      Diane nhìn lại.

      - Ở lại Paris có gì lạ ?

      Kelly hít vô hơi.

      - Tanner Kingsley… Còn ở bên Berlin sao?

      Diane đáp vu vơ:

      - Tanner Kingsley…

      Kelly bước tới bàn cầm lấy cuốn niên giám điện thoại đưa cho Diane.

      - Coi đây, Lois Reynolds, người chị của Gary vẫn còn tên trong này. Bà ở phố Marion Street.

      - Khá lắm, Diane liếc nhìn đồng hồ.

      - Giờ này khuya, thôi ta chờ đến sáng mai rồi tính.

      ***

      Hai người ăn cơm tối tại chỗ vừa kể chuyện tới khuya mới ngủ.

      Diane lên tiếng.

      - Ngủ ngon nhé. Nàng giơ tay tắt đèn cả gian phòng tối om.

      Kelly kêu lên:

      - Đừng! Mở đèn lên cho sáng.

      Diane vội mở đèn lại.

      - Xin lỗi nhé, Kelly tôi quên mất.

      Kelly thở hổn hển nàng muốn tự trấn an. Chờ lát nàng mới :

      - Được, tôi cố gắng vượt qua được, đừng nên sợ hãi.

      - Cậu lo mấy chuyện đó. Nếu cậu thấy tự tin khỏi.

      ***

      Sáng hôm sau, Diane và Kelly rời khách sạn nhìn ra phía trước sân thấy dãy xe taxi. Hai người gọi chiếc, Kelly đưa địa chỉ nhà Lois Reynolds phố Mallon Street.

      Mười lăm phút sau xe tới nơi, người lái xe :

      - Nhà đây rồi.

      Ngồi xe nhìn qua cửa kính, Kelly và Diane khỏi bàng hoàng. Phía trước chỉ còn là bãi đất trống phơi đầy gạch vụn cháy rụi, tro tàn, than củi nền xi măng.

      Diane cảm thấy hơi thở nặng nề.

      - Bọn ác ôn giết chết bà ấy - Kelly . Nàng cảm thấy ê chề nhìn qua Diane - Tới đây là đường cùng.

      Diane nghĩ ngợi.

      - Ta còn cơ may lần cuối đây!

      ***

      Ray Fowler, người quản lý sân bay Denver nhăn nhó nhìn qua Kelly và Diane. Để xem tôi có thể gì đây. Quý bà muốn biết vì sao xảy ra vụ máy bay rơi! cơ quan nào giới thiệu, quý bà cầu được chất vấn người phụ trách lưu hy vọng tìm thấy nhiều thông tin chính xác hơn. Tôi vậy đúng chứ?.

      Diane nhìn qua Kelly. Kelly :

      - Vâng, chúng tôi mong được…

      - Mong được gì?

      - Được quý ông giúp đỡ.

      - Sao tôi phải làm vậy?

      - Thưa ông Fowler, chúng tôi muốn biết hơn vụ việc vừa xảy ra cho Gary Reynolds có phải là… tai nạn?

      Ray Fowler nhìn theo hai người như muốn dò xét.

      - Nghe hay đấy - Ông . Ông ngồi ngẫm nghĩ lúc.

      - Tôi nghĩ kỹ. Bây giờ mời quý bà đến gặp ông Howard Miller. Ông là nhân viên kiểm soát lưu thời điểm xảy ra tai nạn. Địa chỉ ông đây. Chờ tôi báo có hai vị khách tới.

      - Cám ơn ông, là quý hoá quá - Diane .

      Ray Fowler càu nhàu:

      - Sở dĩ tôi phải ra đây lý do là bản cáo của cơ quan FAA là đồ rởm. Chúng tôi tìm thấy xác chiếc máy bay rơi, lạ thay chiếc hộp đen biến mất.

      ***
      Last edited: 15/2/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 39.2:

      Nơi ở của Howard Miller là ngôi nhà mặt tiền giả cẩm thạch. Cách sân bay non chục cây số.

      Miller người con, gương mặt cương nghị, độ tuổi khoảng ngoài bốn mươi.

      Lúc Diane và Kelly tới, ông bước ra mở cửa.

      - Tôi nghe ông Ray Fowler báo có khách. Quý bà đến có việc gì?

      - Chúng tôi cần ông giúp cho việc.

      - Mời ngồi, dùng cà phê nhé.

      - Dạ , cám ơn.

      - Quý bà đến hỏi vụ tai nạn máy bay Gary Reynolds chứ gì.

      - Vâng. vụ tai nạn hay là…

      Howard Miller khẽ rùng mình.

      - Thiệt tình tôi biết. Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy vụ tai nạn lạ đời như vậy. Trước đó liên lạc bình thường. Gary Reynolds gọi máy xin hạ cánh và chúng tôi cho lệnh đáp. chi tiết nữa, khi còn cách mục tiêu vài cây số ông ta báo có bão. cơn bão! Máy theo dõi thời tiết thông báo thời tiết tốt. Thời điểm đó thấy gió lớn. Theo báo cáo của phòng khí tượng. là tôi biết có thể ông ta say rượu hay sử dụng ma tuý. chi tiết nữa máy bay đâm vô mé sườn núi.

      Kelly :

      - Theo tôi được biết chưa tìm thấy chiếc hộp đen.

      - Đó là chi tiết nữa! - Howard Miller ngẫm nghĩ - Chúng tôi nắm vững các chi tiết. Còn chiếc hộp đen sao? Cơ quan FAA vô tích kia nhào vô cho là chúng tôi làm sai. Họ tin những gì chúng tôi báo cáo. Khi gặp việc suôn sẻ quý bà nghĩ sao?

      - Tôi thấy có vài việc suôn sẻ, nhưng mà chưa thể ra đây. Tôi lấy làm tiếc biết làm gì hơn.

      Diane và Kelly đứng lên, chán nản.

      - Dù sao chúng tôi cảm ơn ông nhiều lắm, Miller. Ông dành chút thời gian tiếp đón chúng tôi.

      - Có gì đâu.

      Vừa lúc Miìler đưa tiễn khách ra về, ông sực nhớ

      - Tôi nghĩ là người chị ông Gary phải lo lắng gì.

      Kelly giật mình.

      - Sao?

      - Bà ấy nằm trong bệnh viện. khổ tâm. Nhà bà cháy rụi lúc nửa đêm. biết có phải là do tự tay bà gây ra?

      Diane đứng ngây người ra.

      - Chuyện gì vậy?

      Sở cứu hoả cho là do cố chập điện. Lois ráng bò ra ngoài cửa, ra tới ngoài bãi cỏ, vừa lúc lính cứu hoả tới nơi nhìn ra nạn nhân.

      Diane cố giữ giọng bình thản:

      - Bà nằm ở bệnh viện nào?

      Bệnh viện Colorado. Nằm ở Khoa Bỏng Khu Bắc.

      ***

      Nhân viên y tá trực ban .

      - Rất tiếc phòng bà Reynolds cho thân nhân vô thăm.

      Kelly hỏi:

      - Bà có thể cho biết nạn nhân nằm ở phòng nào?

      - À, thể được.

      - Chúng tôi có việc gấp, Diane - Chúng tôi cần được gặp mặt bà ấy, hơn nữa…

      - thể được nếu có giấy phép của cấp .

      Nhân viên trực ban cương quyết từ chối.

      Diane nhìn Kelly, cả hai nghĩ.

      - Vậy , cám ơn bà.

      Hai vị khách bỏ :

      - Nào ta lại liệu tính sao đây? - Kelly hỏi - Ta chỉ còn cơ may lần cuối.

      - Tôi nghĩ ra mưu kế.

      ***

      Người đưa thư vừa bước vô tay khệ nệ bưng gói hàng tới trước quầy tiếp khách:

      - Cho tôi gửi món quà này tới Lois Reynolds.

      - Ông chờ tôi ký nhận, nhân viên y tá .

      Người đưa thư lắc đầu:

      - Rất tiếc là tôi được lệnh phải giao tận tay người nhận. Món quà đắt tiền.

      Nhân viên y tá lưỡng lự:

      - Vậy ông theo tôi.

      - Được cám ơn bà.

      Gã bước theo người y tá tới cuối dãy. Tới trước phòng 391, y tá mở cửa, người đưa thư giao lại cho y tá.

      - Nhờ chuyển lại gói quà này cho thân chủ, gã .

      ***

      thẳng hơi xuống tớị nhà dưới người đưa thư bước tới chỗ Diane và Kelly ngồi chờ chiếc ghế dài.

      - Phòng 391, gã .

      - Cám ơn nhiều lắm. Diane ân cần . Nàng lấy tiền thưởng cho gã.

      Hai người bạn bộ lên cầu thang tới lầu ba đợi bên ngoài nghe ngóng vừa lúc người y tá nhất máy nghe, quay lưng lại . Nhanh như chớp hai người bước vội tới ngay vô trong phòng 391.

      Lois Reynolds nằm giường quanh người ống chuyền nước biển và dây trói chằng chịt. Mình mẩy chỗ nào cũng thấy băng bó. Hai mắt còn nhắm nghiền hay biết Kelly và Diane tới gần bên.

      Diane khẽ:

      - Bà Reynolds, tôi là Diane Stevens còn đây là Kelly Harris. Chồng chúng tôi phục vụ cho cơ sở KIG…

      Lois Reynolds lơ mơ mở mắt ra nhìn. Bà chỉ hở môi được tiếng yếu ớt.

      - Sao?

      Kelly :

      - Chồng chúng tôi làm cho cơ sở KIG, cả hai bị giết chết. Người trai bà bị giết chết, chúng tôi nhờ bà giúp việc.

      Lois Reynolds muốn lắc đầu:

      - Tôi giúp gì được đâu, Gary chết rồi! - hai mắt bà ngấn lệ.

      Diane nghiêng người xuống sát gần lại.

      - Bà có nghe bà nhắn lại việc gì trước khi gặp nạn?

      - Gary là người tử tế. - Bà nhọc nhằn thân mình nhức nhối. - bị giết chết trong tai nạn máy bay.

      Diane nằn nì:

      - Bà nghe , cho chúng tôi biết.

      Lois Reynolds nhắm mắt lại.

      - Bà Reynolds, khoan ngủ. Nghe này, chuyện này quan trọng lắm. Bà có nghe bà nhắn lại gì , cho chúng tôi biết .

      Lois Reynolds mở mắt nhìn Diane, sững sờ:

      - Bà là ai?

      Diane :

      - Chúng tôi biết bà bị giết chết.

      Lois Reynolds thều thào:

      - Tôi biết…

      Diane và Kelly đứng đó rùng mình.

      - Vì sao?

      - Prima, bà chỉ hé môi được tiếng thều thào tới đó.

      Kelly cúi xuống sát bên giường.

      - Prima nào?

      - Gary có nhắc lại… nhắc lại cho tôi nghe mấy… mấy bữa khi ấy chết… chiếc máy kiểm soát… kiểm soát thời tiết. Tội nghiệp Gary. thể tới được Washington.

      Diane hỏi:

      - Washington hở?

      - Ờ. Mọi người chuẩn bị ra … tất cả cùng đến gặp ngài Thượng nghị sĩ việc… về việc Prima. Gary nhắn lại Prima đáng tội…

      Kelly hỏi lại:

      - Bà nhớ tên ngài Thượng nghị sĩ?

      - .

      - Thử nhớ lại coi.

      Lois Reynolds ấp úng:

      - Thượng nghị sĩ, bà Thượng nghị sĩ nào? - Kelly hỏi lại.

      "Levin… Luven… Van Luven. phải tới gặp bà đó. muốn gặp…"

      Cánh cửa xịch mở ra, bác sĩ mặc áo bờ lu trắng cổ đeo ống nghe vội vã bước vô. Ông nổi xung nhìn Diane và Kelly:

      - Hai bà nghe dặn trước được phép vô đây chứ?

      Kelly .

      - Xin lỗi, chúng tôi cần phải… với…

      - cầu ra ngoài.

      Hai người khách mời nhìn lại Lois Reynolds

      - Chào. Chúc bà mau bình phục.

      Ông bác sĩ đứng nhìn theo. Cánh cửa vừa khép lại ông bước tới bên giường, nghiêng người xuống cầm lấy chiếc gối.
      Last edited: 15/2/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 40:

      Kelly và Diane trở xuống dưới phòng khách bệnh viện.

      Diane :

      - Vậy là ta hiểu vì sao Richard và Mark phải bỏ Washington đến gặp Thượng nghị sĩ Van Luven. Ta phải tính làm sao tìm cho ra bà ta đây?

      - Dễ thôi Diane móc điện thoại di động. Kelly giơ tay ra toan ngăn lại:

      - Thôi ta ra ngoài gọi điện thoại công cộng.

      - Xin được số điện thoại văn phòng Thượng nghị Viện. - từ tổng đài, Diane gọi ngay.

      - Đây là văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven.

      - cầu cho tôi chuyện với ngài Thượng nghị sĩ.

      - Xin bà cho biết quý danh.

      Diane :

      - Tôi muốn chuyện riêng thôi mà.

      - cầu cho biết quý danh.

      - Tôi thể ra đây… báo lại Thượng nghị sĩ đây là việc hệ trọng.

      - Rất tiếc, chúng tôi thể. Đường dây bị cúp.

      - Diane nhìn qua Kelly - Ta nên tên .

      Diane quay số gọi lại.

      - Đây là văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven.

      - Xin bà nghe đây. Chúng tôi chuyện tầm phào. Tôi muốn gặp riêng ngài Thượng nghị sĩ cho nên thể tên ra.

      - Vậy thể được. Cúp máy…

      Diane quay số gọi lần nữa.

      - Văn phòng Thượng nghị sĩ Van Luven nghe đây.

      - Xin bà đừng gác máy. Bà thông cảm cho tôi muốn làm phiền, tôi muốn đây là chuyện sinh tử. Tôi chờ máy ở buồng điện thoại công cộng. cầu báo cáo Thượng nghị sĩ gọi cho chúng tôi ngay - Nàng cho số máy, tai nghe tiếng bên kia buông máy xuống.

      Kelly :

      - Ta tính sao đây?

      - Phải chờ thôi.

      Thời gian chờ đợi qua hai tiếng đồng hồ chán nản Diane :

      - Coi như bỏ cuộc. Thôi ta…

      Chợt đâu chuông reo. Diane hít vô hơi vội bước tới nhấc máy:

      - Alô?

      giọng khó nghe từ đầu máy bên kia.

      - Tôi là Thượng nghị sĩ Van Luven. Ai gọi đấy?

      Diane để máy quay về phía Kelly cả hai cùng nghe thấy. Diane hồi hộp ấp úng.

      - Thưa bà, tôi là Diane Stevens, tôi cùng với Kelly Harris. Bà biết chúng tôi là ai chứ?

      - , biết, tôi nghĩ là chừng…

      - Chồng chúng tôi bị giết chết lúc đường đến gặp bà.

      tiếng thở ra.

      - Ôi, lạy Chúa. Richard Stevens và Mark Harris.

      - Vâng.

      - Chồng quý bà hẹn đến gặp tôi, tôi được nghe thư ký báo cáo họ đổi ý. Thế rồi nghe họ… chết.

      - Thưa bà, chồng chúng tôi có ai gọi tới cho bà, - Diane - Bọn chúng muốn giết chết họ ngăn cho gặp bà.

      - Sao? Bà nấc lên tiếng.

      - Vì sao người ta lại?

      - Bọn chúng muốn giết để ngăn cho .

      Kelly và tôi muốn tới Washington cùng báo cáo việc chồng chúng tôi muốn với bà.

      thoáng lặng thinh.

      - Tôi gặp sau, nhưng phải tại nơi văn phòng làm việc, tiện.

      Nếu câu chuyện đó có rất là nguy hiểm cho các bà. Ta có thể gặp nhau tại nhà riêng ở Southampton, Long Island. Bà ở đâu?

      - Ở Denver.

      - Chờ cho chút.

      Ba phút sau, Bà Thượng nghị sĩ nhấc máy .

      - Chuyến bay từ Denver New York là chuyến bay tối. Bay thẳng tới La Guardia. Cất cánh lúc 12.25 khuya tới New York 6.09 sáng hôm sau. Nếu chuyến bay đông khách, còn chuyến.

      - Chúng tôi chuyến đó.

      Kelly nhìn Diane, kinh ngạc.

      - Diane, nếu chẳng may ta thể…

      Diane giơ tay lên hăng hái.

      - Ta cứ chuyến đó.

      - Lúc đến sân bay có xe Lincoln Town Car màu xám ra đón. Thấy xe cứ thẳng tới. Người lái xe dân châu Á, tên ta Kunio, đón hai bà về nhà. Hẹn gặp lại.

      - Xin cám ơn bà.

      Diane gác máy thở ra hơi, quay qua Kelly.

      - Chúng ta sẵn sàng.

      Kelly hỏi lại:

      - Làm sao cậu dám chắc ta chuyến đó?

      Tôi nghĩ ra.

      ***

      Người bảo vệ khách sạn lo đặt thuê chiếc ô tô, bốn mươi lăm phút sau Diane và Kelly ngồi xe ra sân bay. Kelly :

      - Tôi thể ra được vui mừng hay lo sợ đây?

      - Tôi thấy có việc gì lo sợ nữa.

      - có nhiều người muốn gặp bà Thượng nghị sĩ nhưng có ai tới được. Tất cả bị giết chết trước.

      - Như vậy, chúng ta là người đầu tiên được gặp gỡ. - Kelly đáp - May ra chúng ta được…

      - Tôi hiểu. khẩu súng. Cậu muốn vậy chứ gì Ta còn cái đầu.

      - Ờ nhưng có súng vẫn hơn.

      Kelly nhìn qua cửa kính.

      - Ngừng đây.

      Diane cho xe vô lề:

      - Sao vậy?

      - Tôi có việc này.

      Xe dừng lại trước cửa hiệu uốn tóc. Kelly mở cửa bước xuống.

      Diane lên tiếng:

      - Cậu muốn đâu?

      - Tôi làm lại đầu tóc.

      Diane vội .

      - Cậu đùa chứ?

      - , tôi thích đùa.

      - Cậu làm đầu tóc ngay bây giờ, Kelly, ta còn phải ra sân bay, đâu còn rảnh mà…

      - Diane, cậu chưa hiểu chuyện gì sắp tới đây, nếu chẳng may có mệnh hệ gì tôi muốn mình được làm đẹp.

      Diane ngồi lại, lặng lẽ nhìn theo Kelly bước vô hiệu uốc tóc.

      ***

      Hai mươi phút sau, Kelly trở ra. Nàng mang bộ tóc giả nhuộm đen chải ngược đỉnh đầu kiêu sa lộng lẫy, phía sau ót búi cao lên.

      - Nào ta ! - Kelly - Ta muốn dành cho bọn chúng vố bất ngờ.
      Last edited: 15/2/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 41:

      - Phía sau chiếc xe Lexus bám theo ta. - Kelly .

      - Biết mà! Cả lũ ngồi xe.

      Cậu cho xe chạy tránh qua chỗ khác được chứ.

      - Tránh làm gì.

      Kelly hoảng hốt nhìn qua:

      - Sao ?

      - Coi chừng.

      Xe vừa tới trước cổng ra vô sân bay treo bảng: cổng dành riêng. Lính gác mở rộng cho xe chạy vô.

      Bọn người ngồi chiếc xe Lexus nhìn theo Kelly và Diane bước xuống qua xe riêng của sân bay chạy đường băng.

      Chiếc Lexus vừa trờ tới trước cổng, lính gác chặn lại:

      - Cổng dành riêng.

      - Tôi thấy xe trước chạy qua được?

      - Đây là cổng dành riêng. Lính gác giơ tay đóng cửa lại.

      Xe sân bay chạy ngang qua đường băng dừng lại bên chiếc máy bay Jumbo. Diane và Kelly bước xuống xe, thấy Howard Miller.

      - Quý bà đến nơi đúng hẹn.

      - Vâng, Diane - Cám ơn ông lo lắng chu đáo.

      - Tôi muốn giúp đỡ mọi người. - Gương mặt ông đanh lại. - Chúc quý bà gặp mọi bình yên.

      Kelly :

      - Nhờ ông gửi lời cám ơn Lois Reynolds, nhắn lại cho tôi…

      Nhìn nét mặt ông biến sắc:

      - Lois Reynolds vừa mới chết tối qua.

      Hai người nghe thấy choáng váng. lúc sau Kelly lên tiếng.

      - Tôi lấy làm buồn.

      - Chuyện gì vậy? - Diane hỏi.

      - Tôi đoán tim bà ngừng đập. - Howard Miller nhìn về phía chiếc phản lực.

      - Chuyến bay sẵn sàng tôi xếp chỗ ngồi gần cửa.

      - Cám ơn ông lần nữa.

      Miller nhìn theo Kelly và Diane bước lên cầu thang.

      Thoáng chốc người tiếp viên bước tới đóng cửa, máy bay tiến ra đường băng.

      Kelly nhìn qua Diane cười .

      - Ta hoàn thành nhiệm vụ. Ta qua mặt được bọn ngông cuồng kia.

      - Gặp Thượng nghị sĩ Van Luven xong cậu tính làm gì?

      - Tôi chưa nghĩ ra. Diane .

      - Còn cậu tính về lại Paris nữa .

      - Chưa được. Còn cậu muốn ở lại New York?

      - Ờ!

      Kelly :

      - Vậy tôi còn loanh quanh New York thời gian nữa.

      - Rồi ta cùng qua Paris chuyến.

      Hai người bạn nhìn nhau cười.

      Diane lên tiếng.

      - Tôi nghĩ Richard và Mark lấy làm tự hào biết được bọn mình muốn tiếp tục nghiệp đở dang.

      - Cậu thiệt?

      Diane nhìn qua cửa sổ, ngước lên trời thong thả :

      - Cám ơn Richard.

      Kelly liếc nhìn Diane, lặng lẽ lắc đầu.

      Diane thả hồn suy nghĩ vẩn vơ. Richard, em hiểu nghe em . Những người còn lại tiếp tục nghiệp bỏ lỡ, quyết chiến trận phục thù. Dù thể sống lại được nhưng cũng được an ủi phần. có biết là em nhớ lắm , ?

      Nhớ mọi thứ…

      ***

      Sau hơn ba giờ bay, máy bay đáp xuống phi trường La Guardia. Hai hành khách Diane và Kelly bước xuống trước tiên. Diane nhớ lời Van Luven dặn "Lúc đến sân bay, có chiếc Lincoln Town Car màu xám tới đón".

      Chiếc xe ô tô đậu chờ ở cổng nhà ga. Lái xe người Nhật có tuổi trong bộ đồng phục đứng ngay cửa xe.

      Nhác thấy Kelly và Diane tới gần ông đứng nghiêm chào.

      - Chào bà Stevens, chào bà Harris.

      - Chào ông.

      - Tôi là Kunio - Ông mở cửa xe chờ hai vị khách bước vô.

      Thoáng chốc, xe nhắm hướng về Southampton.

      - Từ đây về đó hai tiếng, - Kunio .

      - Nhìn quanh phong cảnh đẹp mắt.

      Chuyện phong cảnh gác lại sau. Trước mắt làm sao nhanh chóng gặp được Thượng nghị sĩ để bàn mọi việc.

      Kelly hỏi lại Diane:

      - Cậu thấy sao nếu ta kể ra mọi chuyện bà Nghị sĩ phải chịu mọi rủi ro.

      - nhân vật như bà phải được bảo vệ. Bà phải biết tiên liệu nên đối phó ra sao.

      Phải vậy thôi.

      ***

      Sau gần hai tiếng, chiếc xe Town Car đưa hai vị khách tới trước toà nhà cổ kính kiểu thế kỷ mười tám. Quanh nhà khoảng sân được chăm sóc tỉ mỉ. Nhà được ngăn cách ra từng dãy riêng biệt cho gia nhân ở nhà đậu xe.

      Chiếc xe vừa dừng lại trước ngõ, Kunio lên tiếng;

      - Tôi… chờ ngoài nầy, nếu quý bà cần.

      Cám ơn ông.

      Người quản gia bước ra mở cửa.

      - Chào quý bà, xin mời vô trong. Ngài Nghị sĩ ngồi chờ.

      Hai vị khách bước vô nhà. Bên ngoài nhà trước trang hoàng lịch sang trọng, đồ đạc kiểu xưa, những bộ bàn ghế đẹp mắt. tường nhìn từ chỗ bếp sưởi trở lên treo dàn đèn nhiều ngọn chiếu sáng.

      Người quản gia :

      - Xin mời quý bà lối nầy.

      Kelly và Diane bước theo người quản gia bước vô bên trong phòng khách rộng rãi.

      Ngài Nghị sĩ Van Luven ngồi đó từ nãy giờ. Bà mặc chiếc áo lụa màu xanh nhạt khoác ngoài chiếc áo bờ lu, mái tóc chải thẳng xuống quanh vai. Trông bà còn nhiều nét nữ tính hơn, như Diane nghĩ trong đầu.

      - Tôi là Pauline Van Luven.

      - Tôi là Diane Stevens.

      - Kelly Harris.

      - Rất hân hạnh được gặp quý bà. Lâu nay nghe giờ mới gặp nhau. - Kelly lóng ngóng nhìn ngài Nghị sĩ Van Luven - Xin bà bỏ lỗi cho.

      Tanner Kingsley từ đâu phía sau với tới:

      - Bà muốn hai bà gặp may nhưng vận may tới đây coi như hết.

      Diane và Kelly quay nhìn lại. Tanner Kingsley và Harry Flint ở bên trong từ lúc nào.

      Tanner lên tiếng:

      - Nào, Flint.

      Harry Flint giơ súng lên. lời chĩa súng về phía trước bóp cò hai phát. Pauline Van Luven và Tanner Kingsley nhìn theo thân hình Kelly và Diane quờ quạng ngã lùi về phía sau đổ nhào xuống sàn.

      Tanner bước tới bên nghị sĩ Van Luven vỗ vai .

      - Thế là xong.
      Last edited: 15/2/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 42.1:

      Flint cất tiếng:

      - Ông muốn tôi phải xử lý hai cái xác này ra sao?

      Tanner chần chờ:

      - Cột thêm đá vô cổ chân, cho lên máy bay ra tới ngoài biển cách chừng vài trăm dặm thả xuống biển Đại Tây Dương.

      - Được! - Flint bỏ ra ngoài.

      Tanner quay qua Nghị sĩ Van Luven.

      - Thế là xong. Ta yên tâm cho việc riêng.

      Bà bước tới gần bên ôm hôn.

      - Em nhớ rất nhiều đó cưng?

      - cũng nhớ em lắm mà.

      - Mỗi tháng được gặp nhau lần, khổ quá lại phải ra .

      Tanner ôm ghì nàng vô người.

      - Giờ phải xa nhau nữa. Ta ráng chờ vài tháng qua mau để tỏ lòng tôn kính người chồng qua cố của em, rồi ta làm lễ cưới.

      Nàng nhếch mép cười :

      - Ta tính chờ tháng thôi.

      Gã gật đầu:

      - Khá lắm.

      - Em vừa xin từ chức Nghị sĩ hôm qua. Toàn thể thượng viện đồng lòng cảm thông cho nỗi đau của em.

      - Càng hay. Ta tha hồ rong chơi lo sợ bị dòm ngó. Em được nhìn thấy cơ sở KIG như lời hứa.

      ***

      Tanner và Pauline đứng trước toà nhà xây màu gạch son. Tanner bước tới cánh cửa thép vững chắc khoét lỗ sâu ở giữa. tay gã đeo chiếc nhẫn ngọc chạm khắc hình lính Hy Lạp thời cổ.

      Pauline đứng nhìn Tanner ghé mặt chiếc nhẫn vô lỗ hổng, cánh cửa mở ra. Bên trong là căn phòng mênh mông, trang bị dãy máy vi tính cùng với màn hình vô tuyến. Đàng cuối góc kia là máy móc điện tử kết nối với tấm bảng điều khiển bố trí ở khoảng giữa.

      Tanner lên tiếng:

      - Luven, nhìn chiếc máy Prima.

      Đây là trung tâm điều khiển. Ta được nhìn thấy phần của công trình làm chuyển đổi cuộc sống vĩnh viễn. Đây là trung tâm điều khiển theo hệ thống vệ tinh nắm vững thời tiết khắp nơi thế giới. Ta muốn gây ra cơn bão bất kỳ lúc nào tuỳ ý, ngăn cho mưa, lúc đó nông dân có nước cấy lúa, nạn đói xảy ra. Ta gây mây mù bầu trời quanh các sân bay khắp nơi thế giới. Ta có thể tạo những cơn bão và lốc làm đình trệ nền kinh tế thế giới, gã nhếch mép cười.

      - Ta làm thử rồi. số nước gặp phải khó khăn dự báo thời tiết nhưng chưa tìm ra hướng giải quyết - Tanner giơ tay nhấn nút, màn hình vô tuyến sáng lên - em được nhìn thấy công trình mà bên quân đội muốn thực cho được. Gã quay lại Pauline, thích thú .

      - Ta chỉ lo sợ trở ngại duy nhất là hiệu ứng nhà kính làm máy Prima ngừng hoạt động, việc này em biết cách đối phó, gã thở ra hơi.

      - Em biết người sáng chế ra cỗ máy này là ai? Andrew. ta là thiên tài.

      Pauline đứng nhìn cỗ máy.

      - Em hiểu làm sao cỗ máy này kiểm soát được thời tiết.

      - đây, nguyên tắc đơn giản là hơi ấm bốc lên tầng khí lạnh, khi gặp độ ẩm phía

      - đừng làm thầy dạy đời.

      - Xin lỗi, giải thích dài dòng phức tạp hơn, Tanner .

      - Em nghe đây.

      - Về mặt chuyên môn, em nên lắng nghe. Tia laser kết hợp với công nghệ nano, khi bắn lên gian tạo ra tầng oxy tự do kết hợp với khí hydrô tạo ra tầng ozone và nước. Tầng oxy tự do được nhân đôi… ta gọi là khí "O2" chính là do trai khám phá ra việc bắn tia laser từ gian vô bầu khí quyển làm cho oxy kết hợp với hai nguyên tử hydrô tạo ra tầng ozone O3 và nước H2O.

      - Em chưa hiểu được làm sao lại có thể…

      - Thời tiết chịu ảnh hưởng nguồn nước. Andrew làm thử nghiệm diện rộng phát sinh nhiều nguồn nước như là sản phẩm phụ nhờ sức gió chuyển . Khi bắn ra nhiều tia laser tạo nên sức gió mạnh gấp mấy lần. Kiểm soát được nguồn nước và sức gió tức là nắm vững được tình hình thời tiết.

      Gã nghĩ ngợi hồi.

      - Cho đến khi ta biết được Akira Iso ở Tokyo, về sau là bà Madeleine Smith ở bên Zurich Thuỵ Sĩ ra sức giải quyết việc này, ta đề nghị họ về đây cộng tác. Nhưng họ từ chối. Ta kể cho em biết tại cơ sở có tới bốn chuyên gia khí tượng hàng đầu lao vô việc hoàn thành dự án tầm cỡ này.

      - Thế à.

      - Họ là những nhân vật có hạng. Ta còn biết Franz Verbrugge ở Berlin, Mark Harris ở Paris, Gary Reynolds ở Van Couver và Richard Stevens ở New York.

      Ta nhờ mỗi người giúp giải quyết nhiều vấn đề ở lĩnh vực thời tiết, bởi vì mỗi người ở mỗi nước nên thể kết hợp nhau lại để chứng minh được mục đích cuối cùng của mỗi dự án là gì. Ta nghĩ là họ biết được. Họ tìm đến ta xem ta có kế hoạch gì . Khi nghe ta trình bày muốn cống hiến cho nhà nước lập tức họ đồng ý bỏ ra về Washington báo cáo cho người có thẩm quyền, cho họ biết về cỗ máy Prima. Ta muốn biết họ báo cáo cho ai, bởi ta tiên liệu trước họ gặp được ai, chẳng may họ muốn gặp em, người đứng đầu Uỷ ban Môi trường Thượng Viện. Nào em hãy nhìn đây.

      màn hình máy tính bản đồ thế giới ra lốm đốm nhiều dòng kẻ xen lẫn biểu tượng. Tanner vừa hướng dẫn theo mô hình di chuyển bản đồ cho tới chỗ dừng lại nơi là Bồ Đào Nha.

      Đồng bằng nước Bồ Đào Nha nhờ nguồn nước xuất phát từ bên Tây Ban Nha đổ ra biển Đại Tây Dương. Thử tưởng tượng nếu khi Bồ Đào Nha hứng chịu mưa liên tục dài ngày gây ngập úng vùng đồng bằng...
      Last edited: 15/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :