Bóng tối kinh hoàng - Sydney Seldon (47 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 35.2:

      Xe chở Harry Flint vừa tới trạm kiểm soát biên giới lính biên phòng chặn lại.

      - cầu ông xuống xe.

      - Tôi thể, Flint . Tôi có việc gấp. Tôi còn phải…

      - cầu ông bước xuống xe.

      Flint nhìn lại gã.

      - Sao vậy? Có chuyện gì lạ vậy?

      - Chúng tôi được lệnh chặn giữ xe mang biển số này lại vì chở theo ma tuý. Chờ khám xét.

      Flint trợn mắt hỏi:

      - Ông điên sao? Tôi tôi có việc gấp. có chuyện chở ma tuý… , nhếch mép cười.

      - Tôi hiểu mà. thò tay vô túi lôi ra tờ trăm đô-la đưa người lính.

      - Đây cầm lấy, bỏ qua giùm cho.

      Người lính cất tiếng gọi:

      - José!

      sĩ quan bước ra. Người lính giao lại ông tờ trăm đô-la.

      - Tội hối lộ.

      Ông đại uý nhìn Flint .

      - cầu ông xuống xe, ông bị bắt vì tội hối lộ. Cho xe vô trong bãi.

      - … ông thể bắt tôi. Tôi

      - Thêm tội chống lệnh! - Ông quay qua người lính biên phòng. - Gọi người ra đây.

      Flint hít vô hơi đưa mắt nhìn ra ngoài mé xa lộ. Chiếc xe Peugeot mất dấu.

      Flint quay qua ông đại uý.

      - Cho tôi gọi điện thoại

      ***

      Xe chở Diane và Kelly phóng nhanh về phía vùng ngoại ô nước Pháp, Diane hỏi.

      - Cậu có nhà người thân ở Paris?

      - Có Sam Meadows. Ông ta làm chung với Mark, ông có thể giúp bọn mình. Kelly thò tay vô túi xách, lôi ra chiếc điện thoại di động mới mua bấm số gọi Paris.

      Tổng đài lên tiếng:

      - Đây là cơ sở KIG.

      - Cho tôi gặp Sam Meadows.

      phút sau Kelly nhận ra giọng .

      - Alô.

      - Sam, Kelly đây. Tôi về lại Pháp.

      - Lạy chúa! Tôi cứ nhắc hoài. Em khỏi luôn chứ?

      Kelly ngần ngừ.

      - Khỏi.

      - Chuyện như trong mơ, - Sam Meadows - Tôi tin nổi.

      Ta cũng nghĩ như ông, Kelly nghĩ:

      - Sam, tôi muốn kể cho ông nghe việc. Tôi biết là Mark bị giết chết.

      Nghe Sam Meadows trả lời nàng cảm thấy ớn lạnh trong người.

      - Tôi cũng nghĩ vậy.

      Kelly biết nên sao.

      - Tôi cần phải biết hết mọi chuyện. Ông giúp tôi được chứ?

      - Việc này tôi thấy chẳng cần máy làm gì? Ông cố giữ giọng bình thản.

      - Tôi… tôi hiểu.

      - Thôi để đó tối nay ta bàn lại được chứ? Luôn tiện đến dùng cơm tại nhà.

      - Được - Nhớ bảy giờ.

      - Tôi nhớ, Kelly .

      Kelly tắt máy.

      - Tối nay ta phải tìm ra lời giải đáp. Trong lúc chờ đợi, tôi phải bay qua Berlin gặp gỡ những người từng cộng tác với Franz Verbrugge.

      Kelly bất chợt ngồi lặng thinh. Diane liếc nhìn qua:

      - Cậu nghĩ gì vậy?

      - Chả nghĩ gì. Tôi chợt nhớ bọn mình là đôi bạn gắn bó với nhau. Tôi muốn thấy ngày phải xa cách nhau. Ta nên cùng chuyến qua Paris thử coi sao?

      Diane cười:

      - Ta thể xa cách nhau, Kelly. Trong khi còn gặp gỡ với Sam Meadows cậu có thể gọi máy qua cho tôi. Ta có thể gặp nhau tại Berlin, qua đây tôi muốn tìm hiểu số tin tức. Có điện thoại sẵn đó ta thấy được gần lại với nhau. Tôi muốn biết tối nay cậu tìm thấy những điều gì?

      ***

      Cả hai cùng đến Paris.

      Diane ngồi nhìn qua kính chiếu hậu.

      - thấy chiếc Citroen. Vậy là ta thoát được. Cậu muốn tới chỗ nào?

      Kelly nhìn ra cửa sổ, xe chạy tới Quảng trường La Concorde.

      - Diane, cậu dừng xe tấp vô lề cho tôi xuống đây rồi cứ . Còn tôi đón taxi.

      - Thiệt sao, bạn?

      - Thiệt chứ, bạn của tôi.

      - Cẩn thận đấy!

      - Cậu cũng phải lo giữ mình.

      ***

      Hai phút sau Kelly ngồi xe taxi trở về nhà, tâm trạng bồn chồn. Rồi nàng tới nhà Sam Meadows dùng bữa cơm tối.

      Chiếc taxi vừa dừng lại trước cửa. Kelly cảm thấy nhõm. Nàng về tới nhà, người trực cửa bước ra mở cửa.

      Kelly ngước nhìn toan buột miệng : "Tôi mới về, Martin!"

      Chợt nàng im bặt. Người mở cửa hoàn toàn xa lạ.

      - Chào bà.

      - Chào ông… Martin đâu rồi?

      - Martin nghỉ làm từ lâu.

      Kelly bàng hoàng.

      - Ôi, xin lỗi.

      - Thưa bà cho tôi được phép tự giới thiệu. Tôi là Jérôme Malo.

      Kelly gật đầu.

      Nàng bước vô phòng khách. Nhìn chàng cao gầy đứng phía trong quầy tiếp tân mặt mũi lạ hoắc bên cạnh là Nicole Paradis cặm cụi bên bảng cắm ổ điện thoại.

      chàng tiếp tân tươi cười.

      - Chào bà Harris.

      - Chúng tôi mong bà về. Tôi là Alphonse Girouard, quản lý chung cư.

      Kelly nhìn quanh, ngỡ ngàng.

      - Cho tôi hỏi thăm Philippe Cendre.

      À Philippe dọn cùng với gia đình qua đâu bên Tây Ban Nha. Gã nhún vai.

      - Vì lý do làm ở xa.

      Tự dưng Kelly thấy lo ngại hơn.

      - Ông còn đứa con ?

      - theo luôn.

      Chợt Kelly nhớ lời Phillippe khoe "Bà hay con tôi được vô học trường Sorbonne chưa? Y như là giấc mơ" - Kelly cố giữ giọng điềm nhiên:

      - Họ dọn lâu mau?

      - Mới vài bữa, thưa bà lo gì. Bà yên tâm ở lại đây. Căn hộ còn đó chờ bà về.

      Nicole Paradis ngồi bên tấm bảng ổ cắm điện thoại ngước nhìn:

      - Chào bà về tới. - Nhìn cặp mắt nàng có vẻ khác lạ.

      - Con Angel chạy đâu?

      - À chuyện con cún. Philippe mang theo.

      Kelly cố dằn cơn xúc động, hơi thở dồn dập.

      - Xin mời bà lên nhà được chứ? Chúng tôi muốn dành cho bà chút ngạc nhiên.

      Chắc là có gì đây rồi, Kelly nghĩ ngay.

      - Vâng, chờ cho lát! - Kelly . - Tôi quên mang theo món.

      Girouard chưa hết câu, Kelly bỏ băng ra giữa lộ.

      Jérôme Malo đứng bên Aìphonse Girouard trước thềm nhà nhìn theo, đề phòng kịp, nàng bỏ xa. Hai người đứng nhìn Kelly bước vô trong xe taxi.

      Lạy chúa! Rồi cả nhà Philippe giờ này ra sao, còn con Angel? Kelly nghĩ.

      - Thưa bà muốn đâu?

      - cứ chạy .

      Tối nay ta chờ nghe Sam trả lời, Kelly nghĩ. Ta còn được bốn tiếng đồng hồ nữa…

      ***

      Bên trong căn hộ, Sam Meadows hết câu:

      - Vâng, tôi biết việc này ghê gớm lắm. có người lo. Tôi chờ đây, chỉ ít phút nữa ta tới nhà dùng cơm… vâng… Tôi sắp xếp người lo đem xác vứt . Cám ơn… Cám ơn ông quá lo, ông Kingsley.

      Sam Meadows vừa gác máy, liếc mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Vị khách mời tới đây trong chốc lát.
      Last edited: 15/2/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 36:

      Bên trong căn hộ, Sam Meadows hết câu:

      - Vâng, tôi biết việc này ghê gớm lắm. có người lo. Tôi chờ đây, chỉ ít phút nữa ta tới nhà dùng cơm… vâng… Tôi sắp xếp người lo đem xác vứt . Cám ơn… Cám ơn ông quá lo, ông Kingsley.

      Sam Meadows vừa gác máy, liếc mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Vị khách mời tới đây trong chốc lát.

      ***

      Berlin, Đức.

      Lúc Diane tới sân bay Tempelhof ở Berlin, mất hết mười lăm phút chờ taxi. Và nàng đón được xe.

      Người lái xe vui cười.

      - Bà đâu?

      - Ông được tiếng chứ?

      - Vâng.

      Cho tôi về khách sạn Kempinski Hotel.

      - Vâng.

      ***

      Hơn hai mươi phút sau, Diane tới phòng khách sạn đăng ký phòng trọ.

      - Tôi muốn thuê xe có người lái.

      - Thưa bà có ngay, - người nhân viên nhìn xuống - Còn hành lý?

      - giao tới sau.

      ***

      Chiếc xe hơi thuê tới nơi, người lái xe hỏi:

      - Bà muốn đâu?

      Nàng chần chờ lúc. Tôi muốn lái xe chạy vòng quanh hồi.

      - Được! Bà muốn thăm thành phố Berlin.

      ***

      Diane nhìn thấy Berlin lạ mắt, nơi từng hứng chịu những trận bom tàn phá quyết liệt trong thời thế chiến 2, nay ra trước mắt nàng là thành phố nhộn nhịp xinh đẹp, nhiều nhà cao tầng đại, thành phố phát triển năng động.

      Tên nhưng, những con đường ở đây nghe lạ tai Windsheidstrasse, Regensburgerstrasse, Lutzowufer…

      qua từng nơi người lái xe kể lai lịch từng ngôi nhà, công viên, Diane để tâm lắng nghe.

      Nàng mong gặp lại người thân nơi trước đây Frau Verbrugge phục vụ, để được nghe họ kể lại. Nàng Internet và được biết rằng người vợ ông Franz Verbrugge bị giết chết, còn Franz mất tích.

      Diane nghiêng người tới trước hỏi:

      - Ông biết quán cà phê Internet Cyberlin nằm ở đâu?

      - Có, tôi biết.

      - Nhờ ông đưa tôi tới đó.

      - Được chứ, bà tìm thấy đủ thứ thông tin cần biết.

      Được vậy hay biết mấy, Diane thầm nghĩ.

      ***

      Quán cà phê Cyberlin rộng rãi như ở bên Manhattan, nhưng ở đây lại đông người hơn.

      Diane vừa bước vào, nữ nhân viên đứng sau quầy lên tiếng:

      - Xin bà vui lòng chờ mười phút nữa có ngay.

      - Cho tôi gặp người quản lý - Diane .

      - Người quản lý là tôi đây. Bà cần gặp tôi có việc gì?

      - Tôi muốn hỏi thăm chuyện bà Sonja Verbrugge.

      Người đàn bà lắc đầu:

      - Frau Verbrugge còn ở đây.

      - Tôi biết, - Diane .

      - Bà ấy chết. Tôi muốn biết hơn về việc bà ấy chết như thế nào?

      Bà nhìn theo Diane dè dặt:

      - Bà chết do tai nạn. Lúc cảnh sát thu giữ chiếc máy tính họ mới biết… vẻ mặt bà biến sắc, bà vui lòng chờ đây, tôi mời người phụ trách tới chuyện. Bà chờ cho chút, Diane nhìn theo người đàn bà vừa khuất sau nàng nhanh chân bỏ ra ngoài đón xe. Làm gì có người nào muốn giúp ta việc này. Ta phải ngay tìm người thư ký riêng của Franz Verbrugge may ra, nàng nghĩ.

      Bước vô buồng điện thoại công cộng, Diane tìm số máy gọi cơ sở KIG.

      - Cơ sở KIG Berlin đây.

      - Cho tôi gặp thư ký ông Franz Verbrugge.

      - cầu cho biết quý danh?

      - Tôi là Susan Stratford.

      - Xin bà vui lòng chờ máy.

      ***

      Manhattan, New York

      Bên trong văn phòng Tanner đèn tín hiệu màu xanh chớp chớp. Tanner nhếch mép cười nhìn qua người :

      - Diane Stevens gọi. Để coi ta có thể làm gì được.

      nhanh chóng chuyển lời qua loa phát thanh.

      Tổng đài KIG lên tiếng:

      - Thư ký riêng có đây. Bà có thể gặp trợ lý?

      - Vâng, cho tôi gặp.

      - Bà vui lòng chờ máy.

      giọng nữ trong máy.

      - Tôi là Heidi Fronk. Bà cần hỏi việc gì?

      Diane lưỡng lự.

      - Tôi là Susan Stratford, phóng viên báo Wall Street Journal. Tôi muốn viết bài về cái chết những nạn nhân phục vụ tại cơ sở KIG. Bà vui lòng cho tôi được làm cuộc phỏng vấn?

      - Tôi biết sao…

      - Tôi muốn biết số thông tin cần thiết.

      Tanner ngồi chăm chú lắng nghe.

      - Thôi để ta bàn trong giờ cơm trưa. Bà thấy sao?

      - Rất tiếc là được.

      - Tối nay vậy?

      còn lưỡng lự, dè dặt :

      - Vâng, thôi thế cũng được.

      - Bà muốn tới chỗ nào?

      - Ta tới nhà hàng Roekendorf, nơi lịch .

      - Cám ơn bà.

      - Tám giờ rưỡi chắc là được chứ?

      - Được.

      Tanner quay qua Andrew:

      - Tôi tính toán phải ra tay ngay lúc này. Tôi báo cho Greg Holliday lo mọi việc, là đệ tử trung thành.

      Gã nhìn lại Andrew.

      - có tật khoe khoang tự cao… gã cười nhạt -… nhưng làm được việc.
      Last edited: 15/2/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286

      Chương 37:

      Paris, nước Pháp

      Kelly vừa bước chân tới trước thềm nhà Sam Meadows số 14 phố Bourg - Tibourg thuộc Quận Tư, nàng chần chừ. Cuộc truy đuổi này sắp tới hồi kết thúc, nàng cần phải tìm ra lời giải đáp. Chợt nàng cảm thấy chùn chân, dường như muốn nghe ngóng gì nữa.

      Kelly giơ tay nhấn chuông. Cửa vừa mở nàng nhìn thấy Sam Meadows bước ra, bao nhiêu nỗi lo sợ vụt biến mất. cảm giác vui mừng và hân hoan dâng trào khi được nhìn thấy lại người bạn gần gũi với Mark.

      - Kelly? Ông bước tới ôm chầm lấy nàng.

      - Kìa Sam.

      Ông nắm tay

      - Vào đây.

      Kelly bước vào nhà. Bên trong là căn hộ xinh xắn hai buồng ngủ, nơi đây trước kia từng là ngôi nhà của gia đình thuộc kiểu quý tộc Pháp. Phòng khách thoáng đãng và rất sang trọng, được bày biện đồ đạc theo kiểu Pháp, nằm khuất trong góc nhà là quầy bar đẹp mắt đóng bằng gỗ sồi. tường treo bức tranh tranh Man Ray và Adolf Wolfli.

      - Tôi biết làm sao diễn tả cho hết nỗi thương nhớ Mark?

      Sam nhọc nhằn . Kelly khều tay ông.

      - Tôi hiểu, - nàng khẽ.

      - Có ai ngờ được…

      - Tôi muốn biết hết ! - Kelly - Tôi phải lặn lội tới tận nơi đây, ông giúp tôi tìm ra manh mối chứ?

      Nàng ngồi xuống chiếc ghế sofa, trong lòng nôn nao, háo hức.

      Mặt mũi Sam sa sầm lại.

      - ai biết hết mọi chuyện rút cuộc ra sao. Mark lúc ấy phụ trách công tác bí mật, cùng với trợ giúp của vài ba nhân viên ở cơ sở của KIG. Tất cả mọi người đều cho là ông ấy tự tử.

      - Nhưng tôi thể tin vào câu chuyện đó, - Kelly vẫn trước sau như .

      - Tôi cũng chẳng thể nào tin được, - Ông cất giọng nho , chỉ vừa đủ nghe - Em biết lý do vì sao chưa? Cũng vì em.

      Kelly chới với nhìn lại.

      - Tôi hiểu sao…

      - Làm sao Mark muốn bỏ lại người xinh đẹp như em? Làm sao ta lại có thể bỏ lại em xinh đẹp mình thế này? Ông xích lại gần hơn - Chuyện xảy ra là đòn bi thảm, Kelly, nhưng mà em còn tương lai, phải chứ, ông nắm tay nàng và đặt lên tay ông. Ta cần có người để được gần gũi, phải em? - người ra , nhưng còn ta ở lại đây. Em cũng cần phải có người đàn ông.

      - Tôi phải là…

      - Mark kể lại em rất là đa tình. Em độ tràn trề nhựa sống.

      Kelly kinh ngạc nhìn lại. Có bao giờ Mark ăn vậy. Và cũng chưa lần nào về nàng trước mặt ai.

      Sam vòng tay qua vịn vai nàng.

      - Có lần Mark kể lại cho ta nghe em rất là đa tình, say đắm, em là tuyệt vời mỗi khi ở giường.

      Kelly càng cảm thấy càng lo sợ hơn bao giờ hết.

      Sam cứ :

      - Kelly, nếu em cảm thấy sung sướng chắc là Mark bị thiệt thòi?

      Nhìn qua ánh mắt của Meadows, nàng hiểu cả.

      - Ta dùng cơm tối lát nữa đây, - Sam - Hay là ta thử món ngon hơn ngay giường?

      Kelly cảm thấy muốn ngất , nàng gượng cười cho qua:

      - Được thôi. Nàng toan tính trong đầu. chàng lớn con hơn, ta làm sao chọi lại đây, trong tay nàng lại món vũ khí phòng thân.

      Ông ta tiếp tục giở trò vuốt ve mơn trớn:

      - Mông em to em biết ? Ta thích cái món đó.

      Kelly cười mỉm:

      - Vậy sao? - Nàng sụt sịt mũi - Em đói. Mùi thơm món ăn đâu đây?

      - Món ăn sẵn sàng.

      Ông ta chưa kịp ngăn lại, nàng nhanh chóng xuống bếp. Bước ngang qua bàn ăn, nàng cảm thấy ớn lạnh. Bữa ăn để dọn cho người.

      Kelly nhìn lại. Sam ở trong phòng khách, ông ta khoá cửa. Nàng nhìn thấy ông quăng chiếc chìa khoá vô trong ngăn tủ.

      Kelly nhìn quanh trong bếp coi có món vũ khí nào, nàng biết bên nào là ngăn đựng dao.

      Phía quầy còn đĩa mì sợi. bếp nồi nước sôi, kế bên là nồi nước xốt cà.

      Sam bước xuống bếp vòng tay qua người nàng.

      Nàng giả vờ hay biết gì. Nàng chỉ tay vô nồi nước xốt bếp.

      - Trông ngon lành ghê.

      Ông khều khều vô người nàng.

      - Chờ gì? Em thích lên giường chứ, cưng?

      Kelly phải tính ngay. Nàng :

      - Em thích đủ thứ, em rờ nắn đủ thứ, Mark khoái chơi cái trò đó.

      Sam mừng rỡ:

      - Cái trò đó ra sao?

      - Cứ mỗi lần lấy khăn nhúng nước nóng rồi…

      Nàng chỉ tay vô chiếc khăn trong bồn nước:

      - Em chỉ cho! Cởi quần ra!

      Sam Meadows nhe răng cười:

      - Ờ, ông tháo nịt tuột quần bỏ xuống sàn. Còn mỗi chiếc quần sịp người.

      - Còn nữa, cởi hết ra.

      Ông buông chiếc quần xuống đất.

      Kelly thích thú kêu lên - Trời, trời…

      Nàng cầm lấy chiếc khăn bên tay trái bước tới.

      tay kia nhấc nồi nước sôi tạt mạnh nhắm ngay vào "bộ sậu".

      Kelly vừa kịp nghe ông hét lên tiếng nàng nhanh nhẹn thò tay vô tủ lấy chìa khoá ra mở cửa bỏ chạy!
      Last edited: 15/2/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 38.1:

      Berlin, Đức

      Ở bên Đức nhà hàng Rockendorf nổi tiếng sang trọng, cách trang trí bề ngoài xưa nay là nét đặc trưng cho phồn vinh của thành phố Berlin.

      Diane mới vừa tới, người quản lý bước ra đón tiếp:

      - Bà đặt bàn chưa?

      - Tôi đặt bàn trước tên là Stevens. Tôi có hẹn với bà Fronk ở đây.

      - Xin mời bà lối này.

      Người quản lý hướng dẫn vô dãy bàn cuối. Diane ngồi nhìn quanh dè đặt. Khoảng chừng bốn mươi thực khách ngồi vô bàn, dân áp phe ngồi bàn phía trước là ông khách ăn mặc lịch mình.

      Diane ngồi tập trung lại ý tưởng trong đầu sắp đối phó với Heidi Fronk. Nàng biết được những gì?

      Người phục vụ đưa ra bản thực đơn:

      - Cám ơn.

      Diane liếc qua món ăn. Nàng rành mấy món này. Chờ Heidi Fronk tới.

      Diane liếc nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Trễ hai mươi phút, Heidi chưa tới.

      Người phục vụ bước lại:

      - Bà đặt món ăn chưa?

      - Chưa. Tôi chờ khách tới. Cám ơn.

      Giây phút cứ trôi qua. Diane bồn chồn biết có việc gì

      Mười lăm phút sau người phục vụ bước tới:

      - Bà cho dọn món ăn ra được chứ?

      - Khỏi. Cám ơn. Người khách của tôi sắp tới nơi.

      Đúng chín giờ, vẫn chưa thấy Heidi Fronk đâu.

      Nghĩ lát Diane biết chắc là nàng tới.

      Diane vừa ngước nhìn thấy hai chàng lạ mặt ngồi ở lối ra vô, mặt mũi xấu xí ăn mặc lôi thôi.

      Diane đoán ngay bọn côn đồ. Nhác thấy người hầu bàn bước tới bọn chúng vẫy tay xua . Bọn này cần ăn. Diane thấy bọn chúng chăm chăm nhìn về phía nàng, linh tính báo cho nàng biết chuyện chẳng lành. Lọt vô vòng vây bọn địch; Heidi Fronk bán đứng nàng. Diane thấy hồi hộp muốn ngất lúc nào hay.

      Nàng nhìn quanh coi thử có lối thoát. Đành chịu thôi. Nàng cứ ngồi lại đó, để rồi liệu sau, nàng phải và bọn chúng tóm cổ nàng. Nàng nhớ còn chiếc điện thoại di động, nhưng biết gọi cho ai tới ứng cứu ngay lúc này.

      Diane cảm thấy tuyệt vọng còn lối thoát, ta phải khỏi đây, nhưng ra lối nào, nàng nghĩ nhìn quanh lượt nàng sực nhớ, nhìn theo người khách mặt mũi điển trai ngồi ăn mình bên bàn kia. ta vừa nhấp ngụm cà phê.

      Diane mỉm cười cất tiếng.

      - Chào ông.

      - Ông ta ngước nhìn ngỡ ngàng, rồi vui vẻ đáp:

      - Chào bà.

      Diane đáp lại với nụ cười chân tình, mời gọi:

      - Tôi thấy cả hai người vô đây mình.

      - Ờ vâng.

      Ông có thể quá bước qua đây ngồi chung bàn?

      Ông chần chờ lúc, nhếch mép cười.

      - Được, ông đứng lên bước qua bàn Diane.

      - Ăn uống mình thiệt là vui chút nào, phải ông! - Diane nhàng .

      - Bà đúng. Thiệt là vui chút nào. Nàng chìa tay ra. Tôi là Diane Stevens.

      - Tôi là Gred Holliday.

      ***

      Paris, Pháp.

      Kelly Harris giật mình nhớ lại những giây phút kinh hoàng lúc gặp Sam Meadows. Sau khi chạy thoát nàng lang thang đêm tối mình phố Montmartre, mắt quên nhìn lui về phía sau đề phòng kẻ lạ theo dõi, ta thể bỏ Paris ra khi chưa biết , Kelly nghĩ.

      Tờ mờ sáng nàng ghé vô quán gọi tách cà phê. Bỗng đâu đầu óc nàng sáng ra tìm được câu giải đáp. Nàng sực nhớ thư ký riêng của Mark. Bà kính nể Mark. Bởi vậy Kelly mới nghĩ ra chỉ còn bà có thể giúp ta tay.

      Đúng chín giờ, Kelly bước vô buồng điện thoại công cộng gọi máy. Nàng gọi tới nơi quen thuộc, nghe tiếng người phụ trách tổng đài giọng Pháp nghe nặng tai - Đây là cơ sở Kingsley.

      - Cho tôi gặp Yvonne Renais

      - Xin bà vui lòng chờ máy.

      Nhanh chóng Kelly nghe Yvonne bên kia.

      - Yvonne Renais đây. Bà cần việc gì?

      - Yvonne, tôi là Kelly Harris đây.

      Người nghe buột miệng quá bất ngờ:

      - Chao ôi? Bà Harris…

      ***

      Manhattan, New York

      Bên trong văn phòng Tanner đèn tín hiệu màu xanh chớp sáng.

      Tanner Kingsley nhấc máy lắng nghe cuộc gọi ở Paris.

      - Tôi lấy làm buồn lòng vì việc xảy ra cho ông Harris. Tôi hết sức bàng hoàng.

      - Cám ơn, Yvonne. Tôi cần bàn việc với bà.

      Ta có thể gặp nhau tại nơi khác được chứ? Bà có rảnh trưa nay dùng cơm với tôi.

      - Vâng.

      - Ta ăn nhà hàng.

      - Bà biết nhà hàng Le Ciel de Paris. Ta tới chỗ La Tour Montparnasse thấy.

      - Vâng.

      Tanner Kingsley nhẩm tính trong đầu.

      - Mười hai giờ?

      - Được! Ta gặp nhau tại đó.

      nụ cười vừa thoáng môi Tanner Kỉngsley. Bọn mày ráng ăn bữa chót, gã nghĩ. Gã giơ tay mở ngăn kéo, nhấc chiếc máy điện thoại vàng.

      Bên kia máy trả lời:

      - Chào Tanner. Tin vui. Mọi việc xong. tóm được cả hai.

      Gã nghe qua mấy câu, gật đầu:

      - Tôi biết phải bỏ công nhiều hơn nữa, ta sẵn sàng đâu đó rồi… Tôi cũng nghĩ như ông… chào nhá.

      ***

      Paris. Pháp

      Tháp La Tour Montparnasse độ cao 685 foot xây dựng bằng vật liệu thép bọc kính. Toàn bộ khu vực hoạt động nhộn nhịp, cửa hiệu mở cửa đón khách ra vô tấp nập.

      Kelly là người đến trước tiên ngồi bên trong nhà hàng quán bar tầng lầu năm mươi sáu ấy. Mười lăm phút sau Yvonne mời tới, ríu rít xin lỗi.

      Trước đây nàng có gặp gỡ vài lần nhưng vẫn còn nhớ mặt. Yvonne có khuôn mặt nhìn nhắn dễ thương. Kelly được nghe Mark khen nàng đủ điều.

      - Cám ơn bà đến đây, Kelly .

      - Tôi làm vừa lòng bà. Ông Harrỉs là nhân vật đáng kính nể, được mọi người khâm phục. Chuyện xảy ra ai có thể tin được… nào ngờ.

      - Tôi đến đây là để được nghe bà kể lại cái chuyện đó, Yvonne. Bà từng cộng tác với chồng tôi trong năm năm.

      - Vâng.

      - Chắc là hiểu ông hơn ai hết?

      - Vâng, phải!

      - Mấy tháng sau này bà có nhận thấy điều gì khác lạ ? Tức là nó lạ ở chỗ cách ông ăn , đối xử với người khác?

      Yvonne liếc nhìn chỗ khác:

      - Tôi dám là có, tôi muốn là…

      Kelly khích lệ.

      - Lúc này bà kể ra ảnh hưởng gì đến ông, vả lại giúp tôi hiểu hơn mọi việc, - Kelly cố dằn lòng hỏi thêm việc nữa.

      - Bà có nghe ông nhắc tới ai tên là Olga?

      Yvonne nghe thấy lạ tai, ngay:

      - Olga hở?

      - Làm gì có.

      - Bà biết người này là ai?

      - Chuyện đó tôi .

      Kelly thấy người tênh, nàng nghiêng ra trước:

      - Yvonne nghe này, bà có điều gì chưa muốn cho tôi biết?

      đây…

      Người hầu bàn bước tới trước mặt hai vị khách.

      - Chào quý bà, chúng tôi hân hạnh được đón tiếp quý bà đến với nhà hàng Ciel de Paris. Tôi là Jacques Brion. Bữa nay bếp trưởng có chuẩn bị mấy món ăn đặc sản. Quý bà cho đặt món ăn chưa?

      - Có, thưa ông, chúng tôi gọi món châteaubriand hai người ăn.
      Last edited: 15/2/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 38.2:

      Người hầu bàn lui ra, Kelly nhìn qua Yvonne.

      - Bà mới vừa kể…

      - Vâng mấy ngày trước lúc lúc ông chết. Tôi thấy ông Harris có vẻ bồn chồn sao ấy. Ông nhờ tôi ra đặt vé máy bay Washington.

      - Chuyện đó tôi biết. Tôi cho là chuyện công tác bình thường.

      - đâu. Tôi thấy nó lạ ở chỗ… như là công việc gấp lắm.

      - Bà có biết là việc gì ?

      - . Mọi việc bất chợt như là bí mật lắm. Tôi thấy sao vậy.

      Kelly xoay Yvonne gần cả tiếng đồng hồ, nhưng được gì thêm. Yvonne còn nhớ ra mấy cuộc gọi điện thoại đến chỗ Mark.

      Sau bữa cơm Kelly :

      - Tôi muốn bà giữ kín cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, Yvonne.

      - Bà khỏi lo, Harris. Tôi cho ai hay biết.

      Yvonne đứng lên:

      - Tôi phải về lại văn phòng. - Môi miệng bà run run. - Chắc là có lần thứ hai…

      - Cám ơn Yvonne.

      Mark ra gặp ai ở Washington? Kelly chưa biết được. Còn mấy cuộc gọi bí mật từ bên Đức, ở Denver và New York ra sao.

      ***

      Kelly từ lầu thang máy xuống tới phòng khách.

      Ta gọi Diane coi có tin tức gì mới hơn. Được thôi… chợt nàng nghĩ tới nữa. Kelly vừa ra tới cửa trước nhìn thấy bọn chúng ở đó. Hai tên to con mỗi tên đứng canh bên. Bọn chúng nhìn về phía nàng, hai tên cười với nhau. Kelly thuộc hết địa điểm này nàng biết còn lối thoát nào ra bên ngoài nữa. Lẽ nào Yvonne phản lại ta? Nàng nghĩ.

      Hai kẻ lạ mặt dợm bước về phía nàng, chen giữa lối của khách ra vô.

      Kelly hoảng hốt nhìn quanh, đứng dựa lưng vô tường. Cánh tay nàng vừa chạm vật cứng đau nhói, nàng quay lại nhìn vừa lúc hai tên bước tới gẩn, nhanh như chớp Kelly chộp lấy cây búa gắn bên hông bình chữa cháy đập vỡ khung kính lập tức chuông báo động reo lên khắp nơi trong dãy nhà.

      Kelly la to:

      - Cháy? Cháy?

      Khắp nơi nhốn nháo. Mọi người từ cửa hàng, nhà hàng ăn chạy ùa ra ngoài. Trong khoảnh khắc phòng khách chật cứng người chen chúc nhau chạy thoát nạn.

      Hai tên lạ mặt căng mắt nhìn theo Kelly lẩn vô đám đông. Vừa chạy ra tới nơi chỗ nàng mới còn đứng đây nhìn lại thấy Kelly.

      ***

      Berlin, Đức.

      Nhà hàng Rockendorf khách vô tấp nập.

      - Tôi chờ người bạn, - Diane phân bua với Greg Holliday, người khách điển trai được mời qua bàn ngồi chung - Dường như ta tới đúng hẹn.

      - Tệ vậy. Bà du lịch đến Berlin hở?

      - Vâng.

      - thành phố xinh đẹp. Ở Berlin rất nhiều nơi tham quan du lịch tôi có thể giới thiệu ngay đây.

      - Vậy hay lắm, - Diane hững hờ . - Nàng liếc mắt về phía cửa ra vô. Hai tên lạ mặt bỏ ra ngoài, có lẽ đón chờ nàng ngoài kia. Nàng phải liệu ngay.

      - Đúng ra … - Diane . - Tôi chờ nhóm bạn. Nàng liếc nhìn đồng hồ. - Họ chờ ngoài kia, phiền ông đưa tôi ra xe taxi.

      - Có sao đâu.

      Thoáng chốc hai người ra tới trước cổng.

      Diane thấy cả người. Hai kẻ lạ mặt toan ám hại nàng mình, nhưng ta với người bên cạnh đừng hòng.

      Lúc Diane và Greg Holliday ra tôi cổng, hai tên nọ lẩn đâu mất, chiếc taxi đậu phía trước nhà hàng, phía sau là chiếc Mercedes.

      Diane lên tiếng:

      - Rất vui mừng được gặp gỡ ông.

      - Tôi nghĩ là…

      Holliday mỉm cười nắm lấy tay nàng, bàn tay gã níu chặt lấy khiến nàng đau nhói.

      Nàng nhìn lại, bàng hoàng.

      - Sao mà…

      - Sao ta xe riêng? - Gã , tay vừa lôi Diane về phía chiếc Mecedes chờ. Bàn tay gã níu chặt hơn.

      - , tôi muốn để…

      Vừa tới bên chiếc xe, Diane nhìn lại thấy hai tên lúc nãy ngồi ở hàng ghế trước. Quá sửng sốt, Diane hiểu ngay chuyện gì, nàng cảm thấy toàn thân hoảng loạn.

      - Đừng, nàng .

      - Đừng. Tôi… Nàng vừa bị đẩy vô trong xe.

      Greg Holliday nhào vô theo sau ngồi bên Diane giơ tay đóng cửa xe.

      - thôi.

      Chiếc xe lao tới hoà cùng dòng xe phía trước Diane cảm thấy như người trong cơn bấn loạn;

      - Tôi van ông…

      Greg Holliday nhếch mép cười đểu:

      - Bà có thể nằm nghỉ. Tôi muốn làm hại ai. Tôi bảo đảm ngày mai bà về tới nhà.

      thò tay vô chiếc túi phía sau ghế tài xế lôi ra cây kim tiêm.

      - Tôi tiêm cho bà mũi thuốc, sao cả. Bà nằm đây ngủ chừng hai tiếng.

      sờ lên tay Diane.

      - Tránh mau! Tay lái xe quát. người bộ bất thình lình lao vô đầu xe, lái xe nhanh chân đạp thắng suýt nữa là tai nạn, mọi người ngồi xe nhốn nháo.

      Holliday đập đầu vô lưng ghế.

      cố ngồi ngay lại, choáng váng, miệng quát người lái xe

      - Chuyện gì…

      Ngay tức Diane níu lấy tay Holliday còn giữ chiếc kim tiêm vặn tréo lại gập cây kim vô da thịt .

      Holliday hoảng hốt quay qua - Đừng? vừa bật lên tiếng thét.

      Quá khiếp đảm Diane nhìn thấy người Holliday co giật cứng đờ, buông tay nằm đó, chết trong nháy mắt. Hai tên ngồi phía trước ngoái cổ nhìn lui.

      Diane tháo chạy ra khỏi xe, thoáng chốc nàng đón được chiếc taxi chạy về hướng ngược chiều.
      Last edited: 15/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :