1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bóng sói hú - Ngã Nguyện Thừa Phong (Hoàn 70/70) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 35
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      “Phong, khỏe lên rất nhanh, đừng cử động, van xin đừng cử động, xin … đừng làm như vậy!”

      giãy dụa dã man, cần, mặc kệ mù hay bỏng thành than, dù bị hủy cũng để ý, chỉ cần tìm ấy đến đây, ấy ở đâu? Tìm ấy đến!

      ta chết!” Phí Thanh Xa chút khách khí “Vì người đàn bà mà biến mình thành bộ dáng này, con cón còn là con cháu Phí gia hay !” Ông hiểu quá đứa cháu của mình muốn cái gì, đau dài bằng đau ngắn, dù sao đây cũng là phải đối diện dù sớm hay muộn.

      Phí Như Phong như con rối bị cắt dây, mỗi động tác đều khựng lại, La Rochelle hoảng sợ phát , mỗi phần thân thể như chậm rãi chết , còn nhúc nhích nữa.

      “Bác sĩ, bác sĩ!” La Rochelle tông cửa xông ra điên cuồng gọi lớn.

      Nhóm bác sĩ chạy như điên tràn vào phòng bệnh Phí Như Phong.

      “Tim bệnh nhân đập nhanh, não thiếu khí nghiêm trọng!” Y tá vội vàng .

      “Lập tức làm bình tĩnh xuống, tiêm cho thuốc an thần gấp ba lần!” Bác sĩ đè lại thân mình Phí Như Phong, toàn thân run rẩy.

      “Miệng viết thương của toàn bộ nứt ra! Hơi thở của ngừng thở!”

      “Lắp máy hô hấp nhân tạo, lập tức cấp cứu!”

      “Mời hai vị ra ngoài, bệnh nhân cần được cấp cứu ngay lập tức!” Phí Thanh Xa, La Rochelle bị mời ra khỏi phòng.

      Phí Thanh Xa chống quải trượng mà đứng, mái tóc điểm bạc chớp động, đứng hơn 5 tiếng.

      “Ông, ông ngồi chút , Phong sao!” La Rochelle đỡ ông, giọng an ủi.

      “Nó là con cháu Phí gia ta, nó đương nhiên sao!” Phí Thanh Xa dùng quải trượng đập xuống sàn, “Rốt cuộc ta là cái gì chứ? Sao có thể làm cho A Phong mê muội tới mức này?”

      “Ông.” La Rochelle cố gắng bỏ qua cảm xúc của mình, để lời của Phí Thanh Xa làm bảm thân thấy tổn thương “Phong tỉnh lại, ông đừng làm bản thân mệt đến bệnh mất~!”

      Phí Thanh Xa nhìn , tiều tụy gầy yếu, ánh mắt vì khóc mà sưng mọng lên “Con là tốt, Lộ Tây, đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho các con, con nhất định là cháu dâu của Phí gia ta!” Lời của Phí Thanh Xa bù đắp lỡ lời vừa rồi.

      “Phẫu thuật rất thành công!” Bác sĩ bình tĩnh “Nhưng bị chấn động mạnh về tinh thần, loại thương tổn này còn nghiêm trọng hơn so với vết thương người , tuy rằng chúng tôi tận lực xử lý ngoại thương nhưng tình hình khả quan, vết thương ban đầu của có xu hướng chuyển biến theo hướng xấu , hơn nữa cảm xúc của quá mãnh liệt, vì phòng ngừa não bộ của tổn hại hơn chúng tôi thể dùng lượng thuốc lớn để làm hôn mê, các vị phải chuẩn bị tâm lý! Đêm nay có thể phát sốt, có thể chuyện này gây ra viến chứng, có vượt qua nguy hiểm hay hoàn toàn dựa vào ý chí sống sót của !” Bác sĩ vô cùng ngưng trọng .

      Phí Thanh Xa ngã ngồi ghế, bàn tay La Rochelle nắm chặt tới mức móng tay bấm chặt vào thịt, cái chết, nó dần dần tiến tới!

      La Rochelle bôi nước dính ướt bờ môi , biết như vậy căn bản thể thay đổi chuyện gì, toàn thân đều là băng vải, nhiệt độ nén chặt trong cơ thể , căn bản tràn ngập nguy hiểm, “Phong, có nhớ khi em sinh nhật 9 tuổi, đưa tặng em con cún kia ? giống em, mềm mại giống nhau, cùng có cuốn tóc như nhau, có biết em thích nó thế nào , Phong, em cùng nó tắm rửa, cùng ăn cơm, cùng ngủ, nhưng em vẫn dám với , kỳ người giống nó là , giống nhau cần có người bên cạnh, thích bóng tối như nhau, đều phải có người làm bạn mới có thể vào giấc ngủ.” La Rochelle đưa tay lau nước mắt mặt, “Phong, khẳng định rất vui đúng ? người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, sao có thể giống con cún chứ?” vuốt ve cánh tay “Phong, thích bóng tối, cho nên hãy rời khỏi đó ,” giọng, nước mắt rơi đầy hai má , “Xin đứng lên.” Ngón tay run run của lướt qua bờ môi , nhiệt độ nơi đó như muốn đốt cháy ngón tay , Thượng Đế, còn có thể làm sao đây, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và bất lực như vậy.

      chấn động, lời như nén chặt ở yết hầu , đau đớn trong đó làm lòng muốn tan nát “Phong, Phong,” hôn lên môi , nó khô nứt như giấy ráp. “Phong, em nhớ , thích nghe em hát dân ca nhất, mỗi lần chỉ cần em hát, đều cười ha hả, em giống như con dê kêu be be, “ cúi đầu hát lên.

      Vẻ mặt Phí Thanh Xa càng hõm sâu, ông đứng đầu cõi nhưng giờ đây cũng biểu ra toàn bộ già nua của mình, ông yên lặng đứng lên ra ngoài cửa. “Toàn lực tìm nơi ta rơi xuống, toàn bộ công tác trục vớt lại tiếp tục, cho dù chỉ là chút dấu vết cũng được buông tha! Để các tạp chí lớn đăng ảnh chụp của ta, treo giải thưởng… trăm ngàn.” mệt mỏi phất tay

      Người ngoài cửa nhanh chóng nhận lệnh mà

      Phí Thanh Xa quay lại phòng bệnh, áy náy nhìn La Rochelle “Con hiểu mà,” La Rochelle chớp chớp, giọt nước mắt lăn khỏi mi “ sao cả, chỉ cần ấy có thể sống, mọi chuyện đều phải là vấn đề!”

      Cuối cùng trời cũng sáng, La Rochelle sắp kiệt sức, yết hầu nghẹn đặc, cả đêm ngừng cùng trò chuyện, ngừng hát, dường như giọng của chính là cái cầu nối tiếp sinh mệnh của , tay co rúm chút, động tác này kinh động đến họ, họ ngừng thở nhìn , động tác này quá , có lẽ chỉ là thân thể run rẩy bình thường mà thôi. Bọn họ thể khẳng định, ánh mắt dính chặt vào mặt, hít vào hơi, ngực hơi hơi phập phồng chấn động.

      La Rochelle dùng tay che kín miệng, bối rối biết làm sao cho phải, Phí Thanh Xa ấn chuông báo động.

      “Phí tiên sinh” Bác sĩ tới gần lỗ tai bọc lớp lớp băng gạc của , cho y tá kiểm tra toàn thân , y tá kiểm tra xong hơi giật mình nhìn bác sĩ, sốt cao lui, cảm xúc của ổn định đến quỷ dị.

      Phí Như Phong động đầu lưỡi, tạo ra khẩu hình tiếng động.

      “Thương? Cậu muốn biết tình hình thương tổn của mình sao? Phí Tiên sinh,” Bác sĩ cười hiền lành “Toàn thân cậu lọt vào thương tổn cấp hai, tổn thương nghiêm trọng nhất là cánh tay và bàn tay, nhưng cậu vô cùng may mắn, tổn thương toàn bộ cho nên cần phải cấy ghép da. bên phổi của cậu bị vỡ, ngực bị đâm cọc gỗ, cho nên cậu thể xoay người; đầu cậu bị số mảnh vụn va chạm nên não hơi chấn động, yết hầu cậu có ống thông khí vì cậu khó thở; còn có ánh mắt cậu phải làm chút tiểu phẫu, nhưng tôi có thể đảm bảo nó vẫn nhìn được. Phí tiên sinh, chỉ cần cậu phối hợp điều trị, cậu hồi phục rất nhanh thôi!” Bác sĩ nhàng , trấn an cảm xúc , hơi thở của Phí Như Phong rất ổn định, La Rochelle hiểu sao lại rùng mình cái.

      “Tình trạng của cậu ấy khá tốt!” Bác sĩ hơi bất ngờ với Phí Thanh Xa “Cứ như vậy, chỉ vài ngày là có thể mổ mắt, ý chí của cậu ấy quá kinh người!”

      Phí Thanh Xa và La Rochelle trầm mặc, bọn họ ngẩn ngơ, khí bị đè nén đến thở nổi vây quanh họ, “Ít nhất nó sống! Bây giờ điều này quan trọng hơn tất cả!” Phí Thanh Xa dù sao cũng là người kinh nghiệm đầy mình, khôi phục rất nhanh, bình tĩnh . La Rochelle mỉm cười, nụ cười này chưa vào tận đáy mắt chết non.

      Từ sau khi Phí Như Phong tỉnh lại lập tức ra ý chí bất khất cứng như sắt thép, La Rochelle đứng ở bên giường chua xót nhìn , cả người tỏa ra sắc bén, người đàn ông lãng tử mê người mang theo chút nguy hiểm biến mất, bây giờ như toàn núi lửa bị đè ném, khiến người khác phải co rúm lại.

      La Rochelle bất lực muốn khóc, người phụ nữ kiên cường, nhưng giờ đây cũng ngửngowi lên vì . thể tiếp tục nhìn, Phí Như Phong, người đàn ông cao cao tại thượng, tao nhã làm cho người ta khó mà cự tuyệt nhưng lại khó mà tiếp cận nổi, người đàn ông mà mỗi nụ cười mỗi ánh mắt, đều làm cho người ta choáng váng! bây giờ… bây giờ… La Rochelle cảm thấy bị người ta đâm mạnh, nhàng rời khỏi phòng bệnh, vừa đến cửa, dùng hết sức bỏ chạy, bổ nhào lên tườngđá, “Phong, Phong, Phong” lăn lộn kêu la.

      sao rồi?” Giọng vô hồn vang lên.

      La Rochelle ngẩng đầu nhìn , mỗi đêm đều đến, nhưng trong lúc Phong hôn mê, có chút tâm tư nào mà chuyện với , muốn mắng , muốn cắn xé , nhưng có tư cách gì đâu, đều là tội phạm, biết Đan Mạch, cũng biết Đan Mạch làm gì.

      ấy tốt lên, về sau đừng đến nữa, như vậy tốt cho cả hai người!” La Rochelle uyển chuyển .

      Giang Nặc nắm mạnh túm tóc, rất nhiều ngày tắm rửa, mùi vị người hoàn toàn giống ăn mày ngoài đường “Tôi muốn, Lộ Tây, cho tới giờ tôi cũng nghĩ giết ta, là tên Ôn Trạch chết tiệt kia, tôi bị …”

      “Đủ, đừng lặp lại nữa, tôi nghe mấy trăm lần, nếu tôi là bây giờ tôi lập tức tìm , có lẽ còn đường sống.”

      La Rochelle thương hại nhìn biết , ai tin lời , vì mỗi người đều thấy ràng, là dùng súng bắn nổ du thuyền.”

      Giang Nặc kinh hãi nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn La Rochelle.

      “Đúng vậy, mọi chứng cứ đều hướng về , là giết Liễu Đình, Giang Nặc, phải làm sao bây giờ? Các làm sao?” La Rochelle thể kìm lòng mà rùng mình, bọn họ là em lớn lên bên nhau từ , nhưng mà, nếu đến ngày đó, chính … phải làm sao bây giờ…?

      Ánh mắt Giang Nặc đăm đăm “ lừa tôi, con mẹ nó, lừa tôi,” Giang Nặc như phát điên. “Tôi tìm được , tôi con mẹ nó ra làm tám mảnh, tôi muốn sống bằng chết!!” biến mất trong vòng phút.

      La Rochelle dùng tay che ánh mắt mình, thể khóc nữa, phải kiên cường, cần biết giữa họ xảy ra chuyện gì, lập trường của sớm , bây giờ chỉ cần chuyên tâm chăm sóc Phong, dâng lên dao động tình cảm mãnh liệt, cần ở bên cạnh Phong, khẩn cấp trở về phòng bệnh. Trong phòng truyền đến tiếng kêu thống khổ, sợ hãi lạnh như băng trùm lấy , liều lĩnh muốn vọt vào trong.

      “Họ giữ yết hầu cho nó, còn có Thực quản” Phí Thanh Xa giữ chặt , mệt mỏi .

      La Rochelle run run, đây là lần đầu tiên nghe thấy tiếng Phong sau khi gặp nạn, thế mà lại là tiếng kêu đau đớn, lòng co rút đau nhức khiến hô hấp dồn dập. Bác sĩ ra, thấy vẻ mặt lên nụ cười thấu hiểu “Cậu ấy vẫn thở, hơn nữa còn có thể chuyện, các vị vào !”

      La Rochelle, Phí Thanh Xa vào phòng bênh, “Phong.” La Rochelle nuốt nuốt làm trơn yết hầu, giọng hơi nghèn nghẹn.

      “Tôi muốn uống nước,” Giọng sàn sạt, Phí Thanh Xa buông thong hai vai, La Rochelle vội vàng rót chén nước, đặt ống hút lên miệng , từ từ nuốt vào, sau đó thêm câu nào.

      nhanh chóng bình phục, mỗi người trong viện đều sợ hãi than thở, đây chính là kỳ tích! Nhưng càng tốt lên La Rochelle lại càng tiều tụy, đến cuối cùng trừ lúc cần thiết mới rời khỏi phòng bệnh, thầm nghĩ nhìn , biết cơ hội nhìn như vậy còn bao nhiêu nữa. Mỗi đêm nhìn dung nhan khi ngủ của , đều dùng ngón tay tinh tế miêu tả lại dung nhan của , nàng hướng về Thượng Đế cầu nguyện “Thượng Đế nhân từ, xin hãy để thuộc về con , ấy chết, nếu ngài làm ấy chết , vậy hãy làm người còn sống như con được hạnh phúc , để con làm bạn với khi còn sống, Thượng Đế, xin để con dùng cả đời chữa trị cho nỗi đau của !” Mỗi đêm đều quỳ gối bên giường , vóc dáng tiều tụy cầu nguyện.
      Last edited: 7/10/14
      bornthisway011091, A fang, tutu9 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      tội nghiệp phí như phong ban đầu cứ tưởng ôn trạch là người tốt :yoyo28::yoyo28::yoyo28::yoyo28: ko biết liễu đình sao rồi
      OrchidsPham thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 36
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Hai tháng sau, băng vải băng bó Phí Như Phong được tháo bỏ, cuối cùng cũng có thể xuống giường, nằm suốt hai tháng, vết thương khiến thể cử động, hơn nữa vì vết thương tay, căn bản thể nắm quải trượng, dù sao cũng là con người, nằm giường bệnh lâu như vậy dù sao cũng nôn nóng , trở nên nóng nảy, nhưng vẫn kiên định trầm mặc, chỉ có lúc cửa bị đẩy ra mỗi ngày, lỗ tai hơi giật giật, mới làm người ta cảm thấy còn tỉnh táo.

      “Da tay cậu còn rất non, trước khi da non hoàn toàn bình thường, cậu phải cẩn thận chút, may mắn là gân cốt sao, chỉ cần hoạt động chút cảm giác cứng ngắc hết thôi!” Bác sĩ , Phí Như Phong co duỗi ngón tay, cảm giác căng cứng, đau đớn ập đến như thủy triều đáng úp đến.

      “Phong,” La Rochelle cầm bàn tay hồng hồng của “Từ từ khỏi, tốt lên mà.” an ủi . có phản ứng, ngón tay La Rochelle hơi buông lỏng.

      Phí Như Phong động đậy đầu ngón tay, chuyển động hai chân, động tác mềm nhũn thể khống chế. La Rochelle nhìn quá trình bình phục của , ý chí quá mạnh mẽ đến mức làm người ta e ngại, nghiêm khắc kiềm chế và quyết tâm quả thực vượt xa giới hạn con người, u buồn nhìn .

      theo .” Phí Thanh Xa vỗ vỗ bả vai , vẻ mặt ông bình tĩnh hơn, thậm chí còn có vài phần vui sướng “Con cháu Phí gia cho tới giờ cũng dễ dàng ngã xuống như vậy!”

      Vài ngày sau, tứ chi Phí Như Phong hoạt động linh hoạt hơn, thậm chí có thể ném quải trượng , sờ soạng bước vài bước.

      “Phong, hôm nay luyện giờ, nên nghỉ ngơi thôi” đỡ lấy quải trượng trong tay Phí Như Phong, dìu ngồi lên giường.

      “Ngủ giấc được ? Nghỉ ngời thích hợp cũng rất quan trọng với việc hồi phục.” dịu dàng .

      Phí Như Phong tựa vào đầu giường, miệng nhếch lên đường cong cứng rắn, nó với rằng thỏa hiệp, bờ vai và lồng ngực nhợt nhạt rung động, trong trận tra tấn này, trở nên gầy yếu, suy yếu tái nhợt, nhưng vẫn mạnh mẽ đầy sức lực như trước, hơn nữa càng làm người ta khó bỏ qua. La Rochelle nén tiếng thở dài xuống đáy lòng, Phí Như Phong dùng hai tay mát xa đùi. Thất bại, đau đớn, bất lực tích lũy trong lòng La Rochelle, đau đớn mở miệng, “phong, thế giới này chỉ mình bị bỏ lại, trong phòng này cũng phải chỉ có cảm thấy độc! Em cũng vậy, em cũng nuốt vào mùi vị độc từng phút từng giây… Linh hồn em mỗi giờ mỗi phút đều bị cắn nuốt! Phong, người chết, nhưng người em sao? còn sống, nhưng làm em cảm thấy so với chết còn bằng nổi!” quỳ gối trước giường Phí Như Phong “Có phải em cũng phải tìm chết, có phải chỉ có như vậy mới liếc mắt nhìn em cái, mới có thể nghe em câu, Phong, có phải chỉ có chết em mới có được vị trí trong đáy lòng ? cho em biết , Phong, cho em biết em phải làm gì? cho em biết em còn phải làm gì đây?” Tiếng của thảm thiết mà tuyệt vọng, nước mắt chảy theo hai má tràn vào miệng , kéo tay Phí Như Phong, đặt trước ngực , “Nơi này, nơi này của em cũng rất đau, nó đau đến mức sắp hỏng mất rồi, Phong, chẳng lẽ tình của em thể chịu nổi như thế sao?”

      Phí Như Phong chậm rãi ôm lấy , La Rochelle kinh hỷ nhào vào lòng nức nở.

      “Trừng phạt của tôi vượt xa với thứ mà tôi có thể thừa nhận!” Trong đầu Phí Như Phong mơ hồ bật thốt ra những lời này, bình tĩnh ôm La Rochelle, giờ đây như pho tượng thạch cao.

      “Phí tiên sinh, bây giờ chúng tôi tháo băng mắt cho cậu, cậu chậm rãi mở mắt ra, từ từ thấy, đến khi ánh mắt cậu thích ứng hoàn toàn với ánh sáng, tìm được điểm nhìn mới dừng.”

      Phí Như Phong chậm rãi mở mắt ra, con ngươi chậm chạp đảo quang vòng, ánh mắt mơ màng của xuyên thấu những người này, dường như họ chỉ là những u linh. khép hai mắt lại, sắc mặt trắng bệch, so với đá cẩm thạch còn tái nhợt hơn, bọn họ kinh hãi nhìn “Phí tiên sinh, cậu nhìn thấy , Phí tiên sinh?”

      La Rochelle tựa lưng vào bức tường lạnh băng, ngực đau đớn, “ ấy có thể nhìn thấy.” thản nhiên trả lời giúp , nâng đỡ Phí Như Phong dậy, đưa trở lại phòng bệnh, rất , giống như bị rút toàn bộ sinh lực.

      nằm xuống, lâu lâu sau mở đôi mắt nhắm chặt ra, giọng vô cùng bình thản “Liễu Đình, nếu em đến chờ nổi, chờ nổi có rất nhiều người phải chết!”

      chờ em đến.

      nhìn ánh sáng mờ nhạt bên ngoài,

      Giống như nhìn tới tương lai,

      nghe trái tim đập mạnh.

      Hy vọng, như vậy vẫn chưa đủ ư?

      Mỗi giây mỗi phút qua .

      vẫn chờ em đến,

      Nụ cười của em, gương mặt em,

      Những sợi tóc mềm mại của em,

      Chờ đợi mọi thứ thuộc về em,

      Hy vọng, mỗi giây mỗi phút đều,

      héo rũ --- em ở nơi nào?

      muốn em, trong lòng đau nhức quá

      Em ở đâu….

      Giang Nặc lấy chìa khóa mở cửa phòng, nghèo túng như chó trong nhà có tang, tìm được Ôn Trạch, biết rằng người có thể biến mất sạch dưới càn quét của , cảm giác sa vào đầm lầy đáy!

      Trong phòng u ám, tay đặt ở chốt cửa, cứng ngắc. Sau lưng mảnh lạnh lẽo, từng đợt sóng đen to lớn tràn ra từ trong phòng, khiến lui về sau từng bước .

      “A Phong, là cậu sao?” cười ảm đạm thê thảm.

      Tách, ánh lửa lên, chiếu sáng vẻ mặt Phí Như Phong, gương mặt giống như mảnh bình địa, đó thực phải vẻ mặt của con người. Cảm giác xé rách cắm thẳng vào lòng Giang Nặc, lại mang theo luồng cảm giác thoải mái quét vào lòng , cậu ấy việc gì, mặt cậu ấy tuy tái nhợt, gầy yếu, trán cậu ấy dù có vết sẹo sâu hoắm, người cậu ấy dù che kín khủng bố tà ác quỷ dị, nhưng những thứ đó quan trọng, cậu ấy có việc gì, cậu ấy vẫn là A Phong khiến cho người ta thần hồn điên đảo…

      Phí Như Phong đứng lên, từng bước , mỗi bước của đều che dấu sức mạnh có thể trực tiếp nghiền nát con người.

      “A Phong, cậu phải nghe tôi giải thích, phải tôi, tôi muốn giết ấy.”

      Đầu súng lạnh lẽo đặt trán Giang Nặc.

      “Đến địa ngục mà giải thích với Phán quan !” Giọng Phí Như Phong nhàng như gió, răng rắc, chốt an toàn bị kéo lên, Giang Nặc há to miệng, đau nhức mãnh liệt trào ra từ đáy lòng , cay độc như bị dao kéo xẻo dần từng miếng thịt người, mười mấy năm qua, bao nhiêu giấc mơ trong đêm, lạnh lẽo ngấm sâu vào người cũng hoang vắng như thời khắc này.

      tham lam nhìn chăm chú vào cậu. Trong kiếp này, có lẽ đây là lần cuối cùng nhìn gần cậu ấy như vậy, cũng tốt, cứ như vậy mà chết trong tay cậu ấy cũng tốt! lên nụ cười thê lương, “A Phong, cậu có biết phải giữ kín bí mật mười năm là vất vả thế nào hay ?” tham lam nhìn đôi mắt sâu như hang động dài hun hút của Phí Như Phong, cho dù lúc này nó chỉ có sát khí lạnh như băng, cũng vẫn say mê, thứ bị mất mười năm truwocs, làm sao có thể lấy về như vậy! “Tôi cậu mười năm! A Phong, cậu khắc cốt ghi tâm với ấy, tôi đối với cậu sao lại phải là tình vào tận xương chứ?” Bí mật bị đè nén sâu trong linh hồn, tội ác dày đặc mà bản thân cũng dám nhìn thẳng vào, cuối cùng cũng bị vạch trần “Cậu có biết mỗi ngày tôi tỉnh lại trong cảm giác thế nào hay , A Phong, cậu từng trải qua chưa, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, ngày ngày đêm đêm chỉ nghĩ đến cảm giác của người, mười năm, cần biết tôi cố gắng như thế nào đều thể vào đáy lòng cậu!” Gương mặt bị tình cảm mãnh liệt đốt cháy, vặn vẹo, cuồng loạn, “Có phải vì tôi phải phụ nữ, cho nên tôi có quyền cậu hay ?”

      khí lặng lẽ giống như nổ mạnh, tầm mắt Phí Như Phong và Giang Nặc dây dưa, giống như dùng hết ánh sáng đời, lại ngắn ngủi tựa nắng mai, cò súng banh đến tối đa, ngón tay Phí Như Phong nghiến ra vết máu, giương tay, hung hăng cho Giang Nặc bạt tai, máu chậm rãi chảy xuống theo hai gò má cuồng loạn của Giang Nặc, “Cậu là em của tôi! Tôi với cậu chỉ có ấy là được!” đau đớn hét.

      “A Phong.”

      “Các người đều là những người quan trọng nhất đời tôi, tôi dùng toàn bộ sức lực để các người cùng tồn tại, vì cái gì mà cậu lại muốn xé nát tôi?” cước đá trúng ngực Giang Nặc, thân hình Giang Nặc văng ra ngoài, khóe miệng chảy xuống tơ máu.

      Quá khứ chậm rãi bay qua trước mắt, quá khứ giống ánh sáng mặt trời tốt đẹp tan như sương sớm.

      “Tôi thiếu cậu mạng, hôm nay tôi trả cho cậu, từ nay về sau, chúng ta còn tình nghĩa gì nữa!” Phí Như Phong đột nhiên nhảy dựng lên, nâng tay nã súng về lầu hai, bóng người ngã từ lầu xuống, Ôn Trạch, từ nơi ngã xuống lăn vòng, kéo Giang Nặc, “!” Giang Nặc như con rối gỗ có năng lực tự chủ, bóng dáng Phí Như Phong càng thêm u đen tối, đôi mắt ủ dột sâu thẳm của ngắm lên đầu Ôn Trạch.

      “Phí Như Phong, đây là thứ cuối cùng Liễu Đình để lại cho !” luồng sáng trắng lóe qua căn phòng u ám, nhảy múa trung theo đường con.

      Nó làm nóng chảy vẻ mặt tà mị của Phí Như Phong, nó nhanh chóng đánh sâu về phía , nó xuyên qua tầng tầng cách trở, ngụp lặn trong đường hầm thời gian, nó rơi vào lòng bàn tay vươn ra của Phí Như Phong.

      cầm nó, đau đớn hạ thấp thắt lưng, nó đâm sâu vào bàn tay , máu tràn ra khỏi bàn tay .

      “Bây giờ em là vợ của .” lấy nó ra từ trong túi, nhàng lồng vào ngón tay ấy

      , ,” quỳ xuống cầu xin vận mệnh “Van xin em, đừng như vậy.”

      “Ngoan ngoãn chờ trở lại!”

      Cổ họng trào ra máu ngọt, Phí Như Phong hung hăng đè nén nó xuống, đồ lừa gạt, em đồng ý chờ trở lại, em ràng đồng ý với … Phốc, ngụm máu kia cuối cùng cũng thể đè nén, nó phun thẳng ra khỏi lồng ngực , nhuộm đỏ người .

      ấy, cuối cùng cũng về được!

      Cả đời này, cuối cùng cũng thể gọi ấy ngoái nhìn thêm lần nữa.

      Máu phun ra…

      Ôn Trạch lái xe, đầu óc tràn đầy vẻ mặt Phí Như Phong khi cầm nhẫn – toàn bộ trái tim, toàn bộ linh hồn ta như chảy về chỗ, bụi gai bén nhọn đâm vào mỗi tấc da thịt ta. Phí Như Phong, bây giờ cho dù ta biến mất, trong cuộc đời cũng để lại hận ý của thời khắc này! Ánh mắt khi Phí Như Phong nhìn , giống như ngọn lửa địa ngục bùng cháy, nếu phải là cái nhẫn kia của Liễu Đình, nghi ngờ gì về việc chết. Thân thể Ôn Trạch ngồi ghế giật giật, từng lỗ chân lông đều đóng mở trong rét lạnh, trái tim có chút buồn bã.

      ra vẫn ở cạnh tôi, buồn cười tôi vẫn tìm , Ôn Trạch, cuối cùng muốn làm gì?” Mặt Giang Nặc chút thay đổi hỏi.

      rất ràng, tôi tới cứu , tôi muốn để chết!” Ôn Trach trả lời.

      khẩu súng để sau đầu , Ôn Trạch sợ hãi “Giang Nặc, hoàn toàn cần như vậy.”

      đừng mơ tưởng đem tôi thành đứa ngốc lần nữa, là , đúng là đưa tôi vào tuyệt lộ.” Giang Nặc hung hăng , bàn tay nắm súng vững như núi, đây phải lần đầu tiên giết người.

      “Giang Nặc, cho rằng Liễu Đình chết nhưng vẫn đối với ấy theo kế hoạch của Phí Như Phong nhân từ hơn với sao?” chút để ý, “Hơn nữa kết quả bây giờ phải là điều muốn sao, Phí Như Phong tâm tâm niệm niệm cái tên của bao nhiêu đêm? Chuyện đó và nhớ người có gì khác nhau sao?”

      Giang Nặc như bị điện giật, điện lưu xuyên suốt toàn thân , làm tê dại động tác cảu . từng, ở sâu trong đếm tối, khi trong gian chỉ còn mình , rống lên từng tiếng “Phí Như Phong! Tôi cậu! Phí Như Phong! Tôi cậu!” Nhưng mà giữa trời đất mênh mông bao la, lời đáp lại, chỉ có nước mắt của bay theo làn gió. cũng từng điên cuồng nghĩ tới, nếu chiếm được tình của cậu ấy, vậy làm cho cậu ấy hận sâu . Bây giờ dường như làm được rồi, dùng cách khác để khắc sâu bản thân vào lòng Phí Như Phong.
      bornthisway011091, heartheart788, tutu9 others thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Có thể là... ta edit tiếp, rồi post tiếp :014::014::014:

      Gõ lạch tạch lạch tạch từ sáng giờ, ng trong cty tg mình lzi bận lắm [​IMG][​IMG][​IMG]
      Last edited by a moderator: 13/10/14
      tutu, 553322Chó Điên thích bài này.

    5. VÂN NHI_2411

      VÂN NHI_2411 Active Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      142
      ôi tiếp ,tiếp , hóng , :th_18::th_18:
      OrchidsPham553322 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :