1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bóng sói hú - Ngã Nguyện Thừa Phong (Hoàn 70/70) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      thấy bộ sắc nào cũng bon chen mà sao lại edit bộ khiêm tốn thế :yoyo60: @minhcho
      Last edited: 18/10/14
      VÂN NHI_2411OrchidsPham thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Ta thèm thịt đén ngu người luôn rồi này, truyện nào ta làm cũng có cái mác 18+ mà edit edit edit điên cuồng vẫn chả thấy thịt đâu, gầy còm luôn :022::022::022:
      tutu, VÂN NHI_2411553322 thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 59
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Tang Lỗ Tư cầm tờ giấy mỏng như cánh ve, chút để tâm, ngay lúc đó vạn lần ngờ rằng cuộc sống của vì vậy mà xảy ra những biến hóa ngất trời, biết, gặp lại ấy.

      Đường Hằng Xa xuống thuyền, khi ông nhờ chuyến xe bò xóc nảy tới nhà lớn Đường gia ở Tuyên Thành, là cuối buổi chiều, nắng chiều như máu.

      Ông lên đài ngắm cảnh, đùi Ôn Trạch để mở cuốn sách, ngẩng đầu, nắng chiều chiếu rọi ánh mắt, sáng rực chuyển động, khiến người ta cảm thấy săp bị hòa tan đến nơi.

      “Ông để tôi đợi nhiều hơn 1 ngày.” thản nhiên , giống như mọi vật đời đều vị nắm trong tay.

      Người như vậy, khí thế như vậy, sao có thể nhận lầm.

      “Tiểu Như sao rồi?” Con người là vậy, ràng đoán được kết quả nhưng vẫn muốn vòng vèo quanh co, bởi vì cho tới bây giờ, vẫn luôn khó thừa nhận đến vậy.

      “Giang phu nhân tự tay giết chết chồng mình, sau đó phát điên, bây giờ được chữa trị ở bệnh viện tâm thần.”

      , em đây, phải tự bảo trọng đấy.” ra lần đó chính là chia lìa sống chết.

      Đường Hằng Xa cười đến cực độ thảm đạm, “Tất cả những chuyện cậu và Phí Như Phong làm ra đều là diễn kịch, chẳng qua chỉ là để dẫn chúng tôi vào cuộc.”

      “Ông sai rồi, giết tôi là , tôi hận cũng là , chẳng qua ngay từ đầu trọng tâm của mưu này là Giang thị và Đường thị, đối tượng tru sát là ông và Đường Bảo Như, chưa bao giờ thay đổi!” Ôn Trạch đứng dậy, vung tay lên, cửa sổ vốn vẫn đón kín từ trước đến giờ cạch tiếng mở ra. “Cho tới giờ, trong các vở kịch lúc sắp kết thúc tất cả, những người báo thù sắp thành công lại thất bại trong gang tấc chỉ vì nhiều, tôi chấp nhận loại chuyện vớ vẩn này xảy ra người mình.” Ôn Trạch cười ôn hòa, “ông nhảy xuống thôi, giống như Lam Khải Văn năm đó vậy, đây cũng chính là ước nguyện ban đầu khi ông xây cái đài ngắm cảnh này đúng ?”

      Quần áo Đường Hằng Xa rách nát rủ xuống mà vào trong gió lớn lại phần phật bay lên như hai cánh dơi, nhìn cửa sổ mở ra, hít hơi sâu, “Tôi chờ ngày này lâu!” chậm rãi đến gần cửa sổ, “Ngày đó khi tôi cho , Giang Nghi bị luân phiên hãm hiếp mà nhảy vực, tôi nghĩ chết lòng, nào biết rằng cũng ở trước mặt tôi nhảy xuống lầu, nhà lầu cao 36 tầng, máu thịt lẫn lộn, tôi ngay cả chuyện thu vét cái xác hoàn chỉnh cho cũng làm nổi!” Nước mắt, từ hốc mắt yên lặng chảy ra, dính lên bệ cửa sổ, “Tôi muốn chết nhắm mắt, cho dù thiên đường cũng được yên, tôi hủy Lam thị, tôi diệt trừ cơ nghiệp Lam gia còn chút gốc rễ, tôi lại tàn sát Giang Nghi lần nữa, nên trở về tìm tôi, tôi và có thù hận ngập trời, sao có thể đến tìm tôi!” Đường Hằng Xa ngẩng mặt nhìn Ôn Trạch, mặt ông là đau thương mỏi mệt khắc sâu vào xương tủy, “Sau khi nhảy xuống, mọi nơi tôi ở và làm việc đều có cái cửa sổ nào có thể mở ra được, bởi gì tôi chế được dục vọng đem bản thân nhảy xuống.”

      “Tôi và Lam Khải Văn đều sao.” Ôn Trạch nhìn ông, giữa ánh sáng tạo nên tầng gợi sóng, đoạn tuyệt tia hy vọng cuối cùng của ông, “Điều ông muốn chấm dứt tôi thể cho ông, tốt nhất ông nên tới địa ngục làm ma, sau đó lại quay về tìm ông ấy!”

      Chết lặng và tuyệt vọng mặt Đường Hằng Xa khiến bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng nhịn được mà đau lòng, ông phát ra tiếng kêu cực kỳ thê lương, ông lao ra khỏi tầng lầu 36, tan xương nát thịt!

      Toàn bộ Tuyên thành sôi trào, từ Giang phu nhân giết chồng rồi trở nên điên loạn phải vào viện tâm thần, đến lượt Đường Hằng Xa nhảy xuống từ tầng 36, tan xương nát thịt, trong khoảng khắc hai đại gia tộc liền biến mất về với cát bụi, truyền thông và cảnh sát đều chấn động, Tuyên thành sôi trào! Mỗi người đều cảm thấy vui mừng bất an rồi, thỏ chết cáo khóc cũng là như vậy, nghiêm khắc điều tra thảm án này, tìm nguyên nhân phía sau, cho toàn bộ nhân dân lý do hợp lý là điều cần làm gấp.

      Tin tức truyền thông chính quy luôn giảm bớt việc chút, đối với Đường Hằng Xa chỉ có vài tin đơn giản: “Chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế - Đường Hằng Xa tiên sinh ngày xx tháng xx năm xxxx nhảy từ tầng 36 xuống, nguyên nhân nhảy lầu vẫn được cảnh sát điều tra.

      Khác với truyền thông chính quy, các tờ báo việc có được viết tường tận hơn, tiêu đề giật gân: “Em điên cuồng giết chồng, trai nhảy lầu tự sát, sau lưng thảm án hai gia tộc Giang Đường.”

      Sân bay Tuyên thành, chuyến bay từ Hưu Sĩ Đốn đến Tuyên thành. Giọng của tiếp viên hàng ngọt ngào vang lên như thường lệ.

      “Phi cơ từ Hưu Sĩ Đốn tới Tuyên thành hạ cánh, xin chào mừng hàng khách chuyến bay số XXXX dã tới Tuyên thành.”

      “Tiểu Nặc, con đứng chỗ cửa ra chờ chú, chú lấy hành lý rồi ra.” Phạm Nhất Minh với Giang Nặc.

      Giang Nặc đứng ở cửa ra, ánh mắt tùy tiện đảo quanh mấy sạp báo, mặt xám xịt ngoan độc nhìn chằm chằm tiêu đề của báo.

      trai, muốn mua báo ư?” Em bán báo để lỡ mất thời cơ mời chào tiêu thụ.

      “Tiểu Nặc, nhìn gì vậy, thôi.” Phạm Nhất Minh lấy hành lý trở về.

      Giang Nặc cầm tờ bán lên, giơ ra trước mắt Phạm Nhất Minh “Là toàn soạn báo nào dám đùa vui như vậy, cháu muốn đốt nó!” Giang Nặc bừng bừng lửa giận như nham thạch sôi trào.

      Mặt Phạm Nhất Minh cũng trắng bệch khó coi, “, có khả năng, lúc chú , họ…họ vẫn khỏe, vẫn tốt…” Phạm Nhất Minh bắt đầu gọi điện thoại, đổi vài dãy số, Giang Nặc nhìn di động của Phạm Nhất Minh theo bàn tay ông trượt xuống, tiếng kêu chói tai đánh thẳng vào mành nhĩ, “Tiểu Nặc, chúng ta đến bệnh viện.” Toàn thân ông run rẩy.

      Giang nặc vẫy chiếc Taxi, hơn 10’ sau họ tới bệnh viện. Đến bệnh viện mới được biết, Đường Bảo Như bị liệt vào danh sách bệnh nhân cực độ nguy hiểm, tùy tiện gặp người khác được, may mà Phạm Nhất Minh cũng quen biết rộng, giảm bớt được rất nhiều trình tự lằng nhằng, cuối cùng gặp được bà.

      Đường Bảo Như mặc áo khoác trắng rộng thùng thình, bà giống như rùa co rúm lại thành cục, quần áo trống rỗng tròng qua người, hai tay bị trói, ánh mắt dại ra.

      “Mẹ!” Tiếng gọi cuồng bạo đan xen thống khổ, đinh tai nhức óc.

      Ánh mắt dại ra của Đường Bảo Như vì tiếng rống này mà chuyển dộng chút, ánh mắt bà dừng người Giang Nặc, bà bắt đầu điên cuồng dùng đầu đập vào vách thủy tinh, miệng ngừng “ô ô ô” , hộ sĩ túm lấy bà, bà cắn xé, giãy dụa, giống như đột nhiên bị ác quỷ nhập thân, bệnh viện dùng 4 người đàn ông cao lớn mới giữ yên bà được, bà bị đè lại, ánh mắt tuyệt vọng dừng người Giang Nặc. Giang Nặc cũng sắp phát điên lên rồi, đứng bên ngoài cửa cách y điên cuồng đập vách thủy tinh, khàn cả giọng gào thét họ buông ra.

      Phạm Nhất Minh ôm gắt gao, “Đừng để bà ấy nhìn con như vậy, con là đứa con duy nhất của bà ấy!” Ông liều mạng kéo Giang Nặc rời khỏi đó được toàn thân hai người ướt đẫm, là mồ hôi hay là nước mắt nữa, ngay cả đứng cũng còn vững.

      “Giọng của mẹ cháu làm sao vậy? Bọn họ rốt cuộc làm gì bà ấy vậy!” Giang Nặc bất lực mờ mịt nhìn Phạm Nhất Minh.

      “Bác sĩ Lương , cổ họng Bảo Như bị kích thích nghiêm trọng, bà ấy thể được nữa.” Phạm Nhất Minh lặp lại cách máy móc, ông đột nhiên nhớ ra lời của Đường Bảo Như dặn dò trước khi ông , “, chúng ta lập tức rời , bà ấy với chú, chú mang con xa.” Phạm Nhất Minh túm lấy cánh tay Giang Nặc.

      “Cháu !” Giang Nặc vùng ra khỏi bàn tay Phạm Nhất Minh “Cháu là đứa con duy nhất của bà, cháu muốn biết cuối cùng xảy ra chuyện gì.”

      “Chúng ta , bây giờ có biết gì cũng còn ý nghĩa, chỉ có người sống mới là quan trọng nhất!”

      “Sống như con chuột chui rúc, cả đời đều sống trốn tránh trong chốn u chẳng dám nhìn ánh mặt trời! Bà ấy là mẹ cháu, đời này cháu cũng chỉ có người mẹ đó mà thôi!” Giang Nặc rống to với Phạm Nhất Minh, ánh mắt sung huyết toát ra kiên nghị. “Diệt cỏ diệt tận gốc, chú nghĩ rằng chú và cháu còn có thể đâu nữa?”

      Hy vọng bị tàn nhẫn đập nát chỉ trong giây, họ như hai hồn dã quỷ.

      “Cháu muốn tới nhà Giang gia, chú Phạm, chú cần theo cháu đâu.”

      “Chú đồng ý với mẹ con chăm sóc con cả đời, mạng của con kéo dài đến đâu mạng chú cũng kéo dài đến đó!”

      Giang Nặc nhìn Phạm Nhất Minh, biết chẳng thể thay đổi được quyết định của ông, “Chú Phạm, nhà cháu nợ chú nhiều lắm!” Lời bạc nhược cỡ nào, nhưng nếu lúc này , e rằng đời này cũng chẳng còn cơ hội nữa.

      Phạm Nhất Minh cười chua xót, đôi môi mấp máy nhưng cũng chẳng được lời nào.
      heartheart788, Dion, tutu7 others thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 60
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Tòa nhà Giang gia tiêu điều, ngay cả tiếng nước chảy cũng biến mất, hai người Giang Nặc vào phòng. Trong phòng chỉ có nâng đóa hoa hồng đỏ, cắm vào bình hoa, ấy mỏng manh như sương , vừa quay đầu, đóa hoa trong tay liền ảm đạm rất nhiều, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua Phạm Nhất Minh, Phạm Nhất Minh chỉ cảm thấy trời long đất lở, “Giang Nghi” hoảng sợ kêu to.

      “Ôn Nguyệt.” So với Phạm Nhất Minh khủng hoảng, Giang Nặc trấn định hơn chút.”

      Khóe miệng Liễu Đình gợi lên tia trào phúng, “Các người đều gọi sai tên của tôi.”

      và Ôn Trạch làm gì vậy, vì sao phải hại tôi nhà tan cửa nát?” mặt Giang Nặc lên cỗ sát khí làm người ta khủng hoảng sợ hãi.

      “Chúng tôi làm gì, chưa đọc báo sao? Ép mẹ tự tay giết người mà bà ta nhất đời, làm bà ta điên cuồng; bố trí để bác vận chuyển hàng hóa của Đan tướng quân rồi làm mất nó, để vào ngục sâu Mã Lạc, sống chết đều xong, trừ bỏ nhảy lầu, ông ta chẳng còn đường nào khác để !”

      chỉ biện hộ đùn đẩy trách nhiệm mà thẳng thắn thừa nhận làm cho người ta hận nghiến răng.

      Trước mắt Giang Nặc là màu đen che kín toàn bộ trời đất, chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang, “Vì sao?” Đây phải chất vấn, mà đây là bản năng, bản năng phản ứng của con người!

      “Nếu muốn biết vì sao, vậy trước hết nên biết ấy là ai?”

      Máu toàn thân Liễu Đình như ngừng chảy, cánh hoa hồng trong tay tuôn rơi bay xuống.

      Người đàn ông thân tây trang vàng nhạt, ghim cài màu bạc, lưng vai thẳng tắp cao lớn tới, chỉ cần có chút hiểu biết liền nhận ra cao quý và tính nết quật cường, ngũ quan tuấn mỹ mà tà ác, khí chất cao quý, bước từng bước đến gần Liễu Đình, nụ cười lạnh lùng khóe môi nhạt dần, như làn gió căm căm sắc bén, con ngươi đen sâu hút thấy đáy, thản nhiên nhìn Liễu Đình, lại giống như muốn điên cuồng mãnh liệt ôm vào lòng, dùng gió lốc tàn phá cảnh vật.

      Trái tim bị chiếm đoạt, linh hồn bị tàn phá.

      Thân đứng giữa gió lốc, cuối cùng cũng chẳng thể trốn.

      “A Phong!” Giang Nặc kinh hoảng hô lên.

      khí vô cùng loãng, như trong lòng biển sâu, áp lực mãnh liệt đè ép thần kinh, Liễu Đình chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình điên cuồng đập, kinh tâm động phách, thế gian yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập điên cuồng thôi! thế gian này, chỉ có , chỉ có cái tên – Phí Như Phong, chỉ cần nghe được cũng làm mất phong độ đến vậy.

      , đứng ở đó.

      Chăm chú nhìn nhau, chỉ vài giây mà ngỡ ngàn năm.

      Trước mắt Liễu Đình là vầng sáng nổ tung, nơi cổ tay áo , lộ ra vết thương cực đen sâu đậm, viên đạn kia, tiếng động đinh tai nhức óc phía sau ấy, đúng là vẫn làm bị thương! Trước đó là bỏng sau đó lại tiếp tục bị thương, cho dù dùng kỹ thuật cao siêu hơn nữa, chỉ sợ vết thương này cũng vẫn là vĩnh viễn!

      Dùng phần tình, thương tổn mười phần. Phí Như Phong, cuối cùng em cũng làm tổn thương sâu.

      Ánh mắt đau đến sắp mù, mà chỉ có thể cắn chặt răng!

      Ánh mắt vô tình lạnh lẽo của bao phủ , chậm rãi cười lộ ra răng nanh tà ác: “ lâu gặp, Liễu Đình.”

      thể nào, thể là ấy!” Giang Nặc sợ hãi ngây người, tận mắt chứng kiến du thuyền kia nổ tung thành từng mảnh trong biển lửa.

      người, bề ngoài có thể thay đổi, thân hình có thể ngụy trang, ngay cả linh hồn cũng có thể biến dạng, nhưng có thứ, bất kể ra sao cũng thay đổi được,” Bàn tay Phí Như Phong lộ ra sợi tóc, “DNA” chậm rãi nhìn Liễu Đình, ánh mắt bùng cháy như lăng trì , phất tay, sợi tóc nhàng bay ra.

      Giang Nặc trống rỗng, khó mà chấp nhận ra ta cùng Ôn Trạch là , từ đầu đến cuối, mọi việc đều là mưu!” Toàn thân lạnh lẽo cứng ngắc, cái gì gọi là đối phó Phí Như Phong, ra đều là biểu giả dối, mưu chân chính, đối tượng … cho tới giờ đều là nhà . gào to, giống như dã thú “Vì sao, cuối cùng là vì sao mà muốn đuổi tận giết tuyệt nhà tôi?”

      Toàn bộ gian phòng đột nhiên trống vắng yên lặng đến đáng sợ, Liễu Đình từ từ nâng ta, sương lạnh làm cho toàn thân ngập trong lạnh lẽo, chỉ vào hoa viên trống rỗng, còn bức tượng trong dòng suối, “Pho tượng kia là em Giang Bách Vinh – Giang Nghi, bà ấy vốn là hạnh phúc tới mức toàn thế giới đều phải hâm mộ, bà có vị hôn phu bà sâu đậm – Lam Khải Văn; bà có người trai thương bà tận xương – Giang Bách Vinh; Bà có người bạn tốt giống như chị em ruột – Đường Bảo Như; còn có người mà bà cực kỳ tôn trọng kính mến Phạm – Phạm Nhất Minh; Nhưng mà chỉ trong đêm, tất cả đều bị hủy diệt, trai cưỡng hiếp rồi giam giữ bà, bởi vì ông ta ông ta bà… Vị hôn phu vì cứu bà, dùng hết năng lực, thậm chí ký tên lên giấy chuyển nhượng tài sản cho Đường Hằng Xa, chỉ cầu xin Đường gia có thể đưa tay giúp đỡ! Quả nhiên Đường Bảo Như đưa bà dẫn ra…”

      Liễu Đình đau đến buồn xoa mắt, bức tường phía sau lên khuôn mặt như ma của Đường Bảo Như, “Ông còn nhớ chứ, ta vẫn sốt cao, là Phạm Nhất Minh khám bệnh cho ta, ta phải nằm viện, phải lập tức đưa chữa trị, kỳ dĩ nhiên là tôi mang ta , ta là ngốc cỡ nào, ta nghĩ tôi cứu ta, tôi sao có thể thả ta ? ta , có ngày trở về, ông vẫn lên trời xuống đất tìm ta, tôi đưa nàng đến sân trượt tuyết, ta xinh đẹp động lòng người như vậy, ta cầu xin tôi đừng làm như vậy, ta cầu xin tôi...” Đại sảnh vang vọng tiếng kể đầy máu tanh của Đường Bảo Như “Tôi đẩy ta vào! Tôi đứng ngoài cửa nghe khóc thét, tôi chưa bao giờ biết người có thể phát ra tiếng thét thảm thiết mang theo thống khổ tuyệt vọng đến vậy. ta nằm giường lạnh như băng, đùi đọng đầy máu, như con búp bê rách nát, cuối cùng ta cũng bao giờ có thể là Tiểu Nghi xinh đẹp thuần khiết của ông nữa!”

      Phạm Nhất Minh ngã ngồi mặt đất, “Tôi biết, tôi nghĩ rằng Bảo Như muốn cứu ấy ra, mới để ấy dùng thuốc, khi tôi tới sai lầm lớn xong!”

      Mái tóc đen của Liễu Đình có gió mà cũng tự hay động.

      Giang Nặc mồ hôi đầm đài.

      Liễu Đình nhìn ra gian vắng lặng xa xa, “Ba ngày sau, bà bò từ dưới vực lên, mới biết vị hôn phu nhảy xuống từ tòa nhà 36 tầng, xương cốt cũng chẳng còn! Đời người đau khổ đến như vậy, chỉ có thể chết , nhưng vận mệnh chẳng muốn tha cho bà, chuyện bi thảm nhất, buồn cười nhất , vớ vẩn nhất thế giới chắc cũng chỉ đến như thế này thôi!” Cánh hoa trong tay Liễu Đình từng cánh, từng cánh vỡ vụn, “Tôi rồi, tôi là đứa trẻ ma quỷ bị vứt bỏ.” nhìn Phí Như Phong, nhìn ràng cái chớp mắt ám trầm kinh hãi và đau đớn trong đáy mắt .

      “Tôi đeo tội lỗi lưng mà sinh, mà người mẹ ngốc nghếch nhất đời kia của tôi lại , tôi mang hy vọng của bà mà sinh ra, từ khi bà cảm nhận được tôi mấp máy trong máu thịt của bà, bà mới có dũng khí để sống sót, tôi chính là người thân duy nhất của bà đời, bà , sinh mệnh là tôn quý, ai có thể tổn hại nó! Mẹ đưa tôi đến Tất thành xa xôi, sau đó kết bạn với chú Long, cuộc sống càng thêm bình an, bà sợ người ta lại tìm ra bà, vì bảo vệ tôi, bà cho tôi chỉnh lại dung nhan dưới trợ giúp của chú Long. Bà hề tính sai, kẻ phát rồ Đường Hằng Xa kia, tìm được bà, tôi trơ mắt nhìn bà bị xe đụng bay lên giữa trung!”

      Bên tai Phí Như Phong vang lên tiếng hét của “Tôi muốn họ chết, tôi muốn họ từng bước từng bước chết tử tế!” Đột nhiên kinh hãi.

      “Vì bề ngoài của tôi, Đường Hằng Xa nghĩ rằng tôi là đứa bé được mẹ nhận nuôi, đây là sơ sẩy trí mạng nhất đời của ông ta! Mà trước khi ông ta còn chưa kịp phản ứng, Đệ Nhất mang tôi biến mất khỏi Tất thành.” Kể chuyện cũ tàn khốc nhất, giọng Liễu Đình lại mỏng manh chút gợn sóng “Lúc mẹ tôi sắp chết, bà với tôi, đừng hận, bà muốn tôi hạnh phúc!”

      Liễu Đình chăm chú nhìn vào Phí Như Phong, ánh mắt đau đớn trầm thấp đến mức cả trái đất rộng lớn cũng chịu nổi, “Tôi biết tôi muốn báo thù, chẳng khác gì tự tay chấm dứt hạnh phúc kiếp này của tôi, nhưng tôi hận, hận đến ngũ tạng đều nát, tim gan còn, thể báo!”

      báo được thù, Tiểu Nặc là vô tội, sao cũng là người thân duy nhất còn đời của !” Phạm Nhất Minh đau khổ cầu xin.

      “Đúng là tôi còn muốn cảm ơn , nếu phải phong tỏa cuộc họp của với người Hưu Sĩ Đốn vài ngày, để Đường Bảo Như liên hệ được với , bà ta cũng hỏa bốc lên tim, điên nhanh như vậy!” Gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của Liễu Đình tăng thêm tầng tái nhợt, bên môi nâng nổi nụ cười lạnh lùng, làm khí lạnh xâm nhập vào tận tim phổi người ta. “Chỉ tiếc, Giang Bách Vinh ở thời điểm 25 tuổi làm thủ thuật cắt ống dẫn tinh.”

      “Câm mồm.” Sắc mặt Phạm Nhất Minh trở nên cực kỳ tái nhợt, vẻ mặt hồi hộp muốn chết, đột nhiên nâng lên khẩu súng, cuộc đời là vậy, sai lần sai thêm lần thứ hai, “Tôi muốn giết , nhưng tôi cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương Tiểu Nặc!”

      Tình thế chuyển biến kịch liệt.

      “Đương nhiên, bởi vì Giang Nặc là đứa con mà ông và Đường Bảo Như quan hệ với nhau mà sinh ra!” tiếng Liễu Đình lanh lảnh, mang theo khí phách. Như tia chớp như xé toạc khí, sấm sét đánh thẳng vào đất.

      tiếng súng vang, tiếng xé gió bén nhọn bay thẳng đến, Liễu Đình thản nhiên đón nó, người lẳng lặng dang ra mũi nhọn lạnh lẽo.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 61
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Phí Như Phong mất hết suy nghĩ, máu toàn thân nghịch đảo trong giây, giống như bàn năng xông đến phía .

      chậm bước.

      Giang Nặc chắn trước mặt Liễu Đình.

      Máu người chảy xuống. Màu đỏ nhuộm dần, đứng thẳng tắp, giống như máu là từ người khác chảy ra. mặt có đau, có khổ, chỉ có Phí Như Phong trước mắt, “A Phong, tôi đem hạnh phúc của cậu trả cho cậu,” “Đừng tiếp tục hận tôi nữa.”

      Phạm Nhất Minh đứng như thằng ngốc, từ khi Đường Bảo Như mang thai Giang Nặc ông chuẩn bị khẩu súng này, ngày đêm phòng bị, chỉ chờ Giang Bách Vinh gây chuyện là cá chết lưới rách, nhưng Giang Bách Vinh căn bản chẳng quan tâm, kẻ điên kia, trừ Giang Nghi mọi chuyện đời với đều chẳng quan trọng. Nhưng mà hôm nay, khẩu súng này, lại bắn vào người con ông, là đứa con mà ông lòng bảo vệ! Mọi suy nghĩ đều biến mất, Phạm Nhất Minh chuyển nòng súng, nhắm ngay đầu mình.

      Cạch, kéo cò súng.

      Giang Nặc nghe tiếng súng vang, thân thể chấn dộng, miệng chảy ra máu tươi, Phí Như Phong ôm lấy .

      “Cậu tên là gì?”

      “Tôi tên Phí Như Phong”

      “Tôi là Giang Nặc, tôi nhất định kéo cậu xuống núi, chúng ta em cả đời!”

      Phí Như Phong chỉ cảm thấy cả ngàn cây kim đâm vào cổ họng, nắm chặt tay Giang Nặc “Chúng ta là em cả đời!”

      Giang Nặc nhìn , dùng thời gian cả đời nhìn “Tôi xin cậu…” dùng thời gian cả đời cần xin

      “Từ khi chúng ta quen biết, tôi chưa xin cậu điều gì, đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất tôi xin cậu!” Tiếng kêu gào hai năm trước quang quẩn bên tai. Lần đó đồng ý, đây là lần thứ hai hơn nữa cũng là lần cuối cùng cầu xin .

      “Tôi xin cậu làm mẹ tôi được sống!”

      “Toàn cảnh nơi này đều được chiếu vào phòng bệnh Đường Bảo Như, giờ phút này, chắc hẳn bà ta cắt đứt mạch máu mà chết!” chờ Phí Như Phong trả lời, tiếng Liễu Đình vang lên vừa nhanh vừa ngoan độc.

      Tay Giang Nặc nắm chặt vạt áo Phí Như Phong, “A… Phong” La lên như thở dài, chưa thành câu đoạn tuyệt, thân thể lạnh dần nhưng ánh mắt vẫn mở to như cũ.

      Phí Như Phong cảm thấy sâu trong não bộ tràn ra vùng trắng xóa, nhìn Liễu Đình chằm chằm “ đến mức này rồi, em cũng thể để cậu ấy chết nhắm mắt được sao?” đột nhiên gào lên.

      “Tôi chịu nổi đồng ý với ,tôi dễ dàng tha thứ cho chút khả năng giúp đỡ Đường gia!”

      Trong căn phòng, hơi thở dồn dập của hai người dây dưa trong khí.

      Ngực Phí Như Phong kịch liệt nảy lên, ánh mắt là sóng gió cuộn trào, “em trái tim độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, em tính toán hoàn hảo, em thế mà còn như đúng tình hợp lý trước mặt tôi!”

      Thân thể Liễu Đình hơi lung lay chút.

      Phí Như Phong nhìn người con trước mặt.

      Thống khổ cả đời là do mang đến.

      Tình cảm chân thànhcar đời cho.

      , là ái mộ duy nhất giữa ngàn vạn phồn hoa của , là người duy nhất giữa trời đất này, trong mắt, trong lòng chỉ có mình , nhưng người này, từ đầu đến cuối chút do dự lợi dụng , phản bội , tính kế thậm chí giết !

      “Liễu Đình, từ giây phút quen biết em tới giờ, em hầu như cướp hết mọi tốt đẹp mà tôi có được trong cuộc đời.” Đôi mắt Phí Như Phong mang theo ánh sáng sâu thẳm, giống như cát bụi ngưng tụ, đau đến cực hạn, đến cực hạn, chỉ có câu này “Liễu Đình, cả đời này em làm tôi mất nhiều lắm.” tia sáng trôi ra từ ngực , nhưng giữ lại “Tình cho tới giờ đều là thứ nực cười, tình của tôi cũng vậy!”

      Vì làm trái tim phụ nữ cảm động!

      Nghĩ rằng chiếm được, có thể giành là có thể chiếm được, nhiều nhất là

      giọt lệ của em

      chua xót trong lòng em,

      Nhưng lại là nụ cười lạnh hờ hững, lời hứa nửa vời;

      Nhưng tôi cũng cam nguyện, cho dù

      Tin tức tôi nhận được

      Lòng em giống như vào tay

      khối đá độc ác, em nhìn tôi chỉ như

      phép thử, con sâu

      Tôi vẫn cam nguyện.

      Si mê đến vậy, là vô điều kiện,

      Ông trời cũng có cách đòi về

      Trái tim si mê giống như tướng quân

      Có khi gọi về binh lính chết chiến trường

      Uổng công, tất cả đều uổng công,

      Em đến là phủ nhận tồn tại,

      Nếu lòng tôi có lửa đỏ thiêu đốt,

      Đói khát tất cả của em,

      Tóc em, nụ cười em, tay em, chân em,

      Si mê lưu luyến và nguyện cầu cỡ nào

      thể ngắn chút

      Khoảng cách giữa hai ta!

      Hoàng hôn bên ngoài

      Ngưng tụ thành đêm đen sâu thẳm,

      Băng tuyết tràn ngập nhánh cây khô,

      Chim về nơi ở mới,

      Tĩnh lặng bao trùm toàn vũ trụ.

      Cây kim tốt nhất chẳng sánh được với

      Bàn tay kỳ diệu, ngón tay như vậy,

      Như đồng tình, cũng như trào phúng,

      lần lần đụng đến, tôi chỉ nghe đến được

      Tiếng trái tim của mình

      Chuông tang chôn sống

      Kim cương chói mắt chiết xạ ngàn vạn tia sáng giữa trung, mỗi tia sáng đều như đao băng sắc bén cắt qua mặt nạ bình tĩnh mỏng manh của Liễu Đình, nó dừng tay Liễu Đình, chiếc nhẫn, chỉ là chiếc nhẫn, vì sao, nó làm đau thể tả như vậy. Ánh sáng chớp lên giữa hai hàng lông mày Liễu Đình, u lạnh lẽo, vẫn lạnh. Nắm chặt bàn tay, vật cứng bên trong đâm sâu vào máu thịt, từng bộ phận dù bé nhất trong người đều vặn vẹo đau đớn.

      Đình Đình, đời người luôn có nhiều đau thương ít vui vẻ, mẹ nên sinh con ra để chịu dày vò. Nếu năm đó mẹ sinh ra con, con cần chịu đựng những đau khổ sau này.

      Ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt, cảm giác được ánh sáng như nước chảy dần mất , ra, vẫn sợ hãi, ra, dám thừa nhận, hy vọng gầy còm nhất.

      quyết tuyệt xoay người bước , bóng dáng mơ hồ kéo dài khoảng cách.

      Liễu Đình đứng giữa đại sảnh rộng rãi trống rỗng, quần áo bay bay giữa gió , cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, các loại hoa giống như gấm, cuối cùng tì… cuối cùng cũng chẳng thể thành.

      thế giới này có rất nhiều người, mày nhất định phải phụ lòng ít, cũng bị phụ ít, là người mày hay là người mày, là thề non hẹn biển, là vĩnh viễn sánh ngang trời đất, là sông cạn đá mòn, là mày phản bội tất cả của , là mày tính toán với mọi thứ của hứn, là mày tự buông tha cho tất cả, đều là đau nhưng mày chẳng hề cho điều gì.

      Cuộc đời này, phóng mắt ra đều là vực sâu, còn tư cách để quay đầu.
      heartheart788, Dion, tutu8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :