1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bóng sói hú - Ngã Nguyện Thừa Phong (Hoàn 70/70) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 48
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Cửa bị đẩy ra, khí tươi mới mạnh mẽ ùa vào, vẻ mặt mọi người đều run lên, có khách tới! Chính là người ấy – danh môn cao quý, khoan thai tao nhã.

      Đèn thủy tinh xoay tròn lớn, mỗi hạt đều chiết xạ ra ngàn vạn bóng người, bộ mặt góc cạnh, ngũ quan hoàn mỹ, khí thế cao ngạo mà bễ nghễ khiến người ta tự chủ được mà phải ngước nhìn, đứng trong phòng, mặc âu phục màu lam, tao nhã mà hoa lệ, nhìn toàn bộ khung cảnh xung quanh, yên tĩnh đến quái lạ, điên cuồng ngày xưa, sát khí xung quanh còn thấy được, bình tĩnh tao nhã, nụ cười tươi thắm, răng nanh lộ ra khiến hồn xiêu phách lạc, người nào có thể có khí thế sánh bằng ! Vương giả trở về!

      Đường Hằng Xa là người đầu tiên hồi phục tinh thần: “Phí hiền chất, khó được cháu nể mặt thế này, hôm nay chúng ta phải uống cạn vài chén với nhau mới được!” thân thiết cầm tay Phí Như Phong.

      Các nhân vật nổi tiếng, quan lớn hàng đầu cũng tiến lên từng đàn, sợ lọt lại phía sau.

      “Phí thiếu, cuối cùng ngài cũng trở lại!”

      “Phí Như Phong, cậu có nghĩa khí, mình tìm vui, chẳng mang theo bạn bè, cậu , nên bị phạt thế nào!”

      “Đúng, nên phạt, mang rượu tới, đổi sang chén lớn!”

      Cả đám người ôm lấy Phí Như Phong ngồi xuống ghế lớn nạm vàng huy hoàng, cả sảnh đường trò chuyện vui cười. Phí Như Phong nâng chén rượu, chất lỏng trong suốt chiếu rọi đôi mắt . “Chúc mừng, chú Đường, Giang,” chậm rãi uống cạn rượu trong chén. Đôi môi duyên dáng cong lên hình cung của hơi giật giật: “Cháu nhớ , chú Đường từng có câu : Thế gian này có con thuyền nào chìm, mà bản thân phải là cái hồ phủ lên chiếc thuyền đó!”

      hổ là người từng trải, Đường Hằng Xa gặp biến cố mà kinh ngạc, ngẩn ra cười to “Cháu ngoan, thế giới này chính là sòng bạc lớn, tục ngữ : Có đánh cược, chuẩn bị phải thua!” Phí Như Phong mỉm cười, đó là nụ cười nắm giữ cả thiên hạ “Tâm tính chú Đường luôn cao hơn người trẻ tuổi.”

      Lời dừng ở đây, mọi người đều là người từng trải, đương nhiên dùng cảm xúc bén nhọn ra làm trò cười cho người khác.

      “Mau xem, tập đoàn Ôn thị bị ném bom!”

      Người báo tin la to “Tin tức từ Chicago, 10 phút trước, tập đoàn Ôn thị bị loạt bom tập kích, điểm tập kích tại Chicago, San Francisco. Nơi sản xuất ô tô và xưởng sơn của Ôn thị trở thành mảnh hỗn độn, theo thông tin từ phía cảnh sát, tại trường có 33 người bị thương, chưa phát ra người tử vong. kiện này tập trung toàn bộ chú ý của cảnh sát…”

      “Trời ơi, đáng sợ!” Từng đợt kinh hô truyền đến từ đám người.

      Ôn Trạch cần nghe nữa, điện thoại tay bị nóp nát, thể chấp nhận nhìn về hướng Phí Như Phong , người đàn ông ngồi ở ghế cao, tay nâng ly hướng về phía , tay cầm rượu Brandy, tay khẽ gảy, tia lửa từ lò sưởi văng khắp nơi. Đầu óc Ôn Trạch oanh tiếng, bàn tay Phí Như Phong giơ lên quyển tài liệu đóng dấu tuyệt mật của Đảng, nhàn nhã bắn nó vào lò lửa.

      Nó… thế mà lại rơi vào tay !

      Kinh ngạc, kinh ngạc!

      Trái tim Ôn Trạch như bị nắm chặt lại, trong nháy mắt lòng tràn ra vô số luồng khí nóng, cảm thấy thân thể biến thành đống lửa nóng bỏng.

      Tài liệu Phí Như Phong lộ ra gảy vào lửa, trang giấy bay vào trong lò, nháy mắt biến thành tro tàn.

      Ôn Trạch cảm thấy cổ họng có mùi máu tươi, những cái đó, tờ giấy nhắn đó, chỉ cần vừa lộ ra, dấy lên náo động và chiến tranh… giữa các quốc gia, máu chảy đầm đìa, bạo loạn khủng bố.

      Phí Như Phong thiêu đốt nhàm chán, giơ tay lên, đạp hồ sơ tuyệt mật cái, tư liệu tình báo 20 năm qua, xoạt, tất cả đều biến thành khói bụi.

      “Phí Như Phong!” Máu tràn ra khóe miệng, Ôn Trạch mất suy nghĩ và lí trí, lao về phía Phí Như Phong.

      Ầm ầm, tiếng nổ, Ôn Trạch bị văng ra mấy trược, máu tươi từ người bắn ra, trong đại sảnh khói đặc cuồn cuộn, quỷ khóc thần sầu, đèn thủy tinh đầu nện thẳng xuống, mùi lưu huỳnh nồng đậm, nghẹn đến mức khó mà thở nổi.

      Con mẹ nó, Phí Như Phong, thế mà dám đặt bom trong này!

      Phí Như Phong quan sát con dân của , chân đột nhiên di chuyển, khỏi cúi xuống, phác, tiếng động vang lên như nước có ga sủi bọt, mặt bức tường phía sau xuất thêm dấu đạn!

      “A Phong, quần áo của cậu có bột lưu huỳnh,” Giọng Nhâm Dật Phi truyền đến, nháy mắt với Phí Như Phong rồi rời .

      Phía lưng âu phục của Phí Như Phong có vòng phấn lưu huỳnh đúng ở vị trí trái tim, lòe lòe tỏa sáng, cho dù trong bóng tối, mục tiêu này cũng quá ràng đủ để người ta nhắm bắn!

      Nhâm Dật Phi đuổi theo bóng người mơ hồ phía trước, xung quanh vắng lặng, chỉ có vầng trăng cao cao bầu trời, mang ai theo, người này, phải tự mình bắt được. Cảnh tượng trước mắt ngừng thay đổi, bên tai là tiếng gió ù ù, làm trái tim đập điên cuồng, gian mịt mùng có hơi thở biến hóa kì lạ, bầu trời nổi lên mây mù, họ giống như hai bụi cây truy đuổi nhau.

      chạy, tôi muốn xem có thể chạy đến chân trời hay !” Nhâm Dật Phi nảy lên suy nghĩ ác độc, giọng tràn ngập ngạo mạn như mặt trời ép buộc. “ vận dụng thủ đoạn để tôi cảm thấy khác thường, dẫn dụ tôi đến Tuyên thành; sợ hãi tôi đến nổi rừng cây, chế tạo tai nạn xe cộ chặn đường A Phong; ở đại sảnh, vận dụng châm bạc để lại thoát khỏi cái chết, sợ chết, sợ bị thương, ….” Giọng của Nhâm Dật Phi, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, tiếng sau phẫn nộ điên cuồng hơn tiếng trước “Liễu Đình, đứng lại đó cho tôi!” Sát khí làm ngườita sợ hãi, chặt đứt chồi non ngọn cây.

      Bóng trắng chém tay ra, đầu ngón tay kẹp chặt chồi non. “Nhâm Dật Phi, lâu rồi gặp!” Giọng réo rắt vô cùng dễ nghe.

      Giọng vô cùng quen thuộc, cảm giác tên điên cuồng dũng mãnh tràn vào, “Quả nhiên là !” Giữa hàm răng nghiến chặt của Nhâm Dật Phi phun ra những lời này, chỉ câu này, đủ! khí tĩnh lặng, Nhâm Dật Phi chăm chú nhìn thân người trước mặt, tất cả tĩnh lặng, gió nhàng thổi qua, Liễu Đình quay đầu, đôi mắt trong suốt chống lại ánh mắt , ánh trăng , từng vòng sáng mát lạnh phủ lên thân mình , đứng yên trong rừng trúc, hai gò má và vầng trán như bạch ngọc trong suốt, đôi mắt như hồ sâu trong suốt.

      Trong đầu vẽ lên vết hõm sâu, tiếng vang chấn động như sao băng va vào trái đất, trong nháy mắt mê muội.

      “Trước kia vẫn là tinh, nhưng bây giờ là ma!” Lời của Nhâm Dật Phi vừa nhanh vừa độc ác, xương cốt toát ra từng đợt khí lạnh, làm cho lá trúc xung quanh lạnh run bay bay --- hoàn toàn thất thường và mất hết bình tĩnh.

      Liễu Đình ra tay, lập tức giữ chặt đôi mắt , mảnh hắc ám, gần trong gang tấc mà như cách cả bầu trời, bên tai là lời lạnh nhạt mà như truyền từ linh hồn ra: “ ý nghĩ là phật, suy nghĩ là ma, đất vàng núi xanh, xương trắng má hồng!”

      !” Nhâm Dật Phi tin nổi, “ thế mà lại giảng đạo Phật với tôi?” lạnh lẽo hừ , “ còn dám bàn về kinh phật với tôi!” Bình tĩnh tao nhã của hóa thành mảnh , như sóng thần, mười ngón tay túm lấy bả vai Liễu Đình, xương cốt lách cách rung động dưới ngón tay , muốn bóp nát .

      Liễu Đình nhìn , trong mắt lóe ra cảm xúc phức tạp “Nhâm Dật Phi, tôi vẫn coi là bạn!”

      Cái cằm bạnh ra của Nhâm Dật Phi run lên nhè , ánh mắt như lửa đốt, Liễu Đình lẳng lặng nhìn ,giống như bức tượng khắc từ băng. Nhâm Dật Phi buông tay ra, mi mắt thu hẹp lại, cười, ánh mắt trở về trạng thái cuồng ngạo, ánh mắt như hồ sâu vạn trượng, sâu lường nổi, cao thể thấy điểm cuối, là đế vương, trong bóng tối nắm trong tay tất cả “Có người bạn như còn cần kẻ thù để luyện tập ý chí làm quái gì!” lạnh lùng bĩu môi, khinh miệt trào phúng nên lời.

      Mặt băng rất mỏng, dẫm nát mặt chỉ là chút vụn băng mà thôi.

      “Nếu tôi đoán sai” Ánh mắt Nhâm Dật Phi rùng rợn thản nhiên, gây cho người ta áp lực cực lớn, “Tất cả mọi chuyện từ đầu mưu, phút giây A Phong gặp , cái bẫy hoàn mỹ này mở ra rồi!” Đây phải là câu hỏi, đây là lời khẳng định.

      “Đúng!” Liễu Đình chút né tránh.

      “Giang gia và có thù sâu như biển, nhưng A Phong liên quan đến chuyện đó, đến cùng chỉ là người ngoài cuộc!”

      “Cửa cháy rồi, hại cá cùng chậu, và Giang gia quan hệ lâu đời, mà tôi điều tra chi tiết , vẫn thể nắm hết nông hay sâu, tôi thể mạo hiểm, cuộc chiến này, tôi thể thua!”

      sử dụng thuật thôi miên, mục đích để đề cao coi trọng, nhưng sợ trí nhớ của biến mất, trở thành kiếm củi ba năm thiêu giờ sao?”

      “Đối với người phi thường cần dùng thủ đoạn phi thường, nếu sao có thể chú ý đến tôi như vậy? Thần bí và mê hoặc có sức hút rất tuyệt vời! Huống hồ thôi miên cũng là phép thử, nếu quên , vậy cũng đủ gây cho tôi sợ hãi!”

      Mặt Nhâm Dật Phi chút thay đổi, lẳng lặng nghe “Chạy trốn cũng là thủ đoạn để hấp dẫn? Chú Long thực chất cũng là cảnh trong mưu này? Diễn cũng quá rồi đấy?”

      “Đó là chuyện ngoài ý muốn, chú Long cũng biết.” Trong con ngươi Nhâm Dật Phi phản chiếu ra hình ảnh tự giễu của Liễu Đình, “Tôi nghĩ dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy để tôi gặp người Giang gia trong cái trường hợp thể chịu nổi như thế, tôi càng đoán được lại đào lên xương cốt của mẹ thôi, để kế hoạch tôi chuẩn bị cho tra ra thân phận của mình thành mớ giấy lộn, kế hoạch lệch hướng, mục đích Tất Thành là để báo cho Ôn Trạch.”

      “Khó trách sau khi rời khỏi tìm được tung tích của Long thúc, ra là Ôn Trạch đưa ông ấy ! Mà cái gọi là hợp đồng thu hồi những thứ thuộc về Long thúc, cũng chỉ là thủ thuật để che mắt A Phong, từng bước từng bước của là hoàn mỹ chê vào đâu được!” kéo dây thu lưới, dần dần trồi lên khỏi mặt nước.

      “Sau khi Ôn Trạch xuất ở Tuyên thành, ấy sai người tặng cho tôi Ngọc hàm Thiền, là muốn bảo tôi kim thiền thoát xác, nhưng tôi chịu thua, tôi thay đổi kế hoạch, tôi muốn tôi, tôi muốn và Giang gia tự giết nhau!”

      “Trong trò chơi này, chế tạo toàn bộ cái bẫy hoàn mỹ, nhưng cuối cùng, cũng bị sa vào đó.” Lời chút độ ấm của Nhâm Dật Phi lưu luyến bao vây.

      Tạo nên vô số cạm bẫy, cái liền cái, nhưng đến cuối cùng, khi rơi vào cạm bẫy của tôi, tôi cũng bị vây chặt mất rồi.

      Liễu Đình nhìn lên ngọn cây, tất cả ngưng đọng, toàn bộ hơi thở cũng như đông lại.

      “Kế hoạch của đều thành công, sao kiên trì nữa, sao tin A Phong chút nữa, ít nhất cũng có thể dùng danh nghĩa để cho chuyện này kết thúc mọi người đều vui mừng!” Nhâm Dật Phi chăm chú nhìn lâu, giọng khàn khàn.

      Mi mắt Liễu Đình chớp động, tầm mắt mờ mịt.

      Phí Như Phong chắc gì thể thuyết phục.

      Nếu đây là cơ hội duy nhất để bản thân có được hạnh phúc, vì sao lại muốn bỏ qua, nếu có thể được như lời xảy ra nhiều chuyện đến vậy, mọi chuyện phát triển đến bây giờ, gây trở ngại cho hạnh phúc của mình, việc này có lời.

      Giật mình như tỉnh cơn mơ, lời như vấn vương bên tai.

      “Trong giây phút cuối cùng, mẹ em em cần báo thù, bà muốn mọi ân ân oán oán đều theo bà ra , tôi đồng ý với bà, nhưng trong lòng tôi tự hứa với mình, hứa hẹn này chỉ tới khi tôi 25 tuổi!”

      Hôm nay là sinh nhật em, ngày 28 tháng 2, Như Phong, em tròn 25 tuổi.

      Cuộc đời này tôi nhất định mang tướng phụ bạc!
      heartheart788, Dion, tutu10 others thích bài này.

    2. 553322

      553322 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      87
      tiếp bạn , ngày nào mình cũng hóng hết á:yoyo17::yoyo17::yoyo17:
      Chó Điênquỳnhpinky thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 49
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Mỗi lần hít thở đều lạnh như băng làm cho trái tim tê dại.

      “Cho nên từ trước đến giờ tôi vẫn đều tránh tiếp xúc với Giang gia, tôi cố gắng bỏ qua tất cả những thứ có liên quan đến họ, trước đó tôi chưa bao giờ gặp người Giang gia, tôi cũng biết Giang Nặc là ân nhân cứu mạng của .” Ánh mắt Liễu Đình nhìn xa xăm vào gian tối tăm, “Sau đó tôi mới hiểu được, tiếc dùng 30 triệu USD thu mua công ty bách hóa Cơ Liệt Phật Nhã để Giang Nặc rời khỏi Tuyên thành, đó phải chỉ là để bảo vệ tôi, mà còn là bảo vệ Giang Nặc, từ đầu vẫn hao tổn tâm tư để chúng tôi cùng tồn tại!” Đến tận lúc chẳng còn đường quay lại nữa, chỉ có thể tiếp tục về phía trước, cho dù là phải trả giá bằng cả sinh mệnh, cũng chỉ có thể tiếp tục bước !

      “Vì sao dùng viên đạn chấm dứt họ? Nếu muốn họ chết, đối với hay Ôn Trạch đều là chuyện quá đơn giản phải sao?”

      “Chết chỉ là trong nháy mắt, đối với họ, chết là giải thoát! Quá trình, sợ hãi, hoảng hốt, thống khố, biết ngày mai, tra tấn tinh thần… đó mới là thứ họ phải được nhận.” Bóng dánh thanh thoát tĩnh lặng mà trang nhã, tỏa ra loại khí chất lạnh như băng.

      “Cuối cùng họ làm gì mẹ , là vì bà ấy bị mưu sát hay là vì bản thân là kết quả của loạn luân? Liễu Đình, sau lưng cuối cùng còn cất dấu bí mật đáng sợ nào nữa?”

      “Thêm bí mật chỉ là thêm xấu xí mà thôi, mối hận thù, phía sau nó vĩnh viễn kéo theo hàng ngàn người liên lụy, mà cho dù chỉ với hai điều biết, cũng đủ để họ nhận đau đớn lớn nhất trong cuộc đời, kiểu chết tàn ngược này rồi!” Liễu Đình gằn lên từng tiếng.

      “Bọn họ thống khổ? Vậy sao? Sao có thể hạnh phúc?” Nhâm Dật Phi lạnh lùng xuy tiếng, “ uổng phí khổ tâm của mẹ, mẹ dù dưới cửu tuyền cũng nhắm mắt được! bỏ qua tình , bỏ qua hạnh phúc còn quan trọng hơn sinh mệnh của mình, phản bội A Phong! Toàn thân đều tổn thương hai lần, khắp người toàn miệng vết thương, đó chính là tự đốt lửa, gần như bị mù, là tác phẩm kiệt xuất của ! Bởi vì thù hận của mà mỗi ngày đều trải qua cuộc sống phải của , nhận hết đau đớn giày vò! Mà vẫn , nghĩ là người phụ nữ đáng để đời đời kiếp kiếp!”

      Thân thể bị chém thành hai nửa, đau đớn nhập sâu vào trái tim, dời núi lấp biển, ngay cả mỗi tế bào nhoi trong da thịt đều triệt để đau đớn. Loại đau đớn này, vĩnh viễn ập về trong mỗi đêm khuya, trong từng giấc mông, lần lại lần bao phủ trái tim, nó là hắc động vô tận, ánh mắt cực đau nhưng cũng chảy nổi nước mắt, có lẽ, chỉ có thể chảy ra máu…

      Tình cảm, thống khổ, máu, mạch đập, lần lượt thay đổi lặp lại, chuyển động quanh khuôn mặt, từng mảnh từng mảnh bị nát vụn, con đường phía trước chẳng còn hứa hẹn gì nữa.

      Nhâm Dật Phi nhìn chớp mắt, mỉm cười “Được, làm rất tốt! Làm - trôi chảy, sạch vang dội, giết người vô hình, Nhâm Dật Phi tôi đây tự nhận mình chẳng phải người lương thiện, nhưng dù tôi tra tấn người ta thế nào tôi cũng chỉ làm tổn thương thân thể họ, cùng lắm làm họ chết mà thôi, mà , Liễu Đình, lại trắng trợn đào bới linh hồn người ta ra mà đùa giỡn, hướng dẫn người khác từng bước từng bước dùng tay hủy hoại chính họ, giỏi, thành công rồi, làm được! so với Giang gia như ma quỷ đó chỉ hơn mà kém!” Lời Nhâm Dật Phi sắc bén độc ác, vui sướng đầm đìa.

      “Câm mồm!” Giống như tên độc tôi qua nước lạnh đâm thủng mặt nạ của Liễu Đình. “ có biết cái gì gọi là ma quỷ ? 18 tuổi bị chính trai ruột của mình cưỡng hiếp, giam lại, vị hôn phu lại bị họ đẩy xuống từ tầng 36, máu thịt lẫn lộn, chết toàn thân, ai cũng nghĩ tôi là đứa con của Giang Bách Vinh, kết quả của loạn luân!” Liễu Đình cười to thê lương, tiếng cười như ma kêu quỷ khóc, làm cho trái tim người ta đau đớn, “Loại suy nghĩ này đối với mẹ tôi đều là nhân từ nhất, Đường Bảo Như, Đường Bảo Như…” Đau đớn cực đại ập đến. Yết hầu nghẹn ngào, Liễu Đình ôm lấy gương mặt vô lực sụp xuống. Nhâm Dật Phi rủa khẽ tiếng, ôm vào lòng, thái độ lạnh nhạt, độc ác, sắc bén của biến mất hoàn toàn. Chân thay đều là thân thiết nhiệt tình, và hơn thứ gì đó “Liễu Đình, Liễu Đình.” gọi an ủi.

      Liễu Đình hít sâu, lần, lại lần “Ngày đó tôi thấy mẹ, cuối cùng… tôi thấy được mặt bà, cho tới giờ tôi còn nhớ nổi bộ dáng của bà, cho dù là trong mơ cũng chỉ thấy mái tóc đen, Nhâm Dật Phi, biết , ra tôi và mẹ rất giống nhau!” Dường như chỉ còn lại chính mình suy ngẫm, tồn tại trong bóng đêm mờ mịt như trước.

      “Tôi Như Phong, cho dù muốn tôi dùng thân thể ngăn lại tiếng nổ bảo vệ , tôi cũng đồng ý, tôi muốn cùng , tôi muốn hạnh phúc, nhưng tôi vẫn gạt bỏ , tôi dùng hết dũng khí đời để vô tình tàn nhẫn, đưa rời khỏi sinh mệnh tôi, tôi rời bỏ .”

      Giữa cơn mưa to, lời của ràng: “ muốn em nhớ kỹ, trong sinh nhật em, mọi người đều vội vàng chạy để trú mưa, chỉ có em, lại có thể hạnh phúc được hưởng thụ người đàn ông em ôm vào lòng!”

      Đêm đó, hơi thở chúng tôi quyện vào nhau, chân thành : “Gả cho Liễu Đình, dùng cả đời để quý trọng em, cho mỗi ngày còn lại trong cuộc đời em đều vui vẻ, Tiểu Đình, cho em hạnh phúc!”

      Chuyện cũ như nước ập đến, quấn quanh rời. Thời gian thê lương, đó chỉ như cái chớp mắt, trôi qua!

      thể quay đầu!

      “kinh thánh” từng viết. “Thương Đế ra lệnh cho Ma Tây dẫn mọi người vượt qua Biển Đỏ để chạy trốn, lúc sang vùng đất khác, dặn rằng được mở mắt ra, nếu hóa thành bó đuốc!

      “Tôi dừng tay lại, quay đầu, nếu Giang gia xuống địa ngục phải có tôi theo, tôi cũng cam lòng!” Đường cong gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng bày ra quật cường của Liễu Đình, đôi môi mỏng manh mím thành đường thẳng, tái nhợt lạnh lẽo, làm người ta muốn hôn lên, truyền cho nó chút độ ấm.

      Nhâm Dật Phi lùi ra sau từng bước, loại đau đớn như bị kim châm toàn thân nhập vào sâu tận lòng , cuộc đời luôn như vậy, muốn cân bằng tình , cười nhìn nhân gian từ thẳng tắp trở nên vặn vẹo, quấn quanh làm cho bất cứ ai cũng bế tắc thể cởi bỏ, thống khổ vĩnh hằng, hạnh phúc mơ hồ, hận tình thù, cảnh lại cảnh, chết ngừng!

      cũng ngoan tuyệt như vậy, vì sao mặc kệ bị hủy hoại! Đuổi tận giết tuyệt, đoạn tuyệt mọi hậu hoạn, chẳng lẽ phải là kế hoạch từ đầu của sao? Chẳng lẽ biết chọc giận con sư tử phải trả cái giá lớn đến thế nào sao?” Lời của Nhâm Dật Phi trầm phẫn uất “ cũng thế vĩnh viễn thành bóng ma trốn phía sau, khi biết tồn tại của , khi tìm được , cũng chính là thời điểm kết thúc của , ngay cả chết cũng là loại cầu mong xa vời!”
      heartheart788, A fang, tutu9 others thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 50
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Đủ loại đau lòng, đủ loại kích thích điên cuồng, đủ loại lửa cháy, đủ loại tình cảm trong suy nghĩ của đế vương bóng tối, nổ mạnh chấn động, tức giận tột cùng, tức giận đến cực hạn, có chỗ phát tiết, cầm tay Liễu Đình, giống như chặn đứng lưu thông mạch máu của .

      “Buông ấy ra!” Giọng lạnh tanh vang lên, Nhâm Dật Phi quay đầu, bóng người đầy máu của Ôn Trạch xuất trong rừng trúc.

      Ánh mắt hai người va chạm giữa trung, bắn ra tia lửa “ cũng coi như là đàn ông.” Nhâm Dật Phi chậm rãi , cố tình nhục nhã, “ ngay cả thù hận của người phụ nữ của mình cũng giải quyết được, ngược lại cần để ấy dùng thân đến dổi, lâm vào vòng vây, ------- thế gian này lại có người đàn ông vô dụng đến vậy!” cười hiểm ác, lạnh lùng au.

      Mặt Ôn Trạch trắng như tuyết, mái tóc đen như có sinh mệnh, đột nhiên phá vỡ dây buộc, rối tung vai Ôn Trạch, nhánh cây xung quanh chịu nổi, tiếng gãy nát kinh tâm vang vọng, sắc mặt càng trắng bệch, mái tóc đen càng thêm khủng bố, giống như cắn nuốt sức sống, lạnh lùng ngấm trong khí, trược dọc theo mạch máu toàn thân.

      Mí mắt Nhâm Dật Phi giật giật, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt chớp động.

      “Đệ nhất!” Liễu Đình cầm tay , đầu ngón tay có ánh sáng bạc chợt lóe chợt tắt, xé toạc ánh trăng.

      Ánh mắt Nhâm Dật Phi rúm lại như châm, “ ra là Thủy tiên sinh.” Nhâm Dật Phi chậm rãi hít vào ngụm chí trong trẻo nhưng lạnh lùng rồi lại chậm rãi phun ra.

      Thủy tiên sinh – đây chính là danh hiệu, đây đại biểu cho mạng lưới tình báo rộng lớn và vũ khí giết người cao cấp nhất thế giới!

      “Truyền thuyết thần bí nhất trong Bộ quốc phòng nước Mỹ - Thủy tiên sinh, cuối cùng hôm nay tôi cũng được chứng kiến!”

      Con ngươi đen tôi của Ôn Trạch như băng mỏng, tỏa sáng trong bóng đêm, đem mọi thứ xung quanh cắn nuốt, ánh sáng hòa tan sinh mệnh, nhàng híp mắt, hơi hơi … nở nụ cười, “ vậy , chết cũng sáng mắt!”

      Toàn thân Nhâm Dật Phi mặc áo choàng xanh, rồng trong đám người, ánh mắt chớp động như vô số ánh sao, từ cao nhìn xuống Ôn Trạch, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng dã “Chắc gì, phải thử chút mới biết được!”

      khí tản ra nhịp đập làm người ta run rẩy, gấp gáp, vô cùng căng thẳng.

      “Các có hứng thú đến vậy, chắc ngại thử trước với tôi xem sao?” Liễu Đình nở nụ cười ôn hòa như ánh trăng, thản nhiên đề nghị. Bóng dáng đứng giữa họ, như hòn đảo sừng sững giữa gió bão biển.

      Hai mắt Ôn Trạch và Nhâm Dật Phi đối diện với nhau, con ngươi thâm thúy đều cất dấu suy nghĩ muốn để đối phương biết được.

      “Nhâm Dật Phi, cũng đừng cố ý khiêu khích, hiểu rất rằng ai có thể thay đổi kiên trì của tôi, tôi rồi, tôi muốn họ đón nhận phải chỉ là cái chết!” Liễu Đình vạch dụng tâm của Nhâm Dật Phi/

      Vẻ mặt Nhâm Dật Phi trở nên khó lường.

      “Phụ nữ là phiền phức, nơi nào có các chỉ làm người ta bị bó buộc tay chân!” Nhâm Dật Phi lười biếng .

      đúng,” Ôn Trạch gật đầu đồng ý, “Nhưng mà đến cùng vẫn là chúng ta có tương lai, ai bảo chúng ta buông ấy ra được chứ, đáng tiếc!” vô cùng tiếc nuối .

      Hai người nhìn nhau cười, ăn ý như bạn bè lâu năm, khí giương cung bạt kiếm vừa rồi biến mất như chưa từng có.

      “Nhưng mà khó có được cơ hội như vậy, cần phải để lại chút gì mới đúng.” Ôn Trạch cười đến vui sướng lạ lùng.

      bằng cứ đánh hồi !” Nhâm Dật Phi .

      Lời còn chưa dứt, hai bóng người lóe lên như quỷ mỵ, bên tai vang lên tiếng nắm đấu va chạm vào da thịt, tiếng cười hài hòa biến thành động tác trong phim, gió rít ào ào theo thừng nắm đấm.

      Liễu Đình quả thực dám nghĩ, đây là hai người cao nhất? Bọn họ căn bản là hai đứa bé chưa lớn, dùng nắm đấm để phát tiết cảm xúc, bọn họ phòng bị nắm đấm của đối phương, đấm lại đấm đến, chạm rồi lại chạm, Nhâm Dật Phi đấm quyền vào bụng Ôn Trạch, Ôn Trạch mồ hôi đầm đìa, Ba, Ôn Trạch đánh trúng Nhâm Dật Phi, Nhâm Dật Phi há mồm thở dốc.

      Quần áo cả hai bị xé rách, miếng lại miếng, Liễu Đình muốn cười, vừa ý thong thả chậm rãi chìm vào biển băng, dù sao vẫn là thể khống chế, đúng là vẫn vượt qua dự đoán của , cho tới giờ, vẫn cẩn thận duy trì thái độ, vừa muốn tán thưởng , vừa ngăn ngừa , bởi vì mọi thứ chỉ cần lẫn lộn yếu tố đương nam nữ vào đều dễ xảy ra chuyện xấu, cần người bạn, cần người đàn ông khát vọng , muốn nhét vào nắm giữ của , như vậy chỉ khiến tình hình thêm phức tạp!

      Nhưng mà, vẫn .

      Vẻ bề ngoài động lòng người, thân thế làm người ta thương tiếc, lại thêm tán thưởng trước kia, mơ hồ nảy mầm, lại thêm suy nghĩ những nuối tiếc mà bỏ qua, rốt cục trong giây phút nhìn thấy , trở thành .

      Cân bằng treo đầu tường sầm sập đổ xuống.

      Liễu Đình nhanh nhẹn tiến vào giữa bóng quyền của họ, đối với hai người này, ngôn ngữ có tác dụng! Tóc đen trái lay động theo gió, bóng quyền bị cắt đứt, Liễu Đình túm lấy quần áo vai họ, nhàng vùng… Họ vốn thu lại quyền quá nhanh, còn chưa điều chỉnh lại trọng tâm, bị Liễu Đình thuận thế vùng xuống, lần lượt ngã gục. Vô cùng giống như hổ ác vồ mồi.

      Nhâm Dật Phi chậm rãi ngồi xuống, ánh trăng như nước đổ xuống, nghiêng đầu chống lại ánh mắt , ánh mắt sắc bén, giọng điệu cũng rất lạnh nhạt “Bây giờ tôi biết tất cả, tính làm sao đây? ngây thơ đến mức nghĩ tôi để các người muốn làm gì làm chứ?”

      Im lặng khiến người ta ngạt thở, Liễu Đình và nhìn nhau, mặt đều chút thay đổi “ quên, khi ở Italia hứa với tôi – nhúng tay vào chuyện của chúng tôi, cần biết lúc nào, cần biết mọi chuyện ra sao, cũng thể quản!” Giọng của mang theo ủ rũ, giống như biết đè ép kẻ đứng đầu xã hội đen làm cả thế giới khiếp sợ!

      “Lúc trước A Phong với tôi, là nghiệt chướng của ” Nhâm Dật Phi bỗng nhiên , “Tôi còn tin” Ý cười môi như có như , “Nhưng xem ra, sai!”

      Nụ cười môi như tiến thẳng vào lòng Liễu Đình, ngay cả xương cốt đều lạnh lẽo.

      thế giới này người tôi muốn đối đầu nhất là Phí Như Phong, có biết vì sao ?” Ánh mắt Nhâm Dật Phi rùng rợn, phong thái tôn quý tao nhã của gây ra áp lực cực lớn cho người khác “Bởi vì cho tới giờ tôi vẫn chưa bao giờ nhìn thấu !” Hơi thở của Liễu Đình đọng lại “ hẳn là cũng có cảm giác như vậy ,cho nên với có thể lo lắng đến thế, dùng tình để che mắt !” Nhâm Dật Phi đứng lên, “Tự cầu may mắn cho mình , Liễu Đình!” vui vẻ tiêu sái rời , bóng tối vô tận đè xuống.

      Liễu Đình đứng im như bức tượng.

      “Phí Như Phong em cần cứu, Nhâm Dật Phi em cũng cho giết, em đối với họ tốt lắm!” Ôn Trạch cúi người, nhìn thẳng vào mắt .

      Liễu Đình trấn tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, dưới đáy mắt là ý lạnh sâu nặng, chỉ cần cẩn thận chút có nguy hiểm kinh người, nhưng mà chỉ cảm nhận được ôn nhu, từ mười sáu tuổi chỉ cảm thấy ôn nhu, trong thế giới toàn là bóng tối, tương lai hoàn toàn mờ mịt, đến bên “Tôi và có thù hận giống nhau, theo tôi , tôi cho sức mạnh để hoàn thành tâm nguyện!” Từ thời khắc đặt tay vào bàn tay , ấm áp đó, chưa từng quên!

      “Trong kế hoạch này có rất nhiều việc ngoài ý muốn, La Uy, Phương Tuệ, đều là vật hy sinh ngoài ý muốn, em muốn có thêm người chết nữa.” Liễu Đình bình thản .

      Dưới ánh mắt Liễu Đình, giới hạn của Ôn Trạch như tan rã, tay xoa mặt Liễu Đình, trong sức lực mềm mại truyền đến quyến luyến thương tràn ngập, “Những người khác đều có thể buông tha, nhưng Phí Như Phong được, Hải Tình, em cũng nghe được lời của Nhâm Dật Phi.” Hai tròng mắt tối tăm của Ôn Trạch lóe lên ánh sáng như ngọc lưu ly, chiếu ra vô số quanh mang lạnh lùng, chút run rẩy lan tràn dọc sống lưng Liễu Đình.

      hậu hoạn rất nguy hiểm, lúc này cho em tiếp tục nhúng tay vào!” Giọng điệu Ôn Trạch vô cùng mềm , bình thường chỉ cần dùng giọng điệu như vậy, cho thấy việc còn lối thoát, kết quả được đặt ra.

      “Em để bất cứ kẻ nào xúc phạm đến , bao gồm cả , Đệ Nhất!” Liễu Đình giương cằm, gằn từng tiếng vô cùng ràng, chần chờ mà nghênh đón ánh mắt Ôn Trạch.

      Ánh mắt họ dán vào nhau, bóng người đơn bạc dưới ánh trăng kéo ra thành bóng ma dài, rừng cây trầm mặc, gió trầm mặc, hai người trầm mặc, lá trúc rơi. Mi mắt Ôn Trạch thu hẹp hết mức, ánh mắt xẹt qua nhanh như ảo giác.

      Sắc mặt Liễu Đình tái nhợt, từng nhìn các loại ánh mắt của Ôn Trạch: lạnh lùng, u ngoan độc, ác độc, mưu mô, bá đạo, trí tuệ, thậm chí là xấu xa, nhưng chưa bao giờ thấy ánh mắt thương tâm, gần như là yếu đuối. Mỗi sợi dây thần kinh của Liễu Đình đều đau đơn, chút suy nghĩ mà nhào vào lòng “Đệ Nhất, cuộc đời này em quyết phụ .” ôm chặt lấy , trái tim nhue bị xé rách thành hai nửa, đau đớn đến nát cả tim gan.

    5. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Chi ay da xuat hien nhung van con rat nhiu khuc mac...khong biet chung nao 2 ac moi doan tu vs nhau nua...Nhin a Phong ma dau long qua di
      tenguOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :