1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bóng sói hú - Ngã Nguyện Thừa Phong (Hoàn 70/70) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Chị Liễu Đình đâu rồi, ngược Phong quá :062:
      OrchidsPhamvuthuhang thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 43
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Đèn xe ngừng lay động trước mắt, bóng dáng loang lổ tường lần lượt thay đổi, La Rochelle nghĩ đến đêm kia, y hương tấn ảnh, cảnh sắc phồn hoa, nhưng hạnh phúc của lại ở thời khắc ấy vỡ nhát, cũng lạnh lẽo thê lương như vậy, khác nhau là lần trước còn có thể đau, lần này lại là nát thành từng mảnh , người đưa vào địa ngục vẫn là cùng người, ông trời vì sao lại tàn nhẫn như vậy, hy vọng và tuyệt vọng chịu chẳng lẽ vẫn còn chưa đủa sao? La Rochelle ôm gương mặt ướt át, hơi lạnh như chiếc lưới dày đặc từ bốn phương tám hướng vây lấy .

      người mình, giống như tự tay dùng đao xẻo sạch bản thân từng chút , loại cảm giác chậm rãi thiêu đốt thành tro tàn này, chỉ có người ngu ngốc nhất mới muốn trải qua.” Giọng mềm thong thả, giống như gió nhàng xâm nhập vào đáy tai, người là hơi thở điềm đạm an hòa, làm cho trái tim mê li vỡ nát của người ta chậm rãi yên ổn.

      Ôn Trạch, La Rochelle vẻ mặt trống rỗng, mờ hồ nhớ , người đàn ông này chẳng khác gì độc dược hạng nhất, cứ là người bị chú ý, cuối cùng đều phải trả giá cực lớn, nhưng mà bây giờ nhìn đôi mắt tối tăm kia…. Yên tĩnh, ôn hòa và tràn ngập hiểu biết đến vậy, thể nổi lên chút lòng cảnh giác phòng bị nào. Ôn Trạch ôn nhu nâng dậy, chỉnh lại quần áo , đây là thiên chi kiêu nữ, đây là phụ nữ tập trung đủ vẻ xinh đẹp và giàu có người, lúc này lại giống như lá rụng mùa thu, chẳng còn sức sống. Ôn Trạch nắm , như nắm đứa trẻ lạc đường.

      Ôn Trạch lái xe vào con đường hai bên đều là cây cối trụi hết lá, sau đó dừng lai trước toàn nhà màu trắng, Ôn Trạch mang theo La Rochelle vào, cái bàn bằng đá cẩm thạch màu trà, phong cách sắp xếp cổ điển như thế kỷ 19, đàn hương thản nhiên, bàn trà kiểu , giật mình như trở lại căn nhà ở nước Mỹ.

      La Rochelle ngửa đầu cười to, cao ngạo ngẩng đầu , “Hao tổn tâm cơ như vậy, sắp xếp trắc trở đến vậy, Ôn Trạch, muốn có được gì từ tôi? Nước mắt ngọc ngà cho Liễu Đình, tôi --- chắc nên có là chiếp hộp Pandora sao?” chua ngoa .

      mặt Ôn Trạch vãn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, vẻ lạnh nhạt yên bình, “Mấy thứ này chính là dùng để giảm bớt cảm xúc của , quá bi thương, đau lòng ngấm vào tận lục phủ ngũ tạng , cần yên ổn.”

      “Muốn thu về trước đó phải cho ! Tiếp theo sao? Ôn Trạch phải cũng muốn dùng chuyện ma quỷ này đến mê hoặc tôi như đối phó với Giang Nặc đấy chứ? Cái gì mà làm hãy để hận , cái gì mà thà làm ngọc vỡ chứ!” La Rochelle gằn từng tiếng, chán ghét “Tôi Lucia La Rochelle còn chưa bao giờ mất tâm trí của mình!”

      Nét mặt Ôn Trạch chút thay đổi, ánh mắt buông xuống chuyên tâm vào việc nghiên cứu nước trà, uống hớp, dòng nước chảy qua đôi môi ôn nhuận của .

      nghĩ tới chuyện dùng thuật thôi miên đối phó với ta sao?”

      La Rochelle kinh hoàng, đầu óc ra như đèn chiếu phim: Phí Như Phong toàn thân là nước sôi, ngửa đầu ẩm ướt, hơi nước che thần sắc , “Từ đến lớn em có dấu diếm được chuyện gì chứ” Mỉm cười , tiếng như dấy lên sóng to gió lớn, La Rochelle chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh, đến đầu ngón tay cũng lạnh lẽo.

      “Xem ra thử qua rồi, xem ra địa vị của trong lòng Phí Như Phong cũng là khác biệt!” Đầu ngón tay thon dài của Ôn Trạch vuốt ve hoa văn bàn trà, “Có thể là tồn tại độc đáo nhất trong cuộc sống của , cũng là người hiểu nhau nhất trong cuộc đời , vận mệnh đôi khi đúng là câu chuyện cười!”

      Mỗi câu của người đàn ông này đều nhập vào nơi mềm mại nhất trong ngực, khiến bạn căn bản thể từ chối, ý chí chiến đấu của bạn, đề phòng của bạn, đều bị làm cho tan rã sạch .

      “Có thể từ chối sao? Mình có thể từ chối chuyện tiếp theo mà người đàn ông này làm ư?” La Rochelle khủng hoảng.

      từng nghe đến Hồ Vong Xuyên ở ma giới chưa?” Ôn Trạch đứng lên chút để ý, mở nắp đàn dương cầm, nhạc tinh thuần như nước theo bàn tay tuôn ra, nó nhàn nhã như ly trà hoa, dòng hương thơm ngát, giống như từ nơi xa xưa truyền lại, chậm rãi chảy xuyên qua dòng thời gian dài rộng bên người, rơi rớt từng giọt nước mờ.Nghe, cảm thụ tiếng đàn mang the phóng đãng phiêu bạt, mơ hồ có khàn khàn tang thương – nó theo từng cuối của tiếng đàn, mỗi phù quay về, tản mạn ngâm nga, nó nhàng thở dài như nhớ lại điều gì, giống như kêu gọi xa xôi, nó hỏi, còn phải phiêu bạt bao lâu, đó là loại đau đớn khắc vào xương cốt.

      Ngực cộm lên, ra đây là độc, ra vị độc cay đắng là như vậy… La Rochelle khỏi ngây ngốc. nhạc tinh tang dừng lại, Ôn Trạch nhìn phím đàn đến xuất thần, vài sợi tóc chảy xuống trán và quần áo hưu nhàn màu làm phản xạ ra ánh sáng của chiếc đàn, yên tĩnh như hồ nước sâu thấy đáy, “Thiên đường ở ngay trước mắt chúng ta, nhưng khi chúng ta đứng ở cửa, mới phát ra chúng ta cầm sai chìa khóa, La Rochelle, và tôi đều chọn đúng hướng nhưng đều thể tới cuối cùng!”

      ngửa đầu cười tự tại, ôn nhu tự tại như vậy, trong suốt mà bi thương.

      “ôn Trạch” giọng điệu La Rochelle đến mức tận cùng “Thế gian này thể tránh khỏi những việc như ý, oán độc cũng bằng , cuộc đời nào có tỳ vết chứ? sao cả, để cho cái tỳ vết này xé nát những ngày tốt đẹp nhất của cuộc đời tôi, nó đáng!” sắc mặt La Rochelle tái nhợt cứng rắn như đá cẩm thạch, “Cho dù tôi vỡ nát, cũng bao giờ có thể mượn tay tôi để xúc phạm tới A phong nửa phần!”

      “Tôi trông đợi vào việc có thể đạt được điều này từ .”

      “Vậy rốt cuộc muốn cái gì từ tôi?”

      cửa sống!” Mắt Ôn Trạch ngưng tụ thành hố băng sâu lường được.

      Ôn Trạch, người đàn ông như nước, ôn nhu như nước, khí chất như nước, tươi cười như nước, nhưng nước này có thể nháy mắt trở thành băng, băng những có thể đâm người ta đầy mình thương tích, cũng có thể giết người!

      --------------

      Chicago, người đàn ông ăn mặc hợp trời trang vào showroom ô tô của Ôn Thị, liên tục thử mấy chiếc xe, 10’ sau, khi rời , bàn tay đặt xe.

      San Fancisco, đứa bé ôm món đồ chơi chạy vào cửa hàng sơn của Ôn Thị, khi mẹ nó lớn tiếng hò hét túm nó ra, món đồ chơi của nó đặt ghế dựa.

      New York, 11h40’ Luật sư chuyên dùng của Phí thị Từ Thiếu Phổ vào tòa nhà siêu đại, biển hiệu chân chính: Tập đoàn Hưu Sĩ Đốn.

      “Ôn tiểu thư từng đến Tuyên thành chưa?” Giang Nặc nhìn Ôn Nguyệt qua kính chiếu hậu, thu hồi ánh mắt, ngồi đoan chính, tỏ vẻ mọi việc đều hết sức mới mẻ.

      chuyện nhiều với người khác, nàng từng trải qua huấn luyện lễ nghi tương đối hà khắc, Giang Nặc hỏi tùy ý: “Trước đó Ôn tiểu thư vẫn ở trường học nữ sinh Bố Lợi Á ư?”

      “Đúng vậy, từ khi 10 tuổi tôi ở đó đọc sách rồi!”

      “Từ đó đến nay vẫn ở đó ư?” Giang Nặc hơi ngạc nhiên, Ôn Trạch cứ thế nhốt ấy ở Bố Lợi Á sao? biết vì sao, trực giác cảm thấy dùng từ nhốt này là vô cùng chính xác.

      , thế giới bên ngoài rất phức tạp, thích hợp với tôi!” Giọng của Ôn Nguyệt nhu hòa, mông lung, giống như gió thổi qua bên tai “Lần này ấy đón tôi ra, ấy : chăm sóc tôi tốt!” bóng dáng Ôn Nguyệt có chút u buồn thản nhiên, vượt qua nổi kiều.

      Nửa ngày sau Giang Nặc vẫn được gì, ấy là lợi thế của , nhưng phát ra bản thân mình căn bản có muốn làm ấy tổn thương, đây là người phụ nữ được trời sinh ra để chịu nhận che chở của người khác, làm cho người ta thương tiếc. Có lẽ, có lẽ Ôn Trạch cũng chính vì lí do này, mới dám đưa ấy vào lòng bàn tay , Giang Nặc mặt nhăn mày nhúm đăm chiêu.

      Xe dừng trước cửa điện tử chút, hai cửa lớn mở ra, toàn thân Ôn Nguyệt chấn động, đôi mắt dính chặt vào pho tượng giữa bể phun nước.

      “Rất đẹp đúng ?” Giang Nặc quen với vẻ ngạc nhiên của những người nhìn thấy bức tượng.

      “Uh.” Giọng của gần như nghe thấy.

      Giang Nặc mở cửa để xuống xe, “Pho tượng này là cha tôi dùng loại vân thạch cực kỳ hiếm để điêu khắc thành, loại vân thạch này toàn khối nhẵn mịn, có hoa văn gì.” Giang Nặc cầm tay , lạnh lẽo tay khiến rùng mình “Ôn tiểu thư, “ vừa mở miệng.

      Ôn Nguyệt lắc lư dựa vào người , “ xin lỗi, tôi chưa bao giờ ngồi máy bay lâu như vậy.” thào , đầu óc hơi mơ hồ.

      tay Giang Nặc ôm lấy , dưới đầu ngón tay là da như băng giá, xương như ngọc ngà. Lòng Giang Nặc hơi run rẩy, “Tôi đưa về phòng nghỉ ngơi.” bước lên bậc thang, xuyên qua hành lang dài, Giang Nặc đặt lên giường, hơi mở mắt thở hơi: “Tôi thường cảm thấy choáng váng đầu óc, nhưng mà chỉ cần nghỉ ngơi chút là tốt rồi.” Giang Nặc chỉ cảm thấy lỗ tai tinh tế truyền đến từng đợt ngứa ngáy, mùi thơm cơ thể làm thể suy nghĩ.

      “Nghỉ ngơi tốt, ngày mai tôi đến thăm ,” gần như chật vật rời khỏi phòng.

      ra ngoài cửa, hơi thở hỗn độn lập tức vững vàng trở lại, nụ cười lạnh lùng mà đầy ý vị “Ôn Trạch, đây là mục đích của , mỹ nhân kế sao?”

      “Thiếu gia, phu nhân mời cậu lập tức tới phòng bà.” Giọng điệu Mao thái thái hơi dồn dập, hiển nhiên là việc rất gấp gáp. Giang Nặc hai bước thành vội vàng vào phòng mẹ, khí thâm trầm tĩnh lặng bao phủ toàn bộ căn phòng, Đường Bảo Như ngồi sô pha, sắc mặt u ám.

      “Mẹ, xảy ra chuyện gì?”

      “Bên New York gọi điện sang kế hoạch hợp tác của tập đoàn Hưu Sĩ Đốn và Giang Thị có biến cố xảy ra, tình trạng thực tế chưa .” Giang phu nhân nhàng ấn ấn trán, giọng mỏi mệt, nếu kế hoạch hợp tác với tập đoàn Hưu Sĩ Đốn bị hủy bỏ, hậu quả trong đó, ai cũng có thể đoán được.

      Quả nhiên ngoài dự đoán.

      “Mẹ liên hệ được với cậu con, nếu hợp tác thể hoàn thành, nó dùng hết sức để ổn định cổ phiếu Giang thị!”

      “Mẹ, chuyện này con chuẩn bị tốt lắm, mẹ cũng đừng vì chuyện này mà lo lắng!” Giang Nặc đỡ mẹ trở lại giường, biết trước khi trở về, mẹ nhất định xử lý lượng công việc lớn, cho nên mới hao tổn thể lực, mệt mỏi đến vậy.

      “Con bắt tay hợp tác với Ôn Trạch, chiều nay có tin tức công bố ----- Tập đoàn bách hóa Giang thị cùng Ôn thị hợp tác! Mà con lập tức New York, cần biết kế hoạch hợp tác ra sao, con đều cho phép Giang Thị chịu chút tổn hại nào!” Giang Nặc cách chắc chắn như chém đinh chặt sắt.

      Đường Bảo Như nhìn Giang Nặc hơi vui mừng, “Quan sát thương trường, thậm chí phải đề phòng cả người giúp đỡ mình, mà người vin vào cớ thành lập quan hệ hợp tác dĩ nhiên cũng chẳng phải hạng người lương thiện, con đập chỉ cần cái khe cũng có thể bị sóng gió phá vỡ!”

      Năng lực nhìn thấu của mẹ làm Giang Nặc kinh hãi “Em Ôn Trạch ở trong nhà.” Câu nhàng bâng quơ này đủ rồi.

      sớm về sớm, mẹ chăm sóc Ôn tiểu thư tốt.” vẻ mặt Đường Bảo Như ôn hòa , “Tiểu Nặc.” Bà gọi Giang Nặc sắp bước ra khỏi phòng, “Con làm cho mẹ vô cùng kiêu ngạo, người xưa trong họa có phúc quả sai chút nào.”

      Ánh mắt Giang Nặc đau như kim chích, đến tận hôm nay, đến tận lúc gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế này, thái độ của mẹ dành cho vẫn là quan tâm và cổ vuc, hơi hơi chùng vai, bước nhanh ra ngoài.
      heartheart788, A fang, tutu8 others thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830

    4. 553322

      553322 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      87
      chăm chỉ quá nha bạn ,:yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      VÂN NHI_2411OrchidsPham thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      @OrchidsPham khủng quá :yoyo30::yoyo30::yoyo30: tốc độ dịch của nàng là siêu nHÂN:th_53::th_53::th_53:
      VÂN NHI_2411OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :