1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bí mật vượt thời gian - Cô Bát (full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 70. Hết Duyên Từ Nay
      Nghe được tiếng của Từ Nam Phương, lại thấy từ trong phòng ra, sắc mặt Thượng Quân Trừng thoáng cái trắng bệch. hoàn toàn ngờ muộn thế này mà còn ở đây, lại trong bộ dạng kia.

      Như bị sức mạnh vô hình đẩy, Thượng Quân Trừng loạng choạng lùi về phía sau, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.

      Từ Nam Phương ôm lấy cánh tay Diệp Phi Vũ, thản nhiên : "Phi Vũ, hai người chuyện, em sang phòng bên cạnh chờ ".

      Câu này của Từ Nam Phương lần nữa lại đẩy Thượng Quân Trừng vào địa ngục. thất thần hồi lâu, muốn tìm cách hiểu khác cho những lời vừa , nhưng luẩn quẩn mãi trong đầu chỉ thấy nỗi thất vọng tràn trề, kiếm đâu được chút lý trí để suy nghĩ cho cẩn thận.

      giữ Từ Nam Phương lại: "Đừng ! Để ở bên em...". Thượng Quân Trừng lúc này ngôn ngữ thiếu thốn đến mức chỉ còn thốt ra được lời bài hát vừa viết.

      Từ Nam Phương kìm nén nước mắt, nghiến răng : "Bỏ tay ra?".

      Diệp Phi Vũ nhìn hai người giằng co, cười bất đắc dĩ: "Có chuyện gì, có cái gì chưa từ bỏ được hai người ở đây cho ".

      Câu của khiến Từ Nam Phương sửng sốt, lúc định thần lại mình ra khỏi cửa.

      Thượng Quân Trừng chờ Diệp Phi Vũ rồi mới đạp cánh cửa cái, hận thể đập chết cậu ta.

      trừng mắt nhìn Từ Nam Phương, muốn từ trong mắt đọc ra suy nghĩ của . Nhưng Từ Nam Phương quay mặt , né tránh cái nhìn của . giữ lấy cằm , ép phải đối diện với mình. thể chống cự, đành nhắm mắt lại.

      "Em dám nhìn ? Em cũng biết hổ thẹn sao?" Thượng Quân Trừng nghiêm mặt , "Từ Nam Phương, hiểu em, nhưng phải thằng ngu, em phải người như vậy, vì sao lại làm thế? Em có nỗi khổ tâm riêng đúng ? biết những lời em ở quảng trường là dối, là em diễn kịch. Chúng ta ở Thượng Hải vui vẻ như vậy...".

      "Ở Thượng Hải mới là diễn kịch", Từ Nam Phương ngang ngược , "Người tôi thích là Diệp Phi Vũ".

      " tin!", Thượng Quân Trừng cắt ngang lời tiến lại gần tìm đến môi . Từ Nam Phương giãy giụa nhưng tránh được đôi tay , quay mặt muốn né tránh nụ hôn của , lại bị kéo về, muốn tránh cũng được.

      Thượng Quân Trừng có phần kích động, vừa bắt đầu dùng lưỡi thâm nhập sâu vào miệng , cho dù mím môi, cắn chặt răng, cũng nổi giận.

      ôm ngang người , bế về phía giường, thậm chí đếm xỉa đến kháng cự của , dù hai tay vẫn ngừng nện xuống người .

      đặt dưới thân mình rồi điên cuồng hôn. bịt mũi lại, ép phải hé miệng ra hít thở, nhân lúc ấy luồn đầu lưỡi vào trong, cuồn cuộn như con rồng vùng vẫy, khiến biết làm sao để chống đỡ.

      "Phập!", Thượng Quân Trừng lập tức rụt lưỡi trở về. chạm tay vào đầu lưỡi, máu đỏ pha loãng dính ngón tay.

      Từ Nam Phương nhẫn nhịn nổi mà cắn cái.

      Thượng Quân Trừng giật mình, nhưng tay vẫn chịu buông lỏng. Từ Nam Phương nhìn bằng ánh mắt mệt mỏi, càng kiên trì, càng lưu luyến, càng khiến đau khổ.

      "Vì sao? Vì sao cố chấp như thế? Em với , em thích , em phải trở về, vì sao ngốc như vậy? Sao chịu buông tay?", nước mắt thoáng cái tuôn ra như suối, những giọt nước mắt tuyệt tình mà phải kiềm chế bao ngày nay, cuối cùng hoàn toàn bị đánh vỡ, "Nếu biết sớm... nếu biết sớm, em cùng Thượng Hải, nên để biết em ...".

      "Là em nỡ..." Bị cắn có thể nghe được lời lòng của , Thượng Quân Trừng cảm thấy có bị cắn mười lần cũng đáng.

      Từ Nam Phương tuyệt vọng : " biết , em nhất định phải quay về. Nếu ở bên , em có cách nào... có cách nào từ bỏ... vĩnh viễn thể quay về...".

      " cùng em!", Thượng Quân Trừng ôm chặt lấy , hôn lên trán , "Cùng lắm hát nữa, chỉ cần ở bên em là được rồi. Chúng ta quay về cổ đại, em bảo làm gì làm cái đó, em cũng đừng tìm lão Hoàng đế già kia nữa, chúng ta là đôi vợ chồng hạnh phúc, hằng ngày trồng cây, tưới hoa...".

      Chưa đợi Thượng Quân Trừng hết, Từ Nam Phương lắc đầu: ", đơn giản như thế. biết đâu, nếu em quay về, phải chết. chết, hiểu hả?".

      câu này của khiến Thượng Quân Trừng lập tức khựng lại, hồi lâu mới có phản ứng: "Vì sao... vì sao phải chết?".

      "Lúc em tới đây, 'ngôi sao lấp lánh' mở ra là vì cha em gặp chuyện may. Cha bị người ta sát hại, nếu em quay về, cha được phục sinh, nhưng cũng tương tự như thế muốn 'ngôi sao lấp lánh' mở ra, cần người phải chết. Mỗi lần xuất , 'ngôi sao lấp lánh' đều phát ra ánh sáng, chính là bởi là người mở nó ra. hiểu ?" Từ Nam Phương gần như hét lên, cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức thể chịu đựng nổi, "Đơn giản là vì em quan tâm tới , 'ngôi sao lấp lánh' liền nhận định là người đó...", khóc nấc lên.

      "Thế nên... thế nên em cố ý tránh , cố ý hờ hững với ...", Thượng Quân Trừng đau đớn .

      Từ Nam Phương gật đầu: "Ừm, cho dù thế nào em cũng thể làm hại , hơn nữa đằng nào em cũng phải rời khỏi đây, sớm muộn cũng phải quên em ...".

      "Nhưng nếu em quan tâm nữa, sống còn ý nghĩa gì?", Thượng Quân Trừng thở dài hơi, nhìn Từ Nam Phương, bỗng kinh ngạc hít mạnh, "Vậy là... em ở bên Phi Vũ, là muốn...".

      nhìn thấu nỗi lòng rồi.

      Từ Nam Phương cười trong nước mắt: " nhất định cho rằng em đáng sợ lắm đúng ! Nhưng vì để bảo vệ , em còn cách nào khác, em làm vậy là công bằng với Phi Vũ, nhưng em cũng nghĩ được gì nữa rồi, lo được nhiều chuyện như thế nữa rồi...".

      Nghĩ đến Diệp Phi Vũ bị mình lợi dụng, Từ Nam Phương chỉ cảm thấy trong bụng như có cái gì đó gặm nhấm từng chút, từng chút.

      " đời này làm gì có chuyện hoang đường như thế!", Thượng Quân Trừng ngồi bật dậy, nhìn chiếc hộp đặt bên cạnh, mở nắp ra.

      Từ Nam Phương sợ hãi cướp lại, nhưng Thượng Quân Trừng nhảy ra xa.

      "Danny, muốn làm gì? Cẩn thận chút, trả lại cho em!", Từ Nam Phương tuy rằng muốn vượt thời gian trở lại còn cần điều kiện gì, nhưng trông thấy Thượng Quân Trừng cầm chiếc hộp, lòng tránh khỏi sợ hãi.

      Thượng Quân Trừng hề có ý định trả lại cho : " tin đời lại có thứ đồ như vậy! Nam Phương, sao em hồ đồ như thế? Nếu đúng như em , nếu em còn quan tâm , Phi Vũ, em có nỡ ra tay với cậu ấy ? Hơn nữa, cũng cho phép em người khác! Em chỉ thuộc về mình !". ngang ngược , "Nếu em nhất định phải quay về để cứu cha, nếu nhất định phải lấy mạng của đánh đổi, sao chứ? Ít ra em mãi mãi nhớ tới ". xong, mở hộp, cầm lấy khối thiên thạch.

      Từ Nam Phương nhất thời chạy đến, khóc lớn: "Danny, đừng! Em về nữa, về nữa! được xảy ra chuyện...".

      "Nam Phương, em nữa?", Thượng Quân Trừng mừng rỡ hỏi.

      "Ừ! Em , nữa!", tựa sát vào ngực , "Cho dù em mãi mãi nhớ về sao chứ? sống được, em cũng chỉ có thể tìm cái chết...".

      tới đây, chợt ý thức được điều gì, Từ Nam Phương lập tức rời khỏi người Thượng Quân Trừng, quay đầu nhìn lại ánh mắt dừng bàn tay .

      lấy khối thiên thạch từ trong tay ra, nó hề phát sáng, thậm chí có bất cứ điểm gì khác thường.

      Từ Nam Phương khó tin nhìn chằm chằm khối thiên thạch. Vẫn là nó, sai, nhưng vì sao đứng ở vị trí nào, nhìn thế nào, nó cũng có phản ứng? nhìn Thượng Quân Trừng: "Ngôi sao lấp lánh... tượng gì nữa rồi...".

      Thượng Quân Trừng đến bên , lau giọt nước mắt mặt : "Sao cơ?

      tượng? bảo cái suy nghĩ ấy của em là vớ vẩn rồi cơ mà.

      Thấy , đứng ngay đây hoàn toàn làm sao".

      tươi cười: "Đúng rồi, vừa nãy em nữa, phải ? ngờ trong lòng em, lại được coi trọng như thế! Này!".

      Thượng Quân Trừng huơ tay trước mặt . Nghĩ tới vừa nãy khóc lóc thảm thiết như vậy, biết lo lắng cho mình, vô cùng hạnh phúc. Nhưng lúc này Từ Nam Phương có phản ứng, cũng lên tiếng, khẽ đẩy cái, vẻ mặt cứng đờ. Thượng Quân Trừng cho rằng Từ Nam Phương lo lắng cho cha, vội : "Em đừng sợ, chúng ta nghĩ cách khác để quay về được ? vừa nãy đùa thôi, nếu em nhất định phải về cứu cha, sao có thể cản em được chứ...".

      Những lời lảm nhảm của Thượng Quân Trừng hề lọt vào tai Từ Nam Phương.

      chỉ khẽ : "Chẳng lẽ... chẳng lẽ em đoán sai rồi ư?".

      Nếu Thượng Quân Trừng phải người mở khối thiên thạch, rốt cuộc chìa khóa để mở nó ra là cái gì?

      Tiếng đập cửa truyền đến khiến cả hai người giật mình. Từ Nam Phương cầm khối thiên thạch trong tay, ra ngoài mở cửa. vừa mới mở cửa nghe thấy người bên ngoài hỏi: "Kết thúc giao kèo là thế nào?".

      Từ Nam Phương ngẩng đầu, là Bạch Thanh Dật.

      ta trông thấy cũng tránh được ngạc nhiên, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình thường, đổi khẩu khí: "Tôi tìm đại ca".

      " ấy có ở đây", Từ Nam Phương vừa trả lời Thượng Quân Trừng cũng ra. Bạch Thanh Dật lại càng ngạc nhiên, chân mày chau lại.

      " ấy đâu rồi?" ta hỏi hai người.

      Từ Nam Phương lắc đầu: "Tôi biết". nhận ra trong mắt Bạch Thanh Dật có nôn nóng. ta lo lắng cho Diệp Phi Vũ ư?

      khỏi sốt ruột hỏi: " vừa giao kèo kết thúc là thế nào?".

      Bạch Thanh Dật liếc nhìn Thượng Quân Trừng, rồi lại nhìn Từ Nam Phương: "Đây là chuyện giữa tôi và đại ca, cần với người khác".

      Thượng Quân Trừng bị Bạch Thanh Dật liếc cái, cảm thấy rất khó chịu, kéo tay Từ Nam Phương, nhìn Bạch Thanh Dật hừ lạnh: "Chúng tôi cũng có hứng thú muốn biết". xong, làm như mình và Từ Nam Phương êm đẹp như trước, ôm eo , Nam Phương, thôi".

      Nhưng Từ Nam Phương có ý định cất bước: "Nếu muốn tìm được Phi Vũ, có lẽ nên giải thích cho tôi nghe về giao kèo kết thúc chút". Từ Nam Phương ngang ngược .

      Bạch Thanh Dật ít nhiều có nể phục với Từ Nam Phương, nhưng hề có cảm tình với Thượng Quân Trừng: "Được thôi, tôi có thể , nhưng chỉ với mình ".

      "..." Thượng Quân Trừng nổi giận nhưng bị Từ Nam Phương ngăn lại: "Danny, chờ em chút". do dự xoay người mở cửa phòng, nhìn thoáng qua Bạch Thanh Dật. ta khẽ cười, theo Từ Nam Phương vào trong, quên đóng cửa.

      "Được rồi, có thể ", Từ Nam Phương lập tức lên tiếng.

      Bạch Thanh Dật nhíu mày, mỉm cười nhìn : "Giờ chỉ có tôi và trong phòng, ăn mặc thế này, sợ tôi làm gì à?".

      Từ Nam Phương ngây người, ngờ Bạch Thanh Dật lại chuyển chủ đề, nhưng hề sợ hãi: "Nếu muốn làm gì tôi kể cả có Thượng Quân Trừng ở đây cũng chẳng cản được ".

      Bạch Thanh Dật nhìn ra được bất cứ sợ hãi gì trong mắt Từ Nam Phương, khỏi mất hứng: " và đại ca rất giống nhau, giao kèo của tôi và đại ca là trò chơi thử độ gan dạ".

      "Tôi cho rằng mình chứng kiến bao nhiêu chết chóc, chém giết, người khác nhìn thấy tôi như nhìn thấy Diêm Vương. Đối với nhiều người, tôi chính là tử thần. Nếu người như tôi mà cũng sợ chết, e rằng thành trò cười cho người khác. Ban đầu tôi cũng tin, tôi nghĩ mình chẳng nề hà gì cái chết, nhưng khi ấy muốn cùng tôi chơi trò sinh tử, tôi lại sợ", Bạch Thanh Dật bất đắc dĩ .

      "Chuyện gì xảy ra?"

      "Bố tôi là hung thủ giết mẹ ấy. Lúc ấy tới tìm tôi bố tôi chết từ lâu. Thế nên ấy đề nghị chúng tôi chơi trò chơi, tôi nghe thấy thú vị nên đồng ý. Trò chơi kia chính là..." Bạch Thanh Dật dường như vẫn còn sợ hãi, "Tôi và ấy đứng hai bên đường ray, đợi khi tàu đến cách mình ba mét tiến lên, ai dám người đó thắng. Ai bỏ trước thời hạn, hoặc đứng im bất động, thua". Vẻ mặt Bạch Thanh Dật trở nên ảm đạm.

      "Kết quả?"

      Từ Nam Phương rùng mình, chưa từng ngồi xe lửa, nhưng có thể tưởng tượng được khi vật khổng lồ ấy lao tới với tốc độ kinh hoàng đáng sợ đến thế nào: "Diệp Phi Vũ tiến lên?".

      Bạch Thanh Dật gật đầu: "Lúc ấy chạy lên, tôi sợ ngây người, thậm chí còn sinh ra ảo giác, thấy đầu ấy bị đoàn tàu lôi , ngửi thấy mùi máu. Cảm giác còn kích thích hơn tất cả những trận ẩu đả trước giờ tôi trải qua. Da đầu tôi tê dại, chân nhấc nổi. Sau đó, khi đoàn tàu rồi, tôi lại trông thấy ấy đứng nhìn tôi mà cười, giống như ấy chỉ vừa chạy mấy bước mặt đất rất bình thường...". Trong mắt Bạch Thanh Dật toát lên vẻ kính phục, "Thế nhưng giờ mới chưa đầy ba tháng, ấy kết thúc giao kèo, tôi nghĩ nhất định xảy ra chuyện. Nhưng tôi thấy, ấy đến cả chết còn sợ còn có chuyện gì khiến ấy nhắn nhủ gì mà ...".

      Phỏng đoán của Bạch Thanh Dật khiến Từ Nam Phương thể tiếp tục nghe được nữa, vuốt ve khối thiên thạch trong tay, ý thức hỗn độn, đáp án kia mồn trong đầu .

      " còn nhớ ngày xảy ra việc đó ?"

      Từ Nam Phương nhìn Bạch Thanh Dật, đôi mắt như con báo núp trong lùm cây ba ngày ba đêm rình con linh dương.

      Từ Nam Phương thể ngồi im được nữa, mở cửa chạy , nhưng vừa lao ra đụng phải Thượng Quân Trừng. giữ tay lại, lo lắng hỏi: "Nam Phương, có chuyện gì thế? ta có làm gì em ?". Thượng Quân Trừng nhìn Bạch Thanh Dật đứng sau lưng .

      Từ Nam Phương trả lời câu hỏi của Thượng Quân Trừng, siết chặt tay như muốn xé nát ra: "Em hỏi , lần trước lão vương gia sinh bệnh, gọi tới, có phải Diệp Phi Vũ cũng theo tới phải ?".

      "Lần nào?", Thượng Quân Trừng lấy làm lạ vì kích động của .

      Từ Nam Phương giậm chân: "Tổng cộng gặp ông mấy lần hả? Chính là mấy hôm trước, hai ngày sau khi Giáng Tư bỏ , lão vương gia đổ bệnh, gọi tới chuyện thừa kế".

      "À, hôm đó hả?", Thượng Quân Trừng gật đầu, "Nhưng mà vừa tới cửa cậu ấy là trong người khỏe nên vào cùng ".

      Từ Nam Phương rùng mình, ánh mắt càng thêm sắc bén: "Thế cả cái lần lão vương gia em là kẻ trộm, gọi tới, Phi Vũ cũng như vậy phải ?".

      "Ừ, sao thế?", Thượng Quân Trừng nhìn vẻ mặt kích động của , nhịn được lo lắng theo.

      Từ Nam Phương giơ khối thiên thạch trong tay lên, môi run run, khó mà đè nén được xúc động: "Người mở 'ngôi sao lấp lánh' phải , mà là Diệp Phi Vũ! Từ đầu tới cuối đều là ấy".

      Lúc hét lên những lời này, Từ Nam Phương cảm thấy cả người run rẩy. Thực ra, mỗi lần Thượng Quân Trừng xuất , Diệp Phi Vũ cũng có mặt. Ngay từ lần đầu tiên ở hội đấu giá, mãi đến khi ở trong rừng. Lúc có mặt Diệp Phi Vũ, khối thiên thạch đều phát sáng, vừa rời , ánh sáng cũng tắt lịm. Diệp Phi Vũ cố ý tránh mặt nên ánh sáng mới nhanh chóng biến mất như vậy. Nhưng lần ở bìa rừng, thể trốn đâu nên mới khiến khối thiên thạch phát sáng lâu như vậy, giúp thông qua luồng sáng đó mà chứng kiến được rất nhiều chuyện trong quá khứ.

      Lẽ ra sớm đoán được, nhưng vì Diệp Phi Vũ cố gắng trốn tránh, còn lại mực cho rằng đó là Thượng Quân Trừng, thế nên mới hiểu lầm tới tận bây giờ.

      Từ Nam Phương nhớ lại ngày ở hội đấu giá, Diệp Phi Vũ kéo tay lại, còn tưởng rằng lo mình làm hỏng việc giờ nghĩ lại, căn bản là cũng có cảm giác tim đập nhanh như nên mới tự chủ được làm vậy.

      cũng giống , mỗi lần khối thiên thạch được mở đều run rẩy toàn thân, thậm chí tình trạng còn đáng sợ hơn cả . Lúc ở bìa rừng, sắc mặt trắng bệch, đúng tựa vào thân cây cố gắng duy trì hô hấp, nhưng vẫn vờ làm như có việc gì xảy ra.

      Có thể thời điểm mà Diệp Phi Vũ và Bạch Thanh Dật tỷ thí khi xe lửa lao đến, Diệp Phi Vũ chết.

      Cái chết của cha giúp Từ Nam Phương rời khỏi triều Vạn Lịch, khởi tử hồi sinh của Diệp Phi Vũ đưa tới thời đại này.

      Như vậy, nếu muốn để kẻ vi phạm lịch sử là Từ Nam Phương quay về triều Vạn Lịch, muốn giúp người vốn phải chết là Từ Quang Khải được sống lại, chỉ có cách duy nhất - buộc người nên phục sinh là Diệp Phi Vũ phải tuân theo số phận vốn có.

      Từ Nam Phương hai mắt nhòa lệ, là nên vui hay nên buồn. Đúng lúc này, khối thiên thạch trong tay phát sáng, Từ Nam Phương bình ổn lại trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, : "Diệp Phi Vũ! Diệp Phi Vũ ở gần đây".

      Thế nhưng, ánh sáng đỏ chỉ lóe lên chút rồi vụt tắt Từ Nam Phương sốt sắng tìm quanh. Thượng Quân Trừng cuống quýt tìm cái gì, gọi tên , nhưng dường như tiếng cũng lọt vào tai .

      Từ Nam Phương dừng lại trước cửa thang máy, chiếc bát rơi mặt đất, nước trong bát chảy ra lênh láng vũng, từng miếng sủi cảo nằm phân tán mặt đất, khí nóng vẫn còn bốc lên.

      Từ Nam Phương chợt nhớ đến ngày còn ở Bắc Kinh, bị Thượng Quân Trừng đuổi khỏi căn hộ của . vừa ra đến cổng chung cư trông thấy Diệp Phi Vũ. Giống như đoán trước được bị đuổi, còn mua sẵn bát sủi cảo, đợi bên ngoài. , sợ ăn được mấy món khác nên mua món ăn truyền thống này cho . Khi ấy, còn với , thích nhất ăn sủi cảo.

      Ngày hôm ấy, sủi cảo nóng hổi hâm nóng trái tim lạnh băng của .

      Bát sủi cảo này, có phải là Diệp Phi Vũ mua về cho ?

      Giây phút này, Từ Nam Phương lại bắt đầu do dự. gắng kiềm chế bản thân, ép mình được nghĩ lung tung.

      "Xin hỏi chị là chị Từ?", nhân viên khách sạn từ đầu hành lang bên kia tới, hơi cúi người hỏi . Thấy Từ Nam Phương gật đầu, ta tiếp: " Diệp , đợi ngoài cửa, mời mang đồ theo, cùng ấy tới nơi".

      Từ Nam Phương bừng tỉnh, tất cả đồ mà mang theo chỉ là "ngôi sao lấp lánh"! quay lại phòng, đặt khối thiên thạch vào trong hộp, bưng ra ngoài. Thượng Quân Trừng chờ ngoài cửa phòng.

      mỉm cười với Thượng Quân Trừng: "Để mình em !".

      " được, rất lo", Thượng Quân Trừng cũng muốn để Diệp Phi Vũ và Từ Nam Phương ở gần nhau.

      Nhưng Từ Nam Phương lắc đầu, kiên định : "Đây là chuyện giữa em và ta. Danny, ở đây chờ em".

      Thượng Quân Trừng còn muốn gì đó nhưng Từ Nam Phương nhanh chóng bước lên ôm lấy . Lần này , sợ rằng chẳng còn được quay về gặp nữa.

      Thượng Quân Trừng, có giấc mộng của , có mục tiêu của , cho dù có em, đời này cũng sống rất tốt, phải ?

      Cửa thang máy mở ra, Từ Nam Phương gắng đè xuống nỗi chua xót trong lòng, nhắn nhủ với Thượng Quân Trừng: "Danny, nhất định phải tiếp tục hát, phải viết tặng em nhiều ca khúc hay, được ?".

      Trong lúc Thượng Quân Trừng mỉm cười nhìn , Từ Nam Phương nhanh chóng chạy vào thang máy, ấn nút. Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cười rạng rỡ, với Thượng Quân Trừng: "Danny, em ".

      Lời chưa dứt, hai cánh cửa nặng nề khép chặt lại, tựa như dòng chảy lịch sử cuối cùng cũng tách hai người cùng thời đại ra xa nhau. Mối liên hệ duy nhất giữa họ cũng chỉ có hồi ức này mà thôi.
      **************************
      Last edited by a moderator: 4/2/15

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 71. Muốn Chết

      Diệp Phi Vũ dừng xe bên ngoài khách sạn, thấy Từ Nam Phương ra, bước vội xuống xe, giúp mở cửa, vẫn dịu dàng như thế, khiến Từ Nam Phương có phần mờ mịt. Chẳng lẽ người đánh đổ bát sủi cảo phải ? Chẳng lẽ chưa phát ra biết bí mật của ?

      Từ Nam Phương bình thản ngồi vào xe, để mặc Diệp Phi Vũ cài dây an toàn cho mình: "Chúng ta đâu?".

      " đến nơi em muốn tới", Diệp Phi Vũ làm bộ bí mật.

      Từ Nam Phương gì nữa, len lén ngắm nhìn Diệp Phi Vũ lái xe.

      ta đưa ra khỏi con phố nhộn nhịp càng càng xa, đến khi đường tối đen còn bóng người, tất cả ánh sáng còn lại chỉ là đèn xe của Diệp Phi Vũ. Lần này ta cũng mở đèn trong xe, Từ Nam Phương trong lòng run sợ, biết ta muốn làm gì. cầm chặt "ngôi sao lấp lánh", môi mím lại.

      "Tới rồi!" Tắt máy, Diệp Phi Vũ xuống xe, rồi sang bên kia mở cửa, "Xuống !". vươn tay ra, dường như muốn cầm giúp khối thiên thạch để cởi dây an toàn.

      Từ Nam Phương đưa khối thiên thạch cho Diệp Phi Vũ. Có lẽ nhận ra lo lắng của , Diệp Phi Vũ bình thản : "Yên tâm. Tôi rồi, đây là nơi em muốn đến". ta cúi người cởi dây an toàn cho , rồi mình về phía trước.

      Đèn xe vẫn bật sáng, Từ Nam Phương dựa vào ánh đèn quan sát, nơi này rất hoang vu, mặt đất đâu đâu cũng là cỏ dại. cảnh giác theo Diệp Phi Vũ, lúc đứng lại bên cạnh , chợt cảm thấy sợ hãi. Phía trước là đoạn đường sắt dài, trong màn đêm, chỉ có thể trông thấy những ngọn đèn chỉ đường màu đỏ nhập nhòe nơi xa tít tắp. Đường sắt quanh co bốc lên luồng khí lạnh thấu xương, u, mờ mịt.

      "Vì sao đưa em tới đây?", Từ Nam Phương gắng duy trì bình tĩnh.

      "Đây chẳng phải là mong muốn của em sao?" Thanh của Diệp Phi Vũ rất , "Em muốn quay về, nếu tôi chết làm sao em về được?".

      Từ Nam Phương rùng mình, quả nhiên là Diệp Phi Vũ nhìn thấu bụng dạ . Nhưng lảng tránh, lạnh nhạt : "Thực ra ngay từ đầu biết, em quay về chết, đúng ?"

      "Đúng!", Diệp Phi Vũ nhìn đoạn đường sắt quanh co, tâm dường như cũng theo nó mà giãi bày, "Lúc tôi còn ở Sơn Tây, trước khi gặp em, lẽ ra tôi chết rồi. Ừm, chính là tại con đường sắt như thế này, chỉ khắc trước cả người tôi mình mẩy đầy thương tích, vậy mà khắc sau hoàn toàn còn tổn thương gì, tuyến tàu hỏa cho tôi chết, rồi lại cho tôi sống. Tôi thậm chí thể tin được rằng mình sống lại, lúc ấy tôi nghĩ, ông trời thương tình tôi, muốn giúp tôi báo thù cho mẹ. Biết vì sao tôi do dự mà tin ngay chuyện em vượt thời gian ?", Diệp Phi Vũ cười khổ, "Ngay cả chuyện cải tử hồi sinh còn xảy ra còn có cái gì mà tôi thể chấp nhận?".

      " biết từ khi nào? Lúc ở buổi đấu giá ư?", nghĩ đến thù hận của Diệp Phi Vũ, Từ Nam Phương có phần hoảng sợ.

      Giọng của Diệp Phi Vũ chợt thê lương: "Em với tôi, nếu lấy được 'ngôi sao lấp lánh', em có thể quay về. Lúc ấy, tôi biết việc em quay về lại liên quan tới sống chết của tôi. Đến khi buổi đấu giá diễn ra, tôi mới biết, hóa ra mình có liên quan mật thiết tới 'ngôi sao lấp lánh'. Như vậy, chuyện tôi khởi tử hồi sinh gắn liền tới việc em vượt thời gian".

      Nếu lần nữa vượt thời gian trở về Thượng Quân Trừng phải chết.

      Nghĩ tới hôm ấy, Diệp Phi Vũ còn bị Thượng Quân Trừng lôi ra khỏi hội trường buổi đấu giá để chuyện, chẳng có chút nào dị thường, Từ Nam Phương khỏi bội phục: "Biết có liên quan tới tính mạng mình mà còn điềm nhiên như , lãnh đạm này của , sợ rằng chẳng ai bì được".

      Diệp Phi Vũ vẫn để lộ biểu cảm gì, đôi mắt sâu thẳm, câu nhiều ý: " phải tôi điềm nhiên như , chỉ là tôi sống đến bây giờ cũng chỉ vì muốn báo thù. Bây giờ thù trả, ông ta ở trong ngục cũng chẳng được sống yên ổn. Tâm nguyện của tôi thành, giờ đến lượt em". nỗ lực khiến sắc mặt mình bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, nhưng mặt nước ấy lại đằng đằng tử khí, u ám đến đáng sợ.

      "Tôi giúp em, cũng làm hại đến Quân Trừng. Em thấy , tôi hoàn toàn khiến cậu ấy bị tổn thương gì." như đọc thuộc lòng, "Đây là đường sắt, có lẽ chọn nơi này sát với tình hình lúc trước, khả năng xảy ra sơ suất khi em quay về cực ".

      xong, vẫy tay bảo lấy "ngôi sao lấp lánh" ra, thế nhưng Từ Nam Phương cứng ngắc toàn thân, tay chân hoàn toàn cử động được.

      giây trước, vẫn còn nghĩ kế gài bẫy Diệp Phi Vũ, giây trước, vẫn còn nghĩ cách để Diệp Phi Vũ đưa mình quay về.

      Vậy mà tại, chủ động đề nghị được chết để giúp hoàn thành tâm nguyện.

      Đường nhìn của thoáng cái nhòa , thể tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Phi Vũ toàn thân đầy máu trước mặt mình. Dường như cảnh tượng ấy khiến trái tim đập nhanh mà chết .

      " lùi bước để tiến hai bước phải ?", Từ Nam Phương liếm đôi môi khô khốc vì bị gió thổi.

      "Lấy lùi để tiến?" Rốt cuộc Diệp Phi Vũ cũng quay đầu nhìn , "Trong lòng em, tôi là loại người như vậy?".

      Từ Nam Phương gắng duy trì trấn tĩnh: "Chẳng lẽ đúng? Rất nhiều lần cố ý tránh xa 'ngôi sao lấp lánh', chẳng phải vì sợ tôi phát ra ư? biết tôi hiểu lầm Thượng Quân Trừng người mở ra 'ngôi sao lấp lánh' nhưng cứ mặc kệ để tôi hiểu lầm, như vậy còn phải lấy lùi để tiến ư?".

      Thân thể Diệp Phi Vũ run lên, cười buồn bã: "Theo như em , tất cả những gì tôi làm chỉ có ngần ấy thôi ư? Tôi tác hợp em và Thượng Quân Trừng, cố ý tạo cơ hội cho hai người đến được với nhau, còn sai Bạch Thanh Dật giả vờ truy sát em, tạo cơ hội cho Quân Trừng làm hùng cứu mỹ nhân, những điều này em quên rồi ư?".

      "... vì sao?", Từ Nam Phương vô thức hỏi.

      "Vì sao? Cần gì phải hỏi câu này? Biết rồi cũng đâu có lợi?" Vẻ mặt Diệp Phi Vũ sớm tê dại, "Đáp án thế nào, thực ra em biết rồi, chẳng qua, em xem thường muốn hỏi đến".

      nhìn , tức giận duy nhất còn sót lại là ánh mắt của , thế nhưng lúc này, đôi mắt ấy tràn ngập thất vọng: "Tôi biết em thích người như tôi, tôi cũng chẳng bao giờ dám tưởng tượng em tôi. Thế nên, có đôi khi tôi nghĩ, em Thượng Quân Trừng cũng tốt! Em càng cậu ta, càng nỡ rời xa cậu ta. Chí ít em tình nguyện ở lại vì cậu ta, như thế, tôi còn được trông thấy em mỗi ngày! Với tôi, thỉnh thoảng được trông thấy em là quá đủ? Cho dù, em chỉ coi tôi là đồng minh, cho dù, giữa chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, lợi dụng lẫn nhau, tôi cũng quan tâm...".

      "...", Từ Nam Phương dường như quên mất phải dùng từ ngữ nào để biểu đạt, "Muốn tôi ở lại, là vì muốn mỗi ngày được nhìn thấy tôi?".

      "Lý do rất ngốc nghếch, rất nực cười phải ?" Diệp Phi Vũ đờ đẫn cười, "Lúc trông thấy ông ta bị cảnh sát bắt , tôi tưởng rằng tâm nguyện duy nhất đời này của mình thành rồi, tôi chẳng cần lo lắng gì nữa. Thế nhưng, hóa ra tôi nhầm. Lúc thù trả xong, tôi cũng vui vẻ như trong tưởng tượng. biết là vì thời gian quá lâu nên mối thù phai nhạt, hay là vì hiểu trả thù rồi mình nên trả mạng về cho ông trời, nên giúp em mở ra 'ngôi sao lấp lánh' để em trở về... Thực ra, lúc ấy tôi mới phát , sau khi gặp được em, tôi rất sợ chết, bởi vì, chết rồi, tôi còn được gặp em, được nghe em thổi kèn lá".

      cầm lấy chiếc lá, trong đầu thoáng lên hình ảnh ngồi giữa mảnh rừng, lắng nghe thổi những giai điệu du dương. "Nếu thời gian có thể dừng lại tốt biết mấy!"

      "Tôi biết em quyết tâm muốn quay về, cũng như tôi biết chắc rằng giúp em lấy được 'ngôi sao lấp lánh' tôi phải chết, nhưng tôi vẫn lựa chọn liên thủ với em, vẫn muốn lợi dụng em làm loạn nhà họ Hạ. Có lẽ, lòng tham của tôi quá lớn, tôi muốn quá nhiều thứ, nên tôi mới càng sợ. Sợ ngày ấy đến quá nhanh! Cho dù em hiểu lầm Thượng Quân Trừng là người kia sao chứ? Vì muốn bảo vệ cậu ấy mà cuối cùng, em lựa chọn tôi làm kẻ thế thân để khai đao...", cười chua xót, "Cũng may, thực ra tôi mới chính là người kia, vậy nên, em cần phiền não...".

      "... biết em cố tình ở bên cạnh vì muốn chết thay... mà còn...", Từ Nam Phương cảm nhận được hai gò má mình lạnh lẽo, chất lỏng kia chảy xuống mặt nhưng hề hay biết, " điên rồi!". Biết gài bẫy, biết là rượu độc, vậy mà vẫn uống.

      Thấy Từ Nam Phương rơi lệ, Diệp Phi Vũ vươn tay muốn lau nhưng tay khựng giữa trung, rồi chậm rãi buông xuống.

      "Có lẽ tôi quá mơ mộng viển vông! Em hôn tôi trước mặt nhiều người như vậy, tôi lại cảm thấy đó là thời khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mình. Có thể được ở bên em ngày, , chỉ cần nửa ngày, tôi cảm thấy thỏa mãn rồi. Em đúng, dù em lòng tôi có sao, dù em ôm tôi nhưng trong lòng lại giữ hình bóng người khác có sao? Chí ít, em cũng thử lần thôi, tôi cũng từng có được em, từng được ôm em. Vậy là đủ rồi. Em tôi ích kỷ cũng được, tôi quá si tâm ảo tưởng cũng sao. Mặc dù em ở bên tôi chỉ ngày ngắn ngủi, nhưng đó là ngày đẹp nhất, tôi mãi mãi ghi nhớ! giờ, dù có phải chết, tôi cũng tiếc...".

      gương mặt là nụ cười thỏa mãn, vươn tay muốn lấy chiếc hộp trong tay nhưng ôm khư khư trước ngực, lúc này khóc ra tiếng: "Diệp Phi Vũ, lại... lại chơi trò tâm kế với em... với em nhiều như vậy chính là muốn em hổ thẹn, hổ thẹn với cả đời... ... độc ác... em để đạt được mục đích".

      Thế nhưng Diệp Phi Vũ nhào tới tách hai tay ra, dù Từ Nam Phương có lùi lại, ôm chiếc hộp chặt thế nào cũng vẫn bị nhàng cướp . Tia sáng đỏ thoáng chốc phát ra, chưa bao giờ kịch liệt như lúc này, Từ Nam Phương nhất thời cảm thấy trời rung đất chuyển nhưng vẫn cố gắng đè nén cơn hỗn loạn này xuống, liều mạng nhìn về phía Diệp Phi Vũ. lấy "ngôi sao lấp lánh" ra khỏi hộp, cầm trong tay.

      Sắc mặt trắng bệch, thân thế lảo đảo nhưng vẫn liều sống liều chết giữ thăng bằng. chống đỡ đến cùng, từng chữ ra dường như đều tiêu hao rất nhiều sức lực.

      "Nam Phương, Nam Phương... từ khi biết... tính mạng của em và tôi có thể nối... nối liền thời gian, tôi... tôi rất hạnh phúc... Bởi vì, so với Thượng Quân Trừng, tôi có duyên phận với em hơn..."

      Từ Nam Phương gắng kìm nén nỗi kích động, nhào vào trong lòng Diệp Phi Vũ, lệ tuôn trào: "Phi Vũ, Phi Vũ, đừng tốt với em như vậy! Em muốn quay về nữa, em cũng muốn phải chết... được ...".

      Những giọt nước mắt của rơi xuống lồng ngực Diệp Phi Vũ. Hóa ra cơ thể lạnh lẽo run rẩy này đối với lại quan trọng đến thế.

      những tưởng cả đời này lòng mình chỉ vướng bận Thượng Quân Trừng, vì cần người chăm sóc, vì cách biểu đạt tình khiến đắm đuối. Trong lòng vô thức bài xích Diệp Phi Vũ chỉ biết có mưu và lợi dụng. Thế nhưng, cuối cùng Diệp Phi Vũ vẫn dùng cách thức riêng của mình để chiếm trọn trái tim . Đáng tiếc, khi hiểu lòng mình tất cả muộn.

      Từ Nam Phương cắn răng, vươn tay ra muốn lấy lại "ngôi sao lấp lánh", nhưng khi tay vừa mới chạm vào nó, cũng thể rút ra được nữa. hoảng hốt nhìn Diệp Phi Vũ, bỗng thấy cười: "Ngôi sao lấp lánh, chỉ khi... có tôi và em ở bên cạnh, nó mới mở ra...".

      Hai bàn tay của họ giống như hai đầu nam châm trái dấu, hút lấy nhau, dán chặt vào khối thiên thạch. Luồng sáng đỏ chuyển dần thành bảy sắc, tựa màn pháo hoa rực rỡ giữa đêm đen, biết lúc nào tan biến như khói mây...

      "Đừng! Phi Vũ...", Từ Nam Phương thấy Diệp Phi Vũ giống như bị thứ gì đó nuốt chửng, cơ thể càng lúc càng mờ dần , "Em còn muốn với ...". Chưa hết câu, cảm thấy chính mình như bị ném vào hỏa lò nóng rực, muốn nữa cũng thể thốt nên lời, ngay cả nhìn lần cuối cũng kịp.

      vẫn còn câu chưa được với bị ném vào cái động tối đen đáy, não bộ trở nên hỗn loạn. Nhưng trong đầu vẫn còn tia ý thức, muốn với người ba chữ...
      Last edited by a moderator: 4/2/15

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 72

      "Từ ái phi... Từ ái phi...", giọng già nua như tiếng chuông vang lên bên tai khiến Từ Nam Phương giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.

      mở mắt, trông thấy ông lão vuốt ve bàn tay mình. Từ Nam Phương hoảng sợ rụt tay về, nhưng bình tĩnh lại mới nhận ra ông lão kia chính là Hoàng đế Vạn Lịch, là phu quân của mình.

      Mình cứ như vậy mà trở về sao? Còn ấy? ấy cứ như vậy mà chết sao?

      Trái tim Từ Nam Phương co thắt lại, muốn khóc, muốn hét lên, nhưng toàn thân chút khí lực, cõi lòng tựa như khô kiệt, ngay cả giọt nước mắt cũng có.

      gắng khôi phục trạng thái bình thường, nhưng sâu trong đáy lòng dường như có nơi thể chạm vào chỉ cần khẽ chạm lập tức vỡ thành nhiều mảnh vụn.

      Từ Nam Phương cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhìn bốn phía, trông thấy xung quanh mình bị rất nhiều người vây lấy, có Hoàng đế Vạn Lịch, có Hoàng hậu và rất nhiều phi tần.

      Đây là cung Càn Thanh, nằm ở Đông Noãn các.

      Kiếp này, lại vượt qua mấy trăm năm, tiếc rằng, mối bận tâm và đẹp đẽ của mấy trăm năm ấy chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng rồi, giờ đây tất cả chỉ còn là hồi ức còn sót lại.

      muốn nhớ lại khuôn mặt , nhưng chỉ trông thấy vị Hoàng đế già nua nâng cằm mình, nhìn chút rồi lại thấy ông ta nắm tay mình, ho khan hai tiếng, dò hỏi: "Ái phi, nàng rốt cuộc làm ảo thuật gì thế? Vì sao đột nhiên biến mất trước mặt mọi người, dọa Trẫm hú vía phen, muốn sai người tìm nàng lại từ trời giáng xuống, trở về trong bộ dạng kỳ lạ thế này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?".

      Đoàn phi tần cũng trừng mắt nhìn Từ Nam Phương, quên mất cả châm chọc, mỉa mai.

      Chỉ có Hoàng hậu cười khẩy tiếng rồi : "Từ phi và Từ ngự sử rất tinh thông mấy thứ tà đạo này, thế nên muốn dùng nó để mê hoặc người khác".

      Từ Nam Phương cúi đầu nhìn, hóa ra người mình vẫn còn mặc quần áo thời đại. Nghe thấy Hoàng hậu nhắc tới cha mình, mừng rỡ, thần sắc cũng khôi phục sức sống, nhìn vị Hoàng đế già, nhanh trí : "Hóa ra 'ngôi sao lấp lánh' có thể đưa người ta gặp Thiên Thần".

      "Ngôi sao lấp lánh, Thiên Thần?"

      "Vâng, khối sao băng này có tên là 'ngôi sao lấp lánh', Nam Phương bị nó đưa lên Trời. Thiên thần còn giúp Nam Phương cứu cha thoát khỏi lưỡi kiếm sai đường. Trang phục người Nam Phương cũng là từ nơi của thiên thần mà có. Chỉ cần Nam Phương ngày đêm thấy Hoàng thượng cầu phúc, là có thể giúp Hoàng thượng trường sinh bất lão".

      " có chuyện gặp thần tiên?", Hoàng đế Vạn Lịch bệnh tình nguy kịch, vừa thấy vậy tinh thần vựng dậy rất nhiều, "Từ ái phi, nàng đúng là phúc tinh của Trẫm...".

      "Nhưng mà, Nam Phương muốn thay Hoàng thượng tụng kinh niệm phật, cần nhất là thành tâm, cúi xin Hoàng thượng cho phép Nam Phương đến đạo quán thành kính cầu nguyện. Trong lúc Nam Phương niệm kinh, cho phép người khác quấy rầy."

      "Được Trẫm cho xây đạo quán trong cung, nàng có thể ở trong đó tu hành", Hoàng đế Vạn Lịch hưng phấn .

      "Xằng bậy!" Chưa đợi Từ Nam Phương lên tiếng phản đối chuyện xây đạo quán trong cung, Hoàng hậu mở miệng ngăn cản: "Từ phi, ngươi dám ở đây năng xằng bậy, bản cung tin vào cái kỳ ngộ mà ngươi đâu".

      Lời của Hoàng hậu lập tức chọc giận Từ Nam Phương, khiến lạnh lùng trở lại: "Có kỳ ngộ này hay , Hoàng hậu nương nương cứ sai người đến Hàam dò hỏi biết. Xem có phải phụ thân của thần thiếp bị lưỡi kiếm xẹt qua, thoát chết trong nháy mắt, cọng tóc cũng bị thiệt hại hay !". Từ Nam Phương phóng ánh mắt sắc bén về phía Hoàng hậu như muốn xuyên thấu vào lòng dạ bà ta, "Chỉ có điều, phụ thân của thần thiếp bị ngộ thương, hay là có người cố ý làm hại, việc này còn cần Hoàng hậu nương nương điều tra làm ".

      Hoàng hậu mặt biến sắc, ngờ Từ Nam Phương lại biết chuyện phụ thân mình suýt mất mạng, mà toàn bộ việc cũng là do tay Hoàng hậu sắp xếp. Bà ta dám gì nữa, lúc này Hoàng đế vuốt ve bàn tay Từ Nam Phương, cười : " có chuyện như vậy sao? Trẫm triệu Từ ngự sử hồi kinh để hỏi cho ràng".

      Từ Nam Phương rút tay ra, vô cùng ủng hộ quyết định này của Vạn Lịch: "Nam Phương cũng lâu chưa được gặp phụ thân".

      Cả đời này chỉ lo lắng điều duy nhất là cha mình, có thể nhìn thấy cha tâm nguyện đời này của thành.

      Mùa xuân năm Vạn Lịch thứ Bốn mươi tám, Từ Quang Khải được triệu vào cung gặp Thánh thượng. Chuyện khởi tử hồi sinh của ông khiến Hoàng đế Vạn Lịch vô cùng hứng thú, thế nên việc xây dựng đạo quán cho Từ Nam Phương nhanh chóng được tiến hành.

      Dưới thỉnh cầu của Từ Quang Khải, Vạn Lịch đặc biệt cho phép Từ Nam Phương về thăm cha nửa ngày.

      Trong Từ phủ.

      Từ Nam Phương cùng cha dạo trong hậu hoa viên, cỏ xanh liễu vàng, ý xuân tràn trề, hương thơm ngào ngạt, nhưng thần sắc Từ Nam Phương lại vô cùng ủ rũ.

      Từ Quang Khải bỗng nhiên dừng bước, nhìn con mình, nghiêm túc hỏi: "Nam Phương, ta hỏi con ba câu hỏi, con phải thành thực trả lời".

      Từ Nam Phương ý tứ của cha, chỉ có thể gật đầu.

      "Ngôi sao lấp lánh, rốt cuộc đưa con đâu?" Sợ Từ Nam Phương qua loa lấy lệ, Từ Quang Khải vội bổ sung, "Đừng với ta là Thiên Thần, cả con và ta đều biết đó là chuyện hoang đường". Giọng của ông lớn, hơn nữa lại chọn địa điểm là nơi vắng vẻ có chỗ nào khuất, đương nhiên là đề phòng bị kẻ khác nghe lén.

      Từ Nam Phương cũng biết cha mình trở nên dè chừng như vậy từ bao giờ, trầm ngâm hồi lâu rồi trả lời: "Con đến tương lai bốn trăm năm sau".

      còn tưởng cha mình nghe , nhưng Từ Quang Khải chỉ trừng mắt, ông vuốt râu: "Được, vậy , con quay về bằng cách nào?".

      Nghe câu hỏi này, Từ Nam Phương chợt cảm thấy tim mình đau nhói, hô hấp thông, ôm ngực, hổn hển thở dốc. Thấy cha chằm chằm nhìn mình, muốn mở miệng , nhưng cả người ngừng run rẩy, hai hàm răng va vào nhau phát ra những tiếng động khe khẽ.

      Vết thương, quả nhiên nên chạm vào.

      Từ Quang Khải cũng ngờ con lại có phản ứng dữ dội như vậy, ông thở dài: " vậy, cần hỏi câu thứ ba nữa". Ông về phía trước, ra hiệu cho Từ Nam Phương theo mình vào "tàng thư lâu".

      Từ Nam Phương vừa bước vào thấy cha mình đóng cửa lại, rồi vọng vào trong: "Ra !".

      Từ Nam Phương lấy làm lạ, nhưng thoáng cái trông thấy thân ảnh bước ra từ phía sau kệ sách. ta là thư đồng, mặc chiếc áo bằng vải bố màu lam, thế nhưng khuôn mặt...

      Từ Nam Phương suýt nữa đứng vững, ngỡ rằng mình bị ảo giác, nhưng người kia nhanh chóng tới trước mặt , đỡ lấy , để té ngã.

      ngắm nhìn khuôn mặt ấy, đường nhìn bỗng nhòa : "Sao... sao có thể... em nằm mơ chứ...". nắm lấy tay , ấm, rất ấm! Giấc mơ này chân thực quá!

      "Em mơ! Tôi cũng nghĩ mình mơ, ngờ mình chẳng những chết, mà còn được cùng em sống lại!", Diệp Phi Vũ , "Càng trùng hợp hơn, tôi được chứng kiến chuyện bác trai cải tử hoàn sinh! Cũng nhờ bác trai mà tôi mới được gặp lại em".

      Nhịp tim của Từ Nam Phương rốt cuộc cũng trở lại bình thường, trái tim chịu đựng bao nhiêu hủy hoại cuối cùng được sống trở lại: "... hại em mình chịu đau khổ...".

      Diệp Phi Vũ gượng cười: "Tôi nhờ bác trai hỏi em ba câu hỏi, nếu em sống tốt, tôi quấy rầy em...".

      Từ Nam Phương giãy ra khỏi vòng tay của Diệp Phi Vũ: "Em làm sao có thể sống tốt?".

      vội lau nước mắt, giống như làm vậy giúp nhìn ràng hơn, lúc này thể khống chế được bản thân nữa: " có biết, em vẫn luôn muốn với ba chữ, ba chữ ấy dằn vặt em rất lâu, rất lâu...".

      Diệp Phi Vũ nhìn chằm chằm , ánh mắt khó tin: "Là... ba chữ nào?".

      Từ Nam Phương thôi khóc, bật cười. Diệp Phi Vũ sao đến giờ này còn ngốc như vậy? đưa hai tay lên ngực, làm thành hình trái tim, rồi từ từ di chuyển về phía ngực .

      Diệp Phi Vũ xúc động, kéo về phía mình, ngọc bội va chạm khẽ kêu lên leng keng, dường như đó là thứ thanh tuyệt vời nhất thế gian này. : "Đừng với ba chữ đó, muốn em từ nay về sau mỗi ngày đều phải , kiếp sau cũng vậy..."

      Tháng Tư, năm Vạn Lịch thứ Bốn mươi tám, Hoàng đế Vạn Lịch bệnh nặng, Từ Nam Phương vâng mệnh vua dẫn đoàn người về phía Đông Hải tầm tiên sơn, từ đó về sau bặt vô tín, quay lại nữa.

      Ngày Hai mươi mốt tháng Bảy, năm Vạn Lịch thứ Bốn mươi tám, Hoàng đế Vạn Lịch băng hà. Tháng Mười, Hoàng đế Vạn Lịch được an táng trong Định Lăng, lấy áo mũ của Từ Nam Phương nhập quan, mai táng bên cạnh.

      ----------------HẾT----------------

      Last edited by a moderator: 4/2/15

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :