1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bí mật của tổng giám đốc - Nhạc Nhan (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9
      Dương Tử Uyển phát mình gần đây luôn nhìn theo bóng của Phương Nam.

      rất thích nhìn dáng vẻ của lúc mặc tây trang cao cấp màu xám đậm, bả vai rộng lớn của nhìn vô cùng có khí thế.

      Khi làm việc, tóc của luôn được chải về phía sau, có chút rối loạn nào, hết sức chỉnh tề.

      Phương Nam thường mang lại cho người khác loại cảm giác cấm dục, luôn luôn yên tĩnh ít , mặt lạnh.

      Mặc dù nhìn như vậy có sức quyến rũ đặc biệt, nhưng Dương Tử Uyển vẫn vì mà đau lòng.

      Bởi vì mỗi người đều có tư thái nguyên thủy nhất, lúc nên khóc khóc, lúc nên cười cười, khi tức giận gào thét, đấy mới là cuộc sống thuần túy nhất, trạng thái hạnh phúc nhất.

      ràng Phương Nam phải người như thế?

      Có lẽ là thân là người thừa kế tập đoàn Trường Phong, gánh nặng này ép buộc thành như vậy ?

      Nếu như nghiêm túc, khó giữ được có uy nghiêm, liền có cách khiến những người lớn tuổi và những người là họ hàng thân thiết của Nghê Vạn Hùng thần phục.

      Người muốn ngồi địa vị cao nhất định phải trả giá lớn, cái giá mà Phương Nam phải trả là mất khả năng vui cười.

      Dương Tử Uyển nhìn bóng dáng Phương Nam, tim luôn mơ hồ có cảm giác đau đớn.

      ra , thích nhìn nhất là thời điểm Phương Nam mặc quần áo, hoặc lúc chỉ quấn cái khăn tăm. :sweat:

      Bởi vì chỉ có giờ phút này, cần ngụy trang gì.

      Lúc mặc quần áo chỉ làm cho người khác cảm thấy rất vĩ đại, nhưng khi cởi quần áo ra phát ra có thân thể gầy gò mà cân xứng, đó là hình dáng hoàn mỹ được rèn luyện quanh năm.

      Với người cao 1m90 mà , hông của có vẻ hết sức , bắp thịt ở lưng mặc dù có cơ ràng, lại tràn đầy lực cùng mỹ, đường cong lưu loát làm cho mỗi lần nhìn thấy đều khiến Dương Tử Uyển muốn cầm máy ảnh lên chụp lại. Tuy thích chụp cảnh quan thiên nhiên cùng động vật hoang dã, nhưng mà, người đàn ông trước mặt làm xúc động ý muốn với thân thể con người.

      như con báo đen nghỉ ngơi, nhàn rỗi rồi lại tùy lúc lấp rình bắt con mồi, giọt nước chảy xuống dọc theo đường cong ở lưng chảy xuống, cuối cùng dừng ở dưới khăn tắm, hình dáng đó ở dưới ánh đèn mờ có vẻ sexy đặc biệt.

      Mỗi lúc này, Dương Tử Uyển giống như hình dung của Cố Yên Nhiên vậy, mặt đỏ tim đập mạnh, hormone tăng vọt.

      Mỗi buổi tối Phương Nam ôm ngủ.

      phát mình bài xích chuyện này, nếu như ngày kia bởi vì công việc mệt mỏi mà ngủ sớm, ôm ngủ, nghĩ mình có thể bị mất ngủ.

      Thời điểm hoan ái, luôn nhìn chằm chằm môi của Phương Nam. Bờ môi của rất đẹp, màu nhàn nhạt, rất mỏng, rất sexy, lại luôn mím chặt.

      Dương Tử Uyển rất muốn sờ bờ môi chút, nhàng, từ từ, lấy ngón tay lướt qua môi chút.

      Mỗi lần nghĩ như vậy, thân thể của tê tê, tô, rất dễ dàng đạt tới cao triều.

      rất muốn hôn môi .

      Mặc dù lúc trước bị cường hôn rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên chủ động hôn .

      Lúc ở Nam Phi, vì tác dụng của thuốc, hoàn toàn mất khống chế, nhớ mình rốt cuộc hôn bao nhiêu lần, bị hôn bao nhiêu lần, chỉ biết khi tỉnh táo, đôi môi sưng sưng , đầu lưỡi đau suốt ngày.

      Có lẽ hôn môi có ma lực, từ khi bị hôn, liền bị hôn đến mất hồn.

      phát mình .

      Vì thế, nhịn được có chút nôn nóng, cũng càng ngày càng khó giữ vững yên lặng trong tim.

      Ban đầu ở thời điểm ký hợp đồng, tim của cũng từng thoáng lên kết quả như vậy, nhưng rất nhanh bị vùi tắt, bởi vì đây là kết quả tồi tệ nhất, ngờ cuối cùng vẫn như mong muốn.

      , nhưng mà, giữa chỉ có hợp đồng, cho phép có tình cảm.

      Ai cho biết, phải làm gì bây giờ?

      Bởi vì nghỉ hè, Dương Tử Uyển ngày ngày đều đến bệnh viện, có lúc đời cả nửa ngày, nhưng Nghê Vạn Hùng vẫn gặp .

      cầu nguyện Nghê Vạn Hùng có thể được sống mãi, tốt nhất là sống lâu hơn cả .

      Chỉ cần Nghê Vạn Hùng còn sống ngày, có thể ở bên cạnh Phương Nam nhiều hơn ngày.

      Chẳng sợ dù chỉ là thế thân, chẳng sợ kết hôn hợp đồng, Dương Tử Uyển còn quan tâm tới.

      Cố Yên Nhiên rất đúng, phụ nữ rất dễ người đàn ông đầu tiên của mình.

      Có thể, ở trong tiềm thức của sớm , cho nên mới ỡm ờ chấp nhận xâm phạm của trong đêm tân hôn.

      quá giả tạo, ràng chỗ sâu đáy lòng cũng là tình nguyện, lại coi bản thân là người bị hại, Phương Nam là dã thú.

      Dương Tử Uyển vừa khinh thường mình, vừa lại mâu thuẫn vì mình còn có thể ở bên cạnh Phương Nam mà thầm mừng rỡ.

      Cố Yên Nhiên cho xem hình mà Thái Xa Luân gửi tới, quả bị ghép ảnh khỏa thân. Ghép mặt vào thân thể của người khác. Tên đàn ông hèn hạ vô sỉ đến cực điểm dùng loại phương pháp này để uy hiếp , nếu phát tán ra truyền thông, để cho bé lọ lem leo lên cành cao làm phượng hoàng như nguyên hình.

      Khó trách, Phương Nam lại ra tay với Thái Xa Luân như vậy. Khi nhìn thấy hình, đột nhiên cảm thấy ngay cả tay trái của Thái Xa Luân có bị phế cũng coi là quá đáng.

      Dương Tử Uyển phát mình hiểu Phương Nam, lặng lẽ làm tất cả, cái gì cũng .

      Tại sao vậy chứ?

      Dương Tử Uyển càng ngày càng sốt ruột, càng ngày càng bất an, mặt thầm cầu nguyện cuộc sống này vĩnh viễn tiếp tục, mặt trong lòng lại cho rằng nên vì hợp đồng hôn nhân này mà cuộc sống bị hành hạ.

      Coi như có thể sống bên cạnh Phương Nam sao?

      thương , chỉ vì có được tài sản mười tỷ Đô-la cùng cái ghế người thừa kế tập đoàn.

      Sống trong lo nghĩ, Dương Tử Uyển ngày càng gầy gò.

      Hôm nay, đứng trong sân, cầm máy ảnh chụp hình đám mây bầu trời, Hứa tẩu vội vã đến tìm .

      "Phu nhân, tiên sinh muốn lập tức đến bệnh viện."

      "Chẳng lẽ. . . . . . Nghê tiên sinh. . . . . ." Tim Dương Tử Uyển trầm xuống. Rốt cuộc cũng đến ngày này rồi sao?

      ", thân thể lão gia vẫn khỏe, nghe hôm nay ngài mời luật sư tuyên đọc di chúc."

      Dương Tử Uyển càng giật mình, nhưng liền chạy về phòng, thay quần áo, để tài xế lái xe đưa đến bệnh viện.

      Trong phòng bệnh đặc biệt của Nghê Vạn Hùng đầy ắp người.

      Hễ là dính chút quan hệ hôn nhân, chút quan hệ bạn bè đều tới, mọi người đều giống như chờ đợi bữa tiệc thịnh soạn vậy, ánh mắt lóe lên, mười phần hưng phấn.

      Bọn họ ngờ Nghê Vạn Hùng tuyên đọc di chúc khi còn sống.

      Cái Lão Hồ Ly tung hoành ngang dọc thương trường này quả nhiên giống bình thường, làm việc luôn ngoài dự đoán của mọi người.

      "A, Phương phu nhân, xin dừng bước." Thấy Dương Tử Uyển muốn vào bên trong, y tá vội vàng tiến lên ngăn cản .

      "Ông. . . . . .Nghê tiên sinh sao rồi?" gấp gáp hỏi.

      "Tinh thần Nghê tiên sinh rất tốt, xin cần lo lắng." Y tá giọng : "Nhưng Nghê tiên sinh đặc biệt phân phó, Phương phu nhân ở bên ngoài nghe là được rồi, cần vào bên trong."

      Tâm Dương Tử Uyển đột nhiên trầm xuống, tay chân lạnh như băng.

      Nghê Vạn Hùng biết là Nghê Hải Đường giả sao?

      cười khổ tiếng, chán nản ngồi ở ghế sa lon, trước mắt biến thành màu đen.

      Vốn là như vậy, có quan hệ gì với Nghê Vạn Hùng, ông mời luật sư tuyên đọc di chúc, thậm trí còn muốn có mặt, có thể cho đứng bên ngoài nghe, cho mặt mũi lắm rồi.

      Di chúc Nghê Vạn Hùng, chia tài sản của ông thành hai phần. Thứ nhất là tiền mặt gửi ngân hàng, bao gồm tiền Đài Loan cùng các loại ngoại tệ, cùng với ngôi nhà danh nghĩa bán đấu giá, các loại đồ cổ, ước chừng mười tỷ Đô-la, chia ra làm hai, nửa quyên cho các tổ chức từ thiện cùng với các quỹ dự bị cho nhu cầu cấp thiết của nhà nước, nửa chia đều cho người thân huyết thống của ông. Thư hai, sáu mươi lăm phần trăm cổ phần tập đoàn Trường Phong ông có toàn bộ đều giao cho Phương Nam thừa kế, Phương Nam cũng nhận chức vị cao nhất, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc tập đoàn.

      Bởi vì Phương Nam vốn có mười phần trăm cổ phần tập đoàn trong tay, bây giờ có thêm sáu mươi lăm phần trăm cổ phần từ Nghê Vạn Hùng, tương đương nắm giữ toàn bộ tập đoàn Trường Phong nắm trong tay.

      Mặt khác, di chúc cuối cùng đặc biệt nhấn mạnh lần nữa, nếu có người vừa lòng với di chúc, cố gắng tranh đoạt tài sản hoặc địa vị của người khác, đồng nghĩa với tự động bỏ quyền thừa kế, tài sản tương ứng của người đó được chia đều cho những người có ích khác.

      ràng, lời tuyên bố này của Nghê Vạn Hùng là vì bảo vệ Phương Nam, là người thừa kế duy nhất có quan hệ máu mủ cùng Nghê Vạn Hùng, lại có được tập đoàn Trường Phong, khó tránh khỏi những người khác phục.

      Cuối cùng, Nghê Vạn Hùng đặc biệt nhắc tới Dương Tử Uyển, ông cảm ơn Dương Tử Uyển nguyện ý thay thế Nghê Hải Đường đến an ủi người khác vào những năm tháng cuối cùng, nhưng Dương Tử Uyển cuối cùng vẫn phải là Nghê Hải Đường, vì vậy cũng nhận được bất kỳ tài sản nào.

      Về việc, Dương Tử Uyển cùng Phương Nam kết hôn, ông can thiệp nữa, mặc cho hai người trong cuộc quyết định tiếp tục hoặc là ly hôn.

      Nghe được lời cuối cùng, Dương Tử Uyển ảm đạm rời .

      để ý việc mình có được phần tiền, bởi vì phải là Nghê Hải Đường, vốn là nên có được cái gì, để ý chính là Nghê Vạn Hùng đến lúc cuối cũng chịu nhìn mặt , đối với bản thân chỉ là thế thân cảm thấy có lỗi, nhưng mà, thích ông cụ có cặp mắt chim ưng này, trong ánh mắt của ông, nhìn thấy ông độc cùng khát vọng có người thân bên cạnh.

      hy vọng cho dù là cuối cùng chỉ để cho cầm tay ông, phụng bồi ông hết đến giây cuối cùng trong cuộc đời ông cũng được, như vậy trong lòng khá hơn chút.

      Nhưng Nghê Vạn Hùng chịu gặp .

      Giả vẫn là giả, khi chân tướng bại lộ, ở trước mặt Nghê Vạn Hùng có bất kỳ chỗ đặt chân nào.

      Phương Nam đứng ở trước cửa sổ trong phòng bệnh, nhìn bóng lưng ở dưới lầu, ánh mắt đằng sau mắt kính tràn đầy đau đớn cùng bất đắc dĩ.

      biết Dương Tử Uyển tại nhất định rất khó chịu, bởi vì bé quá yếu lòng.

      Nhưng, có cách nào ôm cái vào lúc này, sau khi di chúc tuyên bố, chính là lúc chiến tranh chính thức bắt đầu, mưa gió bão bùng mãnh liệt đến, nhất định mau chóng xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng mới được.

      Tạm thời mang Dương Tử Uyển hoàn toàn cách ly bên ngoài khỏi cuộc sống của , đối với như vậy mới là an toàn nhất.

      nhất định phải làm như vậy.

      ※  ※  ※

      Dương Tử Uyển về tới Nghê gia.

      Sau đó, đợi ba ngày ba đêm, muốn cùng Phương Nam thẳng thắn chuyện chút, nhưng Phương Nam ba ngày ba đêm cũng về nhà.

      thể dùng thân phận Nghê Hải Đường lấy được tài sản, Phương Nam rất thất vọng sao? Mặc dù đạt được tập đoàn Trường Phong, nhưng lòng của người ta lúc nào cũng tham lam, tựa như luôn khát vọng được ôm nhiều hơn cùng mến.

      Tốt nhất cả người hoàn toàn đều là của , là Dương Tử Uyển, mà phải cái gì Nghê Hải Đường.

      Ngày thứ tư, trời còn chưa sáng, Dương Tử Uyển liền rời khỏi Nghê gia.

      chỉ để lại thứ —— đơn ly hôn có chữ ký của .

      Sau khi trở lại nhà, cuộc sống Dương Tử Uyển giống như bị mộng du.

      Mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, ăn ngủ tiếp, ngủ ăn nữa, ngây ngô dại dột.

      Mẹ của mặc dù lo lắng, nhưng lại biết nên gì với con , thể làm gì khác hơn là theo bên cạnh hỏi han quan tâm .

      buổi chiều, nhận được điện thoại của Cố Yên Nhiên.

      "Tử Uyển, lâu có liên lạc, có lương tâm, cậu phải quên tớ chứ?" Cố Yên Nhiên ở bên đầu kia điện thoại chỉ trích .

      lên tiếng cười khổ, biết nên cái gì cho phải.

      là, quên Cố Yên Nhiên, quên bạn tốt nhất của .

      ra , trong khoảng thời gian này dường như quên mất tất cả mọi thứ, cực kỳ trống rỗng.

      "Cười cái gì mà cười? Chột dạ đúng ? Phụ nữ đúng là chỉ kết chứ được cưới, chỉ cần có chồng cần chị em!" Cố Yên Nhiên giống như giả giống như oán trách.

      Dương Tử Uyển cũng chỉ có thể cười khổ.

      "Lúc nãy, bác cho mình biết, cậu cũng sắp biến thành hòn vọng phu, ngu ngốc! Nếu như tên đàn ông kia cần cậu, cậu cũng cần gì phải có ta? Ly hôn ly hôn, làm gì giống như trời sập? Cậu phải còn có ước mơ sao?"

      Ước mơ? Dương Tử Uyển ngây ngẩn cả người.

      Trời ạ, cũng bao lâu có sờ tới máy ảnh? tuyệt nhiên quên mình còn có ước mơ.

      "Tử Uyển?" Vẫn nghe thấy đáp lại, Cố Yên Nhiên có chút lo lắng khẽ gọi.

      Dương Tử Uyển chợt thấp giọng khóc sụt sùi tỉnh táo, làm sao vậy? đều muốn quên tất cả mọi việc, ngay cả mơ ước bản thân dựa vào để tồn tại cũng ném ra sau gáy, đúng là đứa ngốc!

      "Trời ạ! Cậu ở đấy mà khóc sao? Đừng dọa tớ được ?" Cố Yên Nhiên kinh hoảng kêu to."Tớ tại ở quán cà phê Hoa Sen, là chỗ trước kia cậu làm việc, ở góc trong. Tớ. . . . .có điều khó muốn cho cậu biết, gặp về!"

      đợi trả lời, Cố Yên Nhiên tự mình cúp điện thoại.

      Dương Tử Uyển khỏi cười khổ. Cố Yên Nhiên quá quen tính cách của , cứ thế cúp điện thoại cũng thể chuyến này.

      Nửa giờ sau, Dương Tử Uyển đẩy cửa quán cà phê vào.

      Khi bước vào chỗ góc trong kia, lại nghĩ rằng mình giống như diễn viên trong phim truyền hình lúc tám giờ vậy, nhìn bên trong có đôi nam nữ hôn môi.

      Nữ chính là Cố Yên Nhiên, nam chính là người muốn gặp lại sợ gặp nhất, từng là chồng của .

      Phương Nam ngẩn ngơ, lập tức cau chặt chân mày đẩy Cố Yên Nhiên ra.

      Dương Tử Uyển ngây dại, cắn môi dưới.

      Cố Yên Nhiên nhìn thấy , mặt ra chút ý cười xinh đẹp, "Tử Uyển, cậu đến rồi."

      Dương Tử Uyển để ý đến , ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Nam, cắn răng : " giải thích thế nào?"

      "Đây. . . . . . Là hiểu lầm." Phương Nam cố gắng đẩy Cố Yên Nhiên ngồi đùi mình ra, Cố Yên Nhiên lại ôm chặt cổ , dứt khoát bỏ ra.

      "Hiểu lầm?" Dương Tử Uyển chỉ cảm thấy trước mắt mảnh đen nhánh, giận tới mức đem ba lô tay hung hăng đập vào đầu . "Cùng bạn của tôi hôn môi cũng chỉ là hiểu lầm? Tại sao tôi lại có được hiểu lầm tươi đẹp như vậy?"

      nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, bởi vì ở lại lâu hơn giây, sợ mình khóc mất.

      Khốn kiếp! Khốn kiếp! Đồ trứng thúi!

      ta chính là tên có ai đến cũng cự tuyệt, ngay cả thế thân cũng chịu lấy, còn có thể mang ảo tưởng gì với ta nữa đây?

      Lưu manh, ác ma, sắc lang, hạ lưu từ trong bụng mẹ, tốt nhất bị người khác ngược đãi hành hạ, sau đó để cho vệ tinh toàn cầu đồng bộ phát sóng hai mươi bốn giờ liên tục!

      Phương Nam đẩy người phụ nữ ghê tởm bám người ra, căm tức hận thể xé ta ra làm hai.

      Cố Yên Nhiên gọi điện thoại cho , Dương Tử Uyển xảy ra chút chuyện, lập tức bỏ lại công việc làm vội vàng phi đến đây, kết quả lại là?

      Vậy mà lại rơi vào cái bẫy thể giải thích được của người khác.

      bây giờ biết vì sao Cố Yên Nhiên lại muốn cài bẫy ?

      "Giám đốc Phương, có hứng thú với em sao? Em so với bông hoa kia xinh đẹp hơn, mê người hơn, hấp dẫn hơn rất nhiều đúng ?" Cố Yên Nhiên cười đến thiên kiều bá mị, cố ý dùng ánh mắt phát điện nhìn .

      "Lòng dạ hẹp hòi, nháy mắt nhiều con ngươi hỏng." Phương Nam cầm áo khoác lên bước ra ngoài. "Bất kể có ý tứ gì mà cài bẫy tôi, nếu vì tốt cho Tử Uyển, tôi cảm kích , nếu như làm tổn thương Tử Uyển, tôi khiến sống bằng chết."

      tới cửa, bỏ lại lời này rồi vội vã rời .

      Cố Yên Nhiên sửng sốt chút, sau đó cất tiếng cười to, vừa cười vừa đập mạnh xuống bàn, thậm trí cười ra cả nước mắt.

      Phương Nam này quả thú vị, đúng như lời người khác , là người buồn chán rối loạn, chuyện buồn gì cũng để trong lòng chịu ra, nếu có người làm tổn thương bảo bối của ta, ta cũng khẩn trương hơn bất kỳ ai.

      "Này, cũng nên ra ? Nhờ tôi diễn trò vui này, tôi cũng có thù lao gì chứ?" Cố Yên Nhiên gõ cái vào vách tường bên cạnh.

      Sau đó, người đàn ông có đuôi sam dài mê người vào, trong đôi mắt mang theo vẻ tà ác và vui vẻ hơn cả Cố Yên Nhiên.

      "Biết chưa? Phương Nam tuyệt đối phải là Dương Tử Uyển." Âu Dương Lâm Phong cười Mimi .

      Cố Yên Nhiên hừ tiếng, "Vậy thế nào? Nếu như ta , Dương Tử Uyển vĩnh viễn hiểu, cậu ấy chính là người đần độn như vậy. Dùng hành động bày tỏ hết thảy phương pháp này cổ xưa rồi, chuyện này ra vẫn là tốt nhất."

      "Đó là vấn đề của bọn họ, việc có thể làm chúng ta cũng làm, nhiệm vụ làm chất xúc tác cũng hoàn thành."

      Âu Dương Lâm Phong tới ngồi xuống cạnh , gắng cầm lấy bàn tay bé của .

      "Ít động tay động chân ." Cố Yên Nhiên đẩy bàn tay an phận của ra.

      "Ha hả. . . . . . Cố tiểu thư, Yên Nhiên nương, bà Cố Yên Nhiên, em chừng nào đáp ứng lời cầu xin của tại hạ làm người tiểu sinh này đây?" Âu Dương Lâm Phong tình nhìn .

      "Người !" Cố Yên Nhiên nổi đầy da gà, "Thân là bà này đối với loại đàn ông xinh đẹp hơn cả phụ nữ có hứng thú!"

      "Chẳng lẽ xinh đẹp cũng là lỗi của ?" Hai tay ôm ngực, bày ra bộ dáng bi thương, "Hix, đáng thương, trời sinh có bộ dáng xinh đẹp động lòng, cũng hết cách."

      Cố Yên Nhiên vội vàng tông cửa xông ra, ở lại thêm giây nữa nôn ra mất.

      Nhìn bóng lưng của , Âu Dương Lâm Phong tà mị cười tiếng.

      Cố Yên Nhiên là phụ nữ kỳ diệu nhất mà từng gặp qua, dám ở trong đêm tân hôn của người khác tặng dụng cụ SM, dám xông vào vỗ bàn phòng làm việc của "Trảm Diêm Vương" Phương Nam, dám quyến rũ đàn ông của bạn tốt mà mặt đỏ tim loạn, phụ nữ thú vị như vậy, sao có thể bỏ qua được đây?

      Huống chi lại dám khinh bỉ vẻ xinh đẹp kiêu ngạo của !

      , Âu Dương Lâm Phong chấm em, em chờ tiếp chiêu .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10
      Lòng Phương Nam như lửa đốt.

      tìm tất cả mọi nơi có thể tìm, nhưng vẫn tìm được Dương Tử Uyển.

      đâu? Có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ? Ngộ nhỡ nghĩ ra. . . . . .

      dám nghĩ nữa, khủng hoảng cực lớn qua lúc ở Nam Phi lần nữa bao phủ .

      Trước đó vài ngày, thời điểm Dương Tử Uyển buồn bã rời khỏi Nghê trạch, phải là muốn lập tức mang về, mà là thể.

      Bởi vì tại chính là thời kỳ tập đoàn Trường Phong nguy cấp trong giai đoạn thay đổi triều đại, để rời khỏi ngược lại lại tốt, như vậy những người đối lập ít mục tiêu có thể uy hiếp .

      nhận được bất kỳ tài sản thừa kế nào Dương Tử Uyển mới có thể an toàn, nếu như có thể khiến người khác hiểu lầm chuyện vất bỏ cái thế thân vô dụng này, an toàn hơn, bao giờ. . . có người cảm thấy có ý muốn làm hại nữa.

      Mấy ngày này, mỗi đêm đều ô tô đến nhà Dương Tử Uyển, nhìn cửa sổ phòng , cho đến khi phòng tắt đèn mới rời .

      Cũng có lúc loại xúc động, muốn đem tất cả tâm trong lòng bày tỏ với , nhưng biết bây giờ chưa phải lúc thích hợp.

      Vì đại cuộc ở phía trước, phải nhẫn nhịn.

      Nhưng mà, cuối cùng có biện pháp nhẫn nại nữa?

      có phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc chồng mình lạnh nhạt, hơn nữa, cũng chuẩn bị cả đơn ly hôn, chỉ đợi ký tên là. . . . . .

      Đáng chết! cuối cùng đâu?

      Hai tay Phương Nam nắm chặt tay lái, chợt liếc nhìn chiếc nhẫn tay. Đây là nhẫn lúc kết hôn Dương Tử Uyển thay đeo lên, nhẫn tay cũng có cùng kiểu dáng nhưng là của nữ.

      Vừa rồi đúng là hồ đồ, quên mất vật dụng quan trọng như vậy!

      Chiếc nhẫn này phải là nhẫn kim cương bình thường, bên trong còn có vệ tinh định vị, phải mua với giá rất cao mới có được công nghệ tinh vi này của Mỹ.

      Bởi vì Dương Tử Uyển thích chụp ảnh, thường đến những nơi vắng vẻ để lấy cảnh, ở những nơi đó phần lớn điện thoại di động có tín hiệu, cách nào liên lạc được, cho nên mới dùng phương thức này.

      Nhờ có thiết bị này, mới biết xảy ra chuyện khi ở Nam Phi.

      , làm rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức nếu như biết , nhất định mất hết niềm tin với .

      Nhưng, dĩ nhiên , bởi vì đây phải cá tính của .

      ※  ※  ※

      "Yên Nhiên làm chuyện có lỗi với mình, Yên Nhiên làm chuyện có lỗi với mình, Yên Nhiên làm chuyện có lỗi với mình. . . . . . "

      đồi Kình Thiên, Dương Tử Uyển ngừng thôi miên bản thân, lặp lặp lại những lời này.

      Yên Nhiên làm chuyện có lỗi với mình, phải là Yên Nhiên làm sai, tất cả đều là lỗi của tên khốn kia.

      Đúng, nhất định là tại cái tên đại khốn kiếp tinh trùng lên não đó cố ý trêu đùa Yên Nhiên!

      Dương Tử Uyển nhìn chiều tà, lần đầu tiên cảm thấy màu sắc diễm lệ đó chói mắt.

      Tám năm trước, mang theo máy ảnh tới nơi này, giơ lên rồi lại để xuống, hốt hoảng nghĩ lại tám năm trước có gặp được người đàn ông kỳ quái.

      Hình ảnh mơ hồ, cùng bộ dáng của Phương Nam lẫn lộn, nhưng nhớ rất lời của , : "Giấc mộng của tôi chính là có được người vợ đáng , em muốn giúp tôi thực giấc mơ này hay ?"

      Dương Tử Uyển khổ sở ôm lấy đầu, muốn khóc.

      Đó là lần đầu tiên có người đàn ông lời này với , mặc dù có thể chỉ là đùa.

      Cũng bởi vì lời của để lại cho ấn tượng khắc sâu, vẫn có cách nào quên được, cho nên khi gặp Phương Nam từng đề phòng , thậm trí còn thầm mong đợi Phương Nam chính là người đó.

      dù sao cũng là phụ nữ, tất cả phụ nữ đều thích lãng mạn.

      Nếu như có lần gặp gỡ bất ngờ tám năm trước, cũng dễ dàng để tên đàn ông kia thoải mái, để cho ta được như ý?

      ngây ngốc giao thân thể cho ta, lòng đắm chìm trong đó.

      luôn mồm với Cố Yên Nhiên mình chỉ là thế thân, nhưng vẫn luôn nhớ đến thân phận của mình.

      Thế thân chính là thế thân, là cái bóng, xứng có được tình .

      Ba ngày trước, Nghê Vạn Hùng qua đời, biết.

      Nhưng vẫn được mời đến tham dự tang lễ.

      Tất cả tin tức truyền thông đều đăng thông tin chuyện này, suy đoán tập đoàn Trường Phong có thể bởi vì Nghê Vạn Hùng qua đời mà bấp bênh, biết Phương Nam vất vả.

      Cho nên nguyện ý nhẫn nại, chờ đợi.

      Cho dù ký vào đơn ly hôn, nhưng vẫn đợi, tia ảo tưởng cuối cùng ở trong tim, có lẽ Phương Nam đồng ý ly hôn, ngờ ta lại. . . . . .

      "Phương Nam, là tên đại đại khốn kiếp!" lớn tiếng hô to về phía vách núi.

      "Tên đại đại khốn kiếp có ước mơ chính là cưới được người vợ đáng , em có đồng ý giúp thức ước mơ này ?" Sau lưng chợt vang lên thanh cực kỳ trầm mà tràn đầy từ tính.

      Dương Tử Uyển cả kinh đột nhiên quay đầu lại.

      Ánh mắt Phương Nam vô tội, có khuôn mặt điêu khắc mặt lạnh lùng, mặc bộ đồ thể thao màu lam đậm đứng ở bên cạnh vách đá, ngọc thụ lâm phong.

      ? Còn mặc bộ đồ thể thao kia, còn cái tư thế đó!

      Dương Tử Uyển mang vẻ mặt hoảng hốt nhìn .

      "Tôi giống như em cũng là nhi." đẩy kính mắt mũi, chậm rãi : "Hôm nay tôi cũng bởi vì buồn nên mới chạy đến núi giải sầu."

      "Sao?" Dương Tử Uyển há to miệng.

      Hoàn cảnh giống nhau, lời thoại giống nhau, cùng tám năm trước giống nhau như đúc. . . . . .

      " là như vậy, chuyện khổ não của tôi vừa chuyện cùng em lát liền được giải quyết." Phương Nam đến gần , kéo bàn tay bé của .

      Giống như tám năm trước, vùng vẫy cái, nhưng bàn tay to lớn ấm áp của buông, cuối cùng bỏ cuộc, ngoan ngoãn mặc nắm lấy.

      Tóc đen như mực, ở đằng sau mắt kính là gương mặt xinh đẹp, cái mũi với đường cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng, khuôn mặt bình thường nhưng lại cực kỳ tuấn mỹ, cổ nổi lên yết hầu lúc có lúc đầy quyến rũ.

      Người đàn ông này vẫn khiến bị hấp dẫn như vậy.

      , so với thời điểm trước kia càng thêm hấp dẫn , khến tim đập nhanh dứt.

      "Như vậy, tiểu ân nhân có thể cho tôi biết tên được ?"

      Dưới ánh mặt trời chiều chiếu vào nhìn giống như thiên thần hạ phàm, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, ánh mắt Dương Tử Uyển ươn ướt, mũi khỏi sụt sịt.

      "Dương. . . . . . Dương Tử Uyển."

      "Tử Uyển? Là Tử trong màu tím, tên là Uyển?" "Vâng, là tên loài hoa." Dừng lại chút, Dương Tử Uyển nhìn mắt của bổ sung:

      "Tử Uyển là loại hoa thu hút, giống như cúc non có nhụy màu vàng nhạt, ở giữa bông hoa nhưng chưa bao giờ là chính. Em chính là giống như hoa tử uyển, phải là hoa hải đường diễm lệ." xong câu cuối cùng, nghẹn ngào.

      "Vậy, bông hoa bình thường của , muốn tiếp tục làm vợ của nữa, tính rời khỏi sao?"

      dám tin nhìn , ". . . . ."

      " chưa bao giờ muốn ly hôn, lúc đầu phải liên tục giải thích với em sao? là nghiêm túc, muốn cùng Dương Tử Uyển kết hôn, mà phải là cùng Nghê Hải Đường. từ đầu tới cuối rất ràng với em, luôn biết người muốn là ai." Phương Nam tháo mắt kính xuống, đút tay vào túi, hai tay đặt ở đầu vai mảnh khảnh của , chăm chú nhìn .

      Dương Tử Uyển ngơ ngác nhìn lại .

      lâu sau, mời lầm bầm : ""Vậy. . . . . . trách em. . . . . . thể lấy được tài sản sao?"

      " chưa hề muốn lấy được tài sản gì cả."

      "Nhưng mà ngay từ đầu . . . . . ."

      "Đó là trêu em, ai bảo em tuyệt tình như vậy, vừa mở miệng là hợp đồng, tài sản?" có chút đùa giỡn nhìn .

      "Nhưng. . . . .Nhưng mà. . . . . . " Dương Tử Uyển mơ màng ngạc nhiên, cuối cùng chuyện có chỗ nào đúng? "Nhưng mà vừa rồi cùng Yên Nhiên. . . . . ."

      "Em tin , nhưng cũng nên tin bạn tốt của em chứ?" mắt của trở nên sắc bén vô cùng, nhìn thẳng .

      "Em. . . ." chỉ cảm thấy muốn khóc, "Nhưng mà. . . . . Em phải chỉ là thế thân thôi sao?"

      "Đứa ngốc." Phương Nam ôm vào ngực, xoa đầu của .

      "Vậy. . . . . Tại sao ngày kết hôn. . . . .Em hỏi , thừa nhận?" vì thế mà đắn đo lâu, đáng ghét!

      gì, gương mặt có chút ngượng ngùng, chẳng qua vì cúi đầu trong ngực nên thấy được vẻ mặt hiếm thấy này của .

      Sau lúc lâu mới : "Đó là rụt rè của đàn ông."

      "Rụt rè?" Lòng mềm nhũn. A, xấu hổ sao?

      "Biết ? Vào đêm trước khi tới nơi này tám năm trước, Nghê Vạn Hùng cho biết chuyện của Nghê Hải Đường, ông , chờ Nghê Hải Đường trưởng thành, phải cưới ấy."

      " sao?" Dương Tử Uyển tò mò từ trong ngực ngẩng khuôn mặt nhắn lên.

      "Cha từng có bến tàu , sau lại bị Nghê Vạn Hùng thu mua, mẹ cũng vì vậy rời bỏ cha , cha trắng tay liền nhảy xuống sông tự vẫn."

      Dương Tử Uyển khiếp sợ nhìn .

      " từng đem tất cả tội lỗi, tất cả sai lầm đều đổ lên người Nghê Vạn Hùng, cũng có ý định sau khi lớn lên trả thù ông, nhưng, sống ở bên cạnh ông càng lâu, lại càng tin tưởng ông phải loại người tàn nhẫn đó, mà do thương trường như chiến trường, từ xưa tới nay người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Nghê Vạn Hùng đào tạo , cho làm người thừa kế tập đoàn, hy vọng duy nhất là muốn lấy cháu ông."

      "Nghê Hải Đường nhất định rất đáng phải ?" Dương Tử Uyển chua xót hỏi.

      Phương Nam chợt cười rộ lên, hai tay chọc chọc gương mặt của , " đáng bằng em."

      hừ tiếng, trong lòng lại ngọt ngào.

      "Ngày đó, trong lòng rất phiền, hiểu tại sao lại muốn cưới người mà mình thương, chẳng lẽ có quyền lựa chọn sao? Vậy còn sống để làm gì? may, ngày đó gặp được em, để cho có ước mơ."

      "Có ?" Ánh mắt Dương Tử Uyển tỏa sáng lấp lánh, "Ước mơ của là gì?"

      "Có vợ đáng ."

      trợn tròn mắt há hốc mồm, hồi lâu gương mặt phớt hồng lườm cái, vừa định hỏi thí sinh được làm vợ đáng kia là ai, Phương Nam chợt mở miệng tiếp.

      "Ước mơ của rất đơn giản, người, tốt nhất là cũng có được tình từ ấy."

      Dương Tử Uyển ngây ngẩn cả người, ra lời.

      "Mẹ vô tình phản bội lại cha, cha vô tình bỏ lại , được Nghê Vạn Hùng nuôi dưỡng, đào tạo thành cỗ máy kiếm tiền. Khi đó đối với thế giới này rất tuyệt vọng, có ước mớ, có nhiệt huyết, có. . . . . .."

      Mắt Dương Tử Uyển có chút phiếm hồng, đầy là lần đầu tiên Phương Nam bộc lộ bí mật đáy lòng với .

      "Nhưng, dù sao cũng phải là con dấu đặt đâu đóng đó, là người, cho nên còn khổ hơn cả con dấu." Phương Nam ôm chặt , "Em biết, em trong lúc vô tình dùng ước mơ để cứu vớt . Ở thời khắc đó đột nhiên nghĩ, nếu như có ước mơ này, có lẽ cũng vì thế mà có ước mơ, chờ đợi ấy lớn lên, nhìn thực ước mơ, mến tốt. Nêu như ấy , liền cưới ấy, nếu như ấy thương . . . . . ."

      "Liền yên lặng chúc ấy hạnh phúc sao?" Dương Tử Uyển khờ dại hỏi.

      " đâu!" lộ ra vẻ ác liệt dữ tợn cười, " ấy thương , liền chói chặt ấy, ép ấy phải !"

      " kinh khủng!" Dương Tử Uyển trợn to mắt, cuối cùng lại mỉm cười, biết phải .

      "Như vậy, ấy sao?" Dương Tử Uyển lầm bầm hỏi, tim đập mạnh.

      "Đương nhiên." Phương Nam cúi đầu điểm lên môi , " tại, điều muốn hỏi, chính là, ấy có đây?"

      Dương Tử Uyển ưm tiếng, lao vào trong ngực của , chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

      Hạnh phúc tới quá đột nhiên, chân tướng làm người ta rất kinh ngạc, cơ hồ có chút chịu nổi.

      "Cho nên, em từ đầu đến cuối phải là thế thân. Nếu như Nghê Hải Đường còn sống, cũng cưới ấy. tình nguyện được thừa kế, cũng phải mang ước mơ của cưới về nhà." Phương Nam dịu dàng .

      "Gạt người!" lầm bầm câu, ràng tiền như vậy.

      " tại vẫn tốt hơn, có thể được mỹ nhân ở trong lòng, lại có thể lấy được tập đoàn Trường Phong, ha hả a. . . . . ." Phương Nam cười đến đắc ý, trời cao bây giờ quá thương , để cho cả tình trường và thương trường đều như ý.

      Dương Tử Uyển liếc cái, giọng mắng: "Gian thương!"

      "Cái gì?" nghe .

      kéo đầu xuống, ngón tay luồn vào giữa tóc , nhàng vuốt ve. Tóc Phương Nam so với tóc , thô cứng hơn chút, ngắn hơn chút, làm tay hơi gai gai, ngưa ngứa, vô cùng thoải mái.

      "Tử Uyển?" mắt của càng trở nên sâu xa, từ từ lên nhiều dục vọng.

      "Em muốn. . . . . Hôn ." Dương Tử Uyển cuối cùng cũng lấy được dũng khí, ra khát vọng của mình.

      Phương Nam cười phá lên, sau đó nhắm hai mắt lại, chu môi mình lên.

      Dương Tử Uyển lấy tay vuốt ve miêu tả đường viền cánh môi mỏng hấp dẫn kia, đến khi ngón tay run rẩy, lòng bàn tay nóng lên, mới lưu luyến bỏ xuống. Môi của từ từ đặt lên, nhàng lộ ra cái lưỡi mềm mại, lướt qua môi Phương Nam, hài lòng cảm thụ thân thể căng thẳng cùng hơi thở càng ngày càng nặng nề.

      Khi cái lưỡi thơm của lần nữa đụng chạm đến khóe môi, Phương Nam đột nhiên phát ra tiếng thở dài, chợt đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của , dùng sức ôm vào ngực, đồng thời khách khí đoạt lại quyền chủ động của nụ hôn này, tay nâng gáy , hôn sâu.

      Cái hôn kịch liệt này như muốn đem toàn bộ khí trong miệng rút ra, rồi lại thổi khí thuộc về hơi thở của vào.

      Thân thể Dương Tử Uyển run rẩy, cảm thấy có dòng điện mãnh liệt chạy loạn toàn thân, ngay cả ở chỗ tư mật cũng bỏ qua, đốt lên ngọn lủa nóng rực trong cơ thể .

      " rất muốn. . . .. . Ăn em!" Đầu Phương Nam chôn sâu ở cổ , lâu thở dài .

      Dương Tử Uyển đỏ mặt, lỗ tai đỏ, ngay cả thân thể cũng đỏ.

      Bởi vì. . . . . . . cũng rất muốn .

      chạm vào trán của giọng hỏi: "Về nhà ?"

      gật đầu, cười đến hạnh phúc.

      ※※※

      "Bây giờ chưa muốn có em bé. . . . . . ." Vùi ở trong ngực Phương Nam, Dương Tử Uyển giọng mở miệng.

      "Ừ?"

      "Em muốn học xong đại học mới có con."

      "Dĩ nhiên có thể."

      "Em còn muốn làm nhiếp ảnh gia." càng thêm giọng .

      "Có thể, nhưng em phải đáp ứng chuyện."

      "Chuyện gì?"

      "Sau này muốn đâu chụp hình, nhất định phải có cùng."

      "Sao?"

      " đồng ý cho phép em ." bá đạo .

      "Nhưng. . . . . . còn có nhiều công việc bề bộn."

      "Chuyện này cần em quan tâm."

      "Nhưng mà. . . . . ."

      còn muốn tìm lý do cự tuyệt, lời còn chưa ra bị nụ hôn nóng bỏng của ngăn lại.

      Quên , cứ để cho bá đạo lần này .

      mơ màng suy nghĩ như vậy, cánh tay tự chủ đặt lên cổ của .

      Đời này, nguyện ý cứ mãi chìm đắm trong cái ôm của .

      HẾT!!!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện:

      Tám năm trước ở Nghê gia.

      Đêm khuya, Phương Nam đẩy cửa thư phòng ra, lẳng lặng vào, nhìn ông cụ ngồi chiếc ghế khắc hoa.

      "Ông nội, ông tìm cháu?"

      "Ngồi !" Nghê Vạn Hùng lấy kính lão mũi xuống, tiên tay chỉ cái ghế đối diện bàn đọc sách.

      Phương Nam theo lời ngồi xuống.

      "Nam nhi, cháu ở đây được mấy năm?" Nghê Vạn Hùng như có điều suy nghĩ.

      "Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ông là năm cháu tám tuổi, đến nay mười hai năm." Phương Nam cung kính trả lời.

      " nhanh, cái chớp mắt qua mười hai năm." Nghê Vạn Hùng thở dài.

      Ông từ từ cúi người xuống, từ ngăn kéo cuối cùng của bàn đọc sách lục ra đồ vật, đó là khung hình nho . Ông cầm ở trong tay, lấy khăn tơ lụa mềm mại lau chùi, say mê mà nhìn, cuối cùng mới lưu luyến đưa cho Phương Nam.

      "Cháu xem chút, nó cũng mười hai tuổi."

      Đó là bức hình của , bộ dáng hết sức đáng , tóc ngắn ngủn, mắt to đen láy, tựa như tiểu tiên nữ.

      "Đây là ai ạ?" Lần đầu tiên Phương Nam thấy tấm hình này, có chút ngạc nhiên.

      "Cháu của ông." Trong ánh mắt như ưng của Nghê Vạn Hùng thoáng qua tia dịu dàng cùng cưng chiều.

      "À!" Phương Nam gật đầu cái. biết Nghê Vạn Hùng có cháu tên Nghê Hải Đường, nghe từ được đưa ra nước ngoài, cho nên đến bây giờ cũng tận mắt nhìn thấy, ngay cả hình đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

      "Nó có học ở nước ngoài, nó ở Đài Bắc." Nghê Vạn Hùng chậm rãi .

      "Hả?" Phương Nam hết sức giật mình. "Vậy ở nước ngoài là. . . . . . "

      " thế thân, cần để ý tới ta." Vẻ mặt Nghê Vạn Hùng càng ngày càng ngưng trọng, "Hải Đường bây giờ tên gọi là Dương Tử Uyển, ông đem nó giao cho đôi vợ chồng lương thiện nuôi dưỡng."

      "Ông nội?" mặt Phương Nam tràn đầy hoang mang cùng khó hiểu.

      Nghê Vạn Hùng khoát tay áo cái, ý bảo kiên nhẫn nghe tiếp. "Ông mời rất nhiều thầy tướng số cùng đại sư chiêm tinh, vô luận là đại sư Đông Phương hay là Tây Phương, đều mệnh con người của ta quá mạnh mẽ, khắc chết tất cả người thân trong gia đình."

      "Ông nội!" Phương Nam có chút kích động đứng lên, muốn đó đều là mê tín, nhưng khi nhìn gương mặt ngưng trọng cùng uy nghiêm của ông, thể đem lời ra khỏi miệng.

      "Cháu có thể tin, ông lại thể đề phòng từ sớm. Cha mẹ của ông chết sớm, em cùng vợ ta cũng chết trước ông, chị ở cạnh ông nhưng cũng gặp tai nạn, con trai, con dâu, con , con rể tất cả đều thoát khỏi kiếp nạn, ông làm sao có thể tin?" Nghê Vạn Hùng có chút kích động, đấm mạnh nên bàn sách.

      Phương Nam . biết Nghê Vạn Hùng vô cùng tin tưởng phong thủy, ngay cả chỗ ở cũng hoàn toàn nghe theo thầy phong thủy mà xây dựng.

      "Vì vậy, khi Hải Đường vừa sinh ông liền mang con bé , nhìn cũng dám nhìn cái." Nghê Vạn Hùng đau đớn nhắm hai mắt lại. Có người thân nhưng cách nào gặp được là loại thống khổ, có người nào chịu nổi.

      "Nhưng đó là cháu của ông. . . . . . "

      "Ông hỏi, đại sư sinh mạng ông khi thấy nó cùng ông quan hệ đe dọa, ảnh hưởng tới nó."

      "Ông nội. . . . . . ." Phương Nam biết nên gì.

      "Có điều, cho dù ông làm ảnh hưởng đến con bé, vẫn có rất nhiều người muốn làm hại nó, thế thân ở nước ngoài đó chỉ là đề phòng khi xảy ra chuyện." Nghê Vạn Hùng cười lạnh tiếng.

      Phương Nam hiểu , tài sản của Nghê Vạn Hùng rất lớn, hơn nữa tập đoàn Trường Phong, tổng giá trị cao hơn ngàn tỷ tiền Đài Loan, nhiều tiền như vậy, đúng là khiến người ta đỏ mắt, mà Nghê Hải Đường là người thừa kế duy nhất của ông, tự nhiên trở thành ước mơ của bao người, thậm trí còn trở thành mục tiêu của những kẻ tham lam kia mưu hại.

      "Nam nhi, mặc dù cầu như vậy có chút quá đáng, nhưng mà ông hy vọng con từ giờ trở thầm bảo vệ con bé, chăm sóc con bé, cho đến khi nó trưởng thành."

      "Vâng, con nhất định làm được." Phương Nam đối với nuôi dưỡng của Nghê Vạn Hùng cảm kích trong lòng, cũng hy vọng bản thân có thể báo đáp ông.

      "Còn có. . . . . . Nếu như có thể, ông hy vọng tương lai con có thể cưới nó."

      "Hả?" Phương Nam kinh hãi. Vậy làm sao có thể?

      "Thay vì tương lai để cho nó cùng người ông biết kết hôn, băng đem nó gả cho con, ông cũng thấy an tâm phần nào."

      Nghê Vạn Hùng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, phát trong mắt Phương Nam nên vẻ thương tâm.

      "Tương lai, ông đem tập đoàn Trường Phong giao cho con, cũng để lại tài sản cho con bé. Tiền nhiều phải là phúc, con bé ở trong gia đình bình thường lớn lên, đột nhiên có số tiền lớn như vậy càng phải là phúc, chi bằng để cho con bé làm Dương Tử Uyển là tốt rồi, ông chỉ hy vọng con bé hạnh phúc. Sau này khi các cháu có con, để đứa trong đó mang họ Nghê là được rồi."

      Đây là kế sách Nghê Vạn Hùng trăm phương ngàn kế sắp xếp, ông để lại cho cháu tiền bạc, mà cho cháu hạnh phúc có thể dựa vào, cho nó người do đích thân ông bồi dưỡng, người đàn ông ưu tú.

      Đêm hôm đó, Phương Nam thêm câu nữa , chỉ im lặng ra khỏi thư phòng.

      Phương Nam cảm giác mình bị tổn thương.

      cho rằng mình được nuôi dưỡng vì Nghê Vạn Hùng áy náy với cha , cũng bởi vì thông minh tài trí làm Nghê Vạn Hùng thích, nhưng mà, bây giờ nghi ngờ.

      Có thể, chỉ là quân cờ của Nghê Vạn Hùng, đứa trẻ nuôi tế.

      Cuộc đời của còn bất kỳ quyền tự do cùng quyền được nào, bởi vì bị gả cho xa lạ chưa bao giờ gặp.

      tồn tại của cũng là bởi kia sao?

      Tại sao?

      người có độc lập và tự chủ, cũng có tình cảm riêng, mặc dù vẫn chưa bao giờ ai, nhưng thể tương lai gặp được người phụ nữ của mình.

      tại sao lại phải cưới cái tiểu thư lưu lạc bình dân đó? Cuộc đời của rốt cuộc còn có ý nghĩa gì nữa? Mục tiêu là gì? còn sống để làm gì?

      Trong lòng của có hàng vạn nghi ngờ.

      Ngày thứ hai, tới đồi Kình Thiên, nhìn xuống dưới chân núi, trong lòng vẫn phiền muộn như cũ.

      Đúng lúc này, nghe được thanh.

      "Đừng! Đừng! Đừng! nên nhảy xuống vách núi!"

      đột nhiên sửng sốt.

      thanh trong trẻo của trẻ con tiếp tục hốt hoảng hô lên: "Chú ! Có lẽ chú có chuyện gì hài lòng, nhưng là trăm ngàn lần đừng nhảy xuống vách núi ạ!"

      Nhảy xuống vực? cảm thấy buồn cười, mặc dù tại đối với cuộc đời tràn đầy hoang mang, thậm trí còn muốn chống lại tất cả, nhưng cũng nghĩ đến việc phí hoài mạng sống của bản thân.

      quay đầu lại,nhìn thấy mắt to đầu cột tóc kiểu công chúa đứng đối diện hét to, mà khuôn mặt càng làm cho kinh ngạc.

      nhìn ,chỉ vào mnh: "Em nghĩ rằng tôi là người muốn tự sát?"

      mãnh liệt gật đầu, "Chú , có lẽ người gặp phải chuyện gì hài lòng, cháu có thể lý giải tâm tình của chú, nhưng. . . . . . Nhưng xin chú nhìn xem chiều tà phía tây !"

      Vì vậy, cùng nhau nhìn chiều tà.

      Vì vậy, biết được ước mơ của .

      Vì vậy, cũng phát giấc mơ của mình.

      Vì vậy, có bắt đầu.

      Cho đến ngày hôm nay, Phương Nam vẫn tin vào số phận, nhưng cảm ơn tin tưởng của Nghê Vạn Hùng, cùng cảm ơn duyên cơ thần bí vào thời khắc lúc và Dương Tử Uyển tình cờ gặp nhau kia.

      Về thân phận của Dương Tử Uyển, vĩnh viễn để nó trở thành bí mật.

      Mà người để ý chính là Dương Tử Uyển, liên quan tới huyết thống, máu mủ, xuất thân của ; cũng cần biết tên là gì.

      , chỉ thế thôi.

      "Cùng ăn cơm ?" Phương Nam vẫy tay với mỉm cười.

      Dương Tử Uyển định xoay người chuẩn bị rời , lại bị Cố Yên Nhiên lôi kéo, trực tiếp áp tải đến phía Phương Nam.

      "Phương tiên sinh, nữ nhân vừa khó tính lại hay giận dỗi này giao lại cho ngài, coi trọng ấy."

      "Cám ơn." Phương Nam đương nhiên mà đón lấy, cũng đem Dương Tử Uyển nhét vào trong xe, để ý tới giãy giụa phản kháng của .

      Sau xoay người, nho nhã lễ độ với Cố Yên Nhiên: "Em là Cố tiểu thư?"

      " biết em?" Cố Yên Nhiên có chút vui mừng, khỏi ra vẻ bộ dáng tiểu nữ nhân xấu hổ.

      "Em là Cố Yên Nhiên, bạn thân duy nhất của Dương Tử Uyển." Phương Nam mỉm cười : "Cùng ăn cơm? mời khách."

      "Em rất muốn cùng." mở to mắt long lanh đảo quanh, cuối cùng vẫn là vậy tay, "Đáng tiếc làm kỳ đà cản mũi bị sét đánh , em lại rất sợ chết, cho nên thể làm gì khác hơn là tự mình về."

      Phương Nam gật đầu cái, ngồi vào xe, thuận tiện thay Dương Tử Uyển vẫn còn tức giận nịt chặc giây an toàn, mới vẫy tay tạm biệt Cố Yên Nhiên.

      Nhìn xe nghênh ngang rời , Cố Yên Nhiên đá đá mặt đất, lắc đầu cái."Thiệt là, Tử Uyển tại sao phải tức giận? Nam nhân tốt như vậy tự mình đến đón, nếu là mình cao hứng còn kịp đây. Ôi, có người tốt, hại ta cũng muốn có tình Điềm Điềm mật mật. . . . . . Thượng Đế Vạn năng a, xin ban cho con gã Mãnh Nam !"

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :