Bí Mật của Nicholas Flamel Bất Tử (Tập 4: Kẻ chiêu hồn) - Michael Scott(Kỳ ảo)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 20

      Sophie tỉnh, nhưng bé vẫn cục cựa, đôi mắt nhắm nghiền. Tập trung vào các giác quan được Đánh thức, cố gắng hình dung ra khung cảnh xung quanh từ những tiếng động, mùi vị, và toàn bộ các cảm giác tràn ngập trong mình. Có vị muối trong khí, điều hề xa lạ ở San Francisco, nhưng mùi vị này đắng hơn, hơi chua nữa, như thể ở rất gần biển. Vị muối hòa lẫn với vị của mùi dầu diesel, nghĩa là có thể bến cảng nào đó. Lạ lùng thay, xuất cả mùi gỗ và vài gia vị trong bầu khí ấm áp. Thậm chí trước lúc cảm nhận được những dấu hiệu di chuyển qua lại bên dưới mình và nghe tiếng sóng vỡ đập gỗ, Sophie biết mình con thuyền

      nằm, phải giường, mà cái gì đó êm ái, giữ chặt lấy và nâng đầu và chân của lên “Ta biết thức giấc.” Giọng làm Sophie phải mở mắt. Scathach! Mái tóc đỏ là dấu sắc màu duy nhất trong căn phòng tối om, và chỉ trong giây lát, Sophie nghĩ người phụ nữ trôi trong trung. xoay xở ngồi lên – nằm cái võng, Sophie nhận ra – và phát rằng người phụ nữ ngồi bắt chéo chân cái hộp gỗ, bộ đồ đen giúp tả hòa hợp với căn phòng tối. Nhưng khi Sophie ngồi thẳng lên, ký ức ùa về trong biết rằng đây phải Scathach Bóng Tối. ta là Aoife Bóng tối Sophie nhìn quanh, chú ý đến những tấm màn dày che cửa sổ. cái cửa sổ bị đóng chặt, số còn lại bị bịt kín bằng các thanh kim loại bắt chéo “Sao biết tôi thức?” Sophie hỏi, cố gắng ngồi thẳng chiếc võng “Ta thấy khác biệt trong hơi thở của .” Aoige trả lời đơn giản Sophie xoay xở tới gần bên cọc. Vừa đung đưa đôi chân, vừa nhìn lấy hình hài ngồi chiếc hộp. ta giống Scathach đến bất ngờ – cũng mái tóc đỏ, cũng đôi mắt màu lục sắc sảo và màu da nhợt nhạt – nhưng có gì đó ở hàm răng khiến ta khác với người chị em của mình. Scatty có vài nếp nhăn ở khóe mắt và khóe miệng, còn khuôn mặt của Aoife lại cực kỳ láng mịn “ sợ?” Aoife hỏi, hơi nghiêng đầu về bên “,” Sophie hỏi, đột nhiên nhận ra điều gì đó. “Tôi nên sợ sao?” “Có lẽ, nếu biết ta…” Sophie định biết tất cả về Aoife, nhưng như vậy lộ ra chuyện bà Phù thủy Endor truyền lại cho mọi ký ức, và hề muốn Aoife biết chuyện ấy. “Tôi biết chị em của ,” Sophie “Ta phải Scathach.” Aoife đáp, giọng có phần thay đổi, làm lộ ra đôi chút về nguồn gốc Celtic của

      phục vụ cho ai?” Sophie lại hỏi “Bản thân ta.” “ là Elder thông thường hay Elder đen tối.” Sophie tiếp tụ

      Bàn tay của Aoife ra dấu cách thô bạo. “Những khái niệm đó chẳng có ý nghĩa gì. Tốt hay xấu là do cách nhìn nhận mà thôi. Ta từng gặp người bất tử, gã được gọi là William Shakespeare, từng viết rằng chẳng có gì là tốt hay xấu, chính suy nghĩ của chúng ta làm nó trở nên như thế.” Sophie cắn cắn phần má trong, cố giữ khuôn mặt nghiêm túc. định kể cho Aoife chuyện gặp đại danh hào chỉ mới 2 ngày trước. “Sao lại bắt cóc tôi?” “Bắt cóc?” Đôi mắt của Aoife mở to ngạc nhiên và sau đó đôi môi ta cong lên. “Có lẽ vậy. Ta chỉ muốn chuyện với bị quấy rối thôi.” “Ta có thể chuyện đường.” “Ta muốn gian riêng tư. lẽ ra nên mời ta vào.” Sophie lắc đầu. “, tôi làm vậy. Em trai tôi tìm .” Aoife cười mỉa mai. “Ta nghi lắm. Ta đụng độ chút với cậu bé đó – khá mạnh, nhưng chẳng có kỹ năng gì cả.” Rồi, có chút sợ hãi trong giọng , ta hỏi : “Cậu bé ấy là Vàng?” “Còn tôi là Bạc.” Sophie đầy tự hào “Cặp song sinh huyền thoại.” Aoife lại nhếch mép ra vẻ chẳng tin tý nào

      tin sao?”

      biết từng có bao nhiêu cặp song sinh huyền thoại hay ?” “Tôi biết từng có những cặp khác…”, Sophie đáp đầy cẩn trọng “Rất nhiều. Vậy có biết giờ họ ở đâu?” Sophie lắc đầu, dù biết câu trả lời “Những luồn điện vàng và bạc này phải là món quà quý giá. Chúng chính là lời nguyền.” Aoife nhanh. “Chúng hủy hoại và tất cả những người xung quanh . Ta từng chứng kiến rất nhiều thành phố trở thành đống hoang tàn chỉ để tiêu diệt cặp song sinh.” “Nhà Giả kim rằng các Elder Bóng tối…” “Ta rồi: có Elder Bóng tối” Aoife ngắt. “Chỉ có những Elder, có tốt hay xấu. Chỉ là giống loài chúng ta gọi là Elder. vài tên ủng hộ loài người, số khác khinh khi họ: Đó là khác biệt duy nhấṭ. Và thậm chí những người bảo vệ loài người đó cũng thường thay đổi quan điểm của mình. nghĩ rằng em ta luôn là nhà vô địch trong thế giới loài người hay sao?” Câu hỏi là Sophie nên lời. bé muốn bắt bẻ lại, nhưng những kiến thức quỷ quyệt của bà Phù thủy chỉ về giọt và bé phải chụp lấy những gợi ý, ý niệm lờ mờ về nhất – về Scathach và tại sao ấy lại được gọi là Bóng tối “Ta cần cho ta biết…”, Aoife mở lời “ làm hại tôi sao?” Sophie đột nhiên hỏi Aoife ngạc nhiên. “Chắc chắn là rồi.”

      “Tốt.” Sophie lăn ra khỏi cái võng và té xuống sàn. bé hơi lắc lư. “Tôi cần chút gì bỏ bụng”, ngừng lại chút. “Tôi đói ngấu rồi. có chút bánh trái gì ?” Aoife chớp mắt ta bước đến trước mặt Sophie. “À, . Thực ra , ta ăn. phải loại thức ăn mà tới.” “Tôi cần ăn chút gì đó. Đồ ăn . phải thịt sống.” Sophie nhanh, cái bụng réo ầm ầm. “Và hành tây nữa.” “Hành tây sao?” Aoife hỏi “Tôi ưa vị đó.” Con thuyền bỏ neo tại vùng vịnh thuộc Sausalito. Nó có dạng chiếc hộp gỗ hình chữ nhật – trông giống như tầng của căn nhà được đặt xuống nước vậy. Nó được sơn sơn lại 2 lần bằng màu xanh lá – mỗi lần với sắc thái khác nhau – nhưng khí biển và thời gian mài mòn phần bề mặt và lớp sơn giờ tróc ra thành từng mảng, để lộ các lằn gỗ bên dưới. hề có động cơ, mà ràng là con thuyền cũng chẳng hề nhổ neo từ lâu lắm rồi

      Sophie và Aoife ngồi hai chiếc ghế nhựa màu trắng ở boong tàu. Sophie ăn hết hai quả chuối, quả cam, quả lê và giờ tiếp tục nhấm nháp nửa ký nho, vừa ăn vừa búng cho đám hạt rơi cả xuống biển “Ta phải kẻ thù của .” Aoife mở lời. “Cũng phải bạn.” nhanh chóng thêm. “Ta chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra với Scathach.” “Sao lại quan tâm chứ?” Sophie tò mò, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tóc đỏ. Dù đôi mắt của Aoife bị che đằng sau cặp kính tối màu, Sophie có thể cảm nhận chúng xoáy sâu vào mình. “Tôi nghĩ hai người chuyện với nhau cả hàng thế kỷ rồi.” “Dù sao nó vẫn là em ta. Nó là… gia đình. Là trách nhiệm của ta.” Sophie gật đầu. bé hiểu điều này. luôn thấy phải có trách nhiệm để mắt đến em trai mình – dù cậu ta có thể tự chăm lo cho mình cực tốt chăng nữa. “ biết được bao nhiêu về chuyện xảy ra những ngày qua?” bé hỏi. “Chẳng có gì.” Aoife đáp. “Ta cảm thấy Scathach ra và ta đến đây ngay lập tức.” “ ở đâu?” “Sa mạc Gobi.” Sophie búng hạt nho bằng hai ngón tay rồi nhìn nó rơi xuống biển. “Nằm ở Mông Cổ, phải ?” “Đúng vậy ” “Scatty chỉ vừa biến mất ngày hôm qua. Ắt hẳn phải sử dụng cổng tuyến để tới đây.” Aoife gật đầu. “Ta sử dụng tiểu xảo do ông bạn Saint Germain của bé dạy cách đây khá lâu rồi: ta chỉ ta cách nhìn thấy những cổng tuyến vàng và bạc cuộn tròn.Ta dùng chúng để nhảy cóc từ Mông cổ qua điện thờ Ise ở Nhật Bản, tới Uluru ở Úc, rồi Đảo Phục Sinh và cuối cùng tới núi Tamalpais.” ngả người về phía trước, gõ gõ vào đầu gối “Ta ghét cổng tuyến.” “Scatty chúng làm ấy giống như bị say sóng vậy.”

      Aoife ngồi lại và gật đầu “Phải rồi. Chính là cảm giác đó.” Sophie ngoái nhin xung quanh, người đàn ông Nhật Bản lái chiếc limo cạo sơn thuyền. “Ông ta cùng với từ Nhật ?” “Ai? Niten? , ông ấy ở San Francisco này. người bất tử bạn cũ của ta.” ta thêm, mỉm cười thành . “Đây là thuyền của ông ấy.” “Hình như ông ấy ở đây lâu rồi.” “Niten du lịch.” Aoife đáp đơn giản. “Ông ấy dạo quanh các vương quốc bóng tối.” Sophie nhìn lại lần nữa người đàn ông châu Á. Ban đầu bé cho rằng ông ta chỉ tầm mười chín hai mươi, nhưng giờ nhận thấy vài nếp nhăn ở khóe mắt ông ta, cổ tay và các khớp tay ông ta cũng rất chắc khỏe: dấu hiệu ràng của võ sư. Ông ta cạo lớp sơn cũ ra khỏi gỗ với những động tác uyển chuyển hoạt “Hãy cho ta nghe chuyện gì xảy ra với Scathach.” Sophie quay lại với Aoife và bỏ chùm nho xuống. “Những gì tôi có thể kể cho là những gì Nicholas với tôi và Josh ngày hôm qua, và ông ấy nghe chuyện từ Saint German. Scathach và Joan of Arch chuẩn bị di chuyển từ Paris tới núi Tamalpais để giải cứu Perenelle, bị kẹt ở Alcatraz…” Aoife đưa tay lên. “Joan of Arc liên quan gì tới chuyện này?” “Chị ấy cưới Saint Germain.” Sophie nhe răng cười trước vẻ mặt ngạc nhiên của Aoife. “ biết sao? Tôi nghĩ họ cũng mới cưới thôi “Joan of Arc và Saint Germain.” Aoife lẩm bẩm, lắc lắc đầu. “ có nghe thấy ?” hỏi, quên lên giọng “Tôi nghĩ biết rồi.” Niten , dù giọng ông chỉ mức thầm chút, nhưng vẫn ràng. Ông tiếp tục bóc những lớp sơn rơi lả tả tàu “Làm sao biết?” Aoife xẵng giọng. “Chẳng ai với tôi cả.” ta xoay người ghế để nhìn Niten. “Sao cho tôi hay?” “ chẳng bao giờ ưa gã người Pháp đó, và tôi biết ghét luôn cả hai người bọn họ vì em giúp Joan bất tử với máu của ấy.” “ sao?” Aoife kinh khiếp. “Joan mang trong mình máu của em tôi?” “ biết chuyện này?” Sophie bất ngờ Người phụ nữ tóc đỏ lắc đầu. “ hề. Chuyện gì vậy “Joan bị kết án thiêu sống. Scathach mình cưỡi ngựa vào thành phố và giải cứu chị ấy, nhưng Joan bị thương đường trốn chạy. Cách duy nhất để cứu chị ấy là phải truyền máu.” Sophie giải thích Aoife cúi người về phía trước, chống tay lên đùi, những ngón tay nhợt nhạt dài ngoằng đan vào nhau. “Hãy kể về em ta . Chuyện gì xảy ra với nó.” “Tôi biết nhiều lắm.” Sophie . “ ràng là, họ định sử dụng cổng tuyến ở Notre e, nhưng nó bị phá ngầm. Saint German tìm thấy dấu vết của tro voi ma mút ở đó. Nicholas cho rằng Machiavelli đứng đằng sau vụ này. Thay vì đến núi Tamalpais tại, có vẻ như họ hạ cánh xuống đâu đó trong quá khứ?” “Cách đây bao lâu?” “Nicholas và Saint Germain nghĩ xương voi mamut nghĩa là kỷ Pleistocene. Nhưng cũng có thể ở bất kỳ đâu trong khoảng từ 8 triệu năm tới 11 nghìn năm trước.”

      Sophie hết sức ngạc nhiên trước thở phào thấy của Aoife. “Ồ, vậy cũng tệ lắm. Nếu đúng như vậy, ta có thể quay về và giải cứu họ.” “Như thế nào?” Sophie hỏi gặng “Nhiều cách lắm.” Aoife nhìn qua Niten. “Có lẽ tới lúc ta chuyện với Nhà giả kim và vợ ông ta, để xem họ có thêm tin tức gì . biết họ ở đâu chứ.” “Có.” Niten đáp trong khi vẫn tiếp tục chà sơn “Có thể cho tôi biết được ?” Sophie cảm thấy được khó chịu trong giọng mình “Người đàn ông mảnh khảnh hất cằm về phía bờ, Sophie và Aoife quay về hướng đó và nhìn thấy chiếc Thunderbird màu đỏ tươi vừa dừng lại tại bến cảng trong đám bụi mờ mịt “Ngay tại đây.”

      Chap 21

      Với mái tóc dài được túm lại thành chùm, đầu đội chiếc mũ của đội bóng chày Dodgers bạc màu, đôi mắt to đằng sau cặp kính dày cộm, và bộ quần áo to phải đến hai số so với cỡ người, Bá tước Saint-Germain di chuyển trong thầm, ngang qua Sảnh tại sân bay Heathrow, London. Bước ra ngoài vào buổi đêm ẩm ướt lạnh lẽo, ta lôi chiếc di động trong túi và kiểm tra tin nhắn. Có tin. số. Tin nhắn khá đơn giản: Cấp 3, khoảng 243. ta quay lại và hướng về bãi đậu xe, leo lên cầu thang đến tầng 3. vừa di chuyển, vừa kiểm tra số điện thoại. Đột nhiên bóng đen tách ra từ vùng tối và lần theo bước của . “Ông có cần gọi taxi chăng?” “Palamedes”, Saint-Germain thầm , “Đừng làm thế. Cậu khiến tôi đau tim đấy.” “ thể nào. biết tôi ở đó mà, phải .” Saint-Germain gật đầu. “Tôi ngửi thấy cậu.” “Ý là tôi bốc mùi sao?” “Cậu có mùi cây đinh hương. Ồ, dù sao gặp lại bạn cũ tốt.” Người Pháp , dùng phương ngữ Persian vốn biến mất cả thế kỷ trước. “Tôi chỉ ước sao chúng ta ở trong hoàn cảnh vui vẻ hơn.” Người đàn ông to lớn trọc đầu . ta cầm giúp hành lý cho Saint-Germain. Người Pháp cố chối từ, nhưng Hiệp sĩ Saracen mặc kệ ta. “Tôi gửi tin nhắn cho chủ nhân”, hiệp sĩ tiếp tục câu chuyện với cùng loại ngôi ngữ cổ xưa. Cả hai người bất tử đều quá kinh nghiệm với việc đối phó với những kẻ nghe lén, nhưng họ cũng biết rằng tại London có nhiều camera bảo vệ hơn bất kỳ thành phố nào khác trái đất. Nếu có ai thấy họ lúc này đây cũng chỉ thấy gã tài xế taxi London đón khách mà thôi.

      “Chủ nhân của cậu sao rồi?” Saint Germain hỏi thận trọng. “Vẫn rất giận . Có lẽ tặng món quà cho những người lo lắng như họ.” Palamedes đáp, miệng cười lớn. “Ông ta giúp tôi chứ?” Saint-Germain lo lắng hỏi. “Tôi biết. Tôi giúp cho . Cả Shakespeare nữa, mà biết ông ấy khéo mồm thế nào rồi đấy.” Họ dừng lại trước chiếc taxi màu đen và

      Palamedes mở cửa để người Pháp ngồi vào. “ phải trả giá”, hiệp sĩ nghiêm túc. Saint-Germain siết chặt tay bạn mình. “Bất cứ gì. Tôi trả bất kỳ điều gì để đưa vợ tôi về.” “Thậm chí cả bất tử?” “Dù là thế. Bất tử làm gì chứ, nếu được sống với người phụ nữ tôi ?” nỗi buồn vô tận thoáng qua khuôn mặt của hiệp sĩ. “Tôi hiểu”, ta đáp nhàng.

      Chap 22

      “Đây là bạn tôi Ma ka tai me she kia kiak,” Billy the Kid khi con thuyền lướt sóng vịnh

      Người đàn ông gật đầu chào Machiavelli, giọng lè nhè: “Để thuận tiện, xin cứ gọi tôi là Black Hawk”. ta mặc, giống như Billy, quần jeans bạc màu, đôi ủng cao bồi cũ và áo thun. Tuy nhiên, trong khi Bill khá gầy gò ck Hawk lại tương đối vạm vỡ. ta xử lý con thuyền hết sức dễ dàng

      Bill đập vào vai ta. “Đằng kia; xe của tôi ở Pier…” “Tôi kiểm tra. Xe còn ở đó.” Black Hawk , rồi cười lớn trước vẻ mặt choáng váng của

      “Ăn cắp! Có kẻ nào đó ăn cắp xe của tôi!” ta chuyển qua tiếng Ý. “ tội lỗi!” Machiavelly vẫn giữ vẻ mặt chút biểu cảm. “Tôi dám cá Nữ phù thủy lấy nó.” Billy gật đầu lia lịa. “Ông đúng. Nhưng rồi, bà ta trông nom nó, đúng ? Ý tôi là, bà ta biết nó là chiếc xe cổ và giữ gìn nó cẩn thận?” Machiavelly bắt gặp ánh mắt của Black Hawk và ông phải nhìn chỗ khác ngay trước khi gã lại cười. “Tôi tin chắc đọc đâu đó trong đống hồ sơ của mình rằng Perenelle Flamel chỉ vừa mới học lái xe gần đây.” Ông vô tư đáp Billy đổ sụp xuống bên tàu như thể ai đó vừa đánh ta. “Bà ta làm hỏng nó. Bà ta phá bộ truyền động, cũng có thể làm cho mấy cái lốp đó mòn vẹt . Kiếm mấy cái lốp trắng đó khó lắm!” “Nhưng tin vui là,” Black Hawk cười , “trong khoảng 1 giờ tới, phải dùng cái xe nào cả. Lần cuối cùng tôi thấy chủ nhân tức giận cỡ này là tháng 4 năm 1906… và biết chuyện gì xảy ra sau đó rồi đấy.” Khuôn mặt Billy nhăn nhó hờn dỗi. “Tôi hiểu sao lại vui thế. Tôi tính để lại cho chiếc xe đó trong di chúc đấy.” “Đa tạ.” Black Hawk nhún vai. “Nhưng tôi ham hố mấy cái Thunderbird; tôi ưa Mustang hơn.”

      Chap 23

      Sophie nhảy ra khỏi ghế vừa lúc Josh bấm nút mở cửa và lao ra khỏi chiếc Thunderbird màu đỏ. Tay Aoife để vai, hơi siết lại cách duyên dáng, nhưng lời cảnh báo quá : di chuyển. Perenelle bước ra từ sau xe và Nicholas chầm chậm bấm nút mở cửa ở ghế sau. Phải mất vài giây ông mới đứng thẳng lên được Niten xuất cạnh Aoife cùng hai thanh kiếm Nhật, thanh dài và thanh ngắn, cầm tay. “Bình tĩnh nào,” ông ta khẽ, và Sophie biết liệu ông chuyện với mình hay với Aoife “Sophie, chị sao chứ?” Josh bước tới, nhưng Nicholas chộp lấy cánh tay và dừng cậu lại “Chị sao”, Sophie đáp, giọng bé vọng lại mặt nước. Cái bến hơi cao hơn so với con thuyền, và Sophie ở vị trí ngang với em trai mình, nhưng họ cách nhau đến 10 feet. thèm quay đầu lại, : “Tôi tìm ra tôi mà.” “Cậu bé đáng kinh ngạc.” Aoife lẩm bẩm, rồi cao giọng. “Làm sao cậu tìm ra ta?” lớn, ngụ ý hỏi Josh, nhưng Perenelle lại là người trả lời. Bà rảo bước cùng chồng và tới gần mép bến tàu “ có vài người bạn ở Mỹ , Aoife,” Nữ phù thủy . “và ít hơn số đấy vẫn ở trong thành phố này. có nơi nào để tới… ngoại trừ vị Kiếm sĩ đây, tất nhiên rồi.” Bà hơi cúi mình trước người đàn ông Nhật Bản, hai tay chắp chéo trước đùi “Nữ phù thủy,” ông ta xác nhận “Tôi từng nghe nhiều về bà, và cả chồng bà nữa.” Ông đáp lễ,cúi đầu, dù đôi mắt ông hề rời Perenelle “Chúng tôi gọi tới lò võ của ông và được biết ông dạy lớp sáng nay. Rồi chúng tôi lái qua nhà ông: ngay lúc thấy tờ báo vẫn còn nằm đường lái xe vào nhà tôi biết ông hề có mặt ở đó.” “Bà có địa chỉ nhà tôi sao?” Niten đề phòng “Tôi biết những gì cần phải biết về ông, Kiếm sĩ.” “Làm sao bà biết tôi ở đây?” ông tiếp “Ông thường đến đây vào cuối tuần để sửa chữa con tàu.” “Sao bà lại biết?” Niten hỏi Perenelle chỉ mỉm cười, trả lời “Tôi hề nhận ra mình lại có thói quen thường lệ đến vậy.” Niten lại cúi đầu. “Với chiến binh có gì nguy hiểm hơn chuyện này. Mà tôi cũng nhận ra mình bị theo dõi đấy.” Ông thêm “ phải trinh sát nào của tôi cũng là người cả đâu.” Nữ phù thủy đáp “Dù là thế; lẽ ra tôi phải biết được chúng. Có lẽ tuổi già làm tôi trở nên lười biếng mất rồi.” “Và chúng ta đều biết điều đó nguy hiểm nhường nào, đúng ?” Perenelle hỏi. “ lười biếng có thể giết chết cả chiến binh hùng mạnh nhất.” “Bà thể theo đuôi tôi được nữa đâu.” Kiếm sĩ đáp, đầu hơi nghiêng, nở nụ cười nhạt đôi môi mỏng

      “Tôi biết.” “Tại sao bà lại cho tôi biết chuyện này?” Niten thắc mắc “Nicholas và tôi định bụng theo dõi nhất cử nhất động của ông, khi chúng tôi biết chắc ông muốn hại chúng tôi, chúng tôi cũng làm hại ông. Nhưng những gì chúng tôi làm, kẻ khác cũng làm được… mà ông và những thanh kiếm huyền thoại của mình là cái giá hời đấy.” “Chuyện là cảm động.” Aoife cắt ngang cách thô lỗ, “nhưng chính xác bà muốn gì?” “Chúng tôi đến đây vì bé… và để chuyện.” Nicholas trả lời “Nếu ta từ chối?” Aoife cao ngạo Nicholas thở dài. “Hôm nay phải ngày tốt của tôi, còn Perenelle cũng vui vẻ gì. Giờ, muốn chọc tức chúng tôi chăng?” “Ông làm tôi sợ đâu, Nhà giả kim à,” Aoife gầm gừ “Có đấy”, Nicholas thầm . “Và Perenelle làm phải kinh hãi.” “Ta nên nghe họ .” Đột nhiên Niten lên tiếng. “Vừa mới đây thôi, còn muốn chuyện với họ cơ mài.” Ông nhắc Aoife “Đúng vậy, nhưng phải ở đây và phải bây giờ.” “Hãy chuyện với họ .” Sophie

      “Im ngay.”

      Sophie vòng quanh Aoife. “Đừng bao giờ chuyện với tôi như thế lần nữa.” bé đáp, đột nhiên cảm thấy nổi nóng. ghét – cực kỳ ghét – bị người lớn gạt ra Aoife nhìn Sophie ngạc nhiên, nhưng chưa kịp Niten tới mạn tàu và nhìn Nhà giả kim cùng Nữ phù thủy. “Hứa với tôi đây phải trò lừa bịp.” “Tôi hứa.” Nicholas “Cả tôi nữa,” Perenelle Cánh tay Niten di chuyển kiếm biến mất trong lớp bao ông đeo ở ngang hông. “Mời lên tàu”. Ông . “Cứ tự nhiên nhé.”

      “Này…,” Aoife

      “Đây là tàu của tôi.” Niten nhắc nhở. “và dù nhà Flamels có nhiều chuyện rắc rối, tôi tin họ giữ lời hứa của mình.” “ điều đó với những người bị họ phản bội và tiêu diệt ấy.” Aoife lầm bầm nhưng vẫn lùi ra sau, nhường chỗ cho Nicholas, Perenelle và Josh lên tàu “ cần phải học cách tin tưởng chút nữa,” Kiếm sĩ

      “Còn cần phải học cách tin tưởng đúng người .” Aoife ngắt. “Đây phải loại người ta tin được đâu.” “Em quý và tin họ.” Aoife nhếch mép. “Tôi phải nó.”

      Chap 24

      “Những chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi,” Aoife kết luận. Nicholas và Perenelle mất đến 30 phút đồng hồ giải thích những kiện xảy ra trong vài ngày trước, bổ sung thêm vài chi tiết mà Sophie quên mất hoặc bỏ qua iten tạo ra mấy cái thùng gỗ ở giữa bến tàu và sắp xếp vài cái ghế khác loại xung quanh đó. Ông đặt bộ ấm chén bằng sứ trắng trông khá đẹp mắt lên mấy cái thùng và rót loại trà xanh olive thơm nức g ngồi, chỉ đứng cạnh Aoife, hai tay để hờ hững khi Nicholas và Perenelle tường thuật lại mọi chuyện, kể từ lúc cuốn sách Codex bị đến ở tiệm sách thứ bảy tuần trước Aoife lắc đầu. “Tôi chỉ muốn đưa em trở về an toàn.” “Chúng ta đều muốn vậy.” Nicholas khẳng định chắc nịch. “Scathach cũng rất quý giá với chúng tôi.” Ông chạm vào tay vợ. “Chúng tôi coi ấy như con vậy.” Rồi ông thở dài. “Nhưng việc Scathach trở về – và cả Joan nữa – phải là ưu tiên cấp thiết của chúng tôi. Các Elder bóng tối xây dựng quân đội tại nhà tù Alcatraz. Họ định thả chúng vào thành phố.” “ sao chứ?” Aoife hỏi Perenelle rướn người về phía trước và luồng điện kêu lách tách dọc theo mái tóc màu bạc của bà, kéo dài đến tận lưng. Khi bà , từng câu từng chữ đều thể giận dữ giống như ánh mắt của bà vậy. “ tách biệt khỏi loài người đến độ có thể nhìn họ bờ tuyệt diệt hay sao? biết chuyện gì xảy ra với nhân loại nếu bọn quái vật đó bò lổm ngồi trong thành phố cơ mà.” “Chuyện này từng xảy ra.” Aoife ngắt lời. Những cụm khói xám thoát ra từ cánh mũi của ta. “ Ít nhất là 4 lần theo tôi được biết, loài người gần như bị tiêu diệt, nhưng họ lại nhanh chóng phục hồi dân số khắp Trái đất. Bà giờ rồi, Nữ phù thủy, nhưng những gì bà trải qua chỉ là phần rất so với những gì tôi chứng kiến ở Trái đất này. Tôi thấy loài người thịnh rồi suy rồi lại thịnh lần nữa. Đôi khi, cần phải quét sạch phiến đá trước khi bắt đầu đục đẽo nó.” ta dang rộng hai tay. “ Hãy nhìn xem bọn người bây giờ làm gì với trái đấy. Hãy xem lòng tham sai khiến họ ra sao. Họ đưa hành tinh này tới bờ vực bị phá hủy rồi. Băng ở hai cực tan chảy, mực nước biển tăng lên, thời tiết thất thường, mùa cũng còn ràng, vùng nông trại hóa thành sa mạc…” “ giống hệt Dee,” Josh đột ngột “Sao mi dám so sánh ta với gã Pháp sư đó.” Aoife nạt nộ. “ là tên hèn hạ.” “Ông ta các Elder đen tối có thể sửa chữa những lỗi lầm này, phải vậy ?” Josh tò mò “Phải.” Aoife trả lời đơn giản. “Họ có thể. Kể cho cậu ta nghe .” ta với Nhà giả kim Josh quay sang Nicholas. “Phải vậy chú?” “Ừ”, Nhà giả kim thở dài. “Họ chắc chắn có thể.” Sophie rướn người, nhăn nhăn trán. “Nghĩa là các Elder ở phe chú cũng có thể làm điều tương tự?” Lần này, im lặng kéo dài, và cuối cùng khi Nicholas , giọng ông là chỉ hơn lời thầm chút. “Chú chắc là họ có thể.” “Vậy tại sao họ làm?” Sophie tiếp tục

      Nicholas nhìn qua Perenelle, và lần này đến lượt Nữ phù thủy trả lời. “Bởi vì sớm muộn gì các bậc làm cha mẹ phải để con em mình sống tự lập và mắc sai lầm. Đó là cách duy nhất chúng phát triển. Ở thế hệ trước, các Elder sống cùng loài người, làm việc cạnh nhau – Tất cả những truyền thuyết về các vị thần cổ đại có liên hệ với loài người đều có chút ít trong đấy. tồn tại các vị thần ở Trái đất lúc bấy giờ. Nhưng loài người hề phát triển. Chỉ mãi đến khi hầu hết các Elder lui về vương quốc bóng tối và để loài người tự vật lộn giống loài này mới bắt đầu phát triển.” “Hãy nghĩ đến những gì loài người làm trong 2000 năm qua.” Nicholas tiếp tục. “Nghĩ đến các phát minh, thành tựu, phát kiến – năng lượng nguyên tử, hàng , giao tiếp quốc tế trong tích tắc, thậm chí là du lịch trong vũ trụ – và ghi nhớ rằng nền văn minh Ai cập từng tồn tại hơn 3000 năm. Babylon được xây dựng cách đây hơn 4000 năm, thành phố đầu tiên của Indus xuất cách đây hơn 5000 năm và tại Su me là hơn 6000 năm. Tại sao các nền văn minh đó thể đạt được những gì nền văn minh tại làm được với thời gian ngắn hơn nhiều?” Josh lắc đầu, nhưng Sophie lại gật gù. bé biết câu trả lời “Bởi vì các Elder – được loài người xưng tụng là thần linh – sống với họ.” Perenelle . “Các Elder cung cấp mọi thứ nên họ cần phải lui về con người có thể phát triển.” “Nhưng vài người ở lại.” Sophie phản đối “The Witch, Prometheus,…” “Mars…” Josh thêm vào “Gilgamesh”, Sophie . “Và Scathach. Chị ấy ở lại.” “Phải, vài người tiếp tục hướng dẫn và dạy dỗ thế hệ mới, thúc đẩy họ con đường tới vĩ đại hưng phải để xen dự, ảnh hưởng và chắc chắn là phải để làm chủ.” Perenelle giải thích Aoife bật cười khá chói tai “Đúng là vài Elder đen tối cố gắng cai trị loài người, và họ chiến đấu với loài người, ngăn trở mọi nỗ lực của họ. Nhưng bất kỳ ai ở lại đều có lý do của họ… ngoại trừ . “Perenelle đột nhiên , nhìn vào Aoife. “Tại sao tiếp tục ở lại thế giới loài người?” Lại im lặng keo dài khi đôi mắt của Aoife đột nhiên xa xăm, vô hồn. “Bởi vì Scathach ở lại.” Rồi ta đáp Tâm trí Sophie lúc này toàn là những hình ảnh khủng khiếp và cái tên vụt xuất : “Bởi vì Cuchulain.” to “Cuchulain.” Aoife đồng ý. “Người xen giữa hai ta. Chàng trai mà chúng ta tranh giành.” chàng trai trẻ, người thường bị thương, tự trói mình vào cây cột để hù dọa kẻ thù vào bước đường cùng… Scathach và Aoife cùng nhau, vượt qua bãi chiến trường, cố gắng tới chỗ chàng trai trước khi ba sinh vật to lớn giống loài quạ sà xuống cơ thể chàng… Mấy con quạ kéo lấy cái xác rũ ra của chàng trai và bay lên trời… Sau đó Scathach và Aoife đánh nhau với những gươm và giáo, luồng điện màu xám cuộn quanh lấy họ, xoắn lại giống hình dáng của loài cầm thú nào đó “Lẽ ra chúng ta nên đánh nhau.” Aoife . “Chúng ta thốt ra những lời cay nghiệt, Chúng ta ra những lời nên .” “ có thể đến thành phố chỉ dành cho riêng .” Perenelle Aoife lắc đầu. “Tôi ở lại vì người ta rằng ngày nào đó tôi có dịp làm hòa với Scathach.”

      Ngay cả khi aoife , Sophie vẫn nhìn thấy hình ảnh mờ mờ:Scathach – hay là Aoife? – leo lên lưng của con quái vật có đôi chân người nhưng lại mang đầu rắn. Nó khoác tấm áo choàng bằng rắn sống, và bọn này cứ phóng ra, hết lần này tới lần khác, vào vị chiến binh tóc đỏ. “Ai với vậy?” bé hỏi, bằng giọng thầm khàn khàn “Bà ngoại ta: Phù thủy xứ Endor.” Khuôn mặt của Aoife bỗng trở nên dữ tợn “Lời bà khó mà sai được. Tôi với các người, tôi thể giúp các người. Tôi phải tìm em , Tôi trở về quá khứ nếu cần phải như vậy.” Nicholas nhìn ta. “Lúc này đây Saint Germain cũng tìm cách trở về quá khứ để giải cứu Joan và Scathach.” Aoife càu nhàu. “Số Elder ở thế giới này có thể làm được điều đó chỉ đếm được đầu ngón tay. Mà bọn họ giờ cũng chẳng vui vẻ gì.” “Hiệp sĩ Saracen chuyện với ông chủ của ta, Tammuz, the Green Man.” Nicholas đáp gọn. “Giống như Chronos, ông ta có khả năng di chuyển trong các mạch thời gian.” “Ông mong lão ta giúp Saint Germain sao?” tiếng cười của Aoife, vừa u tối lại vừa xấu xí ng vọng mặt nước. “Tammuz xé xác ra thành từng mảnh.”

      Chap 25

      “Chúng ta có thể bay tới San Francisco,” Virginia Dare thầm. “Tôi thích máy bay lắm. Đặc biệt nếu ở khoang hạng nhất, và tuyệt hơn nếu ông trả tiền.” “Tôi ghét bay.” Dee lẩm bẩm. “Hơn nữa, có hai vấn đề: đặt vé để lại dấu vết cho những kẻ truy tìm, và chuyến bay đầu tiên đến sáng mai mới cất cánh. Chuyến 11h đến West Cost. Chúng ta mất quá nhiều thời gian, và các Elder dễ dàng sắp xếp cả hội đồng đón tiếp và tôi khi chúng ta tiếp đất.” “Thế còn trực thăng cá nhân? Ông nhiều tiền đến thế cơ mà.” “Phải, tôi nhiều tiền, nhưng mớ thủ tục cũng phải mất đến hàng giờ và để lại biết bao là dấu vết. , cách này tốt hơn nhiều.” “Tốt hơn, ý ông là nguy hiểm chăng?” Virginia hỏi khẽ. “Có bao giờ phiền lòng vì chuyện này đâu.” “Tôi là người bất tử, chứ phải mình đồng da sắt. Tôi cũng có thể bị giết… và ông cũng thế”, nhắc nhở ông. “Càng sống lâu, tôi càng trân trọng cuộc đời mình. Tôi chưa muốn kết thúc nó đâu.” Hai người, giống các cặp khách du lịch khác, đứng dưới bóng cây chiêm ngưỡng mặt tiền của tòa Tháp London, phần đá màu trắng nhờ chuyển sang màu bơ trong ánh nắng ấm áp. trận mưa vừa quét qua thành phố, để lại những vũng nước phản chiếu ánh sáng. Dù khá trễ, vẫn còn rất nhiều người đến thăm thú, thưởng thức khí mát mẻ và trầm trồ trước thắng cảnh London bên bờ sông Thames. Chốc chốc đèn máy ảnh lại nhá lên. “Cả đời tôi hình như chỉ quẩn quanh tòa tháp này,” Dee , giọng bâng khuâng. “Tôi đến thăm Walter Raleigh tại đây ngay trước khi ông ta bị tử hình,” ông . “Và khi tôi còn là đứa trẻ, bố tôi đưa tôi đến đây để xem sư tử tại Vườn thú Hoàng gia (Royal Menagerie).”

      “Rất xúc động.” Dare . “Còn giờ ông có thể tại sao chúng ta lại đến đây chưa?” Dee gật đầu. “Có lối vào Vương quốc bóng tối phía trong.” “Cổng vào Vương quốc của Kẻ phản bội.” Dare gật gù. “Tôi có nghe qua.” Vai run run bên dưới áo khoác. “Người ta đồn rằng đây là nơi kinh khủng.” Dee phớt lờ. “Cùng nhau, tôi đoan chắc ta đủ mạnh để kích hoạt và vào đó. khi ở trong vương quốc bóng tối này, ta có thể nhảy cóc qua từ nơi này qua nơi khác đến khi đặt chân tới Mỹ.” Ông cười với chút hóm hỉnh trong đó. “Khi kích hoạt cánh cổng, ta phản lại vị trí tại của chính ta.” Virginia . “Quả vậy. Nhưng khi ở trong Vương quốc bóng tối, ai có thể đoán được ta đâu.” Virginia Dare lắc đầu, mái tóc dài xõa xuống lưng. “Tôi có thể chỉ ra vài vấn đề nho trong kế hoạch này ?” “Sao nào?” “Cứ cho rằng ta có thể vượt qua đám lính canh ở Tòa tháp…” “Có gì khó. có thể phù phép cho chúng ngủ với nhạc.” “Rồi ta lại cho rằng có thể nhảy tới Cánh cổng Vương quốc dành cho Kẻ phản bội.” “Ta có thể làm được.” Dee đáp hề nao núng. “Ta nào có biết ai là chủ nhân của Vương quốc đó?” Tiến sĩ lắc đầu. “Chẳng ai biết cả. Có lẽ, số ít Elder – nhưng biết đấy, nhiều vương quốc Bóng tối tiếp giáp với Trái đất đều rỗng .” “Tôi cũng biết các Elder đen tối kêu gọi những người em của họ sống tại các Vương quốc bên ngoài xích gần đến lối Litha. Rất có thể cái gì đó kéo đến sinh sống nơi đây rồi.” Dee vừa định mở lời bình luận, nhưng Virginia tiếp tục. “Nhưng cứ cho rằng vương quốc ấy rỗng . Rồi chúng ta phải qua nó để đến 1 hay 2 hoặc là 3 vương quốc nữa trước khi đến được vương quốc tiếp giáp với nước Mỹ.” “Phải.” “Và nó có thể ở bất kỳ đâu đất Mỹ từ Alaska đến Florida?” “Phải. Trường hợp xấu nhất ta có thể ở cách San Francisco tới vài giờ bay.” “Vậy , tôi biết tại sao ta phải trở lại San Francisco chứ? Tôi tưởng thành phố ấy bị đội quân khủng khiếp của Elder chiếm giữ rồi ?” “Cuốn sách của Pháp sư Abraham ở San Francisco. Tôi cần nó.” “Cuối cùng cũng tới rồi!” Virginia reo lên vui mừng. “Ông mất nhiều thời gian quá đấy.” mỉa mai. Và rồi đột ngột dừng lại khi vừa có suy nghĩ dấy lên. “Cuốn sách vẫn ở trong tay ông – ông chưa giao nó cho Elder sao?” “. Tôi quyết định giữ nó.”

      “Giữ!” Virginia cao giọng làm đám khách du lịch về khuya phải ngoái lại nhìn. thấp giọng xuống đến mức chỉ hơn lời thầm chút. “Để làm gì?” Dee cười. “Tôi dùng nó để tự mình điều khiển trái đất này.” Virginia chớp mắt ngạc nhiên, và rồi đột ngột cười vui vẻ. “Tiến sĩ, ông điên rồi… mà có lẽ tôi còn điên hơn cơ, vì làm bạn với ông. Ông nghĩ các chủ nhân Elder cho phép ông chiếm nó, vương quốc ưa thích của họ chăng?” “Tôi cho họ lựa chọn nào đâu,” Dee trả lời đơn giản. “Tôi cống hiến cho họ cả cuộc đời – vài cuộc đời – phục vụ. Thế nhưng, chỉ vì vài sai phạm nho , họ sẵn sàng khép tôi vào cái tội phải chịu đựng mãi mãi. Họ phán tôi là Giờ, tôi chỉ phục vụ cho mình tôi thôi – và cả nữa.” Ông nhanh chóng bổ sung khi nhìn thấy nét mặt người đồng hành của mình. “Tôi giành lấy quyền điểu khiển hành tinh này từ các Elders, giết tất cả bọn người bất tử, Elder và Thế hệ kế tiếp vẫn còn sống ở đây. Rồi tôi niêm phong lối vào các Vương quốc và phân cách thế giới này với số khác. Tôi làm cho hành tinh này là của tôi. nếu về phe tôi. Chúng ta có thể cùng nhau làm chủ.” Virginia Dare bước lùi lại và từ từ, thận trọng nhìn Dee từ xuống dưới. “ nhìn gì vậy?” Ông hỏi. “ gã ngốc.” gắt. “Làm sao ông có thể đạt được mục tiêu này chứ?” “Hôm qua tôi thấy Archon.” Virginia chớp mắt ngạc nhiên. “Tôi chưa từng thấy ai. Tưởng họ chỉ là truyền thuyết.” “Tôi thấy Cernunnos, vị Thần sừng. Đứng gần giống như thể tôi đứng cạnh đây. Và rồi sau đó, nó đến cạnh tôi: nó gửi vật thế mạng, vật thể được tạo ra, điều khiển hoàn toàn bằng năng lượng của tưởng tượng. Năng lượng đó đáng gờm… mà Cernunnos chỉ là trong số Archons thôi đấy.” Virginia lắc lắc đầu. “Vậy nó liên quan gì tới chuyện ông làm chủ thế giới này?” “Tôi có 4 thanh gươm Sức mạnh. Tôi định triệu hồi Coatlicue, kẻ mạnh nhất trong số các Archons. Bà ta phục vụ cho tôi.”

      Virginia thở hổn hển. “John, điên rồ.” gấp. “Và dù cho ông có thể gọi vị Archon ấy, tại sao bà ta chịu phục vụ cho ông cơ chứ? Ông có thể trao đổi vật gì để hấp dẫn bà ta đây?” “Coatlicue khinh miệt và ghê tởm bọn Elder. Hàng thế kỷ trước, họ xử bà ta hình phạt phải gánh chịu mãi mãi – tôi đoán bà ta muốn trả thù.” “Thù hằn điểu khiền tất cả chúng ta.” Virginia lẩm bẩm. “Những tôi vẫn chưa thấy làm sao mà…” Nụ cười của tiến sĩ khủng khiếp. “Tôi biết lối vào Xibalba ở trái đất này. Nếu bà ta phục vụ cho tôi, tôi chỉ cho bà ta chỗ đó.”

      “và khi bà ta ở Xibalba…”Virginia thầm. Dee gật đầu. “Bà ta đến được vô số các Vương quốc. Rồi bà ta phá hủy chúng, đập tan mọi thứ bà thấy.” Tiếng cười của Dare run run. “Tôi từng luôn thán phục tàn bạo của ông, John, nhưng điều này quả ngoạn mục. Dù cho ông, với sức mạnh có, cũng thể triệu hồi Archon được. Đặc biệt là Mẹ của Các vị thần. Ngay khi bà ta bước vào vào thế giới này, bà ta nghiền nát thứ đầu tiên bà thấy.” Dee nhún vai. “Quả tôi phải cần vật gì đó mạnh mẽ, siêu nhiên, để lôi kéo và làm xao nhãng bà ta trong khi tôi trói buộc bà ta với các loại thần chứ.” Ông chạm vào thanh kiếm dưới làn áo. Câu trả lời chảy tuột trong các ngón tay của ông và khí đột nhiên phủ đầy mùi cam. Nụ cười ông trở nên man rợ. “Tôi hiến cho bà ta luồng điện vàng nguyên chất.”

      Chap 26

      Sophie và Josh cạnh nhau bến cảng ở Sausalito, băng qua những chiếc nhà thuyền xinh đẹp. Chẳng có chiếc nào giống nhau, số và thấp, số khác lại cao và dài. Đa số đều có thuyền cao su buộc ở thành tàu, chiếc thậm chí còn có cả mỏ neo ở đuôi tàu. Cặp sinh đôi để mặc Nicholas và Perenelle tranh cãi với Aoife thuyền của Niten. Kiếm sĩ vẫn chẳng lời nào, chỉ chốc chốc lại bước về vị trí nơi tay ông có thể đặt lên vai của Aoife khi ta nổi đóa lên. “Ta làm gì bây giờ?” Josh hỏi. Sophie nhìn cậu. “Làm? Chuyện gì?” “Ý em là, ta có về nhà ?” “Rồi sau đó sao? Ta về nhà để làm gì chứ?” Josh đút hai tay vào túi sau quần jean rồi bước tiếp. Cậu cũng biết câu trả lời. “Chị biết , chỉ đến lúc rời nhà để kiếm gia đình Flamel em mới nhận ra mình mất quá nhiều.” Cậu . “Ý em mất là sao?” Sophie bối rối. “Những ngày trải qua cùng Flamel lấy mất của chúng ta tất cả.” Josh tiếp tục. “Mọi thứ ta nghĩ mình biết – tất cả về lịch sử, những thần thoại, thậm chí cả khảo cổ nữa – tất cả hóa ra chỉ là lời dối. Thậm chí tương lai của chúng ta cũng bị xóa sạch.” Sophie gật đầu. bé cũng từng nghĩ như vậy, nhưng hề ngạc nhiên cậu em mình lại mất nhiều thời gian hơn để ngẫm ra đến thế. “Vậy chúng ta đâu?” Josh ngừng lại để nhìn về phía con tàu của Niten. Dù cách đến hơn 100 yard, cậu vẫn hạ thấp giọng xuống và thầm . “Chị ơi, chúng ta làm gì đây? Em tin tưởng Flamel.” “Chị cũng vậy.” Sophie thú nhận. “Nhưng chúng ta lại ở thế mắc kẹt với chú ấy.”

      Sophie gật đầu. “Và chị nghĩ ta cần phải nhìn nhận chuyện này đến khi nó kết thúc.” “Nghĩa là sao?” Josh hỏi đầy tuyệt vọng. “Chị nghe họ rồi đấy – Họ bàn đến chuyện tấn công Alcatraz. điên rồ.” “Nhưng nếu họ làm vậy, bọn quái đảo tấn công San Francisco.” Sophie bước tới kế bên em mình, khí đột nhiên sực mùi vanilla ngọt ngào. Đôi mắt màu xanh sáng của bé lấp lánh ánh bạc. “Em có bao giờ nghĩ đây mới chính là số phận của chúng ta? Đây mới chính là cái ta phải làm.” Josh lùi lại, cậu đột nhiên thấy sợ vì xúc cảm mạnh mẽ trong giọng của chị mình. “Chị gì vậy?” Cậu hỏi. “Josh, 10 000 năm trước, Abraham viết về chúng ta…” Josh vội vã lắc đầu. “. Ông ta viết về cặp sinh đôi… mà có biết bao nhiêu là cặp sinh đôi thế giới này.” “ ai giống chúng ta.” “Rất nhiều người giống ta,” cậu tiếp tục. “Nhớ ? Nhà Flamel thu thập các cặp sinh đôi vàng và bạc qua nhiều thế hệ. Và ai trong số họ sống sót khi được Đánh thức.” “Chúng ta làm được.” Sophie nhắc nhở. “Gần như .” “Josh, chị được huấn luyện phép thuật khí, Lửa và Nước còn em được Đánh thức và huấn luyện phép Nước. Chúng ta thể lờ những khả năng này. giờ ta có cơ hội để dùng chúng, để bảo vệ thành phố.” “Chị có bao giờ suy nghĩ,” Josh đột nhiên hỏi, “Liệu chúng ta đứng về lẽ phải? Liệu Flamel là quân địch và Dee là người tốt?”

      Cả hai người đều nhìn thấy những di chuyển chớp nhoáng cùng lúc và quay lại, đối diện với Niten. Mặc dù bấy giờ là đầu giờ chiều khá yên tĩnh, họ vẫn nghe thấy tiếng Kiếm sĩ tới. Ông khẽ cúi chào. “Bọn họ đợi hai cháu.” Ông , liếc nhìn về phía con tàu. Ông quay người và bước , rồi dừng lại, liếc nhìn ra đằng sau, và ánh sáng quét lên khuôn mặt ông, làm đôi mắt nâu của ông biến thành hai chiếc gương soi. “Tôi nghe thấy câu hỏi cuối cùng của cháu. Tôi là người bất tử, dù tôi sống lâu bằng Nicholas hay Perenelle, tại và mãi mãi tôi vẫn chiến binh. Và nếu cuộc đời có dạy tôi điều gì, đó chính là, trong mọi cuộc chiến, cả hai phe đều tin rằng họ là lẽ phải.” “Thế còn chúng cháu, Niten?” Josh hỏi, “ Chúng cháu có thuộc về lẽ phải ?”

      “Các cháu đứng về phe, điều này rất quan trọng. Cháu cần phải đứng về phe đó. Thường hành động dũng cảm nhất chính là thú nhận mình mắc sai lầm.” Ông ngừng chút, rồi tiếp. “Hãy theo con tim cháu. Bảo vệ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, bởi vì, đến cuối cùng, tất cả những người này đều muốn điều gì đó từ cháu, hoặc muốn cháu làm gì đó cho họ, hay trở nên điều gì đó cháu vốn phải. Trách nhiệm duy nhất của hai cháu chính là hai cháu đấy.” Rồi ông quay lại và sải bước. Nicholas và Perenelle chờ bến tàu. Sophie có thể cảm thấy ánh mắt Perenelle dò xét khuôn mặt hai đứa, gần như thể bà đọc ý nghĩ chúng vậy. Nữ phù thủy bước tới, Sophie chợt nhận ra điều: ràng Perenelle - phải Nicholas – dẫn đầu. bé ngộ ra rằng người phụ nữ kia vẫn luôn luôn là thủ lĩnh. “ đến lúc quyết định.” Flamel với nụ cười méo xệch. “Chúng cháu về - ” Josh mở lời. “Thời gian chuyện hết.” Perenelle ngắt lời. “ tới lúc hành động. Các cháu theo ta chứ?” bà hỏi. “Bọn cháu còn lựa chọn nào sao?” Josh đáp. Perenelle vừa định mở miệng, Nicholas kéo tay áo bà và khẽ lắc đầu. Nhìn cặp sinh đôi, ông . “Luôn có nhiều lựa chọn.” Ông đưa ba ngón tay xương xẩu. “Các cháu có thể chiến đấu cùng ta, có thể về phe Dee, hoặc làm gì cả.” Vẻ mặt ông trở nên dữ tợn. “Nếu cháu theo Dee, thành phố này và cả thế giới này chết cả. Nếu cháu làm gì, thành phố và thế giới này cũng chết. Nhưng nếu cháu chiến đấu cùng ta, vẫn còn có cơ hội – cơ hội , nhưng dù sao vẫn có – cho loài người.” “Nhưng… ” Josh bắt đầu. Sophie bước tới, túm lấy vai em mình, nhéo đau đến mức làm cho cậu phải im lặng. “Chúng cháu theo chú.” Sophie . bé nhìn em trai và cậu gật đầu ngay lập tức. “Cả hai chúng cháu theo chú.” Rồi bé nhìn từ Nicholas sang Perenelle. “Vậy, giờ chúng ta làm gì?” Nữ phù thủy hơi cúi đầu, nhưng giấu được Sophie nụ cười thầm của bà. “Josh cần phải học ít nhất loại Phép thuật cơ bản nữa.” Perenelle . “Nếu có thời gian, ta có thể kiếm ai đó huấn luyện cho cậu bé phép Đất, khí, và Lửa, nhưng ta thể. nghĩ cậu bé chỉ học được thêm loại ma thuật trong thời gian còn lại của chúng ta.” “Nhưng loại nào ạ?” Josh hỏi. Perenelle xoay người nhìn Nhà giả kim, lông mày bà nhíu lên thành câu hỏi lời. Họ lời nào cả, nhưng Nữ phù thủy gật

      đầu và quay lại với nụ cười môi. “Chúng ta huấn luyện Josh phép Lửa.” Bà . Josh nhìn Sophie và nhoẻn miệng cười. “Lửa. Cháu thích nó.” Rồi cậu lại quay lại Perenelle. “Nhưng ai huấn luyện cháu?” Sophie biết câu trả lời trước khi Nữ phù thủy đáp. “Chúng ta tìm gặp Prometheus, Bậc thầy về Lửa.”

      End section

      Ebook: Vanlydocnhan

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :