Bí Mật của Nicholas Flamel Bất Tử (Tập 2: Pháp sư) - Michael Scott (Kỳ ảo)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 49


      Đây có phải là Vương quốc Bóng tối ạ?” Sophie hỏi bằng giọng thào đầy kinh hãi, hơi thở bé nghẹt lại trong cuống họng.


      đứng ngay ở lối vào đường hầm dài thẳng tắp mà những bức tường được trang trí và kẻ viền bằng những thứ gì trông giống như xương người. Lẻ loi bóng đèn công suất thấp ném thứ ánh sáng vàng chạch đùng đục vào khoảng .


      Joan siết cánh tay và cười . “. Chúng ta vẫn ở trong thế giới của chúng ta. Chào mừng đến với khu Hầm mộ của Paris.”


      Đôi mắt Sophie lấp lóa ánh bạc ký ức của Bà Phù thủy chảy qua vùng ký ức của . Bà Phù thủy Endor biết những hầm mộ này của Paris. Sophie đong đưa thân mình lắc qua lắc lại đế giày khi chùm hình ảnh bất ngờ chấn chìm : những người đàn ông và đàn bà ăn mặc rách rưới tả tơi moi đá từ những cái hố khổng lồ trong lòng đất, bị giám sát bởi những người lính canh mặc đồng phục sĩ quan chỉ huy La Mã. “Đây là những mỏ đá,” thều thào.


      “Rất lâu rồi,” Nicholas . “Và bây giờ đây là ngôi mộ của hàng triệu người dân Paris và người khác nữa…”


      “Thần Ngủ,” Sophie , tiếng rạn vỡ. Đây là Elder mà Bà Phù thủy vừa kinh tởm vừa thương hại.


      Saint-Germain và Joan bang hoàng vì kiến thức của bé. Thậm chí Flamel cũng giật mình.


      Sophie bắt đầu lạnh run lẩy bẩy. quấn cánh tay quanh người, cố đ thẳng trước những ý tưởng đen tối đổ ập qua trí não mình. Thần Ngủ từng có lần là Elder…


      chiến trường bốc cháy, nhìn thấy chiến binh độc mặc áo giáp da và kim loại, cầm thanh kiếm cao đến gần bằng ông, đánh bật những sinh vật văng thẳng ra khỏi Kỷ Jura.


      … Ở cộng thành phố cổ, chiến binh ấy mặc đồ da và kim loại mình chống cự bầy đàn đông đúc toàn những bọn người quái thú giống vượn trong khi dọc những người lánh nạn nối đuôi nhau chạy thoát thân qua cánh cổng khác.


      những bậc thềm của kim tự tháp cao ngút mắt, người chiến binh hiên ngang bảo vệ người phụ nữ đơn độc và đứa trẻ khỏ những sinh vật lai tạp giữa rắn và chim.


      “Sophie…”


      bé rùng mình, bây giờ toàn thân lạnh như nước đá, răng va vào nhau lập cập. Những hình ảnh thay đổi; bộ áo giáp bằng da và kim loại sáng bóng thành bẩn thỉu, bùn dính khô cứng, vằn vện và lem luốc. Người chiến binh, cũng vậy, thay đổi rất nhiều.



      … Người chiến binh phóng qua ngôi làng nguyên sơ bị băng đá khóa chặt, ông gào rú lên như con thú dữ, trong khi bọn người mình phủ đầy lông lá tên chạy như bay cố thoát khỏi , tên co rúm lại vì sợ hãi.


      … Người chiến binh phi ngựa dẫn đầu đạo quân hùng hậu pha trộn lai tạp giữa thú dữ và người cùng xông vào thành phố khói lửa rực sáng gi sa mạc hoang vắng.


      … Người chiến binh đứng giữa thư viện bao la đầy những sơ đồ, giấy da nén và những cuốn sách bằng kim loại, vải và vỏ cây. Thư viện cháy dữ dội đến nỗi những cuốn sách kim loại chảy lỏng ra. Quật mạnh thanh kiếm của mình xuống loạt kệ, ông phẫn nộ quét thêm biết bao nhiêu cuốn sách vào đống lửa.


      “Sophie!”


      Luồng điện của lập lòe và nổ lốp bốp khi Nhà Giả kim nắm chặt vai và siết mạnh.


      “Sophie!”


      Giọng Flamel gầm lên đưa ra khỏi trạng thái hôn mê. “Cháu nhìn thấy… cháu nhìn thấy…” cất tiếng khàn khan. Cổ họng cảm thấy đau buốt, và cắn quá chặt bên trong má đến nỗi nghe thấy ràng vị kim loại ghê tởm của máu trong miệng mình.


      “Thậm chí chú còn thể tưởng tượng nỗi những gì cháu nhìn thấy,” ông bằng giọng rất dịu dàng. “Nhưng chú nghĩ là chú biết cháu nhìn thấy ai…”


      “Ai vậy?” hổn hển và thở ra hơi. “Ai là người chiến binh mặc áo giáp bằng da và kim loại?” biết nếu suy nghĩ nhiều hơn nữa về người đó, ký ức của Bà Phù thủy trong bật ên ông, nhưng điều đó cũng lôi kéo về với thế giới bạo lực của người chiến binh, và muốn như vậy.


      Elder, Mars Ultor.”


      “Thần Chiến tranh,” Joan Arc với giọng đầy cay đắng.


      nhìn mà cũng quay đầu lại, Sophie giơ tay trái và chỉ xuống hành lang hẹp. “Nó xuống đó,” cách bình thản.


      “Sao biết?” Saint-Germain hỏi.


      “Tôi có thể cảm thấy nó,” vừa vừa nhún vai. chà xát cánh tay mình mạnh. “Có gì như lạnh lẽo và nhớp nháp lính dính chạy bên dưới da tôi. Nó đến từ nơi đó.”


      “Đường hầm này dẫn chúng ta vào tâm bí mật của hầm mộ,” Saint-Germain , “vào thành phố La Mã bị thất lạc Lutetia.” Ông xoa hai bàn tay mạnh vào nhau, làm tung những tia lửa xuống sàn, và rồi bắt đầu xuống đường hầm, Joan theo sau. Sophie dợm bước đinh theo họ, chợt dừng lại và nhìn Nhà Giả kim. “Có chuyện gì xảy ra với Mars? Khi cháu thấy ông ta lần đầu, cháu nghĩ ông ta là người bảo vệ loài người. Cái gì thay đổi ông ta?”


      lắc đầu. “ ai biết được. Có lẽ câu trả lời nằm trong ký ức của Bà Phù thủy chăng?” ông gợi ý. “Chúng hẳn phải biết người khác.”


      Sophie lắc đầu. “Đừng bắt cháu nghĩ về ông ta nữa…” cất tiếng, nhưng quá trễ mất rồi. Ngay khi Nhà Giả kim hỏi, chuỗi những hình ảnh khủng khiếp lóe ngang tâm trí Sophie. nhìn thấy người đàn ông cao ráo, đẹp trai đứng mình đỉnh kim tự tháp cao ngút đến chóng mặt có rất nhiều bậc cấp, hai cánh tay giơ lên trời. Khoác ngang vai ông là chiếc áo choàng tay bằng da nhiều màu sắc rất kỳ lạ. Trải ngút tầm mắt bên dưới kim tự tháp là thành phố bằng đá rất to lớn, có rừng rậm bao quanh. Thành phố cử hành lễ kỷ niệm, đường phố rộng rãi giờ chật ních những đám đông người ăn vận toàn những quần áo màu sắc rực rỡ, và những chiếc áo choàng da cùng những khăn đội đầu đắt tiền và trang trí bằng đá quý. Chỉ có thứ thiếu vắng màu sắc là hàng những người đàn ông và đàn bà mặc đồ toàn màu trắng kéo nhau xuống trung tâm đường phố chính rộng rãi. Nhìn gần hơn nữa, nhận thấy rằng họ bị cột dính lại với nhau quanh cổ bằng dây thừng bện bằng da và dây leo. Những người canh gác cầm roi và giáo mác đuổi họ về phía kim tự tháp.


      Sophie hít vào hơi thở sâu khiến rùng mình và chớp mắt xua những hình ảnh đó. “Bà biết ông ấy,” lạnh lùng. với Nhà Giả kim rằng Bà Phù thủy Endor từng thời Mars… chuyện đó lâu lắm rồi, trước khi ông ta thay đổi, trước khi ông ta nổi tiếng với cái tên Mars Ultor. Kẻ Báo thù.






      CHƯƠNG 50


      “Xin chào, Mars, Thần Chiến tranh,” Dee lớn.


      Hoàn toàn chết lặng vì sợ hãi, Josh chăm chú nhìn vào cái đầu đội mũ sắt to vật vã chầm chậm quay sang nhìn Dee. Luồng điện của Pháp sư chợt bật tanh tách bừng sáng lên, màu vàng kêu xèo xèo và sung hơi nước bao quanh . Bên trong chiếc nón bảo hiểm của ông thần, ánh sáng đỏ quạch cũng bừng sáng. Cái đầu quay lại lần nữa phát ra thanh như tiếng đá nghiền, và đôi mắt đỏ thẫm chiếu sáng rực nhìn thẳng vào cậu con trai. Hai con ma thần rừng trắng toát, Phobos và Deimos, rón rén ra khỏi vùng tối tăm và núp mình sau bệ đá, nhìn Josh cách chăm chú. Chỉ việc liếc nhìn chúng thôi cũng khiến những đợt sống hoảng hốt và kinh sợ chạy khắp mình mẩy cậu, và cậu có chắc chắn mình nhìn thấy trong hai liếm môi bằng cái lưỡi màu chàm thâm tím cũ kỹ. Thận trọng nhìn chỗ khác, cậu hướng tập trung vào Elder cổ xưa.


      “Cậu được tỏ ra sợ hãi,” Machiavelli , “và hoảng hốt.” Nhưng luôn dễ hơn làm. Ngay trước mặt cậu, đủ gần để có thể chạm tay vào, là Elder, mà người La Mã tôn kính gọi là thần chiến tranh. Josh chưa bao giờ nghe đến tên Hekate hay Bà Phù thủy Endor, và bởi vì biết gì về họ, nên ảnh hưởng gì đến cậu. Elder này lại khác. Giờ cậu mới hiểu ý Dee muốn đây là Elder, vẫn được loài người hằng nhớ đến. Đây chính là Mars, chính là Elder mà người ta lấy tên ông để đặt cho tháng dương lịch và hành tinh.


      Josh cố hít vào hơi thở sâu và kiểm soát nhịp đập của trái tim mình, nhưng cậu lắc đầu mạnh đến nỗi cậu gần như thở được. Cẳng chân cậu đông lại như thạch, và cậu cảm như thế mọi lúc, cậu có thể đổ sụp xuống đất bất cứ lúc nào. Mím chặt miệng, cậu tự buộc mình đưa khí qua đường mũi, cố gắng nhớ những bài tập thở mà cậu học ở trong lớp học võ thuật. Cậu ôm lấy mình chặt. Cậu hẳn có thể làm điều này mà: trước đây cậu từng nhìn thấy những Elder; cậu đối diện với những người bất tử và thậm chí đánh nhau với con quỷ thời nguyên sơ. Sao điều này khó đến như vậy?


      Josh duỗi thẳng người, mở mắt và nhìn lên bức tượng Mars… chỉ khác điều đây phải là bức tượng. Đây là sinh vật sống. lớp vảy xám xịt dày cộm và cứng ngắc phủ da và áo quần ông. Chỉ chút màu sắc có nơi ông thần này là trong đôi mắt, chiếc đỏ rừng rực đằng sau tấm mạng che mặt đậy kín mít lên khuôn mặt ông.


      “Mars vĩ đại, gần đến thời,” Dee nhanh, “thời các Elder trở lại thế giới của giống người.” lấy hơi và đột ngột tuyên bố, “Chúng tôi có cuốn Codex.”


      cảm thấy tiếng sột soạt của tấm giấy da nén dưới áo thun mình. Chuyện gì xảy ra cho cậu nếu họ biết cậu giữ hai trang giấy bị mất? Liệu họ có còn Đánh thức cậu nữa ?


      Vừa nghe đề cập đến cuốn Codex, đầu Elder thả về phía Dee, đôi mắt rọi lên sáng quắc, những cuộn khói đỏ trôi ra từ những kẻ hở của chiếc nón bảo hiểm.


      “Lời tiên tri sắp được thực ,” Dee tiếp tục nhanh. “Chẳng bao lâu chúng ta được nghe Lời Hiệu triệu Cuối cùng. Chẳng bao lâu nữa chúng ta giải phóng những Elder Thua trận và trả họ trở về đúng chỗ của họ như những người cai trị thế giới. Chẳng bao lâu chúng ta trả thế giới này về với cảnh thiên đường nơi có lần nó từng được như vậy.”


      Bằng thanh như đá nghiền, Mars ngoặt hai chân ra khỏi bệ tường và xoay người để ông có thể ngồi đối diện với cậu con trai. Josh để ý mỗi cử động của ông đều văng ra những vụn xíu của cái gì trông như da đá đầy mặt đất.


      Tiếng Dee cất cao lên gần như tiếng la. “Và lời tiên tri thứ nhất trong cuốn Codex xảy ra như dự định chúng tôi tìm thấy hai là . Chúng tôi tìm thấy cặp sinh đôi huyền thoại.” vẫy tay về phía Josh. “Giống người này sỡ hữu luồng điện vàng ròng nguyên chất; còn luồng điện của chị sinh đôi của nó là bạc tinh khiết.”


      Má nghiêng đầu nhìn Josh l rồi xòe thẳng bàn tay đeo găng ra. Vẫn con cách vai cậu con trai chưa đầy nửa thước luồng điện của cậu thầm tỏa ra quanh cậu, ánh lóe sáng rực chiếu sáng hết gian phòng, biến những bức tường bằng xương bóng loáng thành màu vàng ánh kim, khiến Phobos và Deimos lon ton chạy nấp trong những vùng tối sâu nhất đằng sau bệ tượng. Bầu khí khô chợt đượm nồng hương cam.


      Nheo mắt chắt bớt ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ chính da của mình, cảm thấy tóc đầu dựng đứng, tĩnh điện kêu lắc rắc, Josh nhìn những vảy cứng bắt đầu rơi ra từ những đầu ngón tay của Mars để lộ lớp thịt đen sạm, khỏe khoắn bên dưới. Luồng điện của ông thần lóe sáng, viền quanh bức tượng bằng lớp sương mờ màu đỏ tím và nước da mạnh khỏe của ông bắt đầu bừng sáng màu đỏ như giận dữ còn những tia lửa li ti cuộn khỏi luồng điện và dính vào da thịt ông lại nhanh chóng biến mất rồi lớp vảy trắng xám như màu đá bao phủ lên nó. Josh cau mày, trông như thể luồng điện của ông thần cứng lại thành lớp vỏ dày bao lấy ông, từ từ biến ông thần đá trở lại.


      “Năng lượng của đứa con được Đánh thức,” Dee tiếp, tiếng vang vang trong gian phòng. “Đứa con trai chưa. Nếu chúng ta muốn thành công, nếu chúng ta định đưa các Elder trở lại, năng lượng của đứa con trai này phải được Đánh thức. Mars Ultor, ông Đánh thức thằng bé chứ?”


      Ông thần cắm thanh kiếm rộng bản rất cao của ông xuống đất, kiếm nhọn dễ dàng phập sâu vào mặt sàn bằng xương, vòng cả hai bàn tay cầm chuôi kiếm và chồm người ra trước để nhìn


      tỏ ra sợ hãi và hoảng hốt, Josh thẳng người và đứng rướn cao, rồi nhìn chằm chằm vào khe hẹp hình chữ nhật của cái mũ sắt bằng đá. Trong khoảng tích tắc, cậu nghĩ cậu bắt gặp ánh lóe từ đôi mắt xanh lơ nhạt sáng quắc trong vùng tối đó, trước khi chung hóa thành màu đỏ và lại rực sáng lên lần nữa. Luồng điện của Josh nhạt dần thành lớp sáng mờ đục và hai vị thần rừng bò đến ngay lập tức, trèo lên bệ tượng ngó săm soi vào cậu con trai. Bây giờ đói khát ra rành rành trong đôi mắt chúng.


      “Cặp sinh đôi.”


      Phải mất lúc sau Josh mới nhận ra là Mars . Tiếng ông thần êm dịu cách đáng ngạc nhiên và thể tin được thanh lại mệt mỏi và buồn chán như vậy. “Cặp sinh đôi ư?” nghi ngờ trong giọng của ông lộ .


      “D-dạ,” Josh lắp bắp. “Tôi có người chị sinh đôi, Sophie.”


      “Ta từng có hai đứa con trai sinh đôi… rất lâu rồi,” Mars , giọng ông mất hút và xa xăm. Ánh sáng rực màu đỏ bên trong cái mũ sắt của ông nhạt dần và đôi mắt xanh lơ lại nhấp nháy. “Những đứa con trai ngoan, những đứa con trai giỏi,” ông thêm, và Josh là ông với ai. “Ai lớn?” ông hỏi. “Ngưay đứa con kia?”


      “Sophie,” Josh , chợt cong môi cười nghĩ đến chị mình. “Nhưng chỉ lớn hơn chỉ hai mươi tám giây.”


      “Và người có quý chị ngươi ?” Mars hỏi.


      Hơi ngạc nhiên, Josh , “Có… đúng vậy, ý tôi là, có, tất nhiên tôi rất quý chị mình. Chị ấy là chị sinh đôi của tôi mà.”


      Mars gật đầu. “Romulus, đứa con trai của ta, cũng y như vậy. Nó thề với ta rằng nó rất quý trai nó, Remus. Và rồi chính nó giết thằng .”


      Gian phòng bằng xương rơi vào im lặng chết chóc.


      Nhìn vào chiếc nón bảo hiểm, Josh nhìn thấy đôi mắt của Mars Ultor biến thành màu xanh lơ và ướt át, và cậu cảm thấy chính đôi mắt cậu cũng đầy những giọt nước mắt cảm thông. Rồi những giọt lệ của ông thần xì xì sôi lên khi đôi mắt ông lần nữa lại lóe đỏ rực. “Ta Đánh thức luồng điện của những đứa con trai ta, ban cho chúng quyền sử dụng năng lượng và khả năng vượt những năng lượng và khả năng của giống người. Tất cả những giác quan và cảm xúc của chúng đều được nâng cao… gồm cả những cảm xúc ghét sợ và .” Ông dừng lại chút, và rồi thêm, “Chúng gần nhau—rất thân thiết—cho tới khi ta Đánh thức các giác quan của chúng. Điều đó phá hủy chúng.” Lại khoảng dừng khác, lâu hơn. “Có lẽ tốt hơn nếu ta Đánh thức ngươi. Vì lợi ích của chính ngươi và của chị ngươi.”


      Josh chớp mắt ngạc nhiên rồi ngoái nhìn Dee và Machiavelli đứng đằng sau. Tay người Ý dửng dung bình thản, nhưng Dee lại giống hệt Josh, cả hai đều sửng sờ. Mars từ chối Đánh thức cậu sao?


      “Thần Mars,” Pháp sư cất lời, “thằng bé phải được Đánh thức…”


      “Đó là lựa chọn của nó,” Mars ôn tồn.


      “Tôi cầu—”


      Ánh sáng bên trong chiếc mũ bảo hiểm của ông thần sáng rực. “Ông cầu cơ đấy!”


      “Nhân danh chủ nhân của tôi, tất nhiên là vậy,” Dee nhanh. “Chủ nhân của tôi cầu—”


      “Chủ nhân của ông thể cầu gì nơi ta hết, Pháp sư ạ,” Mars thào. “Và nếu ông lần nữa,” ông ta thêm, “ta thả những người bạn của ta ông.” Phobos và Deimos bám lên vai Dee và nhìn săm soi vào Dee. Cả hai đều them thuồng đến rãi. “Đó là cái chết khủng khiếp.” Ông ta nhìn lại Josh. “Đây là lựa chọn của ngươi và của mình ngươi. Ta có thể Đánh thức năng lượng của ngươi. Ta có thể làm cho ngươi đầy sức mạnh. Đầy sức mạnh cách nguy hiểm.” Đôi mắt đỏ lóe lên sáng rực, ngay ở giữa tâm mắt rực cháy bỏng ánh màu vàng. “Đây có phải là những gì ngươi muốn?”


      “Vâng,” Josh chút chần chừ.


      “Nó có giá, mọi thứ đều có giá của nó.”


      “Tôi trả,” Josh ngay, mặc dù cậu hình dung được cậu phải trả như thế nào.


      Mars gật đầu, cái đầu rất lớn, đá nứt vỡ và nghiền ken két. “ câu trả lời hay, câu trả lời đúng đắn. Hỏi ta về giá là sai lầm.”


      Phobos và Deimos khúc khích, nếu Josh có thể coi những thanh đó là cười, cậu chợt biết rằng những người khác phải trả giá khi ra sức thương lượng với Thần Ngủ.


      đến lúc ta có dịp nhắc ngươi nhớ rằng ngươi mắc nợ ta.” Ông thần nhìn qua đầu Josh. “Ai làm người cố vấn cho thằng bé?”


      “Tôi,” Dee và Machiavelli đồng loạt .


      Josh quay người nhìn hai người bất tử, ngạc nhiên vì câu trả lời của họ. Trong hai người này, cậu nghĩ cậu thích Machiavelli cố vấn hơn.


      “Pháp sư, nó là của ông,” Mars sau lúc cân nhắc. “Tôi có thể đọc được mục đích của ông và những động lực của ông khá . Ông định dùng thằng này để đưa các Elder trở lại; tôi nghi ngờ gì chuyện đó. Nhưng ông…,” ông ta thêm, đầu ông xoay nhìn Machiavelli. “Tôi thể đọc luồng điện của ông; tôi biết ông muốn gì. Có lẽ vì ông chưa quyết định.”


      Đá long ra và kêu cọt kẹt khi ông thần đứng dậy. Ông cao ít nhất phải đến hai mét mốt, cái đầu đội mũ bảo hiểm của ông gần đụng đến trần. “Quỳ xuống,” ông ta với Josh, nãy giờ gập gối sẵn rồi. Mars giật mạnh thanh kiếm khổng lồ của ông ra khỏi sàn và quay nó vun vút cho đến khi nó ở ngay trước mặt cậu con trai. Josh phải liếc mắt mới nhìn được lưỡi kiếm. Nó ở quá gần đến nỗi cậu có thể nhìn thấy những chỗ sứt mẻ và sẹo rỗ và có thể nhận ra những vết mờ nhất của hoa văn xoắn ốc xuống đến giữa thanh kiếm.


      “Tên thị tộc của cậu và tên của cha mẹ cậu là gì?”


      Miệng Josh quá khô khiến cậu gần như thể được. “Tên thị tộc? Ồ, tên họ là Newman. Cha tôi là Richard và mẹ tôi là Sara.” Đột nhiên cậu nhớ Hekate cũng hỏi Sophie những câu hỏi y hệt vậy. Chỉ mới cách đây hai ngày, song cậu cảm thấy như cả đời.


      sắc trong tiếng của ông thần thay đổi, trở nên mạnh hơn, đủ lớn để Josh cảm thấy độ rung trong xương cậu. “Josh, con trai của Richard và Sara trong thị tộc Newman, loài giống người, ta ban cho ngươi Đánh thức. Ngươi nhận thức rằng đây phải là món quà và có giá phải trả. Nếu người trả, ta hủy diệt ngươi và tất cả mọi thứ trong lòng ngươi tha thiết thương.”


      “Tôi trả,” Josh bằng giọng nặng nề, mạch máu giật thình thịch trong đầu cậu, chất adrenalin chảy qua khắp thân mình.


      “Ta biết ngươi trả.” Thanh kiếm khổng lồ chuyển động, đầu mũi chạm vào vai phải của Josh, rồi qua bên trái trước khi quay lại bên phải. đường viền mờ nhạt nhất từ luồng điện của cậu nhấp nháy ra quanh người. Những lọn khói vàng ánh kim bắt đầu cuộn khỏi mái tóc vàng hoe của cậu, và hương cam tỏa mạnh dần lên. “Từ rày về sau ngươi nhìn thấy bằng sắc sảo…”


      Đôi mắt xanh lơ của Josh biến thành hai đĩa vàng cứng rắn. Ngay lập tức, nước mắt tụ lại và chảy xuống gương mặt cậu. Chúng đỏ ửng và bề mặt là lớp vàng hóa lỏng.


      “Ngươi nghe bằng ràng…”


      Khói ngoằn ngoèo tỏa ra từ hai tai cậu.


      “Ngươi nếm bằng tinh khiết…”


      Josh mở miệng và ho khan. luồng sương mờ màu vàng nghệ xuất , và những tia lửa li ti màu hổ phách nhảy múa giữa lưỡi và răng câu.


      “Ngươi chạm bằng nhạy cảm…”


      Cậu con trai đưa hai tay lên mặt. Chúng bừng sáng rực rỡ đến nỗi gần như trong suốt. Những tia lửa nhảy lên và uốn vặn giữa mỗi ngón, và những cái móng tay rất thường hay bị cắt cùn của cậu giờ như những tấm gương sáng lóa.


      “Ngươi ngửi bằng mãnh liệt…”


      Bây giờ cậu hầu như được bao phủ hoàn toàn trong làn khói vàng ánh. Nó chảy giọt ra khỏi mũi cậu, trông cứ như thể thở ra lửa. lường điện của cậu dày ra, cứng lại quanh hai vai và ngang qua ngực, trở nên sáng chói và phản chiếu.


      Thanh kiếm của ông thần lại chuyển động lần nữa, gõ nhè lên vai cậu con trai. “ vậy, luồng điện của ngươi là trong những luồng điện mạnh nhất mà ta từng gặp,” Mars điềm nhiên . ó thứ khác ta có thể tặng cho ngươi— món quà—và thứ này ta tặng . Ngươi thấy nó rất hữu dụng trong những ngày tới.” Xòe rộng bàn tay trái, ông đặt nó đỉnh đầu thằng bé. Ngay tức khắc luồng điện của Josh bật lên thành ánh sáng chói rực. Những dải lửa vàng uốn éo, những khối cầu lửa vàng vụt khỏi người cậu và nảy tưng quanh phòng. Luồng ánh sáng và sức nóng nổ tung chạm phải Phobos và Deimos, khiến chúng kêu ré lên và bò trườn ra phía sau bệ tượng đá, nhưng chỉ sau khi nước da xanh nhợt của chúng bị rộp đỏ ửng, còn đỉnh đầu tóc trắng như tuyết của chúng bị sạm đen và xoăn tít lại. Ánh sáng nổ tung đó làm Dee té khuỵu xuống, hai bàn tay đeo găng che kín mắt. lăn tròn, vùi mặt vào hai tay khi những quả cầu lửa nảy bật khỏi sàn và trần, bắn tung tóe lên tường, để lại những vết cháy sém lớp xương bóng loáng.


      Chỉ mình Machiavelli là thoát được toàn bộ sức mạnh của vụ nổ ánh sáng. quay và hụp người lánh ra khỏi phòng vào những giây phút sau cùng trước khi Mars chạm vào thằng bé. Thu mình như trái banh, núp sâu trong những vùng bóng tối bến ngoài cánh cửa trong khi những dải sáng màu vàng đập vào tường bật ra và những trái banh năng lượng cứng ngắc rít ré lao vào hành lang. chớp mắt dữ dội, cố xóa những dư ảnh vẽ vằn vện khô lại võng mạc . Machiavelli được Đánh thức trước đây, nhưng chưa bao giờ là bất cứ thứ gì ấn tượng sâu sắc như lần này. Mars làm gì cho thằng bé, và món quà ông ta tặng cho nó là cái gì?


      Rồi , qua cái nhìn mờ mờ, nhìn thấy hình thù mơ hồ lấp lóa ánh bạc ra ở đầu bên kia hành lang.


      Và mùi hương vanilla tràn ngập hầm mộ.






      CHƯƠNG 51


      Đậu đỉnh tháp nước Alcatraz, chung quanh là những con Quạ Tàn khốc, Morrigan hát nhè cho mình nghe. Đó là bài hát được nghe lần đầu bởi những người cổ xưa nguyên sơ nhất, bây giờ in sâu vào cấu tạo cơ bản trong tế bào di truyền ADN của loài người. Nó chầm chậm và nhàng, mất mát và xót xa, rất đẹp… và cực kỳ khủng khiếp. Đó là Bài ca Morrigan: tiếng khóc nhằm mục đích truyền lan nỗi sợ hãi và kinh khiếp. Và chiến trường khắp thế giới và qua mọi thời, nó thường là thanh cuối cùng con người có thể nghe được trong cõi đời này.


      Morrigan kéo tấm áo choàng tay bằng lông vũ đen thui quanh người và nhìn chằm chằm về phía thành phố xuyên qua vùng vịnh bị sương mù khóa chặt. Mụ ta có thể cảm thấy sức nóng của cả khối giống người, có thể nhìn thấy những ánh lóe xao động của gần triệu luồng điện bên trong bản thân San Francisco. Và mỗi luồng điện bao bọc quanh giống người, mỗi cái đều nặng trịch những nỗi sợ hãi và âu lo, đầy những cảm xúc dồi dào và mang đậm hương vị. Mụ áp hai bàn tay vào nhau và những đầu ngón tay đặt lên đôi môi đen bầm mỏng dính. Những bậc tiền bối của mụ được loài người nuôi sống, uống những ký ức của họ, nhâm nhi những cảm xúc của họ như những loại rượu vang hảo hạng. Chẳng mấy chốc… ồ, rất nhanh thôi, mụ được thỏa thích làm những điều đó trở lại.


      Nhưng trước khi những điều đó xảy đến, mụ được thưởng thức bữa tiệc.


      Sớm nay, mụ nhân được cuộc gọi từ Dee. Cuối cùng, và các Elder của buộc lòng phải đồng ý rằng bây giờ quá nguy hiểm nếu để cho cả Nicholas và Perenelle sống sót; cho phép mụ giết chết Nữ Phù thủy cách dã man nhất.


      Nữ thần Quạ có cái tổ ở tít cao trong dãy núi San Bernardino. Mụ mang Perenelle đến đó và qua vài ngày tới rút cạn cho đến giọt cuối cùng những ký ức và những cảm xúc của ả ta. Nữ Phù thủy sống gần bảy trăm năm nay; ả ta chu du khắp địa cầu và vào những Vương quốc Bóng tối, nhìn thấy những điều kỳ diệu và trải nghiệm những nỗi khiếp đảm. Và người đàn bà này có ký ức tuyệt vời; ả ta chắc hẳn nhớ mọi thứ, mọi cảm xúc, mọi ý nghĩ và mọi nỗi sợ hãi. Và Morrigan nhâm nhi thưởng thức tất cả mọi thứ đó. Khi mụ ăn xong, Perenelle Flamel huyền thoại còn gì hơn là đứa bé ngây thơ dại dột, đầu ốc rỗng . Nữ thần Quạ quay đầu lại và há to cái miệng rộng ngoác, những cái răng cửa trắng dã dài ngoằng và nằm chết cứng tựa lên đôi môi đen sì của mụ, cái lưỡi của mụ xíu và đen trùi trũi. Chẳng bao lâu nữa.


      Morrigan biết rằng Nữ Phù thủy ở trong những đường hầm bên dưới tháp nước. Còn duy nhất lối vào nữa qua đường hầm, nhưng chỉ vào được khi thủy triều thấp. Thủy triều phải mấy tiếng nữa mới đổi, nhưng ngay bây giờ bề mặt những tảng đá và vách đá dựng quanh cửa hang phủ kín những con quạ mỏ sắc như dao cạo.


      Rồi cánh mũi của Morrigan nở


      Ngoài mùi muối và i-ốt của biển, mùi khó chịu của kim loại gỉ và đá vữa, và mùi ẩm mốc của vô số những con chim, mụ chợt ngửi thấy thứ gì khác… thứ gì thuộc về, ở nơi này, ở trong thời này. thừ gì cổ xưa và đắng rát.


      Gió đổi hướng, và sương mù cuộn theo. Những giọt nước ẩm rịn ra chứa đầy muối đột nhiên lấp lánh sợi tơ bạc lơ lửng trong trung ngay trước mặt mụ. Morrigan nhấp nháy đôi mắt đen nhánh như hạt huyền của mụ. sợi khác vung vẩy trong khoảng nữa, và rồi sợi khác, rồi sợi khác, đan chéo quàng xiên thành chuỗi những hình tròn tròn. Chúng trông như những tấm mạng.


      Chúng đúng là những tấm mạng.


      Mụ ta còn đứng con nhện gớm guốc vọt lên từ ống thông bên dưới mụ và đáp thẳng xuống bên tháp nước, những cái chân gai ngạnh bấu vào mặt kim loại. Nó lúp xúp chạy về phía Nữ thần Quạ.


      Bầy chim đánh vòng quanh tháp nước vội theo đường xoắn ốc bay vụt lên trời, la hét inh ỏi bằng những giọng khàn khan… nhưng ngay lập tức chúng bị kẹt lại trong tấm mạng bung xòe lơ lửng đầu. Chúng rơi trở lại đầu mụ chủ tối tăm nham hiểm của chúng, làm mụ cũng rối rắm với đống lăn lộn nào là lông nào là mạng ram ráp dính chùm. Morrigan mở đường chạy thoát bằng những cái móng như đầu dao cạo của mụ, thu tấm áo choàng quanh mình và định bay lên trời con nhện trèo qua đỉnh tháp nước kéo giật mụ lại, ghìm chặt mụ dưới cái chân khổng lồ đầy ngạnh với


      Perenelle Flamel, ngồi dạng chân như cưỡi ngựa lưng con nhện, ngọn giáo chiếu sáng rực trong tay cúi người xuống và mỉm cười với Morrigan. “Tôi tin là bà tìm tôi.”






      CHƯƠNG 52


      Sophie chạy.


      còn sợ hãi nữa; còn cảm thấy buồn nôn hay yếu lả nữa. phải đến với cậu em trai ngay. Josh ở ngay đằng trước , trong căn phòng ở cuối đường hầm. có thể nhìn thấy luồng ánh rực rỡ ánh vàng từ luồng điện của cậu ấy thắp sáng cả vùng bóng tối, ngửi được cả mùi hương cam thơm lừng làm người ta phải tiết nước bọt.


      Vượt qua Nicholas, Joan và Saint-Germain, phớt lờ những tiếng kêu bắt dừng lại của họ, Sophie phóng vào ô cửa uốn vòm chiếu sáng rực. luôn là tay chạy cừ khôi và giữ kỷ lục đường đua trăm mét hầu hết các trường theo học, nhưng bây giờ thực bay xuống hành lang. Và cứ mỗi bước, luồng điện của —được nạp năng lượng bởi vì tức giận và lòng quyết tâm—tỏa rực quanh người , phát ra những tia lửa, nổ lốp bốp và trở nên như kim loại. Các giác quan được nâng cao của lóe sáng, con người co lại thành hai điểm và rồi giãn ra thành hai cái đĩa bạc, và ngay lập tức vùng bóng tối biến mất và có thể nhìn thấy hầm mộ tối tăm u ám đến từng chi tiết kinh tởm. Cánh mũi bị đủ loại mùi tấn công—rắn và lưu huỳnh, thối rữa và mục nát và móc meo—nhưng mạnh hơn hết thảy những mùi khá mùi hương cam từ luồng điện của cậu em trai .


      bé biết mình quá trễ rồi: cậu được Đánh thức.


      Bỏ quan người đàn ông thu mình nền đất bên ngoài gian phòng, Sophie lao qua ô cửa… và luồng điện của đột nhiên đông cứng lại thành lớp vỏ kim loại chiếu sáng rực những hình cung lửa vàng ánh bật nảy khỏi những bức tường rơi vải mình . bé loạng choạng, bị năng lượng đập vào người. Nắm chặt cánh cửa, giữ cho thân mình bị bật ngược trở lại vào hành lang.


      “Josh,” , kinh sợ cảnh tượng trước mắt mình.


      Josh quỳ nền đất trước thứ chỉ có thể là Mars. Elder khổng lồ này giương cao thanh kiếm rộng bản bằng tay trái, mũi kiếm chạm tới trần, trong khi bàn tay phải đặt đầu em trai . Luồng điện của Josh chiếu sáng rực như loại chất cháy, phủ kín cậu trong cái kén bằng ánh sáng vàng lấp lóa. Lửa vàng nhảy quanh người cậu, ném tung ra những khối cầu và những lằn roi năng lượng. Lửa bắn tung tóe vào tường và văng tuốt lên trần, lạng sắc lẻm những lát xương vàng vọt theo thời gian, làm lộ ra màu trắng ở bên dưới.


      “Josh!”


      Sophie kêu thét lên.


      Ông thần chầm chậm quay đầu và đôi mắt đỏ ngầu rực sáng ngừng lại nơi bé. “ ra,” Mars ra lệnhSophie lắc đầu. “ có đứa em trai sinh đôi này tôi đâu hết,” răng nghiến chặt. từ bỏ cậu em trai của ; bao giờ làm vậy.


      “Nó còn là em trai sinh đôi của mi nữa,” Mars nhàng. “Bọn mi giờ khác xa nhau lắm rồi.”


      “Nó luôn luôn là thằng em sinh đôi của tôi,” cách đơn sơ.


      Đẩy mình vào phòng, mang theo làn sóng sương mù ánh bạc lạnh băng lăn tròn tỏa ra khỏi thân mình rồi dội như tăm lên người cậu em trai và Elder. Nó rít lên và kêu xèo xèo khi chạm vào luồng điện của Josh, làn khói trắng bị vấy bẩn cuồn cuộn bốc lên thấu trần. Khói đóng băng lớp da cứng ngắc của Mars, và những tinh thể nước đá xẹt nảy lửa trong ánh sáng màu hổ phách đỏ quạch.


      Ông thần từ từ hạ thanh kiếm xuống. “Mi có hình dung ta là ai ?” ông , tiếng nhè , rất dịu dàng. “Nếu mi biết, hẳn mi phải chết khiếp.”


      “Ông là Ultor,” Sophie chậm rãi, kiến thức của Bà Phù thủy Endor báo cho biết. “Và trước khi người La Mã tôn thờ ông, người Hy Lạp gọi ông là Ares, và trước đó nữa người Babylon còn gọi ông là Nerga


      “Mi là ai?” Bàn tay Elder buông khỏi đầu Josh, và tức luồng điện của cậu con trai nhấp nháy tan ra và những ngọn lửa vụt tắt im ỉm.


      Josh lắc lư chao đảo và Sophie bổ nhào xuống đỡ lấy cậu trước khi câu ngã lăn ra đất. Ngay lúc chạm vào cậu em, luồng điện của biến mất, để lại trơ trụi mất khả năng tự vệ. Nhưng bé bây giờ vượt qua nỗi sợ hãi; cảm thấy gì hết, chỉ nhõm rằng hòa hợp trở lại với cậu em sinh đôi của mình. Cúi người nền đất, ẵm cậu em trai trong cánh tay mình, Sophie nhìn lên ông thần chiến tranh cao vút như ngọn tháp. “Và trước khi ông là Nergal ông là nhà vô địch trong thế giới loài người: ông là Huitzilopochtli. Ông đưa dẫn những con người bị bắt làm nô lệ đến nơi an toàn khi Danu Talis đắm chìm dưới những con sóng dữ dội.”


      Ông thần lảo đảo. Mặt sau đầu gối đụng mạnh vào bệ tượng và ông ngồi thụp xuống ngay, cái bệ đá đồ sộ nứt rạn từng lằn trước sức nặng vĩ đại của ông. “Làm thế nào mà mi biết được điều này?” Ông ta hỏi, và có cái gì nghe như nỗi sợ hãi khuấy động trong giọng .


      “Vì ông đồng hành cùng Bà Phù thủy Endor.” dựng thẳng người, kéo em trai đứng dậy. Đôi mắt cậu mở lớn nhưng lăn ngược vào trong đầu, chỉ để lại toàn tròng trắng. “Bà Phù thủy Endor tặng tôi toàn bộ ký ức của b” Sophie . “Tôi biết ông làm gì… và tại sao bà ấy nguyền rủa ông.” Mở rộng bàn tay, lấy đầu ngón tay sờ vào lớp da cứng như đá của ông thần. tia lửa bật ra kêu tiếng tách. “Tôi biết tại sao bà ấy làm cho luồng điện của ông ra thế này.”


      Phủ cánh tay cậu em qua vai mình, bé quay lưng vào thần chiến tranh. Flamel, Saint-Germain và Joan đến và đứng tụ ngay nơi ô cửa. Thanh kiếm của Joan lỏng lẻo chỉ vào Dee nằm bất động sàn. ai gì.


      “Nếu có kiến thức của Bà Phù thủy trong người,” Mars gấp gáp, với giọng gần như nài xin, “ biết những câu thần chú và phép phù thủy. biết làm thế nào để cởi bỏ lời nguyền này .”


      Nicholas vội vàng chạy tới nhấc Josh khỏi cánh tay Sophie, nhưng chịu thả cậu em ra. Ngoái đầu liếc nhìn lên ông thần, rất , “Vâng, tôi biết cách cởi bỏ nó.”


      “Vậy làm ,” Mars như ra lệnh. “Làm ngay và ta cho thứ muốn. Ta tặng cho bất cứ thứ gì.”


      Sophie suy nghĩ lúc. “Ông có thể lấy những giác quan được Đánh thức của tôi ? Ông có thể làm cho tôi và em trai tôi thành người bình thường trở lại>”


      Im lặng hồi rất lâu ông thần mới cất tiếng. “. Ta thể làm điều đó được.”


      “Vậy ông thể làm gì cho chúng tôi được cả.” Sophie quay người và, với hỗ trợ của Saint-Germain, giúp Josh bước ra khỏi phòng vào hành lang. Joan hụp đầu xuống ra theo, chỉ để lại Flamel đứng dưới ô cửa.


      “Chờ !” Tiếng ông thần cất lên và thanh đó làm cả gian phòng rung động. Phobos và Deimos lẩn ngay vào đằng sau bệ tượng bị nứt nẻ, kêu lít chít ồn ào. “ đánh đổi câu thần chú này, hoặc là…” ông thần lên tiếng.


      Nicholas bước tới. “Hoặc là cái gì?”


      ai trong nhóm rời khỏi những hầm mộ này mà còn sống sót,” Mars gầm lên. “Ta cho phép điều đó. Và ta là Mars Ultor!” Đôi mắt giấu của ông chiếu sáng rực màu đỏ lòm như máu tươi và ông ta bước bước tới trước, huơ huơ thanh kiếm khổng lồ trước mặt. “Mi là ai mà dám khước từ ta?”


      “Tôi là Nicholas Flamel. Và ông,” ông ta thêm, “làã mắc sai lầm vì tin rằng mình là vị thần linh.” Ông bật những ngón tay kêu tanh tách và những hạt bụi xanh ngọc như lục bảo lấp lánh rực rỡ phủ đầy sàn nhà làm bằng xương. Chúng phóng xuyên qua bề mặt láng bóng trơn tru, để lại những sợi mỏng li ti màu xanh lục chín ngấu ngả vàng. “Tôi là Nhà Giả kim…và hãy để tôi giới thiệu với ông bí mật vĩ đại nhất của thuật giả kim: chuyển hóa.” Và rồi ông quay ngoắt trở lại hành lang và biến mất vào trong vùng tối.


      !” Mars sải bước tới trước và tức mắt cá ông ta ngập lút xuống cái sàn giờ đột nhiên trở nên mềm uột và dẻo sền sệt như chất gelatin. Ông thần dấn thêm bước khác rất mạnh và rồi ông ta mất thăng bằng khi nền đất chảy tan dưới sức nặng của ông. Ông ta đâm sầm về phía trước, đập mạnh xuống sàn cứng khiến những khúc xương mềm như thạch bắn tung tóe lên mấy bức tường. Thanh kiếm của ông ta ngoạm mảng tường lớn nơi mà trước đó chút, Flamel vẫn còn đứng. Mars phải chiến đấu lắm mới lấy lại thăng bằng được, nhưng cả cái sàn giờ biến thành bãi lầy toàn xương sền sệt nửa lỏng nửa đặc dính nhớp nháp. Giơ cao bàn tay và đầu gối, Mars chọc mạnh cái đầu về phía trước nhìn trừng trừng vào Dee, lúc này mới từ từ bò trườn ra khỏi đám chất lỏng gớm ghiếc tiến ra phía cửa. “Đây là việc ông làm, Pháp sư ạ!” ông ta rú lên hoang dại, toàn bộ gian phòng rung động vì cơn thịnh nộ của ông ta. Bụi xương và những mảnh đá cũ kỹ rơi rào rào xuống như mưa. “Ta buộc ông phải chịu tráệm.”


      Dee loạng choạng đứng lên và tựa vào khung cửa, rảy mạnh bàn tay cho chất thạch sền sệt văng ra, rồi phủi nó khỏi chiếc quần tả tơi của mình.


      “Mang lại cho ta đứa con và thằng con trai,” Mars gầm lên, “và may ra ta có thể tha thứ cho ông. Mang lại đây cặp sinh đôi đó. Nếu …”


      “Nếu —cái gì?” Dee ôn tồn hỏi.


      “Ta hủy diệt ông: thậm chí Elder chủ nhân của ông cũng bảo vệ được ông thoát khỏi cơn phẫn nộ của ta.”


      “Ông đừng cả gan dám đe dọa tôi!” Dee , giọng gầm gừ quái dị. “Và tôi cần đến Elder của tôi bảo vệ tôi đâu.”


      “Hãy biết kiêng nể ta, Pháp sư, vì ông thành kẻ thù của ta.”


      “Ông có biết tôi làm gì với những người khiến tôi sợ hãi ?” Dee hỏi gặng, trọng của dày ken.


      “Tôi hủy diệt họ!” Căn phòng thình lình đầy nghẹt mùi lưu huỳnh hôi thối rất khó chịu, và rồi những bức tường bằng xương bắt đầu rùng rình trượt và tan chảy như lp kem mềm. “ chỉ có mình Flamel mới là nhà giả kim biết được bí mật của thuật chuyển hóa,” khi cả khoảng trần cũng trở nên mềm và hóa lỏng, những dòng dài chả giọt xuống sàn, bao phủ Mars trong thứ chất lỏng lính dính bầy nhầy. Rồi trời bắt đầu trận mưa xương, những giọt mưa vàng khè to vật vã.


      “Tiêu diệt nó!” Mars rú lên. Phobos và Deimos nhảy từ bệ tượng lên lưng Elder, răng và vuốt chúng xòe ra, những con mắt khổng lồ dừng lại Dee.


      Pháp sư chỉ duy nhất từ quyền năng và bật các ngón tay kêu tanh tách: xương hóa lỏng tức khắc đông cứng lại.


      Niccolo Machiavelli ra nơi ô cửa. khoanh tay và nhìn vào gian phòng. Ngay giữa phòng, cố nhận ra sừng sững sàn, hai vị thần rừng lưng ông ta, chính là Mars Ultor, bị đông cứng trong lớp xương.


      “Vậy là khu hầm mộ ở Paris vừa có bức tượng bí nữa, làm bằng xương,” tay người Ý rất ôn tồn. Dee quay . “Đầu tiên là ông giết Hekate và giờ là Mars,” Machiavelli tiếp. “Và tôi nghĩ chúng ta phải ở cùng phe thôi. Ông phải nhận thức rằng,” kêu với Dee, “rằng hai chúng ta giờ là người chết. Chúng ta thất bại trong việc bắt cho được Flamel và cặp sinh đôi. Các chủ nhân của chúng ta tha cho chúng ta đâu.”Chúng ta chưa thất bại,” Dee vọng lại. gần như đên cuối hành lang. “Tôi biết đường hầm này dẫn ra đâu. Tôi biết chúng ta có thể bắt bọn chúng bằng cách nào.” dừng lại và ngoái nhìn lui, và khi , những lời của đến rất chậm, gần như miễn cưỡng. “Nhưng… Niccolo… chúng ta vẫn cần phải làm việc cùng nhau. Chúng ta cần phối hợp sức mạnh của chúng ta.”


      “Ông định làm gì?” Machiavelli hỏi.


      “Cùng nhau, chúng ta có thể thả ra những Kẻ Canh giữ của Thành phố.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 53


      Morrigan cố gắng vùng vẫy để đứng lên, nhưng cái mạng nhện dày bằng cả cánh tay mụ quấn quanh hông và uốn vặn luồn qua thắt lại giữa hai cẳng chân mụ, làm chúng vướng víu lung tung, và mụ ta ngã nhào. Mụ bắt đầu lướt qua bên cạnh tháp nước cái mạng thứ hai, rồi thứ ba úp chụp lấy mụ, cuộn quanh thân mình mụ, phủ kín mụ từ cổ xuống đến ngón chân bằng lớp vỏ như xác ướp. Perenelle nhảy khỏi lưng Areop-Enap và cúi mình bên cạnh Nữ thần Quạ. Đầu ngọn giáo của bà đầy năng lượng rung lên, và khói đỏ khói trắng lượn ngoằn ngoèo vào bầu khí đêm ẩm thấp. “Chắc ngay lúc này bà muốn gào thét lắm,” Perenelle với nụ cười nhăn nhở. “Cứ việc.”


      Morrigan bị trói chặt. Quai hàm mụ mở banh ra, đôi môi đen bầm hé mở để lộ ra những cái răng độc địa và mụ ta gồng người thét lên.


      tiếng gào rú thất điên bát đảo vang vọng khắp hòn đảo. Mọi tấm kính còn nguyên vẹn Alcatraz đểu vỡ tan thành bột và toàn bộ tháp nước chảo đảo đong đưa. Xuyên qua vịnh, thành phố bừng tỉnh vì các hệ thống báo động trong các công ty, nhà riêng và trong xe hơi dọc theo khu bến cảng đều đột ngột sống dậy ré lên những tiếng kêu hỗn loạn chói tai. Mọi con chó trong phạm vi bán kính trăm sáu mươi cây số quanh hòn đảo bắt đầu cất tiếng tru thảm thiết.


      Nhưng tiếng thét cũng khiến số còn lại của đàn chim khổng lồ tụ tập nãy giờ đồng loạt lao vút vào bầu trời đêm, những đôi cánh vỗ phần phật và những tiếng la hét khàn khàn của chúng tạo thành tiếng nổ vang ầm như sấm rền. Hầu hết ngay lập tức bị vướng và bị ném trở lại vì đám mây mạng nhện dày khít thả treo lơ lửng trong trung giữa những khu nhà hoang đổ nát, những con nhện đủ mọi hình dạng mọi kích cỡ leo qua mình chúng, bọc kín chúng lại như những cái kén bằng những tấm mạng bạc dày khít. Trong giây phút này, cả hòn đảo lần nữa lại chìm vào yên lặng.


      ít con Quạ Tàn khốc trốn thoát. Sáu con chim khổng lồ lao qua hòn đảo, tránh những tấm mạng bám dính ở dạng lưới và kết hoa. Những con chim cuộn mình vút qua Vịnh San Francisco về phía cây cầu, bay liệng tít cao và rồi trở lại tấn công. Bây giờ chúng những tấm mạng nhện rối rắm. Chúng đảo vòng quanh tháp nước. Mười hai con mắt đen huyền nhắm vào Perenelle, và những cái mỏ sắc như dao cùng với những cái vuốt như đầu mũi dao găm mở bung ra khi chúng thầm thả mình về phía người phụ nữ.


      Cúi mình Morrigan, Perenelle bắt gặp thoáng chuyển động lung linh phản chiếu trong đôi mắt đen láy của đối thủ. Nữ Phù thủy làm cho đầu ngọn giáo chiếu sáng rực chỉ bằng lời và quay tròn nó trong tay bà, để lại hình tam giác bốc cháy đỏ rực trong bầu khí mù sương. Nhưng con chim hung dữ bay qua ngọn lửa đỏ rực ấy… và biến hình.


      Sáu quả trứng hoàn hảo từ trời rơi xuống và bị kéo giật ra khỏi lưng trời bằng những sợi tơ trong tấm mạng nhện mỏng dính. “Bửa điểm tâm,” Areop-Enap vừa vui mừng , vừa trèo xuống bên cạnh tháp nước.


      Perenelle ngồi xuống bên cạnh Nữ thần Quạ vùng vẫy. Đặt ngọn giáo đầu gối, bà nhìn xuyên qua vịnh đến thành phố bà vẫn thường gọi là mái ấm.


      “Bây giờ bà làm gì, Nữ Phù thủy?” Morrigan gặng hỏi.


      “Tôi cũng chưa hình dung ra,” Perenelle cách thành thực. “Dường như Alcatraz là của tôi.” Giọng bà nghe gần như lung túng vì ý tưởng. “Vâng của tôi và Areop-Enap.”


      “Trừ phi bà làm chủ được nghệ thuật bay, bằng bà vẫn bị giam giữ ở đây,” Morrigan hằm hè. “Đây là tài sản của Dee. du khá nào đến đây; có người tham quan, tàu thuyền đánh cá. Và con nhân sư tuần tra những hành lang bên dưới. Nó đến với bà.”


      Nữ Phù thủy mỉm cười. “Nó cứ đến.” Bà quay ngọn giáo. Ngọn giáo kêu o o trong khí. “Tôi tự hỏi biết cái này biến nó thành cái gì đây: con bé sơ sinh, con sư tử mới đẻ hay là quả trứng chim.”


      “Bà biết là Dee quay lại—và đầy uy lực. Ông ta cần đến đạo quân quỷ sứ của mình.”


      “Tôi chờ ,” Nữ Phù thủy như lời hứa.


      “Bà thể thắng nổi đâu,” Morrigan phạt ngang.


      “Người ta như vậy với tôi từ nhiều thế kỷ nay. Và cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn còn đây.”


      “Bà làm gì với tôi?” cuối cùng Nữ thần Quạ mới hỏi. “Trừ phi ba giết tôi, bằng bà biết là tôi chỉ thanh thản được khi nào bà chết.”


      Perenelle mỉm cười. Bà đưa ngọn giáo đến gần môi và thổi nhè lên nó cho đến khi nó bừng sáng vì bị nung trắng lên. “Tôi tự hỏi biết cái nàyến bà thành cái gì đây?” bà lơ đãng hỏi. “Chim hay trứng?”


      “Tôi được sinh ra, chứ phải được ấp cho nở,” Morrigan cách đơn giản. “Bà thể đem cái chết ra dọa tôi đâu. Nó chẳng làm tôi lo lắng băn khoăn gì cà.”


      Perenelle đứng dậy và cắm đuôi ngọn giáo xuống đất. “Tôi giết bà làm gì. Tôi có hình phạt thích hợp hơn nhiều được dành riêng cho bà.” Bà nhìn lên trời, và gió vờn mái tóc dài của bà, thổi nó dạt thẳng ra phía sau lưng. “Tôi thường tự hỏi khi có thể bay được cảm giác như thế nào, bay trong tĩnh mịch lên thấu bầu trời cao.”


      có cảm giác nào tuyệt hơn,” Morrigan cách chân thành.


      Nụ cười của Perenelle lạnh ngắt. “Đó đúng là những gì tôi nghĩ. Vì thế tôi lấy cái mà bà quý nhất: tự do và khả năng bay của bà. Tôi có xà lim tuyệt vời chỉ dành cho riêng bà.”


      nhà tù nào có thể giam giữ tôi,” Morrigan khinh khỉnh .


      “Nó được thiết kế để giam giữ Areop-Enap,” Perenelle . Sâu bên dưới lòng đất, bà bao giờ còn thấy được ánh sáng mặt trời hoặc là bay trong trung lần nào nữa.”


      Morrigan lại hú lên và quẫy đập lung tung từ bên này qua bên kia. Tháp nước dịch chuyển và rung lên, nhưng tấm mạng của Lão Nhện thể gãy đứt ra được. Rồi Nữ thần Quạ đột ngột rơi vào im lặng. Gió mạnh lên, và sương mù xoáy quanh hai người đàn bà. Họ có thể nghe được tiếng lanh lảnh của còi báo động xa xa vang vọng lại từ San Francisco.


      Morrigan bắt đầu bật ra tràng ho khan, và phải mất lúc Perenelle mới nhận ra mụ cười. Dù bà có ý tưởng mà bà thích câu trả lời, Perenelle hỏi, “Và bà có muốn cho tôi biết điều gì làm bà buồn cười dữ vậy ?”


      “Bà hẳn là đánh bại tôi,” Morrigan bật , “nhưng bà cũng hấp hối rồi. Tôi có thể thấy tuổi già gương mặt bà và bàn tay bà.”


      Perenelle đưa bàn tay lên mặt và di chuyển ngọn giáo để nó chiếu sáng da thịt bà. Bà bàng hoàng khi khám phá ra vết lốm đốm những chấm nâu lưng bàn tay bà. Bà sờ mặt và cổ, những ngón tay lần theo những nếp nhăn mới.


      “Bao lâu nữa công thức của thuật giả kim mới bị hao mòn hết , Nữ Phù thủy? Bao lâu nữa bà mới héo quắt lại thành mụ già nhăn nhúm? Nó được đo bằng ngày hay bằng tuần?


      “Rất nhiều chuyện có thể xảy ra chỉ trong vài ngày.”


      “Nữ Phù thủy, giờ nghe tôi đây. Lắng nghe này. Pháp sư ở Paris. Ông ta bắt được thằng bé và thả Nidhogg ra chồng bà và mấy tên khác.” Mụ ta lại khạc ra tràng cười nữa. “Tôi được gởi tới đây để giết bà bởi vì bà và ông chồng bà là những thứ vô giá trị. Còn cặp sinh đôi là chìa khóa cho tương lai.”


      Perenelle cúi sát xuống Morrigan. Ngọn giáo tỏa ra màu đỏ thẫm sáng quắc cả hai gương mặt họ, làm trông họ như những chiếc mặt nạ gớm guốc. “Bà đúng. Cặp sinh đôi là chìa khóa cho tương lai—nhưng của ai: của những Elder Đen tối hay của loài người?”






      CHƯƠNG 54


      Niccolo Machiavelli ngập ngừng tiến tới bước và nhìn xuống khắp thành phố Paris. đứng mái ngôi thánh đường vĩ đại theo kiến trúc Gothic của Nhà Thờ Đức Bà, bên dưới là dòng sông Seine và cầu au Double, và trải rộng ngang trước mặt là sân trước nhà thờ rộng mênh mông, quảng trường. Vịn chặt khối công trình xây dựng bằng gạch được trang trí công phu, kéo hơi thở rồi rùng mình và buộc trái tim đập thùm thụp phải chậm lại. vừa trèo lên ngàn lẻ bậc cấp tính từ khi ra khỏi hầm mộ lên đến mái nhà thờ, theo lốií mật mà Dee thuyên bố rằng trước đây từng dùng đến. Cẳng chân run lên vì quá gắng sức và nghe đau buốt nơi đầu gối. Machiavelli thích nghĩ rằng giữ được mình luôn khỏe mạnh— là người ăn chay nghiêm ngặt và tập thể dục mỗi ngày—nhưng việc leo trèo này làm kiệt sức. cũng hơi phát cáu vì việc vất vả này lại hề ảnh hưởng gì đến Dee dù là chút xíu. “Ông lần cuối ông lên tới đây là khi nào?” hỏi.


      “Tôi có gì đâu,” Pháp sư cắn cảu. đứng bên trái Machiavelli. Dưới bóng ngọn tháp phía nam. “Nhưng nếu ông phải biết, đó là năm 1575.” chỉ tay ra bên. “Tôi gặp Morrigan ngay ở chỗ đó. Chính ngay mái nhà này lần đầu tiên tôi biết bản chất của Nicholas Flamel và tồn tại của Cuốn sách của Abraham. Vì vậy có lẽ kết thúc ở đây cũng đúng thôi.”


      Machiavelli chồm người ra và nhìn xuống. đứng gần ngay cánh cửa sổ hoa hồng hướng tây. Quảng trường bên dưới lẽ ra chật ních du khách, nhưng giờ vắng vẻ cách kỳ quái. “Và làm sao ông biết Flamel và mấy tên kia ra đây?” hỏi.


      Hàm răng của Dee sáng lóe nhe ra cách đáng sợ. “Chúng ta biết đứa con trai sợ khoảng hẹp. Những giác quan của nó vừa được Đánh thức. Khi nó ra khỏi trạng thái hôn mê gì đó mà Mars đưa nó vào, nó rất khiếp sợ, và những giác quan được nâng cao của nó chỉ làm cho nó sợ hãi thêm. Vì an toàn của thằng đó, Flamel phải đưa nó lên mặt đất càng nhanh càng tốt. Tôi biết có lối bí mật dẫn từ thành phố La Mã bị chôn vùi kia vào thẳng ngôi thánh đường này.” Thình lình chỉ xuống năm hình thù loạng choạng ra khỏi cánh cửa giữa ngay bên dưới bọn chúng. “Ông thấy chưa?” với vẻ đắc thắng. “Tôi bao giờ sai.” nhìn Machiavelli. “Ông biết chúng ta phải làm gì ?”


      Tay người Ý gật đầu. “Biết.”


      “Trông ông có vẻ gì là quá vui vẻ về việc này nhỉ.”


      “Làm xấu công trình đẹp thế này là tội ác.”


      “Nhưng giết người phải tội ác sao?” Dee hỏi.


      , con người luôn có thể thay thế được.”


      “Để em ngồi chút ,” Josh hổn hển. chờ cho ai phản ứng, cậu đổ sụm người xuống tuột khỏi tay chị và Saint-Germain rồi ngồi bệt phiến đá tròn phẳng phiu ăn vào quảng trường được lót bằng đá. Co đầu gối lên đến ngự cậu đặt cằm lên xương bánh chè và quấn tay quanh hai ông quyển. Cậu run dữ dội đến nỗi gót giày gõ nhịp nhịp xuống nền đá.


      “Chúng ta cần phải liền,” Flamel vừa gấp rút, vừa ngó quanh.


      “Cho chúng cháu phút,” Sophie ngay. Quỳ gối bên cạnh cậu em trai, giơ tay sờ vào cậu, nhưng tia lửa nổ giòn giữa các đầu ngón tay của với cánh tay cậu và cả hai nhảy dựng ngược. “Chị biết em cảm thấy thế nào,” nhàng. “Mọi thứ đều quá… quá sáng , quá lớn, quá gay gắt. Áo quần sao quá nặng nề và thô ráp cọ xát vào da em, giày em sao lại chật cứng. Nhưng em quen. Những cảm giác đó hết.” Cậu chịu đựng những gì từng trải nghiệm chỉ hai ngày trước.


      “Đầu em đập bưng bưng,” Josh làu bàu. “Cảm giác như nó sắp nổ ra, như thể nó bị nhồi nhét quá nhiều thông tin. Em cứ nghĩ những ý tưởng lạ lẫm này..”


      bé cau mày. Điều đó nghe có lý. Khi được Đánh thức, giác quan của bị áp đảo, nhưng chỉ khi Bà Phù thủy Endor rót kiến thức vào người mới cảm thấy đầu óc mình như thể sắp vỡ tung. ý nghĩ bật chợt vụt đến, và nhớ rằng lúc phóng vào gian phòng đó, thấy bàn tay khổng lồ Ender ấn đầu Josh. “Josh,” cách bình thản. “Khi Mars Đánh thức em, ông ta gì?”


      Cậu em lắc đầu khốn khổ. “Em biết.”


      “Suy nghĩ ,” gắt, và nhìn thấy cậu nhăn mặt trước thanh lời của . “Làm ơn mà, Josh,” nhàng. “Chuyện này rất quan trọng.”


      “Chị phải là bà chủ của em,” cậu càu nhàu mà miệng lại hơi mỉm cười.


      “Chị biết.” cười nhe cả răng. “Nhưng chị là bà chị của em—giờ chị nghe xem nào!”


      Josh cau màu, cố gắng này làm trán cậu thấy đau. “Ông ta … ông ta rằng việc Đánh thức phải là món quà cho , mà sau này em phải trả cái gì đó.”


      “Rồi gì nữa?”


      “Ông ta …. Ông ta rằng luồng điện của em là trong những lường điện mạnh nhất mà ông ta từng gặp phải.”Josh nhìn vào ông thần khi ông ta những lời này, ông ta là người cậu nhìn thấy đầu tiên bằng đôi mắt vừa được Đánh thức, cậu ý thấy từng chi tiết phức tạp cái mũ sắt của ông ta cùng với thiết kế tráng trí công phu tấm áo che ngực bằng da và nghe nỗi đau trong tiếng của ông. “Ông ta cho em món quà, thứ em thấy hữu dụng trong vài ngày sắp tới.”


      “Và?”


      “Em hình dung được đó là cái gì. Khi ông ta đặt tay lên đầu em, em cảm thấy như thể ông ta cố đẩy em xuống sàn. Áp lực mạnh thể tin nổi.”


      “Ông ta chuyển cái gì đó qua cho êm đó,” Sophie , rất lo lắng. “Nicholas,” gọi.


      Nhưng có ai trả lời, và khi quay người kiếm Nhà Giả kim, Saint-Germain và Joan ngoái nhìn chòng chọc và ngôi thánh đường vĩ đại.


      “Sophie,” Nicholas cách điềm tĩnh, quay quanh, “giúp em trai cháu đứng dậy. Chúng ta cần ra khỏi đây ngay. Trước khi quá trễ.”


      Chất giọng bình thản và đầy thuyết phục của ông còn làm sợ hãi hơn là khi ông hét toáng lên. Hai cánh tay choàng cậu em trai, lờ những tiếng nổ lốp bốp của cả hai, bé kéo mạnh dựng cậu thẳng lên và quay nhìn chung quanh. Đối diện họ là ba con quỷ lùn bè bè cân xứng.


      “Cháu nghĩ quáễ rồi,” .


      Qua nhiều thế kỷ, Tiến sĩ John Dee học được cách thổi sinh khí vào những Golem, tạo ra và điều khiển được những vật thay thế giả tạo và những người lùn. trong những kỹ năng đầu tiên Machiavelli thông thạo là khả năng điều khiển tulpa. Các quá trình này tương tự nhau cách đáng ngạc nhiên; tất cả chúng chỉ khác nhau về chất liệu.


      Cả hai tên đều có thể làm cho những thứ vô tri vô giác sống dậy.


      Bây giờ Pháp sư và tay người Ý đứng cạnh nhau mái cao chót vót của Notre Dame và tập trung ý chí.


      Và lần lượt, những cái miệng máng xối hình đầu thú hoặc đầu người gargoyle và những bức tượng kỳ cục grotesque của Nhà Thờ Đức Bà cót két sống dậy.


      Những tên gargoyle-vòi-phun-nước chuyển động trước hết.


      Đơn lẻ và kết thành cặp, rồi thành hàng chục và đột nhiên thành tới hàng trăm, chúng gãy rời ra khỏi mấy bức tường của ngôi nhà thờ. Bò trườn ra từ những chỗ nấp—những mái hiên chìa ra ai nhìn đến, những rãnh nước bị lãng quên—những con rồng và rắn bằng đá, những con dê và khỉ, mèo, chó và những con quỷ trượt tuột xuống ngay trước công trình này.


      Rồi đến những tên grotesque—những bức tượng được chạm khắc gớm guốc—ì ạch sống dậy. Sư tử, cọp, đười ươi và gấu tự bứt toạc mình ra khỏi công trình bằng đá thời trung cổ này và trèo xuống.


      “Điều này rất, rất tồi tệ,” Saint-Germain càu nhàu.


      con sư tử được chạm khắc sơ sài rơi xuống đất ngay trước cửa ra vào ngôi thánh đường và cất bước tiến tới, những cái móng vuốt bằng đá gõ lích kích và đẩy trượt những phiến đá lát nhẵn nhụi.


      Saint-Germain vung tay ra và con sư tử ấy bị nhấn chìm trong trái banh lửa… hề có tác dụng gì với nó, trừ việc đốt cháy hàng mấy thế kỷ bụi bẩn và phân chim. Con sư tử bước tới. Saint-Germain thử các dạng lửa khác—những ngọn mác và những tấm chắn lửa, những quả bóng và những ngọn roi lửa—nhưng có tí hiệu quả nào cả.


      Càng lúc cáng nhiều những tên gargoyle rơi xuống đất. ít bị vỡ tan tành ngay khi chạm đất, nhưng hầu hết vẫn sống được. Chúng dàn rộng ra, tràn ngập quảng trường, và rồi chúng bắt đầu khép dần, siết dần cái thòng lọng đó. vài sinh vật được chạm khắc phức tạp và đẹp đẽ; số khác bị mưa gió làm cho biến dạng chỉ còn nhỉnh hơn những khối u tên tuổi chút. Những tên gargoyle lớn ì ạch lết chầm chậm trong khi những tên grotesque hơn lại bổ nhào xuống chỗ này chỗ kia. Hết thảy bọn chúng đều chuyển động trong im lặng hoàn toàn, trừ thanh kèn kẹt của đá nghiền đá.


      Đám đông tiến dần, sinh vật nửa người, nửa dê bước tách ra khỏi đám đông, thả mình đứng cả bốn chân và lon ton chạy thẳng tới trước, những cái sừng bằng đá quăn lại cách hiểm ác chém phạt vào Saint-Germain. Joan nhảy ra trước và thanh kiếm của chặt bổ xuống cổ con vật, những tàn lửaăng tóe ra. Cú đánh thậm chí còn làm nó bước chậm lại. Saint-Germain kịp né mình qua bên đúng vào phút cuối cùng, lỡ tay quật trúng mông con thú dữ khi nó vụt qua. Bàn tay ông nghe đau buốt. Tên người dê cố dừng lại nền sân lát đá nhưng bị trượt, té rầm xuống đất và bị gãy lìa cái sừng.


      Nicholas rút thanh Clarent và xoay vòng vòng, cầm thanh kiếm bằng cả hai tay, tự hỏi biết phải tấn công con nào trước. con gấu có cái đầu của người đàn bà dềnh dàng tiến tới, móng vuốt xòe căng ra. Nicholas thọc mạnh thanh Clarent vào, nhưng thanh kiếm rít lên chói tai mà cũng hề nguy hại gì đến lớp da bằng đá của sinh vật đó. Ông nhanh chóng chém con thú dữ bằng cạnh bên của thanh kiếm, nhưng độ rung làm tê liệt nguyên cả cánh tay ông, suýt đánh thanh kiếm sút ra khỏi bàn tay nắm rất chặt của ông. Con gấu vụt qua cái tát vũ bão xé gió đầu Nhà Giả kim. Nó chệnh choạng mất thăng bằng, và Nicholas xông thẳng tới dồn hết sức nặng chém xuống. Con gấu đổ sầm nền đất. Nó cố đứng lên trở lại, những cái móng vuốt của nó đập lên những viên sỏi lát đường, làm chúng vỡ tan thành bụi.


      Đứng trước cậu em, liều mình cố che chở cậu ấy, Sophie thả ra chuỗi những ngọn gió lốc nho nảy tưng cách vô lại bật ra khỏi những khối đá đó và chẳng làm được gì hơn là thổi tung mảnh báo theo hình xoắn ốc bay vụt lên bầu trời.


      “Nicholas,” Saint-Germain cách liều mạng khi vành đai các sinh vật đá ngày càng khép lại gần hơn. “ phép thuật , ít thuật giả kim, chắc tốt cho lúc này đó.


      Nicholas xòe bàn tay phải. Trong lòng bàn tay hình thành khối cầu xíu màu xanh lục bằng thủy tinh. Rồi nó nứt vỡ ra và chất lỏng chứa trong đó chảy ngược vào da ông. “Tôi mạnh đủ,” Nhà Giả kim rầu rỉ trả lời. “Câu thần chú để thực thuật chuyển hóa trong khu hầm mộ rút hết sức lực của tôi rồi.”


      Những tên gargoyle xê dịch đến gần hơn nữa, đá nghiền nát, vỡ tan dưới mỗi bước chân. Những tên grotesque bị giã thành bụi cám nếu chúng kẹt lại dưới những bàn chân của các sinh vật lớn hơn.


      “Chúng cuộn tròn chúng ta ngay bây giờ,” Saint-Germain lẩm bẩm.


      “Dee hẳn điều khiển chúng,” Josh trệu trạo. Cậu ngồi thụp xuống dựa vào bà chị, hai bàn tay ém chặt vào hai tai. Mỗi bước chân nghiến ken két, mỗi tiếng đa vỡ vụn, là đau đớn cực độ đối với thính giác được Đánh thức của cậu.


      “Ở đây chứng này là quá nhiều đối với người,” Joan . “Phải cả Dee và Machiavelli.”


      “Vậy chúng hẳn phải ở đâu đây thôi,” Nicholas .


      “Rất gần,” Josh tán thành


      tay chỉ huy luôn phải ở vị trí đất cao,” Josh buột miệng, tự ngạc nhiên vì kiến thức của mình.


      “Như vậy nghĩa là chúng mái nhà của ngôi thánh đường này,” Flamel rút ra kết luận.


      Rồi Joan chỉ tay. “Tôi thấy chúng rồi. Đó, giữa những ngọn tháp, ngay phía trung tâm ô Cửa sổ Hoa hồng Hướng Tây.” quăng thanh kiếm của mình cho chồng, và rồi luồng điện của tỏa ánh bạc quanh thân người và khí sực nức mùi oải hương. Luồng điện hóa cứng lại, định hình và định tính, và thình lình cánh cung bắn tên ra nơi tay trái trong khi mũi tên sáng lóa xuất nơi tay phải. Giật lùi cánh tay phải, nhắm và thả mũi tên, giơ vao vòm cung lên trời.




      “Bọn họ thấy chúng ta rồi,” Machiavelli . Những giọt mồ hôi lăn xuống mặt, và môi xanh lè vì nỗ lực điều khiển các sinh vật đá.


      nhằm nhò gì đâu,” Dee vừa , vừa săm soi nhìn qua bờ rìa. “Chúng chẳng còn sức lực gì.” Trong quảng trường bên dưới, năm con người đứng trong cái vòng tròn như những bức tượng đá chen chúc sát vào nhau.


      “Vậy chúng ta hãy kết thúc đ” Machiavelli qua hàm răng nghiến chặt. “Nhưng hãy nhớ, chúng ta cần phải để mấy đứa sống.” đột nhiên nín bặt khi cái gì đó rất mảnh mai và sáng ánh bạc tạo thành cung lửa điện xuyên khí trước mặt . “ mũi tên,” buột miệng trong kinh ngạc tột độ, và rồi dừng lại và kêu lên ư ử khi mũi tên đó cắm ngập sâu vào bắp đùi . Toàn bộ cẳng chân từ hông xuống đến ngón chân đều tê cóng. lảo đảo thụt lùi và té nhào lên mái nhà thờ, hai tay bóp mạnh cẳng chân. ngạc nhiên, hề có máu, nhưng cơn đau dằn vặt kinh khủng.


      nền đất xa xa bên dưới, ít ra có đến nửa sinh vật bất thình lình đông cứng lại hoặc ngã chỏng gọng. Chúng đổ ầm xuống nền đá, và những sinh vật đằng sau lại ngã nhào mình chúng. Những khối vỡ nát, những phiến đá cũ kỹ theo thời gian nổ tan thành bụi. Nhưng đám sinh vật còn lại vẫn hối hả tiến lên, bám sát vào nhau.


      Hàng tá những mũi tên bạc tạo nên cung lửa điện từ bên dưới phóng lên. Chúng bay vèo vèo và đập vỡ lung tung những mảng kiến trúc xây bằng gạch mà gây nguy hại gì.


      “Machiavelli!” Dee rú lên.


      “Tôi thể…” Cơn đâu trong cẳng chân thể nào tả nổi, và những giọt nước mắt lăn dài xuống hai má. “Tôi thể nào tập trung được”


      “Vậy tôi kết thúc mình.”


      “Thằng con trai và đứa con ,” Machiavelli cách yếu ớt. “Chúng ta cần chúng còn sống…”


      cần thiết. Tôi là thầy đồng gọi hồn. Tôi có thể thổi sinh khí trở lại xác chúng.”


      !” Machiavelli hét lên.


      Dee phớt lờ . Tập trung ý chí phi thường của mình, Pháp sư ban hành duy nhất mệnh lệnh cho những tên gargoyle. “Giết chúng. Giết tất cả bọn chúng.”


      Các sinh vật lao tới như sóng cồn.




      “Nữa , Joan!” Flamel la toáng lên. “Bắn nữa !”


      “Tôi thể.” người Pháp nhắn xám xịt lại vì kiệt sức. “Những mũi tên được định hình từ luồng điện của tôi. Tôi còn sức nữa.”


      Những tên gargoyle quây chặt, gần hơn, gần nữa, đá nghiền và cạo kèn kẹt theo mỗi bước chân lê lết của chúngPhạm vi di chuyển của chúng bị giới hạn; số có móng vuốt và răng, số khác có sừng hoặc những cái đuôi có gai có ngạnh, nhưng đơn giản là chúng nghiền nát những con người này.


      Josh nhặt tên grotesque tròn bị thời gian bào mòn đến nỗi còn hơn cục bướu đá lùn tè và ném trở lại vào đám sinh vật kia. Nó va mạnh vào tên gargoyle và cả hai vỡ tan tành. Cậu nhăn mặt vì thứ thanh đó, nhưng cậu cũng nhận ra rằng chúng thể bị hủy hoại. Áp mạnh bàn tay vào tai, cậu liếc nhìn vào sinh vật bị vỡ, thị lực được Đánh thức của cậu bắt được những chi tiết. Sinh vật bằng đá này thể bị thương tổn do sắt thép và ma thuật… nhưng rồi cậu lưu ý rằng mẩu đá này bị nắng gió xói mòn và dễ gãy vở. Cái gì hủy hoại mẩu đá?


      …. ánh sáng lóe lên trong vùng ký ức… trừ việc nó phải là ký ức của cậu… về thành phố cổ, những bức tường sụp đổ, bị nghiền thành bụi…


      “Tôi có ý,” cậu la lớn.


      “Biến nó thành thực ,” Saint-Germain kêu gọi. “Có ma thuật gì ?”


      “Nó dựa hóa học thôi.” Josh nhìn Saint-Germain. “Francis, ông có thể làm cho lửa của mình nóng đến độ nào?”


      “Vô cùng”


      “Sophie, chị có thể tạo cơn gió lạnh cỡ nào?”


      “Cực kỳ lạnh.” vừa vừa gật đầu. Đột nhiên biết cậu em trai đề nghị điều gì: làm thí nghiệm giống như trong lớp hóa học.


      “Vậy làm ngay ,” Josh la lên.


      con rồng được chạm khắc với cái cánh dơi sứt mẻ tròng trành lắc lư tiến tới. Saint-Germain giải phóng toàn bộ sức mjanh trong Pháp thuật Lửa của mình lên đầu sinh vật, tắm nó trong lửa, nung nó đỏ rực như quả đào. Và rồi Sophie thả ra luồng khí rét buốt.


      Đầu con rồng nứt nẻ và vỡ tan thành bụi cám.


      “Nóng và lạnh,” Josh hét toáng lên, “nóng và lạnh.”


      giãn nở và co rút,” Nicholas cùng với tràng cười rung cả người. Ông nhìn lên nơi ông vừa chợt trông thấy cái đầu Dee thấp thoáng nhô ra khỏi gờ mái. “ trong những nguyên tắc cơ bản của thuật giả kim.”


      Saint-Germain tắm mình con lợn lòi nước kiệu về phía họ bằng sức nóng cực kỳ mãnh liệt, còn Sophie dội lên nó những luồng khí lạnh như băng đá. Những cái chân của nó gãy răng rắc giòn tan.


      “Nóng hơn nữa !” Josh la lên. “Cần phải nóng hơn nữa. Và chị cần phải lạnh hơn nữa,” cậu với bà chị mình.


      “Chị cố,” thào. Đôi mắt bé lộ mệt mỏi tột cùng. “Chị biết chị còn làm thêm được bao nhiêu nữa.” nhìn cậu em trai. “Giúp chị với,” . “Hãy để chị bám theo sức mạnh của em.”


      Josh đứng bên cạnh Sophie và đặt cả hai tay cậu lên vai chị. Luồng điện bạc và vàng phát ra tia lửa cháy bùng, trộn lẫn, bện tết vào nhau. Nhận ra những gì tụi nó làm, Joan đột nhiên nắm chặt vai chồng và cả hai luồng điện của họ—đỏ và bạc—nổ lốp bốp quanh họ. Khi Saint-Germain bắn ra chùm lửa những tên gargoyle tiến sát, nó được nung trắng xác, đủ mạnh để bắt đầu làm tan chảy những mẩu đá thậm chí trước cả khi những cơn gió rét cóng cận vùng bắc cực và làn sương mù lạnh như nước đá cuộn tròn ra khỏi bàn tay Sophie. Saint-Germain từ từ quay vòng, và Sophie làm theo. Đầu tiên đá nứt nẻ ra, gạch cổ xưa nổ tung, và đá chảy tan dưới sức nóng dữ dội, nhưng khi những luồng gió lạnh buốt như băng bồi tiếp theo, hiệu quả vô cùng ấn tượng. Những pho tượng đá nóng rực nổ tung và tách từng phần, vỡ tan thành những hạt bụi như sạn nhức nhối châm chích vào người. Hàng quân thứ nhất ngã rạp xuống, và rồi hàng kế tiếp và kế tiế cho tới khi bức tường đá vỡ vụn và nứt nẻ dựng lên thành vòng tròn quanh những con người bị mắc kẹt.


      Và Saint-Germain và Joan ngồi thụp xuống Sophie và Josh tiếp tục, khí buốt giá nổ tung những sinh vật ít ỏi còn lại. Bởi vì mấy tên gargoyle trải qua hàng mấy thế kỷ trong vai trò là những vòi phun nước, nên chất đá bị hóa mềm và xốp. Dùng năng lượng của cậu em để gia tăng sức mạnh cho mình, Sophie làm đông cứng hơi ẩm được giữ lại bên trong đá nên những sinh vật này vỡ vụn ra.


      “Hai mà là ,” Nicholas thầm, ông thu mình nền đá lát. Ông nhìn Sophie và Josh, luồng điện của chúng chiếu sáng rực cách dữ dội quanh mình chúng, ánh bạc và ánh vàng trộn lẫn vào nhau, những dấu vết của chiếc áo giáp cổ xưa ra nét làn da chúng. Năng lượng của chúng mạnh thể tưởng—và dường như bao giờ cạn kiệt. Ông biết loại nặng lượng cỡ đó có thể điều khiển, định hình lại hoặc là phá hủy cả thế giới này.


      Và khi tên gargoyle cuối cùng nổ thành bụi và luồng điện của cặp song sinh nhạt dần , Nhà Giả kim mới bắt gặp mình lần đầu tiên tự hỏi biết việc Đánh thức chúng có phải là quyết định đúng đắn .


      đỉnh Nhà Thờ Đức Bà, Dee và Machiavelli chăm chú nhìn Flamel và những người kia thận trọng từng bước qua những thân cột được xây tô, hướng về phía cây cầu.


      “Chúng ta gặp quá nhiều rắc rối,” Machiavelli qua hàm răng nghiến chặt. Mũi tên đ biến mất khỏi đùi , nhưng nguyên cẳng chân vẫn còn bị tê cứng.


      “Chúng ta?” Dee nhàng. “Đây, tất cả những thứ này, hoàn toàn là lỗi ông, Niccolo. Hoặc ít ra, đó là những gì được trong bản báo cáo của tôi. Và ông biết rồi là chuyện gì xảy ra, phải ?”


      Machiavelli thẳng người và đứng dậy, tựa vào phần xây bằng đá, ưu ái phần cẳng chân bị thương. “Báo cáo của tôi khác.”


      ai tin ông đâu,” Dee vừa cách tin tưởng và quay . “Mọi người điều biết ông là bậc thầy dối trá.”


      Machiavelli cho tay vào túi áo và lôi ra máy ghi kỹ thuật số xíu. “Tốt thôi, may mà tôi có mọi thứ ông trong cuộn băng.” vào máy ghi . “Tiếng được kích hoạt. Nó thu lại mọi lời ông với tôi.”


      Dee im bặt. từ từ quay người đối diện với tay người Ý và nhìn vào máy ghi . “Mọi lời à?” hỏi.


      “Mọi lời.” Machiavelli dứt khoát. “Tôi nghĩ các Elder tin báo cáo của tôi.”


      Dee nhìn chòng chọc vào tay người Ý trong tích tắc trước khi gật đầu. “Ông muốn gì?”


      Machiavelli hất đầu về tàn phá bên dưới. Nụ cười của kinh khủng. “Nhìn những gì cặp song sinh có thể làm… chúng chỉ mới được Đánh thức, thậm chí còn chưa hề được huấn luyện đầy đủ.”


      “Ông đề nghị cái gì vậy?” Dee hỏi.


      “Giữa chúng ta, tôi và ông đều có những tài xoay xở phi thường. Làm việc chúng với nhau—hơn là chống đối nhau—chúng ta tìm ra cặp sinh đôi, bắt lấy chúng và huấn luyện chúng.”


      “Huấn luyện chúng!”


      Đôi mắt Machiavelli bắt đầu lấp lánh. “Chúng là cặp song sinh huyền thoại. ‘Hai là , là tất cả’. khi chúng thông thạo tất cả những ma thuật cơ bản, ai có thể ngăn chặn chúng được.” Nụ cười của trở nên hung dữ. “Bất cứ ai điều khiển được chúng là điều khiển được thế giới.”


      Pháp sư quay người liếc nhìn xuyên qua quảng trường đến nơi Flamel vừa mới mất dạng qua màn mây bụi và đá mạt. “Ông nghĩ Nhà Giả kim có biết điều này


      Tiếng cười lớn của Machiavelli đầy cay đắng. “Tất nhiên là ông ta biết chứ. Ông nghĩ xem còn lý do gì khác khiến ông ta huấn luyện chúng nữa chứ!”






      CHƯƠNG 55


      Chính xác là 12 giờ 13 phút, đoàn tàu Ngôi sao châu Âu rời khỏi nhà ga Gare du Nord và bắt đầu chuyến hành trình dài hai giờ hai mươi phút đến Ga Quốc tế St. Pancras của London.


      Nicholas Flamel ngồi đối diện với Sophie và Josh qua cái bàn ở khoang hạng nhất. Saint-Germain mua những tấm vé bằng cách dùng thẻ tín dụng thể truy dấu và cung cấp cho họ những hộ chiếu Pháp với những tấm hình hoàn toàn có gì giống với cặp sinh đôi, trong khi bức ảnh trong hộ chiếu của Nicholas là người đàn ông trẻ với cái đầu tròn và tóc đen nhánh. “ với họ thầy già nhiều năm trở lại đây,” Saint-Germain và nhe răng cười. Joan Arc mua sắm hết buổi sáng và tặng Sophie và Josh mỗi người cái ba lô đầy quần áo và dụng cụ dùng trong phòng tắm. Khi Josh mở nó ra, cậu phát ra cái máy laptop mà Saint-Germain cho cậu ngay hôm trước. Có phải chỉ mới hôm qua ? Dường như cách đây quá lâu rồi phải.


      Nicholas mở rộng tờ báo khi xe lửa rời ga và đeo vào cặp kính đọc sách rẻ tiền ông ta vừa mua ở tiệm thuốc. Ông giơ tờ Le Monde lên cho hai đứa sinh đôi có thể nhìn thấy trang đầu; đó in bức hình chụp cảnh tàn phá do Nidhogg gây r


      “Ở đây họ ,” Nicholas đọc chậm rãi, “rằng phần khu hầm mộ bị sập.” Ông lật trang khác. Có nửa trang toàn là những tấm hình chụp những đống vỡ tan tành trong quảng trường nằm trước tòa Thánh đường Nhà Thờ Đức Bà được chăng dây thừng để giới hạn. “Các chuyên gia tuyên bố rằng sụp đổ và phân rã của số trong những đầu máng xối và những bức tượng nổi tiếng nhất Paris là do mưa a-xít làm những cấu trúc này bị yếu . Hai biến cố này liên quan đến nhau.” Ông đọc, và đóng trang báo lại.


      “Vậy là chú đúng,” Sophie , vẻ kiệt sức vẫn còn hằn khuôn mặt dù bé thậm chí ngủ vùi đến gần cả mười tiếng. “Dee và Machiavelli che giấu mất rồi.” nhìn ngoài cửa sổ khi chiếc xe lửa lách cách qua mê cung gồm những đường kẻ nối liền nhau. “ con quỷ dạo ngang qua Paris hôm qua, những đầu máng xối trèo xuống khỏi công trình… song vẫn có gì trong những trang báo. Giống như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra.”


      “Nhưng mọi chuyện xảy ra,” Flamel cách nghiêm túc. “Và cháu học được Pháp thuật Lửa còn năng lượng của Josh được Đánh thức. Và hôm qua các cháu vừa khám phá ra cả hai đứa kết hợp cùng nhau mạnh mẽ đến chừng”


      “Và Scathach chết,” Josh cay đắng .


      Ánh mắt chút ngạc nhiên gương mặt Flamel làm cậu bối rối và tức giận. Cậu nhìn chị , rồi nhìn lại Nicholas. “Scatty,” cậu đầy tức tối. “Còn nhớ chị ấy ? Chị ấy bị dìm chết dưới dòng sông Seine.”


      “Bị dìm chết?” Flamel mỉm cười, có thêm những đường chỉ mới nơi khóe mắt ông và lằn vạch cắt ngang trán ông bị hằn sâu hơn. “ ấy là ma cà rồng, Josh,” ông dịu dàng. “ ấy cần hít thở khí. Dù vậy chú cược với cháu là ấy rất tức giận; ấy rất ghét bị ướt mà,” ông thêm. “Dagon khốn khổ; có cơ may đâu.” Ông hạ thấp người thoải mái lọt thỏm vào chỗ ngồi dễ chịu và nhắm mắt. “Chúng ta có trạm dừng chân ngắn ở bên ngoài London. Rồi chúng ta dùng bản đồ cổng tuyến để trở lại với San Francisco, với Perenelle.”


      “Tại sao chúng ta phải ?” Josh hỏi.


      “Chúng ta để gặp người bất tử già nhất thế giới,” Nhà Giả Kim . “Chú cố gắng thết phục ông ta huấn luyện Ma thuật Nước cho cả hai đứa.”


      “Ai vậy chú?” Josh hỏi, với tay lấy laptop của cậu. Nhưng toa hạng nhất đều có mạng dây.


      “Vua Gilgamesh.”




      THE END










      Chú thích của tác giả về khu hầm mộ ở Paris


      Khu hầm mộ ở Paris mà Sophie và Josh thám hiểm là có , đó là hệ thống cống rãnh đặc biệt, như quan sát của Machiavelli, được hoàn thiện với những bảng chỉ đường. Dù Paris đón hàng triệu khách tham quan hàng năm, nhưng nhiều người trong số họ hề biết đến mạng lưới đường hầm mênh mông nằm bên dưới thành phố.


      cách chính thức, chúng được gọi là “les carriers se Paris,” những mỏ đá của Paris nhưng chúng thường được gọi là khu hầm mộ hơn, và chúng là trong những điều kỳ diệu của thành phố. Những cảnh cặp song sinh chạm trán nhau trong khu hầm mộ—những bức tường làm bằng xương người, sắp đặt kỳ lạ những chiếc đầu lâu—được mở ra trước công chúng. Chúng tồn tại từ thế kỷ mười tám, khi tất cả những xác người cùng với xương trong nghĩa địa Cimetiere de Innocents tràn ngập được khai quật và vận chuyển đến những đường hầm và hang động đôi. Nhiều xác người từ các nghĩa trang khác theo, và bây giờ ước tính có đến bảy triệu xác chết nằm trong bãi tha ma kỳ quái này. ai biết người nào sáng tạo ra những sắp xếp xương đầy tính nghệ thuật và khác thường này; có lẽ công nhân nào đó muốn tạo hình đài tưởng niệm cho những người chết mà nay còn có được những ngôi mộ để đánh dấu nơi chôn vùi của họ chăng. Những bức tường, làm toàn bộ bằng xương người, nhiều mảnh ghép với mẫu hoa văn làm bằng những cái xương sọ, thích hợp với những chuyện mê tín kỳ quái và, trong vài trường hợp, được nhóm lên thành những hiệu ứng gây ấn tượng sâu sắc.


      Những người La Mã chắc là những người đầu tiên khai quật đá vôi từ lòng đất để xây dựng nên những công trình sau này trở thành Lutetia, những người La Mã đầu tiên chiếm đống đảo Ile de la Cite. Nơi mà Nhà Thờ Đức Bà bây giờ đứng sừng sững trước đây từng có đài tưởng niệm thần Jupiter của người La Mã. Từ khoảng thế kỷ mười trở , đá vôi được khai thác rộng rãi từ các mỏ đá để làm những bức tường quanh thành phố và để xây dựng Nhà Thờ Đức Bà và cung điện Louvre nguyên thủy. Khu hầm mộ được dùng làm kho lẫm cho những người buôn lậu và cung cấp nơi trú cho những người vô gia cư. Gần đây hơn, cả quân đôi Đức và Kháng chiến Pháp đều có những căn cứ trong các đường hầm suốt Thế Chiến thứ hai. Trong thế kỷ này, những gian phòng trưng bày nghệ thuật hợp pháp và thậm chí cả rạp chiếu phim cũng được tìm thấy nằm sâu trong lòng đất bởi những cataflic, đơn vị cảnh sát chịu trách nhiệm tuần tra dưới lòng đất.


      ười ta cho biết, khu hầm mộ được gọi là Nơi đặt hài cốt của Denfert Rochreau, và lối vào ở ngay bên kia nhà ga điện ngầm Denfert Rochreau. Chỉ phần được mở ra cho công chúng vào tham quan; những đường hầm nguy hiểm, chật hẹp, và dốc nghiêng để tránh ngập cùng với những cái dốc thụp sâu trong đá và những căn hầm càng làm cho đường hầm thêm phần bí .


      Và nơi giấu mình lý tưởng cho vị Thần Ngủ.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :