1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bí mật của hoa hạnh - Phỉ Yến (Full- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      10.3
      giấc ngủ sâu, tỉnh lại là buổi trưa.

      Ánh nắng ấm áp chiếu vào, bình thản yên tĩnh như vậy. bao lâu chưa từng có cuộc sống như thế rồi? có ở đây ba năm, mỗi ngày nàng đều buộc mình lớn lên, chính là vì có thể sớm trở lại bên cạnh . Nhưng mà thực đón lấy trọng trách này, mới biết đến cỡ nào nặng nề, rốt cuộc cũng hiểu , người nọ từng sống khổ cực cỡ nào bất đắc dĩ cỡ nào.

      Tất cả đều chỉ là vì thủ hộ, vậy mà trả giá cao, là quá nhiều quá nặng.

      " suy nghĩ gì?"

      Nàng nghe được giọng ôn hòa, ngước mắt.

      quay lưng về phía mặt trời, ánh mắt sáng như nước sơn, mang theo ấm áp nhàn nhạt.

      Nhìn , nàng hơi chần chờ, cuối cùng : " Muội truyền vị trí Cốc chủ cho Duyệt đại ca."

      "Ừ." khẽ mỉm cười.

      "Huynh phản đối sao?"

      "Những năm này tất cả những gì muội làm, ta đều thấy được. Ảnh nhi, muội thực trưởng thành rồi. Ta tin tưởng quyết định giờ của muội, đều nghĩ sâu tính kỹ."

      "Ba năm qua, muội thấy ràng, Duyệt đại ca ở trong cốc rất được lòng người, võ công tài trí đều thua muội, để Tuyệt Vân Cốc trong tay , muội rất yên tâm." Cắn cắn môi, nhìn , từ từ , "Huynh biết, muội cũng quyến luyến vị trí Cốc chủ. Ở Tuyệt Vân Cốc ba năm, là vì để cho mình trở thành đủ để sánh vai với huynh. Mà bây giờ, muội cảm thấy đủ, cho dù vĩnh viễn đuổi kịp huynh như thế nào? Muội muốn đợi thêm, chờ đợi thêm nữa muội muốn điên rồi."

      "Duyên quân duyên ta duyên chưa dứt, duyên sâu duyên cạn duyên hiểu nhau. Thư của muội, mỗi phong ta đều đọc, ba năm này, muội làm rất khá. Tuyệt Vân Cốc ở trong tay muội phát dương quang đại, sư phụ lão nhân gia trời có linh thiêng cũng cảm thấy an ủi."

      Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, tiếp, "Muội vốn là đứa bé sung sướng, vui buồn tùy tâm, cũng suy tính được mất, ta vẫn rất hâm mộ."

      "Vậy muội —— có thể lưu lại sao?" Trong ánh mắt có tia khiếp ý, sợ cự tuyệt.

      "Trong tiểu lâu này, vẫn giữ lại cho muội gian."

      Hoan hô tiếng nhào qua, ôm chặt lấy .

      "Được rồi, xuống rửa mặt, chốc lát nữa cùng nhau ăn cơm."

      "Vâng" tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.

      Chỉ chốc lát sau, tinh thần sảng khoái xuất ở hậu viện, Dung Úc Ảnh vô cùng hứng thú quan sát phòng bếp lò bếp.

      "Chớ nhìn, ăn trước ít trước kẻo đói. lát Thái Bạch lâu trong thành, mấy món tủ của đầu bếp bên đó cũng tệ." Nhạn Hành Sơ cười nhạt, đưa cho nàng mấy khối bánh hạnh nhân, đó là mới làm sáng sớm ngày hôm nay.

      "À? Tại sao dùng cơm ở nhà?" Liếc cái trong thùng nước có con cá tươi, nhìn lại chút bếp lò đặt dầu muối hành gừng, còn có mấy quả trứng gà. Trong sân trồng rau cải, còn nuôi hai con gà béo. Thấy thế nào cũng có thể làm được bàn thức ăn ngon phong phú.

      Theo ánh mắt của nàng nhìn sang, Nhạn Hành Sơ sợ trận hết hồn hết vía. Nha đầu này chẳng lẽ muốn. . . . . . ? Cá này là tự tay bắt, vẫn nuôi đến bây giờ, chưa từng bao giờ nghĩ đến lấy nấu ăn. Về phần hai con gà mẹ mập mạp này, là Gà thôn nhân đưa, vất vả mới nuôi khỏe mạnh như vậy, hôm nay thế nào cũng phải bảo vệ bọn họ.

      Quan trọng nhất là, tay nghề của chưa ra hình dáng gì, trong ngày thường mình tạm chấp nhận sao, lại thể để cho nàng uất ức. Sau khi suy tính nhiều lần vẫn cảm thấy ra ngoài ăn là tốt nhất.

      Vì vậy , cười xấu hổ : " Ảnh nhi, muội biết ta từ trước đến giờ quen làm những thứ này."

      " sao, muội làm." Dung Úc Ảnh nhàng .

      Làm sao có thể? chần chờ nhìn nàng. Nha đầu từng nhếch nhác chạy trối chết từ phòng bếp, bảo có thể có bao nhiêu lòng tin?

      Cũng để ý , cuộn tay áo lên, lấy xuống mấy cây rau cải. Lại lấy hai quả trứng gà tới đây. Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp bay ra mùi thơm thức ăn.

      "Đến, nếm thử chút." Gắp miếng vào trong miệng , Dung Úc Ảnh cười hỏi, "Dễ ăn hay ."

      "Rất ngon." Thơm mà ngán, trong mịn màng lộ ra mùi thơm ngát.

      "Ừ, huynh thích là tốt rồi." uổng phí nàng học lâu như vậy, thõa mãn mỉm cười, Dung Úc Ảnh : " ừ, huynh còn muốn ăn cái gì?"

      Mắt lại kìm lòng được nhìn lại đuôi cá trong thùng gỗ, lại liếc qua gà mẹ chạy loạn dưới đất, : " bằng muội làm cá kho tàu đơn giản, lại thêm nồi cháo gà ăn buổi tối sao?"

      Đằng hắng cái, Nhạn Hành Sơ kéo nàng, " cần, chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn."

      " cần muốn. Huynh thích cá kho tàu, vậy muội làm món ăn thanh đạm cho huynh, vậy là được chứ?"

      " thể động cá của ta." trước.

      "Ừ, nhất định."

      "Cũng thể làm thịt hai con gà béo này để ăn."

      Như vậy à? Rất đáng tiếc liếc gà mẹ cái, gật đầu , "Được rồi. Ta chỉ dùng trứng gà vậy được rồi chứ."

      Mỉm cười gật đầu, Nhạn Hành Sơ nhường chỗ ngồi bên lò bếp.

      nồi nước sôi, đánh vào hai quả trứng, đợi đến khi chín năm phần nhanh chóng vung lên, rắc vào hai cây hành lá dài cắt , thêm gia vị. Cuối cùng, lại lấy mảnh vỏ trứng cong cong ném vào.

      Trứng gà vàng óng, trắng như tuyết, hành lá cắt xanh biếc, lại thêm mảnh vỏ trứng mặt nước, chén súp trứng bình thường lại trông rất đẹp mắt.

      Khẽ mỉm cười, Nhạn Hành Sơ : " 《 tuyệt cú 》của Đỗ Phủ, quả nhiên cực kì Phong Nhã."

      " Lưỡng cá hoàng ly minh thúy liễu, nhất hành bạch lộc thượng thanh thiên. Song hàm tây lĩnh thiên thu tuyết, môn bạc đông ngô vạn lý thuyền.*" Nhìn này phiến nho vỏ trứng, Dung Úc Ảnh : " hay nhất còn là chiếc thuyền nho . Ban đầu lúc học làm món ăn này, muội suy nghĩ, nếu có thể chèo thuyền này xuống đường Giang Nam tìm huynh tốt biết bao?"

      *Bài “Tuyệt cú” của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Hai con chim vàng oanh hót trong hàng liễu biếc/ hàng cò trắng bay vút lên trời xanh/ Trước song cửa ngậm tuyết ngàn năm nủi Tây Lĩnh/ Trước cưa thuyền Đông Ngô từ muôn dặm đến đỗ .

      Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, lấy ra vỏ trứng này, đặt ở bên, : " bây giờ cần."

      Dùng sức gật đầu, Dung Úc Ảnh mỉm cười, "Ừ, cần."

      bàn rau xào tầm thường nhất, lại có tên phong nhã vậy, kì thực chỉ là chén canh đánh trứng gà suông, hai người lại ăn say sưa ngon lành.

      Sau bữa, Nhạn Hành Sơ hoàn toàn có lòng tin với nàng nghề của tay, cảm thấy ngoài uất ức, lại có chút đau lòng. Nữ oa nhi trước mắt, từng sợ kịp tránh phòng bếp, hôm nay lại tay làm thức ăn ngon như vậy, trong đó cam khổ như thế nào người ngoài có thể hiểu.

      Dung Úc Ảnh lại hoàn toàn để ý tới tâm tư của , thẳng chạy giúp thu dọn nhà cửa. Lấy vị trí Cốc chủ của nàng, lại làm lên những chuyện vặt này, lại cũng làm cho ngay ngắn ràng. Trong lòng nàng, chỉ cần có thể làm gì đó cho , nàng vui mừng.

      Thấy nàng làm [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      10.4
      Cuối Phong Hà trấn là gần tới trấn của Ngọc Môn quan, cũng là đường phải qua. Phong Hà trấn có khách sạn Đại phong, khách sạn rất đơn sơ, nhưng lại là nơi duy nhất trấn cung cấp nơi nghỉ trọ nghỉ chân cho người qua đường.

      Thạch Đầu là ông chủ của khách sạn Đại Phong, quả thực là người cũng [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện

      Ta được sinh ra vào lúc trời lạnh nhất trong Tuyệt Vân Cốc.

      Rừng núi u cốc hoa đào khắp nơi, lạc hồng như mưa này là nhà của ta.

      Phụ thân chấp Hình đường, ở trong Tuyệt Vân Cốc cao thủ nhiều như mây, mưu sĩ như mưa tính là cái gì. Nhưng trong mắt ta khi đó, người tồn tại như thái sơn. Người đoan chánh nghiêm minh, dạy ta học tập võ, dạy ta đạo làm người.

      Cho đến cực kỳ lâu về sau, ta vẫn nhớ như cũ, từng ở bên tai ta ân cần dạy: "Duyệt Nhi, phải nhớ được, làm nam nhi tốt đầu đội trời chân đạp đất!"

      Mẫu thân của ta, dịu dàng nhã nhặn lịch , cả đời sống vì chúng ta phụ tử. Nàng may quần áo xe chỉ, nấu cơm nấu canh, cả ngày bận rộn chuẩn bị cho cuộc sống thường ngày, ăn uống của ta và phụ thân. Sợ chúng ta đói bụng, sợ chúng ta bị lạnh.

      Mà tên tuổi của ta, chính là mẫu thân lấy. Ta thường nghĩ, nếu như mà phụ thân đặt tên ta, có lẽ ta đời này là Đông Phương Chính, hoặc là Đông Phương Uy, hay là Đông Phương Nghĩa. Vậy mà cuối cùng ta được kêu là Đông Phương Duyệt, đó là do mẫu thân kiên trì.

      Người : "Ta hi vọng đứa bé của ta cả đời hạnh phúc."

      Nghiêm phụ từ mẫu, áo cơm ngại, ngày bình thản, có cái gì mừng rỡ, cũng quá đau buông. Ta vốn tưởng rằng cả đời này thuận lợi vượt qua như thế. Ta cũng nghĩ tới cái gì oanh oanh liệt liệt, vì vậy thường làm cho phụ thân lắc đầu mắng: "Tiểu tử có tiền đồ."

      Ta quan tâm, cứ hưởng thụ cuộc sống bình thường mà thoải mái.

      Vậy mà có ngày, bình thường như vậy chợt bị lật nghiêng triệt để. Từ đó về sau, cuộc đời của ta giống như ngựa hoang cương, biết chạy về phía nào.

      Năm ấy ta mới mười tuổi, vui sướng nhất chính là leo lên cây hạnh cao, lấy xuống quả hạnh xanh vàng, cái miệng cắn xuống, mặc cho mùi vị chua xót lan ra trong miệng. Mẫu thân thấy ta như thế, hái xuống giỏ hồng hạnh cho ta, mỗi quả đều ngọt ngon miệng. Vậy mà ta lại thích, vẫn thay đổi leo lên cây hạnh, hái hạnh còn xanh này bỏ vào trong miệng.

      Ta , ấy là chua ngọt nhàn nhạt sau khổ sở!

      Thời tiết đầu mùa hè, trời xanh thăm thẳm, gió mát phơ phất, ta chân nằm ở đầu cành, vuốt vuốt hai trái hồng hạnh. Lúc này hạnh chín muồi, thấy được trái hạnh còn màu xanh nữa.

      Ta chán đến chết mà ném hồng hạnh ra ngoài, nhìn điểm đỏ hồng trung xẹt tạo thành đường cong đẹp mắt, "Đông" tiếng rơi vào —— rơi vào đầu bé.

      Ta trừng mắt, kinh ngạc nhìn nữ hài tử biết từ chỗ nào chạy đến.

      Nàng hiển nhiên sợ hết hồn, ngã xuống mặt đất. Trong màn hoa rụng tung bay, trong mắt ta thân quần áo trắng như tuyết tỏa ra hòa quang, dần dần hóa thành khuôn mặt nhắn tú khí của bé kia. Khi đó ta còn biết cái gì gọi là mi nhược viễn sơn, con mắt tựa như nước sơn, cũng biết cái gì là mũi quỳnh răng trắng, da nõn nà như ngọc. Chỉ cảm thấy nữ tài tử kia là xinh đẹp, giống như búp bê bằng ngọc, dùng đôi mắt linh động ngó ta .

      Ta theo trực giác muốn xuống cây, chạy đến bên người nàng, an ủi hình như bị kinh sợ kia. Vậy mà sớm ta bước, đôi tay đẹp thon dài khoác lên vai . bé kia giương mắt lên, chút do dự lao vào trong ngực người đó, cười khẽ như chuông bạc rung rinh.

      Chăm chú nhìn lại, chỉ thấy nam hài tuổi khác ta nhiều lắm đứng bình tĩnh ở nơi đó, tay áo trắng noãn tung bay trong gió. Trong mắt mỉm cười, cặp mắt kia, như sạch suối nước, nhiễm chút bụi bặm. Khi đó, theo trực giác ta quan sát mình. Áo ngắn vải thô, hai tay dính bùn, chân treo ở cây, quả tựa như đứa bé hoang dã.

      Lần đầu tiên trong đời, ta biết cái gì là tự ti.

      Ta từng bước bước qua, mang theo áy náy đối với bé kia : " xin lỗi!"

      Trong tay lấy quả hồng hạnh, nàng ngây thơ mà cười, vùi trong ngực nam hài, lắc đầu cái.

      trách ta chứ? Tâm trạng của ta vừa động, nhìn nữ oa trắng ngần này, vươn tay muốn sờ sờ tóc dài như nhung tơ của nàng.

      Thân thể nam hài áo trắng hơi nghiêng, để lại dấu vết tránh ra, sờ sờ đầu , mỉm cười với ta : "Về sau cẩn thận chút là được!"

      Bộ dạng ra vẻ người lớn kia làm ta giận đến nghiến răng. Nhưng mà lại thể gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia tay dắt tay, cùng nhau .

      Sau đó ta lại mới biết, nữ hài tử kia chính là hòn ngọc quý tay Cốc chủ, tiểu công chúa được từ xuống dưới Tuyệt Vân Cốc nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay—— Dung Úc Ảnh. Mà nam hài áo trắng kia, tên gọi Nhạn Hành Sơ, chính là Đệ Tử nhập thất duy nhất của Cốc chủ, nghe cũng là duy nhất có tư chất luyện tập thiên địa Cửu Trọng tâm pháp kỳ tài khoáng thế.

      Khi đó ta còn biết cái gì là thiên địa Cửu Trọng, cũng nhìn ra nhạn tiểu tử có cái gì kỳ tài khoáng thế. Thế nhưng thân phận của hai người và ta khác nhau trời vực, giống như mây bùn, ta đây biết.

      Ta bắt đầu cảm thấy đơn, thậm chí là mẫu thân, muốn có muội muội. Mẫu thân lại luôn luôn cười ta tính trẻ con. Vì vậy, ta chỉ có thể lặng lẽ núp ở phía sau cây, nhìn lén thấy hai người kia vui vẻ chơi đùa trong rừng hạnh, nhìn Tiểu Ảnh Nhi lần lượt giang hai cánh tay, nhào vào trong ngực Nhạn Hành Sơ, cười khanh khách, giòn giã gọi: "Nhạn ca ca!"

      Nhạn Hành Sơ biết tồn tại của ta, có lúc thản nhiên nhìn về phía chỗ thân của ta cái, có lúc ôn nhu cười cười với ta, nhưng cái gì cũng , mặc ta nín thở nhìn ở phía sau đại thụ. Có lúc ta vừa đứng đứng luôn nửa ngày, trong ngày mùa hè có rất nhiều con muỗi, đốt ta đây cả người ngứa ngáy, gãi qua sau đó thấy mơ hồ đau. Khi đó ta đây cũng ghi tạc tất cả lên đầu Nhạn Hành Sơ, cuối cùng quyết định ghét .

      Vậy mà có ngày, ta bỗng nhiên được Cốc chủ gọi tới, xương cốt căn cơ của ta đều là loại thượng thừa, muốn thu ta làm Đệ Tử Ký Danh. Ta vô cùng nhớ, hôm đó phụ thân mừng rỡ như điên như thế nào, mà mẫu thân, trong mắt mơ hồ buồn buồn như thế nào.

      Ký Danh Đệ Tử? Nhi tử của Hình đường chấp , chợt được Cốc chủ coi trọng nhìn trúng, thu làm Đệ Tử Ký Danh? Nhưng mà, Cốc chủ cao cao tại thượng, uy nghiêm đáng kính này, ta thậm chí biết người gặp qua ta lúc nào?

      Thỉnh thoảng vừa ngước mắt, lại chống lại đôi mắt cười chúm chím. Áo trắng dịu dàng, ý vị kín kẽ, Nhạn Hành Sơ mỉm cười nhìn ta, Tiểu Ảnh Nhi cắn ngón tay, tựa vào trong ngực . nhíu nhíu mày, kéo ngón tay nàng ngậm trong miệng xuống, đồng ý vỗ cái.

      Ta cắn cắn môi, nhìn mọi người bận rộn, cắm đầu nhang cho ta. Hương khói lượn lờ, thân thể ta quỳ xuống, cung kính dập đầu về phía Cốc chủ.

      Từ đó trở , ta thành đệ tử thứ hai của Cốc chủ, thành Sư huynh của Tiểu Ảnh Nhi. Vậy mà tiểu công tử trăm cưng vạn chiều của Tuyệt Vân Cốc, Đại Sư Huynh Tiểu Ảnh Nhi luôn luôn muốn xa rời, vẫn là Nhạn Hành Sơ .

      Nhưng từ đó về sau, dù sao khoảng cách giữa ta và Tiểu Ảnh Nhi cũng gần lại. Ta thích nghe nàng nũng nịu gọi ta là ca ca, thích nhìn nàng chạy thỏa thích trong rừng hạnh, thích nhìn nụ cười sáng lạn lộ ra khuôn mặt tú khí của nàng.

      Ta bắt đầu cùng Nhạn Hành Sơ học tập võ, trong việc dạy dỗ Cốc chủ cũng là sư phụ đố xử nặng bên này bên kia, đều là đối xử với hai người đệ tử chúng ta như nhau. Vậy mà ta thể thừa nhận, quả thực thiên phú của cao hơn ta rất nhiều. Chiêu thức võ học giống nhau, ta khổ luyện tháng mới có chút thành tựu, thế nhưng lại cần mười ngày thông hiểu đạo lí. Ta nản chí, luôn là ôn hòa khuyên nhỉ, gọi mình tập võ sớm lắm, căn cơ vững chắc hơn ta mới có thể học ít hiểu nhiều. Sau đó kiên nhẫn giảng giải chiêu thức võ công cho ta, từng chiêu từng thức cực kỳ cẩn thận, cho đến khi ta hoàn toàn nắm giữ.

      Thời gian thấm thoát thoi đưa, ta thấy nổi lên sùng kính lòng với người sư huynh này.

      ngày kia, Nhạn Hành Sơ kêu ta đến trước mặt.

      "Ngày mai ta cần bế quan tu luyện, trong tháng sợ rằng ra quan. Ảnh nhi bên này, ngươi chăm sóc." mỉm cười nhìn ta, .

      Chăm sóc Tiểu Ảnh Nhi? Làm sao ta lại cự tuyệt, vì vậy gật đầu lên tiếng, "Sư huynh yên tâm. Ta nhất định chăm sóc Tiểu Ảnh Nhi tốt."

      Nhưng có nghĩ đến, ta thất ước rồi.

      Tháng kia hắc phong cao nguyệt, hàn mang chớp động, bóng người lắc lư, bạch đạo võ lâm xâm phạm. Tuyệt Vân Cốc phản ứng kịp, có lực đánh trả. Ta che chở Tiểu Ảnh Nhi, sát đằng sau phụ thân, đường vừa đánh vừa lui.

      Đêm hôm ấy, đầy trời Tuyệt Vân Cốc huyết sắc mờ mắt, máu tươi ấm áp, ánh mắt nhìn rất khó khăn, thi thể khắp nơi, hoa hạnh rực rỡ, trong hoảng hốt biến thành đấu trường tàn sát, ánh đao lướt qua, lập tức có người thân đầu hai nơi.

      Ta che kín ánh mắt của Tiểu Ảnh Nhi, lại mở to con mắt mình. Ta muốn thấy hết thảy tội ác noi này, muốn khắc hết thảy chém giết vào đáy lòng.

      thanh trường kiếm xuyên thấu qua lồng ngực phụ thân, nhiệt huyết trào ra từ bên trong, phụ thân ngã xuống. Mẫu thân thét lên nhào tới, mất dáng vẻ dịu dàng nhàn tĩnh thường ngày, mặt tràn đầy vẻ đau nhói khoan tim. Mẫu thân khóc rống thất thanh, chú ý tới đao bổ tới từ sau lưng, nàng hộc ra ngụm máu tươi, ngã đảo ở thân phụ thân.

      Cốc chủ suất lĩnh tứ đại Đường chủ ra sức ngăn địch, bất đắc dĩ yếu địch lại mạnh, mắt thấy miệng vết thương người càng ngày càng nhiều, máu gần như thấm ướt áo bào của người. Ngay cả chỉ là đệ tử ký danh của , vậy mà ta sớm coi làm nửa phụ thân từ lúc nào. Tiếng cười sảng khoái của , thanh y hệt tiếng chuông sớm vững vàng khắc dấu ở trong lòng của ta.

      Vậy mà cái gì ta cũng làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân chết, nhìn mẫu thân bỏ mạng, thấy sư phụ quyết chiến trong đao quang kiếm ảnh. Chỉ vì ta từng đồng ý với sư huynh, phải chăm sóc Tiểu Ảnh Nhi tốt. Cũng đồng ý với sư phụ, bất kể như thế nào, đều phải giữ được Tiểu Ảnh Nhi việc gì.

      Tia máu trong mắt ta vỡ ra, máu theo khóe mắt chảy xuống, ngưng tụ thành huyết châu. Ôm chặt Tiểu Ảnh Nhi, ta áp sát vào vách núi, ngay cả hô hấp đều cẩn thận, e sợ bị người phát . Vậy mà, Tiểu Ảnh Nhi lại ra sức giùng giằng, dùng sức vặn bung ra hai tay của ta che ánh mắt của nàng.

      Tất cả trước mắt làm cho nàng thất thanh mà gọi, cũng làm cho người trong bạch đạo dễ dàng tìm được chỗ thân của chúng ta. nam nhân có đôi mắt dài hẹp, thân hình to lớn đứng trước mặt ta, lạnh lùng nhìn ta chằm chằm.

      Võ Lâm Minh Chủ Nam Cung Trác!

      Ta nhắm mắt lại, biết hôm nay có may mắn.

      khắc kia, ta thậm chí cảm nhận được đao ảnh đầy trời, thẳng tắp rơi xuống chỗ ta.

      Chợt nghe "Khi" tiếng, đó là thanh trường đao rơi xuống đất. Ta mở mắt ra, trông thấy bóng dáng trắng thuần đứng lẳng lặng bên ngoài ba bước, mặt mày thanh tú, tay áo bay theo gió, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt.

      "Khi dễ hai đứa bé, chính là thủ đoạn nổi danh của người trong bạch đạo sao?" Sư huynh lạnh lùng thốt lên.

      Sư huynh từ trước đến giờ đều là người ôn lương đoan phương, công chính bình hòa, ta chưa bao giờ thấy lời lạnh nhạt như vậy, cũng chưa từng thấy sắc mặt như vậy, giống như kết liễu tầng băng mặt, lạnh đến khiếp người.

      "—— Nhạn ca ca!" Tiểu Ảnh Nhi khóc kêu lên, thế nhưng lại để ý tới nàng.

      Ta nhớ và Nam Cung Trác cái gì. Loáng thoáng ở bên trong, chỉ nhìn thấy kiếm ảnh đầy trời, hóa thành Cửu Trọng liên hoa, đan vào trong quang ảnh, Nam Cung Trác cũng cười nổi nữa, nụ cười ai bì nổi kia theo thân hình to lớn của lăn lộn dưới đất, suy sụp bay ra ngoài vài trượng, nôn ra máu mà chết.

      Nhìn sắc mặt sư huynh trắng bệch, ta hiểu , luyện thành Thiên Địa Cửu Trọng.

      Sau trận này, thương vong của Tuyệt Vân Cốc lớn, vậy mà võ lâm bạch đạo cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề.

      Thương thế của sư phụ nặng nề, biết mình cố gắng được bao lâu, vì vậy gọi ba người chúng ta đến trước giường.

      “Nhạn nhi, đồng ý vi sư, đời này kiếp này, ngươi chắc chắn thủ hộ Tuyệt Vân Cốc, thủ hộ Tiểu Ảnh Nhi.” Ho khan trong tiếng nức nở của sư nương, sư phụ yên lặng nhìn sư huynh.

      Hơi khổ sở, dù sao, sư phụ đều phó thác Tuyệt Vân Cốc và Tiểu Ảnh Nhi cho sư huynh. Mà ta, so sánh với lại coi là cái gì?

      Ánh mắt của kiên định nhìn sư phụ, từng chữ từng chữ, “Lão ngài yên tâm, lúc này đồ nhi lấy tánh mạng bảo vệ Tuyệt Vân Cốc việc gì, bảo vệ Tiểu Ảnh Nhi việc gì.”

      “Duyệt Nhi-----” sư phụ duỗi tay về phía ta.

      Ta bước mấy bước, vững vàng cầm bàn tay chai sần của sư phụ.

      “Ngươi phải nhớ kỹ, cùng sư huynh của ngươi------“

      thanh thấp dần, ta cúi xuống thân mình, lại gần bên mồm của .

      Rốt cuộc vẫn nghe được gì, sư phụ ngủ mất. Ta nghĩ, chắc là muốn ta phụ tá sư huynh tốt, để Tuyệt Vân Cốc phát dương quang đại thôi. Nếu là như vậy, sư phụ, ngài hãy yên tâm, Duyệt Nhi nhất định dốc hết toàn lực giúp sư huynh thủ hộ Tuyệt Vân Cốc.

      Sư phụ mất , Tiểu Ảnh Nhi đón lấy vị trí Cốc chủ. Ta là trở thành Đường chủ Tinh Vũ Đường đứng trong tứ đường. Mà sư huynh, vẫn là công tử Tuyệt Vân Cốc, dưới trong cốc, chi tiết, đều do tay quản lí.

      Tiểu Ảnh Nhi mừng rỡ làm Cốc chủ danh nghĩa, vậy mà lại cho. Ta chỉ lần gặp được buộc Tiểu Ảnh Nhi luyện võ, mà mỗi lần Tiểu Ảnh Nhi dùng sức đẩy ra, kêu to: ghét Nhạn ca ca nhất. Sau đó khóc chạy ra, mặt lập tức ra cảm giác mơ hồ tim đập mạnh và loạn nhịp.

      Dần dần, Tiểu Ảnh Nhi cùng càng ngày càng xa lánh, trong Tuyệt Vân Cốc cũng nghe tới tên gọi thân mật “Nhạn ca ca” nữa. độc tài quyền khuynh trong cốc, buộc Tiểu Ảnh Nhi giết người, nhốt sư nương trong bóng tối, khiến cho dưới Tuyệt Vân Cốc, chỉ biết có công tử, mà biết có Cốc chủ.

      Vậy mà, ta lại phát , thân thể của ngày càng sa sút, thường thường nôn ra máu thôi. Vậy mà khi xuất bên cạnh Tiểu Ảnh Nhi, lại là mặt mày thanh ngạo, lạnh lùng tàn khốc.

      Ta từng hỏi , chỉ trả lời câu: ta là vì tốt cho nàng.

      Rốt cuộc có ngày, Tiểu Ảnh Nhi cũng nhịn nổi nữa, nàng thầm tìm ta tới, thề phải luyện thành võ công tuyệt thế, đoạt lại quyền hành trong Tuyệt Vân Cốc. Ta cười khổ, Nhạn Hành Sơ sớm luyện thành Thiên Địa Cửu Trọng, muốn thắng mặt võ học, chỉ sợ cực kỳ dễ. Vậy mà Tiểu Ảnh Nhi muốn, ta cố gắng hết sức vì nàng. Vì vậy lẻn vào thư phòng Nhạn Hành Sơ, trộm bí tịch Thiên Địa Cửu Trọng. Ta rất hiểu, thân thể người nọ yếu dần, nếu mà Tiểu Ảnh Nhi luyện thành Thiên Địa Cửu Trọng, xứng đáng cùng phân cao thấp.

      Rất dễ dàng trộm được bí tịch, quả ta thể tin được vận số của chính mình. Vậy mà ngoái đầu nhìn lại cái, lại phát bóng tay áo lam nhạt xẹt qua ngoài cửa sổ. Ta hơi ngẩn ra, nhắm lại mắt, cũng kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lui ra ngoài.

      Tiểu Ảnh Nhi là kỳ tài võ học, thực nghiêm túc, trong vòng mấy năm luyện thành Thiên Địa Cửu Trọng. Nhạn Hành Sơ bị thương nặng, điều này cũng nằm trong dự liệu của ta.

      ngày kia, ta tiến về phía địa lao nhốt Nhạn Hành Sơ, trông thấy bóng người hao gầy kia ngồi dựa vào bên tường.

      Ta tới, nghi vấn trong đầu nhiều năm vào hỏi lên: “Rốt cục ngươi diễn tuồng gì, diễn cho ai nhìn?”

      “Ta hiểu.” Nhạn Hành Sơ thản nhiên .

      “Có cái gì mà ngươi hiểu, sắp xếp mọi chuyện, đều là ngươi tay che trời, ngươi vẫn ?” Ta có chút tức giận. Nhiều năm như vậy, tất cả đều là hô mưa gọi gió. Mặt ngoài thấy, là Tiểu Ành Nhi thắng, vậy mà nào ai biết trong chuyện này người nào thầm an bài.

      nhàng nhìn ta cái, gì, chỉ là nhàng khép con ngươi lại.

      “Ngươi mở mắt, chẳng lẽ ngay cả ngươi nhìn người khác cái cũng khinh thường sao? Là ta hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy ?” Ta tức giận, chưởng vỗ vào đầu vai . Sắc mặt của Nhạn Hành Sơ tức khắc trở nên trắng bệch, lạnh lùng nhìn ta, cứ như vậy nhìn cái, làm cho lòng của ta thấy lạnh.

      Ta rút tay về, lòng bàn tay là mảnh máu tươi ấm áp, ướt nhẹp, ta thầm thấy may mắn, trong địa lao u ám thấy màu sắc, nếu , đỏ tươi thê diễm này sợ rằng ép ta điên khùng. Gầm tiếng, ta hung ác trợn mắt nhìn cái, như bị sét đánh chạy ra khỏi nhà tù, quay đầu lại nữa.

      Ta vốn tưởng rằng, cứ để chết ở trong lao cũng tốt. Nếu bàn cờ này bỏ vào nơi này, dựa theo ý tứ của thôi. Vậy mà, ta lại đánh giá thấp cảm tình của Tiểu Ảnh Nhi với .

      Nhạn Hành Sơ bệnh nặng, dường như nàng điên cuồng tìm đến tất cả đại phu, ngày đêm cực nhọc canh giữ trước giường . Biết chỉ có cao cây tục đoạn mới có thể kéo tánh mạng người nọ trở về, nàng lập tức vận dụng tất cả giao thiệp tìm dược liệu trong truyền thuyết giang hồ kia.

      Cao chín đoạn cây tục đoạn? Ta cười khổ. Chỉ sợ nàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ, cao của chín đoạn cây tục đoạn nàng tìm khắp nơi tìm được lại ở trong tay ta. Muốn giao thuốc kia cho nàng, chợt chần chờ. Ta vĩ đại như vậy, có thể hề do dự giao mình mến vào tay người khác. Nhất là , nhiều năm như vậy, dưới hào quang của , ta bị đè nén đến gần như thở nổi. Nếu như có ngày, còn người Nhạn Hành Sơ này nữa, vậy ra sao?

      Ta bỗng nhiên ác độc mà sinh ra chút mong đợi.

      để liên lụy Tiểu Ảnh Nhi nữa, người nọ lặng lẽ . Kéo thân thể ốm yếu, công lực tan hết, ta biết có thể tới chỗ nào? khắc kia, ta bỗng nhiên nghĩ đến thời niên thiếu, mỉm cười dạy ta tập võ, mỉm cười dạy ta thi văn, mỉm cười dạy ta dịch kinh thuật số. Hối hận hủy thiên diệt địa chợt vọt tới lòng ta!

      Nếu như chết. . . . . . Ta quả dám nghĩ tới.

      Tiểu Ảnh Nhi cưỡi khoái mã, tuy là xa ngàn dặm, cũng muốn tìm . Ta nhắm mắt lại, rốt cuộc biết, đời này kiếp này, Tiểu Ảnh Nhi cũng là của ta.

      Vì vậy ta gọi nàng lại, đưa qua hộp gỗ. Ở trong đó, có kỳ trân dược vật nàng tìm khắp thiên hạ lại tìm được.

      Nàng nhìn vật trong hộp, bật thốt lên cả kinh : “Cao cây tục đoạn!”

      sai.” Thản nhiên câu, ta nặng nề vỗ dưới háng tuấn mã của nàng, “Bây giờ, muội nên .”

      Tuấn mã cất vó, trong nháy mắt chạy ra xa.

      Mà ta, đưa mắt nhìn nàng xa.

      Chuyến này chính là mấy tháng.

      Đợi đến bọn họ lúc trở lại, vừa lúc hoa hạnh bay đầy trời.

      Tiểu Ảnh Nhi cười nhàng, hạnh phúc lên đuôi lông mày đáy mắt của nàng. Ta nhìn nàng hạnh phúc, trái tim khẽ khổ sở, nhưng cũng vui mừng vì nàng.

      Sư nương bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ, nàng mặc thân này phượng quan, rực rỡ như Phượng Hoàng. Ta thầm thở dài, cả đời này, rốt cục nàng cũng vì ta mà phủ thêm giá y.

      Lễ đường bố trí xong, chỉ đợi đôi tân lang tân nương này bái đường. Nhưng biết trong chỗ tối sớm nổi lên sóng lớn mãnh liệt, hai thế lực triều đình, võ lâm lại bắt tay nhau, đồng thời tấn công Tuyệt Vân Cốc.

      Đêm hôm ấy, trời đất thay đổi.

      Ta phải hài đồng yếu năm đó, lại cách nào quen với máu tanh chém giết như cũ.

      Thủ hộ Tuyệt Vân Cốc, trong đầu của ta, chỉ có năm chữ này. Ta hiểu , mặc dù liều mạng đến chết, ta cũng để cho Tuyệt Vân Cốc mặc cho người chà đạp.

      Vậy mà địch ta chênh lệch. Ta dốc hết toàn lực, có thể chống đỡ bao lâu?

      Trong khổ chiến, ta bỗng nhiên nhìn thấy giữa trung nổ tung đóa Tử Sắc Liên Hoa xinh đẹp.

      Tử Liên ra, gặp rừng là tránh!

      Ta chút do dự, lập tức bỗng tha đối thủ, thối lui khỏi rừng hạnh.

      Vừa đứng vững, chợt nghe ngập trời nổ.

      Từng tiếng nổ lần lượt vang lên, máu thịt văng tung tóe, trăm ngàn mẫu rừng hạnh tan thành mây khói.

      người nào còn sống. Chẳng những người của bạch đạo, ngay cả người của Tuyệt Vân Cốc công lực kém chút hoặc ứng biến kịp đều nổ chết ở trong rừng, đếm cũng hết.

      Trong đầu chợt có vật gì đó nổ tung, ta đột nhiên quay đầu lại, trong đầy trời khói thuốc súng, bóng áo từ từ ràng. Áo trắng như cũ, khuôn mặt thanh tú, người nọ đứng yên lặng tại nơi đó, mặt như nước, trong mắt thấy chút tình cảm nào.

      Ta hận xông lên được, bóp cổ , hỏi : “Tại sao?”

      Tại sao là ? Tại sao muốn dùng phương thức này? Ta tình nguyện chiến đấu vì Tuyệt Vân Cốc đến khi còn người cuối cùng, cũng muốn bọn họ chết trong tay người của mình. Dễ dàng như vậy, chết bởi thuốc nổ trong rừng hạnh! Mà động thủ, cố tình là .

      khắc kia, ta hận .

      Cũng vì vậy, khi chưởng Vĩnh Lạc Hầu hướng tới , ta ra tay.

      Oán hận, muốn phá hủy thân bình tĩnh của , muốn thấy nhếch nhác nhìn khổ sở. Nhưng có nghĩ đến, ý nghĩ sai lầm này lại làm hại ngực dính kiếm, suýt nữa mất mạng.

      dùng tánh mạng của mình, đổi lấy lui binh Vĩnh Lạc Hầu. Nhìn bộ ngực đầm đìa máu tươi, tay chân ta lạnh lẽo, câu cũng ra miệng được. quá ác, bất kể là đối với người khác, hay là đối với chính mình.

      Ta nghe thấy cúi đầu ho khan, : “Cả đời này đều sống vì Tuyệt Vân Cốc, cuộc sống về sau, ta muốn lưu lại cho mình.”

      Chợt có dự cảm, kiếp này, cũng gặp được nữa rồi.

      Quả nhiên ta thấy nữa.

      Từ khi rời Tuyệt Vân Cốc, ba năm.

      Trong ba năm, Tiểu Ảnh Nhi thực hứa hẹn của mình với ------ trọng chấn Tuyệt Vân Cốc.

      Nàng cố gắng ngày đêm, lo lắng hết lòng, ta đều thấy trong mắt, trái tim mơ hồ thấy đau. Có lúc ta khuyên nàng nghỉ ngơi, nàng chịu, chỉ : “Ta đồng ý với , nhất định phải để Tuyệt Vân Cốc phát dương quang đại.”

      Ta hiểu , nàng làm tất cả, cũng là vì người nọ.

      Nàng thu hút người bằng uy, dùng người bằng nhân (nhân ái), ba năm qua, Tuyệt Vân Cốc nghiễm nhiên đứng đầu võ lâm, ngay cả triều đình, cũng bởi vì chuyện giúp nạn thiên tai, có phần coi trọng với Tuyệt Vân Cốc. Nàng thực lời hứa của nàng, ta cười khổ, đây có ý nghĩa gì, ngày nàng rời cũng còn xa?

      Quả nhiên, nàng tìm ta chuyện, hi vọng ta đón lấy Tuyệt Vân Cốc. Ta cũng muốn, bởi vì biết, nếu mà ta đồng ý, chỉ sợ nàng lập tức muốn rời , kiếp này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.

      Nàng kiên trì rời , giao cho ta lệnh bài tượng trưng Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc, : “Duyệt đại ca, tìm lòng huynh, huynh mới hạnh phúc.”

      Ta nhìn nàng, : “Ảnh nhi, có lúc muội là tàn nhẫn.”

      Tìm lòng huynh!

      Ảnh nhi, muội có biết hay , lúc ta nghe được câu này, trái tim đau đớn như thế nào. ta mến , lại lòng chân ý mà nhìn ta như vậy, muốn ta tìm khác.

      câu này của muội, hoàn toàn phá hủy vọng niệm trong lòng ta.

      Vì vậy, ta thản nhiên : “Tấm bài này ta tạm thời bảo quản thay muội nửa năm. Trong vòng nửa năm nếu như muội trở lại, Tuyệt Vân Cốc vẫn là của muội.”

      ra , khắc kia, ta biết ngay, nàng quyết trở lại nữa.

      Nhìn nụ cười mỉm của nàng, lòng của ta, biết là vui, là bi thương!

      Rốt cuộc ta buông tay!

      Từ đó trời quang mây tạnh, mặc cho nàng bay lượn. . . . . .
      Last edited by a moderator: 28/1/16

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :