Bí mật Căn Phòng Đỏ - Robert van Gulik (20 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 15

      Mã Tông tìm đến nhà Hoa hậu Linh

      Cuộc chiến đấu khủng khiếp của gã gù
      Địch công thấy Mã Tông chờ ông trước hàng hiên của Căn Phòng Đỏ. Ông :
      - Ta nghe câu chuyện rất thú vị, Mã Tông. Có vẻ như câu trả lời cho mọi vấn đề của chúng ta nằm trong quá khứ. Cụ thể là vụ giết Tào Quang ba mươi năm về trước. Chúng ta phải ngay đến gặp Hoa hậu Linh, bà ta cung cấp đầu mối để nhận dạng kẻ giết Tào Quang. Và sau đó chúng ta cũng biết ai là kẻ gây ra cái chết cho Nguyệt Thu. Ta có trách nhiệm… - ông hít khí – Có mùi hôi ở đây!
      - Tôi cũng nhận thấy như ngài. Có lẽ có con vật gì chết trong bụi cây.
      - Chúng ta hãy vào bên trong, ta phải thay trang phục.
      Họ vào phòng khách. Mã Tông đóng cánh cửa đôi lại. Trong khi giúp quan án thay chiếc áo sạch khác, :
      Trước khi đến đây tôi có uống vài ly với nhà thơ trẻ Khởi Vu Phổ, thưa đại nhân. Cua và Tôm đúng, lão già buôn đồ cổ đúng là có mưu cùng với Viện sĩ lập kế hoạch để lật đổ Phong Đại.
      - Ngồi xuống! Ta muốn nghe chính xác những gì mà Khởi cho biết.
      Sau khi Mã Tông kể xong mọi chuyện, quan án nhận xét với vẻ hài lòng:
      - Như vậy đó là những gì mà Ôn Nguyên muốn giấu diếm chúng ta! Ta với ngươi rằng ta có cảm giác là lão ta còn muốn giấu điều gì đó. Có lẽ Ôn Nguyên và Lý lập kế hoạch bỏ số tài liệu phản loạn vào hộp để Khởi lén đem vào nhà của Phong. Sau đó, bọn chúng tố cáo Phong với chính quyền. Nhưng việc này còn quan trọng nữa vì kế hoạch này bị huỷ bỏ. Phải, ta cuộc trò chuyện với Phong và con ông ta. ràng là Viện sĩ tự tử. Ông bị giết chết.
      - Bị giết, thưa đại nhân?
      - Phải. Hãy nghe những gì mà hai cha con họ với ta.
      Khi ông kể lại cho người thuộc hạ của mình nắm được những ý chính trong cuộc trò chuyện tại ngôi nhà trong khu vườn, Mã Tông với thán phục miễn cưỡng:
      - nàng! Đúng như những từ mà nhà thơ trẻ đó dùng để về ta: dễ kích động! Tôi bây giờ có thể hiểu được là tại sao Khởi lại háo hức muốn cưới ta. Kết hôn với ta đồng nghĩa với kết hôn mọi rắc rối! Mất nhiều hơn được! Như vậy là vụ án của viện sĩ được giải quyết.
      Quan án chậm rãi lắc đầu.
      - hẳn thế, Mã Tông. Ngươi có nhiều kinh nghiệm trong chuyện đánh nhau. Cho ta biết, ngươi có nghĩ rằng Bích Ngọc có khả năng dùng con dao găm cầm trong tay phải cắt đứt cổ họng bên phải của kẻ tấn công ta?
      Mã Tông mím môi.
      - có khả năng đó. Nhưng phải là thể, thưa đại nhân. Khi hai người tranh giành con dao găm ở tư thế đối mặt nhau cũng có thể xảy ra điều bất ngờ tại thời điểm nào đó!
      - Ta hiểu. Ta muốn kiểm tra thời điểm đó – ông suy nghĩ lúc sau đó tiếp – ta nghĩ rằng ta tốt hơn nên ở lại đây sau tất cả mọi chuyện. Ta muốn sắp xếp lại mọi việc để biết chính xác những gì cần hỏi bà Linh. Ngươi cầu Cua đưa ngươi đến nơi ở của bà Linh. Đừng gõ cửa, chỉ cần Cua chỉ nơi đó cho ngươi. Sau đó ngươi quay về đây gặp ta và chúng ta cùng nhau đến đó.
      - Chúng ta có thể dễ dàng tìm ra nơi đó, thưa đại nhân. Tôi biết nó nằm đâu đó bờ sông đối diện với bến thuyền.
      - , ta muốn lòng vòng xung quanh đó để hỏi nhà Hoa hậu Linh. Có thể có tên sát nhân ở đây và bà Linh là người duy nhất có thể cung cấp manh mối về ta. Ta muốn gây ra nguy hiểm cho bà ta. nhanh lên, ta chờ ngươi tại đây. Ta có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ!
      xong, ông cởi áo ngoài của mình ra lần nữa, đặt mũ của ông bàn và nằm duỗi mình chiếc ghế dài. Mã Tông đẩy chiếc bàn uống trà lại gần quan án để ngài có thể dễ dàng dùng trà, sau đó rời khỏi phòng.
      Mã Tông thẳng vào sòng bạc lớn nhất. nghĩ rằng lúc này là cuối giờ chiều, Cua và Tôm trở lại đây sau khi nghĩ trưa tại nhà của họ. tìm thấy họ lầu, quan sát các bàn đánh bạc với vẻ mặt nghiêm trang.
      với họ những gì mình muốn và thêm:
      - Có lẽ trong hai có thể đưa tôi đến nơi đó?
      - Chúng tôi cùng với nhau – Cua – tôi và Tôm là cặp bài trùng, thấy đấy.
      - Chúng ta đến đó – Tôm vận động có lẽ tốt cho chúng ta, phải thế Cua? Và con trai của tôi có lẽ quay trở lại từ dòng sông đó, biết đâu đấy. Tôi chuyện với người quản lý để tìm người thay thế cho chúng tôi.
      Gã gù xuống cầu thang và Cua dẫn Mã Tông ra ban công. Khi họ uống được vài ly, Tôm trở lại và thông báo ta sắp xếp để hai người đồng nghiệp khác thay thế bọn họ trong giờ hoặc lâu hơn.
      Ba người đàn ông ra đường phố đông đúc về hướng tây. Ngay sau đó họ vào con hẻm yên tĩnh nơi cư trú của những người bán hàng rong và cu li. Khi họ bước ra mảnh đất hoang được bao phủ bởi những bụi cây dày đặc, Mã Tông với vẻ ngờ vực:
      - Các chọn khu phố vui vẻ để sống ?
      Cua chỉ vào đám cây cao phía đằng xa.
      - Ở tại đó – Cua cảm thấy khá dễ chịu. Hoa hậu Linh sống trong nhà kho của bà ta dưới gốc cây thủy tùng lớn. Và ngôi nhà của chúng tôi ở xa hơn chút dưới những cây liễu. Khu đất hoang này có thể được vui vẻ lắm nhưng nó tách chúng tôi ra khỏi những ồn ào của đường phố.
      - Tại nhà, chúng tôi thích yên tĩnh – Tôm thêm.
      Cua, người dẫn đầu, bước vào con đường hẹp giữa những hàng cây. Đột nhiên những nhánh cây lay động. Hai người đàn ông nhảy ra từ những bụi cây. tên nắm lấy tay của Cua, tên kia dùng gậy đâm nhát vào ngực trái của Cua ngay quả tim. muốn dùng gậy quật đòn chí mạng vào đầu Cua nhưng Mã Tông kịp thời nhảy vọt về phía trước và đấm quả vào cằm . Gã côn đồ ngã xuống nằm cạnh Cua rên rĩ dưới đất, Mã Tông quay sang gã thứ hai nhưng tên này rút ra thanh gươm dài. Mã Tông bước lùi lại vừa kịp lúc để tránh đường gươm đâm vào ngực. Cùng lúc đó bốn tên côn đồ khác xuất , ba tên cầm gươm trong tay và tên thứ tư cầm cây giáo ngắn. Gã cầm giáo hét lên:
      - Bao vây và hạ chúng!
      Như tia chớp lóe lên trong đầu, Mã Tông nghĩ rằng tình huống lúc này quả là vô cùng nguy hiểm. Cơ hội tốt nhất của là cướp lấy ngọn giáo của tên côn đồ cao lớn. Nhưng trước tiên là gã gù phải thoát ra khỏi nơi đây, chắc chắn lắm vì cho dù có cướp được cây giáo mình cũng khó có thể cầm cự lâu dài với bốn tên cầm gươm. đá cú chính xác vào tay tên cầm giáo nhằm vào nhưng gã nhanh chóng né được. Mã Tông quát gã gù đứng sau lưng mình:
      - Chạy và kêu cứu!
      - Tránh ra cho tôi! – gã gù rít lên.
      Gã gù lách qua Mã Tông và đứng đối mặt với tên cầm giáo. Gã này cầm chắc cây giáo và nhìn Tôm với nụ cười hiểm ác. Mã Tông muốn kéo Tôm lại nhưng những tên cầm kiếm bao vây để Tôm cho tên thủ lĩnh của chúng xử lý. Ngay lúc Mã Tông né nhát chém vào đầu nhận thấy hai bàn tay của Tôm vung ra, mỗi tay bắn ra quả bóng bằng sắt kích thước bằng quả trứng nối liền với sợi dây mỏng. Gã cầm giáo cố gắng rút cây giáo lại cách điên cuồng để đối phó với những quả bóng sắt bắn về phía y. Những kẻ tấn công Mã Tông lập tức quay lại để giúp đỡ thủ lĩnh của chúng. Nhưng Tôm dường như có mắt ở khắp mọi nơi, gã vung tay thành vòng tròn và để cho quả bóng sắt đập nát sọ của tên cầm kiếm gần nhất. Gã xoay người và quả bóng thứ hai đập nát vai của tên thủ lĩnh. Những tên còn lại cố gắng đâm Tôm nhưng gã cho chúng cơ hội. Gã nhảy múa xung quanh với tốc độ đáng kinh ngạc, đôi bàn chân của gã dường như lướt mặt đất, mái tóc hoa râm phất phơ trong gió. Và xung quanh Tôm là những quả bóng sắt đan xen nhau như bức màn đầy chết chóc thể xuyên thủng.
      Mã Tông bước lùi lại và há hốc mồm ra theo dõi. Đây chính là thứ vũ khí bí mật có tên gọi là “Lưu tinh chùy” mà người ta thường thầm kể cho nhau nghe. Các sợi dây buộc vào quả bóng làm bằng da và được buộc vào cánh tay của Tôm, gã điều chỉnh chiều dài của chúng bằng cách cho nó tuột khỏi tay mình. Gã nghiền nát cánh tay của tên thứ hai bằng quả bóng ở tay trái, sau đó để cho quả bóng sắt ở tay phải bắn ra hết chiều dài của sợi dây. Nó đập nát mặt của tên côn đồ thứ ba với sức mạnh của cái búa tạ.

      Chỉ có hai trong số những kẻ tấn công là còn đứng vững đôi chân của mình. tên cố gắng thực cách vô ích việc bắt lấy quả bóng bên trái bằng thanh kiếm của y, tên kia tìm cách thoát thân. Mã Tông muốn chạy theo tên đó nhưng việc đó cần thiết nữa. Tôm để cho quả bóng bên tay phải đập vào xương sống của tên đó với tiếng “rắc” ghê rợn, gã đàn ông ngã úp mặt về phía trước và nằm im động đậy. Đồng thời sợi dây da của quả bóng bên trái cuốn lấy thanh gươm của tên côn đồ cuối cùng còn sót lại, nó quấn chặt lưỡi gươm như con rắn tức giận. Tôm giật gã đàn ông lại gần mình, thu ngắn sợi dây ở tay phải và dùng quả bóng sắt đập nát sọ gã. Đó là tất cả.
      Gã gù bé khéo léo bắt lấy quả bóng vào tay, quấn dây da quanh cánh tay của mình và kéo tay áo xuống che phủ chúng. Khi Mã Tông bước lên phía trước về phía gã gù, đột nhiên nghe thấy giọng buồn bã từ phía sau:
      - lại xoắn lần nữa!
      Đó là Cua. ta giải thoát mình ra khỏi cơ thể mềm oặt của tên cầm gậy và bây giờ ngồi dựa lưng vào thân cây. lặp lặp lại với vẻ chán nản:
      - Xoắn lần nữa!
      Tôm quay lại và cách gay gắt:
      - Tôi làm thế!
      - làm thế! – Cua cách khẳng định – Tôi thấy dùng khuỷu tay, ràng là như thế. Nó làm hỏng đòn đánh cuối cùng của .
      ta xoa xoa bộ ngực phồng lên của mình, đòn đánh có thể giết chết bất kỳ người đàn ông nào có vẻ làm tổn thương ta. lồm cồm bò dậy, vừa nhổ nước bọt xuống đất vừa :
      - Xoắn là xấu. Nó phải được lật bằng cổ tay.
      - cái xoắn đó cứu mạng đấy! – Tôm với vẻ cáu kỉnh.
      - Nó phải là lật cổ tay – Cua với vẻ lãnh đạm. cúi xuống tên cầm gậy và lẩm bẩm – tiếc là tôi bóp cổ chết tên này.
      Cua về phía tên thủ lĩnh, kẻ duy nhất còn sống trong các tên côn đồ. Tên đó nằm thở hổn hển, hai tay ép chặt lên ngực trái đầy máu.
      - Ai thuê các ngươi ? – Cua hỏi.
      - Chúng tôi…Lý
      Tiếng của gã đàn ông bị tắt nghẹn bởi dòng máu chảy ra từ miệng của y. Cơ thể y co giật dữ dội sau đó nằm im.
      Mã Tông kiểm tra xác chết của những tên còn lại. với vẻ ngưỡng mộ giấu diếm:
      - việc phi thường, Tôm! học được điều này từ đâu?
      - Tôi huấn luyện ta – Cua lặng lẽ – Mười năm ròng rã. Huấn luyện ta hàng ngày. Nhà chúng tôi ở gần đây, chúng ta vào nhà và uống chút gì đó. Chúng ta dọn dẹp cái đống này sau.
      Họ tiếp, Tôm tụt lại phía sau vẫn còn hờn dỗi. Mã Tông hỏi Cua với vẻ thèm muốn:
      - Tôi có thể học được như thế , Cua ?
      - . Những kẻ như tôi và thể được. Chúng ta luôn luôn muốn truyền lực vào quả bóng và như thế là sai. chỉ cần làm cho chúng chuyển động sau đó điều khiển chuyển động của chúng. Chỉ có những kẻ bé và cân mới làm được điều này. Dù sao kỹ thuật này chỉ có thể sử dụng ngoài trời với khoảng gian rộng. Tôi làm công việc chiến đấu trong nhà, Tôm làm công việc bên ngoài. Chúng tôi là bộ đôi như biết. – Chỉ vào cái nhà kho xập xệ dưới gốc cây thủy tùng cao, – Đó là nơi bà Linh ở.
      cuộc bộ đưa họ đến gần bờ sông trồng những cây liễu. căn nhà tranh náu mình sau hàng rào tre mộc mạc. Cua dẫn Mã Tông quanh khu vườn trồng toàn bí ngô bao quanh căn nhà và mời ngồi xuống chiếc ghế dài bằng gỗ dưới mái hiên. Từ nơi đó có tầm nhìn tốt về mặt sông dưới hàng liễu. Nhìn quang cảnh thanh bình xung quanh, mắt Mã Tông chợt dừng lại nơi kệ cao bằng tre. Sáu quả bí ngô được đặt đó, mỗi quả có độ cao khác nhau so với mặt đất.
      - Đó là gì thế ? – hỏi cách tò mò.
      Cua chuyển cái nhìn sang Tôm, người sắp bước vào nhà với vẻ mặt cáu kỉnh. quát lớn:
      - Số ba!
      Nhanh như chớp, cánh tay phải của gã gù vung ra. Có tiếng kêu lách cách của kim loại, quả bóng sắt đập tan quả bí ngô thứ ba kệ.
      Cua chậm chạp đứng lên, cầm lấy nữa quả bí ngô bị nghiền nát và đặt nó trong lòng bàn tay to lớn của mình. Tôm bước lên cạnh Cua với vẻ háo hức. Cả hai thầm kiểm tra quả bí ngô. Cua lắc đầu và ném nó . với cái nhìn trách móc:
      - Đúng như tôi lo sợ! Xoắn lần nữa!
      Người đàn ông bé đỏ mặt. ta hỏi cách phẫn nộ:
      - việc chệch nửa phân ra khỏi trung tâm là do xoắn cổ tay?
      - Nó phải là tệ - Cua thừa nhận – Nhưng vẫn là xoắn. sử dụng khuỷu tay của . Nó phải là cú lật từ cổ tay.
      Tôm khịt mũi tỏ vẻ khó chịu. Sau khi nhìn dòng sông, :
      - Con trai của tôi ở đây trong lúc này. Tôi lấy đồ uống.
      ta vào nhà và Cua đưa Mã Tông trở lại hành lang. Khi Mã Tông trở lại chỗ ngồi của mình, kêu lên:
      - Như vậy sử dụng chúng để làm mục tiêu thực hành?
      - Thế nghĩ chúng tôi trồng bí ngô để làm gì? Mỗi ngày tôi làm sáu mục tiêu cho ta, kích thước khác nhau, vị trí khác nhau – nhìn qua vai của mình để đảm bảo là Tôm khá xa rồi thầm vào tai Mã Tông – ấy tốt. Rất tốt. Nhưng nếu tôi như thế ta tự mãn. Đặc biệt là đòn đánh ngắn. Tôi chịu trách nhiệm huấn luyện cho ta. ta là bạn của tôi, biết đấy.
      Mã Tông gật đầu. Sau lúc hỏi:
      - Con trai của ta thế nào?
      - có gì nhiều theo như tôi biết – Cua chậm rãi trả lời – Nó chết rồi như thấy đấy. Nó là đứa bé tốt. Tôm rất tự hào về con mình. Cách đây bốn năm nó đánh cá với mẹ mình. Thuyền của họ bị vỡ và họ bị chết đuối. Cả hai người. Sau đó Tôm bắt đầu khóc lóc sưng cả mắt mỗi khi ai đó đề cập đến con của ta. thể nào làm việc được với người như thế phải ? Tôi phát chán và tôi : “ Tôm, con trai của chết. Chỉ có điều thấy nó thường xuyên thôi bởi vì nó ở dưới sông”. Tôm tin vào điều đó.Tôi gì về người vợ của Tôm bởi vì có giới hạn giữa tôi và Tôm. ta có cái lưỡi chua ngoa.
      Cua thở dài, ta gãi đầu và tiếp:
      - Sau đó tôi với Tôm : “ Hãy cầu được làm ca đêm, chúng ta có cơ hội gặp lại con khi nó quay lại vào buổi chiều”. Và Tôm tin vào điều đó.
      Nhún đôi vai to lớn của mình, Cua kết luận:
      - Cậu bé bao giờ quay trở lại, tất nhiên, nhưng nó mang lại điều gì đó để Tôm hy vọng. Và tôi có thể chuyện về đứa con trai của ta mà sợ ta khóc lóc.
      Tôm bước ra với bình rượu lớn và ba cái chén bằng đất nung. đặt chúng xuống bàn sau đó ngồi xuống. Họ nâng ly và uống cạn để chúc mừng cuộc chiến vừa qua. Mã Tông chép môi để Cua rót đầy chén cho mình. Sau đó, hỏi:
      - Các có biết những tên khốn đó ?
      - Hai tên. Chúng thuộc băng cướp sông. Hai tuần trước chúng cố gắng cướp khách hàng của Phong. Tôi và người đồng nghiệp hộ tống ta, chúng tôi giết chết ba tên. Hai tên trốn thoát hôm đó bị giết lúc nãy.
      - Cái gã họ Lý mà tên kia nhắc đến trước khi chết là ai ? – Mã Tông lại hỏi.
      - Có bao nhiêu người họ Lý cái đảo này ? – Cua quay lại hỏi Tôm.
      - Chừng trăm.
      - nghe thấy rồi đó – Cua và nhìn Mã Tông với đôi mắt lồi của mình – Chừng trăm.
      - Quá nhiều để biết được – Mã Tông nhận xét.
      - Đúng là quá nhiều – Cua cộc lốc và quay lại với Tôm – Con sông rất đẹp vào lúc hoàng hôn. tiếc là chúng ta có ở đây thường xuyên vào ban đêm.
      - là thanh bình! – Tôm với vẻ mãn nguyện.
      - phải vào lúc này! – Mã Tông nhận xét lúc đứng lên – Tôi nhờ hai người xem xét lại vụ việc mà chúng ta vừa thoát khỏi vừa rồi. Tôi phải quay trở lại để báo cáo cho chủ nhân của tôi về nơi ở của bà Linh.
      - Nếu tìm bà ta – Cua – Khi chúng tôi ngang qua đó trước lúc bình minh sáng nay, tôi nhìn thấy nơi đó có ánh sáng.
      - Bà ta bị mù, có ánh sáng có nghĩa là có khách – Tôm thêm.
      Mã Tông cảm ơn họ về lòng hiếu khách sau đó quay trở về khách điếm trong ánh hoàng hôn sắp tắt. dừng lại chút trước căn lều bẩn thỉu của Hoa hậu Linh. có ánh sáng hắt ra và nó dường như hoàn toàn vắng vẻ. mở hé cánh cửa và liếc nhanh vào căn phòng mờ tối chỉ có duy nhất chiếc ghế bằng tre. có ai ở đó.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 16

      Địch công đến căn nhà của Nguyệt Thu

      Ông tìm ra bí mật của vụ án

      Quay trở lại Căn Phòng Đỏ, Mã Tông tìm thấy Địch công đứng ở lan can của hàng hiên nhìn những người gác công viên thắp sáng những ngọn đèn lồng bằng giấy màu treo ở những hàng cây. kể cho quan án tất cả mọi chuyện xảy ra và :
      - Cuối cùng tôi cũng biết chính xác nơi bà Linh sinh sống. Nhưng giờ bà ta có ở đó vì vậy chúng ta cần phải lúc này. Có lẽ người khách đến thăm bà ta đưa bà ta đâu đó rồi.
      - Nhưng bà ta bị bệnh nặng! – Địch công kêu lên – Ta thích cái ý nghĩ là có người khách nào đó biết về bà ta ngoại trừ hai người bạn của ngươi và Ngân Tiên.
      Ông lo lắng vuốt râu mép của mình và thêm.
      - Ngươi có chắc chắn rằng Cua và Tôm là đối tượng của cuộc truy sát vừa rồi chứ phải là bản thân ngươi?
      - Tất nhiên là hai người bọn họ, thưa đại nhân! Làm thế nào mà những tên khốn đó biết được là tôi có mặt ở đó? Bọn chúng dối về cuộc phục kích đó là nhằm để trả thù cho ba tên đồng bọn bị Cua giết chết cách đây hai tuần. Bọn chúng biết gì về Tôm!
      - Nếu điều đó là đúng bọn côn đồ phải biết được thực tế là hai người bạn của ngươi có thói quen ngủ vào ban ngày và trở về nhà trước lúc bình minh. Nếu ngươi cầu bọn họ đưa ngươi đến nhà bà Linh những kẻ tấn công đó có thể chờ đợi tại đó suốt cả buổi chiều và cả đêm!
      Mã Tông nhún vai.
      - Có lẽ bọn chúng chuẩn bị cho điều đó!
      Địch công suy nghĩ lúc, nhìn chằm chằm vào nhà hàng đối diện với công viên, tại đó dường như diễn ra bữa tiệc ồn ào. Ông quay lại và nhận xét với tiếng thở dài:
      - Ta quá vội vàng khi hôm qua ta rằng dành ngày để giải quyết mọi chuyện giúp quan án Lỗ! Ta cần đến ngươi trong đêm nay, Mã Tông. Ngươi nên ngay bây giờ để ăn tối và giải trí gì đó. Sáng sớm mai chúng ta gặp nhau tại đây sau bữa ăn sáng.
      Sau khi Mã Tông lui ra, Địch công bắt đầu lại trong hành lang, hai tay chắp sau lưng. Ông cảm thấy bồn chồn và nghĩ rằng thưởng thức bữa ăn tối mình tại căn phòng này phải là ý hay. Ông vào trong và mặc vào chiếc áo dài màu xanh nhạt. Sau khi đội chiếc nón màu đen đầu, ông rời khỏi khách điếm Thiên Phúc bằng cổng chính.
      qua trước cửa nhà trọ nơi mà nhà thơ trẻ Khởi Vu Phổ ở, ông dừng bước. Ông có thể mời nhà thơ trẻ cùng ăn tối với ông và trong khi ăn có thể hỏi thêm ta về mưu của Ôn Nguyên định hãm hại Phong Đại. Tại sao Viện sĩ lại đột ngột từ bỏ mưu đó. Việc kết hôn với con của Phong có thể là cách dễ dàng để có được của cải của Phong vào tay mình hơn là tham gia vào mưu của lão già buôn đồ cổ.
      Ông vào trong. Người quản lý thông báo với ông là nhà thơ trẻ rời khỏi đây sau bữa ăn trưa và cho đến giờ vẫn chưa quay lại.
      - Mấy hôm trước ta mượn của tôi mảnh bạc! – ông ta thêm cách buồn bã.
      Quan án bỏ mặc người quản lý với lo lắng của ông ta và bước vào nhà hàng đầu tiên mà ông nhìn thấy. Ông ăn bữa tối đơn giản sau đó ra ban công tầng ngồi uống trà. Ngồi gần lan can, ông nhìn cách lơ đãng đám đông ở bên dưới đường phố. Ở góc phố, các chú bé đặt thêm các bát đựng thức ăn lên bàn thờ của người chết được dựng lên tại đó. Địch công bấm đốt tay. Ngày mai là ngày ba mươi tháng bảy, ngày kết thúc của lễ hội người chết. Sau đó, các mô hình bằng giấy và giấy tiền vàng bạc được đốt cháy. Trọn đêm nay, cánh cửa của địa ngục vẫn được mở.
      Dựa lưng vào ghế, ông bất mãn cắn chặt môi mình. Trước đây ông phải đối mặt với vấn đề khó hiểu nhưng sau đó ông có những dữ liệu để xây dựng số giả thuyết và đặt nghi vấn với những nghi phạm có khả năng gây án. Nhưng ông biết được tình hình nay đầu đuôi là như thế nào. nghi ngờ gì nữa, chỉ có tên tội phạm trong vụ án giết chết Tào Quang ba mươi năm về trước và cái chết của Nguyệt Thu. Và tên sát nhân đó giờ đây cũng muốn giết chết hoa hậu Linh? Ông cau mày lo lắng. Ông thể rũ bỏ được cảm giác có mối liên hệ giữa biến mất của bà Linh và cuộc tấn công vào Mã Tông và hai người bạn của ta. Và đầu mối duy nhất mà ông có được là tên sát nhân chưa biết mặt đó vào khoảng năm mươi tuổi, là người đàn ông từng sống hay có liên hệ chặt chẽ với đảo Thiên Đường. Ngay cả vụ án của Viện sĩ cũng phải là hoàn toàn sáng tỏ. Câu chuyện của Bích Ngọc về cách thức ta giết chết Viện sĩ dường như quá đơn giản nhưng mối quan hệ của Viện sĩ với Nguyệt Thu vẫn còn là . Nó là trường hợp kỳ lạ khi ai có thể biết được nơi mà họ bí mật hẹn hò với nhau. Phải chăng mối quan hệ của họ phải là si mê. Đúng là Viện sĩ có kế hoạch mua lại Nguyệt Thu. Nhưng mối quan tâm của ta với Bích Ngọc chứng minh rằng đó là lý do thầm kín nào đó chứ phải là si mê bình thường khiến ta quyết định mua lại Nguyệt Thu. Hay là ta tống tiền Viện sĩ? Ông lắc đầu cách chán nản. Bởi vì Viện sĩ và Nguyệt Thu đều chết, có lẽ bao giờ ông giải quyết được điều bí đó.
      Đột nhiên ông bắt đầu lẩm bẩm giận dữ với chính mình. Ông mắc phải sai lầm lớn. Những vị khách ở bàn bên cạnh nhìn cách tò mò người đàn ông cao lớn có râu quai nón giận dữ chửi rủa bản thân ông ta. Nhưng Địch công nhận thấy điều đó. Ông đứng dậy cách đột ngột, trả tiền và xuống cầu thang.
      Ông ngang qua nhà trọ của Khởi Vu Phổ và dọc theo hàng rào bằng tre phía bên trái của nó cho đến khi ông đến cánh cửa . Nó khép hờ và khung cửa có treo tấm bảng bằng gỗ đề hai chữ “ Nhà riêng”.
      Ông đẩy cửa và theo con đường kín đáo quanh co giữa những hàng cây cao. Những tán lá dày của nó ngăn bớt tiếng ồn từ đường phố. Khi ông ra đến bờ của hồ nước lớn, tiếng ồn vẫn còn vọng lại. cây cầu cong duyên dáng bằng gỗ màu đỏ dẫn ra giữa hồ. Trong khi bước lên tấm ván ọp ẹp của cây cầu, ông nghe tiếng của những con ếch hoảng sợ nhảy xuống mặt nước đen thẫm bên dưới.
      Bên kia đầu cầu là cái thủy đình thanh lịch, nằm các cọc gỗ cách mặt đất khoảng nửa mét. Nó chỉ có tầng, mái nhà được lợp bằng ngói lưu ly màu xanh.
      Địch công bước lên ban công. Sau khi xem nhanh cánh cửa rắn chắc ông vòng quanh gian nhà. Nó có hình bát giác. Đứng ở lan can phía sau, ông phóng tầm mắt nhìn thấy khu vườn phía sau nhà trọ của Khởi và khu vườn bên cạnh khách điếm Vĩnh Cửu được chiếu sáng lờ mờ từ ánh sáng của những ngọn đèn ngoài công viên. Ông mơ hồ nhìn thấy con đường dẫn đến mái hiên của Căn Phòng Đỏ. Quay người lại, ông kiểm tra cánh cửa sau. dãi giấy màu trắng được dán lên ổ khóa bằng đồng, đó đóng con dấu của Phong. Cánh cửa nhìn có vẻ chắc chắn bằng cánh cửa phía trước. Ngay sau khi ông dùng vai tỳ vào nó, nó bật mở.
      Ông bước vào căn phòng tối đen và mò mẫm tìm thấy ngọn nến đặt bàn. Ông thắp sáng nó bằng mồi lửa nằm bên cạnh ngọn nến.
      Nâng cao ngọn nến, ông quan sát căn phòng sang trọng sau đó quan sát nhanh phòng khách ở bên phải. Ở phía bên trái căn phòng ông nhìn thấy căn phòng chỉ có chiếc giường bằng tre và cái bàn tre ọp ẹp. Đằng sau là nhà vệ sinh và nhà bếp. ràng đây là nơi ở của người hầu .
      Ông bước ra ngoài và thấy mình ở trong phòng ngủ rộng lớn. Dựa lưng vào bức tường phía sau là chiếc giường lớn bằng gỗ mun được chạm trổ, phía là chiếc rèm bằng lụa cầu kỳ. Phía trước giường là chiếc bàn làm bằng gỗ hồng mộc khảm xà cừ. Nó có thể dùng làm bàn uống trà hoặc dùng để phục vụ bữa ăn tối ấm cúng dành cho hai người. Hương thơm của loại nước hoa nồng nàn lan tỏa trong khí.
      Quan án đến chiếc bàn trang điểm lớn được đặt trong góc phòng. Ông nhìn cách tình cờ vào chiếc gương bằng bạc được đánh sáng bóng và những hộp bằng sứ màu mà người phụ nữ chết để phấn trang điểm và thuốc mỡ của mình. Sau đó ông kiểm tra ba ngăn kéo có khóa bằng đồng, đó là nơi Hoa hậu cất giữ những bức thư và ghi chép của ta.
      Ngăn kéo cùng khóa. Ông kéo nó ra và tìm thấy gì ngoài chiếc khăn tay nhàu nát và kẹp tóc dơ bẩn tỏa ra mùi khó chịu. Ông vội vàng đóng nó lại và mở ngăn kéo kế tiếp. Ổ khóa của ngăn kéo này chỉ móc hờ bản lề. Ngăn kéo này chỉ chứa những bài viết mà ta dùng để trong những lúc thân mật với khách hàng. Ông đóng sầm nó lại. Ngăn kéo thứ ba được khóa lại chắc chắn nhưng khi giật mạnh nó bản lề bị rơi ra. Ông gật đầu hài lòng. Ngăn kéo chứa đầy các bức thư, thẻ bài, phong bì, hóa đơn và các tờ giấy trắng, số nhàu nát, số có dấu tay dính đầy dầu mỡ và các vết son môi. ràng nàng Nguyệt Thu này phải là người gọn gàng, ngăn nắp. Ông đặt ngăn kéo lên bàn và trút tất cả những thứ trong ngăn kéo ra. Ông kéo chiếc ghế đến gần bàn và bắt đầu đọc các giấy tờ trong ngăn kéo.
      Linh cảm của ông có thể hoàn toàn sai nhưng ông cần phải kiểm chứng điều đó. Trong bữa ăn tối tại khách sạn Phi Hạc, Hoa hậu tình cờ đề cập đến việc Viện sĩ tặng ta lọ nước hoa như món quà chia tay kèm theo phong bì. hỏi ta về lọ nước hoa đó nhưng ta trả lời “ tôi muốn nó đến đích của nó”. Bận tâm với suy nghĩ của ta về lọ nước hoa, ta có thể quan tâm đến những gì mà ta trước đó mà chỉ nhớ đến những lời cuối cùng của ta, mà ta nghĩ là những lời bông đùa về lọ nước hoa. Nhưng lời của ta nghe giống như là lời dặn dò chứ phải là câu trả lời cho câu hỏi của ta. hướng dẫn liên quan đến điều đó có lẽ được bỏ trong phong bì kèm với lọ nước hoa. Có lẽ đó là tin nhắn hay bức thư mà Viện sĩ muốn gởi đến cho người thứ ba.
      Ông ném những bức thư mở và danh thiếp xuống nền nhà. Ông tìm kiếm phong bì còn chưa mở. Sau đó, ông tìm thấy nó. Ông nghiêng người về phía trước và giữ nó gần ngọn nến. Phong bì khá nặng, nó ghi địa chỉ người nhận nhưng được ghi với bài thơ, bằng bút pháp mạnh mẽ và ấn tượng.. Đó là bài thơ tứ tuyệt:
      Ta tặng cho nàng lọ nước hoa
      Nó như giấc mơ ngọt ngào mà nàng mang đến cho ta
      Trong nỗi nhớ nhung của giấc mộng cuối cùng
      Mùi hương này còn vương vấn mãi môi
      Quan án nhấc chiếc mũ đội đầu xuống, lấy cây trâm cài đầu từ búi tóc của ông và dùng nó để mở chiếc phong bì cách cẩn thận. Ông lấy ra chiếc lọ bằng ngọc bích được chạm trổ có chiếc nút bằng ngà voi. Sau đó, ông háo hức cầm lấy chiếc phong bì thứ hai hơn được bỏ trong đó. Nó được dán kín và đó có dòng chữ viết tay của Viện sĩ” Gởi đến đại nhân Lý Huy, quan ngự y của triều đình”.
      Ông mở nó ra và tìm thấy bức thư. Đó là bức thư ngắn gọn được viết theo phong cách văn học súc tích.
      “ Gởi Người cha tôn kính: đứa con trai bất tài và xứng đáng của cha nhận thấy rằng nó bao giờ có được can đảm, bất khuất và ý chí sắt đá của cha, nó dám đối mặt với tương lai. Sau khi đạt được những đỉnh cao trong nghiệp của mình, con đành phải từ bỏ tất cả. Con thông báo cho Ôn Nguyên biết rằng con thể tiếp tục việc đó, con giao phó cho ông ta thực các biện pháp thích hợp.
      dám đối mặt dưới ánh mắt nghiêm nghị của cha, con viết bức thư này nhờ nàng kỹ nữ Nguyệt Thu chuyển đến cho cha. Vẻ đẹp tinh tế của ta ra trong buổi sáng cuối cùng của con. Viết vào ngày hai mươi lăm tháng bảy, trong lễ hội của người chết.
      Đứa con trai xứng đáng, Liên, dập đầu ba lần trước mặt cha.”
      Địch công cau mày và cảm thấy hoàn toàn bối rối. Phong cách viết văn ngắn gọn như thế này quả dễ dàng nắm bắt được ý nghĩa chính xác mà người viết muốn tới. Đoạn đầu tiên cho biết quan ngự y về hưu Lý Huy, con trai của ông ta là Viện sĩ và lão già buôn đồ cổ Ôn Nguyên cùng tham gia vào mưu bất chính, nhưng vào thời điểm cuối cùng Viện sĩ phát ra ta có can đảm và ý chí để thực nó và bởi vì ta thể làm theo hướng dẫn của cha mình nên thấy tự tử là biện pháp duy nhất. Nhưng điều này có nghĩa là mưu này liên quan đến nhiều vấn đề hơn là mưu chỉ nhằm lật đổ người quản lý hòn đảo bằng việc vu cáo. Có trời mới biết mưu này nhắm vào cái gì, những vấn đề của sống và cái chết, có lẽ liên quan đến quốc gia! Ông lại đặt câu hỏi về lão già buôn đồ cổ, người có kiến thức về pháp luật, lại dính líu đến cha của Viện sĩ. Ông phải…
      Ông lau mồ hôi trán, căn phòng nóng ngột ngạt và ngọn nến tỏa ra mùi khó chịu. Ông tự chủ lại. Ông quá nhanh, đầu tiên ông phải cố gắng tái tạo lại các chuỗi kiện xảy ra. Khi Viện sĩ có quyết định và đưa chiếc phong bì cho Nguyệt Thu, ta chắc chắn tự tử sau tất cả những chuyện đó, bởi vì trước khi ta có thể tự tử ta bị giết chết bởi người con ta cố gắng cưỡng hiếp. Quan án đấm mạnh tay lên bàn. Điều này tuyệt đối vô nghĩa! người đàn ông quyết định chấm dứt cuộc sống của mình lại cố gắng hãm hiếp ! Ông tuyệt đối tin rằng thể nào có chuyện như thế!
      Tuy nhiên, bức thư phải là giả mạo. Và việc Viện sĩ thực quyết định từ bỏ mưu được chứng minh là có qua những lời của Khởi Vu Phổ với Mã Tông. Cũng như việc Nguyệt Thu giao bức thư cho người mà ta được nhờ chuyển. Mặc dù mối quan hệ của ta với Viện sĩ có như thế nào ngay sau khi ta qua đời việc đó trở thành ám ảnh đối với việc chinh phục tiếp theo của ta, cụ thể là với người đồng nghiệp họ Lỗ của ông. ta ném chiếc phong bì chưa mở vào ngăn kéo và quên tất cả về nó. Cho đến đêm đó lúc ăn tối, khi quan án Lỗ “ bỏ của chạy lấy người” ta mới tỏ ra hối tiếc với người hâm mộ chết kia. số kiện có liên quan, số khác lại . Ông khoanh tay trong tay áo rộng của mình. Nhíu đôi mày rậm rạp của ông trong cái cau mày, ông nhìn chằm chằm vào chiếc giường sang trọng nơi Hoa hậu tiếp những người thích ta trong những năm gần đây.
      lần nữa ông lướt qua trong đầu những gì ông biết về những người có liên quan trong ba trường hợp tử vong xảy ra trong Căn Phòng Đỏ. Ông cố gắng nhớ lại cách chính xác những gì mà Phong Đại và con Bích Ngọc . Cũng như những gì mà Ôn Nguyên thú nhận và các thông tin mà Mã Tông thu thập được. Ngoài những nghi vấn về việc Viện sĩ cố gắng hãm hiếp vào đêm ta định tự tử những vấn đề xung quanh cái chết của ta được giải thích thỏa đáng. Sau khi Bích Ngọc vô tình giết chết ta, cha ta dàn dựng nó thành vụ tự tử giả mạo. Các vết trầy xước bàn tay và khuôn mặt của Viện sĩ là do Bích Ngọc gây ra, chỉ có vết sưng cổ là giải thích được. Cũng tương tự như vậy về cái chết của Nguyệt Thu, vết trầy xước của ta là do Ngân Tiên gây ra khi cố gắng tránh cái tát của ta. Trong trường hợp này điều chưa giải thích được chính là những vết bầm tím màu xanh cổ họng ta. Ông có cảm giác mơ hồ rằng nếu ông kết nối được hai kiện thể giải thích được này của Căn Phòng Đỏ được giải quyết.
      Sau đó, ông đột nhiên tìm thấy lời giải thích cho tất cả các kiện. Ông đứng lên và bắt đầu lại trong phòng. Sau lúc ông đứng trước chiếc giường lớn. Phải, bây giờ ông nhìn ra bức tranh tổng thể! Tất cả mọi việc có lời giải thích hợp lý của nó, bao gồm việc cố gắng hãm hiếp và cuộc tấn công của bọn côn đồ có vũ trang vào Mã Tông! Bí mật của Căn Phòng Đỏ quả là khủng khiếp, thậm chí nó vượt xa cơn ác mộng khủng khiếp của ông tại Căn Phòng Đỏ sau khi ông phát ra cơ thể trần truồng của người kỹ nữ tấm thảm đỏ! Ông đột nhiên rùng mình.
      Quan án rời khỏi căn nhà của Nguyệt Thu và thẳng về khách điếm Thiên Phúc. Đứng tại quầy, ông đưa danh thiếp của mình cho người quản lý, nhờ người này ngay đến nơi cư trú của Phong Đại để cầu ông ta và con đến gặp ông càng sớm càng tốt.
      Khi ông quay trở về Căn Phòng Đỏ, Địch công ra ngoài hàng hiên. Dựa vào lan can, ông cẩn thận xem xét kỹ lưỡng các bụi cây và lùm cây bên dưới.
      Sau đó ông quay trở vào phòng khách và đóng cánh cửa đôi lại. Sau khi ông cài thanh chắn cửa vào vị trí, ông đóng luôn cánh cửa chớp của cửa sổ. Khi ông ngồi xuống bàn uống trà ông chợt nhận ra là căn phòng trở nên rất nóng bức khi đóng tất cả các cánh cửa. Nhưng ông muốn mình bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Ông biết rằng bây giờ ông phải đối mặt với tình huống vô cùng nguy hiểm, đó là tên sát nhân vô cùng tàn nhẫn.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 17

      Mã Tông gặp lại Ngân Tiên

      quyết định bất ngờ của Mã Tông

      Mã Tông bữa ăn ngon lành tại quán mì cùng với hai bình rượu lớn. Bây giờ bộ xuống phố, vừa vừa huýt sáo điệu nhạc vui nhộn. trong tâm trạng vô cùng vui vẻ.
      Người phụ nữ lớn tuổi mở cửa căn phòng có đánh số “ Đẳng cấp thứ hai, số 4” , bà ta nhìn cách cáu kỉnh và hỏi:
      - muốn gì lúc này?
      - Tôi đến tìm Ngân Tiên.
      Đưa đến cầu thang, bà ta hỏi với vẻ lo lắng:
      - ta bị rắc rối gì chứ, tôi hy vọng là thế? Văn phòng thông báo cho tôi lúc chiều nay là ta được mua lại. Nhưng khi tôi thông báo những tin tức tốt đẹp ấy cho ta ấy có vẻ sợ hãi. ta vui vẻ gì với chuyện này!
      - Chờ ở đây bà thấy được ta khi chúng tôi rời khỏi đây! Đừng bận tâm dẫn tôi lên đó. Tôi tìm thấy phòng ta.
      leo lên cầu thang hẹp và gõ cửa căn phòng có đề tên Ngân Tiên.
      - Tôi bị bệnh, thể tiếp bất cứ ai! – nghe thấy tiếng ta vọng ra.
      - tiếp cả tôi à? – Mã Tông hét vọng qua cánh cửa.
      Cánh cửa mở ra và Ngân Tiên kéo vào bên trong.
      - Tôi rất vui vì đến! – háo hức , cố gắng mỉm cười qua những giọt nước mắt – điều khủng khiếp xảy ra! phải giúp đỡ chúng tôi, Mã Tông!
      - Chúng tôi? – Mã Tông hỏi lại cách ngạc nhiên. Sau đó nhìn thấy Khởi Vu Phổ ngồi bắt chéo chân giường. ta cũng có vẻ thất vọng như mọi khi. Chết lặng, Mã Tông bị đẩy đến ngồi kế bên ta. Ngồi xuống giường cạnh nhà thơ trẻ, ta bắt đầu cách hào hứng:
      - Khởi Vu Phổ muốn cưới tôi nhưng ta thua hết tiền bạc tại sòng bạc và sau đó con của Phong lại muốn ta cưới ấy!
      - ta luôn luôn gặp may, chàng trai đáng thương đó! – ta nhìn người thanh niên với cái nhìn trìu mến – Và đêm nay xảy ra chuyện tồi tệ nhất! Hãy tưởng tượng xem, gã đàn ông tồi tệ nào đó mua tôi! Chúng tôi quyết định cùng nhau trốn nhưng tất cả kết thúc! nhân viên của tòa án, phải thế ? thể điều gì đó với thẩm phán và nhờ cho ông ta làm điều gì đó về việc này?
      Mã Tông bỏ mũ xuống và chậm rãi gãi đầu. Ném cho nhà thơ trẻ cái nhìn nghi ngờ, hỏi ta:
      - Tất cả những chuyện kết hôn này là thế nào? phải đến kinh đô, vượt qua các kỳ thi để trở thành vị quan sao?
      - Lạy trời! Kế hoạch đó là nhầm lẫn. , mơ ước của tôi là có căn nhà ở đâu đó sống cùng với người con mà tôi thương và làm thơ. bao giờ nghĩ rằng tôi vị quan tốt, phải thế ?
      - ! – Mã Tông cách chắc chắn.
      - Chính xác đó là những gì mà ông chủ của làm cho tôi hiểu ra! Phải, thấy rồi đó. Nếu tôi có tiền, tôi mua xinh đẹp này và sống với ấy ở làng nào đó. Chúng tôi rất hài lòng nếu mỗi ngày chúng tôi có đủ cơm ăn và bình rượu, bây giờ và sau đó. Và tiền bạc tôi cho rằng tôi có thể kiếm được bằng nghề thầy giáo.
      - thầy giáo! – Mã Tông rùng mình và kêu lên.
      - ấy là thầy giáo tuyệt vời! – Ngân Tiên cách tự hào – ta có thể giải thích bài thơ khó hiểu cho tôi. ta là kiên nhẫn!
      Mã Tông cho cặp đôi này cái nhìn dò xét.
      - Phải – chậm rãi – giả sử bây giờ tôi có thể làm điều gì đó cho hai người. bạn trẻ, hứa hẹn là mang này về quê nhà và kết hôn với ta đúng ?
      - Tất nhiên! Nhưng về cái gì thế, bạn của tôi? Mới chiều nay còn khuyên tôi nên kết hôn với Phong, bây giờ
      - Ây dà ! – Mã Tông vội vàng hét lên – Tôi chỉ muốn thử thôi, bạn trẻ! Tôi là nhân viên của tòa án, chúng tôi là những người từng trãi, tôi cho biết! Chúng tôi luôn luôn biết nhiều hơn những gì nghĩ! Tất nhiên tôi biết từ lâu là này nhau. Tôi vừa vớ bở ở sòng bạc tại đây. Kể từ khi biết ta là người cùng làng với tôi và ta thích , tôi quyết định chiều nay mua ta cho .
      lấy từ tay áo của mình ra tờ biên lai và đưa cho Ngân Tiên. Sau đó, lấy gói bạc bọc giấy đỏ và ném nó cho chàng thanh niên.
      - Và đây là số tiền để bắt đầu cuộc sống mới với ta và trở thành thầy giáo. Đừng từ chối, có rất nhiều việc phải cần dùng đến nó! Chúc may mắn!
      đứng lên và nhanh chóng bỏ .
      Khi xuống đến tầng dưới, Ngân Tiên chạy theo sau .
      - Mã Tông ! – thở hổn hển – là tuyệt vời! Tôi có thể gọi trai ?
      - Bất cứ lúc nào! – Mã Tông vui vẻ . Sau đó, cau mày và thêm – Bằng cách nào đó, ông chủ thẩm phán của tôi lại chú ý đến người đàn ông trẻ tuổi của . Tôi nghĩ rằng có điều gì đó nghiêm trọng nhưng hai người đừng rời khỏi hòn đảo này cho đến trưa ngày mai. Nếu nghe tôi gì cho đến lúc đó hai người có thể khỏi đây!
      Khi mở cửa, nhanh chóng bước đến gần và :
      - Tôi rất vui mừng khi biết tất cả mọi chuyện về Khởi và tôi! Khi đến lúc nãy tôi lo lắng, trai. Khi ... khi chuyện với tôi tại nhà bà Hoàng, tôi thực nghĩ rằng có lúc nào đó tôi, biết đấy!
      Mã Tông cười hô hố.
      - Đừng có tưởng tượng như thế chứ, em! Thực tế là khi tôi làm điều gì đó, tôi muốn đưa mọi chuyện vào vị trí thích hợp, vậy thôi!
      - đúng là tên vô lại! – bĩu môi .
      tát ta sau lưng và bỏ .
      Thả bộ xuống đường phố, ngạc nhiên biết là mình nên vui hay buồn. lắc tay áo của mình và cảm thấy nó rất , phát ra rằng bây giờ chỉ còn có vài đồng. đủ cho bất kỳ thú vui nào ở đảo Thiên Đường này. nghĩ đến việc bách bộ trong công viên nhưng đầu cảm thấy quá nặng nề. Tốt hơn cả là nên ngủ sớm. bước vào nhà trọ ban đêm đầu tiên nhìn thấy, trả vài đồng cho chỗ ngã lưng qua đêm.
      cởi giày ra, nới lỏng dây lưng và nằm dài tấm ván giữa hai tên lang thang ngái ngủ. Gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm lên trần nhà đầy mạng nhện.
      ngẫm nghĩ đến những đêm vừa trải qua ở nơi nổi tiếng xa hoa như cái đảo Thiên Đường này. Đầu tiên là sàn nhà của căn phòng áp mái, sau đó là tấm ván ngủ với giá năm đồng.
      - Phải, là xấu hổ khi phải thừa nhận rằng đúng là cây cầu Chuyển Hồn kiều biến tôi trở thành như thế này sau khi qua nó!
      Sau đó, kiên quyết nhắm mắt lại và tự nhủ cách nghiêm khắc:
      - Nào ngủ trai!

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 18

      Địch công thẩm vấn cha con Phong Đại

      Ông vạch trần chân tướng việc

      Sau khi Địch công uống vài tách trà, người thư ký già bước vào và thông báo rằng kiệu của Phong Đại đến sân trước. Quan án đứng dậy và đến gặp Phong Đại cùng con Bích Ngọc trong hành lang.
      - Ta xin lỗi làm phiền ông vào giờ giấc muộn như thế này! – ông với vẻ ái ngại – lần nữa những kiện mới lại lôi cuốn chú ý của ta. Ta tin tưởng rằng cuộc thảo luận làm đơn giản hóa các vấn đề cần giải quyết của chúng ta.
      Ông dẫn họ vào phòng khách và mời Bích Ngọc ngồi vào chỗ tại bàn. Mặt Phong Đại dường như bộc lộ cảm xúc nhưng có nỗi lo lắng lên trong mắt con ông ta. Địch công rót trà cho hai người khách của mình sau đó hỏi Phong Đại:
      - Ông có nghe tin chiều hôm nay hai thuộc hạ của ông bị nhóm côn đồ tấn công?
      - Tôi có nghe, thưa đại nhân. Cuộc tấn công do nhóm côn đồ sông thực nhằm mục đích trả thù cho ba tên đồng bọn của chúng bị giết chết bởi những bộ đầu đặc biệt của tôi trong thời gian gần đây trong lúc đánh bọn cướp. Tôi rất tiếc là thuộc hạ của đại nhân cũng bị tấn công.
      - ta quan tâm điều đó đâu, đó là chuyện xảy ra như cơm bữa đối với ta. Thậm chí ta còn thích thú với những chuyện như vậy.
      Quay sang , ông hỏi:
      - có thể cho ta biết làm thế nào mà có thể vào căn phòng này vào đêm đó?
      liếc nhanh vào cánh cửa hiên đóng kín.
      - Tôi chỉ cho ngài – vừa vừa đứng lên.
      Quan án đứng lên và nắm lấy tay khi định bước đến cánh cửa. Ông :
      - Đừng bận tâm! rằng ngang qua công viên, như vậy là vào hàng hiên bằng bậc thang lớn ở giữa, ta nghĩ thế?
      - Đúng thế!
      Sau đó cắn môi khi nhìn thấy khuôn mặt của cha bỗng dưng tái xanh.
      - Đúng như những gì ta nghĩ! – Địch công nghiêm khắc – Chúng ta hãy dừng câu chuyện nhảm nhí này tại đây. Các dấu chân chỉ có ở bên phải và bên trái hành lang. chưa bao giờ có mặt tại đây, trẻ. Chiều nay, khi ta bắt đầu đặt câu hỏi với cha , dựa vào suy đoán của ta về việc Viện sĩ muốn có và việc cha được nhìn thấy ở đây vào cái đêm Viện sĩ chết. rất thông minh, dựng lên câu chuyện về việc Viện sĩ cố gắng hãm hiếp tại đây và vì thế giết chết ông ta, bởi vì nghĩ rằng câu chuyện này cứu được cha của .
      Thấy đỏ mặt và sắp khóc, ông tiếp bằng giọng nhàng hơn:
      - Câu chuyện của đúng phần, tất nhiên. Viện sĩ quả cố gắng cưỡng hiếp . Nhưng phải là ba ngày trước đây và cũng phải tại căn phòng này. Chuyện đó xảy ra cách đây mười ngày và thuyền. Các vết bầm tím người chỉ cho ta thấy bị đổi màu, nó khó có thể được tạo ra vào thời gian gần đây. Mô tả của về chuyện chống lại người đàn ông rất khó thuyết phục. Nếu người đàn ông mạnh mẽ nhìn thấy ta tấn công chụp lấy con dao găm, ta cố gắng giành lấy con dao chứ phải là nhảy vào ôm lấy cùng với con dao. Và cũng quên là tĩnh mạch cổ bên phải của ta bị cắt đứt. Điều đó cho thấy đây là vụ tự tử chứ phải là giết người. Nhưng ngoài những điều đó ra ta phải công nhận là kể câu chuyện hết sức thuyết phục!
      Bích Ngọc bật khóc nức nở. Phong Đại lo lắng nhìn sau đó ông bằng giọng mệt mỏi:
      - Tất cả là lỗi của tôi, thưa đại nhân. Con tôi chỉ cố gắng giúp đỡ tôi. Khi ngài dường như tin vào câu chuyện của con tôi, tôi lại có can đảm ra tất cả . Tôi giết tên Viện sĩ tồi tệ đó nhưng tôi nhận ra rằng mình phải ra tòa về tội giết người. ra vào cái đêm đó tại Căn Phòng Đỏ, tôi…
      - – quan án ngắt lời ông ta – ông bị xét xử về tội giết người. Ta có bằng chứng cho thấy Viện sĩ tự tử. can thiệp của ông vào xác chết nhấn mạnh việc ông ta tự sát. Ta đoán rằng ông đến đây vào buổi tối hôm đó là để cầu Viện sĩ giải thích về mưu của ông ta cùng với lão già buôn đồ cổ chống lại ông ?
      - Vâng, thưa đại nhân. Thuộc hạ của tôi báo cáo với tôi là “ Ôn Nguyên đem giấu cái hộp có chứa số tiền lớn vào nhà tôi. Sau đó, Viện sĩ thông báo với chính quyền là tôi gian lận thuế. Khi tôi phủ nhận chuyện đó số tiền được “tìm thấy” tại nhà tôi ”. Kể từ lúc biết được chuyện này, theo ý kiến của tôi…
      - Tại sao ông ngay lập tức báo cáo chuyện này cho ta ? – Địch công hỏi cộc lốc.
      Phong có vẻ xấu hổ. Sau lúc do dự, ông ta trả lời:
      - Chúng tôi đảo này có rất nhiều ràng buộc với nhau, thưa đại nhân. Chúng tôi luôn muốn giải quyết mọi rắc rối giữa chúng tôi với nhau, chúng tôi gặp rắc rối… là khó khăn khi phải làm phiền người bên ngoài với mối thù giữa những người địa phương. Có lẽ đó là sai lầm, nhưng chúng tôi…
      - Đó chắc chắn là sai lầm! – quan án ngắt lời – Hãy tiếp câu chuyện của ông!
      - Khi thuộc hạ của tôi báo cáo về việc Ôn Nguyên có mưu chống lại tôi, thưa đại nhân, tôi quyết định gặp Viện sĩ. Tôi muốn hỏi ông ta cách công khai là tại sao ông ta, con trai của người đàn ông nổi tiếng mà tôi biết là rất tốt đẹp, lại tham gia vào mưu bẩn thỉu chống lại tôi. Đồng thời tôi cũng muốn hỏi ông ta về việc tấn công đứa con của tôi tàu. Tuy nhiên, đường đến đây tôi gặp Ôn Nguyên trong công viên. là kỳ lạ, bằng cách nào đó việc gặp gỡ này nó nhắc tôi nhớ đến cái đêm cách đây 30 năm về trước khi tôi gặp Ôn Nguyên lúc đến đây để gặp Tào Quang. Tôi với Ôn Nguyên là tôi biết về kế hoạch của ông ta và tôi đường đến gặp Viện sĩ để hỏi về nó. Ôn Nguyên vội vàng xin lỗi, ông ta thừa nhận rằng ông ta giây phút yếu lòng nên thảo luận với Viện sĩ về kế hoạch để lật đổ tôi ra khỏi vị trí tại. Khi đó Viện sĩ dường như có nhu cầu cấp bách về tiền bạc nên ông ta đồng ý. Nhưng sau đó, vì số lý do nào khác ông ta suy nghĩ lại và với Ôn rằng kế hoạch bị hủy bỏ. Ôn thúc giục tôi chuyện với Viện sĩ, ông ta chịu đựng ta quá đủ rồi.
      Khi tôi bước vào căn phòng này, tôi biết rằng linh cảm mơ hồ của tôi đúng. Viện sĩ ngồi chiếc ghế bành và chết. Ôn Nguyên biết về điều này và dự định để cho tôi phát ra xác chết nhằm buộc tội tôi giết ta? Ba mươi năm trước tôi nghi ngờ Ôn làm việc tương tự, cụ thể là buộc tôi tội giết Tào Quang. Sau đó tôi nhớ rằng làm thế nào mà vụ giết người lúc trước được dàn dựng như vụ tự tử và quyết định áp dụng số thủ thuật. Phần còn lại chính xác như những gì tôi với đại nhân lúc chiều nay. Khi nó được dàn dựng như là Viện sĩ tự sát vì mối tình được đáp lại của mình đối với Nguyệt Thu, tôi kể cho con tôi tất cả mọi thứ. Khiến cho con tôi cố gắng bao che cho hành động can thiệp của tôi với thi thể. – Ông hắng giọng và tiếp với vẻ bất hạnh – có từ ngữ nào đủ để diễn tả hối lỗi của tôi về tất cả những điều này, thưa đại nhân. Chưa bao giờ trong cuộc sống của tôi, tôi lại cảm thấy xấu hổ về bản thân mình khi tôi làm cho ngài nhầm lẫn trong việc giải thích những dòng chữ tuyệt mệnh của Viện sĩ. Tôi thực
      - Ta nhớ đến chuyện ngu ngốc đó – Địch công nhận xét cách khô khan – Ta quen với nó, nó luôn xảy đến cho ta mọi lúc. Cũng may là ta thường phát ra nó trước khi quá muộn. Phải, vấn đề thực tế là những dòng thư tuyệt mệnh sau cùng của Viện sĩ có nhắc đến Nguyệt Thu. Nhưng phải ông ta tự tử vì ấy.
      Quan án dựa lưng vào ghế. Vừa vuốt ve bộ râu đen dài của mình, ông vừa chậm rãi :
      - Viện sĩ là người đàn ông có tài năng tuyệt vời nhưng ông ta có bản chất lạnh lùng và tính toán. Thành công đến với ông ta quá sớm và nó ảnh hưởng đến đầu óc của ông ta. Ông ta trở thành Viện sĩ và bây giờ ông ta muốn mình nhanh chóng vươn lên cao hơn nữa. Nhưng để đạt được điều đó phải cần rất nhiều tiền, mà ông ta có, dù có bán bất động sản của gia đình. Do đó ông ta cùng với kẻ thù cũ của ông là Ôn Nguyên lập kế hoạch, kế hoạch có thể giúp ông ta chạm tay vào số tài sản tuyệt vời của đảo Thiên Đường. Mười ngày trước đây ông ta đến đây để thực kế hoạch đó cách tự tin và độc đoán. Khi nhìn thấy con của ông vào đêm đó tàu, niềm tự hào ngu ngốc của ông ta bị tổn thương bởi từ chối của ta, và ông ta cố gắng cưỡng hiếp . Khi lão già buôn đồ cổ đến gặp ông ta tại bến thuyền, ông vẫn còn bực tức vì chuyện đó và ra lệnh cho Ôn giúp ông ta có được con của ông. Ông ta nhấn mạnh rằng chẳng bao lâu nữa ông bị bắt và giải về kinh đô về tội trốn thuế. Ôn khi đó mách nước làm thế nào để buộc con của ông phải tìm đến ông ta để cầu xin ông ta giúp đỡ. Lão già buôn đồ cổ vô lại đó cũng thấy đây là cơ hội để trả thù cá nhân.
      Địch công nhấp ngụm trà và tiếp:
      - Tuy nhiên, sau khi đến đây Viện sĩ quá bận rộn với các kỹ nữ Cẩm Chướng, Mẫu Đơn và những nàng xinh đẹp khác mà quên mất con của ông. Nhưng lại quên kế hoạch lật đổ ông. Ông gặp tại sòng bạc người đàn ông trẻ tuổi mà ông nghĩ rằng có thể sử dụng để giấu tiền vào nhà của ông.
      Sau đó, vào ngày 25, ngày ông ta chết, ông ta phát ra hay là ông ta tìm thấy điều gì đó làm thay đổi tất cả mọi thứ. Ông ta trả tiền cho ba người kỹ nữ mà ông ta ngủ và cho đám bạn ăn bám của mình quay về kinh đô. Ông quyết định chấm dứt cuộc sống của mình. Vào buổi tối, trước khi thực kế hoạch này ông đến nơi ở của Nguyệt Thu và có cuộc gặp mặt cuối cùng với ta.
      Bởi vì cả hai người đều chết nên chúng ta bao giờ biết chính xác mối quan hệ của họ. Theo như những gì ta nghe được Viện sĩ theo đuổi ta chỉ vì quyến rũ của ấy và ông ta bao giờ cố gắng để ngủ với ta. Và lý do ông ta gặp trong những giờ phút sau cùng bởi vì ta trở thành biểu tượng cho tất cả những thú vui trần tục mà ông ta sắp từ bỏ. Trong tâm trạng luyến tiếc đó ông giao phó cho bức thư gởi cho cha mình mà ta quên gởi. ta cố gắng làm cho ông ta mình, có lẽ trực giác của rằng ông ta cũng là người lạnh lùng, nhân vật hoàn toàn ích kỷ giống như bản thân ta. Và ông ta chắc chắn bao giờ bỏ tiền ra để chuộc ta.
      - bao giờ muốn mua ta? Nhưng điều đó là phi lý, thưa đại nhân! – Phong kêu lên – ấy thế mà!
      - ấy . Nhưng đó là lời dối. Khi ta nghe là ông ta tự sát và để lại vài dòng tuyệt bút đề cập đến ta, ta nghĩ rằng đây là cơ hội tuyệt vời để củng cố hơn nữa danh tiếng của mình trong giới “bán phấn buôn hương”. mạnh dạn tuyên bố là từ chối lời đề nghị chuộc thân của người học giả trẻ tuổi nổi tiếng này.
      - ấy vi phạm lại luật lệ bất thành văn của giới kỹ nữ! – Phong thốt lên giận dữ - Tên của ta bị xóa khỏi danh sách hoa hậu.
      - ấy phải là tốt hơn so với những gì ấy thể – Địch công nhận xét khô khan – những vấn đề thương mại của ông biến ta thành như thế. lý do để đừng xấu về ấy là ta chịu cái chết khủng khiếp.
      Quan án liếc nhanh vào cánh cửa hiên khép kín. Ông đưa tay lên vuốt mặt của mình. Sau đó ông nhìn hai người trước mặt bằng đôi mắt sắc sảo và tiếp:
      - Ông, Phong, giả mạo bằng chứng của vụ tự tử. Và , Bích Ngọc, với ta chuỗi những lời dối. Tuy nhiên, may mắn cho hai người là cả hai dối với ta trong cuộc trò chuyện chính thức, ông đưa lời khai giả bằng văn bản và đóng dấu tay của ông vào đó. Tôi quên rằng ông, Phong, thề với ta tất cả , ông cách dứt khoát rằng lời tuyên thệ này chỉ về những gì xảy ra cách đây ba mươi năm. Phải, pháp luật xác định mục đích cuối cùng của công lý là khắc phục, càng nhiều càng tốt, thiệt hại của tội ác. Và hiếp dâm là tội ác, và là tội ác nghiêm trọng. Vì vậy, ta quên những sai lầm mà ông và con tạo ra, và ta xem như việc tự tử của Viện sĩ là do tình được đáp lại. Ông đề cập đến lừa dối của Nguyệt Thu và do đó gạt tên ta ra khỏi danh sách.
      Đối với lão già buôn đồ cổ Ôn Nguyên, lão ta là kẻ tòng phạm trong mưu hiểm độc. Nhưng ông ta thực được cách hiệu quả các kế hoạch của mình, các kế hoạch trở nên vô ích trước khi ông ta dám thực . Ông ta bao giờ có thể trở thành tên tội phạm thực , ông ta chỉ là kẻ thiếu can đảm và hèn nhát, chỉ dối trá chứ dám hành động.Ta phải có biện pháp thích hợp để ngăn chặn Ôn Nguyên, lần và tất cả, từ việc lập kế hoạch để hãm hại ông và ngược đãi có khả năng tự vệ.
      Hai tội ác xảy ra tại Căn Phòng Đỏ. Tuy nhiên, phải ông cũng như con ông, cũng phải là Ôn Nguyên nhúng tay vào đó, ta thêm về những việc làm đen tối này. Đó là tất cả những gì ta có thể với ông.
      Phong đứng lên và quỳ xuống trước mặt Địch công, con ông ta cũng theo gương cha mình. Họ bắt đầu bày tỏ lòng biết ơn đối với khoan hồng nhưng quan án ngắt lời họ. Ông cho họ đứng lên và :
      Ta chấp nhận đảo Thiên Đường, Phong, và tất cả những việc diễn ra tại đây. Nhưng ta nhận thấy rằng trong khu nghĩ mát như thế này việc phải chấp nhận điều xấu là cần thiết. Và người quản lý tốt như ông đảm bảo rằng ít nhất điều xấu đó được kiểm soát. Ông có thể lui ra.
      Khi Phong chuẩn bị lui ra, ông hỏi với vẻ ngần ngại:
      - Tôi dám hỏi đại nhân chuyện, hai tội ác mà ngài vừa đề cập đến là như thế nào?
      Quan án suy nghĩ câu hỏi này trong lúc lâu. Sau đó ông trả lời:
      - chắc lắm, . Sau tất cả mọi chuyện, ông là người quản lý tại đây, ông có quyền được biết. Sớm thôi nhưng phải bây giờ. Giả thuyết của ta vẫn chưa được xác nhận. Ngay sau khi ta có xác nhận, ta cho ông biết.
      Phong và con ông ta cúi mình thi lễ rồi lui ra.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 19

      Địch công đến tìm bà Linh

      Bí mật cuối cùng được phơi bày

      Sáng hôm sau Mã Tông đến để báo cáo về nhiệm vụ của khi còn rất sớm, lúc đó Địch công ngồi dùng bữa sáng của ông hàng hiên. màn sương vẫn còn lửng lờ trong công viên vắng lặng, những vòng hoa bằng lụa màu treo cây ướt sũng sương đêm.
      Quan án thuật lại ngắn gọn cho người thuộc hạ của mình về cuộc chuyện vừa rồi với Phong Đại và con ông ta. Ông kết luận:
      - Bây giờ chúng ta phải cố gắng tìm ra bà Linh. với người quản lý chuẩn bị hai con ngựa sẵn sàng cho chúng ta. Nếu bà Linh quay về căn lều bẩn thỉu của bà ta chúng ta phải thực chuyến dài lên phía bắc của hòn đảo.
      Khi Mã Tông quay lại, Địch công vừa bỏ đũa xuống. Ông đứng lên vào trong và bảo Mã Tông chuẩn bị chiếc áo choàng màu nâu để mặc đường cho ông. Trong khi giúp quan án thay trang phục, Mã Tông hỏi:
      - Tôi cho rằng Khởi Vu Phổ hoàn toàn liên quan đến những chuyện này, thưa đại nhân.
      - à. Tại sao ?
      - Tôi nghe được trong đêm qua là ta có kế hoạch rời khỏi hòn đảo này cùng với ta . Việc đính hôn với con của Phong chỉ mang đến những rắc rối cho ta, tôi nghe thế.
      - Hãy để họ . Ta cần ta. Ta nghĩ rằng chúng ta rời khỏi đây trong ngày hôm nay, Mã Tông. Trong những lúc rảnh rỗi của ngươi, ta nghĩ là ngươi tận dụng tốt nó cho tất cả những trò giải trí nơi đây?
      - Đúng là tôi làm thế! Nhưng đảo Thiên Đường đúng là nơi quá tốn kém!
      - Ta nghi ngờ điều đó – quan án trong khi buộc chiếc thắt lưng màu đen quanh hông – nhưng ngươi có hai miếng bạc, ta nghĩ nó cũng đủ để đáp ứng nhu cầu.
      - Để tôi cho ngài biết , thưa đại nhân, nó hết sạch! Tôi cũng có khoảng thời gian rất vui vẻ nhưng rồi tiền của tôi ra lời từ biệt!
      - Phải, ta hy vọng là nó cũng mang lại chút giá trị nào đó! Và ngươi vẫn còn số vốn là số vàng mà ngươi thừa hưởng từ chú của ngươi.
      - Nó ra theo số bạc kia rồi, thưa đại nhân – Mã Tông .
      - Cái gì? Hai miếng vàng mà ngươi dự định để làm vốn sau này? thể tin được!
      Mã Tông gật đầu với vẻ buồn bã.
      - Thực tế là tôi tìm thấy nơi đây quá nhiều hấp dẫn, thưa đại nhân. Và nó quá tốn kém!
      - đáng hổ thẹn! – Địch công gắt lên – lãng phí cả hai miếng vàng cho rượu và đàn bà!
      Ông điều chỉnh chiếc mũ đầu bằng cách giật mạnh nó. Sau đó, ông thở dài, nhún vai và cách cam chịu:
      - Ngươi là hết thuốc chữa, Mã Tông!
      Họ im lặng đến sân và lên ngựa.
      Ra khỏi khách điếm Mã Tông dẫn quan án qua các đường phố và trở lại mảnh đất hoang. Ở lối vào con đường dẫn vào các bụi cây, dừng ngựa lại và chỉ cho quan án nơi và hai người bạn của mình bị tấn công. hỏi:
      - Ông Phong có biết mục tiêu của cuộc tấn công là nhằm vào ai , thưa đại nhân?
      - Ông ta nghĩ nó nhằm vào ông ta nhưng ông ta lầm. Ta biết. Nó nhằm vào ta.
      Mã Tông muốn hỏi điều đó có nghĩa là gì nhưng quan án thúc ngựa . Khi cây thủy tùng to lớn ra trong tầm mắt Mã Tông và phía dưới là túp lều bẩn thỉu, xiêu vẹo tựa lưng vào thân cây. Địch công gật đầu. Ông xuống ngựa, trao dây cương cho Mã Tông và :
      - Ngươi đứng tại đây chờ ta.
      Ông mình băng qua đám cỏ ướt. Mặt trời buổi sáng vẫn chưa chiếu những tia nắng xuyên qua tán lá rậm rạp lên mái lều. Bóng tối vẫn còn bao phủ và có mùi lá cây mục nát khó chịu trong khí. ánh sáng lung linh mờ nhạt phát ra từ phía sau lớp giấy dầu bẩn thỉu dán cánh cửa sổ duy nhất của căn lều.
      Địch công bước đến gần cánh cửa xiêu vẹo và lắng nghe. Ông nghe thấy giọng ca nhàng ngân nga bài hát có từ rất lâu. Ông nhớ rằng nó rất phổ biến khi ông còn là đứa trẻ. Ông kéo cánh cửa mở ra và bước vào. Khi ông vừa bước qua khỏi cánh cửa, cánh cửa liền đóng lại với tiếng cọt kẹt phát ra từ bản lề gỉ sét.
      Ánh sáng của ngọn đèn dầu bằng đất nung rẻ tiền thắp sáng căn phòng buồn tẻ với ánh sáng chập chờn của nó. Hoa hậu Linh ngồi bắt chéo chân chiếc ghế tre, ôm đầu của người ăn xin trong vòng tay của mình. Ông ta nằm thẳng lưng chiếc ghế dài, các vết lở loét tay chân của ông ta ra bên dưới lớp giẻ bẩn thỉu bao bọc lấy thân thể gầy gò của ông. con mắt còn lại của ông ta lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu.
      Bà ngẩng đầu lên và quay gương mặt với đôi mắt mù lòa của mình về phía quan án.
      - Ai đó? – Bà ta hỏi bằng giọng ấm áp của mình.
      - Chính là ta, thẩm phán.
      Đôi môi màu xanh của người cùi méo mó trong nụ cười mỉa mai. Nhìn chăm chú vào con mắt còn lại của ông ta, quan án :
      - Ông là quan ngự y Lý Huy, cha của Viện sĩ. Và bà ta chính là kỹ nữ Thanh Ngọc, người được cho rằng chết cách đây ba mươi năm.
      - Chúng tôi nhau! – người phụ nữ mù trả lời cách đầy tự hào.
      - Ông đến hòn đảo này – Địch công tiếp tục với người bệnh phong – bởi vì ông nghe rằng Hoa hậu Nguyệt Thu đẩy con trai ông vào cái chết và ông muốn trả thù. Ông sai lầm. Con trai ông tự sát vì ta phát ra những vết sưng cổ ta và ta nghĩ rằng mình bị mắc bệnh phong. Cho dù điều đó đúng hay sai, tôi biết vì tôi thể kiểm tra thi thể. ta thiếu can đảm của ông, ta dám đối mặt với những chuỗi ngày khốn khổ cuối cùng của người mắc bệnh phong. Nhưng Nguyệt Thu biết điều đó. Trong dại dột của ta sau khi được nổi tiếng, ta rằng ta tự sát vì ấy. Ông nghe được điều đó từ chính miệng ta trong lúc mình trong bụi cây trước mái hiên của Căn Phòng Đỏ, ông nghe trộm cuộc trò chuyện của chúng tôi.
      Ông dừng lại. Chỉ có những tiếng thở khò khè của người mắc bệnh phong.
      - Con trai của ông tin tưởng vào Nguyệt Thu. ta nhờ ta đưa bức thư cho ông trong đó ta giải thích quyết định của mình. Nhưng ta quên mất nó, thậm chí còn mở nó ra. Tôi tìm thấy nó sau khi ông giết chết ta.
      Ông lấy bức thư từ tay áo của mình và đọc to lên.
      - Thiếp sinh cho chàng đứa con của chúng ta – người phụ nữ dịu dàng – nhưng sau khi thiếp được chữa khỏi, thiếp bị sẩy thai. Con trai chúng ta nếu còn sống nó đẹp trai và can đảm. Cũng giống như chàng!
      Địch công ném bức thư chiếc ghế dài.
      - Sau khi ông đến hòn đảo này, ông theo dõi Nguyệt Thu mọi lúc mọi nơi. Vào cái đêm mà ta đến Căn Phòng Đỏ, ông bám theo ta. Đứng trước hàng hiên, nhìn qua cánh cửa sổ đóng kín ông nhìn thấy ta nằm trần truồng giường. Ông gọi tên ta. Sau đó ông đứng sát cửa sổ, dựa lưng vào tường. Khi ta đến cửa sổ, kề sát khuôn mặt của mình vào sát song cửa để nhìn người vừa gọi, ông đột nhiên xuất . Ông thò tay qua chấn song cửa để bóp cổ ta. Nhưng bàn tay biến dạng của ông thể giữ chặt được . đường chạy ra cửa để kêu cứu ta lên cơn đau tim và ngã gục sàn nhà. Ông giết chết ta, quan ngự y Lý Huy!
      Mí mắt sưng húp màu đỏ của người bệnh phong thoáng lay động. Người phụ nữ cúi xuống khuôn mặt bị biến dạng đó và thầm:
      - Đừng nghe ông ta , ! Chàng hãy nghĩ ngơi , người của tôi, chàng phải là thánh nhân.
      Quan án liếc nhìn chỗ khác. Nhìn chằm chằm vào sàn nhà ẩm ướt, ông tiếp:
      - Con trai ông đúng khi đề cập đến trong bức thư về lòng can đảm, bất khuất của ông, quan ngự y Lý Huy. Ông mắc bệnh hiểm nghèo và giàu có của ông cũng dần mất . Nhưng ông vẫn còn có đứa con trai. Ông làm cho ta trở thành người đàn ông nổi tiếng và quá nhanh chóng để đạt được điều đó. Đảo Thiên Đường, cái mỏ vàng, lại nằm sát bên đất đai của ông. Trước tiên, ông cho đám côn đồ đánh cướp vàng của Phong khi nó được chuyển nhưng họ lực lượng bảo vệ quá tốt. Sau đó, ông nghĩ ra kế hoạch còn tốt hơn thế. Ông với con trai của mình là lão già buôn đồ cổ họ Ôn căm ghét Phong và muốn lật đổ ông ta để lên làm quản lý hòn đảo này. Ông ra lệnh cho con trai mình liên lạc với Ôn và cùng lão ta thực mưu để cho Phong phải bị sa thải trong ô nhục. Con trai của ông sau đó được bổ nhiệm vào vị trí của Phong như là quản lý của hòn đảo này và thông qua đứa con trai của mình ông khai thác được giàu có của hòn đảo. Cái chết của con ông làm cho mọi thứ trở thành mây khói.
      Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau trước đây, ông Lý, nhưng ông biết được danh tiếng của tôi cũng như tôi từng nghe danh tiếng của ông và ông sợ tôi tìm hiểu về ông. Sau khi giết chết Nguyệt Thu ông quay trở lại Căn Phòng Đỏ. Ông đứng lúc lâu tại hàng hiên và quan sát tôi qua cánh cửa sổ. Bộ mặt xấu xa của ông làm cho tôi có giấc mơ khủng khiếp. Ông thể làm được bất cứ điều gì vì tôi nằm quá xa cửa sổ và tôi đóng cửa.
      Ông ngước lên. Khuôn mặt của người bị bệnh phong như là chiếc mặt nạ khủng khiếp. Mùi thối rữa trong căn phòng trở nên chịu nỗi. quan án kéo khăn quàng cổ lên che mũi và miệng rồi tiếp:
      - Ông cố gắng rời khỏi hòn đảo này sau đó nhưng có thuyền nào chịu chở ông. Tôi nghĩ rằng ông vào rừng để tìm nơi náu và tình cờ gặp lại người tình cách đây ba mươi năm mà ông ngỡ rằng chết, Thanh Ngọc. Nhận ra ta chỉ là từ giọng , tôi nghĩ thế. ta cảnh báo với ông là tôi điều tra về cái chết của Tào Quang. Điều gì làm ông bám víu vào cuộc sống mà nó chỉ đem lại đau khổ cho ông, ông Lý? Ông muốn lưu lại danh tiếng của mình bằng bất cứ giá nào? Hay là tận tâm với người phụ nữ mà ông thương cách đây ba mươi năm và ông nghĩ rằng chết? Hoặc là mong muốn cái ác chiến thắng?
      có câu trả lời nên Địch công tiếp tục:
      - Chiều hôm qua ông lại theo dõi tôi lần nữa, đó là lần thứ ba. Tôi nhận biết điều đó vì tôi nhận ra cái mùi thể nhầm lẫn của ông. Ông nghe tôi với thuộc hạ của tôi là tôi đến đây. Ông gọi thuộc hạ của mình và ra lệnh cho họ phục kích trong khu rừng này để giết chết tôi. Ông thể biết rằng sau khi tôi vào phòng khách, tôi thay đổi kế hoạch của tôi. Những người của ông tấn công thuộc hạ của tôi cùng với hai người thuộc hạ của Phong. Tất cả bọn chúng bị giết chết nhưng người trong số chúng nhắc đến tên ông trước khi qua đời.
      Sau khi tôi đọc thư của con ông, tôi chợt hiểu tất cả. Tôi biết những gì mà ông từng có, ông Lý. Phong Đại mô tả ông như là quan chức trẻ tuổi nổi tiếng cách đây ba mươi năm. Và Thanh Ngọc mô tả ông lần nữa khi chuyện với tôi về người ta cuồng si, người đàn ông dám vất bỏ tất cả địa vị, giàu sang, tất cả mọi thứ chỉ vì người phụ nữ mà ta .
      - Đó là chàng, người của thiếp! – người phụ nữ - Đó chính là chàng, người đàn ông đẹp trai và liều lĩnh trong tình của thiếp!
      Bà phủ kín mặt ông ta bằng những nụ hôn.
      Địch công quay mặt . Ông bằng giọng mệt mỏi:
      - Những đau đớn mà người mắc bệnh nan y phải chịu đựng vượt quá trừng phạt của pháp luật, ông Lý. Tôi chỉ muốn rằng ông giết chết kỹ nữ Nguyệt Thu trong Căn Phòng Đỏ giống như ông ám sát Tào Quang ba mươi năm trước đây.
      - Ba mươi năm! – tiếng dịu dàng đó lên tiếng – Sau tất cả những năm tháng qua chúng tôi lại ở bên nhau lần nữa! Những tháng năm đó chưa bao giờ xảy ra, người của thiếp, nó chỉ là cơn ác mộng, cơn ác mộng khủng khiếp. Nó giống như là chúng ta chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua, trong Căn Phòng Đỏ… đỏ như niềm đam mê của chúng ta, đốt cháy chúng ta trong tình mãnh liệt. ai biết chúng ta bí mật gặp nhau ở đó, chàng, người đàn ông đẹp trai, quan chức trẻ tuổi tài năng, thương thiếp, người đẹp nhất, tài năng nhất trong tất các các kỹ nữ, Hoa hậu của đảo Thiên Đường! Phong Đại, Tào Quang và rất nhiều người khác, tất cả bọn họ đều si mê thiếp. Thiếp khuyến khích họ, giả vờ quan tâm đến họ chỉ để bảo vệ bí mật của chúng ta, bí mật ngọt ngào của hai chúng ta.
      Rồi đến buổi chiều định mệnh đó… nó như thế nào? phải là nó vừa xảy ra đêm qua sao ? Khi chàng nghiền nát cơ thể run rẫy của thiếp trong vòng tay mạnh mẽ của chàng, chúng ta đột nhiên nghe có tiếng ai đó trong phòng khách. Chàng từ giường nhảy xuống, hoàn toàn trần truồng khi chạy ra đó. Thiếp chạy theo chàng và nhìn thấy chàng đứng đó, những tia nắng của mặt trời sắp lặn chiếu lên thân thể của chàng màu đỏ rực của lửa. Khi Tào Quang nhìn thấy chúng ta đứng cạnh nhau, trần truồng và thách thức, ông tái mặt và nổi cơn thịnh nộ. Rút ra con dao găm, ông gọi tên thiếp bằng những từ ngữ thô tục nhất. “ Giết !” Thiếp khóc. Chàng nhảy đến, giật con dao ra khỏi tay ông ta và đâm vào cổ ông ta. Máu tưới khắp người chàng, máu đỏ hơn màu đỏ ướt đẫm bộ ngực chàng. bao giờ, bao giờ thiếp có thể chàng nhiều hơn lúc đó…
      Niềm vui ngây ngất làm cho gương mặt mù lòa bị tàn phá đó mang vẻ đẹp kỳ lạ. Quan án cúi đầu. Ông nghe giọng đó tiếp tục sôi động:
      - Thiếp ” Hãy mặc quần áo vào và nhanh chóng bỏ chạy!” Chúng ta quay trở lại Căn Phòng Đỏ nhưng sau đó nghe có tiếng ai đó bước vào phòng khách. Chàng ra và nhìn thấy thằng bé ngớ ngẩn. Nó vội vã bỏ nhưng chàng rằng nó có thể nhận ra chàng. Tốt hơn là đem thi thể vào Căn Phòng Đỏ, đặt con dao găm trong tay ông ta, khóa cửa lại sau khi chúng ta ra và nhét chìa khóa vào phòng bằng khe cửa bên dưới… sau đó cứ để cho họ nghĩ rằng Tào tự sát.
      Chúng ta chia tay nhau ở hàng hiên. Những ngọn đèn được thắp lên trong công viên, trong các gian hàng nằm trong công viên. Chàng chàng xa trong vài tuần, chờ cho đến khi vụ tự sát được xác nhận. Sau đó…chàng quay lại với thiếp.
      Bà bắt đầu ho. Nó trở nên tồi tệ hơn và làm cho thân thể của bà rung lên bần bật. Nước bọt và máu bắn ra từ đôi môi của bà. Bà lau vội và tiếp tục , giọng của bà đột nhiên khàn và chỉ còn thều thào:
      - Họ hỏi thiếp liệu Tào có thiếp. Thiếp rằng ông ấy thiếp, và đó là . Họ lại hỏi thiếp liệu ông ta có chết vì có được thiếp và thiếp là ông ta chết vì thiếp, lần nữa đó cũng là . Nhưng sau đó căn bệnh đến… Thiếp nhận ra nó, mặt thiếp, tay thiếp…đôi mắt của thiếp. Thiếp chết và thiếp muốn chết, chết để cho chàng bao giờ có thể nhìn thấy thiếp lần nữa trong hình hài mà thiếp sắp trở thành… Có đám cháy, những người phụ nữ bị bệnh khác kéo thiếp theo, qua cầu, vào rừng…
      Thiếp chết, thiếp vẫn còn sống. Thiếp, người muốn chết! Thiếp lấy giấy tờ của Linh, Hoàng Ngọc là tên mà mọi người vẫn thường gọi ta. ta qua đời bên rãnh nước bên cạnh thiếp. Thiếp quay trở lại nhưng chàng nghĩ rằng thiếp chết, đó chính là điều mà thiếp muốn chàng nghĩ. Chàng có biết thiếp vui mừng đến thế nào khi nghe chàng trở nên nổi tiếng. Đó là điều duy nhất giữ cho thiếp còn sống. Và bây giờ, cuối cùng chàng trở lại với thiếp, trong vòng tay của thiếp!
      Đột nhiên tiếng tắt lịm. Khi Địch công nhìn lên, ông thấy những ngón tay khẳng khiu của bà ta vuốt ve đầu của người đàn ông nằm trong lòng bà. Con mắt duy nhất của người đàn ông khép lại và những mảnh vải rách nát của bộ y phục bộ ngực ông ta còn phập phồng nữa.
      Nâng cái đầu xấu xí của người đàn ông để lên bộ ngực của mình, bà ta thốt lên:
      - Chàng quay lại, tạ ơn Thượng đế! Chàng quay lại để chết trong vòng tay của thiếp… và thiếp theo chàng.
      Bà ôm lấy cơ thể chết, thầm những lời trìu mến.
      Quan án quay lại và ra ngoài. Cánh cửa ọp ẹp đóng lại sau lưng ông.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :