Bí mật Căn Phòng Đỏ - Robert van Gulik (20 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10

      Địch công thẩm vấn Khởi Vu Phổ

      Ông phát ra bí mật của vụ án trước đây
      Địch công ngồi xuống lần nữa và từ từ uống cạn tách trà của mình. Dần dần ông nhận ra mối quan hệ thú vị của những người này. Tuy nhiên nó lại giúp ích gì nhiều cho những vấn đề mà ông quan tâm.
      Ông đứng lên với tiếng thở dài và tản bộ về văn phòng của Phong Đại.
      Phong Đại đứng tại đó chờ ông cùng với Mã Tông. Phong trịnh trọng mời ông lên kiệu.
      Khi họ ngồi chiếc kiệu được khiêng , Mã Tông :
      - Lão già buôn đồ cổ dối trong phiên toà khi lão ta thẳng về nhà từ bữa tiệc, nhưng chúng ta biết lão đâu. Nhưng những điều còn lại ít nhiều lão . Uỷ viên họ Hoàng với tôi là ông ta thực có hẹn với lão Ôn vào tối hôm nay, ông ta nghĩ thế. Nhưng lão Ôn cho rằng đó là vào tối qua, Hoàng thừa nhận có thể ông ta nhớ nhầm. Phần của lão họ Ôn thế là xong. Còn Khởi Vu Phổ lời khai của ta chắc chắn lắm. Mụ già phụ trách phòng thay đồ nghĩ là Khởi vào đó do nhầm lẫn. Câu đầu tiên ta hỏi là liệu Nguyệt Thu và Ngân Tiên có ở trong phòng . Khi mụ ta trả lời là họ ra cùng với nhau ta vội quay lại và chạy ra ngoài mà thêm lời nào. Người quản lý quán trọ nơi Khởi trọ, chính là cái quán trọ cạnh nơi chúng ta ở, với tôi rằng ông ta bắt gặp Khởi ngang qua lúc ông ta đứng trước cửa, vào khoảng nửa giờ hay hơn trước lúc nửa đêm. Ông nghĩ là Khởi về phòng nhưng ta lại vào con hẻm bên trái cạnh đó. Con hẻm này dẫn đến nhà của Hoa hậu vừa mới qua đời. Khởi trở về nhà khoảng nửa đêm, theo như người quản lý .
      - là kỳ lạ! – Địch công nhận xét. Sau đó ông cho Mã Tông những gì mà Tào Phan Tề kể với ông về những nghi vấn quanh cái chết của cha mình và nghi ngờ của ông ta đối với Phong Đại. Mã Tông lắc đầu tỏ vẻ nghi ngờ.
      - Chắc phải mất thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện! – .
      Quan án có ý kiến. Ông chìm sâu vào suy nghĩ trong suốt đoạn đường còn lại.
      Khi họ bước xuống kiệu phía trước khách điếm Thiên Phúc và vào đại sảnh, người chủ quán mập mạp bước đến và với Mã Tông với vẻ ái ngại:
      - Có hai… quý ông muốn vài lời với ngài, ông Mã. Họ đợi ông trong nhà bếp. Đó là về cá muối, theo như họ
      Trong lúc, Mã Tông điếng người nhìn ông ta. Sau đó, đột nhiên cười toe toét. với quan án:
      - Tôi có thể đến gặp họ và nghe họ gì, thưa đại nhân?
      Tất nhiên. Ta có số việc cần phải hỏi ông chủ khách điếm. Hãy đến Căn Phòng Đỏ sau khi ngươi xong việc.
      Trong khi Địch công vẫy tay ra hiệu với chủ khách điếm, người tiểu nhị dẫn Mã Tông vào bếp.
      Hai đầu bếp ở trần để lộ thân hình đầy cơ bắp của họ đứng xem Cua, người đứng trước cái bếp lò lớn nhất cầm chiếc chảo phẳng trong tay. Tôm và bốn cậu bé rửa bát đứng xung quanh ở khoảng cách an toàn. Người khổng lồ ném khứa cá trong trong chảo lên trung sau đó bắt lấy nó gọn gàng ở ngay trung tâm mặt kia của chảo.
      Nhìn hai người đầu bếp với đôi mắt phồng to của mình, cách nghiêm trang:
      - Bây giờ các biết cách thực như thế nào. Đó là lật chảo, bằng cổ tay. Bây giờ thực lại điều đó, Tôm!
      Gã gù với cái nhìn giận dữ bước về phía trước và lấy chảo từ tay Cua. Gã ném con cá lên. Khi rơi trở lại chảo nó nằm nửa ở mép chảo.
      - Làm lại lần nữa! – Cua trách móc – thất bại bởi vì dùng khuỷu tay của . Nó phải xoay bằng cổ tay.
      Nhận ra Mã Tông, ta ra hiệu cho Mã Tông đứng chờ ngoài cửa bếp. quay lại với Tôm:
      - Nào, thử lại lần nữa! – và kéo Mã Tông ra ngoài.
      Khi họ ra đến góc của khu vườn bỏ hoang, Cua thầm với giọng khàn khàn:
      - Tôi và Tôm có chút việc ở đây, vấn đề của tên chơi gian lận tại sòng bạc. có thấy lão già buôn đồ cổ, ông Mã?
      - Nó ảnh hưởng đến cuộc sống của chứ? Tôi nhìn thấy cái bản mặt xấu xa đó vào sáng nay. Điều đó chắc ám ảnh tôi trong nhiều năm!
      - Bây giờ chúng ta giả sử - Cua với vẻ lãnh đạm – ông chủ của muốn tóm lão ta. Nếu thế ông ta phải nhanh lên vì lão Ôn rời khỏi thành phố đêm nay, tôi nghe thế. Để mua đồ cổ, đó là lão ta . Tôi đảm bảo đó là . Cứ xem đó là tin đồn mà tôi muốn cho biết.
      - Cảm ơn về thông tin! Tôi thể tiết lộ cho điều gì mà chúng tôi muốn làm với con dê già ấy. Đó còn là chặng đường dài!
      - Đó là những gì tôi nghĩ – Cua cộc lốc – Phải, tôi quay trở lại nhà bếp. Tôm cần phải thực hành nhiều hơn. Tạm biệt.
      Mã Tông rẽ các bụi cây để đến hiên của Căn Phòng Đỏ. Khi thấy Địch công có ở đó, ngồi xuống chiếc ghế bành lớn, đặt chân lên lan can và nhắm mắt lại cách thoả mãn. cố gắng hình dung trong đầu những nét quyến rũ của Ngân Tiên.
      Trong khi đó Địch công hỏi ông chủ khách điếm về lịch sử của Căn Phòng Đỏ.
      Người đàn ông gãi đầu lúng túng.
      - Theo như tôi biết, thưa đại nhân – ông trả lời chậm rãi – Căn Phòng Đỏ bây giờ y hệt như cách đây 15 năm, lúc tôi mua khách điếm này. Nhưng nếu đại nhân muốn có thay đổi nào, tôi tất nhiên
      - Chẳng lẽ có ai ở đây thời gian trước đó hay sao? – quan án ngắt lời ông ta – khoảng ba mươi năm trước đây?
      - Duy nhất chỉ có cha của người gác cửa nay, tôi nghĩ thế, thưa đại nhân. Con trai ông ta thay thế cha mình vào mười năm trước, bởi vì…
      - Đưa ta đến gặp ông ấy – Địch công ngắt lời.
      Vừa lẩm bẩm xin lỗi, người quản lý dẫn ông qua những khu vực ồn ào để đến cái sân . ông già gầy yếu với bộ râu bù xù ngồi phơi nắng chiếc hộp gỗ. Thoáng thấy ánh sáng lấp lánh từ chiếc áo gấm xanh Địch công mặc, ông vội đứng lên nhưng quan án nhanh:
      - Hãy ngồi yên đó, người có tuổi đáng kính như ông cần phải thi lễ. Tôi chỉ muốn biết điều gì đó về lịch sử của Căn Phòng Đỏ, tôi quan tâm đến những căn nhà cổ, ông thấy đó. Ông còn nhớ lúc nào cái giường trong Căn Phòng Đỏ được di chuyển đến bức tường đối diện?
      Ông già kéo mạnh hàng ria mép thưa thớt của mình. Vừa lắc đầu ông vừa trả lời:
      - Chiếc giường đó chưa bao giờ di chuyển, thưa đại nhân, bao giờ. Ít nhất là trong khoảng thời gian tôi còn làm việc tại đó. Nó đứng sát vào bức tường phía Nam, ở về phía trái khi ngài bước vào phòng. Đó là nơi thích hợp để đặt nó và nó luôn luôn ở đó. Tôi dám chắc về điều đó trong mười năm trở lại đây bởi vì họ có thể thay đổi vị trí của nó. Ngày nay họ luôn luôn thay đổi mọi thứ.
      - , nó vẫn ở nguyên chỗ cũ – quan án vội trấn an ông ta – tôi ở trong căn phòng đó.
      - Căn phòng tuyệt đẹp – ông già lẩm bẩm – mà chúng tôi có. Và cây hoa tử đằng trổ hoa. Tôi đích thân trồng nó vào khoảng hai mươi lăm năm trước. Tôi làm vườn trong những ngày đó. Tôi lấy cây giống tử đằng từ những ki ốt trong công viên. Họ phá vỡ các ki ốt đó, điều đáng tiếc. Họ xây dựng tại đó tòa nhà hai tầng, càng cao càng tốt! Và làm mất cảnh quan tuyệt đẹp được nhìn từ hiên của căn phòng. Ngài có thể ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp từ đó, thưa đại nhân. Và xem bóng của ngôi chùa in nền trời đêm. Và những cây cao làm cho Căn Phòng Đỏ trở nên ẩm ướt, tôi muốn đến điều đó.
      - Có bụi cây dâu rậm rạp ở phía trước hàng hiên – Địch công nhận xét – chính ông trồng nó phải ?
      - bao giờ, thưa đại nhân! Chỉ có điên mới trồng cây dâu gần hàng hiên, thưa đại nhân. Nếu giữ sạch , nó thu hút rắn và các loài sâu bọ khác. Người bảo vệ công viên trồng nó, đúng là tên ngốc! Tôi bắt được vài con bọ cạp, các bảo vệ phải có nhiệm vụ giữ cho công viên gọn gàng. Tôi thích nơi khoáng đãng và đầy nắng, thưa đại nhân, đặc biệt là kể từ khi tôi bị bệnh thấp khớp này. Nó bất ngờ xảy đến, tôi với con trai tôi…
      - Tôi vui mừng khi thấy – quan án vội vã ngắt lời – ông vẫn còn mạnh khoẻ và vui vẻ ở độ tuổi của ông. Và con trai của ông làm rất tốt công việc, tôi nghe thế. Phải, cảm ơn rất nhiều!
      Ông quay trở về Căn Phòng Đỏ.
      Khi ông bước ra hàng hiên, Mã Tông vội đứng lên và báo với ông những gì mà Cua về kế hoạch du lịch của Ôn Nguyên.
      - Tất nhiên là lão Ôn thể được – quan án cộc lốc – lão phạm tội dối. Tìm nơi ở của lão ta, chúng ta đến thăm lão vào chiều nay. Bâygiờ, trước tiên tìm đến nơi ở của Khởi và với chàng trai trẻ ấy là ta muốn gặp ta tại đây ngay bây giờ. Sau đó ngươi có thể dùng cơm trưa. Nhưng ngươi phải quay lại đây sau giờ nữa. Có nhiều việc phải làm.
      Địch công ngồi xuống gần lan can. Vừa chậm rãi vuốt ve bộ râu dài của mình, ông cố gắng tìm ra lời giải thích từ những tiết lộ của ông già gác cổng để phù hợp với câu chuyện của Tào Phan Tề. Sư xuất của nhà thơ trẻ đánh thức ông ra khỏi những suy nghĩ của mình.
      Khởi Vu Phổ trông có vẻ rất lo lắng, thực nhiều lần việc thi lễ trước quan án.
      - Ngồi xuống, ngồi xuống! - Địch công với vẻ khó chịu. Khi Khởi chụp lấy chiếc ghế tre để ngồi, quan án cáu kỉnh quan sát khuôn mặt buồn rầu của ta. Sau lúc ông đột ngột :
      - Ngươi trông có vẻ là tên cờ bạc chuyên nghiệp. Điều gì khiến ngươi muốn thử vận may tại các sòng bạc? Và kết quả rất tồi tệ, ta nghe thế.
      Nhà thơ trẻ có vẻ xấu hổ. Sau lúc do dự, trả lời:
      - Tôi thực kẻ vô dụng, thưa đại nhân! Ngoại trừ chút năng khiếu về làm thơ tôi có gì để tự hào về bản thân mình. Tôi là người dễ bốc đồng, luôn để mình cuốn theo hoàn cảnh. Ngay sau khi tôi vừa bước vào sòng bạc đáng nguyền rủa, cái khí của sòng bạc xâm chiếm lấy tôi, tôi… Tôi chỉ đơn giản là thể ngăn cản bản thân mình! Tôi làm được gì, thưa đại nhân, tôi chỉ còn cách…
      - Tuy nhiên, ngươi có kế hoạch để dự thi và có thể trở thành quan chức của triều đình?
      - Tôi có tên trong các kỳ thi chẳng qua là do hai người bạn tôi ghi danh giùm, thưa đại nhân, tôi cho phép mình từ chối nhiệt tình của họ! Tôi biết rằng bản thân mình đủ khả năng để trở thành vị quan tốt, tham vọng duy nhất của tôi là muốn sống cuộc đời bình lặng ở đâu đó, đọc sách và làm thơ, và… - dừng lại, nhìn xuống đôi tay của mình rồi tiếp với vẻ buồn rầu – Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với ông Phong, thưa đại nhân, bởi vì ông ta rất kỳ vọng vào tôi! Ông đối đãi với tôi rất tốt, thậm chí còn muốn gả con của ông cho tôi… Tôi cảm thấy tấm lòng tốt đó là… là gánh nặng cho tôi, thưa đại nhân!
      Địch công nghĩ rằng người đàn ông trẻ tuổi này hoặc là hoàn toàn thành hay ta đúng là diễn viên tài giỏi. Ông hỏi tiếp:
      - Tại sao hồi sáng này ngươi lại dối tại tòa án?
      Khuôn mặt của chàng trai đỏ bừng. lắp bắp:
      - Cái gì…đại nhân muốn gì? Tôi…
      - Ta muốn ngươi phải vào phòng thay đồ là do nhầm lẫn, ngươi đến đó để hỏi thăm Nguyệt Thu. Sau đó ngươi đến nơi ở của ta. , ngươi có ta hay ?
      - Tôi mà người đàn bà kiêu căng và độc ác đó à? Trời đất chứng giám, thưa đại nhân! Tôi hiểu tại sao Ngân Tiên lại ngưỡng mộ ta, ta thường đối xử với Ngân Tiên và các khác rất khắc nghiệt, sẵn sàng quật roi vào họ chỉ vì những lỗi . ta thậm chí còn có vẻ rất vui thích khi làm điều đó, con người ghê tởm! Tôi chỉ muốn biết chắc là ta trừng phạt Ngân Tiên vì tội làm đổ rượu lên áo của lão già buôn đồ cổ xấu xa. Đó là lý do tại sao tôi lại theo họ, thưa đại nhân. Nhưng khi tôi ngang qua nơi ở của Hoa hậu trong đó tối đen. Vì vậy tôi bộ vào công viên và tản bộ trong đó thời gian để thư giãn.
      - Ta hiểu. Ồ, đây là người hầu phòng mang bữa ăn trưa đến cho ta. Ta phải thay bộ trang phục thoải mái hơn.
      Nhà thơ vội vã rời khỏi phòng, lầm bầm vài câu xin lỗi và ta còn có vẻ thất vọng hơn trước.
      Địch công thay chiếc áo mỏng màu xám, sau đó ngồi xuống và dùng bữa. Nhưng hầu như ông để ý đến những món ông ăn, suy nghĩ của ông nằm ở đâu đó. Sau khi uống trà, ông đứng lên và bắt đầu lại dọc theo hành lang. Đột nhiên khuôn mặt ông sáng lên. Ông dừng lại và lẩm bẩm:
      - Chỉ có thể là như thế! Vì vậy cái chết của Viện sĩ được giải thích theo cách khác!
      Mã Tông bước ra hàng hiên. Địch công vội nhanh:
      - Ngồi xuống! Ta biết những gì xảy ra với cha của Tào Phan Tề cách đây ba mươi năm!
      Mã Tông ngồi xuống cách nặng nề. mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Tại nhà của bà góa họ Hoàng thấy Ngân Tiên khá hơn rất nhiều, và trong khi người goá phụ chuẩn bị bữa ăn trưa trò chuyện rất lâu với về quê hương của họ. Thực tế là tốn rất nhiều thời gian cho điều đó nên khi họ xuống chỉ còn đủ thời gian để ăn nhanh bát mì.
      - Cha của Tào thực bị giết – quan án – và ngay tại phòng khách này.
      Mã Tông chậm rãi tiếp nhận thông tin đó. Sau đó phản đối:
      - Nhưng Tào Phan Tề rằng ông ta tìm thấy xác chết trong Căn Phòng Đỏ, thưa đại nhân!
      - Tào Phan Tề nhầm. Ta phát ra điều này bởi vì ông ta rằng chiếc giường nằm phía bên phải, dựa sát vào bức tường phía Bắc. Ta kiểm tra và thấy rằng chiếc giường trong Căn Phòng Đỏ luôn nằm ở đây, dựa vào bức tường bên trái ở phía Nam. Tuy nhiên, mặc dù nội thất bên trong căn phòng chưa bao giờ thay đổi nhưng cảnh quan bên ngoài căn phòng ba mươi năm trước đây hoàn toàn khác với nay. Cụm hoa tử đằng nay che trước mái hiên này lúc đó vẫn chưa có, chưa có nhà hàng trong công viên và những cây cao xung quanh nó. Từ mái hiên này người ta có thể ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
      - Tôi cho rằng người ta có thể làm điều đó – Mã Tông – Ngân Tiên quả là dịu dàng. Biết những gì mà người đàn ông muốn.
      - Ngươi nhận ra gì à? Cậu bé chưa từng đến đây trước đó, nhưng cậu ta nghe cái được gọi là Căn Phòng Đỏ vì trong căn phòng đó tất cả đồ đạc đều màu đỏ. Khi ông ta bước vào phòng khách nó được nhuộm đỏ trong ánh sáng màu đỏ của hoàng hôn! Vì vậy có gì thắc mắc khi ông ta nhầm phòng khách là Căn Phòng Đỏ – là nơi mà ông ta muốn đến!
      Mã Tông nhìn qua vai mình căn phòng khách, đồ nội thất đều được làm bằng gỗ đàn hương và tất cả đều là màu sắc tự nhiên. chậm rãi gật đầu.
      - Cha của Tào bị giết chết tại phòng khách – Địch công tiếp - Ở đó, con trai ông nhìn thấy thi thể của cha mình và có cái nhìn thoáng qua kẻ sát nhân, mặc bộ đồ lót màu trắng – phải là trong chiếc áo choàng đỏ như cậu bé nghĩ. Ngay sau khi cậu bé chạy ra ngoài, tên sát nhân mang thi thể vào Căn Phòng Đỏ và khoá cửa lại. ném chiếc chìa khoá vào phòng thông qua cánh cửa sổ và do đó làm như nguyên nhân của cái chết là do tự tử. cho rằng ai chú ý đến những gì mà cậu bé sợ hãi ra.
      Ông dừng lại chút, sau đó tiếp:
      - Kể từ khi biết được kẻ sát nhân mặc bộ đồ lót màu trắng, ta cho rằng cuộc hẹn hò với điếm Thanh Ngọc trong Căn Phòng Đỏ. Tào Quang, kẻ tình địch tình cờ xuất trong phòng làm cho họ ngạc nhiên và giết chết Tào Quang với con dao găm của . Như vậy giả thuyết của Tào Phan Tề đúng, cha ta đúng là bị giết. Điều này đưa ra ánh sáng cách giải thích khác về cái chết của Viện sĩ. Đó cũng là vụ giết người được dàn dựng như là vụ tự tử, chính xác như cách thức được sử dụng ba mươi năm trước đây. Viện sĩ bị giết chết trong phòng khách, nơi mà ai cũng có thể vào cách tự do và bị phát từ hàng hiên này. Sau đó, thi thể của ông ta được đưa đến Căn Phòng Đỏ cùng với giấy tờ của ông ta và tất cả mọi thứ. Nó được thực lần, do đó kẻ giết người nghĩ rằng ta cũng có thể lặp lại mánh khoé này! Và điều đó là đầu mối quan trọng để xác định danh tính của kẻ sát nhân!
      Mã Tông chậm rãi gật đầu.
      - Điều đó có nghĩa là trong hai người, Phong Đại hay Ôn Nguyên chính là nghi phạm của chúng ta, thưa đại nhân. Có khác biệt quan trọng giữa hai trường hợp, đó là khi tìm thấy Viện sĩ chết chìa khoá nằm sàn nhà mà nằm bên trong ổ khoá! ai có thể ném chìa khoá vào vị trí đó, thưa đại nhân. thể nào!
      Nếu Phong chính là thủ phạm ta có thể giải thích được điểm này – quan án trầm ngâm – Trong mọi trường hợp, nếu chúng ta xác định được kẻ giết Tào Quang và Viện sĩ chúng ta cũng biết chính xác những gì xảy ra với Hoa hậu.
      Ông cau mày và thêm sau lúc suy nghĩ:
      - Phải, ta muốn có cuộc trò chuyện với Ngân Tiên trước khi gặp lão già buôn đồ cổ. Ngươi biết chúng ta có thể tìm thấy ấy ở đâu ?
      - Trong nhà của ta đằng sau nhà hàng Gia Hạc, thưa đại nhân. ta quay về đó ngày hôm nay.
      - Tốt. Dẫn ta đến đó!

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 11

      Địch công hỏi chuyện Ngân Tiên

      Lời khai của lão Ôn Nguyên

      Mặc dù vừa quá trưa chút nhưng các đường phố rất đông đúc. Những người đưa tin và các thương gia lại tấp nập. Khắp mọi nơi người ta nghe thấy thanh của sáo, đàn và tiếng trống của những kỹ nữ luyện tập và ca hát.
      Mã Tông dừng lại ở trước cánh cửa được đánh dấu “ Đẳng cấp thứ hai, phòng số 4”. giải thích với người phụ nữ già cáu kỉnh ra mở cửa là họ muốn tìm Ngân Tiên. Người phụ nữ lặng lẽ dẫn họ vào phòng chờ gọi .
      Ngân Tiên đến và cúi chào. kín đáo bỏ qua cái nháy mắt của Mã Tông ra hiệu cho sau lưng Địch công. Quan án ra hiệu cho người phụ nữ lớn tuổi để họ lại mình, sau đó ông ân cần với :
      - Ta biết rằng học trò của Hoa hậu. ta dạy hát và nhảy, ta nghĩ thế? – khi thấy gật đầu, ông tiếp – Vì vậy, biết ta rất phải ?
      - Ồ vâng, thưa ngài! Tôi gặp ta hầu như hàng ngày.
      - Như vậy có thể giúp ta giải đáp nghi vấn mà ta thắc mắc. Ta được biết là ấy mong đợi người đồng nghiệp của ta, quan án Lỗ, mua ta rất thất vọng khi biết rằng mình nhầm. Sau đó, ta bắt đầu tìm kiếm người bảo trợ khác. Điều này chứng minh là ta muốn tìm người sẵn sàng đưa và kết hôn với ta, phải thế ?
      - ta rất quan tâm về điều đó, thưa ngài! thường với tôi và các khác việc ta được chọn làm Hoa hậu là cơ hội bằng vàng để tìm được người bảo trợ giàu có và đảm bảo cho mình vị trí an toàn trong cuộc sống.
      - Chính xác! Đúng là ta muốn điều đó, thế tại sao ta lại từ chối đề nghị của người nổi tiếng và giàu có như Viện sĩ Lý Liên?
      - Tôi tự hỏi về điều đó, thưa ngài! Tôi thảo luận chuyện đó với các khác, tất cả chúng tôi nghĩ rằng ta phải có lý do đặc biệt nào đó nhưng chúng ta chỉ có thể phỏng đoán thôi. Có điều gì đó bí mật về mối quan hệ của họ, chúng tôi bao giờ biết được nơi họ…ở cùng với nhau. Ông ta mời ta cùng với mình ở khắp nơi nhưng sau bữa ăn tối họ bao giờ sử dụng các phòng riêng mà nhà hàng dành cho họ. Và ta bao giờ đưa ông ấy về nơi ở của mình. Sau khi tôi nghe rằng Viện sĩ tự sát vì ấy, tôi… đỏ mặt và liếc nhanh quan án – Phải, tôi có đôi chút tò mò về mối quan hệ của hai người đó nên dọ hỏi người nữ tỳ già chăm sóc cho hoa hậu. Nhưng bà ta là Viện sĩ chỉ đến thăm nhà của hoa hậu duy nhất có lần, đúng vào cái đêm ông ta tự sát. Và trong lần đó họ chỉ trò chuyện rất ngắn gọn. Tất nhiên là Hoa hậu có rất nhiều quyền hạn hòn đảo này, vì vậy ta có thể quan hệ với người nào hâm mộ ta. Chiều hôm qua tôi đánh bạo hỏi ta về vấn đề này nhưng ta trả lời cộc lốc đó là chuyện của ta. Tôi nghĩ rằng điều này khá lạ vì ta luôn luôn kể với chúng tôi cách chi tiết về những lần quan hệ thân mật của ta với khách hàng. Tôi nhớ ấy làm tất cả chúng tôi cười bò ra khi ấy mô tả làm thế nào mà người mập béo như thẩm phán Lỗ có thể…
      - Dừng lại! – Địch công vội vàng ngắt lời ta – ca sĩ tốt, ta nghe thế. Theo như thuộc hạ của ta lại theo học bà Linh, điếm già.
      - Tôi biết là thuộc hạ của ngài lại nhiều chuyện như thế! – và liếc nhìn Mã Tông với vẻ khó chịu – Nếu các khác ở đây nghe được điều này họ tìm bà Linh để học và sau đó tất cả đều hát những bài hát giống như tôi!
      - Chúng tôi giữ bí mật cho ! – quan án với nụ cười – Ta muốn có cuộc trò chuyện với bà Linh về những chuyện xảy ra trước đây. Ta muốn những người khác biết về cuộc chuyện này do đó thể triệu tập bà ta cách chính thức. Ta nhờ sắp xếp nơi gặp gỡ thích hợp.
      - Đó là việc khó khăn, thưa ngài – cau mày và – Thực tế là tôi mới vừa gặp bà ta. Bà ta cho tôi vào nhà mà qua cánh cửa là bà ta bị ho rất nặng. Và do đó thể dạy cho tôi trong tuần hoặc lâu hơn.
      - Bà ta quá yếu để trả lời vài câu hỏi đơn giản chứ - Địch công cách gắt gỏng – với bà ta trong giờ hoặc lâu hơn chút đến đó cùng với ta.
      Ông đứng lên và thêm:
      - Ta quay lại đây sau lúc nữa.
      Ngân Tiên tiễn họ ra cửa. Khi ra đến bên ngoài quan án với Mã Tông:
      - Ta muốn Tào Phan Tề có mặt khi ta hỏi bà Linh vì ông ta có thể đưa ra những đề nghị có ích. vào quán rượu lớn nhất hỏi xem có thể tìm thấy ông ta ở đâu!
      Họ là những người may mắn, người quản lý rằng Tào Phan Tề ở đó. Ông ta ở nhà kho phía sau cửa hàng để kiểm tra số rượu vừa được chuyển đến.
      Họ tìm thấy Tào cúi xuống cái lọ bằng đất nung lớn được bịt kín bằng đất sét. Ông rối rít xin lỗi vì tiếp khách trong nhà kho và muốn đưa họ lên lầu để xem mẫu rượu mới. Nhưng Địch công vội :
      - Ngay bây giờ ta rất bận. Ta chỉ muốn cho ông biết là chiều nay ta đặt vài câu hỏi với bà già mà ba mươi năm trước là kỹ nữ nổi tiếng tại đây. Ta nghĩ rằng ông cũng muốn có mặt.
      - Tôi chắc chắn có mặt! – Tào kêu lên – Làm thế nào mà ngài tìm ra bà ta, thưa đại nhân? Tôi cố gắng tìm người như thế trong nhiều năm qua!
      - Dường như rất ít người biết đến tồn tại của bà ấy. Bây giờ ta có việc phải đến nơi khác. đường quay lại tôi đón ông cùng.
      Tào Phan Tề cảm ơn quan án cách nồng nhiệt.
      Khi họ ra đến bên ngoài Địch công nhận xét:
      - Có vẻ như ông Tào thành thạo trong việc kinh doanh của mình hơn là cách ông ta muốn làm ta tin sáng nay!
      - Có vài người thích hương vị của thương hiệu mới! – Mã Tông vừa cười vừa nhận xét.
      Cửa hàng đồ cổ của Ôn Nguyên nằm ở góc phố đông đúc. Họ nhận thấy có những cái bàn lớn và đó chất đầy các bình hoa, tượng, hộp sơn mài và các thứ đồ cổ đủ loại với nhiều kích cỡ khác nhau. Khi người bán hàng mang tấm danh thiếp lớn màu đỏ của Địch công lên lầu, quan án thầm với Mã Tông:
      - Ngươi lên cầu thang cùng với ta, ta giới thiệu ngươi là nhà sưu tập đồ sứ - ông tiếp khi thấy Mã Tông tỏ vẻ phản đối – Ta muốn ngươi có mặt ở đó như nhân chứng.
      Ôn Nguyên vội vã xuống và cúi mình thi lễ với quan án. Ông ta bắt đầu những lời chào hỏi lịch thông thường nhưng đôi môi mỏng của ông ta co giật. Ông chỉ có thể phát ra những tiếng lắp bắp rời rạc cách bối rối. Địch công với vẻ chân thành:
      - Ta nghe rất nhiều về bộ sưu tập đồ cổ của ông, ông Ôn. Ta thể cưỡng lại được cám dỗ để đến đây và xem qua chúng.
      Ôn lại cúi mình thi lễ lần nữa. Khi ông biết được mục đích chuyến viếng thăm của Địch công, ông tự chủ lại và bớt sợ hãi. Ông với nụ cười :
      - Những thứ tôi để dưới đây chẳng đáng gì, thưa đại nhân! Những thứ này chỉ dành cho bọn du khách ngu dốt từ khắp nơi đến đây. Cho phép tôi dẫn ngài lên lầu!
      Căn phòng ở tầng hai được thiết kế trang nhã với những món đồ cổ có giá trị, các kệ dọc theo bức tường là bộ sưu tập đồ cổ bằng sứ. Ông chủ tiệm đồ cổ dẫn Địch công và Mã Tông đến căn phòng phía sau và mời quan án ngồi xuống chiếc bàn uống trà đặt tại đó. Mã Tông đứng phía sau ghế của Địch công. Ánh sáng chiếu qua các cửa sổ bằng giấy rọi vào những bức hoạ treo tường làm ánh lên màu sắc tinh tế của chúng và mức độ cổ xưa theo thời gian. khí trong phòng rất mát mẽ, dễ chịu nhưng Ôn vẫn đưa cho khách chiếc quạt bằng lụa xinh đẹp. Khi ông chủ tiệm đồ cổ rót nước trà ướp hoa nhài vào đầy tách của Địch công, quan án :
      - Bản thân tôi quan tâm đến các bức hoạ cổ và thư pháp. Tôi mang trợ lý của tôi cùng bởi vì ta là chuyên gia về đồ sứ.
      - Đó là cơ hội may mắn cho tôi! – Ôn Nguyên cách háo hức. Ông đặt hộp sơn mài hình vuông lên bàn và lấy từ trong đó ra bình hoa màu trắng thanh mảnh. Ông tiếp:
      - Sáng nay có người đàn ông mang chiếc bình này đến cho tôi nhưng tôi có số nghi ngờ về nó, quý ngài đây có ý kiến như thế nào?
      chàng võ sĩ có vẻ hài lòng nhìn chằm chằm vào chiếc bình với vẻ mặt cáu kỉnh giấu diếm, Ôn vội vã đặt chiếc bình trở lại cái hộp và với vẻ hối lỗi:
      - Phải, tôi cũng nghi ngờ nó là đồ giả, nhưng tôi nghĩ rằng nó cũng phải là xấu lắm. Phải, quý ngài đây đúng là người sành sõi về đồ sứ!
      Khi Mã Tông quay lại vị trí của mình sau ghế của Địch công với tiếng thở dài nhõm, quan án ân cần với ông chủ tiệm đồ cổ:
      - Ngồi xuống, ông Ôn! Chúng ta hãy thong thả trò chuyện – Khi Ôn Nguyên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, quan án làm như tình cờ thêm – về đồ cổ, nhưng về những điều dối trá ông sáng nay tại tòa án.
      Khuôn mặt gầy gò của Ôn Nguyên vụt trở nên xanh xao. Ông ta lắp bắp:
      - Kẻ hèn này hiểu đại nhân muốn gì…
      - Ngươi – Địch công ngắt lời ông ta cách lạnh lùng – rằng đêm qua ngươi trở về đây ngay sau khi rời khỏi khách sạn Gia Hạc. Ngươi nghĩ rằng ai nhìn thấy ngươi tàn nhẫn hành hạ có khả năng tự vệ trong trường đào tạo các kỹ nữ. Nhưng nữ tỳ theo dõi ngươi và báo cáo lại mọi việc cho ta.
      Mặt của Ôn Nguyên bắt đầu đỏ ửng, ông ta liếm đôi môi mỏng của mình sau đó trả lời:
      - Tôi nghĩ rằng cần phải báo cáo cái việc đó, thưa đại nhân. Những bướng bỉnh cần phải có số hình phạt trong lúc nào đó để…
      - Đó là điều ngươi bị trừng phạt! Ra toà án và ngươi lãnh năm mươi roi bằng roi da nặng! Giảm bớt mười roi vì tuổi tác của ngươi nhưng số còn lại vẫn đủ để ngươi nằm liệt giường trong suốt cuộc đời còn lại!
      Ôn vội vàng đứng lên và quỳ xuống trước mặt quan án. Ông ta dập đầu xuống sàn nhà cầu xin lòng thương xót.
      - Đứng lên! – quan án ra lệnh – Ngươi bị đánh đập bởi vì đầu ngươi rơi giữa pháp trường. Ngươi liên quan đến vụ giết người!
      - vụ giết người? – Ôn thét lên – bao giờ, thưa đại nhân! thể nào… Tại sao lại là giết người ?
      - Việc giết chết Viện sĩ Lý Liên. người nào đó nghe ngươi chuyện với ông ta, cách đây mười ngày, vào buổi sáng ông ta đến đây.
      Ôn nhìn chằm chằm vào quan án với đôi mắt mở to.
      - Gần bến thuyền, dưới gốc cây, đồ khốn! – Mã Tông gầm gừ.
      - Nhưng có ai … Ôn bắt đầu sau đó tự chủ lại và tiếp – đó là về …
      Ông ta dừng lại, làm cử chỉ tuyệt vọng để tự chủ lại.
      - , ! – Địch công quát.
      - Nhưng…nhưng nếu cuộc trò chuyện của chúng tôi bị nghe trộm – Ôn than thở - ngài phải biết là tôi những gì với Viện sĩ ! Tôi với ông ta là điên rồ khi cố gắng chiếm đoạt con của Phong, rằng Phong trả thù khủng khiếp và ông ta…
      - Kể lại toàn bộ câu chuyện! – quan án ngắt lời – làm thế nào nó dẫn đến vụ giết người ?
      - Đó chính là Phong, tên lừa đảo, vu khống tôi! Tôi dính dáng gì đến cái chết của Viện sĩ! Điều đó chắc là do Phong, chính là ta! – Ông ta hít hơi dài sau đó tiếp bằng giọng bình tĩnh hơn – Tôi cho ngài biết chính xác những gì xảy ra, thưa đại nhân! Vào lúc bình minh đầy tớ của Viện sĩ đến cửa hàng này của tôi, tôi vừa thức dậy. ta rằng Lý, người mà tôi mong đợi từ đêm hôm trước, chiếc thuyền và thuyền đó va chạm với chiếc thuyền khác và bây giờ ta chờ tôi bến tàu. Tôi biết cha của ta, quan ngự y Lý Huy, tôi mong có vụ mua bán tốt đẹp với người con. Tôi nghĩ rằng có lẽ ta…
      - Hãy kể lại tất cả những việc xảy ra! – Địch công ra lệnh.
      - Nhưng Lý muốn mua đồ cổ. ta với tôi rằng ta muốn tôi giúp ta có cuộc gặp gỡ bí mật với Bích Ngọc, con của Phong Đại! ta gặp ta khi thuyền của họ va chạm với nhau. ta cố gắng thuyết phục ta qua đêm với mình thuyền của ta nhưng ta từ chối. Chính vì thế niềm kiêu hãnh của tên ngốc đó bị tổn thương và ta quyết tâm chiếm đoạt bằng được ấy theo cách của mình. Tôi cố gắng giải thích với ta điều ấy là thể được, rằng ta là đức hạnh và cha ta là người đàn ông giàu có, có ảnh hưởng rất lớn chỉ ở nơi đây mà còn…
      - Ta biết điều đó. cho ta biết thù hận của ngươi đối với Phong Đại làm cho ngươi có suy nghĩ như thế nào ?
      Ông nhìn thấy gương mặt hốc hác của Ôn Nguyên co giật dữ dội. Dự đoán của ông đúng. Lão già buôn đồ cổ lau mồ hôi trán. Lão cách chán nản:
      - Đó là cám dỗ quá mạnh, thưa đại nhân. Tôi phạm sai lầm khủng khiếp. Nhưng Phong luôn đối xử với tôi như là… kẻ hèn kém, cả trong kinh doanh và trong … trong các vấn đề riêng tư. Tôi nghĩ đây là cơ hội để có thể làm nhục Phong, đánh vào đòn trí mạng thông qua đứa con của . Và nếu kế hoạch có thất bại sau đó tất cả hậu quả do Viện sĩ chịu trách nhiệm. Vì vậy, tôi với Lý là tôi biết cách làm thế nào để buộc đến gặp ta và sau đó ta muốn làm gì làm. Nếu ta đến nhà tôi vào buổi chiều, chúng tôi thảo luận về các chi tiết của kế hoạch.
      Lão già buôn đồ cổ liếc nhanh vào khuôn mặt bình thản của Địch công trước khi tiếp tục:
      - Lý đến. Tôi với ta rằng trước đây có người nổi tiếng tại đây tự sát bởi vì người kỹ nữ mà ta bỏ rơi ta. Người ta cũng biết Phong Đại là tình địch của người đàn ông đó và có tin đồn là Phong Đại giết ta. Có thể có số trong tin đồn, thưa đại nhân! Tôi thề rằng vào đêm mà người đàn ông qua đời tôi thấy Phong lảng vảng gần khách điếm nơi việc đó xảy ra! Tôi tin rằng Phong giết chết người đàn ông và dàn dựng cho nó như là vụ tự tử - ông ta hắng giọng sau đó tiếp – Tôi với Lý là Phong biết những tin đồn về cha mình. Nếu Viện sĩ gởi tin nhắn đến cho ta và rằng ta có bằng chứng thể chối cãi về tội lỗi của cha ta, ta chắc chắn tìm đến với ta vì rất quý cha của mình. Sau đó, ta có thể làm gì ta tuỳ thích bởi vì bao giờ dám buộc tội ta. Đó là tất cả, tôi thề đấy, thưa đại nhân! Tôi biết Viện sĩ có thực gởi tin nhắn cho ta hay , tôi biết, nếu ta làm điều đó có bí mật đến với ta hay . Tôi chỉ biết là vào đêm Viện sĩ qua đời tôi thấy Phong lãng vảng trong công viên phía sau Căn Phòng Đỏ. Nhưng tôi biết bất cứ điều gì xảy ra ở đó. Xin hãy tin tôi, thưa đại nhân!
      lần nữa, ông ta quỳ xuống và dập đầu liên tục sàn nhà.
      - Ta kiểm tra từng lời của ngươi – Địch công – Ta hy vọng ngươi vì lợi ích của ngươi. Bây giờ ngươi viết ra tờ khai đầy đủ, rằng ngươi dối tại tòa án có chủ ý, đó là sau khi Nguyệt Thu thầm với ngươi là ngươi tìm thấy Ngân Tiên bị trói hoàn toàn khỏa thân tại cây cột trong hội trường đào tạo và chỉ trông chờ vào lòng thương xót của ngươi, ngươi đến đó và sau khi chịu nghe theo lời đề nghị kinh tởm của ngươi, ngươi đánh đập tàn nhẫn bé bằng cây sáo trúc dài. Đứng lên và làm như ta với ngươi!
      Ôn vội vàng đứng lên, với bàn tay run rẩy lão lấy tờ giấy từ ngăn kéo và trãi rộng nó lên mặt bàn. Sau khi chấm mực vào bút, lão dường như biết bắt đầu từ đâu.
      - Ta đọc cho ngươi! – Địch công quát – Viết! Tôi, người ký tên dưới đây, xin thú nhận trong tờ khai này vào đêm 28 tháng 7 …
      Khi lão già buôn đồ cổ viết xong, quan án bắt lão đóng dấu ngón tay cái của lão vào tờ khai. Sau đó, ông đẩy nó sang cho Mã Tông, cũng đóng dấu ngón tay mình vào đó như nhân chứng.
      Địch công đứng lên, bỏ tờ khai vào tay áo của mình và cộc lốc:
      - Chuyến của ngươi đến kinh đô bị huỷ bỏ. Ngươi bị quản thúc tại nhà cho đến khi có thông báo mới.
      Sau đó, ông bước xuống cầu thang, tiếp theo sau là Mã Tông.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 12

      Địch công chuyện với bà Linh

      Bà ta kể về những chuyện trước đây

      đường ra đường phố Địch công :
      - Ta thừa nhận là ta đối xử bất công với Cua và người bạn kia của ngươi. Họ cung cấp những thông tin rất có giá trị.
      - Phải, hai người họ đúng. Tôi phải thừa nhận điều là gần như phân nửa thời gian tôi hiểu được họ muốn về điều gì, nhất là Cua! Nhưng về lão Ôn, thưa đại nhân, ngài có tin vào những điều mà tên gian xảo đó với chúng ta lúc nãy ?
      - phần nào đó. Chúng ta làm y bị bất ngờ, ta cho rằng những gì mà lão ta về Viện sĩ muốn chiếm đoạt Phong và những mưu mà lão ta đề nghị với ta là hoàn toàn đúng. Nó phù hợp với tính cách kiêu ngạo và độc đoán của Viện sĩ cũng như hèn nhát của lão già khó chịu họ Ôn. Nó cũng giải thích được lý do tại sao Phong lại mong muốn gả đứa con của mình cho Khởi Vu Phổ. Nhà thơ trẻ đó phụ thuộc hoàn toàn vào Phong và ta bao giờ dám trả dâu lại cho bố vợ khi phát ra ta còn là trinh nữ nữa.
      - Vì vậy, đại nhân cho rằng Lý thực cưỡng hiếp ta ?
      - Tất nhiên. Đó là lý do tại sao Phong giết ta. Phong làm cho cái chết của Viện sĩ giống như là vụ tự tử, cũng giống như ba mươi năm trước đây ông ta che giấu việc giết hại Tào Quang – nhận thấy biểu nghi ngờ của Mã Tông, ông nhanh chóng tiếp – Đó chắc chắn là Phong, Mã Tông! Ông ta có động cơ và cơ hội. Và bây giờ ta đồng ý với hai người bạn Cua và Tôm của ngươi là Viện sĩ phải là loại người đàn ông tự tử vì thất tình. Phong giết ta. Bên cạnh động cơ và cơ hội, ông ta có phương pháp áp dụng thành công cách đây ba mươi năm về trước. Ta rất tiếc là mọi chuyện lại diễn ra như thế này, Phong gây ấn tượng tốt với ta. Nhưng nếu ông ta là kẻ giết người ta buộc phải đưa ông ta ra trước công lý.
      - Có lẽ Phong cung cấp cho chúng ta số manh mối về cái chết của Nguyệt Thu, thưa đại nhân!
      - Ta chắc chắn cần đến chúng! Những khám phá của chúng ta về cái chết của Tào Quang và Viện sĩ giúp gì nhiều cho chúng ta trong việc khám phá nguyên nhân cái chết của Nguyệt Thu. Ta tin rằng có liên kết nào đó giữa hai cái chết này nhưng ta chưa tìm ra được liên kết ấy.
      - Như lúc nãy ngài vừa , thưa đại nhân, rằng ngài tin những gì con dê già ấy về Lý và Bích Ngọc. Tiếp theo chúng ta phải làm gì?
      - Sau khi Ôn với chúng ta về lời khuyên của lão cho Viện sĩ, ta nhận thấy rằng lão ta phần. Ta sợ rằng sau đó lão ta nhận ra rằng bị ta đánh lừa. Lão ta thể thay đổi những gì lão ta nhưng sau đó có thể lão ta tìm cách trốn . Ta có cảm giác là lão ta chuyện với Viện sĩ về vấn đề nào đó mà lão ta nghĩ rằng tốt hơn là được tiết lộ việc đó ra. Phải, chúng ta tìm hiểu điều đó trong thời gian sắp tới, ta chưa bỏ qua cho lão ta đâu!
      Mã Tông gật đầu. họ tiếp tục trong im lặng.
      Tào Phan Tề đứng chờ họ trước quán rượu. Ba người đàn ông cùng với nhau đến nơi ở của Ngân Tiên.
      Đích thân Ngân Tiên ra mở cửa. giọng :
      - Hoa hậu Linh cảm thấy xấu hổ khi tiếp đón ngài tại nơi ở tồi tàn của bà ta, thưa ngài. Bà ta khẩn khoản nhờ tôi đưa bà ta đến đây mặc dù bà ta bệnh. Tôi lén đưa bà ta vào hội trường đào tạo, nó được sử dụng vào lúc này.
      nhanh chóng dẫn mọi người vào. Bên cạnh cây cột gần cửa sổ là bóng người bé ngồi gập người chiếc ghế bành. Bà ta mặc bộ quần áo bằng vải bông màu nâu bạc màu. Mái tóc xám rối bù xõa xuống ngang vai, bàn tay chằng chịt gân xanh đặt trước bụng. Khi nghe tiếng bước chân vào, bà ta ngẩng đầu lên và quay gương mặt với cặp mắt mù lòa về phía tiếng động.
      Ánh sáng từ khung cửa sổ dán giấy chiếu vào khuôn mặt bị biến dạng. Những vết màu đỏ của đậu mùa lên đôi gò má hóp vào. Đôi mắt mờ đục gương mặt hướng về mọi người.
      Ngân Tiên vội vã về phía bà ta, tiếp theo là quan án và hai người đồng hành của ông. Cúi đầu xuống mái đầu màu xám nhàng:
      - Thẩm phán đến, bà Linh!
      Bà ta muốn đứng lên nhưng Địch công nhanh chóng đặt tay lên đôi vai gầy gò của bà và nhàng :
      - Xin vui lòng ngồi yên tại chỗ. Bà quản tất cả những rắc rối để đến đây, bà Linh!
      - Kẻ hèn này hoàn toàn thuộc quyền sai khiến của đại nhân – người phụ nữ mù .
      Quan án bàng hoàng tin vào đôi tai mình. Chưa bao giờ ông nghe thấy giọng nhàng, đáng và ấm áp đến thế. Nó được phát ra từ miệng bà lão với gương mặt bị biến dạng, giọng đó như là nhạo báng tàn nhẫn. Ông phải nuốt nước bọt vài lần trước khi tiếp:
      - Tên nghề nghiệp của bà là gì, bà Linh?
      - Tôi được gọi là Hoàng Ngọc, thưa đại nhân. Mọi người ngưỡng mộ giọng ca và…vẻ đẹp của tôi. Tôi được mười chín tuổi khi tôi ngã bệnh và… Giọng của bà dần.
      - Tại thời điểm đó – Địch công tiếp – kỹ nữ được gọi là Thanh Ngọc được bầu chọn là Hoa hậu. Bà có biết ta ?
      - Tôi biết. Nhưng ta chết. Ba mươi năm trước đây trong cơn bệnh dịch đó. Tôi là trong những người đầu tiên bị nhiễm bệnh này. Tôi nghe Thanh Ngọc chết sau đó vài tuần, khi đó tôi được chữa khỏi. ta mắc căn bệnh này sau tôi vài ngày. ấy chết.
      - Ta cho rằng Thanh Ngọc được rất nhiều người hâm mộ?
      - Phải, có rất nhiều người hâm mộ ta. Hầu hết tôi biết. Tôi chỉ biết có hai người rất nổi tiếng tại hòn đảo này, Phong Đại và Tào Quang. Khi tôi khỏe lại Tào Quang chết và Thanh Ngọc cũng qua đời.
      - phải là Ôn Nguyên, ông chủ tiệm đồ cổ, cũng cố gắng để chiếm được cảm tình của ta sao ?
      - Ôn Nguyên? Phải, tôi biết ta. Chúng tôi tránh xa ta vì ta thích làm tổn thương phụ nữ. Tôi nhớ là ta tặng những món quà đắt tiền cho Thanh Ngọc nhưng ta thèm nhìn vào chúng. Ôn Nguyên vẫn còn sống? Nếu thế ta phải hơn sáu mươi tuổi rồi. Đó là tất cả những chuyện trước đây.
      nhóm các kỹ nữ ngang qua căn phòng, chuyện cách vui vẻ. Tiếng cười của họ vang lên như tiếng chuông.
      - Bà có nghĩ rằng – Địch công hỏi thêm lần nữa –theo như những lời đồn Phong Đại là người của Thanh Ngọc?
      - Phong là người đàn ông đẹp trai nếu như tôi nhớ lầm. Thẳng thắn và trung thực. là khó khăn khi phải chọn lựa giữa Phong Đại và Tào Quang, tôi nghĩ thế. Tào Quang cũng đẹp trai, người đàn ông tốt và trung thực. Và ta cũng ta rất nhiều.
      - Ngoài ra còn có tin đồn là Tào Quang tự tử vì ta Phong Đại. Bà biết ông ta, bà Linh. Bà nghĩ rằng có khả năng Tào Quang làm điều đó ?
      Bà ta vội trả lời. Bà ngẩng khuôn mặt với cặp mắt mù lòa và lắng nghe tiếng đàn phát ra từ căn phòng gác. Đó là cùng bài hát được lặp lặp lại nhiều lần. Bà :
      - ta phải điều chỉnh lại nhạc cụ của mình cách tốt hơn. Vâng, Tào Quang rất thương Thanh Ngọc. Có lẽ ông ta tự tử vì ấy.
      Nghe thấy tiếng thở nặng nề của Tào Phan Tề, bà ta vội hỏi:
      - Ai cùng với ngài, thưa đại nhân?
      - trong những người phụ tá của ta.
      - Đó phải là – bà khẽ – tôi nghe thấy tiếng của ta, ta biết rất về Tào Quang. ta có thể cho ngài biết nhiều điều hơn là tôi, thưa đại nhân.
      Đột nhiên cơn ho dữ dội làm cho người đàn bà phải gập đôi người lại. Bà lấy chiếc khăn tay nhàu nát từ tay áo và lau miệng. Khi bà ta lấy ra khăn tay có những vết máu.
      Địch công nhận ra người phụ nữ này mắc bệnh trầm trọng. Ông chờ đợi cho đến lúc bà ta ổn định lại mới tiếp tục hỏi nhanh:
      - Tin đồn đó cũng rằng Tào Quang phải là tự tử mà bị Phong Đại giết chết.
      Bà ta chậm rãi lắc đầu.
      - Đó chắc chắn là vu khống, thưa đại nhân. Tào Quang là người bạn tốt nhất của Phong. Tôi nghe họ chuyện với nhau về Thanh Ngọc. Tôi nghe họ thỏa thuận với nhau là nếu Thanh Ngọc chọn trong hai người người kia tôn trọng quyết định của ta. Nhưng ta chọn người nào, tôi nghĩ thế.
      Địch công nhìn Tào Phan Tề với vẻ dò hỏi. ta lắc đầu. Dường như có điểm nào đáng nghi trong câu trả lời vừa rồi. Sau đó, giọng êm dịu của bà lão lại tiếp tục:
      - Tôi nghĩ Thanh Ngọc muốn có người đàn ông chỉ đẹp trai, trung thực và giàu có. ta còn muốn hơn thế nữa. người đàn ông có tất cả những điều đó nhưng xem thường những gì mình có. người đàn ông sẵn sàng vất bỏ mọi thứ: tài sản, địa vị, danh tiếng, tất cả mọi thứ. Vất bỏ tất cả mà cần suy nghĩ chỉ vì người phụ nữ mà ta .
      Tiếng chấm dứt. Địch công nhìn đăm đăm vào cánh cửa sổ. Tiếng đàn lặp lặp lại cách khó chịu như xói vào từng sợi dây thần kinh của ông. Với nỗ lực ông cố gắng tự chủ lại.
      - Ta vô cùng biết ơn, bà Linh. Bà chắc cảm thấy rất mệt mỏi, ta gọi chiếc kiệu cho bà.
      - Tôi đánh giá cao quan tâm của ngài. Cảm ơn ngài.
      Những lời đó có vẻ khiêm tốn, nhưng lại là giọng điệu của kỹ nữ hàng đầu khi muốn đuổi khéo người hâm mộ ta. Những lời đó làm cho quan án đau nhói tận đáy lòng. Ông ra dấu cho những người kia. Họ cùng nhau rời khỏi hội trường.
      Ra đến bên ngoài, Tào Phan Tề lẩm bẩm:
      - Chỉ có giọng của bà ta là còn lại. là kỳ lạ… những bóng tối của quá khứ. Tôi phải suy nghĩ về điều này, thưa đại nhân. Cho phép tôi được cáo từ.
      Địch công gật đầu sau đó với Mã Tông:
      - Ngươi hãy thuê chiếc kiệu cho bà Linh, Mã Tông. Đưa nó đến cửa sau và giúp Ngân Tiên đưa bà Linh lên kiệu, tránh để người khác chú ý. Ta ra ngoài làm chút chuyện, sau đó ta quay trở lại Căn Phòng Đỏ. Ngươi gặp ta tại đó sau giờ hoặc lâu hơn.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 13

      Mã Tông mua lại Ngân Tiên

      Nhà thơ trẻ tiết lộ mưu

      Mã Tông đến chợ và thuê chiếc kiệu đợi khách tại đó với bốn người cầm đuốc. trả tiền cho họ kèm theo khoản tiền thưởng hào phóng. Họ vui vẻ chạy theo đến cửa sau của hội trường đào tạo. Ngân Tiên đứng chờ tại đó cùng với bà Linh.
      giúp bà Linh lên kiệu sau đó nhìn với vẻ buồn bã chiếc kiệu khuất sau góc đường. Nhìn thấy vẻ buồn rầu của , Mã Tông mỉm cười và :
      - Vui lên , đáng ! cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, hãy giao phó tất cả những rắc rối của cho ông chủ của tôi. Đó là những gì mà tôi luôn luôn làm!
      - làm! - ngắt lời. vào và đóng sầm cửa trước mặt Mã Tông.
      Mã Tông gãi đầu. Có lẽ ta bực tức điều gì đó. tản bộ đến đường phố chính trong tâm trạng trầm ngâm.
      Khi nhìn thấy đầu đám đông cánh cổng ấn tượng của văn phòng quản lý nhà thổ, dừng bước. đứng đó theo dõi dòng người ra vào nơi đó và sau đó tiếp tục bước . suy nghĩ lâu trước khi đưa ra quyết định khó khăn. Đột nhiên, quay ngược lại và bước vào văn phòng, huých khuỷu tay để mở đường vào tận bên trong.
      Những người đàn ông nhễ nhại mồ hôi đứng đầy trước quầy tính tiền chạy dọc theo mặt tiền ngôi nhà, họ vẫy những mảnh giấy màu đỏ trong tay và la hét để người trong quầy chú ý. Những người đó là những người môi giới và người chạy việc của các nhà hàng và quán trà, các tờ phiếu đó mang tên của các kỹ nữ hay điếm mà vị khách hàng nào đó muốn mua lại. Ngay sau khi họ đưa phiếu cho nhân viên ngồi tại quầy, người này đóng dấu tay vào đó. Nếu người phụ nữ được tự do, ta nhập thời gian và tên của nhà thổ vào sổ kế toán của mình, sau đó đóng dấu vào phiếu và giao cho trong những chàng trai chạy việc đứng chờ trước cổng. Cậu ta đưa phiếu cho nhà thổ của người phụ nữ ở và ta có thể đến nơi nào mà ta muốn.
      Mã Tông đẩy người bảo vệ ở cuối quầy sang bên cách thô bạo. thẳng vào phía sau của văn phòng, nơi mà người nhân viên cao cấp ngồi phía sau chiếc bàn lớn của mình. Ông ta là người mập mạp với khuôn mặt nung núc thịt. Ông ta nhìn Mã Tông với đôi mắt chảy sệ của mình.
      Mã Tông lấy tờ điệp văn từ đôi giày của mình và ném nó lên bàn. Sau khi người đàn ông mập béo đó nghiên cứu cẩn thận tờ điệp văn, ông ta nhìn lên nở nụ cười lịch và hỏi:
      - Tôi có thể giúp gì cho ông, ông Mã?
      - Giúp tôi việc mua bán đơn giản, đó là những gì mà ông có thể làm. Tôi muốn mua lại kỹ nữ đẳng cấp thứ hai tên là Ngân Tiên.
      Người đàn ông béo mím môi. Ông nhìn Mã Tông lần nữa với vẻ đánh giá sau đó lôi từ ngăn kéo bàn làm việc ra cuốn sổ cồng kềnh. Ông đọc lướt qua cho đến khi tìm thấy mục mình muốn và chậm rãi đọc nó. Ông hắng giọng ra vẻ quan trọng và :
      - Chúng tôi mua ta với giá miếng rưỡi vàng. Nhưng ấy là nổi tiếng và là ca sĩ có tài. Chúng tôi cung cấp cho ta những trang phục đắt tiền, tất cả các hoá đơn ở đây. Tất cả là…Ông ta cố gắng tìm cái bàn tính của mình.
      - Đừng lải nhải nữa! Ông kiếm được tiền từ ta và ta mang lại cho ông số tiền gấp năm mươi lần số tiền ông mua ta, vì vậy tôi trả cho ông với giá gốc và bằng tiền mặt.
      rút ra từ ngực cái gói với hai miếng vàng mà được thừa kế từ người chú, gỡ bỏ các miếng giấy và đặt chúng lên bàn làm việc.
      Người đàn ông béo nhìn chằm chằm vào hai thanh vàng sáng lóa và chậm rãi xoa cằm của mình. Ông ta buồn bã nghĩ rằng mình có khả năng chống đối lại người của tòa án, ông chủ Phong thích điều đó. Đó là điều rất đáng tiếc, tên ranh con này có vẻ rất thiết tha về việc này. Nếu ta là kẻ khác ông nghi ngờ việc phải trả gấp đôi số tiền kèm theo khoản tiền lót tay hào phóng. Đây quả là trong những ngày may mắn. Ông ợ hơi, sau đó với tiếng thở dài lấy ra tờ giấy từ quyển sổ và đưa cho Mã Tông. Sau đó, ông đếm lấy hai mươi miếng bạc thối lại. Ông chần chừ chút trước khi đặt nó lên bàn.
      - Gói tất cả lại! – Mã Tông ra lệnh.
      Người đàn ông béo nhìn cách buồn rầu. Ông ta bọc tất cả số bạc trong mảnh giấy màu đỏ. Mã Tông đặt gói bạc và giấy tờ vào trong tay áo của mình và ra ngoài.
      nghĩ rằng quyết định đúng đắn. Đến lúc nào đó người đàn ông cần phải ổn định cuộc sống và có người phụ nữ nào tốt hơn là từ làng quê của mình? có thể dễ dàng sống cuộc sống gia đình với mức lương mà thẩm phán Địch trả cho , điều đó tốt hơn nhiều so với việc chi tiêu tất cả tiền bạc cho rượu và đàn bà như thường làm trước đây. Khó khăn duy nhất là hai gã đồng nghiệp Triệu Thái và Tào Can trêu chọc về việc này.
      - Phải, cứ để họ ! Khi những tên đó mà nhìn thấy của mình họ nhanh chóng im lặng thôi!
      Trong khi quẹo vào góc đường để về khách điếm Thiên Phúc, nhìn thấy lá cờ màu đỏ - dấu hiệu của tửu quán. quyết định vào đó uống vài ly.
      Nhưng khi kéo cửa để bước vào thấy trong quán đầy người. Chỉ có chỗ trống ở cái bàn nằm cạnh cửa sổ, nơi có người đàn ông trẻ tuổi với dáng vẻ ưu sầu nhìn đăm chiêu vào cái bình rượu rỗng trước mặt.
      Mã Tông len lỏi qua những cái bàn và hỏi:
      - có phiền nếu tôi ngồi ở đây, Khởi?
      Khuôn mặt của người thanh niên sáng lên.
      - Rất vui lòng! – Sau đó khuôn mặt ta lại buồn bã trở lại khi thêm – Xin lỗi vì tôi thể mời ông được gì. Đồng tiền cuối cùng của tôi ra theo bình rượu này. Lão Phong cho tôi vay thêm nữa như lão hứa.
      ta với giọng líu lại. Mã Tông nghĩ rằng uống rượu phải có người cùng uống mới vui. vui vẻ :
      - Uống chung với tôi! – gọi tiểu nhị mang đến bình rượu lớn. trả tiền và rót đầy cốc của họ.
      - Chúc mừng may mắn của chúng ta! – uống cạn trong hơi và nhanh chóng rót đầy. Nhà thơ làm theo gương của với vẻ rầu rĩ:
      - Cảm ơn ! Chắc chắn là tôi cần may mắn!
      - ? Lạy trời phật, bạn là con rễ tương lai của ông Phong? Kết hôn với đứa con duy nhất của ông chủ sòng bạc, nếu tôi nghe lầm đây là cơ hội để có lại tiền từ các sòng bạc!
      - Chính là điều đó! Đó là lý do tại sao tôi lại cần may mắn để thoát ra khỏi những rắc rối của tôi. Con heo họ Ôn làm cho tôi vướng vào những rắc rối này!
      - Tôi vẫn hiểu dính vào những rắc rối gì. Nhưng lão Ôn quả đúng là đồ chó đẻ. Tôi dám như thế!
      Khởi nhìn Mã Tông từ đôi mắt mọng nước của mình. Sau đó ta :
      - Kể từ khi Viện sĩ chết kế hoạch này coi như phá sản và tôi chẳng ngại gì khi kể cho nghe. Phải, tôi kể vắn tắt, khi tôi thua hết tiền tại sòng bạc Viện sĩ ngồi đối diện với tôi. Tên khốn đó rủ rê tôi vào trò chơi liều lĩnh! Sau đó, gạ gẫm tôi và hỏi liệu tôi có muốn lấy lại số tiền mất bằng cách nào đó. Tôi tất nhiên, tôi làm mọi chuyện để có lại tiền. Sau đó đưa tôi đến cửa hàng của lão Ôn Nguyên. Họ lập ra mưu để chống lại Phong. Ôn tìm cách đưa Phong vào rắc rối sau đó Lý sử dụng ảnh hưởng của mình tại kinh đô để Ôn thay thế Phong làm người quản lý tại hòn đảo này. Lý và Ôn Nguyên rằng tôi có được tin tưởng của Phong và muốn tôi lợi dụng điều đó để thực hành động trong biệt thự của Phong. Tôi phải giấu chiếc hộp trong nhà của Phong và đó là tất cả.
      - Những tên lừa đảo bẩn thỉu! Và đồng ý, cùng giuộc như bọn chúng ?
      - Đừng gọi tôi như thế, bạn của tôi! muốn sống hòn đảo này mà xu dính túi? Bên cạnh đó, tôi biết Phong, tôi nghĩ ông ta cũng là tên lừa đảo lớn như những người khác, tất nhiên. Và xin đừng ngắt lời tôi, khó để kể ra hết câu chuyện buồn của tôi. Và hình như tôi nghe cùng tôi uống cạn bình rượu này mà?
      Mã Tông vội rót đầy cốc cho ta. Nhà thơ trẻ uống cách tham lam và tiếp:
      - Được rồi, Lý rằng tôi đến gặp Phong và xin ông ta cho tôi vay số tiền, hoàn trả lại sau khi tôi vượt qua kỳ thi. Có vẻ như Phong có điểm yếu là thích giúp đỡ các nhà thơ trẻ túng quẩn.
      Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp. Nhưng khi tôi đến gặp Phong nhận thấy ông là người đáng kính và dễ chịu. Ông đồng ý cho tôi vay tiền. Và ông có vẻ thích tôi, ngày hôm sau ông mời tôi ăn tối và lần nữa vào ngày kế tiếp. Tôi gặp con của ông, quyến rũ và Tào Phan Tề, người đồng nghiệp tuyệt vời. thẩm phán cũng là nhà thơ. Họ đọc thơ của tôi và rằng thơ của tôi mang hưởng của thơ cổ.
      Khởi rót đầy cốc, uống cạn trong hơi dài và tiếp:
      - Sau bữa ăn tối thứ hai tôi gặp Ôn, với ông ta là tôi từ chối theo dõi Phong bởi vì tôi thấy ông ta là quý ông và tôi làm hại quý ông. Tôi thêm rằng với lý do đó tôi làm gián điệp cho ông ta và Lý nữa. Tôi có thêm hoặc hai điều gì nữa. Phải, Ôn hét lên rằng tôi nhận được đồng nào từ họ, bởi vì Lý xem xét lại và toàn bộ kế hoạch bị huỷ bỏ. Điều đó thích hợp với tôi. Tôi mượn miếng bạc từ người chủ nhà trọ dựa cam kết cho vay của Phong và để niềm đam mê đưa bản thân mình đến chốn lầu xanh. Ở đó, tôi gặp đáng nhất và đẹp nhất mà tôi từng biết. Người con mà tôi chờ đợi trong suốt thời tuổi trẻ của tôi.
      - ta cũng làm thơ? – Mã Tông hỏi cách nghi ngờ.
      - Lạy trời, ! Tốt đẹp, đơn giản, hiểu biết! cảm giác yên tĩnh nếu hiểu tôi muốn gì. Lạy trời cho tôi thoát khỏi những của văn chương! – nấc cục sau đó thêm – các văn chương rất dễ xúc cảm, mà bản thân tôi đủ xúc cảm rồi. , thưa ông, tất cả những bài thơ trong gia đình của tôi chỉ do mình tôi sáng tác. Độc quyền!
      - Tại sao lại có vẻ hờn dỗi ? – Mã Tông hét to – Lạy trời đất, có tất cả mọi may mắn! cứ kết hôn với Phong, và cưới thêm vài khác mà thấy thích vì yên tĩnh như là vợ lẽ.
      Khởi ngồi thẳng lưng ghế. Với nỗ lực tập trung nhìn vào Mã Tông và với giọng trịch thượng:
      - Phong Đại là quý ông, Phong là có giáo dục tốt. Phong thích tôi, ta cũng thích tôi và tôi cũng thích họ. có nghĩ rằng tôi là thằng đê tiện cưới con của Phong và sử dụng tiền bạc của ông ta, sau đó đến nhà thổ mua cho mình kỹ nữ và đưa ta về nhà làm vợ lẽ?
      - Tôi biết có rất nhiều người muốn nhảy vào cái hủ nếp như thế! – Mã Tông buồn bã – Bao gồm cả bản thân tôi!
      - Tôi vui vì tôi phải như ! – Khởi nhận xét cách khá thô bạo.
      - Ngược lại!
      - Ngược lại? – nhà thơ cau mày lặp lặp lại câu đó. Dùng ngón tay chỉ trỏ luân phiên giữa Mã Tông và bản thân ta vừa thầm - …Tôi……Tôi.
      Sau đó ta đột nhiên thét lên:
      - xúc phạm tôi, bạn!
      - phải đâu ! – Mã Tông vui vẻ đếm sai rồi.
      - Tôi xin lỗi – Khởi cách khó khăn – tôi rất buồn phiền.
      - Thế dự định làm gì?
      - Tôi biết! Nếu tôi có tiền, tôi mua đó và biến mất! Tôi để lại cho Tào đặc ân, ta rất thích Phong, biết đấy, chỉ có điều ta muốn ra – Cúi xuống sát tai Mã Tông, ta thầm với giọng khàn khàn – Ông Tào có thận trọng, biết đấy.
      Mã Tông thở dài.
      - Bây giờ lắng nghe những kinh nghiệm của người đàn ông từng trải, bạn trẻ! – với vẻ chán ghét – và Tào cả hai người quá cẩn thận để làm cho mọi việc đơn giản trở thành phức tạp đối với bản thân mình và người khác. Tôi cho biết phải làm gì. kết hôn với con của Phong, cho ấy tất cả những gì có trong vòng tháng cho đến khi ấy quỳ xuống van xin hãy để cho ta nghĩ ngơi lúc. Sau đó được rồi, ta có thời gian để nghĩ ngơi nhưng thể làm “việc đó” bên ngoài, vì vậy mua cho mình vợ lẽ. vợ của biết ơn về điều đó và vợ lẽ cũng thế, cả hai yên tĩnh hoặc bất ổn tuỳ vào việc xử lý của . Sau đó ra ngoài và mua cho mình người vợ thứ ba để luôn luôn có thể đề xuất trò chơi bốn người như là domino mỗi khi họ bắt đầu có những rắc rối. Đó là những gì mà ông chủ của tôi, quan án Địch, làm với ba người vợ của ông ta. Ông là học giả và người đàn ông tuyệt vời. Và, vì vừa đến ông chủ của tôi, tôi muốn tốt hơn là ngay!
      đưa ly rượu lên môi và nốc cạn.
      - Cảm ơn uống cùng tôi!
      và bỏ để mặc nhà thơ trẻ phẫn nộ loay hoay tìm cách trả lời.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 14

      Bích Ngọc kể lại chuyện xảy ra tại Căn Phòng Đỏ

      Phong Đại thuật lại chuyện ba mươi năm về trước

      Sau khi Địch công rời khỏi hội trường, ông thẳng đến dinh thự của Phong Đại. Ở cổng, ông đưa danh thiếp của mình cho người quản gia. Đại Phong vội vã chạy ra cổng để đón tiếp vị khách đến mà báo trước này. Ông hỏi với vẻ háo hức là liệu có phát gì mới về vụ án hay .
      - Phải – quan án chậm rãi số thông tin mới vừa được đưa ra ánh sáng. Trước khi tiến hành điều tra ta muốn thảo luận số vấn đề với ông. Và cùng với con của ông nữa.
      Phong liếc nhanh quan án rồi chậm rãi :
      - Tôi nghĩ rằng đại nhân muốn cuộc trò chuyện này được giữ kín? – khi thấy Địch công gật đầu, ông tiếp tục – Cho phép tôi được chuyện với đại nhân tại căn nhà trong khu vườn, nơi đại nhân chuyện với ông Tào sáng nay.
      Ông ra lệnh với người quản gia sau đó dẫn quan án qua các phòng và hành lang sang trọng để đến khu vườn ở phía sau ngôi biệt thự.
      Khi hai người ngồi xuống chiếc bàn uống trà , người quản gia nhanh chóng rót hai tách trà và lui ra. Tiểu thư Bích Ngọc với thân hình mảnh mai mặc bộ quần áo bằng tơ màu đen xuất trong lối của khu vườn.
      Sau khi Phong giới thiệu con của mình với quan án, đứng bên cạnh ghế của cha mình và nhìn xuống đất với vẻ khiêm tốn.
      Địch công dựa lưng vào ghế. Cẩn thận vuốt ve bộ râu đen dài của mình, ông với Phong:
      - Ta nghe rằng Viện sĩ Lý Liên khi gặp được con của ông lúc thuyền của họ va chạm với nhau nảy sinh ý đồ xấu với ta. Ta cũng biết rằng sau đó ông ta nhắn tin cho ta rằng nếu ta đến gặp ông ta tại Căn Phòng Đỏ ông ta công bố các tin tức về hành động phạm tội của ông trước đây cho mọi người biết. Cuối cùng, ông được nhìn thấy gần Căn Phòng Đỏ vào đêm mà Viện sĩ qua đời. Những cáo buộc này có ?
      Mặt Phong Đại tái nhợt. Ông ta cắn môi và tìm cách trả lời. Đột nhiên con ông ta ngước lên và cách bình tĩnh:
      - Tất nhiên đó là . Đừng nên giấu diếm làm gì, thưa cha, con nghĩ rằng cần phải ra tất cả - Phong muốn gì đó nhưng nhanh chóng tiếp, nhìn thẳng vào mắt quan án – Đây là tất cả những việc xảy ra. Vào đêm mà hai chiếc thuyền va chạm, Viện sĩ đứng ra xin lỗi tôi. Ông năng rất lịch nhưng ngay sau khi người giúp việc của tôi lấy trà ông bắt đầu tán tỉnh tôi. Ông khen ngợi tôi và rằng vì thuyền của chúng tôi ở cạnh nhau cả đêm nên chúng tôi nên sử dụng tốt thời gian đó. Ông ta thuyết phục tôi về quyến rũ của ông ta và tầm quan trọng của ông ấy nhưng tôi từ chối ngủ với ông ta. Khi nghe tôi thế, ông ta tỏ ra giận dữ và thề rằng chiếm đoạt được tôi dù tôi có muốn hay . Tôi bỏ ông ta đứng đó và quay về cabin của tôi, chốt chặt cửa. Sau đó tôi trở về nhà và gì với cha tôi, tôi sợ ông cãi nhau với Viện sĩ và gặp rắc rối. Trong cố đó, Viện sĩ ràng là quá say.
      - Tuy nhiên, vào buổi chiều của cái đêm mà ông ta chết, tên khốn đó gởi cho tôi tin nhắn.
      Phong mở miệng định gì đó nhưng đặt tay lên vai ông và tiếp:
      - Tôi mến cha tôi, thưa đại nhân, tôi làm bất cứ điều gì để giúp ông. Quả thực là có tin đồn rằng nhiều năm trước đây cha tôi làm việc gì đó mà điều đó có thể gây bất lợi cho ông. Đêm đó tôi lẻn đến Căn Phòng Đỏ. Tôi vào đó mà ai thấy. Lý Liên ngồi ở bàn và viết cái gì đó. Ông ta rằng cảm thấy rất vui vì tôi đến, ông mời tôi ngồi và rằng Thượng đế quyết định là tôi thuộc về ông ta. Tôi cố gắng để ông ta ra những lời cáo buộc về tội ác của cha tôi nhưng ông ta liên tục trốn tránh trả lời trực tiếp. Tôi liền với ông ta là tôi biết ông ta dối, tôi trở về nhà và kể cho cha tôi nghe tất cả mọi chuyện. Ông ta đứng lên và tóm lấy tôi, ông ta xé áo của tôi và rít lên rằng chiếm đoạt tôi ngay tại đó. Tôi dám thét lên kêu gọi giúp đỡ vì tôi vào căn phòng này cách bí mật, danh tiếng của tôi và cha tôi bị huỷ hoại nếu mọi người biết về điều này. Tôi nghĩ tôi có thể chống lại ông ta. Tôi dùng tất cả sức lực của mình để chống trả, cào xước mặt và cánh tay của ông ta. Ông ta đối xử với tôi cách tàn nhẫn. Đây là bằng chứng.
      Bất chấp phản đối của người cha, bình tĩnh nới lỏng cổ áo để nó tuột xuống đến thắt lưng và cho quan án thấy phần thân trần của . Ông nhìn thấy những vết bầm tím vai, ngực trái và hai cánh tay của ta. kéo áo trở lại và tiếp:
      - Trong cuộc giằng co đó các giấy tờ bàn bị đẩy sang bên và tôi thấy con dao của ông ta nằm bàn. Tôi giả vờ như muốn buông xuôi phó mặc. Khi ông ta buông cánh tay của tôi ra để nới lỏng cổ áo của tôi tôi chụp lấy con dao và cảnh cáo là tôi giết chết ông ta nếu ông ta cho tôi . Ông ta lại chụp lấy tôi lần nữa, tôi chiến đấu dữ dội với con dao găm. Đột nhiên máu từ cổ họng ông ta phun ra. Ông ta ngã ngồi xuống chiếc ghế bành, thốt ra tiếng kêu khủng khiếp bị tắt nghẹn.
      Tôi phát điên. Tôi chạy về nhà ngang qua công viên và kể lại tất cả mọi chuyện cho cha tôi. Ông cho ngài biết phần còn lại.
      thực cái cúi chào chiếu lệ và lao xuống các bậc cầu thang của căn phòng.
      Địch công cho Phong cái nhìn dò hỏi. Người đàn ông vuốt râu sau đó hắng giọng và với vẻ ăn năn:
      - Phải, tôi cố gắng làm cho con của tôi bình tĩnh lại, thưa đại nhân, tôi giải thích với con tôi là nó bị khép tội. Đó là quyền của người phụ nữ khi bảo vệ bản thân chống lại tấn công của kẻ khác. Mặt khác, tôi với nó là rắc rối cho cả hai cha con nếu việc này bị đem ra xét xử công khai. Nó ảnh hưởng đến danh tiếng của con tôi và mặc dù những tin đồn về tôi trước đây hoàn toàn vô căn cứ nhưng tôi muốn nó được đưa ra lần nữa. Vì vậy, tôi quyết định làm à… hành động hợp pháp.
      Ông ta dừng lại để uống ngụm trà. Sau đó, ông tiếp bằng giọng cứng rắn:
      - Tôi đến Căn Phòng Đỏ, tôi tìm thấy Lý chết chiếc ghế bành nơi phòng khách như con tôi miêu tả. Có rất ít máu bàn và sàn nhà, hầu hết là dính vào chiếc áo của ông ta. Tôi quyết định làm cho cái chết của ông ta như là vụ tự tử. Tôi đem thi thể vào Căn Phòng Đỏ, đặt nó nằm sàn nhà và đặt con dao găm vào tay phải ông ta. Sau đó, tôi lấy giấy tờ từ chiếc bàn trong phòng khách đem vào Căn Phòng Đỏ, khoá cửa và hành lang trái. Chỉ có duy nhất cánh cửa sổ của Căn Phòng Đỏ nhưng nó có chấn song, tôi hy vọng cái chết của Viện sĩ được hiểu là vụ tự tử. Và nguyên nhân là do hoa hậu từ chối tình của ông ta.
      - Ta cho rằng – Địch công nhận xét – ông đút chìa khoá vào ổ khoá cửa sau khi ông được gọi đến để điều tra và sau khi ông vào phòng bằng cánh cửa bị phá vỡ?
      - Đúng vậy, thưa đại nhân. Tôi mang theo bên mình chiếc chìa khoá đó, tôi biết rằng khi thi thể được phát tôi là người đầu tiên được thông báo. Người quản lý đến tìm tôi, chúng tôi đến gặp quan án Lỗ và cùng nhau đến Căn Phòng Đỏ. Sau khi phá vỡ cánh cửa, quan án Lỗ và các bộ đầu vội chạy tới chỗ người chết như tôi mong đợi. Tôi nhanh chóng đút chìa khoá vào ổ khoá.
      - Dừng lại – quan án . Ông suy nghĩ lúc trong khi vân vê ria mép của mình. Sau đó ông :
      - Để trò lừa bịp của mình được hoàn hảo, ông nên lấy tờ giấy ghi chép những ghi chú vội vàng của Viện sĩ.
      - Tại sao, thưa đại nhân? ràng là tên dâm dục đó cũng muốn Hoa hậu!
      - , ông ta nghĩ đến Hoa hậu mà nghĩ đến con của ông. Hai vòng tròn đó tượng trưng cho hai chiếc nhẫn ngọc bích. Khi ông ta vẽ nó, mọi người nghĩ đó là hình vẽ mặt trăng tròn mùa thu, vì vậy ông ta ghi chú thêm ba lần với hai từ Nguyệt Thu.
      Phong giật mình nhìn vào quan án.
      - Trời ơi! – ông kêu lên – là như thế! Tôi là đồ ngốc khi nghĩ về điều đó! – Ông thêm với vẻ xấu hổ - Tôi cho rằng tất cả điều này phải được ra và vụ án này phải xem xét lại?
      Địch công nhấp ngụm trà, đưa mắt nhìn lên khóm hoa trúc đào. Hai con bướm vờn bông hoa trong ánh sáng mặt trời. Khu vườn yên tĩnh dường như rất xa rời với cuộc sống ồn ào của đảo Thiên Đường. Quay sang vị chủ nhà, ông với nụ cười ảm đạm:
      - Con của ông là dũng cảm và tháo vát, ông Phong. Tuyên bố của ta, cộng thêm những lời của ông, có vẻ như giải quyết được vụ án của Viện sĩ. Ta vui mừng khi biết lý do tại sao mà ông ta lại có những vết trầy xước cánh tay của mình, ta vẫn tin là có lực lượng nham hiểm nào đó có mặt tại thời điểm trong Căn Phòng Đỏ. Tuy nhiên, chúng ta có những vết sưng cổ của ông ta. Con của ông nhận thấy chúng à ?
      - , thưa ngài. Tôi để ý. Có lẽ là vài hạch sưng gì đó. Nhưng các biện pháp ngài đề xuất có liên quan đến tôi và con tôi, thưa đại nhân, ngài có ý định…
      - Luật pháp quy định rằng – Địch công ngắt lời ông ta – người phụ nữ giết chết người đàn ông định cưỡng hiếp ta bị tội. Nhưng ông giả mạo bằng chứng đó là hành vi phạm tội nghiêm trọng. Trước khi quyết định hành động tiếp theo, ta muốn biết thêm về những tin đồn mà con của ông nghe được. Ta nghĩ rằng ta nghe tin đồn là ba mươi năm trước đây ông giết chết Tào Quang là cha của Tào Phan Tề bởi vì hai người là tình địch?
      Phong ngồi thẳng ghế. Ông nghiêm trang :
      - Phải, thưa đại nhân. Đó là lời vu khống độc địa. Tôi giết Tào Quang, người bạn thân nhất của tôi. là vào thời điểm đó tôi tha thiết Hoa hậu, kỹ nữ Thanh Ngọc. Tôi thực quý và muốn kết hôn với ta. Lúc đó tôi hai mươi lăm tuổi và vừa được nhận chức quản lý hòn đảo. Và người bạn của tôi, Tào Quang, hai mươi chín tuổi cũng ấy. Ông ta kết hôn nhưng được hạnh phúc. Tuy nhiên, mặc dù hai chúng tôi cùng Thanh Ngọc nhưng điều đó ảnh hưởng đến tình bạn của chúng tôi. Chúng tôi thoả thuận với nhau mỗi người làm hết sức mình để chiếm được tình của ta và người kia vì thế mà ác cảm. ta, tuy nhiên, lại có vẻ miễn cưỡng khi phải chọn lựa và đưa ra quyết định.
      Ông ngập ngừng, từ từ xoa cằm. ràng ông tự đấu tranh với bản thân xem có nên ra tất cả mọi chuyện hay . Cuối cùng ông :
      - Tôi nghĩ tốt hơn hết là cho đại nhân nghe toàn bộ câu chuyện. Tôi kể lại tất cả những việc xảy ra cách đây ba mươi năm như thực tế nó xảy ra. Tôi là kẻ ngốc và khi tôi nhận ra điều đó tất cả quá muộn – ông thở hơi dài và tiếp – Phải, bên cạnh tôi và Tào còn có người nữa cũng muốn cầu hôn với Thanh Ngọc, cụ thể đó chính là Ôn Nguyên, chủ tiệm đồ cổ. Ông ta cố gắng chiếm lấy tình cảm của Thanh Ngọc phải vì ta mà chỉ là ngu ngốc muốn khẳng định bản thân mình, ông ta muốn chứng minh với mọi người là ông ta hề thua kém tôi hoặc Tào. Ông ta mua chuộc người hầu của Thanh Ngọc để theo dõi ta, nghi ngờ ngoài tôi và Tào ra ta có người tình bí mật khác.Vào thời điểm mà tôi và Tào muốn quyết định xem hai chúng tôi ai là người được chọn lựa gián điệp của Ôn thông báo cho ông ta là có mang. Ôn Nguyên đem chuyện này với Tào và bảo rằng tôi là người tình của ta, cả hai chúng tôi lừa ta. Tào chạy đến nhà tôi để hỏi chuyện này. ta là người đàn ông thông minh tuy có đôi chút nóng tính, vì vậy tôi bỏ ít thời gian để thuyết phục ấy rằng tôi có quan hệ thân mật với ta. Sau đó chúng tôi thảo luận xem nên làm những gì tiếp theo. Tôi muốn cùng với Tào đến gặp ta, với ấy rằng chúng tôi phát ra ấy người đàn ông khác và do đó chúng tôi làm phiền ấy nữa. ấy nên ra người đàn ông thứ ba ấy là ai, bởi vì chúng tôi vẫn là bạn của ta và sẵn sàng giúp đỡ ta trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào.
      Tào đồng ý. ta nghi ngờ rằng Thanh Ngọc cố ý để chúng tôi tin rằng ấy lưỡng lự giữa hai chúng tôi nhằm để moi thêm được nhiều tiền từ hai chúng tôi. Tôi với Tào rằng đó phải là tính cách của ta nhưng ta nghe và bỏ chạy . Sau khi ta bỏ , tôi ngồi suy nghĩ về tình trạng này và quyết định nhiệm vụ của tôi là phải chuyện với Tào để tránh cho ta làm chuyện gì đó ngu ngốc. đường đến nhà của Tào tôi gặp Ôn Nguyên. Ông ta với tôi cách hào hứng rằng ông gặp Tào và cho Tào biết là Thanh Ngọc gặp người tình bí mật của ta tại Căn Phòng Đỏ vào chiều hôm đó. Ông ta thêm rằng Tào đến đó để tìm hiểu xem ai là người tình bí mật của ta. Lo sợ rằng Tào bị rơi vào cái bẫy của Ôn Nguyên tôi chạy đến Căn Phòng Đỏ bằng cách tắt qua công viên. Khi tôi bước lên hàng hiên, tôi nhìn thấy phía sau đầu của Tào ló lên từ chiếc ghế bành trong phòng khách. Tôi gọi tên ta nhưng thấy trả lời hay cử động nên tôi vào trong. Ngực ta đầy máu và cán dao lòi ra từ cổ họng của ta. ta chết.
      Phong úp tay lên mặt của mình. Sau đó ông nhìn chằm chằm ra khu vườn với đôi mắt vô hồn. Sau khi tự chủ lại, ông tiếp:
      - Trong khi tôi đứng tại đó nhìn cách kinh hãi vào xác chết của bạn tôi, tôi đột nhiên nghe tiếng bước chân đến gần vang lên trong hành lang. ý nghĩ loé lên trong đầu tôi là nếu tôi bị bắt gặp đứng tại đây tôi bị nghi ngờ giết Tào vì ghen tuông. Tôi chạy ra ngoài và đến nơi ở của Thanh Ngọc nhưng có ai ở đó. Sau đó tôi trở về nhà.
      Khi tôi ngồi trong thư viện của tôi sắp xếp lại tất cả mọi chuyện để tìm lời giải thích người bộ đầu đến gọi tôi, với tư cách là người quản lý của hòn đảo, đến Căn Phòng Đỏ. người nào đó tự tử tại đó. Tôi đến đó và gặp thẩm phán cùng những thuộc hạ của ông ta trong Căn Phòng Đỏ. người phục vụ nhìn thấy thi thể của Tào qua cánh cửa sổ. Bởi vì cánh cửa của Căn Phòng Đỏ bị khoá, chìa khoá nằm bên trong căn phòng sàn nhà nên thẩm phán kết luận là Tào bị chảy máu đến chết bởi vết thương tự gây ra cổ họng của ta. con dao găm được siết chặt trong tay của người chết.
      Tôi biết phải làm gì. Sau khi tôi rời khỏi Căn Phòng Đỏ kẻ sát nhân di chuyển thi thể từ phòng khách vào Căn Phòng Đỏ và tạo trường như vụ tự tử. Thẩm phán hỏi người quản lý khách điếm về động cơ của việc tự tử người này cho biết là Tào Quang bị Hoa hậu từ chối tình . Thẩm phán triệu tập ấy. ấy rằng quả thực Tào Quang ta. Sau đó ấy thêm, trong sửng sốt của tôi, là ta đề nghị mua lại nhưng từ chối ta. Tôi điên cuồng nhìn thẳng vào mắt ấy khi đứng trước thẩm phán và cung cấp lời khai hoàn toàn sai lầm này, nhưng ấy nhìn chỗ khác. Thẩm phán khi đó quyết định rằng đây là vụ tự tử vì tình được đáp lại và cho ấy lui ra. Tôi muốn theo ta để hỏi cho ra lẽ nhưng ông ta ra lệnh cho tôi ở lại. Dịch bệnh đậu mùa lây lan đáng báo động ở hòn đảo này và đó cũng là lý do tại sao thẩm phán của Tần Hoài và những thuộc hạ của ông ta có mặt hòn đảo này. Cả đêm ông ta và tôi bận rộn với việc đưa ra các biện pháp để ngăn chặn bệnh dịch lây lan, ông muốn đốt cháy các toà nhà phát sinh mầm bệnh và các biện pháp khẩn cấp khác. Vì vậy, tôi có cơ hội để tìm Thanh Ngọc và cầu ta đưa ra lời giải thích.
      Tôi bao giờ nhìn thấy ta lần nào nữa. Sáng sớm hôm đó ta bỏ chạy vào rừng cùng với các khác khi những bộ đầu đốt cháy nhà của họ. ta bị nhiễm bệnh và qua đời. Tôi nhận được giấy tờ của ta, từ khác lấy được cơ thể của ta trước khi nó bị đốt cháy giàn thiêu cùng với những xác chết khác theo lệnh của thẩm phán.
      Mặt Phong Đại xanh xao và những giọt mồ hôi túa ra trán. Ông run rẫy cầm lấy tách trà và từ từ uống. Sau đó, ông tiếp bằng giọng mệt mỏi:
      - Tất nhiên là sau đó tôi nên thông báo cho thẩm phán biết vụ tự tử của Tào Quang bị làm giả. Đó là nhiệm vụ của tôi phải đưa tên sát nhân giết chết người bạn thân của mình ra trước công lý. Nhưng tôi biết làm thế nào, Thanh Ngọc, người có liên quan đến vụ án chết. Và Ôn Nguyên nhìn thấy tôi đến Căn Phòng Đỏ. Nếu tôi lên tiếng, Ôn Nguyên buộc tội tôi giết Tào Quang. Tôi là kẻ đau khổ hèn nhát, tôi giữ im lặng.
      Ba tuần sau đó, khi dịch bệnh được kiểm soát và cuộc sống đảo này dần dần trở lại bình thường, Ôn Nguyên đến gặp tôi. Ông ta ông ta biết rằng tôi giết Tào và tôi sắp xếp cho nó trở thành vụ tự tử. Nếu tôi nhường lại chức vụ quản lý hòn đảo cho ông ta ông ta buộc tội tôi tại tòa án. Tôi ông ta cứ báo quan, tôi rất vui vì điều đó bởi vì im lặng của tôi mỗi ngày càng đè nặng lên bản thân tôi. Nhưng Ôn là tên vô lại ranh mãnh, ông ta biết rằng ông ta có bằng chứng nên ông ta chỉ cố gắng đe dọa tôi. Vì vậy, ông ta giữ im lặng và tung tin đồn mơ hồ rằng tôi là người chịu trách nhiệm cho cái chết của Tào Quang.
      Bốn năm sau, tôi thành công trong việc gạt bỏ được Thanh Ngọc ra khỏi tâm trí của mình, tôi lập gia đình và sinh được đứa con Bích Ngọc. Sau khi con tôi lớn lên, nó gặp con trai của Tào Quang là Tào Phan Tề và có vẻ họ thích nhau. Hy vọng của tôi là ngày nào đó chúng lấy nhau. Tôi cảm thấy rằng kết hợp của chúng tái khẳng định quan hệ hữu nghị giữa tôi và Tào Quang, người bạn chết của tôi mà tôi thành công trong việc trả thù. Nhưng những tin đồn ác ý từ Ôn Nguyên đến tai Tào Phan Tề. Tôi nhận thấy có thay đổi trong thái độ của ta đối với tôi - Ông dừng lại và nhìn quan án với vẻ buồn rầu – Con tôi cũng nhận thấy thay đổi thái độ của Tào Phan Tề và trong thời gian dài nó rất chán nản. Tôi cố gắng tìm người chồng tương lai cho nó nhưng nó chọn bất cứ người đàn ông trẻ nào mà tôi giới thiệu cho nó. Nó là rất độc lập và cứng đầu, thưa đại nhân. Đó là lý do tại sao tôi rất vui mừng khi thấy nó quan tâm đến Khởi Vu Phổ. Tôi rất muốn nó lấy người đàn ông địa phương mà tôi biết về thân thế, nhưng tôi thể chịu đựng được khi nhìn thấy con của tôi hạnh phúc nữa. Và Tào Phan Tề cho tôi thấy ta từ bỏ việc theo đuổi con tôi bằng cách làm người đứng ra mai mối cho việc đính hôn của con tôi
      Ông hít hơi sâu sau đó kết luận:
      - Bây giờ ngài biết tất cả mọi thứ, thưa đại nhân. Bao gồm cả nguyên nhân tôi có được ý tưởng làm cho cái chết của Viện sĩ như là vụ tự tử.
      Địch công chậm rãi gật đầu.
      Thấy quan án có ý kiến gì, Phong lặng lẽ :
      - Tôi thề vong linh người cha chết của tôi những gì tôi vừa kể cho đại nhân nghe về cái chết của Tào Quang là .
      - Những linh hồn của người mất vẫn còn ở giữa chúng ta, ông Phong – quan án nhắc nhở ông ta – Đừng nên đem họ ra mà thề thốt.
      Sau khi uống vài ngụm trà ông tiếp:
      - Nếu ông cho ta biết tất cả có lẽ tên giết người tàn nhẫn tại đây. Ba mươi năm trước Tào Quang bị giết chết tại Căn Phòng Đỏ khi phát ra người tình bí mật của Thanh Ngọc. Đêm vừa qua có lẽ cũng chính là người giết chết Nguyệt Thu.
      - Nhưng báo cáo của nhân viên điều tra chúng minh là ta bị chết vì cơn đau tim, thưa đại nhân!
      Địch công lắc đầu.
      - Ta chắc về điều đó. Ta tin vào những trùng hợp, ông Phong, mà hai trường hợp này gần như giống hệt nhau. người đàn ông mà ta chưa biết ba mươi năm trước đây Hoa hậu ba mươi năm sau cũng có thể hoa hậu khác – cho Phong Đại cái nhìn sắc bén, ông thêm – Và về cái chết của Nguyệt Thu, ta có cảm giác là ông chưa hết cho ta những gì ông biết về ta, ông Phong!
      Phong Đại nhìn chằm chằm vào quan án với vẻ ngạc nhiên.
      - Ít nhất tôi tất cả những gì tôi biết cho ngài rồi, thưa đại nhân ! – ông kêu lên – Chỉ duy nhất có điều tôi chưa là việc ta có mối quan hệ ngắn ngủi với quan án Lỗ. Nhưng đại nhân sớm phát ra việc này rồi!
      - Ta biết điều đó. Phải, ta xem xét cẩn thận những biện pháp cần thiết để thực . Đó là tất cả những gì ta cần với ông.
      Ông đứng dậy và để cho Phong Đại tiễn ông ra đến cổng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :