Chương 5 xác chết được tìm thấy trong Căn Phòng Đỏ Những nghi vấn về nguyên nhân cái chết Mã Tông chơi bài cùng với ba nhà buôn gạo nghiêm trang. Bài của khá tốt nhưng cảm thấy hứng thú. thích khi chơi phải náo nhiệt với những tiếng la hét kèm theo chửi rủa cho có…khí thế. Đầu tiên ăn được chút sau đó thua lại hết số tiền vừa ăn được. Đó là thời điểm tốt để dừng cuộc chơi mà làm cho những người chơi cùng phật ý, do đó đứng lên khỏi bàn, chào tạm biệt Cua và Tôm và ung dung quay trở lại nhà hàng Gia Hạc. Người quản lý thông báo bữa tiệc tối do Phong chiêu đãi gần kết thúc, hai người khách và hai kỹ nữ ra về. Ông mời Mã Tông ngồi xuống chiếc ghế dài để dùng tách trà trong khi chờ đợi. Ngay lúc đó nhìn thấy Địch công xuống chiếc cầu thang cùng với Phong Đại và Tào Phan Tề. Trong khi hai người kia lên kiệu của mình, quan án với Phong Đại: - Sáng mai tôi đến văn phòng của ông sau khi ăn sáng để chuẩn bị cho phiên tòa. Tôi muốn tất cả hồ sơ liên quan đến vụ tự tử của Viện sĩ phải chuẩn bị sẵn sàng để tôi nghiên cứu. Tôi cũng muốn nhân viên điều tra của ông có mặt tại đó. Mã Tông giúp quan án lên kiệu và ngồi kiệu cùng với ông. Trong khi họ ngồi kiệu về khách điếm, Địch công với người thuộc hạ của mình những gì ông biết được về vụ tự tử. Ông kín đáo bỏ qua việc ông khám phá ra mối tình của quan án Lỗ, ông chỉ rằng người đồng nghiệp của mình rất có lý khi gọi việc tự tử là vấn đề xảy ra như cơm bữa tại đây. - Những thuộc hạ của Phong đồng ý với quan điểm đó, thưa đại nhân – Mã Tông cách nghiêm trang. báo cáo lại những điều mà Cua và Tôm với . Khi xong, quan án sốt ruột : - Bạn bè của ngươi sai lầm. Ta chưa cho ngươi biết rằng cánh cửa bị khóa từ bên trong? Và ngươi nhìn thấy những chấn song cửa sổ chứ ? ai có thể chui lọt qua đó. - Nhưng phải là trùng hợp kỳ lạ hay sao, thưa đại nhân, khi cha của Tào cũng tự tử trong chính căn phòng đó cách đây ba mươi năm và ông già chủ tiệm đồ cổ cũng được nhìn thấy lảng vảng tại đó. - Hai bạn thuỷ sản của ngươi để oán giận của họ đối với Ôn làm mờ mắt bởi vì Ôn chính là đối thủ của chủ họ là ông Phong. Họ ràng là muốn gây rắc rối cho ông chủ tiệm đồ cổ. Ta gặp ông ta tối nay và đó đúng là lão già khó chịu. Ta biết ông ta có mưu chống lại Phong và cố gắng để trở thành người quản lý của đảo Thiên Đường. Nhưng giết người là vấn đề khác! Tại sao Ôn lại muốn giết Viện sĩ, người có thể giúp đỡ ông ta lật đổ Phong ? , bạn của ta, hai thông tin ngươi vừa cung cấp mâu thuẫn với nhau. Và chúng ta đừng để nó trộn lẫn với những vấn đề của địa phương. Ông trầm ngâm suy nghĩ trong lúc vân vê bộ ria mép của mình. Sau đó tiếp: - Những gì mà hai thuộc hạ của Phong với ngươi về những hoạt động của Viện sĩ trong thời gian ở tại đây làm hoàn chỉnh bức tranh về vụ án. Ta phải gặp người phụ nữ mà ta tự tử vì ấy. Ta gặp ta hai lần và lần nào cũng là tồi tệ hơn là may mắn! Sau khi ông nhớ lại cuộc trò chuyện dưới mái hiên trước Căn Phòng Đỏ, ông thêm: - Viện sĩ có thể là học giả có khả năng và kinh nghiệm nhưng ta có nhiều kinh nghiệm đối với phụ nữ. Mặc dù Hoa hậu thực đẹp và nổi bật nhưng trái tim ấy tàn nhẫn và là con người hay thay đổi. May mắn thay là ta chỉ tham dự có nửa bữa tiệc. Các món ăn xuất sắc, ta phải công nhận điều đó, và ta có cuộc trò chuyện thú vị với Tào Phan Tề và nhà thơ trẻ tên là Khởi Vu Phổ. - Đó là gã đàn ông may mắn khi bị thua cháy túi tại sòng bạc ! – Mã Tông nhận xét – Và bây giờ chẳng còn xu dính túi! Địch công nhướng mày. - là kỳ lạ! Phong với ta rằng Khởi sớm kết hôn với đứa con duy nhất của ông ta! - Phải, đó là cách để người đàn ông làm cho tiền bị mất của mình quay trở về ! – Mã Tông với nụ cười. Kiệu của họ dừng trước cửa khách điếm Thiên Phúc. Mã Tông lấy cây nến thắp sáng tại quầy, sau đó họ qua sân và khu vườn rồi đến hành lang tối om dẫn đến Căn Phòng Đỏ. Địch công mở cánh cửa chạm trổ của tiền sảnh. Đột nhiên ông cứng người lại. Chỉ vào tia sáng phát ra từ dưới cánh cửa của căn phòng ngủ màu đỏ bên trái ông hạ thấp giọng thào: - là kỳ lạ! Ta nhớ ràng rằng tắt những ngọn nến trước khi rời khỏi phòng – ông dừng lại và thêm – và chìa khoá mà ta cắm trong ổ khóa cũng mất. Mã Tông ép tai vào cửa. - thể nghe thấy gì! Tôi gõ cửa? - Trước tiên chúng ta nên nhìn qua căn phòng từ cửa sổ. Họ nhanh chóng qua phòng khách và vào hành lang, nhón chân nhìn vào căn phòng qua cánh cửa sổ. Mã Tông thốt ra tiếng chửi thề. tấm thảm màu đỏ ở phía trước chiếc giường có người phụ nữ trần truồng nằm. Lưng của thẳng đơ, chân và cánh tay giơ cao, đầu quay về phía họ. - ấy chết ? – Mã Tông thầm – Ngực ta động đậy. Quan án ép sát mặt vào song sắt. - Hãy nhìn xem, chìa khoá cắm trong ổ khóa! - Vậy đây là vụ tự tử thứ ba trong căn phòng đáng nguyền rủa này! – Mã Tông thốt lên đầy lo lắng. - Ta chắc chắn rằng đây là vụ tự tử - Địch công lẩm bẩm – Ta nghĩ rằng ta nhìn thấy vết bầm màu xanh cổ ta. đến văn phòng và người quản lý gọi Phong Đại, ngay lập tức. bất cứ điều gì về phát của chúng ta, nhớ đấy! Khi Mã Tông vội vã bỏ , quan án nhìn chăm chú vào bên trong lần nữa. Màn che màu đỏ của chiếc giường mở ra y như lúc ông rời khỏi phòng. Nhưng bên cạnh chiếc gối ông thấy chiếc áo lót màu trắng. Quần áo của người phụ nữ được chất đống chiếc ghế cạnh đó cũng được xếp lại gọn gàng. đôi giày bằng lụa bé nằm phía trước chiếc giường. - nàng kiêu ngạo đáng thương ! – ông nhàng – ta rất tự tin với bản thân mình! Và bây giờ ta chết. Ông quay lưng lại với cửa sổ và ngồi xuống cạnh lan can. thanh của giọng hát và tiếng cười vẫn còn vang ra từ ngôi nhà trong công viên, bên trong ngôi nhà buổi tiệc vẫn còn rất náo nhiệt. Chỉ vài giờ trước đây, ta đứng cạnh lan can phô trương thân thể đầy gợi cảm của mình. ta từng là phụ nữ kiêu ngạo và tự phụ nhưng cũng đừng nên đánh giá ta quá cay nghiệt, ông nghĩ thế. Lỗi hoàn toàn thuộc về ta. Việc tôn sùng vẻ đẹp hình thể, sùng bái tình xác thịt và khao khát tiền bạc ở nơi chốn ăn chơi như đảo Thiên Đường này làm hư hỏng người phụ nữ, làm cho có cái nhìn méo mó về các giá trị của cuộc sống. Hoa hậu của đảo Thiên Đường thực tế là người đáng thương sau tất cả mọi chuyện. Ông thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình vì xuất của Phong Đại. Ông ta đến hành lang cùng với Mã Tông, người quản lý khách điếm và hai người đàn ông mạnh khỏe. - xảy ra chuyện gì, thưa đại nhân? – Phong hỏi cách đầy xúc động. Địch công chỉ vào cánh cửa sổ. Phong và người quản lý bước lên và nhìn vào phòng. Họ lùi lại với hơi thở hỗn hển. quan án đứng lên. - Hãy những người của ông phá vỡ cánh cửa phòng ! – Ông ra lệnh cho Phong. Hai người đàn ông dùng vai húc vào cánh cửa. Khi thấy nó suy xuyển, Mã Tông tham gia cùng với họ. Vòng gỗ khoá bị vỡ tung và cánh cửa bật mở. - Đứng yên đấy! Địch công ra lệnh. Ông bước qua ngưỡng cửa và đứng đó quan sát thi thể. Ông nhìn thấy bất kỳ vết thương hay vết máu nào cơ thể trắng mịn của nàng Nguyệt Thu. Nhưng chắc chắn rằng cái chết của vô cùng khủng khiếp dựa vào biến dạng của khuôn mặt và đôi mắt bị lồi ra từ hốc mắt. Ông vào phòng và ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ chết. Ông đặt tay lên ngực trái của . Cơ thể vẫn còn ấm, trái tim chắc ngừng đập cách đây chưa lâu. Ông vuốt cho đôi mắt nhắm lại sau đó kiểm tra cổ họng. Hai bên cổ họng có những vết bầm màu xanh. người nào đó chắc bóp cổ ta nhưng ông tìm thấy dấu móng tay. Ông nhìn lại lần nữa cơ thể hoàn hảo của . có dấu hiệu bạo lực chỉ có số vết trầy xước mỏng cánh tay ta. Nó còn rất mới và ông chắc chắn là nó chưa có khi ông nhìn thấy khỏa thân trước hàng hiên. Ông lật úp cái xác lại và xem xét phần lưng nhưng cũng thấy bất kỳ dấu vết nào. Cuối cùng ông quan sát kỹ lưỡng cánh tay. Móng tay để dài và còn nguyên vẹn. Bên dưới móng tay ông tìm thấy ít sợi bông màu đỏ từ tấm thảm sàn nhà. Ông đứng lên và quan sát căn phòng. có dấu hiệu của ẩu đả. Ông ra hiệu cho những người khác vào bên trong phòng và với Phong Đại: - ràng ta đến đây sau khi ăn tối cùng chúng ta. ta dự định qua đêm cùng với tôi để bắt đầu mối liên lạc mới. mắc sai lầm khi nghĩ rằng quan án Lỗ mua và khi phát ra mình sai quyết định rằng tôi là lựa chọn tốt. Trong khi chờ tôi tại đây điều gì đó xảy ra. Trong lúc này chúng ta gọi nó là cái chết ngẫu nhiên bởi vì tôi nhận thấy ai có thể bước vào căn phòng này. Hãy cho những thuộc hạ của ông mang thi thể về văn phòng của ông để khám nghiệm tử thi. Sáng mai tôi giải quyết vụ án này tại buổi xử án. Triệu tập Ôn Nguyên, Tào Phan Tề và Khởi Vu Phổ có mặt tại phiên tòa. Khi Phong lui ra, Địch công hỏi người quản lý: - Ông hay bất cứ người nào khác có thấy ta vào khách điếm? - , thưa đại nhân. Nhưng có con đường tắt từ nơi ở của ta đến khách điếm này thông qua hàng hiên phía trước. Quan án đến chiếc giường và nhìn lên tấm màn che. Nó cao hơn bình thường. Ông gõ thử vào các tấm gỗ của bức tường phía sau nhưng nghe thấy thanh báo hiệu là nó bị rỗng. Ông quay sang người quản lý, người nãy giờ rời mắt khỏi cái xác trắng trẻo và quát: - Đừng có đứng đó và giương mắt ra mà nhìn! ta xem có cái cửa bí mật hay thiết bị gì đó trong chiếc giường này ? - Chắc chắn là , thưa đại nhân! – Ông ta nhìn lại lần nữa người phụ nữ chết sau đó lắp bắp – Đầu tiên là Viện sĩ, bây giờ là Hoa hậu, tôi… tôi hiểu chuyện gì… - Ta cũng thế! – quan án ngắt lời ông ta - Ở bên kia căn phòng này là cái gì ? - có gì cả, thưa đại nhân! có phòng nào khác. Chỉ có bức tường bên ngoài và tiếp theo là khu vườn của chúng tôi. - có những điều kỳ lạ nào xảy ra tại căn phòng này trước đây ? ! - bao giờ, thưa đại nhân ! – người quản lý mếu máo – Tôi phụ trách ở đây hơn mười lăm năm, hàng trăm du khách ở tại căn phòng này và tôi chưa nghe ai khiếu nại bất cứ điều gì. Tôi biết làm thế nào… - Lấy cho ta quyển sổ đăng ký của ngươi! Người quản lý vội vã chạy . Những thuộc hạ của Phong đến cùng với chiếc cáng. Họ bọc người phụ nữ chết trong cái chăn và mang . Trong lúc đó quan án lục tìm trong tay áo chiếc áo choàng màu tím của ta. Ông tìm thấy cái túi bằng gấm trong đó đựng lược và tăm xỉa răng, gói danh tiếp đề tên Nguyệt Thu và hai chiếc khăn tay. Sau đó người quản lý quay trở lại mang theo quyển sổ. - Đặt nó bàn! – Địch công quát ông ta. Còn lại mình cùng với Mã Tông, quan án bước đến chiếc bàn và ngồi xuống với tiếng thở dài mệt mỏi. Viên phụ tá cao lớn lấy bình trà và rót cốc cho quan án. Chỉ vào vết son môi màu đỏ vành cốc, nhận xét cách vô tình: - ấy uống tách trà trước khi qua đời. Và chỉ uống mình vì chiếc cốc thứ hai tôi thấy còn khô. Quan án đặt cốc nước trà cầm trong tay xuống bàn cách đột ngột. - Đổ nước trà này trở lại ấm – ông cộc lốc – Hãy với người quản lý mang đến cho ngươi con mèo hay con chó bị bệnh và cho nó uống trà. Khi Mã Tông ra, Địch công kéo quyển sổ lại gần và bắt đầu chăm chú kiểm tra. Mã Tông quay trở lại nhanh hơn là ông nghĩ. lắc đầu và : - Trà có vấn đề gì, thưa đại nhân. - là tệ! Ta nghĩ rằng có ai đó theo ta đến đây và lén bỏ thuốc độc vào trà rồi rời khỏi đây. Và ta uống trà sau khi khoá cửa phòng. Đó là lời giải thích hợp lý nhất cho cái chết của ta trong căn phòng kín này. Ông ngã người ghế và thất vọng giật mạnh bộ râu của mình. - Nhưng những vết bầm tím cổ họng ta là thế nào, thưa đại nhân ? - Đó chỉ là những dấu vết bên ngoài và có dấu vết của móng tay da, chỉ là những đốm màu xanh. Nó có thể được tạo ra bởi loại chất độc nào đó mà ta biết, nhưng chắc chắn điều là phải do người nào đó cố gắng bóp cổ ta. Mã Tông lắc đầu cách nghi hoặc. hỏi cách rụt rè: - Thế điều gì xảy ra với ta, thưa đại nhân ? - Chúng ta tìm thấy những vết trầy xước cánh tay của ta. Những vết trầy xước này nguyên nhân, giống như những vết trầy xước được tìm thấy cánh tay của Viện sĩ. Cái chết của ta và người tình, cả hai đều chết tại Căn Phòng Đỏ này, nó chắc chắn phải có liên hệ gì đó với nhau. là lạ lùng! Ta thích tất cả những trùng hợp này, Mã Tông! – Ông lặng yên suy nghĩ trong lúc trong lúc vuốt ve bộ râu của mình. Sau đó ông ngồi thẳng lên và tiếp – Trong khi ngươi khỏi ta nghiên cứu cẩn thận các mục ghi chép trong quyển sổ này. Trong hai tháng vừa qua có khoảng ba mươi người trú ngụ tại Căn Phòng Đỏ này trong những khoảng thời gian dài hay ngắn khác nhau. Nhưng hầu hết các mục đều có ghi chú bên cạnh tên của người phụ nữ và khoản tiền cộng thêm được đánh dấu bằng mực đỏ. Ngươi có biết điều đó có nghĩa là gì ? - Điều đó rất đơn giản! Nó có nghĩa là người khách đó ngủ tại đây với điếm. Số tiền đó là khoản mà người quản lý các phải trả cho người quản lý của khách điếm. - Ta hiểu. Phải, Viện sĩ ngủ tại đây trong đêm đầu tiên vào ngày 19 với tên là Mẫu Đơn. Hai đêm tiếp theo với Ngọc Hoa và ngày 22 và 23 với nàng được gọi là Cẩm Chướng. Ông ta qua đời vào đêm 25. - Thế ông ta lãng phí mất đêm đó rồi – Mã Tông với vẻ tiếc rẻ. Quan án chú ý đến lời nhận xét đó. Ông trầm ngâm : - Ta tò mò điều là tên của Nguyệt Thu xuất ở đây. - Còn có những buổi chiều! số người đàn ông lại có thói quen làm chuyện ấy sau buổi trà chiều! Địch công đóng cửa sổ. Ông nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng. Sau đó, ông đứng dậy và về phía cửa sổ. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng các thanh chấn song bằng sắt và khung cửa gỗ chắc chắn, ông nhận xét: - có vấn đề gì với cửa sổ này, người nào có thể vào phòng bằng cửa sổ. Và chúng ta có thể loại trừ việc ta bị tấn công từ người bên ngoài cửa sổ vì nằm cách cửa sổ hơn ba mét, về hướng cửa chính chứ phải cửa sổ bởi vì đầu hướng sang trái về phía chiếc giường – ông lắc đầu tỏ vẻ chán nản và tiếp tục – Ngươi tốt hơn nên ngay bây giờ và có giấc ngủ ngon, Mã Tông. Ta muốn ngươi ngày mai hãy đến bến thuyền vào lúc bình minh. Cố gắng tìm chiếc thuyền của Phong Đại và bảo ông ta kể cho ngươi nghe tất cả mọi chuyện về va chạm của hai chiếc thuyền. Ngươi cũng dò hỏi hai người bạn thích bí ngô của ngươi về cuộc trò chuyện của Viện sĩ và ông chủ tiệm đồ cổ. Ta kiểm tra chiếc giường lần nữa sau đó ngủ. Ngày mai chúng ta có ngày bận rộn. - Ngài ngủ tại căn phòng này sao, thưa đại nhân ? – Mã Tông kinh ngạc la lên. - Tất nhiên rồi! – quan án cáu kỉnh trả lời – Điều này giúp ta có cơ hội để xác minh xem có gì sai trái diễn ra tại đây. Ngươi có thể ngay bây giờ và tìm chỗ ngủ cho mình. Chúc ngủ ngon! Mã Tông định phản đối nhưng nhìn thấy vẻ kiên quyết của Địch công nhận ra rằng có phản đối cũng vô ích. cúi chào và rời khỏi phòng. Quan án đứng trước chiếc giường, hai tay chắp sau lưng. Ông nhận thấy tấm lụa mỏng trải giường có số nếp nhăn. Dùng ngón tay sờ vào ông nhận thấy nó hơi ẩm. Ông cúi xuống và ngửi chiếc gối. Có mùi xạ hương giống như mùi hương tóc của Nguyệt Thu khi ngồi cạnh ông trong lúc ăn tối. dễ dàng dựng lại trường vụ án lúc bắt đầu. ta bước vào Căn Phòng Đỏ từ hàng hiên, có lẽ sau khi ghé qua nơi ở của ta thời gian ngắn. ta có lẽ định chờ ông tại phòng khách nhưng lại phát ra chìa khoá của căn phòng ngủ cắm trong ổ khóa. nghĩ rằng cuộc gặp gỡ trong phòng ngủ có lẽ …hiệu quả hơn nhiều là cuộc gặp tại phòng khách. uống tách trà, sau đó cởi áo ngoài, gấp lại và đặt ghế. Sau đó cởi tất cả quần áo để thân thể hoàn toàn trần truồng và đặt áo lót giường cạnh cái gối. Ngồi xuống bên mép giường, cởi giày và đặt chúng ngay ngắn sàn nhà. Cuối cùng nằm xuống giường và chờ đợi ông vào phòng. có lẽ nằm ở giường lúc khá lâu vì mồ hôi của thấm vào tấm lụa trải giường và làm nhăn nó. Ông chắc chắn lắm về những gì xảy ra tiếp theo. điều gì đó xảy ra làm cho phải rời khỏi giường và rất bình tĩnh. Vì nếu nhảy xuống giường cách vội vàng gối và khăn trải giường bị xáo trộn. Ngay khi đứng ở phía trước của chiếc giường, điều gì đó khủng khiếp xảy ra. Ông đột nhiên rùng mình khi nhớ lại vẻ mặt thể kinh hoàng tột độ khuôn mặt méo mó của người phụ nữ. Ông đẩy cái gối sang bên và kéo tấm lụa trải giường ra. Bên dưới là chiếc chiếu đan bằng cọng lát và dưới chiếc chiếu là tấm ván gỗ rắn chắc. Ông dùng ngón tay gõ thử nhưng nghe thấy thanh khác lạ. lần nữa ông kiểm tra bức tường phía sau của chiếc giường và quắc mắc nhìn bộ hình ảnh khiêu dâm được đóng trong những cái khung treo ở đó. Sau đó, ông nhấc mũ lên và lấy cây trâm cài tóc từ búi tóc. Ông dùng nó để kiểm tra các rãnh trong chiếc giường nhưng tìm thấy chiếc nút cơ quan bí mật nào. Với tiếng thở dài, quan án bước xuống sàn nhà. là vấn đề hoàn toàn khó hiểu. Vừa vuốt bộ râu dài của mình, ông lại nghiên cứu chiếc giường. cảm giác khó chịu xâm chiếm lấy ông. Cả hai người, Viện sĩ và Hoa hậu, đều có những vết trầy xước mỏng và dài cánh tay. Đây là tòa nhà rất cũ và liệu có thể có những động vật kỳ lạ nào sống ở đây ? Ông nhớ lại những câu chuyện kỳ lạ mà ông từng đọc qua… Ông nhanh chóng cầm lấy ngọn nến đặt bàn và cẩn thận đặt nó dưới gầm giường. Sau đó, ông quỳ gối sàn nhà và nhìn xuống gầm giường. có gì cả, thậm chí là bụi hay màng nhện, Cuối cùng ông nâng góc của tấm thảm dày màu đỏ. Bên dưới là sàn nhà lát gạch hoàn toàn có hạt bụi. ràng căn phòng được quét dọn kỹ lưỡng sau cái chết của Viện sĩ. - Có lẽ có con thú nào đó từ bên ngoài vào phòng bằng cánh cửa sổ - ông lẩm bẩm. Ông ra phòng khách lấy thanh kiếm của mình chiếc ghế dài nơi Mã Tông đặt nó và bước ra hành lang. Ông dùng kiếm đâm chém vào các khoảng lá um tùm của cây hoa tử đằng. Nhưng chỉ có những chiếc lá rơi xuống lả tả và đó là tất cả. Địch công quay trở lại căn phòng ngủ màu đỏ. Ông đóng kín cửa chính và đẩy cái bàn ra chặn cửa. Sau đó, ông cởi thắt lưng và áo ngoài. Sau khi gấp nó lại ông đặt nó sàn nhà trước bàn trang điểm. Ông kiểm tra nhận thấy hai ngọn nến cháy sáng suốt đêm rồi cởi mũ đặt bàn. Ông nằm dài sàn nhà, gối đầu lên chiếc áo ngoài được gấp lại, bàn tay phải đặt lên chuôi kiếm của thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ. Ông thiếp nhưng biết rằng chỉ tiếng ồn cũng đánh thức ông.
Chương 6 Mã Tông thám thính xung quanh Căn Phòng Đỏ tình cờ cứu được Ngân Tiên Sau khi Mã Tông chúc quan án ngủ ngon, đến đại sảnh của khách điếm nơi có khoảng nửa tá người phục vụ túm tụm với nhau và thầm bàn tán về thảm kịch vừa xảy ra. chụp lấy tay người phục vụ trẻ tuổi có vẻ thông minh và cầu cậu ta chỉ cho lối vào nhà bếp. Cậu bé đưa ra ngoài khách điếm và vào cánh cửa bằng tre bên trái căn nhà. Khi họ vào bên trong, nhận thấy bên phải là bức tường cao của khách điếm, phía bên trái là khu vườn bị bỏ hoang. Từ cánh cửa vang ra tiếng va chạm của bát đĩa và tiếng nước chảy. - Đó là lối vào nhà bếp của chúng tôi – người phục vụ – chúng tôi thường ăn tối muộn ở phía bên phải của nhà bếp. - tiếp ! – Mã Tông ra lệnh. Ngay ngã rẽ đầu tiên họ nhận thấy con đường bị che lấp bởi những bụi cây dày đặc, cây dâu và các khóm hoa tử đằng. Mã Tông vạch đám lá và thấy con đường lát gỗ dẫn đến hành lang bên trái của Căn Phòng Đỏ. Phía dưới là con đường bị cỏ dại che lấp. - Con đường đó dẫn đến căn nhà của Hoa hậu – người phục vụ nhìn qua vai Mã Tông và – Đó là nơi mà ấy tiếp những người hâm mộ ta. Căn nhà đó rất ấm cúng và nội thất xinh đẹp. Mã Tông lầm bầm điều gì đó. gặp chút khó khăn khi cố xuyên qua các bụi cây rậm rạp để đến trước hiên. có thể nghe thấy tiếng của Địch công di chuyển trong Căn Phòng Đỏ. Quay về phía người phục vụ bám sát phía sau, đặt ngón tay lên môi ra dấu im lặng sau đó nhanh chóng tìm kiếm trong các bụi cây. Như người tiều phu giàu kinh nghiệm, hầu như phát ra tiếng động trong khi tìm kiếm. Khi xác minh là có ai nấp tại đó, tiếp tục di chuyển cho đến khi ra đến con đường rộng. - Đây là con đường chính của công viên – người phục vụ trẻ giải thích – nếu chúng ta tiếp tục sang bên phải chúng ta ra ngoài đường phố, còn bên trái là khách điếm của chúng tôi. Mã Tông gật đầu. lo lắng nghĩ thầm là bất cứ ai cũng có thể tiếp cận và đột nhập Căn Phòng Đỏ mà người ngoài hề phát . Trong lúc, dự định qua đêm tại đây dưới gốc cây nào đó. Nhưng Địch công chắc chắn có kế hoạch riêng cho bản thân ông vào đêm nay, chưa kể ông ra lệnh cho tìm chỗ ngủ khác. Phải, ít nhất bây giờ có thể chắc chắn điều là để tên tội phạm nào đó nấp ở đây làm phiền đến ông chủ của mình. Quay trở lại khách điếm, Mã Tông nhờ người phục vụ chỉ đường cho đến Lầu Xanh. Nó nằm ở phía Nam, phía sau nhà hàng Gia Hạc. Mã Tông sửa lại cái mũ đầu và bước xuống đường phố. Mặc dù quá nửa đêm nhưng tất cả các sòng bạc và nhà hàng vẫn còn sáng đèn, và đám đông đường phố hầu như giảm . Sau khi qua khách sạn Gia Hạc quẹo về bên trái. Đột nhiên thấy mình ở trong đường phố rất yên tĩnh. Những ngôi nhà hai tầng dọc hai bên đường chìm trong bóng tối và có bóng ai. Nhìn qua các biển hiệu gắn trước cửa nhận thấy nó có ghi chú các thứ hạng và con số, hiểu rằng đây là những nhà chứa của kỹ nữ và mại dâm phân chia theo cấp bậc của họ. Có những ngôi nhà treo bảng cấm cho người ngoài bước vào, đây là nơi các sinh sống và được đào tạo kỹ năng ca hát và nhảy múa. - Lầu Xanh chắc phải gần đây – lẩm bẩm – thuận tiện với nguồn cung cấp ! Đột nhiên, dừng lại và nghe ngóng. Từ phía sau cửa sổ bị đóng bên trái nghe thấy thanh của tiếng rên rĩ. áp tai vào cánh cửa gỗ. Trong lúc tất cả đều im lặng sau đó nó lại vang lên lần nữa. Phải có ai đó rất đau khổ và có lẽ chỉ có mình. nhanh chóng kiểm tra tấm bảng phía trước nhà, đó ghi “ Đẳng cấp thứ hai, số 4 “. Cánh cửa bị khóa và được làm bằng ván rắn chắc. Mã Tông nhìn lên ban công hẹp chạy dọc phía trước căn nhà. nhét vạt áo vào thắt lưng, nhảy lên và bám vào ban công. dễ dàng kéo mình lên và trèo qua lan can. đá tung cánh cửa mắt cáo nhìn thấy đầu tiên và bước vào căn phòng tràn ngập mùi son phấn. tìm thấy ngọn nến và mồi lửa bàn trang điểm. bước đến cầu thang với cây nến thắp sáng tay và nhanh chóng xuống cầu thang hẹp vào căn phòng tối đen bên dưới. tia sáng loé lên từ bên dưới cánh cửa bên trái. Những tiếng rên rĩ phát ra từ đó. đặt cây nến xuống sàn nhà và vào bên trong. Đó là căn phòng lớn được chiếu sáng bằng ngọn đèn dầu. Sáu cây cột chống đỡ căn phòng, trần nhà là những cây xà nhà và sàn nhà được lót thảm. bức tường đối diện treo những cây đàn, sáo trúc và các loại nhạc cụ khác. Đây ràng là nơi đào tạo các kỹ nữ, tiếng rên rĩ phát ra từ cây cột xa nhất gần cửa sổ. nhanh chóng bước đến đó. khỏa thân bị trói vào cây cột, khuôn mặt ta khuất sau cây cột và cánh tay giơ cao quá đầu. Cánh tay bị trói vào cột bằng chiếc thắt lưng lụa của phụ nữ. chiếc lưng và hông đầy quyến rũ của hằn lên những vệt đỏ. chiếc quần rộng nằm dưới chân ta. Khi nghe thấy tiếng động kêu lên nhưng quay đầu lại: - ! Xin đừng… - Im ! – Mã Tông quát lên cách thô lỗ - Tôi đến đây để giúp . Lấy con dao từ thắt lưng, nhanh chóng cắt đứt sợi dây lưng trói tay . cố gắng dựa vào cây cột nhưng sau đó ngã gục xuống sàn nhà. Vừa cất tiếng nguyền rủa, Mã Tông ngồi xuống cạnh ta. Mắt khép kín, bị ngất. quan sát và lẩm bẩm: - là đáng ! biết ai ngược đãi và họ làm gì với quần áo của ta? nhìn quanh và thấy đống quần áo phụ nữ nằm bên dưới cửa sổ. lấy chiếc áo trắng và khoác lên người sau đó ngồi xuống sàn nhà cạnh . Khi xoa bóp cổ tay bầm tím của thấy mi mắt chớp chớp. mở miệng định hét lên nhưng nhanh: - sao đâu. Tôi là người của tòa án. là ai ? cố gắng ngồi dậy nhưng rồi lại nằm xuống lần nữa với tiếng rên rĩ vì đau đớn. với giọng run run: - Tôi là kỹ nữ cấp bậc thứ hai. Tôi sống ở tầng . - Ai đánh ? - Ồ, có gì đâu – nhanh chóng trả lời – Đó là lỗi của tôi. Chỉ là vấn đề cá nhân. - Tôi thấy điều đó. Trả lời câu hỏi của tôi! nhìn với vẻ sợ hãi. - Thực ra là có gì – cách nhàng – Đêm nay tôi tham dự bữa ăn tối cùng với Nguyệt Thu, Hoa hậu của chúng tôi. Tôi vụng về làm đổ rượu lên áo của khách. Hoa hậu mắng tôi và bảo tôi về phòng thay đồ. Sau đó ta đưa tôi đến đây. ta bắt đầu tát tôi và trong khi né tránh tôi vô tình làm trầy xước tay ta. ấy rất nóng tính, biết đấy, nổi điên lên và ra lệnh cho tôi cởi hết quần áo. trói tôi vào cây cột này và cho tôi trận đòn bằng dây thắt lưng. ấy quay trở lại để cởi trói cho tôi và bảo trong lúc chờ đợi tôi nên suy nghĩ về những lỗi lầm của mình. Đôi môi run rẫy và nuốt nước bọt nhiều lần trước khi tiếp tục. - Nhưng…nhưng ấy đến. Cuối cùng tôi thể đứng vững đôi chân của mình nữa và cánh tay tôi tê cứng. Tôi nghĩ rằng ấy quên tôi. Tôi rất sợ… Nước mắt lăn dài đôi má ta. Trong xúc động chuyện bằng giọng địa phương của . Mã Tông dùng tay lau nước mắt cho và cũng dùng giọng địa phương như của để trả lời: - Đừng quá lo lắng, Ngân Tiên! người đàn ông từ quê hương của giờ đây chăm sóc cho ! – để ý đến cái nhìn ngạc nhiên của , tiếp – là may mắn khi tôi ngang qua ngôi nhà này và nghe tiếng rên rĩ của , Nguyệt Thu bao giờ trở lại. Bây giờ và mãi mãi! dùng tay gắng gượng ngồi dậy, để ý đến chiếc áo tuột khỏi người để lộ ra thân thể trần truồng của . hỏi với giọng đầy căng thẳng: - ấy gặp chuyện gì? - ta chết – Mã Tông trả lời cách nghiêm nghị. úp mặt vào hai bàn tay và lại bắt đầu khóc. Mã Tông lắc đầu với vẻ bối rối. thầm nghĩ rằng bao giờ có thể hiểu được phụ nữ. Ngân Tiên ngẩng đầu lên và với vẻ tuyệt vọng: - Hoa hậu của chúng tôi chết! ấy rất đẹp và rất thông minh… Đôi khi ấy đánh đập chúng tôi nhưng ta thường rất tử tế và quan tâm đến mọi người. ta phải rất mạnh mẽ sao ? Hay là ta đột nhiên bị bệnh ? - Có trời mới biết! Chúng ta hãy giới thiệu chút về nhau . Tôi là con trai cả của chủ thuyền Mã Lương, ở phía bắc của ngôi làng chúng ta. - sao ? Như vậy là con trai của ông chủ thuyền họ Mã! Tôi là con thứ hai của ông Vũ, chủ tiệm bán thịt. Tôi nhớ rằng cha tôi từng đến cha và cha là người lái thuyền giỏi nhất sông. Làm thế nào mà có mặt đảo này? - Tôi đến đây vào đêm nay cùng với ông chủ của tôi là thẩm phán Địch. Ông ta là thẩm phán của huyện Phổ Dương kế huyện này và bây giờ ông ta tạm thời phụ trách nơi đây. - Tôi biết ông ta. Ông ta có mặt trong bữa ăn tối mà lúc nãy tôi với . Ông ta có vẻ rất tốt, người đàn ông trầm tĩnh. - Ông ta đúng là rất tốt – Mã Tông đồng ý – nhưng phải là quá nghiêm nghị đâu, ông ta cũng có lúc rất là sôi nổi đấy. Phải, tôi bế lên phòng và chúng ta phải làm điều gì đó chúc mừng cho cuộc gặp gỡ của chúng ta. - , tôi muốn ở lại căn nhà này trong đêm nay! – với cái nhìn sợ hãi – Đem tôi đến nơi khác! - Nếu cho tôi biết địa điểm! Tôi mang đến đó và tôi rất bận vì vẫn chưa tìm được cho mình chỗ trú ngụ qua đêm. cắn môi. - Tại sao tất cả mọi việc lại phức tạp thế ? – hỏi với vẻ hờn giận. - Hỏi ông chủ của tôi ấy, em ! Tôi chuyên làm những công việc khó khăn. mỉm cười yếu ớt. - Được rồi, mang tôi đến tiệm bán lụa ở con phố thứ hai. Có người goá phụ họ Hoàng sống ở đó, bà ta là người cùng làng với chúng ta. Bà ta cho tôi ở lại đó đêm nay và cũng thế. Trước tiên hãy giúp tôi vào nhà vệ sinh. Mã Tông giúp ta đứng lên và khoác chiếc áo trắng lên người . lấy thêm vài y phục khác và giúp đỡ vào phòng tắm phía sau nhà. - Nếu có ai đến và cầu gặp tôi, rằng tôi rời khỏi đây! – nhanh với trước khi đóng cửa. chờ tại hành lang cho đến khi bước ra và mặc đầy đủ quần áo. Nhìn thấy lại có vẻ khó khăn liền bế lên trong vòng tay của mình. Theo hướng dẫn của , bế vào con hẻm phía sau ngôi nhà, sau đó qua lối hẹp đến cửa sau của cửa tiệm . đặt xuống và gõ cửa. Ngân Tiên vội vã giải thích với người phụ nữ mạnh mẽ ra mở cửa rằng muốn ở lại đây với người bạn của mình. Người phụ nữ hỏi gì thêm mà đưa họ lên thẳng căn gác xép nhưng sạch . Mã Tông nhờ bà ta mang đến cho họ bình trà nóng, cái khăn và hộp thuốc mỡ. giúp cởi áo và nằm sấp xuống chiếc ghế dài. Khi bà góa trở lại và nhìn thấy lưng , bà ta kêu lên: - đáng thương! Chuyện gì xảy ra với ? - Tôi chăm sóc ta, thưa bà! – Mã Tông và đẩy bà ta ra ngoài. bôi thuốc mỡ lên lưng cách thành thạo. Nó cũng sâu lắm và chắc lành trong vài ngày. Nhưng khi bôi đến các vết loét hông cau mày cách giận dữ. rửa sạch chúng bằng nước trà và bôi thuốc mỡ vào. Sau đó ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng và cụt lủn: - Những vết thương hông bao giờ được tạo ra bởi sợi dây, của tôi! Tôi là người của tòa án và tôi biết về các vết thương như thế! Tốt hơn hết là kể cho tôi toàn bộ của câu chuyện. úp mặt vào hai bàn tay. lắc đầu và khóc nức nở. Mã Tông phủ chiếc áo lên người và tiếp: - Nếu là chuyện giữa các với nhau tôi mặc kệ. Nhưng nếu là người khác hành hạ đó là việc của tòa án. Thôi nào, cho tôi biết ai làm điều đó! Ngân Tiên quay bộ mặt đầy nước mắt về phía Mã Tông. - Đó là câu chuyện bẩn thỉu – lẩm bẩm cách chán chường – nên biết cấp bậc thứ ba và thứ tư được quyền chọn lựa mà phải thuộc về người khách hàng nào trả giá cao nhất, nhưng kỹ nữ cấp bậc thứ hai và thứ nhất được quyền chọn lựa người đầu tiên của họ. Tôi thuộc cấp bậc thứ hai và tôi thể bị buộc phải lấy người mà tôi thích. Nhưng có trường hợp đặc biệt đó chính là lão già kinh khủng họ Ôn, chủ tiệm đồ cổ. Ông ta là người quan trọng tại đây như biết. Ông ta cố gắng chiếm đoạt tôi nhiều lần nhưng lần nào tôi cũng thoát được. Tại bữa ăn tối đêm nay ông ta bảo Hoa hậu trói tôi vào cây cột ở phòng đào tạo kỹ nữ và lão già ghê tởm đó đến đây lâu sau khi Hoa hậu bỏ . Lão rằng cởi trói cho tôi nếu tôi đồng ý làm những chuyện bẩn thỉu mà lão cầu, khi tôi từ chối lão vớ lấy cây sáo trúc dài tường và bắt đầu đánh tôi. Hoa hậu đánh tôi bằng sợi dây điều đó chỉ là sĩ nhục chứ đau đớn. Nhưng mà lão già khốn kiếp họ Ôn thực muốn làm tổn thương tôi, lão chỉ bỏ khi lão nghe thấy tôi gào lên cầu xin lão thương xót và sau khi tôi hứa làm bất cứ chuyện gì mà lão thích. Lão rằng lát nữa quay trở lại đây với tôi và đấy là lý do tại sao tôi muốn ở lại căn nhà đó. Xin đừng điều này cho bất cứ ai, lão Ôn có thể huỷ diệt tôi, biết đấy. - Tên khốn kiếp! – Mã Tông gầm gừ - Đừng quá lo lắng, tôi tóm được lão ta mà đề cập đến . Tên tồi tệ đó có những vụ kinh doanh mờ ám tại đây và lão ta làm việc đó gần ba mươi năm! hồ sơ là đẹp! Người goá phụ mang cốc theo vì vậy cho uống trà từ vòi của bình trà. cảm ơn sau đó trầm ngâm : - Ước gì tôi có thể giúp , lão ta cũng ngược đãi các khác ở đây. - Được rồi, chắc biết gì về những việc xảy ra ở nơi đây ba mươi năm về trước. - Đúng thế, tôi chỉ mới mười chín tuổi. Nhưng tôi biết ai có thể cho biết về những chuyện ngày xưa. Đó là người phụ nữ già và nghèo khổ, cựu Hoa hậu tên là Linh. Tôi học hát với bà ta. Bà ta bị mù và bị bệnh phổi nhưng bà có trí nhớ rất tốt. Bà ta sống trong căn lều bẩn thỉu ở phía tây hòn đảo đối diện với bến thuyền và… - Vậy bà ta sống gần trang trại trồng bí ngô của Cua? - Phải! Làm thế nào mà biết nơi đó? - Chúng tôi là nhân viên của tòa án do đó biết rất nhiều chuyện hơn là nghĩ – Mã Tông trả lời với vẻ tự mãn. - Cua và Tôm là những người tốt, họ từng giúp tôi thoát khỏi tay của lão già ghê tởm chủ tiệm đồ cổ. Và Tôm là chiến binh ghê gớm. - muốn là Cua. - , Tôm. Họ rằng sáu người đàn ông mạnh mẽ cũng dám tấn công Tôm. Mã Tông nhún vai. muốn tranh luận với về vấn đề chiến đấu. tiếp: - Thực tế là Cua giới thiệu tôi với bà Linh, bây giờ ta thường mang thuốc ho đến cho bà. Khuôn mặt của người phụ nữ đáng thương đó bị biến dạng khủng khiếp bởi những mụt nổi lên nhưng bà ta có giọng hát vô cùng tuyệt vời. Hình như ba mươi năm trước đây bà là kỹ nữ nổi tiếng hàng đầu tại đây và có rất nhiều người hâm mộ. phải là đáng buồn sao khi bà già xấu xí từng là kỹ nữ tuyệt vời? Nó làm cho nghĩ đến ngày nào đó bản thân … Giọng của dần. Để làm cho vui lên, Mã Tông bắt đầu về ngôi làng của họ. Hoá ra là từng gặp cha của khi đến tiệm mua thịt. rằng sau đó cha lâm vào cảnh nợ nần và do đó phải bán hai con của mình cho tên ma . Bà goá phụ Hoàng trở lại mang theo bình trà mới, đĩa hạt dưa và kẹo. Họ có cuộc chuyện về những người họ từng quen biết. Khi người goá phụ kể xong câu chuyện dài về chồng mình, Mã Tông nhận thấy Ngân Tiên ngủ say. - Tôi thấy đây là ngày tốt, thưa bà! – với người đàn bà – Tôi phải rời khỏi nơi đây vào sáng mai trước lúc bình minh. Đừng bận tâm về bữa ăn sáng, tôi mua vài cái bánh chiên đường phố. với là tôi cố gắng trở lại đây lần nữa vào khoảng giữa trưa. Sau khi người goá phụ rời khỏi phòng, Mã Tông nới lỏng thắt lưng, cởi giày và nằm duỗi mình sàn nhà phía trước giường, gối đầu cánh tay. quen với việc ngủ ở những nơi thiếu tiện nghi và chẳng mấy chốc ngáy vang.
Chương 7 Những tượng kỳ lạ xảy ra trong đêm Mã Tông báo cáo về những gì tìm được Trong Căn Phòng Đỏ, Địch công nằm trằn trọc sàn nhà vì ngủ được. Tấm thảm lót sàn màu đỏ thể nào thay thế được chiếc chiếu mềm mà ông quen thuộc khi nằm giường. Phải mất lúc lâu ông mới vào giấc ngủ đầy mộng mị. Nhưng ông ngủ được. Những giấc mơ kỳ lạ phản ánh những suy nghĩ khó chịu về Căn Phòng Đỏ xâm nhập vào tâm trí của ông ngay khi ông vừa nhắm mắt. Ông mơ thấy mình lạc trong khu rừng tối tăm dày đặc và cố gắng cách điên cuồng để tìm con đường thoát thông qua những bụi gai. Đột nhiên cái gì đó lạnh và trơn rơi vào cổ ông. Ông nắm lấy cái vật giãy dụa đó và ném nó với lời nguyền rủa. Đó là con rết lớn. Con vật chắc kịp cắn ông vì sau đó ông đột nhiên cảm thấy chóng mặt và tất cả tối sầm lại. Khi ông tỉnh dậy, ông thấy mình nằm giường của Căn Phòng Đỏ và thở hổn hễn. hình dạng lờ mờ màu đen xuất cạnh ông, nó bao bọc lấy ông trong mùi hôi thối. xúc tu màu đen từ vật đó mò mẫm cổ ông cách chậm rãi vì nó biết con mồi của mình thể thoát ra. Khi ông gần như nghẹt thở, ông giật mình tỉnh dậy với thân thể đầm đìa mồ hôi. Ông thở phào cách nhõm khi biết rằng đó chỉ là cơn ác mộng. Ông ngồi dậy để lau sạch mồ hôi mặt của mình nhưng ông đột nhiên dừng lại và quan sát. Đúng là có mùi buồn nôn trong phòng và những ngọn nến tắt. Đồng thời qua khóe mắt ông thoáng thấy bóng đen di chuyển ngang qua cửa sổ từ ánh sáng yếu ớt của công viên. Trong lúc ông nghĩ rằng mình mơ lần nữa nhưng sau đó ông chợt nhận ra là mình tỉnh táo. Ông nắm chặt lấy cán thanh kiếm của mình. Ông vẫn nằm bất động dưới sàn nhà khi nhìn chăm chú vào cửa sổ và bóng tối bao quanh nó. Ông lắng tai nghe ngóng. Sau lúc có tiếng động khẽ từ chiếc giường tiếp theo là thanh như tiếng vỗ cánh phát ra từ trần nhà phía đầu. Đồng thời có tiếng cọt kẹt của sàn gỗ bên ngoài hàng hiên. Quan án lặng lẽ đứng lên và hơi cúi người xuống, thanh kiếm nắm chặt trong tay trong tư thế sẵn sàng. Xung quanh vẫn im lặng, ông đột nhiên bật dậy và đứng đối diện với chiếc giường, lưng dựa vào tường. Ông nhanh chóng nhìn xung quanh căn phòng và xác định là nó trống rỗng. Cái bàn vẫn tựa vào cánh cửa như lúc ông đặt nó. Chỉ ba bước chân, ông chạy đến cánh cửa sổ đóng. Hành lang vắng tanh. Các khóm hoa tử đằng lắc lư trong gió. Trong khí vẫn còn phảng phất mùi khó chịu. Nhưng bây giờ ông nghĩ có lẽ đó là mùi khói của hai cây nến bị tắt. Ông dùng mồi lửa thắp sáng hai cây nến và cầm lấy cây đến chiếc giường. Ông nhận thấy có gì bất thường ở đó. Sau khi ông đá vào trong hai chân giường ông nghĩ rằng ông nghe thấy thanh lạo xạo. Nó có thể là con chuột. Nâng cao ngọn nến ông xem xét kỹ lưỡng tấm màn treo giường. thanh phát ra có lẽ là do con dơi lúc trước treo mình nơi đó nhưng bây giờ bay ra ngoài qua cánh cửa sổ. Nhưng bóng đen mà ông thoáng thấy nơi cửa sổ lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ loài dơi nào. Lắc đầu cách buồn bã, ông đẩy chiếc bàn ra khỏi cửa và băng qua tiền sảnh vào phòng khách. Cánh cửa dẫn đến hành lang vẫn còn mở rộng như lúc ông cố tình mở ra để khí mát mẻ ban đêm tràn vào phòng. Ông bước ra hàng hiên và dẫm thử các tấm ván lót sàn bằng đôi chân của mình. trong những tấm ván phía trước cửa sổ phát ra tiếng cọt kẹt giống hệt tiếng cọt kẹt mà ông nghe. Ông đến đứng trước lan can và nhìn ra công viên bỏ hoang. Những làn gió mát ban đêm làm lay động các lồng đèn bằng giấy màu treo những hàng cây. Bây giờ quá nữa đêm và thanh từ nhà hàng tắt, nhưng số cánh cửa sổ tầng hai vẫn còn sáng đèn. Ông nghĩ rằng ngọn nến bị tắt, mùi hôi, bóng đen, tiếng lạo xạo và tiếng vỗ cánh tất cả đều có thể giải thích được. Tuy nhiên tiếng cọt kẹt phát ra từ sàn gỗ phía trước cửa sổ chứng tỏ có cái gì đó hay ai đó ngang qua cánh cửa sổ bị đóng. Quan án kéo sát chiếc áo mặc vào người và vào phòng. Ông nằm duỗi dài chiếc ghế dài trong phòng khách. Bây giờ ông quá mệt mỏi và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ mộng mị. Ông tỉnh dậy khi ánh sáng ảm đạm của buổi bình minh tràn ngập căn phòng. người phục vụ đứng trước cửa với bình trà nóng. Địch công ta phục vụ cơm sáng cho ông ngoài hành lang. Cái lạnh ban đêm vẫn còn phảng phất nhưng khi mặt trời lên khí lại trở nên nóng bức. Quan án chọn lấy chiếc áo lót sạch sau đó vào phòng tắm của khách điếm. Vào giờ giấc sớm như thế này, trong phòng tắm chỉ có mỗi mình ông và ông ngâm mình tại đó trong thời gian dài. Khi ông quay trở lại Căn Phòng Đỏ, ông nhìn thấy cái bàn đặt ở hành lang bát cơm và đĩa rau muối. Khi ông vừa cầm đôi đũa khóm hoa tử đằng ở cuối hành lang bên phải được vén qua bên. Mã Tông xuất và chúc ông buổi sáng tốt lành. - Ngươi từ đâu ra vậy ? – Địch công hỏi với vẻ ngạc nhiên. - Đêm qua tôi quan sát xung quanh đây, thưa đại nhân. Tôi nhận thấy có con đường từ công viên dẫn đến hàng hiên này. Bên trái con đường là con đường khác dẫn đến nơi ở của Hoa hậu. Vì vậy ta , ít nhất là lần, khi rằng hàng hiên này là con đường tắt để về nhà ta. Điều này cũng giải thích được việc làm thế nào ta đến đây và vào Căn Phòng Đỏ mà những người của khách điếm hề hay biết. Đại nhân ngủ có ngon ? Nhai miếng bắp cải muối, quan án quyết định tốt hơn là ông với Mã Tông nghi ngờ của ông về những gì ông thấy và nghe trong đêm qua. Ông biết rằng những tượng ma quái là thứ duy nhất mà người thuộc hạ dũng cảm của ông thực sợ hãi. Vì vậy ông trả lời: - Khá tốt, cảm ơn ngươi. Ngươi có chút may mắn nào ở bến thuyền ? - Tôi làm điều đó và may mắn lắm! Tôi đến đó vào lúc bình minh, các ngư dân chuẩn bị sẵn sàng để ra khơi. Thuyền trưởng của Phong Đại đứng bờ chỉ huy các thuỷ thủ việc sơn và sửa chữa chiếc thuyền. Thuyền trưởng là người vui vẻ và ông ta cho tôi lên thuyền. Chiếc thuyền có nhiều cánh buồm và các cabin phía đuôi rất thoải mái như các phòng trọ và nó có ban công rất lớn. Khi tôi hỏi về vụ va chạm thuyền trưởng đỏ mặt tía tai và bắt đầu sử dụng những từ ngữ nặng nề. Con thuyền bị đâm bởi con thuyền khác vào lúc nửa đêm và đó hoàn toàn là do lỗi của thuỷ thủ đoàn của Viện sĩ, thuyền trưởng của họ lúc đó say mèm. Tuy nhiên, Viện sĩ lúc đó lại rất tỉnh táo. con của Phong chạy ra ban công trong bộ đồ ngủ vì nghĩ rằng tàu của sắp bị chìm. Viện sĩ bước tới xin lỗi ta, viên thuyền trưởng thấy họ đứng cùng nhau trước cabin của ấy. Phải, các thuỷ thủ bận rộn cả đêm để tách hai thuyền ra. Họ biết rằng chỉ có thể đợi đến bình minh mới có thể tìm chiếc tàu khác kéo hai chiếc thuyền về bến. Chỉ có chiếc kiệu dành cho Phong và người hầu . Phải chờ thời gian mới có chiếc kiệu khác để đưa Lý và các người bạn của ông ta về khách điếm. Trong khi chờ đợi chiếc kiệu đến, cả năm quý ông ngồi trong cabin chính và rất khó chịu vì trạng thái say rượu. Tuy nhiên, Viện sĩ lại tỏ ra rất hoạt bát và ta bộ lên bờ. có ai nhìn thấy lão già chủ tiệm đồ cổ cả. - Có lẽ hai người bạn của ngươi – Cua và Tôm – dựng lên câu chuyện, để xấu về Ôn Nguyên – Địch công hờ hững đáp. - Có lẽ thế. Nhưng họ dối về trang trại trồng bí ngô của họ. Có chút sương mù sông nhưng tôi có thể nhìn thấy Cua và Tôm ở đó. biết có chuyện gì xảy ra với Tôm nhưng tên gù đó nhảy nhót xung quanh như thằng điên. Cũng ở tại đây tôi nhìn thấy người bị bệnh cùi, thưa đại nhân. Ông ta đứng ở đó và chửi rủa thuyền phu vì từ chối đưa ông ta qua sông. Phải rằng kẻ ăn xin nghèo hèn đó quát tháo như quý ông, là điều kỳ lạ khi những lời đó lại xuất phát từ kẻ ăn xin như ông ta. Cuối cùng tôi thấy ông ta đưa cho người lái đò mảnh bạc nhưng người này từ chối và trả lời rằng ông ta thà nghèo nàn nhưng được mạnh khỏe. Người cùi đó bỏ trong cơn giận dữ. - Ít nhất là kẻ bất hạnh đó ép buộc người lái thuyền với số tiền y bỏ ra – quan án nhận xét – đêm qua ngươi tìm hai người bạn của ngươi như ta đề nghị. Mã Tông xoa chiếc cằm của sau đó tiếp: - Trở lại chuyện đêm qua, thưa đại nhân, tôi tình cờ gặp kỹ nữ tên là Ngân Tiên, ta cho biết ta gặp ngài trong bữa tiệc tối ở khách sạn Gia Hạc. Khi thấy Địch công gật đầu đồng ý, Mã Tông tiếp với ông về phát của khi tìm thấy ta trong phòng đào tạo kỹ nữ và làm thế nào mà ban đầu là Nguyệt Thu tiếp theo là lão Ôn Nguyên ngược đãi và hành hạ . - Nguyệt Thu cho lão già buôn đồ cổ ấy là có chờ đợi lòng thương xót nơi lão ta! – Địch công cách giận dữ - Ta thấy ta thầm với lão ta trong bữa tiệc tối. Người phụ nữ đó có nét tàn nhẫn khuôn mặt. Ông giật mạnh ria mép của mình sau đó thêm: - Dù sao những vết trầy xước cánh tay của Hoa hậu chúng ta biết được nguyên nhân. Ngươi đưa đó đến nơi ở an toàn vào đêm qua chưa? - Ồ vâng, thưa đại nhân. Tôi đưa đến cho người goá phụ, bạn cũ của ta – Lo sợ quan án hỏi nơi qua đêm, vội nhanh chóng tiếp – Ngân Tiên học hát từ bà Linh, cựu kỹ nữ mà Cua giới thiệu với . Hoa hậu Linh bây giờ là bà già ốm yếu nhưng ba mươi năm trước bà ta là người đẹp nổi tiếng ở đây. Nếu đại nhân muốn tìm hiểu sâu hơn vào vụ tự tử của cha Tào Phan Tề, bà Linh có thể cung cấp thêm chi tiết. - Ngươi làm rất tốt, Mã Tông. Về vụ tự tử trước đây nó xảy ra cách đây khá lâu nhưng cũng tại Căn Phòng Đỏ này. Những thông tin dù nhất về Căn Phòng Đỏ này cũng rất cần thiết. Ngươi có biết nơi ở của bà Linh ? - Bà ta sống ở đâu đó gần với nơi ở của Cua, tôi có thể hỏi ta – Mã Tông trả lời. Địch công gật đầu. Ông bảo Mã Tông chuyẩn bị quan phục bằng gấm xanh lá cây cho ông và ra lệnh cho người quản lý thuê cỗ kiệu để đưa họ đến biệt thự của Phong. Mã Tông đến hội trường vừa vừa hát khe khẽ. Ngân Tiên vẫn còn ngủ khi ra nhưng ngay cả khi ngủ trông vẫn rất hấp dẫn, nghĩ thế. hy vọng gặp lại ta vào buổi trưa. - là buồn cười khi tôi lại rất thích ta – lẩm bẩm – Chỉ bởi vì tôi thích nghe ta chuyện. Có lẽ do ấy là người cùng làng với tôi!
Chương 8 Địch công chủ trì phiên tòa Ông thẩm vấn những người có liên quan đến vụ án Địch công và Mã Tông bước xuống kiệu ở phía trước ngôi đền tuyệt đẹp nằm ở phía bắc của đường phố chính. Quan án nhận ra những cột trụ cao màu đỏ phía trước cánh cổng bằng cẩm thạch lộng lẫy khi ông ngang qua đây vào ngày hôm qua, lúc vừa mới đến đảo Thiên Đường. - Đền thờ này thờ vị thần nào thế ? – ông hỏi người trưởng phu kiệu. - Thờ Thần Tài, thưa đại nhân! Mỗi du khách khi đến hòn đảo này đều vào đó thắp hương và cầu nguyện trước khi thử vận may của mình tại các sòng bạc. Nơi cư trú của Phong Đại đối diện trực tiếp với đền thờ. Đó là khu dinh thự rộng lớn được bao quanh bởi bức tường cao vừa mới trát vữa. Phong Đại đến gặp quan án tại sân phía trước được lót đá cẩm thạch trắng. Phía sau là tòa nhà hai tầng rộng lớn với cánh cổng bằng gỗ được chạm khắc và mái nhà được trang trí bằng những phù điêu bằng đồng lấp lánh trong ánh nắng ban mai. Phong dẫn quan án vào thư viện trong khi chờ ông ta thay đổi trang phục, quản gia của ông đưa Mã Tông đến văn phòng của bộ đầu ở phía đông để xác nhận rằng tất cả mọi thứ chuẩn bị cho phiên tòa sẵn sàng. Phong mở cửa thư viện để Địch công bước vào, đó là căn phòng lớn trang trí nội thất sang trọng. Ông mời quan án ngồi xuống chiếc bàn trà kiểu cổ bằng gỗ mun chạm khắc. Trong khi nhấm nháp tách trà thơm lừng quan án nhìn với vẻ tò mò kệ sách ở bức tường đối diện. Nó được chất đầy những quyển sách và số trong đó gắn các ghi chú bằng giấy. Phong Đại, nhìn theo hướng nhìn của quan án, với nụ cười gượng gạo: - Bản thân tôi phải thú nhận rằng tôi phải là học giả, thưa đại nhân! Tôi mua những quyển sách này từ rất lâu, chủ yếu bởi vì tôi nghĩ là thư viện phải có sách trong đó! Tôi sử dụng căn phòng này như phòng tiếp khách, vậy. Nhưng bạn tôi, Tào Phan Tề, thường đến đây để tham khảo những quyển sách, ông ta quan tâm đến lịch sử và triết học. Và con tôi, Bích Ngọc, cũng sử dụng thư viện này. ta có số kỹ năng trong làm thơ và ta rất thích đọc sách. - Sau đó, ta kết hôn với nhà thơ Khởi Vu Phổ và đó là “ mối tình văn học do trời định ” như mọi người thường – Địch công vừa cười vừa nhận xét – Tôi nghe rằng chàng trai đó được may mắn tại các sòng bạc, nhưng ta xuất thân từ gia đình giàu có, tôi nghĩ thế. - , phải như thế. ta mất tất cả mọi thứ mà ta có, đó là . Trong trường hợp này may mắn lại là kết quả của bất hạnh. Khi Khởi đến tìm tôi xin vay ít tiền làm lộ phí để tiếp tục hành trình đến thủ đô, con tôi tình cờ nhìn thấy ta và ngay lúc đó ta. lòng mà , con tôi được mười chín tuổi và cho đến bây giờ luôn từ chối các người đến cầu hôn. Tôi mời Khởi đến nhà tôi vài lần và tính toán cho ta thấy được con tôi. Sau đó Tào Phan Tề rằng Khởi có vẻ rất ấn tượng với con của tôi và Tào đứng ra làm người mai mối cho cuộc đính hôn của họ. Nếu về vấn đề tài chính, tôi được xem là người đàn ông giàu có, và hạnh phúc của tôi chính là đứa con duy nhất mà tôi quan tâm chăm sóc. Nếu làm rể tôi, theo pháp luật, Khởi có rất nhiều quyền lợi và sung túc. Ông ta dừng lại. Ông hắng giọng và hỏi sau lúc do dự: - Đại nhân có ý kiến gì về cái chết bất đắc kỳ tử của Hoa hậu ? - Tôi bao giờ cố đưa ra ý kiến trước khi tôi biết tất cả – quan án trả lời cộc lốc – nay chúng ta phải chờ kết quả khám nghiệm tử thi. Tôi cũng muốn biết thêm về người đàn ông tự sát vì ấy, viện sĩ Lý Liên. Cho tôi biết ta là loại người như thế nào ? Phong trầm ngâm vuốt ria mép của ông ta. - Tôi gặp ta duy nhất có lần – ông trả lời chậm rãi – đó là vào ngày 19, khi ta đến gặp tôi để giải quyết các thiệt hại gây ra bởi vụ va chạm sông giữa thuyền của tôi và của ta. ta là người đàn ông đẹp trai nhưng kiêu căng, rất ý thức về nổi tiếng của mình, tôi nghĩ thế. Tôi làm khó dễ gì ta vì tôi biết cha ta, quan ngự y Lý Huy. Đó là người đàn ông rất nổi tiếng trong những năm tuổi trẻ. Đẹp trai, mạnh khỏe, dí dỏm trong những cuộc trò chuyện và rất nổi tiếng trong giới thượng lưu. Vào thời đó, mỗi khi ông ta ghé lại hòn đảo này đường đến thủ đô tất cả các kỹ nữ đều chạy theo ông ta. Nhưng ông ta rất biết giữ gìn! Là ứng cử viên của viện Kiểm sát ông ta nhận thấy thể để danh tiếng của mình bị hoen ố. Tôi dám cá là ông ta làm cho trái tim của nhiều tại đây tan vỡ! Phải, như đại nhân biết, hai mươi lăm năm trước ông ta kết hôn với con của quan chức cao cấp và được bổ nhiệm làm người đứng đầu Viện kiểm sát hoàng gia. Sáu năm trước ông ta nghĩ hưu và lui về dật ở thôn trang của mình tại miền núi phía bắc nơi đây. may là gia đình ông gặp số rủi ro về tài chính theo như tôi được biết. Nhưng số tài sản còn lại vẫn đảm bảo cho họ cuộc sống giàu sang, tôi nghĩ thế. - Tôi chưa bao giờ gặp quan ngự y Lý Huy – quan án – nhưng tôi biết ông ta là quan chức tài năng. là đáng tiếc vì sức khỏe kém buộc ông ta phải nghĩ hưu. Ông ta bị bệnh gì thế? - Điều đó tôi cũng biết, thưa đại nhân. Nó phải rất nghiêm trọng vì tôi nghe là ông ta ra khỏi nhà trong gần năm nay. Đó là lý do tại sao mà người chú của Viện sĩ phải đến đây để lấy xác chết như tôi với đại nhân đêm qua. - số người – Địch công tiếp – Viện sĩ phải là loại đàn ông có thể tự tử vì người phụ nữ. - phải vì phụ nữ - Phong với nụ cười ranh mãnh – nhưng vì bản thân ta! Như tôi với đại nhân, ta là người vô cùng kiêu ngạo. Việc Hoa hậu từ chối ta được bàn tán khắp nơi ở trong tỉnh này và do đó làm niềm tự hào của ta bị tổn thương khiến ta tự tử, tôi nghĩ thế. - Có lẽ ông đúng – quan án đồng ý – Người chú lấy tất cả giấy tờ của Viện sĩ phải ? Phong vỗ tay lên trán. - Ngài nhắc tôi mới nhớ ! – ông ta kêu lên – Tôi quên đưa cho ông ta những tài liệu tìm thấy bàn của người chết. Ông ta đứng lên và lấy từ ngăn kéo bàn làm việc gói bọc trong giấy màu nâu. Địch công mở nó ra và nhìn lướt qua nội dung bên trong. Sau thời gian ông nhìn lên và nhận xét: - Viện sĩ là người đàn ông rất ngăn nắp. Ông ta cẩn thận ghi lại tất cả các chi phí phát sinh trong thời gian ở đây, bao gồm cả chi phí những người phụ nữ mà ta qua đêm. Tôi thấy ở đây có tên của Ngọc Hoa, Cẩm Chướng và Mẫu đơn. - Đó là những kỹ nữ hạng hai – Phong giải thích. - ta trả tiền cho ba kỹ nữ đó vào ngày 25 theo như tôi thấy. Nhưng có thanh toán nào cho cái tên Nguyệt Thu. - ta có mặt hầu như mọi lúc bên cạnh Viện sĩ – Phong – những chi phí đó luôn được tính trong hoá đơn của nhà hàng. Nếu như...mối quan hệ của họ thân mật hơn, trong trường hợp này là kỹ nữ hạng nhất như Nguyệt Thu, khách hàng tặng cho món quà lúc chia tay. Nó thuộc về ... khía cạnh thương mại. Phong có vẻ đau đớn khi nghĩ rằng phải hạ mình xuống để bóc trần các mánh khoé trong việc kinh doanh của mình. Ông nhanh chóng lấy tờ giấy trong đống giấy trước mặt quan án và tiếp: - Đây là những ghi chú của Viện sĩ, chứng minh rằng trong giờ phút cuối cùng ta cũng nghĩ về Hoa hậu của chúng tôi. Đó là lý do mà tôi triệu tập ta để hỏi về việc đó và ta tiết lộ là ta đề nghị mua lại nhưng từ chối. Địch công nghiên cứu tờ giấy. ràng Viện sĩ cố gắng dùng bút vẽ vòng tròn hoàn chỉnh trước khi ta tự sát. ta đồ đồ lại nhiều lần sau đó ghi bên dưới ba lần hai chữ “ Nguyệt Thu”. Đút tờ giấy vào tay áo của mình, ông đứng dậy và : - Bây giờ chúng ta đến phòng xử án. Văn phòng của người quản lý hòn đảo chiếm toàn bộ khu vực phía đông của biệt thự. Phong dẫn quan án qua các hành lang nơi bốn nhân viên bận rộn sửa soạn giấy bút cho phiên toà để đến đại sảnh lớn. Phía trước cánh cửa mở rộng là bốn cây cột bằng sơn mài màu đỏ, đối diện là khu vườn hoa được chăm sóc kỹ lưỡng. Có sáu người đàn ông đứng chờ tại đó. Quan án nhận ra Tào Phan Tề, ông chủ tiệm đồ cổ Ôn Nguyên và nhà thơ Khởi Vu Phổ. Còn ba người còn lại ông biết. Sau khi đáp lễ lại cúi chào của những người kia, Địch công ngồi xuống chiếc ghế bành cao sau bàn xử án. Ông thầm đánh giá sang trọng của hội trường tòa án nơi đây. Bàn xử án được phủ gấm đỏ thêu chỉ vàng và những vật dụng đặt đó là những món đồ cổ đắt giá. Nghiên mực được chạm khắc, đồ chặn giấy bằng cẩm thạch màu xanh lá cây, hộp đựng con dấu bằng gỗ đàn hương và bút lông có cán bằng ngà voi cho thấy nơi đây giống như là bộ sưu tập đồ cổ của người giàu có hơn là vật dụng trong phiên tòa. Sàn nhà lát gạch màu và bức tường phía sau treo tấm bình phong với hình ảnh miêu tả của sóng và những đám mây. Địch công có quan điểm toà án nơi công cộng càng đơn giản càng tốt để triều đình lãng phí tiền thuế vào những xa xỉ cần thiết. Nhưng đảo Thiên Đường này ngay cả nơi như tòa án cũng phô bày giàu sang của nó. Phong Đại và Mã Tông vẫn đứng ở hai bên bàn xử án. Người thư lại ghi chép của tòa án ngồi xuống ở cái bàn thấp cạnh bức tường và hai trong số những người đàn ông mà quan án biết bây giờ ngồi vào vị trí của họ ở bên phải và trái bàn xử án. Hai người cầm gậy dài bằng tre tuyên bố họ là hai bộ đầu đặc biệt của toà án. Quan án xem xét các giấy tờ chuẩn bị sẵn sàng cho ông, sau đó đập búa và : - Ta, hội thẩm của tòa án huyện Tần Hoài, tuyên bố mở phiên toà. Ta bắt đầu với vụ án của Viện sĩ Lý Liên. Trước mặt ta là giấy chứng tử được soạn thảo bởi thẩm phán Lỗ, rằng Viện sĩ tự sát vào ngày 25 vì thất vọng do mối tình đơn phương với nàng kỹ nữ tên Nguyệt Thu, Hoa hậu của đảo Thiên Đường. Ta thấy báo cáo khám nghiệm tử thi rằng Viện sĩ tự sát bằng cách cắt đứt tĩnh mạch phải của mình bằng con dao găm của ông ta. mặt và cánh tay của người chết tìm thấy vết trầy xước mỏng, Người chết có khuyết tật gì về cơ thể nhưng hai bên cổ có chỗ hơi sưng lên xác định được nguồn gốc. Quan án ngước nhìn lên và : - Hãy cho nhân viên điều tra đến trước công đường. Ta muốn có báo cáo chi tiết về những vết sưng này. ông già với bộ râu nhọn đến trước bàn xử án. Ông ta quỳ xuống và : - Kẻ hèn này là chủ tiệm thuốc hòn đảo này và đồng thời là nhân viên điều tra của tòa án nơi đây. Về những vết sưng được tìm thấy cơ thể của Viện sĩ, tôi xin rằng nó ở hai bên cổ, phía dưới tai. Nó có kích thước bằng hòn đá cẩm thạch lớn. Da nơi đó bị đổi màu, có lỗ hay bị thủng, vết sưng đó có lẽ nguyên nhân là từ bên trong. - Ta hiểu – Địch công – Sau khi xác minh vài chi tiết, ta xác nhận đây là vụ tự tử. Ông đập búa lên bàn và tiếp: - Thứ hai, tòa án này xem xét đến cái chết của kỹ nữ Nguyệt Thu vào đêm qua tại Căn Phòng Đỏ. Bây giờ ta muốn nghe về báo cáo khám nghiệm tử thi. - Kẻ hèn này – ông già nhân viên điều tra vội lên tiếng – kiểm tra vào lúc nửa đêm thi thể của Nguyên Phong, hay còn gọi là Nguyệt Thu. Tôi phát ra ta chết do suy tim, có lẽ do ta uống quá nhiều rượu. Quan án nhướng mày và cộc lốc: - Ta muốn ngươi hơn về nhận xét vừa rồi. - Trong hai tháng vừa qua, thưa đại nhân, người quá cố hai lần hỏi ý kiến của tôi về tình trạng ta thường xuyên bị chóng mặt và hồi hộp. Tôi thấy rằng sức khỏe ta được tốt nên cho ta uống loại thuốc để điều trị và khuyên ta nên nghĩ ngơi, tránh xa các loại rượu. Tôi cũng báo cáo việc này cho người quản lý các nhà thổ. Tôi xin là người chết chỉ có uống thuốc của tôi chứ hề thay đổi lối sống của ta. - Tôi thúc giục ta phải nghe theo lời của đại phu, thưa đại nhân – Phong vội vã tiếp lới – Chúng tôi luôn luôn nhấn mạnh rằng các kỹ nữ chuyên nghiệp tại đây phải tuân theo tư vấn về y tế, vì lợi ích của chính bản thân họ và của chúng tôi. Nhưng ta nghe, và kể từ khi ta là Hoa hậu… Địch công gật đầu. - tiếp ! – Ông ra lệnh cho nhân viên điều tra. - Ngoài các điểm màu xanh cổ họng ta và vài vết trầy xước cánh tay, cơ thể của người quá cố có dấu vết của bạo lực. Kể từ khi tôi được cho biết là đêm qua ta uống quá nhiều tôi đến kết luận là sau khi ta đặt mình xuống giường để ngủ, ta đột nhiên trở nên khó thở. ta nhảy ra khỏi giường và trong nỗ lực điên cuồng để thở dùng cả hai tay cào vào cổ họng của mình. Sau đó, ta ngã quỵ xuống sàn nhà và trong cơn đau đớn trước khi chết dùng tay cào vào tấm thảm, điều này được chứng minh bằng những sợi bông màu đỏ tôi tìm thấy trong móng tay của ta. cơ sở các kiện vừa nêu, thưa đại nhân, tôi đến kết luận nguyên nhân cái chết là do cơn đau tim đột ngột. Quan án ra hiệu và người thư lại đọc lại lời khai của nhân viên điều tra như ông ta khai. Khi người nhân viên điều tra đóng dấu ngón tay vào tờ khai, Địch công cho ông ta lui ra và quay lại hỏi Phong Đại: - Ông biết gì về lai lịch của kỹ nữ Nguyệt Thu ? Phong Đại lấy số giấy tờ từ tay áo của mình và trả lời: - Sáng sớm hôm nay tôi có tất cả giấy tờ của ta được gởi đến từ văn phòng chính của chúng tôi, thưa đại nhân – Ông đọc số tờ giấy và tiếp – ấy là con viên quan tại kinh thành, cha ta bán cho quán rượu khi ông ta lâm vào cảnh nợ nần. Là được giáo dục tốt và thông minh, ấy nghĩ rằng làm kỹ nữ ở quán rượu phát huy được tài năng của mình, và bắt đầu hờn dỗi. Chủ sở hữu của sau đó bán cho ma với giá hai miếng vàng. đưa đến hòn đảo này và sau khi ban quản lý hòn đảo nghe ấy hát và nhảy múa, được mua lại với giá ba miếng vàng. Chuyện đó xảy ra cách đây hai năm. bắt đầu học nghệ từ những học giả nổi tiếng trong nước và các nghệ sĩ qua đây, và sau đó nhanh chóng trở thành trong những kỹ nữ hàng đầu. Bốn tháng trước, trong việc lựa chọn Hoa hậu cho hòn đảo được tất cả nhất trí bầu chọn. Tôi chưa từng thấy bị ai khiếu nại và cũng chưa từng dính vào bất cứ vụ rắc rối nào. - Được rồi – Địch công – Ông có thể thông báo cho thân nhân của ta đến lấy thi thể về chôn cất. Bây giờ ta muốn nghe lời khai của ông chủ tiệm đồ cổ Ôn Nguyên. Ôn Nguyên có vẻ ngơ ngác khi nghe quan án gọi đến tên mình. Khi ông ta quỳ xuống trước bàn xử án, Địch công ra lệnh: - Hãy kể những việc làm của ngươi sau khi rời bữa ăn tối tại khách sạn Gia Hạc. - Kẻ hèn này rời bữa ăn tối sớm, thưa đại nhân, bởi vì tôi có cuộc hẹn với vị khách hàng quan trọng. Đó là để thảo luận về việc mua bức tranh cổ rất giá trị. Từ nhà hàng tôi thẳng về cửa hàng của tôi. - Vị khách hàng đó là ai và ông ta chuyện với ngươi trong bao lâu ? - Đó là Uỷ viên họ Hoàng, thưa đại nhân, ở trong nhà trọ thứ hai con đường này. Nhưng tôi chờ ông ta cách vô ích. Khi nãy tôi gặp ông ta đường tới đây và ông ta rằng cuộc hẹn của chúng tôi là vào đêm nay chứ phải đêm qua. Chắc là tôi nghe lầm khi chuyện với ông ta vào hai ngày trước đây. - Ngưng lại – Địch công . Ông ra hiệu cho người thư lại, người này đọc lời khai của Ôn Nguyên. Ông chủ tiệm đồ cổ đồng ý lời khai đó là chính xác và đóng dấu tay của mình lên đó. Quan án cho ông ta lui xuống và gọi Khởi Vu Phổ đến trước bàn xử án. Ông : - Khởi Vu Phổ, ngươi hãy kể những việc ngươi làm sau khi rời bữa ăn tối. - Kẻ hèn này – Khởi trả lời – xin được thưa với đại nhân là tôi rời bữa ăn tối khá sớm vì cảm thấy được khỏe. Tôi định đến phòng tắm của nhà hàng nhưng vì nhầm lẫn nên đến phòng thay đồ của các kỹ nữ. Tôi hỏi người phục vụ để ta dẫn tôi đến phòng tắm, sau đó tôi rời khỏi nhà hàng và bộ đến công viên. Tôi dạo quanh đó cho đến nữa đêm. Sau đó, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều và quay trở về chỗ trọ của mình. - Hãy ghi lại lời khai này – Địch công . Khi nhà thơ đóng dấu tay vào tờ khai mà người thư lại đưa cho, quan án đập búa lên bàn và tuyên bố: - Vụ án về cái chết của kỹ nữ Nguyệt Thu tạm thời để lại cho đến khi có thông báo mới. Ngay sau đó ông đập búa và tuyên bố bãi đường. Trước khi đứng lên ông cúi xuống thầm với Mã Tông: - và tìm ông Uỷ viên họ Hoàng. Sau đó chạy sang khách sạn Gia Hạc và chỗ trọ của Khởi Vu Phổ để xác minh những lời khai của họ. Quay trở lại đây để báo cáo mọi việc cho ta. Quay sang Phong Đại, ông : - Ta muốn có cuộc chuyện riêng với ông Tào. Ông có thể đưa chúng tôi đến căn phòng riêng tư nơi chúng ta bị quấy rầy lúc trò chuyện? - Chắc chắn rồi, thưa đại nhân! Tôi đưa đại nhân đến căn phòng trong khu vườn. Nó nằm ở sân phía sau nơi những bà vợ của tôi ở, ai có thể vào đó từ bên ngoài – ông ngập ngừng lúc rồi rụt rè tiếp – Xin cho phép tôi hỏi đại nhân vấn đề, tôi hiểu tại sao đại nhân lại quyết định tạm dừng cả hai vụ án đó lại. Chỉ là vụ án đơn giản, vụ là tự tử và vụ kia là tử vong do suy tim… Tôi có thể nghĩ rằng… - Ồ - Địch công cách mơ hồ - chỉ vì ta muốn biết thêm về những việc liên quan đến hai vụ án này. Chỉ là để hoàn chỉnh chúng thôi, có thể như thế.
Chương 9 Tào Phan Tề kể về cái chết của cha mình Những nghi vấn xung quanh cái chết của Viện sĩ và Hoa hậu Căn phòng nằm ở phía sau vườn hoa rộng lớn, nó được những bụi trúc đào cao trồng xung quanh che khuất. Địch công ngồi xuống chiếc ghế bành đặt trước tấm bình phong đó vẽ những bông hoa mận. Ông ra hiệu cho Tào Phan Tề ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh chiếc bàn tròn, nơi mà người quản lý của Phong đặt khay trà và đĩa trái cây. Căn phòng nơi đây rất yên tĩnh, tiếng ồn ào duy nhất chỉ là tiếng vỗ cánh của những con ong bay lượn trong những khóm hoa trúc đào màu trắng. Tào Phan Tề kính cẩn chờ đợi quan án bắt đầu cuộc trò chuyện. Sau khi nhấp vài ngụm trà, Địch công niềm nở : - Ta nghe ngươi là người thích văn học. Việc kinh doanh rượu và cuộc sống gia đình có ảnh hưởng đến sở thích này ? - Tôi may mắn có người quản lý nhiều kinh nghiệm, thưa đại nhân. Tất cả các khách hàng của tôi thường xuyên giao dịch với cửa hàng rượu và nhà hàng nên tôi cần phải quản lý. Và vì tôi chưa lập gia đình nên cuộc sống gia đình của tôi khá đơn giản. - Cho phép ta thẳng đến chủ đề chính của cuộc trò chuyện, ông Tào. Ta muốn với ngươi, trong tin tưởng, là ta nghi ngờ rằng cái chết của Viện sĩ và Hoa hậu đều do bị sát hại. Ông nhìn chăm chú vào gương mặt của Tào khi ra điều này, nhưng gương mặt của nhà buôn rượu hề thay đổi. Ông ta bình tĩnh hỏi: - Đại nhân giải thích thế nào khi thực tế trong cả hai trường hợp đều có ai bước vào phòng ? - Ta biết! Nhưng ta thể giải thích được trường hợp của Viện sĩ, người trong năm đêm liên tiếp ngủ với những người phụ nữ khác nhau, đột nhiên lại trở nên si mê điên cuồng Hoa hậu và tự tử chỉ vì ta đáp lại tình của mình! Và ta cũng hiểu tại sao Hoa hậu, khi tự bóp cổ mình lại để lại dấu vết của những móng tay dài và nhọn của ta da cổ. Có những điều xảy ra mà mắt chúng ta nhìn thấy, ông Tào. Khi thấy Tào lặng lẽ gật đầu, quan án tiếp: - Bây giờ ta chỉ có số giả thuyết mơ hồ. Ta nghĩ rằng việc tự tử của cha ngươi mà ta nghe là cũng xảy ra tại Căn Phòng Đỏ, và thực tế nó cũng tương tự như trường hợp của Viện sĩ, có thể cung cấp đầu mối. Ta biết rằng nếu nhắc lại vấn đề này gây ra cho ngươi đau đớn, nhưng… Ông hạ thấp giọng của mình. Tào Phan Tề trả lời, ông chìm sâu vào suy nghĩ. Cuối cùng ông ta dường như có quyết định. Ông ngước nhìn lên và lặng lẽ : - Cha tôi tự tử, thưa đại nhân. Ông bị ám sát. Cái chết của ông phủ đám mây đen tối lên toàn bộ cuộc sống của tôi, đám mây này chỉ có thể biến mất sau khi tôi thành công trong việc tìm kiếm kẻ sát nhân bẩn thỉu và đưa ra trước công lý. đứa con đội trời chung với kẻ giết cha mình. Ông dừng lại. Nhìn thẳng về phía trước ông tiếp: - Khi việc đó diễn ra tôi chỉ là đứa bé mười tuổi. Tuy nhiên, tôi nhớ từng chi tiết , và nó lặp lặp lại hàng ngàn lần trong những giấc mơ của tôi trong những năm tiếp theo. Cha tôi rất quý tôi, đứa con trai duy nhất của ông, và đích thân dạy tôi học. Vào buổi chiều chết chóc đó ông dạy tôi môn lịch sử. Vào lúc hoàng hôn ông nhận được tin nhắn và với tôi ông phải đến Căn Phòng Đỏ trong khách điếm Thiên Phúc. Sau khi ông ra , tôi lấy cuốn sách mà ông vừa đọc và tìm thấy cây quạt xếp của ông trong đó. Tôi biết cha tôi rất quý cây quạt này nên tôi chạy theo để đưa nó cho ông. Tôi chưa bao giờ đến khách điếm này trước đây nhưng người quản lý biết tôi và bảo tôi cứ thẳng vào Căn Phòng Đỏ. Tôi nhìn thấy cánh cửa khép hờ, bước đến và nhìn vào Căn Phòng Đỏ. Cha tôi nằm sóng soài chiếc ghế bành đặt phía trước cái giường, ở bên phải căn phòng. Qua khoé mắt, tôi nhìn thấy người mặc chiếc áo choàng dài màu đỏ đứng ở góc trái. Nhưng tôi để ý đến người đó, tôi há hốc miệng nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy máu của cha tôi. Tôi chạy đến gần ông và thấy ông chết. con dao găm sâu vào bên trái cổ họng của ông. Trong choáng váng vì kinh sợ và đau đớn, tôi quay lại tìm người đứng trong phòng để hỏi xem điều gì xảy ra nhưng người đó còn ở trong phòng nữa. Tôi vội vã chạy ra khỏi phòng để tìm người nào đó, nhưng trong hành lang tình cờ đầu tôi bị va vào cây cột hay vào tường và tôi ngất . Khi tôi tỉnh dậy thấy nằm trong phòng ngủ của tôi, ở biệt thự mùa hè của gia đình trong vùng núi. Người giúp việc rằng tôi bị bệnh và mẹ tôi đưa tất cả gia đình về đây sống vì hòn đảo có dịch bệnh đậu mùa. Bà thêm là cha tôi ra trong chuyến hành trình dài. Vì vậy, tôi nghĩ tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là cơn ác mộng tồi tệ. Nhưng những chi tiết khủng khiếp của nó vẫn còn khắc sâu vào tâm trí của tôi. Ông mân mê tách trà cầm trong tay và uống cạn, sau đó tiếp tục: - Sau này, khi tôi lớn lên tôi nghe mọi người rằng cha tôi tự tử sau khi tự giam mình vào Căn Phòng Đỏ. Nhưng tôi biết rằng cha tôi bị ám sát và tôi nhìn thấy kẻ giết người sau khi thực hành động tội ác. Sau khi tôi chạy ra khỏi căn phòng, tên tội phạm khoá cửa lại và chạy trốn. ném chìa khóa vào phòng qua cánh cửa sổ vì tôi nghe là chìa khóa được tìm thấy sàn nhà, bên trong cánh cửa. Tào thở dài. Ông đưa tay lên dụi mắt và tiếp với giọng mệt mỏi: - Sau đó, tôi bắt đầu kín đáo thực cuộc điều tra. Nhưng mọi nỗ lực đều dẫn đến ngõ cụt. Trước tiên là mọi hồ sơ về vụ án đều bị mất. Thẩm phán lúc đó của Tần Hoài, người khôn ngoan và năng động, nhận ra rằng các nhà thổ chính là nguyên nhân gây ra lây lan nhanh chóng bệnh đậu mùa. Ông kêu tất cả các kỹ nữ dọn ra khỏi nhà và thiêu huỷ toàn bộ các nhà thổ. Văn phòng của toà án gần đó may cũng bắt lửa và các hồ sơ đều bị cháy trong ngọn lửa. Tôi tìm hiểu và biết rằng cha tôi si mê kỹ nữ tên là Thanh Ngọc, vừa được bầu chọn làm Hoa hậu của đảo. rất xinh đẹp, theo như người ta lại cho tôi biết, nhưng bị nhiễm bệnh ngay sau cái chết của cha tôi và qua đời vài ngày sau đó. Tòa án kết luận là cha tôi tự sát bởi vì Thanh Ngọc từ chối tình của cha tôi. số người có mặt tại phiên tòa khi thẩm phán hỏi Thanh Ngọc, ngay trước lúc bị bệnh, lại cho tôi biết Thanh Ngọc trả lời là ta với cha tôi vào ngày hôm trước khi cha tôi qua đời là chấp nhận đề nghị mua lại của ông vì người đàn ông khác. may là thẩm phán hỏi tên của người đàn ông đó. Ông chỉ hỏi lý do tại sao cha tôi lại đến Căn Phòng Đỏ để tự tử, và ta trả lời có lẽ là do ta và cha tôi thường xuyên gặp nhau tại đó. Tôi nghĩ rằng động cơ của kẻ giết người có thể là do ghen tuông nên tìm hiểu danh tính của những người có liên quan. Tôi biết được vào thời điểm đó có hai người đàn ông khác cũng si mê Thanh Ngọc. Phong Đại, lúc đó khoảng 24 tuổi và ông chủ tiệm đồ cổ Ôn Nguyên khoảng 35 tuổi. Ôn Nguyên kết hôn được tám năm mà vẫn chưa có con, mọi người xầm xì là ông ta mất khả năng của người đàn ông, và trong những giang hồ cho biết rằng ông ta tìm thấy khoái cảm cách gián tiếp thông qua việc sĩ nhục và hành hạ phụ nữ. Ông ta ve vãn Thanh Ngọc chỉ vì muốn khẳng định mình là người đàn ông thanh lịch trong giới thượng lưu. Phong Đại, người đàn ông độc thân đẹp trai, có tình sâu sắc với Thanh Ngọc. Người ta rằng ông muốn cưới Thanh Ngọc làm người vợ chính của mình. Tào ngừng lời, ông nhìn với cặp mắt vô hồn vào bụi cây trước mặt. Địch công tình cờ quay đầu lại nhìn vào bức bình phong vì ông nghe thấy thanh xào xạc phía sau nó. Ông lắng tai nghe ngóng nhưng thanh còn nữa. Ông nghĩ rằng đó là do tiếng lá khô rụng xuống. Tào sau đó tự chủ lại, nhìn quan án với đôi mắt u sầu của minh ông tiếp tục: - Có những tin đồn mơ hồ là chính Phong Đại giết cha tôi. rằng Phong chính là người đàn ông mà Thanh Ngọc thích, họ Phong gặp cha tôi tại Căn Phòng Đỏ và giết chết cha tôi sau cuộc tranh cãi dữ dội. Ôn Nguyên úp mở về chuyện đó và rằng ông ta biết được . Nhưng khi tôi ép ông ta chứng minh, ông ta rằng Thanh Ngọc biết điều đó nhưng xác nhận nguyên nhân của vụ tự sát để bảo vệ Phong. Ông ta còn thêm là nhìn thấy Phong trong công viên phía sau Căn Phòng Đỏ vào thời điểm cha tôi bị chết. Do đó tất cả các kiện đều như nhằm vào Phong. Tôi thực bị sốc khi đến kết luận này, thưa đại nhân, Phong là người bạn tốt nhất của cha tôi và sau khi cha tôi chết ông trở thành người cố vấn tin cậy của mẹ tôi. Khi mẹ tôi mất và tôi đến tuổi trưởng thành, Phong giúp đỡ tôi tiếp tục việc kinh doanh của cha tôi, ông luôn luôn là người cha thứ hai của tôi. Chẳng lẽ ông chính là người giết chết cha tôi và sau đó giúp đỡ cho gia đình nạn nhân chỉ vì hối hận ? Hay đó chỉ là những lời đồn ác ý từ kẻ thù của Phong là lão Ôn Nguyên? Vì vậy tôi bị những nghi ngờ này giày vò trong suốt những năm qua. Tôi phải gặp Phong hàng ngày, thưa đại nhân. Tất nhiên tôi bao giờ cho ông ta biết nghi ngờ khủng khiếp của tôi. Nhưng tất cả thời gian tôi luôn quan sát ông ta, chờ đợi lời hay cử chỉ nào đó chứng minh ông ta là kẻ giết chết cha tôi. Tôi thực thể… Giọng của ông vỡ òa ra và ông vùi mặt vào hai bàn tay. Địch công vẫn im lặng. Ông nghĩ rằng ông vừa nghe thấy lần nữa những thanh mơ hồ phía sau bức bình phong. Lần này nó giống như tiếng sột soạt của lụa. Ông chăm chú lắng nghe. Nhưng tất cả lại trở nên yên tĩnh, ông nghiêm trang : - Ta rất biết ơn khi ông ra tất cả những điều này, ông Tào. Trường hợp này rất giống với vụ tự sát của Viện sĩ. Ta nghiên cứu cẩn thận tất cả các tình tiết liên quan. Tại thời điểm này ta chỉ muốn hỏi ông vài vấn đề. Đầu tiên là tại sao thẩm phán lúc đó lại quyết định trường hợp đó là tự tử? Ông rằng ông ta là quan chức khôn ngoan và có thẩm quyền. Ông ta chắc chắn phải nhận ra, như sau này ông nhận ra, mặc dù căn phòng bị khóa nhưng chìa khóa cũng có thể được ném vào phòng qua cánh cửa sổ hay được đẩy vào phòng qua khe cửa bên dưới. Tào nhìn lên. Ông uể oải trả lời: - Vào thời điểm đó thẩm phán quá bận rộn vì bệnh dịch đậu mùa, thưa đại nhân. Người ta rằng người chết như rạ, những xác chết nằm chất đống bên đường. Mối quan hệ giữa cha tôi và Thanh Ngọc lúc đó quá nổi tiếng nên sau khi nghe ta tuyên bố, ông ta vội vàng đón nhận lấy điều đó và cho nó là nguyên nhân của vụ tự tử. - Khi ông kể lại việc khủng khiếp xảy ra thời thơ ấu – quan án tiếp – ông rằng khi ông bước vào Căn Phòng Đỏ chiếc giường nằm phía bên phải của ông. Tuy nhiên, nay nó lại ở sát bức tường bên trái. Ông có chắc chắn ông thấy nó ở bên phải? - Chắc chắn, thưa đại nhân! Khung cảnh đó bao giờ phai mờ trong tâm trí của tôi. Có lẽ người quản lý di chuyển đồ nội thất trong căn phòng sau đó. - Ta nhìn lại nơi đó lần nữa. câu hỏi cuối cùng. Ông chỉ liếc qua người mặc chiếc áo choàng màu đỏ, nhưng ông có thể cho biết đó là người đàn ông hay phụ nữ? Tào lắc đầu thất vọng. - Tôi thể, thưa đại nhân. Tôi chỉ nhớ đó là người cao lớn và mặc chiếc áo choàng màu đỏ. Tôi cố gắng tìm kiếm xem có người nào mặc chiếc áo choàng như thế xuất tại thời điểm đó ở trong hoặc ngoài khách điếm Thiên Phúc nhưng vô ích. - Đàn ông rất hiếm khi mặc trang phục màu đỏ – Địch công trầm ngâm nhận xét – và chỉ mặc chiếc áo màu đỏ duy nhất lần, đó là vào ngày cưới của họ. Vì vậy ta có thể kết luận kẻ thứ ba xuất trong phòng là điếm. - Đó cũng chính là những điều tôi nghĩ đến, thưa đại nhân! Tôi cố hết sức tìm hiểu xem Thanh Ngọc có khi nào mặc chiếc áo màu đỏ . Nhưng chưa từng có ai nhìn thấy ta mặc áo màu đỏ, ta thích màu xanh vì đó là tên ta. Tào lại rơi vào im lặng. Ông vân vê ria mép sau đó tiếp: - Tôi rời xa hòn đảo này khá lâu, tôi biết phải tìm kiếm đầu mối nào để có thể giải quyết điều bí này. Tôi cũng cảm thấy rằng bằng cách tiếp tục việc kinh doanh mà cha tôi xây dựng nơi đây, tôi tiếp tục thực ít nhất là phần của hiếu thảo của tôi. Nhưng tôi thấy cuộc sống ở đây rất khó khăn, thưa đại nhân. Phong luôn đối đãi tốt với tôi và ông ta… Ông đột nhiên vỡ òa ra. Sau khi liếc nhanh quan án, ông tiếp tục: - Bây giờ ngài hiểu tại sao tôi thể toàn tâm toàn ý cho sở thích văn học của tôi, nó chỉ là nỗ lực nhằm giải thoát, thưa đại nhân. giải thoát khỏi hoài nghi, và nó thường hành hạ tôi… Ông liếc nhanh sang chỗ khác, ràng ông rất khó khăn để tự kiềm chế bản thân. Để thay đổi chủ đề, Địch công hỏi: - Ông có nghĩ đến những ai có thể căm ghét Hoa hậu tại, Nguyệt Thu, đến mức có thể giết chết ta? Tào lắc đầu. Ông trả lời: - Tôi quan tâm đến cuộc sống sôi động về đêm nơi đây, thưa đại nhân, và tôi chỉ biết Hoa hậu qua những mối quan hệ xã giao thông thường. ta gây ấn tượng cho tôi như là người phụ nữ nông nổi và hay thay đổi, nhưng gần như tất cả các kỹ nữ đều như thế hoặc cũng gần như thế do đặc thù của nghề nghiệp mà họ may mắn phải làm. ta rất nổi tiếng và ta thường xuyên tiếp khách, có thể thực tế là mỗi đêm. Tôi nghe rằng trước khi ta được bầu chọn làm Hoa hậu cách đây vài tháng ta khá tự do với những người hâm mộ ta. Tuy nhiên, ta chỉ ngủ với người bảo trợ đặc biệt, những người nổi tiếng và giàu có, họ phải tán tỉnh ta rất lâu trước khi ta đồng ý. Nhưng những mối quan hệ đó phát triển xa hơn, theo như tôi biết, và tôi chưa từng nghe có ai định mua lại ta. Tôi đoán rằng cái lưỡi sắc bén của ta làm những khách hàng ngần ngại. Viện sĩ dường như là người đầu tiên mua lại ấy. Nếu có ai đó căm ghét ta lý do chắc phải là ở quá khứ, trước khi ta đến hòn đảo này, đó là điều chắc chắn. - Tôi hiểu. Tôi làm mất thời gian của ông nữa, ông Tào. Tôi ở lại đây lúc để uống cạn tách trà của tôi. Xin vui lòng nhắn với ông Phong là tôi đến văn phòng của ông ta. Địch công gặp kẻ nghe trộm Ngay sau khi Tào bỏ khá xa, quan án đứng lên và bước đến nhìn phía sau bức bình phong. nấp ở đó thốt ra tiếng kêu thảng thốt. vội vã liếc nhìn xung quanh sau đó nhìn về hướng cầu thang dẫn đến các bụi cây dâu phía sau căn phòng. Địch công nắm lấy tay và kéo ra khỏi đó, ông hỏi cách nghiêm khắc: - là ai và tại sao lại nghe trộm chúng tôi chuyện? cắn môi và ngước nhìn quan án với vẻ giận dữ. có khuôn mặt thông minh với đôi mắt to tròn và đôi lông mày cong vút. để tóc dài và búi thành búi tóc. Chiếc áo gấm hoa màu đen may theo kiểu đơn giản nhưng nó rất hợp với thân hình thanh mãnh và quyến rũ của . chỉ đeo đôi bông tai, sợi dây chuyền bằng cẩm thạch màu xanh lá cây và khoác chiếc khăn choàng cổ màu đỏ. giật tay mình ra khỏi tay quan án và rít lên: - Đó là trả thù của gã đàn ông họ Tào! Làm sao mà dám vu khống cha tôi! Tôi ghét ! dậm mạnh đôi chân nhắn của mình sàn nhà. - Bình tĩnh nào, Phong! – Địch công cộc lốc – Hãy ngồi xuống và uống tách trà. - Tôi cần! – ngắt lời – Tôi chỉ muốn cho ông nghe lần và chỉ lần này thôi, là cha tôi chẳng dính dáng gì đến cái chết của Tào Quang. Hoàn toàn dính dáng, ngài nghe chưa? Hoàn toàn dính dáng gì cả chứ phải như cái con cóc già ghê tởm buôn đồ cổ vu khống. Và ngài giùm với cái gã họ Tào là tôi bao giờ muốn nhìn thấy ta lần nữa, bao giờ! Và tôi Khởi Vu Phổ, tôi kết hôn với ta càng sớm càng tốt mà chẳng cần tên họ Tào hay bất cứ ai làm mai mối! Đó là tất cả! - là ấn tượng! – quan án nhàng – Tôi dám cá rằng cho Viện sĩ trận nhớ đời với cái lưỡi của ! định bỏ , nhưng khi nghe những lời vừa rồi dừng lại và nhìn quan án với ánh mắt rực cháy, gằn giọng hỏi: - Ý ông là gì? - Phải – Địch công dịu dàng – vụ va chạm sông là lỗi của các thuyền phu của Viện sĩ và nó làm cho về nhà chậm trễ mất đêm, phải thế ? Tôi thấy rằng phải là quá rụt rè nên tôi nghĩ là cho Viện sĩ bài học nhớ đời. hất đầu ra sau và khinh khỉnh : - Ngài hoàn toàn sai! Ông Lý xin lỗi tôi như quý ông lịch thiệp và tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông ta. vội vã bước xuống bậc thềm phía trước và biến mất trong những khóm hoa trúc đào.