1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bí mật độc quyền - Nguyên Viện

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương thứ chín
      Hồ ly bé, mày xem, khi nào hoàng tử mới có thể nhìn ta?

      [​IMG]

      Tề Duy Đức cùng Cole vội vàng chạy đến bệnh viện, Tề Duy Đức nghĩ đến ngoại trừ con trai, ngay cả vợ cũng ở đó.

      “Carleen, sao em lại ở đây?” Ông nghi hoặc hỏi, nhìn vợ, lại nhìn về phía con, chau mày.

      “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao Bối Nhã lại xảy ra tai nạn xe cộ? Các người làm gì nó?” Ông nghiêm khắc chất vấn, tức giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng.

      Tề Thiên Kiêu đáp lời, dựa vào tường, âu phục người dính đầy vết máu.

      ôm lấy An Bối Nhã nằm mặt đất, điên cuồng gào thét, bắt người ta gọi xe cứu thương, mà máu chảy người ngày càng nhiều, mặc kệ làm thế nào cũng ngừng được, khuôn mặt nhắn đầy mồ hôi và máu dần dần tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng dần yếu ớt, khiến đôi tay to ôm lấy khỏi run rẩy.

      nắm chặt tay, kinh ngạc nhìn phòng cấp cứu, hề quan tâm đến lời của Tề Duy Đức, toàn bộ tâm trí của đều đặt lên người An Bối Nhã.

      Thấy con trai như vậy, Tề Duy Đức biết cạy được câu nào từ miệng , lập tức quay đầy nhìn vợ, “Carleen, bà , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Tôi…” Carleen ngập ngừng, bà run rẩy, đối mặt với câu hỏi của chồng, ánh mắt bà lóe lên tia chột dạ.

      Nhìn ra khác thường của vợ, mặt mày Tề Duy Đức càng nhăn chặt hơn, “Carleen, chẳng lẽ tai nạn xe cộ của Bối Nhã có liên quan đến bà sao.”

      phải! Đừng quản chuyện của tôi!” Carleen vội vàng : “Ai bảo nó muốn mắng con trai tôi chứ, tôi tức giận quá mức mới có thể đẩy nó. Là nó tốt, nó nên đứng ở rìa đường cái, ai biết xe đột nhiên vọt tới, đây vốn phải lỗi của tôi, là —- “

      cái tát cắt ngang lời bà.

      Carleen giật mình sững sờ mà bụm má, thể tin được nhìn chồng.

      Đây là lần đầu tiên đánh bà, trước kia cho dù khắc khẩu thế nào, cũng chưa bao giờ đánh bà.

      Nhìn vợ, ánh mắt Tề Duy Đức tràn ngập thất vọng, “Carleen, tôi nghĩ bà chỉ là tùy hứng, chỉ là sĩ diện, tôi biết tình cảm vợ chồng chúng ta tốt, đây là lỗi của tôi, là tôi đối xử tốt với bà, tôi hiểu phẫn nộ của bà, hiểu oán hận của bà, cho nên chỗ nào tôi cũng nhường nhịn, bởi vì trong lòng tôi, tôi vẫn nhớ năm ấy ngồi bên cửa sổ, mỉm cười hồn nhiên với tôi”

      “Ông xã…” Carleen cắn môi, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy chồng vậy với bà, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chồng biểu lộ ánh mắt thất vọng với bà, điều này khỏi khiến bà bối rối, bà cảm thấy mình làm sai, chồng bà bao giờ có thể như lúc đầu với bà nữa.

      “Carleen, bà làm tôi rất thất vọng.” Ông chưa từng ra những lời như vậy với vợ, đây là lần đầu tiên.

      “Ông xã, tôi…” Carleen che miệng, lại nhịn được mà vành mắt ngấn lệ, bà thầm thấy ân hận, chỉ là Tề Duy Đức cũng muốn nghe bà nữa.

      Ông như già mười mấy tuổi, mệt mỏi mà nhắm mắt lại, thân thể hơi loạng choạng.

      “Tước gia!” Cole vội vàng đỡ lấy ông.

      “Ông xã!” Carleen cũng khẩn trương tiến lên, “Ông xã, ông sao vậy?”

      “Tước gia, tiểu thư sao đâu.” Cole trấn an ông.

      Tề Duy Đức khoát khoát tay, từ từ nhắm hai mắt lại, trầm mặc chờ đợi.

      Carleen đứng bên, biết ông xã thực tức giận với mình, bà dám lên tiếng, hiểu bản thân quá đáng.

      Bà ghét An Bối Nhã, nhưng chưa bao giờ muốn hại chết .

      Tề Thiên Kiêu nhìn cha mẹ cãi vã, vẫn nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, trái tim chậm rãi thắt chặt theo nhịp thời gian trôi.

      thể có chuyện gì, thể!

      “Bối Nhã. . . An Bối Nhã!” nâng bước chân cứng ngắc, tới trước cửa phòng cấp cứu, đưa tay ra sức đập.

      “An Bối Nhã! được phép có chuyện gì cả! An Bối Nhã! Tôi cho phép có chuyện! Tôi cho phép!” gào thét đến khàn cả giọng.

      “Thiếu gia, cậu đừng như vậy.” Cole vội vàng kéo , “Thiếu gia, cậu làm vậy gây trở ngại cho bác sĩ cấp cứu.”

      Tề Thiên Kiêu đẩy ông ra.

      “An Bối Nhã…” vốn định tiếp tục gào thét, lại nhìn thấy đèn phòng cấp cứu tối , ngực đập nhanh.

      “Bác sĩ, ấy sao vậy? ấy có việc gì đúng ?” Túm lấy bác sĩ, Tề Thiên Kiêu sốt ruột hỏi.

      “Người bệnh qua cơn nguy hiểm, trước mắt còn gì đáng ngại, nhưng hai chân ấy chịu va đập mạnh, thương tổn tới xương đùi, tạm thời thể lại được, phải tiến hành phục hồi chức năng, ngoài ra, bệnh nhân mang thai hai tháng, xin lỗi, thể giữ lại đứa trẻ.”

      “Mang thai?” Tề Thiên Kiêu giật mình sững sờ nhìn bác sĩ, thể tin được mà lẩm bẩm, ấy mang thai…”

      “Đúng vậy, đợi chúng tôi chuyển ấy đến phòng bệnh, mọi người có thể vào phòng thăm ấy.” Bác sĩ xong, lập tức gật đầu rời khỏi.

      Tề Duy Đức lập tức giáng cho con trai cái tát.

      Tề Thiên Kiêu lên tiếng, lẳng lặng đứng yên.

      Tề Duy Đức vẫn vô cùng tức giận, lại cho nó thêm cái tát.

      “Ông xã, được rồi! Đừng đánh nữa.” Carleen vội vàng giữ lấy tay ông.

      “Chắc mày cao hứng lắm nhỉ! Khiến Bối Nhã bị thương như vậy, còn sinh non nữa, phải hận nó sao? Bây giờ biến nó thành như vậy, mày vui vẻ chứ!”

      “Ông xã, đừng vậy mà.”

      Tề Duy Đức gạt tay vợ ra, ông khó thở trừng mắt nhìn họ, “Các người đều hận Bối Nhã, đều do Bối Nhã, các người đem tất cả lỗi lầm đổ lên người nó, ai nghĩ rằng nó vô tội, các người thầm chỉ trích nó, thầm mong muốn trút phẫn nộ của bản thân lên người nó.”

      Ông thở sâu, đau đớn kịch liệt mà nhắm mắt lại, , người sai chân chính là tôi, tôi nên đem Bối Nhã về Tề gia, nên để nó thay tôi chịu đựng hết oán giận của các người, dù là các người, hay là tôi, đều ích kỉ như nhau, mà Bối Nhã, lại vô tội mà gánh vác tất cả.”

      “Ông xã…” Carleen sợ tới mức bật khóc.

      Tề Thiên Kiêu vẫn trầm mặc, nhưng hai nắm đấm lại siết chặt


      vô tội, sao biết, sao hiểu, chỉ là để mình nhìn, để bản thân tìm đối tượng để hiểu lầm.

      làm tổn thương, để trút hết đau đớn trong lòng mình, ỷ vào tỉnh của , cho nên hề do dự mà làm tổn thương.

      gánh vác toàn bộ lửa giận của , gánh vác toàn bộ cảm xúc của , mà , lại ích kỉ, ngay cả chút thương, chút quan tâm, cũng dành cho .

      Tề Thiên Kiêu chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ đến lời —-

      cũng chỉ biết trốn tránh thôi sao? có muốn gì cũng luôn , chỉ rụt vào trong cái vỏ của mình, tốt nhất! nên vĩnh viễn co rụt vào, làm kẻ đáng thương !

      hoàn toàn nhìn thấu .

      khát khao cái nhìn chăm chú của cha, mong mỏi có được quan tâm của mẹ, chỉ là kiêu ngạo nên gì hết, lựa chọn phớt lờ, lựa chọn bảo vệ mình.

      Nhưng cuối cùng, người tổn thương, vẫn là .

      , người vô tội nhất.


      **

      An Bối Nhã tỉnh lại, liền biết con mình còn.

      Thời gian hành kinh của từ trước đến nay luôn đúng hạn, liên tục hai tháng tới, cũng lờ mờ đoán được, nghĩ tới còn chưa kịp chứng thực, lại xảy ra tai nạn xe cộ, bé con còn nữa.

      Khi nghe tin, thái độ thực bình tĩnh.

      hỏi bác sĩ về thương thế của bản thân, biết chân mình bị gãy, cần phục hồi chức năng, cần ít nhất năm, mới có thể lại vững vàng.

      Lúc nằm viện, Nick và Y Ti đều tới thăm .

      Y Ti còn khóc bù lu bù loa, dứt khoát mắng ngốc, mắng ngu, bị ấy mắng nhiều nhất, chính là Tề Thiên Kiêu.

      Nghĩ đến Tề Thiên Kiêu, ánh mắt khẽ nheo lại.

      Cho tới giờ vẫn chưa xuất ở phòng bệnh, cũng chưa từng tới thăm .

      Nhưng biết, vẫn đợi bên ngoài, Cole , vẫn ở ngoài phòng bệnh cùng , chờ ngủ, mới có thể lặng lẽ vào phòng, cầm tay .

      ra hề ngủ, biết tiến vào, tiếng động nắm lấy bàn tay .

      mở mắt, trước mắt lúc này, muốn thấy , dường như cũng hiểu được, cho nên xuất trước mặt lúc thanh tỉnh.

      Lần này, thương tổn chồng chất.

      hận, vì đây là lựa chọn của , là do cố chấp nên tạo thành tất cả mọi chuyện, hối hận, vẫn .

      Chỉ là, mệt mỏi.

      bây giờ, mệt mỏi.

      Lúc này, muốn đối mặt với , muốn để chính mình hận .

      “Bối Nhã”

      Đột nhiên, thanh cứng ngắc từ cửa vang lên.

      An Bối Nhã mở mắt ra, nhìn về phía Carleen đứng ngoài cửa.

      “Tôi có thể vào ?” Carleen căng thẳng nở nụ cười với .

      “Vâng!” An Bối Nhã gật đầu.

      Carleen vào phòng bệnh, nhìn An Bối Nhã. Bà mím mím môi, có chút mất tự nhiên, hồi lâu, bà mới mở miệng, “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, là tôi hại cháu sinh non, tôi biết nhiều câu xin lỗi hơn nữa cũng chẳng có ích gì, chỉ là, tôi thực vô cùng xin lỗi.”

      Có lẽ cao ngạo như bà, đây là lần đầu tiên mở miệng xin lỗi với người khác.

      Là lời của chồng đánh cho bà tỉnh lại, bà mới hiểu kiêu căng và tùy hứng của mình gây ra bao nhiêu sai lầm lớn, bà chỉ khiến con mình tổn thương, bà còn làm hại vô tội.

      “Bối Nhã, tôi biết mình được tha thứ, chỉ là tôi…”

      “Cháu tha thứ cho .” An Bối Nhã mở miệng, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Carleen, mỉm cười “Carleen, cháu trách .”

      “Cháu…” Carleen thể tin được, kích động hỏi lại: “Bối Nhã, cháu, cháu trách tôi? tha thứ cho tôi?”

      “Vâng!” An Bối Nhã gật đầu, “Carleen, cháu có thể hiểu được oán hận trong lòng , cũng hiểu nỗi đơn của , lần này là chuyện bất ngờ, ai mong muốn cả, cần tự trách mình.”

      “Tôi…” Carleen che miệng lại, nén những giọt nước mắt chực trào, bà cầm tay An Bối Nhã, “Bối Nhã, thực xin lỗi, thực rất xin lỗi…”

      “Ấy! Đừng vậy mà” An Bối Nhã cười : “Người ta mà nhìn thấy, lại tưởng cháu ức hiếp bề mất.”

      “Ha…” Carleen cũng bật cười, bà quệt nước mắt, cười nhìn An Bối Nhã, “Bối Nhã, cháu thực tốt.”

      Nhưng trước kia bà lại bị thù hận che kín đôi mắt, thấy bất cứ điều gì, tùy tiện thương tổn những người quanh mình —- gồm cả con của chính mình nữa.

      Nghĩ đến con trai, Carleen cẩn thận mở miệng, “Bối Nhã, Thiên Kiêu nó…”

      “Carleen, gần đây và Tề thúc chung sống có tốt ?” An Bối Nhã thản nhiên ngắt lời bà, cười sang chuyện khác.

      Carleen cũng hiểu được ý , đành phải theo đề tài của .

      “Ừm! Sau khi chuyện ràng, những vướng mắc trong lòng trước đây còn, hơn nữa chúng tôi đều già rồi, tức giận nửa đời người, hận nửa đời người, cũng đủ rồi.” Bây giờ tình cảm giữa bà và chồng dần dần tốt hơn, hề giống lúc trước, như bước tấm băng mỏng.

      “Vậy là tốt rồi.” An Bối Nhã cười híp mắt, lại tiếp tục về vấn đề khác, và Carleen chậm rãi tán gẫu, lại tránh về Tề Thiên Kiêu.

      Chuyện của , hoàn toàn muốn nghe.

      Đêm khuya, Tề Thiên Kiêu vào phòng bệnh.

      ngồi vào ghế, nhàng cầm tay , hôn khẽ lên bàn tay .

      Ánh trăng mềm mại từ cửa sổ hắt vào, loáng thoáng chiếu lên người , say ngủ, cặp mắt luôn nhìn kia giờ đây nhắm chặt.

      biết bây giờ muốn nhìn .

      trách bất kì ai, nhưng lại trách .

      Bởi vì , nên thể dễ dàng tha thứ.

      hiểu, hiểu mà, nên lặng yên gánh vác oán trách của , so với những gì làm với , im lặng trách móc này có là gì đâu.

      Đây là điều cần phải thừa nhận.

      “Nè! Em ổn ?” nhàng mở miệng, thanh khẽ mềm mại, mỗi lúc tới gặp khi mình cứ độc thoại với như vậy.

      ”Bác sĩ , tình hình hồi phục của em tốt lắm, bao lâu nữa là có thể tiến hành phục hồi chức năng rồi, nếu phục hồi chức năng thuận lợi, chưa tới năm là em có thể bộ được.” cười, nhàng gỡ những ngón tay ra, ngón tay đan vào tay .

      vuốt tay , ánh trăng hé lộ, nhìn chăm chú sâu, sau đó nhàng chuyển qua cái bụng bằng phẳng của .

      Nơi đó, từng thai nghén đứa trẻ của họ.

      Nhưng, vì , đứa bé còn.

      rơi giọt lệ nào, nhưng biết, lòng đau hơn so với bất kì ai, khóc, có nghĩa là đau khổ, để bản thân khóc, để bản thân biểu lộ chút yếu ớt nào trước mặt người khác.

      kiên cường của , hiểu hơn bất kì ai.

      biết em trách , vì mà đứa bé còn nữa, em bị tổn thương vì , vết thương của em chồng chất” nhàng thầm , nhìn chăm chú ngủ say.

      “Em , tình của em cũng có lúc mệt mỏi, giờ em mệt mỏi sao? Mệt mỏi đến muốn nữa sao?” cười, con ngươi đen dịu dàng trầm bổng.

      sao, cũng được, sao đâu, em hãy thu lại tình của em !” hiểu mà, sao, cũng sao.

      Từ nay về sau, để vậy!

      , cuối cùng cũng thừa nhận, là , từ rất lâu rất lâu rồi.

      , ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà , lại trầm sâu trong cái nhìn chăm chú của , biết hề nhìn , mới căng thẳng, mới hiểu quan trọng với đến thế nào.

      Chỉ là, lại ngoan cố kháng cự, kiêu ngạo chịu thừa nhận, lòng tự trọng của như con dao hai lưỡi, khiến cả hai người đều bị thương.

      , còn tổn thương sâu hơn nhiều.

      Vết thương trong tim, là cắt, vết thương người, là để lại, , khiến phải trả giá nhiều.

      Tề Thiên Kiêu khỏi đau lòng, nhắm mắt lại, mặt tiến sát vào ngực , nghe tiếng tim đập vững vàng của , nhàng “Bối Nhã, chờ em.”

      Chờ em, nguyện ý lần nữa.



      Ai ngờ, ba ngày sau, khi Tề Thiên Kiêu từ công ty đến bệnh viện, phòng bệnh của An Bối Nhã còn thấy bóng dáng .

      kinh ngạc, vội vàng hỏi y tá.

      Y tá lại người bệnh xuất viện từ buổi sáng, hỏi là ai thực , y tá đó là lão tiên sinh mặc âu phục màu đen có đeo nơ.

      Là Cole!

      Tề Thiên Kiêu lập tức hướng về nhà.

      “Cole đâu?” hỏi người hầu.

      Ai ngờ người hầu lại lắc đầu với Tề, mặt nhăn lại, quyết định tìm cha.

      Nhất định là cha dặn dò, bằng Cole thực thủ tục xuất viện.

      “Cha.” vào nhà kính, thấy cha và mẹ ngồi uống trà, hơi sững sờ, nhưng cũng dò hỏi.

      “Bối Nhã đâu?” chỉ muốn biết tại ở nơi nào.

      “Hỏi làm gì? Trước kia phải con thèm để ý người ta sao? Bây giờ hấp tấp gì chứ?” Uống trà Long Tĩnh thượng hạng, Tề Duy Đức liếc con trai cái.

      Tề Thiên muốn lời vô nghĩa với ông, “Cha, Bối Nhã đâu?”

      biết.” Chậc! Hỏi người khác còn có thái độ này.

      “Cha!”

      “Cha cái gì! Gọi ba!” Tề Duy Đức tò mò : “Nếu con gọi ba, ta cân nhắc xem có muốn cho con biết hay .”

      Tề Thiên Kiêu cắn răng, hạ do dự xuống, lần này cứng ngắc mở miệng, “Ba, Bối Nhã ở nơi nào?”

      Nghe con trai rốt cuộc gọi ba, Tề Duy Đức vừa lòng gật đầu, nhìn sắc mặt căng thẳng của con trai, quyết định chỉnh nó nữa.

      “Ở New York.” Thấy con trai xoay người định , ông mở miệng gọi lại, “Từ từ, đây là thứ Bối Nhã muốn ba giao cho con”

      Ông cầm lấy phong thư bàn.

      Tề Thiên Kiêu lập tức cầm bức thư, đưa tay mở ra.

      Nhìn đến nội dung trong thư, mím chặt môi, khuôn mặt đẹp đẽ tình bất định.

      “Sao? Bối Nhã viết gì?” Tề Duy Đức và Carleen liếc nhau cái, sắc mặt con trai khiến họ vô cùng hiếu kì.

      Tề Thiên Kiêu lời, cất kỹ thư, xoay người rời khỏi nhà kính.

      trở về phòng, đến gian phòng của .

      Trong phòng vẫn bài trí như cũ, chỉ là chủ nhân còn.

      nhắm mắt lại, bên môi gợi lên nét cười khổ.

      nên biết, người phụ nữ kia dễ dàng tha thứ cho sao?

      mở bức thư tay mình ra, nhìn nội dung bên trong, vẻ mặt cực kì bất đắc dĩ.

      Bức thư chỉ có ba chữ ——

      Đừng tìm tôi.
      Pe Mick thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương thứ mười
      Nè! Em vẫn muốn với , đây là bí mật trong lòng em —- Tề Thiên Kiêu, em .

      [​IMG]

      Tề Thiên Kiêu tuân thủ lời , tìm , chỉ yên lặng để người khác điều tra tin tức của .

      biết chuyển tới bệnh viện ở New York, ý chí nghị lực của cứng cỏi, quả nhiên đến năm, quá trình hồi phục chức năng của cũng hoàn thành.

      Sau đó, đến chi nhánh công ty ở New York, mỗi bộ phận làm việc ba tháng, dùng năng lực của bản thân để đồng nghiệp thừa nhận , sau khi tới đó, doanh số bán hàng hằng năm của chi nhánh công ty tăng cao.

      tại, là giám đốc điều hành của chi nhánh công ty, mặc dù mới hai mươi lăm tuổi, nhưng khôn khéo giỏi giang, quản lý công ty vô cùng tốt.

      Ngay cả tạp chí thương mại cũng phỏng vấn , dù sao tuổi trẻ như vậy, phương đông làm giám đốc điều hành cũng hiếm thấy.

      Duyên phận với nam giới của cũng tốt lắm —- ngại cái này, bây giờ, tự tin xinh đẹp, chói mắt như ánh mặt trời, đẹp đến kinh người.


      Tề Thiên Kiêu nhìn tấm ảnh tay.

      Cách mỗi tháng, ảnh chụp của được gửi đến tay , mỗi góc độ đều là ảnh chụp lén, chỉ có thể nhờ vào những thứ như vậy nhìn .

      Trong ảnh chụp, từ xe bước ra, người đàn ông giữ chặt tay , hơi ngạc nhiên, quay đầu, nụ hôn của người đàn ông đúng lúc dừng môi .

      nhận ra tên kia —- Jess, tên nhóc nhà Brown.

      Gần đây thường chung với Jess, ngay cả báo chí tạp chí cũng đưa tin về chuyện xấu của hai người, khiến vừa nhìn liền thấy chướng mắt.

      So với đào hoa rực rỡ của , năm năm này trái lại chút mảy may gợn sóng, việc hủy bỏ đính hôn với Lina tuy rằng gây chấn động lớn chút, nhưng trả lời bất cứ điều gì, dần dà, mọi chuyện cũng phai nhạt .

      tập trung vào nghiệp, coi như thấy những thương nhớ nhung mình, năm năm qua, ngay cả chuyện phong nhã cũng có.

      , ngược lại rất sung sướng ha!

      Tề Thiên Kiêu nhếch môi, dứt khoát muốn xé vụn bức ảnh trong tay, muốn bắt sống tên nhóc nhà Brown rồi làm thịt.

      “Đáng thương chưa kìa! Lại nhìn ảnh chụp rồi” Tề Duy Đức vào thư phòng, ông ngậm tẩu thuốc, ung da ung dung.

      Tề Thiên Kiêu muốn để ý đến ông. Từ sau khi An Bối Nhã rời , mỗi khi nắm được cơ hội, ông cười nhạo con trai mình.

      Nhìn đứa con sắc mặt khó coi, trong lòng Tề Duy Đức hừ lạnh.

      Đáng đời, lúc người ta ở biết trân trọng! Bây giờ người ta chẳng cần rồi! Hối hận sâu sắc? còn kịp nữa!

      Tề Duy Đức nhả khói, con trai để ý tới ông, ông cũng chẳng hề gì, tự mình ngồi vào ghế, vô cùng dương dương tự đắc mà lẩm bà lẩm bẩm, “Nghe gần đây tình cảm giữa Bối Nhã và con trai nhà Brown tốt lắm, thực tồi, ba cũng thích tên nhóc nhà Brown kia, ít nhất so với tên vô lại nhà ta tốt nhiều!”

      Ông liếc con trai cái, gõ gõ tẩu thuốc, “Dù con có làm thế nào chăng nữa mọi chuyện cũng thay đổi đâu, Bối Nhã người ta sớm muộn gì cũng là của nhà Brown thôi”

      “Ông xã, ông khỏe lắm rồi đấy!” Carleen ở cửa chợt nghe lời như xát muối của chồng, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, tiến vào giúp con.

      Năm năm nay tình cảm giữa bà và chồng ngày càng tốt, bà hạ điệu bộ xuống, chủ động giải thích với chồng, mà chồng cũng bắt đầu lại với bà.

      Lúc này bà mới biết trước đây của Bối Nhã đúng, bà chưa từng trả giá hay cố gắng gì cho cuộc hôn nhân này, bà chỉ biết kiêu ngạo mà cố giữ thể diện, mãi đến lúc bỏ kiêu ngạo xuống, bà mới biết bà nhận được nhiều hơn.

      Bà cũng cố gắng xây đắp tình cảm với con, còn như trước, lạnh nhạt như băng, chút mến.

      Đương nhiên, nếu Bối Nhã ở đây càng tốt hơn.

      “Sao nào? đâu có sai.” Tề Duy Đức hừ lạnh, “Đúng rồi, vừa nãy ai gọi điện tới vậy?”

      Carleen liếc về phía con, “Là nhà Brown.”

      Bà thấy lông mày con trai khẽ động.

      “Nhà Brown? Gọi tới làm gì?” Tề Duy Đức hỏi, thấy con trai cau mày, ông liền vui mừng trong lòng.

      Carleen lại do dự, …” Bà lại nhìn con, “Bọn họ gọi tới, muốn để Bối Nhã và con trai họ đính hôn trước.”

      Tay Tề Thiên Kiêu chậm rãi siết chặt, bức ảnh bị vo thành nắm.

      “Đính hôn?” Tề Duy Đức kinh ngạc hoảng hốt, “Nhanh vậy sao? Em gọi điện hỏi Bối Nhã chưa? Ý nó thế nào”

      Rồi! Đương nhiên là em gọi rồi, Bối Nhã , nó có ý kiến…”

      Rầm!

      Trong nháy mắt Tề Thiên Kiêu đứng bật dậy, ghế dựa dưới thân vì động tác đột ngột của mà đổ ra sau, câu, rời khỏi thư phòng.

      Con trai rồi, Tề Duy Đức liền vui vẻ cười to.

      nha!” Carleen vui nhìn chồng, nhưng cũng nhịn được mà khẽ cười, “Đùa giỡn con như vậy có được ?”

      “Có gì được!” Tề Duy Đức hừ tiếng, hoàn toàn nản với con trai, “Bằng để nó tiếp tục nhìn ảnh chụp năm năm nữa à?”

      vô dụng, Bối Nhã bảo nó đừng tìm liền thực tìm, thế mà là đàn ông à?

      “Nó có thể chờ, lão già này cũng thể chờ.” Ông vẫn còn muốn ôm cháu mà!

      Đây là, Tề Duy Đức giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười rộ lên.

      “Sao thế?” Tràng cười của chồng khiến Carleen cảm thấy ù ù cạc cạc.

      “Carleen này, nghĩ trước đây Bối Nhã câu với .”

      gì cơ?”

      Tề Duy Đức cười ha ha, nháy mắt mấy cái với vợ, “Con bé , nó sợ là đến lúc đó đứa con ngu ngốc nhà ta khóc lóc cầu xin nó trở về.”




      “Cám ơn đưa em về” An Bối Nhã quay đầu mỉm cười với Jess, mở cửa chuẩn bị xuống xe.

      “Bối Nhã.” Jess giữ chặt tay , thâm tình nhìn , “Ngày mai là cuối tuần, có muốn ra ngoài chơi , tới đón em?

      “Jess.” An Bối Nhã hơi nhíu mày, thẳng thắn chuyện với Jess rồi, bọn họ có thể làm bạn, chỉ có thể làm bạn, có cái khác.

      Thế nhưng Jess vẫn buông tha, mặc kệ mấy lần, vẫn kiên trì theo đuổi .

      “Bối Nhã, đừng từ chối được ?” Jess nắm chặt tay , biết trong lòng em có người khác, nhưng quan tâm, có tự tin, có thể khiến em quên .”

      Quên ?

      Nếu có thể dễ dàng như vậy, sống đến hai đời, trong lòng lại chỉ có người đàn ông.

      An Bối Nhã rút tay ra, mỉm cười với Jess, biết mình nhiều hơn nữa cũng vô dụng, xuống xe, hướng về phía Jess vẫy tay.

      “Bái bai”

      “Bối nhã, từ bỏ đâu.” Jess kiên định với .

      gì nữa, chỉ vẫy tay, sau đó vào căn hộ.

      đến trước thang máy, rút thẻ chip ra quẹt cái, cửa thang máy mở ra, bước vào.

      Khu nhà này bố trí thang máy cho từng nhà, từng thang máy chỉ đến được tầng lầu của mình, mỗi căn hộ có thẻ chip riêng, ngoại trừ bản thân, ai có thể vào phòng ốc của mình.

      Hơn nữa có bảo vệ trông coi hai mươi bốn giờ, môi trường xung quanh thanh tịnh và tươi đẹp, tuy bảng giá cao, nhưng vừa rao bán bị tranh hết sạch.

      Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt chính là gian rộng lớn, cửa thang máy, cũng là cửa phòng ở.

      An Bối Nhã nhướng mày, ra khỏi thang máy.

      Nghe tiếng mở cửa, người đàn ông đứng trước cửa sổ xoay người, hai người yên lặng nhìn nhau, câu.

      lát sau, An Bối Nhã tiến vào phòng, ném túi tắm lên sô pha, ung dung bình thản nhìn .

      “Sao lại đến?” hỏi vào bằng cách nào, căn hộ này là do Tề thị rao bán, mà tầng lầu ở này vốn thuộc về .

      Thẻ chip có hai cái, thẻ dùng, là cầm .

      Tề Thiên Kiêu bình tĩnh nhìn — tuy sớm nhìn thấy bộ dáng tại của qua ảnh chụp, nhưng mà, cái đó vẫn giống thực.

      đẹp hơn trong ảnh, vẫn là mái tóc ngắn mong mỏng, mặc quần áo sáng màu, khuôn mặt biểu lộ nét tự tin, cao ngạo trong mắt vẫn thay đổi, nét bất tuân khi nhìn vẫn thế.

      như vậy, khiến lòng rối loạn.

      lời nào, An Bối Nhã chẳng lên tiếng, tới quầy bar, rót cho mình ly rượu Rum, sau đó xoay người dựa vào quầy, vừa uống rượu vừa nhìn .

      còn tưởng muốn cả đời như tên biến thái rình rập trong bóng tối, cầm tấm ảnh của , giống kẻ đáng thương như si ngốc nhìn .

      Năm năm gặp, còn tưởng vĩnh viễn xuất .

      Hồi lâu, Tề Thiên Kiêu rốt cục mở miệng, “Con trai nhà Brown đưa em về nhà?”

      thấy từ xe bước ra, chẳng lạ gì chiếc Porsche kia.

      “Đúng vậy!” Lắc lắc chén rượu, An Bối Nhã gật đầu.

      “Em thích ?”

      An Bối Nhã chống nạnh, suy nghĩ chút, sau đó nhếch môi, ghét.”

      “Em ?”

      “Hừm… thử xem?” lại đáp, cười hỏi lại.

      Em đồng ý đính hôn với ?”

      Đính hôn? Có à? Sao biết nhỉ?

      An Bối Nhã nhìn , nhìn chăm chú, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng.

      Chẳng lẽ nghe tin và Jess đính hôn, cho nên mới đến New York?

      Vậy nếu có chuyện đính hôn, tới sao?

      “Ưm…” rũ mắt uống rượu, trả lời.

      Nhưng trả lời trong mắt Tề Thiên Kiêu cũng giống như ngầm thừa nhận, lửa giận luôn kiềm nén rốt cuộc thiêu đốt hoàn toàn.

      về phía , thô bạo ôm .

      “A!” Chén rượu tay rơi xuống, làm bẩn thảm lông tơ màu trắng sàn, mất hứng nhíu mày, “Tề Thiên Kiêu!”

      Tấm thảm này vất vả lắm mới tìm được, rất thích mà!

      Tề Thiên Kiêu dùng sức giữ chặt người , con mắt giận dữ nhìn thẳng , “ cho phép, cho phép của , em thể lấy ai hết!”

      là ai hả?” An Bối Nhã trừng , phép tắc : dựa vào cái gì mà quản tôi? là gì của tôi chứ? Ngài Tề!”

      …”

      An Bối Nhã đẩy ra, nâng cằm, cao ngạo nhìn , “ sao nào? Giống như tên lưu manh vào nhà người ta, mấy lời chả ra đâu vào đâu, quái gở, thưa Tề, phải rất khinh thường tôi sao? phải bảo tôi đừng sao? phải bảo tôi là loại con thấp hèn dâng tới tận cửa sao?”

      lấy lời của từng cái từng cái trả lại cho .

      Tề Thiên Kiêu còn lời nào để , chỉ có thể lặng im.

      “Tại sao gì? câm điếc à!” An Bối Nhã lại đắc lý bất nhiêu nhân.*

      (Tục ngữ ý chỉ việc trong tranh chấp chỉ cần có lý lẽ nhượng bộ.)

      Rất xin lỗi.” đột nhiên mở miệng câu xin lỗi, con ngươi đen nhìn sâu, thanh hơi khàn, “Bối Nhã, rất xin lỗi.”

      An Bối Nhã lại tiếp nhận, cười lạnh với .

      “Đừng rất xin lỗi với tôi, cho là xin lỗi có ích gì sao? cho là xin lỗi có thể bù đắp tất cả sao? cho là xin lỗi, có thể giảm bớt thương tổn của tôi sao? cho là xin lỗi, đứa bé của tôi trở về sao?”

      “Bối Nhã…”

      “Đừng gọi tôi.” An Bối Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn , , tôi muốn nhìn thấy .”

      xoay người đưa lưng về phía .

      Tề Thiên Kiêu bỏ , dang tay ôm lấy .

      “Tề Thiên Kiêu!” giãy giụa, lại đẩy được tay ra, tức giận tới mức dùng chân đá , cắn , lại chỉ nhận được cái ôm càng dùng sức của .

      “Thực xin lỗi, Bối Nhã, thực xin lỗi…” ngừng bên tai .

      ngừng, chỉ là ngừng giãy dụa, đá đánh cắn , cánh tay toàn là vết cắn do để lại, thâm tím rớm máu.

      , còn xin lỗi bên tai .

      chậm rãi dừng động tác, vừa mới kích động nên ngực phập phồng ngừng, thở dốc thôi.

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

      Tiếng thầm bên tai làm nhắm mắt lại, cắn cắn môi, xoay người, mở miệng cắn môi .

      Môi mỏng bị cắn đến chảy máu, Tề Thiên Kiêu vẫn phản kháng, chỉ trầm tĩnh nhìn , giống như cậu bé phạm lỗi, muốn xin tha thứ.

      nhìn , cúi đầu hướng gáy dùng sức cắn cái.

      ôm , mặc cho cắm, hàm răng cắm vào thịt, mặt đổi sắc, cho dù cắn rất tàn nhẫn, hoàn toàn nề nang gì.

      Rất lâu sau đó, An Bối Nhã mới buông ra.

      Cổ sớm bị cắn đến chảy máu, dấu răng lõm vào sâu.

      “Tôi cần xin lỗi.” Khuôn mặt cười oán hận, cúi đầu .

      “Ừm!” đáp .

      “Vì sao bây giờ mới tới tìm tôi?”

      “Em bảo đừng tìm .” Giọng chứa chút uất ức. bảo đừng tìm , đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

      Lời lại rước lấy nhát cắn của .

      lại nghe lời như vậy từ bao giờ thế?” Bảo đừng tìm liền thực tìm, trước kia bảo , sao lại nhỉ!

      “Thực xin lỗi…” Nhận lỗi lại rước lấy nhát cắn tức giận của .

      “Cũng bảo đừng giải thích mà!” phải nghe lời sao? Bây giờ lại nghe lời rồi.

      Tề Thiên Kiêu há mồm, lại yên lặng đem những lời muốn nuốt vào, biết cáu kỉnh với , sao, để ầm ĩ.

      Chỉ cần chịu để ý đến , tùy cho cắn.

      phải lỗi của .” lát sau, An Bối Nhã rầu rĩ .

      “Ừm!” biết chỉ chuyện đứa bé, ánh mắt lên ý dịu dàng.

      này, từ trước đến nay sẵn sàng đổ lỗi cho .

      “Năm năm, có nhớ tôi ?”

      “Có!” Rất nhớ rất nhớ.

      “Có làm chuyện xấu ?”

      có.” Năm năm này nửa phụ nữ cũng dính.

      “Trong nhà ổn ?”

      “Có!” chung sống với ba mẹ tồi, tuy rằng ông cụ bất cứ lúc nào có cơ hội cũng lạnh lùng trào phúng, nhưng ông cũng lớn tuổi rồi, so đo với ông.

      chỉ biết có thôi à?” hài lòng đấm .

      nở nụ cười, “Bối Nhã, gả cho nhé?”

      ôm cổ , lời nào, mà cũng vội, liền ôm , lẳng lặng chờ đợi.

      Rất lâu sau, mới cúi đầu bên tai “Được.”

      Rồi ôm chặt — hoàng tử của .
      Pe Mick thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Vĩ thanh
      (Khúc nhạc cuối cùng)

      Hoàng tử tự cao tự đại kia sống tại tòa lâu đài của mình, xung quanh là quốc vương ngoan cố, hoàng hậu kiêu ngạo, còn có công cả chúa xinh đẹp.

      , là phù thủy xấu xa luôn dõi theo hoàng tử.

      hoàng tử — tuy rằng hoàng tử kia cá tính tồi tệ, miệng lưỡi cay nghiệt, hơn nữa chỉ biết trưng ra khuôn mặt như tảng băng.

      Nhưng biết, hoàng tử rất đơn độc, luôn nhìn , hiểu quạnh của .

      muốn phải đơn nữa, muốn thuộc về .

      Để có được , tiếc gì hết.

      quyến rũ , dùng hết sức có thể mà quyến rũ .

      khiến hoàng tử hứng thú, nhìn dáng vẻ thích rồi còn giả bộ của hoàng tử, cười trộm sau lưng.

      giăng cái lưới, là con mồi trong lưới của .

      muốn chú ý, muốn cho biết, phải chỉ có . như gần như xa, khiến chẳng thể nắm bắt được .

      ôm hoàng tử, cố ý để cửa hé mở, cho hoàng hậu cao ngạo thấy.

      chịu nổi việc hoàng tử trốn tránh trong lớp vỏ của bản thân, tòa lâu đài yên lặng như như dây cung kéo căng, tự động chặt đứt dây cung.

      muốn dồn ép , muốn thể trốn tránh được nữa, muốn nghiêm túc nhìn

      Dù cho, phù thủy xấu xa cũng bị thương.

      Liếm miệng vết thương, chờ đợi —

      Chờ đợi, hoàng tử gõ cánh cửa nơi , chờ đợi, hoàng tử tự mình tìm đến, chờ đợi, tự lọt lưới.

      , buộc chặt dây, nhìn con mồi cuối cùng cũng bắt được — -thả.

      Tề Thiên Kiêu lẳng lặng nhìn nhật kí tay, sắc mặt bình thản.

      xem gì thế?”

      An Bối Nhã đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày nhìn .

      Tề Thiên Kiêu ngẩng đầu—- mặc áo cưới màu trắng, lộ ra bả vai mảnh khảnh, dưới làn váy trắng ngắn bồng bềnh, là đôi chân xinh đẹp khiến đàn ông dừng bước.

      Hôm nay là ngày bọn họ kết hôn.

      Tề Thiên Kiêu buông nhật kí. Bản nhật kí này đột nhiên xuất bàn , biết, là để đó, muốn cho hiểu, làm gì.

      Sau đó, xem phản ứng của .

      có gì.” về phía , ôm dâu của , nhìn ánh mắt bướng bỉnh của , cười, từ từ cúi đầu.

      “Này! Cưng ơi, em chưa nhỉ?”

      “Chưa.” Hôm nay chưa mà.

      thế à?” khẽ, hôn lên cánh môi mềm mại, “ em, phù thủy hư hỏng của .”

      Hoàng tử thuộc về công chúa, mà thuộc về — phù thủy của .
      Pe Mick thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bí mật độc quyền
      bí mật khác 】

      [​IMG]

      Tề Thiên Kiêu mở cửa phòng, trời vừa hửng sáng, những tia nắng ban mai chiếu vào từ cửa sổ sát đất, yên lặng khúc xạ từng mảng sáng tối sàn.
      Lọt vào tầm mắt tưởng niệm là giường đôi sạch gọn gàng, bàn trang điểm thanh nhã, tủ quần áo màu trắng, giá sách ngăn nắp, bên giá sách là bàn sách làm bằng gỗ thô, phía đặt chiếc laptop, ống đựng bút, mấy quyển sách rất dày, ít đồ vật , còn có khung ảnh.
      Phòng sạch , có thể thấy luôn được quét tước đúng hạn, chỉ là khiến người ta có cảm giác trống rỗng, tựa như có người ở.
      Bởi vì chủ nhân của gian phòng, ra tám năm rồi.
      bước vào phòng, nhàng đóng cửa lại, đến trước bàn học, cúi đầu nhìn khung ảnh bàn.
      khung ảnh nhìn thẳng vào , tóc ngắn mong mỏng, khuôn mặt thanh tú như cười như , bên má phải có lúm đồng tiền nho , ánh mắt sáng ngời vì tươi cười mà cong cong.
      cũng nở nụ cười, đưa tay đặt những đóa hoa bách hợp trắng còn đọng sương trước khung ảnh, nghe , đây là loài hoa thích nhất.
      “Nè! Cái này mới hái ở vườn hoa đấy, có thích ?”
      cười hỏi, lấy nụ cười của trong khung ảnh làm câu trả lời, trong mắt là dịu dàng chút giấu diếm, còn có nét nhớ nhung nhàn nhạt.
      Ngồi vào ghế, mở ngăn kéo, lôi từ trong ngăn mật ra quyển nhật kí dày, ngoài bìa có chút cũ kỹ, trang giấy cũng ố vàng, có thể thấy được bị lật xem rất nhiều lần, nhưng được giữ gìn rất tốt.
      Bản nhật kí này, là khi sắp xếp di vật của , bỗng nhiên phát được.
      vuốt nhật kí, nghĩ tới chủ nhân của nó.
      Hôm nay, là ngày giỗ của .
      Người kia, lại như vậy, dùng phương thức bất ngờ đến thế, ra .
      chưa từng nghĩ rằng ra như thế, nghĩ rằng, họ đối chọi gay gắt cả đời, tuy là, luôn với , hy vọng biến mất vĩnh viễn.
      Nhưng ngờ thực tan biến, ngay trước hôn lễ của bao lâu.
      Máy bay rơi, chẳng tìm thấy chút hài cốt, vào lễ tang, chỉ có thể thay thế bằng quần áo của khi còn sống.
      Ngày hạ táng , bầu trời u tối, mưa phùn lất phất bay, đứng trong đám người, nhìn cha đau đớn, nhìn bạn tốt khổ sở, còn có bạn bè , cấp dưới của , tất cả đều thương cảm vì ra của , chỉ có , nửa giọt nước mắt cũng rơi.
      Khi đó, vẫn tin, cứ ra như thế.
      Người phụ nữ kia, nghĩ dù bất cứ chuyện gì cũng thể đả kích , thể khiến biến mất trước mặt , nhưng chẳng thể ngờ… lại dùng phương thức đột ngột thế, rời khỏi mọi người.
      Khi biết tin rơi máy bay, trong lòng chẳng có chút vui mừng, ngoại trừ khiếp sợ, trong lòng còn có loại cảm giác nên lời.
      Kỳ , vẫn hiểu vô tội —— kể cả là bất hòa giữa cha và mẹ, hay việc cha vẫn luôn đối xử lạnh lùng nghiêm khắc với .
      Nhưng lại trút hết hận thù lên người , ích kỉ mà vui vẻ, đối xử với , cũng chưa từng có chút hòa nhã nào.
      Biết ra , mới giật mình tỉnh ngộ, hà khắc với .
      Chỉ là, cũng muộn rồi.
      Rũ mắt xuống, mở nhật kí, lật từng tờ từng tờ, cẩn thận nhìn mỗi câu mỗi chữ bên trong —— cho dù sớm ghi tạc trong đầu, cần nhìn, cũng có thể thuộc lòng tuôn ra.
      Nhật kí viết hàng ngày, có đôi khi thậm chí mấy tháng mới viết trang, vô cùng tùy hứng, tựa như chủ nhân của nó vậy.
      Cuối cùng, ánh mắt , dừng ở dòng chữ cuối cùng của nhật kí ——
      Tề Thiên Kiêu, em .
      nhớ , trước kia khi nhìn thấy câu này, trong lòng rung động.
      chưa hề nghĩ rằng, thương , dù sao chưa đối tốt với bao giờ, khi hai người chạm mặt, cũng luôn khắc khẩu, chưa từng hòa thuận ngồi xuống trò chuyện với nhau.
      nghĩ cũng như thái độ hận thù của với , nhất định cũng rất căm ghét , bởi luôn dùng thái độ cao ngạo đối diện với , mỗi khi hai người giằng co, cũng hề lép vế, thái độ thậm chí còn kiêu căng hơn cả , nhanh mồm nhanh miệng, khiến lần nào cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
      là kì quái, ràng tám năm rồi, nhưng vẫn nhớ rành rành dáng vẻ ngang ngược của , khi đối mặt với , luôn vênh cái cằm , phục mà giằng co cùng .
      Bây giờ ngẫm lại, như vậy, đáng .
      nhìn mỉm cười trong ảnh. Từ từ vươn tay, đầu ngón tay mơn trớn nụ cười kia, mơn trớn ánh mắt nhìn chăm chú kia, lâu, lâu…
      ra, cũng ghét đến vậy, nhớ dáng vẻ tự tin của , đối mặt với bất cứ chuyện gì, luôn mỉm cười ung dung, cho tới tận bây giờ, cũng chưa từng thấy người nào chói mắt như .
      Tuy rằng miệng luôn ghét , nhưng kỳ trong lòng lại tán thưởng , chỉ là khi đó chưa bao giờ thừa nhận điều này.
      Nếu, lúc trước có thể buông xuống thành kiến trong lòng. Liệu kết cục có giống vậy ?
      Cho dù phải người , cũng có thể trở thành bạn tốt, em tốt, chẳng như bây giờ, trong lòng lại có chút tiếc nuối.
      Nhìn nụ cười của , ánh mắt khỏi mịt mờ, cho đến khi giọng mềm mại vang lên ở cửa—-
      “Daddy.”
      nhóc dụi dụi mắt, mặc áo ngủ hồng nhạt, ôm thỏ nhung bảo bối, cắn ngón tay, đứng ở cửa nhìn .
      “Nè! Cục cưng, sao con dậy sớm vậy?” Nhìn bé năm tuổi, Tề Thiên Kiêu đứng dậy, tới cửa ôm lấy bé.
      bé có mái tóc đen, mắt đen, ngũ quan do máu lai nên khá sâu, xinh đẹp như búp bê, bé cười dễ thương với daddy quý nhất, má lúm đồng tiền bên phải mờ mờ lên, phong vận tươi cười lại có vài phần tương tự với trong ảnh.
      Nhìn nụ cười của bé, thần sắc Tề Thiên Kiêu khỏi hoảng hốt.
      còn nhớ khi bé con mở to mắt , ê a cười với , nhìn nụ cười của của con , bất ngờ sửng sốt —— quá giống.
      Ngay cả cha cũng kinh ngạc, hốc mắt đỏ lên sầu não , mà mẹ cũng kích động cầm tay cha —— sau khi ra , mẹ như cũng thông suốt gì đó. Chủ động hòa hảo với cha, cảm tình hai người dần phục hồi, quan hệ giữa và cha cũng căng thẳng như quá khứ nữa, giờ thậm chí còn có thể bình thản với nhau đôi câu.
      Nếu còn ở đây, nhìn thấy tình cảnh này, hẳn là vui mừng lắm nhỉ!
      “Daddy” Thấy daddy ngẩn người, bé mất hứng kéo tay Tề Thiên Kiêu, muốn daddy để ý tới bé.
      “Daddy, Bối Nhã đói bụng.” Bé ôm lấy chú thỏ bảo bối trong ngực, đôi mắt đen xinh đẹp nhìn daddy, “Bé thỏ thỏ cũng đói bụng.”
      Tề Thiên Kiêu hoàn hồn, cười thương với bé con, “Bối Nhã đói bụng à? Daddy pha sữa cho Bối Nhã uống được ?”


      Bối Nhã, là khi bé con sinh ra, đặt tên vì , là hồi ức, cũng là kỉ niệm.
      hi vọng bé cục cưng của mình có thể giống —— thông minh tự tin, chói mắt như ánh mặt trời.
      Lúc đó khi cha nghe gọi tên, cũng vỗ vỗ vai , sau đó dứt khoát gọi bé, “Bối Nhã, Tiểu Bối Nhã, con cũng biết tên con giống tên của con đó, con lớn lên nhất định xinh đẹp, vĩ đại như con vậy”
      Nghe lời của cha, và vợ đứng bên cạnh nhìn nhau mỉm cười.


      “Dạ.” Tiểu Bối Nhã gật đầu vui vẻ cười híp mắt, lúm đồng tiền bên má phải ngọt ngào.
      Tề Thiên Kiêu cũng cười, ôm bé, xoay người, cầm tay nắm cửa, ánh mặt trời chiếu lên khung ảnh, nhìn thấy nụ cười của .
      Nhưng mà…
      Cúi đầu, nhìn nụ cười của bé .
      “Daddy?” Tiểu Bối Nhã chớp mắt, kéo tay áo , “Nhanh lên thôi! Bối Nhã đói rồi!”
      “Được.” đóng cửa lại, bồng bé con thân nhất về phía phòng bếp.
      Trong phòng, làn gió hiu hiu thổi, làm rèm cửa tung bay, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, hoa bách hợp bàn sách tỏa ra mùi hương thoang thoảng trong gió.
      trong ảnh cười , phảng phất như chứa hạnh phúc.

      Toàn văn hoàn

      Mình vừa thích phiên ngoại này, vừa thích.

      thích, chắc mọi người cũng biết… Đây là phiên ngoại về bí mật riêng của Tề Thiên Kiêu. Bối Nhã chết, Tề Thiên Kiêu kết hôn với người khác, có lẽ là Linda…. sống hạnh phúc với gia đình tại của mình, tất cả những gì mà có là chút cảm giác tiếc nuối với em tài giỏi, tốt đẹp nhưng bản thân cư xử tử tế. Cũng phải thôi, trước khi chết, ấy đâu có cố gắng khiến , luôn tự tạo cho mình lớp vỏ bọc cứng rắn, che giấu tình cảm dưới lớp mặt nạ dày, đối chọi với như kẻ thù…

      thế, nhưng thích vẫn nhiều hơn :). Thích cái cảm giác nhàng, thích tia nắng ban mai và làn gió , thích căn phòng đơn sơ mộc mạc, thích cảm giác quạnh và hạnh phúc nhàn nhạt, thích cả bé – con của Tề Thiên Kiêu nữa… Trước đây mình từng nghe người ta , con là người kiếp trước của bố, nếu Bối Nhã trọng sinh, cũng chẳng thể là người của Tề Thiên Kiêu được, nhưng đầu thai vào làm con , có lẽ là để bù đắp tình được đáp lại của chăng? Thế giới mà Bối Nhã sống sau khi chết là gì nhỉ? Là thế giới khác, hay chỉ là giấc mộng ông trời ban cho để tâm hồn được thanh thản?

      ♥~Dập đầu cảm tạ~♥

      AAAAA…. hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, bà con bác hiểu lầm rồi ! Đây là ngoại truyện, ngoại truyện đó, phải kết thúc đâu, truyện HE mà TT_TT

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :