1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Christika47

      Christika47 New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Cho mình hỏi truyện này edit xong có mang vào vip để beta ko ạ

    2. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      103
      Được thích:
      116
      Nàng ơi. Truyện ko edit tiếp nữa à

    3. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      *** Dạo này bận quá cỡ, thực có thời gian các nàng ạ. Xin lỗi nhé.

      CHƯƠNG 151


      Edit: Kim Ngân

      Nếu biết được mục đích của Hồ Nhung, vì việc đoán được hành tung đánh lén của bọn chúng cũng dễ như trở bàn tay. Địa hình Mạc Bắc biến hóa khác nhau, lượng mưa ở các nơi cũng bất đồng, tại chính là năm thời tiết khắc nghiệt nhất, nước khan hiếm nghiêm trọng. Hồ Nhung cũng bắt đầu xâm chiếm rất nhiều nơi. Nhất là khu vực gần các nhánh sông, chính là nơi trọng điểm mà Hồ Nhung tập trung quấy nhiễu.

      Tuy rằng binh lực của Kiêu vương trước mắt đủ, nhưng nếu có thể đoán được trước nơi bị đột kích, sau đó tập trung binh lực cũng có thể ngăn cản được trận.

      Phi Yến đối với khả năng dụng binh của Kiêu vương hề có nghi ngờ gì. Lúc này ở Bắc cương, lại càng làm nàng nhớ lại nhiều chuyện cũ trước đây. giờ kẻ địch của Kiêu vương ngoài tộc Hồ Nhung còn có bộ hạ cũ của Phàn Cảnh ở Bạch Lộ sơn.

      Trong lòng nàng biết giờ Bạch Lộ sơn hẳn là nằm trong tay của Tấn Vương, chắc chắn trở thành mục tiêu bình định chiến loạn của Kiêu vương, nhưng phải đối mặt với những bộ hạ từng sóng vai chiến đấu ngày xưa… Phi Yến bất giác thở dài, vẫn là nên ràng giữa tình cảm cá nhân và đại cuộc, để xử lý cho thỏa đáng.

      Sau khi suy nghĩ xong, Phi Yến quyết định phải ở trong quân trướng, tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho Kiêu vương, cùng với tỉ mỉ chuẩn bị các món ăn để phục hồi sức khỏe.

      Bắc cương chỉ có mấy món đồ ăn đơn giản, rau xanh cũng đơn điệu có món gì đặc sắc. Phi Yến thấy Kiêu vương bởi vì bận rộn quân vụ và lo lắng cho chuyện tình của An Khánh cho nên có khẩu vị gì, nên muốn vì mà làm chút gì ngon miệng.

      Bảo Châu được sắp xếp vào phòng bếp của doanh trại cho nên cũng được đến đây, lại tìm được khối thịt heo tươi ngon. Nàng theo Phi Yến, mang theo vài thị vệ đến những vùng phụ cận của doanh trại ngắt ít ngọn rau dân dã.

      Trong rừng Bắc cương có loại nấm nâu , hương vị cực kỳ ngon.Phi Yến lúc còn ở đây cũng từng được thưởng thức qua mỹ vị này. Nay quay lại đây, đầu lưỡi lại nhất thời nhớ nhung đến hương vị thơm ngon kia.

      Men theo lối cũ sâu vào trong rừng, Phi Yến rất nhanh liền phát ở dưới mấy gốc cây có rất nhiều chân nấm, vì sợ đánh mất hương vị vốn có, cho nên dùng phiến trúc bao bọc rồi nhổ lên, sau đó đặt vào cái làn , Bảo Châu cùng các thị nữ cùng cũng học theo, lâu sau mỗi người đều thu hoạch được đầy cái làn mang theo.

      Đợi đến lúc quay về, nhân lúc còn tươi mới ngâm nước muối cho trôi hết tạp chất, sau đó dùng dao băm chung với thịt heo, cho thêm ít muối cho đậm vị, rồi dùng làm nhân sủi cảo, đợi đến lúc nồi nước bốc hơi lăn tăn rồi bỏ vào nồi hấp cách thủy.

      Lúc Kiêu vương cùng đám người Đậu Dũng thương nghị xong quân vụ trong quân doanh xong cũng vừa vặn đến giờ cơm trưa. Khi gã sai vặt bên người Kiêu vương bưng mâm bánh sủi cảo vào, toàn bộ đại doanh đều bị cỗ mùi thơm lạ lùng bao phủ.

      Thức ăn trong quân doanh thường khó tránh có chút đơn điệu, lúc này vài vị tướng quân ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt như vậy nhất thời có chút thèm thuồng, liều mạng nuốt nước bọt vài cái.

      Kiêu vương thấy thế liền lưu lại bọn họ cùng nhau dùng cơm, đợi đến khi gắp viên bánh sủi cảo lên cắn cái, cỗ nước thịt ngon ngọt ứa ra, làm người ăn hận thể nuốt luôn đầu lưỡi.

      Trong phút chốc mấy người tướng sĩ vạm vỡ cao to trong doanh trướng ai lên tiếng, chỉ chăm chú cúi đầu ăn, đến lúc mâm sủi cảo đầy vào hết trong bụng nhưng vẫn còn cảm giác thòm thèm.

      Phi Yến sớm nghe Kiêu vương mời các vị tướng quân ở lại dùng cơm, trong lòng tính toán thấy mâm đồ ăn kia đương nhiên là đủ dùng, vì thế lệnh Bảo Châu lấy mấy cái đùi dê, dùng dao cắt nhiều chỗ thân đùi, rồi dùng nước tương tự chế từ các món rau dân dã xát lên, quấn lại chặt chẽ, ủ bùn bếp bên ngoài đem nướng lửa lớn.

      lâu sau thịt nướng trong bùn chín. Lại sai người gỡ sạch bùn khô bên ngoài, nhân lúc còn nóng dùng dao cắt lát mỏng vừa ăn.

      Hương vị thịt được chế biến kiểu này ngon dị thường, Kiêu vương lại cho dâng lên mấy bình rượu ngon, ăn uống hồi tất cả cũng no say.

      Nhất thời khẩu vị của mọi người đều được thỏa mãn, mỗi ngày tuy đều được ăn no nhưng mùi vị như ăn sáp khiến cho tâm người được thoải mái. Ở Mạc Bắc chịu dày vò thời gian dài, hiếm khi nào có được lần ăn ngon như thế này, làm cho các nam nhân vô cùng sung sướng, thống khoái còn hơn cả cảm giác đánh giặc thắng trận.Nhất là Kiêu vương, khắc trước còn cuồng phong bão tố khiển trách thuộc hạ, vừa thấy vị thư sinh áo xanh vào doanh trướng, biểu tình diêm vương ngay lập tức trở nên nhu hòa điềm tĩnh.

      thời gian dài, các tướng quân thân cận với Kiêu vương đều đoán ra được thư sinh này chắc chắn là nữ tử nũng nịu, lạ chỗ đó là Kiêu vương cũng chưa từng cho cơ thiếp ở trong phủ đến doanh trại để hầu hạ bên người bao giờ.

      Trong quân tối kỵ nhất là trước khi đánh trận mà thân cận nữ sắc. Tuy rằng trong quân cũng có doanh kỹ hồng trướng, nhưng cũng là vào hồng trướng giải sầu, sảng khoái xong rồi liền trả bạc ngay, ăn bánh trả tiền cũng có khác mấy. Nhưng mỗi ngày đều tá túc ở lều trướng của chủ soái là thỏa đáng, huống chi cho dù là cơ thiếp danh chính ngôn thuận từ vương phủ cũng vạn lần được theo hầu hạ ở doanh trại. Nhưng Kiêu vương giờ có thương tích trong người, các vị tướng sĩ cũng nể mặt có ý kiến gì, nếu may mắn nhờ vậy mà bệnh tình Kiêu vương giảm được đôi chút càng muốn khuyên can, cầu cho được nàng tới đại doanh còn được.

      Chẳng qua sáng sớm khi vào tiền doanh trại họ thấy nữ tử này bận rộn luôn tay luôn chân ở trong phòng bếp của quân doanh, cũng ngờ tài nghệ của nàng lại tốt như vậy, trong lòng nhất thời cảm khái, khó trách Kiêu vương triệu hồi nàng nhập doanh, tay nghề như vậy làm cho người ta lưu luyến.

      Mọi người ở đây cơm no rượu say vừa lúc bên ngoài có người báo, Tiếu Thanh cầu kiến.

      Kiêu vương nhướng mày, lệnh cho mọi người lui ra hết, lại cho người gọi Tiếu Thanh vào.

      Thời gian này Tiếu Thanh thầm quay về Hoài Nam, triệu tập thuộc hạ bố trí, đường truy tra, cuối cùng cũng tra ra được, tâm phúc của Vệ Tuyên thị từng mang theo tiểu nữ tử hôn mê theo thuyền hàng đến Bắc cương.

      Đáng tiếc lúc Tiếu Thanh quay lại đó cũng qua mấy ngày sau rồi, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cứu người, ở bến tàu tra xét truy lùng, cuối cùng chỉ tìm thấy quần áo của An Khánh công chúa từng mặc bị bỏ lại, coi như cũng thu hoạch được gì.

      Căn cứ vào tin tức tình báo, khẳng định là Vệ Tuyên thị mưu đồ bắt có công chúa An Khánh để mang đến Bắc cương. Mà Tiếu Thanh căn cứ vào tin tức truy lùng hai tên tặc phỉ kia, đuổi theo đường đến cửa Kim Môn quan liền bị mất dấu. Tiếu Thanh bất đắc dĩ chỉ có thể quay về gặp Kiêu vương báo cáo tình hình thu hoạch được mấy ngày này.

      Kiêu vương nghe Tiếu Thanh bẩm báo xong liền cau mày.

      Trong lòng vô cùng buồn bực, theo lý Vệ Tuyên thị giờ này hẳn là phải tìm mình đưa ra điều kiện rồi. Nhưng vì sao vẫn chậm chạp có động tĩnh gì?

      Phỏng chừng tin tức Hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ việc của An Khánh công chúa chưa tới tai của ả. Nhưng khi phụ này nghe được tin tức, nhất định đoán được tâm tư của phụ hoàng, đến lúc đó nhất thời tức giận hạ độc thủ An Khánh nên làm như thế nào?

      Kiêu vương sớm nhận được mật báo có dấu vết của phụ này xuất chung với người của tộc Hồ Nhung, bây giờ lại biết An Khánh bị rơi vào tay của ả ta quyết tâm tập kích tộc Hồ Nhung lại càng kiên định.

      tuy thân rơi vào hiểm cảnh, người trọng thương, nhưng cũng may là thu được kho báu bí mật. Tấn vương kia cũng coi như là người hào sảng, kho báu này tuy rằng cũng bị Tấn vương Tuyên Minh lấy ít rồi, nhưng hơn phân nửa đều còn lưu lại để mê hoặc tính kế Kiêu vương.

      Kiêu vương biết tiền tài tính là con dao hai lưỡi, tương lai Tuyên Minh nhất định dùng việc này khuấy động can qua, gây chia rẽ tình cảm phụ tử Hoắc gia,nhưng trước mắt chính là giải quyết được việc cấp thiết của , cho có đủ tài vật để chiêu binh mãi mã.

      Kiêu vương quyết định bất ngờ tập kích tộc Hồ Nhung, cho nên triệu tập tướng sĩ nghiên cứu chiến thuật.

      Nhưng khi nhìn thấy bản đồ các tướng quân đặt trong doanh trướng đầu mày liền cau lại: “Đây là bản đồ từ năm tháng nào? Thậm chí ngay cả đường , các vị trí cũng hề thay đổi? Dùng bản đồ này để đo lường tính toán thời gian hành quân, quyết định tuyến chẳng phải là trò đùa hay sao?”

      Thịnh tướng quân cúi mặt nhăn mày, giọng cũng có chút bức xúc: “Khởi bẩm Kiêu vương, Bắc cương chiến loạn liên mien, công bộ triều đình cũng chưa từng phái quan lại đến Mạc Bắc tìm hiểu tình hình, chỉ phỏng đoán sơ sài rồi tìm họa công (họa sĩ) thô kệch, bọn họa công này dùng để dẫn đường còn được, còn vẽ bản đồ thua gì bãi rắm chó! Sa bàn kia tuy rằng tinh xảo, nhưng giờ Mạc Bắc trải qua thế hệ rồi, tộc Hồ Nhung nay chiếm cứ vùng núi, địa hình phức tạp, đường lại gập ghềnh, trong lúc nhất thời có thể tìm ai vẽ được bản đồ quân tác chiến tinh tế được như vậy chứ?

      Việc dụng binh quý ở chỗ nhanh nhẹn, dứt khoát, sống chết của An Khánh giờ còn chưa biết, xuất binh sớm chút thêm phần thắng. Tiếu Thanh suy nghĩ chút đột nhiên mắt sáng rỡ, ở bên giọng : “Nếu thỉnh sườn…Thỉnh Trì tiên sinh đến giải quyết việc khẩn cấp này trước?”

      Trong lòng Kiêu vương cũng biết lời Tiếu Thanh có lý, giờ ở quân doanh, nam nữ cũng thể thân cận bình thường giống như lúc còn ở nhà. Nhưng nhiều ngày nay Phi Yến cũng luôn tới lui trong doanh trướng, cho nên cũng còn cố kỵ nhiều như trước. Bây giờ trong quân doanh của Đại Tề này, tìm người thông thuộc Mạc Bắc nhất đương nhiên phải kể tới Yến Nhi. Nếu để nàng vẽ bản đồ chắc chắn là thể nào sai biệt được.

      Lập tức liền sai người thỉnh Phi Yến vào đại doanh. Trừ Tiếu Thanh, Đậu Dũng là hiểu , còn các vị tướng quân khác đều nhịn được ngờ vực, đều nhìn nhau khó hiểu.

      Bọn họ sớm cho rằng Phi Yến chính là cơ thiếp xuất thân ti tiện, tùy thị vào quân doanh để hầu hạ chuyện gối chăn. ngờ giờ lúc thương nghị đại kế đánh Hồ Nhưng, Kiêu vương lại đột nhiên tuyên triệu mỹ nhân cải nam trang này vào đại doanh…Quả nhiên là càng ngày càng có quy củ!

      Có mấy tướng quân tính tình cương liệt, lúc này trợn trừng mắt, lửa giận bốc lên, khí thế sẵng sàn chất vấn chủ soái.

      Lúc Kiêu vương truyền khẩu dụ, Phi Yến cùng với Bảo Châu ở trong lều tạm bên trong doanh trướng để tắm rửa. Trong quân doanh có những loại hương liệu đắt tiền, chỉ có thể dùng các loại vật liệu điều chế từ lá lách của lợn bằng phương pháp dân gian.

      Lúc mới tới Phuong Bắc, tất cả những vật phẩm, cao bôi dưỡng thể đều bị vứt sạch khi bị bắt cóc. Hơn nữa khi vào quân doanh cũng thể an nhàn tự tai so với lúc còn ở Vương phủ, chỉ mới vài ngày mà ngay cả tay của Bảo Châu cũng bị khô ráp nứt nẻ thành những vệt lớn, đau đến nỗi ban đêm đều bị giật mình tỉnh giấc.

      Phi Yến nhân dịp mấy hôm trước trong quân doanh có giết thịt con lợn, liền cho Bảo Châu tới phòng bếp để xin bộ lá lách để chế biến, dùng dao cắt sau đó giã cho nhuyễn, cho thêm ít muối tinh luyện, thêm ít mỡ lợ vào trộn đều ủ lại khoảng thời gian, sau đó dùng chày giã cho hòa quyện vào nhau, vừa nhào cho đến lúc sánh mịn và đổi thành màu trắng có thể dùng được.

      Biện pháp chế cao dưỡng da từ lá lách lợn này tuy rằng mùi hương quá thơm nhưng bôi lên lại vô cùng nhàng dễ chịu, lại có công dụng làm mát hữu hiệu, Bảo Châu chỉ dùng vài lần liền cảm thấy những chỗ khô nứt tay dịu rất nhiều.

      Trong lòng nàng vô cùng cảm động, lại càng cảm thấy từ lúc trắc phi đến Bắc cương lại dường như biến thành người hoàn toàn khác, sống ở nơi hoang dã man di như thế này nhưng lại vô cùng thuần thục và thích ứng cách tự nhiên thoải mái.

      Bất luận gặp phải hoàn cảnh khó khăn như thế nào cũng đều nghĩ ra biện pháp giải quyết, lúc bình thường giống như bao nhiêu người bình thường khác, nhưng khi gặp chuyện liền khí định thần nhàn, bình tĩnh giải quyết mọi việc cách nhanh chóng, hợp tình hợp lý. Có môt người vợ hiền như vậy, cũng khó trách Kiêu vương mến nâng niu nàng như trân bảo.

      Tuy rằng vì tình thế này mà cảm thấy buồn bực trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng dám nhiều lời, chỉ càng thêm tận tâm tận lực hầu hạ trắc phi, cố gắng cho nàng thêm chút thoải mái khi phải sống ở nơi lạnh lẽo hoang vu này.

      Sau khi ngâm nước ấm, Phi Yến dùng cao chế từ lá lách lợn bôi lên cơ thể, xoa đều chút liền xuất bọt màu trắng, làn da liền có cảm giác dễ chịu sảng khoái, vừa mới tắm xong chợt nghe bên ngoài có người báo Kiêu vương cho người truyền khẩu dụ.

      Phi Yến liền vội vàng đứng dậy lau nhanh cơ thể, gọi Bảo Châu hầu hạ thay quần áo nam tử sạch vào, dùng khăn màu lam búi tóc xong liền đến đại doanh.

      Phi Yến vừa vào doanh trướng, trước mắt mọi người khỏi sáng ngời,chỉ thấy dáng người nàng yểu điệu, khoác người trang phục nam tử, lưng đeo đai lưng màu sam lại có thêm vài phần tư thế hiên ngang oai hùng. Nhân lúc vừa mới tắm gội xong, người còn vương mùi hương cao lá lách thoang thoảng tự nhiên, làm cho đám quân binh hán tử có hơi chút thất thần.

      Chẳng qua cũng có vài người ngoại lệ. Giống như Thịnh tướng quân, chính là viên lão tướng dưới trướng Kiêu vương, vô cùng già dặn lão thành, vừa thấy nữ tử cải nam trang bước vào doanh trướng liền nhướng mày, lòng quyết ý thể để mặc cho Kiêu vương hành bừa bãi, phải tận trung tẫn trách khuyên can chủ tướng.

      Nhưng khi trong lòng còn phân vân tìm cơ hội để mở miệng lại thấy Kiêu vương vốn vẫn vùi đầu xem xét bản đồ, khi thấy nàng tiếng vào liền phất tay ý bảo nàng lại đây.Nhíu mày :

      lâu nữa đại quân ta muốn xuất phát, trước khi trời sáng phải đến nơi tộc Hồ Nhung đóng quân, nhưng người Hồ Nhung di chuyển liên tục, giờ đóng quân dọc theo các nhánh sông, lấy cửa sông làm nơi đóng đại doanh…..Nhưng tại trong quân doanh bản đồ nào có thể tỉ mỉ xác thực được nơi dó…”

      Kế tiếp mọi người nhìn thấy, cũng chờ Kiêu vương xong, người cơ thiếp thường ngày vẫn luôn tất bật với nồi niêu xoong chảo và bếp nước trà gian kia nhàng gật gật đầu, vén quần áo lên ngồi xuống băng ghế đặt trước thư án, nhất bút lông chấm chút mực nước, hơi nheo cặp mặt phượng quyến rũ, trầm ngâm giây lát rồi sau đó nhàng vén cánh tay lộ ra cổ tay trắng thuần như ngọc bắt đầu chuyên chú vẽ lên giấy toàn bộ bản đồ địa hình cửa sông.

      Việc này làm cho các tướng quân có mặt trong quân doanh vừa sợ lại vừa nghi ngờ, tới nén nhanh, nàng kia vẽ xong, đưa tay lấy hộp bột án thư thành thạo rải lên bản vẽ rồi lại nhàng thổi cái, bột liền tan liền hút khô hết vết mực nước đen, sau đó đem bản đồ trình lên cho Kiêu vương.

      Nàng kia vẽ xong bản đồ trình cho Kiêu vương xong đột nhiên lên tiếng, thanh tựa như tiếng suối cam tuyền chảy từ đỉnh vách núi róc rách chảy vào tai: “Truyền thống của bộ tộc Hồ Nhưng là chia ra mà sống, trừ vương thất Hồ Nhung còn có vài thủ lĩnh bộ lạc. Cho dù lúc này họ có liên hợp lại mà khai chiến ở biên giới nhưng cũng là mỗi người đều tự làm theo ý mình, tuyệt đối tụ họp lại chỗ. Cho nên khi điện hạ phái binh nên lưu ý nhiều hơn, để khi vây bắt để lọt lưới bọn đạo chích, làm phá hủy đại kế của người.”

      Thư đồng dựa theo bản vẽ của nàng mà sao ra vài bản phân phát xuống dưới cho vài vị tướng quân trong quân doanh, những người trước đây hay thầm khinh bỉ dè bỉu nàng là tiện nữ bồi tẩm bây giờ đều mở to mắt mà nhìn sơ đồ trong tay, nội tâm thầm giật mình.

      Bản đồ này miêu tả từng đường núi nhánh sông vô cùng ràng, thậm chí còn chi tiết số lối mòn, đường ít người biết đều nhất nhất đánh dấu hoặc vẽ ra, thủ pháp vẽ bản đồ nhất định là của người tài năng và thông minh thành thục, thậm chí ngay cả lộ tuyến hành quân cũng dùng ký hiệu và thuật ngữ trong quân mà đánh dấu ràng, tâm tư đến bậc này đúng là khó có người bì kịp!

      .....Đến tột cùng…nữ tử này là ai?

    4. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      CHƯƠNG 152

      Edit: Kim Ngân

      Ra khỏi doanh trại, có người liền quay sang hỏi Tiếu Thanh. Tiếu Thanh cũng thà giấu diếm nhóm tướng quân tâm phúc của Kiêu vương, đó chính là Trắc phi của Kiêu vương phủ, nữ nhi độc nhất của đại tướng quân tiền triều Úy Trì Đức.

      Nghe vậy vài vị tướng quân cũng giảm khinh bạc trong lòng. Võ tướng có suy nghĩ khác so với văn quan, ganh đua cao thấp chiến trường, chỉ cần có bản lãnh thực là có thể có được tôn kính của đối phương. Úy Trì Đức tướng quân tuyệt đối là người có tư cách đó, chính là tượng đài sừng sững về hán tử đầu đội trời chân đạp đất, chỉ tiếc là thờ sai chủ, chưa thỏa chí khí hùng phải táng thân…

      Nghĩ đến đây cũng hồi cảm khái, nhưng nữ nhi duy nhất của thế mà lại có khả năng vẽ bản đồ đúng là ngoài dự kiến.

      Có người nhịn được khen: “Đúng là thua gì Trình tướng quân, cũng chính là nữ trung hào kiệt.”

      người khác lại cho là đúng liền hừ tiếng: “Trình Vô Song là hào kiệt sao? Năm đó lúc bị bao vây, lão tử cầu nàng ta trợ giúp, trì hoãn dây dưa hết canh giờ, lúc này các huynh đệ bị vây khốn vách núi, nhiều người bị rơi xuống chết tan xác…Sau này mới biết lúc đó nàng ta tiếp viện Kiêu vương, dùng nàng ta sao? Nhị điện hạ cũng lạ gì, dùng nàng ta để dệt hoa gấm sao?”

      người khác lại : “Suỵt, chút, chẳng lẽ ngươi biết sao? Hoàng thượng tứ hôn cho Kiêu vương, Trình Vô Song sắp làm Vương phi của Kiêu vương phủ rồi!”

      “Dùng bao nhiêu tâm tư thủ đoạn luồn cúi, rốt cuộc cũng được như nguyện của nàng ta rồi…”

      Phi Yến ra khỏi đại doanh sau bọn họ chút vừa kịp nghe được những lời này, trong lòng lại khỏi nổi lên phiền muộn. Thân sống ở đại mạc hoang dã, sớm đem nhưng phiền lòng nơi hậu trach bỏ qua sau đầu, quên sạch rồi, nhưng lần này Thánh thượng nhất quyết tứ hôn, thái độ nhận xong, sau khi chiến kết thúc Nhị điện hạ làm sao có thể từ chối đây?

      kịp nghĩ nhiều nữa, toàn bộ đại doanh bắt đầu điều binh khiển tướng, các tướng sĩ đều mặc giáp trụ chiến đấu, lau chùi loan đao tấm chắn giáp, hướng về nơi tộc Hồ Nhung cư trú xuất phát, trận chiến đấu kịch liệt sắp khai hỏa.

      hồi đại chiến này diễn ra vô cùng sạch lưu loát, vì có bản đồ tỉ mỉ hướng dẫn, Kiêu vương chọn thời cơ tiến quân vô cùng đúng thời điểm, đánh cho Hồ Nhung trở tay kịp. Thêm lúc tấn công tập kích vào đại doanh Hồ Nhung, thống soái Khuyển Cáp công chúa cũng có ở trong doanh cho nên quân chủ lực cũng mất sĩ khí chiến đấu. Khí thế quân Tề như chẻ tre, bắt được quân lính Hồ Nhung gần ngàn người. Nhưng lục soát khắp đại doanh, lại thẩm vấn thủ lĩnh các bộ lạc đều tìm được tin tức của công chúa An Khánh.

      Kiêu vương cưỡi lưng ngựa trong lòng thầm lo lắng… An Khánh, biết muội ở đâu?

      Lúc tin tức Hồ Nhung bị đánh úp truyền đến Bạch Lộ Sơn. Tuyên Minh chỉ hơi nhướng mày, sớm định liệu Kiêu vương nhất định bỏ qua cho tộc Hồ Nhung. Nhưng hành động của cũng quá nhanh nhẹn , nay người Hồ Nhung cùng Bạch Lộ sơn có chút bất hòa, thường xuyên xảy ra xung đột. Kiêu vương hoàn toàn có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, nhưng ngay thời điểm này lại vội vàng tấn công Hồ Nhung…Trong này chắc chắn có nguyên nhân khác…

      Đột nhiên tiếng “lạch cạch” vang lên thanh thúy, cắt ngang suy nghĩ của . Tuyên Minh hơi nâng mắt phượng, nhìn qua hướng phát ra tiếng động.

      Chỉ thấy tiểu nữ thân quần áo vải thô té lăn quay mặt đất, trước mặt nàng vương vãi thức ăn bị đổ ra, đôi bàn tay trắng noãn bé kia dường như là bị nước canh nóng văng trúng làm da bị bỏng ít, gương mặt vì sợ hãi mà đỏ ửng, trông vừa mềm mại lại đáng …Cặp mắt bé còn mở to nhìn chằm chằm vào Tuyên Minh, luống cuống vội đứng lên chờ trách phạt.

      Tuyên Minh khẽ chau mày, tưởng tượng nổi Vệ Tuyên thị tìm ở đâu ra nha đầu ngu ngốc như vậy.

      Ngày ấy lúc vừa tỉnh lại liền bật thốt lên câu “Thần tiên tỷ tỷ” quả thực làm cho mọi người ở xung quanh đều sợ đến ngây người, ngay sau đó liền phát ra ra con nhóc này phát sốt cao, liền vứt sang y trướng mặc người lo liệu, phương pháp chữa bệnh ở quân doanh thô sơ, có lẽ là chỉ cho vài liều thuốc hạ sốt dân gian là được. đường bị bắt đến đây, tiểu nữ này bị hạ ít mê dược, lại hôn mê lâu, nóng đến muốn hỏng đầu, lúc tỉnh lại quên chuyện trước đây, nhớ cha mẹ mình là ai,bây giờ có chút si ngốc.

      Rốt cuộc chỉ là tiểu hài tử, sau khi tắm rửa sạch liền lộ ra khuôn mặt nhắn trắng noãn hơi phúng phính, phối hợp với đôi mắt to tròn luôn luôn ngập nước, mặc cho ai nhìn đều nảy sinh vài phần luyến tiếc. Nếu muốn hỏng đầu đương nhiên thể tra ra thân thế của đứa này. Nhưng nhìn thấy nàng tay chân trắng noãn, vừa nhìn là biết tiểu thư con nhà giàu có, cũng đáng thương, nếu phải vì bị Vệ Tuyên thị cướp sao có khả năng có mặt đỉnh Bạch Lộ sơn xa xôi cách trở này.

      núi nữ quyến khan hiếm, thậm chí còn có nhiều tướng quân còn chưa có chung thân đại .Tiểu nữ tử này tuy tuổi còn , nhưng nếu nuôi dưỡng vài năm nữa cũng đến lúc định hôn phối. Nhìn gương mặt kia nhất định trổ mã thành đại mỹ nhân.

      Cho nên tuy rằng bị mất trí chút vẫn có nhiều tướng quân chưa có thê thiếp lân la dòm ngó thăm hỏi. Cuối cùng bị vị tướng quân họ Lữ Bạch Lộ sơn nhìn trúng rồi định luôn hôn .

      Lữ Đại Đồng này gần ba mươi tuổi, mấy năm trước chính thê bị chết trong đám loạn quân. trời sinh dũng mãnh, chính là Lữ tam lang nổi danh liều mạng ở Bạch Lộ sơn. Những nam tử từng thành hôn đều biết mùi vị nữ nhân, lúc trước nhân dịp xuất chinh, có người còn nhân cơ hội đoạt phụ nữ người Hồ để đem về giải tỏa.

      Thời điểm còn Gia Cát thư sinh quân sư kiên quyết cho phép, nếu ai cả gan dám cưỡng ép con nhà lành lập tức chém đầu thị chúng.

      biết vì sao sau này quân sư đột nhiên mất tích cách thần bí, Phàn Cảnh tướng quân lại cưới A Dữ công chúa, thời cuộc núi cũng bắt đầu biến đổi. A Dữ vì muốn nắm lấy lòng người cho nên chẳng những mang những thị nữ hồi môn của mình đưa đến làm ấm giường cho các tướng sĩ Bạch Lộ sơn, mà thậm chí còn dùng bạc mua vài kỹ nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đưa lên núi, xếp đặt hồng trướng cho các tướng sĩ thỏa thích. Thói dâm đãng khi khơi mào, nếu khéo léo khó có thể dập tắt được. Huống chi Phàn Cảnh cũng có ba vợ bốn nàng hầu, lấy cái gì để trói buộc tướng sĩ.

      Dần dà ở núi những chuyện bị bắt cóc rồi nạp vào quân doanh cũng theo đó mà phát sinh.

      Mà tiểu mỹ nhân này đặt chân lên núi này số phận cũng nhất định là phải ngoan ngoãn ở lại sinh con dưỡng cái cho các tướng sĩ. Lữ tướng quân kia vừa nhìn thấy tiểu nữ nhi tuy tuổi còn nhưng phấn điêu ngọc mài,chỉ cảm thấy những nữ nhân mình gặp trong nửa cuộc đời này đều so được với ngón tay của nàng, lập tức rút bảo kiếm ra hướng về các quân sĩ khác muốn đoạt người.

      Họ Lữ này nổi tiếng lỗ mãng, các quân tướng khác cũng biết bản tính của , lại dám cùng tranh nữ nhân cho nên tất cả đều tản ra.

      Nội tâm Lữ Đại Đồng tất nhiên là vui sướng, liền ôm lấy tiểu nữ nhi này mang đến doanh trướng của mình,định để cho nữ nhân Hồ tộc chăm sóc nuôi dưỡng trước, đợi qua vài năm trưởng thành hơn rồi danh chính ngôn thuận sinh con nối dõi tông đường cho ta.

      Nhưng tiểu nữ này vừa tỉnh lại trong hoàn cảnh xa lạ trong lòng vẫn còn bất an lo sợ, vừa mở mắt nhìn thấy gương mặt đầy thịt nhe răng cười nhăn nhở muốn nhào tới ôm lấy mình, nhất thời sợ tới mức hoảng loạn, hét lo tiếng, hung hăng cắn tay ngụm, giày cũng kịp mang vội vàng chạy ra khỏi doanh trướng.

      Vừa chạy ra ngoài doanh trướng vừa vặn gặp Tuyên Minh, giống như gà con từ trong trứng mới nở ra,lần đầu tiên nhìn thấy gà mẹ liền nhào thẳng về phía Tuyên Minh ôm chặt lấy thắt lưng chịu buông tay.

      Lữ Đại Đồng kia bị cắn đau nổi giận, lúc đuổi theo cũng để ý người đứng bên cạnh là ai liền đưa tay muốn bắt lấy tiểu nữ tử, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Tuyên Minh làm cho như muốn đóng đinh tại chỗ. Bộ dạng bé bị dọa sợ run làm cho Tuyên Minh bất chợt nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng lạnh lùng.

      Thái tử tiền triều cũng phải hài tử thân sinh của Hoàng đế, mà chính là lấy con trai của huynh trưởng của hoàng đế vụng trộm mà có. Theo lý người kế thừa giang sơn chính thống vốn là Tuyên Khang mới đúng. làm người đoan chính, văn thao võ lược thượng thừa. Chỉ tiếc Tuyên Khang vì người tình bị hãm hại mang thương tích, lại được người trong hoàng thất chấp nhận cho nên hàm oan mà chết, cũng giận dữ mà xuất gia.

      Lúc đó Tuyên Minh danh nghĩa chính là cháu trai của Hoàng tổ phụ hoang đường, trong lòng vô cùng cảm khái, nếu bản thân mình chính là cháu ruột của Hoàng tổ phụ, lại cùng lâm vào bể tình như thế có phải lịch sử đại Lương cũng được sửa lại hay ?

      Cho nên vẫn thầm nhắc nhở bản thân mình, được sa vào chữ “tình”, vạn vạn thể hành động theo cảm tính, bị tình cảm chi phối che mờ lý trí.

      Cho nên năm đó, khi nàng ấy đến khóc lóc cầu khẩn mình, tự thấy là mình tâm lạnh như băng, hề động tình, hờ hững khoanh tay đứng nhìn. Mắt thấy nàng bị cha mẹ vội vã phủ lên hồng y, bị kiệu khảm vàng đưa vào hoàng cung. Chỉ vì lời khuyên giải của phụ thân , thân là hậu bối của hoàng thất sao có thể cùng hoàng thượng tranh đoạt nữ nhân? Thiên lý bất dung, nhân luân bất chấp.

      bước sai, ngàn bước cũng sai…

      Từ đó về sau, mỗi lần trong cung mở tiệc đều nhìn thấy nàng dung nhan tiều tụy, trong lòng cũng đau như dao cắt.

      Lúc cung biến phát hoàng đế muốn đem cơ thiếp hậu cung ném lại cho đám loạn quân, vụng trộm rời vị trí hộ tống hoàng đế định cùng nàng cao chạy xa bay.

      Nhưng cuối cùng lại chậm bước, là nữ nhân của hoàng đế của tiền triều đại Lương, nàng nghiễn nhiên bị Hoắc Doãn chiếm lấy đưa vào hậu cung của . Lần cuối cùng gặp nàng chính là dương cách biệt, nàng vì Hoắc Doãn hoài long thai, lại bị Thẩm hậu ghen ghét thầm cho người dìm xuống hồ…. nữ tử kiều mỵ như thế bị bọt nước hủy hoại còn hình dáng nguyên vẹn, da của nàng tái nhợt, chân của nàng bị cột chặt bởi tảng đá to, đôi mắt vẫn còn mở to thể khép lại được… tựa hồ oán trách….

      Lúc ấy như chết lặng, đưa bao bạc lớn cho tên thái giám phụ trách thu dọn xác chết, rồi lặng lẽ đem thi thể nàng đến ngọn núi mà khi xưa cùng nàng gặp gỡ quen biết, đem nàng vùi lấp xuống mồ.

      Khi cầm lấy thanh đao đặt lên tấm bia trước mộ nàng, hai tay run rẩy lâu mới khắc lên đó chữ “Hối”

      Đúng vậy, hối hận! Nếu phải lúc trước chính mình cố chấp cùng vô tình buông tay nữ tử kiều diễm như nàng chắc chắn kết cục viên mãn, như cánh hoa khoe sắc nở rộ dưới ánh mặt trời…. chứ phải đơn độc nằm đây, vùi mình dưới lớp đất lạnh băng…

      Bàn tay nắm đầy bùn đất, móng tay vì dùng sức mà bị gãy tróc, máu chảy ra đỏ tươi, biết từ giờ cho đến cuối đời bị dày vò trong hối hận, chỉ có thể giết chết Thẩm hậu mới có thể hả được mối hận này.

      Từ đó trở , hoàng tử tiền triều đại Lương khuôn phép thủ lễ cũng chết trước tấm mộ bia vô danh này.Chỉ còn lại đạo Diệu Nhàn lòng dạ muốn cho toàn gia Hoắc Doãn phải tan cửa nát nhà, hủy hoại thanh danh, đau đớn nhất thiên hạ.

      Mà nay, bộ dáng tiểu nữ tử nắm lấy vạt áo của mình cũng giống như hình ảnh của nàng ngày ấy, tay nắm chặt vạt áo, mắt long lanh mở to đầy sợ hãi…

      Lữ Đại Đồng áp được lửa giận, làm như nhìn thấy Tuyên Minh, mực hướng tiểu nữ kia lao thẳng tới, Tuyên Minh liền nhanh chóng kéo tiểu nữ kia ra phía sau mình, còn tay đưa ra trước, chỉ nghe như có tiếng gió thoảng qua, bàn tay như nhàng nhưng linh hoạt nắm lấy cần cổ của Lữ Đại Đường hung hăng bắt người, chỉ nghe răng rắc tiếng, đại hán cao to liền biến thành đống bùn nhão nằm đống mặt đất.

      “Ngay cả ấu nữ chưa cập kê mà cũng buông tha,để cho ngươi sống cũng uổng phí danh tiếng của Bạch Lộ sơn…”

      Nam tử thân trường bào màu xám nhạt, tuy rằng vừa mới giết người nhưng sắc mặt cũng hề thay đổi chậm rãi thu tay về, cầm lấy khăn của thân vệ Khâu Thiên đưa qua ghét bỏ lau chùi ở chỗ ngón tay tiếp xúc với cổ của tên đại hán, sau đó đem khăn vứt lại lên mặt của người chết rồi quay người chuẩn bị rời .

      Nhưng vừa mới bước vài bước lại phát nữ oa vừa rồi sợ hãi nắm vạt áo phía sau lưng vẫn tiếp tục theo , trong mắt ngập nước, sợ hãi gương mặt cũng chưa giảm

      Khi đó hiếm hoi động thiện tâm, bị ánh mắt hoảng hốt màu lam kia làm cho cảm động, trong lòng cũng biết tuy nghiêm trị Lữ Đại Đồng nhưng ở nơi đây còn vô số người như , tiểu nữ này chỉ cần ngày còn núi chung quy cũng tránh khỏi số phận…Cuối cùng nổi lòng thương hại, cũng biết vì sao lại đem tiểu nữ hài này thành thị nữ tùy thân của mình

      Từng bước sai ngàn bước sai…

      Hôm nay chỉ là làm đổ bữa tối, nghĩ đến mấy ngày trước khi lần đầu tiên đưa nàng vào doanh trướng hầu hạ, vốn bổn phận của nàng là phải hầu hạ chủ tử vào ban đêm, thế nhưng lại dựa vào đầu giường của mình mà ngủ gật, ngủ đến quên trời quên đất cho đến nửa đêm mơ mơ màng màng thức dậy, miệng hô lên muốn tiểu đêm nhưng thân mình lại nằm im nhúc nhích, giống như là đợi người hầu đem bô tới hầu hạ…

      Nghĩ đến nàng ngủ mê mà tè dầm giường mình, Tuyên Minh hơi bất đắc dĩ cau mày, rồi nghiến răng nghiến lợi mà bưng cái bô tới, kết quả là sau khi giải quyết xong con nhóc này lại hô lên khát nước…

      Tuyên Minh lạnh mặt đem ly nước đổ xuống mặt của nàng ta. Tiểu nữ bé cuối cùng cũng bị nước hắt tỉnh, nhìn thấy gương mặt Tuyên Minh tái vì giận, mới giật mình nhớ ra thân phận của mình ở đây là để làm gì. Khuôn mặt nhắn vô cùng kinh sợ thay mình cởi giày trải giường, sau đó…..Sau đó nửa quỳ nửa ngồi, dựa vào giường, kê mặt lên áo ngủ của ngủ say như chết ở mé giường….

      Những chuyện như thế này cũng phải mới mẻ gì, cố nhịn được vài lần cho nên bây giờ khả năng kiềm chế cũng cao hơn trước nhiều. Tuyên Minh cũng thèm nhìn tiểu nữ sợ hãi bên kia, chỉ cao giọng hô thị vệ tên Khâu Thiên vào, nhanh chóng thu dọn đống hỗn độn rơi đầy đất, lại đưa tới phần khác.

      Con nhóc kia lúc này cũng nổi lên thông minh đột xuất, tự động rón rén đến bên cạnh hầu hạ châm trà đổ nước, sau đó mắt mở to nhìn trừng trừng vào bát chân gà hầm sáng bóng thơm phức trong tay Tuyên Minh, tự chủ nuốt nước miếng.

      Tài nguyên ở Bạch Lộ sơn xưa nay khan hiếm, hiếm khi có được đồ ăn ngon. Tiểu nữ hài này cũng vô cùng cực lực kiềm chế bản thân mới nhào vào giật cái bát đồ ăn kia.

      Tuyên Minh đột nhiên cảm thấy hình như phải mình tìm được nha hoàn mà chính là con chó tham ăn.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Cuối cùng Tuyên Minh cũng lại là thê nô của An Khánh thôi.
      HoanHoanKimkimdao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :