1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      CHƯƠNG 149

      Edit: Kim Ngân

      Vương Ngọc Lãng viết xong hàng chữ này, giương mắt đánh giá hồi, nhìn chữ viết kia bốc thành hơi nước chậm rãi biến mất. Lúc này động tĩnh ở gian ngoài rốt cuộc cũng ngưng lại, im lặng chết chóc bủa vây, chỉ có chiếc màn cửa bằng lụa mỏng phấp phới lay động.

      chậm rãi đứng dậy, gọi lão bộc cận thân của mình, dặn dò xử lý thi thể ở gian ngoài xong liền đứng dậy thăm công chúa.

      Hiển nhiên Nhạc Bình công chúa vẫn còn bị đả kích vì chuyện mình còn có khả năng sinh con, nàng nằm ở giường hẹp tóc xõa dài, ánh mắt sưng đỏ, sắc mặt tiều tụy vô cùng, nhìn thấy Vương Ngọc Lãng đến liền khàn giọng : “Bản cung thể sinh con được nữa, có phải ngươi rất hả dạ hay ?”

      Vương Ngọc lãng thầm hít sâu hơi rồi tới bên cạnh giường của nàng, vén vạt áo ngồi xuống, cầm tay nàng : “Lời của lang băm nàng cũng tin là sao? Nàng tại cơ thể mới bị tổn thương, nên nổi giận, đợi đến lúc sức khỏe khôi phục rồi có thể tìm danh y để bốc thuốc bồi bổ, tất nhiên có thể hạ sinh được con nữa, chúng ta cùng nhau cố gắng…”

      câu “Chúng ta” này ra liền làm cho nội tâm của Nhạc Bình dao động, ngày thường Phò mã đối mặt với nàng luôn luôn vô cùng lãnh đạm, chưa từng cùng nàng thân cận chuyện bao giờ.

      Lúc này là lúc nàng yếu đuối khó phản kháng nhất, nhưng người bình thường luôn đối với nàng lạnh nhạt vô tình lại giống như trong tưởng tượng của nàng, nhân lúc bỏ đá xuống giếng mà lại vô cùng ôn nhu dịu dàng, là ngoài dự đoán. Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng có chút hồ nghi, giương mắt nhìn chằm chằm Vương Ngọc Lãng.

      Chỉ thấy gương mặt vị hôn phu vốn bình thản vô tình lại ra tia sủng nịnh chiều, đáy mắt Nhạc Bình bỗng nhiên chua xót, nàng cũng hiểu được tâm tình của chính mình lúc này, chỉ có thể cố gắng lấy giọng bình thường nhất hỏi: “Bệnh của bản cung có thể trị được sao?”

      Vương Ngọc Lãng nhàng vuốt ve mặt của nàng: “Có ta ở đây, có cái gì có thể làm được?”

      Chuyện An Khánh công chúa bị bắt cóc tung tích, bản tấu chương của Vương Ngọc Lãng cùng với bức thư hỏa tốc dùng khoái mã tám trăm dặm ngày của Kiêu vương cùng lúc đưa đưa tới trước án thư của thiên tử.

      Hoắc Doãn nghe tin ái nữ mất tích lập tức nổi trận lôi đình. Nhưng danh tiết của tiểu công chúa cũng chính là thể diện hoàng thất, lại thể đường đường chính chính hạ chỉ, chỉ có thể bí mật xử trí.

      Cũng vì chuyên của An Khánh mà Hoắc Doãn đối với Vương Ngọc Lãng cùng Trình Vô Song đều rất bất mãn. Cũng may hai người này cũng có đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau, trong tấu chương trình lên đều là giành lỗi về mình. Hoắc Doãn bí mật phái khâm sai đại thần tâm phúc Hoài Nam để điều tra việc này, đồng thời phát thánh chỉ khiển trách hai người Vương Ngọc Lãng và Trình Vô Song.

      lâu sau, thư tay do chính Nhạc Bình công chúa hạ bút cũng được đưa tới kinh thành. Tự mình thừa nhận sai lầm của bản thân, dùng người tra khiến mật thám phản quân Hoài Nam thừa cơ trà trộn vào phủ Phò mã, bản thân lại kiêu căng tùy hứng, làm liên lụy ấu muội gặp nạn, làm liên lụy đến phu quân và tẩu tẩu, lời lẽ trong thư vô cùng thành khẩn, từng chữ ăn năn hối lỗi,…Công chúa Nhạc Bình ngang ngược hiểu chuyện trước đây trong đêm dường như trưởng thành.

      Ba tấu chương liên tiếp đều là tranh nhận lỗi chuyện của An Khánh, nhận chịu hết trách nhiệm về mình, Hoắc Doãn nhất thời cũng biết xử ra sao. Trước mắt lo lắng cho an nguy của An Khánh công chúa, mà những người liên can đều là người của Hoắc gia, cho dù muốn trách phạt cũng nỡ xuống tay.

      Đúng lúc này tấu chương của Kiêu vương lại đưa đến, nội dung bên trong đại khái là nghe tin An Khánh mất tích, trong lòng vạn phần lo lắng, nhưng thân mang trọng trách ở Bắc cương thể tự mình cứu muội muội, khẩn cầu phụ hoàng mẫu hậu cấp tốc phái người truy xét việc này, cuối cùng thêm thêm câu biết Trình Vô Song tướng quân có báo cho Phụ hoàng mẫu hậu biết việc này hay ?

      Hoắc Doãn đọc tin tức của Kiêu vương, trong lòng hờn hay giận. Lời trong thư Kiêu vương tuy rằng vô cùng hữu lễ hung ý tại ngôn ngoại hàm súc, tỏ vẻ tín nhiệm vị Vương phi do mình khâm điểm. Rốt cuộc là mượn chính chuyện của muội muội mình bỏ đá xuống giếng, đẩy về phía Vương phi.

      Hoắc Doãn day trán, đem thư của Kiêu vương bỏ qua bên, đau đầu biết giải quyết vấn đề của An Khánh công chúa như thế nào cho tốt.

      Nghĩ đến An Khánh công chúa, trong lòng Hoắc Doãn khỏi nhói đau. Hoàng hậu sinh ra năm đứa con, duy chỉ có An Khánh là nhu thuận nhất, chỉ thiếu chút khí chất lạnh lùng của người Hoắc gia, còn các đức hạnh khác của nữ tử ai có thể bì kịp.

      Lúc này tiểu nữ đáng ngoan ngoãn nhất lại biết rơi vào cạm bẫy nào, làm phụ hoàng làm sao lại đau lòng?

      Chỉ vì tai họa này giáng xuống đột ngọt nhất thời biết giải quyết như thế nào.

      Nếu An Khánh bị giặc phỉ bình thường cướp , cho dù bị hổn hại trong sạch có làm sao? Thân là nhị công chúa đại tề, tự nhiên có thể tìm được lương phối, đường đường chính chính gả ra ngoài.

      Nhưng lần này động thủ chính là dư nghiệt của Hoài Nam, đương nhiên dùng An Khánh để thực mưu to lớn nào đó, kết quả ra sao cũng khó mà đoán trước được.

      Thân làm cha hiền đương nhiên nữ nhi gặp chuyện cho dù có tán gia bại sản cũng phải cứu nữ nhi của mình trước, nhưng thân là vua của nước lại khác, nhất nhất phải lấy đại cuộc làm trọng, thể chỉ vì lo chu toàn cho nữ nhi của mình mà đặt cược cả thiên hạ.

      Hoắc Doãn suy nghĩ lâu, sau đó phái thái giám tuyên hoàng hậu đến kiến giá. Đợi đến lúc Hoàng hậu vào cung điện, Hoắc Doãn mệnh cho thái giám cung nữ lui ra ngoài chờ rồi . Thẩm Hoàng hậu nghe tin An Khánh gặp nạn ở Hoài Nam vô cùng kinh hoảng, thân hình lung lay như sắp đổ: “Hoàng thượng, người nhất định phải cứu An Khánh của ta!”

      Nhưng sắc mặt Hoắc Doãn lại lập tức trầm: “Cứu?Cứu như thế nào?Chẳng lẽ ngươi muốn chiêu cáo thiên hạ, đường đường là nữ nhi của thiên tử đại tề lại bị bọn tặc tử cướp ?Ngồi chỗ chờ bọn giặc ấy ra điều kiện, muốn gì cứ lấy hay sao?Chỉ có thể dùng vũ lực đàn áp bọn tặc tử muốn tạo phản, gây chiến để chặt đứt ý niệm của bọn chúng từ nay về sau dám dùng người trong hoàng thất ra điều kiện nữa.

      nhiều năm làm vợ chồng, Thẩm hoàng hậu vô cùng hiểu biết tính tình của Hoắc Doãn, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt của vị phu quân của mình, còn có quai hàm bạnh ra của , đó là biểu khi Hoắc Doãn quyết định chủ ý, nàng mơ hồ đoán được hoàng đế làm gì đó.

      Nghĩ vậy nàng đầu tiên là cả kinh, đồng tử co lại, giống như con sư tử mẹ bị thương hướng về phía Hoắc Doãn quát lên: “Đường đường là vua của nước, chẳng lẽ còn cứu nổi nữ nhi của chính mình? An Khánh bây giờ lưu lạc nơi nào? Có được ăn no mặc ấm hay ? Nếu bọn cướp đưa ra điều kiện, cho dù là núi vàng núi bạc cũng phải đáp ứng cho chúng, chỉ cần An Khánh của ta có thể bình an quay về!”

      Biểu tình Hoắc Doãn càng thêm ngưng trọng, chòm râu cũng muốn run run, gằn giọng : “Chỉ sợ cái mà bọn tặc tử này muốn phải là núi vành núi bạc, mà chính là vạn dặm non sông của trẫm!Thiên hạ đại Tề chưa ổn định, thanh danh hoàng thất phải tựa như bàn thạch , thể có nửa điểm lay động! An Khánh gặp phải bất hạnh, nhưng xảy ra cớ như vậy là do ai tạo thành? Ngươi ràng biết tính tình Nhạc Bình hoang đường, lại hết mực bao che giấu diếm, thậm chí ngay cả An Khánh cũng đưa đến Hoài Nam để che lấp tiếng đời gièm pha! Nếu phải ngươi hồ đồ như vậy, An Khánh sao có thể rơi vào hoàn cảnh này! Nhớ kỹ cho trẫm! Nếu An Khánh vạn nhất có chuyện gì….Chính là do tay Thẩm thị ngươi tạo thành!”

      Thẩm hoàng hậu ngờ Hoàng thượng im hơi lặng tiếng nhưng sớm biết những việc hoang đường của Nhạc Bình. Bây giờ bị trúng điểm yếu nàng tận tâm giấu diếm cho nên vô cùng hoảng loạn, qua nửa ngày mới kêu lên tiếng vô cùng thê lương…

      Chừng hai canh giờ sau, Hoàng hậu mới được hai thị nữ vừa dìu vừa đỡ thất tha thất thểu từ trong điện ra, Hoàng hâu bình thường đều vô cùng tươm tất dung trang, lúc này tóc tai tán loạn, ánh mắt sưng đỏ, vô cùng chật vật.

      Nàng giống như con gà mái mẹ bị chim ưng bắt gà con vậy, vẻ mặt ảm đạm thê lương ngồi phượng liễn nhúc nhích.

      Ngày thứ hai trong hoàng cung truyền ra tin tức An Khánh công chúa ở Hoài nam thân nhiễm bạo bệnh, qua mấy ngày cố gắng chống chọi thể qua khỏi, bất hạnh chết trẻ, Đế hậu đột nhiên mất ái nữ, vô cùng bi thương, cả nước buồn bã…

      Tuy rằng công chúa An Khánh tuổi còn nhưng vô cùng hoạt bát, lại ngoan ngoãn đáng , nay mất làm cho mọi người đều thổn thức. Nhưng qua mấy ngày, trong cung lại truyền đến tin vui, làm tan khí buồn rầu trước đó. Diêu quý nhân hoàng đế mới nạp hồi đầu tháng mươi hạ sinh long tử, bộ dạng tròn trịa trắng noãn vô cùng đáng , đủ để an ủi đế tâm, làm cho hậu cung an tĩnh từ lâu bất chợt nảy sinh nhiều thú vui hơn hẳn…

      Tin tức công chúa An Khánh hoăng truyền khắp hang cùng ngõ hẻm ở kinh thành, nhưng vẫn chưa đến được Mạc Bắc xa xôi.

      Lúc này ở vùng núi hẻo lánh ở Bắc cương, con đường mòn núi được người lâu năm tự tạo thành, hai lão nông trung niên ăn mặc quần áo dân bản địa vác cái bao lớn bước nhanh về phía trước. người trong đó chỉnh lại bao tải vai, lộ ra cơ thể tráng kiện, quay đầu với người cùng : “ nhanh chút, qua hết triền núi này đến nơi phu nhân thông báo gặp mặt rồi.”

      Góc triền núi bên này, Vệ Tuyên thị ngồi dưới bóng râm bên vách núi, phía sau có hai tráng hán người Bắc cương đứng bảo vệ.

      Vệ Tuyên thị lẳng lặng ngồi ở núi đá, thỉnh thoảng ngẩng đầu hướng về phía xa quan sát. Mãi cho đến lúc mặt trời sắp xuống núi ở phía xa xa rốt cuộc xuất hai thân ảnh, Vệ Tuyên thị vội vàng đứng lên. lâu sau đến nơi, chính là hai lão nông vừa rồi.

      Người trung niên nhìn thấy Vệ Tuyên thị xuống quýt bỏ bao tải vác vai xuống thi lễ : “Bái kiến phu nhân”

      Ánh mắt Vệ Tuyên thị lên mừng rỡ, chậm rãi đứng dậy. Thời tiết Mạc bắc thất thường, bên người lại thiếu Minh Thiền hầu hạ, nàng lại bị nhiễm phong hàn cho nên khuôn mặt càng thêm tiều tụy, nàng mở miệng : “Kim thị vệ, Viên thị vệ, mau mau đứng lên. Vất vả cho hai người rồi.”

      Miệng còn ánh mắt liếc nhìn chiếc bao tải mà Kim thị vệ đặt ở bên.

      Kim thị vệ vội đem bao tải mở ra, kéo lớp nấm thổ sản miền núi ngụy trang bên ra, lộ ra lớp vải ngăn, xé lớp vải ngăn liền lộ ra bên dưới là tiểu nương thân quần vải áo thô ngủ.

      Vệ Tuyên thị thoáng nhìn qua sắc mặt khô vàng của nương , bất động thanh sắc hỏi: “Đây chính là hàng ta cố ý dặn mang đến đó sao?”

      Kim thị vệ : “Đúng vậy thưa phu nhân. Chúng ta mai phục theo dõi thời gian dài mới đắc thủ. Sợ nàng kêu to nên dọc đường đều chuốc thuốc mê, làm cho nàng ngủ say. Lại thay đổi quần áo nông gia bình thường, thoa sáp ong lên mặt. Bắc cương nhiều thổ phỉ, cho dù dọc đường bị người phát cũng chỉ nghĩ chúng ta là phường trộm cắp ở nông thôn, lừa tiểu hài tử bán lấy tiền thôi.”

      Vệ Tuyên thị hài lòng gật đầu: “Tốt, Kim thị vệ lão luyện thành thục, việc lần này giao cho ngươi thực quả nhiên là đúng người. Các ngươi chuẩn bị theo ta trở về.”

      Mưu đồ của nàng ta chính là dùng tiểu nương thiên kim này làm điều kiện trao đổi, chỉ cần nàng có chút giá trị, nhất định có thể thắng được số vốn đủ để trở mình…

      Ngay lúc bọn họ đứng dậy chuẩn bị rời , đột nhiên nghe thấy thanh cao vút: “Vệ phu nhân, lâu gặp.”

      Vệ Tuyên thị vừa quay đầy, lại nhìn thấy biết từ khi nào Tuyên Minh mang theo đội nhân mã giống như hồn đứng ở đằng sau.

    2. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      CHƯƠNG 149

      Edit: Kim Ngân

      Vương Ngọc Lãng viết xong hàng chữ này, giương mắt đánh giá hồi, nhìn chữ viết kia bốc thành hơi nước chậm rãi biến mất. Lúc này động tĩnh ở gian ngoài rốt cuộc cũng ngưng lại, im lặng chết chóc bủa vây, chỉ có chiếc màn cửa bằng lụa mỏng phấp phới lay động.

      chậm rãi đứng dậy, gọi lão bộc cận thân của mình, dặn dò xử lý thi thể ở gian ngoài xong liền đứng dậy thăm công chúa.

      Hiển nhiên Nhạc Bình công chúa vẫn còn bị đả kích vì chuyện mình còn có khả năng sinh con, nàng nằm ở giường hẹp tóc xõa dài, ánh mắt sưng đỏ, sắc mặt tiều tụy vô cùng, nhìn thấy Vương Ngọc Lãng đến liền khàn giọng : “Bản cung thể sinh con được nữa, có phải ngươi rất hả dạ hay ?”

      Vương Ngọc lãng thầm hít sâu hơi rồi tới bên cạnh giường của nàng, vén vạt áo ngồi xuống, cầm tay nàng : “Lời của lang băm nàng cũng tin là sao? Nàng tại cơ thể mới bị tổn thương, nên nổi giận, đợi đến lúc sức khỏe khôi phục rồi có thể tìm danh y để bốc thuốc bồi bổ, tất nhiên có thể hạ sinh được con nữa, chúng ta cùng nhau cố gắng…”

      câu “Chúng ta” này ra liền làm cho nội tâm của Nhạc Bình dao động, ngày thường Phò mã đối mặt với nàng luôn luôn vô cùng lãnh đạm, chưa từng cùng nàng thân cận chuyện bao giờ.

      Lúc này là lúc nàng yếu đuối khó phản kháng nhất, nhưng người bình thường luôn đối với nàng lạnh nhạt vô tình lại giống như trong tưởng tượng của nàng, nhân lúc bỏ đá xuống giếng mà lại vô cùng ôn nhu dịu dàng, là ngoài dự đoán. Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng có chút hồ nghi, giương mắt nhìn chằm chằm Vương Ngọc Lãng.

      Chỉ thấy gương mặt vị hôn phu vốn bình thản vô tình lại ra tia sủng nịnh chiều, đáy mắt Nhạc Bình bỗng nhiên chua xót, nàng cũng hiểu được tâm tình của chính mình lúc này, chỉ có thể cố gắng lấy giọng bình thường nhất hỏi: “Bệnh của bản cung có thể trị được sao?”

      Vương Ngọc Lãng nhàng vuốt ve mặt của nàng: “Có ta ở đây, có cái gì có thể làm được?”

      Chuyện An Khánh công chúa bị bắt cóc tung tích, bản tấu chương của Vương Ngọc Lãng cùng với bức thư hỏa tốc dùng khoái mã tám trăm dặm ngày của Kiêu vương cùng lúc đưa đưa tới trước án thư của thiên tử.

      Hoắc Doãn nghe tin ái nữ mất tích lập tức nổi trận lôi đình. Nhưng danh tiết của tiểu công chúa cũng chính là thể diện hoàng thất, lại thể đường đường chính chính hạ chỉ, chỉ có thể bí mật xử trí.

      Cũng vì chuyên của An Khánh mà Hoắc Doãn đối với Vương Ngọc Lãng cùng Trình Vô Song đều rất bất mãn. Cũng may hai người này cũng có đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau, trong tấu chương trình lên đều là giành lỗi về mình. Hoắc Doãn bí mật phái khâm sai đại thần tâm phúc Hoài Nam để điều tra việc này, đồng thời phát thánh chỉ khiển trách hai người Vương Ngọc Lãng và Trình Vô Song.

      lâu sau, thư tay do chính Nhạc Bình công chúa hạ bút cũng được đưa tới kinh thành. Tự mình thừa nhận sai lầm của bản thân, dùng người tra khiến mật thám phản quân Hoài Nam thừa cơ trà trộn vào phủ Phò mã, bản thân lại kiêu căng tùy hứng, làm liên lụy ấu muội gặp nạn, làm liên lụy đến phu quân và tẩu tẩu, lời lẽ trong thư vô cùng thành khẩn, từng chữ ăn năn hối lỗi,…Công chúa Nhạc Bình ngang ngược hiểu chuyện trước đây trong đêm dường như trưởng thành.

      Ba tấu chương liên tiếp đều là tranh nhận lỗi chuyện của An Khánh, nhận chịu hết trách nhiệm về mình, Hoắc Doãn nhất thời cũng biết xử ra sao. Trước mắt lo lắng cho an nguy của An Khánh công chúa, mà những người liên can đều là người của Hoắc gia, cho dù muốn trách phạt cũng nỡ xuống tay.

      Đúng lúc này tấu chương của Kiêu vương lại đưa đến, nội dung bên trong đại khái là nghe tin An Khánh mất tích, trong lòng vạn phần lo lắng, nhưng thân mang trọng trách ở Bắc cương thể tự mình cứu muội muội, khẩn cầu phụ hoàng mẫu hậu cấp tốc phái người truy xét việc này, cuối cùng thêm thêm câu biết Trình Vô Song tướng quân có báo cho Phụ hoàng mẫu hậu biết việc này hay ?

      Hoắc Doãn đọc tin tức của Kiêu vương, trong lòng hờn hay giận. Lời trong thư Kiêu vương tuy rằng vô cùng hữu lễ hung ý tại ngôn ngoại hàm súc, tỏ vẻ tín nhiệm vị Vương phi do mình khâm điểm. Rốt cuộc là mượn chính chuyện của muội muội mình bỏ đá xuống giếng, đẩy về phía Vương phi.

      Hoắc Doãn day trán, đem thư của Kiêu vương bỏ qua bên, đau đầu biết giải quyết vấn đề của An Khánh công chúa như thế nào cho tốt.

      Nghĩ đến An Khánh công chúa, trong lòng Hoắc Doãn khỏi nhói đau. Hoàng hậu sinh ra năm đứa con, duy chỉ có An Khánh là nhu thuận nhất, chỉ thiếu chút khí chất lạnh lùng của người Hoắc gia, còn các đức hạnh khác của nữ tử ai có thể bì kịp.

      Lúc này tiểu nữ đáng ngoan ngoãn nhất lại biết rơi vào cạm bẫy nào, làm phụ hoàng làm sao lại đau lòng?

      Chỉ vì tai họa này giáng xuống đột ngọt nhất thời biết giải quyết như thế nào.

      Nếu An Khánh bị giặc phỉ bình thường cướp , cho dù bị hổn hại trong sạch có làm sao? Thân là nhị công chúa đại tề, tự nhiên có thể tìm được lương phối, đường đường chính chính gả ra ngoài.

      Nhưng lần này động thủ chính là dư nghiệt của Hoài Nam, đương nhiên dùng An Khánh để thực mưu to lớn nào đó, kết quả ra sao cũng khó mà đoán trước được.

      Thân làm cha hiền đương nhiên nữ nhi gặp chuyện cho dù có tán gia bại sản cũng phải cứu nữ nhi của mình trước, nhưng thân là vua của nước lại khác, nhất nhất phải lấy đại cuộc làm trọng, thể chỉ vì lo chu toàn cho nữ nhi của mình mà đặt cược cả thiên hạ.

      Hoắc Doãn suy nghĩ lâu, sau đó phái thái giám tuyên hoàng hậu đến kiến giá. Đợi đến lúc Hoàng hậu vào cung điện, Hoắc Doãn mệnh cho thái giám cung nữ lui ra ngoài chờ rồi . Thẩm Hoàng hậu nghe tin An Khánh gặp nạn ở Hoài Nam vô cùng kinh hoảng, thân hình lung lay như sắp đổ: “Hoàng thượng, người nhất định phải cứu An Khánh của ta!”

      Nhưng sắc mặt Hoắc Doãn lại lập tức trầm: “Cứu?Cứu như thế nào?Chẳng lẽ ngươi muốn chiêu cáo thiên hạ, đường đường là nữ nhi của thiên tử đại tề lại bị bọn tặc tử cướp ?Ngồi chỗ chờ bọn giặc ấy ra điều kiện, muốn gì cứ lấy hay sao?Chỉ có thể dùng vũ lực đàn áp bọn tặc tử muốn tạo phản, gây chiến để chặt đứt ý niệm của bọn chúng từ nay về sau dám dùng người trong hoàng thất ra điều kiện nữa.

      nhiều năm làm vợ chồng, Thẩm hoàng hậu vô cùng hiểu biết tính tình của Hoắc Doãn, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt của vị phu quân của mình, còn có quai hàm bạnh ra của , đó là biểu khi Hoắc Doãn quyết định chủ ý, nàng mơ hồ đoán được hoàng đế làm gì đó.

      Nghĩ vậy nàng đầu tiên là cả kinh, đồng tử co lại, giống như con sư tử mẹ bị thương hướng về phía Hoắc Doãn quát lên: “Đường đường là vua của nước, chẳng lẽ còn cứu nổi nữ nhi của chính mình? An Khánh bây giờ lưu lạc nơi nào? Có được ăn no mặc ấm hay ? Nếu bọn cướp đưa ra điều kiện, cho dù là núi vàng núi bạc cũng phải đáp ứng cho chúng, chỉ cần An Khánh của ta có thể bình an quay về!”

      Biểu tình Hoắc Doãn càng thêm ngưng trọng, chòm râu cũng muốn run run, gằn giọng : “Chỉ sợ cái mà bọn tặc tử này muốn phải là núi vành núi bạc, mà chính là vạn dặm non sông của trẫm!Thiên hạ đại Tề chưa ổn định, thanh danh hoàng thất phải tựa như bàn thạch , thể có nửa điểm lay động! An Khánh gặp phải bất hạnh, nhưng xảy ra cớ như vậy là do ai tạo thành? Ngươi ràng biết tính tình Nhạc Bình hoang đường, lại hết mực bao che giấu diếm, thậm chí ngay cả An Khánh cũng đưa đến Hoài Nam để che lấp tiếng đời gièm pha! Nếu phải ngươi hồ đồ như vậy, An Khánh sao có thể rơi vào hoàn cảnh này! Nhớ kỹ cho trẫm! Nếu An Khánh vạn nhất có chuyện gì….Chính là do tay Thẩm thị ngươi tạo thành!”

      Thẩm hoàng hậu ngờ Hoàng thượng im hơi lặng tiếng nhưng sớm biết những việc hoang đường của Nhạc Bình. Bây giờ bị trúng điểm yếu nàng tận tâm giấu diếm cho nên vô cùng hoảng loạn, qua nửa ngày mới kêu lên tiếng vô cùng thê lương…

      Chừng hai canh giờ sau, Hoàng hậu mới được hai thị nữ vừa dìu vừa đỡ thất tha thất thểu từ trong điện ra, Hoàng hâu bình thường đều vô cùng tươm tất dung trang, lúc này tóc tai tán loạn, ánh mắt sưng đỏ, vô cùng chật vật.

      Nàng giống như con gà mái mẹ bị chim ưng bắt gà con vậy, vẻ mặt ảm đạm thê lương ngồi phượng liễn nhúc nhích.

      Ngày thứ hai trong hoàng cung truyền ra tin tức An Khánh công chúa ở Hoài nam thân nhiễm bạo bệnh, qua mấy ngày cố gắng chống chọi thể qua khỏi, bất hạnh chết trẻ, Đế hậu đột nhiên mất ái nữ, vô cùng bi thương, cả nước buồn bã…

      Tuy rằng công chúa An Khánh tuổi còn nhưng vô cùng hoạt bát, lại ngoan ngoãn đáng , nay mất làm cho mọi người đều thổn thức. Nhưng qua mấy ngày, trong cung lại truyền đến tin vui, làm tan khí buồn rầu trước đó. Diêu quý nhân hoàng đế mới nạp hồi đầu tháng mươi hạ sinh long tử, bộ dạng tròn trịa trắng noãn vô cùng đáng , đủ để an ủi đế tâm, làm cho hậu cung an tĩnh từ lâu bất chợt nảy sinh nhiều thú vui hơn hẳn…

      Tin tức công chúa An Khánh hoăng truyền khắp hang cùng ngõ hẻm ở kinh thành, nhưng vẫn chưa đến được Mạc Bắc xa xôi.

      Lúc này ở vùng núi hẻo lánh ở Bắc cương, con đường mòn núi được người lâu năm tự tạo thành, hai lão nông trung niên ăn mặc quần áo dân bản địa vác cái bao lớn bước nhanh về phía trước. người trong đó chỉnh lại bao tải vai, lộ ra cơ thể tráng kiện, quay đầu với người cùng : “ nhanh chút, qua hết triền núi này đến nơi phu nhân thông báo gặp mặt rồi.”

      Góc triền núi bên này, Vệ Tuyên thị ngồi dưới bóng râm bên vách núi, phía sau có hai tráng hán người Bắc cương đứng bảo vệ.

      Vệ Tuyên thị lẳng lặng ngồi ở núi đá, thỉnh thoảng ngẩng đầu hướng về phía xa quan sát. Mãi cho đến lúc mặt trời sắp xuống núi ở phía xa xa rốt cuộc xuất hai thân ảnh, Vệ Tuyên thị vội vàng đứng lên. lâu sau đến nơi, chính là hai lão nông vừa rồi.

      Người trung niên nhìn thấy Vệ Tuyên thị xuống quýt bỏ bao tải vác vai xuống thi lễ : “Bái kiến phu nhân”

      Ánh mắt Vệ Tuyên thị lên mừng rỡ, chậm rãi đứng dậy. Thời tiết Mạc bắc thất thường, bên người lại thiếu Minh Thiền hầu hạ, nàng lại bị nhiễm phong hàn cho nên khuôn mặt càng thêm tiều tụy, nàng mở miệng : “Kim thị vệ, Viên thị vệ, mau mau đứng lên. Vất vả cho hai người rồi.”

      Miệng còn ánh mắt liếc nhìn chiếc bao tải mà Kim thị vệ đặt ở bên.

      Kim thị vệ vội đem bao tải mở ra, kéo lớp nấm thổ sản miền núi ngụy trang bên ra, lộ ra lớp vải ngăn, xé lớp vải ngăn liền lộ ra bên dưới là tiểu nương thân quần vải áo thô ngủ.

      Vệ Tuyên thị thoáng nhìn qua sắc mặt khô vàng của nương , bất động thanh sắc hỏi: “Đây chính là hàng ta cố ý dặn mang đến đó sao?”

      Kim thị vệ : “Đúng vậy thưa phu nhân. Chúng ta mai phục theo dõi thời gian dài mới đắc thủ. Sợ nàng kêu to nên dọc đường đều chuốc thuốc mê, làm cho nàng ngủ say. Lại thay đổi quần áo nông gia bình thường, thoa sáp ong lên mặt. Bắc cương nhiều thổ phỉ, cho dù dọc đường bị người phát cũng chỉ nghĩ chúng ta là phường trộm cắp ở nông thôn, lừa tiểu hài tử bán lấy tiền thôi.”

      Vệ Tuyên thị hài lòng gật đầu: “Tốt, Kim thị vệ lão luyện thành thục, việc lần này giao cho ngươi thực quả nhiên là đúng người. Các ngươi chuẩn bị theo ta trở về.”

      Mưu đồ của nàng ta chính là dùng tiểu nương thiên kim này làm điều kiện trao đổi, chỉ cần nàng có chút giá trị, nhất định có thể thắng được số vốn đủ để trở mình…

      Ngay lúc bọn họ đứng dậy chuẩn bị rời , đột nhiên nghe thấy thanh cao vút: “Vệ phu nhân, lâu gặp.”

      Vệ Tuyên thị vừa quay đầy, lại nhìn thấy biết từ khi nào Tuyên Minh mang theo đội nhân mã giống như hồn đứng ở đằng sau.
      kiacocon, Sô Cô la Đắng, anh887711 others thích bài này.

    3. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      Đăng nhầm 2 chương giống nhau kìa nàng.
      Thanks nàng nhiều nha!
      Meohoangngungoc, Chrisannie196 thích bài này.

    4. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Chẳng lẽ là Tuyên Minh với An Khánh công chúa? thể nào????
      Meohoangngungocdehanmingukmanse thích bài này.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Cả bố lẫn mẹ bạn hoắc tôn đình đúng là cực phẩm. Vì mặt mũi sẵn sàng từ bỏ con mình.
      Khả năng lớn là banj Tuyên Minh với An Khánh rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :