1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      CHƯƠNG 147

      Edit: Kim Ngân

      Nhưng vừa mới dứt lời, lại nhìn tiểu nữ nhân thần sắc ủy khuất trong lòng giống như là làm bộ, nội tâm lập tức mơ hồ đoán được nguyên nhân.

      Phi Yến vừa xong liền tự biết mình thất thố, vội vàng dằn lại sóng ngầm cuồn cuộn muốn trào ra, hít hơi sâu đề kiềm chế chính mình rồi : “ Thánh thượng sắc phong con của Trình tướng quân – Trình Vô Song làm chính phi của Kiêu vương, nàng bây giờ tại ở Kiêu vương phủ ở Hoài Nam…”

      Đôi mắt thâm thúy của Hoắc Tôn Đình hơi trợn lên chút, trong con ngươi như có gió lốc xoay vần, thua gì bão cát vần vũ ở bên ngoài.

      Chẳng qua chỉ hít sâu hơi liền khôi phục thái độ trở về như bình thường, vuốt khôn mặt nhắn của Phi Yến : “Nàng ta ức hiếp nàng?”

      Phi Yến lắc lắc đầu, dù sao Trình vương phi vừa vào phủ nàng cũng liền khởi hành, còn chưa kịp bị khi dễ.

      “Bổn vương biết, Yến Nhi cứ an tâm ở Mạc Bắc , mọi từ nay về sau giao cho bổn vương xử lý, nàng cần phải suy nghĩ nhiều.”

      Kiêu vương chính là nam nhân như vậy, chuyện phiền nhiễu thế nào tới trong miệng đều liền biến thành nhàng bâng quơ, là việc đáng để tâm. Nếu như vậy, Phi Yến liền quyết ý suy nghĩ đến nữa, đối với nam nhân này nàng luôn có cảm giác vô cùng ỷ lại. cần phải lo lắng điều gì, có thể yên tâm phó thác mọi thứ. Trước đây khi còn tình cảm với Phàn Cảnh, lúc hai người vẫn còn tốt đẹp nàng cũng từng như vậy.

      Lúc gió lốc ngừng lại là sáng sớm ngày thứ hai, đoàn người rốt cuộc cùng có thể thuận lợi xuất phát quay lại đại doanh Mạc Bắc.

      Vì sợ có người dèm pha, Phi Yến vẫn mặc nam trang, lại khoác thêm áo khoác ngoài nên ai nghi ngờ gì. Doanh trướng kiêu vương rất lớn, được chia làm nội trướng và ngoại trướng, nội trướng chính là nơi nghỉ ngơi, mà ngoại trướng dùng để xử lý quân vụ, đại trướng được đặc chế bởi bốn lớp da trâu dày từ đỉnh xuống. Cho nên lúc này tuy thời tiết rét lạnh, nhưng khi vào bên trong lều trại, bên trong sốt chậu than tỏa nhiệt cũng có thể ấm người.

      Lúc này chính là lúc có chiến , ngay cả Kiêu vương cũng mang thị nữ bên mình, ăn uống sinh hoạt đều là do vệ binh bên cạnh chiếu cố. Chủ soái mà mang theo thị thiếp trước trận, chung quy đều là muốn mình sướng thân. Cho nên Bảo Châu cùng các thị nữ khác cũng được theo nhập doanh mà lập doanh trại riêng cách đó xa để nghỉ ngơi.

      Kiêu vương vào doanh trướng, trước tiên để cho Phi Yến vào nội trướng thay quần áo nhàng, sau đó ra ngoại trướng lệnh cho thị vệ bên người mang đến chậu nước ấm, rồi cho bọn họ lui hết ra ngoài. Chính tay bê chậu nước vào bên trong trướng đặt dưới giường nghỉ.

      “Đến đây, cho nàng ngâm chân”

      Kiêu vương tựa hồ quên thương tích ở người mình, lại giống như gã sai vặt bình thường, chuẩn bị nước ấm cho nàng, lại cầm cái đồ chà chân ngồi ở bên, tư thế kia tựa như muốn tự mình rửa chân cho nàng.

      Gương mặt Phi yến thoáng chút liền đỏ lên, lập tức đứng dậy: “Điện hạ đây là muốn làm gì, nên để thần thiếp hầu hạ điện hạ tắm rửa trước mới là…”

      Nhưng Kiêu vương vươn tay đem nàng ấn ngồi xuống: “ Nàng mang giày vừa chân lắm. hôm qua bổn vương nhìn thấy chân của nàng nổi lên bọt nước, ngoan, ngồi xuống để cho bổn vương rửa cho nàng trước.”

      xong liền đen đôi giày da trâu của nam nhân chân nàng cởi ra, lúc trước ở trong khách điếm ra khỏi phòng cũng là lúc vội vàng, cho nên có mang lót chống nhiệt, chỉ lộ ra đôi chân quấn vải trắng. Gót chân chỗ Kiêu vương quả thực nổi lên bọt nước lớn, chỗ da ấy bị sưng tấy đỏ hồng lên, làm người ta sinh lòng thương tiếc.

      Kiêu vương ngồi cái đôn , đem chân ngọc nhàng bỏ vào chậu nước ấm, dùng đôi tay lớn nhàng xoa nắn vốc nước lên bàn chân trắng như tuyết của nàng, nam nhân tôn quý này đúng là vô tự thông, vò rửa chân ngọc đúng là hết sức tinh tế, ngay cả móng chân, kẽ chân cũng bỏ qua, kỳ rửa vô cùng nhàng cẩn thận…

      Phi Yến cũng nghĩ là da thịt bàn chân ngọc ngà của mình lại có thể mẫn cảm đến như vậy, nàng ngồi hơi ngửa về phía sau, hai cánh tay chống sau lưng, muốn rút chân lại nhưng bàn tay to lớn kia thực sức lực vô cùng lớn, giãy như thế nào cũng thoát, chỉ có thể đỏ mặt ngồi nhìn nam nhân kia chà lau bàn chân mình.

      Rửa ráy hồi xong Kiêu vương dùng khăn vải bố lau khô cặp chân nổi đầy bọt nước, nhìn Yến nhi đỏ mặt cười : “Sức lực vẫn còn lợi hại như vậy sao?”

      Phi Yến cắn đôi môi đào, hô hấp như ngưng lại, nàng cùng Kiêu vương chia lìa lâu,trước đây ngày ngày đều quấn quýt bên nhau sau này lại đột ngột chia lìa, ngày đêm thương nhớ lúc nào nguôi.

      Mà bây giờ hai người rốt cuộc lại có thể ở chung chỗ, nội trướng lúc này tràn đầy hơi thở nam nhân ở người Kiêu vương, bàn tay quen cầm đao kiếm, vung quyền đánh nhau bây giờ lại ngừng dịu dàng xoa nắn lòng bàn chân nàng…

      Kiêu vương cũng bị hình ảnh mỹ nhân kiều hai má ửng đỏ trêu chọc, ánh mắt trở nên thâm trầm, liền đứng dậy hôn lên làn môi đỏ thắm kia. Vừa ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, có cảm giác giống như người sa mạc khát nước bỗng tìm thấy suối cam tuyền ngon ngọt, luyến tiếc dây dưa muốn rời.

      Hơi thở Phi Yến cũng trở nên gấp gáp, tay bất giác bám vào vai người đối diện. Trong lòng Kiêu vương bất chợt sinh ra cảm khái, rốt cuộc dạy dỗ tiểu nữ này vô cùng tận tâm, cảm nhận được môi lưỡi thơm tho của nàng cũng linh hoạt trong miệng mình, cùng quấn quýt triền miên, quả nhiên là càng ngày càng câu hồn đoạt phách…

      Đúng lúc này, nữ tử vừa mới say mê vô cùng kia lại nhàng đẩy mình ra : “Điện hạ, phải người muốn xử lý những bọt nước kia giúp thiếp hay sao?”

      Phi Yến hơi thở phập phồng nhưng vẫn cố gắng tìm về lý trí, tuy rằng trong lòng nàng cũng vô cùng khát vọng muốn gắt gao ôm lấy Kiêu vương, nhưng trong người có thương tích nên thể nào mặc kệ để tận hứng được, cho nên phải cố kiềm chế…

      Kiêu vương cũng đoán được ý Phi Yến, khẽ cắn chóp mũi của nàng : “Nàng chờ đó…”

      xong liền phân phó bên dưới đem ngân châm đến, dùng ngọn nến hơ qua kim để sát trùng, sau đó nhàng nâng chân ngọc lên khêu từng bọt nước, đến lúc các bọt nước chân nàng xẹp hết xuống mới dùng thuốc bột rắc lên. Xử lí xong hết, đỡ Phi Yến nằm xuống nghỉ ngơi trước, sau đó mới ra ngoài ngoại trướng cho gã sai vặt hầu hạ rửa mặt sạch , lại thay thuốc trị thương mới lại trở về nghỉ ngơi.

      Tuy rằng hai người tạm thời thể…*, nhưng ở đây là Mạc bắc hoang vắng rét lạnh, ban đêm cùng nhau rúc vào chỗ đúng là cảm thấy trong lòng đều rất ấm áp.

      *(Tự hiểu nha)

      Bên ngoài trướng tiếng gió vần vũ, bên trong Phi Yến nhàng phân tích số việc cần thiết, Kiêu vương chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cúi xuống hôn lên hai má người ngọc trong lòng cái.

      Liên tục mấy ngày liền chạy loạn nghỉ làm cho cơ thể vô cùng mỏi mệt, bao lâu Phi Yến nằm trong lồng ngực Kiêu vương say sưa vào giấc ngủ…

      Kiêu vương vốn cũng chuẩn bị nhắm mắt lại bỗng dưng đột nhiên trợn mắt, nhìn nữ nhân ngủ say sưa trong lòng, biểu tình mặt lại càng thêm ngưng trọng, rồi chậm rãi giương mắt nhìn thanh kiếm đặt ở đầu giường, ánh mắt hừng hực lửa giận.

      Vốn tưởng rằng chỉ có chuyện quân lương. Phụ hoàng muốn dùng nó làm con cờ để kiềm chế mình sau này, ngờ, tay phụ hoàng lại dài đến như vậy, lại muốn vươn tay đến cả người trong lòng .

      Trình Vô Song! Chính là nữ nhân biết tự lượng sức mình kia sao? Lúc trước nàng ta hay theo cha mình trong cánh quân tiên phong, thường gặp mình ở trong doanh trại, tài cán cũng chỉ là dạng xoàng xĩnh nhưng lại giỏi về luồn cúi tranh công, thuộc hạ dưới trướng cũng có vài tên có chút bản lĩnh, hơn nữa lại gặp trúng vận may, từ lúc nàng ta cầm quân mấy trận liên tục có tin thắng lợi.

      Nhưng sau thời gian chiến đấu, cũng bởi vì nàng ta có năng lực chỉ huy cho nên làm cho tướng sĩ quân đội bị thương vong thảm hại, nàng ta lại giỏi giấu diếm, khéo léo trốn tránh trách nhiệm, chối bỏ còn mảnh. Lúc đó giận tím mặt, thân là tướng soái cầm quân mà lại trốn tránh trách nhiệm?

      Chẳng qua bởi vị phụ thân của nàng ta cùng phụ hoàng chính là tri kỉ bao nhiêu năm qua, hoàng thượng cũng muốn tiếp tục truy cứu. cũng muốn để lại chút mặt mũi cho Trình lão tướng quân cho nên tìm cách cho nàng ta tạm thời nhận việc khác, xa rời quân doanh cho xong việc.

      Bất quá những công trạng mà nàng ta đạt được cũng có thể lấy đó làm ra cái danh xưng nữ hổ tướng, khi trở lại triều đình lại được Hoàng thượng rộng rãi ban thưởng, uy danh nữ tướng quân đại Tề từ kinh thành bỗng chốc lan xa…

      Nàng ta muốn mua danh chuộc tiếng như thế nào là chuyện của nàng ta. Thế nhưng lại dám tìm cách len lỏi vào trong Vương phủ của . Phi yến tuy rằng để tâm, nhưng thực có đúng như vậy ?Người khác hiểu Yến nhi chứ sao thể hiểu nàng, trước mặt chính là người ung dung rộng lượng nhưng thực chất lại là cái bình đầy giấm chua, trước sau giống nhau chút nào.

      Bằng lúc trước khi nàng trong cơn tức giận, ngay cả cơ nghiệp Bạch Lộ sơn khổ tâm xây dựng bao nhiêu lâu nàng cũng mặc kệ,trong cơn tức giận mạch chạy đến kinh thành mở hàng cháo.

      Vương phủ Hoài Nam chính là nơi mình dốc hết sức lực khổ tâm xây dựng nên, đình đài lầu các nơi ấy chỗ nào cũng cực kỳ tinh xảo, mỗi noãn các, ngọc tuyền đều là vì giai nhân trong lòng mà kim ốc tàng kiều, lòng muốn cho Yến nhi được hưởng thụ. Nhưng nay lại bị kẻ liên quan nhảy vào làm tu hú chiếm tổ chim khách.

      Chiêu này của phụ hoàng đúng là đủ ngoan độc. thường xuyên bị lão nhân gia bày ra đủ loại chuyện để làm khó dễ, bản thân mình lại vô cùng dốc hết sức để nhẫn nhịn hầu hạ, cho dù việc khó khăn nguy hiểm đến đâu cũng cố gắng hoàn thành chần chừ so đo, mặc kệ thiên hạ có xem thành cái dạng gì. Nhưng lúc này đây, phụ hoàng đúng là động chạm đến giới hạn của , làm thể nào có thể chịu được nữa?

      Nghĩ vậy, chậm rãi buông người ngọc trong lòng mình ra, nhàng đứng dậy, khoác thêm áo khoác rồi bước ra ngoài doanh trướng.

      Tiếu Thanh cùng vài người đứng canh bên ngoài phòng, thấy Kiêu vương ra, liền chạy nhanh tới giọng : “Nhị điện hạ, thuộc hạ nghe Đậu Dũng … Trắc phi đến đại doanh?”

      Kiêu vương mặt trầm, cũng có trả lời câu hỏi của Tiếu Thanh mà chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm .

      Tiếu Thanh vốn khó hiểu, nhưng thấy được ánh mắt đó liền suy nghĩ chút lập tức hiểu được, vội vàng quỳ xuống giọng : “Thỉnh điện hạ minh xét, thuộc hạ có ăn gan hùm mật báo cũng tuyệt đối dám che giấu tin tức của Hoài Nam! rất lâu rồi chưa từng nhận được thư từ của Hoài Nam gởi về đây…”

      Kiêu vương rũ mắt xuống, nhìn bộ dáng Tiếu Thanh biết dám dối, liền hỏi: “Thư của Hoài Nam,từ trạm dịch nào chuyển đến?”

      Tiếu Thanh suy tư chút: “Bất luận là thư gởi đường bộ hay là bồ câu đưa tin đều phải qua trạm dịch trung chuyển ở Kim Môn quan. Nhất là bồ câu đưa tin, tuy rằng bình thường nuôi dạy huấn luyện tầm ba năm mới thả ra, có thể tránh né được chim diều hâu bắt giữa chừng, nhưng cũng có đôi khi cũng phải đổi lượt mới có thể đưa tin tới đại doanh Mạc bắc.”

      Kiêu vương : “Mang theo người điều tra xem, là ai dám chặn thư từ Hoài Nam, tra được liền thẩm vấn xem ai đứng sau sai khiến, nếu cứng miệng cần cố kỵ chết sống, dùng trọng hình tiếp đãi!”

      Tiếu Thanh lĩnh mệnh xong liền mang theo lính tiến hành điều tra các trạm dịch, đem toàn bộ người ở trạm dịch thẩm vấn phen, cuối cùng cũng có người chịu nổi hình phạt liền khai ra, nhưng chỉ là bên truyền lệnh xuống, tin tức Hoài nam tất cả đều phải chặn lại, được chuyển xuống. Lại hỏi thêm nữa, mơ hồ chắc, hình như là người của phủ Trình tướng quân.

      Tất cả những tin tức chặn được đều bị tiêu hủy, nhưng tin mới đưa đến gần nhất còn chưa kịp tiêu hủy bị Tiếu Thanh đưa người đến bắt giữ.

      Lúc Kiêu vương cầm được mật báo của Ngụy tổng quản đưa đến, sắc mặt xanh mét thành mảnh.

      Chỉ thấy mặt viết: “Lão nô thân là tổng quản vương phủ, nhưng nay bị Vương phi biếm chức, nay được bố trí hầu hạ ở bên ngoại viện. Tân tổng quản vương phủ là người của Vương phi mang theo trong kinh thành đến. An Khánh công chúa mất tích hơn nửa tháng, bặt vô tín. Vương phi sợ trách phạt, chịu tâu với thiên tử, vẫn bí mật ở đây tìm kiếm. Trắc phi đường đến Mạc bắc, lão nô chỉ nguyện người được thuận lợi bình an….”

      Sau đó nữa là ít việc vặt ở trong vương phủ, Kiêu vương còn tâm trí đọc tiếp, rốt cuộc cũng hiểu vì sao tất cả tin tức của Hoài Nam đều bị người của Trình gia chặn lại.

      Nguyên nhân phải vì nhằm vào Phi Yến, mà là Trình Vô Song ở Hoài Nam vương phủ gây ra đại họa ngập trời! Lúc nàng ta tọa trấn ở Kiêu vương phủ lại sơ xuất để ấu muội của mình – An Khánh công chúa mất tích!

      Trình Vô Song này quả là to gan! Dám bổn cũ soạn lại, đem thủ đoạn dối lừa dưới trước kia ở quân doanh sử dụng lại ở Hoài Nam, dám tự mình che dấu, cho kinh động đến kinh thành, chính mình vụng trộm tìm kiếm An Khánh công chúa.

      Kim chi ngọc điệp của Hoắc gia làm sao lại có khả năng vô duyên vô cớ biến mất? Trong thời gian này rốt cuộc xảy ra tình gì?

      Đem tên tiểu lại chặn thư ở trạm dịch lại, quỳ gối trước mặt Kiêu vương, nhất nhất đem tất cả nội dung thư mình chặn được đều khai ra hết.

      Nguyên là Vương phi khi đến Hoài Nam chưa đến ngày Trắc phi đến Mạc bắc, An Khánh công chúa thích ở chung với vương phi, liền muốn theo Trắc phi đến đây.

      Đúng lúc này Nhạc Bình công chúa lại nảy ra ý tưởng chơi bời, nằng nặc đòi du hồ.

      Nhưng An Khánh công chúa nhớ đến lần trước du hồ bị thổ long tấn công, nội tâm đối với hồ nước kia sinh lòng sợ hãi cho nên chịu . Mà Trình vương phi vì muốn lấy lòng Nhạc Bình công chúa cho nên thèm nghe lời ngăn cản của Ngụy tổng quản, nhất quyết du thuyền vui chơi cùng Nhạc Bình, lại để nhị công chúa ở lại trong phủ, chỉ để lại bên cạnh vài vị ma ma, thị vệ.

      Đợi đến lúc các nàng vui chơi tận hứng trở về, lại phát mấy ma ma, thị vệ đều trúng thuốc mê ngất xỉu nằm dưới đất, mà bóng dáng An Khánh công chúa bặt vô tín…

      Trình vương phi lúc này mới vô cùng hoảng sợ, ra lệnh phong tỏa toàn bộ tin tức ở Hoài Nam, bắt đầu truy tìm tung tích công chúa….

      Mà ngày ấy Nhạc Bình công chúa sau khi hồi Phò mã phủ, lúc xuống xe ngựa cẩn thận bị té xuống, hạ thân xuất huyết, thai nhi ở trong bụng cũng thể giữ được…

      Nhưng đối với việc đại công chúa sinh non so sánh với việc nhị công chúa bị mất tích cũng trở thành việc đáng kể, lại tai họa này cũng chính bởi vì Nhạc Bình náo loạn muốn ra ngoài du ngoạn mà gây nên, cho nên lòng cũng muốn trốn tránh trách nhiệm, cho nên ngay cả Hoàng hậu cũng dám để lọt tin, chỉ có thể ở trong phủ Phò mã nghỉ ngơi.

    2. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      Mình thích bộ này lắm, chờ từng chương của nàng, thanks nàng nhiều.
      chương trước còn nghĩ Trình Vô Song này cũng là 1 ng có tài, đáng tiếc nữ phụ vẫn là nữ phụ. Ai ngờ thua Phi Yến nhiều quá, thua nhất là bãn lĩnh.
      MeohoangngungocChris thích bài này.

    3. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      103
      Được thích:
      116
      Trình Vô Song có tài mà, tài luồn cúi và cướp công đó:061:
      dehanmingukmanseMeohoangngungoc thích bài này.

    4. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      CHƯƠNG 148

      Edit: Kim Ngân

      Phi Yến cũng biết được chân tướng của việc, trong lòng vừa gấp vừa lo. Nhạc Bình công chúa gặp chuyện may, mình và nàng cũng có cảm tình gì nhiều cho nên trong lòng cũng sợ hãi quá. Nhưng tiểu công chúa An Khánh lại khác, vô cùng nhu thuận đáng , lại mất ngây thơ của trẻ con, tuy rằng mới ở chung mấy ngày nhưng lại khiến Phi yến vô cùng thích.

      Kẻ cướp An Khánh chắc chắn là có ý đồ xấu, cũng biết nàng bây giờ ở nơi nào, có sợ hãi lắm hay . biết chịu phải ủy khuất, khổ sở gì rồi….Phi yến dám nghĩ tiếp nữa, chỉ đợi Kiêu vương phát lệnh cùng trở về Hoài Nam để cùng nhau góp sức tìm An Khánh.

      Nhưng Kiêu vương hít sâu hai lần, đè nén tâm trạng rồi cũng chỉ mở miệng : “Nàng vừa mới , nếu muốn bị kẻ xấu hắt chậu nước bẩn lên người cũng thể quay về, mà nước xa cũng cứu được lửa gần, bổn vương lại ở trước trận cũng thể quay lại, cho dù ta cùng nàng có quay lại cũng thể làm được chuyện gì.” xong liền mở giấy dùng để viết thư ra, đặt bút viết xuống hơi rồi sai người niêm phong, dùng khoái mã cấp tốc đưa đến kinh thành.

      Nếu vị Vương phi hiền đức kia chính là phụ nhân tài đức do chính phụ hoàng khâm điểm, bản thân mình muốn ra tay cũng phải để lại cho người chút thể diện, chi bằng cứ nhất nhất đều trình lên phụ hoàng, tùy lão nhân gia định đoạt.

      Viết thư gởi xong, Kiêu vương vẫn ra quân doanh tuần tra biên phòng như bình thường, nhìn ra nửa điểm ổn.

      Phi Yến cũng biết gì, nhưng nhìn bóng dáng phu quân của mình lại cảm thấy mấy phần thản nhiên lạnh lùng. Trước kia nàng vẫn cảm thấy đối với người nhà của mình thái độ vô cùng lãnh đạm, tuy rằng đối với tiểu công chúa An Khánh có gần gũi hơn chút, nhưng cũng chỉ như thế thôi, cũng vì ấu muội mất tích mà bị rối loạn phương hướng, vô cùng bình tĩnh.

      Tuy rằng người mang chí lớn đều phải thế, nhưng là người bên gối nàng, lại cảm nhận được lạnh lùng như băng ấy, vẫn làm cho Phi Yến cảm thấy hơi sợ hãi.

      Nếu Kiêu vương trời sinh tính tình lạnh lùng, nhưng lại bởi vì nàng gặp nạn mà bất chấp nhảy vào dòng nước xiết, cuối cùng bị cuốn trôi , cũng lại vì mình mà dù trong người trọng thương, lại còn gặp phải bão cát, hiểm nguy trùng trùng mà tìm.

      Được nam nhân băng lãnh như vậy thương, quả biết là hạnh phúc hay bất hạnh…

      Lúc này ba tấc đất ở Hoài Nam sớm bị quật lên hết.

      Trình Vô Song thời gian dài ngày nào được ngủ yên ổn. Ban đêm lúc ngủ được nàng ta lại càng nghĩ càng hối hận việc…Vì sao lại dễ dàng thả cho Úy Trì Phi Yến kia Mạc bắc? Cũng ngay sau đó An Khánh xảy ra chuyện.

      Nếu Úy Trì Phi Yến kia còn ở đây, tai họa này đương nhiên là có người gánh trách nhiệm. Đáng tiếc…Nếu như vậy có phải là vuột mất cơ hội để nhổ cái đinh trong mắt nàng ta hay ?Đáng tiếc….Đáng tiếc…

      Che giấu chuyện An Khánh mất tích là hành động trong lúc nhất thời, bản thân Trình Vô Song cũng biết giấy thể nào gói được lửa.

      Trước mắt chút tin tức nào của An Khánh, bọn cướp kia cũng chưa từng liên lạc đàm phán điều kiện gì, muốn tìm An Khánh quả thực vô cùng khó khăn. Chỉ có thể tìm cách khác.

      Trình Vô Song ngồi ở trong chính phòng miên man suy nghĩ cách để giải quyết êm đẹp việc của công chúa An Khánh, quản gia vừa mới đề bạt được nàng mang theo từ kinh thành tới tiến vào bẩm báo: “Bẩm vương phi, Phò mã đến xin gặp.”

      Trình Vô Song nghe xong trong lòng lại thêm trận lo lắng, Phò mã này sợ là do Nhạc Bình công chúa xui khiến tới tìm nàng. Nếu Vương Ngọc Lãng vẫn là Vương công tử hữu danh vô thực như trước kia nàng có thể giả bệnh tiếp, nhưng vị Phò mã này nay phụ trách quản lí Hoài Nam, bản thân mình cũng thể chậm trễ.

      Hít sâu hơi, Trình Vô Song thản nhiên : “Cho mời Phò mã.”

      Vương Ngọc Lãng vào trong phòng, nhìn thấy Trình Vô Song ngồi ngay ngắn ghế liền vội vàng nhanh vài bước tới, khom người thi lễ : “Hạ quan bái kiến Vương phi.”

      Trình Vô Song hơi nghiêng người đáp lễ : “Phò mã mời ngồi.” Đợi Vương Ngọc Lãng ngồi xuống xong, Trình Vô Song hỏi: “Nhạc Bình công chúa bây giờ có khỏe ?”

      Vương Ngọc Lãng : “Công chúa còn nghỉ ngơi trong phủ.” xong câu đó liền ngậm miệng lại nữa.

      Trình Vô Song nghĩ đến đây để khởi binh vấn tội cho nên cũng lười chuyện. Hai người ngồi ngay ngắn ở phòng ngoài, lời nào, khiêu chiến tính nhẫn nại của nhau, đám nha hoàn nô bộc hầu hạ bên cạnh cũng dám thở mạnh, lại càng dám lên tiếng.

      Trình Vô Song trong lòng phiền muộn, ngồi thêm lúc nữa rốt cuộc cũng mở miệng hỏi :” Phò mã hôm nay đến đây là có chuyện gì?”

      Vương Ngọc Lãng hai tay ôm quyền thi lễ cái : “Hạ quan viết phong tấu chương, đem công vụ Hoài Nam gần đây tấu lên thánh thượng, cũng có báo chuyện công chúa An Khánh mất tích. Nhưng hạ quan lại ngẫu nhiên biết được tấu chương vẫn chưa được thông truyền, xin hỏi Vương phi có biết biệc này hay ?”

      Trình Vô Song đứng phắt dậy, phất phất tay. Nàng ta ở trong quân doanh thời gian dài, cho nên sớm cố kỵ chuyện nam nữ cùng ở trong phòng, lệnh cho bọn thị nữ lui ra ngoài cửa hiên chờ, đến khi trong phòng còn ai mới lạnh lùng đáp lời: “Là ta ngăn lại. Thánh thượng vô cùng sủng ái An Khánh công chúa, nếu đột nhiên nghe tin công chúa An Khánh mất tích, trong lòng tất nhiên lo âu. Tuổi tác thánh thượng cao, nếu vì vậy là long thể bất an, chẳng phải là lỗi của chúng ta ư? Đợi đến lúc tìm được An Khánh công chúa rồi hãy báo cho thánh thượng biết cũng muộn.”

      Trình Vô Song ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Vương Ngọc Lãng, lại : “Phò mã trấn giữ Hoài Nam, lại để cho An Khánh công chúa mất tích. Chỉ sợ Phò Mã cũng khó tránh khỏi trách nhiệm sơ xuất này.”

      Vương Ngọc Lãng nghe được lời ấy khóe mắt nheo lại, sớm nghe vị Vương phi tân nhiệm này chính là cao thủ phái Thái Cực*, cho nên trầm ngâm lát rồi từ từ : “Hạ quan vừa tới Hoài Nam, lạ đất lạ người, sơ hở để cho công chúa An Khánh bị kẻ xấu cướp , đương nhiên hướng Thánh thượng chịu tội. Nhưng trong trường hợp này Vương phi lại giấu diếm báo, sợ là có chút ổn.”

      *(Đoạn này tớ hiểu lắm, nhưng trong hoàn cảnh này có thể hiểu ý của Vương Ngọc Lãng là môn Thái Cực là mượn sức lực của người khác để làm sức của mình – Chắc ý là gắp lửa bỏ tay người)

      Trình Vô Song chỉ lạnh lùng hừ tiếng, hề tiếp.

      Vương Ngọc Lãng lại tiếp tục : “ giờ việc quan trọng trước mắt phải là đổ lỗi cho nhau, tránh nặng tìm mà chính là phải đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.Ý của Vương phi ngài như thế nào?”

      Trình Vô Song nghe được lời ấy khỏi hơi nheo ánh mắt nhìn, từ từ : “ biết Vương đại nhân có diệu tế gì để chu toàn?”

      Vương Ngọc Lãng mỉm cười : “An Khánh công chúa chính là cốt nhục của Hoàng hậu, nếu ai sơ sẩy gây ra sai lầm cho vị kim chi ngọc điệp này đều tránh được tai họa ngập đầu. Nhưng mà lần này tất cả đều là bởi vì Nhạc Bình công chúa rất hiểu chuyện, mực ồn ào đòi du hồ, mới có tai họa bất ngờ này xảy ra…Tại hạ trở về cho người tra xét phen, nguyên là bên cạnh công chúa có thị nữ tên Linh Nguyệt ngày ấy xúi giục công chúa dạo. Ta bắt giữ nàng ta, lời khai cũng lấy hết rồi. Nàng ta chính là cấu kết với dư đảng của Hoài Nam, ý muốn lợi dụng công chúa để áp chế Thánh thượng. Lần này bọn phản loạn cải trang làm hạ nhân nấp bên người công chúa cho nên cũng khó lòng phòng bị. Vương phi lại mới đến, sao có thể biết được hung hiểm nơi đây, cho dù Thánh thượng có trách tội cũng khó chính đáng.”

      Trình Vương phi nghe đến đó liền cảm thấy bầu trời như sáng rỡ hẳn lên, Phò mã gia này là muốn tai họa đổ hết lên đầu Nhạc Bình công chúa. Nhưng cũng chần chờ ” “Nếu làm như vậy có ích lợi gì cho Phò mã ngươi chứ?”

      Vương Ngọc Lãng bưng chén trà lên nhàng thưởng thức mùi vị Thiết quan tinh tế. Sau đó buông chén trà cười : “Nhạc Bình dù sao cũng là người của Hoắc gia, mặc kệ có xử lý thế nào cũng là chuyện nhà của Hoắc gia, ngươi và ta dù sao cũng chỉ là người khác họ mà thôi phải sao?”

      Đôi mắt Trình Vô Song chuyển động,chuyện Phò mã gia cùng chúa hòa thuận nàng ta cũng có nghe phong phanh, bấm đốt ngón tay chút tính thời gian công chúa mang thai hiểu ra được vài phần. Nếu vui vẻ đem tất cả tai họa đổ hết lên đầu Nhạc Bình công chúa bản thân mình cũng nên biết thời biết thế, im lặng thuận theo, vì thế khẽ gật đầu.

      Vương Ngọc lãng : “Vương phi lập tức đem tin tức công chúa An Khánh bị bắt cóc tâu lên thánh thượng, còn ngăn cản tấu chương lại, việc này ổn. Nếu Hoàng thượng nghe được tiếng gió từ nơi khác, biết chúng ta giấu diếm báo, nhất định long nhan nổi giận.”

      Vương Ngọc Lãng tuy ràng ra, nhưng Trình Vô Song cũng phải người ngu dốt, lập tức hiểu được ý của Vương Ngọc Lãng, Thánh thượng ở Hoài Nam đương nhiên bố trí cơ sở tin tức đương nhiên thể biết việc mình giấu diếm. Nghĩ đến tình tình của Thánh thượng, sắc mặt Trình Vô Song trở nên trắng bệch, sau lưng xuất ra thân mồ hôi lạnh.

      Vương Ngọc Lãng quan sát Trình Vô Song cẩn thận suy nghĩ kia cái rồi tiếp tục : ‘Việc cấp bách là Vương phi lập tức cho tấu chương của ta , đồng thời thảo bức thư nhanh chóng trình lên thánh thượng, giải thích việc này. Chỉ cần chúng ta kịp thời đem tin tức giờ cùng với tấu chương trình lên, liền có thể vô .”

      Trình Vô Song gật đầu : “Đa tạ phò mã chỉ điểm, ta lập tức viết thư nên tiện lưu Phò mã thêm nữa, về sau tất có hồi báo.”

      Vương Ngọc Lãng rời Kiêu vương phủ, lên xe hướng Phò Mã phủ quay về.

      Phò mã phủ Hoài Nam là chọn lựa từ nhà tiểu thương buôn muối, hậu viện có nhiều gian, thường để tiện nạp nhiều thê thiếp, các nơi trong trạch viện đều phân chia ràng riêng biệt liên quan đến nhau, nơi của ai người ấy ở.

      Rất nhanh về đến Phò mã phủ, xuống xe ngựa vào phủ bằng cửa sau, đẩy cửa vào, theo con đường qua mấy cái cua ngoặt, lại đến trước cửa gian phòng , nhanh nhẹn đẩy cửa phòng vào.

      Bên trong phòng là nữ tử áo xanh, sắc mặt vô cùng tốt ngồi ở ghế, trước mặt là bàn trang điểm, hưng trí bừng bừng đem mấy cái hộp trang sức mới ra mà so sánh từng món. Thấy cửa phòng mở ra, phò mã đến, liền vội vàng thả những châu báu cầm tay xuống, đứng dậy , tiến lên vài bước, rồi lại dừng bước, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt có chút ngại ngùng lại che giấu chờ mong nhìn về phía Phò mã.

      Nữ tử mặt mày xuân tình phơi phới này đúng là nữ tử mà Vương Ngọc Lãng vừa mới nhắc tới – Linh Nguyệt.

      Xưa đâu bằng nay, nàng bây giờ cần phải ở chung với nhóm tì nữ hạ nhân cùng phòng nữa. Phò mã gia cấp cho nàng cái tiểu viện riêng biệt, tiền tiêu vặt hàng tháng còn tăng lên nhiều lần,trang sức cũng là thích tự mình chọn…

      Cuối cùng mình cũng được hưởng phúc, vào phủ Phò mã, dựa vào vẻ thùy mị lại linh hoạt của mình cuối cùng được Phò mã để mắt tới, từ nay về sau bước lên trời, tiếp sai đó mình hướng Phò mã cấp hai nha hoàn danh chính ngôn thuận thành chủ tử.

      Vương Ngọc Lãng nhìn Linh Nguyệt ôn hoài hỏi: “Vết dầu bôi ở trước đầu xe công chúa lau chùi sạch chưa, có bị ai chú ý hay ?”

      Linh Nguyệt giọng : “ lau chùi sạch . Phò mã yên tâm, lúc công chúa gặp chuyện may bên người đều có thị nữ, thị vệ cận thân, có ai chú ý đến Linh Nguyệt cả.”

      Nguyên là Linh Nguyệt vào Phò mã phủ lâu, liền phát Phò mã cùng công chúa bất hòa, Phò mã chưa từng bước vào phòng của công chúa nửa bước, tất nhiên là cũng chưa bao giờ ngủ chung. Nội tâm Linh Nguyệt mừng thầm, thấy mình may mắn khi rời Kiêu vương phủ. Sau đó tính toán tìm cơ hội “thưởng hoa dưới trăng” “vô tình gặp được” Phò mã.

      Phò mã thoạt nhìn mi thanh mục tú, đối với thị nữ cũng hề nặng nửa câu.Phò mã lại là người đọc sách, lại dịu dàng lãng mạng, vài lần dưới ánh hoàng hôn bên cạnh ao sen, lấy tay thay bút, lấy nước làm mực vì mình mà làm thơ, tuy rằng thời gian lưu giữ được lâu, nước dùng viết lên chốc lát là bốc hơi bay mất lưu lại nửa dấu vết nào, nhưng ngọt ngào như vậy cũng khó mà cầu được.

      màn này đúng là nam tài tử nữ giai nhân sai! Tâm tư ban đầu của Linh Nguyệt chính là muốn trèo lên vị trí chủ tử, nhưng bất tri bất giác lại động chân tình với Phò mã nhã nhặn lại ôn nhu này, cũng bởi vì vậy cho nên đối với đạo hạnh của Nhạc Bình công chúa vô cùng phẫn nộ.

      Phò mã , trong bụng của công chúa cũng phải cốt nhục thân sinh của , nếu sinh hạ lại là trưởng tử của họ Vương, còn rất mong mỏi nữ tử của mình sinh con, cho dù là cơ thiếp cũng được, chỉ cần là cốt nhục thân sinh đều thương, tương lai được làm con dưới danh nghĩa của công chúa muốn phù chính lên thành trưởng tử cũng phải có khả năng…

      Người vô tình, người nghe có tâm, Linh Nguyệt chỉ cảm thấy ý tứ trong lời này chính là cho nàng nghe. Cho nên lúc Phò mã hàm ý bảo nàng khuyến khích công chúa du hồ, lại ở xe ngựa của công chúa bôi dầu trơn, nàng đều nhất nhất làm theo sai lời.

      Bây giờ lang trung chẩn mạch cho công chúa , công chúa lần này sinh non quá mức hung hiểm, cơ thể lại bị tổng thương, về sau chỉ e là khó có thể hoài thai nữa.

      Cho nên chỉ cần sau này nàng trở thành sủng thiếp của Phò mã, hầu hạ Phò mã rồi hoài thai đó chính là trưởng tử của Vương gia! nhiều ngày nay, mỗi lần nghĩ đến đây nàng đều kích động ngủ được. Công chúa kia dù là kim chi ngọc điệp sao chứ? Làm nữ nhân mà thể sinh con cũng chẳng bằng người bình thường!

      Vương Ngọc Lãng giấu diếm thần sắc nhìn biểu cảm gương mặt Linh Nguyệt khi nàng vừa tính kế lại vừa đắc ý, thản nhiên hỏi: “Công chúa có biết bản thân mình còn khả năng sinh con hay ?”

      Linh Nguyệt vội vàng tranh công : “Hôm qua, Linh Nguyệt hay tin báo cho công chúa biết, công chúa vô cùng giận dữ, vật gì ở gần đều bị nàng ta đập nát hết, ngay cả chén thuốc bổ mới đưa đến chưa uống cũng bị đập bể!May mắn là lúc ấy Phò mã có ở trong phủ, bằng lại quấy rầy đến thanh tịnh của ngài.”

      Vương Ngọc Lãng nâng khóe miệng mỉm cười, vết sẹo nơi khóe mắt cũng như kéo dài ra: “Trong lòng ta sợ chuyện này làm ngươi sợ hãi, lo lắng cho cuộc sống của ngươi sau này yên lòng, tại nhìn thấy ngươi cũng có điều gì lo sợ bất an, ta cũng thấy yên tâm…”

      Linh Nguyệt quỳ gối bên chân Vương Ngọc Lãng, mặt cọ lên bàn tay đặt đầu gối giọng : “Vì Ngọc lang, nô tỳ có chết cũng sợ…”

      Vương Ngọc Lãng chậm rãi rút tay mình về, yên lặng hồi rồi : “Bọn hạ nhân vừa đưa tới củ sen tươi, tai sai người bóc lấy hạt sen đem hầm chung với tổ yến, táo đỏ, ngươi hãy nhân dịp còn nóng mà ăn để bồi bổ thân mình.”

      Linh Nguyệt chưa từng nếm qua tổ yến quý giá như vậy, cho nên ánh mắt sáng lên, tạ ơn Phò mã xong liền ra gian ngoài, bàn cơm có đặt môt cái chung chu sa, cầm lấy thìa vội thưởng thức món ăn đắt tiền này để bồi bổ.

      Vị vô cùng ngọt ngào, màu sắc trắng mịn, đây chính là hương vị tổ yến mà mỗi ngày công chúa đều ăn.

      Ngồi trong tiểu viện sạch rường cột chạm trổ thưởng thức tổ yến. Linh Nguyêt chưa từng cảm thấy mình cũng có thể có ngày thư thái như vậy! hồi nữa mình phải xin Phò mã cấp thêm cho mình mấy kiện quần áo mới…Mỗi lần nhìn thấy công chúa khoác lên những trang phục tinh tế đó nàng đều xem đến hoa cả mắt, lúc đó trong lòng nàng thường nghĩ tương lai nhất định mình cũng được mặc giống như vậy…Cuộc sống quý nữ chính là cuộc sống mà bao nhiêu người mơ ước, đừng tánh mạng đứa trẻ sơ sinh, cho dù là làm thêm vài chuyện thương thiên hại lí nàng cũng nguyện ý…

      Thố canh táo đỏ hạt sen vàng dập dềnh trong nước, màu nước đỏ au, cũng biết vì sao nước canh trong thố càng ngày càng sẫm màu, bao lâu trở thành chén canh màu đỏ tươi…

      Linh Nguyệt dám tin đưa tay vuốt mũi cùng khóe miệng của chính mình, vừa chạm đến thấy khắp nơi đều là dịch nóng ấm….Nàng run run nhìn bàn tay đầy máu, muốn hét to lên nhưng yết hầu bỏng rát giống như nuốt phải lửa.

      Ầm tiếng, nàng giống như công chúa ngày ấy bị ngã từ xe ngựa xuống, nàng ngã xuống với thân mình run rẩy. Trơ mắt nhìn nam tử nho nhã ngồi bên trong gian phòng kia, cũng buồn liếc nhìn nàng cái, dùng đầu ngón tay chăm chú viết, bộ dáng giống như ngày ấy từng ngồi viết thơ tình cho nàng, chấm nước trà trong chén, dưới nhành hoa lê chậm rãi mà ưu nhã ….

      Theo hình dáng tay kia nàng chợt nhìn ra, vài chữ kia là: “Tự mình làm tự mình chịu, người chết đối chứng…”**

      **(thành xin lỗi a: câu này ta edit chỗ được chỗ nên ta chém a..)




    5. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      103
      Được thích:
      116
      Hay. Ta chờ mong từng ngày Linh Nguyệt bị trừng phạt. Vương Ngọc Lãng đủ độc.
      Nhưng hi vọng mất cơ hội hạ bệ Trình " thái cực"
      Meohoangngungocdehanmingukmanse thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :