1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      103
      Được thích:
      116
      Mợ Vệ tuyên thị này đúng là hồn bất tán, đâu cũng gặp. Chờ xem Kiêu san phẳng Hồ Nhung tộc đón nàng về.

    2. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      CHƯƠNG 144

      Edit: Kim Ngân

      Ra khỏi khách điếm Ngọc Tuyền cũng khuya. Nữ tử thủ lĩnh kia chính mình dẫn đầu lên cho quân lính hướng về phía tộc Hồ Nhung Mạc bắc xuất phát.

      Úy Trì Phi Yến ngồi trong xe ngựa, mà đối diện nàng chính là vẻ mặt đầy ý cười của Vệ Tuyên thị.

      Nàng ta chậm rãi mở miệng : “Như thế nào, trắc phi nhìn thấy ta dường như cũng có vẻ gì là bất ngờ?”

      Phi Yến mặt đổi sắc : “Vệ phu nhân luôn là người bước tính mười bước, đương nhiên làm gì có cơ duyên ở bên trong, về phần ngài đến đây đương nhiên cũng suy nghĩ chu toàn, dù sao Hồ Nhung Khuyển Cáp công chúa cũng coi như là cây đại thụ vững chắc để dựa dẫm.”

      Vệ Tuyên Thị nheo mắt lại: “Ngươi lại có thể nhận ra được Khuyển Cáp công chúa?”

      Phi Yến mỉm cười, cũng trả lời. Thế lực Mạc bắc rắc rối phức tạp hơn Hoài nam nhiều, nhưng Phi Yến cũng lăn lộn thời gian, cho nên hiểu biết rất về các phe phái ở các nơi.

      Sử dụng ngôn ngữ của Hồ Nhung, lại có lực cánh tay kinh người như vậy-nữ tử có được mấy người? ràng chính là Hồ Nhung Khuyển Cáp công chúa tiếng tăm lừng lẫy Mạc bắc! Nàng lúc đầu cũng xác định được có phải hay , chẳng qua vừa rồi hỏi thử thái độ của Vệ Tuyên thị, ngờ kết quả đúng là như vậy.

      Hồ Nhung công chúa này đúng là nhân vật lợi hại, năm đó nàng thiết kế Kiêu vương rơi vào địa phận của Hồ Nhung, làm hại Kiêu vương chút nữa giữ được “trinh tiết” – đau khổ bị công chúa Hồ Nhung bức hôn…. Nhớ tới bộ dáng công chúa mới vừa rồi đảo quanh mình với thái độ vô cùng thưởng thức, Phi Yến có hơi ảo nảo trong lòng…. biết lúc trước “” làm thế nào có thể giữ được thân…?

      Chỉ là…

      “Phu nhân là liên thủ cùng Tuyên Minh sao?” Phi Yến đột nhiên mở miệng hỏi.

      Vệ Tuyên thị giật mình, vẻ mặt khó tin nhìn Phi Yến hỏi: “Vì sao ngươi lại hỏi vậy?”

      Phi Yến ung dung : “Tuyên Minh giả mạo Gia Cát thư sinh, Khuyển Cáp công chúa có khả năng biết, nhưng Vệ phu nhân ngài thể biết, lại mặc cho công chúa kia đường truy kích đến khách điếm Ngọc Tuyền, ràng là muốn dẫn dụ nàng xa địa phận đại doanh của Hồ Nhung. Mới vừa rồi ta nghe thị vệ Hồ Nhung bên ngoài có phát tung tích của Gia Cát thư sinh, mà hướng đó chính là đường đến eo tam môn (Vùng đất giữa hai núi, chỗ mỏm núi chìa ra mặt nước)

      đến đây nàng dừng chút rồi : “Đêm đến eo tam môn, từ nay về sau cần quay về nhà…Dân bản xứ nơi đây đều biết câu này. “Gia Cát thư sinh” kia hà cớ gì đúng dịp đên nơi này, lại cố tình ban đêm đến nơi ban đêm dã thú thường lui tới, đạo phỉ thường xuyên hoành hành?”

      Vệ phu nhân cười lạnh tiếng: “ hổ là Gia Cát thư sinh, ban đầu lúc ở Hoài Nam, chỉ nhìn thấy ngươi ở trong đình giao thiệp cười , còn tưởng rằng danh xưng danh sĩ hàng đầu chẳng qua chỉ là lời quá, tại nhìn thấy năng lực trắc phi suy ra ba quả là danh bất hư truyền! Nhưng vì sao ngươi lại thẳng thắn toạc suy nghĩ trong lòng ra như thế, sợ ta giết ngươi diệt khẩu sao?”

      Khi Vệ Tuyên thị chuyện, tì nữ Minh Thiền đứng bên rút chủy thủ sắc bén kề lên cổ Phi Yến. Phi Yến cũng hốt hoảng chút nào, mỉm cười : “phu nhân giết ta được, nhưng có bỏ được kinh thiên bí bảo Mạc Bắc kia hay ?”

      Nàng chắc chắn Vệ Tuyên thị nhất định dùng mình để làm điều kiện trao đổi áp chế Kiêu vương, cho nên dù có bị chủy thủ kề cổ cũng chút bối rối. Vệ Tuyên thị nhìn vẻ thong dong trấn định của nàng, yên lặng lúc lâu, quang trong mắt lóe lên, hơn nửa ngày mới : “Ngươi là càng ngày càng giống mẫu thân của ngươi…”

      Sau đó vung tay lên, ý bảo Minh Thiền thu lại đoản kiếm, sau đó nhàng vỗ về cổ Phi Yến rồi : “Làm đau ngươi rồi sao?” Lời vô cùng ôn nhu dịu dàng làm cho Phi Yến hơi rùng mình, chỉ cảm thấy hiểu vì sao Vệ phu nhân này còn muốn làm bộ làm tịch với mình? Vệ phu nhân nhìn vẻ mặt cảnh giác của Phi Yến, ngón tay cam tâm thu về : “Ngươi hẳn suy tính cân nhắc kỹ càng rồi?Ngoan ngoãn giữ miệng mình cho tốt, theo ta để cho ngươi phải chịu khổ, bằng nếu để vị Hồ Nhung công chúa kia phát ngươi chính là nữ cải nam trang, kết cục vô cùng thê thảm…” Sau đó vén mành lên tra xét tình hình ngoài cửa sổ.

      Khuyển Cáp công chúa cũng phải người ngốc nghếch, nàng đương nhiên cũng biết eo tam môn vô cùng hung hiểm. Màn đêm trầm, eo tam môn đá rải lởm chởm, dòng nước đỏ ngầu như nham thạch chậm rãi xuyên qua khe núi ra trước mắt, cánh tay vung lên cùng với tiếng hét ra lệnh đại đội nhân mã ngừng lại.

      Lúc này gió từ trong khe sâu thôi tới lạnh đến cả xương, tiếng gió gào thét vần vũ nghe như có con quái thú kêu khóc, rợn cả người.

      Khuyển Cáp công chúa lo lắng nơi này có mai phục, nghĩ nghĩ chút rồi vung tay sai người đem nhóm thị vệ vương phủ Sài Tiến áp giải lại đây, dùng khẩu cứng ngắc : “Các ngươi! Tiên phong vào trước!”

      Sài Tiến lần này bại trận trong tay nữ tử là nỗi nhục nhã nhất trong đời, nay lại nghe nữ tử Man tộc kia quát mắng chỉ huy mình, coi mình như nô tài bán mạng, lập tức trợn mắt nhìn, thà chết chứ tuyệt động bước.

      Khuyển Cáp công chúa mỉm cười, lưu loát xuống ngựa, bước vài bước tới xe ngựa, vén mành che liền kéo Phi yến từ xe ngựa xuống, sau đó đem trường kiếm để lên cổ của nàng : “Nếu nghe, ta liền làm thịt chủ tử của ngươi!”

      Thân mình Sài Tiến chấn động, tức giận đến gương mặt đều nghẹn đỏ: “Ngươi dám!”

      Phi Yến cười khổ trong lòng, lại bị dao đặt cổ lần nữa, chỉ có thể cao giọng khuyên nhủ bộ hạ: “Mau nghe lời của nàng ta, vào thôi, khe núi sâu kia vách tủa ra rất nhiều, cẩn thận đừng để va quẹt bị thương, ngươi còn nhớ lúc trước khi eo biển đen ? Lúc đó tuy rằng hung hiểm nhưng chẳng phải cũng sống sót được sao? Cứ làm như lần đó là được…”

      Sài Tiến đầu tiên là nghi hoặc khó hiểu, sau đó ánh mắt có chút biến đổi.

      Phi Yến biết là nghe hiểu. Trận chiến eo biển đen nhiều năm trước chính là lần “va chạm” nho của nàng và Kiêu vương, lúc ấy Kiêu vương đem quân bao vây tiễu trừ phản quân Bạch Lộ sơn, đại quân bị thương vong thảm hại. Phi Yến lúc đó bất đắc dĩ, chuẩn bị rời , đồng thời cũng cố ý tiết lộ hành tung, dẫn dụ truy binh của Kiêu vương vào eo biển đen, rơi vào bẫy mai phục trước đó nàng thiết kế.

      May mà thuộc hạ của Kiêu vương đều thân kinh bách chiến, thêm việc nơi đây nhiều núi, vách đá dựng đứng cho nên thường hay mang theo đồ leo núi bên người, bao tay bám được vách núi giống như thằn lằn, có thể bám được ở những vách đá dựng đứng, sau đó yên lặng bất động, mãi cho đến khi loạn tiễn ở Bạch Lộ sơn ngừng lại, quân Bạch Lộ sơn xuống dưới khe núi xem xét kiểm tra bọn họ mới nhảy xuống, liều mạng mở con đường máu.

      Phi Yến biết trong lòng Sài Tiến nhất định vô cùng buồn bực vì sao mình lại biết được tình trong quân năm ấy, nhưng giờ bảo toàn mạng sống là quan trọng, chỉ mong bản lĩnh này của bọn Sài Tiến bị hoang phế, chỉ cần vào trong khe núi sâu bất ngờ dùng mũi nham thạch sắc cắt đứt dây trói tay, chừng có thể tìm lấy con đường sống…

      Đúng lúc này Sài Tiến rốt cuộc cũng ngoan ngoãn mang đầu lĩnh thị vệ của mình vào khe sâu, mà theo áp giải bọn họ là ba gã quân tốt của Hồ Nhung.

      Phi Yến ngồi xe ngựa nín thở ngưng thần nghe động tĩnh từ khe núi, trừ bỏ tiếng gió cùng tiếng dã thú kêu khóc cũng nghe ra cái gì khác…

      Đúng lúc này Khuyển Cáp công chúa hô lên: “Bên trong có gì khác lạ ?”

      Lúc này bên kia có người dùng ngôn ngữ Hồ Nhung : “ có gì, thủ lĩnh, vào !”

      Công chúa Khuyển Cáp nghe vậy mới thúc ngựa, dẫn theo số thị vệ cận thân chậm rãi bước vào địa phận eo tam môn u.

      Đuốc đốt cháy sáng rực, vào trong khe núi, chỉ thấy vách núi chìa ra tua tủa nhiều đếm xuể. Lúc đại đội nhân mã được nửa đường, Khuyển Cáp công chúa đột nhiên nghe thấy trận thanh nhè vang lên, ngay sau đó phía trước đội quân tiên phong đột nhiên truyền đến tiếng kêu thất thanh, sau đó là tiếng ngã ngựa.

      Phi Yến chỉ cảm thấy xe ngựa của mình ngồi bị chấn động hồi, sau đó nghe tiếng loảng xoảng lớn, tựa hồ đoạn đường phía trước đột ngột bị chặn lại nên đoàn người bị ngừng lại.

      Đúng lúc này trong khe núi bỗng xuất nhiều đuốc sáng rực, giọng nam trong trẻo vang lên: “Khuyển Cáp công chúa, lâu gặp.”

      Phi Yến nhìn sắc mặt điềm tĩnh như thường của Vệ Tuyên thị, đưa tay vén tấm màn lên, cảnh tượng nhìn thấy trước mắt làm tay nàng hơi run lên.

      Chỉ thấy con đường trước mặt trở thành biển máu, thân ngựa biết bị cái gì cắt làm hai nửa, mà người có ngựa cưỡi lại càng thảm hại hơn, đều bị chặt đứt ngang đùi, đau khổ kêu than, hơi thở mong manh thoi thóp nằm vũng máu.

      Khuyển Cáp công chúa lúc này cũng vô cùng chật vật, ngựa của nàng cũng bị cắt nửa người, cố gắng thoát ra khỏi lưng ngựa giãy dụa đứng lên.

      Điểm cuối của biển máu có đám đuốc sáng rực, chỉ thấy mái tóc dài rối tung, thân ngọc y nam tử mỉm cười ngồi lưng ngựa, ràng là Tuyên Minh hoàng tử tiền triều biến mất lâu!

      Trong tay nắm gậy quấn chỉ bạc : “Thiên sơn băng tàm chỉ bạc, được luyện ở nơi cực lạnh hơn trăm năm, thế gian này có vũ khí sắc bén nào có thể vượt qua, hôm nay vì khoản đãi công chúa, tại hạ cũng hề keo kiệt chút nào, trân bảo cất đáy hòm gì cũng đều lấy ra cả, mong công chúa vui lòng nhận cho!”

      Khuyển Cáp công chúa lúc nhìn về phía hai mắt muốn bốc hỏa: “Cẩu tặc! Ngươi lừa gạt đùa bỡn ta, mưu hại phụ vương ta, nay còn muốn đặt bẫy mai phục để hại ta, coi trường tiên trong tay ta là vô dụng hay sao?”

      xong liền muốn xông lên dùng trường tiên hung hăng giáo huấn phen.

      Vào lúc đó, đạo ánh sáng lên, mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy hai người thị vệ Hồ Nhung đứng trước công chúa đột nhiên cổ bắn ra tia máu, sau đó trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người mà trợn mắt ngã xuống gục tại chỗ.

      Phi Yến nuốt ngụm khí lạnh, chỉ thấy ở trước người của Tuyên Minh chính là tầng tầng lớp lớp tàm ti, cao thấp giăng khắp nơi được căng chặt hai đầu, từ trong khe núi đặt sẵn khe trượt kéo dài, có thể trượt đến nhanh, vượt qua mọi vật cản, gai góc, cắt thịt như cắt đậu hủ…

      “Trong lòng tại hạ vô cùng nể phục công chúa dũng mãnh thiện chiến cho nên vì công chúa mà chuẩn bị tàm ti trận này, dù sao chúng ta cũng là Thanh Phong Minh Nguyệt*, lại luôn động thủ động cước, đánh đánh giết giết khỏi quá sát phong cảnh, bằng ta cùng ngươi bình tâm tĩnh khí cùng chuyện, xem ngươi làm thế nào có thể thoát khỏi cảnh vây khốn này?”

      *(ý hai người xứng đôi vừa lứa, giống như cảnh đẹp thường là trăng thanh với gió mát).

      ngoan độc tinh xảo bậc này quả thực cũng chỉ có nhân tài như Tuyên Minh mới có thể nghĩ ra.

      Phi Yến nhịn xuống ghê tởm, dọc theo thân xe ngựa mà quan sát, ngay tại chỗ xa xe ngựa có vài xác chết quân Hồ Nhung mới vừa rồi áp giải đám người Sài Tiến, nhưng nhìn thấy thi thể của thị vệ vương phủ, mới vừa rồi họ tiên phong trước, có lẽ là Sài Tiến bám được vào vách đá đen, thoát khỏi hiểm cảnh rồi. Trong lòng Phi Yến cũng an tâm đôi chút.

      Nay thân nàng ở cảnh loạn lạc, các thế lực đấu đá với nhau, nàng cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình, tùy cơ mà hành động!
      Yoolirm Park, Jeremej San, HoanHoan26 others thích bài này.

    3. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Sao cái thằng Tuyên Minh nay sống dai vậy. Mãi k thấy chết!
      Trần Ngọc Hà Thanh thích bài này.

    4. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      @bellchuong : Tuyên Minh đẹp trai chết được đâu bạn =D. Sì poi chút là sau này còn thành đôi với 1 người bạn ngờ đấy. ( kiềm chế được muốn bật mí để bạn khỏi chờ đợi khi nào trai đẹp nhứt truyện chết )

    5. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Tưởng a này là nv phản diện chứ! Đẹp trai nhưng thấy đáng sợ. Tại m là fan của Kiêu. :)
      Kimkimdao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :