1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      CHƯƠNG 139

      Edit: Kim Ngân

      Kiêu vương lần này vào kinh diện thánh lại trôi chảy dị thường, hoàng đế một mình ở nam thư phòng triệu kiến nhị hoàng tử. Sau khi xem qua sổ sách mà Kiêu vương trình lên, bao gồm các nông vụ, thông thương cùng các loại thuế má trong vòng hai năm qua ở trong quận liền hài lòng gật đầu.

      Đặng Hoài Nhu tuy rằng bị tiêu diệt, nhưng dư nghiệt đồng đảng còn chưa quét sạch, nhi thần ́ gắng thiếp lập đội ngũ dân binh an bài ở các vùng trong quận,tập trung quản lý ở các quận huyện, đồng thời liên tục kiểm tra hộ tịch,loại trừ các thôn hộ chứa chấp phản tặc trà trộn, một thời gian nữa nhất ̣nh sẽ dọn sạch sẽ thế lực Đặng tặc, đem lại an bình cho dân chúng Hoài Nam.

      Hoắc Doãn lại gật đầu, đứa con trai này của hắn tâm tư luôn kín đáo, làm việc trầm ổn, chiến công Hoài Nam lần này càng khẳng ̣nh lần nữa thực lực của lão nhị mà thôi.

      “Nếu phải tình hình Bắc cương căng thẳng, trẫm cũng muốn ngươi từ chức ở Hoài Nam! Đừng nói mọi việc ở đó còn chưa thu xếp ổn thỏa…. Thật vất vả mới tu bổ xong hậu viện, lúc rảnh rang có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, thưởng thức phong cảnh, cho dù rảnh cũng có thể nhàn hạ uống một chung trà xanh, đổi lại là trẫm thì trẫm cũng muốn!”

      Hoắc Doãn ngoài miệng thay lão nhị tiếc hận, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm vào thần sắc của Hoắc Tôn ̀nh.

      Kiêu vương nghe phụ hoàng nói xong vội vàng mở miệng trả lời: “Thiên hạ đại Tề chưa ổn ̣nh, nhi thần sao trốn tránh an thàn lấy thân, ngắm hoa thưởng nguyệt mà cùng người phân ưu? Dị Tộc gần Bắc cương nổi dậy, quân Thát Đát gần đây lại càng phô trương thanh thế, liên tiếp cho quân xâm phạm lãnh thổ, muốn vượt qua biên thành. Nhi thần tuy ở phía nam, nhưng cũng ngày đêm lo lắng được yên giấc, cho dù phụ vương hạ chỉ, nhi thần cũng ̣nh chủ động xin lệnh giết giặc.

      Tề đế nghe đến đó liền gật gật đầu, biểu tình mặt từ chối cho ý kiến.

      Kiêu vương nói tiếp: “Nhi thần cũng đã dành thời gian nghiên cứu ̣a hình Bắc cương, trong lòng cũng có môt vài tính toán. Hôm nay có mang sẵn sa bàn, xin phụ hoàng xem qua.”

      Tề đế “A” một tiếng, nhìn thoáng qua Kiêu vương, “Chẳng lẽ lão nhị thật sự đã sớm có ý ̣nh chỉnh đốn tốt Hoài Nam, sau đó tiến đến vùng khỉ ho cò gáy bắc cương để dẹp loạn?” Cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng miệng vẫn nói: “Tốt, ta biết lão nhị chính là vó ngựa ngàn dặm của Hoắc gia, có thể thay vi phụ hóa giải ưu phiền.” Rồi quay lại ý bảo thái giám trình lên

      Một lát sau, bốn vị thái giám từ bên ngoài điện nâng một bộ sa bàn tiến vào, đặt ở bàn.

      Sa bàn này lớn gấp năm sáu sa bàn bình thường, mô phỏng theo ̣a hình nguyên thủy của Bắc cương làm ra, đồi núi trập trùng, lại dùng vải trắng làm thành hình con song, dùng nhánh cây và cỏ nhỏ làm rừng cây cùng thảo nguyên, lại dùng đầu gỗ điêu khắc ra thành quách, lều trại nơi Man tộc cư ngụ, còn có rất nhiều kỵ binh, bộ binh bằng gỗ đại biểu cho quân lính các tộc ở các vị trí khác nhau, số lượng nhiều ít rõ ràng. Tề đế chưa bao giờ nhìn thấy một cái sa bàn tinh xảo như thế, nhìn vào sa bàn, cho dù Tề đế chưa bao giờ bắc cương cũng có thể vừa xem là có thể hiểu ngay vị trí phân bố các thế lực cùng thực lực của các Man tộc.

      Tề đế đương nhiên biết nhìn hàng, cái này cũng thể chuẩn bị trong thời gian ngắn, ít nhất cũng phải mất hai ba năm mới có thể làm ra sa bàn tinh tế bực này, xem ra lời lão nhị nói có lòng lo lắng cho bắc cương cũng phải là tùy tiện mà nói.

      Đợi đến lúc Kiêu vương giảng giải xong, Hoắc Doãn trầm ngâm một hồi lâu, chỉ cảm thấy trước thanh trầm ổn hữu lực của Hoắc Tôn ̀nh từng nút thắt trong lòng hắn bao lâu nay từng chút từng chút được mở ra.

      Tề đế khỏi đưa mắt nhìn nam tử trẻ tuổi tuấn đứng bên cạnh nắm góc sa bàn mà giảng giải, nội tâm khỏi dâng lên một cảm giác kiêu ngạo. Người trước mắt có thân hình, gương mặt, bộ dáng đều rất giống hắn khi còn trẻ tuổi. Đây chính là con trai hắn, chính là ́t nhục của Hoắc Doãn hắn, cảm giác vui mừng tự chủ được của một người phụ thân khi nhìn thấy con trai thành tài. Nghĩ vậy hắn đứng dậy vòng qua án thư, chậm rãi thong thả đến bên cạnh Kiêu vương, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “ hổ là nhi tử của ta.”

      Kiêu vương vội vàng cúi đầu, Hoắc Doãn tự chủ được ánh mắt dao động nhìn tới cánh tay mình còn đặt bả vai rộng rãi của con trai, da thịt Kiêu vương rắn chắc đàn hồi khác hẳn da thịt cánh tay hắn đã sinh ra nhiều nếp nhăn, xuất hiện vài điểm đồi mồi đậm nhạt khác nhau biểu hiện của tuổi già.

      Loại cảm giác già nua này mỗi ngày ngủ dậy hắn đều có thể cảm nhận được. Gần đây mới nạp mấy phi tần, từng người đều thiết tha kiều diễm, làm da mềm mại ngọt ngào như sữa đọng lại, làm cho người ta nhịn được muốn cắn lên đó vài hớp, người phát ra hơi thở kiều diễm làm cho hắn chạm vào thân thể thể ấm áp liền muốn đứng lên nữa.

      Trước kia hắn chỉ là một tên tướng thủ thành ở Tân Dã, lúc đó ở trong nhà còn đủ tiền để tiêu dùng, nhiều lúc hắn cũng sinh ra cảm khái: Giá như được làm đế vương nhất ̣nh sẽ thưởng thức hết kì vật thế gian, tận hưởng hết tiên nga thiên diễm thì có thể vui sướng bậc nào?

      Nhưng đến lúc chân chính lên ngôi hoàng đế rồi, hắn mới phát hiện đế nghiệp này tới cũng muộn quá rồi…

      Nếu là lúc còn trẻ, cho dù đêm có ngự năm nữ nhân cũng chẳng thấy mệt mỏi. Nhưng hiện tại hậu cung ba ngàn giai lệ ngày ngày đều chờ hắn quân ân mưa móc, thì “mưa móc” lại còn nhiều để dùng…Mỗi khi nghĩ đến hắn đều vô cùng hoảng sợ, thiên hạ gấm vóc, mỹ nữ phồn hoa hắn còn có thể hưởng thụ được bao nhiêu đây?

      Trong lòng có một loại cảm giác bất lực, lại nhìn thấy đứa con trai tuổi trẻ cường tráng trước mắt, hắn thể nhịn được cảm giác ghen tỵ, muốn bị hắn vượt mặt…

      Ý cười nơi khóe miệng tề Đế liền có chút phai nhạt, tâm tư lóe lên một chút cũng đã giảm một ít, dù sao thì ai chẳng phải già , trừ phi là đắc đạo thăng thiên, nếu thì cũng còn cách nào khác.

      Hắn thuận miệng hỏi: “Sa bàn này thật sự tinh xảo, hình như trước kia trẫm cũng có nhìn thấy có người sử dụng sa bàn giống vậy, hắn nhắm mắt ́ nhớ lại….Hình như là…À đúng rồi, chính là trong doanh trướng của Úy Trì Đức – tướng quân tiền triều, chẳng qua cái này còn tương đối tinh xảo hơn một chút…”

      Kiêu vương trong lòng biết thể gạt được phụ hoàng, vội vàng nói: “Sa bàn này chính là do trắc phi Úy Trì thị dựa theo bản đồ ̣a hình mà nhi thần vẽ hỗ trợ chế tác ra, nàng vốn khéo tay lại đã từng xem qua sa bàn của Úy Trì tướng quân, lại có chút lãnh ngộ đối với việc chế tạo cơ quan bằng gỗ, đã bêu xấu trước mặt phụ hoàng rồi.”

      Hoắc Doãn vì nhìn ra được chỗ độc đáo cho nên rất đắc ý, lập tức cười ha ha nói: “Thì ra là nàng, vậy thì cũng khó trách, dù sao cũng là đại cao đồ của Hoàng Thiên cơ đại sự, chế tác sa bàn này cũng làm khó được…Xem ra thiếp thất này trẫm chỉ lập cho ngươi cũng thật sự tài đức a!”

      Nói tới đây lại bất ngờ trầm giọng nói: “Chẳng qua…cho dù tài đức cũng chỉ có thể là trắc phi,đường đường nhị hoàng tử đại Tề lại có chính thê, còn một lòng để cho thiếp thất phù chính thì quả thực chính là làm trò cười cho người trong thiên hạ! Ngay cả thân hào nông thôn, chỉ cần phải gia đạo sa sút thì cũng muốn chọn một người có gia đạo đứng đắn để cưới làm chính thê. Nhớ kỹ! Thê là thê, thiếp là thiếp, cương thường luân lý vạn vạn thể đảo lộn! Cho dù như thế nào cũng thể có đạo lý thiếp thất trong hậu trạch theo phù chính cả!”

      Nói đến đây biểu tình của Hoắc Doãn lại thay đổi: “Lão nhị, nam nhân muốn thành đại sự nên câu nệ tiểu tiết. Ngươi thân là hoàng tử Hoắc gia, chớ học theo A Đại ̉ hũ nông cạn của ngươi…Muốn an tâm mà suy tính chính sự thì phải nạp một quý nữ danh gia vọng tộc nhập phủ là chính phi, gắn bó quyền lợi hai bên gia tộc, đây mới chính là đạo an gia bình thiên hạ. Về điểm ấy ngươi nhưng lại bằng ca ca của nguowiQ”

      Những lời này Kiêu vương nghe đều hiểu. Xem ra trong con mắt phụ hoàng, A Đại cùng dưỡng mẫu chính là một đôi bích nhân ̉ hũ biết đạo lý. Mà quả thực thê thiếp trong phủ trạch của Thái tử cũng đều là người người danh môn cao quý, quả thực là cưới hết vinh sủng vọng tộc của đại Tề…

      Kiêu vương cũng hề tranh luận mà cúi đầu nói: “Phụ hoàng giáo huấn phải, nhi thần để cho phụ hoàng nhọc lòng, tội đáng chết vạn lần!”

      Kiêu vương ra khỏi hoàng cung, gương mặt trầm ổn thường ngày còn hiện ra một chút ý cười nhẹ nhàng, đây chính là biểu hiện tâm nguyện được đáp ứng, có thể vì dân vì nước mà ra sức. Biểu hiện của Kiêu vương sai một chút nào.

      Nhưng ra khỏi hoàng cung lên xe ngựa, gương mặt Kiêu vương lập tức trầm, trong lòng hận thể mọc cánh bay về Hoài Nam.

      Phụ hoàng lần này cho hắn thời gian nghỉ ngơi, từ kinh thành về tới Hoài Nam, cơ hồ có một chút thời gian lưu lại, ngay lập tức phải đem theo các tướng dưới tài dưới trướng xuất phát tới Bắc cương.

      Phụ hoàng cũng quá mức tin tưởng năng xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng của hắn rồi, cho nên mới muốn hắn lần này tiếp tục tay bắt cướp, chỉ cho hắn hai bàn tay trống lao tới bắc cương, tiếp nhận ̣a phương nghèo khổ khác gì cái bang, quân đội hàng ngũ chỉnh tề, lại là nơi các bộ tộc cũ dưới quyền của Phàn Cảnh.

      Nhiệm vụ lần này so với Hoài Nam càng khó khăn gấp bội, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng có.


      Kiêu vương biết đây là phụ hoàng ́ ý tính toán thời gian, cho mình bất cứ một khoảng thời gian dư thừa nào để chuẩn bị hoặc bố trí cái gì ở Hoài Nam, đến lúc đặc sứ triều ̀nh được phái đến tiếp nhận sẽ nhận lấy một Hoài Nam vô cùng sạch sẽ, còn sót lại thế lực nào, kể cả mình.

      Nếu từ kinh thành trực tiếp xuất phát, thời gian cũng dư dả một ít, đường cũng phải quá mức mệt nhọc. Nhưng như vậy thì lại thể cùng Phi Yến cáo biệt, lần này từ biệt cùng biết năm nào tháng nào có thể gặp lại.

      Bắc cương là chiến trường, thân là chủ soái lại càng có đạo lý mang theo gia quyến bên mình. Cho nên lần này hắn phải để Phi Yến ở lại Hoài Nam, như vậy Yến nhi cũng cần phải hồi kinh chịu sự quấy rầy của mẫu hậu…Chỉ là cứ như thế thì phải xa cách thiên sơn vạn thủy, nội tâm càng nghĩ càng vạn phần muốn, sắp phải chia ly, làm sao thể quay về Hoài nam ôm lấy thân thể ôn nhuyễn như ngọc kia một lần.

      Ngày hôm sau Tề đế ở tẩm cung nhận được mật báo, sau khi Kiêu vương rời hoàng cung liền ra khỏi kinh thành quay về Hoài Nam, lưu lại kinh thành một ngày nào, cũng gặp qua bất cứ một triều thần nào. Tề đế nghe xong mật báo hơi gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

      Hắn cũng đoán được nguyên do lão nhị trở về, tuy rằng trong lòng yên tâm, nhưng lại có ý nghĩ chỉ tiếc rèn sắt thành: “Đại trượng phu lại coi trọng tình cảm nữ nhân, mê luyến một tiểu phụ đến như vậy!”

      Hoắc Doãn trầm mặt, đưa ánh mắt nhìn qua một cái sổ con ở bàn, nhẹ nhàng cầm lên…

      Lại nói Kiêu vương ra roi thúc ngựa, tiếc sức lực một đường ngày đêm nghỉ, chạy về đại phủ quận Hoài Nam.

      Đã nhiều ngày nay Nhạc Bình công chúa theo Phò mã gia rời Kiêu vương phủ, Phi Yến ngày ngày cùng tiểu công chúa An Khánh câu cá, ngắm hoa…quả thật vô cùng thư thái. Chỉ là mỗi khi đêm đến, có bóng dáng thường ngày của Kiêu vương bên cạnh làm Phi Yến càng them nhung nhớ.

      Buổi tối hôm nay Phi Yến đọc thư một lát liền phân phó Bảo Châu nghỉ. Mơ mơ màng màng ngủ biết bao lâu, đột nhiên cảm thấy người căng lên, một thân hình nóng bỏng năng nề đè lên người mình.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Có cái kiểu cha nào ganh ghét với chính con mình. Lão hoàng đế đáng ghét.
      Meohoangngungoc thích bài này.

    3. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      114
      May mà Kiêu Vương dc vợ chồng A Đại nuôi nên mới dc thế này. Cứ nhìn mấy đứa con kia là biết
      Meohoangngungoc thích bài này.

    4. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      (Tuần này lại bận, vừa làm vừa edit nên k kịp review kỹ, sai sót lủng củng chỗ nào các nàng nhắc dùm tớ nhé)

      CHƯƠNG 140


      Edit: Kim Ngân

      Trong bóng đêm Phi Yến bị bất ngờ làm nàng vô cùng căng thẳng, nhưng ngay sau đó khi ngửi được mùi cơ thể của nam nhân quen thuộc, nội tâm nhất thời buông lỏng cười nói: “Toàn là mùi ngựa thôi, muốn hung chết người ta hay sao…”

      Kiêu vương kéo màn che vứt sang một bên, tham lam nhìn giai nhân mỏng manh đã mấy ngày gặp nói nhỏ: “ta vội vã ngày đêm về đây gặp nàng, nàng lại dám ghét bỏ bổn vương, bổn vương phải hảo hảo thu thập Yến Nhi một phen mới được….” Nói xong liền cho nàng kháng cự, dán lên môi nàng dây dưa.

      Phi Yến tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ, nhưng cũng sớm kìm lòng đậu đáp lại hành động của Kiêu vương. Trong lòng nàng đương nhiên biết Kiêu vương mới trở lại, lại e ngại thể vừa về lại đến thăm nữ quyến hậu trạch trước, sắp phải ly biệt, trong lòng nàng cũng vạn phần nỡ, chỉ có thể vươn cánh tay gắt gao ôm chặt lấy nam nhân cường tráng này, tham lam nhớ kỹ cái hôn nóng bỏng cùng mỗi hơi thở, mỗi độ ấm người .

      Cuối cùng nàng xoay người, cưỡi ở người Kiêu vương. Kiêu vương mỉm cười nhìn nữ nhân nhắn đầu tóc xõa ra đen tuyền rối tung, mị nhãn như tơ, ánh mắt liền tối sầm lại, yết hầu trượt lên trượt xuống vài cái, khàn giọng : “ Yến nhi của ta đúng là có phong thái của nữ tướng quân nghênh địch, chắc đánh đâu thắng đó gì cản nổi!”

      Phi Yến cúi người xuống, dùng hai tay chống hai bên ngực của Kiêu vương cười : “Bản tướng quân có thể kỳ khai đắc thắng hay , cũng phải xem thử con ngựa này kiêu hùng thiện chiến như thế nào?”

      Đầu lưỡi nhàng thở ra, lại cố ý kề sát bên tai , thanh êm ái mị hoặc quả nhiên làm người ta thể nào kiềm giữ được.

      Nữ nhân chết tiệt này,lúc nào lại có thể học được công phu trêu chọc bậc này? Giờ phút này, Kiêu vương cũng quên mất chính mình là ân sư thụ nghiệp vỡ lòng, đúng là danh sư xuất cao đồ.

      Trong lúc nhất thời giường chiếu kịch liệt chấn động, xen lẫn vào đó là tiếng thở gấp làm người bên ngoài phải đỏ mặt xấu hổ.

      Rong ruổi mãi cho đến khi sắc trời dần sáng, Kiêu vương mới lưu luyến nỡ rời nữ nhân nằm ngủ say trong lồng ngực mình, nhàng đặt lên trán nàng nụ hôn rồi mới chậm rãi đứng dậy.

      Tình cảm của Kiêu vương đối với Phi Yến vô cùng sâu đậm, cho dù có ngàn dặm giang sơn thể nào bằng tình nghĩa phu thê này, nhưng lại khó để có thể mở miệng ra, chỉ có thể gắt gao ôm lấy, nhớ kỹ từng độ ấm cơ thể trơn mượt kia…

      Mặc quần áo xong cũng kịp rửa mặt, lại quay lại nhìn nữ nhân đàng chôn mình ở giường nhắm mắt ngủ say, nhàng đặt môi hôn lên cái trán trơn bóng ấy rồi mới lén lút đứng dậy rời .

      Lát nữa còn phải đến quân doanh, chọn vài tướng quân đắc lực mang theo đến mạc bắc,cũng còn có vài việc vặt vãnh phải xử lý thỏa đáng trước khi …. đường quay về mới nhận được tin thám mã hồi báo, người được phái đến tiếp nhận Hoài Nam chính là VƯơng Ngọc Lãng!

      vài lần nhập kinh diện thánh đều là lúc vị em rể này phụng mệnh hành bên ngoài cho nên cũng chưa có dịp găp mặt, nhưng ấn tượng về vị Phò mã gia chỉ là hình ảnh ở buổi tiệc rượu trong cung, nghẹn ngào nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dáng bất lực…

      Chẳng qua thời gian rời xa kinh thành đến Hoài Nam, cũng có nghe vị em rể này vận làm quan cũng coi như vững vàng, làm việc trầm ổn mà cũng thích khoe khoang, là người thanh niên có lý tưởng, rất được phụ hoàng thích.

      ….lần này được phái đến đây nhận chức quan béo bở này, thực ra so với người của Thẩm gia tốt hơn nhiều….chỉ là… biết vì sao, Kiêu vương vừa nghĩ đến nữ nhân của mình địa bàn của vị hôn phu tiền nhiệm, nội tâm có ít tối tăm.

      Trước kia nhìn thấy Vương Ngọc Lãng lén lút trốn ở góc bí mật say mê nhìn ngắm chiếc khăn thêu của Phi Yến, xem ra cũng có tâm tư gì lớn, nếu thực sớm phế , làm sao có thể để cho sống đến bây giờ

      Nhưng bản thân mình ở Hoài Nam quá lâu cũng ổn…Nghĩ vậy Kiêu vương thầm hạ chủ ý, tính toán định phái Tiết Phong đến Giang Nam, tìm nơi phong cảnh hữu tình thu xếp nhà cửa, chọn lúc thích hợp liền cho Phi Yến chuyển đến. Về phần vụ của Nhạc Bình, nếu Vương Ngọc Lãng có ý kiến gì cũng lười quản, đỡ phải suy nghĩ.

      Nghĩ xong Kiêu vương thừa dịp trời còn chưa sáng , xoay người lên ngựa xử lý chính .

      Lúc đến trước quân doanh, thấy có người sớm đứng đợi ở cửa.

      Khi Kiêu vương dẫn thị vệ cận thân đến gần mới phát ra chính là Vương Ngọc Lãng. lâu gặp, nhìn gầy đen rất nhiều, nhưng thân thể so với trước kia rắn chắc hơn chút.

      Có lẽ vì thức dậy quá sớm nên Vương phò mã còn chưa dùng điểm tâm, hẳn là mua chén canh khoai ở quán hàng rong ven đường, giờ cầm chén gỗ ngồi tảng đá bên ngoài đại doanh chậm rãi ăn.

      Vào lúc này mà ăn chén canh khoai nóng quả thực là ấm lòng, độ nóng vừa phải, vừa hớp ngụm lớn khóe mắt nhìn thấy Kiêu vương cưỡi ngựa đến nơi, liền vội vàng buông bát nuốt nhanh hớp canh xuống cổ họng, lại vì canh nóng quá mà bị sặc lại ở cổ họng, liền lập tức phun ra, làm cho canh khoai dính lấm tấm bộ triều phục mặc, nước mắt nước mũi sặc sụa, bộ dáng vô cùng chật vật!


      Kiêu vương nhìn Vương Ngọc Lãng tay chân luống cuống, khẽ cau mày: ra vẫn là bộ dáng ngu xuẩn nhu nhược như trước! Mới vừa trong nháy mắt đó, còn tưởng người này có chút tiến bộ!

      “Vương Phò mã dậy sớm , sao lại vào quân doanh để ăn điểm tâm, ở đây gió lớn mà lại uống canh khoai, khó trách lại bị sặc…” Kiêu vương cũng thèm nhìn , chỉ lạnh lùng .

      Vương Ngọc Lãng nhận chiếc khăn tay được người hầu đưa tới, luống cuống lau sạch chân tay cùng với vết canh khoai lấm bẩn triều phục : “Kiêu vương dạy bảo đúng , là hạ quan thất lễ. Chỉ là đợi lâu gặp được nhị điện hạ, lại quen thuộc phong thủy Hoài Nam cho nên mấy ngày này thể ngủ say được, lại nghe nhị điện hạ vừa mới gấp gáp quay về, trong lòng nghĩ sớm để gặp điện hạ, lắng nghe người dạy bảo hiểu biết được thêm đôi chút…”

      Khi chuyện, Vương Ngọc Lãng cũng đạp bước theo phía sau Kiêu vương, đường vào quân trướng.

      Kiêu vương lệnh cho Tiếu Thanh đem bản đồ phòng thủ của Hoài Nam cùng sơ đồ kho lương mở ra cho Vương Ngọc Lãng xem: “Hoài Nam giờ yên ổn, nay giao cho Vương phò mã, nhân lúc bổn vương còn ở đây, mời Vương phò mã hãy xem qua, nếu về mặt bố phòng có chỗ nào hài lòng hãy tự tay điều chỉnh, danh sách quan lại địa phương có sẵn ở đây, nếu Phò mã đích thân sắp xếp an bài chắc chắn bọn họ tuân mệnh.

      Có câu vua nào triều thần ấy, cho dù là địa phương cũng như thế, Vương phò mã dù sao cũng là quan mới nhậm chức, nếu được hỗ trợ phụ giúp chỉ sợ là cục diện khó có thể suôn sẻ được.

      Lại ngờ Vương Ngọc Lãng nghe xong lời này liền lắc đầu: “Thực ra đúng là hoàng thượng phái vi thần đến đây tiếp quản địa phương, nhưng dưới trướng hạ quan lại nhân tài nào có thể dùng được, bên cạnh cũng chỉ có dẫn theo hai tên thư đồng hầu hạ. Nếu có thể đơn giản càng bớt phiền toái.”

      Kiêu vương nghe vậy hơi nhướng mày, hơi ngoài ý muốn liếc nhìn Vương Ngọc lãng cái.


      Vương Ngọc Lãng tay cầm cái khăn dính đầy canh khoai, lại xoa xoa trán tiếp: “Hạ quan trước tuân theo thánh dụ, sau được gia phụ ân cần dạy bảo cũng hiểu được rằng muốn trị quốc gây dựng nghiệp, đương nhiên phải biết giữ gìn nền tảng có sẵn. Hạ quan biết tài năng, tầm nhìn của Kiêu vương cao hơn người, sánh với thiên hẹ, cho nên nguyện ý học theo tướng quân Tào Tham tiền triều, tất cả đều theo đường lối cũ của Hoài Nam bấy lâu nay hề thay đổi.”

      Kiêu Vương nghe vậy nhíu mày, ánh mắt nheo lại thâm thúy, lại có chút đăm chiêu nhìn Vương Ngọc Lãng lúc rồi đột nhiên : “Khăn tay trong tay Phò mã gia nhìn là mềm mại, góc khắn lại có dòng chữ theo lối chữ triện, vừa nhìn là biết vật đính ước trong khuê phòng của nữ nhi, biết là của người nào? Người vì vậy mà lơ là muội muội của bổn vương chứ?”

      Vương phò mã dường như cũng ngờ Kiêu vương lại đột ngột hỏi sang việc này, trong lòng chợt lạnh bang, cũng biết là thể gạt được nên có hơi căng thẳng: “Cái này…Chính là của thị nữ mới nhập phủ của hạ quan tặng, nếu Kiêu vương thích, hạ quan kêu nàng làm thêm cái tốt hơn nữa.”

      Khóe miệng Kiêu vương chậm rãi mở ý cười: “Phò mã có tình, trong tay lúc nào cũng có khăn tay…”

      Sắc mặt Vương phò mã tựa hồ đều thay đổi, thấp giọng : “Cũng chỉ là thị nữ vọng tưởng được trèo cao thôi, chẳng qua công chúa tuy rằng lấy làm so đo việc này…. Nhưng đúng là tại thân mình trong lúc khó chịu, tính tình mỗi ngày đều rất dễ phát tác,xin hãy…Xin nhị điện hạ khoan dung đừng nhắc việc này trước mặt công chúa, tránh cho nàng tức giận….”

      Kiêu vương cũng lười nghe phân trần việc xấu trong phủ, đối với người em rể này tựa hồ cũng còn hứng thú, mở miệng : “Phò mã gia nếu xong việc xin hãy quay về , bổn vương còn có chuyện khác muốn xử lý…”

      Vương Ngọc Lãng nghe vậy vội vàng đứng dậy thở dài, sau đó liền ra ngoài, từ lúc ra khỏi quân doanh, lên xe ngựa, vẻ mặt lo lắng sợ hãi vẫn còn chưa biến mất, mặt ướt nhẹp tầng mồ hôi lạnh.

      Cho đến lúc leo lên xe ngựa, buông rèm xe che cửa, thần sắc khiêm tốn nhát gan kia mới dần tiêu tán.

      Chiếc khăn bẩn cũng bị ném sang bên, dù sao cũng bị kích thích cho nên mồ hôi cũng tuôn đầy đầu, chảy ít xuống cổ.

      Tuy rằng chuẩn bị vạn phần chu toàn, nhưng trong khắc cảm giác bị ánh mắt sắc bén của Kiêu vương nhìn thấu….May mà có chuẩn bị trước khi đến, bằng bị Kiêu vương nhìn thấu điều giấu”….quả thực có chút gian nan….

      Nghĩ vậy Vương Ngọc Lãng mỉm cười, khóe mắt có vết sẹo dữ tợn hơi nheo lại…..

      Kiêu vương rồi, tất cả vụ ở Hoài Nam đều chuyển đến tay Phò mã Vương Ngọc Lãng. Các quan lại cùng võ tướng lúc đầu còn lo lắng Phò mã nghi kỵ với các quan lại tiền nhiệm mà gây khó dễ, nhưng làm cho người ta vô cùng kinh ngạc là Phò mã mặc nhiên dựa theo thông lệ cũ, sử dụng tất cả các thể chế, quy định của Kiêu vương đặt ra, cư xử vô cùng ôn hòa. Quan trường Hoài Nam rất nhanh liền ổn định, tất cả đều giống như ban đầu.

      Nhạc Bình công chúa sau khi đến phủ Phò mã, nhớ đến việc mấy ngày trước bị Phi Yến hù dọa phen, trong lòng hết sức khó chịu. Theo hiểu biết của nàng về Phi Yến từ trước đến giờ, Phi Yến trong mắt nàng chỉ là nữ tử yếu đuối hiền thục giữ lễ, trừ có lần trong khu vực săn bắn trước đây là làm cho nàng nhìn bằng đôi mắt khác chung quy tính tình nàng vô cùng dịu dàng.

      Nhạc Bình chưa bao giờ thấy nàng dùng thân phận trưởng bối để đối đãi với người khác, lúc chuyện cũng vô cùng khách khí. Lần trước lúc nàng mở miệng cầu Phi Yến nhận nuôi đứa , Nhạc Bình cảm thấy bản thân mình vô cùng khéo léo, cho dù là nhị ca từ chối nhưng sau này nhị ca rồi, Kiêu vương phủ vốn do mình làm chủ, nghĩ tới Phi Yến lại ngang nhiên chặn lại, Mỗi khi nghĩ đến đó, trong lòng Nhạc Bình lại càng buồn bực.

      Hôm nay Nhạc Bình ngồi nhàn hạ ở trong phủ, đột nhiên nhận được bức thư tín hơn tám trăm chữ do mẫu hậu gởi đến. Vừa mới mở thư ra nhìn, mở đầu chính là những lời lẽ triển trách mắng chửi. Thẩm hoàng hậu từ chỗ Kiêu vương biết được Nhạc Bình tự mình rời Kiêu vương phủ, cùng Vương Ngọc Lãng quay về Phò mã phủ thực tức giận đến mức đức phật cũng phải hạ phàm.

      Bà ở bên này sử dụng mọi thủ đoạn, huy động vô số tay chân vì nàng mà che giấu, chỉ mong có thể che mắt được hoàng đế cùng các vị triều thần, thuận lợi xử lý xong nghiệt chủng. Chỉ là ngờ nữ nhi của mình quá tốt rồi, cư nhiên liền vác bụng theo phò mã quay về phủ, sợ Phò mã biết mình hoài thai dã chủng, đội đầu Vương gia cái mũ xanh biếc.

      Dù Thẩm hậu thường ngày kiêu ngạo nhưng giờ cũng cảm thấy sau này mình ở trước mặt các tướng sĩ, quan lại cũng thể nào ngẩng đầu lên nổi.

      Trong thư từ đầu đến cuối đều là lời lẽ Thẩm hoàng hậu tức giận, tâm huyết tiếc lời mắng nhiếc nữ nhi của mình. Cuối cùng là thông báo tin cơ mật, kêu Nhạc Bình sắp tới “Người kia” đến, nàng hãy tự biết thu liễm tính tình.

      Nhạc Bình nhìn bức thư trước mặt cũng thèm liếc, nhìn lướt hết phần đầu, nhìn đến đoạn cuối mặt sáng hẳn lên. Chỉ thấy vô cùng thư thái dễ chịu, nhất thời trong lòng hết giận.

    5. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      Hóng người kia, hjhj. Thanks nàng edit.
      Meohoangngungoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :