1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      CHƯƠNG 137

      Edit: Kim Ngân

      Phi Yến lúc này cũng đã thay quần ngắn, dùng lụa vây ngực lại. Trời sinh nàng có tứ chi thon dài cao gầy, cho nên lúc này dưới tấm lụa sa mỏng vây ngực là quần ngắn, làm lộ ra đôi đùi thon thả như ẩn như hiện, móng tay móng chân được nhuộm đỏ tươi nhẹ nhàng đung đưa vẩy nước, đôi chân dài trắng nõn thực làm cho người khác nhất thời dời mắt được.

      Tiểu An Khánh trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người, cũng kiềm chế được ngồi bên cạnh ao, học bộ dáng cùng tư thái của Phi Yến, làm Phi Yến nhịn được cười khẽ. An Khánh lúc này mới nhận ra mình thất thố, gương mặt đỏ bừng xấu hổ cúi gằm xuống, lại hơi nhún vai tình nguyện nói: “ Trắc phi chớ có chê cười!”

      Khóe miệng Phi Yến khẽ nâng, kéo nàng ôm vào trong ngực nói: “Tiểu An Khánh có lòng học hỏi, càng thể hiện ra phong phạm của thục nữ, thiếp đây chính là thay công chúa vui mừng! Tương lai nhất ̣nh có thể tìm được lang quân như ý.”

      Hoắc gia xuất thân mang huyết thống người Hô, gia phong từ trước đến nay câu nệ tiểu tiết, tiểu An Khánh kia tuy rằng chịu ảnh hưởng từ sự dạy dỗ của nữ phu tử cho nên biết hành sự thỏa đáng, làm mất thể diện, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu nữ còn ngây thơ, nghe Phi Yến nhắc tới vị hôn phu tương lai thì vôi trợn mắt nói: “ Tương lại An khánh muốn tìm một phò mã giống như nhị ca vậy!”

      Lời lẽ vô cùng chí khí làm cho người ta vô cùng bất ngờ, Phi Yến cười nói: “Vì sao phải tìm người giống nhị điện hạ?”

      An Khánh vân vê đầu ngón út nói: “ Nhị ca vóc người tuấn, trong kinh thành biết có bao nhiêu phu nhân, tiểu thư thường xuyên vụng trộm bàn tán sau lưng, hơn nữa lại biết kiếm tiền, ngay cả tam tẩu phủ tam ca cũng vô cùng hâm mộ, lần đó khi vào kinh cũng có nói, nếu Tam ca có thể có tiền đồ giống như nhị ca, nữ quyến hậu trạch đều là người dư dả hào phóng, tiền trong túi riêng có thể tùy tiện bỏ ra mấy vạn ngân phiếu, thì còn gì để đòi hỏi hơn, kiếp sau còn muốn cùng hắn kết duyên vợ chồng…”

      Phi Yến nghe xong liền cười khổ, tiểu An Khánh quả nhiên là nói như học vẹt, học vẹt nói, lúc đem chuyện Tam vương phi thuật lại, còn giơ tay trừng mắt, thể hiện vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, bộ dáng nói chuyện khác chút nào!

      Chuyện này cũng là chuyện cũ, nhưng chăc cũng đã lan truyền ít. Chẳng qua thời điểm đó cũng thể bỏ tiền, so với thái tử thì thật đúng là chỉ có Kiêu vương đại phủ quận Hoài Nam mới có thể vung tiền như nước.

      An Khánh càng nói càng hăng say: “ Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nhị ca chỉ thích nhất chính là một mình trắc phi ngươi, nhị ca giống phụ vương cùng đại ca, tam ca…” Nói đến đây tiểu An Khánh đột nhiên im lặng, thật ra nàng cũng là người được dạy dỗ, cũng biết sau lưng chỉ trích Phụ thân cùng huynh trưởng ham mê nữ sắc là đúng, vội vàng đánh trống lảng nói: “Dù sao nhị ca cũng có điểm nào tốt!”

      Phi Yến nhìn gương mặt nhỏ nhắn như trái đào mật, còn vương nét trẻ con buồn cười nói: “Được! Tương lai nhất ̣nh sẽ tuyển chọn cho tiểu công chúa một phò mã giống như nhị ca!”

      An Khánh đắc ý gật gật đầu rồi lại nói: “Quan trọng là hắn phải biết thương An Khánh, bằng lại giống như tỷ tỷ với phò mã vậy, chẳng phải thực chán lắm sao!”

      Nói đến đây nàng nghĩ nghĩ nói: “bất quá đường làm quan của tỷ phu thật ra cũng vô cùng tốt, nghe mẫu hậu nói hắn rất có khả năng thừa kế chức tước của phụ thân, làm Thừa tướng kế nhiệm!”

      Phi Yến cười nói gì, nhưng trong lòng thầm kinh hãi. thể tưởng tượng được thời gian ngắn như vậy, Vương Ngọc Lãng lại có thể có được thánh tâm, thực sự hắn sec được kế nhiệm chức vụ của Thừa tướng sao?

      Rời xa chiến trường hỗn loạn Bắc cương, một ngày trôi qua lại hết sức nhàm chán…

      Tại trạm dịch đại phủ quận, một bên ̣t trụ chạm trổ hoa văn, Phò mã Vương Ngọc Lãng ngồi sau bàn, tay phải xoa xoa vết sẹo khóe mắt, nhìn ánh trăng tròn vành vạnh treo nền trời xanh biếc đến xuất thần.

      Vết thẹo trán kéo dài đến đuôi mắt, thiếu chút nữa là phạm vào mắt. Đây là do lúc Vương Ngọc Lãng tuần thú tại một trấn nhỏ ở biên cương bị một tên cướp lúc bỏ trốn bắn lén gây thương tích, may mà mũi tên khi bắn tới đã giảm sức lực, mới bắn thủng sọ não hắn mà chỉ sượt qua trán, kéo sượt tới đuôi mắt. Nếu là Vương Ngọc Lãng trước đây thì đã vội vàng xuống ngựa, tè ra quần chạy về kinh thành, bao giờ dám quay lại nơi nguy hiểm trùng trùng này một lần nữa.

      Nhưng hắn lúc đó, chỉ bình thản ung dung từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn thêu, lau sơ vết máy, tiếp tục tiến về phía trước truy lùng bọn cướp. Cái gọi là đốc quân, kỳ thực cũng có gì đáng nhắc đến. Thị trấn nhỏ vùng hoang dã biên cương, dân cư có thể chạy đều đã chạy, chỉ còn lại mẹ góa con côi, người già thể nào được, hôm trước vẫn còn hôm sau Man tộc đánh vào thì cũng đều bị giết hết. Trấn nhỏ hoang tàn chỉ còn tường đổ, máu chảy đầu rơi, khắp nơi chỉ thấy thi thể người chết và tiếng khóc than thảm thiết.

      Lúc đầu gặp tình cảnh như vậy hắn nhịn được xoay người xuống ngựa nôn mửa, nhưng lâu dần tâm cũng chết lặng theo.

      Cũng khó trách có câu “Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu”!* Kiêu vương mỗi lần nhìn thấy hắn thì ánh mắt đều tỏ vẻ coi thường cũng có nguyên do, người khác phải trả qua đủ loại sinh tử, đánh cược mạng sống ở chiến trường làm nên chiến công hiển hách,còn hắn trước đây hắn chỉ là thư sinh đuối dựa vào sự che chở của phụ thân, đương nhiên Kiêu vương để vào mắt. Cũng chỉ từ khi trải qua khảo nghiệm sinh tử, hắn mới càng thống hận bản thân mình trước đây yếu đuối vô năng.

      *“Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu” là câu thơ nằm trong bài thơ Nam Viên của nhà thơ Lí Hạ đời Đường, nguyên bài như sau:

      Nam nhi hà bất đới Ngô Câu

      Thu thủ quan san ngũ thập châu

      Thỉnh quân tạm thướng Lăng Yên các,

      Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu?

      Dịch nghĩa:

      Là thân trai sao lại đeo kiếm Ngô Câu?

      Đặng lấy lại 50 châu bị quân Phiên chiếm

      Các ông hãy thử leo lên gác Lăng Yên,

      Xem có thư sinh nào được phong vạn hộ hầu?

      Dịch thơ
      Làm trai chẳng có kiếm Ngô Câu
      Đặng lấy quan san năm chục châu
      Các ông leo thử Lăng Yên các
      Xem có thư sinh vạn hộ hầu?


      Thế gian này có nhiều loại sợ hãi, nhưng đáng sợ nhất chính là “Sợ mất ”. Trước kia hắn sợ phụ thân thất vọng, sợ Vương gia bị hao tổn danh dự, sợ bản thân phụ sự kỳ vọng của tổ tiên, cho nên e ngại và do dự thỏa hiệp tất cả mọi việc, cuối cùng thì được gì, và đổi lấy cái gì?

      Dù cho làm trái lương tâm vâng mệnh phụ thân, phải buông xuống tình cảm nhi nữ trong lòng, lại phải cưới người đàn bà chanh chua vào cửa. Chỉ nghĩ mình ́ nhịn để đổi lấy sự bình an trong gia ̀nh, nhưng hành vi nữ nhân kia lại vô cùng phóng đãng kiêng dè, làm cho mình cùng phụ thân mất hết thể diện sĩ phu triều ̀nh. Mỗi lần nhận được ánh mắt thương hại xen lẫn châm chọc của các đồng lieu, Vương Ngọc Lãng cảm thấy trong lòng mình tựa hồ như bị cắt ra từng chút một.

      Thậm chí có một lần đêm khuya hắn vô tình vào phụ trạch hậu viện, nghe được công chúa cùng mã phu tuổi trẻ tuấn lãng ở trong phủ cùng phát ra từng đợt thanh trụy lạc, từng tiếng thở dốc ồ ồ cùng thanh trêu đùa dâm đãng như đâm từng nhát vào lòng hắn. Thậm chí có một lần hắn nghĩ đến cái chết, muốn đem cái chết của mình để rửa sạch nỗi nhục của Vương gia.

      Nhưng khi hắn xe một đoạn vải tố cẩm treo thân cây, một khắc kia lúc đưa đầu vào, hắn đột nhiên sinh ra cảm giác cam lòng. Hắn cam lòng Vương gia bị người sỉ nhục, hắn cam lòng bản thân mình bị miệt thị, hắn cam lòng vì bảo vệ được bản thân và tình của mình, hắn cam lòng… Ngay tại lúc đó, tâm hắn nguội lạnh nhưng lại từ tro tàn mà sống lại. Người ngay cả cái chết còn sợ thì còn cái gì mà thể bỏ xuống được.Hắn tin tưởng bản thân mình nhất ̣nh sẽ trở thành một người khác, một phong thái khác.

      Từ đó trở về sau, hắn đối với Nhac Bình cũng chẳng buồn quan tâm, ngay cả ngẫu nhiên gặp mặt cũng làm như thấy, cũng thèm lo lắng quần thần sau lưng chỉ trỏ bàn tán. Coi như mình là người đã chết, còn hắn bây giờ là người khác sống lại.

      Lần này đến Hoài Nam chính là thuận theo thánh ý. Sau khi phủ Nam Lộc công rơi đài, Thẩm quốc cữu đối với Hoài Nam giàu có, dân cư đông đúc lại sinh ra lòng tham, bàn bạc cùng Thẩm hoàng hậu tìm cớ để Thánh thượng phái hắn đến Hoài Nam. Thánh thượng cũng làm ngơ ý tứ của Thẩm hoàng hậu, lại khâm điểm Vương Ngọc Lãng đến Hoài Nam, tiếp nhận công việc nơi đây. Lại cầu hắn bí mật điều tra tin tức hiện thời trong dân chúng đối với Kiêu vương, rồi nhanh chóng mật tấu Thánh thượng

      Vương Ngọc Lãng thu hồi suy nghĩ, quay sang vặn lớn ngọn lửa trong cây đèn đặt bàn, mở tấu chương còn trống ra, suy nghĩ một chút rồi đặt bút rồng bay phượng múa.

      "Kiêu vương đến đây, dẹp sạch nạn phỉ. Sửa sang đồng muối, khởi công xây dựng thủy lợi, cải thiện dân sinh. Thuận thế tiêu diệt phản tặc Nam lộc. Thần tới Hoài Nam, dân chúng khắp nơi đều ca ngợi Kiêu vương, mỗi lần nhắc đến đều quỳ xuống tạ ơn. ̣a bàn Nam Lộc công thâu tóm gồm ba mươi thôn ấp bản ̣a, Kiêu vương đến đây chỉ có 1 năm đã cải cách đời sống, thu được dân tâm. Vung tay hô lên tứ phương hưởng ứng, công chấn thiên tử…”

      Viết một hồi, Vương Ngọc lãng dừng bút, nhìn lại câu “Tứ phương hưởng ứng, công chấn thiên tử”, cảm thấy ổn lắm, hắn lại nhìn thấy bức tường của dịch quán, có treo một quyển trục mà hắn luôn mang theo bên người, có viết một chữ to và rõ ràng mang phong cách ̉ xưa: “Nhẫn”!

      Nay là thời kỳ khai quốc thịnh vượng, quân cường mà thần cũng cường (cả vua cả quan đều mạnh mẽ có thế lực), rơi vào trong vòng xoáy ấy thì càng bình thường càng tốt, vạn vạn thể bộc lộ tài năng…

      Nghĩ vậy hắn đem tấu chương vừa mới viết đem vò lại bỏ qua một bên. Lại mở ra một tờ giấy trắng Tuyên Thành khác, nhẹ nhàng chấm mực nước, trong đầu nhất thời cảm thấy mệt mỏi, nghĩ nghĩ liền tiện tay vung bút phác họa.

      Vài đường nét bút liền hiện ra một điệu múa phiêu dật, giai nhân tựa như thiên tiên liền hiện ra giấy lớn.

      Vẽ xong rồi hắn liền nhẹ nhàng buông bút. Bức vẽ nử tử trong tranh dùng một cây trâm bằng ngọc vấn tóc kiểu đọa mã, chân mày như liễu, cử chỉ nhàn nhã, đúng là vị nữ tử gặp mặt ban ngày.

      Vương Ngọc Lãng đưa tay vuốt ve khuôn mặt nữ tử tinh tế đoan trang trong bức họa,ngón tay mân mê tờ giấy Tuyên Thành, lòng nghĩ đến gương mặt giai nhân hôm nay khi nhíu mày lúc nhoẻn miệng cười.

      Mãi một hồi lâu, ngọn đèn ở bàn bị gió thổi nhảy nhót vài cái, Vương Ngọc Lãng mới bừng tỉnh từ trong mộng, chậm rãi đem bức họa cùng với tấu chương vừa mới viết đem bỏ vào lư hương, lẳng lặng nhìn chúng bị ngọn lửa cắn nuốt, chậm rãi biến thành một đám tro tàn, rớt lả tả xuống dưới mặt sàn….

      Nghĩ ngợi một hồi, Vương Ngọc Lãng lại lấy ra một bản tấu chương còn để trống viết: “Từ khi Nam Lộc Công lạm quyền, Hoài Nam phải gánh chịu nhiều hậu quả, dân chúng cơm đủ ăn, áo đủ mặc.Nhờ ơn thánh thượng cho nên hiện giờ Hoài Nam thay da đổi thịt, tiêu diệt thổ phỉ, khởi công xây dựng được thủy lợi, nhà nhà đều có cơm ăn áo mặc, lương thực dư dả. Dân chúng một lòng cảm tạ hoàng đế đại Tề. Thần tài sơ học thiển, vừa đến đây quen thuộc, lòng vô cùng sợ hãi, chỉ e phụ thánh mệnh, thể tiếp quản công việc của Kiêu vương…”

      Đợi đến lúc viết xong, sắc trời đã sáng, từng trận gà gáy sáng vang lên. Hắng giương mắt nhìn rặng mây đỏ lộ diện phía chân trời, nội tâm cười lạnh, lòng cũng muốn xem ái thê có bệnh nhẹ trong người ra sao.

      Dù sao bây giờ cũng có Kiêu vương ở trong phủ…..

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tội Phò Mã quá. Thanks Nàng

    3. Meohoangngungoc

      Meohoangngungoc Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      1,342
      CHƯƠNG 138

      Edit: Kim Ngân

      Tính đầu ngón tay, Kiêu vương cũng được bốn ngày rồi, biết diện thánh có thuận lợi hay ? Phương bắc giá rét, mặc dù cách thời gian nhậm chức còn lâu, nhưng bây giờ cũng nên sớm chuẩn bị quần áo chống lạnh.

      Ngụy tổng quản tìm được một thương nhân giới thiệu một khối da Liêu cực tốt (Hic..ko biết da liêu là da gì, ai biết thì cho mình hay để mình chỉnh nhé).sau khi chọn lựa rồi sẽ trình lên cho Phi Yến xem qua, xem màu sắc nào thích thì chọn lại lần nữa để lưu lại, may thành thành phẩm.

      “Trắc phi người xem xem khối da liêu này có được ?Toàn một màu trắng, có pha tạp một sợi lông khác màu nào.: Ngụy tổng quản vừa chỉ tấm da vừa nói.

      Phi Yến đưa tay sờ lên tấm da liêu, vì đưa vào vương phủ, cho nên thương nhân đều đưa đến các kiện da liêu đặc biệt. Bề mặt da mềm mại, may thành áo choàng cũng rất đẹp. Dù sao các phu nhân quan to có mấy người có thể sống cuộc sống như tiều phu bình thường, cả ngày phơi mình trong băng tuyết? Ra khỏi cửa là kiệu ấm xe ngựa, vào nhà là lò sưởi trong tay, đều là dùng để chống lạnh, mặc da cừu bất quá cũng chỉ có được cái quý khí bức người thôi, bằng một phần của tấm da liêu này.

      Phi Yên lại sờ soạng thêm vài cái rồi lắc đầu nói với Ngụy tổng quản: Tất cả đều đem trở về , nói với thương nhân kia, da liêu này rất kém, nơi Nhị điện hạ lần này chính là biên cương mạc bắc, mùa đông nơi đó cũng giống như ở Hoài Nam, lạnh đến nỗi lỗ tai cũng đông cứng lại, nhị điện hạ lại thích cưỡi ngựa, quần áo chống lạnh càng phải dùng loại tốt. Bảo hắn mang loại da liêu khác đến, lông phải đủ mượt, da phải đủ dày hơn mới được.

      Ngụy tổng quản vừa nghe vừa vội vàng vâng dạ, trong lòng cũng thầm bội phục: Trắc phi này tâm tư cũng thật là tinh tế, ngay cả điểm này mà vẫn đều nhớ được, có lẽ là đã từng ở mạc bắc? Bằng thì làm sao có thể nghĩ được tới điểm này?


      Ngụy tổng quản ̣nh mang da , Phi Yến nghĩ nghị lại gọi hắn trở lại: “Da liêu này cũng đừng trả lại hết, khối thuần sắc trắng kia hãy lấy cấp cho công chúa An Khánh may thành một kiện áo lông cừu, vài ngày trước mới mua được mấy cuộn gấm có hoa văn kim phượng, một lát người đem vài khối đưa sang cho đại công chúa chọn lựa, sau đó cũng đem chế tác theo ý nàng !”

      Ngụy tổng quản đều nhất nhất ghi nhớ.

      Nhạc Bình công chúa tuy gây ra họa lớn, nhưng về mặt lễ nghĩa cùng phải chu toàn, nay nàng nương nhờ trong phủ, bên trong phủ nếu may quần áo mùa đông mà lại có phần của nàng, thì sợ có người nhân cơ hội gièm pha. Phi Yến muốn vì một chuyện nhỏ mà tạo nhược điểm cho người khác bắt lấy, nên mỗi việc đều suy nghĩ vô cùng chu đáo

      Một lát sau Ngụy tổng quản vừa rời đã mang vẻ mặt hoang mang quay lại, nhỏ giọng nói: “Trắc phi, vừa rồi nô tài mang da liêu qua, vừa vặn gặp Liễu ma ma ra, bà ấy nói… nói phò mã gia vừa mới tới…”

      Phi Yến nhất thời nhíu mày, Vương Ngọc Lãng lại tới, nhưng tới lúc nào vì sao nàng biết?

      Ngụy tổng quản nhìn bộ dáng kinh ngạc của Phi Yến, vội vàng nói: “Chỗ góc vương phủ viện của công chúa, cách cửa lớn hơi xa vốn có một cửa hông dùng để sơ tán khi có hỏa hoạn, về sau lúc sửa chữa vương phủ, nô tài sợ có bọn đạo chích lợi dụng leo vào cho nên sai người dùng ván gỗ đóng kín, lại đem xích sắt khóa lại.

      biết vì sao sáng nay công chúa Nhạc Bình lại cho người đem gỡ ván, tháo khóa xích xuống, Vương phò mã chính là vào bằng lối cửa đó, thời điểm hắn đến, Liễu ma ma ở cửa hầu hạ nên thể chạy bẩm báo, sau khi hắn rồi mới chuẩn bị đến đây báo cho trắc phi biết…”

      “Liễu ma ma có nghe được bọn họ nói chuyện gì ? Có tranh cãi hay ?”

      Ngụy tổng quản vội lắc đầu nói: “ Tất cả đều có, hai người nói chuyện rất hòa khí, nhất là công chúa, bộ dáng hình như rất cao hứng.”

      Phi Yến ̣nh đứng dậy gặp Nhạc Bình công chúa, đúng lúc này lại người đến báo: “Nhạc Bình công chúa thỉnh trắc phi qua một chuyến…”

      Đến lúc Phi Yến đến viện của Nhạc Bình, liền thấy được vẻ mặt vui vẻ của Nhạc Bình ra lệnh cho bọn thị nữ thu thập chuẩn bị hành lý.

      “Công chúa, người đây là…”

      Nhạc Bình ngồi ghế xích đu, sau lưng chính là thị nữ Linh Nguyệt cầm quạt nhè nhẹ quạt: “Phò mã gia nói ở Kiêu vương phủ dù sao cũng là làm phiền nhị ca, hắn cũng đã mua phủ trạch ở Hoài Nam, cho nên đưa bản cung qua bên đó tĩnh dưỡng.”

      Thấy Phi Yến mở to hai mắt nhìn mình, vẻ mặt dám tin. Nhạc Bình công chúa vô cùng đắc ý nở nụ cười: “Làm sao?Choáng váng sao? Có gì mà hiểu, ngươi cũng vậy, mẫu hậu cũng thế, đều quá quan trọng vấn đề! Cho dù cái thai trong bụng bản cung phải là của Vương Ngọc Lãng thì thế nào? Hắn có khả năng cáo trạng với Hoàng thượng sao? Hắn cần tiền đồ nữa sao? Phò mã gia đã nói, cứ yên tâm dưỡng thai, về sau sinh đứa nhỏ ra rồi, hắn sẽ tìm một cái cớ thỏa đáng, tìm cho đứa nhỏ một dưỡng phụ dưỡng mẫu ở kinh thành, miễn cho bản cung khổ sở thương nhớ con.”

      Phi Yến hít một hơi sâu, rồi cẩn thận hỏi nhỏ: “Công chúa thực sự muốn như vậy, thực sự muốn theo Phò mã gia rời ?”

      Nhạc Bình nhón lấy trái cây mâm do thị nữ Hương Đào đưa qua, nhếch miệng nói: “ , chẳng lẽ ở lại nơi này, nhìn một trắc phi nho nhỏ như ngươi hô phong hoán vũ? Hừ…”

      Phi Yến cũng còn gì để nói tiếp, nếu Phò mã gia đã tự mình đến đón người, đừng nói một trắc phi nho nhỏ như nàng, cho dù có là Kiêu vương cũng có lý do ngăn cản em rể mình tới đón vợ.

      Lập tức nhiều lời thêm nữa, nhưng An Khánh công chúa thì chịu , nhất quyết muốn ở lại trong phủ nhị ca, Nhạc Bình trước nay cũng hề kiên nhẫn với muội muội này, cho nên cũng lười mang nàng theo, mặc nàng lưu lại Kiêu vương phủ.

      Công chúa mang các thị nữ thiếp thân của mình, về phần Liễu ma ma là hạ nhân trong Kiêu vương phủ cho nên đương nhiên là ở lại. Nhưng cũng có thị nữ tình nguyện theo Nhạc Bình công chúa rời , liền tìm Ngụy tổng quản muốn lấy khế ước bán mình.

      Ngụy tổng quản đưa mắt nhìn Linh Nguyệt này, cũng biết Nhạc Bình thấy được thị nữ này có ưu điểm gì, lại một lòng một dạ muốn theo công chúa rời Kiêu vương phủ. Huống chi công chúa còn chưa thấy mở miệng, nàng ta đã tự mình tìm mình xin rời , thật là hiểu đạo lý! Sớm biết nàng ta là loại người có tâm tư này, hắn đã đem nàng ta phân phó đến sân viện của Trắc phi.

      Cũng lười phải hỏi thêm nữa! Ngụy tổng quản hỏi qua Nhạc Bình vừa ý thị nữ này hay , sau đó đem Linh Nguyệt đưa qua.

      Lúc Linh Nguyệt trở về phòng sắp xếp hành lý, thấy ánh mắt các tỷ muội chung quanh nhìn mình khó hiểu, trong lòng hừ một cái. Mọi người nói nàng kiến thức hạn hẹp, mới vừa gặp chủ mới liền quên chủ cũ, thật biết đạo lý làm người.

      Kiêu vương đương nhiên tốt, vô cùng tuấn vĩ ngạn, nhưng ngày ấy nàng theo công chúa từ phía sau, xa xa nhìn thấy dáng vẻ trắc phi rút kiếm thị uy với công chúa, ngay cả Nhạc Bình công chúa kiêu ngạo ngông cuồng biết bao nhiêu mà lúc ấy cũng phải kinh sợ dám phản kháng, khí phách mạnh mẽ như vậy mình nào phải đối thủ? Cho dù có mơ ước làm nha hoàn thông phòng cũng có khả năng.

      Nhạc Bình công chúa này xem ra làm người rất phóng túng, nàng ta hầu hạ bên người công chúa mới vài ngày, nhưng cũng lờ mờ biết rằng cái thai trong bụng công chúa lại phải là ́t nhục của phò mã. Hơn nữa công chúa kia đối với việc nam nữ cũng vô cùng tùy tiện, mà thị nữ Hương Đào trước kia còn được công chúa đưa đến phủ phò mã thử hôn trước khi cưới. Có thế thấy nếu ở lại phủ phò mã thì lại có cơ hội hơn nhiều. Công chúa kia tuy nhìn tính tình hung bạo, nhưng lại đủ tâm cơ, kỳ thực như vậy càng dễ sống chung hơn nhiều so với trắc phi khéo léo sắc sảo của Kiêu vương.

      Mà thực ra, phò mã gia cũng là người tuấn tú lịch sự, tuy rằng mặt bị một vết sẹo phá tướng, nhưng vì thế mà lại càng có hương vị nam tử…. Linh Nguyệt một lòng tính toán, chờ đợi ngày được vào phò mã phủ.

      Nhạc Bình nửa điểm cũng lưu luyến, thu dọn vô cùng sạch sẽ nhanh chóng, đến thời điểm buổi chiều, Phò mã Vương Ngọc Lãng tự mình đến đón.

      Phi Yến đương nhiên cũng phải ra đưa tiễn công chúa một phen, lúc nhìn thấy Vương Ngọc Lãng từ lưng ngựa bước xuống nàng khẽ gật đầu nói: “Phò mã lần này đón công chúa quay về để vợ chồng đoàn tụ, đương nhiên là còn gì bằng, trước đây hoàng hậu đem nhị vị công chúa phó thác đến phủ Kiêu vương, đều một lòng chăm sóc nghiêm cẩn theo lệnh của hoàng hậu, để phụ sự phó thác của nhị thánh ở kinh thành….”

      Vương Ngọc Lãng nghe liền hiểu được ý tứ trong lời của Phi Yến, lần này công chúa rời phủ, chính là tự mình làm bậy chứ phải Kiêu vương mong muốn.

      Lập tức mỉm cười hướng về phía Phi Yến ôm quyền tạ ơn nói: “Lần này hiền thê của tại hạ đã quấy rầy quý phủ quá lâu, tại hạ vô cùng cảm kích. Tình hình công chúa gần đây đương nhiên là phải báo cáo cho Hoàng Hậu được “an tâm”, hoàng hậu “an tâm” rồi thì trắc phi phải lo lắng nữa…”

      biết vì sao lời nói này làm cho nội tâm Phi Yến nhảy dựng, cũng rõ trong lời nói của Vương Ngọc Lãng còn có ý gì khác hay . Nói thật ra, nhìn bộ dáng công chúa ́ gắng che chắn bụng,tập tễnh leo lên xe ngựa, nàng cảm thấy vô cùng bất mãn thay cho Vương Ngọc Lãng.

      Thế nhưng thân là đại nhân đội nón xanh chính chủ Vương Ngọc Lãng sắc mặt vẫn chút gợn sóng, nhìn thấy nửa phần xấu hổ hoặc giận dữ.

      Công tử nhu nhược lúc trước bởi vì bị bắt ép phải thử hôn với cung nữ, mà trước mặt nàng ngẩng mặt lên nổi, giận đến mức phải tự đấm vào tường máu tươi tung tóe giờ đã ở nơi nào rồi…. Thật thể khiến cho người vô cùng cảm khái.

      Phi Yến do dự một hồi mở miệng nói: “Thực ra nếu phò mã công sự bận rộn, cũng cần phải vội đón công chúa , cứ ở lại Kiêu vương phủ, ta nhất ̣nh sẽ thu xếp thỏa đáng.”

      Ý tứ trong lời này chính là Phò mã cần khó xử, chỉ cần làm bộ như biết, đợi đến lúc công chúa sinh nở xong thì đón về cũng muộn, tối thiểu có thể bảo toàn thanh danh.

      Vương Ngọc Lãng đương nhiên hiểu được ý tứ của Phi Yến, ánh mắt thoáng chốc trở nên ôn nhu, nhìn gương mặt trắng trong thuần khiết của nàng một cái rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt nói: “Đa tạ hảo ý của trắc phi, tiện làm phiền người thêm nữa.”

      Nói xong liền xoay người lên ngựa, dẫn đầu đoàn xe chậm rãi ra khỏi ngõ nhỏ vương phủ.

      Phi Yến trở về thư phòng, nghĩ nghĩ một lát liền viết thư cho Kiêu vương, đem sự việc của công chúa báo lại cho hắn biết, sau đó dùng bồ câu đưa tin cho hướng kinh thành, nhị điện hạ tự nhiên sẽ biết lựa lời để báo tin cho hoàng hậu.

      Tuy rằng thể tận mắt chứng kiến, nhưng Phi yến cũng có thể đại khái tưởng tượng được sau khi Thẩm hoàng hậu nghe được tin tức bộ dáng tức giận đến loạn cả đầu đầy trâm cài như thế nào.

      Nhạc Bình này lại tự nhiên đem sự tình nghĩ vô cùng đơn giản, thân là con gái của hoàng đế, ̣a vị thoạt nhìn tôn quý cực hạn, nhưng kỳ thực lại thể tự do tùy tiện. Nàng sao nhìn các ca ca của nàng mà làm gương, nàng tuy là thân nữ nhi, nhưng cũng là lá ngọc cành vàng , sao có thể tùy ý kiêng nể gì mà làm bậy?

      Nàng ta cho rằng trượng phu của mình vẫn là một quan văn triều ̀nh thư sinh nhu nhược như trước, mặc nhiên cho nàng bày bố sao? Vương Ngọc Lãng kia lần này phụng chỉ tới Hoài Nam, rõ ràng là để thay chỗ Kiêu vương.

      Hoài Nam lúc này còn nạn thổ phỉ như những năm trước, thương lộ kinh doanh muối cũng suôn sẻ, vô cùng thịnh vượng. Ngay cả quốc cữu gia sống chết tranh giành mà còn được, còn Vương Ngọc Lãng tốn bao nhiêu sức lực mà lại nắm trong tay. Có thể thấy được trọng lượng của vị công tử họ Vương này ở triều ̀nh cũng hề nhẹ.

      Nhưng một nam tử có bản lĩnh như vậy, thực sự là khoan dung độ lượng đến nỗi có thể vui vẻ khom lưng đội một cái nón xanh biếc đầu hay sao?

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Coi Phò Mã xử công chúa ngốc này ra sao. Thanks
      Meohoangngungoc thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Phò mã thèm vào xử công chúa. Còn mưu tính đoạt thê của Kiêu vương cơ. Đoạt địa bàn trước rồi.
      Sô Cô la ĐắngMeohoangngungoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :