123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thu huong

      thu huong New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Ngày nào cũng ngóng chương mới của nàng:yoyo44::yoyo44:

    2. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 108

      Edit. Viên

      Khi Kiêu Vương chuẩn bị dắt Phi Yến rời kinh thành, Thẩm Hoàng Hậu có phái người đến tặng đồ. Cũng phải cái gì đáng giá, là hai hủ dưa muối đặc sản Tân Dã do chính tay Hoàng Hậu ướp trước mùa đông.

      Khi xưa Hoắc Duẫn rất thích ăn, dùng dưa muối này hầm thịt ăn chung với cơm. Nhưng từ khi lão sủng hạnh Ngu quý phi và những người khác khẩu vị ăn uống cũng thay đổi ít, đặc biệt là Ngu quý phi ăn lạt, ăn được mấy món dưa chua nặng mùi này, Hoàng đế vì muốn dùng bữa chung với nàng ta, đương nhiên cũng ăn dưa chua quê nhà của Hoàng Hậu.

      Những thứ mỹ vị khi còn nghèo khó, đợi đến khi vào cấm cung vàng son lộng lẫy còn vương vấn đầu lưỡi như trong trí nhớ. Bây giờ Hoàng Hậu cũng còn thích ăn nó nữa nên bảo ma ma trong cung tặng cho Kiêu Vương.

      Phi Yến nhận hai hủ dưa muối, trong lòng cũng hiểu nỗi khổ tâm của Hoàng Hậu. Tuy Ngu quý phi mất sủng ái, nhưng trong cung quyền quý nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi lại có địa vị thấp bao giờ thiếu. Mấy ngày qua nữ tử họ Ôn rất được sủng ái, nghe phụ thân nàng ta được thăng ba cấp, vào kinh làm quan. Có thể thấy, hậu cung của Hoàng đế còn náo nhiệt hơn nữa. Long tử cũng ngừng tăng.

      Khi Hoàng Hậu chỉ có mấy đứa con, con ruột còn thiên vị bên này bất công bên kia. Nhưng giờ đây hậu cung có thêm nhiều đứa trẻ phải cốt nhục của mình, càng bên nặng bên . Dù cho Kiêu Vương xa cách bà đến thế nào, suy cho cùng vẫn là con do bà sinh ra, thể để những đứa con của đám hồ ly tinh trẻ kia chiếm được tiện nghi.

      Trước kia bà muốn xuống nước trước chủ động thân thiết với lão nhị. Nay do Phi Yến thường xuyên vào cung, thường cố ý vô tình nhắc đến tấm lòng hiếu thảo của Kiêu Vương, ví dụ hai tấm thảm chồn tiến cống cho hai thánh nhân lần này là khi săn thú ở Hoài Nam tự mình chọn ra những lông chồn tốt nhất, rồi sai thợ làm thành hai tấm thảm cùng màu để hiếu kính cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, v..v…

      Thường xuyên như thế, khiến tim Hoàng Hậu dần dần cảm thấy ấm áp xiu lòng. Tuy lần này bà chỉ phái ngươi đưa cho Kiêu Vương hai hủ dưa chua, nhưng đồ đưa cho Phi Yến hoàn toàn hề bủn xỉn. Lại còn là bộ trang sức phỉ thúy tốt nhất, màu xanh lục trong veo càng làm tôn lên làn da trắng tuyết của Phi Yến, khi Phi Yến mang bộ đồ trang sức đó vào cung từ biệt, những nữ quyến trong cung đều nhìn chớp mắt.

      Phải biết rằng bộ phỉ thúy này là cống phẩm do Điền Quốc hiến tặng. Hoàng Hậu mang bao nhiêu lần, sao có thể ban thưởng cho trắc phi Kiêu Vương cơ chứ?

      Thái tử phi cũng ở bên cạnh nhìn, tuy mặt vẫn dịu dàng rộng lượng mỉm cười, nhưng trong lòng chua xót.

      Thái tử phi Phó Lâm Tú và Uất Trì Phi Yến quen biết nhau từ thời tiền triều. Trước kia cũng xem như bạn tốt khuê mật. Chỉ là bất kể dung mạo hay cách năng, dù sao cũng kém hơn Phi Yến chút, những điều nhặt tuy có gì đáng để , nhưng so đo vẫn phải có.

      Sau đó nhà Phi Yến sa sút, phụ mẫu đều mất, nơi nương tựa, lại gả cho Kiêu Vương làm thiếp. Còn nàng gả cho Thái tử làm chính phi, nàng từng đồng cảm với bạn tốt khuê mật từ bé này khoảng thời gian.

      Nhưng, phong cảnh phía ai cũng biết, đắng cay bên trong ai hiểu.

      Tuy Thái tử Hoắc Đông Lôi trước mặt Thánh thượng và các quan viên luôn ra vẻ lịch lễ nghĩa của bậc Thái tử, nhưng ở trong phủ trạch lại cực kỳ háo sắc. Phủ trạch trừ hai cơ thiếp chính phi chính thức nạp vào phủ, còn lại số nha hoàn thông phòng, vũ cơ ca cơ lười đếm.

      Tổ mẫu Phó gia từng tận tâm dặn dò chỉ bảo nàng, nàng đường đường là Thái tử phi Đại Tề, về sau thành Hoàng Hậu, đợi sau khi Thái tử yên vị phải đối mặt với rất nhiều phi tần lục cung, thế nên cái đầu tiên phải có rộng lượng, tuyệt đối thể sinh lòng ghen ghét của phụ nhân tầm thường. Và nàng cũng tuân thủ nghiêm ngặt những gì nhà mẹ đẻ dạy dỗ, tận tâm lo liệu chuyện trong phủ Thái tử, đồng thời phút nào quên phải hiếu thảo với Hoàng Hậu, với tiểu phóng đãng công chúa Nhạc Bình, càng ân cần khuyên nhủ. Nhưng, tất cả những điều nàng dốc lòng làm lại được khen chữ.

      Thái tử chê nàng quá mức đoan trang cứng nhắc, tháng ở trong phòng nàng đêm cũng là nhiều. Mà dường như Hoàng Hậu và Nhạc Bình cũng thích nàng, thậm chí có mấy lần công chúa Nhạc Bình công chúa trực tiếp chống đối nàng trước mặt Hoàng Hậu, Hoàng Hậu lại giả vờ ngoảnh mặt làm ngơ.

      Nhưng nhìn Phi Yến , ràng chẳng qua là tiểu thiếp của hoàng tử mà thôi, khi thành thân được Hoàng Hậu thưởng bộ trang sức vốn dĩ phải tặng cho nàng, lại được Kiêu Vương độc sủng. Phủ Kiêu Vương to đến vậy, lại sạch yên tĩnh, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng có.

      Khi Hoàng Thượng chỉ định chính phi cho Kiêu Vương, nàng dường như nghe Phi Yến từng mình gặp mặt thánh thượng, phá hỏng hôn đinh đóng cột của Kiêu Vương và Ngu nhị tiểu thư. Quả quyết đến vậy, quả vượt xa tưởng tượng Phó Lâm Tú.

      Càng quan trọng hơn, cũng biết nàng ấy làm gì lại khiến công chúa Nhạc Bình và Hoàng Hậu thích, lần này rời kinh, Hoàng Hậu còn ban thưởng bộ trang sức phỉ thúy quý giá. Loại đãi ngộ này ngay cả con dâu chính như nàng cũng chưa bao giờ được vinh hạnh có được.

      Lúc này nhìn Phi Yến , nào còn vẻ tiều tụy của phụ nhân mặc vải thô khi mới gặp lại ở kinh thành chứ. Dáng người yểu điệu, mặc bộ váy dài màu xám nhạt thướt tha như nước càng thêm nổi bậc, càng xinh đẹp quyến rũ. Vầng trán đầy đặn, trang sức phỉ thúy hình giọt làm đôi mắt phượng kia sáng ngời như trăng sao. Làn da trắng tuyết khí chất an nhàn, đều thầm lặng cho mọi người biết rằng cuộc sống của nàng ấy thoải mái cỡ nào.

      Nghĩ vậy, trong lòng Thái tử phi thầm ghen tỵ với bạn cũ ngày xưa, miễn cưỡng cười, vài câu với Phi Yến, còn chưa hết thấy Nhạc Bình kéo Phi Yến sang tiểu các bên cạnh thầm thân mật. Nhìn vậy, trong lòng khỏi lại cuồn cuộn nước ngầm.

      ra nếu có thể Phi Yến bằng lòng đổi chỗ với người khác.

      Cũng biết Nhạc Bình từ đâu biết được nàng cho Tam điện hạ mượn tiền mua quà mừng thọ nữa, cứ quấn lấy đòi phần.

      Phi Yến cũng keo kiệt, vào kinh thành là phải dùng bạc, dù sao Kiêu Vương cũng ở trong kinh thành nên phải hố lộ những người bên cạnh Đế Hậu, sau này làm việc cũng dễ. Tính ra, Nhạc Bình là trong những người gần gũi bên cạnh Hoàng Hậu, nếu nàng ta mở miệng, Phi Yến liền hào phóng trực tiếp tặng cho nàng ta năm vạn lượng bạc, Nhạc Bình mừng như điên, cảm thấy mình có nhìn lầm người, nữ tử Uất Trì này, quả nhiên hào phóng như vũ phu.

      Chỉ là tặng tiền xong, Phi Yến cười : "Nhị hoàng huynh ngươi thương ngươi, đáng tiếc lại ở kinh thành, đành biến tất cả thương năm nay thành mớ bạc tặng cho ngươi, nhưng năm sau Hoàng Thượng muốn cải cách nghề muối, e rằng sau này túi Nhị ca ngươi eo hẹp. Năm sau về kinh, nếu còn ra tay hào phóng, xin Công chúa đừng giận đấy!"

      Công chúa Nhạc Bình bĩu môi: "Điểm này của Phụ hoàng, gay go, cữu cữu ta cũng phải dễ đối phó, ngươi nhìn xem, năm sau chắc bình yên..." xong câu này, nàng ta tự biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng.

      Phi Yến nghe mà trong lòng lộp bộp. Lời này của Nhạc Bình chắc chắn là có chuyện xưa, nhưng nàng thể hỏi tiếp, lát nữa phải cho Kiêu Vương nghe, bảo lưu ý nhiều hơn mới được.

      Sau các loại yến tiệc lớn bé, xe ngựa Kiêu Vương cuối cùng cũng lên đường về Hoài Nam.

      Chỉ là lần này Hoài Nam, còn thấp thỏm như lần đầu nữa.

      Dọc đường , nàng và Kiêu Vương cùng cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ trong bảo kiếm Thái tử. Bao năm qua Phi Yến cũng từng nghiên cứu các bản đồ tiền triều Đại Lương rất nhiều, đối chiếu mấy lần, xác định bản đồ này là bản vẽ duy nhất Bắc Quốc do Diệu Huy tiên sinh thời Sùng Quang Đại Lương vẽ. Nhưng bản đồ kho báu trong tay chỉ là phần , thể phân tích những đường trong đó, nhất thời làm được gì.

      Kiêu Vương quyết định, cái gọi là việc nhịn việc lớn loạn. Mấy thế hệ Thẩm gia kinh doanh muối và vận chuyển đường thủy, Thánh thượng kiên quyết chỉnh sửa nghề muối, Thẩm gia chắc chắn chịu vào khuôn khổ. Nếu Thẩm gia muốn kháng Thánh lệnh, rất có khả năng ngưng vận chuyển. Kiêu Vương cảm thấy đấy là thời cơ tốt để thay thế.

      Cho dù Thẩm gia dùng chiêu gì, chắc chắn cũng muốn kéo mình chung thuyền. Kiêu Vương muốn bước lên chiếc thuyền nát sắp chìm, cho nên người còn chưa tới Hoài Nam, lệnh cho các ruộng muối tính toán sổ sách cẩn thận các hạng mục ràng rồi cho người phóng ngựa chạy nhanh tới kinh thành, đưa đến trước bàn long án của Hoàng Thượng.

      Đồng thời, lệnh cho xưởng đóng tàu ở Hoài Nam đóng nhiều thuyền chở hàng, xây dựng đội tàu, đợi thời cơ tới. Thay thế Thẩm gia vận chuyển đường thuỷ.

      Đối với việc kiếm tiền, Phi Yến bao giờ phải lo lắng nhiều. Dùng lời của Kiêu Vương, đó là dùng hết sức cũng để hộp trang điểm của Yến nhi ta thiếu thốn. Mỗi lần nghe như thế, Phi Yến luôn cong môi cười, thầm nghĩ mình nhất thời tức giận mới như thế lại bị nắm chặt buông.

      Bởi vì Kiêu Vương muốn tuần tra các huyện gặp thiên tai, lại yên tâm để Phi Yến mình về Hoài Nam, thế là Phi Yến theo chạy đến các quận bị thiên tai.

      Dừng lại quận huyện gần đó. Phủ trạch mà quan viên địa phương cung cấp quả , Kiêu Vương mỗi ngày ra ngoài tuần tra, Phi Yến ở ngoài huyện thành hoang vũ dựng nơi phát cháo, cứu giúp dân nạn, đồng thời mời lang trung địa phương đến mở y quán gần nơi phát cháo, chuẩn bệnh cho dân gặp nạn. Vì vậy mỗi ngày đều phải tới nơi phát cháo và y quán kiểm tra phen, phòng ngừa có người ở giữa lấy của chung làm của riêng, chiếm đoạt tiền bạc.

      Nhưng, những lúc ấy, Phi Yến đều cố ý mặc những bộ cẩm y hoa phục, thay vào đó mặc những trang phục của nữ tử nhà dân, trang sức cũng tháo hết, cực kỳ khiêm tốn.

      Hôm nay, Phi Yến thấy đầu xuân còn se se lạnh, rất nhiều trẻ con dễ bị cảm lạnh, liền lệnh cho Bảo Châu lấy hai cây nhân sâm thượng hạng hay mang bên mình cắt mỏng, ngâm nước rồi cho vào nồi cháo, kết hợp gừng và gia vị, đích thân nấu cháo dược, dự định phát cho người già và trẻ con.

      Vì Phi Yến muốn nổi danh, tránh cho tên tuổi Kiêu Vương làm suy yếu long uy của Thánh thượng, cho nên nàng để lộ ra thân phận mình. Ngay cả những thị vệ bên người cũng mặc đồ thường dân, đứng rải rác xung quanh Phi Yến, làm chút chuyện vặt.

      Nồi cháo nóng hổi, hương thơm tỏa bốn phương, chiếc xe hoa lệ xông tới, suýt chút đụng trúng đứa trẻ. May nhờ có thị vệ tay mắt lanh lẹ, bế đứa bé tránh . Mà dường như con ngựa kia cũng hốt hoảng, xe ngựa đâm vào mương bên cạnh. Lúc này chọc phải tổ ong vò vẽ. Mấy thị vệ sau xe ngựa nhanh chóng chạy tới, vung roi lên định quất đứa bé trong tay thị vệ phủ Kiêu Vương.

      Phi Yến thấy vậy, lớn giọng hô: "Dừng tay!"

      Đúng lúc này, nữ tử thanh xuân tử trong ra, được tì nữ đỡ xuống xe. Phi Yến ngẩng đầu lên nhìn, có chút sừng sờ. ngờ ở đây lại gặp phải cố nhân. Nữ tử trước mắt là công chúa bộ lạc Thông cổ -- thê tử Phàn Cảnh.

      Sau khi Phàn Cảnh từ trong kinh trở về, mỗi lần nhớ tới Phi Yến gả cho Kiêu Vương làm thiếp đều cảm thấy đau đớn và tiếc nuối nên có nhắc đến. Cho nên Công chúa Thông cổ cũng biết nàng gả chồng.

      Mà lúc này, Phi Yến lại mặc váy quần vải thô, son phấn trang sức, tuy rằng cũng xinh đẹp nhưng dễ khiến người khác hiểu lầm rằng nàng giờ lưu lạc thành thôn phụ ngoài đường.

      Tì nữ Luân Đa bên người công chúa cũng nghĩa như vậy, nhận ra đấy là nữ Gia Cát ngày xưa, liền khẽ cười trào phúng: "Phu nhân, người xem thôn phụ này có giống người cũ ?"

      Chương 109
      edit. Viên

      Tì nữ này chuyện cũng điêu độc, cố nhân mà "Người cũ", ý bên trong cũng chỉ có người hiểu vướng mắc trong tình mới hiểu.

      Phi Yến chưa bao giờ nghĩ có ngày gặp lại Phàn phu nhân này, trong lòng có hơi sửng sốt, khỏi khẽ nhíu mày. Tuy Hoàng đế cố ý chiêu hàng phản quân Bạch Lộ Sơn để chống đỡ man tộc phía bắc, nhưng vì sao công chúa A Dư lại có thể chút kiêng nể vào bên trong Trung Nguyên?

      đợi nàng suy nghĩ cặn kẽ, Công chúa A Dữ chậm rãi lên tiếng: "Uất Trì tiểu thư, vẫn khỏe mạnh chứ?"

      Phi Yến cảm thấy mình và nàng ta cũng có gì đáng để hàn huyên chuyện cũ, kiêu ngạo siểm nịnh : "Đây là nông thôn quê, thể bằng trạm dịch quan đạo, thường có dân làng tới lui, mong rằng xe quý vị có thể chậm chút, tránh làm bị thương người vô tội."

      Tì nữ Luân Đa của công chúa A Dữ thấy dáng vẻ lãnh nhạt của Phi Yến, đợi A Dữ lên tiếng nhướng mày : "Bạch Lộ Sơn chúng ta nay quy hàng Đại Tề, chủ công Phàn tướng quân của chúng ta được nhận Hầu ấn, chỉ còn đợi thánh chỉ sắc phong, xin Uất Trì tiểu thư khi chuyện với phu nhân Định Bắc Hầu chúng ta dùng lời lẽ kính trọng."

      Bảo Châu cũng ở bên cạnh hỗ trợ múc cháo nghe thấy mấy lời này, lập tức buông cái muôi xuống, tới, vừa định mở miệng "To gan, điêu nô từ đâu đến" bị Phi Yến liếc mắt ngăn lại.

      Chuyện Bạch Lộ Sơn chiêu hàng lớn như vậy, nàng lại chưa hề nghe Kiêu Vương nhắc qua nửa chữ, nếu Công chúa A Dữ này phải lén lúc đến chắc hẳn là có văn bản chính thức cho qua cửa khẩu vào bên trong Trung Nguyên. Mặc dù Kiêu Vương biết chuyện nàng từng ở Bạch Lộ Sơn, nhưng chuyện này cũng nên quá lộ liệu, tránh càng thêm rắc rối, nghĩ vậy, liền nhàn nhạt : "Đấy là chuyện tốt, chúc mừng phu nhân Định Bắc Hầu, ta còn có việc, xin tiếp đãi." xong, xoay lưng muối .

      Thế nhưng Công chúa A Dữ kia lại duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng, xoay mặt với Đa Luân: "Còn mau quỳ xuống, sao dám chuyện như thế với Uất Trì tiểu thư hả!" Sau đó liền cười : "Tỷ tỷ, ngày ấy ở Bạch Lộ Sơn ngươi từ mà biệt, trong lòng A Dữ vẫn luôn yên, lần này gặp lại, quả có muôn vàn lời muốn , ngươi và ta tìm chỗ nào có thể chuyện để trò chuyện những ngày tháng cách xa."

      Phi Yến thờ ơ lạnh nhạt, lần nữa cảm thẩy trước kia mình coi thường vị Công chúa A Dữ nhìn có vẻ mảnh mai yểu điệu này. Trước kia mỗi lần có Phàn Cảnh ở bên cạnh, nàng ta luôn như thế nay, kêu mình là tỷ tỷ với giọng như mèo con ngoan ngoãn. Rồi im lặng lui sang bên, lẳng lặng nhìn Phàn Cảnh che chở mình cẩn thận, đôi mắt to tràn đầy hâm mộ, hề có chút ghen ghét nào.

      kiêu căng như Công chúa Nhạc Bình, vị Công chúa A Dữ này khiêm tốn và hiền lành, hề giống quý nữ được bộ lạc lớn nuông chiều.

      bogani, Sô Cô la Đắng, ttc18 others thích bài này.

    3. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 110
      edit. Viên

      Công chúa A Dữ ra ngoài, từ song sổ phòng thổ nhìn ra chỉ thấy tuấn nam tử mặc trường bào cổ đứng màu đen bằng vải lụa, xung quanh có nhóm thị vệ mặc giáp cầm đao vây quanh, xoay người xuống ngựa, nam tử ấy mắt sâu mũi cao, ràng mang dòng máu ngoại tộc, dáng vóc cũng cao to vạm vỡ. Khuôn mặt hẳn nên nghiêm túc ít khi cười nay lại khẽ cười ấm áp, trong mắt đầy ánh sáng dịu dàng chói lóa, tươi cười bước đến... Uất Trì Phi Yến?


      Luân Đa ngạc nhiên nhìn nam nhân kia dịu dàng nắm tay Phi Yến, rồi lại nghe thấy tì nữ bên cạnh Phi Yến : "Nhị điện hạ, trắc phi hôm nay đích thức nấu cháo thuốc, ngoài nồi lớn ra, còn có hầm nồi đất khác. Sợ giữa trưa ngài bận rộn, thể hồi phủ dùng bữa, nên sai người giữ ấm nồi đất để đưa cho ngài. Nếu điện hạ đích thân đến đón trắc phi hồi phủ, vậy ngài có muốn uống chén làm ấm người rồi mới lại cưỡi ngựa ạ?"


      Chỉ thấy nam tử kia nghe xong, lập tức cằm tay Phi Yến lên trước mặt mình, xem xét phen, thấy có gì khác thường, mới : " phải bảo nàng chỉ cần nhìn là được, sao lại đích thân động tay vào chứ?"


      Nhiều Đa nhịn được kinh ngạc : "Nàng ta? Sao lại thành trắc phi của Kiêu Vương? Năm đó Kiêu Vương từng treo giá cao, muốn lấy mạng nàng ta..."


      Đúng lúc này, người thị vệ suýt chút bị roi quất tới, khẽ thầm với Kiêu Vương, chỉ thấy ánh mắt Nhị điện hạ trở nên lạnh lẽo, đột nhiên liếc về phía xe ngựa đậu ở bên rồi chuyển mắt sang nhà thổ phía Công chúa A Dữ.


      Trong lòng A Dữ sớm sông cuộn biển gầm, khí thế người nam nhân dẫn theo đội thị vệ giáp sắt hoàn toàn gạt được ai. Huống chi theo sau còn có nhiều quan viên địa phương. Dù cho nàng ta có muốn tin đến thế nào, thể chứng minh Uất Trì Phi Yến chính là trắc phi Kiêu Vương Nhị hoàng tử Đại Tề.


      Nhớ lại những lời vừa rồi, A Dữ đột nhiên cảm thấy da mặt vừa nóng vừa rát. Nàng ta nghĩ rằng Phi Yến lưu lạc thành thôn phụ xóm nghèo, nàng ta mới thể như kiểu cao nhìn xuống thế kia, nhưng... Sao có thể? Nữ tử kiêu ngạo mà nội liễm trong trí nhớ nàng ta, nay lại để yên cho Kiêu Vương đứng đối diện quan sát bàn tay, lại còn nũng nịu động lòng người. Vừa rồi khi Kiêu Vương xem xét bàn tay, nàng ta còn khẽ lắc cánh tay Kiêu Vương... Với người nam nhân địa vị cao quý này, nghe đồn rằng là vị Vương Gia máu lạnh tàn nhẫn khó ở chung, lại có thể tùy tiện như vậy, hòa hợp đến vậy, mà nàng và Phàn làng chưa bao giờ...


      Đúng lúc này, Kiêu Vương to: "Phu nhân Định Bắc Hầu nếu ở đây, biết ra gặp bổn vương?"


      A Dữ cắn chặt răng, mắt dày bước ra phòng, cố gắng ưỡn thẳng lưng để làm thua khí thế phủ Định Bắc Hầu. Tuy ràng đệ đệ nàng ta bị Đại Tề hạ lệnh xử tử, nhưng lúc đó đối địch, nay hai bên đều muốn hòa bình, nhưng mối huyết hải thâm thù đều có thể như gáo nước đổ sạch , huống chi nàng với tên đệ đẹ cùng cha khác mẹ kia thân thiết, ta chết rồi, trái lại càng khiến thế lực Phàn lang thêm lớn mạnh.


      Nghĩ vậy, nàng ta đến trước mặt Kiêu Vương, hơi thi lễ, giọng điệu kiêu căng : "A Dữ bái kiến Kiêu Vương."


      Kiêu Vương lạnh lùng nhìn nàng ta, : "Phu nhân xin đứng lên. ngờ ở đây lại gặp được gia quyến của Phàn tướng quân. Bổn vương vẫn có chút khâm phục Định Bắc Hầu. Mấy năm trước ở Bạch Lộ Sơn, bổn vương còn cùng với Định Bắc Hầu ở trong núi quyết chiến, nháy mắt cúi đầu xưng thần, Phàn tướng quân quả giỏi thích ứng. Chỉ là... Đây là Trung Nguyên, dân chúng chất phác, phu nhân Bắc Hầu phu nhân từ Bắc Cương hoang dã, mới đến Trung Nguyên, xe ngựa biết tránh người đường, e rằng gây thương tích người vô tội. Phải biết rằng vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Hy vọng học nhiều quy củ chút."


      A Dữ nghe mà mặt đỏ tai hồng, bản thân thầm bị vũ nhục thành bọn man di tâm chưa khai sáng, xe đụng trúng người lỗi đều tại mình, sát khí từ tên vũ phu Kiêu Vương, đúng là làm người khác sợ hãi, dám tiếp tục mạnh miệng nữa.


      Kiêu Vương xong, hề quan tâm đến nàng ta, xoay người đỡ Phi Yến lên xe ngựa, hồi phủ trạch.


      Trong xe ngựa, Kiêu Vương hỏi Phi Yến: "Vừa rồi ở trong nhà thổ kia, nữ nhân đó nàng gì với nàng?"


      Ở chung lâu như vậy, cuối cùng Phi Yến biết ở vài thời điểm lòng dạ nam tử thoạt nhìn rộng rãi độ lượng này có bao nhiêu hẹp hòi, muốn đem những lời bậy bà như A Dữ bảo mình trở về làm thiếp Phàn Cảnh cho nghe. Nhưng, thấy ánh mắt sáng ngời của Kiêu Vương cứ nhìn chằm chằm mình biết đạt được mục đích bỏ cuộc, lúc ấy Bảo Châu cũng ở ngoài cửa phòng thổ, nội dung bên trong chắc chắn thể gạt được Kiêu Vương, đành thuật hết toàn bộ nội dung hai người cho Kiêu Vương.


      Kiêu Vương nghe xong, sắc mặt quả nhiên trầm. Đến khi trở về phủ đệ, đợi Phi Yến nghỉ ngơi tắm gội, chuẩn bị cơm trưa. thừa lúc đó với Tiêu Thanh: "Thời Đại Lượng Phàn Cảnh vẫn luôn là đối địch ta, giờ tuy quy hàng Đại Tề ta, nhưng dù sao thời gian ngắn ngủi, Thánh thượng tất nhiên vẫn luôn đề phòng lật lọng, chắc chắn có khả năng để phu nhân Định Bắc Hầu ở trung tâm Đại Tề tùy tiện dạo. Ngươi điều tra, rốt cuộc là kẻ nào phê chuẩn, dung túng nàng ta làm như thế. Đồng thời, phái người giám sát nàng ta nhất cử nhất động."


      Tiêu Thanh tuân lệnh lui xuống.


      Bữa trưa, tôm tươi xào nóng hổi quả rất ngon, nhưng Phi Yến cầm đũa, lại có chút nuốt trôi. Kiêu Vương duỗi tay nâng cầm Phi Yến, trầm giọng hỏi: "Yến Nhi, có tâm gì ư?"


      Lúc này Phi Yến mới giật mình phản ứng lại, : " có. Có lẽ lúc nãy nấu cháo, có chút mệt."


      Mệt là có, nhưng nhiều hơn là lo lắng.


      Đến khi gặp A Dữ nàng mới biết Bạch Lộ Sơn hàng Đại Tề. Mà nguyên nhân trước giờ Kiêu Vương với nàng thoáng chốc cũng có thể hiểu .


      Dù sao chuyện cũ này nên để người khác biết, nàng vẫn luôn tránh đề cập.


      Nhưng trong lòng vẫn khỏi lo lắng cho những huynh đệ theo nàng từ Trung Nguyên lên núi. Khoảng thời gian này, nàng cũng chứng kiến được thủ đoạn của Hoàng đế Đại Tề, biết Hoàng đế là người độc tài tàn nhẫn, sau khi Phàn Cảnh đầu hàng khó mà đoán trước tương lai, nàng lo cho Phàn Cảnh, ta cũng là kẻ nịnh bợ quyền thế có dã tâm, xem bọn họ đấu đá ra sao là được. Nhưng núi có rất nhiều cấp dưới trung thành với phụ thân, cũng là những huynh đệ vào sinh ra tử của mình. Họ có đồng ý đầu hàng ? Phi Yến cảm thấy dựa theo tính cách họ là dễ. Mình có thể buông, đại biểu rằng những thuộc hạ ngày xưa cũng có thể buông bỏ hết mọi hận thù với triều đại mới. Nhưng nếu họ muốn, Phàn Cảnh đối phó họ ra sao? Nghĩ đến đây, Phi Yến thầm lo lắng.


      Kiêu Vương ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn dáng vẻ thường xuyên mất tập trung của Phi Yến, chân mày tối tăm càng dán chặt...


      Cơm trưa qua , Phi Yến mệt mỏi, trở về phòng, mà Kiêu Vương siết chặt nắm tay, hít sâu hơi rồi vào thư phòng, sai người gọi Tiêu Thanh tới.


      Tiêu Thanh vào thư phòng, thấy Kiêu Vương cúi đầu trầm tư, liền im lặng đứng ở bên chờ. Kiêu Vương ngẩng đầu lên, với Tiêu Thanh: "Dạo gần đây người Thát Đát thương xuyên xâm phạm biên cương ta, Thánh thượng chiêu hàng phản quân Bạch Lộ Sơn, cố ý bảo Bạch Lộ Sơn đối kháng Thát Đát, ý muốn đuổi hổ nuốt lang, mượn đao giết người. Nhưng Phàn Cảnh là kẻ ân hiểm xảo trá, chưa chắc có chiêu đề phòng. Ngươi điều tra, xem thử gần đây Phàn Cảnh có hành động gì?"


      Tiêu Thanh ngẩng đầu hô dạ, nhanh chóng bước ra thư phòng.


      Kiêu Vương cầm thưởng hạch đào đầu sư tử đá từ phía nam huyện Trác Lọc bị xoa nắn đến nhẵn nhụi, tức giận trong lòng cuối cùng cũng phát tiết ít ra ngoài.


      Phản tặc kia cũng có ả kiều thê hiền đức, ngại vạn dậm xa xôi mà làm mai kéo thuyền cho phu quân ả! Bình thường luôn cố ý loại bỏ những tin tức về Bạch Lộ Sơn, muốn Yến Nhi nhớ lại quá khứ với tên phản tặc.


      Tuy cố tỏ ra rộng lượng, nhưng nghĩ đến Phi Yến từng mếm mộ người khác, hai người lại cùng cưỡi ngựa cùng đọc sách biết bao nhiêu lần, ghen tuông trong lòng chắc chắn khiến giai nhân khiếp sợ. vất vả mới có được đến, phải đề phòng nghiêm ngặt mọi lúc mới để bọn đạo chích luôn ngấp nghé thừa cơ.


      Gần đây Kiêu Vương dồn sức xoay sở việc kinh doanh thuyền buôn, ngừng mở rộng đường biển vận chuyển, đồng thời cũng phái mật thám số lượng lớn. Mở đến đâu, đều xếp vào mấy người, thu thập tin tức địa phương. Thế nến bây giờ tai mắt Kiêu Vương đều nhanh nhạy, còn như khi mới đến Hoài Nam. lâu sau, Tiêu Thanh có tin tức, lập tức vào thư phòng bẩm báo Kiêu Vương.


      Điều tra cần vội vàng, thông qua từng manh mối mà đoán, thời gian qua dường như Phàn Cảnh và Nam Lộc Công có chút qua lại. Mà người mời Công chúa A Dữ đến Trung Nguyên xem bệnh là Vệ Tuyên thị.


      Nếu hai mối họa của Đại Tề này này liên thủ...


      Kiêu Vương thầm hừ tiếng, nghĩ tới lúc trước Phàn Cảnh phái người tới cướp Phi Yến. Lúc trước, Phi Yến ở Bạch Lộ Sơn làm Gia Cát quân sư, toàn lực trợ giúp ta ta biết quý trọng. Nay, Phi Yến gả vào vương phủ, là tâm can của mình, ta lại dám mơ tưởng dòm ngó, đúng là gì cũng có thể nhịn nhưng nhục thể nhịn.


      Nghĩ vậy, hạch đào quý giá luôn giữ lâu nay bỗng bị bóp vụn...


      Mà ngay lúc này, cách quận huyện khoảng ngàn dặm ở Tây Hồ Giang Nam, chiếc thuyền hoa, Nam Lộc Công qua ngụy trang cùng Phàn Cảnh uống rượu, Vệ Tuyên thị tiếp khách. Trước đây Phàn Cảnh từng mấy lần tỏ hảo ý với Nam Lộc Công, nhưng Nam Lộc Công đều khinh thường. Ở trong mắt Đặng Hoài Nhu, Phàn Cảnh chẳng qua là tên tiểu tử dựa vào hơi tàn của sư phụ mới thành công mà thôi, có tài đức gì có thể so sánh với mình, Nhưng người có lúc sông có khúc. Khi Kiêu Vương dần dần ở Hoài Nam được thế, tình hình của mình càng trở nên bất lời, cần phải nhanh chóng có bên ngoài viện trợ. Mặt khác, Đặng Hoài Nhu nắm trong tay hai mảnh bản đồ kho báu, cỏ thể mơ hồ nhìn ra kho báu là ở biên cương phía bắc, nơi đó là địa bàn của Phàn Cảnh, muốn lấy kho báu, chắc chắn thoát khỏi tai mắt Phàn Cảnh. Nếu vậy, đành mượn sức ít, đến lúc đó cũng dễ hành động.


      Vệ Tuyên thị phát Phàn Cảnh đột nhiên ngẩn người, nhìn chằm chằm phía sau mình. Vệ Tuyên thị quay đầu lại nhìn, hóa ra là nhìn Minh Thiền, lập tức mỉm cười, với Minh Thiền: "Định Bắc Hầu uống say, ban đêm ai chiếu cố, tối nay ngươi sang hầu hạ ."
      Mengotinh_Ranluoi, bogani, Thanhbliss24 others thích bài này.

    4. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 111
      edit. Viên

      Vệ Tuyên thị khẽ liếc mắt, Minh Thiền lập tức hiểu , mỉm cười bước đến gần Phàn Cảnh.


      Phàn Cảnh nhìn chằm chằm tì nữ Minh Thiền là bởi vì nàng ta rất giống Phi Yến. Mấy thiếp thất mình mới nạp vào phủ bất quả chỉ có gương mặt giống Phi Yến mà thôi. Nhưng người trước mặt này ngảy cả cách mỉm cười cũng rất giống.


      Khiến khỏi nhìn đến ngẩn người.


      Từ khi từ kinh thành trở về, mỗi đêm ta phải uống rượu mới mới có thể ngủ. Khi ta cố gắng đạt đủ quyền lực mà bản thân khao khát lại đem tình chân chính của mình vứt đến nơi thể tìm trở về.


      ta chỉ có thể tìm những người có nét giống nàng để bù đắp lỗ trống vắng vẻ kia. Nhưng mỗi khi ta ôm thiếp thất vào lòng, lệnh cho các nàng kêu mình là "Phàn đại ca", nhưng trong lòng lại biết nữ nhân mà ngày nhớ đêm mong lại nằm trong lòng ngực của người khác... Mỗi khi nghĩ vậy, tim ta rất rất đau.


      Đến khi rượu say, được Minh Thiền đỡ lên, thuận thế ôm lấy nàng, nàng ngoan ngoan chóp mắt, miệng khẽ mỉm cười, giống hệt... Mùi rượu nồng, ôm chặt Minh Thiền lảo đảo vào trong phòng thuyền hoa...


      Đặng Hoài Nhu cười khẩy: "Bắc có Phàn Cảnh? Cái tên thùng rượu thúng cơm này ư! Xứng nổi danh với ta?"


      Vệ Tuyên thị khẽ mỉm cười: "Người đời đều thích gộp cho đủ số, Đặng lang đừng để trong lòng. Nay bản đồ kho báu chỉ còn thiếu nửa, lại ở trong tay Hoắc Tôn Đình, ta biết bí mật bên trong, đương nhiên càng đề phòng nghiêm ngặt hơn. Cái trong tay Thái tử càng khó lấy tới, cần phải nghĩ ra biện pháp."


      Ánh mắt Đặng Hoài Nhu thoáng lóe sáng, hỏi: "Phu nhân nghĩ ra diệu kế gì?"


      Vệ Tuyên thị cầm chén rượu, nghe thấp thoáng tiếng thở dốc từ trong phòng truyền ra, cười : "Dù là mình đồng da sắt cũng có nhược điểm, Đặng công hãy ngẫm lại, nhược điểm Kiêu Vương là cái gì?"


      Đặng Hoài Nhu như suy tư gì đó, thoáng chốc hai phu thê quỷ dị nhìn nhau cười...


      Sau khi Kiêu Vương tuần tra bờ đê mới xây dựng xong liền dẫn Phi Yến trở về đại phủ quận Hoài Nam.


      Trở lại phủ trạch sau bao ngày xa, Phi Yến cảm thấy cực kỳ thoải mái. Phủ Kiêu Vương trong kinh thành tuy lớn, nhưng những đồ vật trong tiểu trạch này đều do chính mình chọn lựa trang trí.


      Vả lại rời xa kinh thành, hành động lời cũng cần kiêng kỵ để ý nhiều. Tiểu Mãn Tài đẫ lâu gặp chủ nhân, nay rất lớn, trở thành chú chó trưởng thành. Nhưng tật xấu thích nhào tới nữ chủ nhân lại sửa, bây giờ vẫn vẫy mạnh đuôi liên tục cọ chân Phi Yến.


      giờ Kiêu Vương nộp hết ruộng muối lên cho triều đình, Kiêu Vương thức thời nhanh như thế, Hoàng đế cũng cực kỳ vui mừng, lập ý muốn lấy Kiêu Vương làm gương, nên khi nghe muốn vận chuyển muối Hoài Nam nhanh chóng đáp ứng.


      Tuy vận chuyển muối lời dữ dội như sản xuất muối, nhưng bởi vì vận chuyện muối triều đình, bên thuế cảng biển tiết kiệm ít, hơn nữa thuyền trống , mỗi lần vận chuyển muối xong, chỗ trống dùng để có thể chở sản vật địa phương về Hoài Nam.


      Kiêu Vương biết các nước phía nam qua lại thân mật với Đặng Hoài Nhu lại thân mật, vừa e ngại uy quyền của , nhưng cúi đầu trước chữ "Lợi" càng quan trọng hơn. Nếu có thể dựa vào kinh doanh để tạo quan hệ tốt với nước phía Nam, chẳng những kiếm được tiền, còn có thể làm suy yếu tầm ảnh hưởng của Nam Lộc Công ở phía nam.


      Cho nên tỉ mỉ lựa chọn khống chế con đường kinh doanh, xây dựng trạm dịch sửa chữa khu thương mại, mỗi đầu tháng đều mở chợ kinh doanh bắc nam, miễn thuế qua cửa thông quan, trong lúc nhất thời Hoài Nam này luôn hoang vu vắng vẻ, lại trở thành nơi đông đúc tụ tập nhiều thương nhân. Thậm chí thương nhân Thiên Trúc qua đất Thục cũng vòng qua đây để mua sắm giao dục hàng hóa.


      Chỉ như vậy nhưng vẫn đủ thuyền vận chuyển, làm sao có thể đóng chiếc thuyền có thể chở nhiều hàng hơn là việc gấp lửa sém lông mày. Phi Yến viết thư tường thuận chuyện này cho Đoan Mộc Thắng, Đoan Mộc Thắng cũng đích thân thiết kế chiếc thuyền lớn có khả năng chịu áp lực sức nước tốt hơn, cũng dặn Phi Yến sắp xếp hàng hóa đặt các kệ hàng cao thấp khác nhau, thế có nhiều gian hợp lý.


      Phi Yến đọc thư của Đoan Mộc Thắng, được sư phụ chỉ bảo, liền hiểu , lập tức phát họa giá để hàng thuyền có thể như các ngăn kéo có thể kéo ra kéo vô, lại dựa vào kích thước rượu trắng và vải gấm gần đây thường vận chuyển mà chỉnh sửa lại, quả nhiên lần chở muối lần này, thuyền ước chừng chờ gấp đôi lượng hàng. Hơn nữa khi bị xóc nảy va chạm, cũng được bảo vệ ít làm hư hàng hóa.


      Hôm nay, nàng lại bắt tay sửa đáy thuyền, làm theo cách Đoan Mộc A Đại hướng dẫn, trước tiên bảo thợ mộc làm mô hình thu thử nghiệm dưới nước có sai lầm gì mới chuẩn bị xưởng đóng tàu thực .


      Nghĩ đến hồi phải ở thuyền qua lại, Phi Yến bảo Bảo Châu cần làm kiểu tóc quá phức tạp. Chỉ thắt bím tóc to như thời còn là nương, vén bên tai như khi còn là nương, mặc bộ áo ngắn tà của trang phục người hồ, nhìn qua có phần hiên ngang oai hùng.


      Bảo Châu trước giờ thích son phấn trang điểm, nhưng thấy trắc phi như thế cũng cảm thấy độc đáo. Đến khi tới xưởng đóng tàu, quản đốc nơi đây cũng nhận ra, vội vàng sắp xếp công văn theo ghi chép mọi lúc mọi nơi về những nội dung linh kiện quan trọng trắc phi đến.


      Xưởng đóng tàu xây ở bên cạnh bến tàu nơi thuyền hàng ra vào tụ tập. Phi Yến bước lên thuyền lớn, từ nhìn xuống liền có thể nhìn thấy chợ ở đằng xa. Lúc này vừa đúng lúc là đầu tháng, tiểu thương bắc nam đều tụ tập, Phi Yến nhìn cảnh náo nhiệt phồn hoa này, trong lòng khỏi cảm thấy kiêu ngạo khi có phu quân biết nhìn xa trông rộng đến thế. Nhưng, khi nàng nhìn cảnh chợ đông đúc nơi xa như trong cảnh Thanh minh thượng hạ đồ, ngờ mình đầu thuyền lại trở thành cảnh đẹp trong mắt người khác.


      Phàn Cảnh đội đấu lạp rộng vành, dạo trong chợ với Nam Lộc Công, bên cạnh có mười mấy thị vệ. Lần này Phàn Cảnh bí mật xuống phía nam gặp Nam Lộc Công, còn có mục đích chính là mua số lượng lớn vật tư từ Hoài Nam về. Mấy năm trước lúc Kiêu Vương còn chỉ huy quân binh, năm nào Bạch Lộ Sơn cũng phải đấu với Kiêu Vương, sau khi Kiêu Vương trở về kinh thành, tướng lĩnh tân nhiệm tuy hiếu chiến mưu mẹo như Kiêu Vương, nhưng cũng thường hay bao vây Bạch Lộ Sơn, để phản quân có vật tư, thế nên đồ vật ở Bạch Lộ Sơn đều khan hiếm, nhất về lương thực, dược thuốc đều cung cấp đủ. Sau khi Phàn Cảnh đầu hàng Đại Tề, tuy rằng có thể mua vật tư từ địa phương, nhưng phía bắc vốn nghèo nàn, quan viên địa phương trong sáng trong tối đều động tay động chân hạn chế đủ điều, cho nên dưới Bạch Lộ Sơn đều thiếu thốn vật tư.


      Sau khi Phàn Cảnh và Nam Lộc Công bí mật gặp nhau rồi cùng hạy tới Hoài Nam, trùng hợp hôm nay lại gặp được phiên chợ nơi này. Phàn Cảnh ngẩng đầu nhìn xung quanh, tình cờ nhìn đằng xa. Đột nhiên, thân thể Phàn Cảnh chấn động, tựa như bị sét đánh trúng dừng bước chân. chiếc thuyền lớn xa, nữ tử mặc vải thô, đứng lẳng lặng đầu thuyền. Ăn mặc mộc mạc mà tinh xảo, hệt như năm đó ở Bạch Lộ Sơn.


      Ở phiên chợ người qua tấp nập, các tiểu thương rao hàng lớn tiếng, nhưng cái gì Phàn Cảnh cũng nghe thấy, trong mắt ta chỉ có hình bóng mỏng manh mà cực kỳ cứng rắn, dung mạo vẫn xinh đẹp như trước kia, nhưng còn thuộc về ta nữa. dường như trở về Bạch Lộ, người kia đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía kinh thành xa xa, còn đứng ở dưới, như say như khờ nhìn bóng dáng kia. Khoảnh khắc ấy, dường như thời gian ngưng động, dừng lại...


      Dáng vẻ say mê của Phàn Cảnh, hoàn toàn đập vào mắt công chúa A Dữ bên cạnh. Sau khi Công chúa A Dữ chuẩn trị bệnh kín xong gặp Phàn Cảnh, cũng vào Hoài Nam, chuẩn bị cùng nhau ngồi thuyền trở về phương bắc.


      Tới nơi nữ nhân kia địch cư, ban đầu trong lòng có chút thấp thỏm. Tưởng rằng khi gặp lại Phi Yến chỉ cần khuyên nàng cùng trở về phương bắc là được.


      Sao biết được, nàng lại gả làm trắc phi Kiêu Vương. Hèn chi lần trước Phàn Cảnh trở về lại trở nên vui buồn thất thường, thường xuyên buồn bực cáu gắt. Nay Uất Trì Phi Yến trở thành nữ nhân của hoàng tử cao thể với, nàng ta biết trong lòng Phàn Cảnh khó mà xóa tiếc hận bị người khác cướp người trong lòng.


      Nhưng ngờ rằng, tới phiên chợ mà còn gặp nữ nhân kia.


      Khi đó sao nàng ta có thể cho rằng nàng là thôn phụ chứ?


      Nàng ta nhìn theo ánh mắt Phàn Cảnh, thấy bóng dáng thuyền dường như càng thêm xinh đẹp, trong lòng ngay lập tức cuộn trào ghen tuông. Lần trước muôn vàng thất bại cam tâm khi đối mặt với Kiêu Vương và Phi Yến, nay đều biến thành phẫn nộ tức giận, cuồn cuộn phun trào. Nàng ta vươn tay kéo Phàn Cảnh, cười duyên: "Phu quân, chàng xem tượng đất hình người bán bên cạnh thú vị, hay là mua mấy cái về nhà chơi."


      Phàn Cảnh đắm chìm trong những kỷ niệm tốt đẹp ngày xưa cùng với Phi Yến, bị công chúa A Dữ cắt ngang như vậy đột nhiên bừng tỉnh, nhớ ra Phi Yến thành người bên gối Kiêu Vương, đời này kiếp này lại thể nhau, lập tức trong lòng quặn đau, đồng thời tức giận Công chúa A Dữ hại và Phi Yến thể bên nhau, vì vậy lập tức hất tay, khiến công chúa A Dữ kéo ngã xuống đất, rồi giận dữ bỏ , hề quay đầu liếc nhìn công chúa A Dữ cái.


      Công chúa A Dữ đứng dậy, nhìn bóng lưng Phàn Cảnh xa, nước mắt liền tuôn rơi. xoát chút chảy ra. Vệ Tuyên thị ở bên cạnh, thấy thấy mọi hành động giữa công chúa A Dữ và Phàn Cảnh, trong lòng khẽ động, lấy cớ muốn uống trà, kéo công chúa A Dữ vào trà lâu bên cạnh.


      Vệ Tuyên thị kéo công chúa A Dữ thất thần lên lầu hai, chọn gian nhã phòng gần đường cái mà ngồi xuống, rồi gọi bình An thi ngọc lộ.


      Uống hớp trà, cả khoang miệng đều tràn đầy hương thơm, Vệ Tuyên thị cười giới thiệu phong thổ Hoài Nam cho công chúa A Dữ. Mời mấy chén trà, thấy tinh thần công chúa A Dữ bình thường trở lại, Vệ Tuyên thị hỏi dò: "Nghe trắc vương phi Kiêu Vương và Phàn tướng quân quen biết nhau, biết có phải thế ?"


      Lần diễn binh trước, Phi Yến ứng biến khác lạ làm Vệ Tuyên thị ấn tượng sâu sắc. Nay thấy giữa Phàn Cảnh và Phi Yến có vướng mắc chuyện cũ, Vệ Tuyên thị đương nhiên biết cụ thể, nên mới mượn cơ hội này hỏi A Dữ.


      Công chúa A Dữ nghe vậy có chút chần chờ. Thứ nhất nàng ta muốn nhắc tới Phi Yến, đặc biệt là chuyện giữa Phi Yến và phu quân Phàn Cảnh nhà mình. Thứ hai Phàn Cảnh từng cảnh cáo nàng được quan hệ giữa Phi Yến và Bạch Lộ Sơn, tránh để người khác lợi dụng, gây ảnh hưởng đến Bạch Lộ Sơn. Nhưng, ấm ức giấu kín trong lòng mấy năm nay, đặc biệt vừa mới còn bị Phàn Cảnh quát mắng, nàng có chút muốn xả hết ra. Lúc này, nàng ta chần chừ.


      Vệ Tuyên thị nhìn vẻ mặt A Dữ liền biết nàng ta hiểu nội tình bên trong, ý cười càng thâm, lẳng lặng thăm dò.


      Lúc đầu A Dữ còn ấp úng, chịu ra, nhưng Vệ Tuyên cứ cẩn thận thăm dò, nhịn được há miệng thở dốc, chuẩn bị cho Vệ Tuyên thị nghe.


      Lúc này, đột nhiên ở cầu thang vang lên tiếng bước chân, thị vệ của Vệ Tuyên thị còn lên tiếng ngang cản, Hai người nhìn nơi phát ra thanh, thấy người lên, sắc mặt cả hai đều đồng thời biến sắc.


      Chỉ thấy Kiêu Vương mỉm cười đứng ở cửa phòng.
      bogani, Thanhbliss, Sô Cô la Đắng24 others thích bài này.

    5. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 112
      edit. Viên

      Hiển nhiên, Kiêu Vương tự ý xông vào, những thị vệ phủ Nam Lộc Công cũng nhận ra vị Nhị điện hạ này, tuy có lòng ngăn cản nhưng cũng dám ra tay ngăn cản, thế nên bị mạch xông vào lên.

      Vệ Tuyên thị thấy đến Kiêu Vương đột ngột lên lầu, ánh mắt trầm xuống sau đó đứng dậy mỉm cười đón chào: "Nhị điện hạ tranh thủ lúc rảnh rỗi, cũng tới trà lâu này uống rượu, xin thỉnh lễ với điện hạ."

      Kiêu Vương mỉm cười gật đầu: " Thị vệ bên dưới ngồi lầu là nhị vị phu nhân, xin đừng để ý bổn vương mạo phạm."

      Vệ Tuyên thị cười lạnh trong lòng, vừa rồi thị vệ lớn đến nỗi lầu còn nghe ràng, nào như Kiêu Vương cố tình bỏ ngoài tai?

      Đành cười hỏi: "Kiêu Vương bước lên đây, hẳn phải chỉ muốn uống ly trà thôi đâu?"

      Kiêu Vương trầm giọng : "Thấy xe ngựa dưới trà lâu nên nghĩ rằng Nam Lộc Công ở đây, muốn tới chút chuyện quan trọng, lại ngờ hóa ra lại là phu nhân đến uống trà, nhưng chuyện quan trọng này với phu nhân cũng giống nhau thôi, biết phu nhân có sẵn lòng ?"

      Chớp mắt Vệ Tuyên thị liền biết muốn gì, trong lòng lập tức có tính toán.

      Trong tay nàng có hai tấm bản đồ, mà Kiêu Vương có được bản đồ của Thái tử là ghép thành hai mảnh. Nàng ta biết rằng cái trong phủ Kiêu Vương bị Tuyên Minh đánh tráo, ra chỉ có mảnh mà thôi. lòng cho rằng chỉ cần hai bên hợp tác có thể gom đủ bản đồ kho báu.

      Nên khi nghe Kiêu Vương thế xoay tròn con ngươi, cười , đương nhiên có thể.

      Kiêu Vương nhìn công chúa A Dữ bên cạnh : "Xin phu nhân Định Bắc Hầu lảng tránh." Nghe được Kiêu Vương ám chỉ hạ lệnh đuổi khách, A Dữ cũng ngại tiếp, đành nâng váy xuống lầu.

      Kiêu Vương ngồi bàn bên cạnh, gõ gõ mặt bàn : "Phu nhân biết bổn vương muốn gì?"

      Vệ Tuyên thị cười : "Gần đây Hoàng đế muốn tiếp nhận muối Hoài Nam, thế nên Kiêu Vương đương nhiên túi tiền eo hẹp, có câu ngựa ăn đêm khó mập [1], người có khoảng thu nhập khó giàu, biết hàng ở kinh thành Kiêu Vương có thu hoạch chưa?"

      [1] ngựa ăn đêm khó mập = kiếm tiền bất nghĩa khó giàu.

      Kiêu Vương cười : "Dựa vào tai thính mắt tinh của phu nhân Nam Lộc Công hẳn tất nhiên biết chuyến này bổn vương thu hoạch rất phong phú."

      Vệ Tuyên thị khẽ mỉm cười: "Nay mỗi người chúng ta đều có hai mảnh, ai cũng thể mình độc chiếm báu vật. Chi bằng người và ta chân thành hợp tác, cùng lấy báu vật, chia đều hai nhà, ý Kiêu Vương thế nào?"

      Kiêu Vương nghe vậy liền biết Vệ Tuyên thị quả nhiên biết cái trong phủ mình là đồ giả, chậm rãi cười: "Phu nhân rất đúng, nhưng hợp tác như thế nào?"

      Vệ Tuyên thị : "Việc đầu tiên là phải ghép bốn mảnh bản đồ để biết địa điểm kho báu. Sau đó cùng nhau xuất phát lấy báu vật... Kho báu lớn như thế, chắc chắn đủ chia đều cho hai bên người và ta."

      Kiêu Vương gật đầu, : "Nam Lộc Công và phu nhân chắc muốn mang bản đồ đến phủ của ta, ta cũng có ý vào quý phủ. Tốt nhất vẫn nên tìm nơi thích hợp để ghép bản đồ."

      Vệ Tuyên thị nhã nhặn cười : "Vậy xin Kiêu Vương điện hạ chỉ ra nơi an toàn, nơi chúng ta có thể tập hợp bản đồ kho báu."

      Kiêu Vương : "Ba ngày sau ta phái người báo địa điểm." xong, xoay người xuống lầu, ra khỏi trà lâu.

      Vệ Tuyên thị trong lòng vui mừng, còn tâm trí trò chuyện với công chúa A Dữ nữa, lập tức tính tiền ra, tìm Nam Lộc Công và Phàn Cảnh, cùng nhau dạo phiên chợ.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :