1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 62

      Edit: tiểu Viên



      Gã sai vặt đặt bàn tròn vào trong noãn các. Noãn các này được xây rất cao, ngồi ở bên trong, có thể nhìn thấy cảnh vật xa xa Vương phủ, lúc Phi Yến lên noãn các, vừa vặn nhìn qua ô cửa sổ đối diện ngay phòng bếp trong trạch viện nàng, từ cửa sổ nhìn sang, phòng bếp tắt lửa, nhưng ống khói vẫn còn hoạt động. . .


      Bảo Châu lấy mấy đĩa thức ăn trong hộp bày lên bàn tròn, rồi đặt ấm rượu hoa cúc lên bàn, rượu hoa cúc này được làm từ hoa cúc hái hôm tết trùng dương kết hợp với lá trúc và rượu gạo, uống vào mát lạnh, sáng mắt, hạ hỏa.


      Phi Yến ngồi lên đệm tròn trải dưới đất, đích thân gắp miếng bò nạm xào tỏi vào chén Kiêu Vương, Kiêu Vương nhìn miếng thịt bóng dầu dính đầy hành tỏi chút, gắp lên bỏ vào miệng chậm rãi ăn.


      Lúc Phi Yến nấu ăn, nguyên liệu cũng quá phong phú, mấy món ăn phụ xung quanh ít nhưng tinh tế. Tuy bận rộn suốt cả buổi sáng trong bếp, nhưng Phi Yến lại có khẩu vị, liền nếm vài miếng, rồi uống nửa ly rượu hoa cúc. Cứ như vậy, đa số thức ăn đều được Kiêu Vương ăn cả, hầu như còn thừa. Ăn xong, Phi Yến thấy Kiêu Vương bưng chén nước hơi uống cạn, nhắm mắt động đậy, dường như kiềm chế gì đó, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Món thiếp nấu có vấn đề?"


      Kiêu Vương từ từ mở mắt cười : "Sao thế được? Do ái phi làm ngon quá, Bản Vương còn muốn ăn thêm."


      Ngay lúc đấy, ngoài noãn các có người bẩm báo đặc sứ được trong kinh phái đến cầu kiến Kiêu Vương. Kiêu Vương liền súc miệng đứng dậy tiền thính.


      Nhất thời Phi Yến cũng lười biếng, nằm lên nhuyễn thấp trong noãn các nghỉ ngơi chốc lát. Bảo Châu dọn chén dĩa vào hộp, vui vẻ phấn khởi : "Rốt cuộc vẫn là tay nghề Trắc phi bất phàm, Kiêu Vương chưa từng ăn tỏi, thế nhưng hôm nay lại ăn sạch đĩa bò xào băm tỏi này…"


      Phi Yến nghe thế lập tức ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Bảo Châu: "Điện hạ ăn tỏi? Sao lúc nấu ngươi nhắc nhở ta sớm chút?"


      Bảo Châu sợ hãi lập tức quỳ xuống, giọng : "Trước khi Trắc phi vào phủ, Điện hạ dặn đầu bếp, tất cả ăn uống đều phải ưu tiên làm theo khẩu vị Trắc phi, lúc trước mấy đầu bếp ở trong Uất Trì hầu phủ thời gian, thăm dò được sở thích ăn uống của Trắc phi mới trở về Vương phủ. Hôm nay nô tỳ thấy Trắc vương phi bỏ thêm hành tỏi, đương nhiên theo sở thích của Trắc phi, mở miệng ngăn cản, hơn nữa Điện hạ thấy cũng thích đến ăn hết…"


      Phi Yến gì nữa, nhưng trong lòng lại có cảm giác rung động nên lời. Ánh mắt nàng chầm chậm chuyển sang ngoài cửa sổ, xuyên qua song cửa sổ bằng gỗ mở hờ để thoáng khí, có thể nhìn thấy thân ảnh cao lớn của nam tử bước nhanh qua hành lang, qua cầu , bước nhanh về hướng tiền thính.


      Trong lúc lơ đãng đối thủ ngày xưa luôn làm những hành động vụn vặt, dường như am hiểu nhất về tập kích, luôn khiến nàng trở tay kịp. Nếu tình cảm vĩnh cửu, thế nàng nguyện ý tin tưởng tình cảm lúc này nam nhân đó dành cho mình là , nhưng thứ cho mình, mình nên đáp lại thế nào? Dù cướp hết người cũng trả nổi…


      Trong kinh phái đặc sứ đến, là chuyện khó làm, vì đạo tặc Hoài Nam hoành hành, Hoàng đế hạ chiếu, đặc biệt lệnh cho Nam Lộc Công và Kiêu Vương dẫn binh diệt, nhân lúc mùa nông an nhàn, cùng luyện binh tập trận, kết hợp đường thủy cả đường bộ, tiến hành diễn tập đối kháng, đến lúc đó có đại thần trong kinh nhận lệnh Hoàng Thượng đến học hỏi.


      Trong lòng Kiêu Vương biết, đấy là hành động thăm dò lòng thành Nam Lộc Công, đồng thời cũng là cơ hội để Nam Lộc Công thể thực lực cho Đại Tề xem. Ý Hoàng Thượng là muốn Kiêu Vương phải "Xuất hết toàn lực, uy hiếp dị tâm", ngụ ý là phải làm Nam Lộc Công khiếp sợ. Nên biết rằng vì những trận sương giá, mùa thu mất mùa, gần đây Đại Tề xuất dân đói bạo động, nếu Nam Lộc Công nhân lúc này mà hành động, đối với việc bày binh ở Trung Nguyêm mà tuyệt đối bị động vô cùng. Thế nên tầm quan trọng diễn binh lần này cũng hiểu.


      Kiêu Vương cảm thấy đo lường sức nóng nơi đây là việc khó, có điều nghĩ Nam Lộc Công chắc chắn cũng rất đau đầu, giấu thực lực hay xuất toàn lực? muốn xem vị Đặng Hoài Nhu này xuất chiêu nào!


      Nghĩ vậy, lệnh cho Tiêu Thanh vào thư phòng: "Mấy thám tử phái nghe ngóng Nam Lộc Công như thế nào rồi?" trầm giọng hỏi.


      Tiêu Thanh vội vã : "Tên Đặng Hoài Nhu kia tuy chiêu binh mãi mã, ban ngày thao luyện, nhưng danh nghĩa đều là phòng ngừa đạo tặc quấy nhiễu trang viện trạch viện . Xưa này có tiếng háo sắc, mỗi ngày đều uống rượu mua vui, chơi đùa với các cơ thiếp đến nửa đêm. . . Nên tìm ra chút manh mối nào ta dùng binh mưu phản."


      Kiêu Vương nghe thế nhướng mày, người có thể trong thời gian ngắn trở thành đại họa trong lòng Đại Tề sao có thể là kẻ đơn thuần ham mê tửu sắc?


      Đặng Hoài Nhu, Bản Vương rất muốn xem trong hồ lô ngươi bán là thuốc gì?


      Khi chiếu thư của hoàng đế đến phủ Nam Lộc Công phủ, trời sập tối rồi, nhưng bên trong phủ Nam Lộc Công vẫn đèn đuốc sáng trưng, đại sảnh vũ cơ mặc váy mỏng nhảy múa ca vũ, tươi cười như hoa.


      nam tử khuôn mặt tà khí lộ ngực trần ngồi nhuyễn tháp, vừa uống rượu vừa mặc cho tì nữ xinh đẹp vuốt ve đùi .


      Tì nữ có dịu dàng của nữ nhi vùng sông nước, để chân to đó gác lên đầu gối quỳ của mình, vẻ mặt quyến rũ e lệ liếc nhìn Đặng Hoài Nhu đại nhân ngồi ở chủ vị, như có như dùng bộ ngực no đủ ma sát với đùi ta. . .


      Nhưng Đặng Hoài Nhu ngồi ở chủ vị cũng thấy có chút tập trung nào, bên uống rượu, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn những giọt mưa đọng bên ngoài rơi xuống, gần đến nửa đêm, ta mới phất tay, bảo những vũ cơ lui ra, rồi đứng dậy đến thư phòng vắng vẻ nhất trong hậu viện.


      Thư phòng ánh lửa lập lóe, xuyên qua bóng cửa sổ có thể thấy nữ tử ngồi dưới đèn xem quyển trục. Đẩy cửa thư phòng, chậm rãi vào, lúc này Vệ Tuyên thị mới ngẩng đầu nhìn Đặng Hoài Nhu đến, ta mặc áo lỏng lẽo lộ ngực trần, hơi men cũng còn, cười : " trễ thế này, sao về phòng nghỉ ngơi, hôm nay ta sắp xếp cho Bạch thị vừa vào cửa hầu hạ Đặng lang, sớm bảo quản gia đưa nàng vào tẩm phòng của chàng, Bạch thị này uổng phí cái họ nàng, cả người trắng như tuyết, dáng dấp cũng vô cùng tốt, tính tình dịu ngoan sáng sớm được ma ma giáo tập hướng dẫn, tin chắc vào khuê phòng cũng được vui vẻ, sắc trời còn sớm, ngày mai còn phải xem tân binh thao luyện, nhanh nghỉ …"


      Nàng chưa hết, tay giữ quyển trục bị Đặng Hoài Nhu nắm lại, đôi mắt tuấn tà khí dưới lông mày rậm trừng to: "Thê tử của ta là nàng, tại sao luôn đẩy ta đến nơi nữ nhân khác? Phải biết rằng gần năm nay ta và nàng có cùng phòng. . ."


      Vệ Tuyên thị nghe thấy được mùi rượu nồng nặc người ta, chậm rãi bỏ chiếu thư trong tay xuống, mắt cong cong mỉm cười : "Đặng lang tức giận ư, ta chỉ vì thể có thai, nên lòng muốn nạp mấy mỹ thiếp cho Đặng lang thôi, tuy nhị phòng sinh hai nhi tử, nhưng đều có chút ngu dốt, tương lai đủ để kế thừa nghiệp lớn của Đặng lang, Bạch thị này xuất thân từ con nhà thư hương thông hiểu chút thi từ, chắc sinh ra đứa trẻ thông minh hơn, mặc dù thể hầu hạ Đặng lang chăn gối, nhưng Đặng lang phải biết, vi thê luôn lòng lo nghĩ cho Đặng lang…” Vừa vừa cúi người hôn lên má ta.


      "Nếu Đặng lang chê tuổi tác ta, nữ nhân trung niên, tất nhiên hầu hạ Đặng lang. . ."


      Ánh đèn yếu ớt mềm hóa nếp nhăn mí mắt nhàn nhạt của Vệ Tuyên thị, nàng vẫn điềm tĩnh như lúc mình mới gặp gỡ, tuy các thiếp thất trong phủ xinh đẹp như hoa, nhưng trong cảm nhận của Đặng Hoài Nhu, trầm tĩnh và quả cảm của nàng có bất kì nữ tử nào có thể sánh bằng.


      Điều thể quên nhất, khi thuyền cá mình lập úp biển, ta ôm tấm gỗ trôi nổi biển hai ngày, lúc hơi tàn mỏng manh, thoáng thấy hình bóng xinh đẹp chiếc thuyền lớn chạy tới, càng khó quên hình ảnh ngoảnh đầu lại cười dưới tán cây đào trong làng chài, khiến lúc ấy tên bán cá như ta lún sâu thể thoát ra. Dứt khoát tòng quân, cố gắng từng bước từng bước trèo lên, cuối cùng cũng có thể đến bên cạnh nàng, dần dần khiến bản thân cường mạnh hơn, dần dần khiến cho lòng dạ thâm sâu lạnh lẽo hơn, cuối cùng khiến nàng động lòng với mình.


      Nàng là vợ Thái Thú sao? Lớn hơn mười tuổi sao? Nàng là nữ tử cuộc đời này nhất, dù cho lên trời xuống đất cũng muốn ôm nàng vào lòng.


      Nhưng ngờ, sau khi nàng trở thành thê tử lại từng bước từng bước đẩy mình ra xa hơn… Lòng nàng , Đặng Hoài Nhu vẫn luôn biết rất điều này. Nàng có chí lớn của nam nhi trong thân thể nữ nhi. nguyện làm bàn đạp để nàng lên cao. Nàng muốn ra vẻ háo sắc ham hưởng lạc, để đánh lừa triều đình, liền ngày đêm uống rượu mua vui, nàng thích con nít, nhưng khổ nổi thể sinh nở, hy vọng nạp thiếp, mấy năm nay nạp vài thiếp thất, nhưng sinh được con xong bao giờ chung phòng với thiếp thất đó. Nàng muốn dẹp yên Hoài Nam, nghỉ ngơi dưỡng sức, liền tỉ mỉ bài binh bố trận, huấn luyện tướng sĩ dũng mãnh…


      Lời nàng , đều khắc sâu dưới đáy lòng, bởi vì chỉ khi trở thành nam nhân được việc nhất của nàng, mới có tư cách đứng bên cạnh nàng, chỉ muốn khi giành được giang sơn như họa, nàng hài lòng thỏa mãn, lơ đãng ngoảnh đầu lại. . . mang chút tình ý nhìn mình. . .


      Vệ Tuyên thị sủng nịnh nhìn nam nhân tướng mạo hung hiểm này như đứa trẻ hiểu chuyện, chậm rãi cởi quần áo mình ra, cúi người xuống, ôm vào ngực mình… Mặc cho thô lỗ đẩy mình ngã lên bàn sách.


      Tuy hai tay nhàng vuốt ve tóc hơi cứng của nam nhân, ánh mắt nàng từ cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn lướt xuống chiếu chỉ ở dưới đất —— trận ác chiến sắp tới, nàng thể tìm cách trấn an Đặng lang, nghĩ thế, cơ thể nàng ta dần dần nóng lên, những đấu đá con đường quyền lực mãi mãi luôn khiến người ta hào hứng hăng say hơn tình cảm nam nữ tầm thường! Tuy nàng chỉ là nữ tử thứ xuất, nhưng ngày nào đó, nàng dựa vào nỗ lực của chính mình, từng bước leo tới nơi mà đại đa số nam nhi thế gian đều khó với được, tới lúc đó. . .


      Nghĩ vậy, cuối cùng Vệ Tuyên thị nhắm liễu mắt lại, ôm nam tử cường tráng phía , mặc cho chính mình nổi chìm trong bể dục. . .
      Viclu520, Lazzy Le, Hòa Yên Linh38 others thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hay lắm ad ơi
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lon hon muoi may tuoi ah, phi cong tre lai may bay gia..haizz. Thanks nang
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 63

      Edit: tiểu Viên


      Sáng sớm mùa đông phải thức dậy làm khó người ta, nhất là khi còn ôm thân thể mềm mại trong chăn càng khiến người ta lưu luyến ôn nhu hương. người luôn dậy sớm như Kiêu Vương cũng có chút muốn dậy.


      Giờ Dần (4h-5h sáng) tỉnh, nhưng khi đó Phi Yến vùi mặt trong lòng , tay ngọc ôm hông ngủ ngon lành, nên nỡ động đậy, mượn chút nắng mai ít ỏi ngoài rèm ngắm nhìn nàng ngủ.


      Đêm qua cũng là đêm làm mệt nàng, tuy rằng cố gắng ôn nhu hơn, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ dùng sức. Chẳng biết vì sao, đêm qua lúc ở giường nàng với mọi khi, khi mình trêu chọc bên tai nàng, nàng có mỉa mai trừng mắt nhìn mình như trước, ngoan ngoãn nghe theo mình sắp xếp, vùi mặt vào gối, nhìn eo mông tròn kia, máu trong người liền sôi sùng sục, giây sau liền như mãnh hổ xuống núi, nhào lên dê con trắng sữa...


      Cứ thế yên lặng ngắm nhìn nàng ngủ, cái gì cũng làm thoáng chốc đến giờ Mẹo, người đẹp trong lòng cũng nhúc nhích, chóp chóp đôi mắt mơ màng vài cái, giọng khàn khàn hỏi: " giờ nào rồi? phải sáng sớm Điện hạ phải luyện binh sao?"


      Lúc này Kiêu Vương động cánh tay nàng nằm lên, : "Có muốn với Bản Vương ?"


      Bấy giờ Phi Yến giật mình phát mình vẫn luôn gối đầu lên cánh tay rắn chắc kia, vội vàng nhích xuống giường, : "Chỗ luyện binh chỗ, thiếp , hình như ổn lắm?"


      Kiêu Vương đứng dậy, những tì nữ ngoài cửa cũng mang chậu nước nóng rửa mặt và đồ dùng nối đuôi nhau vào.


      "Cách khu luyện binh ba dặm là khu săn bắn, đợi Bản Vương duyệt binh xong dân ái phi săn thú nhé?"


      Nếu Kiêu Vương nổi hứng săn, Phi Yến sao dám ? Đành đứng dậy, rửa mặt rồi thay y phục, phủ thêm lớp lông cáo rồi theo Kiêu Vương đến nơi duyệt binh.


      Nơi diễn binh tập trận ở Hoài Nam còn lớn hơn trong kinh thành, phía sau đài duyệt bịnh là tiểu lâu dùng để nghỉ ngơi.


      Xe ngựa của Phi Yến mạch chạy đến bên dưới tiểu lâu mới dừng lại, Phi Yến xách váy mang theo Bảo Châu lên lầu.


      Xuyên qua cửa sổ tiểu lâu, có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình tập trận.


      Đột nhiên nhớ tới cảnh phụ thân mang quân thao luyện. Lúc nàng năm tuổi thường theo phụ thân đến bãi tập, cũng ở xa xa nhìn đám nam nhân nhiệt huyết tập trận, tiếng hô gào rung trời đó hóa ra sớm khắc sau vào xương mình, cố gắng quên , nhưng những lúc vô ý lại nhớ hết thảy...


      Gần đây Kiêu Vương cũng chiêu mộ binh sĩ, tuyển ít tân binh, cho nên cũng phải bắt đầu thao luyện lại từ bước căn bản nhất. Do luyện được thời gian, mỗi đường mỗi chiêu đều có chút dáng. Bọn họ ai cũng ngực trần mà đánh, cho dù mùa đông giá lạnh, người vẫn có vẫn toát mồ hôi, nhảy tới chạy lui bãi tập, lớn tiếng hô theo khẩu hiệu! Tiếng hò hét vang trời ấy rung cả mây xanh.


      Ở phía khác của bãi tập, đây là những binh lính cũ do Tiết Phong mang đến, dàn binh bố trận. So sánh với nhau, chỉ càng mãn nhãn hơn.


      Nhìn lúc, liền phát ra, trận thế mà những binh lính cũ tập biến hóa sâu xa, cách đánh bốn người tổ này cũng rất mới mẻ, hai người mang móc dài khóa chặt đâm khiên, người nằm phục kích, người còn lại công kích trực diện... khi bị vây lại, bị chặt đầu chém chân đều chỉ là chuyện trong chóp mắt, nếu có cách hóa giải, khi hai quân giao tranh, chắc hẳn quân địch phải thương vong thảm hại.


      Hoắc Tôn Đình là kì tài dùng binh, điểm này lúc hai bên giao chiến, nàng nhận ra. Mặc dù sau này Bạch Lộ Sơn ít có cơ hội giao đấu với , nhưng mỗi lần hai quân giao chiến, nàng luôn có thể láng thoáng lĩnh hội trận pháp của sinh ra chút ít thay đổi, vững vàng khống chế quân chủ lực của mình.


      Loại đối thủ ngừng tiến bộ thuần thục này là đáng sợ nhất. Bởi vì khi ngươi trở nên cường đại, theo sát ngươi trở nên càng cường đại hơn.


      Nhìn lúc, Kiêu Vương tuần tra xong, suy cho cùng khi thao luyện đều có các thống lĩnh, cần quá nhọc lòng.


      Khi lên lầu, liền thấy Phi Yến ngồi bên hiên cửa sổ, say sưa nhìn bên ngoài, phất tay ra ý Bảo Châu và các tì nữ ra ngoài đợi. Sau đó bước đến phía sau Phi Yến, theo ánh mắt nàng nhìn qua, đưa tay khoát lên vai nàng: "Trận pháp này như thế nào?"


      Lúc này Phi Yến mới xoay người lại, vội vàng đứng dậy, thi lễ với Kiêu Vương. Kiêu Vương đợi nàng thi lễ xong, nắm tay kéo nàng đến trước bàn, lấy bản vẽ trận pháp phác thảo sơ bộ mà mình mới nghĩ ra gần đây cho nàng xem.


      có chút kiêng kị như thế, khiến Phi Yến cũng cảm thấy thích hợp, nàng lập tức tránh né nhìn, : "Điện hạ, những việc quân cơ này rất quan trọng, cho thiếp nghe e rằng được ổn cho lắm?"


      Trái lại Kiêu Vương chút để tâm cười: "Lần trước thua nàng ván cờ, hôm nay chúng ta chỉ sát phạt trận lý thuyết suông thôi có gì được?"


      Lý thuyết suông tong miệng Kiêu Vương là dùng cờ thay thế binh sĩ, bầy binh bố trận theo trận pháp diễn tập, bên còn lại phải nghĩ mọi cách để phá trận. Lúc Phi Yến còn , thường chơi bày trận bàn cát như vậy với phụ thân, nhất thời giống như trở về lúc ở trong doanh trướng với phụ thân.


      Lúc đầu có chút tình nguyện tiếp xúc với những thứ nàng lòng muốn quên, nhưng bản tính trời cho, khi Kiêu Vương bày xong trận bắc đẩu, tự chủ được nàng vẫn bị thu hút ánh nhìn, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.


      Trận pháp họ tập diễn, đều ở nơi bằng phẳng rộng rãi như đồng bằng, quân lực hai bên tương đương, trang bị cũng giống như nhau. Trận bắc đẩu này của Kiêu Vương cái tên lên ý nghĩa, xoay chuyển càn khôn như tinh tú trời, mỗi lần Phi Yến phá được trận pháp, lại bắt đầu trận mới, chớp mắt liền lắp được lỗ hỏng, đấu qua đấu lại lúc, đột nhiên Phi Yến dừng tay.


      Kiêu Vương giương mắt cười hỏi: "Sao nữa?"


      Thả quân cờ trong tay xuống hộp Phi Yến : " thua rồi, tiếp tục dây dưa chỉ khiến càng thêm xấu hổ."


      Nên biết rằng chiến trường là xương máu của người , mấy lần trước phá trận, quân của nàng bị phá khiên chắn, đội hình tan rã, nhân mã đều bị chia cắt thành nhóm quân lẻ tẻ, bị quân mã Kiêu Vương bao vây, nếu ở chiến trường , với tình hình này, số phận cuối cùng chính là toàn quân bị diệt, tuyệt đối khong có khả năng sống sót trở về! Đánh tới đây, Phi Yến cảm thấy rùng mình, nàng cảm thấy lo sợ thay cho huynh đệ Bạch Lộ Sơn.


      Phụ thân từng trách màng nàng mãi mê binh pháp, ngoài thương con cái, sợ nàng ở bên ngoài gặp phải bất trắc ra, có lẽ càng lo nàng ngày chỉ huy thất bại, dù may mắn còn sống, nhưng cũng sống trong tự trách vì chôn vùi hàng vạn mạng sống.


      Nỗi lo toan bộn bề như thế, sao người non trẻ lúc bắt đầu báo cáo thắng trận, sau lại luôn suông sẻ mọi việc như nàng có thể hiểu được chứ? Bây giờ nghĩ lại, nếu nàng và Kiêu Vương giao chiến nơi núi đá chập trùng mà là khu vực bằng phẳng, kết quả ra sao? Chẳng qua mình nắm địa hình, dùng chút kĩ xảo dã chiến tập kích mà thôi, giờ đây nghĩ lại nguy hiểm trùng trùng, may mắn may mắn quá! cho cùng, cách đánh của nàng cũng chỉ dựa vào ưu thế địa hình mà thôi! Càng đừng những lần giao đấu ở Bạch Lộ Sơn, Kiêu Vương nhiều lần hạ thủ lưu tình, đuổi cùng giết tận!


      Giây phút buông quân cờ kia xuống, thậm chí nàng còn cảm nhận hai má mình nóng rát, danh tiếng "Gia Cát thư sinh", nàng nhận có chút thẹn! Bậc thầy điều binh chân chính là phải có đội binh lấy địch mười, kích thích được tiềm năng sĩ khí của quân lính đến lớn nhất, đồng thời chịu giới hạn trong địa hình, bao vây truy đánh, tự nhiên như phất tay, điểm này mà , nàng, còn kém rất xa!


      Giờ khắc này nàng mới sâu sắc cảm thấy địch thủ Hoắc Tôn Đình này đáng để mình kính nể biết bao, năm đó thoát khỏi cảnh toàn quân bị diệt từ tay , là phụ thân hiển linh phù hộ!


      Ngược lại Kiêu Vương để tâm, chậm rãi thu dọn quân cờ, lúc nãy bị Phi Yến mấy lần tập kích tài tình, khiến thấy trận pháp cần cải tiến mấy chỗ, nhất thời cũng trầm tư suy nghĩ.


      Trong phòng bỗng yên tĩnh hẳn, Kiêu Vương và Phi Yến đều có những suy nghĩ riêng, im lặng . Qua lúc, Kiêu Vương mới ngẩng đầu, lúc này mới phát Phi Yến ngẩn người, biết nghĩ gì, cho rằng giai nhân thua trận pháp nên vui, cười : " phải luôn ta muốn thua sao? Hôm nay sao nàng cũng đến lượt nàng bày vẻ mặt này à?"


      Lúc này Phi Yến mới hồi thần, giọng : "Đâu phải, chẳng qua nhớ lại những giao tranh lúc trước với Điện hạ, cảm thấy Điện hạ... thủ hạ lưu tình..."


      Kiêu Vương cười nhướng mày (đá lông nheo??), : "Tuy rằng nàng nghĩ như vậy, Bản Vương rất hưởng thụ, nhưng công bằng mà , Yến Nhi khiến Bản Vương gặp nhiều phiền phức. Có vài cách đánh khéo léo khó mà lường, đường lối thế này lại do nữ tử mười sáu xuân xanh nghĩ ra, lần đầu Bản Vương biết được chân tướng, cũng phải bất ngờ. Tính muốn thua này bị lăn qua lăn lại lâu như thế, khó mà tiêu tan!"


      xong, sai người vào thu dọn bàn cờ, chuẩn bị săn.


      Khu săn bắn ở Hoài Nam là ngọn núi thấp tuy rộng lớn như trong kinh thành nhưng con mồi lại đa dạng hơn.


      Vì trong kinh có nhiều hoàng tộc nữ quyến săn, nếu phải cầu đặc biệt, ngày thường chắc chắn thả con mồi nguy hiểm, nhưng bãi săn ở Hoài Nam như thế, rất hoang dã, thỏ, hồ ly lợn rừng thậm chí còn có hổ thường xuyên xuất . Đối với người thành thạo săn bắn mà , kích thích hơn bãi săn hoàng gia trong kinh thành rất nhiều!


      Có điều, bãi săn hôm này ngoại trừ có rất nhiều mãnh thú ra, còn có thêm "mãnh thú". Khi thị vệ theo xung quanh xe ngựa Kiêu Vương đến bãi săn, thấy dưới chân núi có mấy xe ngựa dừng ở đấy từ trước.


      Hóa ra cách nhìn của các hùng giống nhau, Nam Lộc Công Đặng Hoài Nhu cũng dẫn hiền thê ái thiếp tới khu săn bắt này.


      Khi Vệ Tuyên thị xuống xe ngựa, vừa vặn nhìn thấy Phi Yến, khẽ cười : " đúng lúc, tham kiến Trắc phi."
      Lazzy Le, Hòa Yên Linh, Thanhbliss37 others thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      lại có chuyện rồi đây. thanks Nàng
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :