1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 60

      Edit: tiểu Viên


      Đến chiều, Kiêu Vương mới cưỡi ngựa về, toàn thân mồ hôi đầm đìa hồi phủ.


      Phi Yến ngồi bên ở noãn lô đọc sách, thấy Kiêu Vương chậm rãi đến. Tiện tay cầm lấy quả trà nàng uống phân nửa, hơi uống cạn. Điểm tâm trong khay trà vừa mới được nhà bếp làm, cũng nhanh chóng bị ăn hết phân nửa, rồi bước đến, hôn lên mặt Phi Yến.


      cũng hỏi Phi Yến về chuyện phu nhân Nam Lộc Công phu nhân đến đây, trong lòng Phi Yến biết tất nhiên có người đem toàn bộ đối thoại của hai người năm mười cho nghe. Quả nhiên lát sau, Kiêu Vương vừa tựa vào nhuyễn tháp híp mắt nhìn nàng lúc rồi : "Đêm nay Bản Vương phải đến quân doanh, thể hồi phủ. Nhưng mà thôn Bạch Thủy thú vị như vậy, hay là ngày mai nàng và ta ngâm thử xem."


      Phi Yến vốn tưởng rằng hỏi lại mấy chỗ thích hợp của Vệ Tuyên thị, ngờ đến lại hứng thú với suối nước nóng hơn, thấy cười tiếp: "Thuyền muối trúc chạy ngược dòng từ phía Bắc đến kinh thành rồi, coi như buông được tảng đá lớn xuống đất, ngẫm lại từ kinh thành đến Hoài Nam, luôn phải giải quyết chuyện vặt, có thời gian chơi với ái phi, nếu ái phi đề cập, chi bằng cùng nhau giải tỏa những ngột ngạt ứ đọng mấy ngày nay."


      Phi Yến cảm thấy ngâm nước chung với Kiêu Vương chẳng có gì vui cả, nhưng Kiêu Vương mở lời thể , liền mở sách ra, thờ ơ: "Nếu Điện hạ thích, thiếp đương nhiên cùng."


      Thôn Bạch Thủy cách đại phủ quận xa, suối nước nóng ở ngay giữa sườn núi.


      Chân núi có tiệm thực dị bằng trúc xanh, bàn cũng làm từ trúc xanh, ngoài cửa dựng cây trúc sào, phía có treo tấm vải trắng, viết "Thực dị Thanh Phong ", tuy đơn giản, nhưng được lau chùi nhiễm hạt bụi, phong thái xứng với thanh danh giản dị mộc mạc xưa nay của trúc.


      Kiêu Vương đưa tay đỡ Phi Yến xuống xe ngựa, sau đó nắm tay nàng vào tiệm ngồi xuống rồi : "Nghe người ta thực dị này rất nổi tiếng, do ngự trù tiền triều mở. Ngự trù này cực kì thích suối nóng nơi đây, đến tuổi xin cáo lão hồi hương, xây tiệm thực dị ở dưới chân núi, chỉ làm canh giờ giữa trưa, lại cho phép gọi món, đều dùng những nguyên liệu tươi nhất trong mùa, làm món gì khách ăn món nấy. Nguyên liệu gia vị rau cải ở đây dùng đều hái từ núi, mỗi mùa mỗi thực đơn khác."


      có thị vệ đến thông báo từ sớm, Kiêu Vương Phi Yến vừa ngồi xuống, thức ăn liền được bưng ra. Món thứ nhất là đậu hũ thanh sơn, làm từ đậu tương được trồng ở sườn núi. Đậu hũ vốn lạt có vị gì, ở đây lại cho thêm nấm hương rau dại núi vào rồi từ từ nấu chín, đến khi rau núi thấm vào đậu hũ, ăn ngụm, tươi ngon gì sánh bằng.


      Món thứ hai là su su xắt sợi. Su su là đặc sản vùng núi này, chỉ sống đỉnh núi, vì quả giống như hai tay chặp lại, nên dân địa phương gọi là su su (hán việt: dưa tay phật). Mà thần kì nhất là loại dưa này chẳng những thể sống ở vùng khác, mà ở đỉnh núi cũng chỉ có mấy giàn thân leo ra quả, dân địa phương cũng từng dời vài gốc thân sang bên cạnh, tuy còn sống nhưng làm sao cũng chẳng ra quả. Su su gọt vỏ xắt sợi rồi xào với thịt, Phi Yến gắp miếng, mới vừa vào miệng chua chua, nhai vài cái trong miệng lại tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, mùi vị rất đặc biệt.


      Dùng xong bữa trưa, liền có thể dọc theo bậc thang bằng đá chậm rãi lên núi, vì núi này cao, lâu sau đến nơi, còn chưa thấy hồ nước, hơi nóng tỏa khắp nơi, mấy tảng đá chằng chịt xếp chồng lên nhau thành bức tường đá thiên nhiên, bên dưới là hồ có thể chứa được bốn người, kế bên toàn là bùn trắng trắng như tuyết, nhẵn mịn như da thịt của thiếu nữ mười sáu vậy. Giữa hồ hơi nước cuồn cuộn ngừng lượn lờ, bốc hơi nóng, xung quanh mờ mịt khói sương.


      Bảo Châu hầu hạ thay áo tắm, Phi Yến dùng khăn trắng to bao lấy ngực sữa, tóc cũng được quấn bằng khăn, rồi chậm rãi xuống hồ.


      Hồ nước nóng này là hồ đặc biệt, bùn trắng được hòa vào nước, nên nước hồ đục như sữa, ấm áp xua lạnh lẽo người, các khớp xương cũng thoải mái hơn rất nhiều.


      Phi Yến ngâm nước thư giãn, liền thấy Kiêu Vương bên hông quấn khăn trắng, từ trong màn che bằng trúc ra, đôi chân thon dài sải bước, bước vào hồ, thân hình cao to làm bọt nước văng khắp nơi.

      (Viên: á, nước miếng, á, máu mũi…..)


      Từ khi lần nguyệt tín đó kết thúc, vì Kiêu Vương bận rộn với ruộng muối, cho nên vắng vẻ chuyện khuê phòng. Tính tính lại lâu rồi cũng chưa cùng phòng. Bình tĩnh mà , Phi Yến rất thích cách chung sống thế này —— phu quân ở ngoài bận kiếm tiền, thỉnh thoảng trở về cùng ăn bữa cơm là được. Về phần niềm vui khuê phòng có thể giảm được giảm.


      Đáng tiếc, hiển nhiên Kiêu Vương nghĩ vậy, tháng đè nén, dưới đều phát hỏa, hỏa , nhiệt miệng ăn chút đậu hủ cải xanh rau dưa đỡ hơn nhiều, nhưng tà hỏa dưới rốn ba tấc, chỉ có mỹ nhân ngâm trông hồ nước nóng này mới có thể giúp hạ nhiệt được.


      Lúc này mái tóc mỹ nhân quấn khăn trắng, nhưng vẫn còn vài sợi dính vào gò má, da thịt trắng tuyết cũng bị hơi nóng làm ửng đỏ, đôi phượng nhãn lấp lánh quyến rũ, lúc thấy mình xuống hồ lập tức lộ ra vẻ phòng bị, tuy rằng cố gắng tỏ ra bình thường, bơi sang góc, nhưng cánh tay lại vô thức che lại bộ ngực.


      Dáng vẻ cố tỏ kiên cường này … khiến người ta… nhịn được phải kéo nàng vào lòng hung hăng thương phen!


      Nghĩ vậy, ra vẻ lười biếng với mỹ nhân ngồi bên ao: "Qua bên cạnh Bản Vương ngồi chút này."


      Sau khi thành thân, Phi Yến được mở mang kiến thức, biết được “tướng ăn” của nam nhân có bao nhiêu khó coi, nhưng ban ngày ban mặt, chỗ ngoại ô thế này, ánh mắt sắc lang của nam nhân này bất ổn.


      Ngày ngày Kiều Vương đều luyện võ ngưng nghỉ, nhất là lúc này, các cơ bắp nay ngâm trong nước nóng hề che giấu vẻ hấp dẫn, tuy nhìn có vẻ thanh thản, nhưng cơ vai gồng cứng, tựa như dã thú săn chờ bắt mồi. Có trời mới biết ngồi chút, hay “làm chút” [1] ?

      [1] Trong tiếng trung, Ngồi và Làm là từ đồng .


      Trong hoàn cảnh lúng túng thế này, tốt nhất đừng nên tiếp xúc da thịt với , tránh cho nhất thời hoang đường, ban ngày ban mặt ở đây làm ra trò vô pháp vô thiên.


      "Nước nóng quá, thiếp ngâm lâu, Điện hạ chậm rãi ngâm, thiếp lên trước." xong Phi Yến liền đứng lên, chuẩn bị dọc theo thềm đá bên hồ ra.


      Nhưng mà xoay lưng chưa được mấy bước, xung quanh tiếng nước rầm rầm, ôm cánh tay ôm lấy eo nàng, nhàng kéo túm nàng xuống nước, đôi môi ấm áp dán vào tai nàng : "Yến Nhi đến bao giờ mới hiểu được, nàng, chạy thoát..."


      Cũng trong chớp mắt ấy, mình bị đảo ngược, dán sát vào ngực . Tiếng nước trong ống trúc vẫn rầm rầm, nhưng át được tiếng tim đập từ lòng ngực dán sát, đập thình thịch...


      Phi Yến bị ép ngẩng đầu, lúc này mặt Kiêu Vương dính chút nước, hàng lông mày dài càng đậm hơn. Phi Yến thể thừa nhận, tướng mạo của nam nhân đúng là rất đẹp, đường nét thâm thúy, bất kể nhìn từ góc độ nào, đều như cận cảnh núi xa. mang lại cảm giác gần gũi, nhưng khi đôi mắt sắc bén đong đầy sủng nịch, như đầm nước sâu khó lường, đắm chìm trong đó, chẳng biết làm sao để thoát ra…


      Phi Yến nhìn thẳng chỉ chốc lát, liền chịu nổi, hạ mí mắt, cúi đầu.


      Nếu là người trời sinh giỏi bơi, vì sao ràng biết đầm sâu đáy mà vẫn muốn trực tiếp dũng nhảy vào? Nàng thể, nàng muốn, nàng... dám...


      Tiếng nước bên trong màn trúc vang dội, khi môi mỏng Kiêu Vương kề sát hai phiến mềm mại liền cảm thấy đôi môi có vị suối nước nóng cũng ngọt, chỉ có thể dùng đầu lưỡi hôn mút lần rồi lại lần, đồng thời cũng ôm chặt thân thể lung linh mềm mại nằm trong lòng mình hơn...


      Lúc này, mấy tì nữ cách màn trúc xa, nhưng tiếng nước vang dội vẫn thể át được tiếng thở gấp của nữ tử bên trong màn xanh, các tì nữ ai cũng đỏ mặt cúi đầu, bưng sẵn khăn và quần áo sạch, đợi chủ tử gọi vào.


      canh giờ sau, bên trong mới truyền ra giọng biếng nhác đầy thỏa mãn của Kiêu Vương.


      Bảo Châu nhanh chóng đưa y phục và đồ vật vào. Phát Trắc phi phủ khăn lên người, nằm giường trúc bên cạnh hồ, che mặt. Tóc vốn được quấn chặt nay đều rơi xuống, mái tóc xoã dài bồng bềnh như làn sóng, từ mép giường kéo dài đường xuống dưới, đẹp đến khó nên lời.


      Lúc này Kiêu Vương lại xuống hồ tắm rửa, gọi Bảo Châu vào phân phó: "Tắm rửa sạch cho Trắc phi xong, mau hầu hạ nàng mặc quần áo, tránh bị cảm lạnh.”


      Bảo Châu quỳ gối bên giường trúc hầu hạ, trước tiên mặc yếm cho Trắc phi, thấy làn da trắng tuyết chi chít vết hồng… Giống như bị dã thú tấn công, mà sức lực thế này… cũng may cơ thể mảnh mai của Trắc phi có thể chống đỡ được.

      (Sắc nữ la hét: vết hồng chi chít, dã thú tấn công,… )


      Phi Yến được Bảo Châu và hai tì nữ giúp mặc y phục xong, rồi uống chén trà hoa, cuối cùng mới chầm chậm có lại chút sức lực để bước ra.


      Lúc này Kiêu Vương cũng lên, mặc trường bào rộng, rồi bế Phi Yến mềm nhũn cả người lên, ra màn trúc, bước đến căn nhà gỗ nghỉ ngơi.


      Nhà gỗ được xây từ gỗ cây hoa điều thành giá cao, bên dưới là thạch đá nung nóng bằng than, ở bên trong cực kì ấm áp, sau khi ngâm qua suối nước nóng bạch thủy, vào đây nghỉ ngơi, rất thoải mái.


      Kiêu Vương bế Phi Yến nằm lên thảm lót mềm mại, lại bị mỹ nhân hung hăng đẩy ra.


      Lần thanh thiên bạch nhật ở ngoại ô tuyên dâm này khiến người bảo thủ như Phi Yến rất buồn bực, cũng biết cả đời làm việc gì thiên địa bất dung mà bị trời phạt, kết phải nghiệt duyên, sáng nay bị tên ma vương phía sau sống chết triền miên quấn quít.


      "Sao vậy? Vẫn còn giận, lúc nãy vẫn chưa tận hứng à? Bản Vương hầu hạ chỗ nào thoả đáng?"


      Bị quấn đến thể giận dỗi: "Nào có thể thoả đáng, ngay cả hòn đá bên hồ còn bị Điện hạ làm cho mang thai, hùng tráng quá mà!"


      Kiêu Vương ngờ Phi Yến tức đến dám ra như vậy, liền sửng sốt, rồi cười ha ha: "Đương nhiên phải làm hết sức, mới phụ ‘cự mãng cư sĩ ’ mà ái phi ban cho, có điều hòn đá phàm tục xứng, chỉ có Yến Nhi của ta mới có thể kéo dài huyết mạch cho Bản Vương..."


      Phi Yến nghe xong khẽ giật mình, sau khi đến Hoài Nam luôn gặp phải trắc trở, chưa bao giờ nghĩ đến nếu mang thai rồi ra sao? Nếu có thể, nàng cũng muốn sinh cốt nhục cho Kiêu Vương, bởi nếu có con cái ràng buộc, sau này dù có cơ hội rời khỏi phủ Kiêu Vương, giống Long Trân vậy, về lại quê cũ cũng thể tự do.


      phải nàng thích con nít, ra thế gian phàm trần này nhiều khổ cực lắm, biết , sao còn muốn cốt nhục mình phải chịu tội? Đành quyết định, tránh mơ mơ màng màng mà thành mẫu thân...


      nhắc đến buồn phiền của Phi Yến nữa, về kinh doanh muối trúc ở kinh thành ra như dầu sôi lửa bỏng.


      Vì khách của Sấu phương trai đều là quan to hiển hách trong kinh thành, nên đương nhiên cầu về mặt hàng cũng rất cao, khi Tiêu Thanh mang theo người đến giới thiệu hàng, vừa nghe là muối trúc sản xuất ở Hoài Nam, ông chủ liền khẽ nhíu mày, nên biết rằng, đừng về mấy năm gần đây sản lượng Hoài Nam ít ỏi, chỉ riêng vị muối đắng chát cực kì khó ăn, bên trong còn lẫn đất cát, cần bàn nữa! Vùng đất như thế có thể sản xuất ra muối trúc ngon? Nhưng nể mặt Kiêu Vương, kiểm tra chất lượng mua năm mươi kí muối trúc, thầm nghĩ, nếu mặt hàng tốt, liền đưa cho hạ nhân trong phủ dùng, tránh đập vỡ danh tiếng bảng hiệu lâu năm.


      Đêm đó ông chủ Sấu phương trai sau khi dùng bữa xong liền đích thân dùng thử, ngậm vào miệng nhai vài cái liền ngây người.


      Mấy ngày trước khi giao hàng cho Hầu gia Thiết Mộc, do có mối quan hệ thâm sâu với Thiết Mộc Hầu, ông chủ liền ở lại Hầu phủ dùng bữa, nên có được vinh hạnh nếm qua muối trúc trong cung ban thưởng, khi đó vô cùng thèm khát cống phẩm này, thầm nghĩ, nếu cửa hàng mình có mặt hàng thế này cần lo chuyện buôn bán nữa, nhưng hàng hôm nay còn ngon hơn cả loại cống phẩm nữa. Trong lòng khỏi vui mừng, mặt hàng thế này dù cho có bán giá cao cũng bán được kha khá.


      Ngày hôm sau, lập tức phân phó nhân công trong cửa hàng, nếu có người đến mua muối trúc, phải giới thiệu đẩy mạnh tiêu thụ loại này, lạng* hai lượng bạc.

      *1 lạng = 100g


      Lúc mới bắt đầu vì giá quá cao, bán được nhiều, chỉ có quản gia Hầu phủ Thiết Mộc nể mặt, đặt lạng về. Sau đó ai hỏi thăm.


      ngờ nửa tháng sau, đột nhiên mười mấy quản của các quý phủ đến mua hàng,còn chỉ đích danh muốn mua loại muối trúc màu tím trong suốt mà phủ Hầu Vương Thiết Mộc mua.


      ra quản gia đó sau khi mua muối trúc, cũng dùng ngay mà đặt kệ tủ phòng nội thị.


      Cho đến hôm trước Vương phủ Thiết Mộc mở tiệc chiêu đãi tân khách, yến tiệc xong quản gia phát muối trúc trong cung ban thưởng hết, đành lấy loại mới mua bù vào cho đủ số, chia thành nhiều đĩa để chủ tử đưa cho các thượng khách ở tiền thính.


      Muối trúc ngon đương nhiên dùng nhiều, đặc biệt là vài người khách bị nhiệt miệng, súc miệng xong liền cảm thấy đau rát giảm ít. Ngày hôm sau, các vị tân khách trở về nhà, dùng lại loại muối nhà mình, liền cảm thấy khó mà vào bụng, đầu lưỡi dường như còn phảng phất mùi muối trúc màu tím kia, đúng là chịu được những thứ tầm thường khác.


      Vì vậy đều tranh giành sai nô bộc hỏi quản gia của Hầu gia Thiết Mộc muối trúc kia đến từ đâu, sau đó hẹn mà cùng đến đây mua.


      Thường các loại hàng tốt đều dựa vào danh tiếng, mọi thứ ăn mặc chi phí trong phủ trạch đều do các nữ quyến thầm lo liệu, so sánh lẫn nhau. Nhất là muối trúc cũng tương tự như trà nước điểm tâm, khách nhân đến nhà dùng cơm chắc chắn phải dùng tới, đương nhiên thể qua loa.


      Bình thường trong kinh thành Sấu phương trai ra vào tấp nập nay càng xếp càng dài hơn, chưa đến mấy ngày, năm mươi kí muối trúc hết sạch. Ông chủ vội vàng chủ động tìm Tiêu Thanh, cầu nhập thêm năm mươi kí. Nhưng mà Tiêu Thanh lại nhớ Vương Gia căn dặn, kéo dài đến năm ngày sau mới chịu nhả hàng, cầu tăng giá bán gấp năm lần, giá nhập hàng phải lạng năm lượng bạc trắng, ông chủ nghe xong trợn mắt, nhưng nghĩ đến danh sách đặt hàng dài ơi là dài kia, cắn răng đồng ý.


      Hôm sau trước cửa hàng để tấm bảng viết —— lạng muối trúc Hoài Nam mười lượng bạc.


      Xem xong bảng giá, có người oán giận, nhưng năm mươi kí muối trúc đó rất nhanh hết hàng, khiến mấy người oán giận mua hối hận kịp.


      Khi ông chủ Sấu phương trai nhập hàng lần nữa phát ông chủ cửa tiệm khác tìm đến cửa, muốn mua hàng.


      Tay mắt ở kinh thành của ông chủ Sấu phương trai khắp mọi nơi, biết Thái tử chèn ép Nhị điện hạ. Tuy xem trọng Nhị điện hạ, nhưng cũng muốn đắc tội , vì vậy Nhị điện hạ muốn thông qua mình tiêu thụ muối trúc, ta cũng toàn lực phối hợp, với căn cơ của mình, Thái tử vẫn chưa đến mức vì nhặt này mà làm khó Sấu phương trai. Nhưng ngờ muối trúc của Nhị điện hạ ngon hơn loại muối tiến cống nhiều đến thế, vừa bán hết sạch, cung đủ cầu, cho dù mình liên tục nâng giá, hai ngày sau cũng chẳng còn. Bình thường mấy quan to hiển hách có qua lại đều nháo nhào liên lạc với mình muốn mình chuẩn bị cho họ nhiều chút. Xem ra mình nên qua lại thân thiết với Nhị điện hạ hơn nữa, nhất định phải giữ chặt muối trúc, thể để cho người khác phân phối.


      Lập tức chủ động ra giá, lạng tám lượng bạc, mình độc quyền ôm lấy quyền nhập hàng muối túc này. Đại giang nam bắc đều có chi nhánh Sấu phương trai, nên dù hàng có nhiều hơn nữa cũng có thể nuốt được, những cửa tiệm khác có cách nào nổi bậc hơn!


      Tiêu Thanh vừa nghe, cung cấp còn nhiều hơn con số cao nhất Vương Gia dự tính ban đầu, lập tức gật đầu đồng ý.


      Khi Thái tử vội vàng vào phủ quốc cữu, nhắc đến chuyện này với Thẩm Mậu Công, : "Ngày mai phải tìm cái cớ niêm phong Sấu phương trai! Thân là Hoàng tử lại làm những mánh khóe của thương nhân thấp hèn, còn ra thể thống gì?"


      Thẩm Mậu Công mời Thái tử ngồi vị trí chủ vị, chậm rãi uống trà : "Mấy ngày trước vì thanh trừ cướp biển, thuyền hàng đến Hoài Nam của phủ Kiêu Vương bị Thái tử chặn lại trong kinh thành phải ?"


      Thái tử cười: "Cũng phải ngăn cản mỗi mình nhà , dù có bẩm báo Phụ Hoàng cũng sợ!"


      Thẩm Mậu Công buông chén trà : "Thái tử như vậy, do lúc trước Nhị điện hạ có nhiều chỗ bất kính, nhưng mà cho đồ gia dụng, hai cho quân lương, Điện hạ có từng nghĩ tới, con chó đói bị bức còn có thể nhảy tường, mà Kiêu Vương lại là mãnh hổ, nếu dồn đến đường cùng, làm gì?"


      Thái tử nhướng mày: "Vậy theo ý cữu cữu, mặc ở Hoài Nam phát triển ruộng muối, đe dọa đồng muối Sơn Đông sao? Mấy ngày nay mẫu hậu hỏi mấy lần, có thể thấy lão nhân gia cũng yên lòng."


      Thẩm Mậu Công lắc đầu: "Hoàng Hậu quá sốt ruột, luôn sợ Thẩm gia bị tổn hại, nhưng nay Thẩm gia là ngoại thích, trong mắt nhìn chằm chằm của thế nhân, nhất cử nhất động sao có thể cẩn thận? Xin hỏi Điện hạ, ngươi gạt bỏ thiếp xin quân lương ở Hoài Nam, Hoàng Thượng thế nào?"


      Thái tử suy nghĩ chút, chần chờ : "Phụ Hoàng cũng gì, chỉ lão nhị hồ đồ, bảo tùy Vương và quân vụ ti [2] giải quyết!"

      [2] quân vụ ti: chức quan chuyên xử lí việc trong quân doanh.


      Thẩm Mậu Công nhìn Thái tử, thầm thở dài hơi, tuy rằng lão đại này dễ nắm trong tay hơn lão nhị lòng dạ thâm sâu kia, nhưng có đôi khi bị tầm nhìn hạn hẹp của làm cho nên lời.


      "Đúng là Hoàng Thượng gì, nhưng trong vòng tháng, đổi ba vị đại nhân quân vụ ti! Thái tử, ngươi nghĩ vì sao?"


      Thái tử sửng sốt, : "Chẳng lẽ Phụ Hoàng tin ta. . ."


      Thẩm Mậu Công thấy cuối cùng Thái tử được khai sáng, mới chậm rãi : "Hoài Nam là đại họa trong lòng Hoàng Thượng, bảo Nhị điện hạ Hoài Nam, chính là muốn đưa mãnh hổ sang đấy, bắt hết quỷ quái nơi đó! Mà nay, hổ còn chưa ra oai, Thái tử ngài nhịn nổi muốn chặt nanh vuốt lão hổ, đấy phải muốn phá hư an bài tỉ mỉ của Hoàng Thượng sao?


      Có điều, suy cho cùng Hoàng Thượng vẫn thương Điện hạ ngài, cũng ở trước mặt quần thần trách cứ ngươi, buông tay mặc cho Điện hạ xử trí. Có thể thấy vẫn mong muốn ngươi lập công trước mặt quần thần, làm Thái tử mẫu mực của nước… Nhưng bất kể chuyện gì cũng có chừng mực, nếu Điện hạ đẩy Kiêu Vương đến đường cùng, khiến ta tiền nhân mã bị uổng phí ở Hoài Nam, chắc chắn Hoàng Thượng ngoảng mặt làm ngơ! đến cùng, các ngươi là huynh đệ, Hoàng Thượng lúc tráng niên khỏe mạnh, vẫn có thể đứng bên… xem xét!"


      xong lời cuối cùng, quả nhiên khiến Thái tử hoảng sợ toát mồ hôi lạnh!


      Lời Quốc Cữu như đánh thức người trong mộng. vì Hoắc Tôn Đình bị giáng chức rời khỏi kinh thành mà nhất thời đắc ý đến quên mất. Thân là thái tử nước, sao có thể là người biết rộng lượng?


      Những hành động lúc trước của minh quá thấp kém! Như cữu cữu , có số việc, vốn cần mình tự ra tay, nhưng từ đầu đến cuối Hoắc Tôn Đình là mối đe dọa ngôi vị của mình, nếu mặc cho ở Hoài Nam lập công, thế sau này mình làm sao ngồi vững ngôi vị Thái tử nữa?


      Nghĩ vậy, vùng chân mày khỏi cau lại.


      Sao Thẩm Mậu Công biết Thái tử buồn phiền điều gì, giơ chén trà uống ngụm rồi : "Tiền bạc Nhị điện hạ eo hẹp, làm chút muối trúc chẳng qua cũng chỉ muốn kiếm ít, Điện hạ cần bận tâm chút chuyện vặt này, nếu các ngươi là huynh đệ, đương nhiên phải tương thân tương ái, Kiêu Vương ở Hoài Nam, gặp phải nhiều điều bất tiện, Điện hạ ở kinh thành ngày đêm vì Nhị đệ cầu phúc, nhưng mà, nếu Nam Lộc Công Đặng Hoài Nhu bất kính, làm hại Nhị điện hạ, cho dù Điện hạ thương đệ đệ thế nào đau lòng ra sao, cũng lực bất tòng tâm phải ?"


      Lời này nhìn như vô vị, nhưng lại lần nữa đánh thức Thái tử. Xưa nay dùng dao giết người thâm sâu nhất vĩnh viễn vẫn là mượn dao người khác! Cần gì tự mình ra tay, chỉ cần giúp Đặng Hoài Nhu mài lưỡi dao nhanh chút là được!


      Nghĩ vậy, tràn ngập cảm kích liếc nhìn quốc cữu, có quốc cữu thầm trợ giúp, giang sơn như họa phải ngồi còn ai?
      bogani, Viclu520, Lazzy Le38 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      đáng ghét Thái tử, thanks Tiểu Viên, mừng trở lại
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hay lắm nàng ak
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 61

      Edit: tiểu Viên



      Tiễn Thái tử , Trầm Mậu Công đứng ở hoa viên rất lâu, đại công tử của lão Thẩm Kiến tới, cung kính hỏi: "Phụ thân, ban đêm gió lạnh, sao còn chưa nghỉ ngơi?"


      Trầm Mậu Công khẽ thở dài hơi, thấp giọng : "Tính ngươi luôn nghe lời ta, trong lòng vi phụ có chút lời muốn với ngươi, nay Thẩm gia chúng ta xem như là đại thần bậc nhất, nhưng nơi cao lạnh, lên ngôi hoàng đế tiếp theo là ai, liên quan đến hưng suy của Thẩm gia chúng ta. Theo lý mà với năng lực Nhị hoàng tử tuyệt đối đảm đương đại nghiệp, đáng tiếc Hoàng Hậu thích, quan hệ với Thẩm gia chúng ta cũng thân thiết. Nếu leo lên ngôi vị hoàng đế... đối xử Thẩm gia ra sao, trong lòng vi phụ cũng chắc, nhưng Thái tử lại quá mức bảo thủ, lòng dạ ác độc, với đệ ruột còn đối xử như thế, đối đãi thân đệ còn như vậy, khó đảm bảo sau này giở mặt vô tình..."


      Thẩm Kiến đứng bên nghe những chuyện phiền lòng của phụ thân, thấp giọng : "Phụ thân luôn lo nghĩ xa xôi, ngược lại thành họa, lời vừa rồi của phụ thân và Thái tử, nhi tử sợ tai vách mạch rừng, đứng ở ngoài cửa đề phòng có người đến gần, nghe được đôi chút… Như phụ thân , Hoàng Thượng mạnh khỏe, tự có chủ trương riêng. Há mặc kệ các Hoàng tử đấu đá lẫn nhau, gây hoạ trong nhà? Hơn nữa. . . Thái tử tìm nhạc phụ Phó Vân Long của bàn bạc, ngược lại tìm người, có thể thấy đụng phải tường Phó đại nhân kia rồi.


      Phó gia là nguyên lão tam triều, sừng sững ngã, chỉ dựa vào điểm nào có thể kết luận đây là kẻ thức thời. Phụ thân, người tuyệt đối cũng đừng dùng lực quá mạnh…"


      Lời này khiến Trầm Mậu Công nhất thời ngẫm nghĩ, phức tạp nhìn đại nhi tử cung kính đứng bên cạnh, lúc lâu sau vui mừng : "Có đứa con như vậy, vi phụ còn chuyện gì để buồn phiền nữa? Cuối cùng vẫn là Kiến Nhi ra ngoài rèn luyện, nhìn việc còn thấu đáo hơn phụ thân! Nếu Thẩm Khang đệ đệ ngươi cũng trầm ổn như ngươi, há còn lo Thẩm gia ta hưng thịnh muôn đời… Kiến nhi ngày mai nộp sổ con thay vi phụ, ngày mai trở , vi phụ muốn dưỡng bệnh trong phủ, đóng cửa từ chối tiếp khách!"


      Thẩm Kiến biết phụ thân hiểu ý mình, thi lễ cung kính lui ra.


      Bởi vì Hoài Nam lần nữa mở lại ruộng muối, vừa rồi phụ thân thời vội vã, gợi ý Thái tử nước cờ hung hiểm như vậy. Nếu khi thực , dấy lên mưa máu gió tanh ra nằm ngoài dự đoán. Trái lại phải nhanh chóng dứt khoát thoát thân tỏ ra quan hệ, tuyệt đối thể tiếp tục thân cận với Thái tử nữa… Về phần Kiêu Vương, tự mà cầu phúc .


      Sau khi thu tiền hàng từ Sấu phương trai, Tiêu Thanh quay lại Hoài Nam, những tiện thể mang về cho phủ Kiêu Vương tiền mua muối trúc, còn có toàn bộ phí thanh toán cho năm mươi kí muối trúc tiếp theo của Sấu phương trai. đường cũng thuận buồm xuôi gió trở về, mà Thái tử đột nhiên lại sinh lòng thương cảm với Nhị đệ, phái thuỷ quân bảo vệ dọc đường, đồng thời đích thân viết bức thư, ý chính là những từ ngữ êm tai lần tra xét đường thủy trước, vô cùng bất đắc dĩ, chỉ khi nghiêm khắc với huynh đệ nhà mình, mới khiến quần thần khiếp sợ, mong Nhị đệ ở Hoài Nam luôn thuận lợi suông sẻ.


      Nhìn bức thư này, Kiêu Vương cười cười, gửi cho Thái tử phong thư hồi đáp, ý chính là thần đệ luôn thông cảm cho những khó khăn của Thái tử, Thái tử hãy lấy quốc làm trọng, đừng lo nghĩ về thần đệ vân vân. Hai huynh đệ đều tỏ ra hòa thuận thân thiết.


      Vì vẫn luôn bộn bề với đồng muối, Kiêu Vương cũng chung đụng với kia Nam Lộc Công. Mà Đặng Hoài Nhu cũng biết có phải kiêng kỵ hay , những hành động dị thường như khuếch trương biên giới lúc trước cũng ngưng lại, nhưng chiêu binh mãi mã lại phút cũng kết thúc, ngừng dán cáo thị cần gia đinh hộ viện quanh vùng Kim Thủy.


      Quỷ mới biết trạch viện ta muốn bảo hộ rốt cuộc to bao nhiêu mà cần phải tập trung gia đinh hộ viên như tập trung rau hẹ như thế, từng bó từng bó dường như bất tận. Trong lòng Kiêu Vương đều , nhưng cũng vội đến mức tìm hiểu nguyên do, trừ Đặng Hoài Nhu ra, nạn thổ phỉ trộm cướp ở đây rất hoành hành, cần phải trừng trị ngay lập tức, nhất thời thể lấy cứng chọi cứng với Nam Lộc Công kia.


      Vì dọc đường Tiêu Thanh đều thuận bườm xuôi gió, mặc dù đông tới, nhưng túi tiền Vương phủ lại ấm áp vô cùng.


      Mấy ngày nay Ngụy tổng quản quả bận đến vắt chân lên cổ, mỗi vật phẩm trong phủ đều được đặt mua đầy đủ. Vì trong phòng u lạnh lẽo, lại mời thợ mộc đến từng phòng của chủ tử đào địa long lên lần nữa, hạ đồng quản xuống, rồi trải gạch xanh lên, đợi đến khi địa long trải xong, mới đốt than nóng, lâu sau, tất cả các phòng đều trở nên ấm áp thoải mái.


      Nhất là gian phòng của Trắc phi, đầy đủ mọi thứ như các phòng khác nhưng lại có thêm đồng quản, cửa cũng treo rèm gấm thêu hoa, tại trong phòng lúc, những còn lạnh như trước đây, mà còn có cảm giác khô nóng.


      Bảo Châu sợ Trắc phi nóng đến sinh bệnh, cố ý bảo Ngụy tổng quản tìm chậu cá bằng sứ thanh hoa, bên trong nuôi vài con cá vàng sư tử bụng căng phình bơi qua bơi lại, rồi thả vài đóa thủy tiên , hựu trải liễu kỷ đóa tiểu thủy tiên, chậu cá trong veo xinh xắn đặt bên bục trang trí trang nhã.


      Sáng nay thức dậy dùng bữa sáng, Phi Yến ở trong phòng chỉ mặc đồ ngủ mỏng, ngồi quỳ tấm thảm lông dê dày do Tây Vực cống nạp lấy vải cắt sẵn từ Bảo Châu tự mình may chiếc cẩm bào, làm cho thúc bá, gần đến cuối năm, làm cho ông bộ đồ mới do đích thân mình tự may để mừng năm mới mặc, xem như tỏ lòng hiếu tâm.


      Vì đấy là kiểu dáng mới nhất Bảo Châu lấy từ phòng may vá, phải cẩn thận cắt, nếu lưng áo choàng còn dáng dấp kích thước gì nữa.


      Sau khi ra ngoài làm việc trở về, Kiêu Vương bước vào liền thấy Phi Yến chỉ mặc bộ áo ngủ mỏng vểnh mông quỳ đất cắt vải, bước chân dừng lại, nhìn chằm chằm lớp vải căng tròn quyến rũ kia, trong lòng thầm nghĩ: tư thế này cũng tệ… Phải thử lần...


      Phi Yến nghe thấy cửa có tiếng động, vừa quay đầu thấy Kiêu Vương híp mắt đứng ở đấy, ánh mắt cực kì thích hợp, lập tức ngồi thẳng lại.


      Kiêu Vương cũng đợi nàng hành lễ, liền trực tiếp ngồi bên cạnh nàng, cầm mảnh vải cắt lên, khẽ cười : "Xem ra là kiểu nam, may cho Bản Vương?"


      Phi Yến bị hỏi có chút cảm giác khó xử, : "Thiếp thấy màu vải có vẻ lớn, nên cảm thấy hợp với tuổi cao hơn chút, nên muốn may cho thúc bá bộ, nếu Điện hạ thích kiểu thế này, ngày mai chọn vài tấm vải thích hợp cho Vương Gia."


      Kiêu Vương gật đầu, khuôn mặt vốn cười dần dần lạnh lẽo, đứng dậy xoay người ra.


      Phi Yến biết, Nhị điện hạ vui. Ở chung lâu, nàng cũng hiểu tính tình đôi chút, có lúc mở miệng khiêu khích mình, có nghĩa tâm tình tốt. Nhưng nếu chuyện với mình nữa, đó là tức giận rồi.


      Lúc trước có mấy lần, tức giận, nếu cố gắng biểu lộ ràng, mình cũng phớt lờ làm như biết, để mình lúc, liền cũng làm như chưa từng xảy ra việc gì, bên ngoài rằng tính tình Nhị điện hạ mấy tốt trước giờ cũng chưa từng ném đồ ném nọ bày sắc mặt.


      Nhưng lần này, Phi Yến bỗng thấy mình đuối lý. Mình và thành thân lâu như vậy, tới giờ cũng chưa từng may vá cho phu quân, nghĩ tự rốt cuộc là đuối lý liễu. Tự cùng thành lễ lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng may vá cho phu quân, ngược lại, luôn suy nghĩ chu đáo cho mình, mấy hôm trước Hiền Ca Nhi có gửi thư, tới quận huyện, tất cả rất tốt, bảo nàng đừng lo lắng.


      Điều Phi Yến chịu đựng được nhất chính là thiếu nợ nhân tình, hơn nữa chưa từng toàn tâm toàn ý với phu quân, bất kể cao môn thứ hộ đều thế nào cũng có đạo lý.


      Hôm nay bị bắt gặp, vừa nghĩ sắp đến lễ, nếu mặc kệ để mình hờn dỗi, trong lòng sinh áy náy. Nghĩ vậy, việc kim chỉ này cũng muốn làm tiếp. Suy ngẫm lúc, với Bảo Châu: " mở phòng bếp, với quản tiếng, bữa trưa này của Điện hạ do ta nấu ở phòng bếp.”


      Ngụy tổng quản nghe Trắc vương phi muốn đích thân làm cơm, liền cố ý đưa khối thịt bò ngon nhất tới, bò nạm vừa nạt vừa mở dù xào hay nấu canh đều rất thích hợp. Hành lá đều tự trồng trong phủ, vì nhà kính trồng hoa ấm áp, Ngụy tổng quản cố tình mở rộng dùng chỗ để trồng dưa quả, chuyên môn mở liễu chỗ dùng lao trồng dưa và trái cây, để trong phủ sử dụng cho tiện lợi.


      Phi Yến nhìn nguyên liệu chút, quyết định dùng lấy xào bò nạm với hành tỏi, Bảo Châu ở bên cạnh há hốc miệng, lại chần chờ gì. Quyết định món chính xong, mấy món phụ khác dễ dàng rồi, chân vịt kho hạt dẻ, canh bách hợp hầm chim cút. Rồi lấy dưa bở trong phủ trồng thái sợi trộn với trứng chiên thái mỏng thêm nước sốt vào cho chút rau thơm để trang trí là đại công cáo thành.


      Hăng hái chiến đấu trong khói bếp lượn lờ gần canh giờ, cả người Phi Yến dính mùi dầu lửa, đến khi mấy món ăn được xử lý xong, nàng liền tắm, nước nóng trong thùng gỗ đa chuẩn bị từ sớm, sau khi tắm đơn giản lượt, thay y phục, mái tóc cũng được tết đơn giản.


      Bên đây nàng thập thoả đáng, bên kia Bảo Châu cũng đặt mấy đĩa thức ăn vào hộp. Rồi để cho mấy tì nữ mang đến chủ viện của Kiêu Vương.


      Mặc dù thư phòng Kiêu Vương rất gần tiểu viện Phi Yến, chỉ cách nhau cái hồ nước, nhưng bởi vì kiến trúc của đình đài tiểu kiều, cũng phải mấy vòng mới tới.


      Vừa tới cửa chủ viện liền thấy Kiêu Vương ngồi bên cửa noãn các chơi đùa với Mãn Tài!


      Gần đây Mãn Tài to lên rất nhiều, vì con chó này là ân nhân cứu mạng Ngụy tổng quản, nên mỗi ngày lão đều dặn nhà bếp nấu thêm bát xương, ăn đến lông thân càng càng đen bóng mượt.


      Lúc này Mãn Tài lắc lắc đuôi hai mắt to tròn nhìn chằm chằm thanh chủy thủ cán gỗ trong tay Kiêu Vương, Kiêu Vương cũng buồn chán, đúng thế là ném thanh chủy thủ đến vài nơi mắt nhìn thấy, đầu tiên là ném xuống hồ trong viện, con chó ngốc nghếch này cũng lòng dạ nhảy xuống nước lạnh, sau đó bơi lên, vui vẻ vẫy hết nước mình, lắc đến đám lông đen lần nữa oai phong ngay ngắn, rồi lắc lắc đuôi đến đưa cho Kiêu Vương, kết quả sau đó, Kiêu Vương sờ cái đầu ướt sũng của nó, vung tay ném lần nữa, chủy thủ kia bay đến hòn núi giả.


      Tiểu Mãn Tài lại vui vẻ bò lên núi giả, mệt đến thè lưỡi thở hồng hộc, vất vả lắm mới cắn được chủy thủ, liền thấy Phi Yến thân lông cừu trắng đứng ở cửa viện, lập tức nhảy từ sơn giả xuống, mất thăng bằng lăn hai vòng đất, mới vui vẻ chạy tới Phi Yến.


      Lông đều ướt hết, lại còn dính đầy đất, Bảo Châu sao có thể để nó đến gần Phi Yến, lập tức ngăn cản, đưa tay xua nó .


      Vài lần tới gần có kết quả, Mãn Tài chỉ đành cụp tai cúi đầu ngậm chủy thủ đưa cho Kiêu Vương.


      Phi Yến thi lễ với Kiêu Vương: "Hôm nay khó có được Điện hạ rảnh rỗi ở trong phủ, thiếp tự mình xuống bếp vì Điện hạ nấu vài món, mong Điện hạ ghét bỏ."


      Kiêu Vương thấy dáng vẻ nàng như vừa tắm xong, vẻ mặt tẻ nhạt rốt cuộc có chút vui vẻ.
      Hòa Yên Linh, Thanhbliss, levuong37 others thích bài này.

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Sao thế
      Ngắn quá
      Đọc ko thèm gì cả
      Nàng ơi
      Thank
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :