1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Cứ ngỡ là có c mới chơ
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. cucai_yunnie

      cucai_yunnie New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      12
      Truyện hay lắm, mong chương mới của bạn.
      càng ngày càng mặt dày mà chị cũng mặt dày theo luôn. Đúng là hai người có tướng phu thê quá mà.
      VŨ ANH THƯtiểu Viên Viên thích bài này.

    3. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 56

      Edit: tiểu Viên


      Phi Yến biết tình hình tiệc rượu tiền viện như thế nào, nhưng đến khi Kiêu Vương bắt đầu ăn cơm, liền cũng đoán ra được, món ăn ở tiền thính chắc ngon lắm, nếu , sao Kiêu Vương lại ăn như ngày chưa được ăn, ăn như gió bão càn quét thế này.



      Cũng thể trách Kiêu Vương ăn vội như vậy, tốn gần cả ngày ở tiền thính với lũ thần giữ của đấy, bánh bột chiên nuốt nỗi, còn chén cháo gạo lức loãng đến có thể soi thấy bóng người, khó khăn lắm buổi "bán hàng từ thiện" mới đến gần đến hồi cuối, liền lập tức theo mùi thơm từ phòng bếp đến.



      Cá hấp này rất tươi, sau khi ướp muối, liền đem hấp, đến khi chín, hơi nóng bóc nghi ngút tản ra mùi thơm của gừng và hành, rồi thấm chút nước sốt nóng hổi, gắp lên cắn miếng cá cho vào miệng liền hận thể nuốt cả đầu lưỡi.



      Kiêu Vương gì, chỉ cúi đầu tập trung ăn, đến khi chén cơm xuống tới dạ dày, người mới dần chậm lại. Gọi Bảo Châu bưng rượu nóng đun sẵn lên. Bảo Châu bưng bầu rượu ấm bằng sứ lên, Phi Yến vén tay áo rót chén cho Kiêu Vương, sau đó nhìn đĩa trứng ngỗng trộn với rau xắt sợi sốt satế, liền cầm đũa gắp miếng đặt vào đĩa của Kiêu Vương.



      Kiêu Vương gắp lên cắn miếng, phát vị trứng ngỗng rất đặc biệt, khó mà diễn đạt.



      Phi Yến thấy cứ suy xét mùi vị, liền : "Theo cách Đoan Mộc phu nhân hướng dẫn trong sách nấu ăn, trứng ngỗng này đem luộc, mà đem ủ trong tro nóng, ngoài khét trong chín, trộn với gừng và rau cải rất ngon."



      Kiêu Vương cười, uống ngụm rượu ấm, nhìn Phi Yến liên tục gắp thức ăn cho mình.



      Từ sau lần tức giận quở trách tiểu nương trước mặt mình này là tân phụ lười biếng có phụ đức trận, nàng liền dốc lòng chú ý từng chi tiết ăn uống ngủ nghỉ.



      Chẳng hạn xuống giường, nàng bước xuống xách giày giúp . Nếu uống trà, nàng lấy từ tay tì nữ, ngồi xuống dâng trà. Lại ví dụ như lúc ăn, bao giờ cũng hầu hạ cơm nước cho trước, sau cùng mới ăn qua loa hai ngụm.



      Nếu là người khác, e là vui vẻ hưởng thụ phụ nhân hiền lương chăm sóc, nhưng trong lòng hiểu , đằng sau hết lòng chăm sóc này là buồn bực giận dỗi! Cũng vội vạch trần, để xem nàng có thể nhẫn nhịn đến khi nào?



      Nhưng mỗi lần ăn uống, nàng chỉ lo làm hiền thiếp, mình sao nuốt trôi cũng thể chịu đựng nỗi.



      Kiêu Vương lật thân cá lại, lấy miếng thịt lớn, gắp vào đĩa mình, cẩn thận gỡ từng mảnh xương cá bên trong, rồi chấm chút nước sốt, mới đặt vào chén Phi Yến.



      "Bản Vương biết Yến Nhi hiền đức, muốn hầu hạ phu quân ăn uống thỏa đáng trước, nhưng mà Bản Vương ăn chén đủ no rồi, Yến Nhi phải ăn nhiều chút, nếu Bản Vương đích thân đút "từng ngụm từng ngụm" cho ái phi."



      Phi Yến hiểu ý trong miệng Kiêu Vương hạ lưu này, dù thế nào cũng chịu nỗi loại đó, lập tức hé môi, yên lặng gắp cá vào trong miệng mình.



      Tiếp theo đó Kiêu Vương thường gắp thức ăn vào chén Phi Yến, nửa khuyên nửa dỗ dành nàng ăn hết chén cơm.



      ra sau ngày bị Kiêu Vương quở trách, Phi Yến cũng thầm suy xét lại lần, bây giờ dù sao mình cũng là thiếp thất của , có thể , nhưng thể kính trọng, tuy bị thô tục của chọc tức đến mất lí trí, nhưng nếu lỗ mãng quá mức, quên mất là Nhị hoàng tử Đại Tề.



      Nếu thích nữ nhân ngoan ngoãn hiền đức, ra cũng khó, cứ xem Nhị hoàng tử cao lớn này như đường đệ Hiền Ca Nhi mà thương là được. Coi như tứ chi khiếm khuyết, mọi chuyện đều cần có người chăm sóc. Nếu làm vậy có thể sống yên ổn, vậy cũng cảm thấy có gì là khó.



      Nhưng mỗi lần mình làm vậy, Kiêu Vương vẫn thường như cười như , nhìn mình với vẻ mặt khó lường, cũng biết trong bụng nghĩ cái gì.



      Khi hai người dùng xong bữa tối, Bảo Châu mang tì nữ dọn bàn, rồi lại dâng lên chén trà Ninh Hồng pha sẵn, còn chuẩn bị riêng cho Phi Yến nước gừng táo đỏ. Kiêu Vương liếc chén táo đỏ cái, mới cầm chén trà của mình lên.



      Trong lúc hai người uống trà, Ngụy tổng quản đợi ở ngoài cửa.



      Kiêu Vương triệu lão vào, lão mừng rỡ bẩm báo: "Hồi Điện hạ, có thể bán được đều bán, đến lượt ống nhổ của Trắc vương phi, Khâu lão gia - người nằm băng-ca đánh nhau với Triệu đại quan bên Lăng Quận, đánh tới Triệu đại quan phải nằm lên băng-ca rên rỉ, lúc này mới mua về với giá ba nghìn lượng.



      Lời của Ngụy tổng quản câu cũng hề giả, giá "bán hàng từ thiện" càng lúc càng lên, càng về cuối "bảo vật" dưới năm nghìn lượng, càng là lông phượng sừng lân. Nếu tại Ngụy tổng quản thấy ống nhổ kia dù sao cũng xài qua, còn chưa rửa sạch mang bán, nhất thời mềm lòng hạ giá ban đầu xuống thấp chút, nghĩ tới, lại có thể dẫn đến màn mấy vị tranh giành đến đỏ mắt.



      Nhất là vị Khâu lão gia bệnh đến hơi tàn sức yếu kia, lại có thể bò dậy bình thường, trợn mắt thẳng, ai dám tranh với lão ta phải ăn nắm đấm to. Đến cuối cùng dẫn đến màn hỗn loạn đó, càng khiến Ngụy tổng quản hối hận thôi, sau cùng vẫn phải độc ác chút, thể hạ giá quá thấp!



      Kiêu Vương lấy sổ sách mà Ngụy tổng quản đem tới ra nhìn, con số tổng kết cuối cùng rất ràng, liền : "Số tiền này, đủ để trả quân lương rồi, trừ tiền quân lương ra, toàn bộ dùng để trùng tu ruộng muối. Kiểu nhạn qua nhổ lông [1] này cũng chỉ có thể dùng lần, mà tiền cần chi lại quá nhiều, phải đợi ruộng muối hoạt động trở lại, mới có thể biến ra bạc, dập tắt lửa sém lông mày."


      [1] nhạn qua nhổ lông: chỉ người biết lợi dụng, thấy có cơ hội, vơ vét được vơ vét.



      Ngụy tổng quản vội vàng vâng dạ, giao sổ sách cho phòng thu chi để chi trả.



      Phi Yến nghe chủ tớ bọn họ chuyện cũng đoán ra được tình hình buổi "bán hàng từ thiện", thầm nghĩ: chính xác.



      Lúc tối, thấy Kiêu Vương có ý muốn , Phi Yến cắn cắn môi, : "Đêm nay cách nào hầu hạ Vương Gia, Phi Yến đến ngày..."



      Kiêu Vương nắm tay nàng, cười : " sao..."



      Phi Yến trợn to phượng nhãn, thầm nghĩ: lẽ... Ngay cả như vậy cũng buông tha, đúng là phải tốn chút công sức tuyển chọn mấy nha hoàn thông phòng cho tên sắc quỷ này, nếu , dù có quý thủy cũng thể bình yên... Nhưng muốn ở lại, cũng thể lên tiếng đuổi người.



      Đầu tiên nàng hầu hạ Kiêu Vương thay y phục, thay áo ngủ mỏng, còn mình được Bảo Châu hầu hạ, làm sạch hạ thân, thay vải lót sạch và ấm, rồi mới ra, nhưng lại chần chờ chịu lên giường.



      Đến khi Kiêu Vương vươn tay về phía nàng, lúc này mới chầm chậm đến giường.



      Lên giường rồi, Kiêu Vương cũng có nháo giống như nàng tưởng, bảo nàng nằm xuống, tiếp đó bàn tay to ấm áp phủ lên bụng dưới hơi trướng của nàng, độ ấm thích hợp thế này dần khiến bụng dưới thoải mái hơn.



      Phi Yến từng ở Bạch Lộ Sơn chịu lạnh, nữ hài càng bất tiện hơn, khiến nguyệt tín vô cùng khó chịu, hằng tháng đều phải đau trướng trận, suốt đêm qua Kiêu Vương bận có hồi phủ, mình ngủ yên tĩnh, nhưng bụng dưới cứ đau ĩ khiến nàng ngủ ngon.



      giờ, được Kiêu Vương nghiêng người ôm vào lòng, bụng dưới cũng được ủ ấm, chỉ chốc lát mí mắt nặng trĩu, cả người nhũn ra ngủ say...



      Hôm sau, trời tờ mờ sáng, lúc nàng còn mơ màng nghe thấy tiếng Kiêu Vương thức dậy, lại nghe thấy với Bảo Châu sai quản phụ trách mua nguyên liệu mua nhiều thảo dược tương tự như ích mẫu chút, nấu thang thuốc cho Trắc phi, nếu có việc gì, đừng để cho Trắc phi xuống giường, cũng cho phép vào phòng bếp loay hoay mấy thứ canh lạnh nước lạnh...



      Phi Yến vẫn muốn dậy làm tròn trách nhiệm hiền thiếp, nhưng mất máu quá nhiều khiến đầu óc mê man càng thêm buồn ngủ, chỉ nghiêng đầu lại ngủ mất.



      Chờ đến khi nàng mở mắt, ngoài cửa sổ sáng hẳn.



      Miễn cưỡng thức dậy, tắm rửa, rồi thay vải trắng, rửa mặt chải tóc rồi ăn sáng. Tuy Bảo Châu năm lần bảy lượt khuyên nàng nên lên giường ngủ thêm lúc, nhưng thức dậy, sao có thể ngủ nữa? Đành thức dậy dạo chút.



      ra ngoài sân, Phi Yến giật mình, toàn bộ ghế trong đại sảnh gần như biến mất hết, chỉ còn mỗi chiếc ghế chủ vị oai phong lẫm liệt ở đấy, qua mấy gian phòng tiếp theo cũng đều như thế, hệt như lúc mới dọn vào.



      Xem ra "bán cũng kha khá" hôm qua Ngụy tổng quản đúng là , thương thay những quan to hiển hách, cũng biết mua được mấy món bảo vật, trong nhà biết có còn chỗ để hay ?



      Trưa, Kiêu Vương vẫn chưa về, nghe Ngụy tổng quản , mua rất nhiều củi gỗ về, mở cả lò rèn, chuẩn bị rèn những đồ dụng cần thiết cho ruộng muối, cả ngày hôm nay Kiêu Vương phải ở lại ruộng muối.



      Phi Yến có việc gì để làm, phân phó Bảo Châu tiệm sách phố quận, mua ít tiểu chí nơi đây và sách mới xuất bản.



      Trong đó, quyển "Hoài Nam thông sử" do Ngũ Hòe tiên sinh viết khá thú vị, giới thiệu về vùng đất, dân tình, cảnh đẹp và đặc sản Hoài Nam rất chi tiết. Thâm chí còn ghi cả con cá thu hôm qua ăn nữa, ra cách chế biến tốt nhất đúng là hấp, mình làm bừa, cũng tính là uổng phí của trời.



      Trong quyển sách, chương về làm muối chiếm nhiều trang nhất, Phi Yến xem từng trang từng trang, đột nhiên giật mình, nghĩ đến mấu chốt cực kì quan trọng...



      Nàng ngồi bật dậy, ngẫm nghĩ chút, gọi tì nữ mới mua ở ngoài phòng chờ sai bảo vào.



      Tì nữ này tên Thanh Hạnh, là người bản xứ Hoài Nam, trong lúc vô tình Phi Yến nghe thấy nàng ấy và Bảo Châu trò chuyện, nàng ấy có phụ thân nàng ấy từng làm nhân công ở ruộng muối.



      Trước đây luôn ở ngoài phòng chờ sai bảo, nay thấy Trắc phi đột ngột gọi nàng vào phòng, nhất thời có chút hốt hoảng trong lòng, thấp thỏm thi lễ, quỳ đất chờ chủ nhân ra lệnh.
      bogani, Hòa Yên Linh, Thanhbliss36 others thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Mong có chuong thuong xuyên
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    5. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 57

      Edit: tiểu Viên



      Thấy Thanh Hạnh thận trọng lo sợ, Phi Yến cầm kim chỉ lên, vừa thêu thùa vừa nhàng hỏi tình cảnh trong nhà nàng ấy, Thanh Hạnh trả lời từng câu. Đến khi nhắc đến người phụ thân từng làm muối của nàng ấy, Phi Yến lại hỏi: "Lúc phụ thân ngươi còn ở ruộng muối, năm bốn mùa đều bận đến về nhà à?"



      Thanh Hạnh đáp: "Xuân hạ là bận nhất, vào đông, có thể nhàn rỗi hơn, nếu có sương giá triệt để ở nhà nghỉ ngơi."



      xong câu này, Thanh Hạnh lén ngẩng đầu nhìn, thấy kim chỉ trong tay Phi Yến đột nhiên dừng lại.



      "Um, vậy mùa đông Hoài Nam thường có sương giá ?"



      Thanh Hạnh suy nghĩ chút : "Thời tiết thất thường, rất khó , nhưng mùa đông Hoài Nam có trời mây nhiều, nếu rơi sương giá nhiều ngày sau vẫn tan, ngay cả tay chân cũng lạnh đến nứt da..."



      Quả nhiên là vậy, Phi Yến than thở trong lòng: lúc nãy thấy cuốn "Hoài Nam thông sử" viết về mùa đông năm xưa đột nhiên có sương giá, hủy hoại vô số đồng muối, làm cho mất mùa thất thu...



      Nghĩ đến đây, Phi Yến ngước nhìn trời ngoài sân, lúc này mặt trời tỏa nắng, chỉ mong ông trời vẫn mãi như vậy, nếu ngày tháng Vương phủ túng quẫn càng họa vô đơn chí [1]. Bây giờ mình cũng cần thiết mở lời nhắc nhở nữa, đến nay ruộng muối sớm làm xong, lúc này mà , chẳng giúp gì được, nếu có biện pháp giải quyết vấn đề, ra chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.


      [1] họa vô đơn chí: khó khăn, nguy hiểm, tai vạ đến riêng lẻ.



      Mấy năm ở Bạch Lộ Sơn, Phi Yến hoàn toàn hiểu được, cho cùng, nam nhân vẫn muốn nữ tử quanh quẩn trong hậu viện. Nam nhân làm việc, nữ tử tốt nhất ít xen lời vào.



      Nhưng khi xưa nàng lại hiểu điều này, luôn dóc hết khả năng mà làm, đâu đâu cũng khuyên can lo nghĩ cho Phàn Cảnh, mấy năm đầu, Phàn Cảnh còn sao nghe nấy. Nhưng dần dần, khi thế lực Bạch Lộ Sơn mỗi lúc mỗi lớn mạnh hùng hậu, thời gian Phàn Cảnh tìm mình nghị càng ít... Mỗi lần mình đề cập đến công , cố tránh né sang chuyện khác.



      Khi mới tan nát cõi lòng rời khỏi Bạch Lộ Sơn, nàng chỉ nghĩ nguyên nhân là do Phàn Cảnh thay lòng đổi dạ, giờ ngẫm nghĩ cặn kẽ, thử hỏi thế gian có nam tử nào sau khi phong vương bái tướng có thể cho phép người xung quanh mình dựa nữ nhân mới có được công danh nghiệp?



      Tuy Gia Cát thư sinh lập được chiến công nhưng trong mắt người đời '' cũng chỉ là nam tử trí tuệ, bí như thần long thấy đầu thấy đuôi mà thôi! Mà giữa Bạch Lộ Sơn non xanh nước biếc, nữ tử Uất Trì Phi Yến chưa bao giờ tồn tại...



      Mấy hôm nay, gần như Kiêu Vương có hồi phủ. Trường kì đóng quân ở đồng muối, có chút cảm giác đúng chuyên ngành. Nhưng Kiêu Vương là người nếu quyết định làm việc nào đó phải làm hoàn hảo.



      Đột ngột nhảy vào, nhất thời có manh mối, Kiêu Vương lệnh cho Ngụy tổng quản mời những thợ muối giàu kinh nghiệm, cần phải trong thời gian ngắn đưa đồng muối hoạt động trở lại.



      Việc này lẽ ra Ngụy tổng quản chỉ cần phân phó mấy quản là được, nhưng lão sợ hạ nhân làm việc đủ tận tâm, phá hỏng chuyện lớn của Kiêu Vương, nên dẫn vài thị vệ theo mình tìm thợ muối nghe ngóng, nhanh chóng mời mấy thợ muối già dặn lớn tuổi về. Mấy thợ lâu năm này cả đời điều làm việc đồng muối, là các lão tổ tông, đồ nhi đồ tôn cả đống lớn, cũng nhanh chóng chọn ra nhóm người khôn khéo được việc.



      Kiêu Vương vừa đến Hoài Nam, tuy thân phận cao quý ai sánh bằng, nhưng muốn tiền có tiền, muốn người có người, mặc dù có lòng với Hoài Nam cũng có sức nhúng tay. Đồng muối là bước cờ đầu tiên nhúng tay vào Hoài Nam, thành bại ảnh hưởng đến tiến độ kế hoạch nắm bắt Hoài Nam của , thế nên rất coi trọng đồng muối, đích thân gặp những thợ muối già dặn.



      Các thợ muối nào gặp qua người tôn quý như thế? Sợ đến chỉ có thể cúi đầu quỳ xuống, bất kể Kiêu Vương gì cũng đều gật đầu vâng dạ.



      Kiêu Vương cũng khá hào phóng nên tiền công của bọn họ rất cao, làm tốt cuối năm còn được thưởng thêm. Những thợ muối lâu có việc làm, mỗi người đều có khó khăn riêng, lần này làm việc cho Nhị hoàng tử, ai ai cũng vui mừng, tràn đầy hăng hái, đến mấy ngày, đồng muối mới được xây xong, dẫn nước vào, làm ao kết tinh.



      Từ lúc bắt đầu xây dựng, hầu hết mọi thời gian Kiêu Vương đều ở đồng muối. Thấy đồng muối được xây thuận lợi suông sẻ, ruộng muối được đổ đầy nước biển, Kiêu Vương gọi mấy thợ già dặn đến hỏi khi nào có thể cho ra muối, có thể được bao nhiêu. Mấy thợ già dặn quỳ đất, cúi đầu : "Nước còn lại nửa đổ muối kết tinh vào, đợi nước dần dần cạn, muối xuất . Mùa hạ mười ngày có thể có được muối, giờ trời hơi lạnh, mười lăm ngày sau có thể cho ra muối."



      Kiêu Vương vui mừng trong lòng, lệnh cho thưởng thêm cơm thêm thức ăn cho toàn bộ thợ muối, lúc này mới hồi Vương phủ. Sau đó mỗi ngày Kiêu Vương đều đến đồng muối tuần tra, mười ngày sau nước trong ao kết tinh ngừng giảm bớt, dần dần bắt đầu xuất ít hạt muối màu trắng, qua mấy ngày, cuối cùng ruộng muối cũng cho ra mẻ muối thô đầu tiên, tiếp tục gia công, lại chưng cất thêm lầm, muối tinh chậm rãi ra lò. Kiêu Vương vô cùng vui mừng. Sau đó mỗi ngày đồng muối đều cho ra muối.



      Nhưng ngày vui chóng tàn, vài ngày tiếp theo mưa thu kéo đến, nhiệt độ giảm, đầu tiên ruộng muối ra ít muối hơn, bây giờ hoàn toàn ra được muối. Kiêu Vương vội vàng triệu thợ già dặn hỏi, mấy thợ già dặn nơm nớp lo sợ quỳ xuống thưa: "Mới có mưa, vừa ẩm vừa lạnh, nên thể sản xuất ra muối, đợi khi thời tiết khô ráo cho ra muối."



      Kiêu Vương cau mày, : "Thế chẳng lẽ ít mưa cũng có muối?"



      Thợ muối liếm môi, cố lấy can đảm : "Khơi bẩm lão gia, hai mùa thu đông ít nắng, sản xuất ra bao nhiêu muối, vả lại thời tiết thế này vẫn còn may, nếu có sương giá sợ là đồng muối bị hủy hoàn toàn..."



      Ánh mắt Kiêu Vương lạnh lẽo, nhìn thợ muối : "Nhưng Bản Vương xem sổ sách trước kia của đồng muối, hai mùa thu đông thương muối cũng bán được muối như thường, hơn nữa số lượng cũng giảm."



      Thợ muối cúi đầu, run rẩy : "Hồi trước muối lão đông gia (ông chủ cũ) bán vào mùa thu đông đa phần đều là muối phơi hồi xuân hạ. Mùa xuân hạ sản xuất được nhiều muối, các lão gia đồng muối trước đây đều phân chia số lượng muối để bán cho mỗi mùa khác nhau, mùa ra nhiều muối bán ít, trái mùa bán nhiều, làm như thế vừa có thể bán giá cao, vừa có thể đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt."



      Tính toán của thương nhân này hay, nhưng Kiêu Vương lại có cảm giác bị đám sổ sách này lừa gạt. Chọn đúng ngay mùa sản xuất ít muối nhất khởi công, dù là kẻ bụng dạ thâm sâu, bước đồng muối đầu tiên này phạm phải sai lầm trí mạng.



      Kiêu Vương cẩn thận dò hỏi, phải chỉ có thể nghe theo ý trời, hoàn toàn có cách nào đảm bảo mùa thu đông ra muối như bình thường, bảo mấy thợ muối lui, rồi quanh đồng muối hai vòng, trong lòng vô cùng buồn phiền. chỉ mong có muối để nuôi quân, lại ngờ vừa bắt đầu lâu bị ông trời triệt hết đường. Càng tệ hại hơn là, tiền từ buổi "bán báu vật" phần sung vào quân lương, còn lại hầu như đều ném vào đồng muối, mà giờ đám người ở ruộng muối đều há họng chờ cơm, nếu thất hứa, thể trả công cho thợ đúng hạn, vậy sau này ai dám đến phủ Kiêu Vương làm việc nữa? Danh tiếng Nhị điện hạ trong lòng bách dân hư thối hoàn toàn... Nhưng giờ muốn tìm đường khác để chạy cũng còn tiền nữa.



      Hồi Vương phủ, Kiêu Vương đến phòng Trắc phi như lúc trước mà thư phòng, đèn trong thư phòng đến nửa đêm mới tắt.



      Trạch viên của Phi Yến cách thư phòng xa, chỉ cách nhau hồ nước, xuyên qua song cửa liền có thể thấy ánh đèn hiu hắt, thu hồi ánh mắt, Phi Yến cầm lược ơ thờ chải tóc lúc, có lẽ Kiêu Vương phát vấn đề của đồng muối, giờ chắc rất buồn phiền.



      Cũng bởi do buổi "bán hàn từ thiện" vơ vét quá đáng, tuy giải quyết được lửa sém lông mà, nhưng đắc tội với cả đám quyền quý Hoài Nam, khi mới bắt đầu trùng tu đồng muối, những người hiểu biết kinh doanh ngành muối kia, ai đến nhắc nhở Kiêu Vương.



      Giờ đây chắc bọn cường hào ác bá duỗi dài cổ chờ phủ Kiêu Vương làm trò cười!



      Kiêu Vương vừa mất thế, những thân tín theo cũng phải chịu liên lụy. Phi Yến nhớ đến bức thư mấy hôm trước, thư do Kính Nhu viết, trong thư nhắc đến Hiền Ca trượt kì thi mùa thu lần này, đầu bảng hình như là ngoại chất thân thích của Thẩm gia, đối với kết quả như vậy, ra Phi Yến sớm chuẩn bị sẵn, vốn mong rằng trường thi có chút công chính liêm minh, nay xem ra nội bộ cũng mưu kế trùng trùng, đáng đâm đầu vào. Ban đầu nàng cũng chỉ muốn Hiền Ca đọc chút sách thánh hiền, đừng trở nên ngu dốt... Quan trường kia đậu thôi... Nhưng mà xem ra, e rằng biểu đệ nhà cữu cữu cũng có hi vọng với kì thi mùa xuân rồi...



      Ngồi trước gương lúc, Phi Yến đứng dậy về giường, hạ rèm che lại ánh đèn từ thư phòng chiếu tới, Phi Yến nhắm mới, mình người ngủ thiếp .



      Vốn nghĩ rằng Kiêu Vương phải bế quan suy nghĩ kế sách, nhưng sáng sớm hôm sau, Bảo Châu lại vui mừng ôm bộ áo tơi nón lá [3] nhắn vào.


      [3] áo tơi nón lá dùng để che mưa.



      "Trắc vương phi, người mau dậy chuẩn bị , Kiêu Vương lệnh cho sai vặt đến truyền lời, bảo rằng trưa dẫn Trắc phi Kim Thủy câu cá, đích thân câu vài con cá thu mang về."



      Trong lòng Phi Yến rất sửng sốt: vị này khoan thai chậm rãi, đêm ngủ là để nghĩ về câu giải trí?



      Trong kinh thành Kiêu Vương có sở thích câu cá bên bờ sông, đứng ở mũi thuyền thấy bọt nước đập tung tóe vào thuyền, trong lòng rất dễ chịu, do khoang thuyền rộng rãi, sắp xếp bên trong cũng rất thoải mái, thậm chí có cả chậu than sưởi ấm, biết Phi Yến sợ lạnh, nên bảo nàng ở trong khoang thuyền, đừng ra đón gió lạnh



      Thuyền chạy thẳng đến nơi, thả neo dừng lại, Bảo Châu mới dìu Phi Yến ra ngoài khoang thuyền.



      Lúc này thuyền dừng dưới núi Long Sơn, dưới núi xanh, sóng nước dập dềnh, sông Kim Thủy chảy ngang cũng yên ả hơn nhiều, cá bơi thành đàn, ven hồ liễu xanh rủ cành, cánh rừng thông liễu xanh tươi xào xạc trong gió như gợn sóng.



      Đứng ở đầu thuyền liền có thể thấy thủy động sâu hút, đấy là nơi cá thu sinh sống.



      Bởi gần đây thường hay mưa, mật nước cũng dâng lên ít nên gian trong động cũng có nhiều, thích hợp ở lâu. Kiêu Vương xuống thuyền , Vương phủ có vài nô bộc câu cá giỏi theo trợ giúp, quăng lưới trong thủy động rồi ra, ở đầu thuyền thả câu.



      Kiêu Vương cởi vớ và giày, chân trần ngồi ở đầu thuyền, tay nắm bầu rượu bằng ngọc, tay giữ cần câu, nghiêng đầu hỏi Phi Yến bên cạnh: " bầu rượu, cần câu, thế gian có kẻ mong cầu như ông?"



      Bài thơ "ngư phủ kì" này của Lý hầu chủ thời Nam Đường vì để tỏ lòng với Thái tử ca ca rằng mình có dã tâm xưng đế, chỉ lòng hướng đến cuộc sống ung dung điền viên của ngư dân, mà cố ý viết ra. Mong rằng huynh trưởng có thể giảm cảnh giác, miễn cho làm hại bản thân.



      Sóng lăn tăn tựa muôn trùng tuyết
      Đào mận xuân la liệt bên nhau
      bầu rượu, cần câu
      Thế gian có kẻ mong cầu như ông.


      (Ngư phủ kì 1 - tác giả: Lý Dục - dịch thơ: Nguyễn Minh)



      Đáng tiếc lúc này Thái tử huynh trưởng của Kiêu Vương bên cạnh, tấm lòng thành này chỉ có thể uổng phí ở nơi non xanh nước biếc này, huynh trưởng vẫn ném đá xuống giếng, mỗi tảng đều , đành chỉ có thể cố ngẩng cổ mà làm.



      Phi Yến cầm chiếc khăn, vươn cổ tay trắng noãn vắt góc áo thấm nước của , : "Trời lạnh thế này, lại còn rất ẩm ướt, Điện hạ vẫn nên khoác thêm áo tơi lên !"



      Kiêu Vương để tâm xua tay: " sao, Bản Vương nóng trong người, thế này trái lại mát mẻ hơn nhiều."



      Phi Yến biết trong lòng có ngọn lửa, cả người mới khô nóng như thế, buổi sáng lúc ra khỏi phủ, liền thấy khóe miệng chỉ trong đêm nổi lên mụt nước to, chắc vừa dùng kim làm bể, tuy thoa thuốc, nhưng vảy vẫn chưa khô hoàn toàn. Mà hành động năng của vẫn giống ngày thường, nhìn ra chút manh mối nào, vẫn bình tĩnh ung dung.



      lâu sau, cần câu của Kiêu Vương rung lên liên tục, liên tiếp câu được mấy con cá lớn.



      Bữa trưa hôm nãy cũng được chuẩn bị thuyền. Đầu bếp theo lên thuyền, tay chân nhanh nhẹn rửa sạch cá rồi cạo vảy, thả xuống mâm sắt có nước sốt, chiên với lửa , thỉnh thoảng trở mình cá lại để hai mặt đều được chiên đều. Buồng khoang chật hẹp, Phi Yến cũng có chỗ để , đành xem đầu bếp chiên cá. lâu sau, nước sốt sôi ùng ục, mùi nước sốt và mùi thơm của cá tỏa ra, ngừng xông vào mũi.



      Mấy nô bộc xung quang thầm hít sâu vào hơi, lén nhìn phòng bếp, ngạc nhiên phát Trắc phi như nữ tử chưa thấy qua chuyện đời vậy, mắt nhìn con cá say sưa đến xuất thần.



      Đầu bếp chiên cá xong, liền để mâm cá vừa chiên xong lên bàn tròn thuyền lớn, cá kia cả thân dính sương muối, đến khi Kiêu Vương ngồi xếp bằng đệm tròn, lập tức bắt đầu bữa cơm trưa chiếc thuyền phong nhã.



      Nhưng vừa nâng đũa, phất Phi Yến vẫn còn ngẩn người, cặp mắt mê ly vô cùng đáng , biết lại đến nơi thần tiên nào.



      Đành mở miệng : "Yến Nhi nghĩ gì thế? Sao ăn?"



      Phi Yến giật mình hồi hồn, mở miệng : "... có gì, chỉ là hơi mệt."



      Kiêu Vương tin, cho rằng Phi Yến có tâm , ngẫm nghĩ rồi mở miệng : "Chuyện của Hiền Ca Nhi, chớ để trong lòng, Bản Vương tính cả rồi, tuy rằng đệ ấy qua kì thi hương, nhưng đại trượng phu phải chỉ có mỗi con đường hoa sơn, cho dù thi đậu, cũng có thể đường tắt khác. Doãn phủ Hoa Nam là tham của Bản Vương hồi trước, Bản Vương viết thư cho , để cho Uất Trì Kính Hiền đến phủ Hoa Nam rèn luyện vài năm, đấy là kho thóc trung nguyên, rất nhiều việc để làm, để bọn thiếu niên đến đó rèn luyện vài năm, tiếp xúc chút công văn án thư, cũng như hiểu chút dân sinh, biết cách ứng phó đối nhân, dù sao cũng hơn đọc mấy cuốn sách vật chết kia, nếu đệ ấy là nhân tài, sau này tự nhiên có đường rộng thênh thang để đệ ấy ."



      Nghe thế Phi Yến vô cùng sửng sốt, nàng vốn ngờ dù ở trong tình cảnh dầu sôi như thê Kiêu Vương vẫn nghĩ đến chuyện của đường đệ nàng...



      Kiêu Vương thấy Phi Yến ngạc nhiên vô cùng, liền đưa tay nhéo mũi nàng: "Sao đây? Lại trách Kiêu Vương hả? Biết nàng thương đệ đệ, sao Bản Vương có thể để tâm? Nếu chút lời gửi gắm, Kính Hiền cũng có thể qua kì thi hương, có điều đệ ấy còn trẻ, hiểu hiểm bên trong, tuổi trẻ đắc chí cũng phải chuyện tốt gì, từ tiểu lại [4] lên, tốt hơn rất nhiều..."


      [4] tiểu lại: chức quan thấp nhất.



      Phi Yến hít sâu hơi, chậm rãi mở miệng: "Sao thiếp lại trách Điện hạ, Điện hạ còn suy nghĩ chu đáo hơn người làm tỷ tỷ như thiếp, chẳng qua đột nhiên nhớ tới, sản xuất muối cũng phải chỉ mỗi con đường hoa sơn, nếu phơi nắng được, sao thử chưng cất muối?"
      Last edited: 18/12/16
      bogani, Viclu520, Hòa Yên Linh41 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :