1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Sao mà kiêu vương đáng thế
      quá thôi
      Thank nàng nha
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 54

      Edit: tiểu Viên


      Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Kiêu Vương thức dậy, lại giống như ngày trước mặc cho Phi Yến tiếp tục ngủ say, lần này lay mạnh gọi giai nhân cuộn mình sâu trong chăn gấm. Phi Yến miễn cưỡng mở đôi mắt mờ mịt, thấy Kiêu Vương cúi người xoay lưng lại với nàng: "Thường ngày trong phủ nàng cũng nhàn rỗi, hôm nay nàng tuần ruộng muối gần biển với ta."



      Phi Yến cố gắng vùi mặt vào gối, rầu rĩ : "Đấy vốn là trách nhiệm của Điện hạ, thiếp là phụ nhân trong nhà, đến đó làm gì?"



      Nhưng Kiêu Vương quyết định sao có thể cho phép người khác thay đổi, lập tức dứt khoát kéo nàng dậy, rửa mặt chải tóc thu dọn xong xuôi, dùng xong điểm tâm rồi chuẩn bị ra khỏi phủ.



      Đến khi gần đến cửa phủ, Ngụy tổng quản cầm sổ sách đến xin tiền: "Điện hạ, bên kinh thành gửi thư đến, đường bộ gặp phải hồng thủy (lũ lụt), đường thủy suông sẻ, vật tư kinh thành bổ sung tạm thời thể đưa đến. Do vận chuyển bằng đường bộ, lại thêm đạo tặc khắp nơi, chỉ có thể đợi đến đầu xuân năm sau mới có thể đưa tới. Nô tài tính tính lại, vì Vương phủ phải thêm vài nô bộc nha hoàn cho phòng bếp, nội viện, chuồng ngựa v..v..., nên tiền công phải chi trả rất nhiều, nay trong phủ tiền bạc dư dả. Điện hạ xem, phải làm thế nào bây giờ?"



      Cảm thấy cái lão này càng lúc càng có tầm nhìn mới sáng sớm đến ủ rũ, Kiêu Vương trầm mặt phất tay áo, ý bảo sau này hãy tiếp, dẫn Phi Yến lên xe ngựa.



      Lên xe ngựa, chỉ còn lại hai người, Kiêu Vương xoa huyệt thái dương : "Tuân theo thánh ý tiết kiệm của Phụ Vương, đại ca ta cắt giảm bổng lộc các quan viên cùng phe phái. Lại đề ra chính sách, tiết kiệm được khoảng lớn. Phụ Vương long nhan vui mừng lập tức phê duyệt, bút son vung lên, ân chuẩn. Mà ta và lão Tam đứng đầu mũi sào, làm gương mẫu cho chính sách mới. Vì vậy, cái lão kia phải tự nhiên khóc than, xoay sở ra tiền..."



      Lúc này Phi Yến mới nhớ ra mấy ngày nay chuyện Ngụy tổng quản xin nàng chỉ thị, đều xoay quanh tiền bạc. Nay, qua lời Kiêu Vương vừa , đột nhiên bừng tỉnh. Nàng biết mùa đông ở Hoài Nam vốn lạnh lẽo gì sánh bằng, nhưng ngờ lạnh đến mức ngay cả tiền túi cũng sắp đóng băng.



      Nghĩ vậy, Phi Yến đột nhiên thở dài, Kiêu Vương như cười như , nhìn nàng hỏi: "Sao thế?"



      Giọng điệu thản nhiên, Phi Yến : "Vốn hi vọng gả cho nhà giàu, lúc xuất giá chuẩn bị hộp tiền để lén tích riêng, đợi nhận sủng ái chứa những thứ Điện hạ ban thưởng, cần phải trải qua cuộc sống chạy qua chạy lại tiệm cầm đồ nữa... ngờ, quý phủ của Nhị Hoàng tử đương triều, cũng nghèo đến kêu leng keng, thiếp nhớ lời hôm qua Điện hạ , bây giờ hiểu rồi, chắc là muốn thiếp lo công việc cầm cố thế chấp mưu sinh trong phủ? Nếu là thế, thiếp có chút kinh nghiệm, có thể làm chủ được."



      Kiêu Vương cầm hai viên hạnh đào bằng ngọc, ngón tay chuyển động nhanh nhẹn, khiến chúng va đạp kêu leng keng, nhìn Trắc phi của mình đầy sâu xa, quả nhiên rất lanh lợi đáng , sao lại nhìn mãi đủ thế này?



      Phi Yến lười nhìn Kiêu Vương tính tình quái gở này, quay đầu, nhìn bên ngoài xe.



      Dọc đường, xe ngựa chạy băng băng con đường thôn quê bùn lầy, Phi Yến nhìn ra ngoài, phát dọc đường ngoại thành gần biển hoang tàn vắng vẻ, ra rất nhiều ruộng muối to .



      nay chiến loạn và hải tặc hoành hành, những ruộng muối này đều bị bỏ hoang, mà những ruộng đất bị muối xâm nhập qua cũng khó có thể trồng được hoa mầu. Vương phủ thiếu ngân lượng, cuộc sống sau này cần phải eo hẹp hơn, người dân nơi này, nhất là nông dân làm muối, mất công việc mưu sinh, lại thể trồng trọt, phải dựa vào gì để sống đây?



      Cuối cùng cũng đến ruộng muối lớn nhất, vì mang theo rất nhiều thị vệ của Vương phủ, lác đác vài nông dân làm muối xa xa thấy xe ngựa tới, sợ đến ném cây cào muối cán dài, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. May mà tay chân Tiêu Thanh nhanh nhạy, kịp thời bắt lại hai người già chậm chạp, đưa bọn họ tới trước mặt Kiêu Vương.



      Kiêu Vương lễ độ hỏi thăm hai người già này: "Những ruộng muối lâu năm, lúc Thánh Hoàng còn sống bắt đầu phơi nắng làm muối, vì sao bây giờ lại đìu hiu đến thế?"



      Lúc nãy cho rằng vì bị quan - phỉ quấy rầy, phải đòi tiền thuế, cũng là đến đánh người, vô cùng sợ hãi, nông dân muối theo quán tính mà bỏ chạy, giờ thấy thái độ Kiêu Vương ôn hòa, cả người cao quý, nào giống mấy tên côn đồ chứ, giống đến gây phiền phức cho mình, mới dè dặt nơm nớp đáp: "Vị lão gia đây có điều biết, ruộng muối ở đây của chúng ta vốn hết sức thịnh vượng, gần biển đều là ruộng muối, có mấy trăm nhà, hàng năm người đến đây làm công phơi muối chẳng đếm xuể.



      Mấy năm trước có chiến tranh, sinh ý nơi đây có chút tốt, nhưng vẫn có thể chống đỡ. Sau khi binh đao kết thúc lâu, chẳng biết đám hải tặc từ đâu mà đến, chặn đường vận chuyển của chúng ta, cho chúng ta bán muối ra ngoại, còn làm nổ mười mấy chiếc thuyền chở muối. Đại lão gia của đồng muối phái người hối lộ, nhưng người phái đều bị giết. Quan phủ cũng diệt trừ vài lần, mấy lần trước tìm được, sau cùng có lần tìm được nhưng đại bại mà về, sau đó quan phủ cũng xen vào nữa. Đại lão gia thấy bán muối được, đều buông tay, Nam Lộc Vương cũng phải người sửa sang vài lần, cũng giải quyết được gì, thế là từ từ nơi này biến thành như vậy.



      Nếu phải thôn chúng ta sắp làm thu tế, cần muối để ướp rau, mấy lão ca như chúng ta cũng đến ruộng muối này, nếu gặp phải hải tặc... chắc còn mạng!"



      xong lời cuối, vẻ mặt sợ sệt kia giống giả vờ.



      Kiêu Vương lệnh thị vệ cho hai người già vài lượng bạc, lại hỏi chi tiết thôn xóm bọn họ ở, mới thả hai người gia tràn ngập vui mừng. Rồi dẫn Phi Yến vòng vòng quanh vùng biển cạn vắng vẻ lúc lâu, giày thêu Phi Yến mang bờ ruộng muối ẩm ướt chứa đầy nước muối, rất khó chịu.



      Kiêu Vương cúi đầu trông thấy, bế Phi Yến lên, đặt nàng ngồi lên tảng đá to đồng, cởi chiếc giày ẩm ướt của nàng xuống, rồi đến đôi vớ, sau đó lấy khăn lau mô hồi bên hông mình xuống lau bàn chân nàng. Chẳng biết vì sao, Phi Yến luôn như vậy, lúc lơ đãng làm những chuyện nam nhi nên làm cách đương nhiên như thế.



      Nhưng những lúc thế này, Phi Yến đều cảm thấy cả người được tư nhiên, trái lại nàng thà rằng Kiêu Vương lạnh lùng chút, có như thế, nàng biết cách ứng phó ra sao...



      "Yến Nhi có biết bây giờ Bản Vương nghĩ gì ?"



      Uất Trì Phi Yến ngồi tảng đá lớn, thu hết cảnh lấp lánh vô tận của ruộng muối vào đáy mặt. Thân ở đây, sao biết ý nghĩ trong lòng chứ? Từng mảng từng mảng phơi lấp lánh ruộng muối đều là bạc, nhưng chỉ có thể mặc từng hạt muối quý giá kết tinh lại dưới mặt trời chói chang. rồi lại như công giả tràng, bị trận mưa cuốn trôi còn mảnh.



      Tuy Phi Yến , nhưng Kiêu Vương lại hiểu, thông minh như nàng sao có thể thể đoán ra tâm trong lòng lúc này của mình? Thế nên tiếp: "Suy cho cùng, Bản Vương vẫn thích cưỡi chiến mã, chinh chiến sa trường hơn, bởi chiến trường đều dựa vào thực lực và trí tuệ, chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra, chỉ cần sĩ khí binh lính trong tay ngươi vẫn còn mạnh mẽ, chiến thắng thoát khỏi tay, nhưng mà thiên hạ hôm nay mới vừa bình ổn, có cao đường [1], phát có chiến tranh nhiễu nhương, nhưng vây cánh phe phái mọc như rừng, dây mơ rễ má, rắc rối phức tạp, rút dây động rừng, thỉnh thoảng lại e ngại ném chuột sợ vỡ bình...


      [1] có cao đường, dưới có thê nhi: còn có cha mẹ già, dưới có vợ trẻ con thơ.



      Đạo lý này, sao Phi Yến hiểu chứ, phụ thân nàng văn thao võ lược như thế, cuối cùng chẳng phải cũng thua trong đấu đá chốn quan trường sao, thua ở đoán ý thánh thượng? Kiêu Vương vậy, kích động suy nghĩ của nàng, nàng khẽ : "Gia phụ thường , nếu khó ra quyết định, lúc ấy hãy lấy chữ 'nghĩa' làm trọng, nhưng nghĩa cũng phân ra lớn . Tề gia tiểu nghĩa, trị quốc đại nghĩa, nếu hiểu thấu đáo câu này, thiên hạ có điều khó lựa chọn nữa..."



      Từ khi gả cho Kiêu Vương, Phi Yến rất ít khi nghiêm trang chuyện với , nhưng hôm nay, đồng muối rộng lớn hoang vu này, có lẽ bị những nông dân muối gầy trơ xương làm xúc động, khiến nàng chợt nhớ đến lúc ban đầu mình dứt khoát lao đến Bạch Lộ Sơn, thầm hứa xây dựng đại nghĩa, quyết tâm cứu bách tính thiên hạ trong dầu sôi lửa bỏng, có chút xúc động, nhanh miệng thốt ra.



      Sau khi xong, nàng tức giật mình, ngậm miệng . Rổt cuộc nàng vừa cái gì?



      Vừa rồi nghe lời kể của nông dân muối, nên biết, đám hải tặc kia cướp tiền cướp của, chỉ phá hủy thuyền muối, chắc chắn là nghe người sai khiến. Mà trước giờ Hoài Nam vẫn nằm trong kiểm soát của triều đình, cho dù nghề muối hưng thịnh Thăm gia quản lý muối ăn Đại Tề cũng chiếm được phân nửa lợi lộc. Nhưng khi đồng muối Hoài Nam bị hủy, như vậy Thẳm gia có thể độc quyền muối ăn toàn bộ nam bắc Đại Tề!



      Câu "Ném chuột sợ vỡ bình" vừa nãy Kiêu Vương ràng có ám chỉ, mà mình lại khuyến khích cậu cháu người ta tương tàn?



      Kiêu Vương nghe nàng xong, híp mắt, nhưng cũng tiếp tục đề tài.



      Mặt trời lên đỉnh đầu mới lên đường về phủ. Phi Yến thấy vẻ mặt Kiêu Vương vô cùng bình tĩnh, cũng biết trong lòng nghĩ gì.



      Dùng xong ngọ thiện ở Vương phủ, lâu sau Ngụy tổng quản vào cẩn thận bẩm báo Đặng Hoài Nhu đích thân gửi thư cho Trắc vương phi, Kiêu Vương nhíu mày: "Đưa ta xem."



      Lấy thư Ngụy tổng quản cung kính trình lên, mở ra xem mớ câu khách sáo, muốn mời Vương phi buổi chiều đến Đặng phủ ngắm hoa. Đồng thời rất nhớ hình ảnh ngày đó, vẻ rực rỡ của Trắc phi ở ngư sinh thu yến, vô cùng lộng lẫy.



      Nếu Hoàng tử bất tỉnh nhân ở bữa tiệc, dựa vào từ ngữ chắt lọc trong thư nghĩ rằng liệu Trắc phi có thừa lúc mình bất tỉnh, mắt mày lại với Nam Lộc Công ? Nếu là vậy, tiểu ** này chắc chắc thể trầm lồng heo...



      Xem ra, tiểu ái phi của chọc giận vị Nam Lộc Công kia rồi, vậy nên mới giở thủ đoạn bỉ ổi như vậy!



      Kiêu Vương cười khẩy, xé bức thư, sau đó với Ngụy tổng quản: "Bảo tên văn thư đến, viết thư hồi đáp, từ chối, Trắc phi nhiễm phong hàn, thích hợp lại, mời phu Nam Lộc Công đến quý phủ của Bản Vương, sẵn tiện khen dung mạo Nam Lộc phu nhân, mũi, miệng, eo, mông, và đôi kim liên (bàn chân) như măng cũng thể thiếu, còn phải khoa trương tường tận khen mùi thơm ngào ngạt người, khiến ba ngày vấn vương..."


      (Viên: này tính kế vợ , này tính kế ,... )



      Ngụy tổng quát toát mô hôi lạnh vâng dạ, liếc trộm Trắc phi uống trà bên cạnh, nét mặt thản nhiên, thầm nghĩ: ối, vị Uất Trì Trắc phi này rộng lượng! Sắp thất sủng rồi, lại có thể chút gấp gáp, Vương Gia sao vậy? Chẳng lẽ câu xưa là đúng? Vợ người khác luôn tốt?



      Ngụy tổng quản lại biết, trong lòng Trắc phi uống trà vừa thầm oán câu xưa -- nam nhân mà làm trò ngu ngốc, dù thiên binh vạn mã, cũng chống đỡ nổi!
      Last edited: 6/10/16
      bogani, Viclu520, Hòa Yên Linh46 others thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Lâu ngày ms gặp lại
      Mong nàng ra chương thường xuyên
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 55

      Edit: tiểu Viên



      Chưa đến mùa đông lạnh giá, mà bạc phủ Kiêu Vương lại hoàn toàn xoay sở ra, Tiết Phong đổi nơi đóng quân đóng ở Hoài Nam, vì thế quân lương bị Thái tử khấu trừ, lý do tự ý đổi nơi đóng quân, hoặc nhanh chóng trở về Giang Nam, hoặc tự giải quyết quân lương.



      Vì muốn tự móc tiền nhà mình ra bù vào, Tiết Phong viết thư cho nữ nhân trong nhà, định bán mấy viện trạch để tạm bù vào quân lương. Sau khi Kiêu Vương nghe được lập tức phái người đuổi theo lấy thư về.



      biết tính tình Tiết Phong phải hạng người tham tiền. Thuộc hạ vượt bao khói lửa gương đao, mua được vài trạch viện dễ, sao có thể vì cùng bảo vệ Hoài Nam, mà để ta mình xuất tiền túi bù vào?



      Nhưng tính tính lại, quân lương phát chậm tháng rồi, lúc này Nam Lộc Công nhìn chằm chằm như hổ đói, lòng quân thể lung lay, bị tiền làm cho ngột ngạt buồn phiền, Kiêu Vương vòng trong Vương phủ trống trải, đột nhiên cảm thấy giống như trở về thời thiếu niên ở Tân Dã, khi đó Phụ Vương cũng bị tiền bạc nuôi gia đình làm ngột ngạt khó chịu đến giở hết các trò bịp bợm, xung quanh đều chấp tay gật đầu.



      Cũng ngờ đến, nay mình là Hoàng tử tôn quý, lại bị tiền chèn ép đến mức này.



      đến đại ca ác ý với mình, nhưng Phụ Hoàng thể , thế mà cũng khoanh tay đứng nhìn, đúng là muốn đổ hết mọi thành bại ở Hoài Nam lên mình ....



      Kiêu Vương cười khẩy, nhìn đồ đạc Nam Lộc Công vừa đưa tới, đột nhiên nhớ đến lí do trốn tránh trách nhiệm của Phi Yến -- "Cầm cố", đột nhiên thông suốt sáng tỏ, lập tức gọi Ngụy tổng quản lại bảo: "Chọn những cái được được, chuẩn bị thế chấp!"



      Ngụy tổng quản vừa nghe, lập tức choáng mặt mày, lão vốn là quản trong phủ Bát hoàng tử tiền triều, nhưng vì người khác vu khống tai chân sạch (trộm đồ của chủ nhân) nên bị đày Tân Dã, sau đó vì cơ duyên xảo hợp được Kiêu Vương cứu, nên làm việc cho .



      Bát hoàng tử tiền triều có tiếng xa hoa lãng phí, ăn mặc chi tiêu trong phủ thứ nào tinh tế, cũng tạo nên Ngụy tổng quản tầm thưởng thức phi phàm, lão tự khoe rằng cuộc đời từng trải của mình, những tên khỉ con tiến cung sau này, tầm nhìn còn thiển cận thể sánh bằng, vì muốn báo đại ơn của Kiêu Vương, cũng vì muốn rửa sạch nỗi oan – tay chân sạch , nửa đời sau phải kiếm lại danh tiếng "Nô tài trung nghĩa" về, chỉ khi khố phòng của chủ tử dư dã, gia trạch xa hoa, mặt mũi Ngụy tổng quản lão mới vẻ vang.



      Giống thần giữ của vậy, có vào ra, vất vả kinh doanh mấy năm, chủ tử nhà mình lại tới mức phải sống ngày tháng cầm đồ, Ngụy tổng quản nghe xong câu này, mặt già lập tức giàn giụa, khóc thành tiếng: "Điện hạ, tuyệt đối thể! Vào hiệu cầm đồ, chúng ta... Mặt mũi phủ Kiêu Vương chúng ta còn nữa sao?"



      Hiển nhiên Kiêu Vương có tâm tình như nô tài mình, lạnh mặt phất tay: "Ai ngươi hiệu cầm đồ? Hiệu cầm đó cửa ta có thể xuất ra nhiều vàng bạc thế sao? ! Làm mấy tấm thiệp cho Bản Vương, Bản Vương muốn mở tiệc đãi khách!"



      Có thể uống chén rượu của Kiêu Vương, chắc chắc phải thứ dân bách tính.



      Thiệp mời nhiều như tuyết rơi, hương thân quan lại có tiếng ở sáu quận Hoài Nam đều đến phủ Kiêu Vương dự tiệc.



      Lí do mà người chen kẻ lấn như vậy, là bởi danh tiếng người trong thiệp khiến người ta vô cùng tò mò. Cũng biết Kiêu Vương mời họ vào phủ, là muốn thưởng thức bảo bối dạng gì. Cũng có người có lòng hiếu kì, nhất là mấy kẻ có quan hệ thân thiết với Nam Lộc Công càn kiêng dè hơn, khước từ bảo bị ốm, khéo léo từ chối.



      Nhưng trước hôm mở tiệc ngày, hễ là người mượn cớ khước từ đều có nhóm binh sĩ vừa đông vừa dũng mãnh đứng trước cửa lớn, mà nhóm binh sĩ còn khiêng theo cái băng-ca, người dẫn đầu truyền khẩu dụ Nhị điện hạ: "Dù bệnh đến hơi thở mong manh, cũng phải trút hơi thở cuối cùng trong quý phủ Kiêu Vương!"



      Ngang tàng thế này, ai dám chống đối nữa? Sau cùng người đến phủ Kiêu Vương, danh sách thiếu ai.



      Mà những quan viên thân sĩ ôm lòng thưởng bảo vật đến phủ Kiêu Vương cũng dần phát mình bị lừa. đến bảo vật gì, chỉ riêng nước trà để uống chẳng ra sao. Lá trà trôi lềnh bềnh trong chén rốt cuộc là lá gì vậy, nó lạt đến mức có mùi vị gì, cành trà vào trong miệng liều mạng chui, khẽ răng lớn chút liền bị nghẽn đến nước còn lọt qua.



      Còn khi mở tiệc, mấy hương thân quan viên vốn quen ăn cá thịt ai ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy cháo gạo lức loãng [1] lại có thể bày lên bàn, ngoài ra còn có rau vụn chiên thành bánh.


      [1] gạo lức là gạo chưa được xay kỹ.



      Kiêu Vương ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt như thường, bắt chuyện với tân khách: "Chư vị cần khách sáo giữ lễ, trái lại nên ăn nhiều vào vui vẻ hưởng dụng." xong liền nâng đũa lên gấp bánh chiên.



      Mấy người khác thấy Kiêu Vương động đũa, đương nhiên cũng tiếp tục thoái khác, đều gắp miếng bánh chiên, vừa ăn ngụm, đau khổ đến muốn phun ra, dùng gia vị gì vậy? Vừa mặn vừa thô ráp thế này khó mà cho vào miệng.



      Kiêu Vương nâng chén rượu lên, hơi nhấp miếng, cười : "Sao vậy? Tay nghề của đầu bếp trong Vương phủ làm hợp khẩu vị chư vị? Những nguyên liệu này đều là thức ăn ngay ba bữa của người dân Hoài Nam, gia vị thêm vào cũng vậy, cũng là muối biển địa phương tự làm. Nhưng món này, dù sao với dân chúng cũng là món xa xỉ...



      Kiêu Vương vừa như thế, cả đại sảnh lập tức im lặng.



      Kiêu Vương cầm bát sứ đặt bàn lên, mở nắp cầm nắm muối bên trong, : "Ruộng muối Hoài Nam có lâu đời, chất lượng muối mềm mịn, nổi tiếng ăn ngon, thế mà bây giờ ruộng muối hoang tàn, làm ra đều là muối biển thô ráp nhất, ngay cả người dân có ruộng muối to như thế, cũng ăn được loại muối tốt, đúng là trò cười cho thiên hạ.



      Thánh Thượng lệnh cho Bản Vương đến Hoài Nam, ngoài diệt thổ phỉ địa phương, còn mong muốn có thể chấn chỉnh nghề muối, tạo phúc cho muôn dân. Bản Vương mới đến, có nhiều việc phải làm, tất nhiên thể nhờ các vị đại nhân có mặt dìu dắt giúp đỡ. Kế hoạch ngày nay, đó là mở lại ruộng muối, chấn chỉnh đồng muối, ý chư vị thế nào?"



      Kiêu Vương vừa dứt lời, phía dưới lập tức nổi lên tiếng thầm to . Hôm nay trong những tân khách đến, thiếu các lão gia chủ ruộng muối ngày trước, đều lăn lộn trong nghề muối hết nửa đời người, sao biết bên trong sâu thẩm bao nhiêu chứ? Đáy lòng thành khinh thường Kiêu Vương biết trời cao đất rộng này, cho dù Vương gia dũng mãnh chiến trường có thể làm gì?



      Cường long đàn áp lại bọn rắn rết, người đời ai cũng biết đạo lý này, đến lúc đó Nam Lộc Công có tới làm khó dễ hay , cho dù làm ra muối sao, có thể đâu bán? Vả lại thời tiết giờ...



      giọng bàn luận lúc, mọi người đều ngậm miệng , ai đứng ra đáp lại.



      Kiêu Vương sớm biết ai đồng ý ra mặt, liền cười : "Đa số các vị ngồi đây đều từng làm trong nghề muối, tất nhiên cảm thấy khổ cực, muốn làm lại nghề cũ, mỗi người đều có chí hướng, Bản Vương cũng miễn cưỡng, hôm nay mời chư vị đến thưởng thức bảo vật, chắc chắn để chư vật mất hứng về... Mang vào !"



      Vừa , vài thị vệ cường tráng nâng tấm bình phong chậm rãi vào, đặt ở giữa đại sảnh.



      cách công bằng, bình phong này cũng tinh tế, làm từ gỗ lim tơ vàng, mặt ngoài lấy tơ vàng kéo sợi, cành thông xum xuê khỏe mạnh, quả nhiên rất bắt mắt, món đồ này tuy rằng đắt, nhưng để thành trân bảo hiếm thấy đời kém rất xa, nhìn ra có điểm nào có cơ quan pháp bảo đáng để thưởng thức.



      Ngay sau đó, Kiêu Vương cười : "Vì phúc lợi nhân dân nơ đây, hôm nay Bản Vương tổ chức buổi bán hàng từ thiện, nếu các vị muốn góp sức, vậy xuất tiền , giá cả hợp lý, trả cao nhất, mua được bình phong quý giá hiếm có này, vừa được báu vật vừa tạo phúc cho người dân phương, chư vị xem, có phải vẹn cả đôi đường rồi ?"



      Lập tức, cả đại sảnh hoàn toàn im lặng, có mấy vị giả bệnh được khiêng tới, lúc này nằm băng-ca, thầm kêu khổ trong lòng: Hoàng tử từ kinh thành đến này lẽ xuất thân từ thổ phỉ sao? Ép bán ép mua, là muốn ép người sống sờ sờ chét ở Vương phủ mà!



      Có mấy người cường hào ác bá thân cận với Nam Lộc Công lập tức đứng dậy, tức giận : "Kiêu Vương, ngài ép mua ép bán! Trong thiên hạ này, còn có vương pháp hả? Hôm nay bọn ta gặp phải cảnh ngộ này, chắc chắc đều báo lên triều đình, cho dù ngài thả người, chuyện lớn thế này, chắc chắn cả được tiếng gió (lời đồn)! Bọn ta muốn xem thử, Thánh Thượng Vương tử phạm pháp tội như thứ đân, có phải có hay !"



      xong, mấy người này lập tức lấy mình làm gương, xoay lưng muốn rời . Nhưng còn chưa ra khỏi cửa, bị Tiêu Thanh canh giữ ở cổng rút bảo kiểm kê ngây cổ mấy người họ.



      Kiêu Vương lạnh lùng : "Lúc này mới nhớ đến Hoài Nam còn có vương pháp à, nếu đến vương pháp, vậy Bản Vương muốn hỏi các ngươi vài câu, năm trước, ruộng muối bị hải tặc tập kích, giết hại mười mấy thôn trang lân cận, lúc đó ruộng muối có hơn năm tấn muối, chuyển đến diêm vụ ti - nơi mà Vương đại nhân ngươi quản lý, bởi vì xảy ra chuyện này, trong đêm toàn bộ các kho muối xung quanh nghìn dặm đều bỗng trống rỗng, mà ngoại ô huyện lại xuất loạt cửa tiệm muối to to , buôn bán suốt năm, Vương đại nhân, ngài có phải nhân lúc cháy nhà đến hôi của, mình nuốt trọn năm tấn muối?"



      xong, Kiêu Vương liền cao giọng : "Bắt mấy tên nghi phạm này lại, từ từ thẩm tra nợ cũ năm xưa phen!"



      Thế là, mọi người vốn rục rịch, đều đặt mông xuống ghế ngồi.



      Rốt cuộc Kiêu Vương nắm bao nhiêu sổ đen trong tay, ai cũng biết .



      Có người nhìn ra được, e sợ Kiêu Vương lạm dụng uy quyền, liền nhanh chóng có ý dùng tiền giải tai ương (của thay người), kì kèo sau hai canh giờ, thấy Kiêu Vương có ý thả người , tấm bình phòng nhiều nhất cũng chỉ có thể bán trăm lượng, được lão gia quản lí thủy văn ti quận huyện lân cận trả với giá cao nghìn hai trăm lượng bạc để mua về. (mua về với giá x12)



      Kiêu Vương liếc nhìn Ngụy tổng quản khẩy bàn tính bên cạnh, thấy lão thần giữ của mặt mày hớn hở gật đầu liên tục liền phất tay, ý bảo hộ vệ cầm đao bên cạnh tiễn thủy vụ ti lão gia rời phủ.



      Sau đó lười biếng : "Nâng bảo vật tiếp theo lên cho các vị khách quý thưởng thức!"



      Ngụy tổng quản cũng tỉnh tảo trở lại, giọng lanh lảnh hô to: "Vật kế tiếp, cặp đại bình hoa đồi mồi! Khảm những viên bảo thạch to như mắt rồng, làm rất tinh xảo, nếu thấp hơn hai nghìn hai, phải đấu giá..."



      Ở tiền thính buổi "bán hàng từ thiện" khí thế hừng hực, còn hậu viện vẫn trôi qua đơn điệu như ngày thường, sóng yên biển lặn.



      Phi Yên có việc gì để làm, lật quyển sách nấu ăn của Đoan Mộc phu nhân ra xem, thấy cách phối hợp nguyên liệu thường thường lại mang đến bất ngờ, hết sức mới mẻ.



      Nghĩ rằng hôm nay Vương phủ mở tiệc tiếp đãi rất nhiều khách, chắc nhà bếp cũng bận rộn, liền lệnh Bảo Châu lấy chìa khóa, mở phòng bếp trong viện mình, đích thân rửa tay vào bếp, dựa theo sách làm vài món vài món ăn .



      Vừa rối thấy trong sách giới thiệu món cá sốt chua ngọt cũng tệ, liền lệnh Bảo Châu đến nhà bếp lấy con cá lớn mới câu được về.



      Chỉ là bề ngoài con cá đó rất lạ, dưới ánh nắng toàn thân tỏa lên ánh kim.



      Bảo Châu cười : "Trắc phi, có lẽ người biết, cá này sống ở thủy động sông Kim Thủy dưới núi Long Sơn, gọi là cá thu, thịt mềm, ăn ngon, là đặc sản địa phương."



      Phi Yến nghe vậy, liền đổi ý, quyết định chỉ hấp thôi, tránh làm mất vị riêng của cá. Bảo Châu rất khéo tay, nấu nương còn tốt hơn Uyên Ương.



      Cắt các sợi đều kích cỡ bằng nhau, sau khi làm sạch ruột cạo vảy, sau đó giao cho Phi Yến xử lý.



      Phi Yến cầm hủ muối lên định ướp cá rồi cho vào nồi, vừa mở hủ muối ra phát muối này giống loại thường dùng, mỗi hạt đều rất trong suốt nhẵn mịn.



      Thấy Trắc vương phi nhìn đến ngẩy người, Bảo Châu : "Muối này, phải loại thường dùng, mấy ngày trước, Kiêu Vương qua thôn bên cạnh, tốn số tiền lớn để mời mấy công nhân làm muối lâu năm tay nghề cao, nghe là nghề cha con nối, dựa theo nhiều cách chưng cất xây nhuyễn cổ xưa, hải thủy thập đại cương, mới làm ra hủ muối này, lúc người dùng món bánh trứng sáng nay, phải vị rất ngon sao? Lúc nãy ta lấy muối, nghe Lý tổng quản bên nhà bếp thêm muối này vào."



      Phi Yến nghe vậy, nhớ lại bánh trứng buổi sáng ăn, liền bừng tỉnh. Khó trách dù độc quyền muối khắp Đại Tề, Thẩm gia vẫn xem Hoài Nam như gai trong mắt.



      Dù cho Hoài Nam nội loạn, cũng muốn quản lý. Nền móng Thẩm gia xây dựng hai chữ "tiền tài". Năm đó Thẩm Mậu Công có thể dùng tiền tài hùng hầu, nâng Hoắc Duẫn lên làm thiên tử, nay cũng lấy tiền tài hầu hậu, nắm chặt ngành muối thiên hạ trong tay hơn nữa lấy thân phận ngoại thích của Hoàng Hậu, đứng vững vàng trong triều đình.



      nắm muối ngon như thế, cũng như mồi lửa kíp nổ, có thể biến nền móng Thẩm gia thành tro bụi tan theo mây khói, thử nghĩ xem, hầm muối nhạt nhẽo ở Miêu Cương còn bị Thẩm gia kiêng dè, bóp chết từ trong trứng nước. Nếu có thể mua được muối Hoài Nam ngon thế này với giá bình dân, vậy muối Sơn Đông của Thẩm gia còn có chỗ tiêu thụ sao?



      Vì sao Thái tử liên tiếp làm khó Nhị đệ ở Hoài Nam khắp mọi nơi, đáp án cần cũng biết.



      Khi cá trong nồi sắp chín, Ngụy tổng quản hớn hở chạy tới, thỉnh an Trắc phi xong, giọng lanh lảnh : "Buổi bán hàng từ thiện Kiêu Vương tổ chức, đồ có thể lấy ra sắp đủ để dùng rồi, tiểu nhân cả gan, muốn mượn dùng ống nhổ khảm đông hải trân châu của Trắc phi, sau này, chắc chắn đổi cho Trắc phi người cái thoải mái hơn, khảm minh châu bảo thạch."



      Phi Yến nghe vậy phì cười, biết chắc chắn yến tiệc Kiêu Vương làm trò gì rồi, bèn lệnh Bảo Châu lấy ống nhổ để Ngụy tổng quản mang .



      Khi đĩa cá chưng, và trộn rau vừa đặt lên bàn, Kiêu Vương cũng đúng lúc bước vào nội viện. Vừa vào cửa, liền hít hít cánh mũi, : "Cho Kiêu Vương chén đầy, bánh chiên ăn chỉ dằn chừng, phải ăn mấy món ngon mới được."
      Last edited: 24/11/16
      bogani, Hòa Yên Linh, Thanhbliss36 others thích bài này.

    5. susutunganh

      susutunganh New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      Ko dam noi loi cay dang. mong moi nguoi nhiu suc khoe de edit thui
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :