1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      sorry, thất hứa với các nàng.

      Chương 51

      Edit: tiểu Viên


      Sau khi đến Hoài Nam, Kiêu Vương,trăm công nghìn việc, ban ngày đều có trong phủ, nên mọi chuyện lớn trong phủ Ngụy tổng quản đều bẩm báo với Trắc vương phi.



      "Bẩm Trắc phi, Nam Lộc Công Đặng Hoài Nhu nghe tin đường Nhị Điện hạ gặp phải cướp, nên phái người đến tặng ba xe đồ vật nội thất trang trí, xe than trúc thượng hạng, ở ngoài cửa phủ, người xem..."



      Phi Yến ở trong phòng chỉ thị mấy tì nữ sắp xếp y phục vật dụng, nghe Ngụy tổng quản bẩm báo, đầu cũng ngẩng lên, thản nhiên : "Những việc đó đều là việc triều chính, ta chỉ là phụ nhân trong nhà thể làm chủ cho Điện hạ, nếu ngươi quyết định được, phái người hỏi Nhị Điện hạ, rồi mới định đoạt."



      Ngụy công công vội vã vâng dạ, rồi lại đưa thiệp mời đến: "Phu nhân của Nam Lộc Công Vệ Tuyên thị mời Trắc phi tham gia ngư sinh thu yến ba ngày sau, người xem..."



      Phi Yến liếc tấm thiệp mạ vàng cái: "Để bàn trước ... Có điều ngư sinh thu yến là lễ hội gì, sao chưa từng nghe đến..."



      Vì làm mất tài sản, khiến cho mấy ngày nay phủ Kiêu Vương sống trong túng thiếu, ngay cả chút vật trang trí trong phòng chủ tử cũng có, nên mấy ngày nay Ngụy tổng quản đều ủ rũ ỉu xìu, nghe Phi Yến hỏi, liền cố gắng dựng lại tinh thần, : "Quê của nô tài ở Lâm Thủy, kiếm ăn nhờ sông biển, mùa thu, chính là thời gian nhiều cá nhất, nên phải thờ cúng thần cá ở bờ sông, mấy thiếu nữ xinh đẹp bơi giỏi mặc váy đuôi cá đặc biệt xuống nước lùa cá vào lưới, buổi biểu diễn rất náo nhiệt..."



      Phi Yến gật đầu, với Ngụy tổng quản: "Ngụy tổng quản, mấy ngày nay người kông có tinh thần, là vì còn nghĩ đến thuyền hàng gia sản kia? Người trong phủ đều tổng quản ngươi tính toán kỹ lưỡng, nhưng lại quá xem trọng tiền tài, nên có chút lẫn lộn đầu đuôi. Nhị Điện hạ là Nhị Hoàng tử của Đại Tề, cao quý ra sao? Đừng làm mất thuyền hàng, dù mất mười chiếc cũng tổn thương gân cốt.



      Đường đến Hoài Nam này vô cùng gian nan nguy hiểm, ngươi cũng thấy, nên cũng biết, quý giá nhất trong phủ Kiêu Vương chính là Nhị Điện hạ, ngươi làm tổng quản, ngoại trừ xử lý mọi chuyện lớn trong phủ ra, hai chữ 'môn hộ' cũng rất quan trọng, mấy ngày nay hạ nhân khiêng vác vận chuyển đồ vật tới lui trong phủ ít, lơ là chút, người mưu đồ quấy rối trà trộn vào được, lúc đấy tai ương ngập đầu Vương phủ, tổng quản, ngươi đúng ?"



      phải Phi Yến muốn thể uy quyền chủ tử, nhưng vì bị ép lên thuyền giặc của Kiêu Vương, nhất thời xuống được, đành trông cậy chiếc thuyền nát này bền chắc chút. Nên biết rằng ở Bạch Lộ Sơn mưa máu gió tanh gì cũng trải qua, nếu dính líu theo Kiêu Vương, thiệt thòi ở nơi muôn sông nghìn núi như Hoài Nam, chữ 'oan' trong cổ họng, muốn kêu cũng kêu được.



      Ngụy tổng quản chợt bừng tỉnh,bị Phi Yến nhắc nhở sợ đến lưng đầy mồ hôi lạnh, chẳng lẽ...



      Lập tức vội vã : "Xin Trắc phi yên tâm, nô tài chắc chắn dậy lại mười hai phần (120 %) tinh thần, tuyệt đối để kẻ gian thừa cơ."



      Ngụy tổng quản phấn chấn lại tinh thần, kiểm tra nghiêm ngặt phủ trạch, xin đề cập đến quá trình điều tra chỉnh đốn mầm tai họa, Kiêu Vương nghe Nam Lộc Công tặng mấy xe gia sản, so sánh danh sách rồi thu hết toàn bộ chút do dự.



      Phi Yến đưa thiệp mời cho Kiêu Vương xem, hỏi ý kiến .



      Kiêu Vương mỉm cười: "Ái phi có dám ?"



      Phi Yến suy nghĩ chút, : "Nếu là lễ hội quan trọng ở Hoài Nam, phu nhân Nam Lộc Công lại đưa thiệp mời, thiếp có lý nào ..."



      Kiêu Vương cười : "Yến Nhi của ta can đảm, nếu vậy, cũng có lý nào để ái phi mình mạo hiểm, Bản Vương cùng với ái phi..."



      Phi Yến ngờ như vậy, nhất thời bị dọa đến trợn to mắt phượng, ngập ngừng : "Điện hạ sợ..."



      Kiêu Vương đứng dậy, vươn vai : "Bản Vương cũng tò mò, muốn xem thử Nam Lộc Công là người ra sao!"



      Ngư sinh thu yến là ngày lễ lớn ở Hoài Nam, náo nhiệt kém gì lễ mừng năm mới. Sáng sớm ở sông Kim Thủy xây đài cao, toàn bộ những quan thân phu nhân có tiếng tăm đều đến tham dự.



      Nhưng mà năm nay, lại có thêm vị khách quý từ trong kinh — — Nhị Điện hạ Kiêu Vương Hoắc Tôn Đình bị giáng chức đến Hoài Nam, vì có chính phi, nên đành mới Trắc phi đến tham dự.



      Nhưng Kiêu Vương cũng đến đây cùng với Trắc phi.



      Bên bờ sông Kim Thủy dựng tòa đài cao, và xây cái ao đối diện, đáy ao lót đầy đá đủ mọi màu sắc, dòng nước từ sông Kim Thủy, tuôn vào trong ao.



      Ngày lễ hội đó quan viên hiển hách địa phương đều được mời lên đài cao, xem tiết mục lễ hội. Thưởng thức mười mấy xử nữ mười lăm xuân xanh, xinh đẹp kiều dễm, thủy tính [1] giỏi nhảy vào trong ao, biểu diễn lùa cá.


      [1] thủy tính: có hai nghĩa, là kỹ năng bơi lội, hai là ướt át lẳng lơ.



      Những thiếu tử này mặc váy đuôi cá, váy có đính đầy vảy cá kim lân, theo động tác bơi nhàng của nữ tử, làn váy bồng bềnh trong nước hệt như đóa hoa lay động, còn vảy cá dưới ánh nắng sóng sánh phát ra đủ màu sắc rực rỡ, khiến nữ tử hệt như tiên nữ bay lên trời.



      Đám nữ tử ở trong nước làm rất nhiều động tác, khi nhanh nhẹn như cá lướt, có khi xoay nhanh như mảnh vải, đôi khi nhấp nhô trong nước tựa như con thiên nga, mà làn váy mỏng như cánh ve dính sát vào cơ thể nữ tử hề che dấu cảnh xuân xanh tươi mơn mởn. Quan lớn đài nhìn những xử nữ lắc lư trong nước, cơ thể trẻ trung uốn lượn mọi hình dáng, máu nóng nhịn được sôi sục lên.



      Dân chúng phía nam phóng khoáng, đắm chìm trong mỹ sắc hưởng lạc, những nữ tử được tuyển này ban ngày cúng tế thần cá, nhưng ban đêm hiến tế cho các vương hầu ở đài cao nhìn chằm chằm. Cuồng hoan mỗi năm lần, phải cố gắng tận hưởng, nên sớm nhìn chằm chằm vào ao, tìm kiếm 'thịt cá' tươi ngon.



      Nhưng những thiếu nữ duyên dáng trong ao, cũng bằng vị phu nhân trong kinh thành vừa bước xuống xe ngựa.



      Lúc có thị vệ cao giọng hô Kiêu Vương và Trắc phi giá lâm, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về xe ngựa phía dưới đài cao.



      Chỉ thấy nam tử cao lớn tuấn, thân trường bào tay ống hẹp màu trắng, mày kiếm đậm, đôi mắt thâm thúy, mỉm cười đứng đưới xe, vươn tay đỡ bàn tay nhắn từ trong xe ngựa đưa ra.



      Vì đây là ngày lễ long trọng phía nam, Phi Yến thể mặc qua loa, búi mái tóc đen nhanh lên, vấn thành phi thiên vân mẫn thịnh hành nhất trong kinh thành gần đây, bình thường đường cong lả lướt đều được giấu bên trong y phục rộng, nay thân hoa hạnh đỏ như biến thành ngọn lửa manh mai lay động kết hợp với quần dài càng khiến thêm thướt tha hơn.



      Dung mạo Phi Yến vốn tâm thường, nay còn nhận được mưa móc, liền như đóa u lan sâu thẳm trong núi cuối cùng nở rộ, gương mặt càng thêm phong tình, nàng vốn rất cao, cao hơn nhiều so với nữ tử bình thường, nhưng Kiêu Vương cao lớn, đứng cạnh , lại có cảm giác như chim nép vào người, bé lại có thể phong tình như thế, phía nam rất hiếm nữ tử thấp bé quyến rũ thế này.



      Trong lúc nhất thời, toàn bộ người nghênh đón đều ngẩn người, thầm nghĩ: suy cho cùng vẫn là phu nhân kinh thành, giơ tay nhấc chân đều có khí chất khó nên lời.



      Vệ Tuyên thị dẫn tì nữ xuống, chậm rãi đến hành lễ vấn an với Kiêu Vương rồi : "Ban đầu chỉ cả gan tùy tiện quấy rầy Trắc phi, hy vọng nàng có thể cầu phúc cho dân chúng Hoài Nam, cũng chưa hề nghĩ, Nhị Điện hạ ngài đích thân tới đây, thụ sủng nhược kinh, thay mặt Nam Lộc Công cảm tạ Điện hạ quang lâm."



      Kiêu Vương mỉm cười nhìn Vệ Tuyên thị, Vệ gia nam quận vốn là gia tộc lớn, nàng ta năm nay vừa ba mươi, tiểu thư khuê khác khiêm tốn nhã nhặn.



      Kiêu Vương híp mắt quét vòng quan viên quỳ dưới đất, nhận ra người nào mới là Đặng Hoài Nhu, liền cười hỏi: "Ngư sinh thu yến, là trong những kiện quan trọng ở Hoài Nam, ắt hẳn Nam Lộc Công đâu, biế ở đâu?"



      Vệ Tuyên thị nhanh chóng trả lời: "Lúc đầu cho rằng Điện hạ bận rộn trăm bề, thể đến tham dự, nhưng hôm qua nghe tin Điện hạ đích thân đến, liền muốn đich thân tự mình lấy long bảo trình lên cho Điện hạ."



      Kiêu Vương nghe vậy nhướng mày: "Long bảo?"



      tiếp tục truy hỏi, mỉm cười để Vệ Tuyên thị dẫn đường lên đài cao, ngồi xuống vị trí chủ vị ở chính giữa.



      Đúng lúc này, những nữ tử kim lân trong ao cũng vừa biểu diễn xong. Trong tiếng trống dồn dập, đập nước trong ao bỗng nhiên được mở, dòng nước tuôn ra, theo dòng nước dường như có thủy thú (sinh vật dưới nước) đuôi dài miệng rộng gì đó bơi nhanh ra.



      Mấy phu nhân có mặt ở đấy sợ đến tiếng thét hoảng sợ phải dùng khăn chen miệng lại.



      Kiêu Vương nhướng mày, nhìn chằm chằm vào ao, hai con "thổ long" vô cùng to lớn, vùng vẫy cái đuôi dài, khiến cho bọt nước bắn tung tóe.



      Lúc này có người đứng cạnh ao, cầm lấy con gà sống, xé đầu nó, đổ máu gà vào trong ao. Hai con thổ long giống như đói từ lâu, bị máu tươi kích thích, càng hung tợn hơn, đuôi to đập lên nước ầm ầm, dáng vẻ rât hung hăng dữ tợn.



      Mọi người ở đây vô cùng sợ hãi con thủy quái hiếm thấy này, bỗng, ở ván nhảy đài cao, có bóng lưng trần, ầm tiếng, nhảy xuống ao nhiễm máu tươi, giao đấu với hai con 'thổ long'



      Điều này làm mọi người kinh ngạc thét lên, phải biết rằng trong tiệc ngư sinh thu yến năm xưa, chưa hề có tiết mục như thế? Rốt cuộc là ai lại tìm đường chết thế này? thấy hàm răng sắc như dao đáng sợ kia sao?



      Cánh mũi Kiêu Vương khẽ động, mắt chầm chậm nheo lại. nhìn chăm chăm vào nam tử cường tráng khoẻ mạnh dị thường trong ao, hai chân ta kẹp lên con thổ long, hai tay vững vàng dùng sức mở rộng miệng con khác, rồi duỗi đầu vào trong, chỉ thấy thân con thổ long co giật, đuôi đập ầm ầm đập nát cây cọc xung quanh.



      Đến khi nam tử đó vươn đầu ra khỏi miệng con thủy thú, mọi người mới giật mình sợ hãi, nam tử đó lại có thể cắn đứt mạch máu của con thổ long sống sờ sờ, dùng miệng kéo trái tim còn đập thình thịch ra...



      Kiêu Vương nhớ tới câu người đời đánh giá Nam Vương Đặng Hoài Nhu: xuất thân ngư dân, giỏi bơi, sức lực lớn đến nỗi có thể phá núi... Vốn cho rằng chỉ là tin vịt, hôm nay đích thân nhìn thấy mới biết, điểm cũng hề giả!



      Mà nam tử cường tráng to lớn kia, sau khi cắn tim con thổ long xong, liền lấy chủy thủ bên eo nhanh chóng giết chết con còn lại. Sau đó mổ bụng nó, lấy tim ra, khiến trong ao máu chảy đầm đìa, người mùi máu tanh đậm đặc, mặt dính đầy máu, vô cùng tà khí, mỉm cười đến gần Kiêu Vương, bóp nát tim con thổ long, rót máu nó vào trong chén rượu, sau đó đưa chén huyết tửu đó đến trước mặt Kiêu Vương, sâu xa : "Bản Vương nghe tin Nhị Điện hạ đại giá quang lâm, biết lấy gì chiêu đãi, nên tự mình 'Đồ Long (giết rồng)', moi tim nó làm thành huyết tửu chiêu đãi Điện hạ, biết Điện hạ có dám uống chén rượu này?"
      bogani, Hòa Yên Linh, Thanhbliss45 others thích bài này.

    2. Ốc sen béo

      Ốc sen béo New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      7
      :062:cảm ơn vì viên edit , mong chương mới của nàng đọc xong chương 50 thấy thương Kiêu vương ghê gứm , mong là con đường chinh phục vợ của ảnh gian nan như Thái phó là được TvT
      HoanHoantiểu Viên Viên thích bài này.

    3. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 52

      Edit: tiểu Viên


      Sao Kiêu Vương nghe ra hàm ý sâu xa bên trong của vị Nam Lộc Công này chứ, mỉm cười nhìn chén rượu : "Nghe máu thổ long có thể tráng dương bổ huyết, Nam Lộc Công lấy thân mạo hiểm, đích thân lấy tim long, tấm lòng như vậy, sao Bản Vương có thể khước từ?" xong nhận chén rượu rồi lại , "Có điều thổ long tuy có được xưng long, nhưng chỉ là thủy thú hung hăng ở sông suối mà thôi, nào xứng với chữ "Long", thế quá đề cao con súc sinh này rồi. Phải biết rằng khi lên bờ động tác nó chậm chạp, nếu lần sau Nam Lộc Công muốn lấy máu tim của con vật xấu xí này, chỉ cần kéo 'nó' ra khỏi sào huyệt, dùng sức quăng nó lên bờ, tự nhiên phát con súc sinh nhìn vô cùng tàn bạo, thực tế chỉ là hổ giấy mà thôi, chút ít uy phong cũng chẳng có."



      Mọi người đài cao sao nghe ra tiếng lóng của Kiêu Vương, đấy là chế nhạo Nam Lộc Công như con "Thổ long" chẳng được tích .



      Ngay lúc này, Kiêu Vương ngửa cổ uống cạn chén rượu huyết kia, có vẻ chưa đủ, chép miệng : "Mùi vị tệ, Nam Lộc Công vất vả rồi."



      Đặng Hoài Nhu thoáng trầm chút, sau đó khẽ cong khóe miệng lên, lấy khăn mặt tì nữ bên cạnh đưa tới, lau vết máu mặt, xin cáo lui thay y phục.



      Sau khi tắm rửa sạch xong, ta thay trường bào màu đen, Phi Yến mới phát vị Đặng Hoài Nhu này nhìn trẻ hơn phu nhân của nhiều, giống hơn ba mươi tuổi. Khi ta ngồi bên cạnh Vệ Tuyên thị, điều này càng nổi bật rệt, càng giống cặp tỷ đệ, chứ phải phu thê. Nhất là diện mạo Đặng Hoài Nhu tệ, nhưng là khuôn mặt tà khí, mà Vệ Tuyên thị cẩn thận khiêm tốn nhã nhặn càng giống tướng phu thê.



      Mà vị Đặng Hoài Nhu này cũng phải xuất thân từ vương hầu, cũng phải quan viên tiền Lương, tin đồn về cuộc đời rất nhiều, nhưng biết giả, chỉ nghe Vệ Tuyên thị ta cưới là quả phụ, còn chồng trước của Vệ Tuyên thị là do Đặng Hoài Nhu đích thân giết chết...



      Thưởng thức xong biểu diễn, mọi người liền nhộn nhịp xuống đài cao vào doanh trướng bên cạnh chuẩn bị khai tiệc.



      Kiêu Vương thấy Phi Yến lúc xuống cứ nhìn chằm chằm cái ao mới vừa "đồ long" kia, dường như suy nghĩ gì đấy. Liền khẽ nắm tay nàng hỏi: "Sao vậy? Bị thổ long lúc nãy dọa sợ sao?"



      Phi Yến lắc đầu, đợi đến khi ngồi xuống vị trí được phân mới thấp giọng khẽ : "Nước trong ao kia có... mùi thuốc."



      Kiêu Vương đưa tay nhéo nhéo bàn tay ngọc ngà đặt đầu gối của nàng, hỏi: "Là loại ta cho nàng uống?"



      Phi Yến khẽ xoay mặt , cố gắng kiềm chế bản thân trợn mắt trừng . Nhớ lại đêm động phòng hoa chúc, Kiêu Vương xấu xa, hạ dược với nàng, khi đó mùi thuốc được rượu mơ lấn át, nhưng hôm sau tỉnh dậy, vị thuốc đắng chát tràn ngập trong miệng, rất lâu vẫn chưa mất.



      Nhưng lúc nãy ngang qua cái ao kia, mùi vị đắng chát quen thuộc ấy ngay cả máu tanh cũng lấn át được lại xông vào trong mũi, biết có phải do nàng mẫm cảm quá .



      Kiêu Vương biết trong lòng Tiểu Yến Nhi lại rối ren, vừa cười vừa : "Đó là mùi của Truy Mộng Thảo, với lượng , có thể khiến gân cốt người ta rã rời chút sức lực..."



      Phi Yến nghe Kiêu Vương giải thích như vậy, liền hiểu ngay. Đặng Hoài Nhu này quả là cao thủ biết kiểm soát lòng người, là tên con hát trời sinh. Vốn tưởng rằng ta chỉ là kẻ lưu vong trở thân thoát hiểm, giờ mới biết, những con "thổ long" kia đều bị hạ dược, nhìn nhe răng vẫy đuôi, thế suy sức yếu, toàn thân mềm nhũn.



      Nhưng Đặng Hoài Nhu có chút bản lĩnh, nếu cũng có cảnh đưa tay vào trong xé con thổ long.



      Nhưng những người chứng kiến nào biết chỗ kì lạ trong đó, đều cho rằng Nam Lộc Công này là Bá Vương đầu thai, sức mạnh dời núi cái thế hơn người [1]! Vả lại bình thường luôn tàn nhẫn gieo rắc kinh hãi trong lòng người, khó tránh cả Hoài Nam đều như bọc lồng thép trở thành tường đồng vách sắt, ngay cả cây kim của Đại Tề cũng đâm lọt.


      [1] Bá Vương, chỉ Tây Sở Bá Vương, ông vừa tài giỏi vừa có sức mạnh hơn người nhưng rất hung tàn và hiếu chiến.



      Chợt giật mình, nàng nghĩ đến, nếu thổ long trúng mê dược, vậy chén rượu huyết kia...



      Đột nhiên phát thân thể Kiêu Vương càng lúc càng nặng đè lên người nàng, dán sát vào tai nàng : "Nay Bản Vương cũng trúng Truy Mộng Thảo, Tiểu Yến Nhi phải nhanh nhạy chút, phải giúp phu quân nàng thoát hiểm đấy, nàng phải biết rằng tên Nam Lộc Công này có sở thích sưu tầm góa phụ, thích nhất là đích thân giết phu chiếm thê người khác, Yến Nhi của ta xinh đẹp như thế, vừa rồi bọn hương dã biên cương nhìn chớp mắt, chừng muốn hại Bản Vương xong rồi bắt Yến Nhi ..."



      Sắc mặt Phi Yến thản nhiên, cố gắng gắng gượng cơ thể mảnh mai giúp người bên cạnh, mắt thấy vật nặng sắp ngã, cắn rằng : "Nếu Điện hạ biết ổn, vì sao còn muốn uống?"



      Dường như lưỡi của Kiêu Vương cưng đơ, nhưng vẫn cố cậy mạnh : "Nếu Bản Vương uống, phải bị người khác cười nhạo? So gan dạ sao có thể thua chứ?"



      Từ lâu Uất Trì Phi Yến thấy nam tử vì muốn thể diện làm đủ chuyện ngu ngốc, dù thiên quân vạn mã gào thét ngăn cản, cũng thể ngăn cản được. Hôm nay gan dạ thua, thế nhưng cả đứng cũng đứng được, vậy ảnh hưởng cái thể diện to lớn của Hoàng tử sao?



      Đặng Hoài Nhu sớm đoán ra tình hình của Kiêu Vương, thấy dựa vào Trắc phi của , liền nâng rượu đến cười : "Đặng mỗ ngưỡng mộ uy danh Nhị Điện hạ lâu, lại kính thêm chén."



      Nhưng lúc này Kiêu Vương tê cứng lưỡi, thể chuyện.



      Phi Yến cúi đầu : "Trước giờ tửu lượng Nhị Điện hạ cao, chắc hẳn chén long rượu huyết vừa rồi quá mạnh, nay say rượu, thiếp thay mặt Điện hạ cảm tạ Nam Lộc Công chiêu đãi, xin được miễn, ngày khác đáp lễ Nam Lộc Công để bày tỏ cảm kích.



      Đặng Hoài Nhu ngay cả ánh mắt cũng liếc nhìn Phi Yến, dù sao cũng chỉ là thiếp thất, cần phải quá khách sáo, trực thiếp cao giọng to: "Nếu Điện hạ say đừng vội về, người đâu, hãy đưa Điện hạ đến quý phủ Nam Lộc Công, chờ khi tỉnh rượu mới ."



      Sao Phi Yến biết, nếu Kiêu Vương bị giữ lại có hậu quả thế nào, chừng tên Đặng Hoài Nhu thực gian kế nào đó, giống như đưa đầu vào miệng con thổ long vậy, tiếng răng rắc, đầu mình nơi.



      Nghĩ thế, nàng giả vờ ngập ngừng, lắp ba lắp bắp : "Nếu ở lại chờ tỉnh rượu, cũng tốt, nhưng hình như thiếp thất nghe Điện hạ và Tiết tướng quân bàn bạc, buổi trưa khi Điện hạ rời khỏi sông Kim Thủy, lập tức mở đập nước sông Kim Thủy, xả nước bên trong... Có cần phái người báo tin cho Tiết tướng quân , tránh làm chậm trễ chính ..."



      Đặng Hoài Nhu híp mắt dài hẹp, mặt bỗng nhiên tà khí, cuối cùng mắt cũng nhìn ả thị thiếp vẫn luôn xem — — Uất Trì Phi Yến, chỉ thấy nữ tử mỏng manh yếu đuối, đôi vai mảnh mai cố gắng đỡ lấy Điện hạ bên cạnh, nhưng vì quá nặng chống đỡ nổi, đôi vai run run. Bộ dáng khiến người ta vừa nhìn thương...



      Nghe Trắc phi này của Kiêu Vương là thiên kim của Hầu phủ nghèo túng tiền Lương, lúc bán cháo bên đường được Kiêu Vương nhìn trúng, mới cưới vào phủ, dáng vẻ đẹp mắt... Đáng tiếc lại vô cùng ngu xuẩn đần độn! Ngay lúc Kiêu Vương mất ý thức, nhanh miệng ra mưu đồ của với thuộc hạ.



      Loại nữ tử này nếu là thị thiếp của , cả gan nhiều chuyện thế này, sớm bị ném vào hồng trướng trong quân doanh, làm quân kỹ thấp hèn vạn người cưỡi!



      Tùy nàng ta chỉ mới hai ba câu, nhưng thoáng chốc Đặng Hoài Nhu hiểu kế hoạch của Kiêu Vương. Hoắc Tôn Đình lợi hại, có thể phái người tìm ra đập nước ở thượng nguồn nơi đây... Phải biết rằng nơi đó cho canh gác nghiêm ngặt hùng hậu, người ngoài thể dễ dàng đến gần được, chẳng lẽ... Liếc nhìn, thấy Phi Yến cố gắng đỡ Điện hạ, vẻ mặt đáng thương, giống cố ý cho biết.



      Nhân mã Kiêu Vương phái tập kích thành công?



      Nghĩ vậy, sắc mặt trầm, đưa tay gọi thân tín bên cạnh đến, thấp giọng dặn dò vài câu, bảo họ dùng khoái mã nhanh chóng chạy đến xem tình hình đập nước ở thượng nguồn.



      Sau khi thân tín vội vã ra khỏi phòng khách, trong lòng Đặng Hoài Nhu cười lạnh nghĩ: Kiêu Vương to gan, khi có cố cho thủy mạn Kim Sơn [2]. Bản thân toàn thân trở về, lập tức biến nơi này thành đại dương mênh mông, dìm chết Đặng Hoài Nhu !


      [2] thủy mạn Kim Sơn là cảnh Bạch Tố Trinh (bạch xà) vì muốn cứu Hứa Tiên nhấn chìm Kim Sơn tự.



      Đấy vốn là kế hoạch tuyệt vời, đáng tiếc ta trúng thuốc mê, khó có thể mở miệng mặc cả với mình, đòn sát thủ còn chưa ra, bị nữ nhân ngu ngốc chỉ có gương mặt xinh đẹp bán đứng hoàn toàn. Cho dù ta sắp đặt nhân thủ sao, chỉ cần nhân mã mình vừa đến, liền có thể cướp lại đập nước, kịp thời đóng lại dòng nước, đến lúc đó... Nhưng mà có ba đập nước thượng nguồn, biết tên Tiết Phong ấy cướp cái nào...



      Nghĩ vậy, khẽ cười : "Chẳng hay Trắc phi có biết, tướng quân Tiết Phong ở đâu? Đặng mỗ phái người báo tiếng, tránh để tướng quân hiểu lầm mệnh lệnh Kiêu Vương, nếu mở đập nước, nơi hạ nguồn này thành đại dương mênh mông..."



      Nghe vậy Phi Yến hoảng sợ, sắc mặt trắng nhợt : "A, thế.. là thế sao? Thiếp biết bơi, từ sợ nước, thể để Tiết tướng quân xả nước, phải để biết Điện hạ và thiếp vẫn ở nơi đây mới được... A... Nhớ rồi, có cách rồi!"



      Vừa , nàng vừa lấy ống trúc trong ngực Kiêu Vương ra, ống trúc này Kiêu Vương vẫn luôn mang theo bên mình, để tiện cho việc liên lạc với thuộc hạ.



      Đặng Hoài Nhu lùi bước, chỉ thấy bàn tay trắng noãn của nàng ta giơ lên, sau đó luồn khói đỏ cuồn cuồn bay lên. Vì phía doanh trứng này hở để thoáng khí, khói đỏ gặp vật cản, trực tiếp bay cao lên trời.



      Phi Yến vừa cầm ống trúc, vừa vui vẻ nhìn theo khói đỏ : " Vương Gia từng , nếu thấy khói đỏ, tất là có nghĩa trở về được, đến lúc đó Tiết tướng quân tự liệu mà làm, thế này Tiết tướng quân tự ý xả nước đâu nhỉ?"



      Đặng Hoài Nhu trợn to mắt nhìn nữ nhân cầm ống trúc, thể ngờ, nữ tử này nhìn có vẻ lanh lợi như thế mà lại ngu đến thế này!



      Khói... Khói đỏ này ràng là để báo cho Tiết Phóng xả nước sớm hơn!



      Nhân mã mới phái , hoàn toàn thể chạy đến kịp, dựa theo tốc độ dòng nước, chỉ nén nhang (30 phút), nơi này bị ngập hoàn toàn, thôn trang hai bên bờ cũng trốn thoát, mà hết thảy, đều do hành động ngu xuẩn của nữ nhân vuốt ngực, thở phào này.



      Nghĩ thế, ta biến sắc, muốn đánh chưởng, Tiêu Thanh mang đội kỵ binh xông vào trong doanh trướng, họ vốn canh giữ ben ngoài, vừa thấy khói đỏ, lập tức xông vào, rút bảo kiếm, trợn mắt nhìn Nam Lộc Công.



      Đặng Hoài Nhu biết mỗi thuộc hạ của Kiêu Vương đều dũng mạnh, mà nơi này nguy hiểm, tuy nhân mã bên mình đông, nếu giao đấu, bắt được Kiêu Vương sau này đàm phán với Tề Đế thuận lợi hơn, nhưng nếu cứ thế, làm chậm trễ rất nhiều thời gian, rất có thể phải chôn mình trong biển nước.



      Mà lúc này tiếng rầm rầm nước chảy bên ngoài danh trướng vang vọng lọt vào tai, càng lúc càng cảm thấy, dường như giây sau nước ào ào đổ tới, thể chống đỡ...



      Nghĩ thế, ta quyết định cười : "Điện hạ say, xin chư vị hộ tống Kiêu Vương, tại hạ tiễn..."



      xong ta dẫn theo thê tử và vài ái thiếp của mình lên xe trước, còn nhân mã theo sau, mạch lên đường nhanh như tên bắn, gấp rút rời khỏi vùng nguy hiểm này.



      Quan viên còn lại mỗi người hai mắt ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời hiểu vì sao, nhưng mơ hồ cũng cảm thấy ổn, có người nhanh trí, cũng dắt tay nữ quyến mình mượn cớ khỏi nơi này.



      Chỉ chốc lát người vội vã, bữa tiệc chưa khai chỉ còn bàn ghế ngổn ngang.



      Mắt thấy Đặng Hoài Nhu rời , Phi Yến mới chậm rãi thở hơi, may mà mấy ngày nay nhần rỗi, mới nhìn bản đồ Hoài Nam chút, biết được vị trí đập nước ở sông Kim Thủy. Đập nước kia nằm trong khu vực của Nam Vương, nào dễ dàng chiếm được?



      Nếu để Kiêu Vương , Đặng Hoài Nhu chưa chắc mắc lừa, nếu mình giả làm nữ tử vô tri, trong lúc dù thâm độc xảo quyệt như Đặng Hoài Nhu cũng thể khắc tra ra được, bị mắc lừa.



      Phải biết rằng trong thiên hạ, cũng phải chỉ có mình Đặng Hoài Nhu biết đánh trận tâm lý!



      Nghĩ vậy, nàng ghét bỏ đẩy Kiêu Vương dựa ngườ mình, mặc cho thân thể cao to của ngã xuống đệm lót đất, đứng lên : "Đưa Điện hạ lên xe ngựa, mau rời khỏi đây."



      Tiêu Thanh vốn chuẩn bị trận huyết chiến, ngờ mắt thắt Đặng Hoài Nhu sắp làm khó, lại thành có chuyện gì xảy ra, còn như bị con mãnh thúc hay thác lũ đuổi theo sau vậy, vội vàng trực tiếp rời trước.



      Sau đó thấy Điện hạ mê man bất tỉnh, lập tức nghiêm mặt hỏi: "Điện hạ làm sao vậy?" ta biết thân phận Phi Yến, trong lòng vẫn luôn hoàn toàn dè chừng nàng. Khi nghe Phi Yến Kiêu Vương trúng mê dược, lập tức tiếng xoát, kê bảo kiếm vào cổ Phi Yến, khàn khàn quát to: "Ngươi bậy! Điện hạ bách độc bất xâm. Sao có thể trúng độc! Rốt cuộc lúc này xảy ra chuyện? Rốt cuộc Điện hạ bị làm sao?"



      Bị thanh kiếm nhọn đặt sát ngay cổ, Phi Yến cau mày, ngay lúc muốn mở miệng , nghe được tiếng Kiêu Vương vốn nên hôn mê bất tỉnh : "Tiêu Thanh, to gan!"



      Phi Yến quay đầu lại nhìn, Kiêu Vương ngồi xếp bằng đệm lót, đôi mắt sâu thẫm lóe lên như tinh tú lạnh lẽo, đâu có chút mê man,, sức lực mà người trúng phải thuốc mê nên có!


      Viên: người giả trúng thuốc mê, người giả ngu… Phu xướng phụ tùy.
      Last edited: 7/9/16
      bogani, Viclu520, Hòa Yên Linh48 others thích bài này.

    4. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Lâu quá mới thấy chương mới mừng quá . Truyện của Cuồng Thượng nam 9 lúc nào cũng mưu mô nham hiểm tính kế everywhere
      nhoklovely92tiểu Viên Viên thích bài này.

    5. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 53

      Edit: tiểu Viên


      Tiêu Thanh trợn tròn mắt, kịp buông thanh kiếm gác cổ Trắc phi xuống, nghẹn họng nhìn trân trối người ngồi dậy. Mãi đến khi ánh mắt Kiêu Vương nhìn ta như kim độc, mới cuống quít thu hồi bảo kiếm, quỳ rạp xuống đất thỉnh tội với Phi Yến: "Tiêu Thanh đáng chết, dĩ hạ phạm thượng, xin Trắc phi xử phạt!"



      Phi Yến hít sâu hơi, chậm rãi mang hơi thở bực tức nhả ra, với người quỳ đất: "Trung thành tận tâm, lấy Điện hạ làm trọng như vậy, có tội gì?"



      Sau đó khom người thi lễ với Kiêu Vương: "Điện hạ có việc gì, nô tì yên tâm, hôm nay tham dự lễ hội rất mệt mỏi, nô tì chống đỡ được nữa, xin lên xe ngựa trước." xong đợi Kiêu Vương đáp ứng trực tiếp ra doanh trước lên xe ngựa.



      Tiêu Thanh thấy Vương Gia còn lo ngại, đến khi Phi Yến ra định đứng lên. Kiêu Vương đứng dậy nghiêm mặt lạnh lùng : "Quỳ cho ta! Lát nữa được cưỡi ngựa, chạy bộ về doanh trại Kiêu Kỵ!"



      Nghe thế Tiêu Thanh lập tức thấy choáng váng, Kiêu Vương nổi giận rồi, đường xa như vậy muốn chạy chết luôn sao?



      đến quãng đường khó khăn trăm bề, từ bờ sông Kim Thủy chạy về của Tiêu Thanh, Phi Yến vào trong phòng, vừa thay y phục vừa với Bảo Châu: "Chút nữa với Điện hạ tiếng, quý thủy của ta tới, xin Điện hạ tránh xa ô uế, tối nay đừng tới đây."



      Bảo Châu cẩn thận liếc nhìn Phi Yến cái, khom người thi lễ, rồi xoay người ra.



      Dưới hầu hạ của tì nữ, Phi Yến gỡ trâm cài đầu, mặc cho tóc dài xõa phía sau, khoác thêm lớp trường bào , rồi kéo lê đôi giày lông thỏ trắng mềm, nằm lên giường, bảo tất cả tì nữ lui ra.



      Giờ là mùa thu, nắng chiều rất ít khiến trong phòng lạnh lẽo u ám, may mà bên giường có noãn lô tiên hạc ẩm thủy, bên trong chứa than trúc hảo hạng, ở cần cổ mảnh khảnh của tiên hạ có khói thoát ra, rồi tiếp tục chui vào lớp nước rồi được được lọc. Lư hương bên cạnh chứa trầm hương định thần thượng hạng, lúc này nhan tàn, trong khí vẫn thoang thoảng mùi hương, nhưng mùi đắng chát của Truy Mộng Thảo ngửi trước đó vẫn xua mãi , cũng lấn át được...



      Nàng cảm thấy rất mệt, trước đây khi còn ở Bạch Lộ Sơn, dù nghiên cứu quân tình ngày đêm trong doanh trướng cũng chưa từng mệt mỏi như thế này. Luôn muốn tranh đua cao thấp với bọn nam tử, bao giờ chấp nhận khí thế yếu kém, nhưng sau khi trải qua cuộc sống bình thản vặt vãnh ở kinh thành còn.



      Trải qua buổi giương cung bạt kiếm đấu trí đấu miệng lúc sáng, giờ đây nàng nhớ ngày tháng bữa no bữa đói, bán cháo ở góc đường, mỗi ngày gõ bàn tính, tính toán tiền lời... Cuối cùng thể quay về...



      Nằm trong khí ấm áp chốc lát liền buồn ngủ, trong lúc mơ màn, cảm thấy có người đắp chăn cho mình, khẽ mở mí mắt lên nhìn sườn mặt tuấn của Kiêu Vương liền đập vào mắt, chẳng biết từ khi nào lên giường nằm bên cạnh mình.



      Vì quá mệt, nhắm mắt mặc kệ , nhưng Kiêu Vương lại nắm lầy cằm nàng nhàng kéo qua, hỏi: "Ái phi còn giận?"



      Phi Yến ngoan ngoãn xoay mặt qua, khẽ rủ mắt xuống rồi : "Có gì đáng giận đâu, Kiêu Vương làm vậy đều do tình thế ép buộc, Phi Yến có thể góp chút sức mọn, chỉ là bổn phận, may mà tạo thêm phiền phức cho Kiêu Vương, giúp được chút ít..."



      Chắc Kiêu Vương vừa mới tắm xong, tóc mai còn ướt chưa khô hẳn, dính sát vào má, gương mặt vốn có chút thâm trầm nay càng thêm dã tính hơn.



      Nghe Phi Yến xong, ngón tay thon dài khẽ vuốt má hồng mềm mại của Phi Yến, trầm mặc lúc rồi : "Lúc còn , trong thôn của a nương có nữ tử, thím ấy vốn là thê tử thợ rèn sống gần cổng thôn, phu thê ân ái, đáng tiếc gia cảnh bần hàn vì duy trì ấm no, phải dựng quầy may vá ở cổng thôn, may vá y phục cho người già, hán tử trong thôn, kiếm chút tiền phụ giúp. Tay nghề của nàng đẹp cực kỳ. Nhớ có lần bởi vì ham chơi làm quần rách lỗ, Bản Vương muốn để a nương biết, nên lén lấy ba văn tiền trong hủ, đến quầy may vá ở cổng thôn. Cũng biết vì sao, đến giờ nhớ lại hình cây đao cong cong mà thím ấy vá lại quần vẫn cảm thấy rất oai phong, thế là Bản Vương ba lần bảy lượt cố ý làm rách y phục, về sau bị a Đại đánh cho trận, mới cẩn thận, tiếp tục cố ý để bị té ngã nữa... Lúc đó quầy của thím ấy làm ăn tốt lắm."



      Phi Yến nghe Kiêu Vương kể chuyện lúc , thầm nghĩ: lúc biết tính kế rồi, đúng là con hồ ly, Đoan Mộc tiên sinh dạy cho bài học là đáng! Nhưng biết đột nhiên lại những chuyện lúc cho mình nghe để mình nghe làm gì?



      "Thế nhưng sau này, lần thợ rèn thôn lân cận nhận việc, trời mưa đường trơn rơi xuống vách núi mất mạng. Thím ấy vì sinh kế ép buộc, tái giá, gả cho con ma men trong thôn, từ đó trở , y phục thím ấy may vá còn đẹp nữa, làm ăn cũng càng lúc càng vắng khách... Khi đó Bản Vương hiểu, chạy hỏi a nương, vì sao tay nghề thím ấy lại thụt lùi nhiều như thế? A nương thở dài bây giờ thím ấy chẳng qua sống tạm bợ cho qua ngày tháng, sớm mất hết hứng thú với đời, làm sao còn có thể may ra những thứ tinh tế nữa?"



      Nghe xong Phi Yến nhíu mày, giương mắt nhìn Kiêu Vương, gương mặt tuấn ấy có ý cười, chỉ nhìn nàng chằm chằm : "Yến Nhi,bây giờ nàng có phải cũng sống tạm bợ cho qua ngày?"



      Kể chuyện xưa để ám chỉ, sao nàng nghe ra chứ, cắn môi, bỗng chốc bật người ngồi dậy.



      Tuy Kiêu Vương cười, nhưng ý cười đến đáy mắt: "Cũng chỉ có lúc trợn mắt nhìn Bản Vương là có sức sống, tới Hoài Nam mấy ngày nay, Ngụy tổng quản xin bao nhiêu lần xin chỉ thị từ nàng? Nhưng đa số đều vượt quá câu 'Ngươi nhìn rồi làm', cứ như nơi này phải phủ trạch của nàng vậy, phủ Hoài Nam này sang trọng như Vương phủ kinh thành, khiến Trắc phi nàng phải uất ức? Quản lý trạch viện còn chú tâm bằng buôn bán quán cháo nhoi! Hay là Bản Vương bằng Phàn Cảnh? Làm cho nàng uất ức như gả cho ma men?"



      Phi Yến tức đến hai tay nắm chặt, từ đến lớn, chưa ai lại trách mắng nàng như thế. Lúc cần phải , nàng là ngọc quý tay, bảo vật trong miệng của phụ thân, từ nàng mạnh mẽ khôn khéo, số lần phụ thân nặng lời rất rất ít. Sau này Bạch Lộ Sơn càng cần , tất cả nhân mã núi ai là nghe lệnh của nàng, tuy rằng về sau Phàn Cảnh dần có ý kiến riêng của mình, nhưng cũng rất uyển chuyển, chưa bao giờ khiển trách nàng.



      ngờ đến khi gả làm thiếp cho nam tử vô lương tâm này, cố hết sức ăn khép nép, ngoan ngoãn vâng lời, lại bị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hung hăng chỉ trích mình làm gì hết, lại còn đem mình so sánh với góa phụ nông thôn, rốt cuộc chỗ nào khiến hài lòng! Có điều, nàng hâm mộ người ở góa đó, biết Nhị Điện hạ có chịu chết ngay bây giờ hay ?



      Nghĩ đến đây, lý trí thể áp chế nổi tính cách cứng cỏi, thanh cao được nữa: " phải Điện hạ , nạp thiếp thất là để làm ấm giường sao? Sao hôm nay lại có nhiều việc thế này? ra là muốn quản mọi chuyện lớn trong phủ, ngày mai thiếp luyện châm tuyến nữ hồng, cũng may cây kiếm lớn lên quần Điện hạ nhé?"



      Kiêu Vương hừ mũi tiếng, lại nằm ngửa lên giường, bắt chéo chân, rung đùi : " sao nàng cũng phục? Làm ấm giường mà cứ ba lần bốn lượt khước từ, nếu sinh ở thôn, vừa lười, vừa biết thương tướng công như nàng, bị củi khô đuổi theo đánh chạy khắp sân rồi, nào còn có thời gian trợn to mắt?"



      Đột nhiên hôm nay nổi ý trêu đùa nàng, nên tương kế tựu kế, muốn nhìn nàng đối đáp thế nào, nghĩ rằng chắc ái thiếp nũng nịu chăm sóc, lo lắng, sợ mất mình suốt dọc đường.



      Nhưng đến cuối cùng, nàng lại chút luyến tiếc đẩy mình ngã xuống đất, thấy mình tỉnh lại, trong mắt cũng có chút mừng rỡ, nhớ đến vẻ mặt nàng nhìn mình, liền ngột ngạt cả người.



      Khi nghe Bảo Châu báo nguyệt tín Trắc phi đến, mặt Kiêu Vương càng lạnh lẽo hơn, chậm rãi hỏi: "Trắc phi khó chịu trong người sao?"



      Bảo Châu nào dám giấu diếm Nhị Điện hạ, trái phải đều khó, khẽ lắc đầu.



      Kiêu Vương nghe Bảo Châu xong vô cùng tức giận, nhấc chân chuẩn bị đến viện của Phi Yến, nhưng ngẫm lại, cũng muốn trong lúc giận dữ lời tổn thương nhau, nên miễn cường bụng hỏa khí tắm, mới chậm rãi vào viện của Phi Yến.



      Khi vào trong nội thất, phát nàng ngủ, chăn cũng đắp, nằm cuộn người, mày nhíu lại, khuôn mặt nhắn ngủ say vẫn nét u sầu... Lẳng lặng nhìn hồi, lại nỡ làm nàng tỉnh, đành đắp chăn cho nàng, rồi nằm xuống bên cạnh. ngờ nàng lại tỉnh, thế là định nhắc nhở nàng "chậm rãi".



      Nhưng nữ tử này như ăn phải thuốc nổ vậy, những biết mình sai ở đâu, còn trợn to mắt phượng. Mà tâm tình hôm nay Kiêu Vương cũng thoải mái, xem ra tật xấu đầy người như nàng nếu hôm nay trị, ngày lật trời, kiềm lửa giận nữa, nên mới chuyện ngang ngược.



      Phi Yến hút hơi khí lạnh, nếu Kiêu Vương dùng phương thức Hoàng tử khiển trách thị thiếp, nàng sợ, dù sao thân phận mình cũng là thế. Nếu muốn người tươi cười ngọt ngào cả ngày, ngoan ngoãn, chiều chuộng, lấy lòng, mặc cho lừa gạt lợi dụng, e rằng phải cưới vị khác.



      Nhưng ngờ Kiêu Vương lại dùng những từ ngữ khiếm nhã thế này, hoàn toàn giống bề ngoài tao nhã ngày thường, cứ như nông phu vậy? Quả nhiên do nhà Hoắc thị sinh ra bụng dạ đen tối!



      Nắm chặt ống tay áo mở miệng : "Ngươi... Điện hạ nếu nghĩ thiếp sai, cầm củi khô đánh ! Thiếp nhất định khắc ghi tuân thủ dạy bảo của Điện hạ!"



      Kiêu Vương nhíu mày, đến khi chọc cho Phi Yến tức giận hoàn toàn, còn dáng vẻ như cái xác hồn khách sáo với mình nữa, lửa giận hoàn toàn biến mất, chợt thấy dáng vẻ tiểu nữ tử chủ động xin bị đánh là đáng , liền mở rộng hai chân, chỉ vào thân dưới của mình : "Hình cụ ở đây, tự lấy ..."



      Dù thông minh như Phi Yến, chợt nghe lời hạ lưu thế này liền sững sốt, lúc lâu cũng hiểu gì cả, đến khi hiểu ý , mặt liền đỏ bừng, nghẹn họng trân trối nhìn Nhị Hoàng tử Đại Tề biết xấu hổ biết ngượng kia, chỉ thấy thiện hạ đệ nhất vô lại cũng bằng Hoắc Tôn Đình này!



      Kiêu Vương thấy Phi Yến nghẹn họng, cười xảo quyệt : "Nếu chủ động xin phạt, vậy Bản Vương khách sáo nữa..."



      Lập tức ôm lấy tiểu thiếp mang tội trong người, trực tiếp càn quấy giường...



      Ngoài cửa Bảo Châu vốn thấp thỏm. Tuy nàng biết mình chỉ là hạ nhân trong Vương phủ, tất nhiên vì Điện hạ sai đâu đánh đó. Nhưng mà lúc nãy phá hư chuyện Phi Yến giả vờ có quý thủy, trong lòng vẫn luôn căng thẳng yên, bây giờ trong phòng ngủ ngừng phát ra tiếng thở gấp cố đè nén của Trắc phi, tảng đá trong lòng liền rơi xuống.



      Tính tình Điện hạ u ám lạnh lẽo, bình thường đối với bách quan đều ngoài cười trong cười, đối với nữ nhân càng có chút nhiệt tình. Ngày thường bận rộn trong quân ngũ gần nữ sắc , nhớ mấy năm trước trong lần trong cung mở yến tiệc, có vị tiểu thư Hầu phủ thứ xuất ỷ vào dung mạo xinh đẹp, lợi dụng quan viên có thể mang theo gia quyến ra vườn ngắm hoa, đến trước mặt Nhị Điện hạ, cố ý làm rơi khăn tay dưới chân ngài.



      Lúc đó nàng theo hầu hạ, ràng thấy Nhị Điện hạ nhìn thấy, nhưng lại làm như thấy, bước qua, khăn tay bị giẫm lên dính bùn đất bên đường, chỉ tiếc cho vị tiểu thư xinh đẹp, bị người hiểu phong tình này rét lạnh đến mặt mũi trắng bệch, nàng nhìn cũng dâng lên chút đồng tình.



      Mặc dù Kiêu Vương thiện chiến, nhưng lại hiểu lời hoa.



      Cuối cùng như bây giờ phụng thánh lệnh cưới Trắc phi, vốn nghĩ vị này bước vào cửa rồi cũng phòng đơn gối chiếc, ngờ, Nhị Điện hạ lại như đả thông thất khiếu, biết được chỗ tốt đẹp của nữ tử, mỗi ngày đều quấn lấy Trắc phi.



      Nếu là tiểu thiếp các phủ khác, được sủng ái như thế chắc chắn dốc hết thủ đoạn người, leo lên vị trí chính thất.



      Nhưng vị thiên kim nghèo của tiền triều này lúc nào cũng lạnh như băng với Nhị Điện hạ, khó hiểu khiến người khác nghĩ mãi ra!
      bogani, Hòa Yên Linh, Thanhbliss42 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :