1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Sao Kiêu vương lại để Phàn Cảnh sống lâu đến thế, đến nỗi đống thê thiếp thế kia. PC là loại đứng núi này trông núi nọ mà còn tỏ vẻ nam tử hán lấy đại cuộc làm trọng. Loại này phải chết mới hết gây chuyện. Còn Kiêu vương cứ muốn nắm gọn Phi Yến trong lòng bàn tay, quá tự phụ. Ta chỉ thích PY ngược chết KV
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      Mình chị muốn cho nữ chính có nhiều gian hơn thôi. Nếu Phi Yến tin tưởng và tha thứ cho Phản Cảnh làm sao có đoạn sau được. cưỡng ép gò bó mà kiều vương hay thái phó đem lại 1 cảm giác cam chịu. Ừ thế nào nhỉ : cạm bẫy ngọt ngào, hay nhện đen
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. Thuhuong0705

      Thuhuong0705 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      4
      Cảm ơn nhóm dịch rất nhiều. Hi vọng các bạn sẽ theo truyện này đến cùng. Mình rất thích truyện của Cuồng thượng gia cuồng.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 50

      Edit: tiểu Viên


      Khi đặt quân cờ xuống, nữ tử đối diện bỗng lộ ra vẻ đẹp đắc ý hoạt bát hiếm có. Nhưng Bảo Châu đứng bên hầu hạ trà nước, sửng sốt trong gió lớn, sau đó sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh: Trắc phi nhanh miệng quá, chuyện liên quan đến sống chết, sao có thể kiêng kỵ thế này? Nếu Kiêu Vương giáng tội, phải làm sao?



      Quả nhiên Kiêu Vương mặt mày trầm, xem ra muốn làm khó dễ, Phi Yến giọng : " đặt thể hối hận, chẳng lẽ Điện hạ lại muốn hất đổ bàn cờ xuống lần nữa?"



      Kiêu Vương vốn vươn ngón tay thon dài ra, khẽ gõ hai nhịp xuống bàn cờ, chậm rãi mỉm cười, quả nhiên chú ý hai từ "Cự mãng" [1] kia.

      [1] cự mãng = rắn to, rắn khổng lồ. Khụ khụ.



      Vừa rồi Phi Yến lòng chỉ muốn chọc tức Kiêu Vương, lúc này vui mừng còn, bỗng phát mình lỡ lời, lòng thầm nghĩ: từ khi nào nảy sinh tính hiếu thắng như vậy?



      Đúng lúc này, dưới chân núi lại hỗn loạn lần nữa, hóa ra những hắc y nhân kia đem thuốc nổ hỏa dược đến, chuẩn bị phá đường. Trong tiếng nổ ở giữa núi vang khắp trời, Tiêu Thanh có chút lo lắng, nên hỏi Kiêu Vương phải làm thế nào, Kiêu Vương híp mắt nhìn cát bụi ở phía xa, : "Lệnh tất cả thị vệ chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, chút nữa bọn chúng tiến lên, phải cản bọn chúng ở giữa sườn núi, quân tiếp viện của chúng ta... đến rồi."



      Binh mã hất tung bụi đất xa xa, là của tướng quân Tiết Phong đến đây chi viện. Vị Tiết tướng quân này là trong tam hùng Tân Dã Kiêu Vương huấn luyện ra, nghe tin Nhị Điện hạ gặp nạn, lập tức dẫn vạn quân đến cứu giá.



      Bọn hắc y nhân tàn sát Giang Trung ấy sao có thể là đối thủ của những thương dài giáo nhọn, binh sĩ tinh dũng mãnh chứ? Chưa đến chốc lát, chết hơn phân nữa, đám hắc y nhân còn lại thấ tình thế ổn, liền cướp đường thi nhau chạy trốn, nhưng bị bao vây, nào thoát được chứ?



      Thấy thể cứu vãn, liền cắn vỡ thuốc độc giấu trong miệng, tất cả đều ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu [2] mà chết.

      [2] thất khiếu chảy máu: 7 lỗ mặt (2 mắt, 2 mũi, 2 tai, 1 miệng) đều chảy máu



      Tiết Phong lau máu tươi lưỡi kiếm lên thi thể nào đấy, sau đó bước nhanh lên núi, quỳ gối trước mặt Kiêu Vương : "Mạt tướng cứu giá chậm trễ, xin Điện hạ thứ tội!"



      Kiêu Vương phất tay, hỏi: "Có bắt sống được ?"



      "Mấy tên tặc nhân này có chuẩn bị trước khi đến, đều giấu thuốc độc trong miệng, lúc nãy tất cả đều tự sát."



      Kiêu Vương gật đầu, dưới hộ tống của Tiết Phong, xuống núi.



      Quận phủ Giang Trung cháy thành đống đổ nát, hôm qua vẫn còn lão đầu gác cổng vừa ăn đậu rang vừa uống rượu trắng, nay vẻ mặt sợ hãi trợn to hai mắt, nằm vũng máu ở ngay cổng chính cách đường lớn xa, còn động đậy.



      Tiết Phong kiểm tra Lý phủ, cả nhà cũng bị tàn sát còn ai, ngay cả trẻ con cũng may mắn thoát khỏi, màu trắng ở linh đường, cũng nhiễm phải máu tươi tung toé, càng u ám hơn.



      ra, từ cách Lý quận thủ bị giết, đến thảm kịch diệt môn của cả nhà Lý phủ hôm nay, lại thêm toàn bộ nha môn quận Giang Trung đều bị đốt thành tro, mục đích thủ phạm phía sau sớm còn là giết người diệt khẩu, mà là gieo rắc sợ hãi làm người khác run cầm cập. ngày sợ hãi còn bám đất mọc rễ, thiên tử long uy cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, cái người chỉ vừa nhắc đến tên khiến người dân khiếp sợ, mới là cửu ngũ chí tôn nắm quyền hành sinh sát con dân nơi đây!



      Đặng Hoài Nhu, Bản Vương có chút hứng thú với ngươi đấy!



      Phi Yến ngồi trong xe ngựa, trong khoang mũi đầy ấp mùi khói cháy khét. Nàng ra xem thảm cảnh bên ngoài. Mặc dù biết Kiêu Vương đến Hoài Nam, phải chuyện tốt dễ dàng xử lý gì, nhưng cách Đặng Hoài Nhu đối nhân xử thế, ngoài tưởng tượng của nàng.



      Chả trách Tề Đế lại áp dụng phương pháp trấn áp dụ dỗ lôi kéo như thế, nay xem ra Bạch Lộ Sơn chỉ là chút sóng gió đáng lo ngại, phía nam mới là đại họa trong lòng Đại Tề.



      Đặng Hoài Nhu biết xem thời thế thuận buồm xuôi gió, mượn danh Đại Tề ngừng phát triển thế lực của bản thân, bây giờ ma vương muốn phá kén, càng kiêng nể gì nữa. Chả trách trước đây Phàn Cảnh chủ động phát triển quan hệ với phía nam, nhưng nhận được đáp lại. Trong mắt Đặng Hoài Nhu, phía bắc giống như trẻ con chơi đùa đánh trận giả mà thôi! Nay Kiêu Vương đến Hoài Nam, núi thể có hai hổ? Nghĩ vậy, Phi Yến khẽ thở dài.



      Dọc đường có Tiết Phong theo, quãng đường còn lại vô cùng thuận lợi.



      Đại trạch phủ Kiêu Vương ở Hoài Nam, doanh trại Kiêu Kỵ Đại Tề đóng quân ở phía đông sông Kim Thủy, cách đại bản doanh của Nam Vương Đặng Hoài Nhu ở sông Kim Thủy quận Giang Tây -- khá xa.



      Lúc Kiêu Vương vào thành, Đô Hộ nhận được tin từ trước chạy đến nghênh đón.



      Vị quan Đô hộ mới từ trong ôn nhu hương ra, Nam Lộc Công Đặng Hoài Nhu mới tặng ta hai thị thiếp, đấy là cặp tỷ muội sinh đôi mười lăm tuổi, kiều diễm ướt át xinh tươi, chỉ diện mạo giống nhau, ngay cả eo thon mông ngực đều độc nhất vô nhị, lăn lộn chung chỗ, nam nhân nào có thể chịu đựng được? Mấy ngày nay vị quan Đô Hộ này đều ngày đêm triền miên với hai tiểu mỹ nhân, hưởng thụ hết niềm vui nga hoàng nữ [3].


      [3] nga hoàng nữ : hai chị em Nga Hoàng và Nữ đều gả cho vua Thuấn.



      Nghe tin Kiêu Vương giá lâm, mới hoảng hốt xuống giường, lúc mặc quần mới thấy hai chân mềm nhũn. Lật đật ra nghênh đón, Kiêu Vương liếc cũng thèm vẻ mặt chìm đắm trong tửu sắc của kẻ ra nghênh đón, lạnh giọng sai người kéo ta xuống.



      Sau khi Hoài Nam đầu hàng, nhưng lại thể chèn quan viên vào lãnh địa phía tây sông Kim Thủy của Nam Lộc Công, nhưng xung quanh đấy bố trí rất nhiều binh lính canh chừng, dựa theo quy định, phải phân bố binh lính đều các quận huyện, đề phòng trộm cướp quấy rối, đồng thời phải báo cáo đời sống người dân với triều đình đúng hạn. Nhưng ngựa trong dịch trạm đều bị giết, dựa vào mức độ phân hủy của xác đủ thấy hơn năm ngày.



      Tên Đô Hộ cả người đầy mùi rượu này lại chẳng biết gì hết, doanh trại ở quận phủ Giang Trung gần như thế, chẳng lẽ chút khác thường ta cũng cảm nhận được?



      Đồ vô dụng thế này sống lãng phí thức ăn!



      Kiêu Vương hạ lệnh ngắn gọn, cởi bỏ áo quan của ta trực tiếp chém đầu trước cổng doanh trại Kiêu Kỵ. Nếu phải ở Hoài Nam lâu dài, trước tiên phải thanh lý môn hộ nơi này sạch , nếu chừng ngày nào đó đại quận phủ này giống như quận Giang Trung vậy, trong đêm bị tàn sát còn ai.



      Người thay thế chức Đô Hộ là Tiêu Thanh, cùng ngày đó đến doanh trại chỉnh đốn quân lính. Tiết Phong cũng rất tài giỏi, nghĩ rằng thuyền hàng bị cướp kia quá xa, nên mang người tra xét kỹ lưỡng mỗi nhánh sông đến Giang Tây, thế là tìm được thuyền hàng ấy ở bến đò hoang, nhưng gia sản thuyền bị cướp hơn phân nửa chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng suy cho cùng vẫn tìm được ít, ít còn đỡ hơn . Dù sao cũng dùng bồ câu gửi thư đến kinh thành, thuyền hàng khác nhanh chóng đến bù lại thiếu hụt.



      Nơi này nguy hiểm như thế, tất nhiên Tiết Phong thể lập tức trở lại Giang Nam, muốn ở đây bảo vệ an toàn phủ Kiêu Vương. Mà Đậu Dũng kia "giáng chức" đến Giang Nam, đúng lúc có thể thay thế chức vị của .



      Trạch viện đại quận phủ đương nhiên khí thế như phủ Kiêu Vương trong kinh thành, nội thất trong phòng cũng chưa được trang trí ổn thỏa, nhất thời có vẻ rất trống rỗng lạnh lẽo.



      Lúc này vào cuối thu, Phi Yến bắt đầu cảm nhận được khác nhau về cái lạnh giữa phía nam và phía bắc. Trong phòng tuy đốt than, những vẫn xua được hơi ẩm lạnh lẽo.



      Kiêu Vương về đại quận phủ rồi, nhưng phải ra ngoài quan sát dân sinh. Đến khi trời tốt vẫn chưa trở về.



      Ăn tối xong, Bảo Châu đưa hai bà tử mang theo bàn là vào làm ấm chăn giường, vừa đem nước nóng vào hầu hạ Phi Yến rửa mặt chải tóc. Sau đó Phi Yến nằm xuống nghỉ ngơi trước.



      Mấy ngày nay luôn gấp rút lên đường, ngủ ngon, lại thêm hôm qua núi, cùng Kiêu Vương lăn qua lăn lại, cả người càng mệt mỏi hơn.



      Nay có thể ngủ mình, đương nhiên ngủ ngay lập tức, nhưng ngủ hồi, lại cảm thấy giường lành lạnh, chỉ có thể cuộn mình lại trong chăn gấm, chẳng biết ngủ bao lâu, bỗng thấy sau lưng bị người ta vén lên, lạnh lẽo ập đến, rồi có người nằm xuống.



      Phi Yến lạnh đến cả người run rẩy, còn người nọ hôn lên má nàng cái: " đợi phu quân của nàng lén ngủ mình." rồi xoay người nằm lên người nàng, cởi dây lưng áo ngủ ra duỗi tay vào trong.



      Vì mới tỉnh ngủ, giọng hơi khàn khàn, Phi Yến lúng túng : "Điện hạ nên chú ý khí huyết chút! Đêm qua phải làm rồi sao, vì sao còn muốn?" Do sau khi đêm động phòng, Kiêu Vương có ngủ cùng giường với nàng, nên trong nhận thức của Phi Yến chuyện khuê phòng này phải cách nhau vài ngày, nếu Kiêu Vương có hứng thú, chắc cùng phòng với mình.



      Nào ngờ mình ngủ rồi, Kiêu Vương vẫn còn muốn lên giường quấy rầy.



      Kiêu Vương cố ý để bàn tay mình lạnh như băng vuốt ve kiều đồn quyến rũ của Phi Yến, nghe thấy người trong lòng giật mình hét tiếng, liền cười : "Chưa tỉnh ngủ sao? Tính tình kiêu ngạo thế này? Trách nhiệm thiếp thất là làm ấm giường, Bản Vương ở ngoài bôn ba toàn thân lạnh lẽo, nay phải nghỉ ngơi, Yến Nhi nên chủ động cởi áo, dùng cơ thể mềm mại thơm ngát của mình làm Bản Vương ấm áp, có lý nào chỉ lo cho giấc ngủ bản thân, bắt Bản Vương phải tiết chế chịu đựng?"



      Phi Yến cắn răng chịu đựng đến khi hơi lạnh ấm dần, mới mở miệng : "Thiếp chẳng qua lo lắng thân thể Điện hạ mà thôi, miệt mài hoan ái như vậy, tốt đâu..."



      "Sáng sớm ái phi còn nghĩ đến việc tái giá, nếu Bản Vương cho ăn no, há chẳng phải giữ được lòng giai nhân rồi?"



      rồi, Kiêu Vương vứt áo ngủ xuống sàn, cúi đầu, ngậm thơm ngát mềm mịn vào miệng, giọng mơ hồi : "Mãng tiên (Rắn tiên) phải tìm nơi nghỉ đông, tiểu nương tử có thể chỉ vẽ huyệt động nào , sau này tu thành chánh quả, chắc chắn quên ân giúp đỡ của tiểu nương tử..."



      Mãng quái (rắn tinh) này nào cần người giúp đỡ, vừa vừa tự tìm kiếm nơi tuyệt diệu, thắt lưng dùng sức, trực tiếp nơi khoái lạc.




      Lúc đầu Phi Yến còn siết chặt cơ thể kháng cự, nhưng thoáng chốc mềm nhũn... Tiếng thở dốc và tiếng lay động ngừng trong màn trướng, lạnh giá trong phòng sớm bị xuân sắc nồng nàng xua tan...



      Sáng sớm tỉnh giấc, Phi Yến phát mình áp má lên lòng ngực săn chắc của nam nhân bên cạnh, còn eo của mình được ôm chặt, có đều được cơ thể cường tráng này ôm chặt, cả người đếu thấy ấm áp, loại lười biếng khi vừa tỉnh ngủ, nhất thời lười giãy thoát vòng tay ôm ấp của , mơ mịt nháy đôi mắt buồn ngủ vài cái, miễn cưỡng nhìn da thịt trước mắt đến ngẩn người.



      Kiêu Vương ngủ say, Phi Yến giương mắt đánh giá mãnh hổ ngủ. Lúc này mới phát , hóa ra lông mi của nam tử lại có thể dài và cong như thế đẹp như thế, sóng mũi cao thẳng hiếm có trong tộc người Hán, cầm vuông lúng phún ít râu mới mọc, hèn chi đêm qua lúc khinh bạc da thịt mình, lại có cảm giác như kim châm như vậy.




      Bình tĩnh mà xem xét, dáng vẻ Kiêu Vương rất tốt, nếu biết bụng dạ bên trong của , nam tử tuấn nhanh nhẹn phong độ. Đáng tiếc lại là Nhị Điện hạ Đại Tề, nam nhân dã tâm kém gì Phàn Cảnh.



      Nam nhân như vậy, có thể kính trọng thể .



      Nàng sớm còn là thiếu nữ ngây ngô ngày xưa. Huống hồ trong quý phủ Hoàng tử, làm gì đến chân tình, nàng biết tại Kiêu Vương vô cùng say mê mình, từng ánh mắt nóng bỏng, từng lời sủng nịnh ấy thể ngụy trang.



      Thỉnh thoảng khi ở mình, Phi Yến luôn cảm thấy tâm tư nam nhân này có bao nhiêu thâm sâu, tại sao hề đề phòng mặc cho nữ phản tặc ngày xưa nằm ngủ bên cạnh mình? Chẳng lẽ bởi vì thân phận mình, khiến cho lòng hiếu thắng của Hoàng tử nổi lên nên muốn chinh phục?



      sủng ái này có thể kéo dài bao lâu? Cái ý nghĩ viễn vong đời khiếp đôi người, từ khi rời khỏi Bạch Lộ Sơn, còn tồn tại, nghĩ nhiều cũng vô ích...



      Do mãi mê suy nghĩ, chợt phát , chẳng biết khi nào Kiêu Vương mở mặt, đôi mắt sâu thẫm nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hơi lạnh lẽo: "Bản Vương hi vọng nhiều gì ở ái phi, nhưng ít nhất lúc nằm ở bên cạnh Bản Vương, đừng nghĩ về nam nhân khác."



      Dù trong lòng nữ nhân biết nàng sa vào lưới mình dày công thiết lập, tuy có được người nàng nhưng trái tim của nàng từ đầu đến cuối vẫn đặt lên người . Mỗi lần cầu hoan, nàng luôn vô thức kháng cự mình, đấy là chứng cứ ràng!



      Cố chấp với nàng, giống như loại kỳ độc màu vị, chẳng biết lúc nào, tình độc thấm vô cùng sâu. Vì nàng, mấy lần xúc động vượt quá giới hạn của mình, lúc bỏ qua tấn công Bắc Khẩu, cũng giật mình khiếp sợ vô tri của bản mình, có phải thành kẻ bị sắc đẹp làm mê mẩn tâm hồn rồi ?



      Khi đó, biết, chỉ khi trăm phương nghìn kế đoạt được nữ tử này, mới có thể giải được cổ độc mê hoặc nàng hạ người mình!



      Sau khi quyết định xong, liền tỉ mỉ bày thiên la địa võng, kiên nhẫn chờ đợi, e rằng Phàn Cảnh biết, lúc ta ngoài săn thú, có thể cứu Công chúa A Dữ tộc Thông Cổ từ tay kẻ xấu, phải là trùng hợp, khuôn mẫu hùng cứu mỹ nhân, đối với mọi nữ tử mới biết luôn dễ dàng run động nhất, hơn nữa tướng mạo Phàn Cảnh cũng tầm thường, Công chúa vừa gặp dĩ nhiên thương.



      Tiếp theo, để Bạch Lộ Sơn gặp đủ loại khó khăn, càng phải bố trì chu đáo chặt chẽ, quá hiểu nôn nóng sốt ruột của nam nhân dã tâm bừng bừng, khát vọng quyền lực mà lại thể có được, mà cái làm, chỉ là từng bước từng bước sắp xếp dẫn dụ, kiên trì chờ đợi...



      Cứu cả nhà thúc bá trong tay Thái tử, cố gắng giữ lại cánh cổng này, đợi nàng từ Bạch Lộ Sơn trở về, chui đầu vào lưới.



      Yến Nhi nàng vĩnh viễn biết, nàng gặp được người nhà đường, phải do ngẫu nhiên, từ sau khi nàng về kinh thành, mỗi lần vào cung, đều cố ý đường vòng, chạy đến con đường cả nhà Uất Trì tạm ở, đợi lần 'tình cờ' gặp gỡ.



      Bởi vì biết: chiếm được nữ tử mình mong nhớ mới có thể giải được độc tương tư, còn bận tâm, mới có thể lập kế hoàn thành nghiệp lớn thiên hạ.



      Nhưng vì sao lại có cảm giác uống phải rượu độc? ràng nàng luôn ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào da thịt mềm mịn thơm ngát, nhưng vì sao lại chẳng thấy thỏa mãn, trong lòng vấn luốn gào thét khát vọng nhiều hơn.



      ao ước nụ cười duyên xuất phát từ đáy lòng, khao khát nàng ôm chặt cổ mình, kêu to tên mình lúc cao trào...



      phải như bây giờ, lúc cho rằng có ai, nét mặt đầy vẻ đơn.



      Kiêu Vương lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ tử trong lòng mình cố vùng vẫy, hít sâu hơn, cười bí hiểm với khuôn mặt xinh đẹp.



      biết ngày nào đó, khiến nam nhân trong lòng nàng biến mất còn mảnh, chỉ còn mình -- còn người ngoài nào khác!
      Hòa Yên Linh, Thanhbliss, levuong44 others thích bài này.

    5. duongduong

      duongduong Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      Rắn tiên tìm động ngủ đông :yoyo60::yoyo36:
      Ôi ôi ta trong sáng quá :yoyo30:
      tiểu Viên ViênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :