1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 43

      Edit: tiểu Viên



      Rốt cuộc đến khi Kiêu Vương nâng người lên, bên trong màn im lặng rất lâu, chỉ nghe Phi Yến thầm : "Ngủ đến mơ hồ, nhất thời quên bản thân ở trong Vương phủ, xin Kiêu Vương thứ tội."



      Kiêu Vương như mới thức dậy, : "Nếu ngủ hồ đồ, có tội gì? Nhưng tật xấu ra tay đánh người này phải sửa..."



      Đợi đến khi trong phòng truyền ra tiếng gọi người của Kiêu Vương, bà tử tỳ nữ mới nối đuôi nhau bưng thâu đồng hộp trang điểm vào phòng. Kiêu Vương rửa mặt chải tóc trước, rồi bước ra khỏi phòng, sau đó tân phụ mới từ trong màn che bước ra, thẹn thùng mặt còn chưa tan, nút thắt dây lưng trước áo ngủ cũng đúng cách.



      Hình ảnh hôm qua Kiêu Vương tự mình bế Trắc phi vào cửa, các tỳ nữ bà tử trong Vương phủ đều để vào trong mắt, trong lòng biết vị Trắc phi này được Kiêu Vương sủng ái, nên lúc hầu hạ đều rất chú tâm.



      Phi Yến mình gả sang đây, hai tỳ nữ nha hoàn cũng mang, bên cạnh chỉ có mỗi Bảo Châu là quen biết. Nàng khẽ thở dài, trong lòng biết Kiêu Vương cố ý làm thế. Đêm qua trằn trọc ngủ đến nửa đêm. Nay mình trong Vương phủ, ngẫm thấy ý nghĩ thoát khỏi Vương phủ của trước kia đơn giản quá.



      Hơn nữa, Kiêu Vương đối xử rất tốt với nữ nhân, tuy mình mấy lần tức giận đánh , nhưng trước giờ chưa động đến nửa đầu ngón tay của mình, nhưng chuyện gì cũng đều có giới hạn, suy cho cùng cũng là hoàng tử, lúc này còn hứng thú có thể nhịn hai lần, nếu hứng thú qua , ai biết liệu có gộp tội tính sổ ? Sau này chung đụng với Kiêu Vương miệng lưỡi oai hùng này ít, thà cắn răng chịu đựng hai, thể mất mặt như sáng nay, bàn tay... bàn tay của ... xâm nhập vào trong hĩnh y [1], nghĩ đến đây, đùi lại ỷ run rẩy, nếu nam nhân muốn giày vò nữ nhân, hoá ra lại có nhiều thủ đoạn như vậy...


      [1] hĩnh y: kiểu giống quần đáy.



      Trước kia Phi Yến nghĩ đây là viện riêng của Trắc phi mình, chỉ buổi tối Kiêu Vương mới vào ngủ, nào ngờ lúc ăn điểm tâm, hai người lại cùng dùng bữa trong phòng khách.



      Bữa sáng ở Vương phủ rất đơn giản, bánh tráng chiên dầu thơm mùi lúa mạch, đĩa đậu hủ tiểu ma, đặc biệt lấy trứng gà và hà tương làm thành nước sốt rưới lên bề mặt, xung quanh còn nhiều món khác.



      Phi Yến hơi nóng trong người, bữa sáng thanh đạm thế này rất hợp miệng. Kiêu Vương ăn rất nhanh, ràng là thói quen luyện từ trong quân doanh, sau khi ăn xong, liền nhàn nhã ở bên cạnh nhìn Phi Yến dùng bữa. Trắc phi mới vào phủ bị nhìn chớp mắt, ăn vô, nhưng Kiêu Vương lại : "Ăn nhiều chút , hồi vào cung gặp Mẫu Hậu, cũng biết chốc lát có gặp được ngay , chắc phải đợi lúc, e rằng lỡ bữa trưa, bữa sáng nên ăn nhiều chút mới tốt."



      ra cũng sớm đoán được Hoàng Hậu thích Kiêu Vương lắm, nhưng ngờ lại biểu ra ngoài, ngay cả khi gặp mặt cũng phải cố ý kéo dài lúc, khoan từ ái của người làm mẹ, cho dù làm Hoàng Hậu cũng thiếu chút rộng lượng nên có, Phi Yến lập tức ăn chầm chậm như có đâm chiêu.



      Kiêu Vương ở bên cạnh cười : "Chớ lo lắng, ngày mốt chúng ta lên đường Hoài Nam, sau này giảm những rối ren thỉnh an rồi. Nguy tổng quản sớm lên đường, trạch viện nơi đó có sẵn, mua lại chỗ cũ của đại nho gia Vương Á Chi tiền triều, tạm sửa sang trước, lúc đến đó nếu nàng vừa ý, có thể từ từ sắp xếp lại."



      Thấy sau cùng Phi Yến dừng đũa ngọc, Kiêu Vương mới đứng lên, lệnh cho tỳ nữ lấy xiêm y tiến cung, chuẩn bị vào cung.



      Ai ngờ mới ra cửa, thấy con ngựa chạy như bay đến, người xoay người xuống ngựa phải ai khác mà là Đậu tướng quân Đậu Dũng. Sau khi Đậu Dũng xuống ngựa liền quỳ dậy, với Kiêu Vương: "Nhị điện hạ, phải ngài đồng ý cho mạt tướng Hàng Châu làm Đề Đốc sao? Mạt tướng đợi được nữa, chắc ngài biết, nữ nhân kia mang cả đống vàng bạc rồi, đến nơi đó, nếu lại chậm chạp , lo tái giá, chỉ sợ ngay cả con côi cũng sinh ra..."



      được phân nửa, thấy Phi Yến từ trong phủ bước ra, Đậu Dũng vội vàng ngậm miệng, nhưng lòng ngực cường trán vẫn phập phòng, có thể thấy tâm tình rất gấp gáp.



      Vừa rồi Phi Yến ở trong nghe thấy Đậu Dũng ồn ào lớn tiếng, nghe ta muốn Giang Nam tâm khẽ động, thoáng chốc hiểu vì sao. Nhưng ràng Đậu Dũng có niềm vui mới, và đồng ý hoà ly với Long Trân, tại sao ta còn chịu buông tay nàng ấy? Sớm biết như thế sao khi xưa làm vậy?



      Kiêu Vương vỗ vai ta, : "Đường đến Giang Nam xa xôi, có lẽ nàng ấy chưa đến nơi đó, ngươi gấp cái gì, phải trầm tĩnh chút, tóm lại là ổn..."



      "Nhưng Kiêu Vương... Lúc trước ngài với mạt tướng, nếu muốn nữ nhân để ý, phải kiếm cho nàng vài đối thủ, nàng mới biết được chỗ tốt của mình, nhưng bên này đối thủ ta kiếm vào cửa phủ, bên kia nàng chạy, ngài lại đại trượng phu phải thể lòng hào hiệp, mới làm nàng hiểu mình lỡ mất thứ gì, nhưng mạt tướng vừa buông tay cái, nàng liền như thỏ, hành lý nữ trang đều chuẩn bị thoả đáng, nhanh chân chạy trốn còn bóng dáng... Điện hạ, ngài... cuối cùng là chọn đầu nào?"



      Bị đồ tể nghi ngờ tấm lòng chiêu hiền đãi si [2], sắc mặt Kiêu Vương trầm xuống, thấp giọng quát: "Tự mình hiểu sai, còn muốn trách ai? Ai bảo ngươi nạp tân tiểu thiếp vào cửa hả? Gặp dịp chơi, lấy lui làm tiến cái cũng biết? Nay ngay cả nữ tử của mình cũng giữ được, còn ở trước cửa Vương phủ hô to hét , ta thấy chức Đề Đốc ngươi đừng làm, cứ đến đó làm tổng binh !"


      [2] chiêu hiền đãi sĩ: Quân, Vương hạ mình để tôn trọng, kết giao, chiêu mộ nhân sĩ hiền tài.



      Đậu Dũng nghe vậy nét mặt lại rất vui vẻ, như gấu bò mặt đất, dập đầu ba cái, vô cùng phấn khởi từ bỏ đại quan nhất phẩm trong triều, nơi đó làm nhị phẩm.



      Đợi đến khi Đậu Dũng rồi, Kiêu Vướng mới lên xe ngựa, ngồi cùng chỗ với Phi Yến. Phi Yến thấp giọng hỏi: "Đậu tướng quân muốn tìm Long Trân?"



      Kiêu Vương thong dong : " ta ở trước Vương phủ ra thể thống gì, phạt ta đến đó rèn luyện tính tình, về phần tới đó rồi, ta muốn làm gì, Bản Vương cũng quản được!"



      câu này, ngăn chặn Phi Yến thỉnh cầu cho Long Trân. Nhưng vừa rồi vì có liên quan đến Đậu Dũng, Phi Yến đoán ra chân tướng khác là mấy, ngờ phía sau việc Đậu Dũng nạp tiểu thiếp, tổn thương Long Trân, lại do Kiêu Vương ra chủ ý.



      Vừa nghĩ đến đây, Kiêu Vương lại mở miệng : "Đậu tướng quân lòng tiểu thư Long gia Hầu phủ, nhưng luôn tự ti mặc cảm, thấy nữ tử này thể nào ta, hôm say rượu hỏi Bản Vương, Bản Vương thuận miệng dùng chút ghen tuông để xem thử có tình ý , ai ngờ ta lại làm ra chuyện hoang đường thế này, đúng là gỗ mục thể khắc."



      Phi Yến khẽ nhíu mày, lời thuận miệng của những nam nhân say rượu, lại khiến bao nữ tử vô tội phải ưu phiền...



      Kiêu Vương nhìn ra nàng vui, kéo tay nàng : "Nhưng qua chuyện nhà Đậu tướng quân, Bản Vương hiểu, nếu trong lòng có nữ tử mình ái mộ, đừng học cái gì mà quân tử rộng lượng buông tay, khi có trong tay, phải giữ kỹ, nắm chắc trong lòng bàn tay mình."



      xong, khoé miệng lại nhếch lên nụ cười xảo quyệt sâu xa. Phi Yến quay đầu nhìn , đồng thời trong lòng lo lắng Long Trân ở phía Nam, cũng biết lời kia của Kiêu Vương là cho mình nghe.



      Đúng lúc này, Kiêu Vương ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ xinh đẹp, vuốt ve bên dưới, thấp giọng tiếc nuối : "Ban ngày, có hĩnh y bất tiện, đêm nay Yến Nhi tìm cái hơn mặc vào cho Bản Vương xem thử có đẹp ?"



      "..."



      Chưa đến lúc, xe ngựa vào cung, đúng như Kiêu Vương dự đoán, bọn họ ở ngoài cung đợi rất lâu, cũng nghe thấy Thẩm Hoàng Hậu triệu kiến.



      Thái giám ngoài cửa cung cũng rất hiểu chuyện, đặt hai cái ghế ở dưới bóng râm để Kiêu Vương và Trắc phi ngồi. Kiêu Vương nhìn Phi Yến ở bên cạnh, chỉ thấy nàng bình tĩnh ngồi ghế, dáng ngồi chỗ nào bắt bẻ được, tuân theo quy củ trong cung, ngồi lẳng lặng khoảng chung trà ( mười phút) mà hề động đậy, dáng vẻ tiểu thư khuê các này, được rèn luyện từ . dù màn trời chiếu đất ở Bạch Lộ Sơn vài nắm, nhưng hề thay đổi.



      Đúng lúc này, Thái Tử từ trong cung của Hoàng Hậu ra, thấy Kiêu Vương ngồi ở bên, cười : "Mẫu Hậu vì có chuyện dặn dò, nên trì hoãn chút thời gian, Nhị đệ chờ đến nôn nóng chứ?"



      Kiêu Vương cười : "Cũng có gì quan trọng, chỉ là vì gấp rút Hoài Nam, muốn thỉnh an Mẫu Hậu, để làm trọn hiếu đạo nhi tử mà thôi."



      Thái Tử cười cười: "Phụ Hoàng cũng vậy, bắt Nhị đệ lên đường gấp gáp thế, vừa mới nạp Trắc phi, còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm, phải Hoài Nam, ngay cả đại hôn của người làm đại ca ta cũng thể tham gia."



      Kiêu Vương nhanh chóng khom người : "Hôn lễ Thái Tử, tuy thể đích thân đến chúc mừng, nhưng quà mừng hậu hĩnh chuẩn bị từ lâu, chẳng qua ở Hoài Nam gần đây trộm cướp hoành hành, biển từ nam đến bắc đều có hải tặc cướp bóc hàng hoá tư trang, Phụ Hoàng thương cảm cho nỗi khổ dân chúng, lệnh thần đệ dẹp loạn giết tặc, thể chậm trễ."



      Thái Tử nghe xong nheo mắt lại: " ra là vậy, Phụ Hoàng còn dặn dò ngươi gì ?"



      Kiêu Vương cung kính đáp: "Còn lệnh thần đệ sau này làm việc thể tự cao tự đại, phải nhớ từ đâu đến cuối đầu thần đệ còn có Phụ Hoàng và Thái Tử, ở Hoài Nam phải tu thân dưỡng tính, tự suy ngẫm lại những hành động ra gì của trước kia..."



      Thái Tử nghe vậy liền cười, an ủi Nhị đệ của vài câu, rồi xoay người rời khỏi.



      Đúng lúc này, rốt cuộc trong cung cũng truyền Kiêu Vương và Trắc phi vào thỉnh an.



      Khi Phi Yến cúi đầu theo Kiêu Vương vào tẩm cung, chỉ nghe thấy Hoàng Hậu sai cung nữ ôm con mèo mới được nhận nuôi lên, muốn đích thân dùng lược ngọc chải bộ lông dài của mèo Ba Tư trắng.



      Liếc thấy Kiêu Vương và Trắc vương phi thỉnh an, rồi phất tay : "Đứng lên , cũng phải chính phi, ngươi mình vào cung là được rồi, cần mang theo thiếp thất vào thỉnh an, nếu sau này Vương phủ nạp thêm nhiều thê thiếp, ba huynh đệ ngươi mỗi ngày đều dẫn vào đây, chẳng phải khắc thanh nhàn của Bản Cung cũng còn."



      ràng trước khi thành thân, có truyền khẩu dụ của Hoàng Hậu, muốn sau ngày thành thân Kiêu Vương mang tân phụ vào cung, nhưng lúc này dường như quên thừa nhận, bộ dạng tận tận tình khuyên bảo.



      Trái lại Kiêu Vương tranh luận với Mẫu Hậu, cung kính cúi đầu : "Nhi thần hiểu chuyện, quên Phụ Vương lại nạp vài phi tử, hầu như mỗi đêm đều có người mới nhận ân sủng, chắc hẳn mỗi sáng hôm sau đều phải vội tới Mẫu Hậu thỉnh an, mấy ngày nay có lẽ Mẫu Hậu cực nhọc..."



      Đúng lúc này, có thể Hoàng Hậu quá mạnh tay, con mèo kia đau quá chịu nỗi, kêu "Meo meo ——" thảm thiết, giãy ra khỏi tay cung nữ, cào lên tay Hoàng Hậu cái.



      Cung nữ ôm mèo sợ đến cả người run rẩy, vội vàng quỳ xuống đất xin Hoàng Hậu tha tội.



      Thẩm Hoàng Hậu cúi đầu nhíu mày nhìn vết máu tay, lạnh lùng : "Súc sinh biết tốt xấu này cần giữ lại, xách ra ngoài cung siết chết! Cung nữ này cũng có tâm can, ngay cả con mèo cũng ôm nỗi... Người đâu, kéo ra đánh chết!"



      Hoàng Hậu chưa dứt lời, mấy thái giám to khoẻ đến kéo cung nữ và con mèo ra ngoài. Cung nữ kia còn muốn lên tiếng xin tha, bị chặn miệng, nhanh chóng bị kéo .



      Trái lại Kiêu Vương điềm nhiên như , thảnh thơi ngồi ghế, tràn đầy hứng thú thưởng thức hoa ngọc lan mới nở ở giàn hoa bên cạnh...



      Phi Yến chậm rãi hít sâu hơi, hai người này nào phải mẫu tử? ràng là oan gia kiếp trước chưa tính hết ân oán! Làm tức phụ (con dâu) hoàng thất dễ, làm thiếp thất hoàng thất khó càng thêm khó, nay nàng lên thuyền giặc của , chỉ mong Kiêu Vương sai nước cờ, nếu phải cùng nhau chôn xác trong biển rộng, hài cốt còn.



      Từ tẩm cung Hoàng Hậu ra, lúc đầu cho rằng quay về Vương phủ, nhưng ngờ xe ngựa lại ra cổng thành, tới ngoại thành. Phi Yến vén rèm nhìn cảnh vật ngoài cửa khổ, khó hiểu hỏi: "Điện Hạ muốn đâu?"



      Kiêu Vương nửa dựa vào xe, tay chơi đùa với hai viên ngọc hạnh đào bích lục, sắc mặt hơi trầm, dễ chịu như lúc trong cung, khép hờ mắt : " quá bữa trưa, dẫn Yến Nhi ăn món ngon."



      là ăn món ngon, lại phải tửu lâu nổi tiếng, mà là dừng trước hộ trang viện, Kiêu Vương nhảy xuống xe, đưa tay đỡ Phi Yến xuống xe ngựa.



      Đúng lúc này, nam tử trung niên khôi ngô, da ngăm đen đứng ở trước cửa viện, tuy cả người vải thô nhà nông, nhưng sống lưng thẳng tấp có loại khí chất nên lời, như vị cư nơi sơn dã, thấy Kiêu Vương xuống xe ngựa, nam tử trung niên ấy liền cười to : "Thừa Nhi, cuối cùng con tới, a nương con làm bàn tiệc rượu, mở vò rượu ủ lâu năm, nếu con đến, a nương cho ta động đũa!"



      Rốt cuộc mặt Kiêu Vương lúc này mới chút vui vẻ, mở miệng goi: "A Đại, con dẫn tân tức phụ đến gặp cha."



      ___________________________________

      Đậu hủ tiểu ma

      [​IMG]
      bogani, Hòa Yên Linh, Thanhbliss38 others thích bài này.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Cám ơn bạn edit truyện
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 44

      Edit: tiểu Viên


      Phi Yến nghe nam tử trung niên kia gọi Kiêu Vương là "A Thừa", trong lòng lập tức hiểu thân phận của nam tử này. Công chúa Nhạc Bình từng , lúc Kiêu Vương bị đổi tên gửi đến gia đình nông hộ nuôi dưỡng. Lúc đầu nàng tưởng rằng chỉ là gia đình nông hộ bình thường, nhưng nay xem ra, vị nam tử trung niên này khí thế hiên ngang, chắc chắn phải nông hộ bình thường.



      Đúng lúc này, Kiêu Vương với Phi Yến: "Yến Nhi, nàng cũng gọi A Đại ."



      Phi Yến cũng hỏi nhiều, khom người hành lễ: "Tham kiến A Đại."



      Nam tử ấy thấy vậy nét mặt hài lòng, : "Mau vào trong ."



      vào trong viện, liền thấy phụ nhân trung niên đặt món ăn lên bàn dưới giàn nho, phụ nhân ấy tuy hơi lớn tuổi, nhưng vẫn còn thướt tha, có thể thấy lúc trẻ chắc chắn cũng là mỹ nhân tài hoa tuyệt thế, bà buộc mảnh vải xanh đầu, cài trâm gỗ đen, bộ váy xanh hoa văn,tuy mộc mạc nhưng lại rất tao nhã.



      Thấy Kiêu Vương và Phi Yến vào, bà cười híp mắt: "Thừa Nhi mau dẫn tức phụ của con rửa tay, a nương làm món con thích nhất thịt cắt sợi."



      Kiêu Vương cười quay đầu bảo Phi Yến mở miệng gọi a nương, phụ nhân đó đến, thân thiết nắm tay Phi Yến : "Quả rất thanh tú, thảo nào Thừa Nhi thích, tới đây rồi cứ như ở trong nhà mình, gia đình của chúng ta có quy tắc gì, nếu có chỗ nào thất lễ, mong bỏ qua cho."



      Phi Yến vội vàng : " , hai ngài đều là tiền bối, cần phải đa lễ với hậu bối."



      Sân viện này lớn, nhưng lại bài trí rất ấm áp, trước nhà có vườn rau luống hoa màu xếp thẳng hàng, đầu thu là lúc dưa trái nặng cành, giàn nho phía bàn ăn cũng treo đầy chuỗi nho tím. Bên giếng có ống dẫn bằng trúc, ấn lên tay cầm kế bên là có thể hút nước giếng lên.



      Vì nô bộc đều để ở ngoài cửa viện, nên Phi Yến tự lấy tay vén y phục từ từ ngồi xổm xuống, Hoắc Tôn Đình ở kế bên ấn tay cầm hút dòng nước lên rửa đôi tay, sau đó dòng nước tiếp tục chảy qua rảnh đá rồi vào vườn rau ruộng dưa cách đó xa.



      Thiết bị tinh xảo như vậy thể thấy ở nơi khác, biết ai nghĩ ra.



      Phi Yến để ý thấy thân trúc của thiết bị hút nước có vết in "Thắng" bằng chữ triện kích thước , nếu quan sát tỉ mỉ, sơ ý bỏ qua, nàng nhìn dạng chữ triện kia, nên động tác rửa tay cũng kéo dài.



      Kiêu Vương thấy nàng ngập ngừng, mở miệng : "Tên của A Đại là Đoan Mộc Sinh, nhưng tên là 'Đoan Mộc Thắng Vũ'."



      Quả là ông ấy! Đoan Mộc Thắng Vũ nổi tiếng là bậc thầy về cơ quan ở tiền triều, hai mươi năm trước, phía bắc Hoàng Hà Đại Lương bị khô hạn vùng rộng, nhờ có Đoan Mộc đại sư tỉ mỉ nghiên cứu thiết kế thiết bị bơm tưới nước, hút nước giếng ngầm lên, mới giải quyết được việc khẩn cấp.



      Nhưng về sau, vị đại sư này như bốc hơi trong khí vậy, chẳng còn ai tìm thấy tung tích của ông. ngờ lúc tiếng tâm vang lừng như thế ông lại ở , còn làm dưỡng phụ của Hoắc Tôn Đình.



      "Năm đó A Đại tình cờ cứu mạng Phụ Hoàng, hai người hợp ý nên kết giao. Hơn nữa hai lão nhân họ có con, bát tự cứng rắn, nên đưa Bản Vương làm con thừa tự của họ."



      Tới nơi xanh tươi ấm áp vui vẻ hoà thuận, cách xa thế này, dường như tâm tình Kiêu Vương tốt hơn rất nhiều, sau khi rửa tay xong, kéo nàng qua bàn ngồi bên cạnh.



      Đương nhiên món ăn Đoan Mộc thị làm tinh xảo như yến tiệc trong cung hay Hầu phủ, nhưng mùi vị lại cực kỳ ngon, tôm trong canh đều được lột vỏ, đun cách thuỷ chung với bí đỏ, có thể thấy người nấu tốn bao tâm tư. Còn món cải xào đậu hủ cũng vậy, nhìn thấy rất tầm thường, nhưng cắn ngụm mới phát có nhồi thịt viên bên trong, rồi tiếp tục nhai, mùi vị thơm ngon đầy ấp trong khoang miệng. Có thể mỗi món bàn, đều là rau thịt bình thường, nhưng lại được dày công tỉ mỉ khéo léo chế biến, tinh lọc ra hương vị tươi ngon của mỗi nguyên liệu, khiến người ăn hận thể nuốt cả đầu lưỡi vào.



      ra trước khi thành thân vài ngày Phi Yến muốn ăn, qua Vương phủ càng có khẩu vị, nhưng hôm nay tới đây chỉ để gặp mặt hai lão phu thê, nhưng lại ăn thể ngừng, ăn liên tiếp hai chén cơm.



      Kiêu Vương ăn cũng rất phóng khoáng, chẳng bao lâu, hai bên trán đầy mồ hôi, Đoan Mộc thị thấy thế, lấy khăn trắng lau mồ hôi giúp , miệng : "Cũng phải vội thao luyện đám binh lính đầu to kia, ăn chậm chút, nhìn con ăn người bên cạnh cũng toát mồ hôi theo."



      Kiêu Vương ăn chậm lại, nhưng chỉ chốc lát càn quét sạch, Đoan Mộc thị nhìn cười lắc đầu ngừng,



      Trong lúc nhất thời, bàn ăn còn kiêng kỵ ăn , hai dưỡng phụ tử [1] vừa uống bọt trắng của rượu khoai lang ủ, vừa bàn đủ chuyện trời biển nam bắc, Đoan Mộc thị quan tâm việc cơm nước của Uất Trì Phi Yến, thỉnh thoảng gắp rau thêm canh cho nàng.


      [1] hai dưỡng phụ tử: hai cha con nuôi.



      Tình hình này, đối với Phi Yến mà xa lạ vô cùng, thuở nàng mất mẫu thân, thiếu chăm sóc của nữ trưởng bối, về sau gia đình gặp biến cố, sau đó gặp lại thúc bá, cũng do nàng chăm sóc cả nhà lớn nhiều hơn, trong lúc nhất thời cũng biết đáp lại thế nào, đành cảm ơn Đoan Mộc thị, ăn xong, liền giúp bà đem chén đũa mọi thứ vào nhà bếp, rồi đến bên rãnh đá rửa sạch chén đũa.



      Đoan Mộc thị nghe người A Thừa vừa cưới là thiên kim của Uất Trì tướng quân ngày xưa, lúc đầu còn lo rằng A Thừa tuỳ tiện dẫn nàng đến trang viện bình thường này, nàng quen với món ăn gia đình , ngờ nàng hề mỏng manh như những đích nữ cao quý kia, ngay cả động tác thu dọn rửa sạch chén đũa nhìn cũng thấy thành thạo, xem ra cũng là đứa trẻ từng chịu khổ sở.



      Trong nhất thời thiện cảm tăng gấp bội. Sau khi hai người thu dọn chén đũa sạch xong, Đoan Mộc thị kéo Phi Yến vào trong nhà, lấy hộp gỗ bàn, mở ra rồi đưa đến trước mặt nàng: "Chắc hẳn trong cung ban thưởng ít, a nương cũng có trang sức nữ trang gì tốt để múa rìu qua mắt thợ, đành tặng con sách nấu ăn, thời tiết ở Hoài Nam giống ở kinh thành, mắt thấy vài tháng nữa vào mùa đông, nơi đó lạnh lẽo ẩm ướt, con và Thừa Nhi đến đó phải chú ý sức khoẻ, ta nghe Thừa Nhi con thể nhược hàn khí trọng [2], nên viết nhiều món ăn khu hàn kiện thể [3], mong con có thể điều dưỡng tốt lại. Ngoài ra, còn có quyển chế tạo đồ chơi tinh xảo, cũng phải vật đặc biệt gì, nếu con thấy có dùng được, gọi thợ mộc đến làm y như bản bản vẽ là được."


      [2] Thể nhược: sức khoẻ yếu. Hàn khí trọng: dễ bệnh khi trời lạnh. Đầu gối Phi Yến bị phong thấp, trời trở lạnh rất đau. (Chương 26)

      [3] khu hàn kiện thể: giữ ấm, đuổi lạnh, bồi bổ sức khoẻ.




      Phi Yến tiếp nhận hai quyển sách này, tuy phải vàng bạc, nhưng thấy vết mực quyển nấu chưa khô, hẳn do mấy đêm trước tỉ mỉ chuẩn bị, tấm lòng trong đó càng đáng quý trọng hơn những trang sức nữ trang Thẩm Hoàng Hậu đặc biệt ban tặng, trong lòng khỏi nóng lên, bèn trịnh trọng cảm tạ rồi tiếp nhận.



      Mắt thấy mặt trời sắp buông xuống, Kiêu Vương mới từ biệt dưỡng phụ mẫu, lên xe ngựa trở về kinh thành.



      Lúc đầu Phi Yến cho rằng Kiêu Vương này là người vô cùng thâm độc, nhưng hôm nay ở nông trang lại biết được gương mặt khác của , lạnh lùng như lúc đối mặt với Thẩm Hoàng Hậu trong cung, mà là tràn đầy sức sống... Hẳn trong nông trang ăn quá no, đường về kinh thành lại dài đằng đẵng, hơn nữa cũng uống chút rượu khoai lang, Phi Yến bỗng thấy mệt mỏi, cũng biết lúc nào, ngủ say trong xe ngựa xóc nảy.



      Chợt cảm thấy mình được bế lên, mới mệt mỏi mở mắt, phát Kiêu Vương bế mình về đến giữa tân phòng Vương phủ. Thấy Phi Yến mở mắt, vừa cởi giày vừa : "Nếu mệt ngủ thêm chút."



      Nếu như lúc sáng, tiếp xúc thân mật như vậy với Kiêu Vương, chắc chắn khiến Phi Yến phản đối, nhưng sau khi dạo ở nông trang, biết phải do khí hoà thuận trong nông hộ ảnh hưởng hay do chén rượu khoai lang lên men, cảm thấy Hoắc Tôn Đình thiếu chút ngang tàn ức hiếp người, làm người ta buông lỏng lòng phòng bị, tâm tình căng chặt mấy hôm nay thoáng chốc thả lỏng, thuỷ triều mệt mỏi ập đến, lười biếng nằm giường, để cho Kiêu Vương cởi giày vớ giúp nàng, sau đó rút chân vào chăn, trở mình, ngủ tiếp.



      Kiêu Vương cũng cởi giày lên giường, chống cằm nằm nghiêng, ngắm nhìn tiểu nữ tử chỉ chốc lát ngủ say đầy sủng ái, hôn lên mái tóc dài của nàng, hôm nay giai nhân mình mong nhớ bấy lâu, thơm ngát như lan, tóc mây tán loạn ngủ cạnh mình, bên trong vạt áo lỏng lẻo, bộ ngực sữa nửa che nửa hở, khe rảnh sâu hút, khiến người ta muốn thương... Nếu theo ý định ban đầu, đêm qua cởi sạch y phục, ra sức làm chuyện bản năng nam nhi phải làm, sử dụng mọi phương pháp để nàng du dương nũng nịu, khóc nức nở thôi.



      Tiếc rằng chưa kịp sấm sét mây mưa, thấy hai má giai nhân đẫm lệ, lập tức mềm lòng, nàng bỗng biết được thân phận của mình bị nhìn thấu, tâm trí nhất thời hoảng sợ, đành tạm hoãn, cương cứng nhịn đêm.



      Nàng cho rằng tối qua mình ngủ sớm, sao biết được cả đêm ôm nhuyễn ngọc bên người, lại được thoả lòng thương, ngủ cả đêm.



      vất vả đợi nàng ngủ say, muốn trộm hương thiết ngọc, nếm thử môi ngọc tươi ngon mềm mại, ngờ còn chưa kịp giải khát, bị giai nhân tát cái giòn giã. Ngón tay lập tức chút thương tiếc tấn công thành trì xông vào trận địa, thoả thích nếm thử nơi trơn mềm khao khát lâu.



      Môi nhàng hôn lướt qua gò má thơm ngát, Kiêu Vương biết, kiên nhẫn trong đời mình đều đặt hết lên người Phi Yến.



      Chắc nàng chưa biết mấy năm trước, kịch độc trong người mình, tốn bao dược liệu kim châm.



      Cho nàng thêm vài ngày hoà hoãn, có điều, kiên trì và nhẫn nại của có nhiều, bao giờ cũng muốn chiếm giữ hoàn toàn nữ tử mình nhớ thương lâu, để lại toàn thân thể nàng những dấu vết hơi thở của , mới có thể giải độc tương tư...
      bogani, Viclu520, Hòa Yên Linh45 others thích bài này.

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hayyyy quá
      Mong nàng ra chương thường xuyên
      Xinnn nàng đó
      Ủng hộ nàng nhìu
      :yoyo45::yoyo45:
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    5. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      CHƯƠNG 45

      Edit: tiểu Viên



      Chưa hưởng thụ niềm vui tân hôn, phải lên đường Hoài Nam. Để đến Hoài Nam trước phải đường bộ sau phải đường thuỷ, đường cũng hơi trắc trở. Nhưng may mà Ngụy tổng quản làm việc tận tâm chu đáo, trước khi dặn thợ mộc sửa sang lại xe ngựa, chỉ gia cố bánh xe, còn dùng đệm bông mới lót xung quanh xe ngựa, dù nằm ở trong cũng cảm thấy quá xóc nảy. Tuy rất nhiều hành lý vật dụng chuyển từ trước. Nhưng vì lương thực và vật dụng mà chủ tử cần đường quá nhiều, vẫn phải chất đầy hơn mười xe.


      Trước khi , Kiêu Vương và Phi Yến trở về Uất Trì hầu phủ.


      Nhưng khi ngang qua tiểu hoa viên, thấy Thiệu Tỉnh Đường hái hoa trong vườn, mà Kính Nhu ngồi xích đu cách đấy xa cúi đầu mỉm cười.


      Cảnh này rơi vào mắt Phi Yến, nàng khẽ dừng bước chân. Mối tình đầu, trong nhà lại có công tử ngang tuổi đến, Kinh Nhu khó tránh xao xuyến trong lòng, nhưng...


      Nghĩ vậy, nàng tạm vào phòng khách gặp thúc bá và cữu cữu trước. Uất Trì Thụy chuẩn bị bàn tiệc rượu để chiêu đãi Phi Yến về lại mặt.


      Ăn xong, Phi Yến lặng lẽ gọi thúc bá sang bên, với ông: ‘Cữu cữu chắc hẳn ở lại kinh thành cùng biểu đệ ôn thi, hẳn phải ở nhờ quý phủ khoảng thời gian, bằng mua toà nhà ở ngoài, để cữu cữu và biểu đệ ở tạm, hai nhà cũng thoải mái hơn.’


      Uất Trì Thụy nghe xong vội vàng : ‘Có phải tiếp đãi chu toàn, nên Quang Kỳ lão đệ gì với Yến Nhi?’


      Phi Yến cười lắc đầu: ‘Thúc bá hiếu khách như vậy, ai lại bắt bẻ người, nhưng Kính Nhu cũng lớn, phải chọn người trong sạch... Dù sao cũng là thiếu nam thiếu nữ, truyền ra ngoài tốt.’


      Lúc này Uất Trì Thụy mới hiểu ý Phi Yến, : ‘Vẫn là Yến Nhi con cẩn thận, nhưng mà thế này, thấy biểu đệ kia của con cũng là thiếu niên nhanh nhẹn, nho nhã hiểu lễ nghĩa, thân lại càng thân, cũng phải thể...’


      Phi Yến ngại với cữu cữu mình, theo nàng thấy, vị cữu cữu kia của mình rất thanh cao, nếu sau này Thiệu Tỉnh Đường thi đỗ công danh, đường muội của mình chưa chắc có thể vào tầm mắt cữu cữu, suy cho cùng, nàng vẫn cảm thấy hai người này xứng đôi, chi bằng tiêu diệt từ trong trứng nước, tránh cho hai nhà được tự nhiên.


      Bèn : ‘Những điều này sau, đại hàng đầu bây giờ là hai đệ đệ chẩn bị thi ân khoa, con thấy sân viện gần thư viện, phía trước có cây hoè vẫn luôn để trống cũng tệ, chút con dặn người xem, mua hay thuê đều phải sắp xếp thoả đáng, thúc bá người cần bận tâm.’


      Làm Phi Yến yên tâm nhất là Hiền Ca Nhi thi ân khoa, hôm nay mình sắp rời khỏi kinh thành rồi, dặn dò đệ ấy thể ham chơi. Sau khi dặn dò dưới cả phủ, sắp đặt mọi thứ thoả đáng, Phi Yến mới theo Kiêu Vương rời Hầu phủ.


      Kiêu Vương thấy vẻ mặt bụng đầy tâm của Phi Yến, bỗng duỗi ngón tay khẽ xoa vào vùng gắp nếp giữa chân mày của nàng.


      Phi Yến sửng sốt, nhìn Kiêu Vương.


      Kiêu Vương mở miệng : ‘Còn nhớ nhiều năm trước nàng và ta gặp nhau, lúc đó nàng ngồi uống trà bên đường, chân mày cũng hơi nhíu chặt, khi đó Bản Vương nghĩ: giai nhân thanh lệ như vậy, sao lại như bụng đầy tâm thế kia, nếu ngày sau có khanh[1], quyết để nàng phải nửa tia u sầu. Thế nhưng hôm nay, ái phi lại tâm nặng nề như thế, lúc nào mới có thể mở lòng, hết những suy nghĩ trong lòng với phu quân nàng?’

      [1] khanh - ta: xưng hô thân mật giữ vợ chồng.


      Uất Trì Phi Yến nghe vậy, cúi đầu nhưng trả lời.


      Trước giờ Phi Yến nàng là người xác định mục tiêu rồi liền cố hết sức thực . Trước đây ở Bạch Lộ Sơn là thế, sau đến nhà thúc bá cũng vậy. Nhưng Kiêu Vương lại vội nhậm chức diệt thổ phỉ, ra khỏi kinh thành mới phát , càng càng giống du sơn ngoạn thuỷ. Chỉ cần ngang qua toà cổ tháp danh sơn nào đó, chắc chắn dừng lại, chậm rãi thưởng thức phen.


      Ngày tháng an nhàn thế này, đối với Phi Yến mà có nhiều trong đời, thư giãn đến biết làm gì, giống như hôm nay, đáng lẽ phải vội vã đến bến ngồi thuyền, nhưng Kiêu Vương lại nghe Phúc Sơn gần đấy lúc lá đỏ đẹp nhất, liền tràn đầy hăng hái sai người đánh xe đến Phúc Sơn, ngắm lá đỏ rồi mới tiếp tục lên đường.


      Khi đến Phúc Sơn, vừa xuống xe thấy sương lượn lờ, thời tiết nơi đây lạnh hơn kinh thành rất nhiều. Bảo Châu lấy áo choàng lông thỏ khoác lên người Phi Yến, mà Kiêu Vương chỉ mặc chiếc áo khoác lông cáo màu đen ngắn, nửa thân dưới chỉ mặc quần bò và đôi ủng đế mềm, vóc người cao to tuấn mặc bộ trang phục như thế càng làm nổi bật tư thế oai hùng hiên ngang.


      Vì niềm vui cải trang chơi, nên mang nhiều thị vệ lên núi, chỉ có Tiêu Thanh mang theo hai thị vệ cùng với Bảo Châu theo sau cách đó xa.


      Lúc này là mùa du sơn, tuy sáng sớm, nhưng du khách những nấc thang lên núi tụ thành tốp ba tốp năm. đường lên ít những phụ nhân, càng có nhiều gia đinh hộ vệ theo bảo vệ các tiểu thư phú gia dạo chơi trong rừng.


      Phi Yến để ý, thấy có rất nhiều nữ tử trẻ tuổi khi nhìn thấy Kiêu Vương ở nơi chật hẹp này, luôn tự chủ đỏ mặt, len lén mượn cớ để xuống nhìn lén, liếc mắt đưa tình với .


      Có lẽ các nàng biết nam nhân này chiến trường có bao nhiêu máu lạnh, bao nhiêu đáng sợ, mới có thể to gan quan sát như vậy. Mà có gì đẹp để nhìn chứ?


      Phi Yến nhịn được liếc sang nam tử bên cạnh, mắt sâu, sóng mũi cao thẳng, hàng mày kiếm đen dài đến tóc mai, toả ra khí phách kiên quyết mạnh mẽ của nam tử, có lẽ ở vì ở trong quân doanh quá lâu, đem so sánh, nàng thích loại nam tử nho nhã hơn... Giống như Hoắc Tôn Đình, vẻ tuấn mỹ đầy tính xâm lược này, có chút chịu nổi…


      Chỉ lo suy nghĩ, đôi mắt vẫn đặt mặt Kiêu Vương trực tiếp đờ ra. Kiêu Vương biết khuôn mặt mình bị người ghét bỏ, lại bị dáng vẻ ngẩy ngơ hiếm thấy của Phi Yến làm cho bật cười, cúi đầu với nàng: ‘Đường nơi đây hẹp, chớ ngẩn người, tối để nàng nhìn đủ, được chưa?’


      Phượng nhãn ngơ ngác nháy mắt vài cái, lúc này Phi Yến mới hồi phục lại tinh thần, nhấp môi, cúi đầu tiếp tục về trước.


      đến phân nửa, đường dần khó , Kiêu Vương liền ngồi xổm xuống, bảo Phi Yến nằm sấp lên lưng , dĩ nhiên Phi Yến từ chối chịu, nhưng Kiêu Vương sao là người cho phép người khác từ chối? Sau cùng vẫn cõng nàng lên, lên đường mòn ít du khách phía sau núi.


      Sức lực Kiêu Vương rất lớn, bước chân vững vàng, nằm lưng chỉ cảm thấy hơi xóc nảy như ngồi kiệu. Nhưng cứ thế này, toàn bộ cơ thể mình đều phải dựa sát lưng .


      Phi Yến chỉ có thể cố gắng thuyết phục mình, nam nhân này là phu quân mình, dù lúc này ở trong núi có hành động vượt khuôn phép cũng thể gì.


      'Nàng tiếp tục ngửa ra sau, nếu ngã xuống, vứt nàng ở đây, quan tâm nàng nữa.' Bỗng Kiêu Vương mở miệng , nhắc nhở nữ tử sau lưng cứ ngửa ra sau.


      Nghe xong, Phi Yến chỉ có thể cố gắng thả lỏng cơ thể, ngã lên lưng , nhịn được thầm oán trong lòng: 'Thái giám chết tiệt, sau lưng trúng tên khoẻ rồi sao? sợ mình thế này, đè nứt vết thương à!'


      được đoạn, sương càng dày đặc, sau cùng mưa ào như trút nước.


      May mà họ chạy đến lương đình, vào đấy trú mưa. Mưa xuyên qua tán lá rậm rạp rơi xuống mái hiên lương đình rồi văng tung toé, trong nhất thời cả ngọn núi lớn đều chìm trong tiếng mưa rào rạt và ánh sáng của những chiếc lá đỏ loé ra.


      Bảo Châu vội vã lấy lò sưởi tay chứa đầy than trúc trong bọc hành lý mình mang theo ra, sau khi châm lửa, lấy vải bọc bên ngoải, mới đưa cho Phi Yến...


      Lương đình vốn lớn, chỉ chứa đủ ba người, Tiêu Thanh và thị vệ đành miễn cưỡng cầm ô đứng ngoài đình.


      Bởi vì ghế đá rất lạnh, Kiêu Vương cởi áo khoác lông cáo người mình phủ lên ghế, rồi mới bảo Phi Yến ngồi xuống, còn dựa lên lang canh, dùng thân thể cường tráng của mình che nhưng hạt mưa bay vào trong cho Phi Yến.


      Những chăm sóc này sao người khác có thể xem ? Nhưng hết lần này tới lần khác dịu dàng lại đến từ Kiêu Vương, khiến người ta cách nào tiếp nhận.


      Mọi người đều đời như giấc mơ, mấy năm nay nàng có giấc mơ hết sức hoang đường nhưng làm sao cũng thể tỉnh. Còn nhớ Kiêu Vương từng treo giải thuê thích khách, muốn lấy đầu cổ của nàng xuống, diêm vương đòi mạng của ngày xưa, lại nhàng nắm tay nàng suốt quãng đường, dạo trong rừng lá đỏ, những quan tâm chăm sóc khiến người ta ấm lòng, dường như những trận chiến, những mưu tính ngươi chết ta ấy đều được trận mưa rừng này rửa sạch còn vết tích...


      quên hết thù cũ sao? ... Rốt cuộc trong lòng nghĩ gì?


      Đúng lúc này, cơn mưa lớn dần tạnh, Kiêu Vương đứng dậy, ra ngoài đình xem mưa thế nào, Phi Yến giương mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của , lúc này cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc chiếc áo, vì lúc nãy vẫn chắn mưa cho nàng, chiếc áo trắng ướt, trở nên trong suốt, dán sát vào cơ bắp lưng .


      Lúc này sau cơn mưa, bầu trời mây đen tan biến, mặt trời toả nắng, đúng lúc chiếu sáng cả bóng lưng , nàng có thể thấy da thịt bên trong, hoàn toàn có nửa vết thối rữa từng thấy...


      Chẳng lẽ...


      Phi Yến chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương hai bên trán co giật, mờ hồ hiểu chút gì đó.


      Đúng lúc này, Kiêu Vương quay lại, vừa vặn thấy nét mặt kinh ngạc của Phi Yến, hơi nghiêng đầu nhìn bờ vai ướt sũng, sau đó ngước lên nhìn, cười sâu xa với nàng. Có điều nụ cười ấy nhìn sao cũng khiến người ta lo sợ.


      Tối đó, Kiêu Vương bao trọn biệt uyển dưới chân núi ở tạm.


      Mỗi lần đến nơi, chăn đệm đều mang từ phủ ra, phòng ngủ của Kiêu Vương và Trắc vương phi cũng sớm dọn dẹp xong. Nhưng đêm nay, Phi Yến tắm rửa xong từ sớm, nhưng lại chậm chạp, ở trong phòng tắm chịu ra.
      bogani, Viclu520, Hòa Yên Linh39 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :