1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halinh0814

      Halinh0814 Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      94
      Mình thích kiêu vương, hành động nhanh gọn, thủ đoạn đủ ngoan. Cảm ơn bạn đã trở lại, mong chương thường xuyên hơn, hi hi.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      CHƯƠNG 41.1

      Edit: tiểu Viên



      Đợi đến khi Uất Trì Thụy và những người khác đến bên ngoài viện Phi Yến lo lắng hỏi tình hình bên trong, Kiêu Vương mới qua loa rằng có nô bộc muốn trộm đồ, bị giải gặp quan.


      Lúc này Thiệu Quang Kỳ mới hoảng sợ, bởi nô bộc là do lão mang đến, đương nhiên nghĩ rằng mình khó thoát liên can, nhưng ra tên nô bộc ấy lão mới thu nhận, vì có mang theo thư hàm giới thiệu của lão hữu, nên cùng nhau vào kinh. ngờ dẫn sói vào nhà, sai lầm.


      Uất Trì Thụy càng khỏi , nhanh miệng rằng gặp qua nô bộc này, dẫn đến phong ba, may mắn Kiêu Vương cố tình vô ý liếc bọn họ cái, cũng gì chẳng qua ánh mắt kia sắc bén khó nên lời.


      Uyên Ương cũng bị dọa giật mình, vì lúc nãy nghe thấy trong phòng tiểu thư có tiếng động, nàng ấy từng luyện võ nên tay chân nhanh nhạy, vào viện sớm hơn mọi người, đúng lúc thấy Phàn Cảnh đá văng cửa sổ xông ra, sợ đến cả tim cũng nhảy ra cổ họng.


      Suy cho cùng ta là danh tướng kháng Tề của Bạch Lộ Sơn,nên vừa rồi Uyên Ương mới theo bản năng giả vờ vấp ngã ngăn cản thị vệ muốn đuổi theo. Nhưng lúc nãy khi Kiêu Vương rời , trừ lườm Uất Trì lão gia và Thiệu cữu cữu ra, còn đặc biệt sâu xa liếc nhìn nàng ấy cái, biết có ý gì...


      Đợi sau khi Kiêu Vương khỏi, Uyên Ương mới vội vã hỏi: "Tiểu thư, người sao chứ? Kiêu Vương kia có hỏi gì ?"


      Uất Trì Phi Yến chậm rãi lắc đầu, nhìn ngoài tường có ai, mới thuật lại lời Phàn Cảnh cho Uyên Ương nghe.


      Uyên Ương nghe xong, giận đến trợn mắt:" A Dữ Công Chúa kia vừa nhìn biết hồ ly tinh, lúc trước nhìn thấy tiểu thư bao giờ cũng dáng vẻ lạnh như băng, hai con mắt hận thể biến thành dao phóng tới. Phàn tướng quân hồ đồ quá, sao có thể tin tưởng lời hoa mỹ của ả chứ? Ả lòng muốn chiếm hữu tướng quân, sao có thể dễ dàng buông bỏ ngôi vị chính thê?"


      Trong đáy lòng Uyên Ương, vẫn luôn mong chờ tiểu thư và Phàn tướng quân có thể gỡ bỏ hiểu lầm, kết thành lương duyên. Tiểu thư trọng tình, buông bỏ, nào có dễ như thế?


      Nếu phải nản lòng thoái chí, dù Kiêu Vương kia có tính toán thế nào, thông minh như tiểu thư, sao nghĩ ra cách thoát thân Suy cho cùng tổn thương quá sâu, thế nên mới trôi theo dòng nước, sống tiêu cực qua ngày.


      Thấy trung nô (nô bộc trung thành) của mình tức đầy ngực như vậy, Phi Yến chậm rãi cúi đầu. đất vung vãi vụn bánh mật trấp đường cao, giấy gói màu vàng gói bánh cũng bị dấu giày màu đen giẫm lên. Đấy là lúc nãy Phàn Cảnh và Hoắc Tôn Đình đánh nhau, từ trong ngực Phàn Cảnh rơi xuống, chắc ta cố ý mua tới, chỉ là chưa kịp lấy ra, rơi xuống giẫm nát rồi.


      Đây là bánh ngọt trước kia nàng thích ăn nhất. Trước đây ở Bạch Lộ Sơn, mỗi lần ngã bệnh, Phàn Cảnh luôn tìm đủ mọi cách xuống núi mua gói cho mình. Nhớ lần đại tuyết lấp núi, gió bắc gào thét, nghìn dặm đóng băng, vạn đường bóng. Nhưng Phàn Cảnh vì mình sốt cao, nên bất chấp nguy hiểm tuyết lở, xuống núi. Nhưng đường trở về, móng ngựa giẫm phải kẹp sắt bẫy cáo vùi trong tuyết của thợ săn, con ngựa đau rống lên hất móng, ta ngã từ lưng ngựa xuống, gãy cánh tay, nhưng dù vậy, ta vẫn bộ về như cũ, chưa kịp xử lý vết thương, lấy bánh ngọt trong ngực áo ra trước, lúc đó mình vươn tay tiếp nhận, vẫn còn nóng hổi như cũ... Khi đó, bánh ngọt vào miệng, mùi vị thơm mịn dường như xen lẫn thân nhiệt, quanh quẩn trong khoang miệng, là ngọt ngào thế nào.


      Vì vậy, bây giờ nàng rất lâu chạm vào bánh mật trấp đường cao này. Từng là cảm thụ tốt đẹp nếu thêm vào mùi vị hư thối làm thay đổi mùi vị, đánh tan trăm nghìn tình nồng ý mật trước đây thừa mảnh...


      Phi Yến vội vàng ngẩng đầu, nhịn xuống giọt lệ đáy mắt, hít sâu hơi, nhìn vách tường cao ngăn trở của bầu trời, cuối cùng... thể trở về.


      Ngày thành thân rất nhanh tới.


      Trời còn chưa sáng, mọi người trong phủ rất bận rộn. Phòng bếp đun nước nóng, khói trắng toả ra trong đêm. Uất Trì Phi Yến được Uyên Ương Bảo Châu hầu hạ, sau khi tắm xong hương thang, liền bắt đầu trang điểm.


      Tay nghề của thị nữ chải tóc rất linh hoạt, búi cao tóc mây, lộ ra vầng trán xinh đẹp và cần cổ mảnh khảnh của Phi Yến, mỹ nhân tiêm ở mép tóc càng khiến người ta vừa nhìn .


      Vì làn da Phi Yến vốn trắng nõn như sứ, lớp phấn mỏng là được, hàng mi cao vút được than chì lướt qua, kéo dài đến tóc mai, lên đôi mắt phượng quyến rũ động lòng người, dán hoa điền lên trán, sau khi thoa chút son lên đôi môi mềm mại, những thị nữ hầu hạ bên cạnh khỏi thầm thán trong lòng, thảo nào nữ nhân như thế có thể được Nhị Điện Hạ mắt cao hơn đỉnh nhìn trúng, ngày thường lười trang điểm là nữ tử thanh tú đáng , nhưng sau khi trang điểm tinh tế, giống ngọc trong đá được mài giũa tỉ mỉ lột bỏ lớp vỏ, khiến người khác choá mắt.


      Đợi sau khi trang điểm nữ trang hoàn chỉnh, thay xong lễ phục đỏ thẫm, trời sáng. Phi Yến mặt biểu cảm nhìn giai nhân trong gương, mặc cho Bảo Châu cài rèm san hô đỏ trán, che dung nhan xinh đẹp lại như thoắt thoắt .


      Uyên Ương đứng bên cạnh bỗng nhịn được lệ trong đáy mắt mình. Nàng ấy cũng từng nghĩ đến cảnh tượng tiểu thư và Phàn tướng quân thành thân, lúc đấy chắc chắn tiểu thư là tân nương tử đẹp nhất thiên hạ. Nhưng bây giờ tuy tiểu thư vẫn xinh đẹp ai sánh bằng, nhưng mặt nào có nửa phần vui mừng của tân nương sắp gả?


      Ngược lại Phi Yến liếc thấy bi thương trong mắt Uyên Ương, khẽ cười rồi : " là, khóc cái gì, ta cũng phải lao tới pháp trường, nhưng lần này em thể theo ta đến Vương phủ, con người thúc bá hiền lành, nhưng có khi lại hiểu thế , có em trong hầu phủ chăm sóc ba phụ nhi (ba cha con) bọn họ, dù ta Hoài Nam, lòng cũng yên tâm."


      Uyên Ương bi thương khóc thành tiếng: "Tiểu thư, người... thể dẫn em cùng sao? mình người bơ vơ trong Vương phủ... Sao người ta yên tâm?"


      Nếu có thể, nàng cũng luyến tiếc nghĩa nô [1] trung thành tận tâm luôn theo hầu hạ bên mình, nhưng hôm qua Kiêu Vương phái người đến nhắn, sau đại lễ Hoài Nam, tất cả tuỳ tùng đều giảm lược, nha đầu hồi môn cũng miễn, cũng chỉ có thể ở lại Vương phủ trong kinh thành, thể mang đến Hoài Nam.


      [1] nghĩa nô: nô bộc có tình có nghĩa.


      Ngoài ra quan trọng hơn là, tuổi Uyên Ương cũng còn , cứ tiếp tục theo mình chẳng phải để lỡ chung thân. Nàng bị tổn thương vì tình, hi vọng kết thành lương duyên, nhưng thanh xuân tuổi trẻ của nha đầu Uyên Ương kia, sao có thể héo úa hoang tàn như mình?


      Ở lại trong hầu phủ, thúc bá tất nhiên tìm mối hôn cho Uyên Ương, nàng ấy có thể gả cho người trong sạch, mình cũng được an ủi trong lòng...


      Trong lúc nhất thời, chủ tớ từ biệt, trăm ngàn lời trong miệng khó mà ra.


      Đúng lúc này, giờ lành tới, xe ngựa đón dâu của vương phủ tới cửa hầu phủ, khi Phi Yến được tiễn lên xe ngựa, Uất Trì Thuỵ dẫn đầu bắt đầu khóc lên.


      Ngược lại Phi Yến cười : "Hôm nay, là ngày vui của ta, sao mọi người đều như đưa đám, sau khi ta thành thân, qua mấy ngày, còn có cơ hội về nhà mẹ đẻ, đến lúc đó lại có thể giống như trước, đừng thương cảm."


      Sau khi khuyên nhủ chút, Phi Yến nhấc váy lên xe ngựa.


      Lúc xe ngựa đón dâu gần đến Vương phủ, theo quy định, trắc phi nhập phủ, chỉ cần tự bước vào phủ là được, Vương Gia cần ra đón. Nhưng còn chưa đến ngõ Kiêu Vương phủ, Kiêu Vương cả thân đỏ thẫm, đội nón san hô đỏ khảm bảo thạch đỉnh đầu, cả người phong lưu phóng khoáng, mặt còn lộ nụ cười mỉm rực rỡ hiếm có, đứng trước cửa ngõ.


      Trong tiếng pháo ầm ầm xe ngựa đỏ thẫm dừng tại cửa ngõ.


      Lúc này Kiêu Vương đến, vén rèm lên, nhìn nữ tử xinh đẹp rung động lòng người trong xe, đôi mắt thâm thuý kia loé sáng, kế tiếp vươn cánh tay ra. Phi Yến hơi chần chờ, từ từ đặt tay lên bàn tay to lớn của . Kiêu Vương kéo tân nương tử lộng lẫy dậy, bế ngang, nhanh đến cửa phủ, Phi Yến ngờ làm vậy, sợ đến cơ thể lảo đảo, rèm san hô trán cũng đong đưa theo.


      Thuộc hạ bạn tốt ngày xưa của Kiêu Vương và các tân khách, đều trang phục lộng lẫy đứng ngay cửa phủ, vì thành thân ở nơi này, còn có ý nghĩa thực tiễn với Kiêu Vương, nên những người có thể diện trong phủ, tân khách đều ra, thua kém khi cưới chính phi.


      Thấy Kiêu Vương ôm tân nương tử vào, mấy lão hữu Tân Dã lập tức cười phá lên.


      Tục lệ ôm tân nương tử vào cửa, vốn bắt đầu từ Tân Dã. Biên thành Tân Dã, dân cư dũng mãnh, nữ tử nơi đó cũng nổi tiếng đanh đá. Thẩm Hoàng Hậu và Nhạc Bình Công Chúa đều là bản mẫu phụ nữ có chồng của Tân Dã.


      Ở đó có rất nhiều nhà trai xuất thân cao trèo cao nhà , nếu may lấy phải người có tiếng đanh đá, trước khi vào cửa đều phải do tân lang cõng hoặc bế vào. Để thể thái độ yếu đuối lần cuối cùng, cũng như bày tỏ tôn trọng với nhà , nhưng sau khi vào cửa, tân nương phải tự mình bước xuống rót chén rượu cho phu quân để tỏ lòng biết ơn, đồng thời tỏ ý dù xuất xuất cao quý, nhưng vào nhà phu quân thu lại tính tình, lòng dạ phụng dưỡng phụ mẫu phu quân.



      _________________________________________________________

      Bánh mật tráp đường cao


      [​IMG]


      Tắm hương than (nước tắm rải hoa)


      [​IMG]


      Ngâm mình trong bồn nước hoa hồng, vừa giúp bạn thư giãn, vừa giúp cho tinh chất hoa hồng từ từ thẩm thấu vào làn da bạn, giúp bạn loại bỏ tế bào chết, làm mềm, làm mịn da, mờ dần các vết thâm nám. Đây là liệu pháp truyền thống mà các vị vua chúa, mỹ nữ trước kia thường dùng để chăm sóc sắc đẹp làm trắng da.


      Hoa điền


      [​IMG]
      bogani, Hòa Yên Linh, Thanhbliss30 others thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Truyện hay lắm
      Mong nagf ra chương thường xuyên
      Luôn luôn ủng hộ
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      CHƯƠNG 41.2



      Nhưng hôm nay Kiêu Vương cưới chỉ là tiểu thiếp, mà lại ôm tân nương vào cửa như thế, mà Uất Trì gia của tiền triều bại lụi đương nhiên hề cao quý gì dáng . Thiên hạ này cũng có nữ tử nào mà đường đường Nhị điện hạ Đại Tề trèo cao tới. Thế này, chẳng phải ám chỉ rằng nương này rất nóng nảy?


      Tam hoàng tử vẫn chưa rời kinh nên đến đây chúc mừng liền lập tức bừng tỉnh, giọng với Thái Tử bên cạnh: "Đại ca, tính tình nữ tử này mạnh mẽ, thuần hoá được hẳn có phen tư vị khác, khó trách Nhị ca luôn nạp thê thiếp, mình độc lại nhìn trúng Tây Thi bán cháo góc đường này, là khẩu vị giống người thường!"


      Thái Tử cười thích thú, mắt thấy Lão Nhị này sắp bị sung quân tới Hoài Nam, xem như trị được tâm bệnh, tâm tình lúc này cũng thả lỏng, nhưng khi trông thấy dung nhan kiều thoắt thoắt của tân nương tử nằm trong lòng Kiêu Vương, trong lòng lại suy tính, nữ tử này thoạt nhìn thu hút lắm, nhưng nhìn mãi lại chán, so với tương mạo thường thường của Thái tử phi mình, còn kiều diễm hơn vài phần.


      Đợi qua xong đại lễ, phải chọn vài thiếp thất kiều mị động lòng người để điều hoà...


      Trong tiếng cười ha ha của các tân khách, Kiêu Vương rảo bước bước qua thềm cửa cao cao của Vương phủ. Nhưng cũng theo tập tục buông Trắc phi xuống, mà vẫn ôm nàng vững chắc bước vào đại đường làm lễ. Cho đến khi tới trước lễ trán dán chữ chữ hỉ to và đỏ thẫm, Kiêu Vương mới chậm rãi buông nữ tử trong lòng xuống, đích thân cầm lấy chén bạch ngọc tước chi, rót đầy rượu, sau đó đưa cho Phi Yến.


      Mọi người trong lễ đường yên tĩnh hẳn, đều hiểu rốt cuộc Kiêu Vương này trong hồ lô bán thuốc gì? Hành như vậy, chẳng phải thể ăn khép nép với Trắc phi nho sao?


      Phi Yến lại biết nội tình bên trong, chỉ cho rằng đây cũng là nghi thức thành thân, bèn đưa tay đón nhận chén rượu, uống cạn rượu trong chén.


      Trong lòng các nữ quyến tân quý vọng tộc ở đây đều có chút hâm mộ với Uất Trì Phi Yến. Dù thế nào, chắc chắn tại Kiêu Vương rất sủng ái nàng ấy, thử hỏi thế gian này có bao nhiêu nữ tử được nam tử tuấn văn võ song toàn như vậy ái mộ sủng ái, dù là lúc phong hoa tuyết cũng làm người ta cam tâm tình nguyện.


      Chỉ có Phò mã Vương Ngọc Lãng, mình ngồi ở góc trong hỉ đường, hai mắt nóng bỏng nhìn tân nương tử kiều diễm ấy, siết chặt đôi tay...


      Nếu phải phụ mẫu cản trở, người nên nắm đôi tay ngọc ngà kia, phải là , nhưng bởi mình nhu nhược vô năng, mới khiến chính mình trở thành trò cười của các phủ trạch trong kinh thành như nay. Ả Công chúa Nhạc Bình điêu ngoa kia, quả nháo Vương gia đến long trời lở đất, thề bỏ qua. Ngay cả phụ thân cũng thầm với mẫu thân sai nước cờ này rồi. Nhưng, thời gian khó mà thanh toàn chữ 'Nếu', Vương Ngọc Lãng liếc nhìn vị Công Chúa cười toe toét miệng bên cạnh, lại si ngốc nhìn nữ tử mày ngài, tóc mây thướt tha, rực rỡ dịu dàng, lại rầu rĩ uống cạn chén rượu...


      Sau khi làm lễ xong, Phi Yến được bà hỉ của Vương phủ dìu vào tân phòng, còn Kiêu Vương phải chiêu đãi tân khách bạn bè ở tiền thính.


      Đến khi Phi Yến ổn định ngồi lên chiếc tân giường được bọc chăn hỉ đỏ lớn, dựa theo quy định, phải ở mình chờ Vương Gia.


      Bảo Châu bưng đĩa điểm tâm hoa quả được cắt lên bàn cạnh giường: "Tiểu thư... , là Trắc vương phi, tiệc rượu ở tiền thính phải còn lúc, buổi sáng người ăn nhiều, đừng để bị đói trong ngày đại hỉ, nô tỳ cắt những thức ăn thành miếng , người dùng cũng làm hư lớp phấn son."


      xong lại lấy hộp như bàn tay từ ngực ra, đặt bên người Phi Yến: " nắp hộp trang điểm này có khảm gương đồng, bên trong còn chưa son phấn và than chì, nếu trước khi Kiêu Vương vào, phấn son bị phai, xin Trắc vương phi trang điểm lại, hồi khi Kiêu Vương vào, hai vị quý nhân phải cùng uống rượu và chè nhãn hạt sen, đến đêm mới rửa mặt tháo trang sức, nếu có tình hình đặc biệt gì, chúng nô tỳ thể tuỳ ý mở cửa phòng, để tránh hỉ khí bay mất.


      Phi Yến gật đầu, Bảo Châu liền khom người ra khỏi phòng, đóng cửa tân phòng lại, cùng với các mama nha hoàn canh giữ cửa phòng chờ sai bảo.


      Đến khi trong tân phòng yên tĩnh lại, Phi Yến mới chậm rãi vén rèm châu treo lên hai giá kẹp tước đầu ở hai bên má.


      Từ khi Hoàng Thượng tứ hôn đến nay, nàng luôn chẳng có ngày nào nguyên vẹn. Vì Kiêu Vương trúng kỳ độc, nàng cũng quá xem trọng hôn hoang đường này. Loạn thế tân triều, điều mình gọi là hạnh phúc lương nhân đều bị phủi sạch, sống ở trong nhà thúc bá hay Vương phủ, ra về bản chất có khác biệt gì nhiều.


      Nhưng nay ở trong tân phòng giăng đầy hoa chúc, hồng sa chu cẩm, mới lờ mờ hiểu , mình thể lui rồi.


      Tuy nữ Gia Cát chiến trường bày mưu tính kế, nhưng giờ khắc này, ở trong hoàn cảnh đầy vui mừng nhưng xa lạ, cũng khó tránh có chút hoảng sợ .


      Nghĩ vậy, khẽ thở dài, Phi Yên lại chậm rãi đánh giá tứ phía.


      tân giường lớn thế này được bọc chăn hỉ đỏ thẫm, và rãi đầy đậu phộng và táo đỏ như tập tục dân gian. Trừ những thứ này, ở góc chăn còn đặt túi vải đỏ. Phi Yến tiện thể mở ra xem, bên trong có hộp tròn bằng đồng khảm tam sắc bích tỳ. Ở trong đều chứa những mỡ cao trong suốt. Tản ra hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt. Ngoài hộp bằng đồng này ra, còn có quyển chiết thử gấm vóc.


      Nhàn rỗi có việc gì, nàng cầm chiết thư kia lên, chậm rãi mở ra, đến khi từng bức hoạ tinh xảo nét vẽ miêu tả tỉ mỉ trước mắt, Phi Yến liền sửng sốt, kế tiếp gò má hồng phấn lên hai luồng mây đỏ.


      ra chiết thư này là quyển hộp hoan vỡ lòng cho xuân ý động phòng. Nam nữ bên trong đều hở cổ bung áo, đủ loại tư thế... Đến khi nàng ném xuân cung đồ này như ném khoai lang phỏng tay vào hộp tròn bên cạnh, trong lòng mơ hồ đoán được thuốc mỡ kia cũng phải vật tốt gì.


      Thái giám (*) đáng chết! Dám sai người chuẩn bị những ô uế bại hoại này, cho rằng mình còn kiện toàn sao?


      (*) chị nghĩ trúng kỳ độc nên ..khụ... được.


      Nàng vội vã bọc những thứ này lại như cũ, cũng để ý phấn son bị làm lem hay , cắn môi theo thói quen, thấp thỏm lo về tình hình hồi Kiêu Vương vào.


      Bên cạnh đó, hai ngày nay còn có chuyện nàng yên lòng, đó là trước khi Kiêu Vương xông vào, rốt cuộc Phàn Cảnh muốn gì?


      Đúng lúc này, cửa phòng có tiếng động, Kiêu Vương ngà ngà say, hơi lảo đảo bước vào.


      Nhìn thấy mình chưa dùng gậy vén rèm châu, Phi Yến tự vén rèm che mặt, khỏi mỉm cười: "Ái phi nôn nóng, đợi Bản Vương..."


      rồi lại lảo đảo vào, Bảo Châu và hỉ bà tuỳ thị ở phía sau, nhanh chóng chuẩn bị rượu giao bôi và chè hạt sen.


      Sau khi uống rượu giao bôi và vài muỗng hạt sen, Kiêu Vương phất tay, ý bảo những người còn lại đều ra ngoài.


      Vương phủ thể như dân gian, tất nhiên thiếu tiết mục nháo động phòng. Kiêu Vương có vẻ rất vui mừng, ôm Phi Yến chưa cởi y sam, ném nàng lên giường lớn, sau đó tự mình nhào tới ôm Phi Yến cố giãy giụa, rồi nhắm mắt ngủ khò khò.


      Phi Yến trợn mắt phượng, nhìn tửu quỷ nằm sấp người mình, trong lòng liền thả lỏng, vốn nghĩ rằng đêm nay, thái giám đáng chết hẳn lăn mình qua lại, bây giờ tốt rồi, trực tiếp ngủ mê man.


      Thử đẩy vài lần, nhưng cơ thể cao to này cứ như bàn thạch, đè cách vững vàng triệt để, đẩy lúc cũng xê dịch.


      Nhìn gương mặt ngủ say gần trong gang tấc, bỗng tâm tình Phi Yến khẽ động, thuận lợi cầm lấy hộp trang điểm mà trước đó Bảo Châu đặt bên giường, lấy hộp màu bạc chứa than chì, so so lại, rồi vẽ dưới sóng mũi cao ngất của Kiêu Vương hai mép râu đen hình chữ bát...


      Đợi xong nét bút cuối cùng, Phi Yến chỉ cảm thấy toàn bộ máu nóng trong người đều xông lên màng nhĩ, kêu ông ông. Chẳng qua chỉ thêm hai mép râu đen, gương mặt tuấn nam tính này và kích chất lập tức thay đổi, nếu ốm chút...


      Chẳng phải là cố nhân dưới chân núi Bạch Lộ Sơn, dọc đường luôn quấn quýt si mê mình - Đoan Mộc công tử sao?


      Đúng lúc này, tiếng ngáy dần ngưng hẳn, đôi mắt vốn đóng chặt bỗng mở ra, rực rỡ sáng ngời, men say ngất trời cũng bay sạch, như cười như nhìn mình, môi mỏng khẽ mở, : "Vốn cho rằng đêm tân hôn, cho nàng chút tự do, tránh cho mệt nhọc quá mức, ngờ lại bướng bỉnh như vậy, trời còn chưa sáng nhàn nhã trang điểm cho phu quân nàng, muốn gia tăng niềm vui khuê phòng sao?"


      Giờ khắc này, Phi Yến chợt hiểu Phàn Cảnh muốn gì, nhưng lúc này nàng ở trong hang cọp, mãnh hổ nằm sấp người, lộ ra hàm răng trắng đều mỉm cười với nàng.


      "Gia Cát thư sinh, nàng ta xa cách sa trường lâu, có thể gặp lại như thế này, quả duyên kiếp tam sinh."




      _________________________

      bích tỉ tam sắc (đá tourmaline nhiều màu)

      [​IMG]
      ______________


      Chương 42:

      Thể lực Nhị điện hạ là tốt, trời cũng sáng rồi, còn chưa nghỉ ngơi, sợ tân nương nũng nịu đến mệt.

      :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      bogani, Hòa Yên Linh, levuong33 others thích bài này.

    5. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 42

      Edit: tiểu Viên


      Phi Yến mím chặt môi, chỉ có thể kinh ngạc trợn mắt nhìn .


      Vì sao lúc gặp nhau ở đường lớn, lại dừng bước, vì sao từ lúc mới quen biết tơi nay vẫn luôn dây dưa với mình, giờ đây có đáp án. Trước kia nàng cũng từng nghi ngờ chẳng lẽ minh lộ sơ hở bị phát ? Nhưng nếu biết thân phận của mình, đơn giản gông xích bỏ tù, hoặc bắt thẩm vấn hỏi tỉ mỉ về bố trí kế hoạch của Bạch Lộ Sơn. Nhưng tới nay vẫn chưa từng biểu điều gì, chỉ như công tử háo sắc áo lụa quần là, chạy đến bên cạnh mình.


      Sau cùng còn điềm nhiên như cưới mình vào phủ, trở thành người bên gối của , chẳng lẽ muốn đích thân giám sát, tìm cách sang bằng Bạch Lộ Sơn?


      "Mắt mở to như thế, có phải phu quân nàng nhìn mãi chán phải ? Sau này hai ta sớm tối ở chung, từ từ cho nàng nhìn đủ luôn, nhé?" rồi Kiêu Vương cúi đầu xuống, cắn mút đôi môi đỏ son của nàng.


      Phi Yến dùng sức đẩy ra, ngồi dậy dựa vào cột giường chạm khắc hoa văn, cảnh giác : "Nếu Nhị điện hạ biết thân phận ta, vì sao còn muốn cưới ta vào phủ?"


      Kiêu Vương bị nàng đẩy, cũng thuận thế ngồi dậy, trước tiên dùng khăn ướt lau vết than đen bên miệng, sau đó nhanh chậm cởi nút áo, đai lưng của chính , mỉm cười : "Mỹ nhân như hoa, đương nhiên phải đưa vào phủ giấu kỹ, đêm khuya, Yến Nhi nhanh thay y phục, chúng ta ngủ sớm thôi."


      Mắt thấy hồng bào người Kiêu Vương cởi xuống tới, nội y trước ngực cũng hơi lỏng lẻo, nước da màu đồng thoắt thoắt , Phi Yến cố giữ bình tĩnh : "Điện hạ thay Phi Yến giấu diếm chuyện trước kia vạch trần làm liên luỵ người nhà, tất nhiên Phi Yến cảm kích vô cùng, nếu Phi Yến thành thân với Điện hạ, chắc chắn tuân theo lời dạy dỗ nghiêm khắc của vi phụ, hầu hạ Điện hạ sinh hoạt hằng ngày tốt, nhưng... lúc trước Kiêu Vương trúng phải tên độc, làm việc quá mức trái lại tốt, tướng ngủ của Phi Yến tốt, thường xoay người tới lui, e rằng quấy nhiễu giấc ngủ Điện hạ, xin Điện hạ ngủ giường, Phi Yến nghỉ ngơi nhuyễn tháp bên cạnh là được…"


      Sau khi uyển chuyển vạch trần Kiêu Vương thể, Phi Yến liền định xuống giường. Nhưng mà mắt cá chân lại bị bàn tay to như tay hổ của Kiêu Vương nắm chặt, giày thêu màu đỏ khảm thạch bích tì cũng bị Kiêu Vương chậm rãi tháo xuống, cởi vớ hỉ ra, liền là đôi chân oánh ngọc, sao Kiêu Vương nghe hiểu ý trong lời nàng chứ, cười : "Yến Nhi quả nhiên hiền lành, điều gì cũng lo lắng cho vi phu, nhưng nên biết rằng người đều có thất tình lục dục, dù là thái giám tịnh thân trong cung, cũng có vụng trộm đương với cung nữ, Yến Nhi quan tâm sợ Bản Vương mệt, muốn đêm tân hôn của hai ta vắng vẻ giường chiếu, nhưng mà sao Bản Vương có thể thất lễ với giai nhân, phụ ngày lành nến đỏ cơ chứ?


      xong liền nghiêng người, kéo Phi Yến vào lòng mình, đưa tay mở túi đỏ kia, lấy cuốn "Xuân ý dạt dào" mở ra trước mặt nàng : "Gia giáo nhà Yến Nhi nghiêm khắc, chắc biết dù nam nhân có hùng phong, nhưng cũng có trăm nghìn biện pháp khiến nữ tử vui sướng, nàng xem này, mấy kiểu trong đây, nàng muốn thử kiều nào? Tối này mười ngón tay và đầu lưỡi của Bản Vương đều nghe theo liễu Yến Nhi sai bảo…"


      xong đưa tay chỉ vào vài trang ở trước mặt Phi Yến.


      ... Hạ lưu! Phi Yến cảm thấy mí mắt mình bị mấy bức tranh ngoài sức tưởng tượng làm cho ngượng đến mở lên. Đến khi ngón tay Kiêu Vương khẽ vuốt ve môi mình, lập tức há miệng ra cắn.


      Kiêu Vương đau, cũng giận, còn cười hôn lên vành tài non mềm của Phi Yến, đầu lưỡi ướt át từ vành tai chui vào ốc tai trắng như tuyết.


      Phi Yến chưa bao giờ ngờ tới hôn nơi đó, nhất thời cảm thấy như bị điểm huyệt vậy, cả người tê dại mềm nhũn, quên cả cắn môi, kêu thành tiếng.


      Kiêu Vương chầm chậm thu lại đôi môi nóng bỏng thô lỗ cười : "Tiếng nũng nịu này quả như chim hoàng hót, rất êm tai, nương tử chậm rãi kêu, đừng kìm nén, tránh hồi làm đau cổ họng…"


      Khi chuyện, đai lưng lễ phục đỏ thẫm của Phi Yến bị tháo ra, lộ ra chiếc yếm vườn hoa mẫu đơn, từng đóa từng đóa mẫu đơn nở rộ bị cơ thể no đủ căng đến như lạc vào mùa hè nở rộ khoe sắc, da thịt trắng trẻo giữa nến đỏ chập chờ tỏa ra nét quyến rũ mê người, lại nhìn gương mặt xinh đẹp biết phải do rèm đỏ ánh đỏ ửng lên, bên má có vài sợi tóc lưa thưa do vừa rồi giãy dụa rơi xuống càng thêm quyến rũ khiến người ta muốn thương, trâm cài cũng hơi lỏng lẽo, vẻ mặt luôn bình tĩnh già dặn nay hiếm khi có được kiếp sợ do bị đả kích ba lần bốn lượt. Có rụt rè của tiểu nữ tử mười tám tuổi nên có.


      Đôi mắt Kiêu Vương dường như cũng bị chiếc yếm đỏ thẫm đỏ lên, vươn tay muốn tháo chiếc yếm xuống, Phi Yến chỉ có thể nắm chặt bàn tay , giọng thút thích : "Đừng…" Khi chuyện, giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, biến mất ở tóc mai đen tuyền…


      Hoắc Tôn Đình híp mắt, nhìn dáng vẻ Phi Yến rơi lệ, cuối cùng cũng dừng tay, nhưng giọng chuyển sang lạnh lẽo: "Yến Nhi ccũng biết nàng là Trắc phi của Bản Vương?"


      Phi Yến ôm chặt ngực, cố gắng nghẹn ngào: "Lúc trước tuy nghĩ lòng dạ hầu hạ Điện hạ... Nhưng biết sau khi thành thân còn phải…"


      Kiêu Vương nghe vậy liền nhướng mày, chậm rãi : "Ái phi dùng cách khác mắng Bản Vương là thái giám?"


      Biết mình bị lừa bước vào tròng của tên nam nhân hiểm gian xảo trước mắt, bâm thành trăm mảnh cũng hả giận, hết lần này đến lần khác mình và người nhà đều bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, dù biết bị lừa cũng thể làm gì được, hít hơi sâu, cố gắng kiềm nén tâm trạng : "Miệng lưỡi miệng ngón Điện hạ đầy đủ, ai… dám khinh thường hùng phong nam nhi của Điện hạ?"


      Dáng vẻ giận dỗi này khiến Kiêu Vương vui vẻ, vươn tay nhéo mũi nàng : "Oai phong đào hầm tính kế, đuổi đánh Bản Vương trước đây đâu mất rồi?"


      xong, cũng tiếp tục làm khó, lệnh cho tì nữ đứng ở ngoài cửa mang khăn mặt nước nóng vào, rồi bảo các nàng ra ngoài, sau đó xoay người với Phi Yến: "Đứng lên rửa mặt , khóc đến mặt lem luốc."


      Lúc này Phi Yến chầm chậm đứng dậy, trâm cài đầu quá nhiều, nặng đến đau cả cổ, có tì nữ nha hoàn hầu hạ, lúc cúi đầu xuống chậu đồng rửa mặt, cũng thoải mái lắm.


      Kiêu Vương ở bên kiên nhẫn giúp nhã tháo từng trâm cài xuống, lại đứng phía sau nàng, đưa tay giữ mái tóc dài rơi như suối để nàng có thể cúi đầu rửa mặt. Đến khi thấy nàng rửa sạch hết những son phấn mặt, Kiêu Vương mới buông tay, : " phía sau bình phong thay đồ rồi ngủ."


      Từ khi quen biết Nhị điện hạ này tới nay, Phi Yến cũng hiểu chút tính , nếu chậm rãi xin khoan dung còn may ra, nếu giận dỗi làm tới, nam nhân này chắc chắn vô số đường nước bước hiểm chờ đợi, vì vậy nghe theo lời , đến bình phong thay đồ ngủ mỏng.


      Nhưng khi cầm lên quần ngủ, mới phát đó là hĩnh y bằng tơ lụa trắng, ra Đại Tề cũng như tiền triêu, nữ tử thành hôn đặc biết là lúc chung phòng với phu quân, đều mặc hĩnh y, loại hĩnh như này là loại quần có ống quần rộng, nhưng có đáy quần như quần lộ mông của trẻ .


      Nhưng từ Phi Yến có mẹ, sau lại thường xuyên ở trong quân doanh, đột nhiên nhìn thấy quần áo khuê phòng thịnh hành của các phu nhân, nhất thời mặt đỏ lên.


      Đúng lúc này, nghe thấy giọng điệu lười biếng của Kiêu Vương: "Nếu mặc được, hay để Bản Vương tới giúp nàng mặc."


      Phi Yến cắn răng, lúc này mới mặc hĩnh y vào, may mà áo ngủ người rất dài, có thể che lại, chỉ là mỗi khi bước bước đều có cảm giác thoáng đãng như có như .


      Khi nàng nắm vạt áo ra, Kiêu Vương thay đồ, rửa mặt chải tóc xong, lúc Phi Yến ra, liền : "Thời gian còn sớm nữa, nhanh chóng an giấc thôi, ngày mai còn phải vào cung gặp mẫu hậu."


      xong liền như có việc gì lần nước kéo Phi Yến trở lại giường.


      Trong nhất thời nến đỏ cháy hết, tẩm thất bị bóng tối bao trùm. Phi Yến nằm giường, bị Kiêu Vương ở phía sau ôm chặt vào lòng, trước đây quen ngủ mình, bây giờ đột nhiên có con mãnh thú nằm bên cạnh, nhất thời sao ngủ được?


      Mở to đôi mắt trong bóng tối, nàng nghe thấy giọng từ phía sau: "Nếu còn ngủ, Bản Vương muốn thể hùng phong nam nhi đó…"


      rồi tay cũng xuống, muốn cởi áo ngủ xuống, ngón tay chạm vào nơi mềm mại trong hình y…


      Phi Yến vội vã lấy tay ngăn chặn, giọng : "Ngươi ôm chặt quá, thở còn thở được, sao mà ngủ?"


      Lúc này Kiêu Vương mới nới lỏng cánh tay rắn chắc, nằm ngửa bên nàng, chỉ chốc lát phát ra tiếng ngáy, dường như ngủ rất say.


      Phi Yến nhắm mắt lại, cố gắng động đậy phát ra tiếng động làm ác long bên cạnh thức giấc. nhận ra mình từ lâu, tuy vừa rồi mở miệng toàn trêu chọc, nhưng cũng có làm nhục…


      Dù thông minh như nàng, cũng nhìn ra mục đích của Kiêu Vương là gì, nếu như vì mê mẩn sắc đẹp của mình mà thần hồn điên đảo kềm chế được, cho dù chính miệng ra, nàng cũng tin. Nam nhân có địa vị thế này có bao nhiêu chân tình? Dù cho tình cảm sớm chiều bên nhau như mình và Phàn Cảnh cũng bằng hai chữ "dã tâm".


      Nếu là coi trọng tài dùng binh của mình, với hành quỷ quái như , càng giống phong phạm chiêu nạp hiền tài. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghĩ ra manh mối gì, chỉ có chuyện, điều muốn chắc chắn nàng cho được, vốn tưởng rằng vào Vương phủ chỉ cần bày ra bộ dạng đầu gỗ hiểu phong tình, nhanh khiến Kiêu Vương mất hứng thú với mình, nay xem ra thể như ý nguyện rồi… bước sai, bước bước đều sai…


      Cứ như vậy miên man suy nghĩ, ngày mệt nhọc gần như tiêu hao hết mọi sức lực, mơ màng ngủ thiếp .


      Khi trăng sắp lặn, giấc ngủ đến trời hơi sáng, vừa tỉnh, còn chưa mở đôi mắt buồn ngủ, ngực dường như bị vật gì đó đè nặng, hình như bị cái gì hút có chút đau…


      Đến khi mở mắt ra, nhất thời toàn bộ buồn ngủ đều bay đến ngoài chín tầng mây…


      Mấy bà tử tì nữ trực đêm bên ngồi ghế thiu thiu ngủ, liền nghe thấy tiếng hét kinh thiên của Trắc phi từ bên trong cửa truyền ra, xen lẫn tiếng tát giòn tan: "Vô sỉ! Ngươi hút gì hả!"


      Chỉ là sau tiếng la lớn này còn gì cả, dường như miệng Trắc phi bị cái gì đó chặn lại, ra lời. Tì nữ ngoài cửa nghe đều đỏ mặt, bà tử có kinh nghiệm trải đời, thầm nghĩ trong lòng: Điện hạ là khỏe, trời sáng, mà vẫn chưa nghỉ, quả nhiên sợ làm tân nương nũng nịu mệt mỏi.
      Last edited: 12/12/16
      bogani, Viclu520, Hòa Yên Linh28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :