1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 200
      Edit: Michellevn

      Sắc mặt của Nhạc Bình có phần thay đổi sau khi bị Phi Yến cho hồi, nàng ta chỉ có thể hạ mình xuống, thừa dịp xung quanh có ai, bèn tươi cười ngồi xuống bên cạnh Phi Yến, miệng gọi "chị dâu tốt" dẻo quẹo.

      Nhưng Phi Yến lại đáp lại, mà cặp chân mày của nàng lại từ từ nhíu chặt lại, Nhạc Bình cảm thấy chán nản, nàng ta chuyện lát rồi muốn cáo lui, nhưng ngay khi nàng ta đứng dậy định , đột nhiên bị Phi Yến gọi lại, thấy hoàng hậu nắm lấy vạt áo của nàng ta, sau khi ngửi chút ngẩng phắt đầu lên hỏi: "Sau khi ra khỏi cung, muội gặp ai?"

      Đích xác là Nhạc Bình gặp được người tuyệt vời. Trong những ngày cuối du ngoạn kênh đào, trong bóng đêm mờ ảo nàng ta gặp được nhạc sư thổi sáo, nam tử áo trắng đó đứng ở đầu thuyền, được ánh sáng êm dịu bao phủ lên, quả thực khiến Nhạc Bình mê say ngay từ cái nhìn đầu tiên.

      Ngay lập tức đưa nhạc sư này cùng về kinh thành, thậm chí nỡ để ở lại phủ bên ngoài, mà len lén mang về trong cung.

      Nàng ta cũng biết vì sao Phi Yến lại hỏi như vậy, dĩ nhiên là thể ra chuyện hoang đường của mình, mà chỉ mình thuyền, xem chút ca múa đơn giản, đâu có gặp người nào đặc biệt chứ.

      Mắt phượng của Phi Yến vô cùng sắc bén, nàng sai người đưa bức họa lúc trước truy nã Tuyên Minh ra và hỏi: "Công chúa gặp người này đúng ?"

      Thành , bức họa tuy được vẽ rất tinh tế nhưng cũng thể diễn tả được nửa vẻ đẹp của Tuyên Minh. Cho nên, dù Nhạc Bình trước kia được xem bức họa này, khi gặp người cũng chưa bao giờ hình dung ta với bức họa năm đó xem ở chỗ Phi Yến.

      Nhưng giờ, bị Phi Yến hỏi như vậy, nàng ta mới chợt tỉnh ngộ, đây đích người, trong lòng nàng ta liền có hơi bất an, biết người trong tranh này làm gì, mà lại khiến hoàng hậu luôn bình tĩnh này thay đổi sắc mặt.

      Phi Yến quan sát vẻ mặt của Nhạc Bình biết nàng ta dối, nàng lập tức chỉ ra, mùi hương người nàng ta giống y như mùi trầm hương được đốt khi đội nhạc phường của Thái tử dâng lên cho tiên đế năm đó chơi chuông nhạc, mùi hương này có tác dụng mê loạn tâm trí con người, trước giờ Phi Yến rất nhạy cảm với mùi hương mê hoặc này, cho nên khi Nhạc Bình đến gần nàng, nàng liền ngửi ra ngay mùi hương này.

      Sau khi Phi Yến ra ngọn nguồn, Nhạc Bình cũng chợt biến sắc, cuối cùng là lắp ba lắp bắp: "Chỉ là gặp nhạc sư thổi sáo, thấy thổi sáo rất hay nên mang về kinh ..."

      Phi Yến đứng lên hỏi: "Giờ ta ở đâu?"

      Nhạc Bình cảm thấy mình khóc ra nước mắt, trực giác cho nàng ta biết mình lại gây ra họa lớn rồi, vẻ mặt như đưa đám: " giờ ở tạm Nhĩ Viện trong cung..."

      Nhĩ Viện trong cung là nơi ở tạm của các con hát khi Thẩm thái hậu còn sống, thường xuyên hát hí khúc giải sầu cho bà, dù là trong cung nhưng lại là viện riêng biệt, nếu muốn nghe hí khúc chỉ cần thái giám dẫn xuyên qua con đường trong cung, là có thể tới cung của Thái hậu.

      Mà vườn ngự uyển của thái hậu lại cách Quan Nguyệt Cung xa lắm... Nguy rồi! Lúc này trong đầu Phi Yến chỉ có suy nghĩ này, nàng lập tức sai người điều động vệ binh chia làm hai đường, bộ phận chạy tới Nhĩ Viện bắt người, còn bộ phận tới Quan Nguyệt Cung để đề phòng.

      Đáng tiếc là chậm bước, khi đến Quan Nguyệt Cung, dù bên ngoài viện có thị vệ đứng canh gác, nhưng phần lớn các thị nữ và ma ma bên trong đều loạng choạng và hôn mê. Mà công chúa An Khánh vốn nên nghỉ ngơi ở giường lại thấy bóng dáng.

      Điểm chết người chính là, thái giám quản thân cận của Nhạc Bình phát ra, cũng mất luôn tấm thẻ bài mà mang theo người để ra vào cung...

      An Khánh uống thuốc xong, vì dược tính nên chìm sâu vào giấc ngủ mê man, nhưng lại hề yên ổn trong giấc mộng, rất nhiều hình ảnh chồng chéo cứ hề tuôn ra, lúc là quái thú trong hồ đánh lén, lúc nữ tử trung niên ngồi trong hoa viên phía sau đầy hoa màu rực rỡ, ôm nàng ấy cười gọi "An Khánh", lúc lại là vị hoàng đế từng khiến nàng sợ hãi, người ấy mặc trang phục săn nhàng, mang theo nàng ấy cưỡi ngựa bắn tên, mà nàng ấy vui vẻ thúc con ngựa , ngừng kêu lên: "Nhị ca, chờ muội với ..."

      Cảnh trong mơ sau đó là hai đại hán thô tục, bóp mạnh gò má nàng và ngừng đổ thuốc vào miệng nàng, vị thuốc kia cực đắng, là thứ khó nuốt nhất trong cuộc đời nàng...

      Nhìn nụ cười hung ác gương mặt hai tên đại hán kia, hơi thở của An Khánh trở nên tắc nghẽn, nàng ra sức lắc đầu hét lên: "...Buông ta ra....Buông ta ra..."

      Cuối cùng khi mở bừng mắt ra, lại phát mình được người ôm trong lòng, thân hình lắc lư là do cưỡi lưng ngựa.

      Nàng hơi ngước đầu lên nhìn, người dùng áo choàng bọc chặt lấy nàng, chính là Tấn Vương Tuyên Minh.

      Nàng khẽ gọi: "Tấn Vương", nhưng lại phát giọng mình khàn , vì vừa rồi hét trong giấc mơ, mà gương mặt cũng ướt đẫm.

      Lúc này cách xa kinh thành, nhưng Tuyên Minh vẫn chịu dừng ngựa lại, mãi đến khi lên tàu, nhổ neo rồi, cuối cùng mới nhìn thẳng vào Huyên Thảo, lãnh đạm: "Nàng nhớ ra rồi sao?"

      Sau khi lợi dụng Nhạc Bình vào cung, liền cải trang thành thái giám, dùng thẻ bài ra khỏi Nhĩ Viện. Sau khi dò hỏi chút, lẻn vào Quan Nguyệt Cung, làm mọi người hôn mê, sau đó mặc đồ cho An Khánh hôn mê thành tiểu thái giám, bôi lên chút bột thuốc thành các nốt đỏ, giả trang thành tiểu thái giám bị bệnh hủi, dưới trợ giúp của tai mắt ở phòng hạ dịch trong cung, ra khỏi cung thông qua cửa phụ chuyên dùng để vận chuyển cung nhân chết già và bệnh tật.

      Dọc đường , An Khánh ngừng mớ, nghe được ràng, có điều trong lòng cũng bỏ được chuyện --- này đúng là mất trí nhớ, hề có ý định lừa gạt .

      An Khánh vừa mở mắt ra gặp ngay được Tuyên Minh mà mấy ngày nay nàng nhớ nhung, nhưng cảnh trong mơ và thực cứ ngừng va chạm khiến tâm trí nàng hỗn loạn, nhất thời nàng biết phải đối mặt với Tuyên Minh như thế nào. Nếu mọi thứ trong mộng chỉ là mộng, vậy tốt biết bao.... Nàng vừa nghĩ như vậy, nước mắt lại ngừng chảy ra.

      Lúc này Tuyên Minh cởi áo ngoài, chỉ mặc áo đơn bên trong, mái tóc dài từ trong mũ buông xõa xuống, hơi che khuất gương mặt lạnh như băng, ngồi ở đệm nhung dày trong khoang thuyền, chậm rãi mở miệng : "Nên xưng hô với nàng như thế nào, tiểu công chúa của ta?"

      Từ lúc theo Tuyên Minh, An Khánh chưa từng thấy Tuyên Minh lạnh lùng như vậy, thậm chí ánh mắt nhìn nàng mang theo cả căm hận, nhất thời nàng cảm thấy giống như bị người ta đâm mạnh dao vào lòng, cực kỳ khó chịu, theo quán tính muốn tựa vào cánh tay của Tuyên Minh mà khóc. Thế nhưng lại bị Tuyên Minh hất văng ra ngã vật xuống sàn.

      Lúc này An Khánh chịu nổi nữa, nàng khóc nghẹn ngào, rồi lại bò về bên cạnh Tuyên Minh. Tuyên Minh chịu cho nàng ôm cánh tay, nên nàng cứ kéo lấy góc áo của , che lại khuôn mặt nhắn của nàng, bờ vai run rẩy trong tiếng khóc nức nở. lâu sau, Tuyên Minh ở bên cạnh lạnh lùng nhìn nàng vừa khóc vừa dịch về phía , lại lạnh lùng duỗi tay đẩy nàng ra, nàng lại ngã xuống, tiếng khóc kia chợt lớn hơn rất nhiều, và giọng cũng thay đổi.

      Tuyên Minh chậm rãi vươn tay ra, muốn trấn an bé con nằm bò sàn khóc lóc, nhưng đưa tay ra được nửa chừng lại rụt vội về. ra sức nhắc nhở bản thân, nàng là nữ nhi của của nữ nhân ác độc đó, công chúa của Đại Tề Hoắc gia, tuyệt đối thể mềm lòng.

      Vì thế bàn tay vươn ra lại từ từ siết chặt lại, nhưng lại chậm rãi cầm lấy hộp đồ ăn vặt chiếc bàn cạnh đó, lấy chút mơ phơi khô nghiền nát thành bột, bỏ thêm muỗng đường phèn, pha với nước nóng, sau đó đặt cái cốc lên chiếc bàn .

      An Khánh khóc lúc khô cả miệng, cuối cùng ngồi dậy nhìn thấy cái cốc tỏa hơi nóng kia, liền bò qua, uống ngụm , độ ấm vừa vặn, liền uống hơi cạn sạch, vị chua ngọt đó lại làm dịu phần nào cảm xúc tủi hờn.

      Nàng biết Tấn Vương đặc biệt pha cho nàng, đồ uống chua chua ngọt ngọt như này, trước giờ đụng vào, trong nháy mắt, cõi lòng tan nát của nàng lại có chút an ủi.

      Nàng cắn môi, khẽ hỏi: "Trong lòng Tấn Vương chắc là rất ghét ta, vì sao còn muốn đưa ta ra khỏi cung?"

      Tuyên Minh nhìn đôi mắt An Khánh đỏ lên vì khóc, lạnh nhạt : "Nàng là nữ nhi của Hoắc gia, đương nhiên là dùng nàng để uy hiếp Hoắc Tôn Đình. Nghĩ thử coi, nên dùng nàng thế nào để làm cho Hoắc gia nhục nhã đây? Bán vào nhà chứa cũng là lựa chọn tồi, để người khắp thiên hạ có thể nếm được mùi vị lá ngọc cành vàng của hoàng gia..."

      Lời Tuyên Minh hiển nhiên chỉ mang tính đe dọa, đối xử với nàng như vậy, sao người cũng là tự mình nuông chiều, cho dù là dùng để trả thù cũng bỉ ổi như thế.

      vốn cho rằng nghe xong An Khánh chắc chắn lại khóc rống lên, nào ngờ nàng lại đột nhiên im bặt, chỉ ngồi xổm ở đó chết lặng.

      lúc sau, nàng mới rề rà thào: "Huyên Thảo rất hiểu mối hận của Tấn Vương với Hoắc gia, nhưng kính của An Khánh đối với huynh trưởng của mình Huyên Thảo lại biết, ông trời cho Huyên Thảo và An Khánh vấn đề nan giải, đáng tiếc vấn đề này ngay cả đầu óc thông minh nhất thiên hạ cũng giải được, vậy phải làm gì đây?"

      Nàng từ từ ngước lên, nhìn gương mặt tuấn mỹ nhưng vô cùng lạnh lùng của Tuyên Minh, nàng bằng giọng hơi nghèn nghẹn: "Trong tòa nhà ở ngoại thành, có hoa cúc vàng ta tự tay trồng, vừa mới nảy mầm, khi nở hoa nhất định rất đẹp, ta vốn định đợi đến mùa thu, phơi khô rồi dùng pha trà cho Tấn Vương, mùi vị chắc chắn rất ngon...Cún con Khoai Tây mới sinh có hơi yếu ớt, biết mấy ngày nay thế nào, Tấn Vương nhất định phải tìm cho nó nhà tốt bụng mà gửi nuôi...

      Huyên Thảo có quá nhiều thứ thể buông bỏ được, nhưng... đành lòng nhất chính là Tấn Vương người, người lớn tuổi thế này rồi mà còn chưa cưới vợ, trước kia Huyên Thảo thích Tấn Vương thành hôn, vì nếu người có vợ rồi Huyên Thảo thân thiết được với người nữa. Nhưng giờ, Huyên Thảo rất mong người thành hôn, ít nhất có người ở bên cạnh chăm sóc Tấn Vương người...Bảo trọng...."

      Huyên Thảo tới đây đừng bật dậy, chạy về phía ngoài khoang thuyền, đời nàng sợ nhất là nước, nhưng lại chút do dự mà ngảy xuống dòng sông lạnh giá. Đầu óc nàng ngu dốt, sở thích trong đời chính là ăn uống vui chơi, vấn đề nan giải đặt ra trước mặt nhưng nàng có cách nào giải nổi.

      bên là ca ca kính của nàng, bên là Tấn Vương mấy năm qua vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Trong lòng nàng, hai người đều như nhau. Nếu giải nổi, buông bỏ được và rời xa được, vậy chỉ có cái chết mới có thể giải quyết hết mọi chuyện.

      Nếu như thế, ca ca hoàng đế cũng vì nguyên nhân của nàng mà tổn hại đến uy nghi của hoàng gia, và nếu Tấn Vương có thể vì cái chết của nàng mà giảm bớt thù hận với Hoắc gia, sống thoải mái và vui vẻ hơn, cái chết của nàng đáng giá!

      Dòng nước lạnh như băng tràn vào mũi miệng nàng, Huyên Thảo ngừng vùng vẫy, để mặc cho cơ thể mình chìm dần xuống ...
      annie196 thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :