1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 195
      Edit: Michellevn

      Khi đến gần hơn, vì vừa trải qua giấc ngủ mê man, đột nhiên thức dậy nên có hơi váng vất, chân vững vàng suýt chút nữa trượt chân xuống sườn dốc ven đường.

      Nam nhân cưỡi ngựa đó nhanh tay lẹ mắt nghiêng người xuống ngựa, định đỡ lấy nàng, nhưng Uyên Ương ở bên cạnh còn nhanh nhẹn hơn, chẳng những đỡ được tiểu thư mà còn kịp thời đứng chắn trước người nàng, nhằm tránh cho nàng bị kẻ xấu trêu chọc.

      Phi Yến nhạy bén nhận ra trong đôi mắt người đó lên tia thất vọng, nàng cũng cảm thấy có hơi nỡ, muốn lên tiếng an ủi chút, nào ngờ mở miệng ra lại là: "Xin hỏi các hạ, có biết trạm dịch Long Lĩnh phải hướng nào ?"

      Nam tử nghe giọng dịu dàng hợp với y phục nam trang của nàng khẽ mỉm cười và : "Đúng lúc tại hạ cũng phải tới trạm dịch Long Lĩnh, sẵn dịp đồng hành cùng tiểu huynh đệ luôn..."

      đường , nam tử trông có vẻ trầm mặc ít kia dường như để ý tới ánh mắt xem thường của Uyên Ương, cứ theo sát nàng, còn luôn cố gắng tìm mọi cách để chuyện với nàng.

      Có lẽ ánh mắt của quá nóng bỏng, hoặc có thể trong cử chỉ của lộ ra chút gì đó thiết tha, khiến Uyên Ương kìm nổi mà len lén với Phi Yến rằng, thời nay vẫn có số nam tử chỉ thích nam sắc, mà tên có hàng ria mép kia chính là kẻ là thích săn tìm nam sắc, mong tiểu thư cẩn thận hơn nữa, tìm cái cớ lặng lẽ thoát khỏi kẻ này.

      Phi Yến thầm cảm khái đầy tớ trung thành Uyên Ương này, thực là người giỏi về nhận dạng kẻ xấu mà, nhưng nàng cũng chỉ bật cười, dùng ngón tay gõ vào đầu Uyên Ương: "Em đó nha, học ai mà đầu óc vớ vẩn như vậy hả? Vị công tử đó có lẽ chỉ là hay giúp đỡ người khác, hơn nữa ta giả dạng thế này sao có khí khái nam tử đến mức người khác thèm muốn chứ?"

      Uyên Ương bĩu môi: "Tiểu thư da trắng, dung mạo thanh tú, cử chỉ như thư sinh nhã nhặn tuấn tú, chẳng lẽ tiểu thư để ý thấy ánh mắt của công tử kia giống như mấy kiếp rồi chưa từng được nếm thịt tươi vậy..."

      Mặt trời dần khuất sau những ngọn cây, đoàn người Phi Yến đến trạm dịch Long Lĩnh. Trạm dịch Long Lĩnh là trạm dịch lớn bậc nhất trong phạm vi mấy trăm dặm, phía trước và sau có năm viện tử, và hàng chục viện độc lập ở giữa. Ba người xuống ngựa, giao ngựa cho người của trạm dịch, Phi Yến tìm gian viện rồi nàng quay qua với người có hàng ria mép: "Đa tạ huynh đài hộ tống dọc đường, giờ chủ tớ chúng ta vào nghỉ ngơi đây ạ."

      Nam tử kia khẽ chớp mắt, mỉm cười và : "Tại hạ mới tới Bắc Cương, thấy tiểu huynh đệ cũng phải người ở đây, Đại Tề rộng lớn như vậy mà ta với ngươi lại gặp nhau nơi xa lạ thế này, đúng là duyên phận trời ban. Ngày mai tại hạ mời tiểu huynh đệ cùng du ngoạn phong cảnh xung quanh đây chút, ngươi thấy thế nào?"

      Uyên Ương trừng mắt: Cuối cùng cũng lòi đuôi cáo ra rồi nhé.

      Nàng ấy định mở miệng quở mắng, mà Phi Yến biết tính tình của Uyên Ương nên nàng vội vàng lên tiếng: "Cảm ơn ý tốt của huynh đài, ngày đường ta cũng rất mệt mỏi, chỉ đành từ chối ý tốt của huynh đài thôi."

      Ria mép nghe vậy nở nụ cười cởi mở rồi xoay người di vào viện khác.

      Quả là Phi Yến có hơi mệt, nàng tắm rửa qua loa xong gọi chút đồ ăn, ăn xong ngủ.

      Ngày hôm sau, Phi Yến thức dậy được bao lâu ngoài cửa viện vang lên tiếng gõ cửa. Uyên Ương mở cửa ra, thấy công tử kia đứng bên ngoài, trong tay xách theo vò rượu. Uyên Ương hơi khinh bỉ nhìn và hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

      Uyên Ương mở cửa viện rất , đứng ở trước mặt gần như bị chặn lại. Nhưng công tử kia nghiêng người cái, liền lách vào khe hở giữa cửa và Uyên Ương cùng vẻ mặt gian xảo. Uyên Ương trợn trừng mắt lên, thể tin được, người to như vậy mà có thể qua khe hở như vậy.

      Hai lính canh ăn mặc như người hầu ở ngoài cửa muốn chặn lại, tiếc rằng còn chưa kịp ra tay bị thị vệ của công tử kia ngăn lại.

      Suốt dọc đường tới đây, dù công tử kia có phần quấn quít si mê, Phi Yến vẫn đối đãi theo lễ nghĩa, vì nàng muốn gây chú ý trong vùng đất của Đại Tề, cũng cố gắng tránh khỏi vị công tử cứ luôn muốn lấy lòng này.

      Nhưng giờ phút này nàng lại hơi muốn trở mặt.

      Phi Yến có phần dở khóc dở cười, nàng thầm nghĩ: Công phu quấy rối này vậy mà hoàn thiện hơn năm trước rồi ... Nhưng nàng lại với vẻ bối rối buồn bực: "Đoan Mộc công tử, sao ngươi lại càn quấy như vậy, nên biết rằng trong thiên hạ có buổi tiệc nào là tàn, ta và ngươi đường ai nấy rồi."

      Nhưng lại tới trước mặt nàng, nở nụ cười bàng quan và : "Tại hạ đối với tiểu huynh đệ có cảm giác mới quen thân. Nếu tiểu huynh đệ muốn du ngoạn và muốn cáo từ ta, cũng nên uống chút rượu ngon chia tay này, mới phụ lại lần quen biết này của ta và ngươi." xong dùng bàn tay vỗ vỗ vào vò rượu.

      Hiển nhiên là Phi Yến muốn, nàng từ chối mấy lượt, mà công tử Đoan Mộc kia cứ quấn lấy nàng, với làm nền của những thị vệ đứng bên cạnh, tìm được hai cái ly rượu, ngồi xuống tự rót ra uống.

      Phi Yến nhớ lại tâm trạng của mình lúc đó, người này mới nhìn có vẻ uy nghiêm, vậy mà sao tính cách lại vô lại như thế chứ.

      Phi Yến muốn tiếp tục quấy rối, nàng muốn tìm chút cơ hội chuốc say là được, liền cũng ngồi xuống: "Uống như vậy cũng thú vị, bằng chơi chút lệnh phạt rượu ."

      Lệnh phạt rượu cũng giống với dùng kế chiến trường, đều cần phải suy đoán tâm trạng và hành động của đối thủ. Phi Yến rất tự tin mình có phần thắng, quả nhiên nàng thắng nhiều hơn thua. Tiếc rằng tên râu mép này lại ngàn chén say, uống còn hơn cả đám lính Bạch Lộ Sơn, càng uống nhiều mắt lại càng sáng hơn.

      Tuy Phi Yến uống ít nhưng nàng cũng có phần váng vất, nên động tác cũng trở nên chậm hơn. Uống càng nhiều Phi Yến càng trở nên hiếu thắng, thành ra lại thua nhiều hơn, cuối cùng say quá, ngã vật ra luôn.

      Uyên Ương càng xem càng lo sốt vó, nàng ấy bước lên muốn đuổi tên ria mép này . Nhưng Đoan Mộc công tử này thẳng tới, bế Phi Yến say rượu lên, muốn bắt nàng mang .

      Lúc này cửa viện bị chưởng đập văng ra vang lên tiếng rầm, Phàn Cảnh lao vào với vẻ tức giận.

      Phàn Cảnh chạy đuổi suốt đêm, sáng sớm mới tới trạm dịch nghe nam nhân vào trong viện của Phi Yến, ta nổi điên lên liền vội vàng xông tới đây.

      ta thấy Phi Yến nằm ngã vật như vậy, ta biết kẻ này nhìn thấu vẻ ngụy trang của Phi Yến, chuẩn bị mưu đồ gây rối, trong lòng ta dâng lên căm hận, ta hét lớn, xông lên giáng quyền.

      Đoan Mộc công tử lắc ngưới tránh né, cũng hỏi mà đánh nhau với Phàn Cảnh luôn.

      Hai người đánh nhau trận, Phi Yến khẽ nhấc đầu lên ưm tiếng. Đoan Mộc công tử nghe thấy tiếng đó khựng người lại, nghiêng đầu nhìn qua, nhân cơ hội đó Phàn Cảnh tung đòn vào vai của , khiến phải lùi về sau mấy bước.

      Phi Yến lo lắng khi thấy Đoan Mộc bị đánh, nhưng nàng được Phàn Cảnh ôm lên ngựa, trông thấy Đoan Mộc công tử phun ra ngụm máu tươi nàng tức sốt ruột, "a" tiếng, ngồi bật dậy. Đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là hình ảnh rồng phượng và lụa đỏ màn gấm... Mà nam nhân hộc máu trong giấc mộng ngồi dậy, mở đôi mắt ngái ngủ ra hỏi nàng: "Yến Nhi sao vậy, gặp ác mộng hả?"

      Phi Yến chớp chớp mắt, mới nhận ra đó chỉ là giấc mơ, nàng mơ thấy cảnh tượng lần đầu nàng và bệ hạ gặp nhau, nàng dần thả lỏng cơ thể và chậm rãi: "Vừa mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên gặp chàng..."

      Hoăc Tôn Đình nghe vậy nhướng mày lên, trong lòng ngược lại có chút vui, biết có lẽ là do những lời vớ vẩn của hai người trước khi ngủ gợi lên hồi ức của Phi Yến và mơ thấy cảnh tượng luc đó, nhưng nếu là mơ về lần đầu gặp mặt mà sao lại sợ đến mức bừng tỉnh giống như gặp quỷ thế kia nhỉ? Yến Nhi của thực đáng bị đánh mông rồi.

      Phi Yến vùi mặt vào trong lòng Kiêu Vương, chợt nàng hỏi : "Lúc đó bệ hạ liều mạng chuốc say thần thiếp, là định làm gì vậy?"

      Hoắc Tôn Đình nhướng mày khi nghe nàng hỏi vậy, qua lúc lâu mới khẽ cười và : "Yến Nhi muốn nghe lời lòng sao?"

      Phi Yến gật đầu, mới chậm rãi : "Lúc đó, ta bàng hoàng khi đột nhiên thấy người trong tranh xuất trước mặt mình, nhưng lại y phục nam trang, ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng lại sợ nhận lầm, nên tranh thủ lên mái nhà ở trạm dịch, cẩn thận nhìn thấy ...Mỹ nhân mặc đồ nam trang tắm, thân hình mềm mại rất tuyệt vời, nhưng sao cũng cách xa, sợ nhìn nhầm nữa, liền muốn chuốc say Yến Nhi của ta, rồi ôm lên giường nhận diện kỹ càng hơn..."

      Còn chưa xong, chỉ nghe thấy bên trong lớp màn vang lên tiếng kêu : "Á, Yến Nhi ra tay độc ác như vậy, nàng lại muốn trẫm hộc máu nữa sao?"

      Đáng tiếc là còn chưa kịp gọi hộ giá nữ ma đầu của Bạch Lộ Sơn trước kia bị tân đế Đại Tề ấn vào trong ổ chăn và xử lý triệt để...

      Ngọn nến trong căn phòng sơn son thiếp vàng vẫn cháy đỏ, lấp lánh trong tiếng thầm mãnh liệt ...

      Sau khi tân đế đăng cơ, Đại Tề bước vào thời kỳ thịnh vượng của Khai Nguyên. Trong năm năm, quốc gia trở nên giàu có và dân chúng mạnh mẽ, các nước xung quanh đều kính phục và triều cống.

      Mà kinh thành lại càng thêm phồn vinh thịnh vượng, các vua chư hầu, sứ thần, thương nhân, tăng lữ cứ lũ lượt kéo đến, tất cả đều cảm nhận được hình ảnh thịnh vượng ‘thị trấn mà chứa đựng hàng vạn ngôi nhà, gạo trắng như ngọc, kho công và tư đều đầy ắp'.

      Đặc biệt là vào các dịp lễ hội quan trọng trong kinh thành càng sôi động lạ thường.

      Hai ngày nữa là lễ Khải Nguyên, đây là lễ hội cầu Thần Nông cho mưa thuận gió hòa, đồng thời cũng là lễ hội cầu bình an cho trẻ . Vào ngày này, mỗi gia đình đều buộc người rơm, mặc quần áo và đội mũ cho nó, để cho đứa trẻ dưới mười sáu tuổi trong nhà mình dùng khúc gỗ giơ cao lên và diễu hành đường phố.

      Phi Yến ở trong hậu cung, nàng chợt nhớ lại những ngày lễ Khải Nguyên trước kia, khi đó nàng vẫn còn là tiểu nha đầu vô tư hồn nhiên, thích nhất là ngồi ở tửu lâu sát đường với phụ thân, vừa ăn thức ăn ngon vừa cúi đầu xuống nhìn người đường giơ đủ loại người rơm.

      giờ tiểu công chúa gần năm tuổi, bởi vì thường xuyên nghe mẫu hậu kể chuyện dân gian, nên rất háo hức với lễ Khải Nguyên. Thế nên cứ ra sức nhõng nhẽo, Hoắc Tôn Đình rốt cuộc phải là người cha nghiêm khắc, nỡ nhìn dáng vẻ khổ sở thất vọng của tiểu Huyền Nhi này, ân chuẩn để bé con đến với dân gian đón lễ hội Khải Nguyên.

      Vào ngày lễ hội Khải Nguyên, dưới bảo vệ của nhóm Ngự lâm quân mặc thường phục, Phi Yến mang theo mấy thị nữ, cùng tiểu công chúa năm tuổi của mình tới Phi Hạc Hiên nổi tiếng của kinh thành.

      Tiểu công chúa búi hai búi tóc tròn, trong tay cầm người rơm xin xắn, hưng phấn chạy quanh trong nhã gian.

      Phi Yến giống như khi còn , nàng gọi bàn lớn bày đầy các món ăn, nàng vừa chơi đùa với tiểu công chúa vừa ăn những món ngon cầu kì nhưng lại có hương vị độc đáo, vừa ngắm nhìn dòng người lại đường, đánh giá người rơm của nhà nào bện đẹp, của nhà nào mặc đẹp.

      Trong lúc quét ánh mắt, Phi Yến chợt cứng người lại. Trong ánh sáng mờ ảo, nàng nhìn thấy gương mặt quen thuộc. nam tử có dung mạo dịu dàng, khí chất thanh tao, trông như tiên tử rơi xuống trần gian. Nam tử này từng giam lỏng nàng và đâm Kiêu Vương bị thương, dù là giờ mỗi lần nhớ lại nàng đều kìm được mà tim đập dồn dập, vậy mà giờ đây ta lại đột nhiên xuất trong đám đông, chỉ là...Thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ bên cạnh ta... Vì sao cũng quen mắt vậy?
      annie196 thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :