1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      103
      Được thích:
      116
      Cảm ơn bạn edit tiếp truyện này. Đây là truyện mình thích nhất của má Cuồng. Lúc truyện dừng mình cũng tìm bản convert đọc, mà khó hiểu quá nên đành từ bỏ, cuối cùng cũng có bạn edit tiếp
      michellevn thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      @annie196 Cảm ơn bạn ủng hộ, mình cố hoàn truyện !
      annie196 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 173
      Edit: Michellevn

      Ôn Chí Đạt nào dám ý kiến gì khác nữa, lập tức run rẩy nhận lấy, đọc kỹ càng mấy lần, chỉ là càng đọc lại càng thêm run rẩy.

      Vương Ngọc Lãng lại từ trong ngực áo lấy ra viên thuốc đưa cho ông ta: "Viên thuốc này là vật nghìn vàng khó kiếm, có thể khiến ngươi lên đường mà hề khổ sở, ngày mai sau khi ngươi ký tên uống viên thuốc này."

      Ôn Chí Đạt nhìn viên thuốc lấy mạng kia lại khóc thành tiếng, nhưng nghĩ đến già trẻ toàn phủ nhà mình nên cuối cùng cũng đưa tay run rẩy nhận lấy viên thuốc.

      Hôm sau, Vương Ngọc Lãng tiếp tục thẩm vấn Ôn Chí Đạt. Lúc đầu Ôn Chí Đạt liều chết nhận tội, cuối cùng sau trận đòn roi, chịu được nữa ra chỗ tiền và lương thảo mà mình tham ô, nhưng kết quả lại khiến người ta bất ngờ.

      Theo lời khai của Ôn Chí Đạt, ông ta vốn là vị huyện quan của Đại Lương, năm đó Tân Dã khởi nghĩa, lúc Kiêu Vương tấn công huyện thành xin đầu hàng, Kiêu Vương vẫn cho ông ta làm huyện thừa, tiếp tục quản lý địa phương. bao lâu sau, Kiêu Vương nhận ra Ôn Chí Đạt rất có năng lưc, cai quản quận huyện đâu ra đó, liền tiến cử ông ta với Hoắc Duẫn. Ôn Chí Đạt quả thực là người có tài, dựa vào khả năng làm đến chức Hộ bộ thị lang. Ông ta vẫn luôn ghi nhớ công ơn tha mạng cùng với tiến cử của Kiêu Vương, nên lén lút qua lại thân thiết với Kiêu Vương.

      Sau khi Kiêu Vương Bắc Cương, gửi mật tín cho ông ta, trong thư rằng, Kiêu Vương biết đường có rất nhiều quan tham, lo lắng lương thảo sau khi đến được Bắc Cương còn lại bao nhiêu. Hy vọng ông ta được nửa đường lấy ra lương thảo, lén đưa cho người của Kiêu Vương đến tiếp nhận, như vậy tới tay Kiêu Vương được nhiều hơn so với các châu quận cùng nhau đưa tới. Thế nhưng trong sổ sách của doanh trại Đại Tề lại hề có số liệu về số quân nhu lương thảo này, cứ như thể biến mất trong khí vậy...

      Hồi đầu ông ta cảm thấy việc này rất lạ thường, có phần quá rối ren, ông ta lo lắng xảy ra chuyện, mà Kiêu Vương cam đoan tuyệt đối liên lụy đến ông ta, còn đồng ý cho ông ta mấy điều có lợi. Ông ta nhất thời nổi lòng tham, mới bí quá hóa liều, làm ra những chuyện sai lầm.

      Lời khai này khiến mỗi quan viên lúc đó đều nghẹn họng, đây... ràng là thuộc hạ bị Kiêu Vương gài bẫy và đổ tội cho Thái tử phải sao?

      Cho đến khi viết xong lời thú tội, còn chưa có quay trở lại ngục giam Ôn đại nhiên đột nhiên nhét viên thuốc vào trong miệng, uống thuốc độc tự sát trước mắt các vị quan thẩm tra.

      Giờ đây, ngoại trừ lời khai để lại, có chứng cứ, tất cả mũi nhọn đều hướng về phía Kiêu Vương.

      Thi thể Ôn đại nhân bên này còn chưa lạnh mật thám cùa Đại Lý Tự báo tin tức cho Kiêu Vương, ngâm mình trong bồn thuốc ở hoa viên phía sau của Vương phủ.

      Để tránh độc tính tái phát, cũng nhằm điều hòa cơ thể tốt hơn, mà mỗi ngày đều phải duy trì tắm thuốc lần. Để dược tính có thể phát huy nhanh nhất nhiệt độ của nước tắm thuốc rất cao, làn da vốn ngăm đen chuyển sang màu đỏ do hơi nước bốc lên.

      Khi nghe Ôn Chí Đạt khẳng địnn chính Kiêu Vương nửa đường trộm lấy của công làm đầy túi cá nhân rồi giá họa cho Thái tử, khẽ mở mắt ra, đôi mắt bị hơi nước nóng bốc lên đỏ rực như ma.

      Kiêu Vương khẽ nhếch khóe miệng, giọng đột nhiên trở nên hung ác: "Dứt khoát uống thuốc độc luôn rồi, ngày sau đỡ phải chịu tội ....Vương Ngọc Lãng? Xem ra trước đây bổn vương xem thường tên em rể này rồi..."

      xong khép mắt lại trầm tư lúc, rồi từ bồn tắm đứng lên, lấy khăn tắm quấn lại thân hình to lớn của mình, hỏi tiếp: "Đậu Dũng có tin tức gì chưa?"

      "Gần đây Đậu tướng quân lần theo tung tích của Tuyên Minh cùng những thuộc hạ khác ờ Phàn thành... Nhưng mà, hình như bên cạnh Tuyên Minh có mang theo cần thầy thuốc chữa bệnh. Sau khi Đậu tướng quân truy hỏi được đơn thuốc mà ta cần, dường như là ... tương tự với kỳ độc mà ngài trúng trước đây..."

      Kiêu Vương nghe vậy nhướng mày lên: "Vậy là Tuyên Minh trúng độc sao?"

      " ạ, ... Sau khi thẩm vấn đại phu địa phương chữa trị cho họ, rằng bé kia bị trúng độc."

      Kiêu Vương cảm thấy có phần kinh ngạc, Tuyên Minh luôn làm việc kín kẽ, còn là cố ý để lộ ra hành tung của mình. biết lai lịch bé này là gì, mà có thể khiến Tuyên Minh bất chấp nguy hiểm bị phát mà tìm thầy thuốc chữa bệnh cho bé ấy.

      "Kêu Đậu Dũng nhất định phải truy hỏi đến tận cùng, nhất định phải diệt cỏ tận gốc!"

      Kiêu Vương cũng quay trở lại viện của Phi Yến, mà ngẫm nghĩ rồi kêu Ngụy tổng quản đến phân phó chút công việc. trận cuồng phong sắp đánh vào Vương phủ rồi đây. Lúc đầu dự định để Phi Yến quay về Uất Trì phủ để đợi đến ngày chọn làm lễ cưới lại, giờ xem ra bức hưu thư hòa ly lại có thể tránh cho Phi Yến bị quấy rầy bởi mưa gió cần thiết.

      Chỉ là, thể Uất Trì phủ được nữa rồi ... Nơi duy nhất mà Hoàng quyền thể quấy rầy... E là cũng chỉ có chỗ A Nương mà thôi.

      Vì bảo bối trong bụng Yến Nhi, phải nhanh chóng giải quyết đám kiến hôi biết lượng sức này!

      Ngay lúc Kiêu Vương hạ lệnh huyện Phàn tiến vào cảnh đêm mênh mang. Nơi trấn Bắc Bộ này trời luôn tối nhanh hơn.

      Bước nhanh con đường núi tối đen như mực, người mặc áo choàng da chó, người là cách ăn mặc thông thường nhất của người dân nơi đây, che kín mặt chống lạnh bằng khăn quàng cổ vải thô, nhưng đôi mắt lộ ra lại vô cùng đẹp đẽ. đến ngôi nhà tranh lưng chừng núi, rũ tuyết đọng người xuống rồi đẩy cửa nhà ra.

      Trong nhà tranh là giường đất lớn, sắc mặt trắng bệch nằm giường, đôi môi nhợt nhạt khô khốc cho thấy lâu rôi bé chưa uống nước.

      "Huyên Thảo, ta về rồi đây." Huyên Thảo nghe tiếng người cũng mở mắt ra, chỉ khẽ mấp máy đôi môi cách yếu ớt.

      Tuyên Minh để ý đến việc cởi áo choàng mà vội vàng múc ít nước nóng trong nồi đất ở bên cạnh bếp củi vẫn chưa tắt lửa, sau đó đem ra đặt ở bên ngoài trời tuyết cho nguội chút, rồi lại bưng vào nhà, bế nóng hầm hập lên, cẩn thận đút nước vào trong miệng của bé.

      Huyên Thảo uống được chút nước có chút sức lực mở mắt ra, nhưng khuôn mặt nhắn vẫn có huyết sắc gì cả, chỉ thở khò khè, thào: "Muốn ăn vịt Bát Bảo..."

      Chết đến nơi rồi mà cũng nhất định buông bỏ được tâm hồn ăn uống, quả thực là làm cho người ta dở khóc dở cười.

      Tuyên Minh lấy từ trong lồng ngực ra túi vải bố, mở ra bên trong còn có túi giấy dầu, mở hết ra nữa thấy bên trong là thịt vịt ướp nước sốt, thơm lừng.

      Tuyên Minh rửa tay sạch , sau đó xé thịt vịt thành miếng bỏ vào trong miệng , rồi cẩn thận lau nước sốt vịt bên khóe miệng bé: "Bệnh thế này rồi mà còn muốn ăn đồ toàn là dầu mỡ ... Ăn miếng cho đỡ thèm thôi, chút nữa ăn cháo loãng nhé?"

      Nhưng Huyên Thảo vừa nghe vậy khóe mắt đột nhiên trào ra nước mắt: "Huyên Thảo muốn ăn cháo loãng, Huyên Thảo còn muốn ăn bánh ngọt mứt táo mịn, và cả thịt chiên giòn... Huyên Thảo còn muốn ăn nhiều nhiều món nữa, nếu khi chết bao giờ ăn được nữa..."

      tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được ràng cái chết cận kề, mọi suy nghĩ đều biến thành niềm khao khát đối với mỹ thực, chỉ muốn liệt kê luôn ra thực đơn, xem như giải quyết được chút tâm nguyện cuối cùng của cuộc đời.

      Tuyên Minh nghe giọng bé trong làn hơi thở mong manh, mắt phượng khỏi có chút căng thẳng, dưới hàng lông mi dài ngập tràn vẻ hài lòng: "Có ta ở đây, ngươi chết đâu, sau này được nghĩ đến những ý nghĩ như vậy nữa!"

      Nhóc đần độn trong đầu chỉ biết đến ăn, cũng chính vì suy nghĩ kỹ lưỡng mà rơi vào hoàn cảnh này.

      Vào ngày đánh lén Kiêu Vương, nhưng cũng bị trúng mũi tên độc do Kiêu Vương bắn trả lại, lúc Tuyên Minh ngã xuống vách núi, đúng lúc Khưu Thiên mang theo Huyên Thảo đến kịp. Độc trúc này rất ghê gớm, may mà uống thuốc giải độc. Nhưng nha đầu ngốc Huyên Thảo này, lại ngay lúc Khưu Thiên ra bên ngoài kiếm đồ ăn, thấy mãi tỉnh lại, liền học theo bà thầy thuốc trong ghi chép chữa bệnh ngày trước dùng miệng hút máu cho thương binh, nhóc cũng dùng cái miệng hút máu độc trong vết thương của Tuyên Minh.

      Lúc Tuyên Minh tỉnh lại, mở mắt ra thấy ngay khuôn mặt xanh tím của còn cố gắng hút máu độc trong vết thương của mình...

      May mà Tuyên Minh uống thuốc giải độc, độc tính giảm nửa, nhưng dù là như thế bé yếu ớt như Huyên Thảo cũng thể chống lại được chất độc ghê gớm này. Tuyên Minh uống hết thuốc giải, nên liền vội vàng kêu Khưu Thiên vận công ép chất độc ra cho bé, đồng thời xuống núi mua thảo dược tạm thời ức chế chất độc.

      Người đáng chết lại chết, Kiêu Vương kia dựa vào thể chất đặc thù, lại còn có diệu thủ thần y cứu chữa, nên nhanh chóng loại bỏ được chất độc. Nhưng muốn loại bỏ hoàn toàn độc tính cho Huyên Thảo, lại cần phải nhờ đến loại hoa nhai vách núi sinh trưởng ở biên giới Tây Vực, mà thời kỳ sinh trưởng của loài hoa này cực kỳ dài, năm năm mới nở hoa lần, trong lưc chờ hoa nở, nếu ức chế được chất độc là hết cứu nổi.

      Theo ý của Khưu Thiên, dù biểu dương tấm lòng trung của Huyên Thảo, nhưng thể trì hoãn kế hoạch lớn của Tấn vương, chỉ có thể dao cho Huyên Thảo thoải mái, đỡ phải chịu nỗi đau khi chất độc phát tác, giải quyết nhanh chóng mớ hỗn độn.

      Nhưng Tuyên Minh cúi xuống nhìn bàn tay bé vẫn nắm chặt vạt áo mình, trước mắt bỗng dưng ra dáng vẻ nàng dốc sức săn sóc ở trong sơn động ngày ấy... Chỉ là giờ kinh thành là thời điểm trước khi cơn bão ập đến, cuộc tranh chấp giữa Thái tử và Kiêu Vương sắp nổ ra, đây chính là lúc đục nước béo cò, giáng đòn nặng nề cho Hoắc gia...

      "Tấn vương, có phải Huyên Thảo sắp chết ?" Vào lúc do dự, câu hỏi mang theo tiếng khóc nức nở của hoàn toàn đánh tan lo nghĩ của Tuyên Minh, này vậy mà chồng chéo lên hình ảnh người nữ tử vẫn luôn vươn tay về phía cầu xin giúp đỡ mà giấu trong trái tim mình...Cuối cùng chút do dự mà quyết định lao tới Tây Vực, chờ đợi hoa Nhai nở.

      Khưu Thiên có phần khiếp sợ với quyết định của Tấn vương. Trong trí nhớ của ta, dù nhìn Tấn vương dịu dàng nho nhã, nhưng ngay cả ở triều đại trước, cũng chưa từng biểu lộ quá nhiều tình cảm với bất cứ ai. Tấn vương là người khi xác định mục tiêu thực cách tỉ mỉ, dù trong lòng có xáo trộn tuyệt đối thay đổi lộ trình mà mình thiết lập.

      Nhưng nay Tấn vương lại liên tục phá lệ chỉ vì bé nhìn như ngu ngốc này, quả là khiến ta thể kinh ngạc.

      Nếu Tấn vương quyết định Khưu Thiên cũng thể thêm gì nữa, chỉ có nghe theo lệnh mà thôi. Vì thế ta trước bước, lệnh cho mật thám thủ hạ của mình tiếp tục nghe ngóng tình hình trong kinh thành, đồng thời chuẩn bị vật tư xe ngựa đường dài, Tây Vực hung hiểm, địa vực phức tạp, chuyến này xảy ra chuyện xấu gì ai biết được.

      Nhưng may là lấy được phần kho báu bí mật của Bắc Cương, dù con đường lánh nạn lo lắng về tiền bạc, nhưng đường , người của Kiêu Vương lại theo sát , nếu nghĩ cách giải quyết truy binh cuối cùng trở thành rắc rối.

      Tuyên Minh nghĩ đến đây đút cho Huyên Thảo ăn miếng thịt vịt cuối cùng. Sau đó liền ôm lấy cơ thể của , chuẩn bị để bé tắm thuốc.

      Vì trúng kỳ độc nên Huyên Thảo trở nên sợ lạnh, lúc ngày thường ngủ giường đất sưởi ấm cũng lạnh run, ở đây chỉ có giường đất này, mỗi khi đêm xuống tự động lăn vào trong lòng Tuyên Minh, ôm chặt lấy .

      Ban đầu Tuyên Minh thích ứng nhưng cũng dần dần trở thành thói quen. Cởi áo ngoài cho nàng, sau khi chừa lại cái yếm dán người và quần trong Tuyên Minh từ từ đặt nàng vào trong thùng gỗ chứa nước tắm thuốc đun nóng. Đây là phương thuốc mà có được sau khi bỏ ra số tiền lớn mua chuộc những tạp dịch phục vụ trong doanh trại của quân Tề ở lại Bắc Cương. Chính là phương thuốc mà lúc đó Kiêu Vương ngâm tắm thuốc trong doanh trại. Mới ngâm được vài lần đúng là có chút hiệu quả với Huyên Thảo, thời gian chất độc phát tác dần dần kéo dài ra.

      bao lâu, hơi nóng của thùng nước tắm thuốc cuối cùng khiến khuôn mặt nhắn tròn vo của thêm mấy phần huyết sắc, hai mắt to cũng trở nên sáng rỡ lên ít.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 174
      Edit: Michellevn

      Gương mặt Tuyên Minh lên ý cười nhàn nhạt khi nhìn thấy vẻ hồng hào hai má nàng. dùng khắn tay ướt nóng nhàng phủ lên cái đầu của nàng, đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tuyên Minh phi thân đến bên cửa sổ nhìn, ra là Khưu Thiên trở về.

      "Khởi bẩm Tấn vương, truy binh của Kiêu Vương tới Phàn thành rồi ạ!"

      Tuyên Minh nghe vậy thoáng vẻ trầm ngâm: "Luôn phải nghĩ cách giải quyết truy binh, đường tới Tây vực gặp rắc rối..."

      Khưu Thiên nghe vậy trầm giọng đáp: "Thưa phải, thuộc hạ sắp xếp ngay!"

      Tuyên Minh xong ngẩng đầu nhìn về phía núi xa xa, nơi đó là cánh rừng bao la mờ mịt...

      ***

      Khi Kiêu Vương nhắc đến chuyện viết hưu thư hòa ly, Phi Yến kinh ngạc nhìn Kiêu Vương.

      Dù Hoàng hậu rào đón trước đó, nhưng Phi Yến cũng cho rằng chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, sao để làm hài lòng mọi người, cũng cần phải làm theo hình thức chút.

      Nhưng nàng chưa từng nghĩ vậy mà Kiêu Vương lại nghiêm túc như vậy, viết luôn cả hưu thư rồi. Tuy biết trước nhưng đột nhiên nhìn thấy kết quả giấy trắng mực đen thế kia trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ vui.

      Nhưng Phi Yến vẫn thực tỉ mỉ đưa mắt nhìn lướt qua nguyên do Kiêu Vương bỏ Trắc phi, vậy mà lại viết đến là cực kỳ tao nhã, liệt kê "Thất xuất", mà là vì vụ việc"Ăn quả mà bỏ hột, kỹ tính..." Lý do là dễ hiểu, chính là hầu hạ Vương gia ăn trái cây mà chịu bỏ hột , suýt nữa làm nghẹn chết trụ cột của Đại Tề.

      Tỉ mỉ nhớ lại, vậy mà cũng có chuyện đó . Hôm trước nàng ăn quả chua, nhất thời ăn ngon quá nên dừng miệng được, Kiêu Vương sợ nàng ăn nhiều quá đầy bụng liền mạnh mẽ nắm lấy gương mặt nàng, dùng đầu lưỡi cuốn lấy miếng trong miệng nàng, kết quả nuốt nhanh quá mà bị nghẹn, phải uống liền hai tách trà mới xem như ổn thỏa...

      Phi Yến ngồi trong thư phòng, cạn lời nhìn lúc, chỉ cầm phần hưu thư kia nhìn rồi lại nhìn, đúng lúc Kiêu Vương vừa viết xong phần cuối cùng của công văn, thấy Phi Yến ở bên cạnh vẫn mãi yên lặng liền qua đó ngồi, đặt nụ hôn lên đôi môi đào: "Làm gì mà nhìn chăm chú cả nửa ngày thế, nhìn kỹ hỏng mắt luôn bây giờ, nào, theo bổn vương vào trong nằm lát, để bổn vương tự tay đo chút, xem "Lòng dạ" Yến Nhi của ta có lại dài thêm chút nào ?"

      Từ cố chí kim, người vưa đưa hưu thư lại biết liêm sỉ mà quấy rầy vợ trước như vậy, cũng chỉ có mình Nhị điện hạ của Đại Tề này thôi.

      Phi Yến hơi tránh vòng ôm của , hơi khom người khúc lễ : "Tâm tư thiếp thân tinh tế, sợ tay chân thô thiển làm tổn hại đến thân thể ngàn vàng của Vương gia."

      Kiêu Vương thấy dáng vẻ được tự nhiên của Kiêu Vương híp đôi mắt thâm thúy lại : "Chỉ là hình thức thôi, sao lại giận rồi?"

      Lời còn chưa dứt thấy đôi mắt của giai nhân đỏ lên.

      Có lẽ là nguyên do mang thai, tính tình của Phi Yến dạo gần đây cũng có hơi ổn, ngay cả đọc sách giải trí cũng rơi nước mắt. Giờ lại nhìn thấy lá hưu thư giấy trắng mực đen, đầy đủ con dấu như vậy, đúng là đổ lên đầu phụ nhân đáng thương luôn vò võ chờ đợi trong lạnh lẽo suốt mấy chục năm, quả có cảm giác bị Kiêu Vương bỏ rơi...

      "Chỉ nghĩ là hình thức của Vương gia mà thôi, nhưng hóa ra còn có phong hưu thư , trình lên tông miếu đóng dấu luôn rồi...Quả thực là chối cãi được nữa, vậy từ nay về sau, Phi Yến là người tự do, vẫn mong nhị điện hạ bảo trọng hơn, Phi Yến từ biệt..."

      Kiêu Vương nghe thấy lời này càng lúc càng xa vời, liền kéo Yến Nhi vào trong lòng: "Từ biệt đâu hả? Sao mà ngốc vậy chứ, ngày mai Ngụy tổng quản đưa nàng đến chỗ A Đại."

      Phi Yến chậm rãi ngước đầu lên, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có chút ổn: "Nhưng mà xảy ra chuyện gì, vì sao phải vội vã đuổi thiếp thân ?"

      Trong lòng Kiêu Vương thầm cảm khái, muốn lừa gạt giai nhân lạnh lùng như này quả thực là chuyện khá nhọc nhằn, trận chiến thầm triều đình này liên quan đến Thái tử, quả thực là phải dồn toàn bộ sức lực. Lúc này Yến Nhi mang thai, chỉ dựa theo tính cách của nàng, nếu biết nội tình, nhất định lao tâm lao lực, thân hình nặng nề như này, làm gì có nhiều tâm huyết để tiêu hao như vậy?

      lập tức càng thêm kiên định với quyết tâm đưa nàng ra khỏi phủ, liền hôn cái lên chóp mũi nàng: "Đưa nàng ra khỏi phủ nhanh chút, bổn vương mới có thể cưới tân nương vào phủ chứ! Nàng ngoan ngoãn nhé, bổn vương thăm nàng..."

      xong cũng để Phi Yến hỏi tiếp mà lấy cớ tới Lại bộ làm việc rồi ra cổng phủ.

      Tin tức Kiêu Vương hưu ly Trắc phi nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Vị Trắc phi này tuy phải chính vị, nhưng sao cũng là Hoàng đế đích thân ban cho vào Vương phủ, nhưng mà trước đây vẫn luôn là độc sủng, sao giờ có mang những hưu ly mà còn ra khỏi phủ trạch luôn? Cuối cùng người biết nội tình cũng chỉ có mình Hoàng hậu. Còn người quả nhiên là hiểu nổi.

      Sáng sớm Kiêu Vương để Ngụy tổng quản sắp xếp xe ngựa đưa Phi Yến ở tạm chỗ A Đại. Lúc Phi Yến ra khỏi phủ, nàng cũng thấy được mặt Kiêu Vương, chỉ có bóng dáng lẻ loi của tỳ nữ Bảo Châu đứng chờ bên cửa hông, đúng là làm nổi bật lên mấy phần thê thảm của phụ nhân bị chồng bỏ.

      Vì Kiêu Vương trình lên tông miếu nguyên do hưu thư, ấy thế mà còn có người nhiều chuyện đúng lúc qua con đường trải đá trong con ngõ cổng sau của Vương phủ, vén rèm xe ngựa lên nhìn hồi lâu.

      Ngay lập tức, câu chuyện vương gia máu lạnh lại lần nữa bỏ Trắc phi mang thai lan truyền rộng khắp kinh thành với các loại phiên bản.

      Có người cách chắc chắn, rằng mấy ngày nay thấy Kiêu Vương uống rượu thâu đêm suốt sáng trong nhạc phường nổi danh nhất kinh thành, ôm nữ tử tuyệt mỹ, cách rất mập mờ, xem ra ái thiếp của Vương gia vì mang thai mà dung nhan tàn lụi, khiến Vương gia thương được nữa ghét bỏ, vị trí sủng ái của Vương phủ e là sắp thay đổi rồi...

      Chỉ là những tin đồn này vẫn chưa lan đến trong viện ở vùng ngoại thành. Từ sáng sớm Đoan Mộc thị thu dọn xong chính phòng đón ánh nắng mặt trời tốt nhất cho Phi Yến. Dù trong viện rộng rãi như Vương phủ, nhưng dù nhưng lại đầy đủ. Cộng với bàn tay khéo léo của Đoan Mộc tiên sinh, mỗi đồ vật trong khuê phòng này đều khá tinh xảo.

      Phi Yến nhìn cái nôi làm bằng gỗ thông, nàng mỉm cười, : "A Nương, quả là chưa từng thấy kiểu như này, sao có thể tự lắc được vậy ạ?"

      Đoan Mộc thị cắt mẫu vải giày đầu hổ cho trẻ sơ sinh, bà cười : "Bên dưới nôi có cơ chế bản lề bôi dầu, chịu lực tốt, có thể tự động lắc lúc lâu, đỡ phải lo nhiều...Chỉ là A Đại con xem ra lo thừa rồi, trong vương phủ các con có bà vú, thị nữ, làm gì cần đến cái nôi này chứ?"

      Phi Yến giúp Đoan Mộc thị giữ miếng vải, nàng cười bảo: "Chuyện con cái này tự mình chăm sóc vẫn là tốt hơn ạ... Từ con mất mẫu thân, nhưng con vẫn luôn nhớ hình ảnh thân nương ẵm bồng con, con thể để đứa bé trong bụng con có chút ký ký ức nào về điều này, nôi này của A Đại là kỳ diệu, sau này con nhất định mang về trong phủ ạ."

      Đoan Mộc thị cười thở dài nhìn Phi Yến, nàng dâu này quả là càng nhìn càng thích. Vốn dĩ bà lo lắng giờ bản thân A Thừa là gia đình Đế Vương, mưu cầu quyền cao mà xa cách thân tình, từ lại là đứa tính tình lạnh lùng, dễ chung sống với người khác, tính tình Hoàng đế và Hoàng hậu cũng vậy. Vương phủ to như vậy, sau này thê thiếp thành đàn, đấu đá tranh giành, chỉ lo lòng dạ A Thừa càng lạnh hơn.

      Ai ngờ đâu, thằng bé này thực chất lại tự biết tính toán, thầm để mắt tới nữ tử tính tình vừa khiêm tốn lại điềm tĩnh như vậy, dù bên ngoài Vương phủ gió tanh mưa máu và trong triều ngừng đấu đá, nhưng trở về trong phủ luôn có đóa hoa hiểu chuyện như vậy, lẳng lặng đứng trông ngóng dưới ánh đèn dịu dàng, ngược lại khiến dưỡng phụ mẫu họ đây yên tâm rất nhiều.

      Mẹ chồng nàng dâu này ra cũng giống như hai mẹ con của gia đình bình thường, vừa cười mà may vá thêu thùa. Đoan Mộc thị khéo tay, đầu hổ được khâu bằng hai sợi chỉ mỏng mà trông sống động.

      Dù trong tay Phi Yến làm việc, nhưng nàng cũng len lén nhìn sang quan sát Đoan Mộc thị, càng nhìn lại càng cảm thấy Quý phi mới kia quả là rất giống A Nương, chỉ là dù giống tướng mạo và quý phi kia thanh xuân, nhưng chỉ bàn về khí chất người mà lại có vẻ như có phần vẽ hổ thành chó.

      Dù Đoan Mộc thị có tuổi, nhưng vì vẫn luôn trải qua cuộc sống điền viên thư thái cùng với Đoan Mộc tiên sinh phu thê ân ái, lại chưa từng sinh con, thế nên nhìn qua đúng là trẻ hơn Hoàng hậu rất nhiều. Chỉ là vì sao mà Hoàng đế lại nảy sinh ý nghĩ đến mức đó nhỉ?

      Phi Yến nhất thời tò mò, nhưng lời này cũng dễ hỏi ràng, nàng liền cười hỏi: "Trước đây con vốn cho rằng, hồi đó là duyên phận trùng hợp, Vương gia mới được gửi nuôi ở trong nhà A Đại. Sau này mới biết, ra từ lâu hai nhà là bạn tri kỷ thâm giao... Như thế nào mà A Đại quen biết Hoàng Đế ạ?"

      Đoan Mộc thị mỉm cười, gương mặt lộ ra lúm đồng tiền sâu: "Hoàng Đế vốn là quân phòng thủ của Tân Dã, trong lần săn xa trong núi, gặp phải hổ dữ, dù dốc sức đánh chết hổ dữ nhưng lại bị thương nặng, A Đại con vào núi tìm vật liệu gỗ dùng cho máy móc, đúng lúc gặp ông ta bị thương nặng liền mang cứu chữa, đưa đến nhà chúng ta hồi đó ở Quỳnh Sơn, nghỉ ngơi chừng ba tháng mới khỏe lại được. Hoàng đế cảm động và ghi nhớ ơn cứu mạng, vì thế kết giao trở thành tâm đầu ý hợp với A Đại con.”

      Phi Yến nghe xong gật gật đầu, trong lòng nàng cũng đoán được đại khái chân tướng, tháng ngày của ba tháng này tính là dài cũng ngắn, chăm sóc người bị thương ắt hẳn là Đoan Mộc thị, với dáng vẻ A Nương giờ có thể tưởng tượng hồi trẻ bà ấy đẹp thế nào... Đó phải chăng cũng chính là kết thành mối nghiệt duyên đúng ?

      A Đại và A Nương đều là người gửi gắm tình cảm vào non sông núi biếc, dù giờ ở ngoại thành, nhưng cũng là vùng đất dưới chân thiên tử, cho dù vì mối quan hệ của Hoắc Tôn Đình mà định cư ở đây, cũng rằng, đến cả thời gian du ngoạn cũng có...Phu thê hai người dường như bị hạn chế bởi quy tắc vô hình nào đó, và buộc phải ở lại nơi đây.

      Phi Yến hỏi tiếp nữa, mà lại cùng Đoan Mộc thị hàn huyên những chuyện khác.

      Giày may xong, Phi Yến cũng có chút mệt mỏi. Đoan Mộc thị ra ngoài làm cơm chiều, Phi Yến liền kêu Bảo Châu cũng ra phía trước giúp đỡ.

      Lúc say ngủ, nàng đột nhiên cảm thấy sườn mặt nhồn nhột, nàng cố mở mắt ra mới phát là Kiêu Vương, dùng đuôi tóc của nàng khẽ quét lên gương mặt nàng.

      Phi Yến trong giấc ngủ ngon, nhấc mắt lên thấy là Kiêu Vương im lặng, chậm rãi khép mắt lại, xoay người còn muốn ngủ tiếp.

      Nam nhân phía sau thấy con mèo ngủ dường như để ý tới , thế nên cũng nằm xuống bên cạnh, tay chống đầu, nhướng chân mày rậm lên : "Mới ra khỏi phủ mấy ngày mà trở nên nóng tính rồi nhỉ?"
      annie196 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 175
      Edit: Michellevn

      Nhưng Phi Yến vẫn để ý, vẫn cứ nhắm chặt hai mắt. Kiêu Vương liền phủ người xuống, hôn lên gương mặt ngày càng tròn trịa của Yến Nhi.

      Phi Yến lấy chăn gấm che kín gương mặt mình, quan tâm tới nam nhân phía sau.

      Cuối cùng Kiêu Vương dứt khoát ôm Phi Yến kéo vào trong lòng hỏi: "Sao nào? Thực để ý tới phu quân nàng sao? là muốn lật trời đúng ?"

      Phi Yến bị quấy rối thể chợp mắt được nữa, liền rủ mắt xuống đáp: " giờ chàng và ta xem như hòa ly rồi, ta cũng khôi phục thân phận nương, mong điện hạ tự trọng, buông tay nhanh chút, giờ ta và chàng hề có quan hệ gì nữa. Cứ ôm ấp như vậy, làm người khác hiểu lầm ..."

      Còn chưa xong bị Kiêu Vương chặn kín miệng, ngậm lấy môi quấn quít hồi mới thả cái miệng xảo quyệt ra: "Mấy ngày nay nàng ở trong phủ, bổn vương ăn ngon ngủ yên, hôm nay gấp gáp xử lý công vụ xong là đến thăm nàng, vậy mà nàng lại vô tâm vô phế như vậy, muốn phủi sạch quan hệ với bổn vương sao? Lại còn nương nữa? Bụng nàng mang thai chính là cốt nhục của bổn vương đấy!"

      Còn chưa hết người trong lòng đỏ mắt lên: "Điện hạ lại còn chuyện hung dữ như vậy ..."

      Kiêu Vương khẽ nhíu đôi mày rậm: "Còn làm kẻ xấu tố cáo trước à? Ta hung dữ với nàng lúc nào hả?"

      Phi Yến nhớ lại tình cảnh ngày ấy mình nàng đơn lẻ bóng ra khỏi phủ, kìm được mà nước mắt tuôn rơi. Cả gương mặt nhắn tức tràn đầy nước mắt, giống như gốm sứ trắng mịn phủ pha lê óng ánh, làm người nhìn vào khỏi xót xa.

      Kiêu Vương cúi xuống nhìn, quả là cảm thấy đầu quả tim đau nhói.

      Từ trước tới giờ, nữ tử này đều tỏ vẻ kiên cường trước mặt người khác, chưa từng nhìn thấy nàng giống như nữ tử hậu trạch tầm thường lúc nào cũng làm nũng tranh giành sủng ái. Dù là hồi đầu bị cưỡng ép cưới vào phủ, cũng là thản nhiên lạnh lùng, giữ lại lớp vỏ ngoài cứng rắn kiên cường. Chỉ sau khi hai người cùng trải qua mưa gió, nàng mới từ từ bỏ lớp bảo hộ đó, ở trước mặt dần dần lộ ra vẻ thẹn thùng vốn có của thiếu nữ mười tám tuổi.

      Giờ đây, dốc lòng nuông chiều xem ra có hiệu quả, chịu chút tủi thân mà mềm như cục bột, nằm úp sấp ngực khóc nức nở, dáng vẻ này nhìn kiểu gì cũng đủ mà! Kiêu Vương vừa đau lòng lại cảm thấy hạnh phúc gì tả nổi, Yến Nhi của , cũng chỉ có ở trong lòng mới có thể yếu đuối mềm mại như vậy!

      Hăn liền siết chặt nàng vào lòng, dịu dàng dỗ dành, mới xem như khiến giai nhân ngừng lại nước mắt.

      Đoan Mộc thị cũng là người hiểu ý, thấy Kiêu Vương đến bưng ra cái bàn khác, để Bảo Châu nhấc vào trong viện của chính phòng Phi Yến ở. Để phu thê hai người có thể tự mình tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.

      Món ăn hôm nay là ba ba hầm với gà ác. Hai vật liệu tươi ngon trộn lẫn vào nhau tạo nên tươi ngon lạ thường của món ăn.

      Huống chi Đoan Mộc thị vốn là bậc kỳ tài về nấu nướng, luôn có điều bí trong mỗi bát thức ăn ngon. Khi Bảo Châu bưng lên thố canh lớn có nắp đậy, mở nắp ra liền thấy táo đỏ thẫm màu, và cả long nhãn bỏ hột nổi nước canh đậm đặc, nhưng lại thấy dấu vết của gà ác, đến khi vạch lớp mai tròn của con ba ba ra mới phát thịt gà ác bỏ phần xương và đầu được nhét đầy trong bụng con ba ba, hai loại thịt tươi trộn vào nhau, vô cùng thơm ngon.

      Kiêu Vương gắp miếng ba ba thơm mềm bên sườn bỏ vào trong chén của Phi Yến, Phi Yến vừa cắn vào, miếng thịt thơm mềm, điều hiếm hoi là dù hầm canh chín nhưng lại hề mất vị tươi của thịt ba ba. Ăn cùng mật nước củ mài, giã củ mài mềm nhuyễn, trộn với sữa bò viên do phía Bắc tiến cống, sau đó phủ lớp mật ong, bỏ vào trong miệng, thơm ngon và rất mềm mịn.

      Món chính cũng là dùng khéo léo,bên trong cuốn hoa còn kèm theo cả đậu đỏ. Kiêu Vương cắn miếng cuốn hoa ngọt ngào, trong tâm biết đây đều là món ăn mà A Nương tỉ mỉ nấu theo khẩu vị Phi Yến.

      Sau khi Phi Yến mang thai, vẫn luôn ăn nhiều lắm, chỉ thích ăn mấy đồ ăn vặt. giờ xem ra đưa đến chỗ A Nương là đúng, có chăm sóc tỉ mỉ của A Nương, chỉ mới vài ngày thôi mà gương mặt nhắn kia có thêm chút thịt rồi.

      Đồ ăn ngon thai phụ cũng ăn thoải mái, uống được cả hai bát canh ba ba đậm đặc. Bảo Châu ở bên cạnh : "Đoan Mộc phu nhận dặn dò, lúc mới mang thai được ăn món ba ba này, nhưng nếu thai nhi ổn định, nhất là lúc sắp sinh, có thể gia tăng sức khỏe cho thai phụ, bà ấy đặc biệt dùng gà ác trung hòa hàn tính trong ba ba, nhưng cho dù ăn được cũng nên ăn nhiều, bà ấy cố ý dặn dò nô tỳ kêu Trắc phi người uống chút canh là được rồi ạ."

      Phi Yến nghe vậy đành bỏ bát canh xuống, lại tập trung vào ăn củ tử thơm ngọt.

      Vậy mà ăn đến no luôn, đúng là vì ham ăn mà có phần căng bụng. Nhưng Kiêu Vương lại rất vui mừng, Phi Yến ăn còn nhiều hơn cả , đây mới là cách ăn nên có khi mang thai. Lúc nào cũng phải ăn khỏe hơn chút, để sau này mới có thể vượt qua những hung hiểm khi sinh nở.

      Đêm qua bởi vì công vụ gấp gáp, lại mấy ngày gặp Phi Yến, trong lòng nhớ nhung, cả đêm Kiêu Vương ngủ, giờ được canh nóng ấm bụng, ăn uống no đủ, sau khi dùng trà thơm súc miệng xong cởi y phục, ngã vào trong ổ chăn của Phi Yến, bao lâu ngủ ngon lành.

      Phi Yến thấy quầng đen dưới mắt của Kiêu Vương, cũng biết mấy ngày này nhất định là mệt mỏi lắm, có thể đoán được triều đình gần đây chắc chắn được yên bình.

      Vào lúc này nàng lại càng thêm đau lòng cho thế lực mỏng manh của Kiêu Vương. Nếu bằng lòng cưới trắc phi có bối cảnh hùng hậu, giờ đối với chuyện chống chọi lại Thái tử, nhất định thoải mái hơn nhiều... Nhưng lại cứ mãi chịu cưới, tất cả đều là vì trong lòng có mình nàng... Nàng nghĩ đến đây nỗi tủi thân cũng tan biến hết. Nàng cẩn thận dém chặt chăn gấm cho Kiêu Vương, những ngón tay mượt mà lại lưu luyến nhàng lướt qua chiếc mũi cao ngất và gò má như được chạm khắc, rồi nàng cũng nằm xuống bên cạnh , chuẩn bị chợp mắt chút.

      Đúng lúc này, Bảo Châu bước vào phòng, giọng thưa: "Trắc phi, phu nhân Kính Nhu nhà Uất Trì tới thăm người ạ..."

      Phi Yến vừa nghe liền cảm thấy đau đầu, muốn vỗ vỗ đầu mình, quả là phụ nữ mang thai ngốc ba năm trời mà, chỉ lo giận dỗi với Kiêu Vương mà quên báo cho cả nhà bá thúc biết mình bị "hưu ly" là có tình khác, nhưng mà báo cho thúc bá như nào đây? Kiêu Vương muốn người khác biết, quả tiện ra.

      ra cả nhà thúc bá sau khi nghe được tin Phi Yến bị hòa ly bàng hoàng choáng váng. Nhưng nếu Phi Yến bị Kiêu Vương bỏ , vậy tại sao hưu thư thấy đưa tới Uất Trì phủ? Qua mấy ngày chờ đợi, cũng thấy Phi Yến bị đưa về hầu phủ.

      Uất Trì Kính Hiền nhớ tới mấy lần trước kia mình hiểu lầm Kiêu Vương, nên sao lần này cũng nên hấp tấp tới cửa chất vấn chuyện đường tỷ bị hòa ly. Nếu đường tỷ chưa quay về, hiển nhiên có lẽ là tin đồn nhảm.

      Thế nhưng sau khi Kính Hiền qua nhiều người hỏi thăm tông miếu, nghe hưu thư kia được đưa đến tông miếu và đóng con dấu rồi.

      Uất Trì Thụy bó tay toàn tập rồi. Uất Trì Kính Hiền cũng kìm nén được cơn tức giận, muốn đến Vương phủ để hỏi hỏi ngọn nguồn vì sao, nhưng bị Uất Trì Thụy ngăn lại.

      Tính tình của nhi tử ông thế nào ông có thể sao? Trước kia, nếu Phi Yến còn là sủng phi gì cũng được, mà nay nếu Phi Yến bị đuổi ra khỏi Vương phủ, y cứ cứng đầu cứng cổ mà xông vào chẳng phải vừa gặp rắc rối mà vừa biết tình cảnh chất nữ Phi Yến thế nào, trong lòng ông cũng vô cùng dằn vặt.

      Suy nghĩ trước sau, liền kêu đích nữ gả về nhà, làm bộ như chưa hề biết gì cả, lấy cớ thăm đường tỷ, thuận tiện thăm dò tin tức trong Vương phủ.

      Kính Nhu thấp thỏm đến Vương phủ, dĩ nhiên là nhận được tin Trắc phi ra khỏi phủ rồi. Lúc Kính Nhu đứng ở cửa hiên nghe được lời này choáng váng, ngay cả đứng cũng vững, được thị nữ bên cạnh khó khăn đỡ lấy.

      Sau đó Ngụy tổng quản được tin, màng tới đôi chân già vội vàng chạy nhanh tới cửa hiên. Chuyện Kiêu Vương hòa ly Trắc phi này, ra cũng làm cho cả phủ kinh ngạc.

      Làm nô tài sao có thể đoán được hết tính toán của chủ tử. Nhưng Ngụy tổng quản thành tinh rồi, lão hề nhìn xung quanh, mà lão chỉ nhìn vào tâm tư của Nhị điện hạ đặt ở đâu thôi.

      Trong thiên hạ, chưa từng thấy nam tử nào hưu thê mà có được tâm tư này, chân trước vừa viết hưu thư xong, chân sau tỉ mỉ xem xét kỹ từng vật phẩm mà người vợ bị bỏ này cần mang theo khi ra khỏi phủ, từ cái tách trà cho đến tấm nệm mềm, cái nào cũng phải tinh tế, vì quá nhiều đồ, nên đầu tiên dùng cỗ xe ngựa to bốn bánh vận chuyển trước.

      Lúc Ngụy tổng quản áp tải xe ngựa tới phủ Đoan Mộc, giỏi , viện xây xong từ lúc nào rồi kìa, phía sau còn đặc biệt xây thêm nhà kho, mà đồ tươi hoa quả bên trong hề thua kém với Vương phủ nhá!

      Cái xe ngựa mà Trắc phi ngồi kia, nhìn tưởng như mộc mạc, nhưng cũng được đặc biệt điều chỉnh rồi, bên dưới thùng xe lắp đầy đủ bốn cây cung bằng đồng, tránh cho xe ngựa đường quê làm người ngọc trong thùng xe bị xóc nảy...

      Ai chà, đây là hưu thê sao? ràng là kiểu của kim ốc tàng kiều mà !

      Thấy được điểm này rồi, Ngụy tổng quản hành trong lòng liền loạn nữa. Hôm nay nghe tiểu thư nhà Uất Trì tới thăm Trắc phi, lão lo người gác cổng biết giữ mồm, buột miệng linh tinh, liền chạy chầm chậm ra phía cửa phủ.

      Nào ngờ đâu vẫn muộn bước, vừa ra tới nơi thấy tiểu thư nhà Uất Trì kinh hãi đến tê liệt. Ây dô, tội nghiêp mà, Ngụy tổng quản vội vàng cung kính chắp tay thi lễ, ôn tồn trấn an tiểu thư Kính Nhu hồi, sau đó mới chỉ cho nàng ấy, lúc này Phi Yến dưỡng thai ở ngoại thành, lại kêu cả người đánh xe trong Vương phủ đưa Uất Trì Kính Nhu tới ngoại thành.

      Vì có thẻ bài của Ngụy tổng quản, xe ngựa thuận lợi qua mấy trạm ngầm đường, vào trang viện.

      Vì Kiêu Vương từ Lại bộ thẳng tới ngoại thành, nên Kính Nhu biết lúc này Kiêu Vương cũng ở đây, nàng ấy vừa xuống xe ngựa liền vội vã vào trong viện.

      Lúc này Phi Yến nhận được tin, nàng đứng ở ngoài sảnh tự mình nghênh đón đường muội.

      Kính Nhu thấy Phi Yến sắc mặt hồng hào cùng nụ cười thản nhiên đứng ở tiền đường lo lắng trong lòng nàng ấy cuối cùng buông xuống được nửa.

      "Kính Nhu, muội đến rồi à, đường chắc xóc nảy lắm đúng ? Nào, ngồi nghỉ chút , ta kêu Bảo Châu pha trà cho muội..."

      Kính Nhu sốt ruột trong lòng, làm gì còn tâm trạng uống trà, liền ngắt lời mà hỏi Phi Yến: "Đường tỷ, Kiêu Vương hòa ly với tỷ rồi sao?"

      Phi Yến khựng lại, trong lòng nàng biết ngoài Hoàng hậu và phu thê Đoan Mộc ra, Kiêu Vương vẫn chưa với người ngoài nguyên do hòa ly nàng. Nếu tùy tiện tiết lộ, e là Kiêu Vương có chủ ý, nhưng thấy đường muội thế này, hiển nhiên cũng là vì lo lắng cho nàng...

      Do dự hồi, nàng liền : "Gần như vậy... À, Kính Nhu, hẳn là muội chưa ăn cơm, chỗ ta có mật củ từ ngon lắm, muội nên ăn chút nhé?"

      Kính Nhu bị vẻ điềm tĩnh của đường tỷ làm cho chấn động. Nàng ấy chỉ cảm thấy có phần mờ mịt như lọt vào trong sương mù, liền lắp bắp hỏi: "Kiêu Vương, ... Vì sao hưu ly tỷ tỷ?"

      Phi Yến vừa ăn cơm xong, vừa nãy lại buồn ngủ, giờ đầu óc linh hoạt nên nàng cứ y theo hưu thư mà : "Vì ăn quả bỏ hột, làm điện hạ bị nghẹn..."

      giờ Kính Nhu chỉ có thể há hốc cái miệng , sao tên hoàng tử ấm ớ kia nghẹn chết luôn !
      Last edited: 28/8/24
      annie196 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :