1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình hoa giới giải trí-Mạch Ngôn Xuyên (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Lê Thị Ngọc Huyền thích bài này.

    2. Lê Thị Ngọc Huyền

      Lê Thị Ngọc Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      4,984
      Chương 54
      Editor: Lê Thị Ngọc Huyền <Cung Quảng Hằng>

      Tần Sâm nhận bình rượu, Cảnh Tâm đưa dụng cụ mở chai cho , cầm lấy, để bàn trà cùng với bình rượu kia, “Bây giờ uống.”

      xoay người trực tiếp áp sô pha, nằm ngang, tóc dài xoã ra, hai tay của đặt eo của , cúi đầu nhìn , khoé miệng cong lên cười xấu xa: “Trước tiên làm chuyện khác .”

      Hai người khoảng thời gian gặp, giường là người đàn ông rất nhiệt tình, biến hoá đủ loại, căn bản chịu nổi.

      Thân thể Cảnh Tâm chịu nổi mà mềm nhũn, mắt ngập nước, nhìn người cởi quần áo, giây sau, vén váy ngủ của lên, cúi người hôn , người giống như có lửa, nháy mắt thiêu đốt , thân thể Cảnh Tâm run lợi hại chậm rãi nhắm mắt lại.



      Ép buộc đến rạng sáng, Cảnh Tâm mệt đến mức ngón tay cũng động nổi.

      Tần Sâm vuốt mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của , khoé miệng thoả mãn cong lên, cúi đầu hôn vào tai , Cảnh Tâm sắp ngủ bị làm tỉnh, mệt mỏi đẩy phen, “ đủ chưa, em muốn ngủ…”

      bắt lấy tay , giọng cười: “ qua 12 giờ.”

      “…” Đầu óc mơ hồ, hồi lâu mới giọng dạ tiếng.

      chêu chọc cơ thể , giọng hỏi: “ muốn nhìn quà sinh nhật sao?”

      Cảnh Tâm mơ mơ màng màng hé mắt ra, biết có nghe thấy lời của , thấy vậy Tần Sâm trong lòng mềm nhũn, đem người ôm vào trong lòng, thoáng cái thấy trong tim được lấp đầy, “Vậy ngày mai rồi nhìn.”

      Người ở trong ngực lâu thấy lên tiếng, cúi đầu thấy.

      ngủ.

      Hớn 8 giờ sáng hôm sau, Cảnh Tâm bị đồng hồ báo thức làm tỉnh, đẩy cánh tay đặt ngang hông mình của Tần Sâm ra, giây sau, tay của người đàn ông nhanh hơn bước cầm di động lên, tắt báo thức , ném về chỗ cũ, lần nữa đem người kéo vào trong lòng, thanh khàn khàn lười biếng: “Ngủ tiếp .”

      Cảnh Tâm giùng giằng muốn đứng lên, “Em còn phải đến đoàn làm phim.”

      Gần đây Tần Sâm công tác cũng có nghỉ ngơi tốt, nhắm mắt lại lười biếng : “Hôm nay cần đến, tối qua với đạo diễn rồi.”

      Cảnh Tâm có chút tức giận, Tần Sâm đem đầu ép vào cổ của mình, xoa mái tóc xù của , “Ngủ.”

      giận nửa phút, nhắm hai mắt lại ngủ tiếp.

      Chờ tỉnh dậy, Tần Sâm tắm rửa xong từ phòng tắm ra, bên hông buộc cái khăn tắm, đường cong cơ bắp mạnh mẽ cân xứng, hình xăm bên hông kéo dài xuống dưới lộ ra hơn phân nửa, cặp chân thon dài hữu lực, bắp chân rắn chắc cân xứng.

      nhìn , khoé miệng cong lên, “Dậy rồi?”

      Cảnh Tâm ôm chăn bọc cả người mình lại, xoa tóc, ký ức tối qua vẫn còn mới mẻ, cho chút si mê nhìn .

      Tàn Sâm tuỳ tiện xoa xoa tóc, đem khăn mặt ném sô pha, qua ôm cả người lẫn chăn, cằm tì đỉnh đầu , lên tiếng hỏi: “Vẫn muốn ngủ?”

      Cảnh Tâm lắc đầu, cầm quần áo đưa cho , “ rửa mặt thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

      Cảnh Tâm cầm lấy tay , hai mắt to trong trong suốt nhìn : “Quà sinh nhật của em đâu?”

      nhớ tối qua trước khi ngủ có hỏi qua .

      cười : “Ở trong ngăn tủ.”

      Cảnh Tâm đẩy ra: “Vậy ra ngoài , tự em lấy.”

      Tần Sâm liếc mắt nhìn cái, cười tiếng, thay quần áo khác đến thư phòng.

      Cảnh Tâm mặc máy ngủ lên, dùng cả tay chân bò xuống giường, mở ngăn tủ ra liền thấy, bên trong có mấy hộp quà tinh xảo, mở ra nhìn, tất cả đều là bộ vòng cổ và khuyên tai, tổng cộng có ba bộ.

      Thói quen tặng quà này sao lại giống Chu Nghi Ninh như vậy…

      Thích đưa nguyên cả bộ.

      Rất nhanh, phát , trong đó có bộ đặc biệt, vòng cổ có khắc tên tiếng của , ngay cả khuyên tai cũng vậy.

      Cảnh Tâm sờ vào chỗ khắc chữ kia, hài lòng nở nụ cười.

      Cảnh Tâm tắm rửa xong thay bộ váy dài màu đỏ, sinh nhật mà, ăn mặc rực rỡ chút.

      trang điểm xong, cầm lấy bộ vòng vào thư phòng, đưa cho Tần Sâm: “Giúp em đeo.”

      Tần Sâm khép máy tính lại, qua cầm lấy dây truyền trong tay , vén mái tóc dài của lên, hơi lạnh từ ngón tay dán lên cổ , rất nhanh đeo xong, từ phía sau ôm lấy , cằm nhàng cọ bên tai , giọng : “Buổi tối thực về?”

      Cảnh Tâm ngứa ngáy né tránh, xoay người ôm lấy cổ , con ngươi giảo hoạt đảo quanh: “ biết nữa, nếu nửa đêm lại đến mang em về?”

      Sau đó, ngày hôm sau ba mẹ gọi tới mắng chửi người?

      Khoé miệng Tần Sâm cong lên, nhíu mày : “ với em cùng nhau về.”

      Cảnh Tâm kinh ngạc tròn mắt nhìn , lặp lại lời của : “ theo em cùng nhau về?”

      gật đầu, “ thể? Bây giờ chúng ta cùng mặt trận, đây là lúc cùng nhau đứng trước mặt ba mẹ em.”

      ra gặp riêng ba mẹ vài lần, việc này cũng biết.

      Cảnh Tâm cúi đầu do dự, biết ba mẹ mình thích Tần Sâm, nhưng từ sau khi cùng ở chung chỗ, bọn họ phản đối nhưng cũng ràng như trước nữa, bây giờ có thể đóng phim nhàng như vậy, hoàn toàn là vì quan hệ với Tần Sâm.

      Vốn định qua thời gian nữa để gặp mặt ba mẹ, bây giờ chủ động đề nghị.

      ngẩng đầu nhìn Tần Sâm, cười cười: “Được.”

      Tần Sâm xoa đầu , khoé miệng cong lên, “Chúng ta ăn trưa trước, 3 giờ chiều qua?”

      Cảnh Tâm gật đầu, nghe an bài.

      Hai người ra ngoài, Cảnh Tâm ra ngoài sân liền đứng lại, giữ chặt : “Chúng ta chụp mấy tấm ảnh .”

      Tần Sâm rất ít chụp ảnh, chứ đừng nhắc tới chụp ảnh tự sướng, liếc mắt nhìn cái, tình nguyện lắm.

      Cảnh Tâm vội vàng : “Sinh nhật của em, em lớn nhất.”

      Cho nên phải nghe em.

      Lông mày khẽ nhíu lại, phối hợp với động tác của , chụp xong mấy bức ảnh, lại dựa theo cầu của chụp cho mấy tấm ảnh.

      4 giờ chiều, Tần Sâm cùng Cảnh Tâm quay về Phó trạch, lúc còn học mỗi lần sinh nhật đều mời bạn học ăn cơm, làm party sinh nhật , có lúc ở nhà, đôi khi lại ở khách sạn của Phó gia, hai năm nay sinh nhật của đều cùng ăn cơm với gia đình.

      Tần Sâm lấy ra từ cốp sau quà tặng mà mình nhờ trợ lý chuẩn bị, Cảnh Tâm cúi đầu nhìn qua, kéo cánh tay cười: “Em còn tưởng rằng chuẩn bị quà chứ.”

      Trong ấn tượng của phải là người đàn ông biết đối nhân xử thế, vừa rồi lúc ăn cơm cũng thấy nhắc đến, ra sớm chuẩn bị xong.

      cúi đầu nhìn , cười tiếng: “ ?”

      Cảnh Tâm gật đầu: “Ừ.”

      Thím Dư ra vứt rác, thấy hai người ngẩn ra lúc, Cảnh Tâm cười cười: “Thím Dư, cháu về rồi.”

      Ánh mắt thím Dư chăm chú nhìn Tần Sâm bên cạnh , tiểu tử này bộ dáng rất đẹp trai nha, hề kém so với trai Cảnh Tâm, sao ba mẹ con bé lại thích đây?

      Cảnh Tâm kéo Tần Sâm tới cửa, ghé vào lỗ tai : “ có thấy khẩn trương hay ?”

      Cũng có khẩn trương, dù sao cách khoảng thời gian Phó Khải Minh lại gọi điện mắng chửi , có khi còn trực tiếp đến công ty tìm người, bọn họ gặp ít, dơ tay lên xoa đầu , “ có, yên tâm .”

      Cảnh Tâm: “…”

      Bình thường luôn bày ra bộ dáng nhàn nhã lười biếng, rất muốn xem khẩn trương lên thành dạng gì.

      Cảnh Lam Chi nghĩ đến Cảnh Tâm mang Tần Sâm về nhà, tới cửa thấy , ngẩn ra lúc, nhìn , lại nhìn Cảnh Tâm.

      Dù sao cũng là lần đầu tiên mang bạn trai về nhà, Cảnh Tâm so ra thể thản nhiên như Tần Sâm, làm mặt quỷ với Cảnh Lam Chi, “Mẹ, Tần Sâm theo con về nhà mừng sinh nhật.”

      Tần Sâm cười cười: “Dì, chào dì ạ.”

      Người cũng đến cửa nhà, Cảnh Lam Chi thu lại vẻ mặt, oán trách trừng mắt nhìn Cảnh Tâm cái, “Sao lại báo trước tiếng, để mẹ chuẩn bị cho tốt.”

      Cảnh Tâm bĩu môi, trước cũng có tình huống ở đây như bây giờ.

      Ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, về gia đình Tần Sâm và cá nhân , Cảnh Lam Chi đều rất ràng, cũng có gì để hỏi.

      Trong TV chiếu lại bộ phim cổ trang hot từ năm ngoái, Cảnh Tâm đảo mắt cái, nhìn về phía Tần Sâm, “Em đưa tham quan chút?”

      Khoé miệng Tần Sâm cong lên, “Được.”

      Hai người cười với Cảnh Lam Chi, xoay người lên lầu.

      Cảnh Lam Chi gọi điện thoại cho Phó Khải Minh, thông báo trước tiếng.

      Thư phòng rất lớn, giống như thư viện thu bày đầy các bộ sách, Tần Sâm hứng thú lắm với thư phòng, lười biếng dựa vào giá sách nhìn cười: “ mang xem phòng em sao?”

      Cảnh Tâm quay đầu cười với : “ muốn ?”

      Tần Sâm nhíu mày, gì.

      ngẩng đầu nghiêm túc nhìn , “ muốn sao? Hay là … muốn xem bức thư tình kia.”

      Tầm mắt Tần Sâm nhìn sang hướng khác, thản nhiên mở miệng: “ muốn xem, chỉ nghĩ muốn đốt thôi.”

      Cảnh Tâm phốc cái cười ra tiếng, ôm cổ , cười vô cùng đắc ý, “Vậy, buổi tối em cầm đến cho đốt.”

      Tần Sâm cúi đầu nhìn , cả khuôn mặt ngập tràn ý cười.

      “Tâm bảo.”

      Cảnh Tâm nghe thấy Cảnh Lam Chi gọi , vội vàng bỏ tay xuống, “ ở đây đọc sách , em ra ngoài chút.”

      đợi trả lời, Cảnh Tâm chạy ra ngoài, Cảnh Lam Chi nhìn : “Ba với con bây giờ cũng đường, lát nữa về đến nhà.”

      Cảnh Tâm a tiếng, trong phòng bếp thím Dư cùng người khác chuẩn bị bữa tối.

      Cảnh Lam Chi cũng gì nhiều, chỉ bảo ở phòng khách cùng xem tivi và chuyện phiếm.

      Tần Sâm ở trong thư phòng lật xem vở viết văn thời trung học phổ thông của , từ trong túi lấy ra điếu thuốc ngậm bên miệng, thở ra vài ngụm khói, lười biếng dựa vào giá sách lật xem.

      Phó Khải Minh cùng Phó Cảnh Sâm về nhà lúc hơn 5 giờ chiều, Cảnh Tâm thấy Phó Cảnh Sâm nhàng thở ra, Tần Sâm vừa vặn từ trong thư phòng ra, Phó Khải Minh vừa nhìn thấy liền trừng mắt, thằng nhóc này mặt so với tường thành còn dày hơn, lại còn dám đến nhà.

      Khoé miệng Tần Sâm cong lên, kêu tiếng: “Chú Phó.”

      Phó Khải Minh tức giận liếc cái: “Sao cậu lại đến đây.”

      Cảnh Tâm qua ôm lấy cánh tay Phó Khải Minh, làm nũng : “Ba Ba, con dẫn ấy về.”

      Phó Cảnh Sâm cùng Tần Sâm nhìn nhau, cười cười: “Hoan nghênh.”

      Tần Sâm cười cười, qua.

      Mấy người vào trong phòng khách ngồi, Phó Khải Minh cho Tần Sâm sắc mặt tốt, Tần Sâm nhìn qua câu nệ lắm, cả người thả lỏng dựa vào ghế sô pha, cùng Phó Cảnh Sâm chuyện công ty, hai người quen biết nhiều năm, lại là bạn làm ăn, tự nhiên có rất nhiề chuyện để tán gẫu.

      Tần Sâm : “Bên Tinh Vũ cậy ít diễn viên trong đoàn làm phim của Hoa Thần, chỉ đoàn phim <Thái Bình vương triều>, còn có đoàn làm phim khác.”

      Phó Cảnh Sâm nhíu mày, liếc mắt nhìn Cảnh Tâm cái: “Chỉ bấy nhiêu à?”

      Tần Sâm biết Phó Khải Sâm ám chỉ cái gì, lãnh đạm : “Trước mắt đúng là như vậy, sau Cảnh Tâm còn có nhà họ Phó, còn có tôi, ta cho dù năng lực có đến thế nào cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.”

      Phó Khải Minh cười lạnh: “Còn có cậu? Năng lực của cậu lớn bao nhiêu? Còn phải diễn viên đều bị cậy đấy sao?”

      Khoé miệng Tần Sâm cong lên: “Những người có thể bị cậy đều là những người chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt, nhưng sau này muốn so phải nhìn doanh thu phòng vé, điểm ấy cháu có tự tin.”

      Cảnh Tâm giúp bạn trai chuyện: “Ba, con cũng có niềm tin, con đều đóng cả phim điện ảnh lẫn truyền hình, ba cũng đứng về phía chúng con mà.”

      Phó Khải Minh: “…”

      Còn chưa biết thế nào đâu, thế mà cùi trỏ hướng ra ngoài rồi.

      Cho nên mới cái tên hỗn tiểu tử này phải dạng tốt lành gì.

      khí bữa cơm tối nay cũng tệ lắm, có Phó Cảnh Sâm và Cảnh Tâm ở đây, vẻ mặt Phó Khải Minh cùng Cảnh Lam Chi đối với Tần Sâm cũng coi như là ôn hoà.

      Cơm nước xong, Tần Sâm ngồi dưới phòng khách, Cảnh Tâm đem quyển tiểu thuyết kẹp thư tình nhét vào trong túi.

      Lần nữa xuống lầu, thấy Tần Sâm đâu nữa.

      qua, ở bên cạnh Phó Cảnh Sâm giọng hỏi: “ ấy đâu?”

      Phó Cảnh Sâm hất hất cằm: “Cùng ba trong thư phòng.”

      Cảnh Tâm: “…”

      Cũng biết Tần Sâm cùng Phó Khải Minh cái gì, lúc về lại có thể mang cùng .

      đường Cảnh Tâm tò mò hỏi, Tần Sâm kín miệng, câu nào.

      Về nhà, Cảnh Tâm đem quà mà ba mẹ đưa cho để ghế sô pha trong phòng khách, bình rượu tối hôm qua vẫn đặt bàn.

      xoay người nhìn Tần Sâm cái, nghe điện thoại, ngậm điếu thuốc nhàn nhã dựa vào cửa, thỉnh thoảng cúi người sờ đầu Bố Duệ, bóc quà xong quay ra nhìn , vẫn chuyện điện thoại.

      có chút buồn chán, lại cầm bộ dụng cụ mở chai thử chút, thế mà lại có thể thành công mở nắp bình.

      Cúi đầu ngửi ngửi, rất thơm, bất quá sao lại giống như có vị thuốc nhỉ?

      rót chén, nếm ngụm , cau mày để xuống.

      Tần Sâm chuyện điện thoại xong tới, Cảnh Tâm thuận tiện đưa cái chén cho , “Uống ngon, cho .”

      nhìn về phía ly rượu được rót đầy tràn: “Uống ngon sao em còn rót nhiều như vậy.”

      Cảnh Tâm vô tội nhìn : “Em tưởng uống ngon.”

      Tần Sâm bất đắc dĩ nhìn cái, nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn, về phần hương vị cũng có gì để , dù sao cũng rất bình thường.

      “Uống rất ngon sao?”

      “Bình thường.”

      Cảnh Tâm lại rót chén, cười khanh khách đưa cho : “ thử lần nữa , biết đâu uống đến chén thứ hai mới thấy được vị ngon của nó đấy?”

      Hừ, ai bảo cho em rốt cuộc và ba em chuyện gì.

      Uống ngon vậy uống nhiều chút.

      Tần Sâm bỗng nhiên cười cười, ngón tay kéo người , cúi đầu hôn cái, “ với ba em, hẹn bạn bè cũng nhau làm sinh nhật cho em, cho nên phải mang em .”

      Cảnh Tâm tin lắm: “Chỉ có như vậy?”

      gật đầu mỉm cười, hất cằm chỉ ly rượu kia: “Còn muốn uống ?”

      bé này cố ý phạt đây mà.

      Cảnh Tâm cắn môi: “Tuỳ …”

      Tần Sâm đem lời này hiểu thành tiếng khẳng định, khoé miệng cong lên, bưng ly rượu kia lên uống cạn.

      Cảnh Tâm nhếch môi nở nụ cười, “Em tắm.”

      Ban đêm, Cảnh Tâm bị hung hăng giày vò trận.

      Tần Sâm lại cảm thấy cả người rất lạ, toàn thân khô nóng, cỗ lửa nóng kia làm thế nào cũng đè xuống được, nửa ngày, gần như hiểu ra, trực tiếp xoay người áp lên Cảnh Tâm sắp ngủ, cúi đầu hung hăng hôn môi , cứ thế đánh thức , Cảnh Tâm hé mắt ra nhìn , tội nghiệp : “ cần….”

      theo giúp , nhắm mắt lại mơ mơ màng màng than thở: “Ngày mai em còn phải đến đoàn làm phim đấy…”

      cúi đầu hôn , kịch liệt, xúc động, cắn môi , Cảnh Tâm bị đau, thanh tỉnh vài phần, mở mắt ra, trong mắt đều là tình dục, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Cái rượu kia là Chu Thân đưa cho em?”

      “Vâng?”

      Đại não như có đoàn xe chạy qua, hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, tay đốt lửa người , đụng đến chân của . Đúng lúc này dùng sức vân vê nhào nặn, rất nhanh, người bên dưới khẽ run, uốn éo người thuận theo, đều, “Cái gì… Rượu làm sao? Xin , em cần…”

      Cảnh Tâm bị hôn đến hô hấp cũng đều, đầu váng mắt hoa, thân thể run lẩy bẩy, há mồm muốn hít thở, lưỡi của thuận thế vào, hung hang mút, động tác tay cũng càng này càng ngoan độc, cảm giác như đặc biệt vội vàng.

      Cảnh Tâm bị nổi điên khiêu khích đến cả người bủn rủn, giọng ngắt quãng cầu xin tha thứ.

      giữ chặt hông của , nâng chân của lên, tiến vào thân thể .

      Cảnh Tâm khống chế được cơ thể của mình. Ngâm nga ra tiếng, lập tức bị đụng yếu đuối dưạ vào đầu giường, thân thể nhanh chóng co rút, trán nổi gân xanh, hơi thở nóng bỏng phả bên tai , phía dưới mạnh mẽ va chạm, ngón tay bấu vào cơ bắp của , có cảm giác sống bằng chết, giọng nức nở: “ chút… chịu nổi…”

      Tần Sâm đột nhiên ôm lấy , đổi tư thế xâm nhập khác, ngoan độc : “Đây là em tự tìm.”

      Cảnh Tâm muốn khóc, tự tìm cái gì…

      ràng chính muốn bắt nạt người ta, còn trách !

      Trận chiến này thẳng đến 5 giờ sáng mới kết thúc, Cảnh Tâm bị dụ dỗ đủ các loại phương thức để giải quyết cho , cuối cùng vô cùng uỷ khuất nhìn , hai mắt đỏ hồng : “Trong vòng tháng nữa em muốn làm.”

      Đến gần!

      Tần Sâm đỡ trán, dùng hết kiên nhẫn suốt đời của mình để dỗ , chờ sau khi ngủ, đứng dậy vọt vào phòng tắm, ra đứng ban công hút mấy điếu thuốc, phiền chán chịu được, chút buồn ngủ cũng có.

      Trở lại giường nhìn Cảnh Tâm ngủ say.

      Cầm điện thoại di động ra khỏi phòng.

      Chu Thân vẫn còn trong mộng, điện thoại di động reo ba lần mới vuốt nút nghe, nhìn qua thời gian, mới 6 giờ! Mẹ nó ai mới sáng tinh mơ mà gọi điện cho mình!

      Nhìn lại cái, Sâm!

      Cậu ta vội vàng áp di động vào tai: “Sâm…”

      Tần Sâm lạnh như băng rống giận: “Con mẹ nó Chu Thân cậu đưa rượu gì cho Cảnh Tâm?!”


      Editor: Đúng kiểu cái ngu nào giống cái ngu này mà. Rip bạn Cảnh Tâm và bạn Chu Thân.
      Last edited: 10/5/18
      thanhbinh, Tiểu Ly 1111, hauyen280347 others thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Ông Chu Thân này là biết hậu quả nhưng vẫn làm. Để cho TS xử lý. :yoyo43:.
      À nàng ơi, t thấy có chỗ nàng nhầm: dây chuyền chứ ko phải giây truyền.
      Lê Thị Ngọc Huyền thích bài này.

    4. Yêu_ nữ

      Yêu_ nữ Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      102
      Thay Chu Thân thắp ngọn nến... Cảnh Tâm bị xử đẹp. Sâm ca quả nhiên uy mãnh
      Lê Thị Ngọc HuyềnPo1468 thích bài này.

    5. Lê Thị Ngọc Huyền

      Lê Thị Ngọc Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      4,984
      Chương 55
      Editor: Lê Thị Ngọc Huyền <Cung Quảng Hằng>


      Chu Thân sợ đến mức rơi cả di động, nháy mắt cả người đều tỉnh táo, giật mình từ giường ngồi dậy, trong điện thoại liên tục truyền đến thanh lạnh như băng của Tần Sâm liên tục truyền đến: “Mẹ nó ai với cậu thân thể ông đây có vấn đề?!”

      Chu Thân nhiều năm nghe Tần Sâm mắng chửi người khác ác liệt như vậy, theo phản xạ sờ xương sườn của mình, vội vàng nhặt di động lên, ngượng ngùng : “ Sâm, nghe em giải thích…”

      Tần Sâm lạnh lẽo hừ tiếng: “Cậu lăn tới đây mang rượu của mình ngay cho tôi.”

      Chu Thân: “…Bây giờ?”

      “Còn muốn tôi lặp lại lần nữa sao?”

      “… cần, em lập tức đến!”

      Cúp điện thoại, Chu Thân luống cuống vò tóc, gọi điện thoại cho Tần Ninh, Tần Ninh vẫn còn ôm bạn ngủ, mới sáng tinh mơ bị đánh thức cũng rất khó chịu: “Con mẹ nó tốt nhất là cậu có chuyện lớn!”

      Chu Thân bị thổ huyết: “Việc này tuyệt đối lớn! Sâm vừa gọi điện cho tôi, tôi cảm thấy xương sườn của mình khó mà giữ được…”

      Tần Ninh nở nụ cười: “Là chuyện của đống rượu kia?”

      Vẻ mặt Chu Thân đau khổ: “Chắc vậy, haizz cậu có phải Sâm thẹn quá thành giận ? Dù sao là đàn ông ai cũng để ý mặt mũi phương diện này.”

      Tần Ninh cười trận, mới : “Cậu có bị ngốc hay ? Nhìn Sâm ca giống có vấn đề hay sao? cho cậu biết, lúc trước rượu kia là ấy đưa cho Kha Đằng.”

      “Kha Đằng?” Chu Thân nghĩ lại lượt, mới nhớ lúc trước thu mua Tinh Vũ là người HongKong. lát sau, mới phản ứng được là mình bị Tần Ninh cùng Nhạc Minh đùa giỡn.

      “Fu*k! Con mẹ nó tôi có cướp bạn của cậu sao? Sao cậu lại chỉnh tôi!”

      Tần Ninh đem di động để ra xa, chờ cậu ta mắng xong.

      Chu Thân nổi giận đùng đùng: “Cậu phải cùng tôi!”

      Tần Ninh cười: “Sao tôi phải ?”

      “Mẹ nó nếu mà tôi thực bị đánh gãy xương sườn, cậu phụ trách khiêng tôi tới bệnh viện!”

      7 giờ ruỡi, Chu Thân cùng Tần Ninh lái xe đến biệt thự của Tần Sâm, Tần Sâm vừa từ phòng thể thao tầng xuống, để trần nửa người , mồ hôi chậm rãi chảy từ tóc xuống, chảy xuống cơ ngực cơ bụng biến mất sau lớp quần thể thao màu đen.

      Chu Thân lặng lẽ che đậy cái xương sườn còn khoẻ mạnh của mình, dáng người của Sâm cậu ta vẫn luôn biết, đúng là đầu óc bị lừa đá mới có thể ngu như vậy/ sợ chết đưa cái rượu đó, nghĩ vậy cậu ta chưa hết giận đạp Tần Ninh cước.

      Tần Sâm cầm lấy khăn lông, ung dung thong thả lau mồ hôi.

      Bố Duệ ngồi chồm hổm bên cạnh , ngửa đầu nhìn .

      Thời gian càng lâu, Chu Thân càng cảm thấy bị dày vò, gãi đầu ngượng ngùng cười : “ Sâm, em biết đưa rượu kia cho Kha Đằng, em còn tưởng rằng…”

      Tần Sâm xoay người nhìn về phía bọn họ, hai tay khoanh trước ngực dựa vào ghế sô pha, khoé miệng nhếch lên: “Tưởng rằng tôi cần?”

      Chu Thân liền vội vàng lắc đầu: “ có, em tuyệt đối có ý đó!”

      “Nếu có ý đó, vậy sao cậu lại đưa cho Cảnh Tâm.”

      “…”

      Tần Ninh nắm tay thành quyền để bên biệng, che khoé miệng cong lên của mình, Chu Thân này quá ngốc.

      Tần Sâm nhớ tới bộ dáng khóc lóc tối qua của Cảnh Tâm, càng thấy tức giận, ném khăn mặt xuống, nắm lấy cổ áo cậu ta “Oành—“ đè vào tủ, dùng sức tàn nhẫn đánh.

      Chu Thân trúng mấy quyền, đau đến mức thiếu chút nữa là quỳ xuống, vội vàng cầu xin tha thứ: “Sâm, Sâm, đợi chút, chuyện này thực thể trách em…Đều do hai tên khốn kiếp Tần Ninh và Nhạc Minh đưa chủ ý ngu xuẩn này cho em, bọn họ biết rượu kia đưa cho Kha Đằng, còn cho em! Còn để em đưa rượu! Em bị oan mà…”

      Tần Ninh: “…”

      Fu*k, vừa mới trúng có mấy quyền mà ném hết mặt mũi , rất sợ ?

      Tần Sâm quay đầu nhìn về phía Tần Ninh, lạnh như băng : “Lá gan rất lớn, lại dám cùng nhau cấu kết để chỉnh tôi.”

      Tần Ninh lạnh hết cả sống lưng, vội vàng : “ có, có… Bọn em nào dám chỉnh .. Bọn em chỉ muốn đùa giỡn cái tên Chu Thân ngốc này chút, ai biết cậu ta lại ngu như vậy…”

      Chu Thân lập tức mắng: “Con mẹ nó mày mới ngốc! Cả nhà mày đều ngốc!”

      Chu Thân ôm bụng mở miệng mắng, thở mạnh cũng dám.

      Tần Sâm liếc mắt nhìn hai người này vái, chỉ trai rượu còn nửa bàn: “Tự hai người thử xem?”

      Chu Thân: “Em độc thân.”

      Tần Ninh: “…” Cậu ta tuyệt đối muốn thử.

      muốn thử lập tức cầm rượu biến khỏi đây ngay.”

      Chu Thân chẳng quan tâm mình bị đau, vội vàng cầm bình rượu kia lên, xoay người chuẩn bị , sau lại nghĩ đến trong quầy rượu vẫn còn, lại xoay người lấy.

      Cậu ta trừng mắt nhìn Tần Ninh cái: “Cậu giúp tôi việc chết sao?”

      Tần Ninh trừng mắt liêc Chu Thân cái, tiến lên hỗ trợ, sớm biết rằng bị mắng đến rồi.

      Hai người cầm rượu ra ngoài, ngồi xe, Chu Thân xoa bụng gào vài tiếng, “Xương sườn còn …”

      Tần Ninh cầm chai rượu còn nửa kia quơ quơ, “Trách được Sâm muốn đánh cậu, chai này còn nửa.”

      Chu Thân dướn người sang xem, trằm mặc vài giây: “Rượu này uống nửa chén cũng có thể nóng đến giờ, Sâm chắc cũng uống vài chén ? Bình hoa tinh kia có khoẻ …”

      Tần Ninh: “Chắc cũng sắp tàn phế rồi, bằng sao Sâm có thể giận như vậy.”

      Chu Thân: “…”

      có lỗi với ấy.

      Tần Ninh lái xe ra ngoài, Chu Thân xoa bụng, kêu đau vài tiếng: “Con mẹ nó, tôi cũng sắp tàn phế, Sâm xuống tay quá độc…”

      Tần Ninh liếc mắt nhìn tên ngốc nào đó cái: “ đoạn xương sườn cũng gãy là may rồi.”

      “Được cái mẹ, đứng chuyện đau thắt lưng đấy, nếu phải cậu đùa bỡn, tôi có thể bị đánh sao?”

      “Đó là vì cậu ngốc.”



      Tần Sâm đem máy tính chuyển vào phòng ngủ, bên xử lý công việc bên chờ Cảnh Tâm tỉnh lại.

      1 giờ chiều, Cảnh Tâm tỉnh ngủ, cả người đều đau, nhất là bắp đùi mỏi chịu được… Động cái cảm thấy ngay cả mắt cũng mờ luôn theo.

      Tần Sâm chống hai tay lê giường, xoay người nhìn chăm chú, khoé miệng cong lên giọng hỏi: “Tỉnh? Đói ?”

      Cảnh Tâm kéo chăn chùm kín đầu.

      Tuyệt đối muốn quan tâm đến .

      Tần sâm bắt đắc dĩ cười, ngồi lên giường, xốc chăn lên, Cảnh Tâm trừng mắt liếc cái, giữ chặt chăn, kéo lại.

      xoa đầu , giọng : “Đừng giận được ?”

      Chắc bé này nghĩ chỉ lo hưởng thụ, để ý đến cảm nhận của mình, tối hôm qua quả quá phận, nhưng..

      Thậ xử lý quá cái tên nhóc Chu Thân kia.

      Cảnh Tâm mất hứng bĩu môi, tối hôm qua giải thích qua nguyên nhân, chính vì vậy mới cảm thấy buồn bực, nghĩ tới tự mình hại mình, nếu phải cho uống, bây giờ …Nửa tàn phế.

      Tần Sâm nhìn bộ dáng của nghĩ lại muốn khóc, đem người từ trong chăn ra ôm lên đùi, giọng dụ dỗ: “ có lần sau.”

      Khoé miệng Cảnh Tâm giật giật, gì.

      Tần Sâm liếm liếm khoé miệng chút, Cảnh Tâm ngẩng đầu liếc cái, giọng : “Trong vòng tháng.”

      Tần Sâm: “… Được.”

      Cảnh Tâm trượt từ đùi xuống, hai chân mềm nhũn, lại ngã về chỗ cũ, khoé miệng Tần Sâm cong lên, đùa: Muốn ngủ lúc nữa ? với đạo diễn tiếng, cảnh quay của em để đến này mai.”

      đỏ mặt trừng : “ cần!”

      muốn chỉ vì mình mà làm chậm tiến độ của cả đoàn làm phim, may mắn hôm nay quay cảnh đêm, 5 giờ chiều đến bên kia là được.

      Hai tay chống lên vai để đứng vững, chậm rãi vào phòng tắm, còn cho cùng.

      Trong phòng tắm, Cảnh Tâm nhìn người mình, có mấy chỗ nhìn nổi, khắp nơi đề là dấu hôn, bình thường coi như là khắc chế, tối hôm qua điên cuồng như vậy, hoài nghi có phải mượn rượu để phát tiết hay .

      May mắn còn nhớ hôm nay phải quay phim, có lưu lại dấu hôn cổ , tâm tư Cảnh Tâm thư thái vài phần.

      4 giờ chiều, Tần Sâm đưa đến đoàn làm phim, Cảnh Tâm quay đầu nhìn cái, “ về .”

      Tần Sâm xoa tóc , “Hôm nay đến công ty, chờ em quay xong chúng ta cùng nhau về.

      Động tác mở cửa của dừng chút, quay đầu nhìn , “ cần lo lắng cho em, em giận, hay là đến công ty , bằng lát nữa đạo diễn lại còn phải tiếp đón .”

      lại bổ xung câu, “ , ở đây còn làm cho em mất hứng đấy.”

      Tần Sâm nhìn chằm chằm vài giây, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, “Được, buổi tối đến đón em.”

      Cảnh Tâm hoá trang xong ngồi bên chờ quay phim, lấy điện thoại ra lướt weibo, hôm qua có đăng bài, còn kèm theo hai bức ảnh, rất nhiề fan bình luận xuống dưới chúc mừng sinh nhật .

      “<Tâm> Bình hoa sinh nhật vui vẻ, Tần tổng chụp ảnh cho chị phải ? Có dám dăng ảnh xxx ?<doge>”

      “Sinh nhật vui vẻ! Bình hoa đẹp nhất! Chỉ là hôm nay lộ chân dài đúng là đáng tiếc mà! Từ sau khi cùng Tần tổng chỗ lộ chân nữa, có phải Tần tổng muốn giữ lại tự ngắm <doge>”

      “Mỗi ngày hỏi lần, Bình hoa khi nào đóng nữ chính vậy? Ta chỉ muốn biết Tần tổng tặng gì, nếu quà sinh nhật tặng vai chính tốt rồi! @Tần Sâm.”

      “Bình hoa cùng ngày càng đẹp! Quả nhiên có tình củaTần tổng tưới tắm vào có khác, lời này chính là như vậy <doge>”



      Cảnh Tâm: “…”

      Tưới tắm quá độ thành tàn hoa bại liễu được chưa?!

      Sinh nhật này tuyệt đối là sinh nhật khó quên nhất của ! Cả đời cũng quên nổi.

      Buổi tối Tần Sâm tới đón , đạo diễn ra ngoài đón , tươi cười : “Tần tổng.”

      Tần Sâm nhìn vòng, thấy Cảnh Tâm, lãnh đạm hỏi: “Cảnh Tâm đâu?”

      Đạo diễn cũng nhìn quanh lượt, trợ lý đạo diễn yếu ớt câu: “Cảnh tiểu thư lên xe của trợ lý, 10 phút trước lái .”

      Chuyện này đặc biệt lúng túng nha.

      Đạo diễn cười mỉa: “Tần tổng trước khi tới gọi điện cho Cảnh Tâm sao?”

      Tần Sâm nheo mắt cái, thản nhiên ừ, xoay người , vừa vừa bấm điện thoại, sắc mặt hơi trầm xuống.

      Vào trong xe, rút ra điều thuộc ngậm bên miệng, dùng sức hút vài hơi, điện thoại kết nối, trầm giọng hỏi: “Sao lại đợi ? phải bảo đến đón em sao?”

      Cảnh Tâm giọng : “Mấy ngày nay em về nhà ở.”

      nhìn ra ngoài cửa sổ, liếm môi cái, vốn cũng giận chút, nhưng vừa nghe yếu đuối liền dịu xuống, giọng : “Cảnh Tâm, em tức giận với ?”

      Cảnh Tâm cắn môi, phủ nhận: “ có, em chỉ muốn bỏ rơi mấy ngày.”

      Tần Sâm tức giận bật cười: “Mấy ngày?”

      Cảnh Tâm : “Ít nhất năm ngày.”

      Được, bản lĩnh lớn.

      Tần Sâm trầm mặc, đưa tay ra ngoài cửa sổ búng tàn thuốc, cúi đầu nhìn bó hồng bên ghế phụ, khoé miệng giễu cợt cong lên: “Được, vậy em cứ bỏ rơi , năm ngày, hơn đồng ý.”

      Cảnh Tâm: “…”

      Cảnh Tâm từ đêm đó trở , bắt đầu lạnh nhạt thờ ơ với .

      Ngày hôm sau, Chu Nghi Ninh nghe được chuyện chai rượu kia từ chỗ Tần Ninh, thiếu chút nữa cười mất cả giọng.

      Tối lập tức gọi điện thoại cho Cảnh Tâm: “ Ha ha ha ha ha! Chuyện này đúng là giống chuyện ngu xuẩn mà Chu Thân làm mà, Bình Hoa cậu có khoẻ ? Có tàn phế ? Cậu mau cho mình nghe chút , rượu kia rốt cuộc lợi hại thế nào?”

      Nhắc đến Chu Thân Cảnh Tâm liền điên lên, sao lại có thể đưa loại đồ vật này cho , quả là bẫy chết ! tức giận : “Nếu cậu muốn biết tìm đàn ông thử !”

      Chu Nghi Ninh cươì ngớt: “Gì đấy, tối hôm qua hai người làm mấy lần? Bảy lần?”

      Cảnh Tâm cũng nghĩ chút, nhớ nhớ lại mặt bắt đầu nóng lên, trước khi Tần Sâm phát cuồng làm hai lần, sau đó…

      Vượt qua bảy lần…

      , rốt cuộc mấy lần?”

      “… cho cậu!”

      chút thôi mà! Tò mò chết mình rồi.”

      Cảnh Tâm trực tiếp cúp điện thoại.

      Ngày thứ ba, Cảnh Tâm quay phim xong, chuyến đến đoàn làm phim <Thái Bình vương triều>, nhiều ngaỳ đến rồi, biết Chu Nghi Ninh quay thế nào, vừa vặn hôm nay có cảnh quay của , liền qua xem chút.

      Vừa đến bên kia, liền nghe được tiếng người xì xào bàn tán, cái gì mà Đông nổi giận còn đáng sợ hơn đạo diễn Từ.

      Đông tức giận đúng là đáng sợ, chửi người, cứ nhìn như vậy, cảm thấy lạnh hết cả người mà.”

      “Bất quá… Tôi cảm thấy Chu Nghi Ninh rất cố gắng, dù sao ấy cũng giữa chừng chuyển nghề mà.”

      “Bất quá nội tâm Chu Nghi Ninh cũng quá lớn, bị mắng mặt cũng đỏ, nếu tôi mà bị Từ đạo diễn mắng như vậy, chắc khóc rồi.”

      Cảnh Tâm sửng sốt, Chu Nghi Ninh thảm như vậy sao? chỉ có đạo diễn mắng, ngay cả Đông cũng phát giận?

      vào phòng nghỉ, Chu Nghi Ninh cúi đầu, khuôn mặt nhắn có biểu cảm gì, nhìn có chút đơn.

      Ngay cả tới cũng phát ra, gọi tiếng: “Nghi Ninh.”

      Chu Nghi Ninh ngẩng đầu, nhìn cười cười: “Sao cậu lại tới đây?”

      Cảnh Tâm ngồi xuống bên cạnh ấy, có chút lo lắng hỏi: “Cậu sao chứ? Nghe Đông nổi giận?”

      Chu Nghi Ninh cười cười, nửa ngày mới chậm chạp : “ có chuyện gì, có thể có gì đây, trước kia thấy Quý Đông Dương rất lãnh đạm, hôm nay thấy ta phát hoả mình mới cảm thấy ta giống người.”

      Cảnh Tâm trợn trừng mắt: “Sao cậu lại vậy, ấy làm cái gì?”

      Chu Nghi Ninh hất cằm, cười vô cùng hư hỏng: “ với cậu như thế nào bay giờ, như vậy nha, suy luận chút, người họ tràn ngập hơi thở nam tính, nhưng người Quý Đông Dương lại là hơi thở lạnh lẽo, ta vừa đứng bên cạnh mình liền muốn trang bị hệ thống sưởi người ta!”

      Cảnh Tâm: “…Có khoa trương như vậy sao?”

      người Tần Sâm tràn ngập hơi thở nam tính đồng ý, bất quá hơi thở lạnh lẽo là cái guỷ gì?”

      Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn , bỗng nhiên nở nụ cười: “Có, tò mò ta bùng cháy như thế nào.”





      Editor: Câu chuyện muôn thuở, vì ta vừa edit vừa beta luôn nên nhiề lúc dùng từ nó được hay, chưa hợp lý. Nhiều lúc kiểu thấy từ đấy hay lắm cơ mà lúc đấy laị nghĩ được từ nào hay hơn. Vì thế nếu các nàng thấy chỗ nào mà ta dùng từ chưa hay, hay ntn đấy bảo để ta sửa nhá. Dạo này đọc mấy bộ hay mà các bạn editor edit ẩu quá nên thấy tiếc, ta bỏ công sức ra edit nên muốn làm tốt nhất có thể. Cảm ơn các nàng nha.
      Last edited: 16/6/18
      thanhbinh, Tiểu Ly 1111, hauyen280352 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :