1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bình hoa đại thần - Cẩm Trúc (34C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Làm sao có thể là a
      Edit: Y Lạc



      Hoa Đoá Đoá nguyên bản cùng với Phong Thệ đại thần hẹn nhau là ngày mai gặp mặt. Nhưng mà Từ Hoan Hoan biết được hai người muốn gặp mặt nhau, lập tức nhảy dựng lên phản đối.
      “Ngươi tại béo như vậy, ấn tượng đầu tiên rất trọng yếu, làm đại thần thực thất vọng. Ngươi biết tại đều là trông mặt mà bắt hình dong sao?” Từ Hoan Hoan hùng biện , thoạt nhìn còn trông rất nghiêm trọng, sau đó nàng phân tích trận, “Phong Thệ đại thần khẳng định rất nhiều tiền, nam nhân có tiền loại nữ nhân gì mà thiếu?”
      Hoa Đoá Đoá lập tức câu: “Ta cùng chỉ là bằng hữu.”
      “Chuyện kia cũng giống nhau, dù sao tốt. Ngươi xem ảnh chụp của Mỹ Ngọc Yên Nhiên hay chưa? Trong quá khứ, ngươi đứng bên cạnh người ta trời vực. Còn tại ngũ quan của ngươi đều bị thịt đè thành đống, ngươi còn cho ngươi là Tiểu Đoá Đoá thanh lệ trước kia sao? Ngươi tại chính là cái bánh chuối nướng bị dị dạng vì cho quá nhiều dầu. Còn có a, ngươi chú ý đến Cố Cảnh Phong nhất, bạn tiền nhiệm của ấy là Đinh học tỷ thực rất gầy, vậy cũng là thích người gầy, còn ngươi béo như vậy, ấy muốn sao? Thừa dịp ấy còn ở trường học, mau nhanh chóng giảm béo, để trước khi ảnh còn cho ảnh cái kinh hỉ.”
      Từ Hoan Hoan ra đạo lý rất ràng, tâm Hoa Đoá Đoá cũng là trận hoảng hốt. Mọi người đều có tâm hư vinh, Hoa Đoá Đoá tự nhiên cũng có, xem ảnh chụp trước kia của chính mình, rồi nhìn lại tại, được rồi, nàng chịu đả kích, bị đả kích nghiêm trọng. Nàng vỗ trán mạnh cái, cực kỳ rối rắm, vẫn là gửi cho Phong Thệ cái tư tán gẫu.
      【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ta cảm thấy chúng ta gặp mặt sau có vẻ tốt hơn.
      【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Vì sao?
      thể chính mình tại rất béo, cần phải giảm béo? Này vạn vạn lần thể, thực rất phá hư hình tượng a.
      【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ta sợ ngươi là người xấu -_-#
      Hoa Đoá Đoá cảm thấy chính mình thực thiếu thốn, cái lý do như vậy cũng được coi là lý do? Nhưng mà nghĩ ra lý do khác để . ╭(╯^╰)╮ nhanh chóng sửa lại.
      【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ta muốn thi.
      【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Trường học chúng ta hình như gần đây có cuộc thi nào ?
      Hoa Đoá Đoá lập tức choáng váng, quên mất Phong Thệ cũng là học sinh trường này, nghĩ nghĩ, cuộc thi gì chuẩn bị tổ chức nhỉ? Càng nghĩ, đầu óc lợt loé.
      【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Thi lái xe.
      【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Vậy lùi lại bao lâu?
      Hoa Đoá Đoá hỏi Từ Hoan Hoan, cần giảm bao nhiêu cân? Từ Hoan Hoan đánh giá cao thấp, nhìn qua chút, “Mười cân.”
      “Hiệu quả nhanh nhất là bao lâu?”
      “Xử lý vô nhân đạo, hai mươi ngày.”
      Hoa Đoá Đoá nặng nề mà hạ quyết tâm.
      【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Hai mươi ngày sau. Trong hai mươi ngày này, ta chơi trò chơi, chuyên tâm vào cuộc thi.
      【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Thi lái xe cần lâu như vậy sao?
      Tuy rằng biết là cần, nhưng mà có biện pháp, chỉ có thể biết xấu hổ kết thúc, thực khẳng định trả lời .
      【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Đúng vậy.
      【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Vậy được rồi, trong khoảng thời gian này ta mang đứa .
      【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Lão công thực hiền lành, ╭(╯3╰)╮
      【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Gặp mặt hôn chút tốt rồi.
      【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: X﹏X
      ***
      Gần đây Hoa Đoá Đoá thực rất đói khát. vì muốn nhanh chóng giảm béo, liền xây dựng bộ thực đơn giảm béo tự ngược. Mỗi ngày đều cùng quả táo với cà chua bầu bạn, gạo dính hột. phi thường thống khổ sống qua tuần, sang tới ngày thứ tám, thể nổi nữa, thấy cơm hai mắt liền phát sáng, rất muốn vồ lên.
      “Ngừng.” Từ Hoan Hoan ngăn cản Hoa Đoá Đoá muốn vồ lên, đưa cho trái dưa leo, “Cầm gặm , cần cảm tạ.”
      Hoa Đoá Đoá hữu khí vô lực ngồi ở bên cạnh Từ Hoan Hoan, vẻ mặt như muốn khóc, “Ta muốn ăn chén cơm.” tại trong căn tin người đến người , nhìn tay người khác đều bưng khay, bên trong cái đĩa đầy ắp cơm, nước miếng Hoa Đoá Đoá chảy ròng. Từ Hoan Hoan nhìn thấy ánh mắt đói khát kia của Hoa Đoá Đoá, bộ dáng đồng tình, “Vì dáng người, nhẫn nhịn .”
      “Ô ô, ta nhịn được tuần, ta sắp xuất huyết đến nơi rồi.”
      “Ai kêu ngươi vô dụng như vậy? Kêu ngươi bơi lội, ngươi cũng chịu, còn sợ ông chủ ở bể bơi nhận ra ngươi. Đến hồ bơi ở trường học, ngươi lại sợ thân thịt của mình, dọa đến các đồng học khác. Kêu ngươi chạy bộ, còn chưa có chạy được 400m, liền mệt đến nỗi nằm úp sấp xuống dưới đất. Với khả năng hô hấp của phổi ngươi, ta đành phải từ bỏ, miễn cưỡng đến 2000, ngươi làm sao mà mảnh mai như vậy a? Muồn giảm béo hoặc là vận động hoặc là ăn uống điều độ, ngươi vận động được, vậy muốn làm sao bây giờ?”
      Hoa Đoá Đoá vẻ mặt ủy khuất, xoa bóp đống thịt bụng mình, được được, còn phải kiên trì. Nàng thập phần ủy khuất cắn dưa leo. Nàng gặm dưa leo được tuần nay.
      “Đoá Đoá?” Giáo sư Smith cầm khay trong tay tới, vẻ mặt kinh ngạc, “Nhanh như vậy liền cơm nước xong, sau khi ăn cơm còn có món điểm tâm ngọt?” Smith thấy Hoa Đoá Đoá cắn dưa leo rất khí thế, khỏi : “Có phải ngươi thực rất đói khát hay ?”
      “A?” Hoa Đoá Đoá sửng sốt, giáo sư Smith tiếp tục : “Các khác đều là miệng ăn dưa leo, ngươi là mồm to cắn dưa leo.”
      Cố Cảnh Phong theo phía sau giáo sư Smith tới, khỏi cười : “ tập lái xe được chưa?”
      “Tập lái xe gì chứ? Em là giảm béo.” Hoa Đoá Đoá hung hăng cắn xuống miếng dưa leo, ngăn chặn mùi thơm từ cơm của bọn họ tràn vào trong mũi, khiến cho nước bọt tiết ra quá nhiều.
      Cố Cảnh Phong khỏi híp mắt lại, “Nga? Em học lái xe?”
      “Học lái xe cái đầu , em ngay cả khí lực để giảm béo cũng có, còn có khí lực để học lái xe à?” Hoa Đoá Đoá chịu nổi mùi thơm của cánh gà nướng trong đĩa bàn của Cố Cảnh Phong. nuốt xuống ngụm nước miếng, ánh mắt mang theo dục vọng mãnh liệt nhìn chằm chằm vào nó.
      Cố Cảnh Phong nhìn thấy ánh mắt mang theo dục niệm quá mức mãnh liệt kia của nhìn sang chỗ mình, khỏi nở nụ cười, đem khay cơm gà đưa đến trước mặt , “Lại nhìn nữa nước miếng liền chảy ra bây giờ.”
      ăn, phải giảm béo.” Hoa Đoá Đoá đẩy khay trả lại .
      ăn no sao có khí lực để giảm béo?” Cố Cảnh Phong lại đưa cho . liếc mắt sang Từ Hoan Hoan ngồi ăn bắp, Từ Hoan Hoan sâu kín lắc đầu, tựa như , nếu mà ăn ngươi liền uổng phí tuần nay. Hiểu rồi hãy hành động.
      Hoa Đoá Đoá trải qua đấu tranh mãnh liệt trong lòng, vẫn là trả lại cho Cố Cảnh Phong, “Ăn no xong giảm béo được.”
      Cố Cảnh Phong dở khóc dở cười, sâu kín : “Kỳ ưa béo chút…” Cố Cảnh Phong còn chưa xong, Hoa Đoá Đoá trực tiếp bưng khay cơm ở trước mặt Cố Cảnh Phong lại, xúc thìa cơm, bỏ vào miệng, còn oán giận : “ chịu sớm, làm hại em giảm béo vất vả đến như vậy.” (*té ghế* Má ơi con chịu bà chị này rồi =D)
      Smith há hốc miệng, cơm ở trong miệng toàn bộ rớt ra ngoài. Từ Hoan Hoan sợ tới mức thân đổ đầy mồ hôi, này… Lời thuyết minh này thực quá mức mãnh liệt. Cố Cảnh Phong rất bình tĩnh, chính là khóe môi gợi lên ý cười, nhìn chằm chằm vào Hoa Đoá Đoá ăn cơm, đến khoảng thời gian sau, mới tiếp tục : “Nhưng mà nếu béo giống y như em, vậy có hơi quá chút.” (*lật bàn* Đại thần! Bỏ Đoá Đoá ! Em nuôi !)
      Động tác của Hoa Đoá Đoá lập tức dừng lại, cứng ngắc nhai nốt mấy miếng cơm còn lại trong miệng, ném khay lên bàn, hấp hấp mũi, “ hơi quá đáng rồi đấy.” tiếp tục cắn dưa leo của . Vì sao trong mắt thường rưng rưng nước mắt, bởi vì hận Cố Cảnh Phong chỉ nửa.
      Giáo sư Smith vẻ mặt đồng tình nhìn Hoa Đoá Đoá, rất muốn , Đoá Đoá a, rắn hổ mang chỉ là muốn trêu chọc ngươi thôi, cho dù ngươi là cái dạng gì, đều trân trọng, xem ngươi như là bảo bối. Nhưng giáo sư Smith chỉ có tâm mà có can đảm .
      Cố Cảnh Phong thấy khay cơm bàn còn thừa bao nhiêu đồ ăn, khóe miệng mang theo mỉm cười, cho đủ thời gian để ăn cơm nga.
      Hoa Đoá Đoá vừa trở lại ký túc xá, liền nước mắt nước mũi lẫn lộn phen, yên lặng thầm tính xem chính mình ăn hết bao nhiêu, sản sinh ra bao nhiêu calorie. Từ Hoan Hoan nhịn được xì cười, “ tuần này giảm uổng công rồi.”
      Hoa Đoá Đoá dừng lại, ngã vào giường, rất buồn. kiên trì suốt tuần, lại bị câu này của Cố Cảnh Phong, phá giới.
      Hai mươi ngày sau, Hoa Đoá Đoá hoàn thành, giảm bớt 7 cân. Các bộ phận gầy đến nỗi nhìn ra -_-||| Từ Hoan Hoan tổng kết, “Kỳ ngươi rất thon thả, chính là thon thả nó mà thôi.”
      Hoa Đoá Đoá ngoài cười nhưng trong cười.
      hẹn nhau , là chờ ở cửa đông vào buổi chiều. Buổi sáng Hoa Đoá Đoá ra ngoài, lại nhớ đến thực bi tráng thúc giục, ra ngoài sớm như vậy, là vì mua mười bông hoa hồng, cực kỳ uyển chuyển hàm xúc hỏi bà chủ, “Cho ta mười bông hoa hồng.”
      “Nha? trẻ mua hoa hồng à? Tặng cho ai thế?”
      Hoa Đoá Đoá dừng chút, “ bạn nam.” cũng biết dùng từ như thế nào để hình dung Phong Thệ.
      “Là bạn trai ngươi thầm mến ?” Bà chủ cười ha ha, “Dụng tâm đầy đủ, lời này thực bá đạo, trẻ có khí phách.” Bà chủ cửa hàng hoa bên giúp gói hoa bên trêu chọc , chọc đến nỗi cảm thấy thực ngượng ngùng.
      Rất khó tưởng tượng đến cảnh tượng, vị tài nữ nổi danh, ở cổng đông đại học cực kỳ phồn hoa, tay cầm mười bông hoa hồng. Mấy đồng học hơi chút có để ý đến sách vở đều biết đến Hoa Đoá Đoá, nhất là đồng học cùng ngành. Nữ đệ tử duy nhất của giáo sư Smith, thành tích vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất, được đề nghị vào danh sách nghiên cứu sinh du học. Nhất là ở ngành kiến trúc vốn đông đúc nhân tài, nữ sinh lại vô cùng hiếm có.
      Mặt Hoa Đoá Đoá muốn đỏ rực đến nơi, trong lòng ngừng cầu nguyện, vị Phong Thệ đại thần kia mau mau chạy nhanh ra, càng khẩn cầu ở trong lòng, Cố Cảnh Phong làm ơn đừng đến, nếu thấy trong cái dạng này, hiểu lầm tốt lắm. Kỳ trong lòng rất mâu thuẫn, có chút chần chừ, tự đánh giá chính mình là có chút lẳng lơ… -_-||| Từ Hoan Hoan nghe xong liền trực tiếp hộc máu, làm thế nào mà có người lại tự chính mình là lẳng lơ? với chỉ là gặp bạn bè mạng, cần phải có cảm giác tội ác như vậy ?
      Hoa Đoá Đoá tính tốt, hôm nay là Chủ nhật, tuy rằng đồng học ra vào rất nhiều, nhưng là có khóa học. Cố Cảnh Phong bình thường vào ngày Chủ nhật cũng đến trường học, có nhà trọ ở bên ngoài, trước kia nếu có việc đến trường, trừ khi nào chơi bóng rổ. tại cũng có chơi, khẳng định cần phải đến đây.
      Bỗng nhiên có chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ dừng ở trước mặt Hoa Đoá Đoá, Hoa Đoá Đoá sửng sốt, trong lòng cân nhắc chẳng lẽ là ông chủ có tiền nào đó đến chở vợ hai ra ngoài hóng gió? Loại cảnh tượng này, Hoa Đoá Đoá gặp qua rất nhiều lần. (*lau lau mồ hôi* *lật bàn* Ta khinh bỉ Đoá Đoá à!)
      Cửa kính xe hơi mở ra, chỉ thấy Cố Cảnh Phong cười tủm tỉm tay chống lên khung cửa kính, tay lấy loa ra, hấp dẫn chú ý của người khác, vênh vang hét to câu, “Lão bà. Em quá phô trương a.”
      Hoa Đoá Đoá há hốc miệng, hoàn toàn choáng váng.
      Như thế nào lại gặp Cố Cảnh Phong? phải bi kịch đến như vậy chứ?
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Trời lạnh a, muốn đánh máy chút nào, ngày hôm qua ta vốn muốn đánh máy, nhưng lạnh quá ta muốn viết…
      Đành phải chuyển laptop vào ổ chăn để đánh T T…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Hướng đến cảm giác an toàn
      Edit: Y Lạc



      Hoa Đoá Đoá đổ đầy mồ hôi, đầu óc lộn xộn. Đây chính là bắt kẻ thông dâm ở giường sao? Nhưng mà, vừa rồi Cố Cảnh Phong gọi là cái gì nhỉ? Đầu óc của chợt bừng sáng, hai chữ “Lão bà” kéo mất tập trung trở lại với thế giới. cảnh giác quan sát động thái bốn phía, quả nhiên…
      Xe hơi của Cố Cảnh Phong rất bắt mắt, tự nhiên khiến nhiều người chú ý, người nhìn xem tăng lên theo lũy thừa, tay cầm hoa hồng, lũy thừa người đến nhìn lại tăng thêm chút. Cộng thêm với bộ dạng phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, giọng hùng hậu, tiếng gọi “Lão bà” kia của Cố Cảnh Phong trực tiếp khiến cho lũy thừa người đến xem tăng đến đỉnh điểm.
      Hoa Đoá Đoá từ từ chạy đến bên người Cố Cảnh Phong, “Cố trợ giáo, đừng lung tung a.”
      phải bình thường em luôn gọi là lão công sao?” Cố Cảnh Phong nhếch miệng cười, tay trái tựa vào khung cửa kính xe hơi.
      Hoa Đoá Đoá sửng sốt, “…” lập tức xua tan ý tưởng vớ vẩn của mình, thế gian nào lại có chuyện tình trùng hợp đến như vậy? Cũng quá kinh ngạc ? Dạ dày của thích ứng nổi liền ợ lên nước chua vị dưa leo, gần đây ăn nhiều dưa leo quá. (*ngất* Ko còn lời nào để với bà chị này…)
      Cố Cảnh Phong mở cửa xe, ra, nhận lấy hoa hồng mà Hoa Đoá Đoá cầm trong tay, nhàng ngửi ngửi, cảm thấy mỹ mãn : “Em đối với lão công thực là tốt nha! Mua những loại hoa hồng mười lăm đồng, vốn nghĩ đến em mua loại rẻ nhất chứ.”
      “Có ý tứ gì? rất xem thường em.” Hoa Đoá Đoá liếc mắt, tức giận bất bình.
      Cố Cảnh Phong xì nở nụ cười, khoé mắt đảo đến vật trốn ở phía sau kiến trúc, lộ ra cái đầu của Smith, nheo ánh mắt lại, lão Bát quái này, biết là bỏ qua cơ hội bát quái lần này mà.
      Cố Cảnh Phong : “Đoá Đoá, tâm ý của em thực bá đạo.”
      Hoa Đoá Đoá nhíu mi, “Uy , em Cố Cảnh Phong này, là Phong Thệ?”
      Cố Cảnh Phong dùng đôi mắt xinh đẹp hoa đào kia của bỡn cợt : “Nga? Em còn muốn là người khác?”
      Hoa Đoá Đoá thể chấp nhận được thực này. Người luôn tâm tâm niệm niệm, lại là lão công của Internet? Hơn nữa nhìn thái độ của , cũng ra vẻ giật mình chính là Hoa Đoá Đoá? Ách, tên của vốn chính là Hoa Đoá Đoá.
      Nàng khẽ cắn môi, “ có phải hay biết em chính là Hoa Đoá Đoá?”
      “Lời này hỏi là kỳ quái a, Đoá Đoá, tên của em phải là Hoa Đoá Đoá sao?” cố ý giả ngu. Hoa Đoá Đoá nghẹn đỏ mặt, muốn biểu đạt ý tứ của mình, thấy trong ánh mắt của Cố Cảnh Phong mang theo ý vị trêu chọc, đành phải mếu máo, trong lòng ngược lại có chút thoải mái. Nếu lão bà này phải là , mà là người khác, chẳng phải cùng nữ nhân khác hẹn hò sao? liếc mắt nhìn sang , “ nghĩ tới Cố trợ giáo cũng thích chơi trò chơi như vậy, còn là đại thần nga.” châm chọc . Cố Cảnh Phong tự nhiên có thể nghe hiểu được, chính là vẫn duy trì mỉm cười, so đo với Hoa Đoá Đoá “ năng lỗ mãng”.
      Cố Cảnh Phong trực tiếp nắm lấy tay , “Chúng ta đâu chơi bây giờ đây?”
      Hoa Đoá Đoá theo phản xạ có điều kiện nhìn đến chỗ tay hai người nắm, mặt đỏ lên, phải thực biết xấu hổ : “Tùy tiện.”
      “Chúng ta thuê phòng cũng tùy tiện?” Cố Cảnh Phong bỗng nhiên cúi người thổi hơi khí ở bên tai , Hoa Đoá Đoá bỗng nhiên trừng lớn mắt, Cố Cảnh Phong xì nở nụ cười, “ giỡn thôi.”
      Hoa Đoá Đoá liếc trắng mắt.
      Cố Cảnh Phong đề nghị, “ chơi công viên trò chơi , như thế nào?”
      Hoa Đoá Đoá là trẻ em ở thành phố lớn, nhưng mà công viên trò chơi lại chưa từng đến. Thời thơ ấu ở thành phố lớn cũng chưa có công viên trò chơi, chờ đến khi trưởng thành, lại lòng dạ tập trung vào học tập, chỉ biết ăn uống ngủ cắp sách đến trường. Cho tới bây giờ, Hoa Đoá Đoá chính là đồ cổ sống lại, nhưng trong đáy lòng là có chút chờ mong kích thích.
      gật gật đầu, “Được.”
      Cố Cảnh Phong hé miệng cười. Kỳ cũng biết hẹn hò như thế nào, trước khi hẹn hò, nghĩ muốn nát óc, vẫn được. Smith liền cười nhạo , “ sống lớn đến như vậy, còn biết hẹn hò?”
      Cố Cảnh Phong giận dữ, thẳng đến nhà sách, mua liền mấy quyển sách dạy cách bạn nên hẹn hò như thế nào, đại loại như 《Hẹn hò như thế nào để mối quan hệ mới tăng tốc》,《Hẹn hò có ích lợi gì 》《 Con thích nhất cái gì 》 đợi chút, đọc lướt qua toàn bộ lần, đơn giản chính là truyền thụ cho ít kinh nghiệm liếc mắt đưa tình, biểu bộ dáng thực đàn ông như thế nào rồi như thế nào. Mấy cái này ở trong mắt Cố Cảnh Phong đều là vô nghĩa. ràng biết Hoa Đoá Đoá có bao nhiêu điểm hiểu biết , cũng rất hiểu biết Hoa Đoá Đoá.
      Chỉ số EQ với chỉ số IQ của Hoa Đoá Đoá hoàn toàn ngược nhau, liếc mắt đưa tình với , nhất định nghĩ rằng muốn lén bỏ cho rau chân vịt. =_=
      Cá tính của Cố Cảnh Phong, Hoa Đoá Đoá cũng nhất định biết, đàn ông? là chê cười.
      Giáo sư Smith đành lòng nhìn huynh đệ của bị ép buộc đến như vậy, trực tiếp quăng cho quyển sách, “Ta nghĩ cái này có vẻ thích hợp với ngươi cùng con nhóc đại ngốc Đoá Đoá kia.”
      Cố Cảnh Phong cầm nó ở trước mắt liền thấy, 《 trăm chiêu để tiến đến giai đoạn vợ chồng》… (1 giây mặc niệm cho bạn Đoá Đoá nào…)
      Cố Cảnh Phong xem xong, thích nó mãi buông tay, bỗng nhiên vui vẻ cười : “Lão sư, công lực dạy của ngươi vĩnh viễn mạnh mẽ như vậy.”
      Vì thế, Cố Cảnh Phong dùng chiêu thứ nhất trong《 trăm chiêu để tiến đến giai đoạn vợ chồng》: Tìm phương pháp dễ gây chú ý nhất, thể quyền sở hữu của mình. Chiêu thứ nhất này dùng chính là chọn chiếc xe thể thao bắt mắt ở nơi cực kỳ phồn hoa thực thi xong, đệ nhị chiêu trong 《 trăm chiêu để tiến đến giai đoạn vợ chồng》 chính là tìm cơ hội, cho thấy ở bên cạnh mình có cảm giác an toàn.
      Cố Cảnh Phong suy nghĩ rất nhiều chiêu, đến vụ cướp bóc ngoài ý muốn, hùng cứu mỹ nhân? Quá tục…
      Vì thế nghĩ tới công viên trò chơi! Đó là nơi kích thích cỡ nào a, có tàu siêu tốc chạy xoay điên cuồng, trò quay tròn ba trăm sáu mươi độ, quá nhiều kích thích a? Còn có nhà ma đáng sợ kia nữa, con vào đó phải đều sợ tới mức chết khiếp sao? (Nô nồ! Cái này ko chắc ơi. Chị Phiếu Phiếu bên Luyến Luyến từng cho “con ma giả” 1 cước bay vèo kìa *nghĩ lại mà rùng mình*)
      bảo hộ từ , như vậy phải cảm giác rất an toàn sao? Smith biết được chiêu này của Cố Cảnh Phong, liếc sang cái, “Rắn hổ mang, ngươi khi nào ngây thơ như vậy?”
      Cố Cảnh Phong quan tâm .
      **
      Cố Cảnh Phong chở Đoá Đoá đến Thung lũng hạnh phúc của thành phố A. Ở đường, Cố Cảnh Phong tìm nơi yên tĩnh thưa thớt dân cư rồi ngừng lại, bắt đầu cởi mấy nút áo người chính mình ra. ⊙﹏⊙b Hãn a.
      Hoa Đoá Đoá kinh hãi, “ làm cái gì vậy a?” lập tức nhanh chóng giữ chặt cổ áo của mình, dùng ánh mắt như phòng sắc lang nhìn .
      Cố Cảnh Phong đột nhiên xoay người, hướng tới, Hoa Đoá Đoá thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, cương trực đứng dậy, đỉnh đầu đụng vào mui xe, đụng đau đến mức nước mắt như muốn chảy ra. Cố Cảnh Phong liếc trắng mắt cái, cầm lấy gói to từ ghế sau, đưa cho Hoa Đoá Đoá: “Thay áo khoác bên ngoài ra, mặc cái này vào.”
      Hoa Đoá Đoá bên xoa xoa đầu, bên mở ra gói to ra nhìn vào, là chiếc áo bông màu đỏ rực. vừa nhìn thấy, liền thực thích kiểu dáng này, côg : “Tặng cho em?”
      “Mặc vào nhìn xem.”
      Hoa Đoá Đoá hồ nghi nhìn , vẫn cảm thấy an tâm là chồn đến chúc tết gà. Cố Cảnh Phong tựa hồ cũng biết ánh mắt kia của Hoa Đoá Đoá, khỏi cười rộ lên, “Nơi đó trống trải, rất lạnh.”
      Hoa Đoá Đoá “Nga” tiếng, cởi ra chiếc áo khoác tương đối đơn bạc người chính mình, thay vào chiếc áo bông đỏ rực. Cố Cảnh Phong cũng cởi chiếc áo của mình ra, mặc vào chiếc áo có kiểu dáng giống nhau như đúc, là áo bông kiểu nam màu đỏ rực.
      Này, này…
      mặc đồ màu đỏ cũng rất đẹp mặt ?” Cố Cảnh Phong bỗng nhiên tà mị nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười mang ý vị sâu xa.
      Hoa Đoá Đoá đỏ mặt, đáp.
      Lần đầu tiên đến chơi công viên trò chơi Đoá Đoá thực hưng phấn, mở to đôi mắt choáng váng thấy thực ngạc nhiên, “ lớn.” Hoa Đoá Đoá nhìn sang các công trình giải trí kích thích kinh sợ xung quanh, nghe thấy từng trận thét chói tai đến tận trời cao.
      Hoa Đoá Đoá sửng sốt. Cố Cảnh Phong thực được liền nở nụ cười.
      Lúc này, hàng dài, đông đúc đám học sinh tiểu học mang khăn quàng đỏ chơi trò chơi trật tự qua.
      “Nhanh như vậy, thực sợ.” Hoa Đoá Đoá nỉ non câu. Cố Cảnh Phong nắm lấy tay Hoa Đoá Đoá, quan tâm : “Đừng sợ. Có . bảo vệ em.” (Quá vô sỉ rồi ╮(╯﹃╰)╭)
      Mặt Hoa Đoá Đoá đỏ lên, cúi đầu nhanh chóng đảo mắt nhìn , thời điểm muốn thu hồi ánh mắt, nhìn thấy hai học sinh tiểu học nhìn vào Hoa Đoá Đoá cùng Cố Cảnh Phong. Trong đó có bé trai, học bộ dáng của Hoa Đoá Đoá, “Nhanh như vậy, thực sợ.”
      bé trai khác, nắm lấy bàn tay của bé trai kia, học bộ dáng của Cố Cảnh Phong, : “Đừng sợ, có ta. Ta bảo vệ ngươi.” (*phụt máu* Má ơi trông iu quá cơ >______<)
      Diễn xong, hai bé trai kia ha ha nở nụ cười, hướng Hoa Đoá Đoá làm cái mặt xấu hổ, liền chạy vội để đuổi kịp đội ngũ. Mặt Hoa Đoá Đoá lập tức trở nên đỏ bừng, bỏ tay Cố Cảnh Phong ra, vội vàng về phía trước .
      Cố Cảnh Phong nhìn theo bóng dáng Hoa Đoá Đoá, trong mắt mang theo làn sương mù.
      Hôm nay cũng biết là ngày mấy, người đặc biệt nhiều, ai cũng muốn chơi trò xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trung, xem theo xu thế tại, đại khái cũng phải xếp hàng cỡ hai ba tiếng. Hoa Đoá Đoá bởi vì là lần đầu tiên chơi, nên nàng rất kiên nhẫn. Còn trong mắt Cố Cảnh Phong xem Hoa Đoá Đoá là đích đến, cũng sao cả.
      Chính là mắt thấy chính mình càng ngày càng đến gần, trong lòng khó tránh khỏi có chút kích động. Mắt thấy liền đến phiên bọn họ, bỗng nhiên số lượng bị cắt từ bọn họ, để cho bọn họ chờ đến lượt tiếp theo. Hoa Đoá Đoá ngại chỉ trong chốc lát như thế, nhưng mà đợi lâu, đám người phía trước vẫn còn đứng bất động ở nơi đó.
      Sau đó ở trong radio phát ra : “Máy móc có chút vấn đề, chúng ta thử sửa chút, xin quý khách chờ lát.”
      Thử nghiệm vài lần, cảm thấy có chuyện gì, những vị khách phía trước kia rốt cục lên, bắt đầu chơi. Trong mắt Hoa Đoá Đoá tràn ngập chờ mong, hy vọng lập tức đến phiên bọn họ. Cố Cảnh Phong thấy Hoa Đoá Đoá tuyệt có bộ dáng sợ hãi, khó tránh khỏi có chút mất hứng.
      Những người khách ở đợt trước rất nhanh xuống, Hoa Đoá Đoá muốn xoa xoa tay chuẩn bị lên chơi.
      “Xin lỗi các quý khách, động cơ xảy ra cố, vì an toàn của quý khách, trò chơi này tạm dừng hoạt động, cám ơn mọi người.”
      Cả người Hoa Đoá Đoá cứng đơ, Cố Cảnh Phong khỏi nhíu mày. Những vị khách phía sau chửi ầm lên, hiển nhiên thực tức giận. Cũng trách được, đợi hơn hai giờ, kết quả như vậy liền thực mất hứng.
      Cố Cảnh Phong an ủi Hoa Đoá Đoá: “Chúng ta chơi trò khác .”
      “Chơi trò gì?”
      Trong mắt Cố Cảnh Phong bỗng nhiên lên bí hiểm, “Nhà ma? Có dám hay ?”
      Hoa Đoá Đoá chớp mắt, khá bình tĩnh : “Có thể a.”
      Cố Cảnh Phong biết vì sao, lần đến nhà ma này, biết có hiệu quả như chính mình muốn .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Chúng ta thuê phòng
      Edit: Y Lạc



      Hoa Đoá Đoá phát , phần lớn người nhà ma đều là cặp đôi. nam nữ chiếm đa số. Rất ít thấy có người lớn mật tự mình. Lúc xếp hàng, nghe thấy vài nữ sinh nhát gan ở phía trước : “Nghe nhà ma này rất đáng sợ, đột nhiên có người chụp bả vai của ngươi, nắm lấy chân của ngươi, ở lúc mà ngươi hề chuẩn bị, đột nhiên nhảy bật ra dọa ngươi. Bên trong còn có địa ngục giả, nghe bộ xương sọ đột nhiên đứng dậy, nhảy vọt ra…”
      Hoa Đoá Đoá còn chăm chú lắng nghe, nữ sinh bên cạnh kia đột nhiên thét lên thê thảm, vì tiếng hét thảm này mà làm Hoa Đoá Đoá sợ tới mức nhảy dựng lên, mặt trở nên trắng xanh, Cố Cảnh Phong thấy Hoa Đoá Đoá bị dọa, trong lòng miễn bàn rất là cao hưng, chuyện này tốt, chỉ nghe bọn họ thôi bị dọa thành như vậy, vào đến bên trong còn phải gắt gao ở trong lòng sao? Như thế, Cố Cảnh Phong cảm thấy trấn an nhếch miệng cười. (Chỉ có thể lại 1 câu quen thuộc: Quá vô sỉ rồi ╮(╯﹃╰)╭)
      Rốt cục, cũng tới lượt nhóm của bọn họ. Hai người theo đám người vào. Còn chưa có bước vào được mấy bước, nữ sinh phía trước liền hét rầm lên, phát ra từng trận thanh chói tai.
      Cố Cảnh Phong quay đầu an ủi Hoa Đoá Đoá, “Sợ sao?”
      thoải mái.” Hoa Đoá Đoá nghe thấy tiếng thét chói tai này lỗ tai liền thấy đau, khỏi nhíu nhíu mi. Cố Cảnh Phong thấy Hoa Đoá Đoá biểu như thế, : “Nếu chúng ta ra ngoài ?”
      có việc gì.” Hoa Đoá Đoá .
      Cố Cảnh Phong đương nhiên biết tính tình Hoa Đoá Đoá, luôn thích cậy mạnh, mỉm cười, nắm lấy tay Hoa Đoá Đoá, “ theo .” Loại cảm giác an toàn này, vẫn phải có.
      Nhưng vì sao tay Cố Cảnh Phong lại lạnh đến như thế? Hoa Đoá Đoá vốn là lò sưởi, cả người phát ra nhiệt lượng, bàn tay tự nhiên cũng ngoại lệ. Nàng cảm giác Cố Cảnh Phong hấp mất hơi ấm của , ủy khuất : “Cố trợ giáo, hấp mất hơi ấm của em.”
      Mặt Cố Cảnh Phong đỏ lên, cười gượng hai tiếng, “Thời tiết lạnh.”
      Bỗng nhiên, vài tiểu nữ sinh phía trước chạy trở về đường cũ, trong mắt còn mang theo nước mắt, lẩm bẩm : “Nơi này quá khủng khiếp, so với nơi khác đều khủng khiếp hơn nhiều.”
      Cố Cảnh Phong sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hoa Đoá Đoá, chỉ thấy ánh mắt Hoa Đoá Đoá gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, mang theo cỗ ý vị sâu xa. Chắc là sợ tới mức , Cố Cảnh Phong nghĩ như thế.
      Cước bộ hai người thong thả, tới trước nơi thâm sơn sương mù. Tiến vào đoạn khu vực này, phía trước mảnh mờ ảo, cái gì cũng nhìn thấy. Nhân loại bình thường khi mất chỉ dẫn của thị giác, đáy lòng đều sinh ra loại cảm giác sợ hãi, đến ngay cả Cố Cảnh Phong tự nhận là gan lớn trong lòng cũng hốt hoảng hẳn lên, trong lòng ngừng tưởng tượng, đột nhiên có người hóa trang thành quỷ nhảy bật ra? Hoặc là đột nhiên có chuyện linh tinh xảy ra như có người giữ lấy cổ của ?
      lúc tâm trí chìm trong những suy nghĩ, cảm giác được dưới chân có cái gì đó mềm nhũn như là cọ cọ ở vào hai chân . Cố Cảnh Phong nhíu mi, hỏi: “Đoá Đoá, em có cảm giác được có cái gì dưới chân ?”
      “Có a.” Hoa Đoá Đoá gật gật đầu.
      Sắc mặt Cố Cảnh Phong nhất thời trắng bệch, là cái gì? Mềm nhũn… Cọ a cọ… Chẳng lẽ là giống như lời của nữ sinh kia lúc ở bên ngoài, có người ở sờ chân của ? Cố Cảnh Phong càng nghĩ càng kinh hoảng, càng sợ hãi lại càng dám động, càng đừng là quay đầu lại nhìn.
      Hoa Đoá Đoá thấy Cố Cảnh Phong có di chuyển, quay đầu đón , vừa quay đầu lại, Hoa Đoá Đoá bỗng nhiên trừng to mắt, chỉ vào phía sau Cố Cảnh Phong, “Đỏ… Đỏ…”
      Thân mình Cố Cảnh Phong vốn bình tĩnh, lần này lại càng bình tĩnh. cố gắng thuyết phục chính mình, đại nam nhân há lại có thể sợ mấy thứ hư vô này sao? rối rắm thời gian, vừa định hào phóng xoay người, kết quả Hoa Đoá Đoá trước bước, hai tay nắm lấy tay nhân viên công tác hoá trang cực kỳ giống quỷ kia, “Wow, ngươi hoá trang đúng là rất , ánh mắt lên cả màu đỏ, là làm như thế nào thế?”
      Con quỷ kia sửng sốt, Cố Cảnh Phong ngoài cười nhưng trong cười, vừa rồi thấy biểu tình giật mình kia của Hoa Đoá Đoá, tưởng là cái gì khủng bố lắm, té ra chỉ là quỷ giả trang. Cố Cảnh Phong vẻ mặt có lỗi nhìn con quỷ kia, túm lấy Hoa Đoá Đoá phen rồi .
      “Em về sau đừng ngạc nhiên như thế, bị em hù chết được.”
      “A? sợ hãi à?” Hoa Đoá Đoá nhìn tỏ vẻ kinh ngạc.
      Mặt Cố Cảnh Phong đỏ ửng lên, được tự nhiên câu, “Mới… Mới phải, là sợ em sợ hãi.” (*cười ngất*)
      Hoa Đoá Đoá hắc hắc nở nụ cười chút, hai người còn chưa có tập trung, đột nhiên xuất người chết treo ngược xuống từ phía , may, vừa vặn treo ngược ở trước mặt Hoa Đoá Đoá, trông vào có vẻ bẩn, miệng phun máu tươi.
      Hoa Đoá Đoá chớp mắt hai cái, bị dọa sợ. Nhân viên công tác kia cũng biết được Hoa Đoá Đoá có biểu mong muốn nên có giống như các nữ sinh khác, nên diễn thêm trò khác, thời điểm lúc Hoa Đoá Đoá tập trung lực chú ý ở người , đột nhiên mở mắt sống lại, mở cái miệng to toàn máu của hướng vào Hoa Đoá Đoá.
      Hoa Đoá Đoá bị cái này dọa sợ, chính là…
      “Bốp. A…” Thanh “A” ở phía sau là tiếng thét chói tai của Hoa Đoá Đoá, sau đó trốn vào trong lòng Cố Cảnh Phong phát run. Về phần thanh “Bốp” kia là thanh đột nhiên tiếp xúc chuẩn xác của làn da cùng với làn da phát ra.
      Cố Cảnh Phong choáng váng, phải đắm chìm ở trong thương nhung nhớ của Hoa Đoá Đoá, mà là kinh ngạc màn vừa rồi.
      Vị nhân viên công tác kia vừa “sống lại”, miệng vừa rên rỉ tiếng trầm thấp, liền bị cái tát của Hoa Đoá Đoá vồ đến, sau đó trốn vào trong lòng Cố Cảnh Phong, mềm mại như con cừu non : “Mùi rau hẹ, em dị ứng. Thực là…” (*té ghế*)
      Con quỷ kia thực ủy khuất…
      Cố Cảnh Phong bên trấn an Hoa Đoá Đoá, bên lấy tiền trong túi ra, trấn an con quỷ mang bộ mặt “thê thảm hoang vắng” đặc biệt kia.
      Cố Cảnh Phong thực bất đắc dĩ, xem ra kế hoạch của hoàn toàn thất bại. Hoa Đoá Đoá tuyệt sợ hãi, còn đối với mấy chuyện này thế nhưng lại còn có điểm hứng thú ngạc nhiên? Trong khi đó ra , có đôi khi còn run như cầy sấy.
      những thế, đối với lĩnh vực địa ngục này, mặt mũi của là hoàn toàn quăng sạch.
      Vừa vào, còn có người phát ra tiếng khóc u oán, ngay sau đó là thanh xiềng xích leng keng trầm thấp. Chút chuyện trẻ con đó, Cố Cảnh Phong căn bản để vào mắt, chính là cái buồng giam bằng sắt thu hút chú ý của bọn họ. (Cái buồng giam này hình như là nằm dưới lòng đất, có 1 cái mái phía cách mặt đất khoảng 10-15 cm. Theo ta tưởng tượng đc là như thế :p)
      đầu của buồng giam có cái đầu sọ, trông rất . Hoa Đoá Đoá qua đó, nhìn nhìn bảng thuyết minh bên cạnh buồng giam, đại khái là người này từng là người quốc, bị ma cà rồng bắt , sau lại biến thành ma cà rồng, vì phòng ngừa thế giới bị phá hoại, nên nhốt ở nơi này. Nếu đụng tới nhân khí, sống lại.
      Lực chú ý của Cố Cảnh Phong đặt ở chiếc đầu lâu giả phía lồng sắt, mà chiếc giá đỡ cái đầu lâu giả này mặc dù ngay phía lồng sắt, nhưng là vẫn còn khoảng cách khá lớn, đủ để cánh tay có thể với vào. rất tò mò, thực thần kỳ như vậy? với Hoa Đoá Đoá : “Đoá Đoá, em có dám vào xem nó .”
      Hoa Đoá Đoá nhìn nhìn, lắc đầu, “ là con trai, thử .”
      Cố Cảnh Phong cười cười, thò tay với vào, còn chưa có đụng chạm, đột nhiên phía dưới buồng sắt vươn lên bàn tay tái nhợt, sau đó xuất cái đầu người quốc, cắn vào tay Cố Cảnh Phong, Cố Cảnh Phong sợ tới mức vội vàng bỏ ra, hả miệng to thở dốc.
      Người lại trở vào lồng sắt…
      “Xì” . Hoa Đoá Đoá cười ha ha lên, “Cố trợ giáo, té ngồi mặt đất?”
      Cố Cảnh Phong nghiến răng nghiến lợi, “ được phép cười.”
      Hoa Đoá Đoá xoa xoa đầu , “Đừng sợ, có nữ hiệp ở đây.”
      Cố Cảnh Phong nheo ánh mắt lại, yên lặng nhìn Hoa Đoá Đoá, nửa ngày sau mới phun câu, “ nếu có em, sợ?”
      Trong mắt mang theo mùi vị nguy hiểm, nhưng mà Hoa Đoá Đoá hề phát , vẻ mặt dũng cảm : “Em sợ, mấy cái này đều là giả .” Cố Cảnh Phong còn gật gật đầu, tiếp theo lời của , “Nếu như vậy, em cho ít tác nhân tập trung .”
      Hoa Đoá Đoá sửng sốt, “A? Tác nhân tập trung?”
      “Nghe người ta , nếu đem lực chú ý đặt ở nơi khác cơ thể, đối chuyện vừa rồi xảy ra lãng quên.” (*èn èn*)
      muốn làm cái gì?”
      Hoa Đoá Đoá ngồi trở lại, nguyên bản ở tư thế ngồi xổm liền lập tức cũng ngồi bệt xuống đất, Cố Cảnh Phong xích lại gần, nâng cằm lên, mỉm cười, “Em là nữ hiệp, hẳn là rất sẵn lòng hỗ trợ, đúng ? Ân?” vuốt ve đôi môi của , nhàng ấn xuống nụ hôn.
      Hoa Đoá Đoá kinh hãi, nhưng vẫn chỉ mở to hai mắt.
      Tiếp theo, Cố Cảnh Phong lại ấn xuống thêm vài nụ hôn nữa, dưới ánh đèn mờ ảo, dễ nhận thấy được khuôn mặt của muốn đỏ bừng, hôn sâu lên đôi môi của Hoa Đoá Đoá. Hoa Đoá Đoá ổn định, thiếu chút nữa là bị áp đảo, may mắn lúc vui sướng hoa chân múa tay vịn vào được buồng giam.
      Cố Cảnh Phong dùng bàn tay tương đối lạnh lẽo của nắm trụ khuôn mặt nóng rực của Hoa Đoá Đoá, hôn xong, thấm thía với Hoa Đoá Đoá: “Em tại sao lại chịu mở miệng?”
      Hoa Đoá Đoá mở to đôi mắt như bị khi dễ, “Mở miệng làm chi, cho liếm à.”
      Cố Cảnh Phong lời nào, kéo Hoa Đoá Đoá tiếp tục , tới tới, hoàn toàn nhìn đến đám nhân viên công tác kia bị hù dọa ít, còn Hoa Đoá Đoá bên bị kéo bước nhanh, bên dùng ánh mắt thương hại nhìn bọn họ, miệng khó chịu oán niệm, “Các ngươi biểu diễn thực khủng khiếp, thực khủng khiếp.”
      Cả nhóm ma quỷ đều cứng ngắc…
      Ra khỏi nhà ma, Cố Cảnh Phong lạnh lùng quay đầu nhìn , nhếch khóe miệng : “Còn muốn chơi cái gì?”
      Hoa Đoá Đoá quan sát chung quanh, phát có cái bảng chỉ đường đến “Nhảy Bungee”, ánh mắt nhất thời sáng ngời, chính là trò nhảy Bungee trong TV sao? Hoa Đoá Đoá chỉ vào bảng hướng dẫn kia : “Chúng ta nhảy Bungee .”
      Cố Cảnh Phong xoay người nhìn thoáng qua, “Em nhảy hay là nhảy?”
      “Cùng nhau nhảy.”
      Cố Cảnh Phong nheo ánh mắt lại, tâm tình thích thú, : “.”
      Kết quả đến nơi nhảy Bungee, mới biết được, tư thế hai người cùng nhảy Bungee, nghĩ là giống như con châu chấu bị buộc vào dây thừng, tốt nhất là ôm cùng chỗ, bình thường hai người mà cùng nhau nhảy Bungee đều là cặp đôi. Bất quá trời là mùa đông, nên có người nhảy.
      Cũng chỉ có Hoa Đoá Đoá muốn ở trong thời tiết gió biển thổi thấu xương như thế này mà muốn nhảy Bungee = =
      Hoa Đoá Đoá đỏ mặt để cho nhân viên công tác mặt tốt trang bị vào, nhìn sang Cố Cảnh Phong bên cạnh, : “Xin lỗi, bắt phải điên theo em.”
      Cố Cảnh Phong chỉ cười cười, hai người sắp xếp chuẩn bị, đứng ở cầu nhảy, đón nhận cơn gió biển thấu xương trực tiếp đánh úp đến, Hoa Đoá Đoá rùng mình cái, bỗng nhiên Cố Cảnh Phong thực chuyên chú lại nghiêm túc : “Đoá Đoá.”
      “Ân?”
      Đột nhiên Cố Cảnh Phong cười xấu xa, “Nếu cử chỉ thương nhung nhớ nhau như thế, chúng ta thuê phòng .”
      “Gì?” Hoa Đoá Đoá còn chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh Phong đối mặt với , ngã thân mình trực tiếp rớt xuống, bởi vì Hoa Đoá Đoá cột cùng chung dây thừng với , vừa rớt xuống giây xong, liền rơi xuống theo , vừa vặn ngã vào trong lòng Cố Cảnh Phong, Cố Cảnh Phong cười hì hì : “Ngoan.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Cuộc tao ngộ đen ăn đen

      Edit: Y Lạc


      Cố Cảnh Phong đưa cho Hoa Đoá Đoá ly nước, nhìn với ánh mắt tốt : “Hét lâu như vậy, cổ họng hẳn là đau lắm?”
      Hoa Đoá Đoá nhận ly nước với quan tâm mấy thân thiện kia của Cố Cảnh Phong, ngửa cổ uống ừng ực liên tục mấy ngụm lớn, đối với cảm giác mạo hiểm kích thích vừa rồi kia còn chưa hết, : “Rất lạnh, ràng cánh tay của em thò vào trong áo nhưng mà em vẫn có cảm giác lạnh như là bị rơi vào trong Bắc cực.”
      Khoé miệng Cố Cảnh Phong co rút, vẻ mặt đen lại, “Chỉ có thế? Em còn thò tay vào trong quần của .”
      Hoa Đoá Đoá im miệng, muốn sửa lại hiểu lầm của , thấm thía : “Em vừa rồi chỉ có sờ vào lưng để sưởi ấm, có sờ nơi khác.”
      phải theo em đến Bắc cực sao? Đều mặc quần áo giống với em.” Cố Cảnh Phong đánh giá cao thấp hai lần, đồ hai người mặc là cùng bộ áo tình nhân. Cố Cảnh Phong tiếp tục : “Em tự so sánh quần áo xem, phải mặc y như thế sao?”
      Hoa Đoá Đoá oán giận liếc mắt cái, “Già mồm át lẽ phải.”
      Cố Cảnh Phong bỗng nhiên hắt xì, còn chưa có yên tĩnh, lại hắt xì liên tục thêm vài cái, rốt cục đến khi bình ổn rồi, Cố Cảnh Phong cũng mau muốn tắt thở. thở dốc : “ chơi với em đúng là muốn bán sạch cái mạng già này, em mau bồi thường .”
      Quỷ hẹp hòi. Hoa Đoá Đoá than thở câu, “Bồi thường như thế nào?”
      “Nghe chuyện là được.”
      .”
      Cố Cảnh Phong nheo lại ánh mắt, nắm trụ , “Chúng ta thuê phòng.”
      “Cố Cảnh Phong!!” Hoa Đoá Đoá gắt gao nắm chặt tay thành quyền, chuẩn bị xuất quyền qua, Cố Cảnh Phong nhàng lên tiếng, hờn giận : “Trong đầu em có thể nghĩ được ít chuyện bình thường ? Thuê phòng nhất định là phải lên giường.” (Có mới ko bthường, nam nữ thuê phòng là để uống trà chuyện suốt đêm à =.=lll)
      “Vậy muốn làm gì?”
      liền biết.” Cố Cảnh Phong liếc mắt cái, sung sướng cường thế lôi ra khỏi Thung lũng hạnh phúc, Hoa Đoá Đoá ủy ủy khuất khuất muốn theo, có ý muốn bỏ tay ra, nhưng mà khí lực của như thế nào lại có thể bằng phần mười của rắn hổ mang chứ?
      Mắt thấy muốn tới cửa ra, thế nhưng ở cửa khác bên kia lại xuất Từ Hoan Hoan với Vương bát của nàng cùng thân mật với nhau? Hai người tay cầm tay, ăn lạp xườn nướng, từ từ nhàn nhàn.
      Từ Hoan Hoan bắt gặp thấy Cố Cảnh Phong với Hoa Đoá Đoá do dự, chấn động, trong miệng còn có miếng lạp xườn chưa kịp nuốt vào cứ như vậy mà vô thanh vô tức rớt ra ngoài. Vương bát : “Mắt đậu xanh, em làm sao vậy?”
      Tên gọi thân mật mắt đậu xanh này là bắt nguồn từ—— Vương bát khán lục đậu -_-#
      (Vương bát khán lục đậu nghĩa là vừa mắt, tâm đầu ý hợp)
      Từ Hoan Hoan đau lòng nhìn miếng lạp xườn bị rớt xuống đất của mình, dựa vào vai Vương bát tiếc hận : “ có con cóc, thiên nga cũng tịch mịch.”
      (Ở đây chắc là bà chị Hoan Hoan nghĩ rằng ko có chị Đoá Đoá Cố đại thần ko chịu đc à? Hay là ko có miếng lạp xườn chị buồn? Thực khó hiểu a! ~.~)
      “…” Vương bát cảm giác đỉnh đầu mình bay tới đám quạ đen. Kêu cạc cạc…
      ***
      Cố Cảnh Phong chở Đoá Đoá đến khách sạn lớn ở ngoại ô, nhìn đối với khách sạn này có vẻ rất quen thuộc, chỉ là mới với tiếp tân vài câu, ngay cả tiền cũng chưa có đưa, tiếp tân liền đem chìa khóa đưa cho , dặn dò nhân viên công tác chuẩn bị hai cái máy tính, đặt song song nhau. Sau đó, bọn họ mở cửa phòng, về phần làm gì, Hoa Đoá Đoá chút cũng đoán ra được.
      Khoé miệng Hoa Đoá Đoá co rút, “Làm cái gì vậy? Thuê phòng chơi game?”
      Cố Cảnh Phong mở máy tính xong, lấy từ quầy bar mini chai rượu nho, tay chân nhàng lưu loát đặt lên bàn, mở chai rượu ra, rót rượu vào chiếc ly rượu đế cao, : “Thấy phòng này như thế nào?” nâng ly rượu lên, nhấp ngụm.
      Lúc Hoa Đoá Đoá vào phòng cảm thấy rất kỳ quái, cái này làm sao giống như phòng mà khách sạn cung cấp cho khách chứ? Có khách sạn nhà ai mà có phòng bếp trong phòng ? ràng chính là căn hộ, tuy rằng lớn, nhưng con chim sẻ tuy , ngũ tạng lại có đầy đủ. (=o= Chị so sánh kiểu j thế nì…)
      Cố Cảnh Phong ngồi ở giường, chớp mắt, “Đoá Đoá, em năm nay bao nhiêu rồi?”
      Hoa Đoá Đoá cổ quái nhìn , vì sao lại hỏi đến chuyện này, : “22.”
      “Theo tuổi mà luật pháp nước ta quy định qua 2 tuổi. Em lo lắng đến chuyện kết hôn sao?”
      “Ba em kêu em về nhà kết hôn, cho em xuất ngoại, cái gì mà con cần vĩ đại đến như vậy, tìm nam nhân tốt là được rồi.” đến đây, Hoa Đoá Đoá liền cảm thấy buồn bực, hồ sơ xuất ngoại của , chỉ còn thiếu mỗi chữ ký của ba . Nhưng mà ba của lại chịu ký a. ~~o(>_<)o~~
      Cố Cảnh Phong uống ngụm rượu nho, “Đoá Đoá, ba em đúng.”
      Hoa Đoá Đoá trắng mắt liếc , nhìn chằm chằm chiếc hai máy tính kia, “ cần hai cái máy tính rốt cuộc là muốn làm gì thế?”
      Cố Cảnh Phong uống rất nhiều rượu, khuôn mặt bắt đầu nóng rực, đầu óc cũng bắt đầu ong ong vang lên, nghĩ, uống nhiều rượu đến như vậy, hẳn là có thể có thêm can đảm rồi. Chiêu thứ mười ba trong 《 trăm chiêu để tiến đến giai đoạn vợ chồng》có , muốn nuôi dưỡng thành loại quan hệ vợ chồng, tính cưỡng chế là tất yếu phải có được.
      luôn luôn lo lắng nghĩ có nên dùng chiêu này hay , mất hơn ba tiếng phân vân rối rắm về chiêu này, sau đó Smith chế ngạo , “Ta , ngươi là bị lãnh cảm?” (*sặc nc miếng*)
      Cố Cảnh Phong tức giận trừng mắt , “Ngươi cũng khác đâu.”
      “Ngươi bây giờ biết Đoá Đoá thích ngươi, ngươi nên ra tay được liền ra tay, người ta chỉ lo là phải miễn cưỡng, ngươi thế nhưng lại do dự cái quái gì.”
      “Ta sợ dọa nàng.” Cố Cảnh Phong tà nghễ liếc mắt cái, “Dù sao cũng là lần đầu tiên của nàng.” (Á á té ra mún giở trò cầm thú >o<~)
      “…”
      Vì thế, giáo sư Smith liền hung hăng giáo huấn Cố Cảnh Phong phen, chỉ có hôn thể phát sinh thân cận da thịt được, nhất là đối với tiểu nương ngoan ngoãn như Hoa Đoá Đoá. Cố Cảnh Phong bên uống trà, bên nhắm mắt, vẻ mặt lạnh nhạt. Nhưng ra miệng lưỡi lưu loát của giáo sư Smith dạy Cố Cảnh Phong khác súng máy là mấy, muốn đạt được kết quả tốt nhất, thể vượt rào.
      Cố Cảnh Phong đứng dậy, ngồi vào bên cạnh máy tính, với Hoa Đoá Đoá: “Chúng ta đấu trận thế nào?”
      “Đấu cái gì?” Hoa Đoá Đoá nghi hoặc, đấu cái gì mà nhất định phải dùng tới máy tính? thử cân nhắc xem, nghĩ tới mấy trò PK linh tinh, lập tức trước, “Nếu như là trận đấu như mấy loại kia, em trực tiếp nhận thua.”
      “En sở trường nhất là cơ học ứng dụng.”
      (Cơ học ứng dụng là ngành nghiên cứu về các quy luật chuyển động và cân bằng của các đối tượng kỹ thuật như máy móc và công trình trong thực tế a)
      “…”
      Đây là thời gian nghỉ ngơi, như thế nào Cố Cảnh Phong lại bày ra thân phận trợ giáo của mình, dạy học tập thế? Hoa Đoá Đoá cổ quái nhìn , đôi đồng tử tràn ngập nghi hoặc.
      “Ân, đây là thời gian nghỉ ngơi, nên đụng đến học tập, nhưng là… Cái này cũng là loại giải trí.”
      muốn đánh cuộc cái gì? Bài bạc có, đòi mạng có cái.”
      Cố Cảnh Phong xì cười, “ là giải trí, tự nhiên là chơi việc vui.” Cố Cảnh Phong nhìn về phía quầy bar mini, “Sai lần, thoát kiện quần áo.”
      “Gì?” Hoa Đoá Đoá hoảng sợ, “…”
      “Việc vui thôi. Nhưng mà Đoá Đoá em phải được học bổng cấp về cơ học ứng dụng sao? Hẳn là thua ?”
      “Kia là đương nhiên.” có tin tưởng như thế, trong các cuộc thi từ lúc còn học năm nhất cho tới bây giờ đều luôn đạt loại “ưu tú”, lão sư cơ học ứng dụng mỗi lần đều khen ngợi Hoa Đoá Đoá, bởi vì “ưu tú” của là ưu tú nhất. (Ý là điểm của chị luôn max)
      Nhưng mà… Hoa Đoá Đoá liếc liếc mắt nhìn sang Cố Cảnh Phong, cơ học ứng dụng của tuy rằng tốt, nếu như có thể thắng, vậy phải thua sao? Rốt cuộc trong hồ lô của bán cái dược gì a? Nàng hồ nghi hỏi: “ là việc vui chỉ đơn giản như vậy?”
      vô nghĩa, đều lấy ‘cơ học ứng dụng’ để đấu rồi, em còn lo lắng cái gì?”
      “Vậy được rồi, thế em liền khách khí.”
      Cố Cảnh Phong chỉ là cười cười, Cố Cảnh Phong lên mạng, tìm đến blog của giáo sư Smith tìm tìm, quả nhiên, màn hình ra rất nhiều câu hỏi cơ học ứng dụng mới nhất, đương nhiên đáp án chính xác cũng có, ở trong phần phụ lục.
      “Tổng cộng có mười ba câu, sai câu nào liền cởi.”
      “Được.”
      Cố Cảnh Phong đổ mồ hôi, giáo sư Smith này có phải muốn chỉnh hay a, cả người đều có tới mười kiện, chẳng phải là muốn lột da ra sao? Đúng vậy, trận đấu này lấy cớ là vì học tập, mưu kế thua lần cởi lần, là cùng với giáo sư Smith nghĩ ra.
      Bởi vì trong 《 trăm chiêu để tiến đến giai đoạn vợ chồng 》, chiêu thứ năm mươi tám có nhắc tới, thời điểm tất yếu, tạo ra tiếp xúc, khiến cho đối phương có ham muốn chiếm hữu.
      Vì thế Smith hiến kế, để cho Cố Cảnh Phong cởi sạch ở trước mặt Hoa Đoá Đoá, cưỡng chế nhìn thấy cơ thể , để cho sớm có giác ngộ chút. Cứ như vậy cưỡng chế phát sinh quan hệ thân mật cùng , về phương diện khác lại có thể khiến cho có ham muốn chiếm hữu với . (*té ghế* Má ơi chuyện cầm thú cỡ này mà cũng nghĩ ra à?!)
      “Dáng người của ngươi như vậy là làm cho người ta muốn chảy nước miếng, Đoá Đoá khẳng định thích.” Giáo sư Smith còn quên khích lệ phen.
      Cố Cảnh Phong càng nghĩ, vẫn là đáp ứng đề nghị này. Này cũng là lý do vì sao mượn rượu để có thêm can đảm, dù sao ở trước mặt mà cởi sạch , là làm cho người ta ngượng ngùng a. vốn lo lắng sợ rằng Đoá Đoá đáp ứng, nghĩ tới ngay cả chút giãy dụa đều có liền đáp ứng? vốn nghĩ đến rất nhiều cớ, tại toàn đều nuốt trở lại trong bụng, ngược lại chân tay lại luống cuống lên, lúc mở câu hỏi ở trang web ra, bàn tay đều toát mồ hôi.
      “Bắt đầu .” Hai người đều chọn câu hỏi, nhấn mở ra, bắt đầu làm bài.
      Cố Cảnh Phong nhìn thấy câu hỏi, phát đều là câu hỏi đơn giản đến thể đơn giản hơn, tuy rằng học cơ học ứng dụng được tốt lắm, nhưng có tin tưởng, có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm đúng. Nhưng mà kế hoạch là… phải làm sai, rồi cởi quần áo ở trước mặt Hoa Đoá Đoá.
      Đây là chỗ bi ai, ràng có thể làm đúng, lại phải cố ý làm sai. Còn chưa có bao giờ gặp phải việc này, để cố ý viết sai, liền đem các con số sửa chữa lại, công thức chỗ thêm chỗ bớt. Dù sao muốn sai rất đơn giản, bất quá có tới mười ba câu hỏi, tổng cộng chỉ có mặt bảy kiện, tính cả tất nữa cũng chỉ có chín kiện, vậy thể làm sai toàn bộ rồi, nếu thực phải lột da a…
      Thời gian từng chút trôi qua, Hoa Đoá Đoá nhìn sang Cố Cảnh Phong còn chăm chú làm, trong lòng bắt đầu cảm thấy hư vinh. Mấy loại câu hỏi này đối với sinh viên hàng đầu như , quả thực chỉ là bữa ăn sáng, dù để ý mấy đến loại này, vẫn làm đúng hoàn toàn trăm phần trăm, tuy rằng cơ học ứng dụng Cố Cảnh Phong có vẻ tốt, nhưng đối với loại câu hỏi này, cũng nhất định trả lời đúng, như vậy, ai cũng sai, vậy…
      Đầu óc theo bản năng có chút chần chờ. Từ Hoan Hoan qua, sắc dụ… Chính là thời điểm tất yếu, lộ lộ vai, hở hở đùi. thích Cố Cảnh Phong, muốn sắc dụ -_-|||
      Vì thế, bắt đầu tính xem chính mình mặc bao nhiêu kiện quần áo người, dưới tổng cộng mặc tám kiện, tính tất, như vậy liền làm sai năm câu hỏi, giữ lại nội y là quần lót với áo ngực… (2 người này đúng là 囧)
      Hai người đều tự mình có suy nghĩ, cũng biết suy nghĩ của người kia. Bọn họ đều ở tự mình lên kế hoạch, nhưng là quên mất câu châm ngôn a.
      Kế hoạch thường thay đổi cách nhanh chóng…
      Hoa Đoá Đoá muốn lần “phúc hắc”, đáng tiếc ngã quỵ. Cố Cảnh Phong muốn lần “vì người quên mình”, giận là cũng gục ngã.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Em là người phụ nữ của
      Edit: Y Lạc



      Với những câu hỏi này, Hoa Đoá Đoá tốn nhiều sức mấy, dễ dàng làm xong. Nàng rốt cục ngẩng đầu, nhìn sang Cố Cảnh Phong viết ở bên cạnh, nghĩ, cũng làm xong, chống tay vào cằm, nghiêng đầu mỉm cười nhìn .
      “Đáp án đâu?” Hoa Đoá Đoá ngừng lại chút, có chút ngượng ngùng. Có lẽ là có tật giật mình, biết chính mình cố ý làm sai bao nhiêu câu, thoát tới trình độ nào.
      Cố Cảnh Phong ho khan vài cái, nhấp chuột vào trang web tải về đáp án cho mười ba câu hỏi, mở văn bản ra, cần xem liền biết rốt cuộc chính mình làm sai mấy câu, câu hỏi của giáo sư Smith rất trẻ con. Hai người cũng chưa cần đọc kỹ, trong lòng đều biết ràng.
      “Như vậy , chúng ta cần phải mình làm sai bao nhiêu câu, đến phòng vệ sinh cởi, em cởi ở ngay tại chỗ này , thôi.” Cố Cảnh Phong đứng lên, hít sâu hơi, vào phòng vệ sinh. Tuy rằng uống rượu để có thêm can đảm, nhưng trong thâm tâm vẫn là trống rỗng, thể tự do khoả thân được.
      Hoa Đoá Đoá trơ mắt nhìn Cố Cảnh Phong vào phòng vệ sinh, nghĩ rằng, khi ra thấy cởi hết quần áo, có thể hay xuất dục niệm? Từ Hoan Hoan qua, nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thời điểm khi bọn xuất dục niệm, đó là lúc mọi đại cát.
      Hoa Đoá Đoá nghĩ nghĩ, liền bắt đầu cởi quần áo.
      Cố Cảnh Phong vì chuẩn bị cho chính mình bậc thang xuống tốt, thuận tiện tắm rửa phen, tẩy thấu triệt từ đầu tới chân. Trước lúc ra, hít sâu hơi, quấn nhanh bên hông mình cái khăn tắm, rồi ra ngoài.
      vừa ra , liền nhìn thấy thân Hoa Đoá Đoá quái dị. người khoác chiếc áo choàng tắm, đôi chân trần cứng ngắc ngồi ở giường, hai tay ôm lấy thân mình, lộ ra nụ cười rất là miễn cưỡng, “… Cảnh xuân đẹp a.”
      Hoa Đoá Đoá muốn cắn miệng mình, vô cùng kêu khổ thấu trời. vốn nghĩ dựa theo kế hoạch của chính mình, đem quần áo cởi sạch xong, chỉ còn mặc áo ngực với quần lót, bộ dáng nữ nhân hào phóng. Nhưng mà cởi xong rồi, liền cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng nhảy đến tủ quần áo, tìm cái choàng tắm mặc vào.
      Chính là…
      Có phải Cố Cảnh Phong trước mắt cởi còn nhiều hơn so với hay ? khỏi nhíu mi, “ làm sai mấy câu thế?”
      “Bảy tám câu .” Cố Cảnh Phong cố gắng bảo trì bình tĩnh, máu trong người dường như muốn bùng nổ trong nháy mắt, vững vàng qua, ngồi xuống giường. Đuôi mắt nâng lên, bỗng nhiên phát … Hoa Đoá Đoá cũng cởi nhiều đến như vậy.
      “Cái kia… Em sai nhiều lắm, cởi rất sạch , liền tìm lấy cái áo này khoác vào, yên tâm, em chỉ khoác ở ngoài kiện, em cởi ít hơn kiện.” Hoa Đoá Đoá cơ hồ muốn cắn đứt lưỡi mình, có chút khóc ra nước mắt. nào biết nguyên lai da mặt chính mình lại mỏng đến như vậy chứ? Căn bản làm được chuyện mà mình muốn làm. cực kỳ chán nản.
      Hai người đều cởi hết kiểu đó cả rồi, bắt đầu biết làm sao. Cố Cảnh Phong xì nở nụ cười, từ khi nào làm việc lo lắng thiếu sót như vậy? bùi ngùi thở dài, bỗng nhiên xoay người, hỏi Hoa Đoá Đoá khẩn trương kéo vò góc áo thôi ở bên, “Khẩn trương à?”
      Hoa Đoá Đoá đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, lập tức lắc đầu, “Em… Em làm gì mà khẩn trương.” Tuy là như thế, nhưng vừa mở miệng muốn biểu lộ ra mình khẩn trương đến cỡ nào, bắt đầu lắp bắp.
      Cố Cảnh Phong thở dài, kéo tay Hoa Đoá Đoá lại gần, vuốt ve vài cái, trực tiếp sảng khoái : “Làm người phụ nữ của .”
      “…” Hoa Đoá Đoá sửng sốt hồi lâu, rốt cục cũng trì độn phản ứng lại, sợ hãi kêu lên, “A?” phải là nghe lầm ? Nam nhân khoả thân trước mắt này là Cố trợ giáo của a, quan hệ giữa bọn họ hẳn là thực thuần khiết…
      Bộ dáng nam nữ chỉnh tề trước mắt này, khó có thể dùng từ “thuần khiết” để mà hình dung.
      Cố Cảnh Phong mở hé miệng, tựa hồ cũng mệt mỏi khiêu với EQ của nữ nhân trước mặt này. kéo vào trong lòng, từ chối cho ý kiến mạnh mẽ ôm chặt , “Em đáp ứng cũng phải đáp ứng, từ giờ trở em chính là người phụ nữ của Cố Cảnh Phong , chơi với , chuyện phiếm với , cùng ngủ với .”
      “Cái này phải là em thành tam bồi sao?” Hoa Đoá Đoá giãy dụa đứng lên, Cố Cảnh Phong lại bỏ thêm câu, “… Em còn phải giúp sinh em bé rồi cùng chậm rãi già .”
      Hoa Đoá Đoá dừng chút, nâng lên đôi mắt to trong suốt động lòng người của , sau đó hỏi: “Nếu em muốn đáp ứng với như thế nào?” bỗng nhiên rất ngạc nhiên, nam nhân này là muốn làm gì? Theo như hiểu biết của đối với Cố Cảnh Phong, giáo viên nghiêm ngặt, hẳn là phạt chép bài, hoặc là giao cho đống nhiệm vụ để cho rối rắm mà chết.
      Nhưng mà Cố Cảnh Phong chỉ là cười cười, nâng cằm của lên, tinh tế nhìn phen, nhàng ra câu: “Gạo nấu thành cơm.”
      “Em mới cho nấu đâu.” Hoa Đoá Đoá lập tức nhảy dựng lên, cầm quần áo của chính mình lên chuẩn bị mặc vào chạy lấy người, nghĩ tới vẻ mặt của Cố Cảnh Phong vẫn bình tĩnh nhìn , khóe miệng còn mang theo ý cười.
      Chiêu thứ ba mươi sáu trong《 trăm chiêu để tiến đến giai đoạn vợ chồng 》 có qua —— Bình thường nữ nhân đều là động vật khẩu thị tâm phi, thích cường thế lại thích lạt mềm buộc chặt, trái ngược như thế nên dễ như trở bàn tay, muốn làm gì làm.
      Quả nhiên, Hoa Đoá Đoá vốn nghĩ rằng Cố Cảnh Phong phản đối ngăn cản, nghĩ tới bộ dáng hoàn toàn bình thản, coi như để bụng mấy đến việc chạy trốn. Hoa Đoá Đoá khẽ cắn môi, lại ngồi xuống trở lại, rầu rĩ lên tiếng.
      Cố Cảnh Phong nở nụ cười, nhìn sang Hoa Đoá Đoá : “Như thế nào? nghĩ thông suốt? Để cho nấu?”
      Hoa Đoá Đoá đáp, chính là kéo kéo ngón tay của Cố Cảnh Phong, ánh mắt trông mong nhìn , nhàng : “Chúng ta đều đến tuổi pháp luật cho phép ?”
      “Ân…”
      “Nhưng mà là Hoa kiều mang quốc tịch Mỹ, kết hôn với thực phiền toái.”
      Cố Cảnh Phong hơi sửng sốt, tại còn chưa có ở cùng chỗ, Hoa Đoá Đoá nghĩ xa đến thế, lại là nghĩ đến việc kết hôn? Cố Cảnh Phong khỏi có cảm giác hơi được an ủi, có thể nghĩ xa như vậy thực là dễ, đáng được cổ vũ.
      “Mấy việc này đều có an bài, ý tứ này của em là muốn em đồng ý?”
      Hoa Đoá Đoá ấp úng cũng đáp ứng tiếng, hàm hồ đứng lên, “Cái kia Cố trợ giáo, em gần đây lại béo lên.”
      Cố Cảnh Phong gật đầu, “Đúng vậy, thịt thịt.” Sau đó nắm lấy eo , véo véo, cảm giác rất gợi cảm. Mặt Hoa Đoá Đoá đỏ lên, kéo kéo lại chiếc áo choàng tắm buông lỏng người mình, có chút xấu hổ : “Cố trợ giáo, chúng ta có phải phát triển quá nhanh hay , nhanh như vậy liền tiến hành đến động tác tay chân.”
      “Tam bồi có thể làm trước cái, chơi với ta, đây là hạng mục đầu tiên.” Cố Cảnh Phong lại véo chút.
      Hoa Đoá Đoá cảm thấy ủy khuất, muốn trả đũa lại, thế nhưng dáng người của nam nhân này cố tình lại hoàn hảo tới mức thể hoàn hảo hơn, lưng chút sẹo lồi lõm gì đều có, căn bản là thể làm gì được. quét toàn thân cao thấp lần, cuối cùng tìm đúng mục tiêu, véo xuống…
      “Hít.” Cố Cảnh Phong hít ngược vào ngụm hơi, lông mi chau lạithành đống, đau tựa hồ như trúng thực. nghiến răng nghiến lợi chuyển mặt sang, với Hoa Đoá Đoá: “Em nhéo chỗ nào nhéo, vì sao lại cố tình muốn nhéo đùi trong của chứ. Hơn nữa…” lại biết xấu hổ tiếp tục , sờ sờ bề mặt cao to của nó, thương tổn đến mạng của huyết mạch của tốt lắm.
      Mặt Hoa Đoá Đoá đen lại nghiêm mặt : “Trừ bỏ cục kia có chút thịt véo sướng, tìm thấy chỗ nào khác, rất gầy.”
      “…” Cố Cảnh Phong cũng đen mặt theo.
      Hoa Đoá Đoá có chút ngượng ngùng, trạc trạc cánh tay , “Đừng nóng giận, em là vô tâm. Như vậy , cũng tìm chỗ nhiều thịt nhiều rồi nhéo em lại.”
      Cố Cảnh Phong nheo mắt lại, ánh mắt tập trung ở phía dưới xương quai xanh, phía xương ức của Hoa Đoá Đoá, bình thường nơi có nhiều thịt nhất cơ thể nữ nhân chính là bộ phận này. Hoa Đoá Đoá theo ánh mắt của cúi đầu nhìn lại, lập tức che ngực, “Nơi này được.”
      Cố Cảnh Phong ngượng ngùng mà cười, “ nên gọi em là lão bà, đúng vậy ?”
      “Ân? … Ân.” Trong trò chơi đúng là kêu là lão bà.
      “Như vậy ngày mai em xin phép, chúng ta về nhà chúng ta chuyến.”
      “Nhà chúng ta?”
      “Phòng XXX toà nhà XX phường XX quận X thành phố A.”
      “…” Cái này phải địa chỉ nhà sao? Hoa Đoá Đoá trố to mắt, á khẩu trả lời được. Đây là nhà mà, như thế nào lại thành nhà của “chúng ta”? Nhưng cái này phải là trọng điểm, làm gì mà muốn xin phép để trở về nhà cùng với a?
      Mắt nhìn thấy Hoa Đoá Đoá biểu tình mạc danh kỳ diệu, Cố Cảnh Phong cũng thấy thể trách được. cũng trông cậy mấy vào việc nữ nhân có chỉ số EQ cực thấp này có thể hiểu được ý tứ của .
      “Lại đây.” Cố Cảnh Phong ngoắc ngoắc ngón trỏ, dụ dỗ Hoa Đoá Đoá lại.
      Hoa Đoá Đoá đúng là đến gần lại, đem lỗ tai dán vào trước mặt , nghe xem muốn gì. Cố Cảnh Phong nhìn thẳng vào khuôn mặt của , hỏi: “Em là người phụ nữ của ?”
      “Em phải…” Còn chưa chờ phản ứng lại, Cố Cảnh Phong liền hôn xuống, hung hăng hút ngụm, tiếp tục hỏi, “ tại có phải hay ? phải, lại hôn.”
      “… Đúng.” hoàn toàn chịu nổi chiêu đột nhiên cường thế này, miệng đều bị mút đến sưng lên.
      “Em là người phụ nữ của , liền muốn gặp trưởng bối nhà em? Ân?”
      “…”
      “Cho nên… muốn đến nhà của em, em hãy chuẩn bị .”
      “…” Hoa Đoá Đoá coi như lọt vào cảm giác sét đánh, trừng đôi mắt to, chớp chớp, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, : “Ba ba được sớm.”
      “…” Khoé mắt Cố Cảnh Phong khỏi co giật, “Em 23 rồi, còn gọi là sớm?”
      “Em ở trong cảm nhận của ba ba vĩnh viễn là lớn.”
      tin tưởng ba của em nguyện ý con mình vẫn là lão xử nữ.” Cố Cảnh Phong ôm trán xoa xoa thái dương của mình, bộ dáng thực bất đắc dĩ, “Em chỉ cần cho ba em biết, vấn đề này của ông giải quyết.”
      Hoa Đoá Đoá thảm thương hề hề lại yếu ớt : “Ông ấy lấy chổi đuổi ra khỏi cửa.” Kỳ dám cho biết, thực tế là ba mỗi ngày đều lầm bầm muốn đem gả ra ngoài.
      sợ, trước đó em về nhà đem hết chổi trong nhà em quăng hết.”
      “…”
      Hoa Đoá Đoá muốn khóc, nam nhân này hoàn toàn tỏ vẻ thể đến nhà . Nhớ tới biểu tình trông ngóng con rể thành si của ba ba, liền cảm giác ớn lạnh rùng mình. Nếu mang nam nhân tuấn tú lịch như thế này về nhà, sợ hãi ba của trực tiếp nhảy lên người của người ta mà cọ cọ, , thích thích, rất là thích… -_-|||

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :