1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 287: Giải thoát
      Tình cảm cha con giữa Nghiêm Hân và Nghiêm Lôi Hải có bao nhiêu sâu?

      Trước khi Nghiêm Hân năm tuổi, Nghiêm Lôi Hải vẫn còn là chồng của Vu Tố Hà, thời gian dành cho mẹ con Ôn Nguyệt Nga nhiều lắm. Vào những lúc hiếm hoi đó, Nghiêm Hân còn phải giành giật thời gian với chính mẹ mình, bởi Ôn Nguyệt Nga cũng phải bồi dưỡng tình cảm với Nghiêm Lôi Hải, tự nhiên lơ là bé con Nghiêm Hân. Đến lúc Nghiêm Lôi Hải và Vu Tố Hà ly hôn xong, mặc dù Nghiêm Lôi Hải có thể quang minh chính đại thừa nhận ta là con , nhưng ông ta còn phải suốt ngày vội vàng lo chuyện công ty. Lúc Nghiêm Hân cần tình thương của cha nhất, Nghiêm Lôi Hải hoàn toàn kịp thời cung cấp.

      Mãi đến khi Nghiêm Túc trở về đoạt quyền quản lý Tập đoàn Nghiêm Thị, Nghiêm Hân trưởng thành sớm còn cần đến tình thương của cha từ lâu. Sở dĩ ta biểu rất thân mật với Nghiêm Lôi Hải chẳng qua vì biết chỗ dựa duy nhất của ta tại Nghiêm gia chính là ông ta, chứ phải cha con tình thâm gì.

      Đại khái đến tận bây giờ, Nghiêm Lôi Hải cũng hiểu đứa con mà mình từng lòng quan tâm rốt cuộc có tính tình thế nào.

      Nếu bàn về vô tình, Nghiêm Hân so ra còn vô tình vô nghĩa hơn cả Nghiêm Lôi Hải, cũng ích kỷ hơn, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn so với Ôn Nguyệt Nga. Giống như ta từng chút do dự mà đẩy ngã Bình An, cũng giống như bây giờ ta hoàn toàn nghĩ lại tình cảm trước kia với Nghiêm Lôi Hải mà chỉ chăm chăm muốn lấy được tài sản của ông ta.

      Có đôi khi, thân tình trong nhà giàu là được thành lập lợi ích nào đấy.

      Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân nhanh chóng đến chỗ mà Ôn Quốc Hoa , mới vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy Nghiêm Lôi Hải bị trói cây cột.

      “Tốt, hai người quả nhiên cũng là đồng mưu!” Nghiêm Lôi Hải nhìn thấy hai người đàn bà này tất cả tức giận trong lòng đồng loạt ầm ầm dâng lên, chỉ tiếc thể xông lên đánh cho họ vài tát tai.

      Ôn Nguyệt Nga nhìn thấy ông ta bị trói trông rất chật vật trong lòng còn có chút đành lòng.

      “Sao giờ mới đến? Có mang thức ăn ?” Ôn Quốc Hoa từ trong toilet ra, cau mày nhìn Ôn Nguyệt Nga.

      “Có mang!” Nghiêm Hân đưa túi nylon cho Ôn Quốc Hoa, nhưng mắt lại nhìn Nghiêm Lôi Hải, hề có chút áy náy nào mà chỉ cảm thấy hả hê.

      Nghiêm Hân tới trước mặt Nghiêm Lôi Hải, cười lạnh nhìn ông ta, “Ba, trông ba tốt lắm nhỉ.”

      “Phì, đồ con hoang, tao phải ba mày.” Nghiêm Lôi Hải tức giận kêu lên.

      “Cho dù tôi phải con ruột ông, nhưng dù gì tôi cũng gọi ông là ba hai mươi năm, sao ông có thể nhẫn tâm cần lập tức vứt bỏ tôi như vậy? Bao năm qua tôi hiếu thuận với ông chẳng lẽ là giả sao?” Nghiêm Hân xem Nghiêm Lôi Hải tức giận vào đâu bởi ta bây giờ ở vào thế leo lên lưng cọp. Đến nước này, cho dù ta bắt cóc Nghiêm Lôi Hải ta có muốn ở lại tại Thành phố G để phát triển cũng có khả năng. Còn bằng dốc túi đánh bạc lần, biết đâu có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.

      Nghiêm Lôi Hải vốn còn định nếu thuận lợi ly hôn cùng Ôn Nguyệt Nga ông ta có thể để lại căn biệt thự kia và hai căn chung cư thuộc sở hữu của ông ta cho hai mẹ con bà ta, ngờ hai ả này thế mà lại dám bắt cóc ông ta. Bây giờ ông ta nhìn đến Nghiêm Hân, đừng là niệm tình cũ, ông ta chỉ tiếc là thể bóp chết đứa con từng kêu ông ta là cha hai mươi năm này, “Hiếu thuận? Bắt cóc tôi đến đây gọi là hiếu thuận? Hiếu thuận của mày tao dám nhận đâu.”

      “Đó là ông ép chúng tôi phải làm thế!” Nghiêm Hân hét lớn, “Nếu ông tuyệt tình tuyệt nghĩa, chúng tôi làm vậy. Mẹ tôi hy sinh vì ông nhiều như thế, bây giờ ông cần ly hôn bà ngay. Ông coi bà là cái gì?”

      Nghiêm Lôi Hải cười ha ha, “Các người hy sinh cho tôi chẳng qua chỉ vì tiền của tôi mà thôi.”

      Ôn Nguyệt Nga nghe vậy, thất vọng trừng mắt nhìn ông ta.

      “Hai người đừng thừa lời với . tại cảnh sát bắt được hai thằng xã hội đen kia, biết chúng có khai chúng ta ra hay . Giờ bất kể chúng ta làm gì cũng chỉ có con đường chết.” Ôn Quốc Hoa vừa ăn cơm vừa , “Hai người có mang theo hộ chiếu ? Bây giờ chúng ta chỉ có thể lấy tiền xong ngay lập tức rời khỏi nơi này thôi.”

      Vừa nghĩ đến việc kế hoạch rất kín kẽ thế mà lại bị phá hủy, Ôn Quốc Hoa cũng bốc hỏa. Biết vậy vì tham vài đồng tiền mà mạo hiểm để bây giờ lại biến thành tội phạm truy nã. may mà lôi con trai mình vào.

      “Hay là chúng ta gọi điện cho họ, ấy nghĩ xem có biện pháp nào ?” Nghiêm Hân ngồi xuống cạnh Ôn Nguyệt Nga, trong lòng vẫn nghĩ cách dàn cảnh cho Nghiêm Lôi Hải xảy ra tai nạn gì đó, sau đó ta có thể thuận nước đẩy thuyền mà lấy được tài sản.

      được!” Ôn Quốc Hoa chút nghĩ ngợi cự tuyệt, “Sao lại lôi Triệu Tân vào chuyện này? thể liên lụy nó! Bây giờ chỉ mong chúng ta có thể tự bảo vệ mình là may rồi, cháu đừng có mà mưu ma chước quỷ gì khác.”

      Nghiêm Hân cắn răng, đáy mắt lộ ra nét thù hận, “Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua?”

      Ôn Quốc Hoa hiểu vẻ mặt này của ta là ý gì, cười lạnh hỏi, “Cháu muốn giết ? Giờ giết , chúng ta chỉ phạm tội bắt cóc, giết rồi, là mang tội giết người đó.”

      Ôn Nguyệt Nga nghĩ giết Nghiêm Lôi Hải, với Nghiêm Hân, “Hay là... thả ông ta .”

      “Đúng, thả tôi , tôi cho qua chuyện này kiện các người.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng . Chỉ cần có thể an toàn rời , điều kiện gì ông ta cũng đáp ứng.

      được!” Nghiêm Hân lớn tiếng cự tuyệt, ta cam lòng cứ thế mà thả ông ta, “Con tin ông ta.”

      Ôn Quốc Hoa híp mắt nhìn Nghiêm Lôi Hải, “Mày kiện chúng tao? Thế còn con mày sao?”

      “Chỉ cần tôi có thể trở về, tôi có thể bảo đảm để chuyện gì xảy ra cho các người.” Nghiêm Lôi Hải .

      “Lời gió bay, sao tụi tao tin mày được!” Ôn Quốc Hoa muốn sống cuộc sống trốn chạy, nhưng bây giờ cảnh sát hẳn cũng biết ông ta là kẻ sắp đặt bắt cóc Nghiêm Lôi Hải, làm sao còn tin tưởng ông ta.

      Nghiêm Lôi Hải , “Tôi có thể với cảnh sát là cứu tôi, hề có quan hệ gì với hai tên cướp kia.”

      “Hai người đừng tin , bỏ qua cho chúng ta đâu.” Nghiêm Hân thấy Ôn Nguyệt Nga và Ôn Quốc Hoa đều dao động lập tức lớn tiếng cảnh cáo.

      Ôn Quốc Hoa liếc nhìn ta, “Tiểu Hân, cậu biết cháu nghĩ gì, cháu nghĩ rằng mà chết cháu có thể lấy được tài sản của chứ gì? Đừng nằm mơ giữa ban ngày, Nghiêm Lôi Hải sửa di chúc lại lâu rồi! Nếu chết, tất cả tài sản của đều cho Nghiêm Túc, chẳng dính dáng gì tới mẹ con cháu đâu.”

      Ôn Nguyệt Nga sớm đoán được kết quả này, nên cũng kinh ngạc lắm.

      Nghiêm Hân lại càng thù hận và tức tối, chỉ tay vào Nghiêm Lôi Hải lên án, “Thằng già chết toi này, tao hiếu thuận mày nhiều năm như thế sao cuối cùng mày cũng chịu để lại tài sản cho tao?”

      “Tôi vốn cũng muốn tuyệt tình như vậy, tại các người ép tôi.” Nghiêm Lôi Hải .

      “Mày...”

      Ôn Nguyệt Nga nghe Nghiêm Lôi Hải và con cãi qua cãi lại, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận. Biết vậy nghe theo ý tưởng vớ vẩn này của Hai mà ký giấy thỏa thuận ly hôn cùng Nghiêm Lôi Hải sớm cho rồi, nếu vậy bà ta lâm vào kết cục thê thảm thế này. Sao bà ta lại ngu xuẩn thế nhỉ, bởi nếu Ôn Quốc Hoa là người đáng tin cậy, ông ta bị Ôn Triệu Dung ép đến cả chỗ ngồi yên ổn cũng có tại Xây dựng Kỳ Phong.

      Ôn Quốc Hoa hoàn toàn phải là người có thể làm chuyện lớn mà chỉ là kẻ tiểu nhân ánh mắt thiển cận, vì cái lợi trước mắt mà thôi. Thế mà bà ta lại tin tưởng vào ông ta...

      “Đủ rồi.” Ôn Nguyệt Nga quát bảo Nghiêm Hân im miệng, đứng lên nhìn thẳng vào Nghiêm Lôi Hải, giọng mềm lại vẻ khẩn cầu, “Lôi Hải, chúng tôi chưa bao giờ muốn bắt cóc ông, chẳng qua nhất thời hồ đồ thôi. Thôi ông nể tình chúng ta vợ chồng nhiều năm . Ngoại trừ chuyện của Tiểu Hân, tôi cũng làm chuyện gì có lỗi với ông. Nếu ông còn niệm chút tình cũ, xin ông bỏ qua cho Tiểu Hân, được ?”

      Ôn Quốc Hoa đứng cạnh nghe vậy lập tức cau mày, kêu lên, “ vậy là sao, làm như bắt cóc là tôi ép mẹ con vậy. thể chỉ bỏ qua cho riêng Tiểu Hân thôi, tất cả chúng ta đều phải có việc gì mới được.”

      Nghiêm Lôi Hải để ý tới Ôn Quốc Hoa mà chỉ nhìn Ôn Nguyệt Nga, nhớ lại thời gian tốt đẹp với bà ta, cũng biết việc mình cương quyết ly hôn tổn thương bà ta rất lớn nên ông ta mềm lòng gật đầu, “Chỉ cần để tôi an toàn về đến nhà, tôi có thể bảo con tôi hủy bỏ cáo trạng.”

      “Tôi có thể tin ông chứ?” Ôn Nguyệt Nga giọng hỏi.

      “Tôi để các người phải ngồi tù.” Nghiêm Lôi Hải thở dài. Đây là lời tâm. Cho dù ly hôn, ông ta cũng muốn thấy Ôn Nguyệt Nga có kết quả gì tốt.

      “Cám ơn ông!” Ôn Nguyệt Nga đưa tay định mở sợi dây người ông ta.

      Nghiêm Hân ngăn bà ta lại, “Mẹ, mẹ tin lời ông ta à?”

      Ôn Nguyệt Nga gật đầu, “Mẹ tin! Tiểu Hân, chúng ta bây giờ chỉ có thể tin ông ấy, chẳng lẽ con muốn ngồi tù sao?”

      Nghiêm Hân cắn cắn môi, thể làm gì khác hơn là buông tay Ôn Nguyệt Nga ra.

      Vừa định cởi sợi dây người Nghiêm Lôi Hải ra, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng xe cảnh sát hú còi vang dội. Ôn Nguyệt Nga hoảng hốt, cùng Ôn Quốc Hoa đưa mắt nhìn nhau.

      “Cảnh sát, bao vây chúng ta.” Nghiêm Hân đến cửa sổ nhìn thoáng qua, quay đầu lại lo lắng kêu lên.

      “Để tôi ra ngoài với bọn họ đây chỉ là hiểu lầm.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng , sợ Ôn Nguyệt Nga đổi ý.

      Nghiêm Hân đột nhiên lấy trong người ra khẩu súng lục , chĩa về phía Nghiêm Lôi Hải, “ được, giờ thể thả ông. , lên nóc nhà, đám cảnh sát kia thả chúng tôi .”

      “Tiểu Hân, đừng làm chuyện điên rồ, để cho ông ấy ra ngoài chuyện với cảnh sát.” Ôn Nguyệt Nga giữ chặt Nghiêm Hân. Nếu ra mặt uy hiếp Nghiêm Lôi Hải như vậy, bọn họ tiêu đời.

      “Mẹ, mẹ đừng ngu vậy chứ, đến giờ vẫn còn tin .” Nghiêm Hân tức giận kêu to, “Cậu, áp lên nóc nhà, kêu đám cảnh sát kia thả chúng ta rời .”

      Ôn Quốc Hoa khó xử, nghĩ nghĩ chút, vẫn cảm thấy Nghiêm Lôi Hải thể nào lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy nên liền tới tóm chặt hai cánh tay Nghiêm Lôi Hải, đẩy ông ta lên lầu hai.

      Mặt Ôn Nguyệt Nga trắng bệch. Nếu cứ tiếp tục như vậy... Họ còn đường nào để . Nếu để Nghiêm Lôi Hải , bọn họ còn có thể có đường sống.

      “Tiểu Hân!” Ôn Nguyệt Nga kêu lớn, cùng theo đến ban công, nhân lúc Ôn Quốc Hoa chú ý đẩy mạnh ông ta ra, sau đó đẩy Nghiêm Lôi Hải ra phía cầu thang, “Ông mau!”

      Dù tay Nghiêm Lôi Hải còn bị trói, nhưng hai chân tự do. Ông ta bị đẩy khỏi cầu thang lên nóc nhà lập tức liều mạng chạy xuống.

      “Mẹ, mẹ làm gì thế!” Nghiêm Hân thất kinh kêu lên, đẩy Ôn Nguyệt Nga ra, giơ súng hướng về phía Nghiêm Lôi Hải bóp cò.

      “Đừng!” Ôn Nguyệt Nga kéo tay ta, “Tiểu Hân, đừng càng lún càng sâu.”

      “Buông!” Nghiêm Hân giãy dụa, muốn đẩy Ôn Nguyệt Nga ra.

      “Tiểu Hân... Mẹ xin con, đừng giết người.” Ôn Nguyệt Nga khóc cầu khẩn, “Tin ông ta lần , ông ta để chúng ta ngồi tù đâu.”

      “Bà cả đời chỉ biết dựa vào đàn ông. Tôi phải là bà.” Nghiêm Hân kêu lên, dùng sức giãy khỏi tay Ôn Nguyệt Nga, nhưng dưới chân lại dẫm lên đoạn ống sắt biết từ đâu ra, cả người lăn xuống cầu thang, đầu đập nhiều lần lên mặt cầu thang.

      “Tiểu Hân...” Ôn Nguyệt Nga gào lên tiếng đứt ruột đứt gan.

      Còn Nghiêm Lôi Hải chạy ra khỏi biệt thự, hướng về nhóm cảnh sát bên ngoài kêu to, “Cứu với, cứu tôi với...”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 288: Nản lòng thoái chí
      Nghiêm Lôi Hải vừa chạy ra khỏi biệt thự liền nghe bên trong truyền đến tiếng Ôn Nguyệt Nga gào to thảm thiết, bụng ông ta như xoắn lại vì có linh cảm xấu.

      Cảnh sát Lưu mang ông ta tới khu vực an toàn. Theo cảnh sát chạy tới đây còn có Nghiêm Túc, thấy Nghiêm Lôi Hải an toàn rốt cuộc cũng yên tâm, vội vàng gọi cho Bình An để cho báo với những người khác.

      sao chứ?” Ngữ điệu Nghiêm Túc hơi cứng ngắc, quen với việc bày tỏ quan tâm.

      Nghiêm Lôi Hải lắc đầu, “ sao sao.” Ông ta quay đầu tìm kiếm Cảnh sát Lưu, “Nghiêm Túc, Cảnh sát Lưu đừng làm khó dễ bọn họ. Chính Ôn Nguyệt Nga thả ba ra đấy.”

      “Đến giờ mà ông còn muốn bảo vệ chúng?” Nghiêm Túc nhịn được cau mày, thất vọng nhìn ông ta. Ông ta bị hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga này bỏ bùa mê thuốc lú gì đến nỗi thiếu chút nữa là chết trong tay hai ả rồi thế mà vẫn còn giúp cho chúng.

      , con đừng hiểu lầm, ba đấy. Vừa rồi chính Ôn Nguyệt Nga thả ba ra ngoài, ba cũng đồng ý với họ là để cho họ ngồi tù.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng giải thích, muốn Nghiêm Túc tiếp tục hiểu lầm ông ta.

      “Lát nữa hãy !” Nghiêm Túc thấy nhóm của Cảnh sát Lưu xông vào biệt thự, biết bên trong tình huống thế nào.

      Nghiêm Lôi Hải Tâm trong cũng sực nhớ, lúc mới rồi ông ta chạy ra khỏi biệt thự nghe được tiếng thét thê thảm của Ôn Nguyệt Nga, biết bên trong xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ Nghiêm Hân trút giận lên người bà ta?

      bao lâu sau cảnh sát viên áp Ôn Quốc Hoa ra. Cảnh sát Lưu cũng cùng ra theo, phân phó đồng nghiệp gọi xe cứu thương.

      Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân ra... Xe cứu thương là để cho ai? Nghiêm Túc nhíu mày, nhìn Cảnh sát Lưu về phía .

      “Cảnh sát Lưu, thế nào rồi?” Nghiêm Túc hạ giọng hỏi.

      “Nghiêm Hân té từ cầu thang xuống, đầu chấn thương nghiêm trọng, đợi xe cứu thương.” Cảnh sát Lưu kể đơn giản tình huống bên trong, “Cảm xúc của Ôn Nguyệt Nga tốt, cho nên để bà ta ở lại cạnh con .”

      Nghiêm Túc gật đầu, “Vậy chúng tôi về Cục cảnh sát trước để lấy khẩu cung?”

      Cảnh sát Lưu , “Để cho Ông Nghiêm lấy khẩu cung trước, sau đó có vấn đề gì chúng tôi liên lạc lại với các .”

      chờ xe cứu thương tới, Nghiêm Túc mang Nghiêm Lôi Hải rời khỏi trường quay về nội thành, đến Cục Cảnh sát trước để lấy khẩu cung. Khẩu cung của Nghiêm Lôi Hải rất đơn giản, chỉ đường vành đai bị hai kẻ lạ mặt bắt cóc, sau đó mẹ con Ôn Nguyệt Nga cứu ông ta. Dù Nghiêm Túc biết khẩu cung này phải là nhưng có vạch trần ông ta.

      Ôn Quốc Hoa lại bỏ qua cho em và cháu mình, khai bọn họ là đồng mưu, nếu phải chết cùng chết.

      Khẩu cung giống nhau nên cảnh sát cũng biết làm sao, chỉ có thể đợi đến lúc ra Tòa quan tòa phán quyết.

      Đến lúc Nghiêm Túc cùng Nghiêm Lôi Hải về đến nhà, cảnh sát Lưu mới gọi điện thoại tới đưa Nghiêm Hân vào Bệnh viện Nhân dân, chấn thương rất nghiêm trọng, được giải phẫu, biết có thể cứu sống được .

      Nghiêm Lôi Hải nghe được tin này tâm trạng khá nặng nề. Tuy ông ta cảm thấy tâm địa Nghiêm Hân quá độc ác nhưng chưa từng muốn ta bị thương nặng như vậy. Hy vọng đừng có bi kịch nào khác xảy ra.

      Thấy Nghiêm Lôi Hải bình yên trở về, hai ông bà cụ rất vui mừng, cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân ông ta lượt, sau khi thấy người ông ta có dấu vết bị thương gì cuối cùng mới an tâm, “Nếu về rồi nghỉ ngơi trước , những chuyện khác chờ ngủ dậy rồi sau.”

      “Mẹ, cả ngày con chưa ăn gì, có cái gì để điền đầy bụng chút rồi hãy ngủ ?” Nghiêm Lôi Hải cười khổ. Dù chỉ bị bắt cóc ngày thế nhưng ông ta cảm thấy dài như cả thế kỷ, tại chẳng còn chút hơi sức nào trong người, chỉ muốn ăn bữa rồi ngủ giấc, tỉnh lại quên hết mọi chuyện.

      Bình An từ phòng bếp ra, “Con tự gói vài cái sủi cảo, ba ăn tạm trước , chờ ba ngủ dậy rồi hãy ăn bữa tiệc lớn ngon lành.”

      Từ sau khi ly hôn cùng Vu Tố Hà, Nghiêm Lôi Hải chưa từng cảm thụ được khí gia đình ấm áp như hôm nay. ngờ vì bị bắt cóc mà lại khiến cho người nhà vốn thất vọng với ông ta lại lần nữa quan tâm đến ông ta.

      Cảm giác này rất tốt, ông ta cảm thấy lồng ngực như nóng ấm lên.

      Nhưng đồng thời ông ta cũng cảm thấy xấu hổ. Ông ta từng vì tư tâm của mình mà hề bận tâm đến suy nghĩ của người thân, cứ luôn tự cho là mình đúng. Bây giờ ngẫm lại, trước kia ông ta là rất khốn kiếp.

      Trầm mặc ăn xong sủi cảo do Bình An nấu, Nghiêm Lôi Hải cúi đầu về phòng mình, chẳng thêm câu nào.

      “Cũng trễ rồi, mọi người cũng nghỉ , ngày mai còn phải đến Cục Cảnh sát đấy.” Nghiêm lão gia cũng kêu mọi người nghỉ ngơi. Hôm nay tất cả mọi người đều quấn trong cảm xúc hồi hộp lo lắng, giờ cần phải thả lỏng.

      Lúc này mười giờ đêm, phòng cho khách bên này chỉ còn lại phòng nên Bình An và Nghiêm Túc trở về Phượng Hoàng Thành, Vu Tố Hà ở lại để tránh có tình huống đặc biệt gì xảy ra.

      đường về, Bình An mới hỏi Nghiêm Túc, “Mẹ con Ôn Nguyệt Nga thế mà dám bắt cóc ba đấy à. Vậy ba Ôn Nguyệt Nga cuối cùng thả ba ra là có ?”

      Nghiêm Túc chậm rãi gật đầu, “Chắc là , lúc đó ông ấy bị trói tay chạy từ trong biệt thự ra, tiếp sau Nghiêm Hân xảy ra chuyện.”

      Bình An nhíu mày, “ ngờ Nghiêm Hân còn độc ác hơn cả Ôn Nguyệt Nga.”

      “Mẹ con hai người đó cùng giuộc thôi. Ôn Nguyệt Nga sở dĩ chịu thả ba ra hơn phân nửa khả năng là do biết ba sửa lại di chúc, muốn bị ngồi tù nên mới làm thế. Ba chắc chắn cầu cạnh cảnh sát dùm bà ta cho xem.” Nghiêm Túc hơi giễu cợt.

      “Cho dù thế nào, ba bình an trở về là tốt rồi.” Bình An thở dài, giọng .

      nghĩ, mẹ con Ôn Nguyệt Nga nhận được quả đắng. Chẳng phải Nghiêm Hân vẫn còn trong bệnh viện đó sao? Có thể sống sót hay vẫn còn là số.

      Hôm sau, Nghiêm Túc lại cùng với Nghiêm Lôi Hải đến Cục Cảnh sát lấy khẩu cung lần nữa. Người nhà Ôn Quốc Hoa cũng tới, trách cứ Ôn Quốc Hoa tơi bời, bảo ông ta ăn no rỗi việc mới làm mấy chuyện phạm pháp này.

      Ôn phu nhân nhìn thấy Nghiêm Túc thiếu điều quỳ xuống cầu xin chừa cho Ôn Quốc Hoa con đường, chuyện này hai bên thầm giải quyết với nhau.

      Cảnh sát Lưu đây phạm vào luật hình , thể thầm giải quyết.

      “Cảnh sát Lưu, mẹ con Ôn Nguyệt Nga thế nào rồi?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.

      “Mới từ phòng giải phẫu ra, tình huống tương đối nghiêm trọng, phải chờ 24 giờ sau xem có khả năng khôi phục hay .” Cảnh sát Lưu .

      Nghiêm Lôi Hải than tiếng, “Vậy hai mẹ con họ... phải ngồi tù sao?”

      Cảnh sát Lưu lạnh nhạt, “Nếu tình huống như ông , đến phút cuối là do mẹ con Ôn Nguyệt Nga thả ông, hơn nữa bà ta cũng phải là chủ mưu, Tòa án xem xét.”

      “Chuyện này chắc chắn liên quan nhiều đến hai người đó. Cảnh sát Lưu, thể tin lời Ôn Quốc Hoa, ông ta .” Nghiêm Lôi Hải vội vàng .

      Nghiêm Túc kéo ông ta, cau mày , “Cảnh sát tự nhiên điều tra ràng, yên tâm .”

      Cảnh sát Lưu cười gật đầu, “Theo chứng cứ do Ôn Quốc Hoa cung cấp thể liệt hai mẹ con bà ta vào những thủ phạm chính được. Nhưng mà tiếp theo phải chờ xem Ôn Nguyệt Nga khai thế nào. Nếu khẩu cung của bà ta thống nhất với ông, chúng tôi mới có thể đặt nghi vấn Ôn Quốc Hoa dối. Ông Nghiêm, nếu ông muốn tốt cho bà Ôn, xin ông tạm thời đừng tiếp xúc với họ.”

      Nghiêm Lôi Hải lập tức đồng ý, “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”

      lâu sau, Ôn Nguyệt Nga bị dẫn độ từ bệnh viện tới đây. Chỉ mới ngày thôi mà trông bà ta như già hơn mười tuổi, hai mắt vô hồn, mặt vàng như nghệ, dáng vẻ phờ phạc rã rượi. Cho dù nhìn thấy Nghiêm Túc mà bà ta oán hận cũng chỉ ảm đạm cụp mắt xuống câu nào.

      Hỏi chuyện xong, Nghiêm Túc vừa định đưa Nghiêm Lôi Hải rời khỏi Cục Cảnh sát ngờ đường ra lại gặp phải Ôn Nguyệt Nga. Vì vậy, Nghiêm Lôi Hải nhất quyết phải đợi Ôn Nguyệt Nga lấy xong khẩu cung để xem tình hình thế nào rồi mới . Nghiêm Túc có cách nào khác đành phải cùng chờ với ông ta.

      Vì con đến bây giờ vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm tính mạng nên Ôn Nguyệt Nga vô cùng nản lòng thoái chí, gần như có bất kỳ ngụy biện nào mà lập tức nhận tội, nhưng khẩu cung lại hoàn toàn giống như Ôn Quốc Hoa khai là tất cả chuyện này đều do bà ta và Nghiêm Hân chủ mưu, còn muốn truy cứu cả hai mẹ con. Bà ta và Nghiêm Hân chỉ bị xem là phạm tội trong tình trạng bị giật giây, hơn nữa cuối cùng còn thả Nghiêm Lôi Hải. Điều này cũng đủ để cho bà ta được xử nhiều năm.

      Nhưng vợ con Ôn Quốc Hoa lại cảm thấy tất cả đều là do Ôn Nguyệt Nga đưa tới, vừa thấy được Ôn Nguyệt Nga lập tức chửi ầm lên. Nếu có cảnh sát ngăn cản, chắc hẳn họ nhào lên đánh Ôn Nguyệt Nga rồi.

      Tất cả là do gieo gió gặt bão đây! Ôn Nguyệt Nga tự giễu cười lạnh tiếng, quay đầu hỏi Cảnh sát Lưu, “Cảnh sát Lưu, các định tôi tội gì tôi đều nhận hết, chỉ xin để cho tôi đến bệnh viện với con tôi ngày . Bác sỹ , nếu như hôm nay nó thể tỉnh lại... ...” xong, khóc ra tiếng.

      Nghiêm Lôi Hải đứng bên thấy vậy chua xót, kềm lòng được mà mở miệng cầu cạnh giúp.

      Ôn Nguyệt Nga liếc nhìn Nghiêm Lôi Hải cái, rồi lại cúi đầu khóc rấm rứt.

      Nghiêm Túc chỉ lạnh lùng nhìn Ôn Nguyệt Nga, hoàn toàn có chút nào mềm lòng đối với người đàn bà này. Cuối cùng Tòa xử thế nào biết, nhưng mới vừa rồi cũng nghe hai tên xã hội đen kia hoàn toàn chỉ ra Ôn Nguyệt Nga là đồng mưu, người từ đầu đến cuối sai khiến bọn chúng bắt cóc Nghiêm Lôi Hải chỉ có Ôn Quốc Hoa.

      Cảnh sát Lưu cho phép Ôn Nguyệt Nga bệnh viện, nhưng có hai nữ cảnh sát theo canh giữ.

      Cảnh sát cũng chính thức lập hồ sơ cáo buộc Ôn Quốc Hoa và mẹ con Ôn Nguyệt Nga phạm tội bắt cóc, sử dụng bạo lực phi pháp, có hành vi khống chế ép buộc người khác, bốn ngày sau mở phiên tòa xét xử.

      Nghiêm Lôi Hải vốn muốn cùng đến bệnh viện với Ôn Nguyệt Nga, nhưng vì có Nghiêm Túc ở đây nên ông ta khó mà mở miệng, đành phải nhìn Ôn Nguyệt Nga rời rồi cùng Nghiêm Túc về nhà.

      Lúc Ôn Nguyệt Nga quay lại bệnh viện, Nghiêm Hân vẫn chưa tỉnh lại. Bà ta ngồi chờ ghế dài ngoài hành lang, hy vọng con có thể mau tỉnh lại. Bây giờ bà ta dám cầu xin điều gì, chỉ cần con bình an.

      Đến khoảng bốn giờ chiều, Nghiêm Hân cuối cùng tỉnh nhưng thần trí còn chưa thanh tỉnh lắm, chỉ lát sau ngủ lại.

      Bác sỹ giai đoạn nguy hiểm qua, về phần thân thể có di chứng gì khác hay cần thêm mấy ngày nữa mới kiểm tra lại được.

      Hai nữ cảnh sát đưa Ôn Nguyệt Nga về trại tạm giam. Ngoài cửa phòng bệnh của Nghiêm Hân cũng có cảnh sát đứng canh, chỉ là để đề phòng bất trắc.

      Sau khi Ôn Nguyệt Nga rời bệnh viện bao lâu, mình Nghiêm Lôi Hải xuất tại bệnh viện, nhưng ông ta làm kinh động đến bác sỹ và hộ lý, chỉ đứng ngoài phòng bệnh liếc mắt nhìn vào rồi lặng lẽ rời .

      Nhìn thấy Nghiêm Hân nằm giường bệnh, ông ta cảm thấy có chút phiền muộn.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 289: Kết cục
      Vì có chứng cứ ràng về tội bắt cóc phi pháp, Ôn Quốc Hoa bị tuyên án năm năm tù giam.

      Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân bị giật giây tham gia, bị kêu án hai năm. Còn hai tên xã hội đen cũng bị xử năm năm tù giam như Ôn Quốc Hoa.

      Hình phạt này xử cũng nặng, trong đó tuy có phần là do Nghiêm Lôi Hải giúp, nhưng kết quả này phần lớn là do người nhà Ôn Quốc Hoa móc nối quan hệ khắp nơi, nhét cả đống tiền mới có được.

      Tiền đôi khi có thể làm được rất nhiều việc. Nhưng vì đây là kết quả Tòa tuyên bố nên có cách nào thay đổi.

      Nghiêm Lôi Hải rất hài lòng với kết quả này, về phần những người khác tại Nghiêm gia chẳng quan tâm gì lắm.

      Chẳng qua vì Nghiêm Hân bây giờ còn bị trọng thương thể ra viện nên được hoãn thi hành án phạt nửa năm. Xét thấy ta có người chăm sóc, Tòa cân nhắc và cho phép Ôn Nguyệt Nga được chăm sóc ta nửa năm.

      Nghiêm Hân tỉnh lại được gần tuần, về mặt tinh thần hồi phục, bất quá khi ta biết mình phải ngồi tù hai năm lập tức rơi vào trạng thái tuyệt vọng.

      Ôn Nguyệt Nga luôn luôn kề cận khuyên nhủ ta, rằng chỉ hai năm mà thôi, sau khi ra tất cả còn có thể bắt đầu lại từ đầu.

      “Bắt đầu lại từ đầu?” Nghiêm Hân kêu lên, “Hai năm sau con chính là kẻ nhơ nhuốc rồi, còn bắt đầu từ đầu thế nào được. Con muốn ngồi tù, muốn!”

      “Tiểu Hân...” Ôn Nguyệt Nga nghẹn ngào, dám cho ta biết tin tức khác còn đáng sợ hơn.

      “Mẹ cầu xin ông ta, cầu xin Nghiêm Túc , bảo họ bỏ qua cho chúng ta. Con muốn ngồi tù! Mẹ, cầu xin họ .” Nghiêm Hân bắt lấy tay Ôn Nguyệt Nga, khuôn mặt tái nhợt thoạt nhìn có hơi dữ tợn.

      Ôn Nguyệt Nga bất đắc dĩ khổ sở nhìn con , “Vô dụng thôi. Cho dù có năn nỉ xin xỏ việc này được Tòa án phát quyết rồi, có cơ hội nào nữa.”

      Nghiêm Hân lớn tiếng, “Chúng ta có thể khiếu nại! Chúng ta phải khiếu nại! Chính cậu giật giây chúng ta, chúng ta hoàn toàn biết việc này. Mẹ, cứ như vậy . Mẹ khiếu nại .”

      “Tiểu Hân, còn kịp nữa rồi...” Ôn Nguyệt Nga kiên nhẫn khuyên, muốn con quá kích động.

      “Mẹ muốn , con !” Đầu Nghiêm Hân còn băng trắng toát, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ yếu mềm sợ phiền phức của Ôn Nguyệt Nga tức giận hất chăn ra, lập tức nhảy xuống giường bệnh muốn chạy ra bên ngoài.

      Chân phải bước về phía trước bước, đột nhiên cả người té lăn mặt đất.

      “Tiểu Hân!” Ôn Nguyệt Nga hoảng hốt kêu tiếng, vội vàng tới đỡ ta.

      Sắc mặt Nghiêm Hân càng thêm khó nhìn, ta ra sức đập vào chân trái của mình, hoảng sợ nhìn Ôn Nguyệt Nga, “Chân trái của con sao có cảm giác gì hết vậy? Tại sao có chút cảm giác nào vậy?”

      Ôn Nguyệt Nga đau lòng nhìn con , tận lực làm cho giọng dịu dàng, “Bác sỹ não của con bị thương nặng, thần kinh não bị ảnh hưởng gây nên chứng liệt nửa người. Nhưng phải là thể chữa khỏi, chỉ cần máu bầm trong não tan , làm nhiều vật lý trị liệu, sau này vẫn có thể lại bình thường.”

      “Vậy phải bao lâu? ngày? tháng?” Thanh của Nghiêm Hân nghe như trống rỗng.

      Ôn Nguyệt Nga mở miệng rồi khép miệng, biết phải trả lời thế nào. Bác sỹ , nếu khôi phục tốt trong hai năm là có thể đường. Nhưng muốn bước như bay giống như trước kia có khả năng. Còn nếu vận may tốt, có lẽ cả đời đều liệt nửa người như vậy.

      này phải với con thế nào đây. ra có khác gì xát thêm muối lên miệng vết thương!

      “Con bị vậy suốt đời, đúng ?” Nghiêm Hân nằm thẳng tắp giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. ta đột nhiên cảm thấy cuộc đời của mình còn ý nghĩa gì nữa.

      Ôn Nguyệt Nga ôm lấy ta, “ đâu, đâu, con nhất định khá hơn. Hãy tin mẹ, mẹ nhất định chữa khỏi cho con.”

      Nghiêm Hân cười gượng, “Đàng nào con cũng phải ngồi tù, còn có cơ hội để chữa khỏi sao?”

      “Có, chắc chắn có. Con yên tâm, dù tốn bao nhiêu tiền, mẹ cũng chữa khỏi cho con.” Ôn Nguyệt Nga khóc kêu. Bà ta hiểu con mình hơn ai hết, Nghiêm Hân rất kiêu ngạo, những năm gần đây chưa bao giờ gặp phải bất kỳ trở ngại nào, bây giờ đột nhiên bị tê liệt thế này chắc chắn phải chịu cú sốc rất lớn.

      Bà ta lo lắng con nghĩ quẩn.

      Nhưng Nghiêm Hân lại khóc gào quậy phá gì như Ôn Nguyệt Nga tưởng tượng mà ngược lại bình tĩnh, bình tĩnh đến quỷ dị.

      “Con nhất định khá hơn, đúng ?” ta hỏi.

      Ôn Nguyệt Nga kiên định bảo đảm, “Chắc chắn.”

      Nghiêm Hân khẽ mỉm cười, “Mẹ, con đói bụng, mẹ mua đồ ăn giùm con , được ?”

      “Được, được, mẹ mua cho con cơm sushi mà con thích nhất. Con chờ mẹ nhé.” Nghe thấy giọng của con lại lần nữa tràn ngập ý chí chiến đấu, Ôn Nguyệt Nga vui mừng vô cùng, lập tức ra ngoài mua đồ ăn cho ta.

      Nhân lúc Ôn Nguyệt Nga có ở đây, Nghiêm Hân kêu bác sỹ vào hỏi thăm tình huống cơ thể mình, mới biết được Ôn Nguyệt Nga chỉ chọn cách để an ủi ta.

      Nếu như cả đời đều tê liệt, ta còn có thể làm cái gì đây?

      Nghiêm Hân suy sụp, hận sao mình thể lập tức chết . Nhưng nếu ta chết mẹ làm sao bây giờ?

      “A a a...” Nghiêm Hân úp mặt gối khóc lớn. ta muốn chết.

      “Tiểu Hân?”

      Đột nhiên nghe thấy giọng Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Hân giận dữ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ông ta đứng cạnh cửa, vẻ mặt thương cảm nhìn ta.

      “Cút, tất cả là tại ông, ông hại tôi ra thế này. Cút, tôi muốn nhìn thấy mặt ông.” Nghiêm Hân vừa thấy được Nghiêm Lôi Hải liền nghĩ tới ta và mẹ có kết quả hôm nay đều là do người đàn ông này đưa đến, thù mới hận cũ lập tức dâng lên, chỉ tiếc thể nhào tới giết Nghiêm Lôi Hải.

      “Tiểu Hân, đừng nên kích động.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng , “Hôm nay tôi chỉ tới thăm chứ có gì khác.”

      “Thăm tôi?” Nghiêm Hân cười lạnh, “Đừng vờ vịt tỏ ra cảm thông. Nếu vì ông, tôi thành tàn phế thế này sao? Nếu vì ông, tôi và mẹ tôi ngồi tù sao? Tại sao ông bị quả báo chút nào hết vậy. ràng chính ông vứt bỏ vợ con, ràng chính ông tuyệt tình tuyệt nghĩa, tại sao chịu tra tấn đều là người khác?”

      Nghiêm Lôi Hải nhíu mày nhìn ta, “Nếu các người hợp mưu với Ôn Quốc Hoa bắt cóc tôi làm sao có hậu quả hôm nay? Tiểu Hân, chúng ta đừng nên truy cứu quá khứ, bây giờ nên chuyên tâm chữa bệnh cho tốt .”

      cần ông làm bộ tốt bụng. Ông cút , tôi tiếc sao lúc trước có giết ông.” Nghiêm Hân gân cổ la lớn, tâm trạng cực kỳ kích động.

      “Tiểu Hân...” Nghiêm Lôi Hải than, cứ tưởng ông ta đến thăm khiến cho ta vui vẻ.

      “Ông cút , tôi muốn nhìn thấy ông. Y tá, bác sỹ, đuổi ông ta ra ngoài!” Nghiêm Hân phát điên la lớn, tóm lấy gối đầu và vài thứ đầu tủ cạnh giường ném về phía Nghiêm Lôi Hải.

      Có mấy y tá nghe được tiếng la liền vội vàng chạy tới, khách sáo mời Nghiêm Lôi Hải rời khỏi phòng bệnh.

      Đúng lúc này Ôn Nguyệt Nga mua thức ăn về, nhìn thấy con điên cuồng khóc lóc lập tức hướng về Nghiêm Lôi Hải kêu lên, “Xin ông, đừng đến đây nữa. Cứ coi như biết chúng tôi . Giấy thỏa thuận ly hôn tôi cũng ký rồi, về sau chúng ta có bất kỳ liên quan nào. Ông .”

      Nghiêm Lôi Hải chật vật rời khỏi bệnh viện, từ đó về sau đến thăm mẹ con họ nữa.

      Nghiêm Hân vì quá kích động mà lên cơn, đột nhiên trước mắt bỗng tối sầm lại, bất tỉnh nhân .

      Ôn Nguyệt Nga vội vàng kêu bác sỹ tới. Sau khi cấp cứu tỉnh lại, Nghiêm Hân phát cả hai chân của mình đều động đậy được.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 290: Trình Vận mở lòng
      Mẹ con Ôn Nguyệt Nga có kết cục thế nào hoàn toàn ảnh hưởng tới người nhà Nghiêm gia. Khi nghe được tin Nghiêm Hân có khả năng bị liệt nửa thân dưới, họ mặc dù có thổn thức nhưng cũng có cảm giác thương tiếc lắm. Cũng đúng thôi, họ và Nghiêm Hân xưa nay chung đụng nhiều, huống chi trước kia dù có gặp mặt cũng được xem là vui vẻ.

      Hơn nữa, nếu như Nghiêm Hân tham dự vào việc bắt cóc cũng có kết quả hôm nay. cho cùng, chính ta tự gieo gió gặt bão.

      Bình An càng cảm thấy thông cảm gì hết. đâu phải là Thánh mẫu Maria! cách nào quên được những việc mà trước đây Nghiêm Hân làm với mình, nhưng ít ra cũng cảm thấy hả hê. Cứ như vậy , về sau cũng có khả năng lui tới với hai người đó nữa.

      Nghiêm Lôi Hải muốn chuyển về nơi sống cùng với Ôn Nguyệt Nga trước kia, dù sao bây giờ ông ta cũng chỉ có mình, cứ sống ở đây với Nghiêm lão phu nhân cũng tiện. Còn Vu Tố Hà sau khi xác định Bình An có việc gì và Nghiêm Lôi Hải cũng hiểu ra mà còn canh cánh trong lòng chuyện của Nghiêm Hân nữa tiếp tục ở lại mà chỉ vài ngày sau là về Mỹ.

      ra, nếu vì chuyện mẹ con Ôn Nguyệt Nga phải ngồi tù Nghiêm Lôi Hải muốn giữ Vu Tố Hà lại. Nhưng rồi khi nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt của Vu Tố Hà, ông ta lại cảm thấy mình hoàn toàn có tư cách để giữ lại bà.

      Vợ chồng Bình An về biệt thự Phượng Hoàng Thành, cuộc sống của họ quay lại quỹ đạo bình thường. Nghiêm Túc sáng chín giờ làm chiều năm giờ tan sở, mỗi ngày đều ở nhà an tâm dưỡng thai hoặc đến trung tâm phụ nữ gần đó học lớp dành cho bà mẹ mang thai. Cuộc sống như nước chảy qua cầu, bình yên mà ấm áp.

      cảm thấy cái thai này nhất định là con . Người ta ba tháng đầu tiên phản ứng đều rất lớn, uống ngụm nước cũng ói ra. lại y như người có thai, tuy khẩu vị có hơi bị ảnh hưởng, nhưng hoàn toàn có gì khác lạ.

      Chỉ có con mới tri kỷ như vậy, biết thời gian này mẹ bận bịu nên rất biết suy nghĩ dùm .

      Ý tưởng này hoàn toàn là do tự Bình An suy diễn. Lúc trước Viên Lệ Hoa mang thai phản ứng vô cùng kịch liệt, đều tưởng là nhất định sinh con trai, ai dè lại là trắng trẻo mập mạp.

      Bình An nhớ mình từng nũng nịu phản bác mẹ, nhưng rốt cuộc là cái gì quên mất. Ký ức về Viên Lệ Hoa trong đầu cũng còn nhiều, nhưng nhớ thương chưa bao giờ giảm bớt.

      Nếu bây giờ mọi chuyện kết thúc, có thể dành đầu óc để quan tâm đến tình huống phát triển của mùa xuân thứ hai của Phương Hữu Lợi rồi.

      Cứ trực tiếp làm bà tám nhiều chuyện với ba .

      Ngày đó, cơm nước xong, Phương Hữu Lợi đưa Trình Vận về. đường , ông suy nghĩ lung lắm, hạ quyết tâm mấy lần, cuối cùng cũng quyết định tình trạng thân thể mình với Trình Vận, sau đó hỏi ý kiến của chị.

      Trình Vận nghe Phương Hữu Lợi xong, trầm mặc rất lâu.

      phụ nữ, ai cũng hy vọng mình ngày nào đó có thể sinh con dưỡng cái, chỉ có những phụ nữ trải qua nỗi vất vả nhưng hạnh phúc khi mang thai cuộc sống mới có thể có được hạnh phúc chân chính. Trình Vận đương nhiên cũng có mong đợi này. Chị rất muốn làm mẹ!

      Nhưng đồng thời chị cũng cảm thấy rất cảm động. Phương Hữu Lợi là người ý trọng tình sâu với vợ trước và con , cùng sống với người đàn ông như vậy, chị có thể hoàn toàn cần lo lắng bị bỏ rơi hay bị phản bội.

      Nhưng cảm động cảm động, chị vẫn cảm thấy mình thể thoải mái cho ông biết mình ngại, bởi dù gì trong lòng chị cũng có chút tiếc nuối. Cho nên, Trình Vận cho chị thời gian để suy nghĩ.

      Vì thế, Phương Hữu Lợi tiến vào cơn lốc xoáy cảm xúc nho .

      Về tình sử của Phương Hữu Lợi... ra ông có kinh nghiệm phong phú gì. Ban đầu quen biết Viên Lệ Hoa vẫn là do Viên Lệ Hoa chủ động tiếp cận ông. Hai người lâu ngày sinh tình, cứ thế mà tự nhiên nhau lấy nhau. Sau đó, nghiệp của ông lên, vợ lại mất sớm, ông tuy có nhu cầu sinh lý nhưng chưa bao giờ phải tốn tâm tư để theo đuổi phụ nữ mà những phụ nữ kia đều tự dính lấy ông.

      Kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ của ông vô cùng thiếu hụt.

      Trình Vận cần suy nghĩ là muốn suy nghĩ, hay là uyển chuyển cự tuyệt ông? Ông hoàn toàn hiểu nổi.

      Sau vài ngày tự phiền não, cuối cùng Phương Hữu Lợi đành mặt dày tìm Bình An xuất mưu hiến kế.

      Bình An rất vô lương cười lăn cười lộn cả nửa ngày khiến Phương Hữu Lợi giận đến muốn cúp điện thoại mới ngưng cười, tự mình tìm Trình Vận hỏi chút xem cái “suy nghĩ” kia tóm lại là có ý gì.

      phải muốn cười nha, mà là cảm thấy người ta dù già hay trẻ phương diện tình cảm đôi khi đều trong tình trạng “trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ tường”, đặc biệt khi nhìn thấy người cha luôn chín chắn cơ trí của mình mà cũng lâm vào hoang mang như thế cảm thấy ba mình đáng .

      Nếu đồng ý thay ba thăm dò ý tứ của người ta, Bình An cũng muốn kéo dài thời gian. Nhân hôm nay rảnh rỗi, sáng sớm gọi điện thoại cho Trình Vận, nào ngờ Trình Vận có ở Thành phố G mà là công tác Hongkong, ngày mai mới về.

      Cho nên đành phải đợi mai vậy.

      Bình An quyết định hôm nay tiếp tục học, học những kiến thức nên chú ý trong thời gian mang thai.

      Là đô thị phồn hoa nhất Châu Á, Hongkong luôn lưu hành các mẫu thời trang và mỹ phẩm trang điểm mới nhất thế giới. Kể từ khi tiến vào ngành hóa trang, Hongkong gần như là thành phố thứ hai mà Trình Vận dừng chân lâu nhất.

      Lần này, chị tới đây là để tham dự cuộc thi tuyển người mẫu mỹ phẩm.

      ra chị có thể đến, nhưng biết vì sao chị lại tự mình chuyến này, lại có cảm giác giống như muốn trốn tránh cái gì.

      gần nửa tháng rồi mà cú điện thoại Phương Hữu Lợi cũng gọi cho chị. Có phải tối hôm đó chị sai cái gì ? Khiến cho ông cảm thấy hai người thích hợp với nhau nữa? thể nào nha. Phương Hữu Lợi phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng vô duyên vô cớ mà liên lạc như vậy.

      Vậy vì sao ông lại như thế?

      Con tim Trình Vận nặng trĩu phiền muộn, cẩn thận nhớ lại tối hôm đó với ông những gì. Có khi nào... ông nghĩ chị muốn suy nghĩ là từ chối ...

      Chị cười thầm, người đàn ông này là!

      “Vận?” biết có ai đó bên cạnh kêu chị tiếng.

      Cho dù Trình vận ngồi ngay hàng đầu nhưng chú ý của chị lại đặt sàn diễn chữ T, mà tất cả những suy nghĩ trong đầu chị lúc này đều về những chuyện chẳng liên quan. Chợt nghe có người thân mật gọi mình như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chị còn chưa phản ứng kịp.

      “Phải em ? Vận?” Người nọ gọi thêm lần nữa.

      Trình Vận lúc này mới phản ứng lại, quay đầu nhìn sang, gương mặt tuấn tú quen thuộc đập ngay vào mắt. Lương Phàm.

      “Hi, chào .” Trình Vận thoải mái chào hỏi, “Sao lại ở đây? Hình như thích những trường hợp như thế này lắm mà.”

      Lương Phàm ngượng ngùng cười cười. ta đâu thể trả lời là cùng theo bạn mới lại đây.

      Bạn mới của ta là người mẫu, sàn tuyển người mẫu.

      “Em dạo này khỏe ?” Lương Phàm hỏi, tránh câu hỏi của Trình Vận, biết vì sao, chẳng qua muốn cho chị biết ta đến cùng bạn .

      Trình Vận cười gật đầu, “Rất tốt, sao?”

      và Hồng Mẫn Nhi chia tay rồi.” Lương Phàm bật thốt lên, cũng biết tại sao mình lại đột nhiên đến chuyện này, chắc là vì muốn nhìn thử xem Trình Vận còn có phản ứng gì với mình .

      Trình Vận sửng sốt chút, đại khái chắc ngờ Lương Phàm lại đột nhiên nhắc tới Hồng Mẫn Nhi.

      Mấy năm qua Lương Phàm và Hồng Mẫn Nhi cứ phân phân hợp hợp, biết tạo ra bao nhiêu xì căng đan. ràng hai người còn thích hợp với nhau nhưng vẫn cứ miễn cưỡng chính mình. ra, chủ yếu là vì Hồng Mẫn Nhi muốn chứng minh với người khác rằng lúc đầu ta lựa chọn Lương Phàm mà chối bỏ tình bạn là đáng giá. Mà Lương Phàm cũng cảm thấy ta vì Hồng Mẫn Nhi mà tách ra với Trình Vận nên nếu cứ vậy mà chia tay cũng có hơi quê độ, do đó mới kéo dài như vậy.

      Lúc này Lương Phàm được kiên quyết như vậy chứng tỏ bọn họ chia tay, chia tay, có khả năng cặp lại với nhau nữa.

      Chuyện Lương Phàm bắt cá hai tay muốn thành quán tính, mà sinh hoạt cá nhân của Hồng Mẫn Nhi bây giờ cũng tốt hơn gì, trong lúc sống cùng Lương Phàm cũng vẫn có chuyện mập mờ với các ngôi sao nam khác.

      Nhưng những chuyện này chẳng có tác động gì tới Trình Vận, chị chỉ thỉnh thoảng đọc được đôi câu vài lời về hai người này các tạp chí lá cải, đọc xong xem như chuyện cười hề liên quan gì với mình. Cho nên, khi nghe Lương Phàm ta và Hồng Mẫn Nhi chia tay, chị chỉ sửng sốt chút rồi lập tức nở nụ cười, “Vậy sao? Chuyện tình cảm ai có thể cam đoan dài lâu cả.”

      Nơi này ra phải là chỗ để chuyện, nhạc rất ầm ỹ, người xung quanh cũng quá nhiều, Lương Phàm nhìn gương mặt vẫn tốt đẹp trầm tĩnh như xưa của Trình Vận, trong lòng xốn xang, “Lát nữa có rảnh ?”

      Trình Vận nhìn sâu vào mắt Lương Phàm, người đàn ông này là người mà chị từng sâu sắc đến khốn khổ, bây giờ nhìn lại thế nhưng lại cảm giác có hơi xa lạ. Chị gần như nhớ nổi mình từng là núp dưới góc cầu thang mà khóc lóc thảm thiết vì bị ta phản bội.

      “Tôi nghĩ, chắc sắp sửa bận rồi.” Trình Vận giảo hoạt cười cười.

      Lương Phàm sao lại nghe ra ý cự tuyệt của chị chứ, cười chua xót, “Em vẫn còn cùng ông ta chứ?”

      Vừa đúng lúc này, nhạc đột nhiên kích động lên, Trình Vận nghe Lương Phàm hỏi gì nên nghiêng tai tới gần chút, “Cái gì?”

      “Em vẫn còn qua lại với Phương Hữu Lợi chứ? Ông ta có tốt với em ?” Lương Phàm lại hỏi lần nữa.

      Lần này Trình Vận nghe được ràng. Chị buồn cười nhìn Lương Phàm, trừ ta ra liệu còn có ai đối xử với chị kém như vậy? Phương Hữu Lợi có tốt với chị hay , vấn đề này hoàn toàn cần phải hỏi.

      Phương Hữu Lợi là người đàn ông biết chị hiểu chị thương chị khó mà có được. Chị cần phải suốt ngày lo lắng suy nghĩ hai người tiếp tục thế nào. Ông luôn luôn cho chị cảm giác an toàn, có thể dỡ xuống lòng phòng bị.

      Phụ nữ có thể gặp được người đàn ông hiểu mình như vậy trong cuộc đời là chuyện đáng quý trọng đến cỡ nào.

      Vậy chị còn lo lắng gì nữa đây? Trình Vận đột nhiên như thấy ánh sáng bừng lên trong đầu, những nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng lâu nay liền trở nên hư . Chị đột nhiên nở nụ cười.

      Cho dù thể sinh con sao chứ, chẳng lẽ điều này còn quan trọng hơn so với tình cảm của hai người?

      Lương Phàm nhìn gương mặt Trình Vận đột nhiên trở nên phấn khởi trong lòng hơi chua chát. Chắc vì nhớ tới Phương Hữu Lợi nên mới có nụ cười ngọt ngào thế này đây.

      “Tôi sống rất tốt, chúng tôi sắp kết hôn.” Trình Vận cười, với Lương Phàm, “Tôi còn có việc, về trước đây. Hẹn gặp lại.”

      Kết hôn? Lương Phàm sửng sốt chút, “Trình Vận...”

      Trình Vận quay đầu lại nhìn ta, tay cầm túi của mình lên chuẩn bị rời khỏi hội trường trước, “Sao?”

      “Chúc em hạnh phúc.” Lương Phàm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn chị, muốn ghi khắc vào lòng hình ảnh của chị lần cuối cùng.

      “Cám ơn!” Trình Vận chân thành cảm tạ. Nếu tối nay gặp ta, khiến cho chị nhớ tới trước kia mình ngu đần thế nào, chị cũng thể hiểu ra rằng để có được tình cảm thích hợp là chuyện khó khăn đến cỡ nào.

      Bây giờ chị phải về khách sạn, tắm rửa cho thoải mái, sau đó gọi điện thoại cho người đàn ông kia, cho ông biết ngày mai chị trở về.

      Trở về bên cạnh ông.
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 291: Kết hôn
      Phương Hữu Lợi đặt chiếc điện thoại di động nóng sực lên bàn, khóe miệng bất giác cong lên. Trái tim bao ngày qua thấp thỏm bất an dường như có được an ủi nên cảm xúc nội tâm cuối cùng trầm tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy nhớ Trình Vận vô cùng.

      Ngày mai là có thể gặp được.

      Ông đưa tay nhàng đặt lên bụng, phía còn bị dán băng dính nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết tiểu phẫu. Ông muốn Trình Vận nhìn ra được vết này. Bác sỹ , mặc dù làm thủ thuật nhưng nhất định có thể tái sinh, ông muốn cho chị hy vọng rồi lại lần nữa làm cho chị thất vọng.

      Phương Hữu Lợi xoa xoa đầu mày, mặt mày tươi cười lên giường ngủ.

      Bình An biết rằng bà mai bé con là còn chưa kịp cố gắng quay vần Trình Vận người ta tự mình thấu hiểu, ngày hôm sau vừa từ Hongkong về trước tiên đến công ty báo danh, xong tìm Phương Hữu Lợi ngay.

      Phương Hữu Lợi khó khi nào được phóng túng chính mình nên cũng cùng Trình Vận ra ngoài ăn cơm mà về thẳng nhà, hai người đắm mình trong thế giới đầy ấm áp ngọt ngào của riêng hai người.

      Điện thoại di động tất cả đều tắt, mặc kệ ai gọi đều nghe.

      Bình An vốn định hẹn Trình Vận ăn cơm, ai biết gọi điện thoại nửa ngày mà chẳng gọi được cú nào, lúc gọi cho Phương Hữu Lợi cũng gặp tình huống y chang. Nếu còn đây là tình huống gì cũng quá ngu ngốc rồi.

      Buổi tối lúc Nghiêm Túc về nhà, Bình An cùng ăn xong bữa tối hai đòi phải về nhà mình để thăm dò tin tức.

      “Em về lúc này làm kỳ đà cản mũi là cái chắc!” Nghiêm Túc buồn cười .

      “Cả ngày rồi nha, có lời gì cần cũng phải xong rồi chứ.” Bình An nhăn mũi, rất tò mò biết rốt cuộc ba và Trình Vận thế nào rồi.

      Nghiêm Túc cưng chiều sờ sờ đầu , hôn lên môi cái, cười , “Tin , với ba em mà , ngày tuyệt đối đủ, huống chi họ gặp nhau lâu như vậy rồi. Ngày mai hãy gọi điện thoại sang hỏi hơn, nhé?”

      Bình An chu chu cái miệng nhắn, miễn miễn cưỡng cưỡng gật gật đầu, “Được rồi, vậy chờ ngày mai thôi.”

      Từ sau khi mang thai, vợ càng ngày càng giống như đứa bé, có đôi khi còn làm nũng hoặc cắm cảu bắt bẻ nho . chẳng những cảm thấy phiền mà ngược lại càng cảm thấy cuộc sống mỹ mãn, ước gì thương thêm nhiều chút.

      “Hôm nay khẩu vị có ổn ? Hình như vừa rồi em ăn được bao nhiêu.” Nghiêm Túc ôm ngồi vào đùi mình, hai tay che lấy bụng . Đây là tư thế mà dạo gần đây thích nhất, giống như được ôm hết bảo bối mà quý nhất vào lòng.

      “Hôm nay khá tốt, đỡ hơn hôm qua chút.” Bình An miễn cưỡng tựa vào vai , ôm cổ thầm. mang thai hơn hai tháng, hồi đầu vốn vẫn tốt, tự dưng mấy ngày trước vừa ngửi thấy mùi thịt mỡ liền buồn nôn, buổi sáng thức dậy còn nôn oẹ, vô cùng khó chịu. Nghiêm Túc còn lo lắng hơn cả , dù đến công ty nhưng vẫn thường xuyên gọi điện về hỏi tình huống của thế nào.

      Nghiêm Túc đưa tay ôm lấy cái bụng còn bằng phẳng của Bình An, rồi như bất giác mà dời lên phía , nhàng xoa nắn bộ ngực trở nên đầy đặn hơn so với lúc trước, bụng đột nhiên trở nên nhộn nhạo.

      Kể từ sau khi Bình An mang thai, luôn ở trong tình trạng ngày ngày ôm mỹ nhân trong ngực mà dám hành động thiếu suy nghĩ, vì Bình An và đứa bé, dù thế nào đều có thể nhịn xuống dục vọng cơ thể.

      “Ưm...” Bình An kềm được tiếng rên , giật mình bất an ngẩng đầu oán trách nhìn , “ làm em đau.”

      Bị vợ kêu tiếng ngọt mềm kiều mỵ như vậy, có là Thánh cũng cưỡng nổi.

      Nghiêm Túc cúi đầu hôn lấy môi , nụ hôn sâu xa mà triền miên, ngón tay động tình nắm lấy nhụy hoa ngực nhàng kích thích.

      Bình An cảm giác được dục vọng nóng bỏng của Nghiêm Túc cương cứng chọc vào bắp đùi mình trong lòng mềm nhũn, ôm chặt lấy cổ Nghiêm Túc mà thở hổn hển khe khẽ.

      “Bình An, Bình An...” Nghiêm Túc muốn ôm lấy chặt vợ mềm mại như nước trong lòng, nhưng lại dám dùng sức, chỉ có thể thở hổn hển buông ra, “Đứng lên , tắm!”

      ràng sắp sửa kềm lòng được nữa mà vẫn còn kiên quyết đến thế mà buông ra, do sợ tổn thương đến sao?

      “Ông xã à, rất khó chịu đúng ?” Bình An cười trộm trong bụng. Bác sỹ dặn họ, trong ba tháng đầu mang thai phải kiêng chuyện phòng the, cho nên Nghiêm Túc vẫn rất khắc chế. đương nhiên cũng hiểu nhẫn nại của , chẳng qua lúc này nhịn được muốn đùa giỡn tí thôi.

      được quậy. Đứng lên!” Mặt Nghiêm Túc tỏ vẻ căng thẳng, hạ giọng quát câu.

      Bình An cũng sợ con cọp giấy này, cắn cắn nhay nhay cằm của cười , “ nhịn được rồi, vậy giờ làm sao đây. Bác sỹ ba tháng đầu được đó nha. Vậy còn phải chờ chừng mười ngày nữa đó, ráng lên nhe!”

      Nghiêm Túc giận đến bật cười, nhéo mạnh ngực cái, “Đứng lên, chịu đứng là xử lý em đó.”

      “Xem dám xử em thế nào nào?” Bình An dùng đùi cọ xát hạ thân của , cười hì hì hỏi.

      “Quỷ này...” Nghiêm Túc vừa bực mình vừa buồn cười, ôm ngang người lên, nhàng thả vào giường, “Bà trẻ à, sợ em rồi. Chờ , sau này em biết tay.”

      Bình An cười khanh khách.

      Nghiêm Túc vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, lúc ra hầu như bình ổn được nỗi bức bối người. Bình An dựa vào đầu giường đọc sách, nhìn thấy ra ngoài cười hề hề gian xảo.

      “Lại nghĩ ra trò xấu gì nữa phải ?” Nghiêm Túc nằm xuống cạnh , cười hỏi.

      “Em nghĩ có phải ba và Chị Vận nên kết hôn rồi hay . Phải tổ chức hôn lễ thế nào đây? Ừm, ngày mai phải hỏi hai người đó cho mới được.” Bình An thao thao bất tuyệt, ước gì mình được tự tay tổ chức hôn lễ cho Phương Hữu Lợi và Trình Vận.

      Nghiêm Túc cốc trán cái, “Làm như ba để cho em lo lắng mấy chuyện hôn lễ vậy? Em bây giờ như vậy, đừng có mà mơ.”

      Bình An vui càu nhàu, “Em bây giờ như vậy là sao? Em có thể ăn có thể uống có thể có thể nhảy, sao lại thể tổ chức hôn lễ cho ba em chứ?”

      “Ngoan, đến giờ ngủ rồi. Ba muốn kết hôn lúc nào còn chưa biết, em ở đây lo bò trắng răng.” Nghiêm Túc dịu dàng dụ dỗ, vỗ nhè lưng .

      “Nghiêm Túc, liệu tìm phụ nữ khác ?” Bình An vùi vào lòng Nghiêm Túc nhưng vẫn chưa có cảm giác buồn ngủ. lâu lắm rồi còn nghĩ đến chuyện kiếp trước, nhưng mấy năm qua thỉnh thoảng lại nhớ đến chuyện sau khi kết hôn với Lê Thiên Thần lâu ta giấu ngoại tình. phải còn chưa buông bỏ được thù hận qua, mà chỉ là có chút lo lắng nho thôi.

      Phụ nữ mang thai cảm xúc thường trở nên nhạy cảm và đa nghi ấy mà.

      “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Nghiêm Túc kinh ngạc cúi đầu nhìn , chẳng lẽ có ai đó hưu vượn gì bên tai ? Kể từ sau khi xác định quan hệ với Bình An, chưa bao giờ nghĩ tới có bất kỳ quan hệ mập mờ nào với phụ nữ khác. rất quý trọng và tình cảm của , cũng biết ranh giới cuối cùng của là gì.

      muốn mất , cũng chẳng có hứng thú với cuộc sống phóng đãng trước kia, cho nên đối với những phụ nữ cố ý tiếp cận đều rất lãnh đạm. Chẳng lẽ những phụ nữ kia gây với Bình An?

      “Em chỉ hỏi vậy thôi. phải người ta hay lúc vợ mang thai đàn ông dễ ngoại tình nhất đó sao?” Bình An cười .

      “Đồ ngốc!” Nghiêm Túc buồn cười sờ sờ mặt , “Đừng nghĩ lung tung, trừ em ra cần ai hết.”

      Môi Bình An cong cao, nhắm mắt lại, “Ừ.”

      Con người ta khi trong tâm trạng an tâm thoải mái chất lượng giấc ngủ cũng trở nên đặc biệt tốt, buổi tối này Bình An ngủ rất sâu. được sống lại đời, tuy phải thay đổi số mệnh được quá nhiều để bản thân trở nên ghê gớm lợi hại, nhưng ít ra cũng con đường hoàn toàn khác. Mặc dù ngẫu nhiên cũng nhớ đến những chuyện vui kiếp trước, nhưng đối với cuộc sống tại, cảm thấy thỏa mãn.

      Người mà thương vẫn ở cạnh , cuộc sống kiếp này so với kiếp trước hạnh phúc hơn rất nhiều. còn có điều gì mà hài lòng?

      Nghiêm Túc nhìn vợ ngay cả lúc ngủ cũng nở nụ cười cũng kềm được mà khẽ cười lên.

      Cả đêm mộng đẹp, hôm sau, Nghiêm Túc làm trong ánh mắt dõi theo của Bình An.

      Bình An còn chưa kịp gọi điện thoại cho Trình Vận Trình Vận gọi lại trước cho . Biết được Trình Vận ở nhà mình cùng với ba, Bình An lập tức bảo qua ngay.

      Hôm nay Phương Hữu Lợi tiếp tục làm, lúc Bình An về tới nhà thấy Trình Vận mặc quần áo ở nhà loay hoay trong bếp, liền kềm lòng đậu mà cười đầy mập mờ với Phương Hữu Lợi, “Ba, ba với chị Vận ở nhà suốt cả ngày à?”

      “Ừ.” Phương Hữu Lợi mặt đổi gật đầu.

      “Thế giới của riêng hai người đúng là hạnh phúc chứ?” Bình An tiếp tục cười híp cả mắt mà làm bà tám.

      Phương Hữu Lợi liếc xéo cái, “Sắp sửa làm mẹ rồi mà còn y như con nít thế còn ra thể thống gì nữa. Ngồi xuống .”

      “Ba, ba xấu hổ đấy à?” Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi, chả sợ ông phát giận chút nào, “Đây có phải chứng tỏ là chuyện tốt của ba và chị Vận sắp đến rồi ?”

      Phương Hữu Lợi còn chưa trả lời, Trình Vận từ trong bếp bước ra, trong tay cầm dĩa táo và cam cắt sẵn, vừa tới vừa , “Bình An, em giờ thể lung tung khắp nơi được, phải ngoan ngoãn ngồi nhà dưỡng thai.”

      “Em biết, chẳng qua vì em quan tâm chị với ba đấy thôi.” Bình An cười .

      Phương Hữu Lợi tức giận dí dí ngón tay vào trán Bình An, “Thế này mà đòi làm mẹ người ta.”

      Bình An chu miệng, “Cho dù con làm mẹ cũng vẫn là con của ba mà.”

      Trình Vận nở nụ cười, trao đổi ánh mắt cùng Phương Hữu Lợi.

      Phương Hữu Lợi chiều vỗ vỗ tay Bình An, “Ba có chuyện này muốn với con, à...” Phương Hữu Lợi chần chờ chút, sắp xếp lại câu chữ xem nên mở miệng thế nào.

      Bình An hết nhìn ông lại nhìn sang Trình Vận, đại khái cũng đoán được là chuyện gì nên mắt sáng lên long lanh, hưng phấn kích động chờ câu kế tiếp của Phương Hữu Lợi.

      “Bọn ba định kết hôn, à, tuổi hai người cũng xê xích gì lắm.” Phương Hữu Lợi cách khô khan, cảm thấy với chính con của mình chuyện mình sắp kết hôn cũng có hơi mắc cỡ.

      Bình An ráng nín cười, “Đúng là nên kết hôn. Ba, hôn lễ nhất định phải tổ chức long trọng...”

      “Bình An, hai chúng tôi định tổ chức đơn sơ thôi, mời bạn bè thân thích cùng ăn bữa cơm là được, cần thiết phải làm cho long trọng.” Trình Vận cắt ngang Bình An thao thao bất tuyệt, ra ý tứ của hai người.

      “Hả? Vậy sao được, chuyện vui như thế đương nhiên phải làm cho náo nhiệt chứ.” Bình An .

      “Bọn ba tự náo nhiệt được rồi, những chuyện kia ứng phó sơ sơ cho xong thôi.” Phương Hữu Lợi vốn cũng muốn vì Trình Vận mà cử hành hôn lễ long trọng, nhưng bản thân Trình Vận lại thích, cho nên tất cả đều theo ý chị.

      Bình An thất vọng than tiếng, “Được rồi, chỉ cần hai người thích là tốt rồi. Vậy hôn lễ định vào ngày nào?”

      “Ngay tháng sau.” Phương Hữu Lợi .
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :