1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 282: Vì tôi ông nên mới giấu giếm
      Ôn Nguyệt Nga từ khi bước chân ra xã hội tới nay vẫn xuôi chèo mát mái, chưa bao giờ gặp phải trở ngại nào, muốn gì đều có thể lấy được, cho dù là đàn ông cũng mấy người có thể cự tuyệt bà ta.

      Bà ta luôn cảm thấy mình là phụ nữ rất ưu tú, cho đến khi gặp Vu Tố Hà.

      Vu Tố Hà chính là kẻ thù cũ của bà ta. Trước mặt kẻ thù, Ôn Nguyệt Nga đề cao sức chiến đấu gấp mười lần, chỉ muốn dùng toàn lực để chèn ép Vu Tố Hà, những chuyện khác đều bị quăng ra khỏi đầu.

      “Đồ đ. Vu Tố Hà kia, cút ra ngoài cho tao. Cút ! Đây là chồng tao, để tự tao chăm sóc, cần mày tới đây nhiều chuyện. Biến! Cút!” Ôn Nguyệt Nga thả phịch hộp giữ nhiệt lên tủ, chỉ tay vào Vu Tố Hà mắng xa xả.

      Nghiêm Lôi Hải tức giận đến run rẩy toàn thân, “Bà có tư cách gì mà lời này. Người phải cút là bà. Là bà!”

      “Tôi mới là vợ ông!” Ôn Nguyệt Nga la lên chát chúa, “Tôi biết trong lòng ông vẫn có nó mà. Ông muốn ly hôn với tôi rồi chung chạ với đồ đ. này phải ? Tôi cho ông biết, tôi để cho ông như ý đâu. Tôi ly hôn!”

      “Mẹ!” Nghiêm Hân kéo Ôn Nguyệt Nga, “Bình tĩnh chút .”

      Nghiêm Lôi Hải tức quá hóa cười, thấy Ôn Nguyệt Nga thế này, ông ta ngược lại tỉnh táo lại, “Chúng ta tụ được tan được , chuyện đến nước này, bà nghĩ chúng ta còn như trước được nữa hay sao?”

      “Sao lại ?” Ôn Nguyệt Nga lớn tiếng hỏi, “Tiểu Hân là con ông, chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm đều là giả sao?”

      Cũng chính vì bao nhiêu năm qua ông ta toàn tâm toàn ý che chở đứa con này nên sau khi biết được mới tức giận đến thế.

      “Nó phải là con tôi.” Nghiêm Lôi Hải nghiêm nghị, “Các người về , tôi muốn nhìn thấy các người.”

      “Lôi Hải.”

      “Ba...” Nghiêm Hân chưa từ bỏ ý định, đáng thương nhìn Nghiêm Lôi Hải.

      Nghiêm Lôi Hải nhắm mắt lại, “ ra ngoài.”

      “Hai người, xin mời về , hai người ở đây chỉ tăng thêm rắc rối cần thiết mà thôi.” Bình An đứng cạnh cửa, hờ hững với hai mẹ con nhà kia.

      Ôn Nguyệt Nga đỏ mắt lên, cắn chặt răng kéo Nghiêm Hân ra ngoài.

      tới cạnh cửa, Nghiêm Hân ngừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Bình An, “Mạng mày đúng là lớn .”

      Bình An nghe vậy chỉ cười cười, “Đúng vậy, tôi phúc lớn mạng lớn. Chắc thất vọng lắm nhỉ. À mà suýt nữa tôi quên là chưa báo cảnh sát. Cám ơn nhắc nhở.”

      Nghiêm Hân phẫn nộ oán hận nhìn , nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Chuyện này là mày làm đúng ?”

      “Là sao? Chuyện gì?” Bình An trợn mắt, nghi hoặc hỏi ngược lại.

      “Mày đừng giả ngu. Nhất định là mày, chính mày gửi báo cáo DNA cho ba tao, đúng ? Mày là đồ đê tiện, ác độc, @&*#...” Nghiêm Hân đem tất cả những lời mắng chửi có thể nghĩ được mắng hết ra miệng.

      Nghiêm Hân cố ý mắng rất lớn tiếng, để Nghiêm Lôi Hải nghe mà hiểu được rằng tất cả những chuyện này đều do Phương Bình An cố ý đâm thọc để ly gián quan hệ giữa bọn họ.

      “Khi từ đâu mà nghĩ vậy? Làm sao tôi giám định DNA của hai người được đây? Muốn thử DNA đâu phải chỉ báo cái tên ra là có thể làm được. có chứng cứ đưa ra, còn tôi lại có thêm lý do nữa để kiện .” Bình An lạnh lùng . đâu có sợ Nghiêm Hân tìm chứng cớ, bây giờ dù ta có điều gì cũng chẳng ai tin lời ta.

      “Mày...” Mặt Nghiêm Hân biến sắc. Đúng là ta có chứng cứ. Nhưng dù có chứng cứ sao chứ? Có thể thay đổi được ta phải là con của Nghiêm Lôi Hải sao?

      “Chúng ta !” Ôn Nguyệt Nga liếc mắt nhìn Bình An rồi lôi Nghiêm Hân rời khỏi bệnh viện.

      Nghiêm Lôi Hải nặng nề thở dài, “Nhà này đúng là bất hạnh!”

      Vu Tố Hà nhìn ông ta đầy thông cảm, “Đừng nghĩ nhiều, dưỡng bệnh cho khỏe mới là quan trọng. Những chuyện này chờ xuất viện rồi giải quyết sau.”

      “Tôi biết.” Nghiêm Lôi Hải gật đầu, “Bà gọi giùm tôi Luật sư Lý , kêu ông ta tới đây chuyến.”

      “Được!” Vu Tố Hà hỏi nguyên nhân, chỉ gọi điện cho luật sư thay ông ta.

      Nửa giờ sau, luật sư đến.

      Nghiêm Lôi Hải sửa lại di chúc lập lúc trước, để lại cho Nghiêm Túc tất cả bất động sản, còn 20% cổ phần Tập đoàn Nghiêm Thị để lại cho vợ trước Vu Tố Hà.

      Vu Tố Hà ngờ Nghiêm Lôi Hải lại sửa di chúc như vậy, chờ luật sư xong bà mới , “Ông cần phải làm thế.”

      “Đây là điều duy nhất tôi có thể làm.” Nghiêm Lôi Hải áy náy.

      “Cũng đâu cần phải lập di chúc sớm vậy.” Vu Tố Hà .

      Nghiêm Lôi Hải cười khổ, “Cũng định lập di chúc sớm thế, chẳng qua là vì...” Là vì muốn để cho mẹ con Ôn Nguyệt Nga có thể sống tốt. Nhưng ai mà ngờ kết quả lại là như vậy.

      “Ông nghỉ , mai chúng tôi lại tới thăm ông.” Vu Tố Hà vỗ vỗ vai ông ta, khuyên ông ta cần nặng lòng.

      “Tố Hà, cám ơn bà.” Nghiêm Lôi Hải cảm kích.

      Vu Tố Hà cười cười, cùng Bình An rời khỏi bệnh viện.

      đường về, Vu Tố Hà với Bình An, “Con cũng mới xuất viện lâu, mai nên ở nhà nghỉ ngơi, cần đến bệnh viện. Mẹ con Ôn Nguyệt Nga kia giờ có gì là dám làm, con đừng nên tiếp xúc với họ.”

      “Mẹ yên tâm, con sao đâu.” Bình An cười .

      ngờ con bé đó lại ác thế!” Vu Tố Hà lắc đầu thở dài, cực kỳ tức giận hành động đẩy ngã Bình An của Nghiêm Hân, “Nghiêm Túc định làm gì?”

      “Dạ định báo cảnh sát ấy chứ, nào ngờ ba nhập viện nên hoãn lại.” Bình An .

      “Báo cảnh sát , cứ để cho cảnh sát xử lý. ta nên bị chế tài.” Vu Tố Hà .

      Mẹ chồng nàng dâu trò chuyện lâu, tới cả chuyện dưỡng thai nuôi con...

      Nghiêm Lôi Hải nằm viện tuần, mẹ con Ôn Nguyệt Nga trừ ngày đầu tiên có xuất thời gian còn lại đều gặp lại họ. Có thế, Nghiêm Lôi Hải mới ổn định cảm xúc mà tĩnh dưỡng thân thể.

      Lúc xuất viện, Nghiêm Túc lái xe tới đón ông ta, cùng còn có Vu Tố Hà và Bình An.

      Trở lại chỗ ở của Nghiêm Lôi Hải, còn chưa kịp lấy chìa khóa ra mở cửa cửa được mở ra từ bên trong. Ôn Nguyệt Nga mặc quần áo ở nhà lạnh lùng đứng sau cửa, trừng mắt nhìn Nghiêm Túc và Vu Tố Hà, “Chỗ này của tôi chào đón mấy người.”

      “Sao bà vẫn còn ở đây?” Nghiêm Lôi Hải chỉ tay vào Ôn Nguyệt Nga hỏi, giọng đầy tức giận.

      “Đây là nhà tôi, sao tôi lại thể ở chỗ này?” Ôn Nguyệt Nga uất ức.

      Nghiêm Lôi Hải thản nhiên hỏi, “Bà còn muốn gì nữa? Chúng ta hợp tụ hợp tan , đừng tiếp tục dây dưa mãi thế!”

      “Được. Ông nghe tôi giải thích hết , nếu nghe rồi mà ông còn muốn ly hôn tôi lập tức đồng ý với ông.” Mắt Ôn Nguyệt Nga ầng ậng nước, nghẹn ngào .

      “Bà . Tôi nghe.” Nghiêm Lôi Hải vào phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon, ra hiệu bảo Vu Tố Hà và vợ chồng Nghiêm Túc cũng ngồi xuống.

      Ôn Nguyệt Nga , “Tôi muốn riêng với ông thôi.”

      cần, họ cũng phải là người ngoài. Bây giờ bà lập tức giải thích !” Nghiêm Lôi Hải .

      Mặt Ôn Nguyệt Nga nhăn nhúm, như bị đánh bạt tai ngay trước mặt mọi người. Bọn họ phải là người ngoài, chẳng lẽ bà ta là người ngoài sao?

      thể tức giận, thể tức giận! Bà ta còn phải làm sao cho Nghiêm Lôi Hải thay đổi ý định. Chỉ có làm cho ông ta mềm lòng mẹ con bà ta mới có hy vọng.

      Cho tới tại, hai mẹ con bà ta còn chưa biết việc Nghiêm Lôi Hải thay đổi di chúc.

      “Tôi biết ông rất giận vì Nghiêm Hân phải là con của ông.” Ôn Nguyệt Nga mắt rưng rưng ngồi xuống đối diện Nghiêm Lôi Hải, vẻ mặt yếu mềm tiều tụy, “Trước khi tôi và ông qua lại với nhau, ông cũng biết là tôi có bạn trai mà đúng . Chính ông theo đuổi tôi, để ý tới việc trước kia tôi có bao nhiêu bạn trai, chỉ cần tôi chê ông là người có vợ. Khi đó vì ông, tôi chia tay với bạn trai mến nhau năm năm. Được sống cùng ông là điều hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Nhưng rồi... khi tôi có bầu, tôi cũng biết Nghiêm Hân lại là... Lôi Hải, ông biết mà, khi đó chúng ta...”

      Ôn Nguyệt Nga khóc thành tiếng, để ý đến việc Vu Tố Hà cũng có mặt tại đây mà nhắc lại với Nghiêm Lôi Hải về những năm tháng bọn họ vụng trộm với nhau kia.

      Mặt Nghiêm Lôi Hải lên vẻ lúng túng, áy náy nhìn sang Vu Tố Hà. Khi thấy Vu Tố Hà vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thản nhiên, dường như hề có chút tức giận nào, trong lòng ông ta trở nên hơi phiền muộn.

      “... Sau khi Nghiêm Hân ra đời, tôi vốn muốn mang con bé rời khỏi đây. Tôi muốn phá hoại gia đình ông. Nhưng mà, tôi bỏ được ông, nên tình nguyện làm tình nhân của ông. Tôi vẫn luôn cho rằng Nghiêm Hân là con của ông, cho đến khi Nghiêm Hân ba tuổi. Bạn trai trước kia của tôi đến tìm tôi, là ảnh mắc bệnh ung thư nên muốn nhìn con chút. ấy biết tôi sống với ông nên nghĩ Nghiêm Hân là con của mình. Tôi Nghiêm Hân phải con của ảnh nhưng ấy tin, giấu tôi dẫn Tiểu Hân thử DNA. Khi đó tôi mới biết, ra Tiểu Hân... Tôi muốn cho ông biết, mà sao ra được đây, ông xem Tiểu Hân như châu báu, sao có thể tiếp nhận được này? Lôi Hải, tôi cố ý giấu ông. Vì tôi ông nên mới dám với ông.” Đây là lời dối có ý tốt, vì người nên bà ta mới dối.

      Nghiêm Lôi Hải dường như cũng nhớ lại những năm tháng xa xưa kia, mặt lộ ra tia lưu luyến. Nếu đặt tay lên ngực mà tự hỏi, ông ta quả Ôn Nguyệt Nga.

      Ông ta dao động! Ôn Nguyệt Nga thấy thế trong lòng mừng thầm.

      “Bà láo!” Bình An thản nhiên , “Cha ruột Nghiêm Hân năm ngoái mới mất. Hai cha con họ gặp nhau ở Mỹ. Hơn nữa việc cũng phải như bà . Trước khi bà và ba chồng tôi qua lại với nhau, bà có vô số bạn trai, trong đó có ít công tử nhà giàu. Nhưng Nghiêm Hân phải là con của trong số họ, mà là con của tài xế tại Ôn gia.”

      Hai ngày trước, Phúc Vị Chỉ copy cho những tư liệu điều tra được. thấy Nghiêm Lôi Hải vất vả mới ổn định được cảm xúc nên nhẫn tâm đưa ra nữa. ngờ Ôn Nguyệt Nga lại vô liêm sỉ đến độ này, dám thêu dệt ra chuyện cổ tích cảm động đến thế.

      vu cáo. Phương Bình An, tôi có thù oán gì với đâu mà lại hãm hại tôi như vậy?” Ôn Nguyệt Nga kinh hãi trong lòng, ngờ Phương Bình An lại biết đến chuyện Tiểu Hân từng gặp cha ruột tại Mỹ.

      “Muốn người ta biết trừ khi mình làm. Ba, chuyện này con cũng chỉ vô tình biết được thôi, vốn định ra...” Bình An nhìn về phía Nghiêm Lôi Hải, giọng.

      Nghiêm Lôi Hải khoát tay, từ từ đứng lên, nghiêm mặt với Ôn Nguyệt Nga, “Chúng ta ly hôn tôi còn để lại căn nhà này cho bà. Còn nếu bà chịu ly hôn, đưa lên tòa án cắc bà cũng có. Tự suy nghĩ cho kỹ .”

      “Lôi Hải, Lôi Hải, chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm mà ông lại tàn nhẫn vậy sao?” Ôn Nguyệt Nga quỳ xuống, ôm lấy bắp chân Nghiêm Lôi Hải khóc lóc.

      “Ôn Nguyệt Nga, tôi đâu nhẫn tâm bằng bà!” Nghiêm Lôi Hải cười lạnh, nhấc chân đá văng bà ta ra, quay sang với nhóm Nghiêm Túc, “Chúng ta thôi!”

      Cho dù có ly hôn, tôi cũng phải lấy được nửa tài sản của ông! Ôn Nguyệt Nga oán hận nghĩ thầm.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 283: Đồng ý
      Vì mẹ con Ôn Nguyệt Nga còn ở trong biệt thự, Nghiêm Lôi Hải muốn trông thấy mặt bọn họ nên dọn sang nhà Nghiêm lão phu nhân ở. Làm vậy cũng đúng, khỏi phải suốt ngày nhìn bộ mặt giả vờ giả vịt của Ôn Nguyệt Nga cho thêm phiền.

      Để tránh hiểu lầm cần thiết, Vu Tố Hà chuyển đến Phượng Hoàng Thành ở cùng vợ chồng Bình An. Cũng phải vì muốn để cho Ôn Nguyệt Nga hiểu lầm, mà là vì muốn truyền thông có cớ để viết lung tung, nên bà mới tránh ở dưới cùng mái nhà với Nghiêm Lôi Hải.

      “Hai ngày nay mệt ?” Buổi tối lúc ngủ, Nghiêm Túc ôm Bình An vào lòng dịu dàng hỏi , lo thân thể chịu nổi mệt nhọc.

      “Có phải làm lụng cực nhọc gì đâu mà mệt.” Bình An tìm vị trí phù hợp trong lòng , thoải mái thở dài tiếng, nhắm mắt lại an tâm nghe tiếng tim đập vững vàng của .

      Ngón tay hơi nhám của Nghiêm Túc nhàng vuốt ve gò má mềm mại của , “Chuyện hai mẹ con kia em cần nhúng tay nữa, kế tiếp cứ giao cho .”

      Bình An mở mắt, kinh ngạc nhìn , “Là sao?”

      “Chuyện thử DNA của Nghiêm Hân, chuyện ta gặp cha ruột, người khác biết chứ em còn định gạt à?” Nghiêm Túc mỉm cười nhìn . vốn cảm thấy lạ, Bình An biết Nghiêm Hân đẩy ngã mình xong thế mà lại tỏ ra bình tĩnh. Theo hiểu biết của về vợ , ấy đâu phải là con mèo con có móng vuốt. Hóa ra là trả thù sau lưng Nghiêm Hân.

      “Dù em làm vậy sớm muộn gì rồi ba cũng biết. Biết sớm tốt hơn biết trễ chứ, đúng . Em làm vậy cũng phải hoàn toàn vì báo thù.” Bình An vốn định giấu Nghiêm Túc, nghe vậy nhếch môi mọng, cười híp mắt .

      Nghiêm Túc cúi đầu hôn chụt cái lên đôi môi vểnh lên cao của , “Hai ả kia bây giờ điều gì cũng có thể làm được, mấy ngày nay em đừng ra khỏi cửa, nếu muốn ra ngoài cũng nên nhờ mẹ cùng. Các chuyện khác cứ giao cho giải quyết.”

      “Dạ!” Bình An cười đồng ý, dù sao việc cần làm làm rồi.

      “Ngủ , ngày mai còn sang nhà ba em. đưa em .” Ngày mai là Chủ nhật, hai người định qua nhà Phương Hữu Lợi. Lúc trước bị động thai, Bình An có cho Phương Hữu Lợi biết, nên vừa rồi Phương Hữu Lợi gọi điện thoại lại hỏi sao mấy ngày qua ngay cả điện thoại cũng gọi cho ông.

      “Ừ.” Bình An giọng đáp, lần nữa nhắm mắt lại, ngửi hương vị quen thuộc người mà dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Ngày hôm sau, Bình An và Nghiêm Túc sang nhà Phương Hữu Lợi ăn cơm. Trình Vận cũng ở đây, hôm nay chị tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm.

      Phương Hữu Lợi thấy sắc mặt Bình An tươi tỉnh mới tin là những chuyện xảy ra gần đây ở Nghiêm gia ảnh hưởng đến .

      Ông dùng ngôn ngữ nhạt nhẽo hỏi thăm sức khỏe Nghiêm Lôi Hải.

      Nghiêm Túc trả lời, “ có gì đáng ngại, bác sỹ chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là ổn.”

      “Vậy là tốt rồi, sức khỏe rất quan trọng. Các con nên quan tâm ông ấy chút, dù sao ông ấy cũng lớn tuổi rồi.” Phương Hữu Lợi .

      “Dạ, tụi con biết.” Nghiêm Túc gật đầu.

      Lúc sắp ăn cơm, Nghiêm Lôi Hải đột nhiên gọi điện thoại cho Nghiêm Túc, báo là Ôn Nguyệt Nga đến nhà Nghiêm lão phu nhân quậy, muốn Nghiêm Túc sang đó hỗ trợ. Bình An cũng định cùng, nhưng Nghiêm Túc muốn sang đó sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên bảo ở lại chỗ này.

      Phương Hữu Lợi và Trình Vận cũng thấy nên ở lại đây là tốt nhất, đừng sang đó lỡ phát sinh xung đột gì với mẹ con Ôn Nguyệt Nga phiền.

      Chờ Nghiêm Túc rồi Phương Hữu Lợi mới hỏi Bình An, “Thái độ ba chồng con thế nào? Trước đó để hết tài sản lại cho mẹ con Ôn Nguyệt Nga rồi mà, sao giờ đột nhiên lại phát Nghiêm Hân phải là con ruột vậy?”

      Bình An cười cười, “Con nào biết được, đột nhiên lại lôi nhau thử DNA, mới phát ra là nuôi con thay người khác hai mươi năm.”

      “Ôn Nguyệt Nga đúng là phụ nữ ghê gớm.” Trình Vận lắc đầu. Năm đó bà ta lợi dụng con ép Nghiêm Lôi Hải ly hôn với Vu Tố Hà, ngờ đứa con đó lại phải là con của Nghiêm Lôi Hải. đơn giản.

      “Dù có ghê gớm đến mấy, lúc này cũng còn biện pháp.” Bình An .

      “Vậy cũng khó , chị thấy chưa chắc bà ta chịu ly hôn.” Dù Trình Vận biết Ôn Nguyệt Nga, nhưng cứ nhìn phong cách làm việc của bà ta biết chắc chắn bỏ qua cho Nghiêm Lôi Hải dễ như vậy.

      Bình An , “Dĩ nhiên là bà ta muốn ly hôn rồi, nhưng bà ta có quyền quyết định.”

      Phương Hữu Lợi với Bình An, “Dù sao đây cũng là chuyện của người lớn, con nên dính vào.”

      “Dạ con biết.” Bình An cười gật đầu, sau đó đảo mắt vòng nhìn Phương Hữu Lợi và Trình Vận, “Ba, Chị Vận, hai người khi nào kết hôn vậy?”

      Đề tài này đúng là đổi cái rẹt 180 độ chẳng ăn nhập gì với phía trước, nên khiến cho cả Phương Hữu Lợi lẫn Trình Vận đều phản ứng kịp, sửng sốt mất lúc. Trình Vận cảm thấy hai má mình đột nhiên nóng ran, tức giận háy Bình An cái, “ gì đó!”

      Phương Hữu Lợi ý vị sâu xa nhìn Trình Vận, trong lòng cười khổ. kiện mà hôm trước ông với Bình An, ông còn chưa tìm được cơ hội để với Trình Vận. Nếu như ấy để ý chuyện ông buộc ga-rô, vậy phải làm thế nào?

      Bình An nhìn phản ứng của hai người, mừng rỡ cười he he, “Ba, con nha, sao động tác của ba lại chậm quá vậy, tới giờ còn chưa cầu hôn nữa? Hay là, cải lương bằng bạo lực, làm liền giờ , con làm nhân chứng cho!”

      Phương Hữu Lợi bật cười, “Còn đòi làm nhân chứng cơ đấy. Ăn cơm . Chuyện người lớn, con nít con nôi đừng xía vào.”

      Trình Vận cúi đầu, nghe Phương Hữu Lợi vậy trong lòng xẹt qua tia thất vọng.

      Kết hôn ư... ra chị cũng lo lắng về việc này lắm. Chẳng qua, nếu người đàn ông nguyện ý kết hôn với bạn, vậy có nghĩa là ấy muốn sống với bạn cả đời. Chị khó mà gặp được người đàn ông nào tốt như Phương Hữu Lợi, chuẩn bị để sống cả đời với ông. Nhưng còn ông sao? Cũng chuẩn bị tốt rồi phải ?

      Đột nhiên, chị bỗng trở nên lo được lo mất.

      Trong đầu Bình An hơi hồ nghi, cảm thấy phản ứng của ba khá kỳ quái. Đừng là chưa với chị Vận kiện kia nha?

      Nhưng cũng hỏi ngay lập tức mà nhịn lại, đổi sang đề tài khác.

      Cơm nước xong, Bình An mới tìm cơ hội hỏi Phương Hữu Lợi. Quả nhiên, chưa hề gì hết.

      “Tốc độ lên chứ. Ba à, hay tối nay , lúc đưa chị Vận về cầu hôn luôn. Với lại con hỏi bác sỹ rồi, đàn ông buộc ga-rô vẫn có thể phẫu thuật phục hồi như cũ, hay là ba đến bệnh viện khám thử xem?” Bình An hạ giọng.

      Khuôn mặt luôn tự nhiên ung dung của Phương Hữu Lợi lập tức vẻ lúng túng, “Sắp làm ông ngoại đến nơi rồi chẳng lẽ còn muốn sinh con.”

      Bình An quắc mắt dựng mày, “Sợ gì chứ. Người ta bảy tám mươi tuổi còn sinh con nữa kìa, ba cũng phải nghĩ cho chị Vận với chứ.”

      “Rồi rồi rồi, mai ba hỏi bác sỹ.” Phương Hữu Lợi sợ con tiếp tục cảu nhảu càu nhàu, vội vàng đáp ứng.

      “Tốt. Kêu đại ca Hồng cùng với ba , hay là để con với ba!” Bình An quyết định, sợ Phương Hữu Lợi chỉ qua loa cho có lệ với .

      Phương Hữu Lợi cau mày lườm cái, “Con còn tin ba hả?”

      “Con quan tâm ba đó nha.” Bình An cười he he.

      Phương Hữu Lợi hừ tiếng, “Để ba tự , kêu thằng nhóc Hà Tư Lâm kia kiểm tra, được chưa?”

      “Được, được. Ba, con chờ tin ba đó nha.” Nếu là tìm Hà Tư Lâm, vậy cần ai theo.

      Nghiêm Túc sau khi từ Phương gia ra lái xe đến nhà Nghiêm lão phu nhân, còn chưa vào cửa nghe thấy giọng sắc nhọn của Ôn Nguyệt Nga la lối. Đơn giản chỉ vì lúc bà ta đến tìm Nghiêm Lôi Hải thấy Vu Tố Hà cũng ở đây nên lập tức chấp nhận được mà mất lý trí chửi rủa om sòm.

      Vu Tố Hà là do Nghiêm lão phu nhân kêu đến hồi sáng sớm.

      Ôn Nguyệt Nga có thể om sòm ăn vạ với Nghiêm Lôi Hải, đó là do Nghiêm Lôi Hải gieo gió gặt bão. Nhưng Nghiêm Túc tuyệt đối cho phép ả đàn bà này nhục mạ Vu Tố Hà câu. nghiêm mặt mở cửa ra, ánh mắt rét lạnh nhìn Ôn Nguyệt Nga, “Xem ra bà nhận thức được thân phận của mình là gì. Ở Nghiêm gia chúng tôi, bà cùng lắm chỉ là tình nhân trong bóng tối. Mấy năm qua dễ dãi với bà phải vì nể mặt bà, mà là vì bà có tư cách để cho tôi ra tay. Nếu bà để cho tôi nghe được câu bất kính với mẹ tôi nữa, tôi tự tay ném bà ra ngoài.”

      ...” Mặt Ôn Nguyệt Nga tái xanh. Bà ta sợ Nghiêm Lôi Hải, nhưng lại rất sợ Nghiêm Túc, đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo kia. Bà ta biết được là làm được.

      “Lôi Hải, em tôi theo chú nhiều năm như vậy, dù có của cũng có công, chẳng lẽ chú thể tha thứ cho nó lần, đừng làm lớn chuyện đến ly hôn được ? Như vậy nào có ích lợi gì cho Nghiêm gia đâu.” Cùng với Ôn Nguyệt Nga đến đây còn có Ôn Quốc Hoa, ông ta tới đây là để giúp cho Ôn Nguyệt Nga trước Nghiêm Lôi Hải.

      Lần này Nghiêm Lôi Hải cũng rất kiên quyết. ra ông ta cũng phân liệu có phải ông ta manh nha ý định thoát khỏi cuộc sống như thế này từ lâu rồi . Từ khi biết Nghiêm Hân phải là con mình, ý định ly hôn của ông ta chưa bao giờ dao động, “ ly hôn, Nghiêm gia càng mất mặt hơn. Các người thẳng , thế nào mới bằng lòng ly hôn?”

      “Chú phải biết là nếu ly hôn, tài sản vợ chồng phải chia đều, chẳng lẽ chú lại muốn thế?” Ôn Quốc Hoa thử thăm dò.

      “Chia đều tài sản?” Nghiêm Lôi Hải cười, “Đừng mơ. Cho dù có đưa lên tòa án, xu tôi cũng cho các người.”

      Ôn Nguyệt Nga nghe vậy lại lập tức kích động, “Vậy ông đừng hòng ly hôn!”

      “Đâu phải do bà quyết định!” Nghiêm Lôi Hải hừ tiếng, “Bà quên à, chúng ta có hợp đồng tiền hôn nhân. Hợp đồng lúc ấy ghi , nếu tương lai có con, cho dù ly hôn cũng là chia đều với con cái. Con phải là con tôi, bà dựa vào đâu mà muốn chia đều tài sản với tôi?”

      Bà ta quên mất là có vụ hợp đồng tiền hôn nhân này! Ôn Nguyệt Nga biến sắc. Lúc ấy bà ta làm vậy chỉ vì muốn cho hai tên già mắc dịch kia nhìn, muốn chứng minh bà ta phải kết hôn vì tài sản của Nghiêm gia. Khi đó bà ta nghĩ mình và Nghiêm Lôi Hải ly hôn.

      “Giữa chúng ta có cần phải đến bước này ? Nhất định phải lên tòa án sao?” Ôn Nguyệt Nga rưng rưng hỏi.

      “Vậy đàm phán ly hôn. Tôi để lại biệt thự cho bà.” Nghiêm Lôi Hải thấp giọng .

      “Được!” Ôn Nguyệt Nga cười lạnh tiếng, “Tôi đồng ý với ông. Chúng ta ly hôn!”

      Nghiêm Lôi Hải giật mình, ngờ bà ta lại đồng ý nhanh như vậy, “Bà đồng ý?”

      “Ừ, chờ hợp đồng soạn xong, chúng ta trực tiếp đến Phòng Luật sư ký tên ly hôn!” Ôn Nguyệt Nga đứng lên, mặt thay đổi.

      Nghiêm Túc khẽ nheo mắt nhìn Ôn Nguyệt Nga. Ả đàn bà này đồng ý ngay như thế đúng là ngoài dự đoán của mọi người. mưu gì khác chứ?

      Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm lão gia cũng nhìn nhau, biết có là Ôn Nguyệt Nga lại dễ dàng đồng ý ly hôn vậy hay ? Chỉ có Vu Tố Hà là thản nhiên, xem việc này chẳng có liên quan gì đến mình.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 284: Bắt cóc
      Thấy Ôn Nguyệt Nga rồi cũng đồng ý ly hôn, Nghiêm Lôi Hải như trút được gánh nặng, dĩ nhiên chẳng hơi đâu mà thắc mắc vì sao bà ta lại đột nhiên đồng ý dễ dàng như vậy. Nhưng Nghiêm Túc và lão phu nhân lại thể suy nghĩ, họ quan sát Ôn Nguyệt Nga kỹ, mặt dù biểu gì nhưng cũng trao đổi ánh mắt với nhau.

      “Chúng ta thôi!” Ôn Nguyệt Nga nhìn Nghiêm Lôi Hải, kéo Ôn Quốc Hoa quay người ngay.

      đồng ý ly hôn với nó? Vậy dễ cho nó quá rồi!” Ôn Quốc Hoa ngờ Ôn Nguyệt Nga lại đồng ý với cầu của Nghiêm Lôi Hải, cau mày buồn bực hạ giọng hỏi Ôn Nguyệt Nga.

      “Trái tim ấy còn dành cho em nữa, em giữ lại thân thể có ích gì?” Ôn Nguyệt Nga cười thê lương thảm thiết, ra vẻ như mình bị vứt bỏ cách vô lý, đối mặt với việc chồng thay lòng đổi dạ mà thể làm gì được.

      Nghiêm Lôi Hải nghe được lời này của bà ta dời mắt sang chỗ khác, muốn tiếp tục cãi cọ với Ôn Nguyệt Nga.

      Ôn Nguyệt Nga thấy thái độ này của ông ta trong lòng hạ quyết định, với Ôn Quốc Hoa, “Chúng ta về !”

      Hai em rời Nghiêm gia, trở lại biệt thự. Nghiêm Hân chờ mỏi mắt, vừa trông thấy Ôn Nguyệt Nga về lập tức hỏi, “Mẹ, thảo luận sao rồi? Ba chịu đổi ý chứ?”

      “Đổi ý cái gì, mẹ cháu đồng ý ly hôn rồi.” Ôn Quốc Hoa tức giận trả lời.

      Nghiêm Hân kinh ngạc nhìn Nguyệt Nga, mặt đầy vẻ tin và bất mãn, “Mẹ, mẹ đồng ý ly hôn? Tại sao, tại sao lại đồng ý?”

      Ôn Nguyệt Nga kéo Nghiêm Hân ngồi xuống, thở dài, “Cho dù mẹ đồng ý cũng phải ly hôn. Thay vì lôi nhau ra Tòa, bằng đồng ý với ổng cho rồi. Tiểu Hân, nếu như lên Tòa án, thân thế của con bị thông cáo toàn thiên hạ, đến lúc đó thanh danh của con...”

      “Chẳng lẽ như thế này là tốt cho con sao?” Nghiêm Hân hất tay Ôn Nguyệt Nga ra, nhìn bà ta trách cứ, “Chẳng lẽ mẹ với ba đột nhiên ly hôn đám phóng viên kia vạch lá tìm sâu à, đến lúc đó chuyện con là con riêng lẽ nào lại bị phơi bày ra ánh sáng?”

      “Thế con cho rằng ổng còn có thể đuổi theo nhận con là con à?” Ôn Nguyệt Nga lắc lắc đầu, “Tiểu Hân, mẹ còn có tiền để dành, chi bằng chúng ta rời khỏi Trung Quốc, ra nước ngoài sống .”

      Nghiêm Hân la lên phản đối, “Tại sao con phải chạy trốn ra nước ngoài? Tại sao con lại để cho mấy kẻ đó được như ý. Con muốn!”

      “Vậy con muốn thế nào? Giờ con có quỳ gối trước mặt Nghiêm Lôi Hải, ông ta chưa chắc liếc mắt nhìn con cái. Mẹ hiểu người đàn ông này hơn con. Đúng là trước kia ông ta rất thương con, nhưng vì phát con phải là con ruột của ổng, bây giờ ổng chỉ có ghét bỏ con mà thôi. tồn tại của con nhắc nhở đến nỗi sỉ nhục của ông ta. Con hiểu ?” Ôn Nguyệt Nga cũng đâu muốn nặng như vậy, nhưng tính con quá bướng bỉnh, thế nào cũng chịu hiểu, bà ta đành phải dùng biện pháp này.

      Mặt Nghiêm Hân trắng bệch, câu cũng nên lời.

      “Di chúc sao? Nghiêm Lôi Hải còn chưa thay đổi di chúc chứ?” Ôn Quốc Hoa đột nhiên hỏi.

      Ôn Nguyệt Nga lắc đầu, “Chắc chưa kịp, thấy luật sư gọi điện thoại cho em. Nếu ông ta sửa di chúc, luật sư phải điện cho em.”

      “Nghiêm Lôi Hải tuyệt tình với như vậy, chẳng lẽ hề tức giận?” Ôn Quốc Hoa hỏi.

      Mặt Ôn Nguyệt Nga lên vẻ oán hận, “Sao lại ! Em theo ông ta hơn nửa đời người, bây giờ ông ta ly hôn liền ly hôn. Em làm sao hận ông ta cho được.”

      “Nếu vậy, dứt khoát làm thôi, làm làm đến cùng. Cứ lột của mớ coi như là trả thù Nghiêm gia, đồng thời cũng có thêm đảm bảo cho tương lai của và Tiểu Hân.” Ôn Quốc Hoa to .

      xem phải làm sao?” Ôn Nguyệt Nga nghi ngờ hỏi.

      “Tìm vài đứa tin được, trói lại.” Ôn Quốc Quang hạ thấp giọng, “Chuyện này cứ giao cho .”

      Ôn Nguyệt Nga trợn mắt há hốc mồm, “Ý là... muốn bắt cóc ổng?”

      Bà ta chỉ định trước tiên cứ đồng ý ly hôn với Nghiêm Lôi Hải, tối nay lập tức mang Tiểu Hân du lịch khỏi tỉnh, rồi kéo dài khoảng thời gian nữa cho mọi việc yên ắng lại mới quay về, chứ hề nghĩ tới việc dùng biện pháp cực đoan thế này.

      Bây giờ bà ta hận Nghiêm Lôi Hải, cũng nghĩ biện pháp để trả thù ông ta, nhưng muốn bắt cóc sao?

      “Cứ làm vậy !” Nghiêm Hân giành trước Ôn Nguyệt Nga mà lên tiếng đồng ý, nghiến răng ken két , “Nếu có thể bắt cóc được luôn Phương Bình An càng tốt.”

      Ôn Quốc Hoa phủ quyết ngay lập tức, “ được, thể động đến Phương Bình An, sau lưng nó có Phương Hữu Lợi và Nghiêm Túc, chúng ta có khả năng muốn động là động được.”

      Nghiêm Hân bĩu môi, “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”

      “Để bác liên hệ, hai người ở lại chỗ này đừng đâu hết, hoặc là đến ở nhà bạn . Đến lúc đó hoài nghi đến hai mẹ con.” Ôn Quốc Hoa .

      Ôn Nguyệt Nga do dự lát, nhưng rồi bị Nghiêm Hân cùng Ôn Quốc Hoa kiên trì thuyết phục nên đành phải gật đầu, “Bắt cóc ông ta được, nhưng đừng động tới mạng người.”

      “Giết cũng chẳng có ích gì cho chúng ta.” Ôn Quốc Hoa .

      Buổi tối, Nghiêm Túc và Vu Tố Hà cùng trở lại biệt thự tại Phượng Hoàng Thành, Bình An ở trong nhà chờ họ.

      Nghe họ kể về tình huống Ôn Nguyệt Nga đến Nghiêm gia sáng nay.

      “Đồng ý ly hôn? Thoải mái vậy á?” Bình An kinh ngạc hỏi. phải nhen, chứ nhìn thế nào Ôn Nguyệt Nga cũng giống loại người dễ thuyết phục như vậy.

      “Đồng ý đồng ý rồi, nhưng phải đợi ngày mai ký tên xong mới tính. Ai biết ngày mai còn giở quẻ gì .” Nghiêm Túc .

      “Con nghi Ôn Nguyệt Nga còn có mục đích khác?” Vu Tố Hà hỏi.

      Sắc mặt Nghiêm Túc trở nên nghiêm trọng, “Mẹ, Ôn Nguyệt Nga là người thế nào, trong thâm tâm chúng ta ai cũng đều . Con tin bà ta đồng ý ly hôn cách dễ dàng như vậy.”

      Vu Tố Hà than tiếng, “Haiz, chắc đến mức làm chuyện gì hại tới ba con đâu. Dù gì cũng chung sống nhiều năm vậy mà.”

      Trong lòng Bình An cũng cảm thán. Bỏ qua bên chuyện mẹ con Ôn Nguyệt Nga có đáng bị vậy hay , cách Nghiêm Lôi Hải xử lý hai người đó quả là quá tuyệt tình. Cho dù phải ruột rà, nhưng dẫu sao cũng coi như con mà nuôi nấng hai mươi năm, bây giờ lập tức phủi tay coi như chẳng dính dáng gì hết, còn làm quyết liệt mạnh tay như vậy, có thể thấy được người đàn ông này cũng đáng để cho phụ nữ nào hy sinh cho ông ta.

      lại lần nữa thầm thấy may mắn cho Vu Tố Hà vì rời khỏi người đàn ông này mà sống cuộc sống thoải mái tự tại hơn chục năm qua.

      “Ngày mai để con đón ông ta.” Nghiêm Túc . Mặc dù có tình cảm cha con sâu sắc đối với Nghiêm Lôi Hải, nhưng cũng muốn nhìn thấy ông ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Sau khi thảo luận vài câu, mọi người đều về phòng của mình nghỉ ngơi, đến chuyện này nữa.

      Ngày hôm sau, Nghiêm Túc gọi điện hỏi Nghiêm Lôi Hải hẹn với Ôn Nguyệt Nga mấy giờ đến Phòng Luật sư. Nghiêm Lôi Hải hẹn lúc mười giờ.

      Chín giờ, Nghiêm Túc từ nhà xuất phát, với Nghiêm Lôi Hải đến đón ông ta.

      Nghiêm Lôi Hải lại cảm thấy Nghiêm Túc chuyện bé xé ra to, từ chối thẳng thừng là cần, ông ta tự lái xe đường đến phòng luật sư rồi.

      Cứ cảm giác đúng thế nào... Nghiêm Túc chau đôi mày kiếm. Với hiểu biết của về Ôn Nguyệt Nga, người đàn bà này phải là loại người ‘lùi bước trời cao biển rộng’. Nghĩ đến điểm này, chút do dự xoay tay lái, đổi hướng chạy về phía phòng luật sư.

      Nghiêm Lôi Hải vừa lái xe vừa nghe nhạc jazz, trong tâm trạng thoải mái nhất dạo gần đây. Cuối cùng có thể ly hôn với Ôn Nguyệt Nga, về sau còn phải nhìn thấy kẻ khiến ông ta cảm thấy sỉ nhục nữa, tâm trạng sao thoải mái cho được?

      phải ông ta có tình cảm với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, nhưng tình cảm này nếu so với việc bị sỉ nhục vì bị bọn họ lừa gạt và bị cắm sừng hiển nhiên ông ta có thể dễ dàng lựa chọn phương pháp hữu ích nhất đối với mình.

      Xe lên đường vành đai hai, chưa tới nửa tiếng nữa là có thể tới nơi rồi.

      Chẳng là lúc này là giờ cao điểm, vì để tránh kẹt xe, ông ta chọn đường vành đai vòng khá xa nhưng bị kẹt để vào nội thành. Nghiêm Lôi Hải lo hát theo nhạc nên phát phía sau có chiếc xe tải luôn theo tự nãy giờ.

      Đường vành đai khá yên tĩnh, dòng xe cộ rất ít, Nghiêm Lôi Hải tăng nhanh hơn chân ga.

      Lúc sắp vượt qua ngã tư đường, bên trái đột nhiên vọt ra chiếc xe hơi đen. Ông ta vội vàng đạp thắng, đuôi xe trượt sang bên, suýt chút nữa đụng vào rào chắn ven đường.

      Nhưng rồi vẫn tránh khỏi va chạm. Đầu ông ta đập vào tay lái, choáng váng mất lúc.

      Lúc này điện thoại vang lên, do Nghiêm Túc gọi tới. Ông ta nén đau nơi trán mà nghe điện thoại, cho Nghiêm Túc biết vị trí của mình, nhưng cho biết tình huống của mình.

      Ui da, chết tiệt!

      Nghiêm Lôi Hải cúp điện thoại, bụm trán mở cửa xe, tính đến lý luận với chủ chiếc xe đen cũng dừng ở ven đường kia. Lái xe kiểu gì vậy biết, thấy đèn đỏ à?

      Ông ta thở phì phì tức tối tới cạnh chiếc xe hơi đen, gõ cửa muốn tài xế xuống xe.

      Cửa sau xe mở ra, Nghiêm Lôi Hải lui về phía sau bước, muốn nhìn người trong xe. Mới vừa cúi đầu xuống, áo bị người bên trong túm chặt, mạnh tay kéo tuột vào bên trong.

      “Các là ai? Cứu tôi với...” Nghiêm Lôi Hải hoảng sợ. Sinh tồn bao lâu nay trong giới nhà giàu, ông ta đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, trong lúc bối rối vẫn nhớ lấy khăn tay trong túi mình vứt xuống đất.

      Người trong xe đều bịt mặt, sau khi túm được Nghiêm Lôi Hải lên xe lập tức lấy mảnh vải nhét chặt miệng ông ta, rồi lại dùng vải đen bịt mắt ông ta lại.

      “Xong, lái xe!” Người ngồi sau .

      Nghiêm Lôi Hải toát mồ hôi lạnh. Ông ta bị bắt cóc? Sao lại cố tình chọn thời điểm này? Ai cũng biết ông ta còn là Tổng tài Tập đoàn Nghiêm Thị, bắt cóc ông ta có lợi gì?

      “Ưm ưm!” Nghiêm Lôi Hải vặn vẹo thân mình, ú ớ gì đó. Ông ta nhìn thấy xe của Nghiêm Túc vừa lướt qua xe bọn họ.

      “Đánh ngất, tránh gặp rắc rối.” Người phía trước ra lệnh.

      Nghiêm Lôi Hải còn chưa kịp phản đối, sau gáy liền cảm nhận được cơn đau sâu sắc, lập tức rơi vào hôn mê.

      xảy ra chuyện! Nghiêm Túc thấy xe của Nghiêm Lôi Hải dừng ở ven đường, cửa xe mở ra, nhưng người lại thấy tung tích. Lập tức, chuông cảnh báo vang lên trong đầu . vội vàng dừng xe bên cạnh, đến gần xe Nghiêm Lôi Hải nhìn xung quanh, liền thấy mặt đất cách đó xa có thứ gì đó màu thẫm. tới, nhận ra đó là khăn tay mà Nghiêm Lôi Hải luôn mang theo người.

      Bị bắt cóc? Nghiêm Túc cầm khăn tay, đáy mắt lên tia sáng sắc nhọn.

      suy nghĩ trong chốc lát, quyết định trước tiên gọi điện về với Vu Tố Hà tiếng, tạm thời nên báo cảnh sát, kêu người cho xe cẩu lại đây kéo xe của Nghiêm Lôi Hải .

      Vu Tố Hà nhận được tin bèn lập tức cùng Bình An tới đây gặp Nghiêm Túc. Ba người còn chưa tìm ra được đối sách nào Nghiêm lão phu nhân gọi tới cho họ, bảo họ nhanh chóng chạy đến nhà bà.

      Mới vừa có người gọi điện thoại cho bà cụ, là Nghiêm Lôi Hải trong tay bọn chúng, muốn Nghiêm gia chuẩn bị ba chục triệu tiền chuộc.

      Nghiêm Túc và Bình An liếc mắt nhìn nhau, “ về trước .”

      Ôn Nguyệt Nga làm? Nếu phải bà ta, vậy còn có thể là ai? Như thế là trùng hợp quá ngẫu nhiên rồi...
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 285: Báo cảnh sát
      Hai ông bà cụ Nghiêm gia nhận được điện thoại của bọn bắt cóc bắt đầu đứng ngồi yên, nhưng rồi dần dần cũng tỉnh táo lại. Chỉ cần cẩn thận suy nghĩ phát thời gian phát sinh chuyện này quá trùng hợp. Bây giờ chỉ có thể đợi Nghiêm Túc lại đây để cùng thương lượng cách ứng phó.

      Sau nửa giờ, vợ chồng Nghiêm Túc cùng Vu Tố Hà đến nhà.

      “Sao rồi?” Nghiêm lão phu nhân vừa thấy được Nghiêm Túc lập tức hỏi ngay. Cho dù từng rất thất vọng với Nghiêm Lôi Hải, nhưng dù gì nó cũng là con bà, sao có thể thờ ơ cho được.

      “Thấy xe của ba đường vành đai thành phố nhưng thấy ba đâu, giữa đường còn thấy khăn tay này của ba.” Nghiêm Túc lấy khăn tay của Nghiêm Lôi Hải ra, nghiêm nghị .

      Nghiêm lão gia trầm ngâm lát, “Hôm nay Lôi Hải muốn đến văn phòng luật sư, người biết việc này nhiều lắm. Mà hai ngày nay nó mới chuyển đến đây ở tạm, càng có nhiều người biết. Những kẻ bắt cóc kia làm sao có thể biết để chặn nó đường vành đai? Nếu đoán lầm, hẳn là bị theo dõi.”

      “Ôn Nguyệt Nga?” Nghiêm lão phu nhân trực giác nghĩ đến Ôn Nguyệt Nga.

      “Trừ bà ta ra, con thấy ai khác có khả năng cả. Nhưng chắc chắn có chứng cứ nào chứng minh là bà ta làm. Bà ta đâu có ngu mà để lộ dấu vết cho chúng ta bắt lấy vậy.” Nghiêm Túc lạnh giọng .

      Vừa xong, điện thoại bàn liền vang lên, mọi người lập tứng im lặng. biết liệu có phải là bọn bắt cóc điện tới hay .

      Nghiêm Túc chỉ chỉ điện thoại, ý bảo Nghiêm lão phu nhân qua nhận.

      Nghiêm lão phu nhân thở hơi, cầm điện thoại lên, “Xin chào...”

      phải điện thoại của bọn bắt cóc mà là từ Ôn Nguyệt Nga, liên thanh chất vấn, “Nghiêm Lôi Hải rốt cuộc có tới luật sư ký tên vậy? Tôi đợi ông ấy nửa tiếng rồi, gọi di động cũng bắt. Tóm lại muốn thế nào?”

      ở văn phòng luật sư rồi hả? Chờ lâu vậy à. Lôi Hải mới vừa có việc, có thể hôm nay tới được, hay là hẹn lại lúc khác .” Nghiêm lão phu nhân nhìn Nghiêm Túc, giọng vững vàng với Ôn Nguyệt Nga.

      “Hừ, tới tốt.” Ôn Nguyệt Nga tức giận cúp điện thoại.

      “Nghe giọng ta giống như biết Lôi Hải có chuyện.” Nghiêm lão phu nhân ngẫm nghĩ đặt điện thoại xuống, “Chẳng lẽ là do người khác?”

      nhất định, Ôn Nguyệt Nga rất biết cách diễn trò. Bà ta gọi điện thoại tới rất có thể là muốn xóa bỏ hiềm nghi của chúng ta với bà ta.” Nghiêm Túc .

      “Hay là chúng ta báo cảnh sát .” Bình An vẫn ngồi im, giờ , “Tiền vẫn chuẩn bị, nhưng nếu báo cảnh sát, chúng ta lần theo được tới vị trí cụ thể của ba.”

      Vu Tố Hà gật đầu, “Con cũng thấy nên báo cảnh sát, nếu mấy kẻ bắt cóc này gọi điện thoại tới đây đòi tiền chuộc tạm thời động đến tính mạng của Lôi Hải đâu.”

      Nghiêm lão gia suy nghĩ chút, “Báo cảnh sát !”

      Dường như cũng chỉ có cách báo cảnh sát. Bọn chúng cho họ báo cảnh sát chẳng qua là muốn kéo dài thời gian mà thôi.

      Nghiêm Túc gọi điện thoại báo cảnh sát. Cảnh sát tới rất nhanh, sau khi lấy khẩu cung của mọi người liền bắt đầu cài đặt máy theo dõi tín hiệu vào điện thoại. Giờ chỉ cần chờ bọn bắt cóc gọi điện thoại tới đây lần nữa.

      “Chuyện này phải giữ bí mật, thể để cho truyền thông biết, nếu tăng khó khăn cho cảnh sát chúng tôi.” Cảnh sát Lưu sắp xếp nhiệm vụ cho từng cảnh sát xong, ngồi xuống với mọi người Nghiêm gia.

      “Chỉ có người trong nhà chúng tôi biết, nhưng...” Nghiêm lão phu nhân liếc mắt nhìn Nghiêm Túc, “Nếu đối phương cố ý tiết lộ tin tức, chúng tôi cũng có cách nào.”

      Nếu như chuyện này có liên quan với Ôn Nguyệt Nga, bà ta nhất định kiếm cớ tới cửa, thậm chí truyền tin tức cho truyền thông, dùng cái này để tăng thêm khó khăn cho công việc của bọn họ.

      “Ông Nghiêm gần đây có xích mích với ai ?” Cảnh sát Lưu hỏi theo thông lệ. Chuyện bắt cóc thường xảy ra ở giới giàu có, nhưng mấy năm qua do cảnh sát mạnh tay trấn áp nên Thành phố G rất ít khi xảy ra tình huống như thế. Hơn nữa, Nghiêm Lôi Hải còn là Chủ Tịch Tập đoàn, trạng thái gần như nửa về hưu, huống chi gần như cả Thành phố G đều biết tình cảm giữa ông ta và con trai tốt lắm, bắt cóc ông ta chưa chắc lấy được bao nhiêu tiền chuộc.

      xích mích với ai. Giờ ngay cả công ty nó cũng ít tới, làm sao có thể đắc tội với ai.” Nghiêm lão phu nhân .

      Mắt Cảnh sát Lưu dạo vòng mặt mọi người, hỏi, “Xin hỏi phu nhân tại và con của Ông Nghiêm đâu? Chuyện này họ cũng biết chứ?”

      Nghiêm lão phu nhân và ông lão liếc mắt nhìn nhau, Nghiêm Túc và Bình An quay nhìn nhau. Việc Nghiêm Lôi Hải muốn ly hôn với Ôn Nguyệt Nga còn chưa được chính thức công bố, người ngoài còn chưa biết tình huống này.

      “Cảnh sát Lưu, là như vầy, con tôi hôm nay vốn chuẩn bị đến văn phòng luật sư ký giấy thỏa thuận ly hôn với Ôn Nguyệt Nga, giữa đường xảy ra chuyện.”

      Cảnh sát Lưu sửng sốt chút, hiển nhiên ngờ câu trả lời là như vậy. bất giác liếc mắt nhìn Vu Tố Hà cái, “Lý do họ ly hôn là?”

      Chuyện này liên quan đến việc xấu trong nhà, Nghiêm lão gia cúi đầu trầm tư, biết có nên ra hay .

      “Xin mọi người yên tâm, lời của mọi người tuyệt đối bị tiết lộ ra ngoài. Vì có thể tìm ra manh mối, chúng tôi hy vọng mọi người đừng giấu điều gì.” Cảnh sát Lưu .

      Trước kia vì chuyện Liên Kiến Ba mà Nghiêm Túc cũng coi như có tiếp xúc qua với Cảnh sát Lưu này và tin được cách làm người của , liền nghiêm giọng cho biết, “Nghiêm Hân phải là con của ba tôi, chuyện này vừa mới biết được nên ba tôi mới muốn ly hôn Ôn Nguyệt Nga. Lúc đầu Ôn Nguyệt Nga đồng ý, ngày hôm qua mới gật đầu...”

      Cảnh sát Lưu nghe Nghiêm Túc xong, vặn mày suy tư. Bất kể nhìn từ góc độ nào, Ôn Nguyệt Nga đều thoát được có liên quan.

      “Tạm thời đừng cho Ôn Nguyệt Nga biết nhà ta báo cảnh sát để tránh bứt dây động rừng. Chúng tôi cử người theo dõi bà ấy.” Cảnh sát Lưu .

      Mới vừa xong, điện thoại Nghiêm Túc liền vang lên, số điện thoại lạ.

      Cảnh sát Lưu lập tức kêu người chuyển điện thoại Nghiêm Túc tới thiết bị truy tìm rồi mới cho nhận điện thoại. Điện thoại để chế độ hands-free, Nghiêm Túc ra hiệu bảo những người khác nên ra tiếng.

      “Tổng tài Nghiêm, ba giờ trong tay chúng tôi, muốn ông ta trở về an toàn chiều nay hai giờ chuẩn bị năm mươi triệu. Địa điểm cụ thể thông báo cho .” Thanh cũng phải nguyên bản, mà là cố ý thay đổi.

      “Làm sao tôi biết ba tôi an toàn? Để ba tôi nghe điện thoại.” Nghiêm Túc thấp giọng .

      Đầu dây kia cười lớn, “ yên tâm, chúng tôi chỉ muốn tiền mà thôi, động đến mạng người. Bất quá tôi cảnh cáo các người, tốt nhất đừng báo cảnh sát, nếu ...”

      “Để cho ba tôi nghe điện thoại!” Nghiêm Túc lạnh giọng cắt lời , “ muốn tiền tôi chuẩn bị tốt, để cho ba tôi nghe điện thoại.”

      Chắc vì giọng Nghiêm Túc quá kiên quyết, và cũng bởi vì biết quan hệ giữa hai cha con này cũng tốt lắm, sợ Nghiêm Túc thay đổi ý định chịu trả tiền nên bọn bắt cóc đành tức giận cầm điện thoại đến bên tai Nghiêm Lôi Hải.

      “Con, cứu ba với, nhất định phải cứu ba. Nơi này thối quá, khắp nơi đều là mùi rác. Ba chịu nổi, bao nhiêu tiền cũng cho bọn họ .” Thanh hoang mang sợ hãi của Nghiêm Lôi Hải vang lên.

      “Ba!” Nghiêm Túc muốn hỏi thêm nhưng điện thoại bị bọn cướp đoạt mất.

      “Tổng tài Nghiêm, chỉ cần chúng tôi lấy được tiền, tự nhiên thả người.” xong, lập tức cúp điện thoại.

      Nghiêm lão gia vội vàng hỏi người cảnh sát theo dõi tín hiệu, “Thế nào, có thể biết cụ thể vị trí ?”

      Cảnh sát Lưu , “Chỉ có thể biết khu nào, vị trí cụ thể còn chưa kịp dò đến.”

      Nghiêm Túc hỏi, “Ở khu nào?”

      “Khu Hồng Thành.” Cảnh sát Lưu trả lời.

      Nơi đó gần ra tới ngoại thành Thành phố G rồi, phải trong nội thành.

      Đôi mày thanh tú của Bình An chau lại, cẩn thận hồi tưởng lại lời Nghiêm Lôi Hải vừa , khẽ với Nghiêm Túc, “Ba vừa mới chung quanh đều là mùi rác. Nếu em nhớ lầm, công ty xử lý rác của thành phố là ở khu Hồng Thành. Liệu bọn cướp kia có thể mang ba tới nơi đó ?”

      Mắt Nghiêm Túc sáng lên, nhìn về phía Cảnh sát Lưu. Cảnh sát Lưu cũng tỏ vẻ vui mừng, phân phó cấp dưới, “Tra xem quanh khu xử lý rác có hộ gia đình nào ?”

      bao lâu, cảnh sát hưng phấn , “Cách đó 500m có căn nhà trệt bỏ , xung quanh đều có hộ gia đình nào khác.”

      “Rất tốt, tập trung mục tiêu, chúng ta lập tức lên đường.” Cảnh sát Lưu .

      Vừa mới dứt lời, chuông cửa liền vang lên.

      Mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị, từ camera quan sát nhìn thấy người đứng bên ngoài là mẹ con Ôn Nguyệt Nga.

      “Hai ả kia sao lại tới đây? Làm sao bây giờ?” Nghiêm lão phu nhân hỏi.

      “Cảnh sát Lưu, các tránh vào bên trong , thể để họ biết chúng tôi báo cảnh sát.” Bất kể chuyện này có liên quan với Ôn Nguyệt Nga hay cũng phải cẩn thận đề phòng.

      Cảnh sát Lưu ra dấu OK, nhanh chóng dọn dẹp trang thiết bị trong phòng khách, mang năm sáu cấp dưới tạm thời tránh vào phòng dành cho khách.

      Lúc này Bình An mới ra mở cửa, nhưng lập tức cho hai người kia vào, chỉ nhàn nhạt hỏi, “Hai người có chuyện gì ?”

      Nghiêm Hân giơ tay lên định đẩy Bình An ra, bị Vu Tố Hà theo sau lưng Bình An lạnh lùng ngăn lại, ta bĩu môi, “Chúng tôi chỉ tới hỏi chút xem có phải ba xảy ra chuyện gì hay . Tôi có người bạn là thấy ba đường vành đai, bị chiếc xe con mang .”

      Vu Tố Hà biết Nghiêm Hân hại Bình An suýt nữa sẩy thai nên càng ghét ta, giọng cũng ôn hòa như trước kia, “Bạn của nhìn lầm rồi.”

      “Dù có nhìn lầm hay , ngày nào tôi còn chưa ký tên ly hôn với Nghiêm Lôi Hải tôi vẫn là vợ ông ấy. là cái quái gì, người ngoài mà cũng đòi thọc tay vào chuyện nhà chúng tôi.” Ôn Nguyệt Nga đẩy Bình An và Vu Tố Hà ra, nghênh ngang vào.

      “Cẩn thận!” Vu Tố Hà che chở Bình An lui về sau bước, lạnh lùng nhìn mẹ con Ôn Nguyệt Nga.

      “Ông nội bà nội, ba con có phải có chuyện gì ?” Nghiêm Hân vừa vào cửa liền vội vàng quan tâm hỏi.

      Hai ông bà lão ngay cả trả lời ta cũng muốn.

      Nghiêm Túc lạnh lẽo nhìn họ, “Nếu hai người chỉ đến đây để hỏi chuyện này, vậy có thể được rồi. Ba tôi sao, vừa rồi còn chuyện điện thoại.”

      Ôn Nguyệt Nga liếc mắt quan sát xung quanh vòng, phát điều gì bất thường thầm thở phào nhõm. Xem ra họ có báo cảnh sát, chỉ biết là có hoài nghi đến bà ta hay , “Vậy sao tôi gọi thế nào cũng bắt điện thoại? Các người cho tôi biết, Lôi Hải có phải có chuyện gì hay . Dù gì tôi với ông ấy cũng có hai mươi mấy năm tình cảm, chẳng lẽ quan tâm ông ấy chút cũng được?”

      gọi được vào điện thoại ông ấy là bình thường. Nếu ông ấy muốn nhận, gọi trăm lần cũng vậy thôi.” Vu Tố Hà thản nhiên .

      ...” Ôn Nguyệt Nga trợn mắt nhìn Vu Tố Hà, vốn muốn mắng ầm lên, nhưng biết nghĩ đến cái gì lại nhịn xuống, “Được. Nếu vậy làm phiền chuyển lời cho ông ấy nhanh chóng liên hệ với tôi, tóm lại khi nào muốn ký giấy thỏa thuận ly hôn!”

      xong, liền kéo Nghiêm Hân sải bước ra.

      Cảnh sát Lưu ra, ra hiệu hai cấp dưới theo dõi bọn họ.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 286: Mạng của mày đáng tiền
      Hai cảnh sát theo dõi mẹ con Ôn Nguyệt Nga nửa ngày, hai người dạo mỹ viện, hầu như có gì hành động bất thường nào. Cảnh sát Lưu nhận được tin liền bảo cấp dưới tiếp tục theo dõi, còn mình dẫn đội tới khu xử lý rác tại Hồng Thành, khóa chắc vị trí cụ thể rồi quan sát xung quanh.

      Vu Tố Hà ở nhà với hai ông bà cụ. Họ cũng biết Cảnh sát Lưu có thể an toàn đưa Nghiêm Lôi Hải trở lại hay .

      Nghiêm Túc và Bình An hẹn Ôn Triệu Dung ra, muốn hỏi thăm chút về hành động gần đây của Ôn Quốc Hoa.

      Ôn Nguyệt Nga là hiềm nghi lớn nhất, nhưng bà ta có khả năng tự tay làm chuyện này mà sau lưng nhất định phải là có người hỗ trợ. Nếu đoán lầm, người này nhất định chính là Ôn Quốc Hoa.

      Gần đây, vì Hai của Ôn Triệu Dung quay về, hai em lại tranh đấu gay gắt trong công ty, Xây dựng Kỳ Phong vốn rất vất vả mới ổn định được giờ lại bắt đầu dao động nền móng. Chính bản thân Ôn Triệu Dung cũng bận đến xoay mòng mòng, phải chen thời gian để ra gặp vợ chồng Nghiêm Túc.

      “Bác trai tôi?” Ôn Triệu Dung nghe Nghiêm Túc hỏi về Ôn Quốc Hoa nhíu mày. Sở dĩ và Ôn Triệu Mẫn nảy sinh mâu thuẫn đều vì Ôn Quốc Hoa sau lưng khích bác, “Hai ngày nay có gặp ông ta. Sao vậy, có chuyện gì à?”

      Nghiêm Túc và Bình An liếc mắt nhìn nhau, Bình An , “Học trưởng, có biết chuyện ba chồng em gần đây đòi ly hôn chứ?”

      Ôn Triệu Dung khẽ gật đầu, ngần ngừ , “Bác trai tôi có nhắc qua, Nghiêm Hân phải... là con ruột của bác nhà.”

      vốn cũng hơi đâu để ý đến chuyện của Ôn Nguyệt Nga, chẳng qua Ôn Quốc Hoa rêu rao khắp nơi, Nghiêm Lôi Hải là kẻ vô tình vô nghĩa, cho dù phải là con ruột cũng nên tuyệt tình như vậy. Bởi vì chuyện liên quan đến Nghiêm gia nên Ôn Triệu Dung có cho người hỏi thăm chút mới biết được đại khái câu chuyện là thế nào.

      “Định hôm nay ký giấy thỏa thuận ly hôn, nhưng được nửa đường đột nhiên bị bắt cóc.” Bình An hạ thấp giọng, “Chúng tôi hoài nghi có liên quan đến Ôn Nguyệt Nga, cho nên mới muốn tìm hỏi thăm.”

      Ôn Triệu Dung nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.

      Bình An phát giác vẻ biến hóa của , đầu trở nên căng thẳng, “Có gì thế?”

      “Tối hôm qua Viện Viện với tôi, ấy nhìn thấy bác trai tôi đứng cùng với hai người trông như xã hội đen. Lúc ấy tôi cũng lơ đễnh nghe cho có, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện hôm nay?” Ôn Triệu Dung .

      Mắt Nghiêm Túc sáng lên, “Cậu biết Ôn Quốc Hoa bây giờ ở đâu ?”

      Ôn Triệu Dung , “Để tôi gọi điện thoại hỏi chút, biết có trong công ty .”

      Gọi điện thoại cho trợ lý, mới biết hôm nay Ôn Quốc Hoa hoàn toàn đến công ty, cũng có xin nghỉ, biết đâu.

      “Tôi gọi cho ông ta.” Ôn Triệu Dung bấm số của Ôn Quốc Hoa. lúc lâu sau điện thoại mới được nối, hỏi bằng giọng rất bình thường, “Bác, giờ bác ở đâu? Hôm nay có cuộc họp đột xuất...”

      Thanh tức giận của Ôn Quốc Hoa truyền tới, “Hôm nay bác có việc bận, họp hiếc gì đó có cần đến kẻ rỗi rảnh này tham dự đâu, cứ tự quyết định .”

      “Bác ở đâu? Là thành viên công ty, chẳng lẽ cần tham gia hội nghị của công ty?” Ôn Triệu Dung sẵng giọng.

      “Bác ở ngoài, bác xin phép Hai của . Cứ vậy .” Ôn Quốc Hoa vội vàng cúp điện thoại.

      Bình An nhìn Ôn Triệu Dung hỏi, “Thế nào?”

      “Tôi nghe thấy đầu dây bên kia có người kêu lên ‘có cảnh sát’, ông ta liền cúp điện thoại.” Ôn Triệu Dung , thâm tâm càng lúc càng khẳng định việc Nghiêm Lôi Hải bị bắt cóc chắc chắn có liên quan đến Ôn Quốc Hoa.

      Nét mặt Nghiêm Túc trở nên rét lạnh, “Muốn biết có phải là ông ta hay , cứ gọi điện thoại cho Cảnh sát Lưu biết ngay.”

      Bình An vội vàng phải, lấy điện thoại di động ra.

      Nhưng điện thoại của Cảnh sát Lưu mãi vẫn kết nối được, trong lòng Bình An có dự cảm xấu.

      Hơn nửa tiếng sau, Bình An gọi lại lần nữa, tiếng thở hổn hển của Cảnh sát Lưu mới truyền đến, “ Phương, bắt được hai tên, nhưng tên khác mang theo Ông Nghiêm chạy thoát.”

      “Cái gì?” Bình An sửng sốt, vội vàng hỏi, “Ba chồng tôi sao chứ?”

      sao, bọn chúng thương tổn ông ta, nhưng...” Cảnh sát Lưu do dự chút, “Đối phương biết các người báo cảnh sát, biết tiếp theo làm gì.”

      Tim Bình An vọt lên cổ, lo lắng nhìn về phía Nghiêm Túc, “... Biết rồi, vậy chúng tôi tới Cục Cảnh sát trước.”

      “Cảnh sát Lưu gì thế?” Nghiêm Túc hỏi.

      Bình An chuyển lại lời của Cảnh sát Lưu cho Nghiêm Túc nghe, “Bây giờ chúng ta đến Cục Cảnh sát trước, nhìn xem hai tên kia ra sao.”

      Nghiêm Túc nhíu lại hai hàng lông mày, nặng nề gật gật đầu.

      Ôn Triệu Dung nhìn hai người, “Vậy chúng ta liên lạc sau nhé.”

      Người mang Nghiêm Lôi Hải chạy trốn từ khu phụ cận nhà máy xử lý rác phải là ai khác mà chính là Ôn Quốc Hoa.

      lúc chạy trốn cảnh sát truy đuổi, miếng vải đen che mắt Nghiêm Lôi Hải rớt xuống, còn chưa nhìn người lôi cánh tay mình là ai bị nhét vào chiếc xe việt dã. Ông ta hoảng hốt nhìn người lái xe, khiếp sợ nhìn trân trân.

      “Ôn Quốc Hoa?” Nghiêm Lôi Hải dám tin kêu lên tiếng, cho là mình nhìn lầm người.

      Ôn Quốc Hoa chăm chú lái xe để né tránh cảnh sát, quay đầu lại hét lên hung hăng với Nghiêm Lôi Hải, “Câm miệng!”

      Xe của ông ta chạy về phía nội thành, mà lái thẳng ra khỏi Thành phố G, rất nhanh bỏ rơi xe cảnh sát bám phía sau.

      Nghiêm Lôi Hải chưa kịp hoàn hồn, chỉ tay vào Ôn Quốc Hoa, “ bắt cóc tôi? muốn gì? A, tôi biết rồi, đây là ý của Ôn Nguyệt Nga đúng ? ra bà ấy sảng khoái đồng ý ly hôn là có mục đích. Chính là để bắt cóc!”

      Ôn Quốc Hoa cười cười mỉa mai, “Con trai mày mặc kệ tính mạng mày mà báo cảnh sát rồi. Thằng già kia, mày nghĩ mạng mày đáng giá hả?”

      “Mạng của tôi đáng tiền, chẳng lẽ các người có kết quả tốt?” Nghiêm Lôi Hải cười lạnh hỏi.

      “Đến nước này, tao cũng nghĩ đến kết cục gì nữa, cùng lắm chết chùm thôi!” Ôn Quốc Hoa la lên. Ông ta hoàn toàn ngờ Nghiêm Túc báo cảnh sát. Ông ta chẳng qua chỉ muốn lấy năm mươi triệu tiền chuộc mà thôi, đâu phải Nghiêm gia lấy ra con số này, thế mà họ vẫn báo cảnh sát. Trước đó kêu Nguyệt Nga thăm dò nhưng hoàn toàn phát giác được là bọn họ bắt đầu hoài nghi.

      Chẳng lẽ Nguyệt Nga lừa ông ta? , thể nào! Nghiêm Lôi Hải cương quyết ly hôn với Ôn Nguyệt Nga rồi, sao nó còn có thể giúp ?

      “Tôi chết sao cả, dù sao cái gì cần thiết tôi cũng căn dặn lại ràng rồi. Huống chi, chuyện này xảy ra, tôi có sống cũng còn ý nghĩa. Nhưng ngược lại à nha. Nghe con trai vừa kết hôn lâu, cháu trai còn chưa ôm được mà chết rất đáng tiếc đấy. Còn nữa, cái thằng con ra gì kia của ấy mà, nếu chết liệu nó còn có thể ngồi được trong công ty Ôn gia sao?” Nghiêm Lôi Hải châm chọc. Ông ta muốn chết, nhưng qua chuyện của Ôn Nguyệt Nga, ông ta thấy ra được rất nhiều, chuyện với Ôn Quốc Hoa cũng biết thế nào có mang gươm mang đao.

      Mặt mày Ôn Quốc Hoa tái xanh, “Mày tình nguyện muốn chết thế à? Nếu như mày chết, tài sản của mày đều để lại cho mẹ con Nguyệt Nga. Đừng quên, tụi mày còn chưa có ly hôn.”

      Nghiêm Lôi Hải cười lớn, “ ra các người hy vọng vào chuyện này. buồn cười quá!”

      Nghe như thế, đầu Ôn Quốc Hoa dâng lên nỗi hồ nghi. Chẳng lẽ di chúc được sửa lại?

      cho Ôn Nguyệt Nga, ngay cả khi tôi chết, ta cũng lấy được của tôi xu!” Nghiêm Lôi Hải lớn tiếng cười . May mà ông ta có dự kiến trước mà sửa lại di chúc.

      Mặt Ôn Quốc Hoa cực kỳ khó coi, lái xe vào thôn xóm vắng vẻ, dừng xe trước biệt thự cũ kỹ hai tầng. Trước và sau nhà đều có người ở, nơi này an tĩnh đến thấy được bóng người.

      “Xuống xe!” Ôn Quốc Hoa lôi Nghiêm Lôi Hải xuống xe, kéo vào biệt thự.

      Biệt thự này hẳn có người ở cả mấy năm, đồ đạc bên trong phủ lớp bụi dày.

      Ôn Quốc Hoa trói cả tay lẫn chân Nghiêm Lôi Hải lại, xong mới lấy di động ra gọi điện thoại cho Ôn Nguyệt Nga, điện thoại vừa được tiếp liền mắng to ngừng, “ bọn họ có báo cảnh sát đúng ? Thế tại sao lại có cảnh sát bao vây bọn tôi? F*ck con mẹ nó, bây giờ tôi ở căn nhà trước kia. tới đây . Đừng để bị theo dõi đó, sẵn mang ít đồ ăn luôn.”

      Nghiêm Lôi Hải lắng tai nghe lời trao đổi của Ôn Quốc Hoa, cười lạnh, “ cứ thế mà tin em này à, cảm thấy ta thể bán đứng sao?”

      “Mày câm miệng!” Ôn Quốc Hoa nổi giận đùng đùng, ra sức đấm cho Nghiêm Lôi Hải cái.

      Nghiêm Lôi Hải chịu đánh, cắn răng mở miệng. Bất quá nhìn vẻ mặt Ôn Quốc Hoa lúc này, có lẽ bắt đầu hoài nghi Ôn Nguyệt Nga rồi.

      Bên kia, Bình An và Nghiêm Túc đến Cục Cảnh sát. Hai tên cướp đều phải là người địa phương, mới đầu chẳng chịu cung khai gì, sau đó dưới thủ đoạn đặc biệt của Cảnh sát Lưu mới chịu khai ra Ôn Quốc Hoa là chủ mưu, nhưng cũng có chỉ ra Ôn Nguyệt Nga có liên quan đến chuyện này.

      Cảnh sát Lưu xin được Lệnh Truy Nã, chuẩn bị truy nã Ôn Quốc Hoa.

      “Cảnh sát Lưu, chỗ Ôn Nguyệt Nga còn có người theo chứ?” Bình An hỏi.

      “Còn hai đồng nghiệp của chúng tôi theo. Bất quá xe bà ta được cài thiết bị theo dõi, có thể biết bà ta đâu bất cứ lúc nào.” Cảnh sát Lưu .

      “Vậy có thể tạm thời cho đồng nghiệp các đừng theo họ nữa được chứ? Tôi cảm thấy Ôn Quốc Hoa nhất định liên lạc với bà ta, nếu người của các vẫn theo, bà ta chắc chắn gặp Ôn Quốc Hoa.” Bình An .

      “Chúng tôi định làm vậy đây.”

      Sau khi nhận được điện thoại của Ôn Quốc Hoa, mặt Ôn Nguyệt Nga vẫn khó coi, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe theo phía sau bà ta nửa ngày, biết phải làm thế nào để cắt đuôi nó.

      Nghiêm Hân ngồi bên cạnh lo lắng thúc giục, “Mẹ, chúng ta đừng đến gặp cậu, chứ bị coi là đồng phạm.”

      “Nếu chúng ta , cậu con cũng khai ra chúng ta.” Ôn Nguyệt Nga , “Nghiêm Lôi Hải vẫn còn ở trong tay cậu. Đúng là đồ ngu, chưa gì để cho cảnh sát chộp được.”

      “Hay là làm thôi, làm làm đến cùng...” Giọng Nghiêm Hân lãnh, đáy mắt lộ ra sát ý.

      Ôn Nguyệt Nga khiếp sợ nhìn ta, “Cho dù ông ta có tuyệt tình... cũng đâu đến mức phải giết ổng. Dù gì ông ta làm ba con hai mươi năm.”

      “Thế sao. Chẳng phải ông ta bây giờ vừa cần lập tức vứt bỏ con đó sao.” Nghiêm Hân kêu lên, sắc mặt cực kỳ dữ tợn.

      “Chúng ta vẫn nên chờ đến khi gặp ông ta rồi tính tiếp.” Ôn Nguyệt Nga lắc đầu, đột ngột đánh tay lái đổi hướng xe, nhấn ga chạy khỏi con đường này, lại quẹo khúc quanh. Quay đầu nhìn lại, chiếc xe kia bị bỏ rơi.

      Trong lòng thở phào nhõm, “Giờ chúng ta phải tìm cậu con.”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :