1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 277: Ngã sấp
      Hai vợ chồng đến nhà Nghiêm lão phu nhân ăn cơm. Nghiêm lão phu nhân kể lại cho họ nghe hôm nay Nghiêm Lôi Hải tới đây những gì. Nghiêm Túc và Bình An nghe xong, càng cảm thấy ghét Ôn Nguyệt Nga hơn.

      “Bà nội, Ôn Nguyệt Nga bịa đặt hết đó. Con có đuổi họ ra ngoài.” Bình An lắc đầu. Ôn Nguyệt Nga với những gì lúc nãy kể cho Nghiêm lão phu nhân qua điện thoại, giờ cần phải nhắc lại nữa.

      “Ông bà biết con . Cái Ôn Nguyệt Nga kia rất am hiểu cách đổi trắng thay đen.” Nghiêm lão phu nhân chán ghét cau mày, bà chưa bao giờ công nhận con dâu Ôn Nguyệt Nga này.

      Nghiêm lão gia , “Đừng nhắc tới người đàn bà đó, chúng ta ăn cơm .”

      Bình An và Nghiêm Túc liếc mắt nhìn nhau, ngừng đề tài về Ôn Nguyệt Nga.

      Hai người ăn cơm ở nhà ông bà nội xong, đường quay về nhà, Nghiêm Túc với Bình An, “Nếu như ba nhất quyết để lại cổ phần cho hai mẹ con kia, nghĩ cách giải tán Tập đoàn Nghiêm Thị.”

      “Cái gì?” Bình An cho là mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc , “ có ý tưởng này lâu rồi, nếu Ôn Nguyệt Nga lấy được cổ phần, Tập đoàn Nghiêm Thị chẳng còn là Tập đoàn Nghiêm Thị nữa.”

      Bình An hiểu suy nghĩ này của . Nếu như Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân có được 20% cổ phần chắc chắc tiếp tục an phận. Thay vì sau này phải tốn công sức đấu đấu lại với bọn họ, chi bằng giải tán Tập đoàn Nghiêm Thị. Với năng lực của Nghiêm Túc, lần nữa xây dựng lên đế chế Nghiêm Thị khác có thể khẳng định là hề khó khăn.

      “Ông nội đồng ý chứ?” Bình An hỏi.

      với ông nội. Ông cần suy tính chút.” Nghiêm Túc .

      Bình An mỉm cười nhìn thẳng vào Nghiêm Túc, “ ra chuyện này nghĩ tới từ lâu rồi phải .”

      Nghiêm Túc nhìn cưng chiều, “Đúng là nghĩ tới từ lâu nhưng vẫn còn do dự. Vốn chỉ tính đuổi mẹ con bà ta ra khỏi công ty, nhưng giờ đuổi ra chỉ có thể nghĩ sang biện pháp khác.”

      Có Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân ở trong công ty chỉ có phiền toái chứ chẳng có lợi ích gì.

      Về đến nhà, Bình An và Nghiêm Túc rửa mặt xong lại lên giường tiếp về đề tài công ty, chẳng bao lâu ngủ mất.

      Tối hôm sau, Bình An cùng Nghiêm Túc đến tham dự bữa tiệc do Ôn gia tổ chức. Vì mang thai, Bình An mang giày cao gót để phòng ngừa vấp ngã, chẳng qua từ trước đến giờ ăn mặc đều có gu, nên phối hợp theo kiểu nào cũng có chỗ nào khiến cho người ta soi mói.

      Đến nơi tổ chức tiệc, Bình An nhìn thấy ngay Ôn Triệu Mẫn cùng Ôn Triệu Dung đứng bên cạnh Ôn Quốc Quang. Hai em họ thỉnh thoảng lại chuyện với nhau trông rất hòa hợp chứ bất hòa như người ngoài đồn thổi cứ như hai em sắp tàn sát lẫn nhau tới nơi rồi.

      “Nghiêm tiên sinh, Bình An.” Ôn Triệu Dung vừa thấy hai người liền lập tức cười đón, “Cám ơn nể mặt.”

      “Ôn tiên sinh.” Nghiêm Túc vươn tay bắt tay với Ôn Triệu Dung.

      Ôn Triệu Mẫn tới, và Nghiêm Túc trước đây cũng quen biết nhau, “Nghiêm tiên sinh, lâu gặp.”

      Bình An quan sát cẩn thận Ôn Triệu Mẫn. Dáng dấp khá giống Ôn Quốc Quang, giọng trầm thấp, khí chất ôn hòa nhã nhặn có hơi tương tự Ôn Triệu Dung. Nhưng đối với người đàn ông muốn gánh trách nhiệm này, Bình An có bao nhiêu cảm tình.

      Nghiêm Túc hàn huyên cùng họ mấy câu, khi có khách khác tới, Ôn Triệu Mẫn xin lỗi tiếng rồi qua hỗ trợ đón khách.

      “Học trưởng, đồn đãi bên ngoài có mấy phần là ?” Bình An chưa bao giờ quanh co lòng vòng khi chuyện với Ôn Triệu Dung, thừa dịp Ôn Triệu Mẫn tránh ra liền hạ thấp giọng hỏi Ôn Triệu Dung.

      Ôn Triệu Dung cười cúi đầu nhìn , “ hai phải là người như vậy.”

      Bình An khẽ hừ tiếng, “Em quen ta sao biết ta là người thế nào, nhưng ta là người muốn gánh vác trách nhiệm.”

      “Haiz, chuyện của hai người ngoài hiểu được đâu. Nhưng bây giờ ấy có thể quay về là tốt rồi.” Xem ra Ôn Triệu Dung chẳng có ý muốn trách cứ hai mình chút nào, vẫn luôn bênh vực mình như cũ.

      “Vậy... Vậy chuyện giữa Hai với Ảnh hậu kia coi như qua rồi hả?” Tâm tính bà tám của Bình An đột nhiên bốc cháy lên.

      Ôn Triệu Dung cười thấp, “ là chị dâu của rồi, còn có cháu hai tuổi đấy.”

      Bình An kinh ngạc tròn miệng. ra Ôn Triệu Mẫn hai năm qua chỉ lo riêng mình hưởng an nhàn sung sướng trong vòng tay dịu dàng, hoàn toàn quên trách nhiệm của bản thân tại nhà họ Ôn. Bây giờ Xây dựng Kỳ Phong của Ôn gia ổn định bước chân rồi, ta liền mang theo vợ và con quay về, chẳng những bị trách mắng mà chừng còn có thể lấy lại được địa vị cao trong công ty. Người này tính toán cũng quá mỹ mãn !

      “Học trưởng, phiền lòng chút nào sao?” Bình An đột nhiên thương cảm nhìn Ôn Triệu Dung.

      Ôn Triệu Dung ngẩn ra, nụ cười có chút khổ sở, giọng với Bình An, “Vào ngồi thôi.”

      Trong lòng Bình An thầm thở dài tiếng. Là người ngoài, có tư cách gì cả, nhưng là bạn của Ôn Triệu Dung, cảm thấy công bằng dùm .

      cần lo lắng thay cậu ấy, phải tin tưởng rằng cậu ấy biết cách xử lý thế nào.” Nghiêm Túc nắm tay Bình An, thấp giọng với .

      có tin Ôn Triệu Mẫn lần này về có nguyên nhân nào khác ?” Bình An hạ giọng hỏi Nghiêm Túc, hai vợ chồng ngồi tại chỗ giọng chuyện với nhau.

      Nghiêm Túc đưa mắt nhìn Ôn Triệu Mẫn, khóe miệng hơi nhếch lên, sờ sờ đầu Bình An, “Làm gì có chuyện Ôn Triệu Mẫn lại là người đơn giản như vậy, chẳng qua đó là chuyện của nhà họ Ôn, chúng ta chỉ là người ngoài.”

      Bình An , “Nếu như học trưởng cần giúp tay, nhất định phải hết sức nhé. Hồi trước nếu ấy, Phương Thị thể dễ dàng vượt qua cửa ải khó khăn như vậy.”

      “Yên tâm, biết rồi.” Nghiêm Túc cười gật đầu.

      Hai người thầm với nhau thấy Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân ngoài cửa vào, chuyện cùng Ôn Quốc Quang.

      Thiếu chút nữa quên mất, Ôn Nguyệt Nga cũng là người nhà họ Ôn, Ôn Triệu Mẫn trở lại bà ta chắc chắn tới giúp vui rồi, chỉ biết là tới để lòng chúc mừng hay là tới để khích bác ly gián, cố ý tạo ra mâu thuẫn giữa hai em Ôn Triệu Dung.

      Nghiêm Túc nhìn đến hai mẹ con người kia chỉ khinh thường nhíu mày.

      “Triệu Mẫn quay về tốt rồi, về sau công ty có cháu hỗ trợ nhất định nâng lên tầm cao mới. Chẳng qua lâu nay cháu ở công ty nên chắc chắn có rất nhiều việc thông thuộc, cần phải học tập thêm nhiều nơi Triệu Dung đấy. Hai năm qua Triệu Dung đạt được nhiều thành tích nổi bật, đảm đương rất xuất sắc vị trí Tổng Giám Đốc. Triệu Mẫn, cháu trăm ngàn lần đừng thua em trai mình đó.” Ôn Nguyệt Nga cười với hai em.

      Lời này nghe qua có gì, nhưng người có tâm nghe vào tai đúng cố ý đè thấp Ôn Triệu Mẫn, nâng cao Ôn Triệu Dung, ràng muốn làm cho hai em nảy sinh gút mắc trong lòng.

      “Bác yên tâm, hai em chúng tôi đồng tâm hiệp lực, tuyệt đối để cho bác thất vọng.” Ôn Triệu Dung ôm lấy bả vai Ôn Triệu Mẫn, cười ôn hòa khách sáo với Ôn Nguyệt Nga.

      “Vậy tốt, đừng làm cho bác và bác Hai các cháu thất vọng.” Ôn Nguyệt Nga nhìn hai em dáng vẻ thuận hòa, giọng có hơi chanh chua.

      “Nhất định nhất định!” Ôn Triệu Mẫn và Ôn Triệu Dung liếc mắt nhìn nhau, đồng thời với Ôn Nguyệt Nga.

      Nghiêm Hân kéo tay Ôn Nguyệt Nga sang hướng khác. ta thích hai người họ này, cứ có cảm giác bọn họ khinh thường mẹ con ta thế nào. Tóm lại, trừ cậu Hai Ôn Quốc Hoa, ta thích bất cứ kẻ nào ở Ôn gia.

      “Nhìn kìa, Nghiêm Túc và Phương Bình An cũng ở đây đấy.” Đuôi mắt Ôn Nguyệt Nga liếc thấy hai bóng dáng quen thuộc, giọng khinh khỉnh.

      Nghiêm Hân nhìn theo tầm mắt Ôn Nguyệt Nga sang hướng Nghiêm Túc và Phương Bình An. Hai người kia châu đầu ghé tai nhìn thân mật khó tả, đặc biệt là nụ cười đầy ngọt ngào hạnh phúc mặt Phương Bình An khiến cho Nghiêm Hân cảm thấy trái tim đau xót, ghen tỵ oán hận gần như bao phủ toàn bộ lý trí của ta.

      Móng tay ta cắm sâu vào trong lòng bàn tay, “Hừ, có ở đây sao? Chẳng lẽ chúng ta còn phải qua đó để cho mất mặt?”

      Ôn Nguyệt Nga cẩn thận đánh giá nét mặt Nghiêm Hân, thấy ta có vẻ gì là còn lưu luyến với Nghiêm Túc trong lòng thở phào nhõm, “Ừ, chúng ta sang bên kia tìm cậu Hai của con thôi.”

      Bình An chuyện cùng Nghiêm Túc điện thoại trong túi xách vang lên, vừa nhìn thấy là điện thoại của Tiểu Phúc với Nghiêm Túc, “Em ra ngoài nhận điện thoại.”

      “Cẩn thận chút.” Nghiêm Túc cười .

      Bình An đến góc an tĩnh bên ngoài mới nhận điện thoại, “Tiểu Phúc à?”

      “Ôn Nguyệt Nga trước khi quen biết Nghiêm Lôi Hải từng có quan hệ mập mờ với ít đàn ông. Những người đó thân phận cũng thấp, chẳng qua đều có vợ cả rồi nên chẳng bao lâu chia tay. Sau đó Ôn Nguyệt Nga mới cặp với Nghiêm Lôi Hải, mãi cho đến sinh ra Nghiêm Hân.” Thứ tiếng Trung quái dị của Phúc Vị Chỉ truyền tới. Bởi có quan hệ thân thích với Ôn gia nên dễ dàng điều tra về quá khứ của Ôn Nguyệt Nga, chưa tới ngày tìm hiểu được khá tường tận.

      “Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Lôi Hải biết nhau bao lâu sinh ra Nghiêm Hân?” Bình An hạ thấp giọng hỏi.

      “Hơn năm.” Phúc Vị Chỉ dừng chút, “ nghi Nghiêm Hân phải là con của Nghiêm Lôi Hải hả?”

      “Ừ, nghi như vậy.” Bình An hề giấu giếm Phúc Vị Chỉ mà ra hoài nghi của mình.

      “Lúc cặp với Nghiêm Lôi Hải, Ôn Nguyệt Nga cũng có quan hệ khá mật thiết với người đàn ông khác, chẳng qua tôi thấy có khả năng lắm. Đàn bà ái mộ hư vinh như Ôn Nguyệt Nga chắc qua lại với người đàn ông kia đâu.” Phúc Vị Chỉ .

      Bình An hỏi, “Là ai?”

      “Tài xế trước kia của Ôn gia, nhưng năm trước bị bệnh rồi qua đời ở Mỹ.” Về người tài xế này, Phúc Vị Chỉ chỉ có tư liệu sơ lược.

      “Cậu điều tra thêm về tư liệu của tài xế kia, phải cặn kẽ.” Bình An .

      “OK, tôi mau chóng tra ra được cho .” Phúc Vị Chỉ , “Nhưng như vậy tôi phải qua Mỹ chuyến, chắc phải kéo dài thời gian chút.”

      Bình An ừ tiếng, “ sao, cậu tra ra rồi điện thoại cho tôi.”

      Hai ngày nữa cũng có thể lấy được kết quả xét nghiệm DNA của Nghiêm Lôi Hải và Nghiêm Hân rồi. ra gần như có thể khẳng định họ phải là cha con, nhưng biết nếu lấy được kết quả rồi phải làm gì. Đưa cho Nghiêm Lôi Hải chăng? biết ông ta nghĩ sao nhỉ.

      Thôi, đến lúc đó cứ để cho Nghiêm Túc giải quyết ! Nghiêm Lôi Hải có vẻ tin tưởng Nghiêm Túc.

      cúp máy, thấy tiệc bên trong còn chưa chính thức bắt đầu xách túi tới toilet. Rửa tay xong, ra khỏi toilet, hành lang có người nào. Bình An nghe được thanh của Ôn Triệu Dung truyền đến từ sảnh lớn, chắc là tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.

      tăng nhanh bước chân, định mau chóng quay lại cạnh Nghiêm Túc. Đột nhiên, cảm giác sau lưng bị ai đó dùng sức đẩy mạnh cái, cả người ngã nhào về phía trước.

      “A...” Bình An thét chói tai, tay nhanh chóng bảo vệ bụng của mình.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 278: Cầu cạnh
      Túi xách trong tay Bình An rơi xuống đất, tay khác của vươn ra chạm đất trước. may sàn nhà được trải thảm rất dày, lúc ngã xuống đất trừ cổ tay cảm thấy đau những nơi khác thấy gì khác lạ.

      Nhưng hoảng sợ đến trắng bệch mặt mũi, tay che bụng vội vã quay đầu lại nhìn nhưng phát được gì. biết là ai đẩy ngã .

      “Bình An, Bình An!” Thấy Bình An ra ngoài gọi điện thoại lâu mà còn chưa quay lại, Nghiêm Túc ra ngoài tìm , ngờ lại thấy té lăn đất. hoảng hốt, sắc mặt biến đổi kịch liệt, sải bước chạy tới.

      “Nghiêm Túc...” Nhìn đến , nỗi hoảng sợ trong lòng Bình An ổn định lại.

      “Em sao chứ? đưa em bệnh viện!” Thanh của Nghiêm Túc lộ ra nét kinh hoảng, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Bình An, lo lắng sợ hãi nhìn , “ sao đâu, chúng ta bệnh viện.”

      Bình An rất muốn rằng sao, nhưng khi nhìn đến Nghiêm Túc hiếm khi hốt hoảng giờ lại sợ hãi như vậy trái tim trở nên ấm áp như có dòng nước ngọt ngào ấm áp chảy qua. đặt tay lên bụng mình, cảm thấy cơn căng trướng đau đớn.

      Nghiêm Túc ôm Bình An vội vã rời bữa tiệc. Ôn Triệu Dung đứng đài nhìn thấy bóng dáng hai người cúi đầu câu với Ôn Triệu Mẫn rồi vội vàng đuổi theo.

      “Bình An sao vậy?” Ôn Triệu Dung sải bước đuổi theo Nghiêm Túc, vừa thở hổn hển vừa hỏi.

      ấy ngã, tôi muốn đưa ấy bệnh viện.” Giọng Nghiêm Túc nghe bình tĩnh như nước, nhưng ánh mắt lại tràn ngập vẻ quyết liệt. cố gắng đè nén lửa giận của mình.

      Mới vừa rồi Bình An giọng với , có người đẩy .

      “Để tôi lái xe!” Ôn Triệu Dung vừa nghe Bình An ngã biến sắc, lập tức muốn hỗ trợ.

      Nghiêm Túc từ chối, gật gật đầu.

      Ôn Triệu Dung lái xe. Nghiêm Túc ôm Bình An ngồi ghế sau, miệng mím chặt, toàn thân cứng ngắc.

      “Em sao.” Bình An tựa đầu vào ngực , nghe được tiếng tim đập gấp gáp của liền thấp giọng an ủi.

      Nghiêm Túc sờ sờ mặt , “ biết, nhưng vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra.” vuốt cổ tay của , “Sưng rồi, đau lắm phải ?”

      “Tay có hơi đau.” Bình An gật gật đầu.

      Đáy mắt Nghiêm Túc lên tia tức giận tối tăm.

      Họ nhanh chóng đến được bệnh viện gần nhất, Nghiêm Túc ôm Bình An chạy thẳng vào, “Bác sỹ, bác sỹ đâu?”

      Ôn Triệu Dung tương đối tỉnh táo hơn, nhìn bảng sơ đồ mặt bằng tại đại sảnh bệnh viện, rồi cùng Nghiêm Túc đến Tầng 3 – Khoa Phụ sản.

      Lúc bác sỹ kiểm tra cho Bình An trong phòng khám, Nghiêm Túc và Ôn Triệu Dung đứng bên ngoài chờ. Hai người đều rất lo lắng, chẳng có tâm trạng đâu để ngồi xuống chờ kết quả nữa.

      Ôn Triệu Dung vốn biết Bình An mang thai, đường lái xe tới bệnh viện mới biết. Trong lòng lúc này dễ chịu chút nào, vừa đau lòng thay Bình An, vừa cảm thấy áy náy. Dù sao Bình An gặp chuyện may ngay trong bữa tiệc của nhà họ, Ôn gia thể trốn tránh trách nhiệm.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nghiêm Túc gần như còn giữ kiên nhẫn được nữa, muốn xông thẳng vào phòng cấp cứu.

      “Đứa bé sao đâu!” Ôn Triệu Dung thấy dáng vẻ nóng nảy vì lo lắng của Nghiêm Túc, khô cằn an ủi câu.

      Nghiêm Túc quét mắt nhìn , “Chỉ cần Bình An sao là tốt rồi.”

      “Tôi tìm ra ai đẩy ngã Bình An.” Ôn Triệu Dung kiên định , như lời cam kết nhất định cho vợ chồng họ câu trả lời thỏa đáng.

      “Chắc chắn khách sạn phải có camera an ninh, cậu kiểm tra . Phải ngay bây giờ kẻo có kẻ hủy chứng cứ.” Nghiêm Túc bằng giọng lạnh lẽo, chút nào che giấu sát ý nơi đáy mắt đối với hung thủ đẩy ngã Bình An.

      Ôn Triệu Dung rùng mình, lập tức gật đầu, “Tôi ngay đây. Bình An ra gọi cho tôi nhé.”

      Nghiêm Túc ừ tiếng.

      Ôn Triệu Dung rời bệnh viện bao lâu bác sỹ ra tới.

      “Bác sỹ, vợ tôi thế nào?” Nghiêm Túc lập tức giữ chặt bác sỹ, gấp gáp hỏi.

      Chắc hẳn bị khí chất lành lạnh từ người Nghiêm Túc tỏa ra làm cho hết hồn, bác sỹ phải mất lúc mới trả lời được, “Ông Nghiêm, xin yên tâm, Bà Nghiêm sao, chỉ hơi động thai cần nằm viện an thai thời gian. Yên tâm, yên tâm, nghiêm trọng lắm đâu, chỉ cần nằm nghỉ mấy ngày là khỏe.”

      Lúc đến Bình An bị động thai ánh mắt Nghiêm Túc y như muốn giết người, khiến bác sỹ kia sợ tới mức vội vàng giải thích ràng.

      “Tôi biết rồi, làm phiền bác sỹ.” Nghiêm Túc cứng ngắc gật đầu, “Tôi có thể vào gặp vợ tôi ?”

      Bác sỹ vội vàng gật đầu, “Được chứ, được chứ.”

      Nghiêm Túc vào phòng bệnh. Cổ tay trái bị trật của Bình An được băng bó lại, giờ được truyền dịch. Nhìn lúc này tái nhợt và suy yếu hẳn. Nghiêm Túc thấy vậy mà ruột gan như đứt từng khúc.

      “Bác sỹ thế nào?” Thấy Nghiêm Túc vào, Bình An nở nụ cười rạng rỡ.

      có sao, chỉ cần nằm viện quan sát mấy ngày.” Nghiêm Túc ngồi xuống bên giường, dán má mình vào má .

      “Đừng cho ông bà nội kẻo ông bà lo.” Bình An nhàng dặn.

      Nghiêm Túc dịu dàng, “Ừ, nghe em hết.”

      “Học trưởng đâu rồi?” Bình An hỏi, mới vừa rồi ấy đưa họ tới bệnh viện.

      “Cậu ấy quay lại khách sạn lấy băng ghi hình của camera an ninh. Bất kể ai đẩy em ngã, cũng làm cho kẻ đó trả giá đắt gấp chục lần.” Nghiêm Túc thấp giọng trả lời, thanh thấm đẫm ý lạnh như băng tuyết ngàn năm.

      “Lúc kẻ đó đẩy ngã em, em lập tức quay đầu lại để xem là ai nhưng thấy được.” Bình An , “Em nhớ gần đây đâu có đắc tội với ai đâu.”

      Nghiêm Túc cười lạnh, “Dù em gây với ai có nghĩa là người ta tổn thương em.”

      Bình An cầm lấy tay , “ may là bị gì.”

      xin lỗi.” Nghiêm Túc tự trách cúi xuống hôn gương mặt , “Sau này để cho em bị thương tổn nữa.”

      “Ừ.” Lòng Bình An tràn đầy ấm áp, “Em buồn ngủ quá.”

      “Ngủ , ở đây với em.” Nghiêm Túc dịu dàng .

      Chừng tiếng sau, Bình An ngủ say sưa, mũi phát ra tiếng ngáy nho đều đều. Nghiêm Túc nhìn gương mặt say ngủ của lâu rồi mới đứng lên, ra ngoài phòng bệnh gọi điện thoại cho Ôn Triệu Dung, hỏi tra được gì rồi.

      “Lấy được băng ghi hình rồi. Nhưng tôi nghĩ nên tự xem tốt hơn.” Thanh trầm thấp của Ôn Triệu Dung truyền từ đầu kia tới.

      Giọng Nghiêm Túc lạnh xuống, “Tôi hiểu, cậu đem tới đây .”

      Ôn Triệu Dung cầm băng hình tới ngay sau đó, còn mang theo cả laptop, mặt vẫn giữ bình tĩnh giao laptop cho Nghiêm Túc, “Tôi nghĩ đây cũng là hành vi phạm tội, tự quyết định xem có nên cho cảnh sát tham gia hay .”

      Nghiêm Túc hơi nheo mắt lại, đoán được tại sao Ôn Triệu Dung lại vậy.

      mở Laptop ra, cho phát lại đoạn video quay hành lang khách sạn kia.

      Trong băng hình, Bình An từ trong toilet ra ngoài, sau lưng có bóng người nhắn theo. Dù góc quay có hơi mơ hồ, nhưng Nghiêm Túc chỉ cần liếc mắt cái nhận ra ngay người đó là ai.

      Khi chứng kiến tới đoạn kẻ đó dùng sức đẩy ngã Bình An, ánh mắt lên nỗi tức giận bén nhọn mạnh mẽ.

      Nghiêm Hân!

      Xem xong đoạn băng Bình An té ngã, Nghiêm Túc nhàng khép lại laptop, hỏi Ôn Triệu Dung, “Triệu Dung, đoạn này giao cho tôi xử lý được chứ?”

      Ôn Triệu Dung gật đầu ngay bởi cũng định giao cho Nghiêm Túc xử lý, nhìn về phía phòng bệnh, “Bình An thế nào rồi?”

      “Cần giữ lại quan sát vài ngày.” Giọng Nghiêm Túc lành lạnh, “Hôm nay làm phiền cậu. Cám ơn.”

      “Đừng vậy, tôi rất áy náy vì Bình An gặp chuyện khi dự tiệc của nhà chúng tôi. Chúng tôi sắp xếp được chu toàn.” Ôn Triệu Dung nghiêm nghị.

      Nghiêm Túc cũng vô tâm tiếp tục khách sáo với Ôn Triệu Dung, “ trễ rồi, cậu về trước . Có chuyện gì tôi báo với cậu.”

      Ôn Triệu Dung tiếng ‘tốt’, lại đưa mắt nhìn cửa phòng bệnh cái rồi mới xoay người rời .

      Nghiêm Túc lần nữa quay lại phòng bệnh, nhìn thấy Bình An ngay cả khi ngủ vẫn vô thức đưa tay che chở bụng mình lòng quặn đau. gọi điện cho Trình Vận, muốn nhờ chị lại đây thay chăm sóc Bình An lúc.

      Trình Vận vừa nghe Bình An động thai hỏi han gì thêm mà chạy ngay đến bệnh viện.

      yên lành sao tự nhiên lại động thai vậy? Chuyện gì xảy ra?” Nửa giờ sau, Trình Vận đến bệnh viện, thấy sắc mặt hơi hơi trắng bệch của Bình An cau mày hạ giọng hỏi Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc ra hiệu cho Trình Vận ra ngoài cửa, cho chị biết chuyện trong băng ghi hình, “Bây giờ em có việc muốn làm, phiền chị chăm sóc Bình An lúc. Tạm thời đừng với ba ấy để tránh cho mọi người lo lắng.”

      Trình Vận , “Chị hiểu rồi.”

      “Vậy em trước đây.” Nghiêm Túc gật đầu với Trình Vận, xoay người rời .

      “Nghiêm Túc.” Trình Vận gọi lại, “Mặc dù Nghiêm Hân là em em, nhưng chuyện này... thể cho qua như vậy được.”

      Khóe môi Nghiêm Túc lên nét cười lạnh, “Em khiến cho nó hối hận.”

      Trình Vận nhìn sâu vào mắt , rồi xoay người đẩy cửa vào phòng bệnh.

      Nghiêm Túc sải bước ra khỏi bệnh viện, lái xe thẳng tới nhà Nghiêm Lôi Hải và Ôn Nguyệt Nga.

      Người giúp việc ra mở cửa, vừa thấy được là Nghiêm Túc sửng sốt biết làm thế nào, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khắc nghiệt dữ dội của lập tức sợ tới mức nên lời mà lập cập mở cửa.

      Hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga mới dự tiệc về ngồi trong phòng khách chuyện với nhau, thấy Nghiêm Túc đột nhiên xuất mặt lộ vẻ kinh ngạc. Ôn Nguyệt Nga đứng lên, cau mày nhìn , “ tới đây làm gì?”

      Nghiêm Hân chột dạ, đứng lấp sau lưng Ôn Nguyệt Nga nhìn Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc nghiêm mặt thẳng tới phía hai người, mắt chớp nhìn chằm chằm vào Nghiêm Hân, “Tôi tới đây làm gì hỏi con nhất.”

      gì em hiểu!” Nghiêm Hân nhìn Nghiêm Túc, trong lòng bùng lên nỗi sợ hãi.

      Ôn Nguyệt Nga chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Nghiêm Túc nên cũng có chút sợ, cất cao giọng, “Nghiêm Túc, chạy đến đây hung hăng gì thế, cho là hai mẹ con tôi dễ bắt nạt đấy hả?”

      Nghiêm Túc lạnh lùng nhìn Ôn Nguyệt Nga, giơ tay đẩy bà ta ra, “Cút ngay!”

      “Mày muốn làm gì đó? Cứu tôi với.” Ôn Nguyệt Nga bị đẩy ngã ghế sofa, thấy Nghiêm Túc mang ánh mắt lạnh lẽo tối tăm đứng trước mặt con đưa tay xiết lấy cổ Nghiêm Hân liền thét lên chói lói.

      “Mày nghĩ tao dám giết mày đấy à?” Nghiêm Túc mạnh tay bóp chặt cổ Nghiêm Hân, gằn từng chữ lạnh như băng, trong mắt tràn đầy sát ý.

      Mặt Nghiêm Hân bị sung huyết đỏ sậm, hai tay cố gắng kéo tay Nghiêm Túc ra, “, làm gì đó. Em có làm gì sai đâu. Cứu con với.”

      “Nghiêm Túc, con làm gì vậy? Buông tay, buông tay!” Nghiêm Lôi Hải ở lầu nghe tiếng ầm ỹ, muốn ra hỏi xem có chuyện gì nhìn thấy Nghiêm Túc bóp cổ Nghiêm Hân, liền hoảng sợ vội vàng quát to.

      Ôn Nguyệt Nga nhìn thấy Nghiêm Lôi Hải như thấy cọng rơm cứu mạng, “Ông xem, con trai của ông giết người kìa. Mau, mau kêu nó buông Tiểu Hân ra.”

      “Có chuyện gì từ từ , động tay động chân ra cái gì. Nghiêm Túc, mau buông tay!” Nghiêm Lôi Hải vội vàng từ lầu xuống, đến cạnh Nghiêm Túc lớn tiếng kêu lên.

      Nghiêm Túc cười lạnh tiếng, “Từ từ ? Tôi chẳng có gì để với hai ả đàn bà này cả. bằng ông hỏi nó xem tối nay nó làm chuyện gì!”

      “Cho dù có làm gì con cũng thể đối xử với em mình như vậy được. Con muốn giết em sao? “ Nghiêm Lôi Hải lớn tiếng hỏi.

      “Giết nó mười lần cũng thể làm tôi nguôi giận.” Nghiêm Túc phẫn nộ trừng Nghiêm Lôi Hải, “Chính vì ông dung túng nó nên hôm nay nó mới dám ra tay với Bình An. Nếu kịp đưa bệnh viện, con tôi bị nó hại chết!”

      Nghiêm Lôi Hải chấn động, khiếp sợ nhìn Nghiêm Túc, “Con cái gì? Cái gì hại chết con của con, Tiểu Hân làm gì?”

      “Ông hỏi nó !” Nghiêm Túc lạnh lùng nhìn về phía Nghiêm Hân.

      “Ba, con có làm gì hết, làm gì mà!” Nghiêm Hân chảy nước mắt nước mũi tèm lem, đáng thương cầu cứu Nghiêm Lôi Hải.

      “Nghiêm Túc, con thả em ra trước , nó sắp thở được rồi.” Nghiêm Lôi Hải thấy con sắp chết ngạt đau lòng, kêu Nghiêm Túc buông tay.

      Nghiêm Túc hừ lạnh tiếng, “Mày làm? Mày dám thề mày đẩy ngã Bình An ?”

      có bằng chứng lấy ra !” Nghiêm Hân chột dạ nhưng vẫn cố mạnh miệng.

      “Đúng, con có bằng chứng ?” Nghiêm Lôi Hải vội vàng phân giải, “Em con sao làm chuyện vậy được, dù gì Bình An cũng là chị dâu của nó mà. Nghiêm Túc, con đừng oan uổng em con.”

      Nghiêm Túc phẫn nộ nhìn Nghiêm Lôi Hải, “Trừ việc lúc nào cũng bênh chằm chặp hai người này ra, ông còn làm được gì? Bất kể bọn họ làm gì ông cũng cảm thấy đúng phải , ngay cả cháu mình bị hại chết cũng sao hả?”

      “Ba...” Nghiêm Lôi Hải bị ánh mắt của Nghiêm Túc làm cho hoảng sợ.

      “Tôi cẩn thận che chở vợ tôi, nó lại dám thương tổn ấy. Có phải xưa nay tôi nhẫn nhịn mấy người mấy người được voi đòi tiên đúng ?” Nghiêm Túc hỏi gằn từng chữ, sắc mặt như Thần Chết đòi mạng, chờ Nghiêm Hân phản ứng lại dùng sức quăng mạnh ta ra ngoài.

      “A...” Nghiêm Hân bị ném xuống đất, trán đụng vào góc ghế sofa sưng đỏ lên.

      “Mày dám đánh con tao, tao liều mạng với mày.” Ôn Nguyệt Nga cầm điều khiển ti vi bàn ném thẳng vào mặt Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc đưa tay chộp đồ điều khiển ném ngược lại, đập trúng khóe miệng Ôn Nguyệt Nga.

      Ôn Nguyệt Nga kêu lên như heo bị chọc tiết, môi thấm ra vết máu.

      “Đủ rồi!” Nghiêm Lôi Hải quát lớn, chỉ vào Nghiêm Túc, “Mày... đồ con bất hiếu, có phải mày muốn đánh luôn cả tao ?”

      “Nếu như ông sinh ra tôi, tôi đâu chỉ muốn đánh ông thôi!” Nghiêm Túc lạnh giọng, “Trông coi đám đàn bà của ông cho tốt vào. Các người tốt nhất nên cầu nguyện cho Bình An có chuyện gì, nếu , các người hối hận là mình còn sống.”

      Nghiêm Hân kêu lên, “Vì con đàn bà đó mà ngay cả cha và em ruột mình cũng cần, nó cái gì đều là đúng hết sao. Em có đẩy ngã nó, nó oan cho em. , sao chỉ tin lời nó vậy.”

      “Đừng gọi tao là , mẹ tao có thứ con lòng lang dạ sói ác độc như mày!” Nghiêm Túc căm ghét nhìn ta. chưa bao giờ đánh phụ nữ, đêm nay là lần đầu tiên. Nếu vì ngại bẩn tay mình, mới vừa rồi muốn giết ta.

      “Nghiêm Túc!” Nghiêm Lôi Hải giận dữ, giơ tay muốn cho cái tát.

      Nghiêm Túc bắt lại tay Nghiêm Lôi Hải, “Từ hai mươi năm trước ông còn tư cách để giáo dục tôi, sở dĩ lúc kính trà tôi gọi ông tiếng ‘ba’ chẳng qua vì nể mặt ông bà nội. Đừng cho rằng tôi vẫn còn là con nít.”

      “Mày... mày...” Nghiêm Lôi Hải tức đến ngực phát đau, ra lời.

      “Các người muốn chứng cớ đúng ?” Nghiêm Túc buông tay Nghiêm Lôi Hải ra, lạnh lẽo liếc nhìn Nghiêm Hân, “Mày còn ngu lắm nên mới có thể cho là bên trong khách sạn có camera an ninh. Coi tụi tao đều ngốc hết đấy hả?”

      có bằng chứng? Mặt Nghiêm Hân trong nháy mắt trắng bệch!

      Nghiêm Lôi Hải nhìn thấy vẻ mặt con hiểu ngay những gì Nghiêm Túc đều là , trong lòng ông ta lập tức dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp.

      , em sai rồi, đừng tố cáo em!” Nghiêm Hân bò đến bên chân Nghiêm Túc, hai tay bắt lấy ống quần , “Em có cố ý, em... em chỉ cẩn thận. tha thứ cho em , được ?”

      Lúc đó ta bị cơn tức xông lên não nên mới mất lý trí làm ra hành động như vậy mà hoàn toàn nghĩ đến hậu quả, càng nghĩ tới việc còn có camera an ninh.

      “Sao lúc làm mày nghĩ đó là sai!” Nghiêm Túc đá văng tay ta ra, “Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của mày đụng vào tao.”

      “Em sai rồi, em sai rồi. Em muốn ngồi tù, em muốn đến Cục Cảnh sát. Ba, mẹ, giúp con, giúp con khuyên . Con dám nữa đâu.” Nghiêm Hân ôm lấy Nghiêm Lôi Hải, khóc đứt ruột đứt gan như rất hối hận.

      Nghiêm Lôi Hải tuy trong lòng rất tức giận vì con dám làm chuyện như thế, nhưng dù sao cũng là con mình...

      “Bình An giờ sao chứ?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.

      “Chắc làm cho các người thất vọng rồi vì để con các người hại chết vợ con tôi.” Mặt Nghiêm Túc như được tạc từ khối băng ngàn năm, dù Nghiêm Lôi Hải mở miệng cũng biết ông ta muốn điều gì.

      “Nếu mẹ con Bình An đều sao, hay là... bỏ qua . Dù sao Tiểu Hân cũng là em con, con tha thứ cho em lần này . Sau này em con làm vậy nữa đâu.” Nghiêm Lôi Hải cười gượng vài tiếng, vì con mà hạ giọng cầu cạnh.

      Nghiêm Túc giễu cợt cười lạnh nhìn Nghiêm Lôi Hải.

      “Đúng, nể tình nó là em của ...” Ôn Nguyệt Nga muốn cầu cạnh Nghiêm Túc, nhưng vì con , bà ta thể cúi đầu.

      “Nghiêm Túc, nể mặt ba, tha thứ cho Tiểu Hân lần này . Ba đảm bảo có lần sau.” Nghiêm Lôi Hải .

      “Ông lấy gì để bảo đảm?” Nghiêm Túc lạnh lùng nhìn Nghiêm Lôi Hải.

      Ôn Nguyệt Nga , “Chuyện này mà truyền ra ngoài tốt cho danh dự Nghiêm gia, coi như nể mặt ba cũng phải nghĩ cho công ty...”

      Nghiêm Túc cười lạnh, “Tôi mà còn để ý công ty?”

      “Vậy rốt cuộc con muốn thế nào? muốn người nhà gặp nhau tòa sao?” Nghiêm Lôi Hải đau lòng hỏi.

      “Người nhà?” Nghiêm Túc cười cười, “Tôi bỏ qua chuyện này đâu, nó phải trả giá đắt.”

      “Nghiêm Túc, Nghiêm Túc!” Nghiêm Lôi Hải lớn tiếng kêu lại Nghiêm Túc xoay người rời .

      “Làm sao bây giờ? Ba mẹ, con phải làm gì bây giờ?” Nghiêm Hân thấy Nghiêm Túc tuyệt tình như vậy, ngay cả Nghiêm Lôi Hải khuyên cũng thèm nghe, bắt đầu thấy hốt hoảng, nhìn Ôn Nguyệt Nga cầu cứu.

      “Đừng sợ đừng sợ, mẹ lập tức gọi điện thoại đến khách sạn hỏi xem có là có camera an ninh hay .” Ôn Nguyệt Nga trấn an con mình.

      Nghiêm Lôi Hải thất vọng nhìn Nghiêm Hân, “Sao con lại làm chuyện như vậy, haizz!”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 279: ra phải là con của tôi
      Cả đêm này Bình An ngủ yên giấc, mơ giấc mơ lung tung lộn xộn, mày lúc nào cũng nhíu chặt, hai tay vẫn lo lắng che lấy bụng...

      Nghiêm Túc trông chừng , thấy như vậy ruột gan như xoắn chặt, cứ ôm chặt lấy suốt đêm cho đến khi chân trời xuất sắc màu xám trắng.

      Trời vừa hửng sáng Bình An liền thức dậy, liếc mắt thấy ngay đôi mắt đầy tơ máu của Nghiêm Túc, chiếc cằm cương nghị râu xanh rì, đôi mắt lo lắng thâm tình nhìn .

      Bình An mỉm cười, hôn cái lên cằm , “Chào buổi sáng, ông xã.”

      Nghiêm Túc cũng mỉm cười, “Bà xã, chào buổi sáng.”

      “Hôm nay trông xấu òm.” Bình An vuốt cằm , nhếch môi .

      “Vậy làm sao bây giờ? Chờ em về nhà rồi giúp sửa sang lại cho đẹp mắt nhé? Nhưng mà sợ đẹp trai quá mấy khác thèm muốn làm sao đây?” Nghiêm Túc thân mật đụng chóp mũi với , giọng trầm ấm dễ nghe.

      Bình An cười khanh khách, “Ai dám giành giật đàn ông với em? Ai dám cướp người đàn ông của em?”

      Nghiêm Túc bị chọc cho cười phá lên.

      “Tra ra ai làm chưa?” Bình An chờ cười xong, tâm trạng sáng sủa lên rồi mới hạ giọng hỏi.

      Vừa thốt ra, vẻ mặt vốn vui vẻ sung sướng của Nghiêm Túc lập tức lạnh xuống, nhìn lúc lâu mới nặn từ trong miệng ra cái tên.

      Bình An chẳng thấy bất ngờ chút nào. Quả nhiên là ta!

      “Đừng quan tâm, xử lý.” Nghiêm Túc vuốt tóc Bình An, muốn quá tức giận vì việc này.

      “Dạ!” Bình An cười híp mắt gật đầu, “ còn phải làm đấy, mau về nhà thay quần áo . Em ở trong này sao đâu.”

      Nghiêm Túc làm sao chịu rời , “ ở đây với em.”

      cần, em có sao đâu. Nếu em kêu Tiểu Ý tới đây với em được rồi. mau về thôi, lúc nào tan sở lại tới.” Bình An đẩy tay Nghiêm Túc, khuyên về làm.

      Nghiêm Túc lay chuyển được ý nên đành phải dặn dò cẩn thận, có gì gọi điện cho , sau đó còn tự tay gọi điện thoại nhờ Kỷ Túy Ý tới đây chăm sóc xong mới lưu luyến rời bệnh viện.

      Sau khi Nghiêm Túc rồi, Bình An mới thu lại nụ cười mặt, đáy mắt ra ánh sắc lạnh.

      lấy điện thoại từ túi xách bên cạnh ra, bấm số gọi .

      Hà, có kết quả DNA chưa?” Giọng Bình An bình tĩnh dị thường, nhưng trong thâm tâm lúc này là lửa giận ngập trời. Nghiêm Hân giỏi , dám xô bị thương. May mà con sao, chứ nếu nhỡ có chuyện gì... bắt ta phải trả giá đắt gấp trăm gấp nghìn lần.

      Chắc trông dễ bắt nạt lắm nên Nghiêm Hân mới cho là dám làm gì như thế?

      “Có rồi, hai người phải là cha con.” Hà Tư Lâm biết từ đầu là thử DNA của ai nên thẳng kết quả cho Bình An luôn.

      Kết quả này đúng như trong dự liệu, nhưng khi nhận được khẳng định như vậy Bình An vẫn kìm được cười lạnh, “ Hà, có thể làm phiền tự tay đưa lại cho em ? Em trong bệnh viện thành phố.”

      “Sao em lại ở bệnh viện? Ai bị bệnh?” Hà Tư Lâm quan tâm.

      cứ đến đây trước .” Bình An số phòng rồi cúp máy.

      Hà Tư Lâm mang kết quả xét nghiệm DNA đến cho Bình An, hàn huyên vài câu với . Biết Bình An động thai lấy kinh nghiệm bác sỹ dặn dò vài điều. Bình An phải vâng dạ mãi là sau này cẩn thận, Hà Tư Lâm mới rời .

      Nếu lát nữa mà phải thực cuộc giải phẫu biết còn đến bao giờ.

      “Bình An, cậu làm sao vậy?” Hà Tư Lâm rời chưa được năm phút Kỷ Túy Ý tới, “Nhận được điện thoại của Nghiêm Túc mà tớ hết cả hồn. Sao tự nhiên lại động thai vậy, đừng là “làm” dữ quá à nha!”

      “Nghĩ đâu đâu à!” Bình An nguýt bạn, biết ngay là con bé này suy diễn lung tung mà, “Hôm qua tụi này đến dự tiệc của nhà Ôn Triệu Dung, con Nghiêm Hân quỷ sứ kia từ sau lưng đẩy tớ ngã, hại tớ phải nằm giường bệnh mấy ngày.”

      Kỷ Túy Ý vừa nghe vậy trợn tròn mắt, “Con đê tiện kia đúng là ác độc .”

      ta với Ôn Nguyệt Nga là giuộc mà, chắc cảm thấy tớ dám đánh trả đây.” Bình An cười cười châm chọc, “Tớ có việc này muốn nhờ cậu.”

      “Muốn tớ đập cho con đê tiện kia trận hả? Tớ liền, kêu thêm mấy chị em theo, đánh cho nó rụng hết răng khỏi ăn cơm luôn!” Kỷ Túy Ý nổi xung thiên, vô cùng khí khái muốn đánh Nghiêm Hân , bởi dù sao có hậu quả gì đều có Nghiêm Túc thu dọn mà.

      Bình An cười ngăn lại, “Đánh nó cũng chẳng bõ tức, chỉ tổ thêm bẩn tay. Cậu xem cái này là cái gì .”

      Kỷ Túy Ý nhận bản kết quả xét nghiệm Bình An đưa qua, vừa nhìn nội dung bên trong kinh ngạc trợn tròn hai mắt, “Đây... Đây là hả?”

      “Chẳng lẽ còn giả được?” Bình An cười lạnh, “ đến thể hơn.”

      ... vậy, Nghiêm Hân phải là em của Nghiêm Túc, cũng phải là con của Nghiêm Lôi Hải?” Mặt Kỷ Túy Ý mang vẻ muốn cười mà dám cười.

      “Đúng!” Bình An gật đầu. Nghiêm Lôi Hải bị cắm cho cái sừng vừa to vừa dài, nếu ông ta biết được chắc chắn bỏ qua cho mẹ con Ôn Nguyệt Nga.

      “Ái chà, cái bà Ôn Nguyệt Nga này ghê gớm , cho ba chồng cậu làm cha hờ nhiều năm vậy nha.” Kỷ Túy Ý nở nụ cười hả hê, “Cậu định làm gì đây? Nghiêm Túc biết chưa?”

      “Tớ còn chưa với ấy. Tớ muốn đưa kết quả này đến tay Nghiêm Lôi Hải. Giờ tớ ra viện được nên định nhờ cậu giúp việc này.” Bình An .

      “Chuyện ! Lát nữa tớ ra ngoài, nhất định đưa kết quả này tận tay Nghiêm Lôi Hải.” Kỷ Túy Ý cười khoái chí.

      “Đừng để ông ta biết là cậu đưa, cứ dùng chuyển phát nhanh nội thành . tới hai tiếng là ông ta nhận được rồi.” Bình An cười .

      Kỷ Túy Ý gật đầu, “Biết rồi. Cậu rửa mặt , tớ mang bữa sáng cho cậu nè.”

      Bình An cười ‘tốt’, mắt lại nhìn xuống bụng mình, thầm dặn dò, ‘con à, mẹ phải là người xấu. Đây phải là làm chuyện xấu, mà mẹ tự bảo vệ chúng ta đó’.

      xxxxxxxxxxxx

      Hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân tối qua cũng ngủ yên, suốt đêm đều thấp thỏm biết Nghiêm Túc trả thù họ thế nào, sáng sớm hôm nay thức dậy kêu Nghiêm Lôi Hải nhanh chóng tìm Nghiêm Túc, khuyên đừng kiện Nghiêm Hân.

      Nghiêm Lôi Hải nhìn vợ và con , tim mềm nhũn, “Yên tâm, tôi để cho hai người gặp chuyện gì đâu.”

      “Ba, ba nhất định phải giúp con. Sau này con dám tùy hứng nữa đâu.” Nghiêm Hân tỏ vẻ ngoan ngoãn đáng thương, kiện tối qua thành chuyện tùy hứng ngoài ý muốn.

      Tùy hứng mà có thể làm ra chuyện tổn hại đến mạng người như thế, vậy nếu tùy hứng mà cố ý sao đây? biết tại sao, Nghiêm Lôi Hải lại đột nhiên có ý nghĩ này, nhưng thấy con rưng rưng nước mắt tín nhiệm nhìn ông ta cầu cứu thầm thở dài tiếng, “Để ba tìm khuyên con. Hôm nay con đừng đến công ty.”

      Nghiêm Hân vội vàng gật đầu, “Con nghe lời ba.”

      Nghiêm Lôi Hải gật đầu, dặn dò hai mẹ con nên ở trong nhà đừng đâu, rồi tự mình ra cửa. Ông ta lái xe đến Tập đoàn Nghiêm Thị, vốn muốn tìm Nghiêm Túc nhưng Nghiêm Túc còn chưa tới, chắc là ở cạnh Bình An.

      Nghĩ đến Bình An vẫn còn ở bệnh viện, Nghiêm Lôi Hải suy nghĩ xem có nên đến thăm chuyến hay .

      Thôi quên , cho dù , người ta chưa chắc cảm kích.

      Nghiêm Lôi Hải đợi trong văn phòng Nghiêm Túc hơn hai tiếng, vừa mất kiên nhẫn định rời thấy Nghiêm Túc từ trong thang máy bước ra.

      “Ông ở đây làm gì?” Nghiêm Túc nhíu mày nhìn Nghiêm Lôi Hải, cũng bất ngờ lắm khi thấy ông ta xuất tại đây.

      Nghiêm Lôi Hải theo Nghiêm Túc vào văn phòng, biện hộ thay Nghiêm Hân, “Dù sao cũng là em con, chẳng qua vô tâm vô tính chút thôi...”

      ra ngoài!” Nghiêm Túc chút nghĩ ngợi hạ lệnh đuổi khách.

      “Mày là con tao đấy!” Nghiêm Lôi Hải nổi giận vì thấy Nghiêm Túc tôn trọng mình.

      “Đừng buộc tôi kêu ông cút.” Nghiêm Túc ngẩng đầu lên lạnh lùng .

      Nghiêm Lôi Hải lập tức e ngại, đột nhiên phát ra ông ta hiểu đứa con này chút nào. Từ khi nào ông ta còn quyền hạn gì với nó vậy? Hơn nữa, con trai trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào ông ta cũng biết. Ông ta vẫn cho là tất cả còn nằm trong tầm khống chế của mình.

      Cuối cùng vẫn thể làm Nghiêm Túc tha thứ cho Nghiêm Hân, Nghiêm Lôi Hải ngượng ngập rời công ty.

      Ông ta lái ôtô về nhà, vừa đến cửa thấy người đưa thư tìm chuông cửa.

      “Cậu tìm ai?” Nghiêm Lôi Hải xuống xe, nghiêm giọng hỏi cậu thanh niên.

      “Xin hỏi ông là chủ nhà này phải ạ?” Cậu thanh niên đưa thư hỏi.

      Nghiêm Lôi Hải ừ tiếng.

      “Ông là ông Nghiêm?” Sau khi nhận được khẳng định của Nghiêm Lôi Hải, người đưa thư lấy ra bao thư chuyển phát, “Xin ông ký nhận.”

      Ký nhận thư xong, Nghiêm Lôi Hải vừa xé bao thư vừa vào nhà, trong lòng tò mò biết ai chuyển phát văn kiện cho ông ta lúc này.

      tới phòng khách, ông ta xé xong, nghi hoặc cầm hai tờ kết quả xét nghiệm ra xem.

      Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân từ lầu xuống, “Ông/Ba về rồi à? Nghiêm Túc thế nào?”

      Nghiêm Lôi Hải như nghe được lời hai người, chỉ nhìn chằm chằm chớp mắt vào báo cáo kết quả DNA, mặt mày xanh mét.

      thể nào... Đây là giả, là giả!

      “Nhìn gì mà nhập thần thế?” Ôn Nguyệt Nga tới cạnh, cầm lấy tờ giấy trong tay ông ta, vừa nhìn thấy nội dung đó mặt lập tức trắng bệch ra.

      Nghiêm Lôi Hải vốn chỉ hoài nghi, nhưng khi thấy sắc mặt của Ôn Nguyệt Nga như thế chắc chắn. Kết quả DNA này là !!!

      “Ông... sao ông lại có cái này, ông thử DNA hả?” Giọng Ôn Nguyệt Nga cao chói tai, hoảng sợ nhìn Nghiêm Lôi Hải.

      Nghiêm Hân đứng sau lưng bà ta, tò mò hỏi, “Cái gì DNA...” Khi mắt ta rơi vào bản báo cáo tay Ôn Nguyệt Nga lập tức thất kinh hồn vía.

      “Nó là con ai?” Hai má Nghiêm Lôi Hải giật bần bật, run giọng hỏi, ngón tay chỉ vào Nghiêm Hân.

      “Tiểu Hân đương nhiên là con ông...” Ôn Nguyệt Nga kêu lên, quăng báo cáo , “Đây là giả, là đồ giả!”

      Nghiêm Lôi Hải hét lên, “Nếu giả vẻ mặt sợ hãi chột dạ của bà là sao?” Làm vợ chồng với Ôn Nguyệt Nga nhiều năm như vậy, mỗi biến hóa mặt bà ta mang ý nghĩa gì lẽ nào ông ta hiểu sao.

      Ôn Nguyệt Nga hoảng đến độ muốn rơi nước mắt, “Lôi Hải, ông phải tin tôi, đây là hiểu lầm. Ông nghe tôi giải thích.”

      “Ba, ba là ba của con, con chỉ xem ba là ba thôi.” Nghiêm Hân cũng khóc lóc kéo tay áo Nghiêm Lôi Hải.

      Vừa nghe xong câu này, Nghiêm Lôi Hải đột nhiên cười to lên, nhưng tiếng cười lại giống như tiếng khóc, “ ra phải là con tôi, ra phải là con tôi...Uổng công tôi nâng niu nuôi nấng nhiều năm như vậy, hóa ra là nuôi con thay người khác.”

      Thấy Nghiêm Lôi Hải đột nhiên giống như phát điên, Ôn Nguyệt Nga hoảng hốt nhưng vẫn còn mạnh miệng, “Sao lại phải là con ông, chẳng lẽ người khác tạo bừa báo cáo DNA ông tin ngay?”

      “Tốt lắm, giờ chúng ta bệnh viện, ngay lập tức!” Nghiêm Lôi Hải túm lấy tay Nghiêm Hân, lôi ta bước ra ngoài.

      Thấy Nghiêm Lôi Hải bị kích thích có vẻ hơi điên cuồng, Ôn Nguyệt Nga nháy mắt với Nghiêm Hân, đến bệnh viện, bà ta tự biết phải làm thế nào.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 280: Mày là con hoang
      Nghiêm Hân nắm chặt tay Ôn Nguyệt Nga, trong mắt toát ra nét kinh hoàng. Dù sao ta vẫn chỉ là trẻ, dù có thông minh cỡ nào cũng chưa chắc có thể tỉnh táo đối mặt khi gặp phải bất cứ chuyện gì.

      Nếu ta phải là con của Nghiêm Lôi Hải ra sao đây?

      Nếu như tất cả mọi người đều biết ta chỉ là con riêng của tài xế đối xử với ta thế nào đây?

      Nghiêm Hân càng nghĩ càng sợ. ta muốn mình biến thành đứa con riêng bị người khác khinh thường. ta muốn mất cuộc sống an nhàn sung sướng của đại tiểu thư. ta muốn bị cười nhạo. muốn, muốn, muốn...

      “Mẹ!” Nghiêm Hân sợ hãi nhìn Ôn Nguyệt Nga, hạ giọng hỏi, “Làm sao bây giờ?”

      Nghiêm Lôi Hải bước ra ngoài, muốn họ cùng đến bệnh viện để thử DNA.

      “Giờ chỉ có thể hành động tùy hoàn cảnh. Nhất định có kẻ muốn lén lút hãm hại chúng ta. Cho dù lần này ba con tin, nhưng kẻ đó nhất định ra tay lần nữa. Cứ bệnh viện trước rồi tính tiếp.” Ôn Nguyệt Nga kéo Nghiêm Hân theo, trong đầu lại nghĩ biết đến tột cùng ai biết bí mật này của bà ta.

      Nghiêm Túc? thể nào! Nếu nó biết, nó trắng ra rồi đuổi hai mẹ con bà ta khỏi Nghiêm gia từ lâu.

      Phương Bình An? Ánh mắt Ôn Nguyệt Nga tối lại, nhưng sao ta biết được?

      “Lên xe!” Nghiêm Lôi Hải ngồi vào trong xe, nhìn thấy hai mẹ con bà ta bước ra gầm lên tiếng.

      Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân ngồi vào ghế sau, nhìn Nghiêm Lôi Hải gì.

      Nghiêm Hân giọng khóc, “Ba, hai cha con ta sống chung bao nhiêu năm, sao ba lại tình nguyện tin vào báo cáo giả tạo mà tin con?”

      Ông ta vốn cũng cho kết quả kia là giả, nhưng sắc mặt Ôn Nguyệt Nga bán đứng bà ta.

      “Bất kể là hay giả cứ đến bệnh viện biết. Dù sao thử chút cũng chết ai.” Nghiêm Lôi Hải nghiêm mặt .

      Ôn Nguyệt Nga khẽ khàng hỏi, “Có muốn tôi gọi điện thoại hẹn trước Bác sỹ Lưu ?”

      Bác sỹ Lưu là bác sỹ gia đình của nhà họ, Ôn Nguyệt Nga nghĩ, chỉ cần để ông ta thử DNA chắc chắn có thể lừa dối mà vượt qua.

      cần.” Nghiêm Lôi Hải cứng rắn cự tuyệt, hiếm khi nào khôn khéo như lúc này.

      Ôn Nguyệt Nga nhìn lưng ông ta, hơi nhếch môi.

      Nghiêm Lôi Hải vốn là người đa nghi, cho dù có báo cáo DNA này chỉ cần có người với ông ta rằng Nghiêm Hân phải là con của ông ta, ông ta cũng bắt đầu hoài nghi, cũng thử DNA để so sánh.

      Lúc này, bà ta có cảm giác bị đánh cho trở tay kịp, biết làm thế nào để đối phó.

      Giây phút này, Nghiêm Lôi Hải ngoại trừ tức giận xấu hổ và hoài nghi trong đáy lòng còn có cảm giác đau đớn khôn tả. Ông ta chưa bao giờ hoài nghi Nghiêm Hân phải là con của mình, càng nghĩ tới chuyện ngày Ôn Nguyệt Nga phản bội mình. Đến giờ phút này, trong thâm tâm ông ta vẫn còn hy vọng báo cáo này là giả.

      “Xuống xe!” Nghiêm Lôi Hải ngừng xe lại, bảo Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân xuống xe.

      “Lôi Hải, đây... là bệnh viện tư?” Ôn Nguyệt Nga nhìn bệnh viện trước mặt. Đây chỉ là bệnh viện tư loại , bọn họ bình thường ít khi nào tới bệnh viện loại này.

      Đến bệnh viện xa lạ, mới an toàn.

      Nghiêm Lôi Hải năng gì, vào.

      Ôn Nguyệt Nga có biện pháp nào khác, đành cùng theo vào trong.

      Đây là bệnh viện của gia đình Hà Tư Lâm. Hà Tư Lâm mới vừa làm xong phẫu thuật, định ra bên ngoài hít thở khí chút gặp được Nghiêm Lôi Hải sắc mặt khó coi xăm xăm vào.

      Nghiêm Lôi Hải và Ôn Nguyệt Nga thường xuyên xuất báo chí, dù Hà Tư Lâm hề chú ý đến tin lá cải cũng nhận ra được bọn họ.

      Tới đây làm gì vậy nhỉ? Hà Tư Lâm sực nhớ sáng nay mới đưa báo cáo DNA cho Bình An, giờ lại thấy Nghiêm Lôi Hải và Nghiêm Hân đến đây nên trong lòng xuất nỗi nghi hoặc, liền chuyển hướng theo bọn họ.

      Tới làm giám định DNA cha con...

      Hà Tư Lâm cười cười, khi trở lại văn phòng liền gọi điện thoại cho Bình An.

      Bình An cười đặt lại di động lên chiếc tủ bên cạnh, với Trình Vận đến thăm và Kỷ Túy Ý, “Ba chồng em mang Nghiêm Hân làm giám định cha con rồi.”

      Trình Vận cau mày hỏi, “Liệu Ôn Nguyệt Nga lại có thể giở trò gì ?”

      “Em vốn lo Ôn Nguyệt Nga mua chuộc bác sỹ, ai ngờ Nghiêm Lôi Hải lại đến bệnh viện của Hà.” Bình An bật cười , “Chắc hẳn là Ông Trời cũng giúp chúng ta nhe.”

      “Phải bao nhiêu lâu mới có kết quả?” Kỷ Túy Ý hỏi.

      nhanh đâu, tối thiểu phải đợi hai ngày.” Bình An , “Chúng ta cứ an tâm chờ .”

      Buổi chiều lúc Nghiêm Túc đến, Trình Vận và Kỷ Túy Ý nán lại bao lâu ra về. Bình An đem chuyện Nghiêm Lôi Hải muốn giám định DNA với Nghiêm Hân cho Nghiêm Túc, “... Chuyện này thấy thế nào?”

      Nghiêm Túc chỉ nhíu mày, “Sáng nay ông ta còn đến chuyện thay Nghiêm Hân, sao mới đảo mắt xét nghiệm DNA rồi? Chắc là nghe lời ra tiếng vào gì đây. Ông ta là người rất đa nghi.”

      “Chỉ mới nghe lời ra tiếng vào mà lập tức hoài nghi Ôn Nguyệt Nga à, chẳng lẽ trước kia Ôn Nguyệt Nga...” Bình An nghi hoặc.

      “Trước khi họ kết hôn, Ôn Nguyệt Nga thường xuyên có xì căng đan với đàn ông khác. Hừ, bà ta biện bạch là để che giấu chuyện tình giữa bọn họ. Ông ta từng hoài nghi, nhưng lúc ấy Ôn Nguyệt Nga gì ông ta nghe nấy, giờ bị Nghiêm Hân phải là con ông ta, ông ta chắc chắn phải nghi rồi.” Nghiêm Túc thản nhiên.

      Bình An hỏi , “Vậy thấy thế nào? Nếu Nghiêm Hân phải là con của Nghiêm Lôi Hải...”

      phải là thấy thế nào, mà là ông ta muốn làm thế nào. Chỉ cần có Ôn Nguyệt Nga ở đó có gì là thể.” Nghiêm Túc .

      Đúng vậy, chừng chỉ cần Ôn Nguyệt Nga lời ngon tiếng ngọt đôi câu dù Nghiêm Hân phải là con ông ta, Nghiêm Lôi Hải cũng coi ta như con nuôi.

      “Mình đừng về bọn họ nữa. Thế bác sỹ lúc nào em có thể xuất viện?” Bình An kéo tay Nghiêm Túc hỏi.

      “Nếu hai ngày nữa có vấn đề gì có thể xuất viện.” Nghiêm Túc an ủi.

      Vài ngày sau, Bình An rốt cuộc có thể xuất viện. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện vô cùng thanh nhàn, còn về phần Nghiêm Lôi Hải bên kia thế nào cũng chỉ có thể đọc báo chút ít tin tức hành lang.

      Chuyện Nghiêm Lôi Hải và Nghiêm Hân giám định cha con bị báo chí lôi ra, có phóng viên còn chụp được ảnh lúc bọn họ ra vào bệnh viện, thần sắc cả ba người đều tốt. Phóng viên đưa ra rất nhiều giả thiết, cuối cùng từ nhiều dấu vết và nguồn tin bên trong mà phỏng đoán là làm giám định DNA.

      Chuyện này bị truyền ồn ào huyên náo, có người còn muốn đến phỏng vấn Nghiêm Túc nhưng đều bị Nghiêm Túc lạnh lùng cự tuyệt đuổi về.

      Về phần Nghiêm Lôi Hải và mẹ con Ôn Nguyệt Nga sống cùng nhà thế nào...

      Kể từ sau khi làm giám định DNA, tâm trạng của Nghiêm Lôi Hải vẫn rất uất giận. Mặc dù kết quả còn chưa có nhưng ông ta chịu ngủ cùng phòng với Ôn Nguyệt Nga nữa, sau khi trở về liền dọn đến phòng dành cho khách.

      Ôn Nguyệt Nga biết là bà ta thể thay đổi được kết quả xét nghiệm nên tiếp tục che giấu nữa, chỉ mực giả vờ vẻ mặt vô cùng hối hận nhưng đầy thâm tình với Nghiêm Lôi Hải.

      Nghiêm Hân cũng thành con ngoan ngoãn, hiếu lễ tận răng, chỉ hy vọng Nghiêm Lôi Hải có thể nhìn lại mấy chục năm nuôi dạy mà đuổi ta ra ngoài.

      “Mẹ, ba ngày rồi mà ba chẳng với chúng ta câu nào. Nếu có kết quả rồi có khi ba còn ghét chúng ta hơn!” Nghiêm Hân lo lắng với Ôn Nguyệt Nga. Mấy ngày nay, hai mẹ con ta dùng đủ biện pháp mà cũng thể làm cho Nghiêm Lôi Hải hết giận.

      Bất kỳ người đàn ông nào đều thể chịu đựng được phản bội và sỉ nhục như vậy! Trong lòng Ôn Nguyệt Nga hiểu rất điều này, bà ta lắc đầu, “Mẹ cũng biết nên làm gì bây giờ.”

      “Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ ra biện pháp nào đó.” Nghiêm Hân vội vàng .

      Ôn Nguyệt Nga hừ tiếng, “Con đừng lo, cùng lắm ly hôn. Chúng ta còn chiếm được của ông ta nửa tài sản. Dù có thua thiệt nhưng vẫn có chút bồi thường, chúng ta có thể tới chỗ khác bắt đầu lần nữa.”

      “Vậy là con thành con riêng?” Nghiêm Hân thét lên. ta muốn biến thành con riêng đâu. ta muốn!

      “Chẳng lẽ con nghĩ là ông ta còn có thể xem con là con ruột sao?” Ôn Nguyệt Nga tức giận hỏi.

      Mặt Nghiêm Hân trắng bệch, lắc lắc đầu, “Dầu gì cũng là cha con nhiều năm, vẫn phải có tình cảm chứ. Ba nhẫn tâm vậy đâu.”

      Ôn Nguyệt Nga cười lạnh, “Đừng ngây thơ như thế. Đàn ông chẳng ai tốt cả. Nghiêm Túc phải là con ông ta à? Lúc trước ông ta chẳng bỏ mặc quan tâm đến nó mười năm đó sao. Giờ con với ông ta có quan hệ máu mủ gì, con cảm thấy ông ta đối xử tốt với con đấy à?”

      “Mẹ...” Nghiêm Hân ôm lấy Ôn Nguyệt Nga khóc lớn.

      “Đừng để mẹ biết kẻ đê tiện nào đâm chúng ta sau lưng như vậy!” Ôn Nguyệt Nga oán hận nghiến răng kèn kẹt.

      Qua vài ngày, Nghiêm Lôi Hải tự mình đến bệnh viện lấy kết quả DNA. Cầm được báo cáo từ tay bác sỹ, ông ta kịp chờ đến khi về nhà mới xem mà xé mở niêm phong ngay tại chỗ.

      Quả nhiên... Nghiêm Hân phải là con ông ta...

      Ngực Nghiêm Lôi Hải đau tức kịch liệt, có luồng ngai ngái phụt mạnh lên cổ. Ông ta cảm thấy như mình đội đầu cái sừng khổng lồ nặng trình trịch. Tất cả những cảm xúc phẫn nộ, xấu hổ, đau đớn... lập tức rối rắm làm chỗ trong đáy lòng.

      “Ông Nghiêm, ông sao chứ?” Hà Tư Lâm cố ý ra đây nhìn xem, thấy sắc mặt Nghiêm Lôi Hải đúng vội tiến tới hỏi thăm.

      Nghiêm Lôi Hải vo báo cáo trong tay thành cục, mắt trừng lớn, hai tay ngừng run lẩy bẩy.

      Tình huống đúng! Hà Tư Lâm căng thẳng đỡ tay Nghiêm Lôi Hải, “Ông Nghiêm?”

      Phụt! Nghiêm Lôi Hải oẹ tiếng ói ra ngụm máu đỏ tươi, toàn thân thẳng tắp đổ ra phía sau.

      “Ông Nghiêm...” Hà Tư Lâm la to lên, vội vàng kêu y tá tới đây giúp tay đưa Nghiêm Lôi Hải vào phòng cấp cứu.

      bao lâu sau, Nghiêm Túc và Bình An nhận được tin vội chạy tới, Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân cũng đồng thời tới đây.

      “Bệnh nhân bị kích thích quá độ, có dấu hiệu đột quỵ . Tuy nhiên vấn đề lớn, chỉ cần nằm viện quan sát, truyền nước mấy ngày là được rồi. Mọi người cố gắng đừng điều gì quá kích thích bệnh nhân.” Bác sỹ chữa trị cho Nghiêm Lôi Hải với Nghiêm Túc và mọi người.

      Nghiêm Túc nghiêm nghị, “Bác sỹ, giờ chúng tôi có thể vào thăm ông ?”

      “Có thể, nhưng đừng ở lâu. Bệnh nhân cần nghỉ ngơi.” Bác sỹ .

      Vừa nghe bác sỹ có thể vào gặp Nghiêm Lôi Hải, Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân lập tức nước mắt ròng ròng xông vào phòng bệnh.

      “Ông xã, ông xã...”

      “Ba, ba sao chứ?” Nghiêm Hân lo lắng vội vàng hỏi.

      Nghiêm Túc và Bình An liếc mắt nhìn nhau rồi mới chậm rãi vào.

      “Hai người cút! Cút!” Nghiêm Lôi Hải chỉ tay vào Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân hét lên, kích động muốn họ cút ra ngoài.

      “Ba?” Nghiêm Hân ngạc nhiên nhìn Nghiêm Lôi Hải.

      Nghiêm Lôi Hải kích động há mồm thở dốc, “Đừng gọi tao là ba, mày là đồ con hoang. Cút cho tao!”

      “Hai người nên trước . Bác sỹ rồi, bệnh nhân tại thể bị kích thích.” Bình An thấy tình huống Nghiêm Lôi Hải thế này tim mềm nhũn, khuyên mẹ con Ôn Nguyệt Nga rời .

      Nghiêm Hân thét to, “Mắc mớ gì tới mày, đây là chuyện nhà chúng tao.”

      ra ngoài!” Nghiêm Túc lạnh lùng nhìn hai người, “Cút ra!”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 281: Ai mới là hồ ly tinh
      Mặt Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân hết trắng lại xanh, đứng ở cạnh cửa kinh ngạc nhìn Nghiêm Lôi Hải há mồm thở dốc, nỗi lạnh lẽo lan khắp toàn thân.

      Ông ta xem kết quả DNA! Nếu kích động như thế.

      Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt lẫn nhau vẻ hốt hoảng. Ôn Nguyệt Nga kéo tay Nghiêm Hân, “Chúng ta về trước .”

      ai trong phòng bệnh chú ý đến hai mẹ con họ. Bình An nhìn người đàn ông bị cắm sừng hai mươi mấy năm này mà biết phải gì để an ủi, dường như bây giờ có gì cũng đều thích hợp.

      Nghiêm Túc mím chặt môi, nhìn cha mà lời nào.

      Trong lòng Nghiêm Lôi Hải vô cùng đau đớn và giận dữ, nhưng trước mặt con trai con dâu ông ta liệu có thể gì? Năm đó ông ta vì những kẻ rác rưởi kia mà chẳng quan tâm con trai mình, ai nào ngờ hóa ra ông ta lại nuôi con cho người khác. Sỉ nhục bậc này bảo ông ta phải thế nào đây!

      “Bác sỹ ông cần chú tâm nghỉ ngơi, đừng nổi giận nữa, nếu càng nghiêm trọng thêm.” Nghiêm Túc lạnh nhạt với Nghiêm Lôi Hải. Nhìn dáng vẻ ông ta bây giờ, Nghiêm Túc thể xác định được là mình có cảm giác gì. Hẳn là cảm thấy giải được nỗi oán hận trong lòng, nhưng lại vẫn cảm thấy thương hại ông ta.

      “Hai đứa về .” Nghiêm Lôi Hải bảo hai người cũng nên rời .

      “Ba, chiều nay con rảnh, con ở trong này chăm sóc ba nhé.” Bình An giọng . chỉ muốn đối phó với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, ngờ lại làm cho Nghiêm Lôi Hải tức giận đến đột quỵ thế này. Đây là... sai lầm.

      “Ở đây có y tá bác sỹ, cần đến chăm sóc tôi.” Nghiêm Lôi Hải khó chịu quát lên.

      Mắt Nghiêm Túc lạnh lẽo, “Vậy chúng tôi về trước, ông tự ở mình !”

      xong, dắt tay Bình An rời khỏi bệnh viện.

      Rất nhanh, tin Nghiêm Lôi Hải nằm viện đến tai hai ông bà cụ. Mặc dù hai ông bà rất thất vọng với đứa con này, nhưng dù sao nó cũng là con mình, nên đến xế chiều hai ông bà cũng vào thăm ông ta.

      Thấy cha mẹ tuổi già lại đến bệnh viện thăm mình, Nghiêm Lôi Hải kềm được mà bật khóc trước mặt họ, sám hối mình ban đầu nghe lời họ mà tin lời Ôn Nguyệt Nga. Nay hay rồi, sớm muộn gì toàn thế giới đều biết ông ta nuôi con thay người khác, sừng bị cắm hơi hai mươi năm. Ông ta trở thành trò cười cho khắp thiên hạ.

      Nghiêm lão phu nhân thở dài, “Cũng hoàn toàn là lỗi của . Nếu Ôn Nguyệt Nga cố ý lừa , sao có thể mắc mưu chứ. Chuyện quá khứ thôi coi như qua, dưỡng bệnh cho tốt , đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

      tiền đồ! Chỉ vì con đàn bà mà biến mình thành như vậy!” Nghiêm lão gia hừ tiếng, nhìn Nghiêm Lôi Hải khóc lóc mà cảm thấy ông ta chẳng có chút khí khái nào của đàn ông.

      “Đúng, con có tiền đồ, nếu sao lại bị lừa đến tận bây giờ chứ. Con vô dụng, có người vợ tốt như Vu Tố Hà mà biết quý trọng, bây giờ mới biết hối hận...” Nghiêm Lôi Hải kêu to lên, “Nhưng ba mẹ có coi con là con hay ! Ba mẹ chỉ biết ca ngợi Vu Tố Hà tốt bao nhiêu, chưa bao giờ nghĩ tới cảm thụ của con. Con là đàn ông! Con là đàn ông!”

      giờ trông có giống đàn ông ?” Nghiêm lão gia nghiêm giọng hỏi lại.

      Nghiêm Lôi Hải há miệng ra nhưng trả lời được. ra, ông ta là người theo chủ nghĩa đàn ông là chúa tể, nhưng lại là kẻ có tâm lý hèn yếu.

      “Tố Hà là tốt, biết quý trọng con bé chẳng lẽ ba mẹ phải hùa theo ? Con à, gút mắc trong lòng con quá nặng nề.” Nghiêm lão phu nhân lắc đầu, “Thôi nghỉ ngơi , tự suy ngẫm cho kỹ. Ba mẹ về.”

      Nghiêm Lôi Hải chẳng thêm gì, nhìn hai ông bà cụ rời khỏi phòng bệnh.

      Ông ta mở to hai mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà màu trắng. ra ông ta hiểu ra từ lâu, chẳng qua dám ra mà thôi. Vu Tố Hà đúng là rất tốt, tốt đến nỗi khiến ông ta tự ti mặc cảm. Ông ta giấu bà mà tằng tịu với Ôn Nguyệt Nga thâm tâm càng ngày càng áy náy sâu sắc. Ông ta cảm thấy mình có lỗi với bà, nên có có tư cách chung sống với bà nữa...

      ra lý do lớn nhất dẫn đến việc ông ta ly hôn với Vu Tố Hà là vì ông ta cảm thấy còn xứng đáng với bà.

      Nghiêm Lôi Hải chìm vào trong ký ức, cảm xúc kích động cuối cùng hơi trầm tĩnh lại.

      Sau khi Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân rời bệnh viện về nhà ngay mà tìm Ôn Quốc Hoa.

      cái gì? Tiểu Hân phải là con của Nghiêm Lôi Hải?” Ôn Quốc Hoa nghe Ôn Nguyệt Nga xong khiếp sợ nhảy dựng lên, trợn tròn mắt nhìn Nghiêm Hân.

      “Đừng lớn tiếng thế.” Ôn Nguyệt Nga liếc trắng mắt, “Chuyện này em cứ nghĩ là có thể giấu mãi được, ngờ đột nhiên lại có kẻ nào đó gởi báo cáo DNA đến cho Nghiêm Lôi Hải. Bây giờ ông ta biết, tức giận đến phải vào bệnh viện. , xem ra ông ta thể tha thứ cho bọn em đâu, càng thể nào nhận Tiểu Hân làm con .”

      Ôn Quốc Hoa tức giận , “ là đàn ông đều dễ tha thứ cho sỉ nhục như vậy.”

      “Vậy làm sao giờ? Vất vả lắm mới làm cho ông ta để lại cổ phần cho bọn em, thế này nhất định ông ta sửa lại di chúc.” Ôn Nguyệt Nga vội vàng hỏi.

      thử cầu xin nó tha thứ chưa?” Ôn Quốc Hoa hỏi.

      “Ngay cả gặp bọn em mà ông ta cũng chịu gặp.” Ôn Nguyệt Nga bằng giọng giận dữ. ai hiểu biết Nghiêm Lôi Hải hơn bà ta, người đàn ông chết vì sĩ diện này chắc chắn tha thứ cho bà ta đâu.

      Đáy mắt Ôn Quốc Hoa lên vẻ tàn nhẫn, “Nếu nó bệnh dậy nổi, vậy các vẫn là người thừa kế tài sản của nó.”

      Nghiêm Hân , “Nhưng bác sỹ rồi, vấn đề lớn... Chỉ cần bị kích thích.”

      “Vậy cho nó kích thích.” Ôn Quốc Hoa , “Các muốn hai bàn tay trắng hay là muốn vẫn có được 20% cổ phần kia, tự suy nghĩ cho kỹ .”

      Trong thâm tâm, Ôn Nguyệt Nga đành lòng. Dù gì cũng là vợ chồng nhiều năm, lẽ nào chỉ vì cổ phần công ty mà muốn tức chết ông ta hay sao?

      Nhưng ánh mắt Nghiêm Hân lại lập lòe bất định, vẻ mặt thay đổi liên tục.

      Hai ông bà cụ Nghiêm sau khi từ bệnh viện ra kêu tài xế đưa họ về nhà, vừa vào nhà lại nhìn thấy trong phòng khách người mà họ ngờ là gặp vào lúc này.

      Trừ Nghiêm Túc và Bình An, Vu Tố Hà cũng có mặt ở đây.

      “Tố Hà? Sao con lại về?” Nghiêm lão phu nhân kinh ngạc hỏi. phải bởi vì con trai của bà chứ? Mà , thời gian đúng.

      “Ba, mẹ.” Vu Tố Hà đứng lên đỡ Nghiêm lão phu nhân, “Con định làm mọi người ngạc nhiên nên trước là về, vừa đến dưới nhà gặp Nghiêm Túc và Bình An, chưa được mấy câu ba mẹ về tới.”

      Nghiêm lão phu nhân liếc nhìn Nghiêm Túc, cười gật đầu, “Công việc bận lắm sao?”

      “Con xin nghỉ phép thời gian, bận.” Vu Tố Hà , cùng ngồi xuống với Nghiêm lão phu nhân, “Con nghe Nghiêm Túc Lôi Hải ngã bệnh. Mẹ, ấy thế nào rồi?”

      Nghiêm lão gia , “ có gì đâu, nó tự tìm tự chịu.”

      Nghiêm lão phu nhân mềm lòng hơn, kể cho Vu Tố Hà nghe lý do khiến Nghiêm Lôi Hải bị bệnh, “...Ôn Nguyệt Nga này đúng là đơn giản, có thể giấu giếm nhiều năm như vậy. Lôi Hải luôn là đứa kiêu ngạo, đột nhiên bị kích thích lớn đến thế nên chịu nổi là phải thôi. Đợi nó nghĩ thông suốt rồi sao.”

      Vu Tố Hà rất kinh ngạc, thể nào ngờ lại là nguyên nhân này.

      “Vật lát nữa con thăm ấy.” Vu Tố Hà . Mặc dù họ ly hôn nhưng có trở thành kẻ thù, quan tâm chút cũng là việc nên làm.

      Nghiêm Lôi Hải lúc này quả rất cần người nhà quan tâm.

      Vì Nghiêm Túc còn phải về công ty họp nên Bình An cùng Vu Tố Hà đến bệnh viện thăm Nghiêm Lôi Hải.

      xuất đột ngột của Vu Tố Hà khiến Nghiêm Lôi Hải cảm thấy khổ sở trong lòng, biết phải đối diện với bà thế nào, chỉ thấy vừa hổ thẹn vừa lúng túng.

      “Cứ tưởng ông vui vẻ chờ thành ông nội, ai ngờ lại vì tức giận mà phải nằm đây.” Vẻ mặt Vu Tố Hà hoàn toàn tự nhiên, bà buông quá khứ từ lâu để sống cuộc sống độc thân thoải mái, giống như Nghiêm Lôi Hải luôn rối rắm với mọi chuyện của quá khứ.

      Ở trước mặt Vu Tố Hà, Nghiêm Lôi Hải luôn có cảm giác mình thấp hơn đoạn, nghe bà vậy lại dám phát giận, “Bà mát tôi đấy à?”

      Vu Tố Hà cười liếc ông, “ ràng tôi an ủi ông đấy nhé. Tức giận có hay ho gì đâu. Dù có phải là ruột thịt hay ông cũng nuôi con bé nhiều năm, vẫn phải có tình cảm chứ. Ông cũng chẳng phải trẻ nít gì, chẳng lẽ nghĩ thoáng được sao? Người với người sống chung vốn dễ, lòng dạ phóng khoáng chút mới có lợi cho bản thân.”

      “Bà còn ở đó khuyên tôi nên sống tiếp với Ôn Nguyệt Nga?” Nghiêm Lôi Hải thể tưởng tượng nổi kêu lên. Bà ấy chẳng hề oán hận Ôn Nguyệt Nga cướp đoạt gia đình của mình sao mà vẫn độ lượng giúp tình địch như vậy?

      “Tôi chỉ khuyên ông phải bảo trọng bản thân.” Vu Tố Hà cười . Nếu hỏi bà có hận Ôn Nguyệt Nga hay , đáp án dĩ nhiên là khẳng định! Bà từng rất ghét người đàn bà này bởi bà ta phá hủy gia đình mình, khiến cho con trai bà tuổi còn bị buộc phải trưởng thành sớm.

      Nên làm gì có chuyện bà giúp cho Ôn Nguyệt Nga... tại, bà càng khuyên Nghiêm Lôi Hải tha thứ cho Ôn Nguyệt Nga, Nghiêm Lôi Hải càng ghét bà ta hơn mà thôi.

      Vì con trai và công ty cũng tốt, vì trả thù cũng tốt, lần này Vu Tố Hà bàng quan đứng nhìn.

      “Tố Hà, xin lỗi!” Nghiêm Lôi Hải đột nhiên nghẹn ngào xin lỗi, “Tôi xin lỗi bà.”

      Vu Tố Hà cười chậm rãi, dịu dàng khoan dung như xưa, “ phải chỉ mình ông sai, mà tôi cũng có lỗi. Tôi có bận tâm đến cảm thụ của ông. Bây giờ ai đúng ai sai cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta phải tự sống tốt mới được. Ông đó, đôi khi quá rối rắm, quá chấp nhất rồi.”

      Chuyện tới nước này, xin lỗi có ích lợi gì đâu? Huống chi quan hệ giữa họ lúc đó liên quan đến việc đúng sai. Bà đặt ông ta trong lòng, nên ông ta thương phụ nữ khác là việc mà bà dự liệu được từ đầu.

      “Ông nghĩ mình còn trai tráng đấy à, sức khỏe đâu phải để đùa giỡn.” Vu Tố Hà rót chén cháo trắng cho ông ta, “Bình An tự nấu đấy, thử chút .”

      Nghiêm Lôi Hải biết Bình An ở ngoài phòng bệnh, cười gật đầu, “Về mặt nào đó, con dâu này rất giống bà.”

      Ngoài cửa, Bình An cúi đầu gởi tin nhắn, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng lanh lảnh, “Sao vẫn còn ở đây?”

      ngẩng đầu nhìn lên, ra là mẹ con Ôn Nguyệt Nga. Trong tay Nghiêm Hân còn cầm hộp giữ nhiệt, chắc là vội đưa cơm tới cho Nghiêm Lôi Hải đây.

      Ôn Nguyệt Nga lạnh lùng liếc cái rồi lời nào đẩy cửa phòng bệnh. Nhác thấy Vu Tố Hà cho Nghiêm Lôi Hải ăn cháo, mặt bà ta lập tức tái mét, la lớn, “Cái đồ hồ ly tinh này, ai cho mày vào đây?”

      Mặt Nghiêm Lôi Hải sầm xuống, “Câm miệng, bà mới là kẻ nên cút ra ngoài.”

      “Vu Tố Hà, mày ghê gớm , mày cho rằng có thể nhân cơ hội này mà giật chồng tao đấy à. Mày đừng có mơ! Đừng có mơ!” Ôn Nguyệt Nga vừa nhìn thấy Vu Tố Hà liền đánh mất tất cả bình tĩnh và lý trí.

      “Ôn Nguyệt Nga, câu này... mà cũng dám ra miệng à?” Vu Tố Hà hơi mỉm cười, bình tĩnh ung dung hỏi.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :