1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 262: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
      Lúc bắt đầu tiệc cưới, Ôn Nguyệt Nga nuốt trôi nỗi nhục bị lăng mạ trước mặt mọi người này nên cứng rắn lôi Nghiêm Hân rời . Ôn Quốc Hoa đương nhiên cũng rời theo.

      Bất quá thân thích bên phía Nghiêm gia có ai cùng rời với bà ta, cho dù vốn đứng về phe Ôn Nguyệt Nga cũng ai dám đắc tội Nghiêm Túc và Nghiêm lão gia vào lúc này.

      Toàn bộ đại sảnh bày 120 bàn đều ngồi đầy người, tiệc cưới vui vẻ khoái trá mà bắt đầu.

      Đại khái chắc là khó có được cơ hội chơi khăm Nghiêm Túc như hôm nay nên đám bạn bè như Đường Sâm vô cùng cố gắng tìm đủ các cớ để bắt Nghiêm Túc và Bình An uống rượu. Bình An uống rượu nên rất nhiều thời điểm Nghiêm Túc đều phải uống thay .

      Chẳng qua điều làm Bình An bất ngờ là Carlos lại là bạn thân của Nghiêm Túc.

      Tập đoàn Phương Thị cùng Công ty của Carlos có hạng mục hợp tác, và Carlos cũng trao đổi với nhau mấy lần. Đối với người đàn ông đẹp trai nhưng tính cách lại lạnh lùng như băng này, Bình An vẫn cho là người giống như ta nhất định có bạn bè gì, ngờ xem ra ta và Nghiêm Túc, còn có đám Nhậm Tần Phi lại chung đụng được tốt như vậy.

      Được rồi, công nhận, đám em phù rể của Nghiêm Túc chỉ xuất sắc bình thường, mà quả còn muốn đẹp trai hấp dẫn hơn cả ngôi sao màn bạc. Bất quá đám chị em tốt của cũng chẳng kém cạnh chút nào.

      “Tối nay các cậu mà chuốc say Nghiêm Túc, dâu chắc chắn bỏ qua cho các cậu đâu.” Đường Sâm khuyến cáo đám em, nhưng ra tất cả đều do chính ồn ào kêu gọi lên mời rượu Nghiêm Túc đó chứ ai.

      Nghiêm Túc thoạt nhìn cũng khá say, mắt hoa đào như được phủ lớp sương mù, nhìn càng thêm quyến rũ hấp dẫn.

      Bình An nghe ra tầng thâm ý khác trong câu của Đường Sâm, mặt liền biến đỏ ửng, kéo kéo tay Nghiêm Túc, quyết định quân tử báo thù mười năm muộn, chờ bọn họ trở về sau khi hưởng tuần trăng mật dạy dỗ Đường Sâm cho xứng đáng.

      Đến lúc tiệc cưới kết thúc, Nghiêm Túc say đến bất tỉnh nhân , phải nhờ đến Đường Sâm và Nhậm Tần Phi đỡ lên xe.

      Bình An để Nghiêm Túc tựa vào người , tài xế đưa họ trở về biệt thự.

      Xe vừa mới lái ra khỏi bãi đậu xe của Golden Bay, Bình An nhàng vuốt vuốt giữa hai hàng lông mày của Nghiêm Túc, “ còn khỏe đó chứ?”

      Nghiêm Túc ngồi thẳng dậy, mỉm cười thản nhiên, “Đại khái còn có thể động phòng.”

      Bình An tức giận đẩy chút, “ cũng biết giả bộ quá hén.”

      làm vậy đám nhóc thối kia làm sao bỏ qua cho chúng ta?” Nghiêm Túc ôm Bình An, hôn lên cổ cái, bật cười khẽ.

      Đây là biện pháp rất tốt!

      Cho dù Nghiêm Túc chưa hoàn toàn say khướt nhưng cũng uống khá nhiều rượu, hôm nay lại bận rộn suốt cả ngày, nên mặt mày cũng có men say.

      Sau khi trở lại biệt thự, Bình An đưa Nghiêm Túc đến giường nằm lát, còn mình tới phòng tắm để pha nước tắm. Lúc vừa điều chỉnh xong độ ấm của nước, định ra ngoài lấy áo ngủ ngay ngoài cửa phòng tắm bị Nghiêm Túc ôm chầm vào lòng.

      “Chúng ta lâu có tắm uyên ương rồi!” Nghiêm Túc ôm eo Bình An, đẩy vào lại trong phòng tắm, đáy mắt toát ra ngọn lửa dục vọng ngùn ngụt, ánh mắt nhìn Bình An nóng rực thâm tình.

      cần nghỉ ngơi , hôm nay chắc mệt lắm rồi.” Bình An cười chụp tay , cố gắng đẩy ra.

      Nghiêm Túc đè lên vách tường, cắn vành tai khàn giọng nỉ non, “ vẫn còn có thể mệt thêm chút nữa.”

      “A...” Bình An kêu to, bị Nghiêm Túc chặn ngang ôm lên, bỏ vào trong bồn nước ấm áp.

      Hơi nước mờ mịt, cả phòng kiều diễm.

      Ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời lên tới giữa trung, hai người giường mới có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc Bình An mở mắt ra thấy mình nằm trong lồng ngực rộng lớn ấm áp, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói sáng chan hòa. Tất cả nhìn tốt đẹp biết bao nhiêu.

      là vợ của Nghiêm Túc...

      bây giờ mặc dù chỉ biến chuyển về cách xưng hô, nhưng cảm giác này cũng rất kỳ lạ.

      “Bà xã, tỉnh rồi hả?” Nghiêm Túc như cảm giác được người nằm trong lòng mình có động tác , mắt cũng mở mà chỉ xiết chặt cánh tay ôm vào sát mình hơn, thanh vừa rời giường khàn khàn gợi cảm chỉ của riêng .

      Bình An quay đầu lại ôm lấy cổ hôn cái, “Ừ, vừa tỉnh.”

      “Mấy giờ rồi?” Nghiêm Túc cười mở hí mắt ra, thấy cười dịu dàng sáng rỡ nội tâm đầy ấm áp.

      “Mười giờ rưỡi. A, máy bay của chúng ta là lúc 2 giờ. Mau dậy , rất nhiều thứ còn chưa chuẩn bị đó!” Bình An vội vàng ngồi dậy. Hôm nay hai người bắt đầu du lịch tuần trăng mật, hành lý gì còn chưa soạn nữa đấy.

      Nghiêm Túc nhìn cái lưng bóng loáng trắng nõn của , đáy mắt chứa đầy ý cười, “Đừng sợ, tới kịp mà.”

      “Mau dậy , em soạn hành lý trước đây.” Bình An lấy áo ngủ khoác lên người, che tất cả xuân sắc.

      “Dạ, bà xã!” Nghiêm Túc ngồi dậy, thân thể cường tráng cũng mảnh vải giống hiển ngay trước mắt Bình An.

      Dáng người đẹp! Dù nhìn bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy tim đập thình thịch. Bình An cười quăng áo ngủ qua cho .

      “Trạm đầu tiên của chúng ta là Paris. ra chúng ta cũng cần mang nhiều đồ theo làm gì, Paris là Thiên đường mua sắm, chúng ta thiếu cái gì cần cái gì cũng đều có thể tới đó mua, đúng ?” phụ nữ nào có thể chống đỡ được hấp dẫn của Thiên đường mua sắm. Bình An cũng vậy, thích mua sắm.

      “Đúng vậy, dạo phố với em.” Nghiêm Túc cười .

      Paris là thành phố đẹp và quyến rũ tuyệt vời, phụ nữ đều lãng mạn trời sinh của nơi này bởi nó tràn ngập hương vị phong tình của nước Pháp.

      Nghiêm Túc và Bình An sau khi đặt chân tới Paris liền đến Khách sạn Lancaster để nghỉ ngơi. Họ phải làm quen với việc chênh lệch múi giờ, Paris lúc này là hơn nửa đêm.

      Khách sạn Lancaster nằm ngay Đại lộ Champs Elysees, là khách sạn sang trọng hào hoa, từ đây có thể thưởng thức phong cảnh lãng mạn tao nhã của Đại lộ rực rỡ ánh đèn bên dưới. Bình An đứng cùng Nghiêm Túc cạnh cửa sổ ngắm cảnh lát mới ôm nhau về giường ngủ.

      Sáng sớm hôm sau hai người liền tỉnh giấc.

      Sau khi xuống tầng trệt ăn sáng, họ bắt đầu thời gian trăng mật ngọt ngào của hai người.

      Họ tháp Eiffel, Nhà thờ Đức Bà Paris, thăm điện Louvre. Cả hai đều thả lỏng cảm xúc mà hưởng thụ kỳ trăng mật, tâm trạng thoải mái vui vẻ khôn tả.

      Ngày muộn, Nghiêm Túc mang Bình An đến các nhà hàng được gắn sao Michelin thưởng thức những bữa đại tiệc.

      Nhà hàng mà được gắn sao Michelin là thuộc loại có danh vọng rất cao trong giới ẩm thực Âu Mỹ.

      Có thể ngồi tại nhà hàng Michelin ăn đại tiệc được gắn ‘sao’ Michelin loại hưởng thụ tốt đẹp.

      Ngồi với Nghiêm Túc cùng hưởng thụ đại tiệc mỹ vị, cảm giác rất tốt!

      Thấy cúi đầu cười khẽ, Nghiêm Túc tò mò hỏi, “Cười cái gì?”

      có gì, mai chúng ta đâu?” Bình An hỏi.

      dạo phố với em!” Nghiêm Túc cười .

      Bình An vui vẻ bật cười, “Chúng ta có rất nhiều thời gian, còn có thể Mỹ xem giải NBA*, em muốn biết từng nơi từng sống qua.”

      (*) National Basketball Association: Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia, giải này thường được gọi tại Việt Nam là Giải bóng rổ nhà nghề/chuyên nghiệp Mỹ.

      “Đều nằm trong chương trình du lịch của chúng ta hết!” Nghiêm Túc cười .

      Tiếp sau, họ lại đảo Santorini Hy Lạp, thăm Giáo đường Firostefani với chóp tròn xanh dương, các căn nhà sơn màu xanh trắng, biển Aegean** xanh lam, trời xanh mây trắng... Màu xanh dương nơi này nhìn lãng mạn đến cực hạn. Chỉ cần chớp mắt, Bình An tất cả mọi thứ ở đây, bởi nó có thể làm cho cảm xúc của người ta trở nên an bình vui vẻ.

      (**) Biển Aegean là vịnh rẻo của Biển Địa Trung Hải.

      Họ ở tại thị trấn Oia, nơi được xem là có thể thưởng thức cảnh mặt trời lặn đẹp nhất thế giới.

      Khi mặt trời lặn xuống và biển Aegean gặp nhau, quả cầu lửa vàng rực chậm rãi rơi xuống bãi đá nhấp nhô đẹp tuyệt, mặt biển xanh dương được nhuộm thành tấm thảm vàng lấp lánh rực rỡ, ráng chiều chiếu sáng bầu trời cùng các nóc nhà xanh dương đảo làm cho thị trấn như bừng lên hết sức xinh đẹp.

      Điểm dừng chân cuối cùng của tuần trăng mật là Cung điện Potala tại Tây Tạng (Potala Palace, Tibet). Cung điện được xây núi cao này là cung điện hùng vĩ nhất thế giới với đầy sắc thái thần kỳ. lâu trước đây, Bình An muốn đến xem nơi được gọi là Cung điện Minh Châu nơi nóc nhà thế giới này rồi.

      Chẳng qua phản ứng sốc độ cao*** của Bình An quá lớn, bọn họ chỉ dừng lại có hai ngày Cao Nguyên Tây Tạng rồi quay về Thành phố G.

      (***) cao khí rất loãng, thiếu oxy, khó thở và nhiều phản ứng khác, trường hợp nặng có thể mất mạng.

      Sau khi quay về Thành phố G và nghỉ ngơi ngày, họ liền hẹn hai ông bà lão Nghiêm gia, bà ngoại và ba đến Nhà hàng Quảng Đông ăn cơm.

      tháng gặp, rất nhớ họ.

      Nghiêm Túc lái xe chở Bình An tới Nhà hàng Quảng Đông. Mọi người đến đủ, thân thiện chuyện phiếm chờ đôi vợ chồng mới cưới này.

      Nghiêm Lôi Hải cũng tới, Ôn Nguyệt Nga theo, nhưng Nghiêm Hân cùng với ông ta.

      Lúc bước vào phòng riêng, Bình An vừa liếc mắt thấy Nghiêm Hân ra sức lấy lòng Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân.

      đột nhiên hơi tò mò, mục đích của nàng Nghiêm Hân này rốt cuộc là gì?

      “Hai đứa đến rồi.” Vu Tố Hà bị Nghiêm Hân cuốn lấy rất bất đắc dĩ, đuôi mắt chợt thấy hai bóng dáng quen thuộc từ ngoài cửa vào lập tức vui mừng mở miệng, trong bụng thoáng thở phào nhõm.

      “Con chào Ông nội, Bà nội, Bà ngoại, Mẹ, Ba...” Bình An cười tiến vào, chào hỏi từng người .

      “Trông khí sắc rất tốt, xem ra tuần trăng mật này rất vui vẻ ha!” Vu Tố Hà nhìn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt của Bình An, cười mà với Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân.

      “Tân hôn mà, khí sắc tốt sao được!” Nghiêm lão phu nhân trêu ghẹo.

      Toát mồ hôi!©¸®! Bình An ngượng ngùng, cúi đầu ngồi xuống cùng mọi người, “Ăn ngon ngủ ngon dĩ nhiên là khí sắc tốt rồi!”

      Viên lão phu nhân cười híp mắt nhìn đôi vợ chồng mới, “ những đâu, có chụp hình chứ?”

      “Dạ đều chụp hết ạ, về nhà cháu cho bà xem.” Bình An .

      Nghiêm lão phu nhân kêu Bình An kể hết những chuyện lý thú phát sinh trong chuyến du lịch để mọi người cùng chia vui.

      Mọi người đều nghe say sưa, chỉ riêng Nghiêm Hân là bĩu môi, vô cùng mất kiên nhẫn. ta ghét cảm giác bị xem như là trong suốt này, giống như Phương Bình An vừa xuất ta lập tức trở thành hình nền trang trí vậy.

      Nhiều lần Nghiêm Hân cũng muốn chen miệng cắt ngang nhưng thành.

      Phương Hữu Lợi nhìn con đầy hạnh phúc ngọt ngào mà lòng cảm thấy hết sức vui mừng. Nguyện vọng lớn nhất đời này của ông chính là nhìn thấy Bình An có được hạnh phúc.

      Đây cũng là tâm nguyện của Lệ Hoa.

      Bây giờ rốt cuộc ông có thể yên tâm phát triển tình cảm của mình rồi.

      “Đúng rồi, chị dâu sau này vẫn tiếp tục làm ở Tập đoàn Phương Thị chứ? Hay là... muốn tới công ty nhà chúng ta đây?” Nghiêm Hân đột nhiên hỏi vấn đề rất đường đột.

      Bình An vẫn giữ nụ cười, nhìn thẳng vào Nghiêm Hân, “ tại hứng thú của tôi vẫn là ở Phương Thị.”

      “A!” Nghiêm Hân ồ tiếng, nhìn về phía Nghiêm Túc, “ Hai đồng ý à? Em cứ nghĩ là Hai thích vợ mình làm mẹ hiền vợ đảm ở nhà giúp chồng dạy con hơn chứ.”

      “Ủa, chẳng lẽ có công việc của chính mình phải là mẹ hiền vợ đảm hay sao?” Bình An như cười như hỏi.

      Nghiêm Hân ngẩn ra, biết phải trả lời thế nào, bởi mẹ ta cũng có công tác của mình. Nếu ta gật đầu, vậy ý rằng Ôn Nguyệt Nga phải là mẹ hiền vợ đảm hay sao? Còn nếu ta lắc đầu... vậy chẳng phải là gậy ông đập lưng ông đó sao?

      “Chẳng lẽ về sau chị còn định thừa kế Tập đoàn Phương Thị?” Nghiêm Hân cứng ngắc sang chuyện khác.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 263: Về sau
      Nghiêm Túc lạnh lùng liếc ta cái, nghiêm nghị, “Phương Thị do ai thừa kế có tư cách để bàn. Bất quá có chuyện này tôi muốn tại đây: tất cả cổ phần của Bình An ở Phương Thị phải là tài sản chung của vợ chồng, về sau do riêng Bình An quyết định có để lại cho con cái của chúng tôi hay . Mà đứa con đầu tiên của chúng tôi mang họ Phương!”

      Trừ Phương Hữu Lợi biết trước chuyện này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, chính Bình An cũng chưa nghe Nghiêm Túc qua.

      (Editor: Hình như tác giả quên, chương Nghiêm Túc xin qua lại với Bình An với Phương Hữu Lợi và sau đó với Bình An chuyện này.)

      Nghiêm lão gia chỉ đưa mắt sâu sắc nhìn Nghiêm Túc và Bình An cái, khóe miệng lên nụ cười mỉm, gật gật đầu, hề lời nào.

      Kích động nhất chắc hẳn là Nghiêm Lôi Hải cùng Nghiêm Hân.

      “Con vậy là ý gì? Chuyện này con thương lượng với ai chưa? Ba đồng ý!” Nghiêm Lôi Hải để ý bên xui gia có mặt ở đây, lập tức nổi đóa.

      “Ba có đồng ý hay nằm trong phạm vi cân nhắc của con!” Nghiêm Túc thản nhiên.

      Câu này kích thích rất lớn đến tôn nghiêm người làm cha của Nghiêm Lôi Hải. Ông ta cho là Nghiêm Túc nếu nguyện ý gọi ông ta tiếng “ba” ít nhất biết tôn kính người cha này, ai ngờ Nghiêm Túc ngay cả chuyện quan trọng như vậy mà cũng bàn thảo với ông ta mà ra quyết định.

      Nếu như đứa bé đầu tiên là con cũng được , nhưng nhỡ là con trai sao? Nó là cháu đích tôn của nhà họ Nghiêm đó! Thế mà lại mang họ Phương! Nghiêm Túc cũng đâu phải ở rể, tại sao muốn đứa bé đầu tiên mang họ Phương?

      Nhất định đây là ý muốn của Phương Bình An và Phương Hữu Lợi! Trong lòng Nghiêm Lôi Hải càng thêm bất mãn với nhà họ Phương.

      Phương Hữu Lợi cau mày nhìn Nghiêm Lôi Hải thở hổn hển hằn học, nghiêm giọng , “Chuyện này quả nên thương lượng cùng mọi người chút. Trước đây Nghiêm Túc có đề cập với tôi...”

      Nghiêm lão gia vỗ vỗ vai Phương Hữu Lợi, “Bọn thanh niên muốn quyết định thế nào là chuyện của chúng nó. Ông thông gia à, chúng nó đều trưởng thành rồi, biết cái gì đúng, cái gì là sai.”

      Lời này nghi ngờ gì là giúp Nghiêm Túc, khiến Nghiêm Lôi Hải định trông cậy vào Nghiêm lão gia để ngăn cản Nghiêm Túc đành nuốt lời ra đến môi.

      Nghiêm lão phu nhân và Vu Tố Hà dĩ nhiên cũng có ý kiến.

      Bình An cảm kích liếc mắt nhìn Nghiêm Túc cái.

      Nghiêm Hân là người nhất tại đây, càng có tư cách can thiệp vào vấn đề con của Nghiêm Túc tương lai mang họ gì. Thế nhưng ta lại kềm được đáy lòng ứa ra nỗi chua chát. ta ghen tỵ với Phương Bình An... Ghen tỵ dễ dàng được mọi người công nhận, ngay cả Ông nội cố chấp cổ lỗ xỉ thế mà cũng lên tiếng giúp .

      Chết tiệt! Nếu biết vậy ta Mỹ, chừng có thể ngăn cản Phương Bình An tiếp cận Nghiêm Túc.

      Đề tài khiến Nghiêm Lôi Hải và con ông ta vui này rất nhanh bị Nghiêm lão gia phủi qua. Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân bàn nhau xem qua Tết du lịch ở đâu.

      Còn có nửa tháng nữa là sang Xuân.

      Tết năm nay Vu Tố Hà ở lại Trung Quốc, ra Tết mới về Mỹ tiếp tục công việc.

      Cơm nước xong, Nghiêm Túc cùng Bình An trở về biệt thự.

      và ba em chuyện này hồi nào thế?” Bình An chờ Nghiêm Túc tắm xong ra ngoài liền kéo ngồi cạnh mình, cười hỏi .

      Nghiêm Túc khoát tay, “ nhớ .”

      “Em biết nhớ. Lúc nào vậy? Hèn gì em thấy rất kỳ, ba em trước vẫn phản đối em qua lại với , sau đó lại đột nhiên đồng ý. Ba em đưa ra cầu này à?” Bình An hỏi.

      , tự đề xuất đấy chứ. Ba em lúc ấy cũng có đồng ý, sau đó... mới đáp ứng.” Nghiêm Túc sờ sờ gò má mềm mại của Bình An, giọng , “Chuyện này chúng ta đừng truy cứu hay bất đồng ý kiến nhé. Con của chúng ta họ gì cũng tốt cả, đều là con của chúng ta mà, có gì thay đổi đâu.”

      “Em biết. Chẳng qua...” Bình An nở nụ cười, ôm lấy vai Nghiêm Túc, “Em . Chúng ta sinh đứa !”

      Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn , “Lúc này?”

      Bình An gật đầu khẳng định, nụ cười mặt ngọt ngào dịu dàng. còn rất trẻ, đợi thêm vài năm nữa mới sinh cũng trễ. Nhưng biết, Nghiêm Túc thích con nít dù chưa bao giờ ra. tin chắc người cha tốt.

      Hơn nữa, nếu Nghiêm Túc đợi thêm vài năm nữa mới được làm cha có hơi muộn.

      “Bình An, nghiệp của em như diều gặp gió, lúc này mà làm mẹ rất cực.” Nghiêm Túc ôm lấy mặt , phân tích tình huống cho nghe.

      “Giấc mơ của em phải là trở thành nữ doanh nhân mạnh mẽ thương trường. Em cũng biết mình thích hợp. Đương nhiên, em nghiệp của riêng mình, nhưng nghiệp mà bỏ qua gia đình. Em từ chức Tổng Giám Đốc của Phương Thị. Em có Duy An, em thích công việc tại Duy An.” Bình An vô cùng thấu hiểu bản thân. Trong suốt năm qua làm việc tại Phương Thị, phải cố gắng hết sức thế nào. Nếu như dựa vào ký ức của kiếp trước, chưa chắc làm được tốt như vậy.

      phải có năng lực, mà là vì áp lực quá lớn. vẫn thích công việc ở Duy An hơn.

      Nghiêm Túc ôm chặt , “Em muốn làm cái gì đều được, đừng miễn cưỡng bản thân.”

      “Em biết rồi!” Bình An cười .

      Chính vì muốn miễn cưỡng bản thân nên mới muốn sống cuộc sống mà mình thích.

      Nghiêm Túc đặt dưới thân, cúi đầu hôn cái sâu, cho đến khi thân thể cả hai như bị đốt nóng, hô hấp dồn dập, mới thả ra, “Bà xã à, chúng ta làm việc... có lợi cho xã hội thôi.”

      Bình An híc híc cười duyên.

      Ngày hôm sau, Nghiêm Túc quay lại công ty xử lý văn kiện bị tồn đọng nhiều ngày, Bình An vẫn còn vài ngày nghỉ nên ung dung tự tại tiếp tục hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. ra, mấy ngày nay cũng nhàn rỗi, những món đồ mà họ mua ở Châu Âu được lục tục chuyển phát tới hai ngày nay, muốn ở nhà nhận những kiện hàng được phát chuyển nhanh quốc tế này, còn phải phân phát những món này cho người thân và bạn tốt nữa.

      xách bao lớn bao đến Duy An. Duy An tuyển vào ít đồng nghiệp mới, Bình An cũng biết hết mọi người, bất quá đại đa số vẫn là người làm việc từ ngày Duy An được thành lập. Nhìn thấy Bình An vào đến, ai nấy đều vô cùng cao hứng, còn kêu là Tổng Giám Đốc Phương.

      Bình An thẳng tới văn phòng của Trình Vận.

      “Hi, nàng xinh đẹp ơi, hy vọng quấy rầy công việc của đấy chứ.” Bình An khoái trá chào hỏi Trình Vận, còn quay đầu lại nháy mắt với Kỷ Túy Ý tới.

      Trình Vận biết Bình An quay về Thành phố G, nhìn thấy đột nhiên xuất trước mặt hết sức vui mừng, “Oa oa, mới cưới nhìn mặt hồng hào sáng rực ghê nhỉ. Hạnh phúc ngọt ngào đúng ?”

      “Người khác thế nào em biết, bất quá...” Bình An đặt mấy túi cầm trong tay sang bên, vừa cười vừa ngồi xuống cái ghế đối diện Trình Vận, “Em cảm thấy tại tốt vô cùng.”

      “Đừng khoe khoang hạnh phúc trước mặt chị, chị ghen tỵ đấy!” Trình Vận trưng ra vẻ mặt tôi--chịu-nổi.

      Kỷ Túy Ý từ ngoài cửa vào, với Trình Vận, “ này giờ cứ lúc lắc trước mặt mà kích thích chúng ta, đúng là đắm chìm trong hạnh phúc mà. Là lá la, hôm nay nhất định phải làm thịt nó mới được.”

      Bình An buồn cười nhìn Kỷ Túy Ý, “Cậu hâm mộ ghen ghét tớ đến vậy à? Tiểu Ý, cậu cũng , sớm muộn gì cũng y như tớ, đến lúc đó tớ bỏ qua cho cậu đâu.”

      “Hai tính ở trong này triển lãm tuổi trẻ phơi phới của mình đấy à? sắp mãn kinh như chị đây đau lòng lắm đó nhe.” Trình Vận làm bộ rất buồn khổ bất đắc dĩ.

      “Chị Vận, câu này của chị làm rất nhiều phụ nữ ghét chị đó nha.” Bình An liếc sang cái xem thường. Mặc dù Trình Vận hơn 30 tuổi nhưng bề ngoài chẳng già chút nào, ngược lại có vẻ chín chắn ý vị.

      Kỷ Túy Ý cười , “Chỉ cần chị Vận đồng ý, chắc chắn có rất nhiều ông vây xung quanh.”

      Bình An lập tức nằm bò lên mặt bàn, hưng phấn tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Trình Vận, “Thành khai báo , chị có bồ hay ? Coi sắc mặt dễ chịu này của chị nhất định là trong tình chứ gì nữa! Đừng bí vậy chứ, có bí mật phải chia sẻ cho mọi người.”

      Trình Vận nghĩ tới Phương Hữu Lợi, khuôn mặt lên tia đỏ ửng.

      Kỷ Túy Ý lập tức phát biến hóa nho này của chị, mắt đều trợn tròn lên vì ngạc nhiên. Bình An hiển nhiên cũng phát thấy, hai người trao đổi nhau ánh mắt, rồi đồng loạt hứng trí bừng bừng nhìn về phía Trình Vận.

      “Hai kia, nếu còn muốn tiếp tục bàn luận về đàn ông về tìm đàn ông của các mà nghiên cứu .” Trình Vận ho tiếng, nghiêm nghị .

      “Được rồi, .” Bình An vô cùng chắc chắn là Trình Vận , nhưng bây giờ hẳn là hỏi thế nào cũng rồi.

      Còn nhiều thời gian mà, cứ để từ từ . Sớm muộn gì rồi cũng biết tóm lại là người nào chiếm được trái tim của Trình Vận thôi.

      Chỉ cần phải Lương Phàm là được!

      Kỷ Túy Ý đương nhiên tiếp tục chế nhạo cấp của mình vào lúc này, “Xem con bé này mang quà gì về đây?”

      Bình An mang về cho Kỷ Túy Ý và Trình Vận khá nhiều quà. Sau khi kể cho các nghe ít về những chuyện lý thú trong quá trình du lịch trăng mật, thấy thời gian còn sớm, mọi người mới quyết định đến nhà hàng Tây gần đó ăn cơm.

      Lúc ăn cơm, Trình Vận mới hạ giọng hỏi Bình An, “Em chắc gặp Nghiêm Hân vài lần đúng ? Cảm giác ta là người thế nào?”

      Nghiêm Hân cũng có thể được coi như là em cậu của Trình Vận, chẳng qua họ chỉ gặp mặt vài lần nên hoàn toàn có tình cảm chị em gì. Bất quá chị hiểu rất Nghiêm Hân là loại người nào nên có hơi lo lắng cho chung đụng giữa Bình An và ta.

      “Cũng hơi chịu nổi.” Bình An cười khổ, “ ta dường như rất thích Nghiêm Túc, em còn tưởng rằng ta giống như mẹ mình mà như nước với lửa với Nghiêm Túc chứ.”

      ta chẳng những ghét Nghiêm Túc mà còn cực kỳ cố gắng lấy lòng Vu Tố Hà!” Trình Vận , “Chị nghe người ta vậy. Mấy năm trước chị gặp ta lần, lúc ấy cũng có mẹ chồng em ở đó, ta còn làm mặt lạnh với mẹ chồng em nữa kìa. Chẳng qua sau khi Nghiêm Túc trở thành Tổng tài của Nghiêm Thị ta thay đổi 180o.”

      “Ý chị là sở dĩ Nghiêm Hân đối xử tốt với Nghiêm Túc và mẹ chồng em là vì có mục đích?” Bình An nhíu mày, điều này sai biệt lắm với điều phỏng đoán.

      Trình Vận gật đầu, “Rất . Bất quá... hình như Nghiêm Hân còn có bệnh “ trai” nữa phải. ta đến 13, 14 tuổi mới tiếp xúc với Nghiêm Túc, có thể có nhiều tình cảm em đâu.”

      Bình An sờ sờ giữa mày, “Hiển nhiên ta sai đối tượng rồi!”

      “Bình An, Nghiêm Hân đầu óc ghê gớm hơn Ôn Nguyệt Nga nhiều. Nhưng dù ta có thích Nghiêm Túc cũng thay đổi được cái gì. Em giờ là con dâu Nghiêm gia, dù chung đụng với ta nhiều lắm nhưng vẫn phải cẩn thận chút đó.” Trình Vận nhàng dặn dò.

      “Em hiểu!” Bình An gật đầu. chỉ có Nghiêm Hân, ngay cả Ôn Nguyệt Nga đều phải giữ khoảng cách. Những người này đều là kẻ có lòng tham đáy, chừng xuống tay với để đối phó Nghiêm Túc. Gì cũng thế thôi, đều muốn có bất kỳ giao thiệp nào cùng những kẻ đó.

      Trình Vận mỉm cười, “Ăn cơm !”

      Kỷ Túy Ý cười, “Người ta lo vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cậu lại lo chuyện xung đột với bà em chồng, à , còn chưa được gọi là bà em chồng nữa là!”
      Last edited by a moderator: 8/5/17
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 264: Tiệc gia đình
      Ngày phép cho tuần trăng mật trôi qua rất nhanh, Bình An lần nữa quay lại làm tại Tập đoàn Phương Thị.

      Mặc dù quyết định từ chức Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị, nhưng khó mà mở miệng ra ý định này với Phương Hữu Lợi. Lúc trước chính cầu đến làm việc tại công ty, thậm chí vì để có được chức vụ Tổng Giám Đốc mà phải nỗ lực lâu lâu. Nhưng bây giờ lại rời dường như được tốt lắm.

      Ít nhất cũng phải chờ đến khi công trình Quảng trường Thời Đại hoàn tất, đây là công trình duy nhất mà phụ trách toàn bộ từ đầu đến cuối.

      Quảng trường Thời Đại chính là khu thương mại lớn nằm lân cận với Phượng Hoàng Thành. Nơi này sắp hoàn công, muốn nhìn được nó lúc chính thức hoàn thành cũng như khai trương thành công.

      Khi Bình An vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng thoải mái vui vẻ của tuần trăng mật công việc bắt đầu bận tối mắt. Chắc vì có khoảng thời gian quá độ để chuyển đổi nên trong khoảng thời gian ngắn Bình An chưa bắt kịp được công việc, khiến cảm thấy phải cố hết sức kéo căng bản thân.

      Tình huống này vẫn duy trì đến ngày nghỉ dài Tết lịch. Dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng có thể thăng bằng lại.

      Tết năm nay giống như năm ngoái. Trước kia dù có tiệc xã giao nhưng đa số chỉ cần cho thư ký tặng lễ qua đó là được, đại khái vẫn có thể đắp chăn nằm nhà mấy ngày để hưởng thụ chút thời gian nhàn nhã tốt đẹp. Nhưng năm nay người cần phải ứng phó nhiều lắm, bởi rất nhiều thân thích của Nghiêm gia còn chưa quen biết, đành rằng có gặp sơ qua trong ngày hôn lễ, nhưng cơ bản quên mất quan hệ của từng người là thế nào rồi.

      Cho dù quan hệ giữa Nghiêm Túc và Ôn Nguyệt Nga khá căng thẳng, nhưng bữa cơm đoàn viên đêm 30 dù thế nào cũng thể vắng mặt. Đây là quy củ của Nghiêm gia. Chẳng qua năm nào Nghiêm lão gia đều cầu con dâu trước tham gia, nhưng Vu Tố Hà vẫn ở lại Mỹ mà về tham dự.

      Năm nay ông cụ cho phép bà vắng mặt nữa.

      Trong thâm tâm của hai ông bà Nghiêm, Vu Tố Hà vĩnh viễn phải là người ngoài.

      Ôn Nguyệt Nga vốn dĩ cao hứng bừng bừng tham dự bữa tiệc đoàn viên gia đình này, nhưng khi bà ta nhìn thấy Vu Tố Hà ngồi cạnh Nghiêm lão phu nhân cả khuôn mặt giống như bảng pha màu, thay đổi liên tục nhiều màu sắc.

      Thiếu chút nữa là bà ta nhảy đổng lên la hét, con ả đê tiện này sao lại ở đây?

      Nhưng bà ta thể làm vậy. Tối nay bà ta phải giữ vững phong độ, bởi vì toàn bộ người trong gia tộc Nghiêm Thị đều có mặt tại đây. Bà ta chỉ cần hơi mất lý trí chút thôi ngày mai nhất định trở thành đầu đề, trở thành tin tức để mọi đối tượng cười chê.

      Cho dù trong lòng có nghẹn uất đến thế nào chăng nữa, bà ta cũng phải ráng nhịn mà làm kẻ cười cuối cùng.

      Nếu dựa theo bối phận, chỗ ngồi của Nghiêm Lôi Hải là ngay dưới cạnh Nghiêm lão phu nhân, bất quá nơi đó có Vu Tố Hà ngồi, mà hiển nhiên trong suy nghĩ của hai ông bà cụ Vu Tố Hà quan trọng hơn con trai.

      Nghiêm Lôi Hải chỉ có thể ngồi xuống phía đối diện Vu Tố Hà.

      Nghiêm Túc ngồi xuống cạnh Vu Tố Hà, thèm nhìn Ôn Nguyệt Nga ngồi đối diện cái.

      “Mọi người đến đông đủ, tôi cũng muốn năng dài dòng, chỉ hy vọng mọi người năm mới đều được thuận lợi, cũng hy vọng công ty tiếp tục phát triển vững vàng.” Nghiêm lão gia phải là người thích nhiều, lời dạo đầu chỉ mấy câu liền kêu mọi người bắt đầu bữa tiệc.

      Người dòng họ Nghiêm ngồi ở các bàn khác đều để mắt quan sát tình huống bên này, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ tin tức nhoi quan trọng nào.

      Bình An lần đầu tiên tham gia tiệc gia tộc họ Nghiêm. Dù là người nhà Nghiêm gia, nhưng kỳ còn có rất nhiều người còn biết, huống chi lại làm việc tại Nghiêm Thị nên bình thường cũng ít tiếp xúc.

      Nghiêm Hân hôm nay khá yên tĩnh, xoắn xuýt cố ý lấy lòng Vu Tố Hà như mỗi lần nhìn thấy ta trước kia. Chắc hẳn bởi vì có Ôn Nguyệt Nga ở đây nên ta muốn khiêu chiến dây thần kinh của mẹ mình.

      Bất quá, Nghiêm Hân lại tỏ ra nhiệt tình đối với Bình An.

      Mấy ngày qua ta gọi điện cho Bình An chỉ lần, muốn hẹn Bình An cùng dạo phố, thậm chí còn đề nghị đến tận nhà Bình An và Nghiêm Túc ở để chào hỏi.

      Bình An tuyệt đối có thể khẳng định rằng nếu chỉ cần ra vẻ 30% nhiệt tình với Nghiêm Hân thôi Nghiêm Hân chắc chắn thuận thế bám theo mà bò lên, có khi còn đưa ra cầu dọn đến ở luôn tại biệt thự của họ chừng.

      “Chị Hai, mấy ngày Tết này chị với Hai có tiết mục gì ? Có muốn cùng với em đến khu du lịch suối nước nóng ?” Nghiêm Hân nhìn Bình An cười đầy thân thiết lấy lòng.

      , chúng tôi có việc.” Bình An cười lắc đầu, thân thiện lắm.

      Nghiêm Hân ồ lên tiếng thất vọng, nhưng rồi lại cười rất nhanh, “Đúng rồi, qua Tết em đến công ty làm, nếu chị Hai cũng đến làm tại Nghiêm Thị tốt quá, chúng ta có thể là đồng nghiệp.”

      Bình An hơi kinh ngạc. Nghiêm Hân chỉ lần đề cập tới việc đến Tập đoàn Nghiêm Thị công tác, nhưng đều bị Nghiêm Túc cự tuyệt. Sao giờ Nghiêm Hân lại có thể vào làm tại công ty? Tuy lắm về năng lực của Nghiêm Hân, nhưng cảm thấy để cho Nghiêm Hân vào làm tại Nghiêm Thị phải là ý kiến hay.

      “Vậy sao? Chúc mừng , trợ giúp lớn cho công ty.” Bình An liếc mắt nhìn Ôn Nguyệt Nga cái, cười .

      Ôn Nguyệt Nga lạnh nóng, “Đương nhiên rồi, Tiểu Hân có năng lực hơn người khác nhiều, chẳng qua là có cơ hội mà thôi. Lần này nếu nhờ cố gắng tranh thủ chưa chắc vào làm việc trong công ty được.” Nếu nhờ có Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Túc vẫn đồng ý cho Nghiêm Hân đến làm việc trong công ty.

      Nghiêm Lôi Hải vẫn là cổ đông, dù số cổ phần ít hơn nhiều so với Nghiêm Túc nhưng chưa đến nỗi chỉ là cổ đông . Huống chi ông ta từng là Tổng tài của Nghiêm Thị.

      Nghiêm Hân uống hớp rượu đỏ, nhìn Bình An cười, “Chị Hai là Tổng Giám Đốc của Phương Thị, chừng về sau chúng ta có cơ hội hợp tác, hoặc là... cạnh tranh đấy.”

      Bình An nhướng đôi mày thanh tú, hiểu lắm ý tứ của ta.

      “Bây giờ phải là lúc chuyện công việc!” Nghiêm lão gia nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt dù già nhưng vẫn sắc bén quét qua hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga.

      khí trở nên cứng ngắc. Nghiêm lão gia luôn đặc biệt lạnh lùng đối với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, rất ít khi tươi cười hòa ái dễ gần.

      Vu Tố Hà mỉm cười dịu dàng, cố gắng xoa dịu bầu khí, “Rất nhiều năm rồi con đón Tết tại Trung Quốc, khí mừng năm mới dễ chịu .”

      “Lát nữa ngoài bờ sông có bắn pháo hoa, chúng ta ra đó xem .” Nghiêm lão phu nhân cười.

      Nghiêm Túc còn nghiêm chỉnh , “Phải xem chứ, công ty chúng ta tài trợ ít đâu, xem lỗ vốn mất.”

      Bình An kìm được cười khẽ tiếng, ngay cả Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân cũng bị chọc cho nở nụ cười.

      “Thằng nhóc thối kia, sao ông lại biết hóa ra con lại con buôn đến thế nhỉ?” Nghiêm lão gia tức giận hỏi.

      “Ông nội à, vậy là ông nội hiểu con rồi. Con là thương nhân mà.” Nghiêm Túc khoát tay, nghiêm trang .

      Trừ hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga, tâm trạng của mọi người đều ổn định lại, cùng nhau cười cười .

      Sau khi bữa tiệc chấm dứt, rất nhiều người đứng lên xông xáo qua lại. Những người danh nghĩa là thân thích Nghiêm gia này bình thường đều rất ít khi liên hệ lẫn nhau, nhân dịp này rất nhiều người muốn liên lạc tình cảm.

      Dĩ nhiên, đa số đều vì điều kiện lợi ích mà hàn huyên cùng đối phương thôi.

      Nghiêm Túc cùng bàn bạc với Vu Tố Hà về việc mấy ngày nữa bà phải quay trở về Mỹ, còn Bình An vốn chuyện với Nghiêm lão phu nhân Nghiêm Hân lại đột nhiên chạy tới, rất nhiệt tình lôi kéo Bình An chuyện.

      “Đúng rồi, chị Hai, chị với em quen nhau thế nào đấy? Lúc ấy chị vẫn còn là sinh viên đúng ? em theo đuổi chị thế nào?” Nghiêm Hân làm ra vẻ bé ngây thơ, mặt đính nụ cười đáng hỏi Bình An.

      Nếu như người hỏi phải là Nghiêm Hân, phải là con của Ôn Nguyệt Nga, có lẽ Bình An còn có thể tán gẫu cùng ta chút.

      “Đó là bí mật của tôi và Nghiêm Túc.” Bình An cười , thái độ mặn lạt.

      “Đừng hẹp hòi vậy chứ. Hai em chưa bao giờ chủ động theo đuổi con , mà toàn là các chủ động bò lên giường của ảnh. Chị lại là ngoại lệ. ấy kết hôn với chị, chứng tỏ chị giống những người khác.” Nụ cười ngọt ngào đáng mặt Nghiêm Hân thay đổi, nhưng đáy mắt lại lướt qua tia sáng ác độc.

      Bình An nhún vai, “Đúng vậy, tôi là ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất của Nghiêm Túc!”

      Sắc mặt Nghiêm Hân khẽ tối xuống, nhưng chỉ là trong tíc tắc, rồi khuôn mặt rất nhanh lại đầy vẻ tươi cười, hỏi đùa, “Chị sợ em... lại quay về như trước đây, có xì căng đan dính dáng tới những minh tinh người mẫu gì à?”

      hiểu Nghiêm Túc rồi.” Bình An tỏ vẻ gì là tức giận, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Nghiêm Hân cái. Muốn dùng phương pháp này để châm ngòi quan hệ giữa và Nghiêm Túc à, đúng là quá ngây thơ.

      “Ai em hiểu em?” Nghiêm Hân trợn mắt nhìn Bình An, vui kêu lên.

      Bình An cười cười, từ chối cho ý kiến.

      Nụ cười này trong mắt Nghiêm Hân giống như châm chọc ta có tư cách để hiểu Nghiêm Túc vậy, khiến vẻ mặt ta trở nên hết sức khó coi.

      “Còn chuyện gì khác ?” Bình An muốn tìm Nghiêm Túc, muốn tiếp tục chuyện cùng Nghiêm Hân nữa.

      Nghiêm Hân nhìn thoáng ra xung quanh, thấy có ai chú ý tới bên này liền tiếp sát vào Bình An, hạ giọng dùng tiếng vào tai , “Don’t you feel it? I really hate you, you lousy bitch!” (Chẳng lẽ mày cảm giác được? Tao ghét mày vô cùng, đồ chó cái hạ tiện!)

      Bình An nén được cười khẽ tiếng. Rốt cuộc cũng giả vờ nổi nữa rồi sao? Khóe môi lên nụ cười nhạt, ngước mắt nhìn Nghiêm Hân, “ ra cảm giác của chúng ta giống nhau. cần phải sắm vai quan hệ chị dâu em chồng vui vẻ làm gì. À mà chúng ta cũng thể xưng là chị dâu em chồng đâu nhỉ, và mẹ hoàn toàn được thừa nhận trong nhà này.”

      “Mày...” Lửa giận trong đầu Nghiêm Hân lập tức phừng lên, gần như kềm được tức giận mà muốn chửi ầm lên. Nhưng khi đuôi mắt liếc thấy Nghiêm Túc và Vu Tố Hà về phía các , ta chỉ có thể nhịn xuống, “Mày đừng mơ có được tất cả nhà chúng tao.”

      Bình An cho ta ánh mắt buồn cười, “Đó là của sao?”

      Nghiêm Hân cắn chặt răng. phải của ta! Trong lòng mọi người, tất cả mọi thứ của Nghiêm gia, bao gồm cả công ty, đều là của Nghiêm Túc. Nhưng ta nhất định để cho mình cái gì cũng chiếm được.

      ta phải là kẻ thất bại như Ôn Nguyệt Nga!

      “Bình An, hai người gì đó?” Nghiêm Túc chạy tới cạnh các , cảnh giác nhìn Nghiêm Hân.

      “A, chỉ tán gẫu thôi.” Bình An cười .

      Nghiêm Túc , “Mình về trước , ông bà nội xem pháo hoa rồi.”

      “Mình cũng xem , dù sao...” Bình An ôm cánh tay Nghiêm Túc, “ xem lỗ vốn mà.”

      “Đúng vậy!” Nghiêm Túc cười gật đầu. Hai người để ý đến Nghiêm Hân, cặp tay cùng nhau rời .

      Nghiêm Hân tức đỏ mắt, nhưng có lập trường nào để ngăn cản bọn họ rời , hoặc là gì với bọn họ.

      Ôn Nguyệt Nga tới sau lưng ta, lạnh lùng nhìn bóng dáng Bình An và Nghiêm Túc dần xa, “Tất cả Nghiêm Thị đều là của bọn nó, nếu con vẫn còn muốn tiếp tục rong chơi.”

      “Mẹ, mẹ lấy được, nhưng con nhất định phải chiếm được. Mẹ chờ xem !” Nghiêm Hân quay đầu lại gằn giọng với Ôn Nguyệt Nga.

      “Vậy sao? Mẹ mỏi mắt chờ mong à nha!” Ôn Nguyệt Nga bén nhọn mỉa mai, “Mẹ còn tưởng rằng con đứng về phía Nghiêm Túc rồi chứ. Tiểu Hân, con trông giống y như em ngoan trai của mình, ghen tỵ vì Phương Bình An có thể độc chiếm Nghiêm Túc.”

      “Con vốn chính là em ngoan!” Sắc mặt Nghiêm Hân tối xuống, trừng mắt Ôn Nguyệt Nga cái, rồi xoay người tránh ra.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 265: Rời
      Mấy ngày Tết này, Bình An và Nghiêm Túc cũng chẳng nhàn rỗi, bởi ngoài số tiệc xã giao thể trốn tránh được cũng còn ít buổi họp mặt nữa.

      Nhưng trừ các trường hợp xã giao trong giới kinh doanh, buổi họp mặt của mấy chị em Bình An bắt Nghiêm Túc phải cùng theo.

      Năm nay Kỷ Túy Ý về nhà đón năm mới, Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân đều ở lại Thành phố G, còn có Vi Úy Úy nữa.

      Ngày Bình An kết hôn, mặc dù Vi Úy Úy có đến làm chị em nhà , nhưng có tham gia tiệc cưới. Đối với tất cả những bạn bè hy vọng ấy có thể bỏ xuống tình cảm với Nghiêm Túc mà , như vậy là đủ rồi. Cũng vì vậy mà Kỷ Túy Ý bớt tức giận đối với ấy rất nhiều.

      Tối Mùng 4 Tết, để né tránh những lời mời dự tiệc ngừng nghỉ, Bình An cùng các chị em Trình Vận đến quán “Nhà tôi” họp mặt.

      Vi Úy Úy quen các chị em Trình Vận lắm. Vốn cũng muốn tham gia buổi họp mặt này, nhưng vì Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân từng là người quen trong ký túc xá thời đại học, và các ấy quan hệ cũng tệ, hơn nữa thời điểm này nhà nào cũng đều đoàn tụ đón mừng năm mới, muốn thui thủi mình nên đáp ứng đến tham gia.

      “Trông cậu rất tốt!” Vừa thấy Bình An, Vi Úy Úy mặc dù có hơi được tự nhiên lắm nhưng vẫn mở miệng chào hỏi trước.

      Bình An cười gật đầu với ấy, “Cũng tốt. Đúng rồi, cám ơn quà tặng của cậu, mình rất thích.” Vi Úy Úy tặng quà kết hôn cho .

      Vi Úy Úy hơi cúi đầu, “Vậy là tốt rồi.”

      Hai lâu có ngồi chung chỗ như vầy mà ăn cơm chuyện phiếm rồi, Bình An cảm khái nhìn Vi Úy Úy, “Úy Úy, cậu sống thế nào?”

      “Ừ, cũng được.” Vi Úy Úy gật đầu, “Sau Tết thăng chức, Quản lý Tiêu thụ.”

      “Chúc mừng!” Bình An cầm lên ly nước trái cây, lòng vui mừng cho ấy.

      “Nghe ... Em Nghiêm Túc cũng muốn đến công ty chúng tôi làm việc, có thể ngay tại ngành của chúng tớ luôn.” Vi Úy Úy giọng.

      Trình Vận chuyện cùng Hàn Á Lệ nghe được câu này, chị cau mày xoay đầu sang, “Nghiêm Hân muốn tới làm việc tại Tập đoàn Nghiêm Thị? Ôn Nguyệt Nga sắp xếp hả?”

      Bình An trả lời, “Em cũng mới nghe chuyện này. Bất quá Ôn Nguyệt Nga có năng lực để làm vậy, mà là ba chồng em. Ông ấy là cổ đông kiêm thành viên Hội đồng Quản trị.”

      Trình Vận lộ ra nụ cười nhạt giễu cợt, “Ông ta vĩnh viễn đều như vậy.” Nghiêm Lôi Hải vĩnh viễn chỉ biết làm hỏng việc.

      Vi Úy Úy lắm về ân oán của Nghiêm gia, chỉ biết là tình cảm giữa Nghiêm Lôi Hải và Nghiêm Túc được tốt lắm. Còn chuyện Ôn Nguyệt Nga vẫn đối nghịch với Nghiêm Túc trong công ty cũng có nghe qua. như vậy, hẳn là quan hệ giữa Nghiêm Hân và Nghiêm Túc cũng tốt.

      “Em gặp ấy lần, trông có vẻ rất hoạt bát sáng sủa.” Vi Úy Úy .

      “Nghiêm Hân xưa nay vẫn thế, cẩn thận đừng bị lợi dụng đấy.” Trình Vận nửa đùa nửa cảnh cáo Vi Úy Úy.

      Vi Úy Úy cười cười, hỏi Bình An, “Cậu với ấy quan hệ được tốt à?”

      Bình An cười , “Với ta vấn đề phải chỉ gói gọn trong việc quan hệ có tốt hay . Úy Úy, cậu định làm luôn tại Nghiêm Thị à?”

      “Cậu còn lo lắng vớ vẩn gì nữa đó?” Vi Úy Úy cau mày nhìn .

      “Cậu biết ý tớ phải là vậy.” Bình An thở dài trong bụng, cảm thấy Vi Úy Úy quá nhạy cảm.

      Vi Úy Úy thở ra hơi, “Tớ cảm thấy làm ở đó rất tốt, đấy.”

      Bình An gật đầu, “Vậy tốt!”

      Bữa cơm tối này ăn mất hơn hai tiếng, toàn bộ thời gian đều cười cười biết mệt. Con mà, chủ đề tán gẫu có thể từ trời xuống dưới biển, tán gẫu mốt mới ra, tán gẫu đàn ông, tán gẫu rất nhiều rất nhiều, đến cuối cùng còn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, tính tiếp tục kéo dài nữa.

      Bọn Lâm Tĩnh quyết định kế tiếp hát karaoke, cũng gọi Khâu Thiếu Triết đến luôn.

      Trình Vận tiếp theo hình như có hẹn riêng, tiếp tục cùng hát karaoke với mọi người. Bình An gọi điện thoại cho Nghiêm Túc, kêu đến đây.

      Lúc các đến Tiền Quỹ, Khâu Thiếu Triết đặt sẵn phòng riêng, ngồi trong chờ các .

      Cặp đôi Khâu Thiếu Triết và Lâm Tĩnh nhau thời gian cũng rất dài, Khâu Thiếu Triết từ sau khi làm cũng chín chắn hẳn lên, chắc vì làm việc trong đơn vị nhà nước, xã giao đưa đẩy nhiều, nên các phương diện xử đều trầm ổn.

      Bọn Diệp Hiểu Vân vừa thấy Khâu Thiếu Triết đều ồn ào trêu ghẹo hỏi lúc nào cầu hôn, lần nào Khâu Thiếu Triết cũng đều ấp úng có lệ cho qua. phải là thích Lâm Tĩnh, chẳng qua cảm thấy còn chưa đến lúc kết hôn thôi.

      Mỗi lần thấy vẻ mặt qua loa của Khâu Thiếu Triết, Lâm Tĩnh đều rất thất vọng.

      Đám Diệp Hiểu Vân vừa giành hát được mấy bài Nghiêm Túc đến.

      Kể từ sau khi Nghiêm Túc bị mấy chị em của Bình An chơi khăm trong hôn lễ xong, Lâm Tĩnh các lập tức giải trừ nỗi kính sợ và sợ hãi đối với Nghiêm Túc trước kia, cũng biết lên giọng đùa giỡn với .

      Nhưng khi mọi người chơi rất vui vẻ, Bình An nhận được cuộc điện thoại từ Dì Liên gọi tới, báo rằng Viên lão phu nhân đột nhiên té xỉu, đường đưa đến bệnh viện.

      Tin này giống như chậu nước lạnh băng xối thẳng từ đỉnh đầu Bình An xuống, làm trong nháy mắt như rơi vào hầm băng. gần như quên, nếu theo như quỹ đạo của vận mệnh, Viên lão phu nhân hẳn phải qua đời từ lâu.

      Nghiêm Túc chở nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Viên lão phu nhân được cấp cứu.

      Hai người vừa tới bao lâu Phương Hữu Lợi cũng vội vã chạy đến, bất quá điều làm cho Bình An kinh ngạc là, Trình Vận cũng cùng với ông.

      Hình như đâu có báo cho Trình Vận... nhìn sang Nghiêm Túc, Nghiêm Túc cũng lắc đầu.

      “Bà ngoại thế nào?” Phương Hữu Lợi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của vợ chồng Bình An, chỉ lo lắng hỏi thăm tình huống của Viên lão phu nhân.

      Nỗi hiếu kỳ của Bình An đối với có mặt của Trình Vận chỉ thoáng qua, tất cả mọi tâm tư của lúc này đều đặt vào Viên lão phu nhân, “Bác sĩ còn chưa ra, biết tình huống là thế nào nữa.”

      Phương Hữu Lợi vỗ vỗ vai Bình An an ủi, “ có việc gì đâu!”

      “Con tin vậy!” Bình An ôm lấy Phương Hữu Lợi, chui đầu vào ngực ông, nén nước mắt ngẹn ngào .

      Nghiêm Túc khẽ nheo mắt nhìn về phía Trình Vận đứng phía sau Phương Hữu Lợi, nhíu mày, rồi dường như nhìn thấu cái gì, mắt hơi tối xuống.

      Trình Vận hơi hơi cười cười với Nghiêm Túc. ra chị cũng vô cùng... lúng túng, ngờ rằng lại làm cho Bình An và Nghiêm Túc biết được quan hệ của chị và Phương Hữu Lợi dưới tình huống này.

      Mặc dù hai đứa em còn chưa chắc chắn, nhưng chị biết, Nghiêm Túc và Bình An rất khôn khéo, hẳn là đoán được.

      Mọi người đợi ngoài phòng cấp cứu hơn giờ, đèn báo mới rốt cuộc tắt.

      Bác sĩ ra.

      Bình An vội vàng tiến lên hỏi thăm, “Bác sĩ, bà ngoại tôi thế nào?”

      “Chức năng tim suy kiệt, mặc dù cấp cứu, nhưng... bà cụ ... Có lời gì nhanh lên thôi.” Vẻ mặt bác sĩ đầy thương tiếc, ai cũng chẳng muốn vừa sang năm mới lại nhận được tin dữ về người thân.

      Bình An che miệng, nức nở khóc òa lên, “Bà ngoại!”

      Phương Hữu Lợi sắc mặt nặng nề, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Vận.

      Sao lại như vậy? Hôm qua lúc gặp bà ngoại, bà còn khỏe mạnh lắm mà. Sao lập tức ... Bình An khó có thể tiếp nhận , bước chân nặng nề vào phòng bệnh. Khi nhìn thấy bà ngoại nằm giường bệnh sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lòng dâng lên nỗi bi thương và luyến tiếc chịu nổi.

      nghĩ là mình còn có thời gian... Tại sao lại nhanh như vậy?

      “Sao vậy?” Viên lão phu nhân tỉnh lại, chỉ là giọng rất yếu. Bà mỉm cười nhìn bốn người tới.

      “Bà ngoại...” Bình An cố nén nước mắt, tới bên giường ngồi xuống, cầm lấy tay Viên lão phu nhân chặt.

      “Đừng thương tâm, bà ngoại cảm thấy sống vậy là đủ rồi. Ông ngoại với mẹ con chắc sốt ruột chờ bà.” Viên lão phu nhân đùa.

      Nhưng lúc này Bình An cách nào nghe nổi những lời đùa giỡn về sinh mạng như vậy được, lòng quặn đau, “Bà ngoại, con cũng cần bà vậy.”

      Viên lão phu nhân giọng, “Con có Nghiêm Túc, bà ngoại rất yên tâm.”

      “Bà ngoại...” Bình An nghẹn ngào kêu lên.

      “Hữu Lợi!” Viên lão phu nhân nhìn về phía Phương Hữu Lợi, đưa tay ngoắc ông và Trình Vận cùng lại đây.

      Phương Hữu Lợi cầm tay Viên lão phu nhân, “Mẹ, giờ đừng gì cả, mẹ sao đâu, nhất định có việc gì.”

      “Thân thể của mẹ, mẹ nhất. Lần này mẹ qua nổi đâu.” Viên lão phu nhân rất thản nhiên đối mặt với cái chết của mình, “Hữu Lợi, mẹ vẫn hy vọng con có thể quên con của mẹ , lần nữa có cuộc sống riêng của mình.”

      “Mẹ, chuyện này chúng ta sau được ?” Phương Hữu Lợi hạ giọng .

      Viên lão phu nhân lắc đầu, vươn tay kia ra muốn kéo Trình Vận.

      Trình Vận vội vàng cầm tay bà, “Viên lão phu nhân...”

      “Đây là người đàn ông tốt, đừng bỏ lỡ.” Viên lão phu nhân cầm tay Trình Vận và tay Phương Hữu Lợi, quyết đoán đặt vào nhau. Từ lâu bà nhìn ra con rể có cảm tình với Trình Vận, vốn chưa chắc chắn lắm, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy Trình Vận cùng theo vào xác định.

      Mặc dù thân phận của hai người này có thể có chút trở ngại, nhưng chỉ cần họ lòng, tất cả đều có thể vượt qua.

      Bình An kinh ngạc nhìn hai bàn tay của Phương Hữu Lợi và Trình Vận.

      Ba và chị Vận?

      Trình Vận dường như cũng bị Viên lão phu nhân làm cho hoảng hồn, nhất thời phản ứng kịp, trong lòng chỉ có ý tưởng: Viên lão phu nhân biết chị và Phương Hữu Lợi qua lại từ lúc nào? biết từ lâu, hay là...

      Phương Hữu Lợi là qua Tết này mới công khai quan hệ giữa hai người, cho nên, Viên lão phu nhân tự mình nhìn ra được?

      “Bình An, vì ba con, con đừng để ý quá nhiều.” Giọng Viên lão phu nhân càng lúc càng yếu.

      “Bà ngoại, bà ngoại.” Bình An vừa khóc vừa gật mạnh đầu, “Con để ý, để ý đâu. Nhưng bà còn muốn thấy ba con tái hôn mà. Bà nhất định phải thấy.”

      Viên lão phu nhân thở phào nhõm, hai tay vô lực rơi xuống.

      “Mẹ!” Phương Hữu Lợi hoảng sợ kêu tiếng.

      “Viên lão phu nhân?” Trình Vận kêu lên.

      Bình An môi run rẩy, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, khóc thành tiếng.

      Nghiêm Túc kéo vào lòng, ôm lấy chặt. Bình An đau đớn khóc thành tiếng. Nỗi đau đớn khổ sở khi mất người thân này từng trải qua, nhưng vẫn thể nào tiếp nhận được nó vào lúc này.

      “Bác sĩ, bác sĩ!” Trình Vận chạy ra bên ngoài kêu bác sỹ.

      Bác sĩ và y tá vừa mới cấp cứu cho Viên lão phu nhân lúc nãy chạy tới, kiểm tra và làm cấp cứu cho Viên lão phu nhân.

      Nhưng, đôi mắt của Viên lão phu nhân còn mở ra nữa.

      “Xin bớt đau buồn!” Bác sỹ an ủi Phương Hữu Lợi và Bình An, “Sinh mệnh của bà cụ... đến cuối đường rồi. rất an lành, đau đớn gì.”

      Bình An nức nở trong lòng Nghiêm Túc.

      Phương Hữu Lợi bi thương cúi đầu. Trình Vận đứng cạnh cầm tay ông, an ủi ông trong thầm lặng.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 266: Chính thức giới thiệu
      Lễ tang của Viên lão phu nhân được tổ chức giản dị, theo ý muốn của bà lúc sinh thời.

      Bởi vì họ hàng của Viên lão phu nhân đều ở Thành phố G nên lễ tang do Phương Hữu Lợi đứng ra phụ trách. Em trai chồng bà ngày thứ ba mới tới được.

      Mất người thân, mấy ngày nay tâm trạng Bình An vô cùng đau thương. Nhưng nhờ có Nghiêm Túc vẫn luôn bên cạnh , vả lại cũng biết rằng việc Viên lão phu nhân mất là thuận theo tự nhiên, nên dần dần tiếp nhận. Nhưng cho dù hiểu vậy, trong lòng vẫn cảm thấy rất thương tâm.

      Khi Nghiêm lão gia và Nghiêm lão phu nhân biết được tin dữ này cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng. Họ là bạn với Viên lão phu nhân suốt chiều dài cuộc đời, bà bạn ra trước mình khiến họ cũng cảm thấy ràng hơn rằng mình cũng còn bao nhiêu năm tháng, ngoài nỗi buồn cũng có thêm chút sợ hãi.

      Lúc đưa tang, Phương Húc làm ăn tại Thành phố G cũng tới tham dự. rất lâu Bình An chưa gặp lại người họ này, chỉ nghe ta mở cửa hàng điện thoại di động, kinh doanh cũng khá, hơn nữa cũng lấy vợ. Ban đầu vợ chồng Phương Hữu Kiệt định ở chung với vợ chồng ta, nhưng quan hệ với con dâu được tốt lắm nên quay về Thành phố J.

      Sau khi tang xong xuôi, luật sư đại diện của Viên lão phu nhân liền công khai di chúc của bà.

      Viên lão phu nhân để lại biệt thự tại cư xá Bạch Vân cho Bình An, bao gồm cả những khoản tài sản bằng tiền mặt của bà. Căn nhà của người chồng quá cố để lại cho em trai của ông. Trong di chúc, bà cũng nhấn mạnh lần nữa rằng hy vọng Phương Hữu Lợi tái hôn, đây là tâm nguyện duy nhất của bà.

      Bình An từ sống tại khu cư xá Bạch Vân, nên có tình cảm rất sâu đậm đối với nơi đó. Khi nghe được Viên lão phu nhân để lại căn nhà cho , khẽ nấc . Nghiêm Túc vỗ vỗ vai , nhàng ôm lấy dựa vào người .

      ai có ý kiến gì đối với di chúc này. Họ đều kính Viên lão phu nhân, cũng vì bà rời khỏi dương thế mà cảm thấy buồn thương. Bất kể quyết định gì của Viên lão phu nhân khi còn sống, họ chỉ có tôn trọng mà có bất kỳ dị nghị nào.

      Chết là hết, Bình An biết mình thể mãi đắm chìm trong bi thương nên sau khi tang xong liền đâm đầu vào công việc. phải là muốn mượn bận rộn để quên nỗi đau buồn trong lòng bởi vĩnh viễn nhớ đến Viên lão phu nhân; nhưng cũng vĩnh viễn bi thương, bởi hiểu được như thế nào là hoài niệm người thân rời xa.

      “Bình An, đến văn phòng ba chút.” Bình An xem văn kiện Phương Hữu Lợi gọi điện thoại, bảo đến văn phòng của ông.

      Bình An thở ra. nghĩ biết lúc nào ba tìm để chuyện. Lễ tang qua mấy ngày rồi, tâm trạng của cũng dần dần bình tĩnh, nhưng ba hoàn toàn có ý tìm để chút về quan hệ của ông với Trình Vận.

      Về mối quan hệ giữa ba và Trình Vận, cảm thấy rất kinh ngạc. Trước đó hoàn toàn phát được khi nào họ bắt đầu qua lại. Trong ấn tượng của , dường như số lần gặp mặt giữa hai người cũng đâu có nhiều đâu?

      A, đúng rồi, có nghe Kỷ Túy Ý qua, Trình Vận và ba gặp nhau ở Hongkong? Chẳng lẽ bắt đầu từ lúc đó?

      muốn bà tám về chuyện tình lãnh mạn giữa hai người này quá .

      Nghĩ đến đây, tâm trạng của Bình An thoải mái hơn rất nhiều.

      “Ba tìm con hả?” Bình An cười bước vào văn phòng của Phương Hữu Lợi.

      Phương Hữu Lợi hắng giọng tiếng, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, “Lại đây ngồi xuống .” Ông chỉ chỉ vào ghế đối diện bàn làm việc, “Gần đây công việc thế nào? Tâm trạng tốt hơn rồi chứ?”

      Bình An ngồi xuống, gật gật đầu, “Dạ. Bà ngoại chắc cũng muốn trông thấy con đau buồn mà có ý chí phấn đấu trong cuộc sống.”

      “Vậy tốt!” Phương Hữu Lợi cười gật đầu, đưa mắt nhìn Bình An lúc, “Ừm, con có gì muốn với ba ?”

      “Chẳng phải là ba nên có gì đó cần với con sao?” Bình An trợn mắt lên, nhìn Phương Hữu Lợi mà cười vô cùng giảo hoạt.

      Phương Hữu Lợi kềm được cười khẽ, “Xem ra con phản đối.”

      “Chị Vận là phụ nữ tốt.” Bình An chân thành nhìn Phương Hữu Lợi, “Con vô cùng thích chị ấy, hơn nữa cũng rất hy vọng chị ấy có thể có được hạnh phúc. Nhưng mà ba à, nếu như hai người muốn đến với nhau rất có khả năng gặp ít trở ngại đấy.”

      “Điều này ba rất . Nhưng mà ba cũng quan tâm đến cái nhìn của người ngoài.” Phương Hữu Lợi , “Ba chỉ lo cho Trình Vận, biết bên phía gia đình ấy có ý kiến gì.”

      Bình An cười, “Con nghĩ chị Vận quan tâm đến ý kiến của gia đình lắm đâu. Hơn nữa mấy năm qua, gia đình đó đều tỏ thái độ để mặc chị Vận, có thể ngăn cản đâu.”

      “Ba nghĩ là con phản đối.” Phương Hữu Lợi nghiêm nghị nhìn Bình An.

      “Tại sao lại phản đối?” Bình An nghi hoặc, “Chẳng lẽ phản đối là ba... trâu già gặm cỏ non?”

      Phương Hữu Lợi khách sáo đưa tay gõ cộp cái vào trán Bình An, “Ba già lắm à?”

      Bình An bật cười ha ha, bằng giọng nịnh nọt, “Ba hề già chút nào, vẫn còn đẹp trai chán, còn vô cùng thu hút nữa chứ. Nhưng mà, ba và chị Vận... tình chứ?”

      ấy là phụ nữ đáng để người ta quý trọng.” Phương Hữu Lợi chân thành nhìn Bình An.

      Đúng vậy, Trình Vận là phụ nữ đáng để tất cả đàn ông quý trọng, đáng tiếc Lương Phàm lại hiểu được điều này, ông chồng của chị ấy ở kiếp trước cũng hiểu. Nhưng Phương Hữu Lợi hiểu.

      “Ba, con chúc phúc cho hai người.” Bình An cầm lấy hai tay Phương Hữu Lợi, thấp giọng công bố.

      Phương Hữu Lợi vui mừng cười, “Tối nay cùng nhau ăn cơm .”

      “Kêu luôn Nghiêm Túc chứ?” Bình An cười hỏi. Ba muốn chính thức giới thiệu với mối quan hệ giữa ông và Trình Vận đây.

      “Ừ, chuyện này con nên dò hỏi ý kiến nó chút.” Phương Hữu Lợi .

      “Dạ con biết!”

      Quay lại văn phòng, Bình An gọi điện thoại cho Nghiêm Túc, hẹn sau giờ làm đến ăn tối tại Nhà hàng Bán đảo Italy, cũng với ăn cơm cùng hai người Phương Hữu Lợi.

      Nghiêm Túc tưởng đây là bữa tối lãng mạn của hai người nên đồng ý chút do dự.

      Sau khi hết giờ, Bình An xuống dưới lầu chờ Nghiêm Túc tới đón, đợi được mấy phút thấy chiếc Porsche của Nghiêm Túc xuất trong tầm mắt.

      Hai người tới Nhà hàng Bán đảo Italy, Bình An đặt bàn trước.

      “Cưng à, hôm nay là ngày gì đặc biệt ư?” Nghiêm Túc mỉm cười nhìn Bình An. Mấy ngày nay tâm tình của vẫn rất sa sút, thế mà hôm nay lại chủ động hẹn ăn cơm. Nếu phải là ngày gì đặc biệt, vậy nhất định là tâm trạng tốt lên rồi.

      Bình An cười thần bí, “ lát biết.”

      “Xem ra tâm trạng khá tốt!” Nghiêm Túc cười .

      “Em đâu thể đắm chìm trong đau buồn hoài được.” Bình An .

      Nghiêm Túc vui mừng khi thấy rốt cuộc có thể khôi phục lại nụ cười như trước đây, nhàng vuốt ve gương mặt , “Bà ngoại biết em nghĩ vậy chắc vui lắm.”

      Bình An hỏi, “ còn nhớ trước khi bà ngoại ?”

      “Bảo chăm sóc em tốt.” Nghiêm Túc cười .

      , phải về chúng ta.” Bình An lắc lắc đầu, chờ mong nhìn Nghiêm Túc. biết Nghiêm Túc có ý kiến gì đối với tình cảm giữa ba và chị Vận .

      Nghiêm Túc khẽ hạ mắt, nhìn Bình An bằng vẻ mặt khó dò.

      Bình An sửng sốt chút. ở chung với Nghiêm Túc rất lâu nên biết vẻ mặt của thế này là có ý gì, “ tán thành chị Vận với ba em.”

      chỉ cảm thấy... tốt lắm.” Nghiêm Túc do dự, “Nhà họ Trình đồng ý, ông nội và bà nội chị ấy cũng nhất định đồng ý.”

      “Tại sao?” Bình An hỏi. Chị Vận qua lại với ba có cái gì tốt đâu?

      “Bình An, chị Vận là chị họ của , họ bàn ra đấy.” Nghiêm Túc nghiêm nghị . Lập trường của sao cả, điều này cũng có gì đáng để ý. Nhưng trong quan niệm của lớp người già có thể có chút trở ngại.

      “Vậy ý của là sao?” Bình An cau mày hỏi.

      Nghiêm Túc nhún vai, “Em quên lớn lên ở đâu à?”

      Đúng vậy, Nghiêm Túc lớn lên tại Mỹ, đất nước tự do về luyến ái, ai ai đều thành vấn đề.

      “Giờ khoan , ba em và chị Vận tới.” Bình An xua xua tay, kêu Nghiêm Túc đừng tiếp tục về đề tài này, đưa mắt nhìn ra phía cửa cười chào hỏi Phương Hữu Lợi cùng Trình Vận về phía .

      Phương Hữu Lợi nắm tay Trình Vận tới, gật đầu cái với Nghiêm Túc.

      “Ba, hai người tới.” Nghiêm Túc mỉm cười đứng lên, cũng tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy hai người vừa đến. Ngay thời điểm Bình An hỏi về vấn đề này, đoán được ngay là tối nay ăn cơm cùng với ai.

      Trình Vận lại có vẻ hơi câu nệ, “Hi, Bình An, Nghiêm Túc.”

      Bình An cười thân thiết, “Ba, chị Vận!”

      “Chờ lâu chưa?” Trình Vận nhàng hỏi.

      “Vừa tới chưa lâu!” Bình An cười trả lời.

      Phương Hữu Lợi chính thức giới thiệu với Bình An và Nghiêm Túc, Trình Vận là bạn của ông.

      Sau vài câu hàn huyên, phục vụ liền dọn lên món thịt bò bít tết mà họ gọi. Bình An vẫn lo lắng sợ Nghiêm Túc biểu thái độ giống trước kia, nhưng xem ra vẫn hoàn hảo. Bốn người họ chuyện trò vui vẻ như người nhà, có bất kỳ ngăn cách ngại ngùng nào.

      Sau khi ăn xong, Trình Vận liếc nhìn Phương Hữu Lợi, hạ giọng với Bình An câu, “Chúng ta ra ngoài dạo chút .”

      “Dạ!” Bình An cười gật đầu, cùng Trình Vận ra ngoài bờ đê dọc sông tản bộ.

      Hai người dọc theo đê sông lát, Trình Vận mới dịu dàng mở miệng, “Bình An, cám ơn em, ba em hết với chị rồi.”

      Bình An quay đầu nhìn khuôn mặt trông nghiêng trắng nõn dưới ánh đèn đường của Trình Vận, nhàng thở dài, “Chị Vận, chị đừng vậy, em nên cám ơn chị mới đúng. Ba em... rất lâu rồi có vui vẻ như vậy. Kể từ sau khi mẹ em qua đời, ba vẫn mình. Ý em là, cho dù trước kia ông có bạn , nhưng những người này đều thể làm cho ba em tiếp nhận họ. Chị là người đầu tiên. Chị và ba em đều là những người mà em rất quan tâm. Thấy hai người đều có thể có được hạnh phúc, em rất vui. đấy.”

      “Chị cho là em phản đối, nhưng bây giờ cần lo lắng nữa.” Trình Vận cười .

      “Nếu như bà ngoại em ... Chẳng lẽ hai người định giấu giếm cả đời?” Bình An nghiêng đầu nhìn chị, nghĩ thầm, chị Vận chắc cùng ba kết hôn nhỉ? Vậy sau này xưng hô thế nào đây?

      Đây vấn đề làm cho người ta hao tâm tổn trí mà lại vui vẻ nha.

      “Có thể tìm thời cơ tốt hơn để .” Trình Vận .

      Bình An cười gật đầu, “Vậy, chị và ba em... bắt đầu từ lúc nào thế?”

      Trình Vận cười khẽ tiếng, mặt hơi mất tự nhiên, “Ừm, cũng biết, khi đó vô tình gặp ở Hongkong... vừa hay lại ở cùng khách sạn. Ba em giúp chị cự tuyệt Lương Phàm. Sau đó để cám ơn ông ấy, chị mời ông ăn cơm... Cứ như vậy.”

      “Ha ha, rất thích hợp với các tình tiết trong tiểu thuyết lãng mạn.” Bình An bật cười. Nhất định là ba có ý với người ta trước rồi, nên hai người mới có thể phát triển tới mối quan hệ như tại.

      “Được rồi, chúng ta quay về thôi, sau này từ từ tiếp!” Trình Vận cười .
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :