1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 246: Thần thông quảng đại
      Hôm nay là ngày xử sơ thẩm Tập đoàn Phương Thị kiện Xây dựng Song Hải.

      Bình An để cố vấn luật sư Lý Kiến Bân đại diện Phương Thị tranh tụng tại tòa với Liên Kiến Ba bởi cảm thấy Quý Thanh có khả năng cãi thắng hơn.

      Vì có vết xe đổ, lần này Bình An ngây thơ cho rằng chỉ cần có chứng cứ là có thể có được kết quả công bằng như lần trước nữa, mà ngay từ lúc Cơ quan Kiểm sát bắt đầu thu thập chứng cứ sử dụng các phương pháp khác nhau để đạt được kết quả mình muốn.

      Mặc dù hối lộ chẳng phải là chuyện quang minh chính đại gì, nhưng nếu tiền có thể khiến những kẻ đáng bị trừng trị nhận được trừng phạt thích đáng sao lại làm?

      Bất quá, Liên Kiến Ba hiển nhiên cũng hiểu được phương pháp này như .

      Buổi xử sơ thẩm cuối cùng cũng đưa ra được phán quyết nào, mà được dời đến tuần sau.

      Từ tòa án ra ngoài, Bình An và Liên Kiến Ba đụng mặt tại cửa ra vào.

      Khác hẳn với vẻ kiêu ngạo đắc ý lần trước, lần này xem ra tâm trạng của Liên Kiến Ba được tốt lắm, thần sắc mặt u rất khó coi, đặc biệt là lúc nhìn thấy Bình An vẻ tàn ác trong mắt nặng nề hơn.

      Bình An hờ hững liếc mắt nhìn cái, rồi cùng Hồng Dịch Vũ ra.

      “Phương Bình An!” Liên Kiến Ba la to kêu Bình An lại, sải bước về phía .

      Liên có gì dạy dỗ chăng?” Bình An lạnh lùng nhìn , khóe miệng lên nụ cười mỉa mai.

      Liên Kiến Ba tới trước mặt Bình An ngừng lại, trong mắt dục vọng cùng sát ý đối với trước mặt. rất muốn chộp được Phương Bình An, muốn nhìn thấy cầu xin dưới thân , đồng thời cũng rất muốn tự tay bóp chết tươi. Nếu phải vì , bị phiền phức như hôm nay!

      “Tóm lại muốn gì?” hạ thấp giọng hỏi Bình An.

      Bình An cười cười, “Đây là muốn hỏi ý tôi chăng?”

      Liên Kiến Ba gằn giọng lạnh lùng, “Tóm lại muốn thế nào mới thu tay lại? Ông đây chơi nữa.”

      “Cho tới giờ tôi chưa từng đùa với . Liên Kiến Ba, làm gì hẳn tự biết . là người bắt đầu, vậy khi nào chấm dứt phải do tôi quyết định.” Bình An thản nhiên trả lời.

      “Bất quá chỉ lừa Phương Thị chút tiền thôi mà, tôi trả lại cho nhóm VLXD thượng đẳng khác, chúng ta hòa giải ngoài tòa được ?” Liên Kiến Ba hỏi.

      Bình An bật cười , “ còn thiếu tôi mạng người, có phải nên lấy mạng của ra đền luôn hay ?”

      đừng có mà rượu mời uống chỉ thích uống rượu phạt!” Liên Kiến Ba nghiến răng nghiến lợi rít lên.

      “Rượu gì tôi cũng uống!” Bình An hừ tiếng, quay đầu lại với Hồng Dịch Vũ, “ Hồng, chúng ta thôi!”

      Liên Kiến Ba nhìn chằm chằm bóng lưng Bình An, hơi hơi nheo lại hai mắt.

      Hồng Dịch Vũ cạnh Bình An, thấp giọng , “Bình An, tên Liên Kiến Ba này phải là người lương thiện đâu, em nhất định phải đề phòng .”

      Bình An cười cười, “Em biết rồi, yên tâm.”

      “Tiếp theo chuẩn bị làm gì?” Hồng Dịch Vũ hỏi.

      “Nên làm cái gì làm thế ấy, chỉ cần có thể khiến cho tên cặn bã này ngồi tù, bao nhiêu tiền em cũng sẵn sàng chi.” Bình An giọng tuyên bố.

      “Ừ.” Hồng Dịch Vũ gật gật đầu, biết nên làm thế nào rồi.

      Bên Thành phố S, sau khi Đoàn Quan Quần chính thức phát biểu có mối quan hệ cha con với Liên Kiến Ba xong tiếp tục xuất tại các trường hợp công chúng nữa mà chuyên tâm vào công tác, giống như tất cả các lời đồn đại đều chẳng có liên quan gì đến vị Bí thư Thị Ủy mẫn cán này cả.

      Chẳng qua, vì tại Đoàn Quan Quần bị mọi người tập trung chú ý, nên trong chuyện của Liên Kiến Ba lão có vẻ như lòng dư nhưng lực đủ.

      Lê Thiên Thần sau khi gọi điện thoại buộc Đoàn Quan Quần và Liên Kiến Ba phải rửa sạch tội danh cho mình xong ngay lập tức rời khỏi nhà trọ ở. Nhưng trước khi tìm thấy Đỗ Hiểu Mị đâu cả.

      Ngày đó, sau khi nổi giận với ả, ả đột nhiên như biến mất trong khí mà chẳng để lại dấu vết gì, chỉ để lại cho mấy ngàn tệ tiền mặt và điện thoại di động, sau đó bỏ mất.

      Lê Thiên Thần rời nhà trọ bao lâu, người của Liên Kiến Ba tìm được nơi này, nhưng trừ vài hộp cơm vứt lỏng chỏng ra chẳng tìm được gì khác.

      Xử sơ thẩm Liên Kiến Ba vừa xong lại có người cung cấp thêm thông tin tới các tòa soạn báo và tạp chí.

      Đó là ảnh chụp Đoàn Quan Quần và phụ nữ bốn mươi tuổi cùng vào siêu thị. Hai người trông rất thân mật, như đôi vợ chồng. Người phụ nữ đó là mẹ ruột của Liên Kiến Ba.

      Ảnh chụp chỉ có tấm, mà là loạt các tấm hình chụp Đoàn Quan Quần ra ra vào vào nhà người phụ nữ đó như nhà mình. hề nghi ngờ gì nữa, tất cả những giải thích của lão trước đây đều trở nên đáng xu. Liên Kiến Ba thấy được những tin tức nằm trong dự liệu này ngược lại kích động như lần trước, có lẽ mệt mỏi với cái cảm giác bị hy sinh và vứt bỏ vào những thời khắc mấu chốt rồi. Như vậy là tốt nhất, cần che che giấu giấu gì nữa.

      Chẳng qua, việc Lê Thiên Thần dám lấy mẹ ra để làm trò cười nhất quyết thể tha thứ!

      cầm điện thoại lên, dò đến số điện thoại mà mấy ngày trước Lê Thiên Thần dùng để gọi , ấn gọi ngược lại.

      Tiếng chuông reng lâu lâu, khi sắp mất kiên nhẫn mới nghe được tiếng “A lô”!

      “Lê Thiên Thần!” Liên Kiến Ba gằn giọng kêu lên.

      “Ha ha, Liên, báo chí hôm nay đặc sắc quá nhỉ! chừng ngày mai còn hấp dẫn hơn nữa kìa. Sao, tò mò ?” Thanh vui sướng của Lê Thiên Thần vang lên, giọng điệu lưu manh hoàn toàn hợp chút nào với hình tượng ôn tồn nho nhã trước kia của .

      Liên Kiến Ba cười, “Rất giật gân, tao thích lắm!” nhìn về phía góc phòng bên kia, nơi đó có các kỹ thuật viên đặc biệt thuê riêng đến để dò theo sóng điện thoại tìm ra vị trí cụ thể của Lê Thiên Thần lúc này.

      “Chẳng lẽ mày còn muốn thấy tin đặc sắc hơn?” nghe Liên Kiến Ba mắng mỏ như dự kiến, tiếng cười của Lê Thiên Thần lập tức ngưng lại.

      “Mày ra điều kiện , tóm lại muốn gì? Muốn tao lật lại bản án đó cho mày thể được rồi. Mày muốn ngồi tù, tao cũng muốn. Chi bằng tao cho mày khoản tiền, mày ra nước ngoài !” Liên Kiến Ba .

      Lê Thiên Thần cười lạnh, “Nếu tao xuất ngoại chẳng khác nào chính thức xác nhận tội danh. Tao đâu có ngu như vậy!”

      “Mày ngu, nhưng mày cần tiền.” Liên Kiến Ba cười , “Còn nữa, cha mẹ mày... cũng cần mày đưa tiền về dưỡng già nữa mà.”

      “Liên Kiến Ba, nếu mày dám đụng vào sợi lông của ba mẹ tao, dù chết tao cũng kéo mày làm đệm lưng!” Lê Thiên Thần ngẩn ra, ngay sau đó lớn tiếng mắng chửi.

      Liên Kiến Ba , “Dĩ nhiên tao làm vậy. Mày biết à? Cha mẹ mày bị Phương Hữu Lợi rước tới Thành phố G, ở tại Phương gia rồi!”

      Đây là thông tin mà lúc sai người đến nhà bắt cha mẹ Lê Thiên Thần mới biết được. Hai cha con Phương Hữu Lợi lại muốn làm gì thế?

      “Cái gì?” Lê Thiên Thần biết có chuyện này, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

      Liên Kiến Ba nghe phản ứng của ta nghĩ thầm, chẳng lẽ phải là Lê Thiên Thần hợp tác cùng Phương Bình An để tố giác chuyện rửa tiền?

      “Xem ra Phương Bình An còn chưa chịu buông tha cho mày ha...”

      Lê Thiên Thần tiếp tục nhảm cùng Liên Kiến Ba nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.

      Liên Kiến Ba nhìn về phía kỹ thuật viên dò theo dấu vết, mặt chút thay đổi, hỏi, “Tra được ở nơi nào ?”

      tại Thành phố G, nhưng cũng xa lắm.” kỹ thuật viên trả lời.

      “Đưa địa chỉ cho tôi.” Liên Kiến Ba .

      Sau khi cầm được địa chỉ cụ thể, Liên Kiến Ba kêu đám nhân viên kỹ thuật này dọn dẹp dụng cụ rời . lát sau, mới gọi điện thoại ra ngoài, báo cho người bên đầu dây kia địa chỉ chỗ ở của Lê Thiên Thần.

      Bình An sau khi hết giờ làm về thẳng nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy cha mẹ của Lê Thiên Thần ngồi chuyện với Viên lão phu nhân. nhớ tới kiếp trước, hai người này đều hết sức chăm sóc mình, đối đãi với mình như con , trong lòng vô cùng cảm khái, cười bước tới, “Bà ngoại, bác Lê, dì Lê, mọi người gì đấy?”

      Ông Lê vừa nhìn thấy Bình An lập tức đứng lên, “Bình An, có nghe được tin tức gì của Thiên Thần ?”

      “Dạ .” Bình An khó xử lắc lắc đầu. Kể từ khi quan hệ cha con giữa Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần được lôi ra ánh sáng, Bình An liền sợ rằng với kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn như Liên Kiến Ba có thể đối phó với cha mẹ của Lê Thiên Thần, nên mới cho người đón hai ông bà về nhà mình.

      Mắt bà Lê cũng khóc đến sưng lên, vừa nhắc tới Lê Thiên Thần lại tiếp tục rơi lệ, “Sao thằng này lại biến thành như vậy chứ! Bình An với Hữu Lợi đối xử với nó tốt như vậy, sao nó lại làm những chuyện thế này, vậy... vậy...”

      “Dì Lê, dì đừng đau lòng, chờ Lê... chờ tìm được Thiên Thần rồi nghe ảnh giải thích xem sao.” rất muốn kể hết tất cả những chuyện xấu chuyện sai mà Lê Thiên Thần làm cho cha mẹ ta nghe, nhưng suy nghĩ đến cảm xúc của bậc làm cha làm mẹ, vẫn quyết tâm ra miệng được.

      hận là hận Lê Thiên Thần, chứ cha mẹ là người tốt, nên bị thương tổn.

      “Nhưng bây giờ nó là tội phạm truy nã. Bình An, giờ nên làm thế nào. Thiên Thần sao lại giết người được. Nó giết người, đấy, cháu phải tin nó.” Bà Lê vừa khóc vừa phân bua cho con trai mình.

      Bình An nhìn sang Viên lão phu nhân xin giúp đỡ.

      Viên lão phu nhân thở dài tiếng, “Chúng tôi đều tin Thiên Thần giết người, nhưng cháu nó phải quay về để tự minh oan cho mình, chứ cứ trốn tránh bên ngoài như bây giờ chẳng ai biết được lúc đó xảy ra chuyện gì.”

      “Nhưng chúng tôi cũng có biết nó ở đâu đâu!” Ông Lê bụm mặt .

      Chỉ cần Lê Thiên Thần biết cha mẹ ở chỗ này sớm muộn gì cũng xuất tại đây thôi!

      sao, bác Lê, dì Lê, cháu nhất định tìm được Thiên Thần. Hai bác cứ yên tâm ở đây, biết đâu ấy biết hai bác ở chỗ này đến tìm hai bác. Đến lúc đó chúng ta khuyên ấy ra tự thú.” Bình An an ủi bọn họ.

      “Bình An, cám ơn cháu.” Bà Lê cầm tay Bình An, chân thành cảm kích.

      Bình An cười cười. ra cũng chỉ muốn tìm cho ra Lê Thiên Thần thôi... Giờ đối mặt với ánh mắt hy vọng của ông bà Lê, khỏi có chút chột dạ.

      Chẳng bao lâu sau, Phương Hữu Lợi cũng về tới. Cũng giống Bình An, ông có kể Lê Thiên Thần làm những chuyện gì ở công ty cho ông bà Lê biết, chỉ an ủi bọn họ nên quá lo lắng, mọi việc cứ chờ Lê Thiên Thần xuất rồi lại tính tiếp.

      Sau khi cơm nước xong, Phương Hữu Lợi chuyện với ông Lê, Viên lão phu nhân rủ bà Lê ra ngoài tản bộ, hy vọng bọn họ đừng quá lo lắng.

      Bình An về phòng, lấy laptop lên mạng tìm tài liệu.

      Lúc xem hết sức chăm chú, điện thoại đặt cạnh tay vang lên, cũng nhìn xem ai gọi tới liền nghe điện thoại.

      Phương, tôi đây. Đỗ Hiểu Mị gọi điện thoại cho tôi.” Giọng lo lắng của Tô Cầm truyền đến.

      Mắt Bình An lạnh xuống, “ ta gì?”

      Giọng Tô Cầm nức nở, “... ta muốn tôi đưa tiền...”

      ta đòi tiền làm gì?” Bình An hỏi, rồi dừng chút, “ ta lấy cái gì để uy hiếp ?”

      ta ta còn ảnh chụp tôi lên giường với những người đàn ông kia...”
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 247: Đuổi giết
      Bình An nghe Tô Cầm kể xong, nhíu mày trầm tư lát. Đỗ Hiểu Mị biến mất cùng lúc với Lê Thiên Thần, như thế ràng hai kẻ này ở cùng nhau. Bây giờ Đỗ Hiểu Mị xuất , có phải Lê Thiên Thần cũng ở cạnh ả hay ? Đỗ Hiểu Mị gọi điện thoại cho Tô Cầm vơ vét tiền bạc là ý của ả, hay do Lê Thiên Thần sai bảo?

      ta như thế nào? Có hẹn gặp chứ?” Bình An hạ giọng hỏi Tô Cầm.

      Tô Cầm , “ ta hẹn gặp tôi mười giờ ngày mai. Tôi... tôi nên làm gì?”

      Bình An bình tĩnh, “Cứ gặp ta, xem ta rốt cuộc muốn gì.”

      “Nhưng mà ta đòi tôi tiền... trăm ngàn tệ, tôi có nhiều như vậy. Phương, nhất định phải giúp tôi chút.” Tô Cầm khóc .

      cần lấy tiền đưa ta, cứ gặp ta trước .” Bình An , cũng tin Tô Cầm lấy ra được số tiền kia. Theo điều tra được, lúc Tô Cầm ở Thành phố S mặc dù bị Đỗ Hiểu Mị bắt buộc lên giường với những người đàn ông kia, nhưng ta lấy được quà cáp cũng thiếu.

      Tô Cầm hỏi, “Vậy lỡ ta công khai hình ảnh làm thế nào bây giờ?”

      “Đỗ Hiểu Mị chưa lấy được thứ ả muốn tuyệt đối công khai hình ảnh đâu.” Bình An xoa xoa trán. Tô Cầm coi là cái gì, cọng rơm cứu mạng?

      “Được, vậy, vậy ngày mai tôi gặp ta.” Tô Cầm giọng .

      Bình An hỏi địa chỉ họ hẹn gặp xong cắt máy, gọi cho Đàm Tuyền để hỏi câu Đỗ Hiểu Mị có liên lạc với ta .

      Lần trước sau khi Đàm Tuyền muốn xin nghỉ việc bị Bình An ngăn cản ta vẫn tiếp tục công tác tại Phương Thị, vẫn là trợ lý Phó Tổng Giám Đốc như trước, chẳng qua Phó Tổng Giám Đốc còn là Lê Thiên Thần nữa thôi.

      Đỗ Hiểu Mị có tìm Đàm Tuyền, có thể ả chỉ muốn tiền thôi.

      Bình An nhìn địa chỉ được ghi lại, quyết định ngày mai đến nhìn xem.

      Tô Cầm và Đỗ Hiểu Mị hẹn nhau tại quán cà phê trong Trung Hoa Thịnh Thế. Bình An mặc quần jean đen áo thun, đúng mười giờ bước chân vào quán cà phê, liền nhìn thấy hai phụ nữ ngồi to trong góc.

      chỉ có thể thấy được phần mặt nhìn nghiêng của Đỗ Hiểu Mị. Mặc dù trang điểm kỹ càng nhưng xem ra tinh thần ả được tốt lắm, cảm giác như già cả vài tuổi, chẳng giống với xinh đẹp cao ngạo trước kia chút nào. Ả chỉ lo chuyện với Tô Cầm nên hề phát giác Bình An ở sau lưng.

      Bình An ngồi xuống vị trí cạnh hai người. Lúc phục vụ tới hỏi muốn kêu gì, Bình An thấp giọng kêu ly cà phê Blue Mountain. Chờ phục vụ rời , dựa vào thành ghế, nghiêng tai nghe Đỗ Hiểu Mị và Tô Cầm đối thoại.

      Họ chuyện rất , Bình An miễn cưỡng lắm mới nghe được mấy câu.

      những hình ảnh này được hủy rồi mà, sao giờ còn có thể ở trong tay ?” Tô Cầm hạ thấp giọng hỏi.

      “Tôi tự có biện pháp của tôi. Tô Cầm, cuộc sống của bây giờ giống như trước kia nữa rồi, nên chắc cũng đâu muốn những tấm hình này lộ ra đúng ?” Đỗ Hiểu Mị cười hỏi.

      Tô Cầm nghiến răng, phẫn nộ mắng ả, “Đỗ Hiểu Mị, hèn hạ vô liêm sỉ!”

      Đỗ Hiểu Mị cười ha ha, “Người vì mình trời tru đất diệt, tôi cũng phải tính cho tôi chứ.”

      hại tôi đến thân bại danh liệt, còn muốn như thế nào nữa? Lúc trước Phương Bình An đồng ý truy cứu trách nhiệm hình tôi nữa, tại sao còn phải lừa tôi sửa gương mặt? Tại sao còn muốn lợi dụng tôi lên giường với những người đàn ông kia?” Tô Cầm oán hận hỏi.

      “Lên giường với mấy kẻ kia cũng thích thú lắm mà. Hai năm đó kiếm được ít, lúc ấy sao thấy oán trách tôi? Tô Cầm, chẳng qua cũng chỉ là con điếm, đừng tưởng mình là ngọc nữ thanh cao gì gì. Nếu muốn để cho mọi người đều biết là Tô Cầm, đều nhìn thấy những tấm hình ‘tình tứ’ kia của , lấy tiền đưa tôi.” Đỗ Hiểu Mị lạnh giọng .

      Tô Cầm cắn chặt răng, “Tôi có nhiều tiền như vậy!”

      Đỗ Hiểu Mị cười khẽ tiếng, “Vậy cứ chờ lên mạng nhìn hình khỏa thân của mình !”

      “Đỗ Hiểu Mị!” Tô Cầm oán hận trừng mắt nhìn ả.

      “Tôi chỉ muốn nhiêu đó thôi, tự suy nghĩ !” Đỗ Hiểu Mị hoàn toàn coi khinh nỗi tức giận của Tô Cầm.

      Tô Cầm , “Tôi cần thời gian để gom tiền. thời tôi có nhiều tiền như vậy.” ta uống ngụm nước chanh, “ phải rời khỏi Thành phố G rồi sao, sao giờ lại trở lại? Tôi còn tưởng rằng cùng với Lê Thiên Thần kia rồi.”

      Nhắc tới Lê Thiên Thần, giọng Đỗ Hiểu Mị cao lên, “Ai với , nhắc tới làm gì!”

      “Lê Thiên Thần phải người đàn ông của à? Nhắc tới ta có sao!” Tô Cầm chiếm được thượng phong, lập tức cười ha hả hỏi.

      “Tô Cầm, lấy Lê Thiên Thần ra chọc ngoáy tôi là có ý gì? là tội phạm truy nã, tôi phải. Sống chết của ta quan hệ gì với tôi!” Đỗ Hiểu Mị cúi đầu uống cà phê, lời này tuy được bằng giọng máu lạnh vô tình, nhưng khóe mắt ả lại giấu được nét rơm rớm.

      rất Lê Thiên Thần...

      “Ủa, hai người cùng nhau sao?” Tô Cầm hỏi.

      Đỗ Hiểu Mị đứng lên, lạnh lùng , “Số tài khoản tôi nhắn đến di động của , ba ngày sau tôi muốn lấy được tiền.” xong, xoay người rời quán cà phê.

      Lúc ả đứng lên, Bình An cúi đầu, để cho ả nhìn thấy mình.

      Chờ Đỗ Hiểu Mị ra khỏi quán cà phê, Bình An mới quay đầu lại nhìn Tô Cầm. Tô Cầm giống như lúc này mới phát ra Bình An ở đây, kinh ngạc nhìn .

      Phương, ... ...” Tô Cầm cắn môi nhìn Bình An, “ nghe thấy rồi đó, tôi còn cách nào, nhất định phải giúp tôi.”

      Bình An nhíu mày nhìn Tô Cầm, cảm giác mình lại như thấy bé con hiểu chuyện năm xưa. Dường như con người ta khi quen với cuộc sống thoải mái quên mất những khổ sở trước đây của mình?

      muốn tôi giúp như thế nào đây?” Bình An nhàn nhạt hỏi.

      có thể cho tôi mượn tiền trước hay ? cần nhiều lắm. Tôi giờ chỉ có năm mươi ngàn, cho tôi mượn năm mươi ngàn được ?” Tô Cầm ra vẻ đáng thương hỏi.

      Bình An lạnh nhạt nhìn ta, “Nếu như Đỗ Hiểu Mị cầm 100 ngàn tệ này của xong lại uy hiếp muốn 100 ngàn nữa sao đây?”

      Môi Tô Cầm giần giật, nên lời.

      ra có thể báo cảnh sát.” Bình An thở dài, “Đỗ Hiểu Mị làm thế này là uy hiếp cướp đoạt tài sản, hoàn toàn có thể báo cảnh sát để bảo vệ chính mình.”

      !” Tô Cầm lắc đầu, “ thể báo cảnh sát, thể báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát, cuộc sống tại của tôi coi như xong.”

      Bởi bây giờ ta có thể công tác tại Phương Thị, ta như có lại cảm giác tự hào như lúc làm việc ở Nghiêm Thị trước kia. ta luyến tiếc muốn bỏ cơ hội khó được này, ta muốn bị ép đến mức ngay cả Phương Thị cũng tiếp tục làm việc được nữa.

      Bình An cau mày nhìn ta, “Vậy tự suy nghĩ kỹ !”

      Tô Cầm nhìn Bình An bước ra khỏi quán cà phê quay đầu lại, nước mắt từ từ thu lại, cúi đầu lâm vào trầm tư.

      Lê Thiên Thần sau khi chuyện điện thoại với Liên Kiến Ba xong liền chuẩn bị ra ngoài ăn trưa. Chỗ ở rất hẻo lánh, ngay kế cận Thành phố G, chỉ cách Thành phố G xã. mướn căn nhà trệt ở chỗ này chỉ mất hai trăm tệ tháng.

      Ngày đó, vừa từ quán trọ xuống liền nhìn thấy có vài cảnh sát qua lại dưới lầu, ngoài ra còn có vài tên đàn ông khác trông giống với cư dân xung quanh. lập tức hiểu được rằng bọn chúng là do Liên Kiến Ba hoặc Đoàn Quan Quần phái tới.

      Hai cha con này hoàn toàn nghĩ tới việc thay chống án và rửa sạch tội danh, mà là muốn giết diệt khẩu!

      Lê Thiên Thần càng nghĩ càng tức giận, nhưng trong lòng lại lo âu bất an. nhớ tới lời của Liên Kiến Ba, cha con họ Phương đưa cha mẹ đến Thành phố G là ý muốn gì? Sức khỏe của mẹ tốt, chịu nổi kích thích, sợ...

      Liệu Liên Kiến Ba có lừa ? Có lẽ để cảnh cáo và uy hiếp , chừng Liên Kiến Ba cũng muốn xuống tay với cha mẹ ! Sắc mặt Lê Thiên Thần càng lúc càng khó coi, rốt cuộc kềm được lấy điện thoại ra gọi về nhà.

      Kể từ sau khi gặp chuyện, liên lạc với cha mẹ nữa, bởi sợ trong nhà có cảnh sát chờ sẵn, cũng vì sợ nghe được thanh thất vọng của cha mẹ...

      Điện thoại nhà có ai nghe, lòng Lê Thiên Thần nặng trịch. Chẳng lẽ Phương Hữu Lợi đưa họ về Thành phố G rồi?

      Lê Thiên Thần thấp thỏm yên đến quán cơm bình dân ăn trưa, lúc ăn được nửa đúng lúc TV phát tin truy nã . mặc âu phục trông rất đẹp trai...

      Dáng dấp hào sảng khi đó so với dáng vẻ sa sút tinh thần tại hoàn toàn có thể nghĩ là hai người. Cho dù có đứng ngay trước mặt chủ quán cơm chưa chắc ông ta nhận ra .

      nghe phát thanh viên trong TV rằng phạm tội và trốn chạy chưa quy án chẳng còn khẩu vị mà ăn cơm nữa, ném tờ 50 tệ cho ông chủ quán tính tiền.

      Ông chủ ngẩng đầu nhìn mấy lần, tìm 35 tệ để thối cho .

      Lê Thiên Thần cầm lấy tiền, cúi đầu trở về chỗ ở. Mới vừa quẹo khúc quanh vào ngõ hẻm, liền nhìn thấy bốn năm tên đàn ông cao to dữ tợn đứng trước cửa nhà. lập tức hốt hoảng, biết là người của Liên Kiến Ba tìm tới đây, nên lập tức quay đầu sải chân bước .

      Lúc xoay người, bất cẩn đá phải chai rượu.

      Có người sau lưng kêu to, “Nó kìa, đuổi theo mau!”

      co giò chạy nhanh, khí dồn dập rót vào lồng ngực khiến nó căng cứng đến phát đau.

      Người đuổi theo phía sau càng lúc càng nhiều. Đám người này nhìn là biết kẻ côn đồ, nếu như rơi vào tay bọn chúng, chắc chắn chẳng còn mạng.

      Lê Thiên Thần đột nhiên nhớ tới cha mẹ mình... Nhớ tới lúc vừa mới tốt nghiệp đại học, cha dặn dặn lại phải cố gắng làm việc cho Phương Hữu Lợi.

      Nhớ tới Bình An từng lôi kéo tay , ngọt ngào gọi Thiên Thần...

      Tại sao lại rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay? Tại sao?

      ngay phía trước kìa, bắt lại nhanh lên!” cảm giác những kẻ kia chỉ còn cách lưng bước. Lê Thiên Thần cảm thấy khủng hoảng tột độ. sợ chết, bây giờ mới biết cực kỳ sợ chết!

      “A!” Lê Thiên Thần đột nhiên té nhào xuống, do bị người đàn ông phía sau đá cho đá.

      kịp quay đầu lại nhìn, vội vàng bò dậy tiếp tục chạy.

      “A lô, Liên, chúng tôi tìm được rồi. Dạ, dạ!” Sau lưng truyền đến giọng người đàn ông điện thoại.

      Lê Thiên Thần há mồm thở hổn hển, dùng hết sức lực bản thân chạy ra khỏi hẻm trong thôn, vừa chạy vừa đẩy lật những thùng rác ven đường nhằm cản trở bước chạy của những kẻ kia.

      Sắp rồi, chỉ bước nữa thôi!

      chạy tới đường chính, thấy xa xa có chiếc taxi chạy ra, lập tức tốc chạy về hướng đó. Trước khi những kẻ kia tóm được, nhảy lên taxi, “Bác tài, chạy mau, bọn chúng là kẻ cướp!”

      Tài xế taxi vừa nghe vậy liền đạp mạnh chân ga, bỏ rơi những kẻ hung thần ác sát kia lại đằng sau.

      Lê Thiên Thần hề nghĩ ngợi ra địa chỉ, sau đó té ngồi ghế há mồm thở dốc.
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 248: Ra tự thú
      Lê Thiên Thần lấy từ trong túi quần ra hai tờ 100 tệ nhăn nhúm đưa cho tài xế, mở cửa xuống xe, đứng ở ven đường nhìn khu nhà cao cấp cách đó xa, do dự xem có nên sang đó hay .

      sang, có lẽ nhìn thấy được người muốn thấy. Nhưng rồi sao?

      muốn sống mãi cuộc sống suốt ngày phải trốn trốn tránh tránh thế này, mỗi ngày phải sợ gặp phải cảnh sát chính là lo lắng liệu người của Liên Kiến Ba tìm đến cửa chưa. Cơ hội may mắn chạy thoát như hôm nay nhiều, có thể lần sau phải phơi thây đầu đường. Nếu chết, chẳng lẽ ba mẹ lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?

      Lê Thiên Thần dụi dụi con mắt, cúi gằm đầu xuống đầy sa sút tinh thần.

      Nhưng cũng muốn ngồi tù! Nếu bị Phương Bình An phát , nhất định báo cảnh sát bắt . muốn nửa đời sau phải sống trong cuộc sống lao tù...

      Chết hay ngồi tù, đây là lựa chọn.

      lúc do dự chưa quyết, từ cổng chính khu nhà cao cấp ra đôi bóng dáng quen thuộc. Lê Thiên Thần sững sờ mất lúc, hốc mắt hơi đỏ lên, bước chân bị khống chế bước tới trước hai bước.

      Cha mẹ gầy tọp , nhìn rất tiều tụy, chắc vì quá lo lắng cho .

      Lòng Lê Thiên Thần quặn đau, nghĩ nếu ngày nào đó nếu mình bị Liên Kiến Ba sát hại cha mẹ hẳn vô cùng thương tâm, chắc chắn còn già nua tiều tụy hơn thế này nhiều.

      Cho dù có ngồi tù chăng nữa, tối thiểu còn giữ được mạng sống cơ mà.

      Từ khu nhà cao cấp ra ngoài chính là ông bà Lê. Bọn họ dối với Viên lão phu nhân để ra ngoài, bởi muốn tìm con trai của mình. Cho dù biết cơ hội rất mong manh nhưng họ cũng muốn thử lần.

      Có thể là do có linh tính, ông bà Lê đột nhiên cảm giác được gì đó, vội vàng quay đầu lại nhìn.

      “Thiên... Thiên Thần...” Bà Lê nước mắt tràn mi, dám tin nhìn người chạy tới trước mặt họ.

      Ông Lê tuy trong bụng vui vẻ nhưng mặt vẫn chút thay đổi, “Thằng chết tiệt kia, mày còn có mặt mũi xuất tại đây à. Tao dạy mày thế nào, sao mày lại có thể làm ra những chuyện hại trời hại đất như vậy!”

      “Cha, mẹ, xin lỗi, nhưng con có giết người, con bị oan. Liên Kiến Ba hãm hại con, cha mẹ phải tin con.” Lê Thiên Thần vội vàng giải thích.

      “Con bị oan sao còn ra tự thú?” Bà Lê hạ giọng hỏi, giật giật cánh tay Lê Thiên Thần khóc rất thương tâm.

      Khóe mắt ông Lê cũng hơi ướt, “Thiên Thần, ra tự thú . Nếu mày có giết người thể cứ trốn trốn tránh tránh nữa.”

      được đâu, cha!” Lê Thiên Thần lắc đầu, “Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần bỏ qua cho con đâu. Cho là con có ra tự thú, cho là con có mình vô tội, bọn họ cũng mua chuộc được những kẻ làm chứng kia để đổ mọi tội danh lên người con.”

      cho cha con Bình An, nhờ hai người đó giúp con. Họ nhất định giúp con.” Bà Lê gấp gáp kêu lên, nắm chặt lấy tay Lê Thiên Thần, muốn kéo vào tìm Viên lão phu nhân thuyết phục.

      Lê Thiên Thần thống khổ thở hắt hơi, “Mẹ, Bình An giúp con. ấy làm đâu!”

      “Có phải mày còn làm chuyện gì có lỗi với công ty nữa phải ?” Ông Lê thấy thái độ này của con trai lập tức nhớ tới nét mặt khá kỳ lạ của hai cha con Phương Hữu Lợi mỗi khi nhắc đến nó, “Mày bắt tay với Liên Kiến Ba để lừa gạt vật liệu xây dựng ở công trình của Tập đoàn Phương Thị, đúng ?”

      “Cha, đều do Liên Kiến Ba ép con mà!” Lê Thiên Thần khàn giọng thanh minh.

      “Mày... Đồ súc sinh này!” Ông Lê giận đến chửi độc, “Chú Phương đối xử với mày tốt như vậy, vun trồng mày như vậy, mà mày lại bất nghĩa thế à. Mày đúng là súc sinh mà!”

      Bà Lê bảo vệ con, rơi lệ với chồng, “Giờ khoan hãy những điều này, vẫn nên nghĩ cách nào giúp con !”

      “Cha, mẹ, xin cha mẹ yên tâm, con có việc gì đâu!” còn có lợi thế trong tay, tuyệt đối để cho Liên Kiến Ba thực được ý đồ!

      Phía sau họ truyền đến tiếng xe. Lê Thiên Thần quay đầu lại nhìn, thấy là xe của Bình An liền lập tức co cẳng chạy, “Cha, mẹ, con liên lạc lại sau.”

      Bình An từ đầu đường nhìn thấy ông bà Lê cùng chuyện với người đàn ông có dáng quen quen. quan sát lâu, rồi xác định người đó chắc chắc là Lê Thiên Thần.

      lái xe qua, thấy Lê Thiên Thần co cẳng chạy liền tăng ga đuổi theo.

      Ông bà Lê lớn tiếng kêu Lê Thiên Thần quay lại, muốn đuổi theo mà có hơi sức.

      Bình An hạ cửa kính xe xuống, la to về phía Lê Thiên Thần, “Nếu muốn cả đời làm tội phạm truy nã cứ tiếp tục chạy ! Ngày mai tôi tiễn cha mẹ về lại Thành phố S cho Liên Kiến Ba bắt họ .” Lời này vọng vào tai Lê Thiên Thần rốt cuộc khiến dừng bước, quay đầu lại căm giận nhìn Bình An.

      Bình An bước xuống xe, lạnh lùng nhìn người đàn ông nhếch nhác trước mặt, “ xem bây giờ giống cái gì? Y như chó nhà có tang, cả mạng sống cũng giữ được.”

      muốn gì?” Lê Thiên Thần quay đầu nhìn ra phía trước, muốn để Bình An nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình.

      hẳn phải sớm nghĩ đến có ngày hôm nay chứ.” Bình An nhàn nhạt .

      Khóe miệng Lê Thiên Thần giần giật, “Đúng, đáng đời tôi. Bây giờ định đứng đây nhạo báng tôi hay là định báo cảnh sát bắt tôi?”

      “Thấy có kết quả hôm nay đúng là tôi cảm thấy giải hận vô cùng. Nhưng tôi cũng muốn nhìn thấy bị Liên Kiến Ba hãm hại thành kẻ mang tội giết người. Bây giờ rời khỏi đây, ngày mai cũng nhất định vẫn còn sống cõi đời này. Tôi nghĩ hẳn phải hiểu Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần là loại người gì hơn tôi.” Bình An .

      Lê Thiên Thần nhíu mày nhìn Bình An, sau hồi mới bật cười lớn, “ cái gì cũng biết! ra cái gì cũng biết hết rồi. Phương Bình An, ra tôi có ngày hôm nay chính bởi do hại mới đúng!”

      “Tôi bảo làm chuyện phạm pháp à? Tôi bảo cấu kết với Liên Kiến Ba rửa tiền ư? Tôi kêu giết người sao? Lê Thiên Thần, tất cả những thứ mà nhận được ngày hôm nay đều do tự tay tạo thành. Nếu như có lòng tham đáy, nếu như có dã tâm bừng bừng, tại có thể rất tốt đẹp.” Mặc dù thay đổi ít việc của kiếp trước, nhưng chưa bao giờ chủ động công kích và Đỗ Hiểu Mị cả. Đường là do chính bọn họ tự chọn.

      “Tại sao phải đối đầu với tôi khắp nơi? Tại sao lại Nghiêm Túc? Lý ra phải thuộc về tôi. Kể từ sau khi cặp kè với Nghiêm Túc, liền xem tôi như kẻ địch.” Lê Thiên Thần nghĩ đến Bình An từng gì nghe nấy với mình, nếu như vẫn thay đổi, bây giờ hẳn là Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Phương Thị, có thể trở thành thành viên HĐQT rồi.

      Bình An cười khẽ tiếng, tiếng cười kia nghe vào tai Lê Thiên Thần sao như có chút bi thương, “Chính bởi biết quý trọng thứ thuộc về mình...”

      Khi muốn quý trọng, cùng chỗ với Nghiêm Túc rồi! Lê Thiên Thần bi thống trong lòng, tuy nhiên cũng ra. Bây giờ ra những điều này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

      “Quan hệ giữa Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần là do lộ ra đúng ?” Bình An cũng cần Lê Thiên Thần trả lời cái gì, có hứng để ôn chuyện cũ với , cũng muốn thương xuân bi thu lúc này.

      Lê Thiên Thần đúng, cũng chẳng bảo sai, chờ Bình An đoạn sau.

      Bình An cười cười, “Nếu như tôi đoán sai, Liên Kiến Ba hẳn tung người tìm . Thế nào, cảm giác bị đuổi giết dễ chịu đúng ?

      Mắt Lê Thiên Thần tối xuống, liếc nhìn sau lưng Bình An cái.

      Ông bà Lê gần tới họ.

      Bình An muốn những lời có thể làm cho hai ông bà nghe thấy mà thương tâm nên hạ giọng với Lê Thiên Thần, “Chỉ cần đứng ra tố cáo Liên Kiến Ba, tôi mời luật sư thay biện hộ, để gánh lưng tội danh giết người.”

      “Cho là tôi có ra làm chứng chăng nữa... cũng chưa chắc có ích gì.” Giọng Lê Thiên Thần đầy khổ sở.

      Ông Lê tức mình vì thằng con mãi mà như nước đổ đầu vịt, mắng, “Sao lại vô ích, chẳng lẽ mày muốn mang tội giết người cả đời hay sao?”

      “Đoạn ghi kia đủ để định tội , mà chủ yếu vẫn là dựa vào những nhân chứng kia. Muốn bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là tiền.” Bình An nhàn nhạt .

      giúp tôi?” Lê Thiên Thần tin lắm nhìn Bình An.

      Bình An lạnh lùng quét mắt nhìn , “ phải tôi giúp , tôi chỉ hy vọng hung thủ nhận lấy trừng phạt cần có! Hy vọng thư ký Tạ chết được nhắm mắt.”

      Lê Thiên Thần do dự vặn mày, “Để tôi suy nghĩ thêm.”

      Bà Lê kêu khóc, “Còn nghĩ gì nữa, Bình An đồng ý giúp con, con còn nghĩ cái gì nữa vậy!”

      Bình An biết Lê Thiên Thần rất sợ chết, nếu như lúc này cho biết cha con biết được chuyện rửa tiền chắc chắn đáp ứng ra tự thú và làm chứng chống lại Liên Kiến Ba.

      Trước hết để cho ra tự thú cái , xong lại tìm lấy chứng cứ từ tay , sau đó khiến cho Đoàn Quan Quần hoàn toàn rơi đài, khiến Liên Kiến Ba cả đời ăn cơm trong ngục giam!

      “Tôi cần suy nghĩ thêm chút. Tôi nghĩ kỹ rồi liên lạc lại với !” Lê Thiên Thần xong, áy náy nhìn cha mẹ rồi xoay người sải chân chạy .

      Lần này Bình An có đuổi theo. biết, nhất định quay lại tìm !

      Lê Thiên Thần chạy đầu tiên là tìm cột điện thoại công cộng gọi cho Liên Kiến Ba, chỉ câu, “Mày muốn tao chết, vậy cùng chết !”

      xong lập tức cúp điện thoại, khiến cho người của Liên Kiến Ba muốn truy vị trí cụ thể của cũng tìm kịp.

      Đến sau nửa đêm, Lê Thiên Thần lặng lẽ quay lại căn nhà thuê trước đó, thấy trước cửa tiểu khu có hai cảnh sát đứng, ràng là canh chừng nhà thuê.

      kiên nhẫn đợi rất lâu cũng thấy hai cảnh sát này rời . Lúc định trèo tường vào hai cảnh sát này cười cười ra ngoài, người còn kêu to ‘chết đói đến nơi rồi, kiếm chút gì ăn khuya ’.

      Lê Thiên Thần mừng rỡ, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, từ cửa chính vào nhà.

      Sau khi vào nhà trọ, dám bật đèn, chỉ có thể dựa vào cảm giác để lần tìm thứ mà muốn tìm.

      Nhà bị lật tung, ngay cả ghế sa lon cũng bị đâm rách moi hết ruột bên trong ra. cười lạnh trong lòng, đây hẳn là tác phẩm của Liên Kiến Ba rồi!

      Lão cáo già Đoàn Quan Quần kia chắc chắn biết chính đưa tin cho cánh nhà báo nên mới tính hủy thi diệt tích đây mà.

      Lê Thiên Thần vào phòng tắm, dẫm lên bồn cầu, sờ soạng trần nhà. Khi tìm được vị trí quạt hút gió đưa tay luồn ra phía ngoài quạt lôi cái USB nho ra ngoài.

      may là nó vẫn còn ở nơi này!

      bỏ USB vào túi, rón rén rời khỏi nhà trọ. Mãi cho đến khi rời tiểu khu, hai cảnh sát kia vẫn chưa quay lại vị trí.

      Bình An chẳng bao lâu sau cũng nhận được cuộc điện thoại, “ Phương, làm như dặn, để cho Lê Thiên Thần thuận lợi vào nhà trọ. Nhưng lại rời rồi.”

      “Ừ, cám ơn , cảnh sát Lưu!” Bình An cười cảm ơn, cầm ly cà phê lên nhấp ngụm, tròng mắt lướt qua tia sáng bén nhọn.
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 249: Ảnh chụp
      Tô Cầm lấy thẻ ra, nhét vào máy ATM, nhập mật mã, nhấn phím Kiểm số dư. Số tiền hiển màn hình gần bảy con số, dù có trích ra trăm ngàn tệ để đưa cho Đỗ Hiểu Mị đối với ta cũng có bất kỳ áp lực nào.

      Nhưng ta muốn lấy ra, muốn Đỗ Hiểu Mị hưởng lợi!

      Như Phương Bình An , lần này cho Đỗ Hiểu Mị 100 ngàn, lần sau nếu ả lại tiếp tục uy hiếp ta chẳng lẽ lại đưa nữa sao? ta cũng phải là máy rút tiền, thể nào để mặc Đỗ Hiểu Mị ta cần ta cứ lấy như vậy. ta phải nghĩ ra biện pháp mới được. Vốn dĩ ta muốn lợi dụng đẩy Phương Bình An ra đối phó trực tiếp với Đỗ Hiểu Mị, nhưng Phương Bình An dường như nhìn thấu dụng tâm của ta, thế nên hề ra mặt thay ta...

      tại trừ Phương Bình An ra, ta nghĩ còn có ai có thể giúp ta cả.

      Tô Cầm còn do dự biết có nên vào ngân hàng rút tiền hay Đỗ Hiểu Mị lại gọi điện thoại cho ta.

      “Nghe...” Đáy mắt Tô Cầm thoáng qua nét u, muốn ném điện thoại ra xa. Nhưng ta thể làm vậy, nên vẫn gắng gượng nhận điện thoại.

      “Tô Cầm, hôm nay là ngày cuối cùng, tiền của chuẩn bị xong chưa?” Giọng Đỗ Hiểu Mị truyền tới, nghe vào tai cảm giác có mấy phần lạnh lẽo.

      “Tôi còn chuẩn bị, đợi thêm hai ngày được ?” Tô Cầm ra vẻ đáng thương xin xỏ.

      Đỗ Hiểu Mị quát lên, “Tôi có thời gian để đùa với đâu. Tô Cầm, tối nay nếu tôi lấy được tiền, chờ sáng sớm mai trở thành danh nhân !”

      Tô Cầm vội vàng kêu lên, “Đừng, trăm ngàn lần đừng làm vậy. Tôi lấy tiền đưa cho . Đến lúc đó, phải trả lại phim bản cho tôi.”

      Đỗ Hiểu Mị cười lên ha ha, “ ra cũng có thể cần đưa cho tôi 100 ngàn...”

      muốn làm gì thế?” Tô Cầm ngu, lập tức hiểu được lời của Đỗ Hiểu Mị chứa đầy hàm ý.

      “Phương Bình An bây giờ chắc còn chưa biết là ai đâu nhỉ. Chỉ cần dụ ta tới đây... để ta chụp hình lõa thể thay cho những tấm hình của , tôi chẳng cần lấy của xu nào hết, còn có thể trả lại toàn bộ phim ảnh cho . Thấy sao hả?” Ả chưa từng quên ả có ngày hôm nay đều là do Bình An ban tặng. Tại sao con oắt kia lại được hưởng thụ cuộc sống chí cao vô thượng, tại sao nó có thể mãi luôn hạnh phúc như vậy? Tại sao khi chính ả chỉ còn lại hai bàn tay trắng nó vẫn còn có thể vui vẻ chuẩn bị hôn lễ.

      Chỉ cần nghĩ đến việc Phương Bình An được gả cho Nghiêm Túc, sau đó có được cuộc sống thượng lưu mà ả nằm mơ cũng muốn được hưởng, lòng dạ ả liền đố kị đến phát điên.

      Ả muốn phá hủy Phương Bình An, ả muốn phá hủy Phương Bình An...

      Tô Cầm lập tức đáp ứng, cũng có cự tuyệt. Lấy ảnh lõa thể của Phương Bình An để đổi lấy ảnh lõa thể của ta... thể phủ nhận, ta động lòng, nhưng ta cũng biết mình có thể hẹn được Phương Bình An hay .

      phải ta muốn hại Phương Bình An. Nhưng dù gì Phương Bình An cũng là thiên kim của Tập đoàn Phương Thị, tiền bạc đối với ấy chỉ là chuyện , dù Đỗ Hiểu Mị có uy hiếp ấy để đòi tiền bao nhiêu mà ấy chẳng xuất ra được? Còn ta giống vậy, số tiền để dành này của ta phải khổ cực lắm mới có được.

      “Thế nào, chẳng lẽ muốn hình lõa thể của mình được trưng ra cho người ta thưởng thức?” Đỗ Hiểu Mị đợi được Tô Cầm trả lời, giọng có hơi sốt ruột.

      “Tôi chỉ có thể thử xem, nhất định có thể làm cho Phương Bình An đến nơi hẹn đâu.” Tô Cầm vội vàng .

      Đỗ Hiểu Mị lạnh lùng cười tiếng, “Tối nay chỉ cần lừa Phương Bình An đến nhà là được, những chuyện khác để tôi sắp xếp!”

      “Nhà tôi?” Tô Cầm kinh ngạc kêu lên, “Với quan hệ giữa tôi và ấy làm sao ấy có thể đến nhà tôi được?”

      “Tự nghĩ biện pháp !” Đỗ Hiểu Mị xong liền cúp điện thoại.

      Tô Cầm trợn mắt nhìn điện thoại di động, cau mày nghĩ xem phải mở miệng hẹn Phương Bình An đến nhà thế nào. Nếu Phương Bình An nhận ra ta bắt tay với Đỗ Hiểu Mị để hãm hại mình nhất định bỏ qua cho ta!

      ta sợ sau này Phương Bình An trả thù ta, mà ta sợ Nghiêm Túc và Phương Hữu Lợi. Hai người đàn ông này vì Phương Bình An nhất định làm cho ta sống bằng chết...

      Bất cứ lựa chọn nào đối với ta cũng có chỗ nào tốt cả. Vậy ta nên đứng về bên nào?

      Đứng ở bên Đỗ Hiểu Mị, ta cùng lúc đắc tội với Nghiêm Túc cùng Phương Hữu Lợi; còn nếu như giúp Bình An, ta còn có thể có cơ hội cầm lại ảnh lõa thể của mình!

      Đúng vậy. Có cơ hội còn tốt hơn là có cơ hội chứ! Lòng Tô Cầm mới vừa dao động muốn lợi dụng Phương Bình An để lấy lại ảnh chụp của mình đột nhiên cảm thấy làm như vậy mới đúng là cách ngu xuẩn nhất.

      ta vội vàng cầm di động lên, chọn số của Bình An.

      Bình An nghe xong điện thoại từ Tô Cầm xoay người nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài. Lúc này vào thu, khí trời bắt đầu hơi se lạnh, nhớ kiếp trước cũng chính vào mùa này biết được Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị phản bội .

      Đỗ Hiểu Mị đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định muốn thân bại danh liệt. Vốn dĩ chuẩn bị thu tay lại, muốn đẩy ả đàn bà này đến đường cùng, nhưng hiển nhiên ả hề ngẫm lại và thấy được lòng tốt của .

      Nếu thế, cứ đơn giản cộng sổ thù mới hận cũ để tính lần cho ràng!

      Chẳng qua, giờ còn phải đợi Lê Thiên Thần. sắp ba ngày rồi mà chẳng nhận được chút tin tức nào, chẳng lẽ muốn làm kẻ mang tội giết người bị truy nã khắp nơi hay sao?

      Với hiểu biết của về Lê Thiên Thần, chưa bao giờ là người để cho mình phải chịu uất ức. Ngày đó quay về chỗ cư ngụ của mình chắc chắn chỉ là dạo ngang qua mà thôi. Nếu đoán lầm, phải về đó để lấy thứ gì đó rất quan trọng, nếu mạo hiểm khả năng bị cảnh sát bắt cũng phải trở về căn nhà thuê đó.

      Thứ gì có thể khiến phải mạo hiểm?

      Mắt Bình An đột nhiên sáng lên. Chứng cứ rửa tiền của Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần chứ gì?

      Nếu như Lê Thiên Thần đồng ý ra tòa làm chứng tố cáo Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần lợi dụng ở công ty để rửa tiền chẳng những có thể khiến cho cha con Đoàn Quan Quần bị trừng phạt, mà người lúc ấy vô tình biết mà hạ bút ký các văn bản cũng bị nghi vấn...

      Nhưng liệu Lê Thiên Thần đồng ý chứ? Cho đến giờ vẫn còn chưa xuất .

      Bình An thở dài hơi, cầm túi xách ra khỏi văn phòng. Trưa nay có hẹn ăn cơm với Hồng Dịch Vũ, đúng lúc cũng muốn với chút về chuyện của Tô Cầm.

      vốn định tìm Nghiêm Túc, nhưng mà công tác rồi.

      Lúc ăn cơm, Bình An đem chuyện Đỗ Hiểu Mị muốn hại sơ với Hồng Dịch Vũ. Tối nay muốn đến nơi hẹn, nhưng người nhất định ứng phó được, có Hồng Dịch Vũ tiếp ứng phía sau an toàn hơn.

      Hồng Dịch Vũ nghe kể việc Đỗ Hiểu Mị muốn hãm hại mặt lộ vẻ lo âu, “Tối nay thể , ai biết ả đàn bà kia làm tới chuyện gì.”

      mới càng biết ả muốn làm gì.” Bình An thản nhiên, “ Hồng, yên tâm, em có việc gì đâu. Chẳng phải còn có đó sao?”

      Hồng Dịch Vũ nhìn liền biết mình thể thay đổi được quyết định của , “Tô Cầm này tóm lại là ai thế?”

      Bình An lúc này mới sực nhớ Hồng Dịch Vũ còn biết thư ký Tần Tố của Lục Vân Đình chính là Tô Cầm, “ ra Tô Cầm chính là Tần Tố, chắc còn nhớ chuyện ba năm trước đây em suýt nữa bị tạt axit chứ...”

      Nghe Bình An xong lai lịch của Tô Cầm, mặt mày Hồng Dịch Vũ càng nhăn ghê hơn, “Bình An, Tô Cầm cũng phải là người tốt đâu, tôi lo là ta cố ý dẫn dụ đến nhà ta đấy.”

      “Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, tối nay em nhất định phải đến xem xem thế nào.” Bình An quật cường .

      Hồng Dịch Vũ thở dài, “Vậy theo phía sau em. Em phải luôn kết nối điện thoại với , có chuyện gì lập tức xông vào.”

      Bình An gật đầu, “Emm biết rồi.”

      Buổi chiều sau khi tan sở, Bình An và Tô Cầm cùng ăn cơm ở nhà ăn công ty. Tô Cầm cực kỳ lo lắng nhìn Bình An, biết rốt cuộc ấy nghĩ gì. Biết Đỗ Hiểu Mị có lòng muốn hại mình thế mà ấy còn muốn cùng ta về nhà, thậm chí còn làm bất cứ chuẩn bị gì... ngay cả người cùng cũng có.

      Nhưng cũng phải lại, nếu Bình An dẫn người cùng đến nhà ta chẳng phải Đỗ Hiểu Mị biết mình bán đứng ả đó sao?

      thôi!” Sau khi cơm nước xong, Bình An đứng lên với Tô Cầm.

      Tô Cầm nuốt nuốt nước bọt, “ cứ vậy mà lên đấy à?” Chỗ ở của ta cách công ty xa, lái xe mười phút là đến.

      “Chẳng lẽ tôi nên sợ ta ăn thịt tôi?” Bình An buồn cười hỏi, chân ra khỏi phòng ăn, bước đến bãi đậu xe lấy xe.

      “Lát nữa tôi lấy nước cho uống. đừng sợ, tôi đưa nước sạch cho .” Đỗ Hiểu Mị đưa mấy thứ thuốc kia ta cẩn thận đổi . Bây giờ ta và Phương Bình An ngồi chung xuồng, cả hai đều thể xảy ra chuyện.

      Bình An từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười.

      Đến nhà Tô Cầm, Bình An bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách. biết, Đỗ Hiểu Mị hẹn trước với Tô Cầm, rằng đợi lúc té xỉu rồi ả xuất .

      Tô Cầm rót cho Bình An ly nước.

      Bình An nhìn ta cười cười, đổ nửa ly lên mặt sàn, sau đó với Tô Cầm, “Bây giờ lập tức gọi điện cho Đỗ Hiểu Mị, bảo ta lên đây .”

      Đỗ Hiểu Mị giờ nhất định chờ sẵn ở dưới lầu rồi.

      “A, được!” Tô Cầm kích động gật đầu, “Vậy... Vậy ...”

      “Tí nữa cứ làm y như tôi là được.” Bình An thản nhiên dặn.

      Tô Cầm ừ, gọi điện thoại cho Đỗ Hiểu Mị, “Được rồi đó, ở đâu? A, vậy lên đây .”

      tới mấy phút, chuông cửa liền vang lên. Tô Cầm liếc mắt nhìn Bình An nằm oặt ghế sa lon cái rồi mang sắc mặt trắng bệch ra mở cửa, lập tức với Đỗ Hiểu Mị, “Phim đâu? chỉ cần đưa ta tới lập tức trả lại phim cho tôi.”

      Đỗ Hiểu Mị ném cho Tô Cầm cuộn phim bản chỉ lớn bằng cái móng tay, “ lấy thứ tôi giao cho đưa cho ta uống rồi hả?”

      Tô Cầm cầm cuộn phim, nhìn nhìn Bình An, gật đầu cái mạnh.

      “Lại đó cởi quần áo ta ra .” Đỗ Hiểu Mị sai Tô Cầm.

      muốn chụp ảnh ngay chỗ này á?” Tô Cầm trợn tròn mắt nhìn Đỗ Hiểu Mị, “ hại tôi trở thành đồng phạm của đấy.”

      Đỗ Hiểu Mị cười hì hì vài tiếng đầy hiểm, “Chẳng lẽ bây giờ phải là đồng lõa với tôi sao? ta là do dẫn tới, hạ thuốc mê cũng là , cho rằng sau khi ta tỉnh lại biết là chính giở trò quỷ đó hả?”

      Trong lòng Tô Cầm phát lạnh đến rùng mình. may ban đầu ta nghe theo lời của Đỗ Hiểu Mị, nếu bây giờ cũng chỉ là con tốt thí bị ả lợi dụng mà thôi.

      “Rốt cuộc muốn làm gì Phương Bình An? Đây là phạm pháp.” Tô Cầm lớn tiếng hỏi.

      “Phạm pháp sao chứ?” Đỗ Hiểu Mị hừ lạnh, “Chỉ cần đưa được hình lõa thể của con oắt này lên internet cho dù là phạm pháp tôi cũng làm.”

      ... bỏ thuốc lén chụp hình lõa thể của Phương Bình An, sợ ngồi tù sao?” Tô Cầm hét hỏi.

      “Để coi đến lúc đó ta dám báo cảnh sát .” Đỗ Hiểu Mị tự mình tới, ngừng lại cạnh ghế sofa, đưa tay muốn cởi quần áo Bình An xuống.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 250: Điên cuồng
      Tô Cầm trợn to mắt, nắm chặt cuộn phim trong tay, “ tốt nhất hiểu cho , làm thế này là phạm pháp đó. Phương Bình An nhất định khởi tố cho xem. dùng hình lõa thể để uy hiếp tôi đưa Bình An tới nhà tôi, cho dù sau này có ra Tòa tôi cũng bị gì đâu.”

      Tại sao Tô Cầm lại luôn nhắc tới chuyện phạm pháp vậy? Bàn tay Đỗ Hiểu Mị đặt cổ áo Bình An khựng lại, ngẩng đầu nhìn sang Tô Cầm. Khi thấy vẻ mặt ta kích động, ánh mắt lóe lên, trong lòng càng lúc càng hồ nghi.

      làm cách nào để dụ Phương Bình An đến đây? Chẳng phải là quan hệ giữa và nó chỉ bình thường thôi sao?” Ánh mắt sắc sảo của Đỗ Hiểu Mị quét về phía Tô Cầm.

      Tô Cầm sửng sốt chút, quanh co, “Tôi tìm lý do gạt ấy...”

      “Lý do gì?” Đỗ Hiểu Mị hỏi.

      Tô Cầm nhất thời nghĩ ra được, “Dù sao ta cũng ở đây rồi, vậy còn được sao?”

      Đỗ Hiểu Mị hơi nheo mắt lại, cúi đầu nhìn Phương Bình An vẫn như mê man, nỗi hoài nghi trong lòng càng lúc càng lớn. Ả đột nhiên , “Đúng, ta ở đây là tốt rồi. Giờ tôi đổi ý. Tô Cầm, lấy dao lại đây, tôi muốn chụp ta lõa thể nữa, tôi muốn phá hủy gương mặt của ta.”

      điên rồi!” Tô Cầm thét lên chói tai.

      Đột nhiên, có tiếng đập cửa ầm ầm truyền đến, giọng của Lê Thiên Thần vang lên bên ngoài, “Đỗ Hiểu Mị, mở cửa ra, tôi biết ở bên trong!”

      Lê Thiên Thần? Tô Cầm và Bình An vờ hôn mê cùng cả kinh. Tại sao lại ở đây?

      Đỗ Hiểu Mị nhíu nhíu mày, ngờ được rằng Lê Thiên Thần thế mà lại biết ả ở chỗ này. Ả tới mở cửa, “Sao lại đến đây?”

      “Tôi phải hỏi câu này mới đúng, ...” Lê Thiên Thần đẩy Đỗ Hiểu Mị ra, vào, thấy Bình An nằm ghế sa lon phẫn nộ trừng mắt nhìn Đỗ Hiểu Mị, “ muốn làm gì ấy?”

      Hai ngày nay luôn tìm Đỗ Hiểu Mị. biết ả nhất định tìm đến Tô Cầm nên quanh quẩn ở gần đây đợi hết hai ngày. mới vừa thấy Bình An cùng Tô Cầm lên lầu lâu Đỗ Hiểu Mị cũng lên, biết ngay là ổn nên sau khi do dự lát bèn lên xem có chuyện gì.

      ta muốn phá hủy mặt của Phương Bình An đó!” Tô Cầm run rẩy kêu lên.

      đúng là đồ điên!” Lê Thiên Thần lạnh lùng liếc ả cái, tới vỗ lên mặt Bình An, “Bình An, Bình An, tỉnh, tỉnh.”

      Bình An hồ nghi trong lòng, đây là Lê Thiên Thần... giúp đấy ư?

      Đỗ Hiểu Mị thấy biểu dịu dàng trân trọng mà Lê Thiên Thần đối đãi với Bình An lửa ghen trong lòng lập tức bốc cháy phừng phừng, mặt đầy vẻ đố kỵ và căm hận, giọng cay nghiệt, “Sao? Đau lòng à. Tôi muốn phá hủy ta đấy sao. Tôi muốn lột sạch quần áo ta, vứt ta xuống Phố Sắc tình, để cho ta bị đàn ông chà đạp...”

      Phố Sắc tình là khu đèn đỏ tại Thành phố G, ra ra vào vào nơi đó đều là điếm cấp thấp và khách làng chơi.

      Đỗ Hiểu Mị bị nỗi ghen ghét che mất lý trí, ra toàn những lời oán hận ác độc.

      Lê Thiên Thần chút nghĩ ngợi nâng tay tát qua, “ câm miệng!”

      đánh tôi? Vì con đê tiện này mà đánh tôi?” Mắt Đỗ Hiểu Mị đỏ lên, cố nén nước mắt trừng trừng nhìn Lê Thiên Thần.

      còn bằng sợi tóc của ấy. Đỗ Hiểu Mị, nếu dám tổn thương ấy, tôi bỏ qua cho đâu!” Lê Thiên Thần lạnh giọng cảnh cáo. Đúng là có hận Bình An, nhưng nghe thấy những lời Đỗ Hiểu Mị muốn tổn thương thế nào kềm được mà đau lòng.

      Đỗ Hiểu Mị ha ha ha cười lớn, “Tôi bằng ta? Tôi bằng sợi tóc của ta? Lê Thiên Thần, tôi làm bao nhiêu chuyện vì , thế mà kết quả lại là trong lòng tôi ngay cả sợi tóc của Phương Bình An cũng bằng. rốt cuộc có tôi hay , rốt cuộc có hay ?!”

      Lê Thiên Thần hít sâu hơi, “Tôi biết làm rất nhiều việc vì tôi, nhưng cái đó và việc muốn tổn thương Bình An là hai chuyện khác nhau.”

      cho cùng, chẳng qua là thương ả. Bất kể ả cố gắng thế nào, quỵ lụy bao nhiêu, vẫn là . Ả cuối cùng vẫn giữ được trái tim của . , trái tim của cho tới bây giờ vốn có đặt người ả, cho dù ả có trả giá tất cả vì , vẫn ả.

      Đỗ Hiểu Mị cảm giác trong nháy mắt tỉnh táo lại.

      , đối với và ả, bây giờ còn ý nghĩa gì nữa. Chẳng phải ả cũng bắt đầu ghét bỏ rồi đó sao?

      Chẳng qua là từng say đắm và dốc hết công sức, bây giờ nhìn lại buồn cười và rất cam lòng mà thôi.

      Đỗ Hiểu Mị bước từng bước tới trước sofa. Lê Thiên Thần theo sát bên cạnh, phòng ngừa ả làm ra chuyện gì tổn thương đến Bình An.

      “Trong mắt , Phương Bình An mới là hồn nhiên cao quý. ta cần làm cái gì hay trả giá cái gì cũng có thể có được tất cả. ta có gia thế tốt, có người cha xem như châu như báu, có vị hôn phu được người người hâm mộ, còn có nhớ mãi quên ta... ta cái gì cũng có. Tại sao? ta có cái gì tốt? Có cái gì đáng giá để các người đều xem ta là vật báu? Tại sao tôi đây cố gắng vất vả đến thế mà cũng lấy được cái mà tôi muốn, mà tất cả với ta lại dễ dàng như vậy? Tôi cam lòng...” Đỗ Hiểu Mị xong, nước mắt rớt xuống thành dòng. Lê Thiên Thần nhìn khuôn mặt trầm tĩnh tốt đẹp của Bình An, trong lòng dâng lên nỗi hối hận, giọng , “Vận mệnh mỗi người đều giống nhau.”

      “Đúng vậy, giống nhau! Nhưng tại sao tôi lại có được tất cả?” Đỗ Hiểu Mị cười lạnh hỏi.

      Tô Cầm , “Tại sao Phương Bình An có cũng phải có? Chẳng lẽ chỉ vì vậy mà phải phá hủy ấy? Đây hoàn toàn là hành động của kẻ điên.”

      “Đúng, tôi đúng là điên rồi!” Đỗ Hiểu Mị nhàng vuốt ve gương mặt mượt mà trắng mịn của Bình An, khuôn mặt mỉm cười lập tức đổi sang vẻ dữ tợn, ả giơ tay lên, ra sức vung xuống, “Tôi đúng là thể nhìn thấy ta tốt hơn tôi!”

      Tô Cầm che miệng kêu to ra tiếng.

      Lê Thiên Thần vì quá chăm chú nhìn Bình An nên khi khóe mắt liếc thấy động tác của Đỗ Hiểu Mị giật mình muốn chụp lấy tay ả, “Dừng tay!”

      còn kịp rồi...

      Thế nhưng, cái tát kia của Đỗ Hiểu Mị cũng giáng tới được mặt Bình An. Lúc Bình An nghe thấy Đỗ Hiểu Mị đột nhiên thay đổi ý định biết ngay là ả phát Tô Cầm có làm theo lời ả, định mở mắt ra vừa đúng lúc Lê Thiên Thần vào, nên tiếp tục giả vờ hôn mê bất tỉnh.

      ngờ Lê Thiên Thần lại bảo vệ , điều này làm cho lòng có cảm giác gì đó nên lời.

      Tô Cầm há miệng thở hổn hển, trợn to mắt nhìn Bình An chụp lấy tay Đỗ Hiểu Mị, dùng sức nuốt nuốt nước bọt. May mà bàn tay kia đánh xuống được.

      Vẻ tươi cười mặt Đỗ Hiểu Mị trông rất quái dị, nét mặt vẫn dữ tợn như cũ, khóe miệng cười toét ra hết mức, ánh mắt oán hận ác độc nhìn Bình An, “Phương Bình An, lâu gặp!”

      Bình An hất tay Đỗ Hiểu Mị ra, từ ghế salon đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh như cười như nhìn Đỗ Hiểu Mị, “ trông được tốt lắm phải.”

      Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Bình An, “Em sao chứ?”

      “Tôi sao!” Bình An nhìn sang , nhàng lắc đầu, rồi lại chuyển mắt sang nhìn Đỗ Hiểu Mị.

      ả này xưa nay luôn chú trọng hình tượng, bây giờ nhìn lại chẳng những da dẻ vàng vọt mà tóc tai cũng như đám cỏ dại, chỉ được túm lại ghim bừa lên . còn dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ ngời ngời như trước kia nữa.

      “Hôm nay tôi ra thế này chẳng phải nhờ ban tặng đó sao? hẳn cao hứng lắm.” Đỗ Hiểu Mị nghiến răng nghiến lợi .

      Bình An nở nụ cười, “Đúng là có cao hứng. Đây chẳng qua là gieo gió gặt bão thôi, chả liên quan tới ai cả.”

      Trong mắt Đỗ Hiểu Mị lên vẻ oán hận. Nếu Phương Bình An bị hôn mê nghĩa là Tô Cầm có cho ta uống nước bị bỏ thuốc. Như vậy, Tô Cầm bán đứng ả?

      “Hai chúng mày gài bẫy chờ tao tới?” Ả lập tức hiểu ngay. Mới vừa rồi Tô Cầm luôn mớm lời cho ả nhất định là do Phương Bình An dạy. Nếu ả đoán sai, những lời ả vừa đều bị ghi rồi, “Ha ha ha, Tô Cầm, mày đúng là con điếm hạ tiện. Mày cho rằng hễ giúp Phương Bình An mày có thể vô tư lo đấy à?”

      Mặt Tô Cầm trắng nhợt, nhìn nhìn cuộn phim trong tay, “Ý là gì?”

      Đỗ Hiểu Mị cười lạnh, oán hận nhìn về phía Bình An, “Chúng ta cứ chờ xem!”

      Bình An mỉm cười nhìn ả. Mặc dù bị chụp ảnh, nhưng chỉ bằng đoạn ghi những lời kia của Đỗ Hiểu Mị, còn có chứng cứ là Tô Cầm trước kia bị bắt buộc chụp ảnh, cũng đủ để cho ra tay.

      Thấy Đỗ Hiểu Mị xoay người rời , Lê Thiên Thần quay đầu lại nhìn Bình An cái, rồi sải bước theo.

      “Lê Thiên Thần!” Bình An gọi lại, như có điều suy nghĩ nhìn , “Tôi chờ điện thoại của .”

      Lê Thiên Thần hơi ngẩn ra, rồi gật đầu cái, lướt qua Hồng Dịch Vũ đứng ngoài cửa.

      Hồng.” Bình An cười nhìn Hồng Dịch Vũ, biết hẳn đứng ngoài cửa lâu lắm rồi.

      Hồng Dịch Vũ nhìn bóng dáng Lê Thiên Thần biến mất trong thang máy rồi mới cau mày nhìn Bình An, “Để đưa em về nhà!”

      Bình An gật đầu, với Tô Cầm, “Cứ như vậy , tôi về trước đây.” lấy ra máy ghi người, nhất nút dừng lại.

      “Lê Thiên Thần vẫn chưa rời khỏi Thành phố G, thế mà cảnh sát lại tóm được .” Hồng Dịch Vũ sóng vai cùng Bình An. vẫn theo sau Bình An. Lúc đứng dưới lầu, sau khi nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị lên cũng bắt đầu lo lắng, chỉ vì Bình An có chỉ thị nên chỉ có thể chờ ở dưới lầu.

      Cho đến khi Lê Thiên Thần đột nhiên xuất , mới lên theo.

      Bất quá việc cũng có chút ra ngoài dự kiến. Hành động bảo vệ Bình An của Lê Thiên Thần đứng ngoài góc cửa nhìn thấy rất ràng.

      Bình An cười , “ nhất định ra tự thú!”

      Hồng Dịch Vũ hạ giọng hỏi, “Tô Cầm kia... Em định làm gì? ta thể tiếp tục ở lại Phương Thị.”

      “Nếu như ta thông minh tự mình từ chức rời .” Bình An .

      Hai người ra cổng chính khu cư xá, xe đậu ở đối diện ven đường. Vì cả hai cúi đầu chuyện nên chú ý thấy cách đó xa có đậu chiếc xe hơi hiệu Honda, xe là Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần.

      muốn tiền, tôi cho . rời khỏi nơi này thôi.” Lê Thiên Thần khuyên Đỗ Hiểu Mị. biết nợ ả ít, nhưng trừ tiền ra những thứ khác đều cho ả được.

      Đôi mắt Đỗ Hiểu Mị lúc này như cái giếng khô cạn tận đáy, đáy mắt hề có chút thần thái nào, tĩnh mịch nhìn chằm chằm về phía trước.

      Lê Thiên Thần cảm giác tính nhẫn nại của gần như sắp cạn kiệt, chưa bao giờ ăn khép nép với Đỗ Hiểu Mị như lúc này.

      Phía trước xuất hai bóng dáng quen thuộc.

      Ánh mắt tĩnh mịch của Đỗ Hiểu Mị chợt lóe, rốt cuộc khởi động xe.

      Lông mày Lê Thiên Thần như nhảy dựng lên, nhìn Bình An và Hồng Dịch Vũ trước mặt, rồi lại nhìn sang Đỗ Hiểu Mị, kinh ngạc hỏi, “ muốn làm gì đó?”

      “Dù tôi có chết cũng muốn kéo ta xuống làm đệm lưng!” Đỗ Hiểu Mị lộ ra nụ cười dữ tợn, đạp mạnh chân ga.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :