1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 240: Nghi phạm giết người
      Lê Thiên Thần làm thế nào cũng thể tưởng tượng được rằng Phương Bình An lại ngưng chức của ! Từ khi vào Phương Thị đến nay, lúc nào cũng đều tận trung tận lực trong cương vị công tác, đem lại lợi ích cho công ty. Lúc mới đến Thành phố S, Chi nhánh Công ty nơi đó còn chưa được thành lập, chính cực khổ đưa Chi nhánh này thành Chi nhánh có thành tích tốt nhất trong cả công ty. Giờ chỉ phạm sai lầm thế thôi mà Phương Bình An muốn ngưng chức của ?

      Chẳng lẽ phát và Liên Kiến Ba hợp tác rửa tiền rồi chăng?

      , có khả năng. Nếu là như vậy, Phương Bình An trực tiếp đuổi việc rồi!

      tại chỉ ngưng chức của , như vậy chứng minh còn chưa biết gì hết. Phương Thị là công ty được đưa ra thị trường, hình tượng của công ty cực kỳ được xem trọng, cho nên vô duyên vô cớ mà đuổi việc nhân viên. Trừ khi vi phạm pháp luật, nếu có thể kiện công ty...

      như vậy, Phương Bình An biết việc kia.

      biết là tốt rồi! việc còn có thể hoàn thành được. Nếu chuyện này làm xong, cũng bị áp lực đâu.

      Nhưng bây giờ Phương Bình An còn muốn khai trừ tư cách thành viên HĐQT của Liên Kiến Ba!

      Điều 38 của 《Luật doanh nghiệp 》 quy định: việc tuyển chọn và thay thế thành viên HĐQT do đại biểu nhân viên thực , mà chỉ có cổ đông mới có quyền biểu quyết. cách khác, nếu như chưa triệu tập cuộc họp cổ đông hoặc cổ đông chưa bỏ phiếu biểu quyết việc này được thông qua, cho dù là Phương Hữu Lợi cũng có quyền bãi miễn tư cách thành viên HĐQT của Liên Kiến Ba.

      Thế phải làm sao mới có thể làm cho Liên Kiến Ba bị bãi miễn đây? Quá khó! Chưa đến việc Phương Hữu Lợi và Phương Bình An là hai cổ đông lớn nhất, chỉ riêng việc Liên Kiến Ba là ông chủ giấu mặt của Công ty VLXD Song Hải thôi là đủ để cho tất cả cổ đông chào đón rồi!

      Chỉ có thể từ từ rút củi dưới đáy nồi thôi...

      Ngay lúc Lê Thiên Thần định gọi điện cho Liên Kiến Ba để bàn bạc tên của Liên Kiến Ba lên màn hình điện thoại.

      “Mẹ kiếp! Con đàn bà thúi kia có máy ghi trong người, chồng nó đến báo án ở Cục Cảnh sát rồi. Giờ tôi với là nghi phạm sát hại con mẹ Tạ Hồng Phương kia!” Liên Kiến Ba đợi Lê Thiên Thần lên tiếng tức giận mắng oang oác.

      “Cái gì?” Lê Thiên Thần kinh hoàng biến sắc, đứng phắt lên, vì dùng sức quá lớn nên đụng phải ly thủy tinh bàn khiến nó rơi xuống đất, phát ra thanh bể vỡ chói tai.

      Liên Kiến Ba mắng lớn mấy câu như thể nào phát tiết hết lửa giận trong lòng, “Giờ bọn nó ở Phòng Cảnh sát điều tra, người của tôi ở đó vừa báo cho tôi biết như vậy để tôi nhanh chóng nghĩ cách đối phó!”

      “Vậy làm sao bây giờ?” Máy ghi ... Trong lòng Lê Thiên Thần hốt hoảng, khi đó cái gì nên hay ?

      Nhưng mặc kệ có cái gì hay , Tạ Hồng Phương cũng chết, cảnh sát nghe được băng ghi xong nhất định liệt vào danh sát tình nghi giết người!

      muốn ngồi tù! Cuộc đời thể bị phá hủy như vậy được!

      “Con mẹ nó, có nghe tôi hay ? ” Liên Kiến Ba đột nhiên rống to lên. nãy giờ mà chẳng thấy Lê Thiên Thần có chút phản ứng gì, khiến tâm trạng vốn khó chịu của càng thêm nóng nảy.

      Giọng Lê Thiên Thần khàn đặc, “ nghe, tiếp !”

      thể để cho cảnh sát tìm được . Người trong Cảnh Cục với tôi, là kẻ tình nghi lớn nhất. Tôi nghĩ chắc giờ cảnh sát cho người đến tìm rồi. Giờ hoặc nhanh chóng tìm luật sư, hoặc là tránh mặt trước vài bữa. Tôi ba tôi tìm người phía giải quyết êm chuyện này!” Liên Kiến Ba .

      “Vậy sao?” Lê Thiên Thần hỏi.

      “Tôi giờ cũng chuẩn bị rời Thành phố G đây. Tự quyết định !” Liên Kiến Ba .

      Lê Thiên Thần vội vàng hỏi, “Vậy khoản tiền trong Phương Thị kia thế nào? Muốn tiếp tục nữa ?”

      “Tiếp tục cái gì? nghĩ bây giờ Phương Bình An dễ đối phó lắm đấy à? ta giờ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào động tĩnh của chúng ta. Số tiền lần này tôi từ từ chuyển tới tài khoản nơi khác, bên Phương Thị lập tức ngưng lại.” Liên Kiến Ba vốn cũng muốn thu tay lại, nhưng bây giờ trở thành nghi phạm giết người rồi nên chẳng còn tinh lực đâu mà tiếp tục đùa bỡn với Phương Bình An nữa.

      Chuyện rửa tiền có thể từ từ tính tiếp, nhưng tội danh giết người chẳng muốn dính chút nào!

      “Vậy còn vụ thành viên HĐQT? Phương Bình An muốn khai trừ tư cách thành viên của , mặc kệ ta à?” Lê Thiên Thần lại vội vàng hỏi tiếp. Nếu như có Liên Kiến Ba đứng mũi chịu sào phía trước cái chức Phó Tổng Giám Đốc này của cũng đừng mơ còn giữ được.

      cho là đám cổ đông kia nghe lời của tôi hay là nghe lời hai cha con bọn họ?” Liên Kiến Ba tức giận, “ yên tâm, trương mục của chúng ta ở Chi nhánh Công ty vẫn còn rất an toàn, cho dù Phương Bình An có biết chuyện của chúng ta chăng nữa cũng lật lại nợ cũ, bởi có tra tiếp văn kiện do ông già của ta ký tên cũng khá nhiều. Đến lúc đó chúng ta có thể đổ riệt mọi việc cho Phương Hữu Lợi...”

      ác độc! Lê Thiên Thần bật cười ha ha, “Vậy cứ như thế . Đúng rồi, có thể kêu ba nhờ tay trong làm hỏng cái băng ghi kia ?”

      Liên Kiến Ba cười lạnh, “ cần nhắc!” Dừng chút, tiếp, “Tại sao Phương Bình An lại biết Song Hải là công ty của tôi vậy? Tại sao lại đột nhiên ra tay với hai chúng ta? Bên cạnh có gián điệp hay ?”

      thể nào!” Lê Thiên Thần lập tức phủ nhận, “Trước giờ tôi vẫn rất cẩn thận, ngay cả thư ký cũng biết chương trình của tôi.”

      Liên Kiến Ba hừ lạnh tiếng, “Đừng quá tự tin, tra kỹ chút , lôi cổ đứa nào bán đứng chúng ta ra. Con mẹ nó, tôi mà chặt tay chặt chân nó phải họ Liên!”

      Lê Thiên Thần ừ tiếng rồi cúp máy, ngồi cau mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cầm lấy cặp táp rời khỏi văn phòng. muốn bị mời Cảnh cục để xét hỏi, đặc biệt là ngay tại công ty!

      Nhưng... Chẳng lẽ cạnh có gián điệp? là ai? Khổng Thu Hinh? thể nào, chưa bao giờ mang ra ngoài làm việc, chương trình làm việc cũng cho biết. Điều hày có thể khẳng định chắc chắn.

      Đàm Tuyền ư?

      Nhưng tên này là người của Đỗ Hiểu Mị...

      Lê Thiên Thần nhớ tới Quản đốc Phòng Khai thác vốn bị công ty đuổi việc, Lý Duệ Bân! Mặc dù ta bị sa thải nhưng hình như cũng có vẻ mất hứng lắm. Chẳng lẽ ta là gián điệp, nhận món hời từ Bình An rồi?

      Càng nghĩ càng hoài nghi, Lê Thiên Thần đấm mạnh vào vách tường cái.

      ra khỏi công ty, cũng đến bãi xe lấy xe của mình mà đứng ngay trước cửa chặn taxi, “Bác tài, đến ga xe lửa.”

      Tiếp đó, gọi cho Đỗ Hiểu Mị, bảo ả thu thập đồ đạc đến gặp tại nhà ga.

      Bình An và Nghiêm Túc cùng Cao tiên sinh đến Cục Cảnh sát báo án về việc máy ghi xong chợt nhớ mình còn có hẹn với Đàm Tuyền, nên nhờ Nghiêm Túc về nhà trước với Viên lão phu nhân. phải gặp Đàm Tuyền lúc.

      Nghiêm Túc lo cho nên muốn cùng, nhưng Đàm Tuyền muốn để cho người thứ ba biết ta làm tay trong cho Bình An nên Bình An đành phải tôn trọng, nhờ Nghiêm Túc về nhà trước với Viên lão phu nhân.

      “Vậy tự em lái xe cẩn thận nhé.” Nghiêm Túc thể làm gì khác hơn là dặn dò cẩn thận, rồi đưa xe cho lái.

      Bình An tới khu làng Đại Học để gặp Đàm Tuyền.

      “Tôi muốn từ chức!” Đàm Tuyền vừa thấy Bình An lập tức ngay.

      “Lúc này ấy à?” Bình An sửng sốt, ngờ ta lại muốn từ chức nhanh như vậy.

      Đàm Tuyền nhăn nhó, “Sớm muộn gì Lê Thiên Thần cũng biết tôi bán đứng ta. Bọn chúng nhất định bỏ qua cho tôi đâu!”

      Lúc ấy, ta núp trong cầu thang nghe được Lê Thiên Thần chuyện điện thoại với Liên Kiến Ba, dùng phương thức đầu tư để rửa tiền gì đó, còn nhắc tới vật liệu xây dựng do Song Hải cung cấp. Lúc đó, Lê Thiên Thần còn với Liên Kiến Ba là dù sao đây cũng là công ty của , muốn thế nào mà chẳng được.

      Khi đó ta mới biết được, hóa ra Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba giăng bẫy hãm hại công ty, nhưng mà chưa kịp thông báo vật liệu xây dựng phát sinh vấn đề.

      “Chính bây giờ mà từ chức mới khiến cho Lê Thiên Thần sinh nghi đấy.” Bình An nhìn Đàm Tuyền phân tích, “Bây giờ cần lo Lê Thiên Thần làm gì . ta bị ngưng chức, hơn nữa thành nghi phạm giết người, có thời gian mà theo đuổi điều tra xem người nào bán ta đâu.”

      Đàm Tuyền cả kinh, “ giết người?”

      Mắt Bình An lạnh xuống, “Cái chết của Thư ký Tạ phải là ngoài ý muốn. Lê Thiên Thần cùng Liên Kiến Ba đều là kẻ bị tình nghi.”

      “Vậy... được, tôi thể ở lại chỗ này nữa. Nếu bọn chúng làm gì ba và em tôi... Tôi làm sao bây giờ?” Đàm Tuyền hốt hoảng .

      cứ bình tĩnh. Nếu lập tức từ chức, Lê Thiên Thần nghi ngay. động tĩnh gì cả bọn chúng mới dám chắc nên dám làm gì. Tôi kiếm cớ điều , khiến cho người trong công ty đều nghĩ rằng tôi ghét nên gây khó dễ cho .” Bình An .

      Đàm Tuyền suy nghĩ chút, cũng chỉ có cách như vậy, vì dù ta có rời khỏi Phương Thị nhưng em vẫn còn học ở đây... “Được, nhưng về sau tôi liên lạc với nữa. Cái gì cần làm cho tôi làm xong rồi.”

      Bình An cười gật đầu, “Tôi hiểu. Chuyện tôi đáp ứng với tôi cũng quên.”

      “Vậy cứ thế , tôi trước.” tại Đàm Tuyền muốn nán lại với Bình An thêm phút nào.

      Bình An cười khổ tiếng, xem ra chuyện của Tạ Hồng Phương làm Đàm Tuyền sợ hãi.

      cầm chìa khóa xe, ra khỏi quán cà phê, lái xe trở về nhà.

      Mới tiến vào phòng khách, vừa liếc mắt cái liền nhìn thấy bóng người cao lớn ngồi ghế sa lon, mũi nồng lên, “Ba!”

      Phương Hữu Lợi chuyện với Nghiêm Túc nghe gọi quay đầu lại, liền nhìn thấy con cưng hối hả chạy về phía ông rồi ôm vai ông chặt, “Ba, ba về rồi, ba về rồi!”

      Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Cũng định ngày mai mới về, nhưng rồi yên tâm nên đặt vé về sớm.”

      Bình An thấy tay trái của Phương Hữu Lợi còn bị bó thạch cao, “Ba, ba sao chứ, tay thế nào?”

      “Gãy xương .” Hồng Dịch Vũ ngồi bên cạnh trả lời thay.

      “Vết thương thôi, có gì đáng ngại đâu!” Phương Hữu Lợi cười .

      Bình An xụt xịt mũi, kêu lên, “ cũng là bị thương, sao hai người lại bị tai nạn xe cộ vậy?”

      “Có chiếc xe vọt ngang qua, lái xe thắng kịp. Nhưng chúng tôi bị thương thế này lại là vết thương cứu mạng đó nha.” Hồng Dịch Vũ đùa.

      “Cám ơn trời đất, hai con đều an toàn trở lại là tốt rồi.” Viên lão phu nhân từ trong phòng bếp ra.

      Phương Hữu Lợi cười gật đầu, “Mẹ, cũng trễ rồi, mẹ về phòng nghỉ . Mẹ xem, con khỏe như vâm thế này mà!”

      “Vậy mẹ nghỉ đây. Biết mọi người còn phải chuyện nên mẹ chuẩn bị sẵn món ăn khuya rồi, để trong bếp đấy.” Viên lão phu nhân .

      “Bà ngoại, con đưa bà về phòng.” Bình An lập tức đứng lên.

      cần, cần!” Viên lão phu nhân vừa phất tay vừa cười, nhìn thấy con rể và Bình An đều trở về là bà yên tâm rồi, tối nay có thể ngủ ngon giấc.

      Đợi Viên lão phu nhân về phòng xong, Phương Hữu Lợi nhìn Bình An và Nghiêm Túc, “Đến thư phòng chuyện !”

      Bốn người cùng đến thư phòng lầu hai.

      “Con kể cụ thể xem xảy ra chuyện gì?” Phương Hữu Lợi nghiêm túc hỏi Bình An.

      Bình An yên lặng lát mới hạ giọng hỏi, “Ba, ba còn nhớ Đoàn Quan Quần ?”
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 241: Vượt qua cửa ải khó khăn

      Bình An kể lại cặn kẽ chuyện Lê Thiên Thần cấu kết với Liên Kiến Ba hãm hại công ty cho Phương Hữu Lợi nghe.

      “... Con nghi ngay từ lúc ở Thành phố S Lê Thiên Thần lợi dụng các công trình của công ty để rửa tiền giùm cho Đoàn Quan Quần rồi, nhưng tóm lại dùng phương pháp nào để táy máy chân tay ở những công trình đó tới giờ tụi con vẫn chưa điều tra ra. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến công ty chúng ta, sơ ý chút còn có thể...” Bình An cũng tiếp, nếu tiến hành điều tra chừng ảnh hưởng tới người ký văn kiện lúc ấy.

      Phương Hữu Lợi nhất định bị ảnh hưởng.

      điều tra cũng phải điều tra, rồi phải thay hết những người có thể có liên quan tới Đoàn Quan Quần tại Chi nhánh Thành phố S. Nhưng cũng thể làm trắng ra, nên để bọn chúng có cơ hội kiện lên Tòa Lao động.” Phương Hữu Lợi nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát mới nghiêm giọng .

      Nghiêm Túc nhìn mọi người lượt rồi hạ giọng , “Nếu trong lòng bọn họ có quỷ cho dù có đuổi việc lý do bọn họ cũng dám gì.”

      “Chỉ là để phòng ngừa.” Bình An , có vài người cho dù trong lòng có quỷ nhưng vẫn ôm tâm lý nhỡ đâu may mắn người khác biết, cho nên rất có khả năng kiện tụng công ty.

      “Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần thể ở lại công ty nữa!” Phương Hữu Lợi thở dài, “Đáng tiếc cho thanh niên có tài như Lê Thiên Thần. Ba vẫn rất coi trọng nó, nhưng ngờ... Nó lại đối xử với công ty như vậy.”

      Lúc còn ở Singapore, khi Phương Hữu Lợi nghe được chuyện xảy ra trong công ty còn tin là Lê Thiên Thần lại làm chuyện như vậy. Từ khi Lê Thiên Thần bước chân vào công ty, ông vẫn rất cất nhắc chàng thanh niên này, sau đó còn coi ta như con rể để bồi dưỡng. Cho dù sau này Bình An Nghiêm Túc, ông vẫn chưa từng bỏ mặc Lê Thiên Thần, cho rằng ta là nhân tài có thể trọng dụng.

      Hóa ra ông nhìn lầm người...

      “Cái chết của Thư ký Tạ cũng có quan hệ tới hai bọn họ, cảnh sát bắt đầu điều tra. Ba, ngày mai đuổi việc Lê Thiên Thần . Còn tên Liên Kiến Ba kia, chúng ta phải thông qua đại hội cổ đông mới bãi miễn tư cách thành viên HĐQT của được.” Bình An .

      Phương Hữu Lợi , “Tên Liên Kiến Ba kia chắc chắn thể ở lại công ty rồi, ngày mai chúng ta phải chính thức khởi tố , kiện lợi dụng Công ty VLXD Song Hải thể lường gạt!”

      “Công hàm Luật sư chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai luật sư phát đến cho Liên Kiến Ba.” Bình An .

      “Bác trai, bác nhận xét Đoàn Quan Quần... là người thế nào?” Nghiêm Túc im lặng hồi lâu, giờ đột nhiên hỏi.

      Phương Hữu Lợi khẽ nhíu mày. Ký ức của ông về Đoàn Quan Quần quá xa xưa rồi, ông cần phải suy nghĩ kỹ chút.

      Ông và Đoàn Quan Quần là bạn cùng lớp thời đại học, lại cùng ký túc xá. Mặc dù chưa đến mức xưng xưng em nhưng quan hệ vẫn coi như khá tốt. Hai người bọn họ đều phải là con cái nhà giàu có, nhưng đều có khát vọng thành công giống nhau.

      Đoàn Quan Quần là người rất mạnh mẽ, đảm nhận chức lớp trưởng của lớp ông, lúc chuyện hay làm việc quan tâm tiếp nhận ý kiến của người khác là mấy, mà có khi “người khác” này chỉ giới hạn là Phương Hữu Lợi mà thôi.

      Khi đó, Phương Hữu Lợi là Hội Trưởng Hội Sinh viên, trong mắt rất nhiều người, ông cũng ưu tú như Đoàn Quan Quần, cho dù xem ra hai người sàn sàn bằng nhau chẳng ai hơn ai, nhưng nhân duyên của Phương Hữu Lợi tốt hơn chút, chắc đại khái có liên quan đến tính cách của cá nhân ông.

      Chẳng qua Phương Hữu Lợi chưa bao giờ để bụng hành vi đối kháng với ông mọi nơi mọi lúc của Đoàn Quan Quần, mỗi ngày ông chỉ mong thầm suy nghĩ xem sau khi tốt nghiệp muốn làm gì? Làm thế nào mới có thể thành công...

      Sau khi tốt nghiệp, Phương Hữu Lợi cùng Viên Lệ Hoa ở lại Thành phố G gây dựng nghiệp, còn Đoàn Quan Quần trở về quê hương. Cũng phải mười mấy năm hai người hề liên lạc với nhau, chỉ sau lần họp mặt bạn học cũ Phương Hữu Lợi mới gặp Đoàn Quan Quần lần nữa.

      Khi đó, Đoàn Quan Quần thư ký Thị trưởng, Phương Hữu Lợi cũng thành doanh nhân thành công.

      Phương Hữu Lợi định đầu tư vào công trình tại thành phố mà Đoàn Quan Quần công tác, nên tự nhiên liên hệ qua lại tương đối gần gũi với Đoàn Quan Quần.

      Sau đó, Đoàn Quan Quần lợi dụng tài lực của Phương Hữu Lợi để đạt được địa vị mà mong muốn, Phương Hữu Lợi cũng thuận lợi hoàn thành công trình định. Vài năm tiếp theo, vì Đoàn Quan Quần muốn bò lên nên ngừng mượn dùng tài lực của Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi nghĩ sau này có thể còn cần tới hỗ trợ của Đoàn Quan Quần nên cũng chưa hề từ chối cầu giúp đỡ nào từ ...

      Chẳng ai ngờ chỉ mới mấy năm mà Đoàn Quan Quần cắn ngược lại ông cú thế này, muốn lợi dụng công ty của ông để rửa tiền bẩn cho ai đó.

      “... Nhưng vì nay chúng ta có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh việc này có liên quan đến Đoàn Quan Quần.” Phương Hữu Lợi , “Về chuyện rửa tiền, tạm thời đừng ra ngoài để tránh dẫn tới khủng hoảng, ảnh hưởng tốt đến công ty.”

      Hồng Dịch Vũ , “Liên Kiến Ba là kẻ tình nghi giết người, Đoàn Quan Quần chắc chắn ngồi yên nhìn con trai của mình ngồi tù, chừng ra tay làm chút gì đó.”

      Nghiêm Túc gật gật đầu, “Cháu cắt người theo dõi bên Đoàn Quan Quần, có cái gì động tĩnh chúng ta lập tức biết được ngay.”

      “Trước tiên cứ vậy , ngày mai đến công ty lại tiếp.” Phương Hữu Lợi kêu bọn họ về trước.

      Trán và chân Hồng Dịch Vũ đều bị thương, nên về sớm để nghỉ ngơi. Bình An kêu Chú Đinh đưa về.

      Nghiêm Túc thêm lúc với Bình An rồi cũng rời Phương gia.

      Ngày hôm sau, Bình An cùng với Phương Hữu Lợi đến công ty.

      Phương Hữu Lợi định tới chiều mới mời đại hội cổ đông, nhưng tại Liên Kiến Ba là nghi phạm giết người rồi nên cảnh sát nhất định muốn đưa về lấy khẩu cung. Thế Liên Kiến Ba còn họp thế nào được? Bất quá các hành động và việc làm của Liên Kiến Ba cũng đủ để cho dù có tự mình dự họp cũng thay đổi được kết quả.

      Nhưng đại hội cổ đông còn chưa được triệu tập Liên Kiến Ba nhanh tay hành động trước bước.

      Lúc hai cha con Phương Hữu Lợi bàn thảo cùng Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ về công trình cải tạo chung cư cũ, mọi người liền tiện thể tiến hành phân tích những khó khăn trước mắt của công ty.

      “Công trình hôm nay có thể khởi động trở lại, Xây dựng Kỳ Phong đưa vật liệu xây dựng tới đây, các nhóm hàng thứ phẩm của Công ty Song Hải mau chóng được tống ra khỏi công trường. Nhưng chẳng qua chúng ta cũng phải chờ Viện Kiểm sát cử người đến đây thu thập chứng cứ, bởi chúng ta còn phải bắt Song Hải trả lại phần chênh lệch đồng thời bồi thường cho tổn thất của chúng ta nữa.” Bình An .

      Phương Hữu Lợi gật đầu, “ kiện lần này, con xử lý rất tốt.”

      Lục Vân Đình cùng Lý Thiệu Hỉ cũng tán thưởng nhìn Bình An, “Lần này nếu có Bình An chúng tôi còn biết Công ty Song Hải hóa ra lại là của Liên Kiến Ba cơ đấy.”

      Bọn họ quen với thoải mái. Mấy năm qua công ty vẫn phát triển vững chắc mà xuất bất kỳ khó khăn cản trở gì, nên dẫn đến việc bọn họ sơ sót trong xử cũng như cách nhìn người.

      Đến nỗi bị hai đứa trẻ ranh giăng bẫy hãm hại lừa gạt tiền bạc của công ty mà hề hay biết.

      Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ hề biết việc bọn Lê Thiên Thần muốn thông qua công ty để rửa tiền, chỉ mới tưởng là bọn chúng muốn lừa gạt lấy chênh lệch từ công ty mà thôi. Bởi vì chứng cứ chưa đủ nên Phương Hữu Lợi chưa định với hai người các ông vào lúc này.

      “Chủ Tịch, Liên Kiến Ba đột nhiên rút sạch vốn sở hữu, tại tài chính công ty nảy sinh nguy cơ trống rỗng...” Khi bọn họ chuyện, Quản lý Phòng Kế toán lo lắng gõ cửa.

      “Rút sạch vốn đầu tư?” Lý Thiệu Hỉ quát to tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Phương Hữu Lợi.

      khi có cổ đông rút hết tất cả vốn đầu tư, tài chính của công ty xuất khoảng trống, điều này đối với công ty có vấn đề trong việc điều động tài chính mà nghi ngờ gì là họa vô đơn chí.

      “Liên Kiến Ba biết thể tiếp tục ở lại Phương Thị nên rút sạch vốn trước bước, muốn cho chúng ta trở tay kịp!” Bình An lạnh lùng , “Ba, giờ làm sao bây giờ?”

      Phương Hữu Lợi vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn bình tĩnh, “Lập tức triệu tập đại hội cổ đông, trước tiên tự chúng ta bổ sung khoảng trống này trước, sau đó trong đại hội cổ đông ra nghị quyết khai trừ Liên Kiến Ba khỏi tư cách cổ đông.”

      Bình An , “Con thông báo cho các cổ đông.”

      giờ sau, Phương Hữu Lợi mời họp đại hội cổ đông, thông qua cổ đông biểu quyết để bãi miễn tư cách thành viên HĐQT của Liên Kiến Ba, gạch tên ta khỏi danh sách cổ đông, phần tài chính thiếu hụt của công ty do tất cả các cổ đông bỏ tiền bổ sung.

      Nhưng dù sao đây cũng phải là lượng tiền , các cổ đông đều ai lấy ra đủ tài chính ngay lúc này.

      Nếu như cổ đông thể bổ sung cho đủ vốn đăng ký, vậy chỉ có thể tìm bên thứ ba. Nhưng tại ai có khả năng bù đủ số vốn thiếu hụt của Phương Thị đây?

      chờ Bình An và Phương Hữu Lợi thương lượng ra được đối sách, Nghiêm Túc cũng biết được việc Liên Kiến Ba rút sạch vốn cổ đông. nhanh chóng gọi điện thoại tới bày tỏ nguyện vọng bỏ vốn bổ sung vào khoảng trống tài chính của Phương Thị, toàn bộ số cổ phần có được được ghi dưới tên của Phương Hữu Lợi.

      Phương Hữu Lợi chịu nhận, mặc dù Nghiêm Túc sắp là con rể của ông.

      Nghiêm Túc lại , đây là muốn chuẩn bị cho tương lai của con trai hoặc con của , bởi dù sao chăng nữa đứa con đầu của mang họ Phương. tại đưa cho nhạc phụ đại nhân cũng tương đương cho việc để lại cho đứa bé sau này.

      Lý do này làm cho Phương Hữu Lợi thốt ra được câu cự tuyệt nào.

      Sau khi Bình An biết được chuyện này, cười lớn ra tiếng, mắng thẳng Nghiêm đại BOSS là hồ ly ngàn năm, quá ghê gớm quá giảo hoạt, ngay cả lý do này mà cũng nghĩ ra được.

      Cuối cùng, công ty cũng ổn định lại. Bình An bắt đầu bắt tay vào việc giải quyết vấn đề tại chi nhánh Thành phố S, so sánh sổ sách kế toán tại đây. Còn việc loại bỏ những kẻ được Lê Thiên Thần cài lại hơi khó giải quyết hơn chút.

      Nhưng cho dù có khó giải quyết hơn nữa cũng phải loại bỏ cho bằng được những loại sâu mọt ký sinh trùng kia!

      Đến buổi chiều, Cao tiên sinh gọi điện thoại cho Bình An, báo là cảnh sát đưa Liên Kiến Ba về lấy khẩu cung rồi, nhưng còn Lê Thiên Thần lại tẩu thoát ra bên ngoài. Cảnh sát phát lệnh truy nã ta.

      Liên Kiến Ba lại ngoan ngoãn ở lại Thành phố G chờ cảnh sát đến bắt , còn Lê Thiên Thần lại bỏ trốn?

      Trong lòng Bình An vô cùng nghi ngờ, chẳng lẽ Liên Kiến Ba lại muốn làm cái gì đó chăng?

      Hôm nay mới vừa phát ra thông báo đuổi việc Lê Thiên Thần, còn tưởng rằng Lê Thiên Thần tìm đến mà lý luận phen. Thế nhưng đợi nửa ngày vẫn thấy bóng người, ra là lẩn trốn bên ngoài rồi.

      Bình An suy nghĩ trong chốc lát, cầm điện thoại lên, “Tô Cầm, giờ chuyện được ?”

      Thanh của Tô Cầm từ đầu điện thoại kia truyền đến, “ .”

      “Gần đây Đỗ Hiểu Mị có liên lạc với hay ?” Bình An thấp giọng hỏi.

      có.” Tô Cầm dừng chút, khẽ, “ Phương, nếu Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba đều rời công ty rồi, có phải tôi hoàn thành việc giao rồi ?”

      Bình An cười , “Đúng, muốn rời công ty phải ?” ra tại hy vọng Tô Cầm rời , bởi cho dù Tô Cầm thể biết toàn bộ những chuyện trước đây Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị làm ở Thành phố S, nhưng ít ra cũng từng giúp bọn chúng thực vài việc. Có lẽ còn có thể tìm hiểu được chút manh mối từ chỗ Tô Cầm.

      Tô Cầm , “Tôi cảm thấy bây giờ có thể học được rất nhiều thứ trước kia học được. Tôi... Tôi nghĩ chưa tới lúc...”

      “Bác Lục rất có khả năng, tốt nhất nên giúp ông ấy .” Bình An cười , “Nếu như Đỗ Hiểu Mị liên hệ , cố dò hỏi ta chút xem ta ở nơi nào nhé.”

      ta rời khỏi Thành phố G rồi à?” Tô Cầm kinh ngạc hỏi.

      “Ừ, ta và Lê Thiên Thần đều ly khai rồi.” Bình An .

      Tô Cầm đáp tiếng, “Có tin tức gì của ta, tôi lập tức báo cho .”
      Last edited by a moderator: 8/5/17
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 242: Phán quyết
      Lúc Liên Kiến Ba bị mời về Cục Cảnh sát để lấy lời khai Phòng lưu giữ vật chứng phát cháy, rất nhiều vật chứng bị thiêu hủy, bao gồm cả bút ghi kia.

      Băng ghi bị phá hủy cho dù tại Liên Kiến Ba có là nghi phạm giết người chăng nữa, nhưng đến lúc lên tòa án hoàn toàn có thể được xét vô tội mà thả ra!

      Nhận được tin tức này, Bình An lập tức cùng Cao tiên sinh đến Cục Cảnh sát. Ở trước cửa Cục, hai người vừa vặn chạm mặt với Liên Kiến Ba vừa được đóng tiền bảo lãnh ra.

      là nghi phạm thế mà vẫn giữ vẻ phách lối coi trời bằng vung, làm như việc đến Cục Cảnh sát chẳng qua là để thăm hỏi động viên nhân viên chút, hoàn toàn có chút lo lắng nào rằng mình bị phán tội.

      Phương, mới vài ngày gặp mà nhìn như đẹp hơn đấy.” Liên Kiến Ba vừa thấy được Bình An lập tức nghênh ngang tới, theo sau lưng là hai người đàn ông mặc Âu phục trông như là luật sư.

      Cao tiên sinh chưa từng gặp qua Liên Kiến Ba nên chỉ đưa mắt nghi hoặc nhìn Bình An.

      Bình An lạnh lùng nhìn Liên Kiến Ba, “Cứ đắc ý . vẫn là hung thủ giết thư ký Tạ, dù có hủy chứng cứ tôi cũng bỏ qua cho .”

      “Là mày!” Cao tiên sinh kích động, căm hận nhìn Liên Kiến Ba, “Chính mày hại chết vợ tao. Mày chính là hung thủ giết người, mày là đồ khốn kiếp!”

      Cao tiên sinh xông lên tống đấm vào mặt Liên Kiến Ba, máu phun ra từ mũi trông ghê cả mắt.

      Trong lòng Bình An cảm thấy thống khoái vô cùng!

      “Con mẹ nó, mày là ai? Dám đánh tao hả. Luật sư Hà, tôi muốn kiện !” Liên Kiến Ba ôm cái mũi hét lớn.

      “Tao thách mày kiện! Mày hại chết vợ tao, tao đánh chết mày, đồ khốn kiếp!” Cao tiên sinh kích động muốn tiếp tục đánh , nhưng lại bị cảnh sát vừa lúc ngang qua túm lại.

      “Làm gì đó! Sao lại đánh nhau ngay cửa Cục Cảnh sát!” Cảnh sát này quát lớn.

      Liên Kiến Ba lúc này mới biết Cao tiên sinh là ai. bắn ánh mắt ác độc về phía Bình An rồi với hai luật sư, “Chúng ta !”

      Bình An trấn an Cao tiên sinh, “Thứ người như thế sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Nơi này là Cục Cảnh sát, chú đừng kích động.”

      “Còn muốn báo ứng thế nào đây. Vật chứng cũng mất rồi!” Cao tiên sinh kích động khóc lên, ảo não giật giật tóc mình.

      Liên Kiến Ba ở phía trước nghe được những lời này của Cao tiên sinh đắc ý quay đầu lại, cười cười nhìn về phía Bình An.

      Nụ cười tràn ngập khiêu khích!

      Bình An như có cơn tức nghẹn ngang ngực đến thở nổi.

      “Chúng ta vào thôi!” kéo Cao tiên sinh. Nếu lúc này mà vào, sợ chính bản thân mình nhịn được mà xông lên đánh Liên Kiến Ba.

      Sau khi vào Cục Cảnh sát, người phụ trách vụ án Tạ Hồng Phương dẫn bọn họ đến nhìn cái bút ghi hoàn toàn biến dạng kia. Đừng là sửa chữa, ngay cả hình dạng còn nhìn ra còn muốn sửa thế nào đây?

      “Vậy bây giờ thế nào? Trước đó các cũng nghe qua nội dung băng ghi rồi, chẳng lẽ thể làm chứng?” Bình An hỏi với giọng lo lắng.

      “Xin lỗi, lúc lên Tòa án... quan toà xem đó là chứng cớ thuyết phục.” Viên cảnh sát này bất đắc dĩ thở dài.

      Cao tiên sinh túm lấy tay ta, “Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho những hung thủ giết người kia?”

      Mấy cảnh sát đều im lặng nhìn họ.

      “Vật chứng bị hủy ngay tại Cục Cảnh sát chính các phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Nếu vì sơ sót của các mà để cho hung thủ giết người nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, còn chúng tôi phải chịu đựng nỗi đau xót khi mất người thân mà thể lấy lại công bằng cho ấy sao?” Bình An lớn tiếng hỏi. biết rất việc vật chứng bị thiêu hủy tuyệt đối phải là chuyện ngoài ý muốn. Với mối quan hệ của Đoàn Quan Quần, nếu lão muốn hủy diệt vật chứng đúng là quá dễ dàng.

      Đây chính là do Đoàn Quan Quần ra tay sao?

      “Nghiêm tiên sinh?” Cao tiên sinh đột nhiên kêu lên tiếng, kinh ngạc nhìn Nghiêm Túc sải bước từ văn phòng bên ngoài vào.

      Bình An sửng sốt chút, sao Nghiêm Túc lại đến đây?

      “Tuy máy ghi bị phá hủy, nhưng nếu đoạn ghi kia vẫn còn tồn tại có thể lấy làm chứng cớ được ?” Nghiêm Túc vào, nhìn Bình An cười cười, sau đó nghiêm giọng hỏi những cảnh sát xung quanh.

      “Việc này... phải xem Kiểm sát trưởng thế nào.”

      Dù thế nào cũng còn tốt hơn là có bất cứ bằng chứng gì! Bình An cùng Cao tiên sinh mừng rỡ nhìn Nghiêm Túc.

      Từ Cục Cảnh sát ra, Nghiêm Túc mới giải thích cặn kẽ cho họ nghe. ra người sửa máy ghi là nhân viên của Nghiêm Thị, vì sợ trong quá trình sửa chữa làm hư hao linh kiện gì đó nên ta chép lại bản của số liệu ghi . Hôm nay sau khi Nghiêm Túc gọi điện cho Bình An biết được máy ghi gặp chuyện may gọi cầu may cho nhân viên kia, mới biết là còn có bản ghi dự bị.

      “Nghiêm tiên sinh, cám ơn . May mà có bản dự bị!” Cao tiên sinh vẫn ngừng cảm tạ Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc , “Cao tiên sinh cần cám ơn tôi. Chúng tôi cũng hy vọng có thể đưa hung thủ ra chịu trừng phạt của pháp luật.”

      Hôm nay là ngày đưa tang cho Tạ Hồng Phương, Bình An cùng rất nhiều đồng nghiệp trong công ty đều tới đây để đưa người nhân viên kỳ cựu này quãng đường. Phương Hữu Lợi cũng tới.

      Từ lúc Phương Thị còn chưa được đưa ra thị trường, Tạ Hồng Phương theo Phương Hữu Lợi gầy dựng công ty từ những bước đầu tiên. Giờ bà gặp chuyện bất hạnh, cho dù là ai cũng đều cảm thấy vô cùng đau xót.

      Sau khi tang của Tạ Hồng Phương xong xuôi, cũng là lúc phiên tòa được mở.

      Lê Thiên Thần bây giờ thành tội phạm bị truy nã, TV báo chí đều đăng tải thông cáo của Cảnh sát. Các tên khác xuất trong băng ghi đều bị tìm được, khẩu cung vô cùng thống nhất: tất cả bọn chúng đều chính Lê Thiên Thần sai khiến bọn chúng hạ độc thủ đối với Tạ Hồng Phương.

      Ngay cả tên đàn ông đầu tiên cùng Lê Thiên Thần bắt được Tạ Hồng Phương cũng , Liên Kiến Ba chỉ bảo bọn chúng tra hỏi Tạ Hồng Phương chút xem bà nghe được cái gì, chứ hề ra lệnh cho bọn chúng giam bà lại hoặc giết bà. Chính Lê Thiên Thần ngầm cử người giáo huấn bà, sau đó đánh bà đến tắt thở. Vì muốn cho người khác sinh nghi, bọn chúng mới ném bà ra ngoài đường cái, tạo trường giả làm như bà xảy ra tai nạn xe cộ.

      Cao tiên sinh dự khán nghe được lời khai của bọn chúng cắn chặt khớp hàm, hai tay đặt đùi run rẩy, xem ra là quá mức tức giận bi thương.

      Bình An lạnh lùng nhìn những kẻ nghi phạm kia. Tất cả bọn chúng đều muốn đổ hết tội danh lên người Lê Thiên Thần...

      đột nhiên cảm thấy việc Lê Thiên Thần chạy trốn hẳn là có liên quan đến Liên Kiến Ba. chắc chắn sớm nghĩ đến việc đẩy Lê Thiên Thần ra để làm vật tế thần gánh lấy tất cả mọi tội danh rồi!

      Lê Thiên Thần có biết việc này ? Bọn chúng thống nhất biện pháp này từ trước? Hay là bị bán đứng?

      Trong băng ghi cũng chỉ có mỗi Lê Thiên Thần là nhiều nhất, mấy lời của Liên Kiến Ba đủ để chứng minh là kẻ tình nghi giết người. Vốn cũng có thể kiện tội danh bắt cóc, nhưng bây giờ tất cả động cơ gây án đều được những kẻ đồng phạm kia tẩy trắng.

      cách khác, Liên Kiến Ba cuối cùng được phán vô tội và thả tự do...

      Bình An kềm được mắng tiếng trong lòng. Liên Kiến Ba còn ác độc và giảo hoạt hơn nhiều so với tưởng tượng. Tất cả những chuyện này đều do sắp xếp, hay là do Đoàn Quan Quần đứng sau lưng thay thao tác?

      Mặc dù mong muốn Lê Thiên Thần nhận trừng phạt, nhưng tại khi bị biến thành kẻ chết thay cho Liên Kiến Ba, tất cả mọi tội danh đều đổ lên người , lại cảm thấy đáng thương.

      Nhưng cho dù có đáng thương đến đâu cũng bị trừng phạt đúng tội!

      Bởi vì băng ghi phải là nguyên gốc cho nên thể làm vật chứng trình lên tòa, chỉ có thể để cho Kiểm sát trưởng tham khảo.

      Trừ Liên Kiến Ba ra, tất cả những kẻ khác đều nhận tội.

      Cuối cùng, quả nhiên quan tòa xử Liên Kiến Ba vô tội được phóng thích bởi có chứng cớ chứng minh Liên Kiến Ba bắt cóc, giam cầm và giết người. Nhìn bề ngoài, vẫn là người trong sạch.

      Thủ phạm chính Lê Thiên Thần vì còn lẩn trốn nên chưa bị phán tội.

      Bình An nghe quan tòa đọc bản án mà trong lòng có nỗi kích động muốn cầm túi xách trong tay đập thẳng vào mặt lão quan tòa kia.

      Giờ hiểu cái gì là “quan lại luôn bao che cho nhau”, kẻ ngu cũng nhìn ra được quan tòa bục kia cùng bồi thẩm đoàn đều nhận hối lộ của Liên Kiến Ba.

      Phương, tôi tiếp tục chống án!” Sau khi kết thúc phiên tòa, Cao tiên sinh khẽ với Bình An.

      cũng muốn nhìn thấy Liên Kiến Ba tiếp tục nghênh ngang càn rỡ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, “Chú Cao, cháu ủng hộ chú. Muốn chống án phải tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc. Cháu ủng hộ chú vô điều kiện về mặt tiền bạc, nhưng mà...”

      “Sao?” Cao tiên sinh hỏi.

      Bình An liếc nhìn chung quanh, hạ thấp giọng, “Đừng quá tin tưởng rằng thế giới này có công bằng. Nên lợi dụng quan hệ phải lợi dụng, nên tiêu tiền cũng phải tiêu, chỉ cần có thể làm cho tên khốn kiếp kia bị pháp luật trừng trị!”

      Lần này bọn họ quá sơ sót, cũng quá ngây thơ.

      Luật pháp nhất định là công bằng.

      Cao tiên sinh cảm kích nhìn Bình An, “Cháu Phương, cám ơn cháu. Bất quá chuyện khởi tố chính chú cố gắng hết sức.”

      “Chú Cao, Liên Kiến Ba phải là kẻ mà chú có thể đối phó. Chú yên tâm, cho dù có cách nào khiến bị pháp luật nghiêm trị, cháu cũng có con đường khác làm cho nhận lấy trừng phạt đáng có!” Bình An .

      “Cám ơn...” Cao tiên sinh cúi đầu, thanh nghẹn ngào.

      Ở ngoài cửa tòa án, Liên Kiến Ba nhận phỏng vấn của các phóng viên, dáng vẻ khoái trá đắc ý.

      Liên, nghe ông bắt tay cùng Lê Thiên Thần lừa gạt Tập đoàn Phương Thị, bây giờ bị bãi miễn tư cách thành viên HĐQT cùng với quyền lợi cổ đông. Chuyện này có hay ?”

      Liên, xin hỏi ông có thù cũ với Phương gia chăng?”

      “Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị chính thức khởi tố ông, xin hỏi ông có đối sách gì ?”

      Liên Kiến Ba cao giọng , “Tập đoàn Phương Thị là công ty gia tộc, tôi cho rằng nếu tiếp tục ở Phương Thị có tương lai gì nên mới chủ động rút khỏi tư cách cổ đông, có quan hệ gì với những việc khác.”

      “Vậy ông trả lời thế nào về việc Phương Bình An kiện ông ra tòa?” Có phóng viên hỏi.

      Trợ lý bên cạnh Liên Kiến Ba lập tức chặn lại đám phóng viên, “Xin tránh ra, xin tránh ra.”

      Liên, Liên, xin phát biểu câu.” Những phóng viên kia hoàn toàn từ bỏ ý định.

      Liên Kiến Ba cười vài tiếng, “Tôi đáp lại mấy hành động nhàm chán của bé con!”

      bé con? Nhàm chán? Bình An nghe mà cười lạnh.

      “Phương Bình An kìa! , sang hỏi ấy.” Có phóng viên phát Bình An đứng ở phía sau nên lập tức muốn sang phỏng vấn.

      Bình An muốn ứng phó với những phóng viên này nên kêu Khổng Thu Hinh vốn cùng xem xử án cản họ lại giùm , còn chính sải nhanh chân rời khỏi chỗ này. vài bước, quay đầu lại nhìn Liên Kiến Ba cái.

      Vừa đúng lúc Liên Kiến Ba cũng nhìn về phía , lộ ra nụ cười khiêu khích.

      “Tôi bỏ qua cho đâu!” Bình An giọng .

      Liên Kiến Ba cười ha ha, hoàn toàn coi thường Bình An, mang theo người của huênh hoang rời .

      Tại khách sạn hẻo lánh ngoài ngoại thành, Lê Thiên Thần nhìn chằm chằm vào hình của bị đăng tải báo chí. Dù đây phải là lần đầu tiên được lên mặt báo, nhưng lần này hoàn toàn bất đồng với trước kia. Lần này, là tội phạm bị truy nã! trở thành tội phạm bị truy nã!

      Liên Kiến Ba hãm hại ! Cố ý bảo rằng có biện pháp giải quyết êm đẹp chuyện này, cố ý kêu lẩn trốn, cho nên bọn chúng mới có thể đổ hết tất cả mọi tội danh lên người ...

      F*ck con mẹ nó đồ vô liêm sỉ!

      Bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ cứ như chuột chạy cùng sào trốn trốn tránh tránh cả đời như vậy? Hay là nên quay về tự thú, sau đó biện luận cho chính mình?

      Làm sao có thể! Liên Kiến Ba và Đoàn Quan Quần cho cơ hội này!
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Huỳnh Thượng Hỷtart_trung thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 243: Xã hội hài hòa
      Tại sao lại cho rằng sau lưng Đoàn Quan Quần còn có kẻ khác? Với thành phố sống và địa vị của Đoàn Quan Quần cho dù có tham ô hết mức chăng nữa cũng thể có số tiền phải rửa lớn đến mức đó. nhớ kiếp trước đọc được báo, số tiền tình nghi được Đoàn Quan Quần rửa sạch vượt quá mức dự liệu của mọi người.

      Đoàn Quan Quần hẳn cũng giúp người khác rửa tiền!

      Nếu như bọn chỉ muốn đối phó với riêng Đoàn Quan Quần cũng khó, cứ trực tiếp lôi quan hệ giữa lão và Liên Kiến Ba ra ánh sáng vết nhơ về tác phong lập tức ảnh hưởng đến con đường làm quan của lão. Đừng là cạnh tranh với Trương Giang Ninh, ngay cả vị trí Bí thư Thị Ủy Thành phố S chưa chắc giữ được. Nhưng nhỡ đâu sau lưng lão còn có núi lớn để dựa vào...

      Có thể người phía Đoàn Quan Quần phải là kẻ dễ đối phó.

      Phương Hữu Lợi nghiêm nghị, “Bất kể kẻ đứng sau lưng Đoàn Quan Quần là ai, chỉ cần Đoàn Quan Quần giữ được chức Bí thư Thị Ủy Thành phố S nữa kẻ đó cũng vứt bỏ . Đây là chính trị, tuyệt đối có quan hệ hợp tác hữu nghị. Đối với người hữu dụng nữa kẻ đứng càng cao càng ràng nên xử lý thế nào.”

      Nếu như Đoàn Quan Quần trở nên vô dụng đối với người nào đó...

      Bình An hơi kích động, “Ba, vậy chúng ta ủng hộ Trương Giang Ninh!”

      Phương Hữu Lợi cười , “Phải ủng hộ cách khiêm tốn.”

      Những ngày qua bởi vì bận bịu việc của công ty và Tạ Hồng Phương, Bình An lâu có cùng Nghiêm Túc về nhà ăn cơm. Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi nên Nghiêm Túc tới đón Bình An cùng đến nhà Nghiêm lão phu nhân.

      Bình An kể cho Nghiêm Túc nghe việc muốn ủng hộ Trương Giang Ninh như bàn với Phương Hữu Lợi, muốn nghe ý kiến của thế nào.

      Sau khi nghe xong, Nghiêm Túc nhướn mày, “Dường như tính sót người.”

      “Người nào?” Bình An nghi ngờ hỏi.

      “Lê Thiên Thần.” Nghiêm Túc hạ giọng, “Người biết về mối quan hệ cha con giữa Đoàn Quan Quần và Liên Kiến Ba còn có Lê Thiên Thần. Bất kể bây giờ ở đâu, nhất định biết mình bị Liên Kiến Ba bán đứng. Với tính cách của Lê Thiên Thần, ta thể nào cứ như vậy mà ngậm bồ hòn làm ngọt, nhất định trả thù bọn Liên Kiến Ba.”

      Bình An nhíu nhíu mày, “Lê Thiên Thần lẩn trốn, còn có thể ăn miếng trả miếng chống lại bọn chúng sao?”

      “Cho dù có lẩn trốn... nhưng gọi điện thoại cho tòa soạn báo rất dễ dàng.” Nghiêm Túc .

      “Cứ ngồi yên xem bọn chúng chó cắn chó?” Bình An cười khẽ hỏi.

      Nghiêm Túc gật đầu, “Chúng ta cứ tiếp tục giả vờ biết quan hệ cha con của bọn chúng. Nếu Lê Thiên Thần muốn đối phó bọn chúng, Đoàn Quan Quần nhất định tìm đến em hoặc ba em.”

      Bình An hừ tiếng, “Em chờ lão đấy!”

      Gần đây hai người khó khi nào được cận kề nhau, nên cũng muốn tiếp tục về những chủ đề phiền lòng này nữa. Nghiêm Túc chuyển sang chuyện hôn lễ, “ chọn đãi tiệc ở Khách sạn Bạch Vân, còn cử hành hôn lễ ở Hội sở Golden Bay, em thấy thế nào?”

      Nhắc tới chuyện kết hôn, vẻ mặt Bình An nhu hòa xuống, “Nếu bà nội thấy tệ phải là rất tốt rồi.”

      Cả hai người đều quá chú trọng hình thức, ra chỉ cần họ nhau chuyện hôn lễ cử hành thế nào hay cử hành tại đâu đối với họ đều giống nhau.

      “Chúng ta đâu hưởng tuần trăng mật tốt nhỉ?” Nghiêm Túc cảm thấy cứ để bậc bề sắp xếp hôn lễ cũng sao cả, nhưng nơi nào để hưởng tuần trăng mật nhất định phải do hai người quyết định, “Em vẫn muốn Provence mà, chúng ta Provence nhé... Sau đó Venice. Em muốn nơi nào chơi chúng ta liền nơi ấy, nhé?”

      Lòng Bình An rung động, cảm giác ngọt ngào lan tỏa tự đáy lòng. và Nghiêm Túc thương nhau cũng gần ba năm, tình cuồng nhiệt kích thích thưở ban đầu dần phai nhạt, nhưng vẫn có thể làm cho cảm giác được tình chưa từng thay đổi.

      biết tất cả những thích của , bao gồm cả những nơi từng vô tình đề cập muốn tới chơi.

      Ngay chính thậm chí cũng quên có chỗ nào từng đặc biệt muốn , nhưng đều nhớ kỹ thay .

      “Sao gì hết vậy? thích à?” Nghiêm Túc từ từ ngừng xe lại, quay đầu cười nhìn . Bọn họ đến dưới lầu nhà Nghiêm lão phu nhân.

      Bình An đột nhiên chồm qua ôm lấy cổ , hôn mạnh lên môi .

      Nghiêm Túc ngẩn ra, rồi lập tức đưa tay giữ đầu lại, khiến nụ hôn càng triền miên sâu sắc hơn. Đây là lần đầu tiên Bình An chủ động nhiệt tình hôn như vậy, chắc chắn bỏ qua cơ hội này.

      Lưỡi của linh hoạt chui vào trong miệng , quấn lấy phấn lưỡi của mà mút vào, tham lam hấp thu ngọt ngào của .

      Cho dù thời gian dài như vậy, nhưng mỗi lần ôm hôn đều làm cho cảm thấy muốn nhiều hơn nữa.

      Bình An bị hôn đến thở nổi, hai tay vô lực khoác lên bả vai , ngẩng đầu lên muốn hô hấp.

      Nghiêm Túc thuận thế chuyển những nụ hôn vào chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của .

      Nơi này là chỗ mẫn cảm nhất của Bình An. Hô hấp ấm áp của phun lên da thịt , cảm giác tê dại khiến ngón chân cũng cong lên.

      tỉ mỉ liếm hôn, hô hấp càng lúc càng trở nên nóng bỏng.

      Bình An khẽ thở hổn hển, mắt ngậm đầy tình mị hoặc. Dù biết nếu cứ tiếp tục như vậy dừng được, nhưng lại ra câu ngăn cản, chỉ lo lắng nhìn ra mặt đường mờ tối bên ngoài. Nơi này có đèn đường... Cho dù có người ngang qua chắc cũng biết người trong xe làm gì đâu nhỉ?

      Có lẽ vì trong lòng hồi hộp nên Bình An cảm thấy thân thể như mẫn cảm hơn, mỗi tấc da thịt được chạm qua đều như muốn bốc cháy lên.

      “Bình An... Bình An...” Nghiêm Túc cắn vành tai của , khàn khàn kêu tên . bàn tay chui vào trong quần áo của , nhấc cao nội y, cầm lấy bên mềm mại vuốt ve mạnh mẽ, đầu ngón tay xoa nắn nụ hoa đỉnh, kích thích từng đầu dây thần kinh của .

      “Nghiêm Túc, mình nên dừng lại thôi, điên cuồng quá!” Thanh của Bình An run run.

      Nghiêm Túc khàn giọng cười, “Điên cuồng à? thích thế!”

      xong, kéo váy ngắn của , ngón tay lượn vòng nơi bí mềm mại.

      Bình An cắn môi, rên rỉ tiếng.

      “Đừng...” đè lại bàn tay an phận của , giọng giận dỗi.

      Nghiêm Túc kéo tay tới địa phương sưng cứng của mình, “Đừng cái gì?”

      “Nơi này... Nơi này được!” Giọng Bình An líu ríu.

      Nghiêm Túc kéo quần lót của xuống, ôm ngồi đùi mình. Bình An lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có ánh đèn từ khu dân cư hắt ra ngoài.

      “Ưm...” Ngay lúc Bình An để ý, Nghiêm Túc động thân tiến vào cơ thể .

      Bụng hư như lập tức được lấp đầy, Bình An rên rỉ tiếng, kềm lòng được mà đung đưa vòng eo. muốn nhiều hơn...

      Nghiêm Túc đỡ hông , nhìn vì mình mà ý loạn tình mê nội tâm rung động, cúi đầu hôn lên ngực .

      “Nghiêm Túc, Nghiêm Túc...” Bình An xốc tay vào trong tóc , “Em hết sức rồi, còn hơi sức nữa rồi.”

      “Hửm?” Nghiêm Túc dùng sức cái, ôm chậm rãi di động.

      “Nhanh, nhanh lên chút!” Bình An kẹp chặt hông , mờ mịt kêu lên.

      Nghiêm Túc ôm chặt thân thể của , tăng nhanh tốc độ tiến công.

      Cúc áo sơ mi của Bình An bị mở hơn phân nửa, lộ ra bộ bực trắng nõn như ngọc, đong đưa theo động tác lên xuống, trong mắt Nghiêm Túc quả thực y như loại thuốc kích thích hưng phấn tình dục.

      Xe của bọn họ đậu trong bóng tối chấn động rất , may mắn là ai ngang qua, nếu ai mà biết bên trong xảy ra chuyện gì?

      Sau khi hai người đạt đến cao triều, Bình An mềm nhũn nằm ngực Nghiêm Túc, muốn nhúc nhích tí nào.

      Nghiêm Túc giống như còn chưa ghiền, bàn tay vẫn còn vuốt ve phần lưng ướt đẫm mồ hôi của . Lần này rất kích thích, bất quá cơ hội như vậy chỉ sợ có lần thứ hai.

      “Bình An, bà nội vẫn chờ chúng ta đấy.” Nghiêm Túc hôn cái lên mặt , giọng nhắc nhở.

      “Giờ còn lên thế nào được, gọi điện thoại bảo bà nội ngày mai chúng ta lại tới .” Bình An liếc xéo cái, tức giận . Quần áo người đầy nếp nhăn, vậy những thứ kia của ... còn dính váy nữa kìa.

      Nghiêm Túc cúi đầu nhìn xuống bật cười, “Được được được, gọi cho mẹ tiếng.”

      cầm áo khoác choàng lên người , ôm đặt xuống ghế cạnh tài xế xong mới lấy điện thoại ra gọi cho Vu Tố Hà, là tối nay phải họp, thể tới dùng cơm tối được, sáng mai tới tạ tội và ăn sáng cùng hai ông bà cụ.

      Vu Tố Hà đứng ở ban công, nhìn xuống chiếc xe hơi quen thuộc đậu cách đó xa, bật cười.

      Nghiêm lão phu nhân đứng cạnh Vu Tố Hà, buồn cười mắng, “ đến dưới lầu rồi còn họp cái gì!”

      “Thanh niên ấy mà!” Vu Tố Hà mỉm cười . Thấy con trai có thể tìm được mình thích, bà rất cao hứng, rất vui mừng.

      Chương 244: Quan hệ bị phơi bày
      Khi về đến căn hộ, Bình An lập tức đến phòng tắm gột sạch tất cả những dấu vết hoan ái người. Nghiêm Túc mặt dày, mặc kệ Bình An cáu giận, cứ nhất định phải hai người cùng nhau tắm mới được.

      Dĩ nhiên, lại thêm phen kiều diễm dây dưa triền miên nữa.

      Đến khi mặc vào được áo ngủ ngồi trong phòng khách, Bình An cảm thấy hai chân như nhũn ra. tức tối nhìn chằm chằm vào Nghiêm Túc gọi điện thoại đặt đồ ăn giao tới, hiểu tại sao tinh lực của người đàn ông này lại tốt như vậy, như hề biết mệt là gì. bây giờ mệt đến mức muốn nhúc nhích, thế mà vẫn cứ tinh thần sáng lán, cặp mắt đẹp đào hoa kia tản ra ánh sáng lấp lánh... Có thấy được chút mỏi mệt nào đâu.

      Bình An bưng đầu thở dài, ràng trẻ hơn mà...

      kêu pizza hải sản, giao tới rất nhanh.” Nghiêm Túc gọi điện thoại xong, ngồi xuống cạnh , ôm vào ngực.

      Bình An nguýt dài cái, “Đáng lý ra tối nay em có được bữa tối phong phú, chứ có phải là pizza đâu!”

      Nghiêm Túc chậm rãi bật cười, hôn cái lên mái tóc , đùa cợt, “Chẳng phải em vừa hưởng thụ hết bữa dạ tiệc vô cùng phong phú đó sao?”

      Nghe ra ý trêu chọc trong lời của , mặt Bình An đỏ lên, đưa tay ngắt nhéo bên hông , “Em hưởng thụ hay là hưởng thụ vậy!”

      “Bà xã à, đừng khiêu khích , cũng cần nghỉ ngơi chứ.” Nghiêm Túc bắt lấy tay , cầu xin tha thứ đầy khoa trương, nhưng mặt lại chẳng nhìn thấy “cần nghỉ ngơi” chỗ nào mà ngược lại càng thêm hưng phấn.

      Mặt Bình An càng đỏ hơn, cứ như là người chưa được thỏa mãn dục vọng vậy. tức giận thở phì phì bắt lấy tay , đưa lên miệng cắn cái mạnh, “Khiêu khích cái đầu ấy!”

      Nghiêm Túc cất tiếng cười to, ôm lấy mặt hôn mạnh mấy cái.

      Chẳng bao lâu sau, đồ ăn mua ngoài được đưa tới. Hai người vừa ăn Pizza vừa thảo luận xem biệt thự tại Phượng Hoàng Thành nên trang hoàng thế nào. Đó là chỗ ở tương lai của hai người nên đương nhiên hy vọng có được thiện mỹ hết mức có thể, sau này vào ở mới thư thái thoải mái.

      “Em thích trang hoàng thanh nhã chút, hay là theo phong cách điền viên .” Bình An .

      “Ừ, đó là nhà của chúng ta, em cứ quyết định.”

      lâu rồi Bình An có thời gian để thả lỏng bản thân như vậy, nên ngủ giấc dài sâu. Hôm sau là thứ bảy, và Nghiêm Túc sau khi rời giường liền đến nhà hàng đặt bàn, chờ nhóm Nghiêm lão phu nhân lại đây ăn điểm tâm.

      Hai người vừa vào phòng đặt riêng bao lâu nhóm Nghiêm lão phu nhân tới.

      Nghiêm lão gia càm ràm sao hôm qua Bình An và Nghiêm Túc về nhà ăn cơm như hứa. Bình An nghe mà chột dạ, liếc mắt nhìn Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân cái, sao cứ cảm thấy ánh mắt của hai vị bề này là lạ thế nào, cảm giác vô cùng mập mờ.

      “Bình An à, tối hôm qua con rất bận đúng ?” Nghiêm lão phu nhân cười híp cả mắt, hỏi.

      “Ah? Tốt... Tốt ạ.” Bình An lí nhí trả lời.

      “Còn trẻ cũng phải quan tâm đến thân thể, nên bận rộn quá mà đôi khi cũng phải chú ý nghỉ ngơi, biết ?” Nghiêm lão phu nhân nhìn vẻ xấu hổ của Bình An, càng cười đến vui vẻ.

      Nghiêm Túc cười với Nghiêm lão phu nhân, “Bà nội à, bà yên tâm, con trông nom cho ấy nghỉ ngơi đàng hoàng.”

      Vu Tố Hà liếc xéo con trai cái, “Trông mong vào con có mà chết! làm cho Bình An mệt mỏi hơn cũng tệ rồi.”

      “Uống trà!” Bình An vội vàng giơ ly trà , cười gượng vài tiếng, “Mọi người uống trà !”

      Nghiêm Túc cố nén ý cười nơi khóe miệng.

      “Bình An, họ Liên này hình như trước đây ở công ty con phải ?” Nghiêm lão gia đọc báo hôm nay, vừa nhìn tin trang đầu lập tức mở miệng hỏi.

      Bình An gật đầu, “Liên Kiến Ba phải ạ? Bên chúng con khởi tố . Mà sao vậy ông nội?”

      Nghiêm lão gia , “ là con riêng của Bí thư Thị Ủy Thành phố S đấy.”

      Bình An và Nghiêm Túc liếc mắt nhìn nhau, xem ra dự đoán của họ xảy ra.

      “Ông nội, cho con xem chút.” Nghiêm Túc cầm lấy tờ báo, nhìn tin tức được giật tít bắt mắt ngay trang đầu: Bộ mặt của Bí thư mô phạm.

      Bài báo đăng tin Đoàn Quan Quần mấy năm qua tỏ vẻ hòa thuận ân ái với phu nhân trước mặt người khác thế nào, nhưng bao nuôi tình nhân từ hai mươi mấy năm trước, con trai riêng cũng hai mươi bảy tuổi. Bài báo còn giới thiệu cặn kẽ chân tơ kẽ tóc bối cảnh của Liên Kiến Ba ra sao.

      Thậm chí còn đặt nghi vấn liệu trong án kiện Liên Kiến Ba là kẻ tình nghi giết người lần này có phải Đoàn Quan Quần đứng sau lưng hỗ trợ nên Liên Kiến Ba mới được phán vô tội mà thả tự do hay .

      Vu Tố Hà cũng ghé đầu đọc bài báo, “Nếu như chuyện này là , ảnh hưởng đối với Đoàn Quan Quần chắc rất lớn.”

      “Hai mươi mấy năm qua chưa hề có ai tiết lộ, đến thời điểm mấu chốt này mới tung ra ánh sáng, xem ra đối thủ của Đoàn Quan Quần cũng ghê gớm lắm.” Nghiêm lão phu nhân .

      Ai nấy đều cho rằng đây là do đối thủ chính trị của Đoàn Quan Quần thực .

      Bình An nhìn thoáng qua bài báo, quyết định chờ chút nữa về gặp ba chuyện này.

      Bên kia thành phố, Liên Kiến Ba nhìn chằm chằm vào mấy tờ báo mới vừa được thư ký đưa tới, tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.

      “Tao f*ck con mẹ nó đồ khốn kiếp!” mắng ầm lên, “ điều tra xem thằng chó nào làm!”

      “Liệu có phải là Phương Bình An ?” Người đàn ông trung niên ngồi đối diện nghi hoặc hỏi. ta là thư ký của Liên Kiến Ba, tên Ngô Minh.

      Mặt Liên Kiến Ba tối tăm tàn ác, “Con kỹ nữ thối đó chắc biết chuyện này. Người biết quan hệ cha con của chúng tôi chỉ có mấy người thôi!”

      hoài nghi... Lê Thiên Thần?” Ngô Minh hỏi.

      “Chỉ có là có khả năng nhất!” Mắt Liên Kiến Ba lộ ra tia hung ác, “Kêu chú đào ra từ bữa đó, sao, tìm được chưa?”

      Ngô Minh lắc đầu, “Chưa có tin tức gì, có thể khỏi Thành phố G rồi.”

      “Cho dù có rời khỏi Thành phố G chắc cũng quá xa, căn cơ của đều ở tại đây, trừ khi cần tất cả.” Liên Kiến Ba gầm gừ.

      Dù Lê Thiên Thần có trở lại cái gì cũng đều mất sạch, chẳng phải gã hãm hại thành hung thủ giết người rồi đó sao? Ngô Minh thầm mỉa trong lòng nhưng mở miệng ra, “Tôi tăng thêm người tìm.”

      Liên Kiến Ba lại liếc nhìn tờ báo, phẫn nộ đá mạnh vào bàn làm việc.

      Điện thoại đặt mặt bàn vang lên.

      “Ba!” Đoàn Quan Quần gọi điện thoại tới.

      Thanh trầm thấp của Đoàn Quan Quần truyền tới, “Bắt đầu từ hôm nay, đừng có gì lung tung. Còn nữa, con về quê mẹ vài ngày để tránh phát sinh thêm nhiều thị phi .”

      “Ba, dù sao chuyện cũng lộ ra rồi, bằng...” Liên Kiến Ba nghĩ đến mẹ mình phải mang tiếng tình nhân, kẻ thứ ba mà người người ghê tởm, nhịn được muốn Đoàn Quan Quần cho bà danh phận đàng hoàng.

      bằng cái gì? Mày chê tao giờ còn chưa đủ rắc rối hả? Chuyện này nếu giải quyết tốt, tao và mày đều mệt lớn!” Đoàn Quan Quần quát lên.

      Liên Kiến Ba nén được hỏi, “Phải giải quyết thế nào? Chẳng lẽ muốn phủ nhận quan hệ giữa chúng ta?”

      “Giờ việc mày phải lo là làm thế nào để thắng quan tòa kìa, chứ phải là việc này.” Đoàn Quan Quần tức giận gằn giọng.

      “Con biết rồi!” Liên Kiến Ba tức nghẹn, hồi lâu mới thốt ra lời.

      Chờ Đoạn Quan Quần cắt điện thoại xong, Liên Kiến Ba tức tối ném văng điện thoại, hạ giọng rủa câu.

      Đừng để biết thằng khốn kiếp nào lộ tin ra cho bọn phóng viên đấy!

      Có tiền có thể sai ma khiến quỷ! Đến xế chiều, từ tòa soạn báo, hỏi ra được người gọi điện thoại tới tiết lộ tin tức là đàn ông, hơn nữa số điện thoại để fax tư liệu tới cũng là từ vùng khác chứ phải là ở Thành phố G.

      “Lê Thiên Thần!” Trong mắt Liên Kiến Ba lên sát khí, “Tìm được Lê Thiên Thần xong trực tiếp giết !”

      “Dạ!”

      Bên kia, Bình An và Nghiêm Túc ăn điểm tâm xong đến Phương gia.

      Phương Hữu Lợi cũng đọc được bài báo, vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho Bình An nhìn thấy Bình An và Nghiêm Túc từ ngoài cửa vào.

      “Ba, ba đọc báo rồi chứ?” Bình An vừa vào cửa hỏi.

      “Đọc rồi, có biết được là ai làm ?” Phương Hữu Lợi hỏi.

      “Lê Thiên Thần ạ!” Nghiêm Túc , gọi điện thoại qua để xác nhận.

      Phương Hữu Lợi lắc đầu, “Liên Kiến Ba đổ mọi tội danh lên Lê Thiên Thần cũng phải nghĩ đến chuyện nó trả thù chứ. Giờ nhìn xem Đoàn Quan Quần làm thế nào.”

      “Quan hệ cha con của bọn họ bị lôi ra ánh sáng chắc chắn Đoàn Quan Quần thể giữ im lặng trong việc Liên Kiến Ba hãm hại Phương Thị rồi. Nếu ông ta tiếp tục giúp Liên Kiến Ba rửa sạch tội danh đó ràng là trở mặt với chúng ta. Nếu ông ta... gọi đến cầu cạnh ba sao?” Bình An nhìn sang Phương Hữu Lợi. Bây giờ bọn họ ở ngoài sáng, bọn Đoàn Quan Quần ở trong tối.

      Hai cha con bọn chúng chắc còn tưởng bên Bình An còn biết chuyện rửa tiền!

      Phương Hữu Lợi hừ tiếng, “Mới rồi thư ký của Đoàn Quan Quần gọi điện thoại cho ba, là Đoàn Quan Quần cũng biết chuyện Liên Kiến Ba làm ở Tập đoàn Phương Thị, còn tỏ thái độ là ông ta và Liên Kiến Ba chẳng liên quan gì với nhau.”

      “Xem ra Đoàn Quan Quần vẫn còn hy vọng bác có thể tiếp tục ủng hộ ông ta về mặt kinh tế.” Nghiêm Túc .

      “Kẻ như Đoàn Quan Quần... có lúc ngoan độc đến ngay cả cha mẹ con cái gì cũng nhận.” Phương Hữu Lợi thở dài .

      Bình An hỏi, “Ba trả lời ông ta thế nào?”

      “Chủ Tịch trả lời cũng rất tuyệt.” Hồng Dịch Vũ ngồi bên cạnh cười , “Chủ Tịch đề cập chuyện tòa án, chỉ tin tưởng Đoàn Quan Quần là người có gia giáo, thể nào dạy ra kẻ như Liên Kiến Ba vậy được, tin những gì báo chí .”

      Gia giáo thế nào dạy ra con trai thế đấy, Phương Hữu Lợi ngầm mỉa mai Đoàn Quan Quần.

      Bình An nghe vậy cười , “Ba, chuyện này nhất định khiến cho Đoàn Quan Quần bận bịu lúc lâu, có thời gian đâu mà nhúng tay vào việc xử án Liên Kiến Ba nhỉ.”

      “Cái này cũng rất khó . Vợ Đoàn Quan Quần chỉ sinh đứa con , nên ông ta hẳn là rất coi trọng Liên Kiến Ba.” Phương Hữu Lợi .

      “Lê Thiên Thần dễ gì mà buông tha đâu, chúng ta cứ chờ xem .” Nghiêm Túc , “Hơn nữa, Đoàn Quan Quần sớm hành động trả đũa thôi.”

      Bình An hừ tiếng, “Cứ để cho bọn chúng chó cắn chó, cùng chết chùm !”

      “Liên Kiến Ba chắc biết là Lê Thiên Thần cung cấp thông tin cho báo chí rồi. Xem ra bọn chúng phải phân tâm để đối phó với đám phóng viên. Bình An, việc quan hệ với tòa án con phải chú ý kỹ đấy.” Phương Hữu Lợi căn dặn.

      “Lần này con để Liên Kiến Ba đắc ý nữa đâu!” Bình An cắn răng .

      Nhà ga xe lửa Thành phố G, người đàn ông đội mũ lưỡi trai sùm sụp đứng ở sạp báo mua tờ báo, mở ra nhìn trang đầu hôm nay. Khuôn mặt râu ria lởm chởm hé ra nụ cười đen tối.

      “Sao còn đứng đây đọc báo, sợ cảnh sát nhìn thấy sao?” phụ nữ dáng người hấp dẫn kéo theo va li tới bên cạnh , giọng mắng.

      “Tin tức đặc sắc như vậy sao bỏ qua được.” Người đàn ông cười lạnh, “Tìm được khách sạn ở tạm chưa?”

      “Khách sạn? Giờ mà còn đòi ở khách sạn? Tìm được nhà trọ chỗ hẻo lánh là may rồi...”
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 245: Chó cắn chó
      “Về việc có báo tung tin bịa đặt rằng tôi và cậu Liên là cha con, tôi cảm thấy rất buồn cười. Tôi gia đình và vợ con tôi, nên tuyệt đối làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến họ. Tôi hoàn toàn có lý do để khẳng định đây là hành động phỉ báng mà số người cố ý muốn bôi nhọ thanh danh của tôi... Tôi biết đối phương làm như vậy là có lý do gì, nhưng hy vọng đối phương có thể thu tay lại, đừng tiếp tục làm những chuyện bất nhân như vậy...”

      TV, Đoàn Quan Quần mặc âu phục cùng vợ phát biểu chính thức, giải thích về tin tức gần đây rằng ông ta có con riêng.

      “Tôi tin tưởng vào chồng tôi. ấy rất thương gia đình, đồng thời cũng là người đàn ông chí công vô tư...”

      “Lão nghĩ lão tham gia tranh cử Tổng thống Mỹ hay sao vậy? Bày đặt phát biểu sơn son thếp vàng lên mặt.” Bình An ngồi tại văn phòng Phương Hữu Lợi nhìn lên TV LCD vách tường đưa tin, mặt mang nụ cười giễu cợt.

      Phương Hữu Lợi bình thản nhìn màn hình TV, trầm giọng , “Kiểu này giống với tác phong của Đoàn Quan Quần lắm, chắc hẳn có người nào đó gợi ý cho làm thế này, nhằm cố ý công kích Trương Giang Ninh.”

      Bình An tức cười, “Giờ có phải là toàn dân tuyển cử đâu, lão làm vậy có nghĩa lý gì!”

      “Thời buổi này chỉ có minh tinh mới cần xây dựng hình tượng, mà quan chức cũng vậy. Hai năm qua, trong cảm nhận của dân chúng Thành phố S Trương Giang Ninh là viên chức rất mẫn cán, thực đầy đủ phận của mình. Đoàn Quan Quần làm như vậy chính vì muốn công kích Trương Giang Ninh.” Phương Hữu Lợi .

      Bình An cười nhạo tiếng, “ là hành vi vừa nhàm chán vừa buồn cười!”

      “Đoàn Quan Quần làm như vậy... chẳng đem lại cho Liên Kiến Ba chút xíu ích lợi gì.” Phương Hữu Lợi hạ giọng, “Dạo này con phải cẩn thận đấy, Liên Kiến Ba tính tình rất ác độc, biết còn làm ra chuyện gì.”

      “Ba, ba yên tâm, con cử người canh chừng .” Bình An .

      Cũng nhìn đoạn tin TV này còn có Liên Kiến Ba.

      Tất cả những gì có thể ném được xung quanh đều bị quăng sạch, văn phòng là đống hỗn độn. thể tin nhìn chằm chằm vào TV, nhìn người đàn ông dùng vẻ mặt thâm tình nhìn sang vợ mình, những lời nhảm nhí đại loại như vĩnh viễn thương bảo bọc gia đình gì gì đó.

      Trân trọng gia đình? Vậy và mẹ được xem là cái gì?

      Quan hệ cha con nghe buồn cười? Vậy là con của ai sinh ra?

      Liên Kiến Ba đập bùm bùm mấy cái lên mặt bàn, nỗi phẫn nộ vì bị phản bội và vứt bỏ bao trùm toàn thân. Tự đáy lòng nỗi kích động khát máu, rất muốn phát tiết cách bạo lực để thoát khỏi nỗi uất ức cực kỳ khó chịu này.

      cầm lấy đồ điều khiển ném mạnh vào TV, rồi giật chìa khóa xe đùng đùng rời khỏi văn phòng.

      Trong căn phòng hẹp của nhà trọ, Lê Thiên Thần miệng ngậm thuốc lá, nhìn vào màn hình TV bé tẹo, nghe từng câu của Đoàn Quan Quần mà phát ra tiếng cười lạnh trào phúng.

      Hai kẻ kia hổ là cha con, đều ích kỷ vô liêm sỉ như nhau!

      Đoàn Quan Quần cho là làm vậy là có thể vãn hồi hình ảnh bị tổn thương của lão sao? ý nghĩ quá ngây thơ buồn cười! Cha con bọn chúng hại phải trốn chui trốn lủi như chuột như vậy, suốt ngày chỉ có thể trốn trong căn phòng bẩn thỉu này mà thể làm bất cứ cái gì.

      “Ăn cơm!” Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Đỗ Hiểu Mị xách theo hai hộp cơm vào, khuôn mặt vốn tinh xảo xinh đẹp giờ được trang điểm trông hơi vàng vọt, tóc được để ý tỉ mỉ nên rối tung xám xịt.

      Đây đâu còn là Đỗ Hiểu Mị xinh đẹp động lòng người! Ngay cả so với phụ nữ nội trợ bình thường cũng còn bằng.

      “Sao lại là thịt gà, có thức ăn khác à? Thịt gà này vừa nhìn biết đồ cũ nấu lại rồi.” Lê Thiên Thần mở hộp cơm ra, nhìn đến thức ăn bên trong chán ghét nhăn mày lại.

      Đỗ Hiểu Mị đóng sầm cửa, la to, “Vậy muốn ăn gì? Bò bít tết cao cấp hả? Có cơm mà ăn là may rồi, nghĩ còn có tư cách để kén cá chọn canh à?”

      vậy là ý gì? Cảm thấy ăn mấy thứ này cùng tôi là uất ức lắm phải ?” Lê Thiên Thần giận tái mặt, cau có nhìn Đỗ Hiểu Mị.

      Đỗ Hiểu Mị cười gằn vài tiếng, “Chẳng lẽ tôi uất ức được sao? Hay là tôi phải ngàn ơn vạn tạ vì phải bỏ cuộc sống tự do thoải mái để trốn trốn tránh tránh khắp nơi theo ?”

      nghĩ tốt hơn đấy à? Đỗ Hiểu Mị, trong mắt những kẻ đó, chẳng qua chỉ là con đĩ!” Lê Thiên Thần nhồm nhoàm nhai cơm, vừa lớn tiếng giễu cợt Đỗ Hiểu Mị.

      “Con đĩ?” Đỗ Hiểu Mị tức giận đến muốn đè đầu Lê Thiên Thần vào hộp cơm, “Tôi làm nhiều như vậy là vì ai? Hả? Đáng lẽ tôi phải có cuộc sống tốt hơn, nhưng bây giờ thành kiểu gì? nghĩ là ai? Vẫn còn là Phó Tổng Giám Đốc Phương Thị mà người người nịnh bợ đấy à? Lê Thiên Thần, là tội phạm bị truy nã, ngay cả thằng ăn mày còn bằng. Thằng ăn mày còn có thể tự do lại đường, có làm được ? dám ?”

      Lê Thiên Thần cầm hộp cơm trong tay ném thẳng vào mặt Đỗ Hiểu Mị, “Câm miệng! con mẹ nó câm miệng cho tôi! Nếu mồi chài Đoàn Quan Quần tôi có ngày hôm nay sao? Hả?”

      Đồ ăn đầy dầu mỡ trượt dọc theo mặt Đỗ Hiểu Mị rơi xuống quần áo, tóc tai đầu cổ đầy cơm, vai còn có miếng cánh gà. Hốc mắt ả đỏ lên, phủi mạnh vài hạt cơm dính mặt, “Phải, bây giờ trách tôi, thế lúc trước khi gặp ngõ cụt ở Thành phố S ai muốn tôi khơi thông quan hệ? Nếu như , tôi rơi vào tay Đoàn Quan Quần, bị lão cưỡng ép làm những chuyện phạm pháp kia sao? Chính cũng vui lòng làm chó cho lão mà.”

      “Nếu vì cứu , tôi mẹ nó giúp lão rửa tiền à?” Lê Thiên Thần mắng.

      Đỗ Hiểu Mị cười lạnh, “Vì tôi? Lê Thiên Thần, tôi xin , đừng dễ nghe như vậy. rửa tiền cho Đoàn Quan Quần là vì chính thôi. nghĩ lại , hai năm qua nhận được từ lão bao nhiêu chỗ tốt? Suy nghĩ và việc làm của chả dính dáng gì tới tôi cả, đừng cứ như là đối với tôi tốt lắm vậy.”

      “Được rồi, chúng ta đừng cãi nữa, vẫn nên nghĩ xem tiếp theo nên làm cái gì!” Lê Thiên Thần chán nản kêu lên, cau mày nhìn Đỗ Hiểu Mị, giọng nhu hòa xuống, “ rất xin lỗi, em tắm trước !”

      Đỗ Hiểu Mị cắn cắn môi, xoay người vào phòng tắm. Ngay lúc cửa được đóng lại, ả nén được nữa mà nước mắt lập tức tràn mi, ngồi xổm xuống vùi đầu vào tay khóc nức lên.

      Tại sao ả phải sống cuộc sống đê tiện thế này? Đây phải là cái ả muốn. Đáng lý ra ả phải được ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, có cuộc sống thượng lưu được người người hâm mộ mới đúng.

      Cuộc sống thế này so với kỹ nữ còn bằng!

      Từ văn phòng ra, Liên Kiến Ba điên cuồng phóng xe thể thao đường như làm thế mới có thể phát tiết được nỗi phẫn nộ tự đáy lòng vậy. Điện thoại di động đặt ghế lái phụ vẫn vang ngừng, tiếc là thanh đó bị tiếng động đua xe điếc tai che lấp nên số cuộc gọi nhỡ liên tục tăng lên.

      cần nhìn cũng biết đó là điện thoại từ Đoàn Quan Quần và mẹ. biết họ gì, mà tại chẳng muốn bất cứ điều gì với họ hết.

      Màn hình di động vẫn tiếp tục chớp tắt, mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua.

      Gì --

      đột ngột đạp phanh, nheo mắt lại nhìn. Cái tên màn hình lúc này khác những cái trước, phải là Đoàn Quan Quần cũng phải là mẹ .

      Lê Thiên Thần!

      Gần như ngay lập tức, Liên Kiến Ba tắt nhạc, cầm di động lên nghe, “F*ck con mẹ đĩ thối nhà mày, ông giết mày chết.”

      Tiếng cười khoái trá của Lê Thiên Thần truyền tới, “Liên thiếu gia nóng tính ha, thế nào, ai chọc mày mất hứng vậy?”

      “Con mẹ nó, mày đừng giả bộ. Giờ mày ở đâu?” Mặt Liên Kiến Ba đầy ngoan độc, đáy mắt giận dữ nổi lên vẻ sát ý.

      “Tao mà cho mày biết tao ở đâu tao làm gì còn mạng để sống? Liên Kiến Ba, cha con mày ngoan độc, gạt tao rời Thành phố G sau đó đổ mọi tội danh cho tao, để tao thay mày ngồi tù. Chiêu này tốt đấy chứ.” Lê Thiên Thần cười lạnh , đến lời cuối kềm được mà lớn tiếng lên.

      Liên Kiến Ba nắm chặt quả đấm, cười ha ha , “Hiểu lầm rồi! Người muốn cho mày ngồi tù phải là tao mà là Phương Bình An, những kẻ kia phải bị tao mua mà là bị Phương Bình An mua, bọn họ muốn đóng đinh mày.”

      Lê Thiên Thần mắng tiếng, “F*ck! Con mẹ nó, mày coi tao là con nít ba tuổi đấy hả. Liên Kiến Ba, mày cho là tao còn tin bọn mày sao? Tao cho mày biết, nếu mày rửa sạch tội cho tao mày biết rồi đấy, hai cha con mày làm gì tao đều có chứng cớ!”

      “Giờ mày muốn gì?” Giọng Liên Kiến Ba gằn xuống. biết Lê Thiên Thần nhất định tìm , cũng biết ta có chứng cớ... Cho nên mới tính trước khi cảnh sát tóm được thằng chó đẻ này thần biết quỷ hay xử lý trước.

      “Tạ Hồng Phương do ai giết, chắc mày hơn tao. Liên Kiến Ba, thùng phân này đáng ra mày nên để tao gánh.” Lê Thiên Thần cười lạnh, “Tao gọi cho Đoàn Quan Quần, cha con tụi mày nên suy tính cho tốt !” xong, liền tắt điện thoại.

      F*ck! Liên Kiến Ba giơ tay định ném điện thoại ra ngoài, nhưng sực nhớ vừa rồi đập nát cái rồi, giờ cái này là công cụ liên lạc duy nhất nên đành nhịn xuống, có quăng ra ngoài cho hả giận.

      Mặt mày tối đen, nghĩ phải làm thế nào để Lê Thiên Thần lấy ra được chứng cứ điện thoại di động lại vang lên.

      Liên Kiến Ba nhìn tới tên người gọi đến, nhấn phím nhận, “Nghe...”

      “Kiến Ba, tin tức hôm nay chắc con thấy rồi? Hy vọng con thông cảm nỗi khó xử của ba. Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, ba thể để cho những tin tức này phá hủy hình tượng mà ba vất vả lắm mới tạo dựng được.” Ngay lúc Liên Kiến Ba vừa tiếp thông điện thoại Đoàn Quan Quần lập tức ngữ trọng tình thâm ra như thế, thanh dường như có vẻ nghẹn ngào.

      “Vì nghiệp của ông nên tôi và mẹ có thể làm vật hy sinh sao?” Liên Kiến Ba nhàn nhạt hỏi.

      Đoàn Quan Quần im lặng lúc, “Sớm muộn gì ba cũng đem lại công bằng cho mẹ con con.”

      Liên Kiến Ba cười nhạo tiếng, lời này nghe hai mươi mấy năm rồi.

      “Kiến Ba, Lê Thiên Thần có gọi điện thoại cho ba!” tại, Đoàn Quan Quần có thời gian lẫn tinh thần sức lực đâu để trấn an cảm xúc của con trai, lão ta chỉ muốn dọn dẹp sạch tất cả những chướng ngại vật.

      cũng gọi cho con.” Liên Kiến Ba miễn cưỡng đáp, “Còn uy hiếp nếu con rửa sạch tội cho lập tức đưa bằng chứng việc chúng ta rửa tiền đến Cục Giám sát Cán bộ. Ha ha, ba xem, nếu trình chứng cứ lên cái chức Bí thư Thị Ủy này ba còn làm được ?”

      “Nếu đưa chứng cứ ra, con mất mạng theo ba cũng được , nhưng người bên cạnh chúng ta cũng gặp nguy hiểm. Con cho rằng người bên bỏ qua cho chúng ta à? để yên cho chúng ta nhận thẩm vấn sao?” Đoàn Quan Quần lớn tiếng, “Nếu con muốn gặp ‘tai nạn’ ngay bây giờ phải tìm cho ra Lê Thiên Thần. Nó còn sống chúng ta chẳng tốt lành gì đâu!”

      “Vậy án kiện của con bây giờ làm sao đây?” Liên Kiến Ba cắn răng hỏi.

      Đoàn Quan Quần vội vàng , “Ba nghĩ biện pháp cho con. Vậy , mau làm việc !”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :