1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 235: Tin tức xấu
      Edit: Khánh Linh


      Lúc ăn cơm, Bình An vẫn muốn thảo luận tiếp với Đoàn Quan Quần về chuyện công trình, nhưng ông ta cứ đánh trống lảng, hoàn toàn để ý tới việc Bình An cầu cạnh, y như muốn cố ý nhìn Bình An cố gắng biểu diễn vậy.

      Đổng Tư Tiệp lanh lợi, chuyện trời dưới đất với Đoàn Quan Quần, hy vọng có thể cố gắng dỗ cho ông ta vui vẻ những việc tiếp sau mới dễ dàng chuyện hơn chút.

      “Bí thư Đoàn, Tổng Giám Đốc chúng tôi nghe ngài thích sưu tầm rượu nổi tiếng, nên đây là chút tâm ý của chúng tôi.” Đổng Tư Tiệp lấy ra chai FOV Cognac nổi tiếng của Pháp đưa cho thư ký của Đoàn Quan Quần.

      Đoàn Quan Quần chỉ liếc qua cái, mắt sáng rực lên, “Bình An, phải bác muốn giúp cháu, việc này để bác phải về họp bàn lại lần nữa .”

      Nếu về thảo luận nữa còn biết lại kéo dài thêm bao lâu.

      Mặt Bình An vẫn mang nụ cười hoàn mỹ vô khuyết, “Bí thư Đoàn, chuyện này tình là phải nhờ ngài giúp đỡ, chỉ cần ngài câu còn hơn người khác cả trăm cả ngàn câu. Ngài có cầu gì xin cứ đề xuất.”

      “Đúng vậy. Bí thư Đoàn, ngài xem, công trình của chúng tôi mà cứ ngưng trệ tại đó cũng giải quyết được gì. Các thủ tục cần thiết chúng tôi nhất định làm, nhưng ngài xem liệu có thể cho công trình động công trước được hay ?” Đổng Tư Tiệp cũng cười .

      Đoàn Quan Quần nhíu mày, chỉ uống ngụm rượu chứ trả lời.

      Bên cạnh ông ta, điện thoại di động trong túi thư ký vang lên. Sau khi gật đầu cái với Đoàn Quan Quần, ta ra ngoài nghe điện thoại.

      Khoảng năm phút sau, ta mới quay vào, thầm vào tai Đoàn Quan Quần điều gì đó. Dù sắc mặt Đoàn Quan Quần thoạt nhìn có gì thay đổi, nhưng thần sắc trong mắt lại có biến hóa nho .

      “Bình An à, bác có việc bận phải về trước đây. Chuyện cháu nhờ để bác về họp lại với các ban ngành tương quan rồi quyết định nhé.” Đoàn Quan Quần đứng lên, cười cười cùng Bình An, sau đó liền cùng thư ký khỏi đây.

      Bình An giận muốn bể phổi, “Đoàn Quan Quần này đúng là tên cáo già!”

      “Ông ta cáo già làm sao bò lên địa vị hôm nay được. Chị thấy có vẻ ông ta còn chưa thỏa mãn, nhưng ông ta cứ chẳng chẳng rằng thế này chúng ta cũng hốt thuốc đúng bệnh được.” Đổng Tư Tiệp than tiếng.

      “Đợi thêm ngày nữa, nếu vẫn có thu hoạch gì chúng ta cũng chỉ có thể tìm biện pháp khác thôi.” Mắt Bình An tối xuống, thanh trở nên lạnh lùng.

      Sau khi Bình An và Đổng Tư Tiệp từ nhà hàng ra quay về Chi nhánh Công ty.

      “Trợ lý Diệp, hôm nay thư ký Tạ có gọi điện thoại cho ?” Bình An mới vừa vào văn phòng ngồi xuống là gọi trợ lý Diệp vào, hỏi xem phía Tổng Công Ty có gọi điện thoại tới đây .

      thấy. Tôi có gọi điện thoại về Tổng Công ty, Bộ phận Nhân thư ký Tạ làm hai ngày nay.” Trợ lý Diệp .

      Khóe mắt Bình An máy cái, đột nhiên khá hoảng hốt, “Gọi điện thoại đến nhà thư ký Tạ chưa?”

      Sao thư ký Tạ lại xin nghỉ lúc này? Có phải là xảy ra chuyện gì ?

      “Tôi gọi điện thoại ngay bây giờ.” Trợ lý Diệp .

      Chỉ lát sau, trợ lý Diệp vào rằng điện thoại nhà của thư ký Tạ gọi được.

      Bình An gấp gáp gọi cho Lỗ Thu Hinh, hỏi hai ngày qua có thấy thư ký Tạ . Lỗ Thu Hinh hai ngày nay bị Lê Thiên Thần sai chạy có cờ bên ngoài, hoàn toàn có cơ hội nhìn thấy thư ký Tạ, nhưng giờ đường về lại công ty, lát có thấy thư ký Tạ gọi điện thoại báo cho Bình An.

      Ngắt điện thoại xong, Bình An đỡ trán chợp mắt trong chốc lát.

      biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên. Bình An vội vàng ngẩng đầu lên, vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo lại, “Mời vào.”

      “Tổng Giám Đốc Phương, bên Tòa Thị Chính vừa mới phê duyệt văn kiện xong, công trình có thể khởi công lại.” Giám đốc Trần vào vui vẻ kêu lên.

      à?” Bình An đứng lên, mặt đầy vui mừng.

      , được duyệt. Đúng là tìm Đoàn Quan Quần là chính xác, chính miệng ông ta đồng ý.” Giám đốc Trần kích động , công trình có thể thuận lợi tiến hành chức vụ của cũng được bảo đảm.

      Bình An thở phào nhõm, “Đừng để lỗ hổng nào xuất nữa đấy, phải lần nào cũng vượt tường lửa an toàn như lần này đâu.”

      “Dạ, Tổng Giám Đốc!” Giám đốc Trần xấu hổ cúi đầu.

      Di động của Bình An để lên bàn vang lên, phất tay kêu Giám đốc Trần ra ngoài trước rồi mới nghe điện thoại.

      Nghiêm Túc gọi tới. nghĩ là mình nghe được thanh dịu dàng quen thuộc của , nhưng Nghiêm Túc vừa mở miệng phát giác ngay có bất đồng, giọng hôm nay như mọi lần, “Bình An, vẫn còn ở Thành phố S à?”

      Công trình thuận lợi khởi động lại nên tâm trạng của Bình An khá tốt, nhanh chóng cười , “Đúng vậy, rất nhớ em đúng ?”

      gặp được Đoàn Quan Quần rồi?” Thanh của Nghiêm Túc hơi trầm thấp.

      “Chậc chậc, Nghiêm đại BOSS là thần thông quảng đại nha, ngay cả điều này mà cũng biết rồi.” Bình An cười hì hì .

      Nghiêm Túc lặng yên trong chốc lát, “Bình An, em cảm thấy Đoàn Quan Quần nhìn giống ai sao?”

      Bình An ngẩn ra. Nghiêm Túc như vậy khiến lại nhớ tới điều này. Trước kia từng gặp Đoàn Quan Quần, nhưng lần này gặp lại ông ta có cảm giác ghét bỏ rất quái dị.

      Đột nhiên, hình ảnh lóe lên trong đầu, nhớ tới người. Mặt Bình An nháy mắt trở nên trắng bệch, “Liên Kiến Ba...”

      “Liên Kiến Ba là con riêng của Đoàn Quan Quần. Mẹ ruột của Liên Kiến Ba là tình nhân được Đoàn Quan Quần bao dưỡng bên ngoài. Ông ta giấu chuyện này rất giỏi, ngay cả Đoạn phu nhân cũng biết. cho người truy xét đến tận quê của mẹ Liên Kiến Ba mới biết được, trước kia Đoàn Quan Quần từng làm Chủ tịch Xã nơi đó...”

      Hàng loạt suy nghĩ chạy loạn trong đầu Bình An, “Vậy Lê Thiên Thần và Đoàn Quan Quần là đồng bọn. Mấy năm qua bọn chúng nhất định hợp tác làm ít chuyện xấu...”

      “Đỗ Hiểu Mị từng tìm Đoàn Quan Quần, nhưng đều bị Đoàn Quan Quần cự tuyệt. Sau đó, ta lợi dụng gọi hạng sang mồi chài Đoàn Quan Quần, muốn chụp được hình ảnh đồi bại để uy hiếp ông ta, nhưng lại bị Đoàn Quan Quần khám phá được. Hai năm qua ra Đỗ Hiểu Mị đều làm việc cho Đoàn Quan Quần, dùng cùng phương pháp để trừ bỏ đối thủ chính trị của ông ta, thậm chí còn mở ra mấy nhà tình sắc (nhà chứa)... Nhưng Lê Thiên Thần và hai cha con Đoàn Quan Quần hợp tác để làm cái gì tạm thời còn chưa điều tra ra được.” Nghiêm Túc kể đầy đủ chi tiết những điều mà vừa điều tra được cho Bình An nghe.

      Bình An nghe mà hoàn toàn chấn động. trước giờ chỉ cho là Đỗ Hiểu Mị lợi dụng các như Tô Cầm đến mồi chài những quan viên kia lên giường với họ để có được ưu thế trong công tác mà thôi, chứ nghĩ tới việc ả còn làm những chuyện phạm pháp thế này.

      Nghiêm Túc xong mà vẫn nghe thấy Bình An trả lời nhịn được mà lo lắng hỏi, “Bình An, em sao chứ?”

      “Em sao. Em nghĩ chuyện xảy ra ở Thành phố S lần này chắc chắn có liên quan đến Liên Kiến Ba. Em lo biết có phải ở công ty xảy ra chuyện gì .” Bình An hận sao lúc này mình lại ở ngay tại Thành phố G, trong lòng càng lúc càng cảm thấy khủng hoảng.

      “Em yên tâm, dù xảy ra chuyện gì đều có .” Nghiêm Túc dịu dàng , “Bây giờ đầu tiên là em đừng bứt dây động rừng, cứ giả vờ như cái gì cũng biết. Trở lại đây rồi hẵng , được ?”

      Bình An nhàng đáp tiếng, “Em có điện thoại vào, liên lạc với sau.”

      Kết thúc cuộc gọi với Nghiêm Túc, Bình An lại bấm nút nghe. Cuộc điện thoại này là do Lỗ Thu Hinh gọi tới, thanh run rẩy và nghẹn ngào, “Bình An, thư ký Tạ xảy ra chuyện.”

      Đầu Bình An oanh tiếng, “Cái gì?”

      Lỗ Thu Hinh vừa khóc vừa đứt quãng , “Mình vừa trở lại công ty liền nhìn thấy thư ký Tạ nằm đường lớn... Lúc đưa đến được bệnh viện ... tắt thở.”

      thể nào!” Mắt Bình An đỏ lên, gương mặt trắng nõn loang đầy nước mắt.

      “Bình An, cậu mau trở lại !” Lỗ Thu Hinh khóc kêu.

      “Mình lập tức về ngay!” Bình An mạnh tay lau nước mắt. Lúc này, thể khóc, thư ký Tạ thể vô duyên vô cớ mà chết minh bạch như thế được. Kiếp trước thư ký Tạ hoàn toàn...

      Kiếp trước, sau khi kết hôn, còn gặp lại thư ký Tạ nữa. Nhưng có thể khẳng định là thư ký Tạ gặp chuyện bất hạnh vào lúc này.

      Bình An cúp điện thoại xong, tự nhủ với mình phải bình tĩnh.

      “Trợ lý Diệp, đặt vé máy bay sớm nhất quay về Thành phố G!”

      Biết được thư ký Tạ gặp chuyện may, Đổng Tư Tiệp và trợ lý Diệp đều vô cùng thương tâm. Kỹ sư Phòng Khai thác tiếp tục ở lại Thành phố S để hỗ trợ công việc cho Chi nhánh Công ty. Lúc ba người Bình An quay lại Thành phố G là nửa đêm.

      “Lập tức đến bệnh viện!” Lúc này Bình An làm sao còn có thể về nhà nghỉ ngơi được nữa, nhất định phải đến bệnh viện để tìm hiểu tình huống cái chết của Tạ Hồng Phương.

      Họ gọi taxi tới bệnh viện. Lỗ Thu Hinh và con trai của Tạ Hồng Phương sững sờ ngồi ngoài nhà xác.

      “Tiểu Thu!” Bình An vừa thấy được Lỗ Thu Hinh thanh nén được tiếng nức nở.

      “Bình An, cậu về rồi.” Lỗ Thu Hinh khóc lên.

      Bình An cắn môi chặt, đáy mắt mặc dù cực kỳ bi thương nhưng vẫn tự nhủ là mình phải tỉnh táo kiên cường, “Chị Đổng, chị tìm y tá trực hỏi chút, em muốn được nhìn tận mắt thư ký Tạ.”

      Lỗ Thu Hinh , “Bình An, cậu nên nhìn, chỉ càng đau lòng hơn thôi.”

      Bình An nhìn về phía cậu con trai mười lăm tuổi của Tạ Hồng Phương, “Tiểu Trí, em về trước , ở đây có bọn chị. Về mà nghỉ ngơi cho tốt.”

      Tiểu Trí khóc đến sưng cả hai mắt, “Em muốn ở cạnh mẹ!”

      Bình An hít sâu hơi, “Ba em đâu?”

      công tác ạ, gọi điện thoại cho ba rồi.” Tiểu Trí nức nở .

      “Bớt đau buồn !” Bình An sờ sờ đầu cậu bé. Thấy Đổng Tư Tiệp tìm bác sỹ trực đến liền bước vào nhà xác.

      Trợ lý Diệp và Lỗ Thu Hinh dám, chỉ có Bình An và Đổng Tư Tiệp cùng nhau vào.

      trải qua lần sinh tử, đâu còn sợ gì nhà xác nữa!

      Trước khi chưa thấy được thi thể của Tạ Hồng Phương, Bình An tự củng cố tâm lý rất nhiều, cũng tự răn mình nhất định phải cố nén bi thương. Nhưng đến khi chứng kiến được thi thể hoàn toàn biến dạng của Tạ Hồng Phương vẫn kềm được mà khóc thất thanh.

      Cơ thể Tạ Hồng Phương chỉ có hoàn toàn thay đổi mà ngay người cũng có rất nhiều vết thương. Đây rốt cuộc là tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến cỡ nào...

      Thư ký Tạ, bất kể vụ tai nạn xe cộ này là ngoài ý muốn hay là vì gì khác, cháu đều lấy lại công bằng cho !

      Lúc ra khỏi nhà xác, mặt Bình An tuy có nước mắt nhưng khôi phục vẻ bình tĩnh.

      Nghiêm Túc biết đến bệnh viện từ lúc nào, đứng bên ngoài dịu dàng nhìn , trong mắt tràn ngập thương tiếc.

      đến rồi.” Bình An mỉm nụ cười yếu đuối với .

      Nghiêm Túc bước tới cầm tay , với nhóm Đổng Tư Tiệp, “Tôi dặn tài xế chờ ở dưới lầu để đưa các về nhà. Hôm nay chắc mọi người đều mệt mỏi hết rồi.”

      “Tiểu Trí, em theo chị về, nhé? Kế tiếp còn có rất nhiều việc phải làm, em nhất định phải nghỉ ngơi cho đủ mới được.” Bình An với Tiểu Trí.

      Tiểu Trí do dự chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.

      Đổng Tư Tiệp, Lỗ Thu Hinh và trợ lý Diệp được tài xế do Nghiêm Túc gọi tới đưa về nhà, Bình An và Tiểu Trí cùng đến căn hộ của Nghiêm Túc.
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 236: Ngẫu nhiên hay cố ý
      Bình An nằm giường lớn mềm mại, tinh thần mệt mỏi, toàn thân phờ phạc rã rượi, mắt bởi vì khóc nhiều mà sưng vù lên.

      “Còn chưa ngủ sao?” Nghiêm Túc từ bên ngoài vào, thấy Bình An vẫn còn ngẩn người thầm thở dài trong bụng.

      “Tiểu Trí ngủ rồi chứ?” Giọng Bình An khàn khàn. Tiểu Trí được hai người đưa về đây, sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách.

      Nghiêm Túc ngồi xuống cạnh , vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của , “Ráng ngủ sớm chút , ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.”

      Bình An nhàng lắc lắc đầu, “Em ngủ được. Cái chết của thư ký Tạ rất kỳ quái! Em nghe tiểu Thu , khẩu cung của tài xế gây tai nạn kia là lúc ấy ta cũng có chạy tốc độ nhanh, mà là thư ký Tạ đột nhiên xuất mặt đường.”

      “Tài xế gây tai tạn kia cho người kiểm tra rồi, có vấn đề gì.” Ánh mắt Nghiêm Túc tối xuống, “Em liên lạc thư ký Tạ liên tục hai ngày mà cũng nhận được tin tức phải ?”

      “Dạ, trước khi em Hongkong có dặn thư ký Tạ giữ liên lạc với em. Nếu phải vì công trình ở Thành phố S bị Đoàn Quan Quần làm khó dễ em cũng chú ý đến việc mất tích của thư ký Tạ... Nghiêm Túc, xem việc Đoàn Quan Quần làm khó dễ công ty em liệu có khả năng liên quan đến tai nạn của thư ký Tạ hay ? Càng lúc em càng thấy đúng, Đoàn Quan Quần ràng là làm lơ chịu gặp mặt em để kéo dài thời gian, thế mà đúng lúc thư ký Tạ gặp chuyện may như vậy Đoàn Quan Quần lại đồng ý cho công trình bên em tiếp tục thi công.” Đầu óc Bình An lúc này tuy rất rối loạn nhưng vẫn có thể nghĩ đến hai kiện thích hợp.

      Nghiêm Túc đặt hai tay lên vai Bình An, “Giờ em đừng nghĩ gì hết, cứ tĩnh dưỡng tinh thần , mai mới có tinh lực mà thăm dò chuyện này cho ràng.”

      Bình An nghĩ đến việc ngày mai quay lại công ty còn có rất nhiều việc bận rộn nên chỉ còn cách gật gật đầu. Giờ ba vẫn còn ở nước ngoài, phải thay ba bảo vệ công ty.

      Sáng hôm sau, chồng của thư ký Tạ gấp gáp chạy từ tỉnh khác về tới, Bình An đưa Tiểu Trí đến bệnh viện để gặp chú, làm thủ tục đưa di thể của thư ký Tạ về nhà. Xong rồi trở về công ty.

      Trong công ty cũng có nhiều người biết thư ký Tạ xảy ra tai nạn, tất cả đều cảm thấy vô cùng thương tâm cho nữ nhân viên kỳ cựu này.

      Bình An sau buổi tối nghỉ ngơi hoàn toàn tỉnh táo lại. suy nghĩ sắp xếp lại tất cả mọi chuyện từ đầu tới đuôi lần, từ việc ngay từ đầu lúc Lê Thiên Thần vừa đến Thành phố S vấp phải khó khăn, nhưng càng về sau càng thuận buồm xuôi gió; việc Đỗ Hiểu Mị lợi dụng Tô Cầm để lên giường với những quan viên kia, vậy còn làm bà chủ của mấy nhà tình sắc ; rồi đến việc bọn họ trở lại Thành phố G, Lê Thiên Thần và Bình An cùng tranh vị trí Tổng Giám Đốc, rồi Liên Kiến Ba đột nhiên xuất ngang trời để trở thành thành viên HĐQT của Phương Thị... Sau đó là công trình cải tạo nâng cấp chung cư cũ được tiến hành, đến Hongkong thương thảo việc hợp tác hạng mục; tiếp theo là công trình tại Thành phố S bị đình chỉ thi công...

      Tất cả, tất cả những việc này dù ít dù nhiều đều do Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần ra tay thiết kế, thúc đẩy hết chăng?

      Mục đích của bọn chúng rốt cuộc là gì?

      Nếu như phải vì sợ bứt dây động rừng, rất muốn chạy đến văn phòng của Lê Thiên Thần ngay lúc này để hỏi xem rốt cuộc mưu quỷ kế gì. Nhưng ràng là thể làm vậy...

      Trở lại văn phòng được bao lâu, trợ lý Diệp bước vào thông báo phải họp.

      Ngay lúc này, Bình An cũng nhận được tin nhắn. Sau khi xem xong, sắc mặt lập tức tối sầm, sâu thẳm trong đáy mắt cơn cuồng phong khó nhận thấy.

      Nét mặt vẫn giữ vẻ trầm tĩnh phẳng lặng như mặt nước hồ thu, vô cùng bình tĩnh đến phòng họp.

      Phòng họp lúc này chỉ có Lục Vân Đình, Lý Thiệu Hỉ cùng các thành viên khác, Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần chưa có xuất .

      “Bình An, vật liệu xây dựng xảy ra vấn đề, các chú thông báo cho ba cháu rồi, ông ấy bay về gấp.” Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ đều mang vẻ mặt trầm trọng giống nhau, hai hàng lông mày cau chặt, thông tin cho Bình An.

      Đáy mắt Bình An thoáng qua tia giận dữ, nhưng thanh vẫn rất bình tĩnh, “Vật liệu xây dựng đều do Lê Thiên Thần phụ trách, nếu có vấn đề ta phải chịu trách nhiệm!”

      Giám đốc Chu hừ tiếng, “Công ty chúng ta xưa nay hợp tác với Công ty VLXD Song Hải chẳng xảy ra vấn đề gì, ai ngờ lần này công ty họ thế mà lại đưa vật liệu thứ phẩm cho công ty chúng ta.”

      “Hợp tác với Song Hải là do Chủ Tịch phê chuẩn.” thành viên khác .

      “Chẳng lẽ có kiểm tra sao? Vật liệu xây dựng tốt hay xấu, người phụ trách công trình đều phải cặn kẽ kiểm tra mới có thể ký nhận...” Bình An liếc bọn họ cái, lạnh lùng .

      “Bây giờ phải là lúc truy cứu trách nhiệm, điều quan trọng nhất là làm thế nào để cứu vãn tình huống này!” Thanh phách lối của Liên Kiến Ba truyền đến, và Lê Thiên Thần trước sau tiến vào, ánh mắt cười như cười nhìn Bình An.

      Khổng Thu Hinh theo sau Lê Thiên Thần, đưa ánh mắt lo lắng nhìn Bình An.

      Mặt Bình An chút thay đổi nhìn Liên Kiến Ba, phát dáng dấp của và Đoàn Quan Quần rất giống nhau. Đúng là trình độ giữ bí mật của bọn chúng tốt , tra xét lâu như vậy mới tra ra được bọn họ có quan hệ cha con. Nếu như biết sớm chút, hẳn có thể chọn lựa các biện pháp để đối phó tốt hơn...

      “Vậy Liên có phương pháp cứu vãn nào ?” Lục Vân Đình hỏi.

      “Nhanh chóng mua tiếp nhóm vật liệu xây dựng khác. Loạt thứ phẩm lần này chúng ta hẳn nhiên kiện Song Hải ra tòa, nhưng việc kiện tụng này chẳng biết là kéo dài bao lâu mới có kết quả. Công trình thể chờ được bởi nếu thế khiến công ty tổn thất rất lớn.” Liên Kiến Ba .

      Lê Thiên Thần ra vẻ rất áy náy, cúi đầu, “Đều là trách nhiệm của tôi. Nếu tự tôi kiểm tra vật liệu xây dựng xuất vấn đề này rồi. Chẳng qua vì dạo này tôi bận xử lý việc trong công ty quá nên giao phần kiểm tra này cho Quản đốc Lý của Phòng Khai thác.”

      “Thanh khoản của Công ty VLXD Song Hải gần đây hình như có vấn đề nên rất có khả năng là bọn họ cố ý lừa gạt công ty chúng ta.” Liên Kiến Ba .

      Bình An cười lạnh nhìn hai tên kia người xướng kẻ họa, “Trừ việc kiện công ty Song Hải còn có đề nghị gì khác ?”

      “Chỉ có thể lại mua thêm nhóm vật liệu xây dựng khác.” Lê Thiên Thần .

      “Trợ lý Diệp, điện thoại kêu Trưởng Phòng Tài vụ lên đây.” Bình An ra lệnh.

      Lục Vân Đình cau mày, “E là công ty tại thể điều động tài chính, công trình giờ hoặc là tạm ngừng, hoặc chỉ có thể vay thêm vốn từ ngân hàng.”

      “Chúng ta vay thế chấp với ngân hàng ít, chỉ sợ lần này dễ vay tiếp đâu.” Liên Kiến Ba .

      Bình An nghe bọn họ thảo luận mà cười lạnh trong lòng. Công ty VLXD Song Hải bị Liên Kiến Ba mua đứt, thanh khoản có vấn đề chẳng phải là do chính ta thao túng đó sao.

      và ba mình chưa bao giờ đắc tội với Đoàn Quan Quần, thế mà sao bọn họ lại muốn hợp tác với Lê Thiên Thần để đối phó với Tập đoàn Phương Thị? Hay là phải rằng bọn chúng muốn lợi dụng Tập đoàn Phương Thị để làm chuyện gì đó chăng?

      Bình An cố gắng nhớ lại những ký ức về Đoàn Quan Quần ở kiếp trước, cảm giác hình như có tin tức gì đó mà bỏ qua.

      Trưởng phòng Tài vụ rất nhanh chạy đến phòng họp. Bình An hỏi ta xem tại công ty còn có bao nhiêu tiền có thể vận dụng được.

      Câu trả lời làm cho người ta thất vọng. Bởi vì tại công ty chỉ có tiến hành hạng mục cải tạo chung cư cũ thôi mà còn có nhiều công trình rất quan trọng khác nữa, có khả năng chỉ tập trung tài chính vào riêng công trình mà thôi.

      “Hay là... chúng ta tiếp nhận đầu tư...” Lê Thiên Thần đề nghị, “Đây là phương pháp duy nhất của chúng ta nay.”

      “Vẫn nên chờ Chủ Tịch quay về rồi quyết định .” Bình An bằng giọng cực kỳ cương quyết. nhất quyết chấp nhận đầu tư!

      Sau khi tan họp, Bình An lập tức gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi. Điện thoại thông, lại gọi cho Hồng Dịch Vũ. Cũng gọi được.

      Lúc này mới sực nhớ, hai người họ có thể máy bay, điện thoại phải tắt máy.

      nhìn lại mẩu tin nhắn nhận được trước khi họp, do Đàm Tuyền gởi cho : vật liệu xây dựng gặp vấn đề, Song Hải bị Liên Kiến Ba mua, trăm ngàn lần đừng chấp nhận đầu tư.

      Chẳng lẽ Đàm Tuyền biết bí mật gì đó của Lê Thiên Thần rồi chăng?

      “Tổng Giám Đốc, đây là di vật của thư ký Tạ, có nên đưa qua cho người nhà ấy ?” Trợ lý Diệp vào, trong tay ôm cái thùng giấy.

      Bình An lấy lại tinh thần, “Để xuống đó , lát nữa tự tôi đưa qua.”

      Trợ lý Diệp đặt thùng giấy lên bàn làm việc, “Vậy tôi ra ngoài trước.”

      “Ừ!” Bình An để di động xuống, nhìn di vật của thư ký Tạ, mắt ửng đỏ.

      lấy ra cuốn sổ ghi nhớ của Tạ Hồng Phương, lật nhìn từng tờ , lúc vô tình nhìn đến tờ ghi chép cuối cùng giật mình. Tờ cuối cùng được Tạ Hồng Phương dùng bút đỏ viết xuống mật mã của hộp thư của bà. Là có ý gì?

      Ngày ghi là ba ngày trước.

      Bình An lập tức mở máy vi tính ra, mở tài khoản của Tạ Hồng Phương, nhập vào mật mã, trong đó có email chưa được gửi ra ngoài.

      -- Bình An, phát Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba dường như hợp tác thực mưu gì đó. Họ hẹn gặp nhau tối nay ở quán rượu rất hẻo lánh ngoài ngoại ô. Quản đốc Lý Phòng Khai thác bị Lê Thiên Thần mua chuộc, rất nhiều người trong công ty đều nhận hối lộ của . biết tiền của từ đâu mà có.

      tiếp tục điều tra, hai ngày nữa xác định xong liên lạc với cháu.

      Email được gửi, biết là vì giữa chừng bị time-out hay có lý do gì khác. Bình An nhìn màn hình, thân thể cứng đơ thể nhúc nhích.

      Tạ Hồng Phương phát mưu của Lê Thiên Thần... nên mới xảy ra tai nạn?

      Ý niệm này vừa chợt lóe lên trong đầu Bình An toàn thân cũng chấn động vì kinh hoàng. Đây là mưu sát? Nhất định là như vậy! hồi tưởng lại thi thể Tạ Hồng Phương mà nhìn thấy tối qua, những vết thương này hoàn toàn giống như do tai nạn xe cộ tạo thành, chẳng qua vì mọi người đều đắm chìm trong đau thương nên có chú ý đến mà thôi.

      vội vàng tắt máy vi tính, ôm lấy cái thùng giấy rồi vội vã rời khỏi công ty.

      Chồng Tạ Hồng Phương họ Cao, việc người vợ thương đột nhiên chết vì tai nạn khiến cho đường đường đấng nam nhi thân cao bảy thước cũng phải rơi lệ vì đau thương, sau khi nhận lại di vật Bình An mang đến càng khóc thành tiếng.

      “Chú Cao, xin chú bớt đau buồn...” Bình An am hiểu lắm việc an ủi người khác. Nhất là nỗi đau sinh ly tử biệt lại là nỗi đau lớn nhất sâu sắc nhất của con người khiến đột nhiên biết phải mở miệng thế nào để thuyết phục chú Cao chấp nhận thỉnh cầu của .

      Do dự lâu sau, cuối cùng vẫn nén được mà ra khỏi miệng.

      Cao tiên sinh nghe lời khẩn cầu của đầu tiên là ngẩn ra, rồi ngay sau đó tỏ vẻ giận dữ, “... quá đáng. Vợ tôi chết nhắm mắt rồi, các người còn muốn hành hạ thi thể của ấy nữa. Cút, cút cho tôi!”

      “Cao tiên sinh, nếu để cho Tạ chết minh bạch đó mới là làm cho chết nhắm mắt, chẳng lẽ chú muốn lấy lại công bằng cho Tạ sao?” Trong lòng Bình An cũng rất bi thương, nhưng vì , thể làm như vậy.

      cái gì? Hồng Phương chết... phải do ngoài ý muốn sao?” Cao tiên sinh kinh ngạc đến lắp bắp.

      “Cháu tin là chú nhìn qua thi thể của Tạ, chẳng lẽ chú cảm thấy kỳ lạ à? Tai nạn xe cộ bình thường làm sao bị những vết thương toàn thân thế được. Trước khi cháu công tác, giữ liên lạc với cháu. Vì giúp cháu điều tra chuyện nên cháu mới nghi là cái chết của là do người ta cố ý tạo nên.” Bình An cố nén nỗi đau đớn mà những lời này. Cái chết của Tạ Hồng Phương làm cho vô cùng đau lòng. Nếu để thư ký Tạ ở lại công ty chuyện này xảy ra.

      Cao tiên sinh trợn mắt hốc mồm, “Nhưng cảnh sát cũng là tai nạn mà...”

      Bình An cười lạnh tiếng, “Lời của cảnh sát có thể tin được sao?”

      “Để tôi nghĩ, để tôi nghĩ ...”

      Trong lúc chờ Cao tiên sinh chậm rãi suy nghĩ, Bình An nhận được cuộc gọi từ Lê Thiên Thần, là chuyến bay mà Phương Hữu Lợi ngồi đó xảy ra tai nạn, tất cả hành khách máy bay ai sống sót.
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 237: Hy vọng
      Nghe thấy tin máy bay Phương Hữu Lợi gặp tai nạn, Bình An có cảm giác như máu trong toàn thân nháy mắt đông cứng lại, mất tất cả mọi tri giác. tin tin tức mình vừa nghe được.

      thể nào, tuyệt đối thể nào! Ba làm sao lại có thể gặp chuyện may ngay lúc này được!

      Phương, làm sao vậy?” Cao tiên sinh thấy Bình An đột nhiên toàn thân run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, vội vàng quan tâm hỏi.

      Bình An cảm thấy hốc mắt vừa cay vừa xót, cơn đau thắt tim từ ngực lan tràn ra khắp cơ thể.

      Di động lại vang lên, Bình An máy móc lấy ra nghe. Thanh lo lắng của Nghiêm Túc xuyên thấu qua làn sóng điện truyền vào tai Bình An, vô cùng ràng vững chãi, nhưng sao lại cảm giác như rất mơ hồ xa xôi, “Bình An, em ở đâu?”

      “Trong nhà Tạ.” Bình An trả lời như máy, đầu óc trống rỗng, cảm giác như mình lung lay muốn ngã.

      nỗ lực lâu như vậy là vì muốn làm cho ba tự hào vì , muốn thấy ba vui vẻ thoải mái mà sống đến già, muốn bảo vệ Phương Thị để nó bị bất luận kẻ nào thương tổn... Tất cả những cố gắng này giờ đều uổng phí hết sao?

      Có phải vận mệnh luôn được an bài như vậy hay ? Cho dù có cố gắng thay đổi nhiều đến thế nào chăng nữa nhưng cuối cùng nó vẫn phát triển theo quỹ đạo vốn có?

      Vậy tất cả những cố gắng của còn có ý nghĩa gì? Còn có ý nghĩa gì!

      “Bình An, em ở yên nhà Tạ nhé, sang đón em. Em đừng đâu hết, hiểu ?” Thanh của Nghiêm Túc có vẻ sốt ruột, nhưng ngữ điệu vẫn cực kỳ dịu dàng với Bình An.

      “Nghiêm Túc, mau tới đây !” Bình An kêu khàn cả giọng. cần người ở ngay cạnh lúc này, có thể cho dựa vào. rất muốn Nghiêm Túc có thể ở bên cạnh ngay bây giờ.

      Cao tiên sinh kinh ngạc nhìn Bình An đột nhiên trở nên vô cùng tuyệt vọng bi thương, đoán đại khái chắc vừa nhận được tin tức gì rất xấu. Ông cũng ngại muốn hỏi tiếp nữa, mà ngẫm nghĩ lại những thông tin mà Bình An vừa với ông. Cái chết của vợ ông chẳng lẽ có vấn đề?

      Ông càng nghĩ càng ngồi yên, muốn lập tức đến nhà tang lễ để nhìn lại lần nữa di thể của vợ mình, xem có phải có vấn đề .

      Phương, Phương?” Cao tiên sinh kêu Bình An vài lần, nhưng Bình An chìm trong nỗi đau thương nên nghe được tất cả những thanh bên ngoài.

      lúc Cao tiên sinh biết làm thế nào, chuông cửa vang lên.

      Nghiêm Túc thở hổn hển chạy từ bên ngoài vào, thấy dáng vẻ tuyệt vọng này của Bình An trái tim cũng co thắt lại đau đớn. để ý có Cao tiên sinh ở đây, lập tức ôm Bình An vào lòng, “Bình An, tới rồi đây.”

      Ánh mắt dại ra của Bình An ngơ ngẩn dừng mặt Nghiêm Túc.

      đây mà, Bình An.” Nghiêm Túc nắm lấy tay , đưa lên môi khẽ hôn cái.

      “Nghiêm Túc, ba bị tai nạn.” Giọng Bình An khàn khàn lí nhí, thấm đẫm bi thương tuyệt vọng.

      Nghiêm Túc ôm lấy mặt , như đinh đóng cột, “Danh sách hành khách bị tai nạn còn chưa được Hãng Hàng công bố, chưa chắc bác trai máy bay. tại phải là lúc em thương tâm, mà phải nhanh chóng tìm hiểu kỹ càng xem rốt cuộc bác trai có máy bay kia .”

      “Ý là ba em có thể bị sao hết?” Bình An giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, kích động nhìn Nghiêm Túc.

      “Giờ với em đến Hãng Hàng , chúng ta có thể biết kết quả ngay.” Nghiêm Túc .

      Đôi mắt Bình An đỏ hoe, nghẹn ngào , “Nếu... Nếu kết quả...”

      “Em còn có , còn có mà!” Nghiêm Túc nắm chặt tay , như muốn truyền thêm cho sức mạnh để kiên cường.

      “Chúng ta đến Hãng Hàng !” Bình An nhàng gật đầu. Bất kể kết quả thế nào, đều phải tiếp nhận.

      “Cao tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi trước.” Nghiêm Túc với Cao tiên sinh.

      Cao tiên sinh nghe được nguyên nhân vì sao mà Bình An lại đột nhiên khác thường. Ông cũng vừa mất người vợ thương nên dễ cảm động lây với nỗi đau thương này. Ông tự mình đưa hai người ra cửa, sau đó quay về dặn con trai ở nhà đừng ra ngoài, rồi liền đến nhà tang lễ.

      Nghiêm Túc đưa Bình An lên xe. Suốt dọc đường , tay Bình An vẫn xoắn lại với nhau, đôi môi mím chặt, tim như treo lơ lửng ngay đầu mũi kiếm.

      “Bình An, thả lỏng.” Nghiêm Túc liếc nhìn , mặc dù biết lúc này có cái gì đều nghe vào, nhưng vẫn muốn làm cho thả lỏng cảm xúc. Nhỡ đâu kết quả là... trạng thái tại của nhất định là ổn.

      “Em sao!” Bình An trả lời bằng giọng run run.

      Nghiêm Túc thầm thở dài tiếng trong lòng.

      888888888888888888888888888888888888888

      Cùng lúc đó, Liên Kiến Ba liên hợp với Lê Thiên Thần mở cuộc họp HĐQT khẩn cấp tại Tập đoàn Phương Thị, thảo luận xem có nhận đầu tư vào công trình thiếu hụt tiền hay .

      “Chủ Tịch chưa biết sống chết thế nào, nhưng vô cùng có khả năng là gặp nạn. Nếu chúng ta quyết định kịp thời, đến khi tin Chủ Tịch bị tai nạn máy bay bị tung ra Phương Thị phải đối mặt với các vấn đề khó khăn hơn tại rất nhiều. Cổ phiếu thị trường chắc chắn bị ảnh hưởng.”

      “Danh sách tử vong còn chưa được Hãng Hàng công bố, thể xác định chắc chắn là Chủ Tịch gặp chuyện may. Việc nhận đầu tư vào công trình là việc lớn, phải được Chủ Tịch đồng ý.” Lý Thiệu Hỉ lập tức phản đối.

      Lục Vân Đình nhìn quanh mọi người, “Chuyện này phải đợi Bình An về bàn lại.”

      “Tổng Giám Đốc Phương giờ nhất định thương tâm quá độ, chắc chẳng còn tinh thần đâu mà quản lý công ty. Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi yên trơ mắt nhìn công trình bị đình chỉ thi công, dẫn đến việc công ty phải chịu tổn thất nặng nề thể nào gánh nổi?” Liên Kiến Ba .

      Giám đốc Chu gật đầu, “Tôi cũng thấy nên tốc chiến tốc thắng.”

      “Chuyện này phải do chúng ta định đoạt. Tất cả chúng ta ở đây ai có quyền quyết định.” Lý Thiệu Hỉ cau mày . Tổng số cổ phần của tất cả bọn họ cộng lại vẫn bằng Phương Hữu Lợi, cho nên họ hoàn toàn có quyền quyết định việc có nhận đầu tư hay .

      Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba nhanh chóng trao đổi ánh mắt, “Vậy trước tiên cho công trình dừng lại , chờ có tin của Chủ Tịch rồi sau.”

      Lục Vân Đình và Phương Hữu Lợi có tới mấy thập niên giao tình nên bây giờ nghe tin người kia có thể gặp tai nạn máy bay trong lòng cũng rất khó chịu. Vì thế, lúc chưa lấy được tin tức chính xác, ông nhất định phải giữ ổn định việc vận hành của công ty. Nếu lúc này mà nhận đầu tư chắc chắn khiến cho người ngoài nảy sinh các hiểu lầm vô căn cứ, đến lúc đó cổ phiếu công ty thị trường chứng khoán còn rung chuyển kinh khủng hơn.

      “Ngừng thi công công trình? Thế... thế tổn thất bao nhiêu?” Giám đốc Chu kêu lên.

      “Hội nghị ngừng ở đây , chờ Tổng Giám Đốc về rồi hẵng bàn tiếp.” Lục Vân Đình đứng lên, nhắc lại lần nữa.

      Lục Vân Đình vừa rời , Lý Thiệu Hỉ cũng theo. Trong phòng họp giờ chỉ còn lại Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần.

      “Đồ cáo già Lục Vân Đình, ngờ lão lại nắng ưa mà mưa cũng chịu như vậy. giao nhiệm vụ cho Tô Cầm kiểu gì vậy?” Liên Kiến Ba mặt mày sa sầm, vui trừng mắt nhìn Lê Thiên Thần.

      Lê Thiên Thần trả lời, “ dùng hết cách rồi. Lục Vân Đình hề bị hấp dẫn. Tô Cầm gần gũi được chứ đừng gì mấy chuyện khác.”

      “Có lão ở đây chúng ta đừng hòng đầu tư vào được. cũng biết là khoản tiền kia phải nhanh chóng rửa sạch, nếu hậu quả tôi và chịu nổi đâu.” Liên Kiến Ba hạ thấp giọng .

      “Tôi biết. Cứ nghĩ là có thể nhân lúc Phương Hữu Lợi bị tai nạn máy bay có thể ép mấy lão già kia đồng ý, ngờ Lục Vân Đình lại kiên quyết như vậy. xem, liệu Phương Hữu Lợi có bị...” Lê Thiên Thần cố đè nén nỗi mừng vui như điên trong lòng. Ban đầu, khi vừa nghe được tin tức này ngoại trừ cảm giác sốc và hơi lo âu còn mừng thầm, cảm thấy đúng là trời cao giúp đỡ . Bởi vậy, mới lập tức gọi điện thoại cho Bình An.

      Hẳn lúc này Bình An chẳng còn tâm trạng đâu mà xen vào việc công ty.

      Nếu như Phương Hữu Lợi chết, vậy công ty liền vào tay Bình An. Đến lúc đó, chỉ cần liên hợp cùng các thành viên HĐQT khác chẳng lẽ áp chế được hay sao?

      “Phương Hữu Lợi tốt nhất là chết!” Liên Kiến Ba cười lạnh, “Nếu chúng ta cũng khiến cho ông ta giống con đàn bà kia!”

      Lê Thiên Thần cả kinh, “ còn muốn giết người? Phương Hữu Lợi giống như Tạ Hồng Phương đâu, đừng tưởng rằng có ba làm chỗ dựa chẳng cần sợ bất cứ cái gì!”

      Liên Kiến Ba nhìn Lê Thiên Thần đầy khinh thường, “Tôi làm việc cần lắm mồm!”

      ××××××

      Nghiêm Túc và Bình An cùng đến Văn phòng Công ty Hàng , ngoài cửa có rất nhiều thân nhân của hành khách gặp nạn đứng chờ. Họ đều mong có thể xem được danh sách cuối cùng, ai nấy đều hy vọng người nhà của mình có thể tránh được tai họa này.

      Bởi liên lạc trước với lãnh đạo Hãng Hàng nên Nghiêm Túc và Bình An rất thuận lợi thẳng đến văn phòng của Tổng Giám Đốc.

      “Nghiêm tiên sinh, Phương, chúng tôi còn liên lạc với sân bay Singapore. Xin hai người chờ chút, có tin tức nhanh thôi.” Người phụ trách Văn phòng Công ty Hàng với bọn họ.

      “Làm phiền , Giám đốc Mã.” Nghiêm Túc vẫn nắm tay Bình An. Thời tiết mùa thu tại Thành phố G cũng nóng bức khác gì mùa hè, nhưng tay Bình An lúc này lại lạnh lẽo như nước đầu đông.

      Bình An gật đầu cái cứng ngắc, rồi đột nhiên nhớ tới Viên lão phu nhân, “Nghiêm Túc, chuyện này chưa thể để cho bà ngoại biết được. Em sợ bà già rồi chịu nổi cú sốc này.”

      dặn Dì Liên, hôm nay cho bà ngoại xem ti vi. Cũng dặn Bà nội rồi, để cho bà ngoại bị kinh sợ.” Nghiêm Túc dịu dàng .

      Bọn họ đợi khoảng nửa tiếng bên sân bay Singapore mới phát tin tức đến.

      Tên của Phương Hữu Lợi và Hồng Dịch Vũ được ghi lại trong danh sách đăng ký lên máy bay. Hai người đó có mặt chuyến bay gặp nạn này!

      Nghe được tin tức này, hai chân Bình An lập tức nhũn ra, trái tim treo đầu mũi đao cuối cùng an ổn hạ xuống, “Ba có sao! Ba có sao!”

      Nghiêm Túc ôm chặt lấy Bình An, cười , “Giờ em an tâm rồi chứ?”

      Bình An thở hắt ra hơi, “Em rất sợ! Em gọi điện thoại rất nhiều lần rồi mà ba và đại ca Hồng đều mở máy.”

      “Có thể vừa đúng lúc có việc gì đó. Đừng suy nghĩ lung tung.” Nghiêm Túc .

      Bình An gật đầu, “Phải về nhanh công ty để báo cho bác Lục. Còn nữa, cũng phải phát thông cáo báo chí cho giới truyền thông để tránh việc họ suy đoán lung tung mà ảnh hưởng đến công ty thị trường chứng khoán.”

      Hai người ra khỏi văn phòng Hãng Hàng . Bình An dựa vào ghế xe nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Sau khi biết được ba có bị tai nạn máy bay, đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng nghĩ thông suốt về những phiền phức vốn quấy nhiễu đầu óc.

      “Nghiêm Túc, đưa em đến ngân hàng trước !” đột nhiên giọng mở miệng.

      “Sao vậy?” Nghiêm Túc kinh ngạc quay nhìn .

      “Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần muốn dẫn nhập đầu tư vào Phương Thị, em thể để cho bọn chúng làm như vậy được. Em muốn lấy hai trăm mẫu đất còn lại thế chấp cho ngân hàng!” Ngay thời điểm đau đớn tuyệt vọng nhất, đột nhiên nhớ lại rất nhiều việc của kiếp trước.

      Bao gồm trong thời gian bị nhốt tại bệnh viện tâm thần đọc được phần báo chí về nguyên nhân phạm tội dẫn đến ngồi tù của Đoàn Quan Quần...

      Khi xe còn chưa đến được ngân hàng, Bình An nhận được điện thoại từ Cao tiên sinh.

      Cái chết của Tạ Hồng Phương quả đúng là bình thường. Cao tiên sinh đến Cục Cảnh sát báo án, cầu giải phẫu thi thể để lấy lại công bình cho Tạ Hồng Phương.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 238: Tin tức
      Trong hai năm qua, Bình An đầu tư mua bán cổ phiếu đồng thời cũng mua thêm ít đất đai các nơi, tất cả những thứ này đều có thể thế chấp vào ngân hàng để vay tiền. Nhưng cổ phiếu ngân hàng còn phải đợi đối chiếu giá cả, mà Phương Thị còn thời gian để chờ đợi.

      “Vấn đề tài chính cần lo, nghĩ cách.” Nghiêm Túc cầm tay Bình An, giọng .

      Bình An gật đầu. tại điều cần làm nhất chính là đến công ty để ngăn cản cho Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba tiếp tục can thiệp vào tất cả các quyết sách và nghiệp vụ của công ty!

      Điện thoại di động vang lên.

      vội vàng lấy ra nhìn. Điện thoại của ba!

      “Ba!” Vì quá kích động, giọng Bình An có hơi dồn dập, lẫn với tia nghẹn ngào.

      “Bình An, đây!” Thanh của Hồng Dịch Vũ truyền tới, “Chủ Tịch mới vừa ngủ xong, dặn gọi điện thoại báo cho em chúng tôi đều bình an. Chúng tôi cũng vừa mới biết được việc máy bay gặp tai nạn.”

      Bình An lo lắng hỏi, “Ba bị sao vậy? Sao ba với lên máy bay, có phải xảy ra chuyện gì ?”

      Thanh Hồng Dịch Vũ vẫn bình tĩnh ôn hòa trước sau như , “ đường ra sân bay chúng tôi gặp tai nạn xe. Chủ Tịch bị thương , mới tiêm thuốc xong nên ngủ thiếp . Em yên tâm, lúc nào Chủ Tịch tỉnh lại gọi cho em.”

      Bình An biết Hồng Dịch Vũ gạt nên cuối cùng cũng an tâm được chút, “Thương thế của ba thế nào?”

      “Cánh tay bị thương, não chấn động . có vấn đề gì lớn, mai là có thể xuất viện.” Hồng Dịch Vũ .

      “Vậy còn , sao chứ?” Bình An lại hỏi.

      Hồng Dịch Vũ dừng chút, lát sau mới bình tĩnh , “ cũng sao, cám ơn em quan tâm. Vấn đề của công ty giải quyết xong rồi chứ?”

      “Em giải quyết!” Bình An cương quyết. Trước đây cố gắng kềm chế ra tay là vì muốn bứt dây động rừng, giờ biết Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần là ai, cũng đại khái đoán được bọn chúng muốn lợi dụng Phương Thị để làm gì, làm sao còn cho phép chúng tiếp tục dính líu vào?

      Giờ hết giờ làm, nhưng dù sao cũng cần phải gấp. có hẳn buổi tối để chuẩn bị, như vậy là đủ rồi.

      Nghiêm Túc chờ Bình An ngắt điện thoại xong mới hỏi, “Điện thoại từ Singapore à?”

      “Dạ, Hồng gọi tới. Lúc đường ra sân bay bị tai nạn xe, nhưng mọi người đều sao. Tai nạn xe này... cứu ba em mạng đó.” Bình An cười khổ .

      “Biết ba em bình yên vô rồi giờ có sức để giải quyết chuyện công ty chứ hả?” Nghiêm Túc cười hỏi.

      “Tất nhiên, bừng bừng năng lượng toàn thân!” Bình An tự tin .

      Nghiêm Túc cười , “Vậy trước tiên để đưa em gặp người, có lẽ niềm vui bất ngờ đấy.”

      Bình An nhíu mày, tò mò biết lúc này Nghiêm Túc còn đưa gặp ai. còn phải đến ngân hàng chuyến nữa. Nhưng sau khi nhìn đồng hồ thấy hết giờ làm việc, lại có hẹn trước với ngân hàng, nên đồng ý gặp người kia.

      Sau khi Nghiêm Túc giới thiệu người mình gặp, Bình An mới biết đây đúng là niềm vui bất ngờ. Người mà Nghiêm Túc đưa gặp chính là Tổng Giám Đốc Công ty Xây dựng Kỳ Phong, Ôn Triệu Dung.

      Sau khi được tin Tập đoàn Phương Thị gặp vấn đề về vật liệu xây dựng, Nghiêm Túc biết được Công ty Xây dựng Kỳ Phong lại vừa khéo có nhóm vật liệu xây dựng chất lượng tốt tạm thời cần dùng đến, cho nên chủ động liên hệ với Ôn Triệu Dung.

      Nếu vì chuyện của Tạ Hồng Phương cùng với việc máy bay của Phương Hữu Lợi gặp tai nạn đàm phán thỏa đáng mọi việc với Ôn Triệu Dung từ lâu rồi chứ kéo dài tới tại.

      Ôn Triệu Dung nhất định giúp Bình An.

      Gặp mặt ăn cơm cùng Ôn Triệu Dung xong, Nghiêm Túc và Bình An cùng đến nhà Tạ Hồng Phương. Bình An muốn gặp Cao tiên sinh để hỏi xem hôm nay Cục Cảnh sát thế nào về cái chết của Tạ Hồng Phương.

      “Hôm nay bên Pháp y đến xét nghiệm tử thi, phát ngoài những vết thương do tai nạn xe cộ tạo ra còn có số vết thương có sẵn từ trước. Các cháu nhìn nè, đây là bút ghi chú phát được lúc sửa sang lại túi xách của Hồng Phương. Ngăn túi này là do Hồng Phương tự may, nếu chú mà xem xét cẩn thận chưa chắc phát ra nó.” Cao tiên sinh lấy ra cây bút ghi rất , kiểu đại nhất năm nay, do Bình An đưa cho Tạ Hồng Phương dùng lúc họp hàng ngày.

      Bình An vội vàng cầm lấy, “Hình như rớt bể rồi, phải đem sửa mới được.”

      “Ngày mai chú cầm .” Cao tiên sinh .

      “Chú Cao, nếu như Tạ bị mưu sát và hung thủ biết được chú báo án đồng thời có cả máy ghi nhất định bất lợi cho chú. Hay là chú giao máy ghi cho cháu, để cháu mang sửa.” Nghiêm Túc .

      Cao tiên sinh biết Nghiêm Túc, nhưng thể đồng ý với phân tích của . Ông nhìn sang Bình An, biết ý kiến của thế nào?

      “Vậy bút ghi này giao cho .” Bình An cũng cảm thấy giao máy ghi cho Nghiêm Túc tốt hơn so với tự Cao tiên sinh cầm sửa.

      Từ nhà Tạ Hồng Phương ra, Bình An và Nghiêm Túc cùng quay về Phương gia. Viên lão phu nhân vẫn còn chưa ngủ, ngồi trong phòng khách chờ Bình An. Vừa thấy Bình An và Nghiêm Túc đều mang vẻ mặt thoải mái bước vào nhà bà mới thầm thở phào nhõm trong lòng.

      “Bình An, sao giờ con mới về?” Viên lão phu nhân đứng lên hỏi.

      “Dạ công ty có chút việc ạ.” Bình An vội vàng tới đỡ bà, “Sao bà ngoại còn chưa ngủ vậy?”

      Nếu như lúc tản bộ Viên lão phu nhân vô tình nghe được người qua đường bàn tán tin tức Chủ Tịch Tập đoàn Phương Thị Phương Hữu Lợi có thể gặp tai nạn máy bay, có lẽ giờ này bà cũng hề biết đến kiện này, cũng lo lắng đứng ngồi yên trong phòng khách trễ như vậy để chờ Bình An. Trong tiềm thức, bà tin con rể thể nào gặp chuyện may như thế được, nhưng rồi bà đợi cả nửa ngày mà Bình An cũng báo chút tin gì cho bà. Trong thâm tâm, bà biết là cháu ngoại muốn để cho bà thương tâm, nên mới cố nhịn đến bây giờ mà chưa gọi điện thoại cho Bình An.

      “Ba con khi nào mới về nước?” Viên lão phu nhân hỏi.

      “Chắc ngày kia ba con mới về được, ba còn phải ở Singapore thêm mấy ngày vì có chút việc. Bà ngoại, bà đừng lo.” Bình An cười trấn an.

      Viên lão phu nhân nén được nữa, lên tiếng hỏi, “Thế vụ tai nạn máy bay kia là thế nào?”

      Bình An ngẩn ra, ngờ hóa ra Viên lão phu nhân biết đến kiện này. vội vàng , “Ba có lên máy bay, ba với trợ lý Hồng gặp phải chút chuyện đường ra sân bay nên kịp đón chuyến bay này.”

      “Con gạt bà chứ?” Viên lão phu nhân cho là Bình An chỉ cố gắng an ủi bà.

      “Bà nhìn nè, đây là điện thoại ba gọi cho con, chỉ hơn ba tiếng trước đây thôi. Bà ngoại, giờ bà tin chưa?” Bình An ấn xuống tới dòng tin báo cuộc gọi cho Viên lão phu nhân nhìn.

      Viên lão phu nhân thở phào nhõm, “Cám ơn trời đất, đúng là hù bà sợ chết khiếp. Nếu vô tình nghe được người đường bàn tán có khi bà chẳng biết gì.”

      “Tại ba có việc gì nên cháu muốn bà sợ bóng sợ gió mới báo đấy thôi.” Bình An nháy mắt ra hiệu cho Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc bước tới đỡ lão phu nhân, “Bà ngoại, giờ trễ rồi, bà nên nghỉ thôi. Hai ngày nữa là bác trai về tới rồi, nếu để bác ấy biết được bà nghỉ ngơi đầy đủ chắc chắn tha cho cháu với Bình An đâu.”

      Viên lão phu nhân nở nụ cười, “Được được được, bà ngủ đây, làm kỳ đà cản mũi hai tụi cháu chuyện đương đâu.”

      “Bà ngoại này!” Bình An buồn cười kêu lên.

      Sáng hôm sau, Bình An đến thẳng công ty. dặn trợ lý Diệp thông báo cho tất cả nhân viên cấp quản lý trở lên trong công ty mười giờ đến họp tại phòng hội nghị lớn.

      Đúng chín giờ, tới ngân hàng trước giờ luôn hợp tác cùng Phương Thị.

      Phương, phải chúng tôi đồng ý khoản vay này, nhưng lượng tiền thế này có hơi quá lớn.” Chủ Tịch Hoàng nghe xong mục đích mà Bình An đến đây, mặt lộ ra vẻ khổ sở.

      Đây là đáp án mà Bình An dự đoán trước, nên cũng cảm thấy bất ngờ.

      Tối hôm qua, nghĩ thông suốt vấn đề. Đoàn Quan Quần từng bị tình nghi rửa tiền, bị kêu án tù, mà kiếp trước Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần cũng có quan hệ. Nếu đoán sai, kiếp trước Lê Thiên Thần cũng có giúp tay trong việc Đoàn Quan Quần rửa tiền... Vì sợ bị và ba phát nên mới xuống tay với cha con ! Mà việc Đoàn Quan Quần dám lợi dụng Phương Thị chứng tỏ sau lưng còn có chỗ dựa là người nào đó ở cấp cao hơn.

      Lần này ngân hàng cho công ty họ vay chừng cũng có liên quan đến Đoàn Quan Quần hoặc người nào đó ở sau lưng !

      Vì là người phụ trách công trình cải tạo chung cư cũ lần này, Lê Thiên Thần dễ dàng lợi dụng cơ hội này để dùng cái gọi là “đầu tư” để rửa tiền.

      tuyệt đối cho cơ hội này!

      “Chủ Tịch Hoàng, công ty chúng tôi hợp tác với ngân hàng bên ông chỉ mới hai ngày mà thôi, tin chắc ông cũng biết năm nay Phương Thị chúng tôi đầu tư vào những công trình nào. Bất kỳ người nào nhìn xa trông rộng cũng biết những hạng mục đó của chúng tôi trong tương lai nhất định thành công. Công ty chúng tôi chỉ gặp chút trở ngại nho thôi, ông đến mức giậu đổ bìm leo đâu nhỉ.” Bình An hỏi bằng giọng thản nhiên.

      Chủ Tịch Hoàng lập tức nghiêm mặt, “ Phương, ý là gì, muốn uy hiếp tôi đấy à?”

      Bình An cười khẽ tiếng, “Tôi nào dám uy hiếp ông. Hôm nay tôi đến đây là để cho ông biết, nếu quý ngân hàng muốn hợp tác với Phương Thị nữa tôi cũng miễn cưỡng. Đây là tổng số tiền mà công ty chúng tôi vay, bây giờ lập tức thanh toán hoàn toàn hạn ngạch. Tôi tin là các ngân hàng khác rất vui lòng hợp tác cùng Phương Thị chúng tôi.”

      “Ơ...” Chủ Tịch Hoàng kinh ngạc nhìn , “ Phương, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, uy tín của ngân hàng chúng tôi cũng biết , sao giờ lại hợp tác với ngân hàng khác!”

      “Ít nhất bọn họ giậu đổ bìm leo.” Bình An đứng lên, lạnh lùng trả lời.

      Phương, xin chờ chút!” Chủ Tịch Hoàng vội vàng gọi lại Bình An. Chỗ này của ông ta cũng chỉ là chi nhánh ngân hàng, nếu để cho Tổng Công ty biết được vì ông ta nhận biếu xén của người khác mà để mất khách hàng lớn, vậy cái chức Chủ Tịch này của ông ta ắt là giữ được.

      Bình An mỉm cười nhìn ông ta, “Chủ Tịch Hoàng còn cần căn dặn gì à?”

      Chủ Tịch Hoàng nở nụ cười toe toét, đẩy trả tờ chi phiếu mặt bàn lại cho Bình An, “Tôi chắc chắn phải tin vào tương lai rực rỡ của Tập đoàn Phương Thị chứ. Hơn nữa, xưa nay chúng ta luôn hợp tác vui vẻ, tôi và ba còn từng đánh gold với nhau, sao lại có thể nhân cơ hội mà giậu đổ bìm leo với công ty bên được?”

      “Thế à? Vậy ý của Chủ Tịch Hoàng là sao?” Bình An nhíu mày, như cười như hỏi.

      “Bên còn cần vay bao nhiêu?” Chủ Tịch Hoàng hỏi.

      Bình An hơi hơi nở nụ cười, tuy mặt vẫn giữ vẻ tự nhiên nhưng ra trong lòng lặng lẽ thở phào nhõm. rất sợ Chủ Tịch Hoàng cứng rắn quyết tâm hợp tác cùng Phương Thị, bởi muốn lần nữa tìm ngân hàng khác để hợp tác cũng phải là chuyện dễ dàng.

      Lúc về lại công ty cũng sắp mười giờ, Bình An thẳng tới phòng hội nghị lớn.

      Hôm qua, sau khi nhận được điện thoại từ Hồng Dịch Vũ, lập tức điện thoại cho các tòa soạn báo chí. Sáng sớm nay, tất cả các tờ báo lớn đều đồng loạt đăng tin Chủ Tịch Phương Hữu Lợi của Tập đoàn Phương Thị bị tai nạn máy bay. Cổ phiếu Phương Thị tuy có bị ảnh hưởng nhưng cũng lớn, chắc chắn sau ngày mai tất cả khôi phục lại ổn định.

      “Tổng Giám Đốc, Chủ Tịch có việc gì sao?” Liên Kiến Ba nhìn Bình An mỉm cười sải bước vào phòng họp, nén được lên tiếng hỏi.

      “Cám ơn quan tâm. Chắc hôm nay mọi người đều đọc báo rồi, Chủ Tịch quả bình yên vô .” Bình An cười , “Hôm nay tôi đột ngột triệu tập hội nghị này là vì có vài kiện muốn tuyên bố cùng mọi người.”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 239: Nội dung băng ghi
      Nghe Bình An muốn tuyên bố vài việc vào thời điểm này, trong lòng Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba đều cùng vui vẻ bởi cho là Bình An phải đồng ý nhận đầu tư. Bọn chúng triệt tất cả mọi đường lui, nghĩ là Bình An chẳng qua chỉ là kinh nghiệm non nớt, nhất định chẳng nghĩ ra được biện pháp gì. Cho dù có lấy được quyền vay vốn cũng thể ngay lập tức tìm được nguồn cung cấp vật liệu xây dựng.

      Bình An quét mắt nhìn tất cả mọi người lượt rồi mới hắng giọng lên tiếng, “ cố vật liệu xây dựng của công trình chung cư cũ, Phó Tổng Lê là người phụ trách nên phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Bắt đầu từ hôm nay, ngừng lương giữ chức, chờ Chủ Tịch về xử phạt tiếp.”

      Lê Thiên Thần sửng sốt, trợn to mắt thể tin nhìn .

      “Chuyện thứ hai, tôi lấy tư cách Đại Cổ Đông, cầu khai trừ tư cách thành viên HĐQT của Liên Kiến Ba...”

      Liên Kiến Ba đập bàn cái đùng, đứng phắt dậy, “ lấy lý do gì?”

      Bình An mỉm cười, “ Liên, hỏi tôi lấy lý do gì, tôi cũng muốn hỏi tại sao. Công ty VLXD Song Hải bị mua đứt, tại sao còn có chuyện thanh khoản xuất vấn đề? Tại sao lúc Song Hải ký hợp đồng với công ty thân phận của mình? Tại sao Song Hải lại giao vật liệu thứ phẩm cho công ty?”

      Vừa nghe vậy, tất cả mọi người trong phòng họp đều giật mình.

      “Bình An, cháu vậy có chứng cứ ?” Sắc mặt Lục Vân Đình tối sầm xuống, nghiêm túc hỏi Bình An.

      có chứng cứ cháu làm gì dám như vậy với Liên!” Bình An nhìn Liên Kiến Ba cười, sau đó rút ra văn kiện từ trong cặp hồ sơ tay, “Đây chính là chứng cứ!”

      Phần tư liệu bằng chứng về mối liên quan giữa Song Hải và Liên Kiến Ba này mới vừa nhận được sáng nay. tính việc điều tra phải mất đến mấy ngày nhưng ngờ tốc độ của Nghiêm Túc nhanh hơn tưởng.

      Tiếc là chưa tìm được bằng chứng chính xác về việc Liên Kiến Ba cùng Lê Thiên Thần lợi dụng công ty để rửa tiền. nghĩ, Lê Thiên Thần vốn muốn lợi dụng công trình cải tạo chung cư cũ lần này để rửa tiền, đáng tiếc tại có khả năng thực . Thế nhưng trước đây sao? Chẳng lẽ Lê Thiên Thần có lợi dụng Chi nhánh Công ty để rửa tiền sao?

      Nếu như có, lúc ấy có rất nhiều văn kiện đều do ba ký tên... Liệu ba có bị liên lụy ?

      Lục Vân Đình và những người khác chuyền tay nhau nhìn tư liệu về Công ty VLXD Song Hải, sau đó quay sang nhìn Liên Kiến Ba đầy địch ý, “ Liên, có giải thích gì ?”

      Sắc mặt Liên Kiến Ba cực kỳ khó coi, trong ánh mắt nhìn Bình An thoáng qua tia sát ý, “ Phương, đây là bịa đặt để vu tội cho tôi.”

      “Có bịa đặt hay hẳn trong lòng Liên hiểu rất .” Bình An thản nhiên, “Bây giờ tôi lấy tư cách Đại Cổ Đông thông báo cho , hai ngày nữa triệu tập HĐQT để quyết định có khai trừ tư cách cổ đông và thành viên HĐQT của hay . Còn nữa, việc vật liệu xây dựng lần này có phải do cấu kết với những kẻ khác nhằm cố ý lường gạt tiền của công ty hay đợi báo cảnh sát điều tra mới biết.”

      Lê Thiên Thần lập tức đứng lên, “Tổng Giám Đốc, vậy là vu oan!”

      “Có vu oan hay phải đợi cảnh sát điều tra xong mới được.” Bình An lạnh giọng tuyên bố. chẳng có thời gian đâu mà chơi trò mèo vờn chuột với bọn chúng nữa, tại chỉ có thể dùng phương pháp cường ngạnh này để ngăn cản hai kẻ này tiếp tục giở trò trong công ty!

      “Tốt lắm, hội nghị kết thúc tại đây. Có vấn đề gì chờ Chủ Tịch về hẵng tiếp.” Bình An cho Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần tiếp tục cãi chày cãi cối nữa, quả quyết kết thúc hội nghị.

      Liên Kiến Ba tức tối theo sau Bình An tới văn phòng của , “Phương Bình An, cuối cùng muốn gì?”

      “Tôi ý là gì, Liên.” Bình An cười lạnh nhìn .

      hiểu rất ý tôi!” Mắt Liên Kiến Ba hung ác nhìn , “Cho dù tôi phải là thành viên HĐQT công ty các nữa tôi vẫn là cổ đông, có bản lĩnh mua lại hết số cổ phiếu của tôi sao?”

      Bình An cười cười, “Loại chuyện này... ai có thể trước được?”

      “Chẳng qua ghét tôi làm vậy, cần gì phải lôi thêm Lê Thiên Thần vào?” Liên Kiến Ba biết rốt cuộc là do Bình An biết chuyện gì đó mới đột nhiên ra quyết định này, hay hoàn toàn chỉ vì muốn nhằm vào .

      “Tôi chỉ giải quyết việc chung. Lê Thiên Thần có sai sót trong công tác, cho dù vật liệu xây dựng là do Quản đốc Lý kiểm nghiệm nhưng vẫn nằm trong phạm vi quản lý của ta. Lý Duệ Bân là cấp dưới của ta, là người lãnh đạo trực tiếp, ta phải chịu trách nhiệm về việc lần này! Còn nữa, Liên, tôi nghi ta nhận hối lộ của nên mới ký hợp đồng với Song Hải. Công ty chúng tôi nhất định khởi tố Song Hải đấy!” Bình An hề nhắc đến việc mình biết Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba biết nhau từ trước, để thấy được manh mối rằng biết từ lâu bọn chúng muốn làm gì.

      tại có bất cứ bằng chứng gì, nếu muốn tố giác Liên Kiến Ba cùng Lê Thiên Thần rửa tiền chính là phải đối phó với Đoàn Quan Quần... Có thể còn có kẻ nào đó càng khó đối phó hơn đứng sau lão nữa. nhất định phải cẩn thận mới có thể làm cho mình và công ty an toàn.

      “Khởi tố chúng tôi?” Liên Kiến Ba cười nhạo tiếng, nhìn Bình An cách phách lối, “ Phương, tôi khuyên đừng có ngây thơ như vậy. Trong hợp đồng cũng cầu Song Hải phải cung cấp vật liệu xây dựng loại gì, cho dù có muốn kiện chúng tôi cũng phải xem xem có kiện được hay .”

      vậy chính là xác nhận và Lê Thiên Thần cấu kết với nhau để lừa gạt công ty?” Bình An dĩ nhiên đọc qua phần hợp đồng này. Chẳng qua như nghĩ, chỉ xem qua thôi mà còn kêu Khổng Thu Hinh sửa đổi, vả lại chỉ sửa ở vài chỗ rất , ngay cả Lê Thiên Thần cũng phát được.

      Liên Kiến Ba cười cười, “ cần phải cắt từ đoán nghĩa câu của tôi. Cứ vậy , Phương, chúng ta còn nhiều cơ hội gặp mặt mà.”

      Bình An cười , “Hẹn gặp lại!”

      Nhìn Liên Kiến Ba nổi giận đùng đùng rời khỏi công ty, Bình An gọi điện thoại nội tuyến, dặn trợ lý Diệp hôm nay tiếp bất cứ người nào, sau đó liền lấy di động ra gọi.

      “Đàm Tuyền, ở đâu?” Bình An giọng hỏi.

      “Nếu Lê Thiên Thần kêu ở công trường ở lại công trường. Tư liệu đưa tôi lúc sáng tôi nhận được.” Bình An hạ giọng . Sáng nay trước khi ra cửa, nhận được điện thoại của Đàm Tuyền, càng làm cho thêm quyết tâm ngưng chức Lê Thiên Thần!

      “Tối nay gặp!” Bình An nghe Đàm Tuyền xong, khẽ lên tiếng, hẹn thời gian gặp mặt ở chỗ cũ.

      ra trong thâm tâm, hồi đầu cũng có hơi hoài nghi liệu có phải Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần lợi dụng Phương Thị để rửa tiền hay , bởi cũng biết Lê Thiên Thần gấp gáp muốn nhận đầu tư từ bên ngoài như vậy là chuẩn bị làm cái gì. Chẳng qua, nghĩ, bây giờ biết rất ràng.

      Lê Thiên Thần là kẻ khá đa nghi, tín nhiệm Đàm Tuyền trăm phần trăm. Trừ những chuyện liên quan đến công việc, tất cả những liên lạc khác với Liên Kiến Ba đều cho biết. Bất quá, vì Đàm Tuyền có tâm muốn nghe ngóng nên nhất định tìm được phương pháp, huống chi lại là trợ lý của Lê Thiên Thần, muốn biết hành tung của Lê Thiên Thần cũng chẳng khó khăn gì lắm.

      Đàm Tuyền theo dõi Lê Thiên Thần mấy ngày, bởi vì phải cẩn thận để bị phát nên dám đến quá gần, nên chỉ biết được là thường xuyên hẹn gặp Liên Kiến Ba. Có lần, Lê Thiên Thần chuyện điện thoại ở ngoài cầu thang đúng lúc ra góc hút thuốc lá.

      Bên trong khu vực làm việc của Công ty cho phép nhân viên hút thuốc lá.

      Lê Thiên Thần có phát ra ...

      Đến buổi chiều, Nghiêm Túc nhắn tin cho rằng máy ghi được sửa chữa tốt, có thể nghe được nội dung ghi bên trong.

      Bình An hẹn gặp Nghiêm Túc rồi cùng đến Nhà Tang lễ tìm Cao tiên sinh.

      Ngày mai là ngày đưa tang cho Tạ Hồng Phương. Bình An nhìn đến khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Tạ Hồng Phương di ảnh mũi cay xè, suýt nữa rơi lệ.

      Nghiêm Túc nắm chặt tay , cho ánh mắt an ủi.

      Cao tiên sinh tới, vẻ mặt hồi hộp, “Sao rồi?”

      “Vào trong !” Nghiêm Túc nhìn Cao tiên sinh rồi cùng đến phòng nghỉ.

      Trong phòng có ai khác, Tiểu Trí túc trực bên linh cữu ở ngoài. Nghiêm Túc giao máy ghi cho Cao tiên sinh, bởi vì đây là di vật của Tạ Hồng Phương nên cũng lập tức mở ra nghe nội dung bên trong sau khi sửa xong.

      Cao tiên sinh hít sâu hơi, rồi mới ấn nút phát.

      Đầu tiên tiếng động khá hỗn tạp, hình như là thanh ngoài đường. Chỉ lát sau yên tĩnh lại, tiếp theo là giọng của hai người đàn ông.

      “... Vất vả lắm mới đẩy được Phương Bình An xa, việc đó hẳn phải dễ làm hơn nhiều.” Thanh trao đổi rất , nhưng vẫn nghe ra được giọng của Lê Thiên Thần.

      “Chỉ cần gây thêm chút áp lực nữa tin chắc mấy lão già kia nhượng bộ thôi!” Thanh của người đàn ông này nghe khá mơ hồ.

      “Chỉ cần tiền vừa đến lập tức...”

      “Có người bên ngoài!” Đột nhiên, thanh của Liên Kiến Ba kêu to lên.

      Băng ghi lại bắt đầu ầm ỹ, ngừng truyền ra tiếng đàn ông chửi rủa.

      Tim Bình An như nhảy tới cổ họng.

      “Là bà đấy à!” Đây là Lê Thiên Thần thanh , “Bà theo dõi chúng tôi? Ai kêu bà theo dõi chúng tôi?”

      “Lê Thiên Thần, mày là đồ lòng lang dạ sói. Uổng công Chủ Tịch và Tổng Giám Đốc đối xử với mày tốt như vậy, thế mà mày lại muốn hại công ty. Mày phải là con người!” Giọng nghiêm nghị chính nghĩa của Tạ Hồng Phương truyền ra.

      Bình An cùng Cao tiên sinh đều chấn động, nỗi bi thương trào ra trong lòng.

      “Bình An muốn bà theo dõi chúng tôi?” Lê Thiên Thần lo lắng hỏi.

      Tạ Hồng Phương mắng, “Nếu Tổng Giám Đốc biết mày làm chuyện gì còn để mày lại công ty sao?”

      “Giờ làm sao?” Lê Thiên Thần hỏi người đàn ông khác.

      “Bắt lại, xem xem Phương Bình An có hành động gì!” thanh ác độc truyền ra, phải cùng giọng với người mới vừa chuyện!

      “Đánh xỉu bả , nhốt vào trong nhà kia!” Giọng kẻ mới vừa với Lê Thiên Thần lại vang lên.

      Tổng cộng có ba người!

      Tiếp theo, Lê Thiên Thần phân công người trông giữ Tạ Hồng Phương. Trong băng ghi vẫn khá ầm ỹ, chắc là có kẻ đổ đồ bên trong túi xách ra. Vì máy ghi được vá trong ngăn ngầm nên vẫn ở lại trong túi xách rơi ra ngoài.

      Sau khi im lặng lúc lâu, đột nhiên lại truyền đến thanh hùng hùng hổ hổ của hai người đàn ông, nghe là biết đám lưu manh.

      “Bà xã, hai hôm nay tới hầu hạ em nè!” người trong đó cười đùa.

      Quai hàm Cao tiên sinh run run, như cố gắng đè nén trầm trọng đau thương.

      “Tụi mày muốn làm gì?” Tạ Hồng Phương la lên.

      Bốp! thanh vang lên vang dội.

      “Cho mày nhúng mũi vào việc người khác nè...”

      Thanh trận đấm đá đứt quãng truyền ra. Bình An che miệng lại, nghẹn ngào.

      Cao tiên sinh há mồm thở hổn hển, “Đồ khốn kiếp! Khốn kiếp!”

      bao lâu sau, thanh lại yên tĩnh lại. Thời gian im lặng rất dài, chắc hẳn khi đó máy ghi hết pin...

      Tạ Hồng Phương hẳn bị nhốt hai ngày. Hai ngày này chính là thời điểm mà Bình An liên lạc được với bà. Tiểu Trí cũng cho là mẹ mình công tác. Nhưng sau này sao bà lại bị tai nạn xe cộ?

      Trừ hung thủ, ai có thể biết!

      “Ghi này phải giao cho cảnh sát!” Mắt Bình An đỏ quạch, đứng lên lạnh giọng tuyên bố.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :