1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 220: Vấn đề phía sau
      Edit: Khánh Linh




      cuối cùng đáp ứng lời cầu hôn của Nghiêm Túc.

      có trường hợp đặc biệt lãng mạn nào. Lúc ăn cơm, các bạn học đều ồn ào hỏi thăm khi nào bọn họ kết hôn, vẫn cười . Mãi cho đến về nhà xong, khi Nghiêm Túc làm cho ly sữa tươi nóng đột nhiên , “Bình An, hay là chúng mình kết hôn , để phụ lòng nguyện vọng được sớm uống rượu của hai chị em vợ.”

      Có lẽ là vừa vặn đúng người đúng việc đúng cảm giác, giờ khắc này, trong lòng hy vọng trong tương lai cùng người đàn ông này nắm tay nhau thẳng đến đất trời hóa thành tro bụi. muốn cùng tạo dựng gia đình.

      “Được!” nhàng đáp lời.

      Nghiêm Túc còn tưởng rằng mình nghe lầm, có nháy mắt phản ứng kịp, sau đó tất cả mọi lý trí đều bị bao phủ bởi nỗi mừng rỡ như điên, hơn nửa đêm rồi mà vẫn muốn gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi và Vu Tố Hà để bàn thảo xem hôn lễ của bọn họ nên định vào ngày nào.

      Bình An vô cùng 囧, kéo lại, dù có gấp gáp nóng ruột thế nào cũng phải chờ trời sáng chứ...

      Cuối cùng, đương nhiên là làm chuyện chỉ hai người mới có thể làm thôi.

      Sau khi cầm được bằng tốt nghiệp trong tay, Bình An cũng có quá nhiều thời gian để mà phát sinh nỗi thương cảm hay cảm khái ly biệt, mà rất nhanh tập trung tinh lực vào công việc.

      Bởi vì hiệu quả phản ứng của người tiêu dùng đối với giai đoạn hai của Phượng Hoàng Thành tốt hơn rất nhiều so với giai đoạn , rất nhiều công ty cũng rối rít tìm đến khu vực phụ cận để đầu tư hạng mục. Cao ốc kinh doanh do Bình An phụ trách vẫn chưa hoàn công mà cũng bị tranh giành đến nóng sốt.

      Những vấn đề xuất trước kia cũng được giải quyết. Tuy chúng phải là những vấn đề nghiêm trọng, nhưng Bình An vẫn thấy được chúng hẳn là những khó khăn phiền toái mà có người cố ý chế tạo ra. Mặc dù nhìn tổng thể những việc này mang đến phiền phức đặc biệt lớn nào, nhưng có người đối phó với mình ở sau lưng tóm lại cũng thấy thoải mái, cho nên Bình An giả bộ như nhìn ra đầu mối gì, mỗi ngày đều đến công trường khảo sát, nhưng đằng sau vẫn cho người điều tra.

      Hạng mục cải tạo xây dựng mới chung cư cũ bắt đầu động thổ, Lê Thiên Thần là tổng phụ trách, gần như mỗi ngày đều loay hoay nơi đó mà có mặt ở trong Tổng công ty, hơn nữa tại nếu công trình có vấn đề gì cũng cần trực tiếp báo cáo với Bình An, mà chỉ cần bàn bạc với Phương Hữu Lợi là được rồi.

      Bình An cảm thấy cần đối mặt với Lê Thiên Thần cũng sao, nhưng vẫn cảm thấy yên tâm. may là trong đội ngũ phụ trách công trình này có người của , nếu có xảy ra chuyện gì, cũng có thể biết được.

      Lại qua hai ngày, Phúc Vị Chỉ gọi điện thoại cho , kêu qua lấy đồ.

      Trước đó kêu Phúc Vị Chỉ điều tra bối cảnh của Liên Kiến Ba, nhưng bởi vì Phúc Vị Chỉ bị Ôn phu nhân tìm hỗ trợ nên chuyện này phải kéo dài qua hơn tháng, đến hôm nay mới có tin tức.

      trai Ôn Triệu Mẫn của Ôn Triệu Dung trốn nhà đâu đến nay vẫn có tin tức, mấy hôm nữa chính là hôn lễ của Ôn Triệu Dung, hai của sao lại đến chủ trì hôn lễ?

      Đáng tiếc, cho dù Phúc Vị Chỉ ra tay vẫn tìm được người.

      Bình An tan việc xong mới chạy đến tìm Phúc Vị Chỉ, thuận tiện mang pizza tới đây.

      “Cái tên Liên Kiến Ba mà này là con riêng, biết cha là ai, mẹ tự tay nuôi dưỡng thành người. Sau đó lại cho tiền mở công ty, bên ngoài có gì khả nghi.” Phúc Vị Chỉ với Bình An.

      Bình An nhìn tư liệu về Liên Kiến Ba, “Mẹ là ai mà lại có tiền thế?”

      “Chính là chỗ tiền này lại lai lịch. Tôi tra ra xem tóm lại là ai cung dưỡng hai mẹ con bọn họ. Đại khái... là người nào đó rất có tiền, hoặc là người làm quan. Mấy tên quan lại người Trung Quốc các chẳng phải rất thích nuôi tình nhân rồi sinh con riêng đó sao?” Phúc Vị Chỉ .

      “Cũng phải tất cả đều như vậy!” Bình An háy cái, “Cậu tra ra cha là ai à?”

      “Tra ra, chỉ có tài liệu về mẹ , cầm về xem kỹ xem, nếu có gì khả nghi cho tôi biết ngay, tôi lại thăm dò.” Phúc Vị Chỉ .

      “Được!” Bình An gật đầu. cảm giác thân phận con riêng này của Liên Kiến Ba kỳ quái, vốn cho rằng là con trai của ông chủ tập đoàn lớn nào đó, thế mà ngờ lại là con riêng...

      Dường như gia cảnh mẹ cũng rất đơn giản, vậy rốt cuộc lấy đâu ra lắm tiền thế?

      Mẹ Liên Kiến Ba chỉ xuất thân trong gia đình công chức , chưa tốt nghiệp đại học sinh con trai là , sau đó lại chuyển ra ngoài ở mình với con. Ba năm trước đây Liên Kiến Ba mới mua lại công ty vật liệu xây dựng từ người khác, sau đó bắt đầu tự mình đầu tư làm ăn...

      Vô cùng có vấn đề!

      “Cậu tìm ra mẹ Liên Kiến Ba từng qua lại tương đối thân cận với người đàn ông nào sao?” Bình An hỏi.

      “Người đàn bà này rất kỳ quái, gần như có bạn bè gì cả, hàng xóm chung quanh cũng rất ít khi chuyện với bà ta. Hơn nữa, về quá khứ của bà ta, lại càng ít người biết.” Phúc Vị Chỉ .

      “Tôi cầm về xem kỹ chút vậy.” Bình An trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy nên nghiên cứu thêm chút, chừng có thể tìm ra đầu mối gì.

      Phúc Vị Chỉ hỏi, “Người phụ nữ lần trước hình như vừa về nước đấy.”

      “Cậu Tần Tố ấy hả? Ừ, tìm ta.” Bình An cười nhạt. kêu Khâu Thiếu Triết tìm Tô Cầm rồi. Có có ả này là ràng nhất về chuyện của Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần, nếu ta đồng ý hợp tác với đó là chuyện gì tốt hơn.

      Nhưng mà cái cậu Khâu Thiếu Triết kia trong việc dỗ dành các trẻ rất cao tay ấn, nhưng để cho cậu ta thuyết phục Tô Cầm lại được tốt lắm. Mặc dù Tô Cầm rất sợ cậu ta ra tay với ta, nhưng thế nào cũng khăng khăng chịu thừa nhận thân phận của mình, cũng chấp nhận hợp tác với bọn họ.

      Chắc phải chen thời gian mà gặp ta này thôi!

      Hôm sau, lúc Bình An vừa bước vào cửa chính của công ty gặp ngay cái tên Liên Kiến Ba cười thấy tổ quốc kia.

      Hôm qua dành cả buổi tối để xem kỹ tư liệu về người đàn ông này, nhưng cho đến bây giờ vẫn thu hoạch được gì, trong lòng buồn bực mà nhìn thấy cười rạng rỡ đến như vậy càng muốn tống cho đấm.

      “Chào buổi sáng, Phương tiểu thư.” Liên Kiến Ba tới bên cạnh Bình An, cười híp mắt chào hỏi .

      Bình An cười cười nhàn nhạt, “Chào buổi sáng.”

      “Tinh thần hôm nay hình như được tốt lắm nhỉ, cần uống ly cà phê ?” Liên Kiến Ba phát Bình An có bóng đen dưới vành mắt, cười hỏi.

      cần, cám ơn.” Giọng Bình An có chút khó chịu, nhưng nhớ tên này có rất nhiều bí còn chưa có khui ra được, đành phải chịu đựng mà nuốt nỗi chán ghét vào lòng bộc lộ ra, “Liên tiên sinh dường như ngày nào cũng rất rảnh rang ha.”

      Liên Kiến Ba nhún vai, “Người giỏi vất vả, tôi có tiền mời những người tài giỏi tới làm việc cho tôi, sao còn phải tự mình làm làm chi?”

      Bình An cười hỏi, “Liên tiên sinh hình như phải là người địa phương?”

      Họ vừa về phía thang máy vừa chuyện, đây là lần đầu tiên hiếm thấy mà Bình An có vẻ mặt ôn hòa với Liên Kiến Ba, hơn nữa còn sẵn lòng chuyện phiếm với . Đừng là những người khác thấy cảm thấy kinh ngạc, ngay chính Liên Kiến Ba cũng cảm thấy có chút mừng rỡ.

      “Đúng vậy, nhưng mà bây giờ thấy nơi này cũng khá, cho nên tính ở lại chỗ này lâu dài.” Liên Kiến Ba .

      Bình An thầm nhíu mày, “Vậy sao? Vậy chắc cũng muốn đón người nhà tới đây ở luôn à?”

      Liên Kiến Ba nghiêng đầu nhìn , “ hôm nay rất quan tâm đến tôi nhỉ.”

      “Tôi chỉ hỏi thăm vậy thôi, thích có thể cần trả lời!” Bình An lạnh lùng .

      phải, tôi cảm thấy rất vui ấy chứ. Nhà tôi cũng chỉ có mình mẹ tôi, chẳng qua bà thích rời khỏi chỗ ở nên... tôi chỉ sống mình.” Câu cuối cùng được rất mập mờ, trong ánh mắt như có hàm nghĩa khác.

      Chỉ ở mình, cho nên lúc nào cũng hoan nghênh tới làm khách.

      Bình An giả vờ như hiểu ý tứ sâu xa của , chỉ hỏi, “Vậy ba đâu?”

      Sắc mặt Liên Kiến Ba khẽ đổi, nhưng rất nhanh lại cười ha ha trả lời, “Ba tôi có ở đây. Đúng rồi, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm được ?”

      còn chưa kịp hỏi cái gì mà! Bình An hơi ảo não, nếu bây giờ mà đồng ý cùng ăn cơm với , nhất định làm cho cảm thấy kỳ quái, cắn răng, “ được, buổi trưa tôi có hẹn rồi. Cám ơn.”

      sao, lần sau cũng được mà.” Liên Kiến Ba quen với việc bị Bình An cự tuyệt, hẹn ăn cơm dưới mười lần, lần nào cũng bị từ chối.

      là người Thành phố S, thức ăn ở đây có vừa miệng ?” Bình An hỏi.

      “Ha ha, ai tôi là người Thành phố S, tôi vốn là từ thành phố H...” Còn chưa xong, lập tức nín bặt, cười gượng mấy tiếng, “Hồi tôi lớn lên ở Thành phố S, cũng coi như là người ở đó rồi.”

      Bình An nở nụ cười, “Đúng vậy.”

      Thành phố H... ra là sai hướng, vẫn cho Liên Kiến Ba là người địa phương của Thành phố S.

      Tiếp sau đó, lúc đợi thang máy, bất kể Bình An có hỏi cái gì Liên Kiến Ba đều đáp lời rất thận trọng, có ý tứ lạng bạt thiên cân trả lời như trả lời cho qua, muốn chuyện của mình cho Bình An nghe.

      Vì sợ nảy sinh nghi ngờ điều tra nên Bình An cũng hỏi nhiều nữa.

      Vào văn phòng bao lâu, Quản lý Trần Bộ phận Nhân tới tìm , “Tổng Giám Đốc, Phó Tổng Lê hôm qua với tôi, đề nghị tìm thêm trợ lý, xem... có nên đăng tin tuyển dụng ?”

      “Phó Tổng Lê muốn tìm thêm trợ lý? Tại sao? hài lòng với thư ký Lỗ à?” Vì để cho Lê Thiên Thần yên tâm, cố gắng giảm thiểu tiếp xúc với Lỗ Thu Hinh lúc ở trong công ty, tính đa nghi của vẫn còn lớn như vậy à?

      “Ý của Phó Tổng Lê là thư ký Lỗ dù sao cũng là trẻ xinh đẹp, thích hợp lắm với việc suốt ngày công trường với , cho nên muốn tìm nam trợ lý chịu khổ được.” Quản lý Trần cười ha ha trả lời, quan sát Bình An mấy lần. ta biết hai người lãnh đạo trực tiếp này hợp nhau, lại muốn tùy tiện mà đắc tội bên nào, cho nên mới lừng khừng khó xử.

      Bình An cười nhạt, “Phó Tổng Lê công trường còn cần trợ lý à? Công ty có quy định phải sắp xếp vậy sao?”

      Quản lý Trần lúng túng cười vài tiếng, “Vậy... Vậy để tôi rút lại tin tuyển dụng.”

      “Phó Tổng Lê có đề cử ứng cử viên ?” Bình An hỏi. Lê Thiên Thần làm vậy là muốn tự tay bồi dưỡng tâm phúc của mình hay là sao đây?

      “Phó Tổng Lê , Đàm Tuyền ở Bộ phận Tiêu thụ dường như tệ...” Quản lý Trần trả lời cẩn thận từng li từng tí.

      Mắt Bình An khẽ nhúc nhích, “Đàm Tuyền? Phó Tổng Lê muốn Đàm Tuyền làm trợ lý cho ta?”

      Quản lý Trần ha ha cười, “Phó Tổng Lê cũng , chỉ bảo cảm thấy Đàm Tuyền thích hợp.”

      “Vậy sao?” Bình An khẽ giương khóe miệng, “Ông chắc xem qua tư liệu về Đàm Tuyền rồi, cảm thấy người này thế nào?”

      “Ha ha, Đàm Tuyền này còn là bạn học của Tổng Giám Đốc đấy, thành tích nghiệp rất tốt.” Quản lý Trần .

      “Nếu vậy, ông cứ nghe theo Phó Tổng Lê , tôi cũng muốn ông khó xử.” Bình An .

      Mắt Quản lý Trần lập tức sáng lên, “Dạ dạ, Tổng Giám Đốc, tôi sắp xếp ngay.”

      Đàm Tuyền... Nếu như nhớ lầm, ta công tác tại Phương thị hơn năm. lâu gặp, cũng nên tìm thời gian chuyện phiếm vài câu với ta rồi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 221: Nuôi quân ngàn ngày
      Edit: Khánh Linh




      thanh niên mặc quần tây đen áo sơ mi trắng, đeo cà vạt quy củ màu đen vào tòa nhà nửa mới nửa cũ. Tòa chung cư này chỉ có chín tầng, có thang máy, ngoài vách tường có dấu vết loang lở lớp vôi.

      ta tới trước cửa căn nhà số 401, lúc vừa định lôi chìa khóa ra cửa vừa vặn mở ra. người đàn ông trung niên gầy đét, sắc da vàng ủng đứng ở bên trong, nhìn thấy người thanh niên lập tức hé ra nụ cười, “Tiểu Tuyền, con về rồi hả.”

      Thanh niên này phải ai khác mà chính là Đàm Tuyền công tác tại Phương thị. ta cau mày nhìn cha Đàm hình như chuẩn bị ra cửa, “Cha, cha định đâu vậy?”

      “Định đem cho em con chút thịt heo chà bông cha tự làm. Em con thích ăn món này lắm.” Cha Đàm thà cười trả lời. Đó là người đàn ông long đong cực khổ hơn nửa đời, vợ mất sớm, mình ông chăn heo trồng rau để nuôi nấng cho con trai con học. Lúc con trai sắp tốt nghiệp đại học cơ thể ông lại hết chống đỡ nổi mà ngã bệnh. Vì để vì chữa bệnh cho ông, heo trong nhà bán sạch, ngay cả căn nhà trệt hai gian cũng bán luôn. Chẳng những tiền để dành cũng xài hết, mà còn mang khoản nợ ngập tận cổ.

      Con trai và con thiếu chút nữa cũng thể tiếp tục học. may là gặp được quý nhân hỗ trợ!

      “Cha, để con đưa cho em cho, cha về phòng nghỉ ngơi .” Đàm Tuyền thầm thở dài trong lòng. Mặc dù mệt đến chết được, nhưng muốn để cha mệt, hơn nữa, cũng lâu chưa gặp em , cũng nên xem chút.

      Em Đàm Tuyền tên là Đàm , học năm thứ hai đại học ở Thành phố G. Đàm Tuyền tại chỉ có lo tiền thuốc thang cho cha, mà còn phải gánh tiền học phí cho em , áp lực trong cuộc sống khiến thanh niên từng ngông nghênh hãnh tiến thành người trầm mặc ít , chỉ chăm chăm muốn kiếm nhiều tiền chút để nuôi gia đình của mình.

      “Hay cứ để cha , con làm suốt ngày rất mệt rồi.” Cha Đàm thấy con trai có vẻ mặt mệt mỏi đành lòng để cho tiếp tục bôn ba chạy tới trường tiếp.

      “Con sao đâu ba. Đằng nào chút nữa con cũng phải gần khu đó để thảo luận hợp đồng mà. Cha, cha ăn cơm chưa?” Đàm Tuyền cố gắng giữ nụ cười mặt, để cho cha phát rất mệt mỏi.

      Cha Đàm lúc này mới đưa gói thịt chà bông qua tay , “Cha vừa ăn xong, con nghỉ chút rồi hãy .”

      sao, con qua bên đó giờ luôn. Cha vào .” Đàm Tuyền về nhà còn chưa kịp ngồi xuống cầm thịt heo chà bông ra cửa, bắt xe đến khu đại học ngoài ngoại ô Thành phố G để tìm em .

      Còn trong giờ cao điểm tan tầm, Đàm Tuyền vất vả lắm mới chen lên được xe buýt, đứng ép sát như cá mòi giữa đủ các loại mùi tới hai tiếng đồng hồ mới đến chỗ cần .

      Dạng cuộc sống vội vàng mệt mỏi, sáng chín giờ chiều năm giờ, mỗi ngày chen lấn lên xuống xe buýt... hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ trong thời điểm đắc ý nhất của ...

      rất muốn thay đổi tình huống tại, nhưng nào có dễ như vậy đâu? Có được công việc có thu nhập tốt như tại, hẳn phải nên thỏa mãn rồi.

      Đến được cửa lớn trường đại học Thành phố G sắp tám giờ, Đàm Tuyền gọi điện thoại cho em kêu xuống dưới lầu ký túc xá lấy đồ.

      Đại học Thành phố G và Học viện Đại học kinh tế ngoại ngữ đều nằm trong làng Đại Học, Đàm Tuyền trước kia cũng học nơi đây.

      !” trẻ đáng về phía Đàm Tuyền.

      Đàm Tuyền muốn hỏi em sao lại ở trong ký túc xá mà ở đây chợt thấy bóng dáng sau lưng em, sắc mặt khẽ biến đổi, “Phương Bình An... Tổng Giám Đốc, sao lại ở đây?”

      , chị Bình An nhân thể có chuyện tới đây nên gọi em ra ngoài ăn cơm, ngờ lại tới đấy.” Đàm trẻ có dáng dấp thanh tú đáng .

      “Vậy sao? Tổng Giám Đốc bận rộn như vậy, sao em lại quấy rầy ấy.” Sắc mặt Đàm Tuyền có hơi kỳ quái, nhưng vì ở trước mặt em nên phải cố gắng để biểu của mình lộ quá.

      sao, tôi chỉ thuận đường đến đây. Đàm học trưởng tìm Tiểu , vậy tôi quấy rầy hai em chuyện đâu, trước nhé.” Bình An cười tủm tỉm nhìn Đàm Tuyền cái, rồi quay sang chào tạm biệt Đàm .

      Đàm có vẻ rất thích Bình An, nghe Bình An phải về hơi luyến tiếc, “Chị Bình An phải về à?”

      “Ừ, Chủ nhật có rảnh tới tìm chị nha.” Bình An cười .

      Sắc mặt Đàm Tuyền càng lúc càng trở nên khó coi.

      Đưa mắt nhìn theo Bình An dần dần khuất dạng trong màn đêm, Đàm Tuyền đưa gói thịt chà bông trong tay cho em , hỏi thăm qua loa mấy câu, rồi vội vã về hướng Bình An mới vừa rời .

      Lúc đến cửa trường quả nhiên nhìn thấy xe vẫn còn dừng bên lề đường.

      Hai hàng lông mày của Đàm Tuyền nhíu chặt lại thành đường thẳng, tới bên cạnh xe Bình An, “ rốt cuộc muốn cái gì đó?”

      “Lên xe.” Bình An chỉ liếc ta cái, nhạt nhẽo kêu ta lên xe.

      Đàm Tuyền hơi nhếch môi, suy nghĩ trong chốc lát, rồi cũng vòng qua bên kia mở cửa xe ngồi vào.

      Mặc dù ta và Bình An cùng làm trong Phương thị, nhưng ra cơ hội gặp mặt ít vô cùng. Hầu như trong công ty ai biết ta và Tổng Giám Đốc có quen biết, đừng chi tới ân oán sâu xa giữa hai người từ hồi còn học ở đại học.

      Lúc cha bệnh nặng cần tiền, em vừa thi đậu đại học cần tiền đóng học phí, khi thiếu chút nữa muốn xin nghỉ học để ra làm, này tới trước mặt , chìa tay giúp đỡ ...

      Cho dù muốn tiếp nhận trợ giúp của , nhưng lúc bấy giờ hoàn toàn có bất kỳ biện pháp nào khác. , vào đường cùng, có ai vươn tay trợ giúp .

      hiểu, ràng từng có khúc mắc nghiêm trọng, như sao giờ còn có thể giúp , còn phải xin đừng chuyện này cho người khác biết là giúp đỡ hai em tiếp tục học, là giúp cha đóng tiền thuốc thang.

      Chỉ có em là biết giúp gia đình họ, tôn trọng và thích như vị ân nhân thần thánh.

      Đối với Phương Bình An, ta... cũng rất cảm kích, nhưng trong lòng vẫn hiểu rất ràng là tuyệt đối có mục đích mới chìa tay giúp đỡ ta.

      lâu gặp, Đàm học trưởng.” Đàm Tuyền lên xe rồi, Bình An mới cười với .

      “Có lời gì xin cứ thẳng thôi.” Ở trước mặt Bình An, ta chỉ là cấp dưới, là người mà có thể tùy tiện chỉ tay sai bảo làm bất kỳ chuyện gì, là ân nhân của cả nhà ta. ta biết những điểm này.

      Bình An nở nụ cười nhàn nhạt, “Đỗ Hiểu Mị tìm chưa?”

      Đàm Tuyền ngẩn ra, ánh mắt khẽ thay đổi, lát sau mới , “... tìm.”

      Khóe miệng Bình An câu lên độ cong vui vẻ, “Còn nhớ lúc đầu tôi ?”

      “Nhớ!” Đàm Tuyền gật đầu. Lúc vừa tốt nghiệp, nhu cầu cấp bách của ta là tìm cho được việc làm để kiếm tiền về nuôi gia đình, nhưng rồi lại đụng đầu vào vách tường rất nhiều lần. Chính Bình An cho ta vào Phương thị, nhưng lại kêu tìm Đỗ Hiểu Mị, để cho Đỗ Hiểu Mị cho là ả giúp được ta.

      Lúc ấy Đỗ Hiểu Mị ở Thành phố S xa xôi, nghe được lời ta nhờ vả quả thực cũng có sơ bộ khai thông quan hệ dùm ta. Nhưng ta ràng hơn bất kỳ ai khác rằng nếu như có Phương Bình An, ta chẳng dễ gì mà vào Phương thị như vậy.

      Phương Bình An bảo ta tiếp tục giữ liên lạc với Đỗ Hiểu Mị, còn sau khi giúp nhà ta xong xuất nữa. Hôm nay đột nhiên tìm đến Tiểu nhất định là chẳng phải nhân tiện mời ăn cơm như vậy.

      “Để cho làm trợ lý của Lê Thiên Thần phải ?” Bình An cười cười hỏi thế.

      Đàm Tuyền kinh ngạc nhìn Bình An, trong đầu suy đoán xem ý tứ ra sao mà lại đột nhiên hỏi ra câu này. A, đúng rồi, hình như trước đây với Phó Tổng Lê có xảy ra mâu thuẫn, chẳng lẽ tới là để cảnh cáo cho ta đến gần Phó Tổng Lê hay sao?

      “Quản lý Trần chỉ với tôi là có thể điều động tôi mà thôi, tôi có thể từ chối.” ta vội vàng tỏ lập trường của mình.

      Bình An nhìn ta, “, cứ làm trợ lý cho Lê Thiên Thần. tại, Đỗ Hiểu Mị là người có ơn với , ta cái gì cứ làm theo cái đó.”

      muốn lợi dụng tôi tiếp cận Phó Tổng Lê?” Đàm Tuyền hỏi.

      là người thông minh, tôi cũng muốn cưỡng cầu làm gì.” Bình An lạnh lùng nhìn ta, “ cần cảm thấy vì tôi từng giúp mà tạo thành áp lực. Tôi giúp là theo nhu cầu, tôi phải là tổ chức từ thiện, cũng hiểu mà.”

      muốn tôi làm cái gì cho đây?” Đàm Tuyền sầm mặt, hỏi. ta đương nhiên biết này phải vì nảy sinh lòng thiện tâm mà giúp ta, chỉ muốn lợi dụng làm việc, lâu nay chưa tới tìm ta chẳng qua vì thời cơ chưa đến mà thôi.

      Bình An khẽ híp mắt, “Thân cận Lê Thiên Thần, lấy được lòng tin của ta.”

      muốn làm cái gì?” Đàm Tuyền kinh ngạc hỏi lại.

      “Đó phải là chuyện cần quan tâm, làm xong chuyện tôi muốn làm, tôi bạc đãi .” Bình An ý vị sâu xa nhìn ta, “Chắc muốn cho cha và em của sống tốt hơn đúng ? tại chỉ có tôi là có thể giúp .”

      Lúc ban sơ, sao ta có thể nghĩ Phương Bình An là đầu óc đơn giản dễ bảo thế nhỉ? Lòng dạ này còn thâm sâu hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.

      vô cùng ràng ta cần gì.

      Vì muốn cho người nhà có được cuộc sống tốt đẹp hơn, ta cái gì cũng nguyện ý làm!

      “Được! Tôi làm cho Phó Tổng Lê tin tưởng tôi.” Đàm Tuyền trả lời bằng giọng kiên định.

      “Rất tốt!” Bình An nở nụ cười.

      Đàm Tuyền cầm chốt mở, lặng lẽ xuống xe.

      Lúc Bình An về đến nhà, vừa bước vào phòng khách thấy Phương Hữu Lợi, Nghiêm Túc và cả Viên lão phu nhân thường hay ngủ sớm vẫn ngồi chuyện phiếm với nhau trong phòng khách.

      “Cha, bà ngoại, sao giờ này hai ngài còn chưa nghỉ ngơi?” Bình An cười vào, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Túc.

      chờ con đấy. Bình An, trễ thế này mà con còn đâu, điện thoại cũng gọi được.” Viên lão phu nhân vui vẻ cười híp cả mắt nhìn . Có thể là vì buông lỏng cảm xúc, lại có con rể cháu thường ngồi chơi chuyện với bà hay cùng bà tản bộ, mà Viên lão phu nhân viên tịch trong khoảng thời gian này, ngược lại hình như càng ngày càng hết sức khỏe mạnh.

      “Sao vậy ạ?” Bình An hỏi đầy nghi hoặc.

      Phương Hữu Lợi nhìn và Nghiêm Túc, “Con và Nghiêm Túc dự định kết hôn trong năm nay sao?”

      “Ah…” Bình An ngây ngẩn cả người, mặt hơi đỏ lên, “Kết hôn à...”

      “Hai con cũng nên kết hôn thôi. Tuy tuổi con còn ít, nhưng Nghiêm Túc lại giống con. Phải nhanh nhanh lên mà sinh đứa chắt trai cho bà ôm nữa chứ.” Viên lão phu nhân vui vẻ .

      “Bà ngoại, con có là con kết hôn đâu.” Bình An nguýt Nghiêm Túc cái.

      “Nghiêm Túc, mẹ con ở Trung Quốc phải , hay là vài ngày nữa hẹn hai bên gặp nhau , để chúng ta còn bàn thảo về chuyện chọn ngày kết hôn và chuẩn bị hôn lễ thế nào nữa.” Phương Hữu Lợi cũng muốn Bình An kết hôn quá sớm, nhưng khi tính đến vấn đề sức khỏe của Viên lão phu nhân ông cũng đành phải thỏa hiệp.

      “Dạ, con với mẹ con.” Nghiêm Túc giọng đáp lời.

      “Vậy cứ như thế nhé. Mẹ à, trễ rồi, mẹ nên vào nghỉ ngơi . Con đưa mẹ về phòng nhé.” Phương Hữu Lợi ân cần với Viên lão phu nhân.

      Lúc Bình An đưa Nghiêm Túc ra ngoài mới biết ra tối nay Nghiêm Túc định đến thăm bà ngoại. Khi bà ngoại hỏi thăm xem hai người định lúc nào kết hôn, mới ra bọn họ có ý định kết hôn rồi.

      Viên lão phu nhân nghe vậy lập tức gọi điện thoại kêu Phương Hữu Lợi về nhà sớm chút, rằng muốn bàn luận về hôn lễ của hai trẻ. Lúc Bình An về nhà mọi người cũng thương lượng xong rồi, chỉ là tóm lại nội dung bàn luận cái gì ai với .
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 222: Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn
      Edit: Khánh Linh



      Mặc dù đồng ý với Lê Thiên Thần là hành động thiếu suy nghĩ nữa, nhưng Đỗ Hiểu Mị trước sau gì cũng chịu phục. Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, lại tiếp tục tìm việc làm tại các công ty địa ốc khác.

      Nhưng việc vẫn diễn ra như cũ, những công ty lớn kia hoàn toàn muốn thuê ả vào làm việc.

      Ả càng ngày càng tin chắc rằng có người dấu mặt cố ý nhằm vào ả, vì vậy, Đỗ Hiểu Mị hề chuyên chú tìm việc làm nữa, mà là cố gắng tìm hiểu xem đến tột cùng là ai muốn đối phó với ả.

      Từ Thành phố G tra ngược lại Thành phố P, từ dấu vết xíu lần từ từ, ả phát ra rằng hóa ra bắt đầu từ khi ả bị điều đến Thành phố P rơi vào trong bàn cờ được người khác sắp đặt sẵn, bao gồm cả mấy quan chức sở tại mà ả cho là bị ả mua chuộc được cũng bị người khác lợi dụng ngay từ đầu.

      Cái tay trợ lý cho Bí thư Trần kia giờ đột nhiên có tiền bạc rủng rỉnh trong tay mà mua căn hộ để ở, còn có tên cán viên mà ả lợi dụng để moi tin về Bí thư Trần kia từ chức đến chỗ khác. Ngay cả những công ty tại Thành phố G từ chối đơn xin việc của ả cũng là do có người bỏ vào tai rằng ả đắc tội với người nên đắc tội, nếu ai mời ả vào làm việc tương đương với việc tự hủy công ty mình.

      Tất cả đều là do Phương Bình An cố ý sắp đặt kỹ càng như thế!

      Đỗ Hiểu Mị càng ngày càng oán hận Phương Bình An vô cùng. Đến khi biết được tin Bình An và Nghiêm Túc sắp sửa thành hôn nỗi oán hận chất chứa bao nhiêu năm qua còn tăng lên gấp mấy lần. Ả muốn phá hủy con oắt thối tha này hơn bất cứ lúc nào hết!

      Vừa lúc đó, người thể tưởng tượng được tìm đến ả.

      “Đỗ tiểu thư, khỏe chứ.”

      Đỗ Hiểu Mị đúng theo hẹn mà đến, sau khi đợi vài phút tại nhà hàng Tây được chỉ định, ả liền nhìn thấy phụ nữ trang điểm tinh xảo, đẹp cách cao ngạo lạnh lùng tới trước mặt ả, khách sáo chào hỏi với ả.

      là?” Hình như ả có biết người phụ nữ này đâu.

      “Tôi tên là Cao Tinh, Quản lý nhãn hàng cao cấp tại Công ty Hóa mỹ phẩm Quốc tế Tư Tư. Rất hân hạnh được làm quen với .” Cao Tinh vừa vừa ngồi xuống ghế đối diện Đỗ Hiểu Mị, tia mắt thầm quan sát đối phương.

      phụ nữ luôn tự nhận mình là người xuất sắc luôn dùng ánh mắt bắt bẻ mà nhìn người phụ nữ khác, cho dù người kia có khuyết điểm cũng phải moi ra khuyết điểm nào đó mới được. Mặc dù Cao Tinh chủ động hẹn với Đỗ Hiểu Mị, nhưng trong lòng ta vẫn chưa hề cảm thấy Đỗ Hiểu Mị trong tương lai có thể trở nên xuất sắc giống ta.

      “Chúng ta dường như quen biết nhau phải.” Đỗ Hiểu Mị nhìn ta cái, cũng hỏi bằng giọng thiết tha gì cho lắm.

      Cao Tinh mỉm cười, “Trước kia chúng ta gặp thoáng qua ở mấy buổi dạ tiệc, chỉ là hai bên chú ý tới lẫn nhau mà thôi.”

      “Tôi cảm thấy giữa chúng ta có cái gì chung cả.” Xem ra hai người cùng loại người tự phụ giống nhau, Đỗ Hiểu Mị cũng hề thích người phụ nữ có phong cách cao ngạo như Khổng Tước ngồi trước mặt này chút nào.

      “Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn tôi. Trước kia tôi từng thấy trong tiệc rượu... Phương Bình An lên giọng nhục nhã trước mặt mọi người. Nghe bị Phương thị đuổi việc, chẳng lẽ hận Phương Bình An chút xíu nào sao?” Cao Tinh chẳng thèm quan tâm chút nào đến vẻ lạnh lùng của Đỗ Hiểu Mị, ta biết, ả này nhất định với ta những chuyện rất hứng thú.

      Nghe nhắc tới cái tên Phương Bình An, sắc mặt Đỗ Hiểu Mị lập tức tối sầm xuống, “Tóm lại muốn gì?”

      Cao Tinh che miệng cười khẽ tiếng, “Xem ra Đỗ tiểu thư còn căm ghét Phương Bình An hơn so với tôi tưởng tượng đấy.”

      Đỗ Hiểu Mị chỉ lạnh lùng nhìn trả lại ta, trong lòng lại nghĩ, nàng này tìm ả với mục đích gì đây? Chẳng lẽ là được con oắt thối kia phái tới hay sao?

      “Chắc biết, tôi và giống nhau, ban đầu Phương Bình An làm cho tôi thiếu chút nữa là ở được Tư Tư nữa. Tôi phải bỏ ra rất nhiều thời gian và sức lực mới củng cố vững chắc được địa vị giờ. có hứng thú đến làm trong công ty của tôi ?” Cao Tinh cười hỏi.

      Lúc Bình An gây dựng nghiệp bằng cách thành lập Công ty Duy An, Đỗ Hiểu Mị rời khỏi Thành phố G rồi, nên ả ràng lắm về ân oán giữa Cao Tinh và Phương Bình An.

      “Chẳng lẽ vào làm trong công ty là có thể đối phó với con oắt kiêu ngạo kia sao? Đừng quên, công ty của các người là về ngành mỹ phẩm!” Đỗ Hiểu Mị cười nhạo tiếng, hoàn toàn xem vào trong mắt đề nghị của Cao Tinh.

      “Phương Bình An mặc dù làm Tổng Giám Đốc Phương thị, nhưng ta rất quan tâm đến Duy An. có năng lực đối phó với ta ngay tại Phương thị rồi, nếu như có thể phá hủy cái công ty mà tự tay ta sáng lập... phải cũng là dạng đối phó với ta đó sao?”

      Trong lòng Đỗ Hiểu Mị nhảy dựng. Đúng vậy, hai ngày nay ả quả rất phiền não về việc này. Rời khỏi Phương thị, các công ty khác cùng ngành nghề lại chịu dùng ả, ả phải làm thế nào đế khiến cho con oắt kia xất bất xang bang đây? Làm thế nào mới có thể để cho mình thở phào hơi khoái trá đây?

      Ả thậm chí nghĩ tới phải dùng phương pháp kịch liệt gì đó để cho con oắt ti tiện này thân bại danh liệt... bị chúng bạn xa lánh, ngay cả Nghiêm Túc cũng từ bỏ nó!

      Thấy vẻ biến hóa cảm xúc mặt Đỗ Hiểu Mị, đáy mắt Cao Tinh thoáng qua tia thích chí.

      “Để tôi suy nghĩ chút!” Đỗ Hiểu Mị .

      “Được! Tôi chờ tin tốt của .” Cao Tinh cười .

      Đàm Tuyền làm thủ tục đổi nơi khác xong, cuối cùng trở thành trợ lý cho Lê Thiên Thần. Bởi vì Đàm Tuyền từng có khúc mắc với Bình An trước đây, huyên náo đến nỗi trong trường học ai cũng biết tiếng, nên Lê Thiên Thần có phòng bị với ta giống như với Lỗ Thu Hinh, mà ngược lại còn có chút cảm tưởng muốn bồi dưỡng ta thành tâm phúc của mình.

      Huống chi người này chính nhờ vào quen biết với Đỗ Hiểu Mị mới có thể vào Phương thị làm việc.

      Bình An tạm thời để ý xem Lê Thiên Thần làm cái gì. Hai ngày nay đều phải tò tò theo các bậc bề để đàm luận hôn đủ bận phờ râu rồi.

      Ngày thứ bảy, Nghiêm lão gia hẹn Phương Hữu Lợi và Viên lão phu nhân cùng ăn cơm, muốn cùng nhau thảo luận xem ngày nào có thể cử hành hôn lễ của Nghiêm Túc và Bình An. Nghiêm Lôi Hải tuy là cha của Nghiêm Túc nhưng hề đếm xỉa gì đến hôn của con trai, giống như Nghiêm Túc là người dưng nước lã nào đó chẳng liên quan gì tới ông ta. Đối với việc này, thái độ của Nghiêm Túc rất bình thản, ngược lại Nghiêm lão phu nhân lại khá tức giận.

      Đối với thái độ như vậy của Nghiêm Lôi Hải, Phương Hữu Lợi cũng có ý kiến gì. Như vậy có khi lại tốt hơn, về sau con ông cần ở cùng nhà với vợ chồng Nghiêm Lôi Hải, cần hầu hạ bọn họ. Dù sao Bình An gả cho Nghiêm Túc chứ có phải gả cho Nghiêm gia đâu!

      Nghiêm Lôi Hải là mặt trăng, bọn họ có thể làm mặt trời được mà.

      “Hay là định ngay trong tháng sau luôn , có ngày tốt đấy!” Viên lão phu nhân .

      Bình An sững sờ, “Bà ngoại, tháng sau gấp gáp lắm!”

      “Cũng có hơi gấp . Rất nhiều chuyện phải chuẩn bị đấy, nào thiệp mừng, nào đặt tiệc rượu, còn phải đặt may riêng áo cưới nữa. được được, tháng sau gần quá, làm như vậy hôn lễ nhất định vội vã được chu đáo.” Nghiêm lão phu nhân lắc đầu .

      Phương Hữu Lợi mặc dù rất bất mãn với Nghiêm Lôi Hải, nhưng đối với hai vị trưởng bối Nghiêm gia vẫn rất tôn trọng. Hơn nữa, ông cũng thấy hai vị lão nhân tâm thương con ông nên ông có tức giận như vậy.

      “Tôi chỉ có đứa con duy nhất này, nên hôn lễ chắc chắc thể qua loa vội vàng. Chúng ta nên lên kế hoạch hòa hoãn chút.” Phương Hữu Lợi .

      “Đúng vậy đúng vậy, ông thông gia đúng lắm, chúng ta nên kéo dãn kế hoạch chút.” Nghiêm lão phu nhân cười híp mắt gật gật đầu.

      Nghiêm Túc mỉm cười nhìn Bình An, cũng muốn cho hôn lễ hoàn mỹ, muốn tùy tiện vội vã mà hoàn thành.

      Bình An cười khổ với Nghiêm Túc. có ngồi ở chỗ này cũng được lời nào, có nêu ra ý kiến gì cũng bị phủ quyết, nên bây giờ dứt khoát ngồi im re gì nữa cho khỏe.

      Vu Tố Hà dịu dàng cười tiếng, “Bình An, Nghiêm Túc, hai con có ý kiến gì ? Dù sao đây cũng là hôn lễ của các con, các con muốn tổ chức thế nào?”

      “Đơn giản là tốt ạ...” Bình An giọng .

      Nghiêm Túc hạ mí mắt cười nhìn Bình An, phát biểu gì.

      Phương Hữu Lợi vui hừ tiếng, “Đơn giản sao được! Đính hôn rất đơn giản rồi, hôn lễ tuyệt đối thể tiếp tục đơn giản nữa!”

      Toát mồ hôi nha!©¸ ©! Bình An thở dài, “Vậy ông bà, ba, mẹ cứ quyết định thôi.”

      Lúc mọi người thảo luận rất nhiệt liệt, cửa phòng riêng đột nhiên được mở ra, Nghiêm Lôi Hải lúng túng đứng ở bên ngoài, cười ha hả , “Ngại quá, tôi tới muộn, tại có chút việc đột xuất.”

      Dường như cũng ngờ là Nghiêm Lôi Hải xuất , ai nấy đều có nháy mắt biết nên phản ứng thế nào, rồi Nghiêm lão gia hừ tiếng, “Chuyện quan trọng như vậy mà còn trễ được!”

      Nghiêm Lôi Hải cười gượng mấy tiếng vào, ngồi xuống bên cạnh chỗ của Vu Tố Hà, “Viên lão phu nhân, Phương tiên sinh, rất xin lỗi tới trễ.”

      Mặt Phương Hữu Lợi hề thay đổi nhìn ông ta, “ sao, dù sao cũng vậy thôi.”

      “Ha ha!” Nghiêm Lôi Hải càng thêm lúng túng.

      Vu Tố Hà cuối cùng cũng đành lòng, giải vây thay ông ta, “Chúng tôi vẫn còn bàn xem nên tổ chức vào ngày nào, ông xong việc tới đây cũng vừa đúng lúc.”

      Nghiêm Túc vốn trông mong gì việc Nghiêm Lôi Hải có mặt, vẻ mặt vẫn thản nhiên.

      “A, vậy... vậy mọi người muốn chọn ngày nào?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.

      “Tính về vấn đề thời gian có thể là làm vào cuối năm tiện hơn, như vậy chúng ta có đủ thời gian để chuẩn bị chu đáo.” Vu Tố Hà .

      Nghiêm Lôi Hải gật đầu, “Tốt, tốt, vậy cứ chọn cuối năm . Còn… phòng cho dâu chú rể định đặt ở đâu? Nếu như muốn ở bên nhà, vậy cần tìm người sửa chữa chút.”

      cần, chúng tôi muốn ở tại Phượng Hoàng Thành.” Nghiêm Túc dứt khoát cự tuyệt, làm sao có thể ở chung nhà với vợ chồng Nghiêm Lôi Hải cho được.

      “Ừ, ở Phượng Hoàng Thành cũng tốt, vậy mấy ngày nữa phải bắt đầu trang trí phòng ốc ngay, để lúc tụi con dọn về mới có mùi.” Phương Hữu Lợi .

      Những người khác cũng đều cảm thấy đôi trẻ bắt đầu cuộc sống tại Phượng Hoàng Thành rất tốt. Họ đều cho rằng Nghiêm Túc và Bình An làm sao có thể ở chung chỗ với Ôn Nguyệt Nga kia! Tách ra là tốt nhất.

      “Vậy... Còn chuyện này, sau khi kết hôn Bình An vẫn còn làm ở Phương thị chứ?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.

      Phương Hữu Lợi nhíu mày, Nghiêm Lôi Hải này bình thường đối xử với Bình An lạnh lùng như vậy, sao hôm nay lại quan tâm quá mức vào chuyện này như vậy, bất thường.

      Riêng Nghiêm Túc vừa nghe hiểu ngay mục đích của Nghiêm Lôi Hải là gì. ra, ông ta hôm nay xuất tại đây chẳng qua là do bà kia bảo ông ta tới hỏi thăm tin tức chứ gì! Chẳng lẽ bọn họ cho rằng sau khi và Bình An kết hôn, Nghiêm thị và Phương thị nhập thành đấy à? Đúng là bọn họ làm giấc mộng Xuân Thu lớn ! Chưa đến việc hoàn toàn nghĩ tới vấn đề hợp nhất này, nhưng coi như thống nhất hai tập đoàn rồi chăng nữa có liên quan quái gì đến Ôn Nguyệt Nga?

      quan tâm ba cái chuyện này làm gì? chỉ cần chờ bọn họ kết hôn rồi uống chén trà con dâu là được, những chuyện khác cứ để bọn thanh niên tự quyết định!” Nghiêm lão gia hiểu rất con trai mình, nên lúc này giận tái mặt mà quát ông ta câu.

      Nghiêm Lôi Hải ngượng ngùng cười cười, “Chẳng lẽ còn muốn làm ở Phương thị sao, kết hôn xong nên ở nhà giúp chồng dạy con...”

      “Nếu tôi nhớ lầm, phu nhân tại của Nghiêm tiên sinh dường như cũng có ở nhà giúp chồng dạy con phải!” Phương Hữu Lợi lạnh giọng hỏi ngược lại. Chính bà xã mình còn ở nhà, vậy mà dám lên mặt chuyện người khác.

      Nét mặt già cỗi của Nghiêm Lôi Hải đỏ lên, nhất thời ra được lời.

      Bình An cười cười trong bụng. Nghiêm Lôi Hải đúng là bề được ưa thích nha, vậy sau này chung đụng... cũng phải có chút kỹ thuật mới được!

      Cuối cùng, Nghiêm Lôi Hải bị mọi người coi như trong suốt. Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân bàn xem nên đặt bao nhiêu bàn, Vu Tố Hà và Phương Hữu Lợi thương lượng xem tổ chức hôn lễ chỗ nào và hình thức ra sao, Nghiêm lão gia thỉnh thoảng phát biểu ý kiến cho cả hai bên.

      Còn Bình An và Nghiêm Túc trao đổi xem nhà cửa nên chỉnh trang thế nào.

      Cuối cùng quyết định chọn ngày hoàng đạo gần cuối năm, các chi tiết khác tiếp tục thảo luận sau.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 223: ta có lựa chọn nào khác
      Edit: Khánh Linh



      Trưởng bối hai bên gặp mặt bàn chuyện hôn lễ hình như cũng liên quan gì đến Bình An vậy, bởi hai nhà đều là công ty lớn, hôn lễ phải làm lớn hết sức có thể, nên nếu bảo phải làm nó hợp tâm ý của rất khó. Hơn nữa, lại bề bộn công việc, nên cứ thế mà giao quách việc chuẩn bị hôn lễ cho Vu Tố Hà, để bà thảo luận với ba trưởng bối còn lại.

      Dù sao cũng còn tới mấy tháng lận mà, cứ từ từ .

      Có các trưởng bối lo lắng hôn lễ dùm mình, Bình An có thể chuyên tâm vào công việc, tan việc hẹn hò với Nghiêm Túc rồi thương lượng xem muốn có cái gì trong buổi lễ, phải trang trí nhà cửa thế nào.

      Cứ thế qua vài ngày, Bình An nghe được tin Đỗ Hiểu Mị hóa ra lại đầu quân vào Tư Tư. Tư Tư và Duy An là đối thủ cạnh tranh gay gắt, Đỗ Hiểu Mị công ty gì , lại cố tình đến làm việc tại Tư Tư, đừng là lại động cỡn muốn quậy cái gì nhé?

      Bình An suy nghĩ chút rồi gọi điện thoại cho Trình Vận, để cho chị cẩn thận chú ý Cao Tinh và Đỗ Hiểu Mị.

      Ngày mai phải công tác rồi, mà vừa khéo chỗ cần đến công tác lại gần Thành phố S. muốn đến đó để gặp lại Tô Cầm!

      Khi sắp lịch đến thị sát công trình của Công ty chi nhánh, Bình An cố ý để trống ngày để đến Thành phố S, dựa theo địa chỉ mà Phúc Vị Chỉ cho, tìm được chỗ làm tại của Tô Cầm, công ty tuy nhưng tầm thường chút nào.

      Tô Cầm được thông báo có người đến tìm tưởng rằng khách hàng quen, đến khi ra gặp Bình An nhất thời nhận ra là ai.

      Bình An chỉ đến gặp riêng ta nên ăn mặc thoải mái, mỉm cười nhìn Tô Cầm rồi nhàng mở miệng, “Tô tiểu thư, dạo này tốt chứ?”

      ...” Sắc mặt Tô Cầm hết xanh tới trắng, khi Bình An mở miệng gọi ta là Tô tiểu thư ta nhận ngay ra người này là ai rồi, thiếu chút nữa ta hét to ra tiếng, nhưng may ta vẫn còn giữ được tia lý trí nên lập tức làm bại lộ thân phận của mình, “Tiểu thư, nhận lầm người rồi, tôi phải họ Tô.”

      Nhìn cố giả vờ trấn định trước mắt, Bình An cười nhàn nhạt, “Tô tiểu thư, tôi có nhận lầm người, nếu như rảnh, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống uống ly cà phê nhé?”

      xin lỗi, tôi rất bận, nhận sai người rồi.” Thần sắc hốt hoảng, Tô Cầm xoay người muốn rời .

      Bình An cười lạnh tiếng, “Tô Cầm, cho rằng hôm nay tôi đứng ở chỗ này để làm gì? Tôi chỉ muốn chuyện với , còn nếu như cho là chuyện tạt axit sulfuric năm xưa trôi vào quên lãng tôi cũng ngại nhắc...”

      “Rốt cuộc muốn gì?” Tô Cầm hét lên.

      “Kế bên kia hình như có quán cà phê nhỉ, chúng ta qua đó uống ly nhé.” Bình An cười cười , xoay người bước ra khỏi công ty của ta.

      Tô Cầm cắn chặt môi dưới, do dự lúc lâu rồi mới theo.

      Bình An tìm góc yên tĩnh trong quán cà phê ngồi xuống, mỉm cười nhìn Tô Cầm sắc mặt nhợt nhạt đến ngồi xuống đối diện .

      muốn gì?” Tô Cầm hỏi.

      “Hồi đó Đỗ Hiểu Mị giúp rời khỏi Thành phố G đúng ? ngờ hai người quen biết với nhau nhỉ. yên tâm, tôi có ý định truy cứu chuyện năm xưa, phải cần phải lo lắng đề phòng tôi như vậy.” Bình An cười .

      Mặt Tô Cầm hề thay đổi, “Tôi hiểu cái gì hết, tôi biết người nào tên Đỗ Hiểu Mị cả.”

      kiện kia cũng trôi qua nhiều năm, ai mà còn nhớ đến nó chứ. Cho dù Phương Bình An muốn tố cáo cũng còn chứng cớ nữa.

      Bình An nhàng nở nụ cười, lập tức biết ngay được suy nghĩ trong đầu của Tô Cầm là gì, “Tô tiểu thư, mặc dù tôi có ý định truy cứu, nhưng như thế có nghĩa là tôi tha thứ cho từng làm những chuyện như vậy. Tôi nghĩ nên biết , có số thủ đoạn trả thù cần phải qua trình tự luật pháp bình thường, huống chi... Lúc đó chỉ đắc tội với mỗi mình Phương gia của tôi, mà còn có Khâu Thiếu Triết nữa đấy.”

      Mặt Tô Cầm còn tí huyết sắc nào, chỉ trợn tròn mắt nhìn Bình An được lời.

      “Hà Tư Lâm vì mà chịu khổ ít, muốn gặp lại ấy à?” Bình An như cười như hỏi.

      “Tóm lại, ... muốn thế nào?” Phương Bình An như thế này hình như chẳng giống trước kia chút nào.

      “Hai năm qua Đỗ Hiểu Mị lợi dụng làm cái gì?” Bình An hỏi.

      Tô Cầm cúi đầu, đôi môi khẽ run mấy cái, “Tôi biết...”

      Phịch! Bình An vứt xấp hình chụp ta và Đỗ Hiểu Mị ăn cơm chung xuống trước mặt ta, “Đừng có giả ngu với tôi, tôi phải là Hà Tư Lâm, có lòng riêng mà thương hương tiếc ngọc đâu. tốt nhất nên tỏ lập trường .”

      Thấy đám hình kia, sắc mặt Tô Cầm càng vặn vẹo hơn hơn.

      “Hợp tác với tôi chắc chắn còn có lợi hơn với Đỗ Hiểu Mị đấy!” Bình An từng chữ .

      Phương Bình An theo dõi điều tra ta từ lâu! Sóng to gió lớn như thét gào trong lòng Tô Cầm. Rốt cuộc Phương Bình An biết được bao nhiêu? Hợp tác với ... Hợp tác cái gì? Chẳng lẽ ta cũng muốn mình làm dạng như làm cho Đỗ Hiểu Mị?

      , thể nào! Phương Bình An giống Đỗ Hiểu Mị, ta là thiên kim nhà giàu, sao lại làm loại chuyện đó. Vậy ta muốn làm gì?

      “Hai năm qua hoàn toàn là con rối cho Đỗ Hiểu Mị giật dây, kêu lên giường với ai lên giường với người đó. cảm thấy như thế còn giống người sao? Cho dù là kỹ nữ cũng có quyền lựa chọn, còn ? Đỗ Hiểu Mị đối xử với như vậy, cho rằng ả giúp đó hả? Chẳng lẽ biết, sau khi rời khỏi Thành phố G, cảnh sát cũng xóa những lời tố cáo , bởi vì Hà Tư Lâm nên chúng tôi rút đơn kiện cố ý gây thương tích cho người khác?” Thanh của Bình An vô cùng lạnh lùng khi hỏi dồn ta.

      Tô Cầm mở to mắt nhìn Bình An. Cái gì? Đỗ Hiểu Mị đâu có như vậy, ta vẫn nhắc nhở là Phương Bình An và Khâu Thiếu Triết vẫn còn lùng sục tìm , bọn họ hoàn toàn chịu bỏ qua cho ...

      Hơn nữa, việc Đỗ Hiểu Mị lợi dụng lên giường với người khác để chụp hình rồi uy hiếp bọn họ, sao Phương Bình An lại biết ràng thế?

      biết bao nhiêu?” ta run rẩy hỏi.

      Bình An cười nhạt, “Biết những gì nên biết.”

      Tô Cầm nhìn nhìn , rồi lại cúi đầu nhìn những tấm hình, trong bụng suy tính: nếu so với Đỗ Hiểu Mị... hình như Phương Bình An mới đúng là người có thể đem lại cho ta thứ mà ta muốn hơn. Suốt hai năm qua, phải là ta hận việc Đỗ Hiểu Mị cưỡng ép mình lên giường với những kẻ kia.

      ta bây giờ chẳng còn dám mơ mộng điều gì, chỉ mong có thể bình thản sống nửa cuộc đời còn lại, nhưng Đỗ Hiểu Mị dường như định thả ta ra...

      “Hợp tác với tôi có lợi gì?” Tô Cầm hỏi.

      Bình An cười, “Tôi cho khoản tiền, có thể rời khỏi chỗ này mà đến chỗ khác sống cuộc sống mà muốn.”

      Tô Cầm động lòng, gần như muốn đáp ứng ngay, nhưng vẫn nén được, “Để tôi suy nghĩ mấy ngày, có được ?”

      “Đây là số điện thoại của tôi, nghĩ xong rồi tìm tôi.” Bình An lấy danh thiếp đưa cho ta.

      “Tôi biết rồi!” ta nhất định suy nghĩ kỹ càng xem người nào có lợi cho ta nhất. ta hỏi xem Bình An muốn ta làm cái gì, bởi dù sao những chuyện đê tiện nhất ta cũng bị ép buộc làm qua, giờ còn có cái gì thể làm được nữa sao? Bây giờ ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống thống khổ như nay.

      Lúc Bình An đứng lên chuẩn bị , thuận miệng thử dò xét câu, “ biết Liên Kiến Ba chứ?”

      Mặt Tô Cầm thoáng nét hồ nghi, “ biết, sao vậy?”

      có sao. Tôi trước đây.” Bình An cười . Tô Cầm biết Liên Kiến Ba... Xem ra quan hệ giữa Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba rất bí , số người biết cũng nhiều.

      Bọn chúng đến tột cùng hợp tác làm chuyện gì thế nhỉ?

      Mang theo nghi vấn này, Bình An quay về Thành phố G, nghỉ ở nhà nửa ngày rồi ngày thứ hai đến công ty làm như thường lệ.

      Lê Thiên Thần sáng sớm đến báo cáo về tiến độ của dự án cải tạo chung cư cũ và sẵn tiện lấy chữ ký cho các phiếu chi trả cho đối tác. Bình An cẩn thận nghiêm túc rà xét xấp văn kiện rồi sau đó mới ký tên mình lên.

      “Cám ơn!” Lê Thiên Thần nhận lấy công văn, cười với Bình An, nhưng sau đó cũng rời ngay.

      Bình An ngẩng đầu quét mắt nhìn , “Còn có việc gì sao?”

      “Nghe ... Em sắp kết hôn với Nghiêm Túc?” Lê Thiên Thần chần chừ chút mới giọng hỏi.

      “Ừ.” Bình An cảm thấy nêu vấn đề này ra quá nhảm. đính hôn với Nghiêm Túc, giờ đến kết hôn có gì kỳ quái đâu?

      Trong mắt Lê Thiên Thần lóe lên tia khổ sở. đương nhiên biết đây là kết quả tất yếu, cũng ràng là trong lòng chẳng còn cảm giác kia với nữa rồi, nhưng sao khi biết kết hôn với Nghiêm Túc trong lòng lại khó chịu như vậy?

      Bình An khẽ nheo mắt, nhìn sắc mặt biến đổi cách khó hiểu của Lê Thiên Thần, khóe miệng thoáng qua nụ cười giễu cợt.

      Kiếp trước sống mơ mơ màng màng nên mới hiểu ràng về mọi người xung quanh. Kiếp này biết mình phải là loại người thông minh có thể tùy tiện đùa bỡn tâm cơ với người khác, cho nên từng bước từng bước học tập và phấn đấu để cho mình lớn lên, mạnh mẽ hơn, nên mắt nhìn người nhìn việc tự nhiên cũng tiến bộ hơn. Kể từ sau khi trọng sinh, giao đấu qua lại với Lê Thiên Thần mấy lần, sao lại nhận ra có ý tưởng gì với mình cơ chứ?

      từng người đàn ông này, hễ đều nghe nấy, nhưng sau đó lại bị vứt bỏ như giày dép cũ. Đời này, khi chỉ có oán hận chứ chút tình cảm nào với , ngược lại lại có tình cảm với .

      Tên đàn ông này thích ! nhìn ra được. Mặc dù thích của chỉ là thích đơn thuần mà còn kèm vào rất nhiều yếu tố khác, nhưng trở thành gút mắc vĩnh viễn cách nào tiêu trừ trong lòng .

      “Tôi ra ngoài trước.” Lê Thiên Thần bị ánh mắt như có thể nhìn thấu hết tất cả những suy nghĩ trong đầu của Bình An làm cho giật mình, lập tức bối rối vội vàng rời khỏi văn phòng của .

      Trong nháy mắt kia, gần như có thể cho rằng Bình An biết tối hôm qua nằm mơ thấy gì...

      Chiều hôm qua trong lúc tán gẫu với mọi người, vô tình biết được Bình An kết hôn với Nghiêm Túc, lúc đó trong lòng như có hàng trăm cảm xúc vô cùng khó chịu, cảm giác như đáng lý ra chuyện phát triển theo chiều hướng như vậy, như là có cái gì đó bị biến đổi rồi. Thế là, buổi tối lúc ngủ, nằm mơ.

      mơ thấy người cùng Bình An kết hôn là chứ phải là Nghiêm Túc. Giấc mộng kia rất chân , chân như chính đích thân trải qua. Sau khi kết hôn với Bình An, vốn rất vui vẻ mừng rỡ, nhưng trong lòng lại mơ hồ vui. Bởi vì có rất nhiều người là bám váy phụ nữ mà leo lên, rằng nhờ có người phụ nữ này mới có thể chiếm được quyền cao chức trọng trong công ty, v.v. kẻ tâm cao khí ngạo như sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc người khác nhìn thấy những cố gắng của ?

      Nhiều lần như thế, nhiều ngày như thế, dần dần bắt đầu chán ghét Bình An, thậm chí vì muốn trốn tránh đối mặt với mà bao dưỡng phụ nữ bên ngoài...

      giai đoạn trung gian nhớ nổi mơ thấy gì, chỉ nhớ sau đó vì cam lòng mà hại chết Phương Hữu Lợi, bức tử Bình An, còn chiếm đoạt cả Tập đoàn Phương thị.

      Sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, Lê Thiên Thần kinh hoàng đến toát mồ hôi lạnh toàn thân. Tại sao... tại sao lại cảm thấy mệt mỏi sau khi kết hôn với Bình An chứ? Sao lại có thể chán ghét chứ? Tại sao, tại sao lại có thể có sát hại Phương Hữu Lợi, chiếm đoạt Tập đoàn Phương thị chứ... Chỉ là giấc mơ! giấc mơ mà thôi!

      Nhớ tới cơn ác mộng tối qua, trán Lê Thiên Thần lại toát ra lớp lớp mồ hôi lạnh. Đến bây giờ, vẫn thể nhớ lại được đoạn trung gian mơ thấy cái gì, nhưng vì cảnh mưu hại Phương Hữu Lợi và bức tử Bình An trong mơ quá chân thực nên khiến kìm được mà chột dạ.

      Vì sao lại chột dạ? Bởi vì tận sâu trong thâm tâm cảm thấy xúc động vì giấc mơ này sao?

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 224: Chính là người này
      Edit: Khánh Linh


      Buổi trưa, Bình An và Hồng Dịch Vũ cùng đến nhà hàng dưới lầu ăn trưa.

      “Nghe em và Nghiêm Túc chuẩn bị tổ chức hôn lễ, hãi quá.” Mắt Hồng Dịch Vũ khẽ khép lại, nhìn thẳng vào Bình An. Có số tâm thể biểu lộ ra ngoài!

      Bình An cười , “Quỷ, đại ca Hồng, đừng chọc em, giờ em vừa nghe từ ‘kết hôn’ là nhức đầu rồi.”

      “Gì kỳ vậy? Chẳng lẽ còn vui?” Hồng Dịch Vũ cười hỏi.

      “Vấn đề phải là có vui hay , mà là quá mệt mỏi. Chỉ nghe bà ngoại và ba em tính toán thôi là em đau đầu nhức óc rồi!” Bình An tạo vẻ mặt sợ hãi để Hồng Dịch Vũ tha cho , đừng về đề tài này nữa.

      Hồng Dịch Vũ cười , “Phương thị và Nghiêm thị kết thân đúng là phải chuyện , quả rất mệt mỏi.”

      “Nghe vì đồng thời đầu tư mấy hạng mục lớn nên lượng tiền mặt quay vòng của công ty bị khó khăn, có vài công ty khác muốn nhân cơ hội này mà đầu tư vào Phương thị của chúng ta, có đại ca?” Bình An công tác mấy ngày, lúc quay về nghe được mấy lời đồn đãi thế này. hỏi Tạ Hồng Phương, nhưng bà cũng biết lắm, chuyện này chắc là chỉ có Phương Hữu Lợi là ràng nhất.

      “Em nghe được từ đâu thế?” Hồng Dịch Vũ kinh ngạc, chuyện này gần như vẫn chưa có người nào biết.

      Giọng Bình An hạ thấp xuống, “Trong công ty có rất nhiều người truyền miệng chuyện này, em còn chưa kịp hỏi Chủ Tịch.” Coi như có chuyện này chăng nữa là thành viên HĐQT kiêm Tổng Giám Đốc, đáng lẽ sớm được thông báo tiếng chứ.

      Hồng Dịch Vũ cười, “Đúng là có tình hình này, nhưng có thể tới mức như thế. Tuy lượng tiền mặt quay vòng có thiếu hụt, nhưng Phương thị phải là công ty bình thường, ngân hàng làm khó đâu.”

      “Ừ.” Bình An cười , kết thúc đề tài này. chỉ cảm thấy hơi có chút bất an. Kiếp trước vào giai đoạn này, dường như Phương thị cần nguồn tiền đầu tư từ ngoài vào, huống chi tại công ty phát triển còn tốt hơn nhiều so với kiếp trước, sao lại cần đến tiền đầu tư chứ, “Đúng rồi, có biết ai đề nghị việc nhận đầu tư từ công ty khác ?”

      “Hình như là Liên Kiến Ba...”

      Bình An nhíu mày hỏi lại, “Liên Kiến Ba?”

      Mới nhắc tới tên ta thấy Liên Kiến Ba từ cửa nhà hàng vào, sóng vai với ta là người đàn ông lớn hơn khoảng vài tuổi.

      Nhìn thấy Liên Kiến Ba, Bình An liền cảm thấy chán ghét như gặp phải ruồi bọ.

      Thấy vẻ mặt của Bình An, Hồng Dịch Vũ quay đầu lại nhìn, khi thấy đó là Liên Kiến Ba khẽ cười cười, “Tên Liên Kiến Ba này dù mới tới Thành phố G mà giống như quen thuộc từ thuở nào rồi ấy.”

      Các mối quan hệ của Liên Kiến Ba ở Thành phố G tốt đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc!

      “Người cạnh ta là ai vậy?” Bình An thuận miệng hỏi, cũng biết Liên Kiến Ba còn thần bí hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng cho người điều tra nhiều lần, nhưng vẫn thể biết bối cảnh sau lưng ta.

      Điều này làm cho cảm thấy vô cùng bất an!

      Hồng Dịch Vũ nhìn mấy lần mới , “Là ký giả của Báo Mới Thành Thị, cũng có chút danh tiếng, ngòi bút sắc bén, tên là Chu Thư Khôn.”

      Chu Thư Khôn? Chu Thư Khôn!

      Mặt Bình An lập tức trắng bệch, dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông chuyện trò vui vẻ với Liên Kiến Ba cách đó xa, là ta... chính là ta...

      Các ngón tay nắm cái ly run , nỗi oán hận thâm sâu ngập trời cuồn cuộn dâng lên từ tận trong đáy lòng, tầm mắt của lúc này như bị lửa giận che mất mà bắt đầu trở nên mơ hồ. Chính là ta... Chính bởi những bài báo của người này khiến cho ba tức giận mà chết, chính là cái tên biết chui từ đâu ra này tùy ý giả tạo thông tin để hãm hại , khiến cho thân bại danh liệt, trở thành nỗi sỉ nhục của Phương gia!

      Chính là ! Chính viết nhăng viết cuội tạo xì căng đan giả về cuộc sống riêng phóng đãng của , chính sử dụng ngòi bút giết người vô hình kia để làm lập tức rơi vào địa ngục vô biên, chính cấu kết với bọn Đỗ Hiểu Mị để làm việc xấu, hại chết người thân nhất của ...

      Trong năm bị nhốt trong bệnh viện tâm thần kia, mỗi ngày đều đọc những bài báo xuất từ ngòi bút của về , tên của như đóng dấu ấn nung đỏ vào lòng . Trừ Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần, là kẻ mà hận nhất.

      Tên này... quen biết Liên Kiến Ba? cho là Chu Thu Khôn nếu phải là người của Đỗ Hiểu Mị cũng là tay sai của Lê Thiên Thần, sao lại chung đụng với Liên Kiến Ba vậy? Quen biết thông qua hai kẻ kia, hay quen biết từ trước?

      Kiếp trước...

      Sắc mặt Bình An càng thêm tái nhợt, kiếp trước Liên Kiến Ba rốt cuộc sắm vai trò gì trong mưu kinh tởm kia?

      Hồng Dịch Vũ kinh ngạc nhìn vẻ mặt đột nhiên đổi sắc của Bình An, lo âu hỏi thăm, “Bình An, em sao chứ, có phải thấy khó chịu trong người ?”

      Bình An vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe thấy câu hỏi của Hồng Dịch Vũ.

      “Bình An, Bình An?” Hồng Dịch Vũ kêu mấy tiếng.

      “Hả?” Bình An hoàn hồn, đáy mắt còn mang theo tia tà ác. Hồng Dịch Vũ lại bị ánh mắt của làm cho hoảng hồn, “Sao vậy?”

      có gì, có gì...” Bình An khẽ cúi mắt, tay nắm chặt khiến các khớp ngón trở nên trắng bệch.

      “Có phải khó chịu gì ?” Hồng Dịch Vũ ân cần hỏi thăm.

      Bình An lắc đầu, uống hớp nước, rồi như chợt nhớ tới việc gì nên vội vàng , “Đại ca Hồng, em đột nhiên nhớ còn có việc phải làm, em trước nhé.”

      Hồng Dịch Vũ ngơ ngác nhìn thần sắc đột biến của Bình An, “Được... Vậy em mau lên .”

      Bình An vội vàng đứng lên, túm lấy túi xách rồi lập tức vọt ra khỏi nhà hàng, nhanh đến nỗi khiến Liên Kiến Ba vừa nhận ra muốn bước tới để chào hỏi phải dừng bước lại, cười cười quay trở về chuyện với người cùng .

      Vừa từ nhà hàng ra ngoài, Bình An lập tức đến bãi đậu xe lấy xe, sau đó chạy thẳng tới chỗ Phúc Vị Chỉ.

      “Tra dùm tôi chút về quan hệ giữa Liên Kiến Ba và Chu Thư Khôn, ký giả Báo Mới Thành Thị. Phải nhanh!” Bình An dựng Phúc Vị Chỉ còn ngủ dậy, lớn giọng kêu lên.

      Phúc Vị Chỉ còn mơ mơ màng màng, “Liên Kiến Ba, tên này nghe quen quen.”

      Hôm nay Bình An có tâm trạng đâu mà cùng đùa giỡn với Phúc Vị Chỉ, giọng năn nỉ, “Tiểu Phúc, cậu phải điều tra nhanh nhanh lên dùm tôi, tôi ... sợ lắm...”

      Đúng vậy, cảm thấy có nỗi sợ hãi tên dâng lên mạnh mẽ trong lòng, giống như có thứ gì đó thoát khỏi tầm tay của . sợ số mệnh của mình rồi vẫn giống như kiếp trước, cho dù sau khi trọng sinh làm rất nhiều việc để xoay chuyển nó, nhưng rồi cuối cùng vẫn đến kết cuộc giống nhau...

      Tên Liên Kiến Ba này, chính là biến số.

      Phúc Vị Chỉ cũng cảm thấy Bình An nghiêm túc khác hẳn ngày thường, nên đầu óc tỉnh hẳn nửa, “Biết rồi biết rồi.”

      Từ trong nhà của Phúc Vị Chỉ ra, Bình An cảm giác như hơi sức bản thân biến mất hết nửa, ngồi xe mà sắc mặt nặng nề, tiêu cự mà nhìn thẳng tắp về phía trước.

      Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh mà mất hẳn phương hướng, biết nên làm sao để tiếp tục nữa.

      A, cuối cùng vẫn còn quá thiếu thốn kinh nghiệm cọ xát thực tế, vẫn chưa đủ tỉnh táo chững chạc đối mặt mọi việc.

      Đối với tên Liên Kiến Ba hề xuất trong thế giới của ở kiếp trước, biết ta đến tột cùng có tác dụng gì trong vòng xoáy kiện, nhưng thể bởi vì biết liền trở nên sợ ... Bất luận thế nào, cũng để cho Phương thị gặp chuyện may!

      Ánh mắt hoảng loạn mờ mịt của Bình An bắt đầu tập trung lại, trong mắt phát ra vẻ kiên nghị. Đúng! sai! Coi như có trí nhớ của kiếp trước giúp tay, cũng để cho mình bị ép đến đường cùng lần nữa.

      Phúc Vị Chỉ chỉ cần ngày điều tra ra quan hệ giữa Liên Kiến Ba và Chu Thư Khôn.

      ra hai người bọn họ là thân thích, mặc dù phải là họ hàng gần, nhưng vẫn có chút quan hệ về huyết thống. Chu Thư Khôn là con trai họ xa của mẹ Liên Kiến Ba, miễn cưỡng coi như là họ của Liên Kiến Ba.

      ra là như vậy... ra là như vậy...

      Bình An cầm tư liệu về Chu Thư Khôn, giận đến đắng gan đắng mật. gần như có thể xác định, trong mưu hãm hại kiếp trước đó, Liên Kiến Ba nhất định có vai trò quan trọng.

      Tất cả những kẻ này cũng đều xuất , đều muốn hại người thân và công ty của !

      chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng vẽ ra nụ cười lạnh lùng. Vậy cứ đến đây , còn sợ hãi nữa rồi, bất cứ ma quỷ thần tiên gì, cũng sợ!

      Chỉ còn chuyện là còn chưa điều tra ra: mục đích cuối cùng của Liên Kiến Ba là gì! Nhưng chưa kịp xem ta và Lê Thiên Thần làm ra việc gì, Đỗ Hiểu Mị ngược lại động thủ trước.

      Trước đấy lâu, Cao Tinh đến tìm Đỗ Hiểu Mị, hy vọng ả có thể tới Tư Tư làm việc. Sau khi về, Đỗ Hiểu Mị bàn với Lê Thiên Thần. Lê Thiên Thần cảm thấy việc công tác ở ngành mới có thể phân tán lực chú ý của Đỗ Hiểu Mị, để ả đừng suốt ngày làm chuyện khiến nhức đầu nữa, nên dĩ nhiên là tán thành.

      Đỗ Hiểu Mị trở thành quản lý tiêu thụ cho nhãn hàng của Công ty Tư Tư. Sau khi nhậm chức, ả làm quen rất nhanh với vận hành của công ty. Nhưng tất cả những cố gắng của ả tại đây cũng phải là để tranh công tranh lao gì trong công ty, mà chỉ vì ả muốn lợi dụng cơ hội làm việc tại Tư Tư để phá hủy Duy An của Phương Bình An.

      Duy An gần đây mới tung ra loại mặt nạ bổ sung nước và làm trắng da, đây là lần đầu tiên Duy An lấy chính tên mình để đặt cho sản phẩm được tung ra, cũng là món đầu tư lớn nhất năm nay của Duy An.

      Cùng lúc, Công ty Tư Tư cũng cập nhật loại mặt nạ có hiệu quả tương tự.

      Hai năm qua, hai công ty lớn này đánh ít trận để giành giật thị trường. Cao Tinh ăn ít thua thiệt từ Bình An nên cố gắng thực phương châm ‘nước giếng phạm nước sông’, nhưng như vậy có nghĩa là trong lòng ta chịu phục hoàn toàn, nếu ta tìm Đỗ Hiểu Mị mời ả gia nhập Công ty Tư Tư.

      Mặt nạ dưỡng da của Duy An và Tư Tư đồng thời được đưa ra thị trường, cạnh tranh quyết liệt ở các trung tâm thương mại lớn. Nhưng vì danh tiếng của người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của Duy An cũng khá nổi tiếng, cho nên lần này mặt nạ do Duy An tự sản xuất cũng được nổi tiếng mà đắt như tôm tươi; còn mặt nạ do Tư Tư tung ra chỉ đạt chỉ tiêu trung bình.

      “Quản lí Đỗ, bộ phận tiêu thụ của các làm ăn kiểu gì vậy? Hạn ngạch tiêu thụ bằng nửa của Duy An nữa.” Cao Tinh lạnh giọng chất vấn Đỗ Hiểu Mị. Số lượng tiêu thụ kiểu này dám thò mặt ra mà gặp ai, ta thua Duy An ít lần, lần này dù thế nào cũng để thua lần nữa.

      Mặt Đỗ Hiểu Mị thay đổi mà nhìn Cao Tinh, “Nếu như trước đây làm tốt giờ cần phải mời tới tôi.”

      Cao Tinh lườm ả cái, “Tôi cho biết, bất kể dùng phương pháp gì, tôi muốn cho lần này Duy An... thất bại thảm hại.”

      “Bất cứ phương pháp gì?” Khóe miệng Đỗ Hiểu Mị nhếch lên. nàng này hung ác!

      “Đúng, Đỗ Hiểu Mị, tôi biết làm được!” Hai là cùng loại người, loại người vì đạt tới mục đích mà từ bất cứ thủ đoạn nào.

      Đỗ Hiểu Mị cười lạnh tiếng, “Quản lý Cao, đừng coi tôi là thiên lôi sai đâu đánh đó, cho là Trình Vận kia dễ đối phó đó hả? Nghĩ chỉ cần lần là có thể phá hủy công ty của người ta à? dễ vậy đâu!”

      “Người tôi muốn đối phó là Phương Bình An, người hận cũng là Phương Bình An. Quản lí Đỗ, có khó khăn ?” Cao Tinh hỏi ngược lại.

      “Dùng bất cứ phương pháp gì... Đây là chính miệng đó nghe, Quản lý Cao!” Đỗ Hiểu Mị hừ tiếng, nếu thể trực tiếp đối phó con oắt thối này phá hủy tâm huyết của nó để xả giận thay cũng tốt chán.
      Huỳnh Thượng HỷPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :