1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 215: Sáng tỏ thông suốt
      Edit: Khánh Linh



      Bình An tay chân như nhũn ra được Nghiêm Túc ôm ra khỏi phòng tắm, người chỉ mặc cái áo ngủ bằng lụa mỏng, bên trong có gì cả. Bây giờ cũng còn hơi sức đâu mà thay quần áo.

      Nghiêm Túc đặt lên ghế sa lon, hôn mấy cái lên đôi môi chu cao của xong mới hài lòng vào bếp chuẩn bị mỳ Ý cho hai người, sau đó còn phải đút từng miếng từng miếng cho vị hôn thê ăn. Quả đúng là bạn trai nhị thập tứ hiếu.

      “Ăn no rồi chứ?” Mắt hoa đào của Nghiêm Túc lúc này cũng cong lên, miệng dán sát vào tai Bình An giọng hỏi.

      “Em cho biết, cho đụng em nữa, em mệt chết được.” Bình An nhìn cảnh cáo, người này đúng là biết tiết chế gì cả, thân thể bé của làm sao liên tục chống chọi được hành hạ như thế.

      “Em cứ nằm là được rồi, để ra sức thôi.” Nghiêm Túc vừa khàn giọng xong câu này tay tự động tự giác chạy vào bên trong áo ngủ của . Chẳng là bên trong cái gì cũng mặc đây mà!

      “Ăn no thể vận động kịch liệt!” Quá ghê tởm, tại sao tinh lực của còn sung mãn như vậy!

      “Vậy chúng mình nghỉ chút lại vận động nhỉ.” Nghiêm Túc cười .

      Bình An trừng mắt liếc cái, “ rốt cuộc có biết mệt là gì hay ?”

      “Ở chung chỗ với em lúc nào cũng cảm thấy chưa đủ.” Nghiêm Túc ôm chặt lấy . cũng muốn biết, cũng ở chung chỗ lâu như vậy rồi, coi như cảm giác mới mẻ lúc này cũng phải qua rồi chứ. Nhưng sao lại cảm thấy như mỗi ngày đều nhìn đủ, mấy ngày thấy được như lúc xưa cũng thấy quen nổi rồi.

      “Hừ, miệng lưỡi trơn như bôi mỡ!” Trong lòng Bình An vô cùng ngọt ngào.

      Nghiêm Túc bế lên, “Chúng ta vận động sau khi ăn .”

      Bình An làm sao còn có hơi sức nào mà phản kháng nữa, dĩ nhiên là để mặc cho người khác làm thịt rồi.

      Ngày thứ hai, Bình An eo mỏi lưng đau đến công ty làm. Mặc dù thân thể được thoải mái, nhưng nhìn cũng giống như kẻ cạn sạch sức lực như trước nữa, mà khôi phục được tự tin. Coi như dựa vào ký ức của kiếp trước mới được tới ngày hôm nay sao chứ? Đó cũng là nỗ lực của chính bản thân , nên chỉ vì bị chút cản trở mà phá hủy tất cả những khổ cực trước giờ.

      Bởi vì khôi phục được tự tin nên khi đối mặt các loại vấn đề cũng còn phiền não giống như trước, mà ngược lại có thể tĩnh tâm suy tính xem bước kế tiếp nên làm cái gì.

      Nên khi lấy bản kế hoạch của Lê Thiên Thần ra nhìn qua lần nữa phát ta chỉ chú trọng vào việc làm sao để thu mua căn hộ cũ, chứ về phần nên làm thế nào thiết kế chỉnh sửa mặt bằng hoặc phân loại nhóm khách hàng tiềm năng như thế nào cũng có cặn kẽ trình bày.

      Có lẽ có thể nhằm vào điểm này để giành ít phần thắng về cho mình.

      Đồng thời với việc nghiên cứu kế hoạch cải tạo chung cư cũ, Bình An cuối cùng cũng ra lệnh xuống tay với Thành phố P bên kia. thể để cho cuộc sống tại của Lê Thiên Thần thoải mái trôi qua như cá gặp nước như vậy được. Trước đây cho là có Đỗ Hiểu Mị ở bên cạnh ta nhất định thể vẫy vùng như ở Thành phố S, nhưng ngờ ngược lại còn tự nhiên thoải mái hơn trước kia.

      Hôm nay, Lê Thiên Thần vẫn chưa về lại công ty. Vì để cho việc thu mua có thể được mau chóng tiến hành, gấp rút đàm phán với những dân cư trong khu đường Hào Tường, cho nên cũng biết Bình An đột nhiên triệu tập mở cuộc họp ban ngành.

      “... Gần quanh đây đều là các cao ốc văn phòng, rất nhiều những nhân viên văn phòng lương cao đều muốn thuê nhà trọ ở gần nơi mình làm. Chúng ta có thể cải tạo khu này thành kiểu căn hộ cho thuê thích hợp với thành phần trí thức trẻ. Tôi cũng điều tra những hộ muốn bán căn hộ cũ của mình mà đổi nơi khác rồi, đa số bọn họ muốn bán là vì có liên quan đến công việc hay học hành của con cái, vả lại họ chỉ là những viên chức bình thường, nên trừ tiền lương mấy ngàn tệ tháng ra cũng có nguồn thu khác. Cho dù muốn đổi cũ lấy mới, họ cũng chưa chắc có đủ tiền để đổi bù vào việc nâng cấp phòng ốc. Vì thế, tôi cảm thấy chúng ta nên thu lại tiền vốn, nhưng phải cắt xén số tiền này trong nguyên vật liệu, mà là lấy việc mặt bằng giản lược làm chủ đạo, thiết kế ra loại căn hộ cho thuê thích hợp cho công nhân viên chức.” Vào lúc xế chiều, Bình An mời giám đốc các bộ phận tham dự hội nghị, ra những suy tưởng của .

      Lưu Vinh Toàn, Giám đốc Bộ phận Nghiên cứu và Phát triển , “Chúng ta có thể chia thành nhiều loại căn hộ diện tích khác nhau. Thời nay có số thanh niên thích sống chung với cha mẹ, cho nên kiểu căn hộ tiết kiệm diện tích hẳn là lựa chọn đầu tiên của lớp người này. Còn những người vẫn sống chung với cha mẹ có thể chọn bố cục duplex (căn hộ đôi) của chúng ta.”

      “Đúng là xét về vị trí địa lý cách xây dựng như vậy thích hợp hơn so với việc bố trí dạng tiểu khu truyền thống...” Lý Thiệu Hỉ nghe Bình An và các phòng ban giải thích xong từ từ gật đầu cái.

      Ánh mắt Lục Vân Đình nhìn Bình An thoáng qua tia tán thưởng, “Xem ra hiệu suất công việc của rất hữu hiệu, chỉ nội trong ngày mà có thể nghĩ đến nhiều vấn đề chi tiết như vậy.”

      Bình An cười , “Đây là việc tôi phải làm.”

      “Ý kiến này khá tốt, về mặt chỉ tiêu cũng thành vấn đề. Nhóm chuyên gia phụ trách công trình này con và Phó Tổng Lê bàn thảo thêm với nhau, rồi mau chóng tiến hành việc thu mua căn hộ . Phòng Khai thác và Phòng Nghiên cứu & Phát triển cũng bắt tay vào việc kiểm tra kết cấu nền móng công trình và lên bản thiết kế .” Phương Hữu Lợi thấy con tự tin và khí thế hoàn toàn khác hôm qua trong lòng hết sức vui mừng, ông còn lo biết Bình An có bị sa sút tinh thần thời gian dài đây.

      “Dạ!” Bình An giọng trả lời.

      vất vả mới hòa được ván. Lê Thiên Thần sau khi hội nghị kết thúc mới chạy về tới công ty. Chỉ tiêu được bên Sở Địa chính thành phố đưa xuống, bây giờ họ có thể tiến hành kế hoạch thu mua, công trình cũng có thể chính thức khởi công, tại chỉ cần vấn đề tiền bạc được phê chuẩn nữa mà thôi. vốn còn muốn nương lần này mà làm cho mọi người thấy, Lê Thiên Thần mới thích hợp với cương vị Tổng Giám Đốc này hơn Bình An, ngờ Bình An lại đột nhiên xuất ra chiêu bất ngờ như vậy.

      Bình An nhìn văn kiện được phê chuẩn do Lê Thiên Thần cầm về, cười rất ôn hòa, “Phó Tổng Lê quả nhiên năng nổ , nhanh thế mà làm cho những người bên Sở Địa chính gật đầu rồi.”

      Sắc mặt Lê Thiên Thần vô cùng khó coi, “Việc cải tạo chung cư cũ có lợi cho việc thay đổi bộ mặt thành phố, giới chức chính phủ đương nhiên làm khó rồi.”

      “Vậy sao? Tôi còn tưởng là bởi vì cho bọn họ lợi ích gì đó đủ để cho bọn họ đồng ý đấy chứ.” Bình An đùa cợt quét mắt nhìn cái, đừng tưởng rằng biết số tiền đưa hối lộ cho những người đó sau này bất cứ lúc nào cũng đều có thể biến tướng vào bên trong chi phí công trình nha.

      “Đây là quy định xã hội mà, đừng là Tổng Giám Đốc hiểu chứ.” Lê Thiên Thần kiêu căng ngẩng cằm lên. Ở trước mặt Bình An, có thói quen bày ra dáng vẻ bất khuất cúi đầu, chẳng qua là muốn nhận thua với đó thôi.

      Bình An cười , “Vốn dĩ tôi cũng hiểu , chẳng qua bây giờ được Phó Tổng Lê chỉ dạy rồi đó thôi.”

      chưa bao giờ lo lắng suy nghĩ xem liệu Lê Thiên Thần có thể cài cắm tâm phúc lại trong Tổng Công ty hay . cho là rời Tổng Công ty hai năm qua rồi cho dù ban đầu có cơ sở hay tay chân gì chăng nữa tại còn tác dụng gì lớn. Nhưng hiển nhiên là nghĩ sai rồi. vẫn có thể lợi dụng rất tốt những mối quan hệ cũ, thông qua chuyện lần này, tuyệt đối giống như trước kia chỉ biết thủ chớ biết tấn công.

      Lê Thiên Thần cười lạnh tiếng, “Thủ đoạn cao thâm của Tổng Giám Đốc mới đúng là để cho tôi phải rửa mắt mà nhìn, thừa dịp tôi còn chưa kịp đưa lên phương án thiết kế đề nghị mở hội nghị thảo luận trước bước, để mọi người đều cho rằng thiết kế này là do nghĩ ra được. đơn giản ha.”

      Bình An nhíu mày, chẳng lẽ Lê Thiên Thần cũng có cùng suy tính như ? “Phó Tổng Lê, tôi nhớ hình như quên mất điều. Tôi có ý tưởng gì cũng cần phải thông qua đồng ý của mới có thể ra cho Ban Giám Đốc, nhưng lúc ban đầu lên kế hoạch hề đưa cho tôi xem qua mà xuống quyết định, đây mới là vượt quyền, hiểu ?”

      tạm thời cứ cầm vị trí Tổng Giám Đốc mà tới dọa tôi . Tôi biết rất , có tai mắt nằm vùng bên cạnh tôi, nếu ngươi cũng chẳng nghĩ ra phương án thiết kế căn hộ cho thuê nhanh như vậy đâu.” Lê Thiên Thần đúng là định cải tạo chung cư cũ thành căn hộ cho thuê, chẳng qua muốn giữ lại thêm hai ngày nữa mới đưa ra, ngờ Bình An lại có thể nhanh tay hơn .

      Nhất định có ai đó bên cạnh bán đứng ! Người đó là Lỗ Thu Hinh chăng? Nhưng Lỗ Thu Hinh cũng biết bản kế hoạch này để ở đâu mà, càng thể biết được nghĩ cái gì trong đầu... Lê Thiên Thần nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Bình An. muốn tin đây là phương án do chính nghĩ ra được. Theo ý , tồn tại của Bình An chẳng qua vẫn chỉ như bình hoa di động, làm sao có thể nghĩ ra thiết kế giống được?

      Bình An chung sống cùng người đàn ông này suốt mấy năm, làm sao lại hiểu lúc này nghĩ gì. đưa mắt lành lạnh nhìn . Tên này vốn có tính đa nghi trời sinh, cho đến hôm nay vẫn hề tin tưởng Lỗ Thu Hinh. Ngoại trừ những người tin cẩn xưa nay của , bất kỳ người nào mà trước đây quen biết đều vô cùng cảnh giác, rất khó cài tai mắt ở bên cạnh . Chẳng qua lười phải nhiều lời với , “ xong chưa? xong ra .”

      Lê Thiên Thần tối tăm mặt mày, tức giận rời khỏi văn phòng Bình An.

      Bình An nhìn bóng lưng trầm tư hồi rồi lấy di động ra gọi cho Lỗ Thu Hinh, “Tiểu Thu, Lê Thiên Thần hoài nghi cậu, sắp tới nhất định thử dò xét cậu. Cậu cẩn thận đấy.”

      Sau khi kết thúc điện đàm với Lỗ Thu Hinh, lại gọi cho Khâu Thiếu Triết, “Này, Khâu Thiếu Triết, chiều nay có rảnh ? Tôi có đồ muốn cho ...”

      “...”

      rảnh cũng phải nặn cho ra thời gian. còn nhớ cái ả Tô Cầm kia ?”

      “...”

      “OK, chiều gặp!”

      Mà tại Thành phố P xa xôi kia, Đỗ Hiểu Mị còn biết bất cứ chuyện gì xảy ra Tổng Công ty lúc này cũng lâm vào phiền não lớn.

      “Tại sao duyệt? Hạng mục này bắt đầu kêu gọi từ năm ngoái, điều kiện gì đặt ra công ty chúng ta cũng đạt tới, những giới chức thành phố nào cần hối lộ cũng hối lộ, tại sao lại phê duyệt?” Từ xưa đến nay, Đỗ Hiểu Mị luôn cố gắng duy trì hình tượng cao quý của mình trong công ty, nhưng kể từ khi được phân công tới Chi nhánh tại Thành phố P tới nay, dáng vẻ giận dữ điêu ngoa hàng tôm hàng cá ngất trời như thế này còn là lần đầu tiên nữa.

      “Nghe thân thích của Bí thư Thị Ủy cũng chuẩn bị đầu tư hạng mục này...” Có người giọng .

      “Thân thích, thân thích! Vậy thân thích của đám quan lại đương chức này ôm hết tất cả những công trình lớn trong Thành phố P luôn , chúng ta còn làm làm chi?” Đỗ Hiểu Mị tức đến tím bầm cả mặt, ả chưa bao giờ cảm thấy thất bại như lúc này!

      thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu ả đừng mong rời khỏi chỗ này, vậy có thể còn bị con oắt con chết tiệt kia xem thường nữa chứ.

      “Vậy bây giờ nên làm sao đây?” kỹ sư hỏi.

      “Mọi người ra ngoài trước , để cho tôi suy nghĩ chút!” Đỗ Hiểu Mị phất phất tay, ả cần yên tĩnh lát.

      Đỗ Hiểu Mị vuốt vuốt giữa mày, nghĩ xem nên dùng phương pháp gì để mua chuộc được những quan chức kia của Thành phố P. Di động của ả đột nhiên ting toong mấy tiếng, có người gởi tin nhắn cho ả. Ả nghĩ là Lê Thiên Thần hồi cho ả nên lập tức mừng rỡ cầm di động lên.

      Nhưng đây là số điện thoại lạ gửi tin nhắn đến cho ả, toàn bộ đều là hình chụp Lê Thiên Thần hôn hít nóng bỏng với những phụ nữ khác nhau trong quán bar, còn có ảnh và thư ký xinh đẹp trẻ trung của ăn cơm chung.

      Ánh mắt của ả biến lạnh, vung tay quăng mạnh di động ra ngoài. Ả còn kiên nhẫn mà đợi thêm nữa.

      Hèn gì Lê Thiên Thần suốt ngày bảo ả phải nhẫn nại thời gian, nghĩ giúp ả biện pháp để trở về Tổng Công ty. Sợ là bây giờ trong bụng chút cũng hy vọng mình quay về thôi!

      Ả muốn tự mình nghĩ biện pháp!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 216: Ả phải về
      Edit: Khánh Linh



      Lúc kế hoạch cải tạo chung cư cũ còn chưa chính thức bắt đầu Tập đoàn Nghiêm Thị chính thức tung ra bán các biệt thự thuộc giai đoạn hai của Phượng Hoàng Thành. Giai đoạn hai này chủ yếu tập trung vào dạng biệt thự sân vườn nên càng được người tiêu thụ hoan nghênh rầm rộ hơn cả giai đoạn .

      Bởi vì Phượng Hoàng Thành lại thành công lần nữa nên khiến cho giá đất các khu vực bao quanh nó lại lần nữa tăng lên gấp đôi.

      Hạng mục xây dựng trung tâm thương mại lớn mà Bình An kiên trì giữ chủ kiến trước đây giờ vừa mới bắt đầu khởi công nhận được quan tâm rộng rãi, có công ty khác nhìn trúng vào hai trăm mẫu đất còn lại của , muốn lấy số tiền cao hơn gấp mười lần so với giá tiền trước kia Bình An bỏ ra mua đất để mua lại.

      Nhưng hơn hai trăm mẫu đất này Bình An cũng tính bán ra ngoài, vì để phối hợp với phồn vinh của trung tâm thương mại, dự định đầu tư quanh nơi đây thành con đường thương mại trong tương lai.

      Những thành viên HĐQT trước đây còn lo lắng hạng mục trung tâm thương mại thu bù chi lần này hoàn toàn yên tâm, hơn nữa cũng nhận ra rằng, dù Bình An còn rất tuổi nhưng bất luận là về tầm nhìn hay về ý tưởng đều hề kém ai, chừng chính vì tuổi trẻ mà có thể thổi luồng gió mới vào công ty.

      có bất cứ dị nghị nào, Bình An được chọn là người tổng phụ trách công trình cải tạo chung cư cũ, Lê Thiên Thần làm phó. Khi Lê Thiên Thần biết mình chỉ có thể làm trợ lý cho Bình An trong thâm tâm vô cùng tức tối. bỏ công bỏ sức làm nhiều như vậy ra là vì muốn cắt hoàn toàn khỏi hạng mục này, nếu có rất nhiều việc làm lên đến cũng bị vướng chân vướng tay, nhỡ lúc nào đó cẩn thận lộ ra chút manh mối gì mà bị Bình An phát chẳng phải là phí công vô ích sao.

      Nhưng làm thế nào mới có thể làm cho Bình An thối lui khỏi hạng mục này đây? Đáng tiếc, trước khi còn chưa nghĩ ra được phương pháp giải quyết, Đỗ Hiểu Mị bên kia còn nhịn được nữa rồi.

      “Thiên Thần, em muốn về Thành phố G, muốn về Tổng Công ty.” Hai ngày sau khi nhìn thấy những hình ảnh thân mật của Lê Thiên Thần cùng những phụ nữ khác, Đỗ Hiểu Mị cuối cùng cũng tỉnh táo lại, gọi điện thoại cho Lê Thiên Thần.

      “Ráng chờ thêm chút , bây giờ còn chưa được. Em ở Chi nhánh tốt lắm à?” Lê Thiên Thần vuốt vuốt đầu mày, trong thâm tâm cảm thấy rất xúc động.

      Thanh mềm mại đáng của Đỗ Hiểu Mị giờ mang theo vẻ giận dỗi, “Vậy còn phải chờ tới lúc nào? Em ở bên này chẳng làm được cái gì hết.”

      bây giờ cũng bị quản chế đủ thứ, chuyện cũng dễ như chúng ta tưởng đâu.” Lê Thiên Thần thở dài.

      “Thiên Thần, em muốn về lại bên cạnh , nghĩ biện pháp mang em về .” Đỗ Hiểu Mị giọng nũng nịu, “Có phải bây giờ ... hết cần em rồi phải ?”

      Lê Thiên Thần thở dài tiếng, “Em đừng suy nghĩ lung tung như vậy, nghĩ biện pháp.”

      “Liệu còn có biện pháp gì đây? Bây giờ con oắt thối tha Phương Bình An kia là Tổng Giám Đốc, nếu nó đồng ý làm gì được? Thiên Thần, Liên Kiến Ba chẳng phải là thành viên HĐQT Phương thị đó sao? bảo ta giúp em ...” Đỗ Hiểu Mị kêu lên.

      “Im miệng!” Lê Thiên Thần hét lên tiếng, “Em muốn la lớn cho người ta nghe được đó hả, muốn kéo cả đám chết chùm à?”

      Đỗ Hiểu Mị bị quát như thế mới biết mình sai, cắn cắn môi phục, “Mặc kệ làm sao, em muốn trở về Thành phố G, chỉ có em mới có thể giúp .”

      nghĩ cách để em mau chóng được điều về đây.” Lê Thiên Thần trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy nếu như có Đỗ Hiểu Mị ở bên giảm bớt được những phiền nhiễu, ít nhất là cần phải tự mình đối phó với Bình An.

      Mặc dù bây giờ còn khát vọng mãnh liệt với Bình An như trước kia nữa, nhưng vẫn chưa muốn làm địch thủ trực diện với .

      Đỗ Hiểu Mị nghe Lê Thiên Thần vậy trong tâm vẫn hài lòng lắm, nhưng cũng biết là nên ép sát quá, “Được, em chờ tin nhé.”

      Lê Thiên Thần cười an ủi ả vài câu mới cắt điện thoại.

      Sau khi chính thức khởi công công trình cải tạo chung cư cũ, Bình An dồn phần lớn tinh lực vào nơi đây. tự mình đến thuyết phục những hộ dân còn kiên quyết chịu dời , đại đa số là đòi hỏi trao đổi số quyền lợi nhất định, khi cảm thấy nhận được lợi ích lớn hơn sau khi cải tạo xong cũng đồng ý ký kết hiệp định trao đổi.

      Chỉ có hộ là cách nào cũng chịu dời , bất kể có mang quyền lợi gì ra trao đổi cũng đồng ý.

      Bình An tìm hiểu cặn kẽ về căn hộ này. Chủ hộ là quả phụ họ Lý góa chồng hơn hai mươi năm. Chồng bà chết là do tai nạn lao động, lúc đó bà dùng tiền bồi thường tai nạn để mua căn hộ hai phòng này. Bà có cậu con trai, năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Ngay lúc chuẩn bị tìm việc làm để kiếm tiền hiếu kính mẹ tuổi già lại bị tai nạn xe cộ tháng trước, bây giờ còn nằm điều trị trong bệnh viện, cần số tiền lớn để trang trải chi phí thuốc thang.

      Căn hộ nhà Bác Lý cũng phải là căn hộ bên trong chung cư, mà là căn hộ ngay mặt tiền đường Hào Tường. Bà lại mở quán mì, buôn bán cũng đắt hàng. Bà chính là dựa vào quán mì này để chống đỡ kinh tế cho gia đình, chứ làm sao nuôi nấng đứa con học được hết đại học được.

      Giờ con trai bà lại bị thương nặng, càng cần phải kiếm tiền để chi trả viện phí, làm sao bà có thể bán quán mì này được, nhỡ đâu cậu con trai bà tàn phế sau này hai mẹ con bà lấy cái gì để ăn?


      Sau khi Bình An cân nhắc tình huống gia đình nhà Bác Lý, nâng giá mua lại lên ít, nhưng vẫn thể làm cho Bác Lý hài lòng.

      Bác Lý dù có vẻ là muốn làm giá cho cao, nhưng vì tình huống nhà bác là đáng thương nên Bình An cũng đành lòng dùng phương pháp cứng rắn để ép buộc.

      Tiến độ chậm chạp trong việc thu mua căn hộ khiến cho vài người lại bắt đầu có ý bất mãn với Bình An.

      “Kế hoạch thu mua trì hoãn ngày nào là công ty tổn thất ngày ấy. Chúng ta cho nhà bác Lý điều kiện tốt hơn nhiều so với người khác rồi, bà ấy còn lấy lý do gì mà chịu ?” Trong cuộc họp quản lý cấp cao, Giám đốc Chu nêu nghi vấn.

      “Lý do rất đơn giản, bởi vì cửa tiệm mặt tiền kia là của bà ấy, bà ấy có quyền .” Lục Vân Đình nhàn nhạt quét mắt nhìn Giám đốc Chu cái rồi mới quay sang với Bình An, “Bác Lý này có cầu nào khác nữa ?”

      “Chiều nay tự tôi đến đàm phán với bác Lý.” Bình An .

      Phương Hữu Lợi hỏi Lê Thiên Thần, “Việc đàm phán bên phía cậu thế nào rồi?”

      Lê Thiên Thần phụ trách việc đàm phán loại hàng và giá cả vật liệu xây dựng, mấy hôm nay đàm phán với số nhà cung cấp.

      gần xong, hai công ty cung cấp vật liệu xây dựng này đều có chất lượng bảo đảm, giá tiền cũng tương đối thích hợp.” Lê Thiên Thần lấy ra bảng báo giá được in sẵn, đưa cho Phương Hữu Lợi xem.

      “Ừ, Công ty VLXD Song Hải trước đây từng hợp tác với chúng ta, khá uy tín.” Phương Hữu Lợi gật gật đầu, coi như hài lòng với hai công ty đối tác được Lê Thiên Thần chọn.

      Tiếp theo mọi người lại bàn đến các vấn đề về Trung tâm Thương mại lớn...

      Lúc Lê Thiên Thần nghe thấy Bình An báo cáo chi tiết về các vấn đề ở Trung tâm Thương mại đáy mắt loáng qua tia sáng quỷ dị, ánh mắt như vô tình lướt qua khuôn mặt Liên Kiến Ba.

      Người này vẫn giữ nụ cười cửa miệng kỳ quái.

      Buổi chiều, Bình An đến bện viện thành phố thăm con trai bác Lý, sẵn đó cũng tìm bác Lý ở trong bệnh viện chăm sóc con để đàm phán thêm.

      Con trai bác Lý tên Lý Bằng, bị tai nạn xe cộ gãy mấy xương sườn, gãy xương đùi phải, chấn động não . Vốn dĩ công việc rất tốt chờ đến thực tập, nhưng giờ bị bạn học khác thay vào. tại tâm trạng của cả hai mẹ con đều xuống rất thấp

      Trong khi công ty lại thể nâng thêm giá tiền mua được nữa.

      Bình An với bác Lý, “Bác Lý à, bây giờ bác cố giữ lấy quán mì ra là vì lo lắng cho cuộc sống tương lai của hai mẹ con đúng . Thế con trai bác chẳng phải là vừa tối nghiệp đại học đó sao? Sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng sao lại lo tìm được việc làm chứ. Nếu bác yên tâm, sau này ấy cũng có thể đến làm việc tại công ty chúng tôi. Bác xem , nếu toàn bộ các khu nhà quanh đây đều bị phá hủy, chỉ còn lại mỗi cửa tiệm của bác, đến chỗ nào cũng toàn là bùn đất, khách hàng cũng đâu muốn đến tiệm của bác đúng ?

      bằng như vầy , bác bán cửa tiệm cho chúng tôi, chúng tôi đổi lại cho bác căn hộ, đồng thời cũng cho bác thuê lại giá rẻ cửa hàng mặt tiền để bác làm ăn, bác xem xem thế nào?” Bình An cười .

      “Nhưng tôi đủ tiền mua căn hộ.” Bác Lý nhăn nhó .

      “Bác cứ lấy cửa hàng này đổi ngang căn hộ của chúng tôi, chờ căn hộ cải tạo xong bác cũng cưới dâu được rồi.” Cửa hàng mặt tiền của bác Lý có vị trí rất đắc địa, tương lai cửa hiệu mặt tiền dưới lầu nhất định có giá hơn nhiều so với các căn chung cư ở .

      Bác Lý cũng bắt đầu bị lung lạc, “Các trả lại cho tôi căn hộ, rồi cho tôi mướn cửa hàng mặt tiền?”

      “Giá thuê rất rẻ cho bác.” Bình An cười , “Nhưng mà nha, cháu nghĩ có khi đến lúc đó bác Lý nỡ bung ra làm ăn đâu mà tình nguyện ở nhà trông cháu nội thôi.”

      Bác Lý cười ha ha, “Vậy, vậy cũng đổi cho tôi thêm việc giới thiệu công ăn việc làm cho con trai tôi chứ?”

      “Đúng, bác yên tâm, cháu xem qua thông tin về Lý Bằng rồi, ấy là sinh viên ưu tú, đến công ty nào người ta cũng nhận ngay thôi.” Bình An .

      “Vậy... Vậy lừa tôi chứ?” Bác Lý có hơi kích động.

      Bình An trao đổi ánh mắt với Tạ Hồng Phương, may là bắt được nhược điểm trong lòng của bác Lý, “Chúng ta có thể ghi ra chi tiết trong hợp đồng, bác sợ bị chúng tôi lừa.”

      “Để... để tôi thương lượng với con trai chút, ngày mai gọi điện thoại cho nhé.” Bác Lý .

      “Tốt quá, vậy chúng tôi chờ điện thoại của bác.” Bình An cười gật đầu.

      Sau khi giải quyết được chuyện bác Lý, Bình An mới phát Lê Thiên Thần gần đây dường như khá im ắng, hỏi Tạ Hồng Phương, “Thu ký Tạ à, dạo này Lê Thiên Thần làm cái gì vậy?”

      “Cái gì cũng làm, trừ việc gặp gỡ với những người bên công ty vật liệu xây dựng cũng chỉ ở lại trong văn phòng.” Tạ Hồng Phương trả lời.

      Bình An chau đôi mày thanh tú, “ ta đơn giản đâu, biết còn mưu gì đấy.”

      “Tôi kêu người chú ý.” Tạ Hồng Phương .

      Cũng phải vì Tạ Hồng Phương biết Bình An có thù hận với Lê Thiên Thần nên mới giúp , mà là vì bà cảm thấy Bình An là cấp của bà, và đấu đá kịch liệt với cấp khác. Bà giống những đồng nghiệp khác, khi chưa xác định ai thắng ai thua đều giữ thái độ trung lập. Bà nhìn Bình An lớn lên, sao lại cư xử với giống như những người khác được.

      Đấu đá trong văn phòng chưa bao giờ cần phải hỏi lý do, cho nên bạn phải lợi dụng triệt để tất cả những mối quan hệ với các nhân viên kỳ cựu trong công ty, nên bà có sẵn mạng lưới quan hệ cố định vững chắc có thể cung cấp các loại tin tức cho bà.

      Sau mấy ngày, bác Lý cuối cùng ký hợp đồng mua bán trao đổi với Bình An. Nhưng lúc Bình An cảm thấy có thể thở phào hơi dự án Trung tâm Thương mại mà phụ trách lại xảy ra chuyện.

      Hơn nữa lại là vài kiện đồng thời xảy ra cùng lúc, mặc dù phải là những cố đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cũng đủ ảnh hưởng đến tiến độ công trình. Bình An còn cách nào khác là giao cho nhân viên cấp dưới phụ trách việc cải tạo chung cư cũ, còn mình tập trung tinh lực vào dự án Trung tâm Thương mại.

      Sau đó, các thành viên HĐQT biểu quyết để Lê Thiên Thần thành người tổng phụ trách việc xây dựng cải tạo khu chung cư cũ, chính vì để giảm lượng công việc của Bình An.

      Bình An rất bình tĩnh đón nhận quyết định này từ Phương Hữu Lợi, nhưng vẫn nhịn được mà kêu Tạ Hồng Phương thăm dò xem đến tột cùng là ai ‘suy nghĩ’ dùm như thế, có thể nghĩ đến cả việc giảm lượng công việc cho cơ đấy.

      vốn dĩ nghĩ là Lê Thiên Thần làm trò quỷ, nghĩ đến người đó lại là Liên Kiến Ba.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 217: Nhếch nhác rời
      Edit: Khánh Linh



      Sau khi gọi điện thoại cho Lê Thiên Thần, Đỗ Hiểu Mị lại cảm thấy càng yên lòng, ả muốn mau mau trở lại thành phố G, muốn kề cận bên cạnh Lê Thiên Thần. Lời của đàn ông chỉ đáng tin ba phần, hơn nữa, bây giờ Lê Thiên Thần cũng phải là trăm phần trăm lòng với ả. Nếu bên cạnh xuất phụ nữ khác cũng giống như ả nhất định là thèm nhớ tới ả là ai nữa.

      Chỉ cần ả lấy được dự án cao ốc mà thành phố P định khai thác kinh doanh có được khá đầy đủ tư cách trở về Tổng Công Ty. Nhưng dù tốn ít tiền đưa hối lộ, nhưng những kẻ cầm quyền quyết định trong tay kia vẫn hoàn toàn đồng ý ra gặp mặt.

      Xem ra ả phải dùng phương pháp khác!

      Nghĩ vậy xong, Đỗ Hiểu Mị kiên quyết lần này tự ra tay. Ả quyết định tìm người có quyền quyết định lớn nhất tại thành phố P, họ Trần, là Bí thư Thị Ủy, nghe rất nhanh được điều động lên cao.

      Đỗ Hiểu Mị trực tiếp tìm Bí thư Trần, mà là đánh đường vòng thông qua trợ lý của . Ả tốn mấy ngày mới mua chuộc được cán viên trong Tòa Thị Chính, sau đó liên lạc được với trợ lý của Bí thư Trần, hỏi thăm xem Bí thư Trần thường thích nơi nào, có hứng thú gì.

      Nghe tay Bí thư Trần này thích tới mấy chỗ ăn chơi, lại càng thích ngồi chuyện phiếm với các xinh đẹp trẻ tuổi, có vẻ thích nữ sắc. Tin tức này khiến cho Đỗ Hiểu Mị mừng như điên, ả lập tức ước gì cái tay Bí thư Trần này là tên Dê Xồm càng tốt.

      Ả đợi mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được cơ hội khi Bí thứ Trần ra ngoài ăn cơm với mỗi mình trợ lý của mình.

      Đỗ Hiểu Mị tỉ mỉ chọn lựa cách ăn mặc để biểu tinh tế mặt quyến rũ nhất mị nhất của ả. Vừa vào nhà hàng tráng lệ này, ả lập tức hấp dẫn đến vô số ánh mắt, hâm mộ có kinh ngạc có. Những người đàn ông kia vừa nhìn thấy ả khỏi lộ ra ánh mắt vẻ mặt đắm đuối thèm thuồng.

      Những ánh mắt này khiến cho trái tim ưa thích hư vinh của Đỗ Hiểu Mị lấy được thỏa mãn cực lớn, mặc dù ả chẳng xem những người này vào đâu.

      tới phòng được bao riêng của Bí thư Trần, cánh môi đỏ thắm ướt át nhếch lên nụ cười mềm mại đáng , ưỡn hai vú đầy đặn, nhàng gõ cửa.

      đến làm gì?” Trợ lý của Bí thư Trần ra mở cửa, vừa thấy Đỗ Hiểu Mị đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc.

      Đỗ Hiểu Mị đá lông nheo với ta, đưa tay nhàng đẩy ta ra, “Tôi tới tìm Bí thư Trần.”

      Bí thư Trần cau mày nhìn Đỗ Hiểu Mị, “ là ai?”

      “Mời ra ngoài, chúng tôi dùng cơm!” Trợ lý biết Bí thư Trần ghét nhất là bị quấy rầy lúc ăn cơm, lập tức muốn đuổi Đỗ Hiểu Mị ra ngoài.

      Đỗ Hiểu Mị ngồi xuống bên cạnh Bí thư Trần, đôi mắt mơ màng như tơ, tay nhàng đặt cánh tay , cười đầy kiều mỵ đưa tình, “Bí thư Trần à, tôi họ Đỗ, hôm nay tới tìm ngài vì có chút việc muốn thương lượng. ngại quá, ảnh hưởng tới thời gian ngài ăn cơm. Ngài đại nhân đại lượng đừng trách trẻ như tôi nhé.”

      có chuyện gì?” Bí thư Trần là người đàn ông dưới bốn mươi lăm tuổi, mặt mày đoan chính, diện mạo bình thường, đeo kiếng gọng vàng, thoạt nhìn rất nhã nhặn lịch .

      “Tôi muốn lén chuyện cùng ngài chút.” Đỗ Hiểu Mị thầm.

      Bí thư Trần cười cười, cuối cùng cũng hiểu Đỗ Hiểu Mị có ý gì, liền nháy mắt ra dấu cho trợ lý.

      Trợ lý nhìn Đỗ Hiểu Mị cái ý vị sâu xa, im lặng thối lui khỏi phòng riêng.

      Trong phòng lúc này chỉ còn lại Đỗ Hiểu Mị và Bí thư Trần, khí trở nên quỷ dị mập mờ vô cùng.

      “Tìm tôi có chuyện gì?” mặt Bí thư Trần có biểu cảm gì, nhưng tay sờ lên bắp đùi Đỗ Hiểu Mị.

      Nhìn ra vẻ lòng vì dân vì nước, nhưng thực tế cũng là kẻ vô sỉ háo sắc mà thôi! Đỗ Hiểu Mị mắng thầm trong lòng, nhưng đẩy tay ra mà ngược lại còn kề sát lại gần hơn, để cho nhìn sót gì bộ ngực tuyệt đẹp của ả.

      “Bí thư Trần, người ta tìm ngài lâu quá chừng, tiếc là tìm mãi mà cũng gặp được ngài.” Ả bằng giọng ấm ức cực kỳ.

      Bí thư Trần nhíu mày, “Hả? Có chuyện này sao? Mỹ nhân tìm tôi có chuyện gì?”

      “Đương nhiên là có chuyện cầu xin Bí thư Trần giúp đỡ rồi.” Đỗ Hiểu Mị cười duyên, “Người ta nghe Bí thư Trần có lúc cũng thích ra ngoài buông lỏng chút, người ta có biết chỗ tốt muốn giới thiệu cho ngài, bảo đảm ngài nhất định thích. Các nương nơi đó đều có thủ pháp chuyên nghiệp, hơn nữa ai nấy đều xinh đẹp trẻ tuổi, tốt hơn thành phố P này biết bao nhiêu lần đó.”

      “Còn có người xinh đẹp hơn em sao.” Bí thư Trần động đậy nội tâm, phải ở tại thành phố P... chính là hấp dẫn lớn nhất.

      “Nhất định rồi. Hơn nữa nha, còn có thể hầu hạ Bí thư Trần lưu luyến quên về luôn nha.” Đỗ Hiểu Mị đá lông nheo với . Nếu như có thể đem đầu heo háo sắc này tới thành phố S, để cho được những phụ nữ kia phục vụ lần rồi nhất định nghiện, đến lúc đó ả còn sợ đạt được mục đích sao?

      Dù sao từ thành phố P đến thành phố S cũng xa.

      “Kể tôi nghe chút xem, em muốn tôi giúp em cái gì?” Bí thư Trần thu tay lại. thích phụ nữ xinh đẹp tươi trẻ, nhưng như vậy có nghĩa biết trời cao đất dày. Theo ý , đường làm quan tương lai của mới là quan trọng nhất, cho dù chơi bời phụ nữ cũng phải tìm chỗ tin cẩn, loại giữa chừng xuất giống như Đỗ Hiểu Mị này, tuyệt đối tin tưởng ngay.

      “Em là người phụ trách Chi nhánh Công ty của Tập đoàn Phương thị tại thành phố P.” Đỗ Hiểu cười nịnh nọt ẽo ợt.

      Bí thư Trần cười cười, “ ra là em, ngờ Tổng Quản lý Đỗ lại là mỹ nhân.”

      Đỗ Hiểu Mị rót ly rượu cho , “Bí thư Trần, vì muốn chuyện với ngài, em cũng tốn nhiều công sức lắm nha. Công ty chúng em rất quan tâm tới dự án cao ốc kinh doanh tổng hợp quốc tế. Ngài xem xem có thể để cho chúng em cũng tham gia đấu giá chỗ này ?”

      “Vậy sao?” Bí thư Trần cười nhạt, cũng ừ hử gì với đề nghị của Đỗ Hiểu Mị.

      “Bí thư Trần, ngài yên tâm, em cũng hiểu quy củ mà. Chỉ cần ngài để cho công ty bên em tham gia đấu giá, em nhất định quên báo đáp ơn của ngài.” Đỗ Hiểu Mị đưa tay ôm lấy cánh tay Bí thư Trần, giọng đầy nũng nịu.

      Dự án cao ốc kinh doanh tổng hợp quốc tế này giao cho công ty nào được an bài nội bộ, hơn nữa dính dáng tới lãnh đạo bên , Bí thư Trần dù có động lòng thế nào cũng thể đáp ứng với Đỗ Hiểu Mị được. Lúc định đẩy ả ra ...

      Cửa gỗ phòng riêng “ầm” tiếng bị tông mở ra, phụ nữ hình thể khổng lồ, diện mạo hung ác thở phì phò đứng ở bên ngoài, mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm vào Bí thư Trần.

      “Tên khốn kiếp kia! Còn leo lẻo rằng mày có nuôi hồ ly tinh bên ngoài, vậy con này là cái gì? Hả?” Người phụ nữ kia vung vẩy cánh tay so ra còn tráng kiện hơn cả bắp đùi của Đỗ Hiểu Mị, đến trước mặt Bí thư Trần.

      Đỗ Hiểu Mị bị hù dọa đến mặt trắng bệch ra, lúc người phụ nữ kia tới nhanh chóng buông tay ra.

      “Bà xã, bà nghe tôi , ta phải...” Bí thư Trần dường như còn sợ hãi hơn cả Đỗ Hiểu Mị, cả khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt, chân tay run cầm cập.

      “Bà còn tin được mày à? Đồ vô lương tâm khốn kiếp nhà mày, cũng nhớ lại xem mày có được ngày hôm nay là từ đâu, mày đối xử với bà thế này đấy à.” Người phụ nữ kia vừa khóc vừa la, cả khuôn mặt đều vô cùng dữ tợn đáng sợ, lôi kéo Bí thư Trần đập cho mấy đấm, thanh bén nhọn chói tai.

      Có người xúm vào xem bên ngoài cửa, Đỗ Hiểu Mị càng cảm thấy lúng túng quẫn bách vô cùng, nhịn được liền mở miệng giải thích, “Trần phu nhân à, ngài hiểu lầm rồi...”

      “Đồ đê tiện, con hồ ly tinh kia, hiểu lầm cái gì? Ai cho phép mày dụ dỗ chồng bà hả? Mày là đồ ti tiện biết xấu hổ, đồ tiểu tam hèn hạ hạ tiện...” Trần phu nhân đột nhiên quét sang cái tát, giáng mạnh vào mặt Đỗ Hiểu Mị, vừa mắng ả xa xả.

      Đỗ Hiểu Mị chưa bao giờ mất mặt như lúc này. Ả đưa tay bụm mặt, thiếu chút nữa mất lý trí mà nhào tới liều mạng với mụ béo kia. Nhưng ả biết, liều mạng với người đàn bà chanh chua như vậy chiếm được thượng phong.

      Ả nhắc túi xách của mình lên, trợn mắt hung hăng nhìn Trần phu nhân, cười lạnh châm chọc, “Óc heo như bà chồng tìm phụ nữ khác mới là có vấn đề. Sao về nhà mà soi gương , đàn ông nào nhìn bà mà còn có hứng thú mới lạ. Còn bằng tìm heo nái.”

      Trần phu nhân vốn cũng từng là nương như hoa như ngọc, chỉ vì sau khi sinh đứa bé hình thể lại đột ngột phát triển mãnh liệt. Chính bà cũng vô cùng tự ti với điều này nên mới có thể lo lắng việc ông chồng quá thân cận với người phụ nữ khác như vậy. Nhưng cho tới bây giờ chưa hề có ai dám trước mặt bà rằng dáng dấp của bà khó coi, cho nên vừa nghe Đỗ Hiểu Mị vậy hơi ngây ngẩn chút, đến khi phản ứng lại kịp lập tức phát ra tiếng thét chấn động trời xanh, “Đồ đê tiện kia, tao bỏ qua cho mày đâu, mày muốn chết, mày muốn chết mà!”

      Đỗ Hiểu cười khinh khỉnh, cố ý bày ra vóc người cao gầy hấp dẫn của mình, “Người xấu xí mới cần sớm chút mà tìm chết.”

      “A a a a!” Trần phu nhân phát ra tiếng thét chói tai khác.

      , cút cho tôi!” Bí thư Trần từ trợn mắt hốc mồm lấy lại tinh thần, chỉ tay vào Đỗ Hiểu Mị lớn tiếng quát.

      Đỗ Hiểu Mị lúc này mới phát ra trong lúc ả kích động đắc tội với Bí thư Trần. Ả cắn răng, tức giận rời khỏi phòng ăn riêng.

      Bí thư Trần đuổi được Đỗ Hiểu Mị rồi, lập tức mang phu nhân rời khỏi nhà hàng, về nhà ôn tồn dụ dỗ bà xã. hạ giọng như vậy phải là vì trong lòng thương bà xã có tải trọng gấp hai này, mà là sợ bố vợ...

      có địa vị ngày nay đều là dựa vào nâng đỡ từ bên nhà cha mẹ của bà xã, nếu bà xã mà về nhà khóc lóc kể lể, chắc chắn việc thăng quan tiến chức của sau này nhất định xảy ra vấn đề.

      “Muốn tôi tha thứ cho ông cũng được, ông dạy dỗ cái con hồ ly tinh kia cho tôi!” Trần phu nhân hận Đỗ Hiểu Mị thấu xương, có phụ nữ nào nguyện ý nghe người ta chửi mình xấu xí.

      “Bà cần phải , tôi cũng bỏ qua ta!” Bí thư Trần hung hăng tuyên bố.

      Chỉ trong vòng mấy ngày, tin tức tiêu cực về Đỗ Hiểu Mị truyền ra tràn đầy trời đất ở thành phố P, những hàng tít đại loại như ‘ nữ Giám đốc Tập đoàn Phương thị bán mình lôi kéo kinh doanh’ chiếm nửa trang bìa của tất cả các tờ báo được phát hành.

      Đỗ Hiểu Mị ở thành phố P vốn đụng phải khó khăn mọi bề, giờ nửa bước cũng khó mà . Hơn nữa, vì đụng chạm đến Bí thư Trần, những quan viên trước kia nhận tiền của ả đều liên lạc với ả nữa, thậm chí e sợ nhỡ tránh kịp mà liên lụy phiền toái.

      Rất nhanh, tin tức tiêu cực về ả truyền đến Tổng Công Ty. Vì để ảnh hưởng đến danh tiếng của Tập đoàn Phương thị, Bình An nhanh chóng bỏ cũ thay mới Tổng Giám Đốc Chi nhánh Công ty, ngừng tất cả công việc của Đỗ Hiểu Mị, cũng buộc Đỗ Hiểu Mị quay về giải thích kiện lần này.

      Đỗ Hiểu Mị bàn giao công việc cho quản lý mới xong, nhếch nhác rời thành phố P.

      Tổng Công Ty sau khi điều tra ràng, biết được Đỗ Hiểu Mị hành động mất kiềm chế hợp quy tắc công ty, lúc chuẩn bị đưa ra quyết định khai trừ Đỗ Hiểu Mị tự đưa đơn từ chức lên trước.

      Cầm đơn từ chức của Đỗ Hiểu Mị, tâm trạng lo lắng mấy ngày qua của Bình An rốt cuộc cũng được rót vào ánh mặt trời rạng rỡ. Cuối cùng cũng buộc ả này rời khỏi Phương thị rồi... Đại khái đến bây giờ ả chắc còn biết mình bị gài bẫy như thế nào?

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 218: Lễ tốt nghiệp
      Edit: Khánh Linh



      Đỗ Hiểu Mị quả biết tại sao ả lại phải rời khỏi Tập đoàn Phương thị cách chật vật như vậy. Ả chỉ phải tội với mỗi bà xã kia của Bí thư Trần thôi chứ có phải nhân vật tai to mặt lớn nào đâu. Dù tay Bí thư Trần kia có ghê gớm đến thế nào cũng chỉ là nhân vật được coi là có tiếng ở Thành phố P thôi chứ, đến Thành phố G cũng chẳng là cái đinh gỉ gì.

      Thế vì sao mà cuối cùng chuyện lại bị huyên náo lên lớn như vậy? Kinh động đến cả Thành phố G bên này?

      Chuyện này chỉ mỗi mình Đỗ Hiểu Mị hiểu, mà ngay cả Lê Thiên Thần cũng cảm thấy giật mình. Đây là tình huống mà hoàn toàn có bất cứ chuẩn bị nào, ngay cả cơ hội để cứu vãn cũng có. Đỗ Hiểu Mị bị khai trừ ra khỏi công ty đối với là thiếu mất viên đại tướng đắc lực, còn đối với những việc mà sắp tới phải làm gần như là tổn thất vô cùng to lớn.

      Đáng tiếc chỉ có thể phải đành chịu như vậy.

      Lê Thiên Thần sau đó có phái người đến Thành phố P để điều tra chi tiết, mới biết được hóa ra Đỗ Hiểu Mị bị người ta gài bẫy cho lọt vào. Trợ lý bên cạnh Bí thư Trần biết bị người nào mua chuộc từ lâu, ngày đó lúc Đỗ Hiểu Mị tìm Bí thư Trần, ta xoay người ra ngoài liền gọi điện thoại ngay cho Trần phu nhân.

      Nhân vật mấu chốt nhất lại là vị Trần phu nhân bề ngoài vô cùng bình thường này. Cha bà ta là lãnh đạo Tỉnh, chức vụ còn thấp chút nào. thể có chuyện Đỗ Hiểu Mị điều tra trước xem bối cảnh gia đình Bí thư Trần là như thế nào, nhưng hình như có người cố ý giấu giếm chi tiết, hoàn toàn thuyết minh thân thế của Trần phu nhân. Nếu Đỗ Hiểu Mị biết trước về gia thế của Trần phu nhân cho dù lúc đó phải cắn nát răng, ả cũng đắc tội với cái người phụ nữ to béo kia!

      Nhưng tất cả những chuyện này đến tột cùng là do người nào thao túng đằng sau vậy? Lê Thiên Thần tra xét lâu cũng điều tra ra người đứng sau lưng kia là ai. Đỗ Hiểu Mị hoài nghi là công ty đối thủ ở Thành phố P, nhưng Lê Thiên Thần lại cảm thấy nhất định là mọi chuyện đơn giản như vậy. Nhưng đáng tiếc là lại tra ra được là ai, cuối cùng cũng giải quyết được gì.

      Mà lúc này danh tiếng xấu của Đỗ Hiểu Mị lan xa trong ngành, có công ty nào đồng ý thuê ả, chỉ còn cách là tìm việc trong ngành nghề khác.

      “Họ em làm việc thủ đoạn khiến người nào có thể chấp nhận, bại hoại danh tiếng công ty họ. Đúng là bậy bạ!” Đỗ Hiểu Mị tức khí đùng đùng tới lui trong phòng khách, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đôi tay vung vẩy đấm mạnh trung, lớn tiếng tố cáo với Lê Thiên Thần ngồi ở ghế sa lon đối diện xem tin tức TV, “Nhất định là có người nào đó giở trò sau lưng. Nhất định như thế!”

      Lê Thiên Thần bị ả quấy rầy cả tiếng đồng hồ, tới lui đều là trù ẻo mắng mỏ những công ty mà mấy ngày nay ả tới phỏng vấn, những công ty đó vì thấy được những tin tức bất lợi của ả mà từ chối thuê ả làm việc, “Đúng là có người giở trò sau lưng, nhưng chúng ta biết là người nào.”

      “Còn có thể là ai? Nhất định là Phương Bình An!” Đỗ Hiểu Mị rú rít, “Cái con oắt thối đó, nhất định chính là nó!”

      “Là ta thế nào, chúng ta có chứng cớ.” Lê Thiên Thần nhịn được quật lại. cũng hoài nghi là Bình An, nhưng rồi lại cảm thấy thể. Với tâm tư đơn thuần của Bình An làm sao có thể thiết kế cạm bẫy sâu xa với bọn họ như vậy được?

      “Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Đỗ Hiểu Mị ngồi xuống đối diện Lê Thiên Thần, tức giận hỏi.

      “Em trước tiên cứ nghỉ ngơi mấy ngày . Chờ chuyện này qua rồi lại phỏng vấn ở công ty khác ngành nghề thôi.” Lê Thiên Thần suy nghĩ chút rồi .

      “Khác ngành nghề?” Đỗ Hiểu Mị hét lên tiếng, thấy sắc mặt Lê Thiên Thần chìm xuống mới tỉnh táo lại, “Thiên Thần, em muốn rời khỏi ngành này đâu, làm như vậy tất cả những cố gắng trước giờ của em trở thành uổng phí. Em muốn bắt đầu lại tất cả từ đầu, vả lại còn có việc chúng ta làm ở Thành phố S... em làm sao còn tiếp tục được nữa?”

      Lê Thiên Thần đè bả vai ả lại, “Mấy chuyện kia của chúng ta phải tạm ngừng lại thôi. tại nhất định là có người nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của chúng ta. Nếu chúng ta làm việc cẩn thận mà để lộ ra cái gì, chúng tôi cũng xong đời.”

      “Vậy... Vậy Liên Kiến Ba thế nào?” Đỗ Hiểu Mị hỏi.

      ta cũng chẳng gì, chỉ bảo là em đừng vọng động nữa.” Lê Thiên Thần oán giận liếc Đỗ Hiểu Mị cái. Vốn tính là ả có thể tiếp tục chuyện của bọn họ ở Thành phố P, kết quả ả lại bị ly khai khỏi nơi đó, “Ba ta ngược lại bắt đầu vừa ý rồi. Nhưng dù sao vẫn còn có , rồi cũng giao cho thôi.”

      “Em hiểu rồi!” Đỗ Hiểu Mị giọng, trong lòng tự nhủ nhất định phải tỉnh táo. Ả thể công tác tại Phương thị nữa, nên huyên náo đến cuối cùng ngay cả cơ hội làm việc tại Thành phố G cũng mất luôn.

      Mặc dù ngoài miệng đồng ý như vậy, nhưng ra trong thâm tâm Đỗ Hiểu Mị vẫn canh cánh khôn nguôi. Ả nhất định tra ra xem rốt cuộc là ai gài bẫy sau lưng ả mới được!

      Trong lúc Đỗ Hiểu Mị tìm việc làm khắp nơi, Bình An lại vô cùng vui vẻ dự buổi lễ tốt nghiệp.

      có hai năm Bình An tới trường học thường xuyên, gần như đều là tự học rồi đến dự thi cuối khóa. Bởi vì là tình huống đặc biệt nên trường học cũng cho tốt nghiệp. Hôm nay đáng lẽ ra cần phải tới trường học, nhưng buổi lễ tốt nghiệp là đại biểu cho màn nhung khép lại cho giai đoạn cuộc sống và bắt đầu giai đoạn khác, nhất định phải tới tham dự. Huống chi cũng rất muốn tụ họp lại cùng các bạn cũ chút.

      Tống Tiếu Tiếu chạy từ thành phố H về. Ký túc xá bọn họ có bốn người đến đủ ba, chỉ còn thiếu Vi Úy Úy là chưa tới.

      Khắp nơi trong sân trường đều có các sinh viên súng sính trong áo mão tốt nghiệp đứng túm năm tụm ba chụp hình, có người ôm nhau chúc phúc lẫn nhau, có người còn chưa bắt đầu ‘hẹn gặp lại’ rơi lệ dứt, có những người tay trong tay lẳng lặng nhìn nhau, có người chụp hình lưu niệm với các giáo viên...

      Sau ngày hôm nay, mọi người đường ai nấy rồi. Bọn họ đều đến đây từ khắp mọi miền đất nước, nơi mà họ muốn trong tương lai cũng trải rộng bốn phương, cơ hội có thể gặp lại nhau rất ít ỏi.

      Ba người Bình An sau khi chụp ảnh lưu niệm cùng các giáo viên xong cũng sóng vai đếm bước trong sân trường. Nhìn xung quanh thấy những hình ảnh như thế, trong lòng các cũng rất cảm động. Ngày mai Tống Tiếu Tiếu phải về lại thành phố H; Kỷ Túy Ý mặc dù hay công tác tại Duy An nhưng quê quán dù sao cũng ở nơi này, cũng biết lúc nào phải đối mặt với ly biệt.

      “Úy Úy hình như tới trường ha.” Tống Tiếu Tiếu lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Vi Úy Úy, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa trả lời.

      Kỷ Túy Ý bĩu môi, “Cậu ấy có tới cũng tìm tụi mình.”

      Tống Tiếu Tiếu nhìn Bình An, giọng hỏi, “Úy Úy vẫn còn làm việc ở Nghiêm thị hả? Tớ có khuyên cậu ấy, tiếc là cậu ấy nghe lọt lỗ tai.”

      “Chúng ta cũng có quyền ngăn cản cậu ấy tìm việc tại bất kỳ chỗ nào cậu ấy thích.” Bình An cười , “Tớ hiểu các cậu lo lắng điều gì. ra cũng cần phải lo đâu. Úy Úy cũng phải là công tác kề cận với Nghiêm Túc, mà cho dù cậu ấy có làm việc bên cạnh Nghiêm Túc chăng nữa cũng xảy ra chuyện gì đâu.”

      cho Vi Úy Úy cơ hội này, Nghiêm Túc cũng vậy.

      Kỷ Túy Ý cắm cảu, “Cậu ấy tới Nghiêm thị phải là muốn có thể làm việc bên cạnh Nghiêm Túc đó sao. Giờ cậu ấy bị điều đến chi nhánh công ty rồi, đừng là ở cạnh Nghiêm Túc, ngay cả muốn nhìn thấy cũng khó nữa là. Tớ cũng chẳng hiểu cậu ấy có mưu đồ gì nữa.”

      “Cái cậu Úy Úy chết dầm này, sao mà cố chấp thế. Đúng là nhìn ra.” Tống Tiếu Tiếu thở dài .

      Kiếp trước, lúc tâm trạng xuống thấp trầm trọng, vẫn luôn có Úy Úy ở cạnh bên . Lúc đó, Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đều ở Thành phố G, chỉ có Úy Úy là ở lại thành phố này làm việc. rất quý trọng tình hữu nghị của mình và Úy Úy trong kiếp trước.

      muốn kiếp này hai người các ngay cả bạn cũng làm được.

      phải cậu ấy luẩn quẩn mở, mà là cậu ấy quá thoáng ấy chứ, ngay cả người đàn ông của bạn tốt mà cũng dám mơ ước.” Kỷ Túy Ý còn tức vì Vi Úy Úy cứng đầu.

      “A, Úy Úy!” Tống Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn Vi Úy Úy đứng xa phía trước các , nở nụ cười, “Tới hồi nào thế? Bọn tớ đợi cậu rất lâu rồi đấy.”

      Vi Úy Úy xụ mặt, ánh mắt tối tăm xa vắng, “Các cậu mà chờ tớ cái gì? Tớ thấy có người còn ước gì tớ xuất nữa kìa.”

      “Cậu kiểu gì thế?” Kỷ Túy Ý tức giận hỏi.

      “Úy Úy, chúng tớ đợi cậu tới chụp hình mà. Bốn người chúng ta khó lắm mới gặp lại nhau, đừng những chuyện vui chứ, được ?” Tống Tiếu Tiếu vội vàng nháy mắt ra dấu với Kỷ Túy Ý, khuyên Vi Úy Úy.

      Bình An cũng cười , “Úy Úy, chúng ta cùng chụp hình .” xong, đưa tay muốn cầm tay Vi Úy Úy.

      Vi Úy Úy mặt thay đổi để cho Bình An cầm. Bốn người về hướng sân thể dục.

      Tống Tiếu Tiếu lôi Kỷ Túy Ý ở phía sau. Kỷ Túy Ý thầm , “Có ý gì vậy, cậu xem vẻ mặt cậu ấy kìa, giống như tớ thiếu nợ cậu ấy năm triệu tệ vậy. Tóm lại là giờ ai đuối lý đây? Bình An trước giờ là người tốt nên muốn làm gì hết, giống Thánh mẫu Maria vậy.”

      “Vậy cậu muốn Bình An phải làm gì bây giờ? tại, Úy Úy chỉ là vào Nghiêm thị làm việc mà thôi, hơn nữa cậu ấy cũng có làm cái gì đâu mà cậu lại muốn Bình An kêu Nghiêm thị đuổi việc cậu ấy, để cậu ấy còn ở lại Thành phố G được? Cậu cảm thấy Bình An là người như vậy sao?” Tống Tiếu Tiếu giọng .

      Kỷ Túy Ý hừ hừ, “Dù sao cứ thấy Úy Úy như vậy là tớ phát giận!”

      tới sân thể dục, Vi Úy Úy lại biểu được cao hứng cho lắm. nhìn Bình An, muốn gì đó lại thôi. Cho đến sau khi chụp hình xong mới đột nhiên mở miệng, “Bình An, có phải cậu Nghiêm Túc điều tớ đến chi nhánh công ty Nghiêm thị hay , có phải cậu buộc ấy phải tránh tớ ra hay ?”

      “Giỡn à, người ta là hôn phu của Bình An, cậu đúc kết kiểu vớ vẩn gì thế.” Kỷ Túy Ý vừa nghe Vi Úy Úy ra những lời này liền nén giận được nữa mà la lên.

      Bình An kéo tay Kỷ Túy Ý, cau mày nhìn Vi Úy Úy, cuối cùng bụng cũng bốc hỏa, “Úy Úy, cậu cảm thấy tớ là hạng người như vậy sao?”

      Vi Úy Úy cắn cắn môi, “Tớ thích Nghiêm Túc, nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ tới việc có thể... có thể xảy ra chuyện gì với ấy. Vì sao các cậu cứ coi tớ là kẻ phạm tội ác tày đình thể dung tha vậy?”

      “Úy Úy, cậu phải học được cách dứt bỏ. Cho dù cậu có thể công tác ở Nghiêm thị sao đây? Nghiêm Túc vốn có khả năng thích cậu, hơn nữa, Nghiêm Túc là hôn phu của Bình An, cậu cảm thấy làm như vậy là thích hợp à?” Tống Tiếu Tiếu khuyên lơn.

      thể trốn tránh mãi mà thẳng thắn đối mặt với vấn đề tồn tại giữa và Vi Úy Úy, Bình An chưa lúc nào hiểu ràng việc như giờ khắc này. Giữa và Vi Úy Úy thể nào giữ được tình cảm thâm hậu giống như kiếp trước nữa. Mặc dù rất đau lòng, nhưng nếu như cứ tiếp tục quả quyết chỉ sợ hậu quả càng khó tưởng tượng.

      bình tĩnh nhìn Vi Úy Úy, “Úy Úy, tớ thể ngăn cản những phụ nữ khác thích người đàn ông của tớ, nhưng nếu có người phụ nữ nào cố gắng muốn cướp ấy từ trong tay tớ, tớ tiếc tất cả. Cho dù là cậu, tớ cũng nể mặt mà nương tay đâu. Cậu đừng làm ra vẻ đáng thương trước mặt bọn tớ. Cậu có cái gì để uất ức đây? ai cưỡng ép cậu thích Nghiêm Túc cả, ấy cũng chưa bao giờ thuộc về cậu. Cậu đau lòng, cậu thương tâm, cậu bi lụy vì tình đều là do cậu tự chuốc lấy phiền. Ngay cả hình dạng cậu thế nào Nghiêm Túc cũng biết, tớ cũng hoàn toàn lo lắng cậu tiếp cận ấy. Tớ nhiều như vậy với cậu là muốn cho cậu suy nghĩ kỹ thôi.”

      Vi Úy Úy rưng rưng nước mắt nhìn Bình An, cắn răng, xoay người chạy ra khỏi sân thể dục.

      Bình An và hai bạn tốt nhìn lẫn nhau, mỗi người đều bất lực thở dài trong lòng.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 219: Nản lòng
      Edit: Khánh Linh




      Vi Úy Úy vừa đường trường vừa rơi lệ, người khác thấy vậy đều cho rằng luyến tiếc bạn bè nên nở nụ cười hữu nghị với . Nhưng càng đối mặt với những khuôn mặt tươi cười thân thiện như vậy trong lòng Vi Úy Úy càng khó chịu.

      muốn căng thẳng đến bung bét như vậy với bạn tốt của mình.

      chiếc xe Porsche quen thuộc xuất nơi khúc quanh, Vi Úy Úy dừng bước, sững sờ nhìn chiếc xe kia.

      Lúc xe lướt qua bên cạnh , nhìn thấy xe chính là người mà mình thầm thương trộm nhớ...

      Hôm nay vốn dĩ đáp ứng cùng đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp với Bình An, nhưng bất đắc dĩ lại có cuộc họp khẩn, khó khăn lắm mới nặn ra được chút thời gian, Nghiêm Túc liền vội vã lái xe tới đây. Xe mới vừa lái vào trong trường học, liền lấy điện thoại ra gọi cho Bình An.

      “Bình An, em ở đâu?” Thanh của trầm thấp mà chậm rãi, thong dong lãng mạn.

      “Em ở trong trường, chụp hình cùng các bạn.” Thanh vui vẻ của Bình An truyền tới.

      Nghiêm Túc dịu dàng , “ cũng gần tới sân thể dục trường em nè, em ở chỗ nào để tới tìm.”

      Bình An mừng rỡ reo lên, nhưng cũng hơi thắc mắc, “... trong trường em rồi hả? Em cũng ở sân thể dục nè, em chạy ra tìm nha.”

      Nghiêm Túc ngắt điện thoại, xuống xe, liền nhìn thấy cách đó xa bóng dáng quen thuộc chạy tới phía . mỉm cười giang rộng hai cánh tay, nhận lấy người ôm vào trong ngực, “ cho cẩn thận, chạy gấp như vậy làm gì.”

      “Hình như hôm nay rất bận mà, sao khi còn tới đây chi vậy?” Bình An ôm lấy cánh tay Nghiêm Túc, nũng nịu hỏi.

      “Lễ tốt nghiệp của em, sao lại tới cho được!” Nghiêm Túc cười , nhìn nhìn về phía sau , “Bạn em chờ em kìa.”

      Bình An cười cười, nhớ lại mới vừa rồi còn vì Nghiêm Túc mà trực tiếp vạch mặt căng thẳng với Úy Úy, biết Úy Úy có thấy Nghiêm Túc vào hay nữa, “Được rồi, chúng mình qua bên đó . Hôm nay phải ăn cơm với em và các bạn đấy, Lâm Tĩnh với Tiểu Nghi còn chưa gặp mặt lần nào đó.”

      Nghiêm Túc nhìn nở nụ cười đầy cưng chiều, “Được.”

      “Phương Bình An, cậu mang hôn phu đến dự lễ tốt nghiệp đấy à? Muốn cố ý khoe khoang cho tụi mình tức chết đó hả!” Kỷ Túy Ý thấy Nghiêm Túc tới lập tức giả bộ vui kêu lên, nhưng ra trong lòng lại vô cùng cao hứng. Như vậy có thể làm cho Vi Úy Úy tỉnh ra chút rồi, tiếp tục vương vấn suy nghĩ đến chuyện thể nào nữa.

      “Đúng thế đúng thế, bọn tớ cũng biết cậu đính hôn, giờ cậu còn mang Nghiêm Túc tới để giễu bọn mình đấy hả. đáng ghét! Chút nữa phải mời bọn tớ bữa đại tiệc đó nghe!” Tống Tiếu Tiếu hùa theo đùa giỡn.

      thành vấn đề, mời chị em vợ ăn cơm là chuyện nên làm.” Nghiêm Túc cười đến dịu dàng như ngọc, người đàn ông đẹp trai như nếu bình dị gần gũi thêm chút, ôn hòa thêm chút, nụ cười rực rỡ hơn chút, vậy đơn giản chính là tay sát siêu hạng.

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu bị danh xưng ‘chị em vợ’ của làm cho khoái chí cười ngừng.

      Còn Bình An đứng trơ đó mà đỏ bừng cả mặt, đập lên cánh tay Nghiêm Túc hai cái tỏ vẻ bất mãn.

      Có mấy bạn học nữ ngang qua nhìn thấy Nghiêm Túc mắt cũng sáng bừng lên mà nhìn chằm chằm vào , trong những ánh mắt kia cần bao nhiêu thèm muốn có hẳn bấy nhiêu thèm muốn.

      Hôm nay Bình An cùng với tới đây cũng phải vì muốn khoe khoang người đàn ông của mình, chỉ muốn Nghiêm Túc cùng với hết ngày cuối cùng của đời học sinh sinh viên, bây giờ nhìn thấy nhiều người nhìn nước miếng như vậy lập tức cảm thấy quyết định này dở tệ, “Hay là chúng ta ra ngoài trước .”

      “Sắp phải chụp ảnh tốt nghiệp tập thể rồi, còn lĩnh bằng tốt nghiệp nữa.” Tống Tiếu Tiếu can gián.

      chụp hình trước , ở đây chờ mọi người.” Nghiêm Túc sờ sờ đầu Bình An, cười .

      Bình An thể làm gì khác hơn là ghé vào tai giọng thầm, “ phải tự bảo trọng đấy, nếu có nào muốn thử mồi chài hoặc sàm sỡ nhất định phải ra sức phản kháng, quyết thỏa hiệp đấy...”

      “Nương tử yên tâm.” Nghiêm Túc cúi xuống hôn môi , “Vi phu nhất định vì nàng mà thủ thân như ngọc.”

      Lúc Nghiêm Túc những lời này dùng điệu cao thấp, vừa đủ để Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đứng bên cạnh nghe được.

      Kỷ Túy Ý tức giận thọt tay đâm đâm mặt Bình An hai cái, “Cái gì thế? Chỉ rời chốc lát thôi mà phải khẩn trương tới vậy à. Em rể à, em khổ rồi nha.”

      “Cám ơn chị vợ quan tâm.” Nghiêm Túc cười híp mắt đáp lại.

      Bình An nguýt cái, kéo hai bạn tốt hi ha cười giễu cợt rời .

      Vi Úy Úy đứng sau gốc cây cách bọn họ xa nhìn cử chỉ thân mật giữa Bình An và Nghiêm Túc, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Ánh mắt vẻ mặt Nghiêm Túc dành riêng cho Bình An cũng đâm mắt bị thương sâu...

      Lần đầu tiên cảm giác được cự ly giữa mình và Nghiêm Túc, lần đầu tiên cảm thấy được và Bình An khác nhau đến bực nào, lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt Nghiêm Túc Bình An nhiều biết bao nhiêu.

      Mặc dù trước giờ cũng dám hy vọng xa vời mình có thể có kết quả với Nghiêm Túc, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình đúng là si tâm vọng tưởng như lúc này.

      chán nản xoay người, vốn lúc nãy chỉ tức thời kích động mà muốn nhân cơ hội này chuyện vài câu với Nghiêm Túc, giờ đây nỗi kích động đó cũng chẳng còn.

      Coi như có thể vài lời với Nghiêm Túc , thế nào chứ? Đến bây giờ hẳn còn biết là ai !

      Vi Úy Úy mang vẻ mặt đơn thất thểu đường, được lát bị bạn học cùng lớp tìm được, lôi kéo đến sân khấu nhận bằng tốt nghiệp. Lúc nhìn thấy nhóm Bình An, theo bản năng quay đầu sang hướng khác bởi muốn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào hạnh phúc mặt Bình An lúc này.

      Bình An cầm bằng tốt nghiệp, nhìn Vi Úy Úy cái, trong lòng thầm thở dài, rồi xoay người sang chuyện cùng những bạn học khác.

      Sau khi chụp hình xong, trưởng lớp đầu têu đề nghị mọi người cùng nhau hát Karaoke.

      hát Karaoke được đấy! Phương Bình An giờ là Tổng Giám Đốc Phương thị rồi, để ấy mời mọi người ăn cơm hát Karaoke thôi.” Trịnh Yến Đình kéo trong tay người đàn ông kéo thoạt nhìn như trọc phú mới nổi, phát biểu bằng thanh bén nhọn chói tai.

      Nhiều bạn học ồn ào hùa theo.

      Những người khác bởi vì bình thường cũng thân cận với Bình An cho lắm, nên cũng ý tứ mở miệng.

      Bình An thản nhiên liếc nhìn Trịnh Yến Đình cái, cười , “Người khác lúc tốt nghiệp đại học chỉ cầm mỗi tấm bằng tốt nghiệp, bạn Trịnh Yến Đình lại lĩnh chứng nhận có đôi, vậy cũng nên mời ngươi khách thôi.”

      Trịnh Yến Đình cưa đổ được người đàn ông trọc phú này, hai người vừa kết hôn hồi tháng trước, hôm nay cố ý mang chồng về để khoe khoang.

      Trong lớp cũng có nhiều bạn học nữ dẫn theo bạn trai của mình tới dự lễ tốt nghiệp, mỗi mình Trịnh Yến Đình là dẫn chồng.

      “Chúng tôi mời, cứ để chúng tôi mời , chuyện vặt ấy mà.” Trịnh Yến Đình đầy vẻ trọc phú mới nổi. Hôm nay ta cố ý muốn dằn mặt nhóm Bình An các , nếu có các , ta với Khâu Thiếu Triết cũng chia tay.

      Bình An cùng đám Kỷ Túy Ý nhún vai cười cười, khinh thường việc so đo hơn kém với loại người như ta.

      Đoàn người ồn nào náo loạn muốn hát karaoke ở Trung Tâm, Bình An và đám Kỷ Túy Ý lặng lẽ rút ra ngoài.

      Họ hẹn trước với Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân rồi.

      “Này, Phương Bình An, Kỷ Túy Ý, các cậu sao?” Trịnh Yến Đình để mắt đến bọn họ từ nãy đến giờ, thấy các rời lập tức liền mở miệng hỏi, rồi nhìn theo hướng các tới lại thấy Nghiêm Túc đứng bên kia như bức tranh sáng ngời thu hút, giọng càng thêm cay nghiệt, “ ra là có vị hôn phu hộ tống đến đây, hèn gì coi thường thèm chơi với bọn này.”

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu trao đổi ánh mắt, rồi quay nhìn Bình An. Bình An cũng trợn mắt nhìn các .

      “A, đúng vậy, hôm trước Bình An đính hôn chưa có mời mọi người ăn cơm, hôm nay ấy muốn nhân cơ hội này mời các bạn đến nhà hàng Quảng Đông, biết mọi người có nể mặt hay đây?” Kỷ Túy Ý cười híp mắt hỏi.

      “Chúng tôi !” Mấy Lâm Tĩnh, Diệp Hiểu Vân và Bạch Hàm ở bên kia vừa kêu vừa chạy tới.

      “Nhất định phải rồi, Bình An đính hôn, chúng tôi sao có thể chứ, về sau kết hôn nhất định phải gửi thiệp thiệp mừng cho chúng tôi đó nha.”

      “Đúng vậy, đừng có lẳng lặng mà kết hôn đó...”

      “...”

      Lập tức, tất cả mọi người trong lớp đều vây quanh Bình An ồn ào góp chuyện rất náo nhiệt. Nếu so với Trịnh Yến Đình, bọn họ càng muốn lấy lòng Bình An hơn. tại mọi người tốt nghiệp, ai cũng cần công việc tốt và ổn định, mà Bình An lại là Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương thị, tuyệt đối có thể giúp bọn họ đạt thành tâm nguyện này.

      Ở trong xã hội cần có quyền có thế này, ai cũng hiểu được phải lựa chọn cho mình quan hệ có thể mang lại điều tốt cho mình như thế nào.

      Bình An luôn giữ nụ cười thanh thoát nhã nhặn lịch , ánh mắt thản nhiên quét qua khuôn mặt giận dữ đến đỏ lên của Trịnh Yến Đình.

      Tống Tiếu Tiếu bên tai Bình An, “ ngờ tới ngày cuối cùng rồi mà vẫn còn có thể chọc cho con lắm điều kia tức giận đến nội thương, kết thúc đại học rất có ý nghĩa.”

      “Ai bảo ta trêu chọc tụi mình trước làm gì. Sau khi chia tay với Khâu Thiếu Triết, ta xem tụi mình làm kẻ thù đội trời chung mà.” Kỷ Túy Ý hừ hừ.

      “Thôi được rồi, thôi!” Mời bạn học cùng lớp ăn cơm cũng có vấn đề gì, chẳng qua thích diễu võ giương oai gì ở chỗ này thôi, mặc dù khiến cho Trịnh Yến Đình tức giận đến khó thở như vậy cũng cao hứng.

      Nghiêm Túc cất bước về phía họ. Chắc vì khí thế thể ra bên ngoài của quá mạnh mẽ, những bạn học vốn líu ríu chúc mừng Bình An đều yên lặng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm quan sát người đàn ông hoàn toàn hơn hẳn bọn họ về cấp bậc này.

      Bọn họ biết vị hôn phu của Bình An là Tổng tài của Nghiêm thị, nhưng biết Nghiêm Túc lại là nhân vật mạnh mẽ đến như vậy.

      “Sao rồi?” Nghiêm Túc giọng hỏi Bình An, tay nhàng vòng qua ôm hông .

      có gì, mọi người vui vẻ nên muốn cùng nhau ăn cơm.” Bình An giọng trả lời.

      Nghiêm Túc khẽ mỉm cười, gật đầu cái với những bạn học kia.

      Trịnh Yến Đình hừ tiếng, kéo ông xã mình hếch cao cằm rời . Vi Úy Úy đứng phía sau đám người thấy dáng vẻ ân ái giữa Nghiêm Túc và Bình An mắt lại tối thêm mấy phần, xoay người muốn rời theo.

      “Úy Úy, cậu đâu vậy, chúng ta phải ăn cơm mà.” Trong lớp có bạn học cao giọng kêu.

      Bình An theo tiếng kêu nhìn sang, lặng lẽ nhìn Vi Úy Úy.

      , tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều còn phải trở về làm việc.” Vi Úy Úy miễn cưỡng cười cười .

      “Hình như cậu làm trong Tập đoàn Nghiêm thị mà, sợ cái gì, đàng nào ông chủ lớn cũng ở đây luôn rồi, xin thêm nửa ngày nghỉ nữa là được ngay mà.” Có người cười ha hả .

      Vi Úy Úy chờ mong nhìn về phía Nghiêm Túc, hy vọng có thể liếc mắt nhìn cái.

      Nghiêm Túc chỉ cúi đầu nhìn Bình An dịu dàng cười, giọng ngọt ngào chậm rãi, “Nếu là bạn học của em, dĩ nhiên là có thể ngoại lệ.”

      “Oa, hạnh phúc kiểu này chói mắt quá thôi, tôi chịu hết nổi rồi!” Có bạn học ồn ào kêu lên.

      ai chú ý tới nét mặt thiếu chút nữa òa khóc của Vi Úy Úy.

      Chỉ có Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đột nhiên nhìn thương hại, Nghiêm Túc nhìn cũng thèm nhìn ấy cái, ấy nên hoàn toàn tỉnh lại thôi.

      Náo loạn lát, cả lớp liền thuê xe đến nhà hàng Quảng Đông ăn cơm, tiếp đó lại hát karaoke. Hôm nay tất cả chi phí đều do Nghiêm Túc móc tiền túi, mặc dù tham gia toàn bộ quá trình với mọi người, nhưng trở thành đại diện cho hình ảnh người đàn ông tốt nhất trong suy nghĩ của mọi người.

      Suốt ngày này, Vi Úy Úy đặc biệt trầm mặc. Mọi người cười cười theo, ca hát ca hát theo, cuối cùng uống rượu đến say như chết, ôm Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý khóc lớn lúc lâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :