1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9: Chán ghét theo bản năng
      Edit: Quảng Hằng

      Lê Thiên Thần lịch vươn tay về phía Bình An, trong tiềm thức biết rằng, Bình An tuyệt với chữ , có loại tự tin ai có thể công kích được, bởi vì từ khi Bình An biết đến bây giờ, vẫn luôn là cái gì chính là cái đó, chưa từng phản bác, đem là thần thánh tôn sùng đối đãi.

      Nhìn bàn tay thon dài Lê Thiên Thần đưa về phía của mình, Bình An cười lạnh ở trong lòng, nếu đổi lại là mình trước kia, sớm đưa tay lên, từng luôn là cái gì đó để cho tim đập rộn lên, trầm mê thôi.

      Nhưng, chỉ là đã từng.

      Ở thời điểm Đỗ Hiểu Mị mong đợi nhìn Phương Hữu Lợi, Bình An đưa tay ôm cánh tay Phương Hữu Lợi, "Điệu vũ đầu tiên đương nhiên là con muốn nhảy cùng ba rồi, mặc dù con cũng rất muốn khiêu vũ cùng Thiên Thần, nhưng tại con là bạn ba nha."

      Gương mặt tuấn mỹ của Lê Thiên Thần thoáng qua tia ngạc nhiên, Bình An lại cự tuyệt ?

      Ánh mắt vốn mong chờ của Đỗ Hiểu Mị cũng nhanh chóng bị thất vọng thay thế, có chút oán giận liếc Bình An cái, con nhóc xấu xa hiểu phong tình!

      "Đó là cần phải vậy." Lê Thiên Thần hết sức lịch thu tay về.

      Phương Hữu Lợi cười ha hả, cưng chiều nhìn Bình An, ra mình ở trong mắt con , quan trọng hơn người a, "Vậy Bình An hãy theo ba nhảy điệu vậy."

      Bình An cười cùng Lê Thiên Thần gật đầu cái, khóe mắt nhướng lên, có chút khinh miệt quét Đỗ Hiểu Mị cái, chờ Đỗ Hiểu Mị phản ứng kịp, cùng Phương Hữu Lợi vào sàn nhảy.

      Đỗ Hiểu Mị cho tới nay đều là đối tượng cao cao tại thượng được người ta thổi phồng, nhưng ta lại ràng cảm thấy Bình An đối với ta miệt thị cùng khinh thường, giận đến cắn chặt răng, nha đầu biết phân biệt!

      "Đỗ tiểu thư, tôi có thể vinh hạnh mời nhảy điệu ?" đành lòng thấy Đỗ Hiểu Mị bị bỏ rơi, Lê Thiên Thần nhã nhặn mời ta khiêu vũ.

      "Dĩ nhiên!" Sắc mặt ảm đạm của Đỗ Hiểu Mị lại lần nữa bắn ra ánh sáng bốn phía, đặt tay vào trong lòng bàn tay Lê Thiên Thần.

      thể phủ nhận, Lê Thiên Thần là người đàn ông tuấn tiêu sái, bất kỳ người phụ nữ có chút ánh mắt nào cùng đều kháng cự được người đàn ông như vậy, cũng ngoại lệ, lần đầu tiên nhìn thấy Lê Thiên Thần, ta động lòng, phù hợp vơi phần lớn cầu của ô ta, gương mặt tuấn mỹ , vóc người tỷ lệ gần như hoàn mỹ, tính tình ôn tồn nho nhã, quả chính là vương tử cởi Bạch Mã, chỉ tiếc, còn kém chút, đó chính là thân thế hơi bình thường, mặc dù cũng coi như người nắm giữ chức vụ cao trong Tập đoàn Phương thị, rốt cuộc cũng chỉ là làm cho người khác.

      Tình và bánh mì, ta càng muốn muốn bánh bao hơn! Đưa thân vào xã hội thượng lưu, vốn vẫn là giấc mộng của ta, ta đương nhiêm tìm những lợi thế có thể giúp ta giải mộng.

      Trong sàn nhảy, say sưa ca hát hay vũ, làn gió thơm tràn ngập.

      "Mặc dù tôi là mới vừa vào công ty, nhưng là nghe qua ít chuyện kể về Lê tiên sinh ."

      Đỗ Hiểu Mị dán vào lồng ngực của Lê Thiên Thần, cười đến mềm mại đáng xinh đẹp, khẽ mở miệng.

      "Thí dụ như?" Lê Thiên Thần nhíu mày hỏi.

      Đỗ Hiểu Mị đem tầm mắt hướng tới Bình An bên cạnh bọn họ cách đó xa, "Tỷ như thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Phương thị thắm thiết, phải lấy, khổ khổ theo đuổi. . . . . . Biết bao trong công ty, cho dù có lòng với cũng dám tùy tiện hành động, bởi vì chính là con rể mà Đổng Trưởng nhận định."

      Lê Thiên Thần khẽ cười lắc đầu, "Đây đều là mấy trẻ trong công ty tự mình tung tin thôi.”

      "Tôi cũng cho là như thế, Phương tiểu thư thoạt nhìn tựa hồ đối với cũng phải là rất để ý." Phụ nữ đương nhiên hiểu phụ nữ nhất, nếu như Phương Bình An Lê Thiên Thần như trong truyền thuyết, mới vừa rồi cũng cự tuyệt muốn mời chút do dự như vậy.

      Muốn cự tuyệt người đàn ông mà mình thích, phải dễ dàng làm được như vậy, mà xét thấy Bình An mới vừa rồi cũng hề do dự chút nào.

      Lê Thiên Thần cười khổ, "Nha đầu kia vẫn còn giận tôi." Nếu cũng cự tuyệt .

      "Xem ra đối với ấy cũng phải giống như lời đồn, chút cảm giác cũng có." Ánh mắt sắc bén của Đỗ Hiểu Mị chợt lóe, trong lòng có chút ghen tỵ Phương Bình An quá may mắn.

      rang là người bình thường như vậy, lại xuất thân hào môn, có thể lấy được người đàn ông như Lê Thiên Thần vậy, Thượng Đế quả nhiên là công bằng!

      "Đỗ tiểu thư tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với Bình An?" Lê Thiên Thần cúi mắt nhìn ta, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt.

      "Tôi đối với Phương tiểu thư có hứng thú." Đỗ Hiểu Mị quyến rũ cười tiếng, ánh mắt rơi vào người Phương Hữu Lợi, "Đổng Trưởng đến nay vẫn còn độc thân sao?"

      "Nếu như muốn đến gần Đổng Trưởng, vậy tôi trước khuyên câu, ngàn vạn lần đừng chọc Bình An mất hứng, người mà Bình An thích , Đổng Trưởng cũng thích." Vừa dứt tiếng nhạc, Lê Thiên Thần buông tay Đỗ Hiểu Mị ra, giọng ở bên tai .

      Nụ cười nơi khóe miệng của Đỗ Hiểu Mị hơi chậm lại, có chút cam tâm nhìn Bình An lần nữa.

      Bên kia Bình An cùng Phương Hữu Lợi cũng xuống sàn nhảy.

      Ôn Quốc Quang dẫn chàng trai tuổi còn trẻ tới đây cùng Phương Hữu Lợi chào hỏi, Bình An cảm thấy có chút khát nước, tiếng xin lỗi tiếp được liền cầm nước trái cây thối lui đến góc, hờ hững nhìn mọi người ăn mặc phục trang đẹp đẽ đại sảnh.

      "Sao lại trốn trong góc mình thế hả ?" Cái ót đột nhiên bị búng cái, thanh trầm thấp quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

      Bình An quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy gương mặt đẹp trai treo nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời của Ôn Triệu Dung, trái tim lo lắng tựa hồ cũng pha loãng chút, "Học trưởng."

      Ôn Triệu Dung nghiêng người lười biếng dựa vào cây cột, cúi đầu nhìn dung nhan tinh xảo của , nhíu mày hỏi, " Sao lại mặc thành như vậy, thiếu chút nữa cũng nhận ra được, khó nhìn." ra tuyệt khó coi, chẳng qua là cảm thấy như vậy giống như mang theo cái mặt nạ, hoàn toàn phải là Bình An ngày thường rồi.

      Bình An liếc cái, " có mắt! Mới vừa rồi sao lại thấy ?"

      "Trong mắt em còn thấy được người khác sao?" Ôn Triệu Dung hất cằm lên, ý bảo nhìn về phía Lê Thiên Thần ở bên cạnh Phương Hữu Lợi, " chính là nguyên nhân để cho em xin nghỉ nửa tháng?"

      “Trong mắt , chẳng lẽ cuộc sống Bình An tôi chỉ có thể vây quanh Lê Thiên Thần thôi sao?" Mắt Bình An lạnh lùng nhìn mọi cử động của người đàn ông đó đều ưu nhã ung dung, trong lòng có chút buồn nôn.

      "Đây là là chính em mọi người đều nghĩ như vậy, em quên sao?" Ôn Triệu Dung có chút lạnh lùng .

      Đúng vậy, là chính khiến cho mọi người đều nhìn thấy như con ngu ngốc bám sống chết lấy Lê Thiên Thần, tựa như con ngốc biết mệt mỏi, cho là chỉ cần mình kiên trì, ngày nào đó chú ý đến bỏ ra, cuối cùng, chờ được, cho là rốt cuộc quen tồn tại của , cho nên .

      Kết quả sao, chỉ là trò hề nghĩ lại vẫn còn cảm thấy kinh hoàng, làm việc hề chùn bước điều đó trở thành món vũ khí sắc bén dung để hại .

      Tình giữa bọn họ, vẫn chỉ mình tự biên tự diễn rồi tự ảo tưởng cho mình, và vở diễn đương nhiên diễn tiếp lần thứ hai.

      Bình An thu lại bi thương tức giận nơi đáy mắt , tràn ra nụ cười sáng lạng, "Tôi có, nhưng chứng tỏ tôi thương cả đời."

      Ôn Triệu Dung sửng sốt, thẳng tắp nhìn chằm chằm, "Em ?"

      " xem tôi giống như đùa sao?" Bình An nghịch ngợm cười tiếng.

      Ôn Triệu Dung nở nụ cười ha hả , chân mày khóe mắt đều là nụ cười chói lọi như ánh mặt trời.

      "Chuyện gì cười đến vui vẻ như vậy đây?" Trong tiếng cười đột nhiên có thanh hấp dẫn mềm mại đáng xen vào, Đỗ Hiểu Mị dáng vẻ thướt tha mềm mại mà thẳng bước tới đây, lúc nhìn thấy Ôn Triệu Dung cười càng thêm thân thiết, " ra là Triệu Dung ở chỗ này."

      Lúc Ôn Triệu Dung học đại học năm thứ nhất, Đỗ Hiểu Mị còn chưa tốt nghiệp, gặp nhau nhiều lắm nhưng cũng xem như quen biết, "Đỗ học tỷ, lâu gặp."

      Đỗ Hiểu Mị nhiệt tình tới trước mặt bọn họ, " nghĩ tới Bình An cũng biết Triệu Dung, gì đấy, có ngại chị đến cùng em?"

      Bình An giọng nhạt nhẽo, " phải Đỗ tiểu thư đứng ở chỗ này rồi sao?"

      Nụ cười mặt Đỗ Hiểu Mị thiếu chút nữa giữ vững nổi, may mà ta có tập luyện lâu đời, vẫn cười với Bình

      An, "Gọi Đỗ tiểu thư quá xa lạ, em có thể gọi chị là học tỷ hoặc là chị Hiểu Mị."

      “Tôi quen thân với chị sao, gọi Đỗ tiểu thư tốt hơn." Bình An nhịn được vuốt vành tai, ràng muốn cùng Đỗ Hiểu Mị tiếp.

      "Bình An, em thích chị sao? Có phải chị làm gì để cho em vui hay ?" Đỗ Hiểu Mị khẽ cắn môi dưới, đáy mắt tràn đầy thương tâm cùng uất ức nhìn Bình An.

      Lê Thiên Thần kết thúc câu chuyện với bạn, về hướng bọn họ bên này.

      Bình An nhìn gương mặt xinh đẹp thu hút của Đỗ Hiểu Mị, nhớ tới từng lời từng chữ ta bên tai mình, những thù hận kia tựa như nước sôi ùng ục trong nồi, từng cơn từng cơn sôi trào muốn tràn ra.

      Đối tốt với là vì muốn đến gần ba từ đó lấy được Tập đoàn Phương thị. . . . . .

      Đối tượng bên ngoài của Lê Thiên Thần ra là chính là ta. . . . . .

      Cố ý bỏ thuốc ở trong rượu của , đem ký giả đến, để cho thân bại danh liệt làm ba uất ức chết tức tưởi, chết. . . . . . Tất cả tất cả, đều là Đỗ Hiểu Mị bày kế. . . .

      ta lại còn dám hỏi, có phải làm chuyện gì để cho mình mất hứng hay ?

      Bình An cười lạnh ra tiếng, nắm chặt hai quả đấm, đốt ngón tay khẽ trắng bệch, đáy mắt chán ghét chút nào che giấu, ngay cả thanh cũng lộ ra khinh thường, " làm gì để tôi vui, chỉ là. . . . . . Đối với , tự dưng cảm thấy chán ghét theo bản năng mà thôi."

      Sắc mặt Đỗ Hiểu Mị trắng nhợt, cảm thấy chán ghét theo bản năng? Đây là ý gì?

      Ôn Triệu Dung khách khí bật cười thành tiếng.

      Lê Thiên Thần cũng nghe được lời của Bình An , đồng ý cau mày, mở miệng khiển trách, "Bình An, thể lễ phép như vậy."

      Bình An nhìn Lê Thiên Thần cái, ngay sau đó cười , "Tôi sai rồi, tôi nên ."

      xong, liền kéo tay Ôn Triệu Dung, "Tổng giám đốc của Đại Phán ở đâu, chúng ta qua đó làm quen chút, chừng có thể kéo được tài trợ." Rồi hướng Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị , " làm phiền các người nữa.”
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      Thuy12497, Nguyên Nguyễn, cobevotam17 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10: Còn nhiều thời gian
      Edit: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Lê Thiên Thần khó có thể tin nhìn Bình An kéo người đàn ông khác qua ở trước ta, rốt cuộc ý thức được, luôn lẽo đẽo theo phía sau ta luôn miệng gọi Thiên Thần trước kia thay đổi.

      Tựa hồ chỉ là giận ta đơn giản như vậy!

      Đỗ Hiểu Mị bị câu chán ghét theo bản năng của Bình An làm cứng cả người, cười như cười nhìn Lê Thiên Thần, “Lê tiên sinh, Phương tiểu thư tựa hồ là thay đổi đối tượng rồi nhỉ.”

      Lê Thiên Thần cau mày nhìn về phía sàn nhảy bên kia, Bình An kéo tay Ôn Triệu Dung tới trước mặt Lý tổng công ty thực phẩm Đại Phán, nét mặt tươi cười như hoa theo sát Lý tổng chào hỏi.

      “Chuyện này liên quan với Đỗ tiểu thư.” Lê Thiên Thần hờ hững thu hồi tầm mắt lại hoàn toàn cho là Bình An thay đổi đối tượng, ấy si mê mình đến mức nào, ta rất ràng, ta sớm chỉ muốn thoát khỏi . tại hề quấn quýt si mê mình nữa, ta mừng rỡ nhõm hết, có cái gì phải để ý .

      Đỗ Hiểu Mị nhếch môi cười, tới bên cạnh Lê Thiên Thần, “Nếu Phương tiểu thư bỏ , cảm thấy, Đổng Trưởng còn có thể trọng dụng sao?” Phương Hữu Lợi tại gần như đem Lê Thiên Thần làm người nối nghiệp để bồi dưỡng .

      “Đỗ tiểu thư, dường như cũng định vị được vị trí của mình ràng, chỉ là trợ lí của tôi, còn chưa có quyền lợi can thiệp quá nhiều chuyện riêng của tôi.” Lê Thiên Thần cười lạnh tiếng, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy người phụ nữ khêu gợi đều động lòng, cũng ngoại lệ, nhưng có nghĩa là ta dung túng Đỗ Hiểu Mị được dò xét ta.

      xin lỗi, là tôi quan tâm quá mức.” Sắc mặt Đỗ Hiểu Mị cứng lại, ngay sau đó giản ra, vẫn cười đến phong tình vạn chủng như cũ.

      ta thử dò xét Lê Thiên Thần, nhưng mà cũng chỉ là muốn biết ta có thực có cảm giác đối với Phương Bình An hay .

      Tư tưởng của phụ nữ vốn kì quái như thế đó, cho dù người đàn ông này phải là mục tiêu cuối cùng của mình, nhưng trong lòng lại vô cùng muốn người phụ nữ khác, đặc biệt là Phương Bình An!

      Đỗ Hiểu Mị đối Phương Bình An có loại ghen tỵ, rất cam tâm ghen tỵ.

      Phương Hữu Lợi cùng với Đổng Trưởng các tập đoàn khác rốt cuộc hàn huyên xong rồi, về hướng bọn họ.

      Nụ cười mặt Đỗ Hiểu Mị càng lộ vẻ đoan trang ưu nhã, từ người phục vụ bên cạnh lấy hai ly rượu, khẽ nâng cằm đón Phương Hữu Lợi, “Đổng Trưởng.”

      Phương Hữu Lợi nhận rượu tay ta, nhàng gật đầu với ta, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của Bình An.

      Thấy Bình An cùng chàng trai trẻ đẹp trai tuấn lãng đứng chuyện, Phương Hữu Lợi như có điều suy nghĩ nhìn Lê Thiên Thần cái.

      “Đổng Trưởng, có thể cho tôi cơ hội để thỉnh giáo ngài chút hay ?” Đỗ Hiểu Mị nâng lên bàn tay trắng nõn, chủ động mời Phương Hữu Lợi cùng khiêu vũ.

      Bên kia Bình An cũng vừa mới cùng Lý tổng công ty Đại Phán thành công chuyện tài trợ, quay đầu nhìn lại, liền thấy Đỗ Hiểu Mị đặt tay vào lòng bàn tay của Phương Hữu Lợi.

      Mặt Bình An liền biến sắc, liều mạng để Ôn Triệu Dung vẫn còn ở chuyện, liền sải bước muốn xông vào sàn nhảy.

      Ôn Triệu Dung nhận thấy được Bình An khác thường, lập tức kéo lại”Sao vậy? Em muốn làm gì? Nơi này có ký giả.”

      thể để cho Đỗ Hiểu Mị đến gần ba!

      thể để cho Đỗ Hiểu Mị đến gần ba. . . . . .

      Bình An hoàn toàn nghe vô Ôn Triệu Dung cái gì, trong đầu chỉ lẩn quẩn câu này.

      Ôn Triệu Dung nhận thấy được có người chú ý bọn họ, lập tức đem Bình An nửa ôm ra khỏi đại sảnh, đến bên ngoài hành lang mới buông ra, “Phương Bình An, rốt cuộc em làm sao vậy?”

      Bình An nhìn mặt của Ôn Triệu Dung, cố gắng hít sâu, bình phục tâm tình của mình, đem bản thân chìm đắm trong vết thương trí mạng của kiếp trước tỉnh táo lại.

      “Em thích thấy Đỗ Hiểu Mị ở chung chỗ với ba em sao?” Ôn Triệu Dung dựa vào hành động mới vừa rồi của Bình An mà suy đoán, ánh mắt của Bình An khi nhìn Đỗ Hiểu Mị đó gần như giống như nhìn kẻ thù giết cha.

      “Ừ!” Bình An chậm trễ chút nào gật đầu.

      Ánh mắt sắc bén của Ôn Triệu Dung buồn bã, lấy tay cởi bỏ nơ cài cổ, cởi nút áo ở cổ cũng dựa lưng vào vách tường giống như Bình An, “Cũng bởi vì ta là trợ lí của Lê Thiên Thần, cho nên em ghen, ngay cả ta đến gần ba em đều cho phép?”

      “Tôi thích ta.” Bình An “ liên quan gì đến Lê Thiên Thần.”

      “Cần gì tự lừa mình dối người vậy, Phương Bình An, em xem em là cái gì? Mới vừa rồi em định vọt vào sàn nhảy đúng , sau khi vào đó rồi em làm gì? nghĩ đến hậu quả sao? Có phải muốn kéo Đỗ Hiểu Mị ra, cảnh cáo ta được đến gần ba em hoặc là Lê Thiên Thần đúng ? Em có nghĩ tới thân phận mình là gì , có thể tùy tiện ở tiệc rượu giương oai sao?” Ôn Triệu Dung thấy bộ dáng ngây ngốc này của , liền tức cành hông, ngu ngốc này, làm việc chưa bao giờ nghĩ hậu quả.

      Bình An nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm , sắc mặt có chút trắng bệch.

      “Em chỉ làm mất hình tượng của mình, thậm chí hại ba em mất mặt, em , có phải như vậy hay ?” Ôn Triệu Dung nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của , giọng mềm chút.

      “Tôi. . . . . . nghĩ qua.” Bình An bị Ôn Triệu Dung như thế, mới biết mình ra vẫn là ngây thơ buồn cười như vậy, dù cho trọng sinh them làn nữa, cũng đủ tỉnh táo để đối mặt Đỗ Hiểu Mị cùng Lê Thiên Thần.

      muốn ba hãnh diện về , muốn trở thành niềm kiêu ngạo của ba . . . . . .

      Bình An ôm hai cánh tay của mình, trợt ngồi ở thảm phủ mặt đất, thống khổ cúi đầu.

      vốn tưởng rằng mình trải qua thời gian dài chuẩn bị như vậy, khi nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị ít nhất có thể gắng giữ tỉnh táo, gặp chiêu phá chiêu, nhưng ra là vẫn còn đánh giá mình quá cao.

      Ba chết . . . . . . Bị giam ở bệnh viện thần kinh chịu hết các loại hành hạ đau đớn. . . . . . Những ký ức này khắc sâu vào xương tủy chợt ùa lên mạnh mẽ, rất khó tỉnh táo đối mặt Đỗ Hiểu Mị cùng Lê Thiên Thần, hận thể vạch giới hạn với bọn họ ngay lập tức.

      Nhưng tựa hồ dễ dàng như vậy, Đỗ Hiểu Mị hoàn toàn có chuẩn bị để đến gần ba , bất kể phòng thế nào cũng đều vô dụng.

      Ôn Triệu Dung vuốt vuốt tóc của , giọng , “Ghét người cần phải biểu mặt, em phải học được cách che giấu hỉ nộ ái ố của mình mới được, cho dù em cảm thấy bị uất ức, cũng cần biểu ra, phải hiểu cách đợi chờ cơ hội, mới có thể trút được cơn giận của mình.”

      Cũng đồng thời là những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong thế giới thượng lưu, Bình An thực quá ngây thơ đơn thuần, là Phương Hữu Lợi đem bảo vệ quá chặt chẽ. cũng biết với những thứ này là phải đúng, chỉ sợ trong lúc mơ mơ hồ hồ bị người khác lợi dụng.

      Bình An ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Ôn Triệu Dung.

      rất đúng, tại cần thiết biểu chán ghét Đỗ Hiểu Mị như vậy, bình thường đối với người nào cũng rất hòa nhã, chỉ riêng đối với Đỗ Hiểu Mị liền cách nào tỉnh táo để đối đãi, khó trách ba chỉ xem như ghen, chứ phải nghĩ bởi vì thích Đỗ Hiểu Mị.

      Tại sao còn phải lo lắng Đỗ Hiểu Mị thương tổn ba cùng chứ? Lần này là nắm được quyền chủ động, cho dù Đỗ Hiểu Mị lợi hại thế nào cũng được, chỉ cần còn là Phương Bình An trước kia, tất cả đều thay đổi.

      chừng Lê Thiên Thần trước khi kết hôn với có dính dáng đến ta, chỉ cần có chứng cớ, là có thể lần giải quyết hai người kia, ba tuyệt đối tha thứ cho bọn họ!

      sai, chính là như vậy, nên tỉnh táo lại tìm cơ hội đối phó bọn họ, mà phải cùng bọn họ cứng đối cứng, Phương Bình An, mi còn là đóa tầm gửi trước kia nữa rồi, mi phải hiểu cách bảo vệ mình cùng người nhà mới được!

      Ôn Triệu Dung hiểu nhìn vẻ mặt Bình An từ tuyệt vọng, đến lo lắng, rồi chuyển sang kiên định, giống như nghĩ thấu chuyện gì, giọng hỏi, “ sao chứ?”

      “Tốt lắm, tôi sao rồi.” Bình An lắc đầu cái, đứng lên cười , “Tôi suy nghĩ thông suốt rồi, cho nên có chuyện gì đâu, vào thôi.”

      Ôn Triệu Dung sửng sốt, nha đầu này biến sắc mặt có phải quá nhanh hay .

      Lúc trở lại đại sảnh, Phương Hữu Lợi cùng Đỗ Hiểu Mị khiêu vũ xong, Đỗ Hiểu Mị kéo cánh tay Phương Hữu Lợi về phía Lê Thiên Thần.

      “Bình An đâu?” Phương Hữu Lợi hỏi.

      “Ba, con ở đây.” Bình An đúng lúc từ ngoài cửa vào, cười tới bên cạnh Phương Hữu Lợi, nụ cười mặt giữ vững vừa đúng mực.

      “Đổng Trưởng con bảo bối tới rồi, tôi cũng dám độc chiếm ngài thêm nữ.” Đỗ Hiểu Mị nhàng mà đem tay Phương Hữu Lợi giao cho Bình An.

      Muốn có được người đàn ông cũng phải là quấn quít chặt lấy mới có thể thành công, có lúc xa cách thích hợp ngược lại tăng thêm chút cảm giác thần bí, mục đích của Đỗ Hiểu Mị hôm nay đạt đến, làm cho Phương Hữu Lợi từng chút từng chút bị hấp dẫn , vội ở nhất thời.

      Bình An cười cười ta, sau đó khoác cánh tay bên kia của Phương Hữu Lợi, “Cha, con có chút mệt mỏi.”

      Nghĩ đến con bệnh nặng mới khỏi, Phương Hữu Lợi lập tức đau lòng , “Ba cùng con về trước.” Bình An cười ngọt ngào, “Dạ!”

      Xoay người lại, Bình An đối với Đỗ Hiểu Mị rực rỡ cười tiếng.

      Đỗ Hiểu Mị, ngày của chúng ta còn dài!
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      Thuy12497, Nguyên Nguyễn, cobevotam17 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11: Đây phải là vờ buông để bắt

      Edit: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Trợ lí của Phương Hữu Lợi đợi sẵn ở trước cửa khách sạn, nhân viên phục vụ giúp bọn họ mở cửa xe.

      “Sáng sớm ngày mai con hãy trở về trường học, bây giờ quá muộn.” Phương Hữu Lợi với Bình An, thấy mỏi mệt mặt con , ông chỉ cảm thấy đau lòng, sớm biết thế cũng cho đến rồi, vốn là muốn chế tạo cơ hội cho gần gũi thêm với Thiên Thần, hi vọng Thiên Thần có thể bị thâm tình của con làm cảm động, nhưng tựa hồ hiệu quả tốt a.

      Bình An nhìn đồng hồ, mười giờ rưỡi rồi, liền gật đầu, xe nhàng lướt đường, đường an tĩnh trở lại biệt thư nhà họ Phương.

      Về đến nhà, Bình An cười vơi Phương Hữu Lợi, “Ba, Merry Christmas!”

      Phương Hữu Lợi khẽ bật cười, khóe mắt nổi lên những nếp hằn sâu, “Merry Christmas!”

      Bình An kéo Phương Hữu Lợi ngồi xuống ghế sofa, nhìn gương mặt vẫn tràn đầy mị lực của ba, Bình An thở dài thấp, cũng khó trách Đỗ Hiểu Mị trăm phương ngàn kế đến gần hai cha con bọn họ, ba mặc dù qua bốn mươi tuổi, lại có vẻ thành thục chững chạc, cái loạ khí chất thâm trầm cơ trí đó làm sao những cậu trai trẻ bây giờ có thể so sánh được.

      cũng hi vọng bên cạnh ba có người làm bạn, nhưng hy vọng người đó là Đỗ Hiểu Mị.

      “Ba, ba có nhớ mẹ ?” Bình An kéo cánh tay đầu mình tựa vai ông. ra trí nhớ của đối với mẹ cũng ràng lắm, từ sau khi mất mẹ, ba thương hơn cả trước kia, để cho chưa bao giờ cảm thấy mình độc trong nhà này.

      Là ba che chở thương , làm cho rất nhanh thoát khỏi thương tâm khi mất mẹ.

      “Thỉnh thoảng cũng nhớ , thế nào? Bình An nhớ mẹ à?” Phương Hữu Lợi cười hỏi.

      “Con chỉ suy nghĩ, nếu như con ở bên cạnh ba, có phải ba rất đơn hay , ba, nếu như có con, có lẽ cuộc sống của ba thoải mái hơn chút .” Mũi Bình An cay cay, nếu như phải là , ba nhất định cố kị tái giá từ lâu rồi, gây dựng lại hạnh phúc gia đình, cuối cùng cũng bị làm tức đến chết.

      “Đứa ngốc!” Phương Hữu Lợi cười quở , “Suy nghĩ lung tung cái gì, con là bảo bối của ba và mẹ, là kiêu hãnh của ba , có con ở cùng với ba, ba rất vui, chờ sau này khi ba làm ông ngoại, trong nhà náo nhiệt, bà làm sao cảm thấy đơn đây?”

      Bình An nghe, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, giọng mũi đặc nghẹt , “Ba con nhất định làm cho ba thất vọng!” Tuyệt đối làm cho ba thất vọng!

      Phương Hữu Lợi nhàng ôm con , “Ba cũng hi vọng con trở thành nữ cường nhân, chỉ cần cả đời con vui vẻ buồn lo là tốt, Thiên Thần là người có năng lực tiếp quản Tập đoàn Phương thị, ba trước đem nó rèn luyện . . . . . .”

      “Ba!” Bình An mở miệng cắt đứt lời của ông, “ phải nhất định là Thiên Thần!”

      Phương Hữu Lợi ngẩn ra, ngay sau đó cười bất đắc dĩ, “Vẫn còn giận nó sao?”

      Bình An ngồi thẳng người, sóng mắt trong suốt sáng ngời nhìn Phương Hữu Lợi, nhàng lắc đầu, “Ba, con ngã bệnh nửa tháng. . . . . . ra con nghĩ rất kỹ, bắt đầu từ ngày con ta, con liền mất tư tưởng của mình, Thiên Thần biến thành toàn bộ cuộc sống của con, con giống như sống ở trong thế giới của ta, ta thoải mái con cũng vui, ta buồn con liền co quắp, vừa nhìn thấy ta cau mày, tự con cũng khó chịu vui, thậm chí con vì muốn ở cùng với ta bỏ quên ba nhiều lần như vậy, lại ngã bệnh vì ta. . . . . .”

      “Ba, là ba cưng chiều con, cho nên đành lòng mắng con, nhưng như con vậy, ngay cả con cũng cảm thấy tự ghét bản thân. sai, con thương ta, cũng vẫn luôn kỳ vọng ta có thể con, nhưng nếu như ta coi trọng con, sớm , cần gì chờ tới bây giờ.” Bình An than thở khóc lóc, dáng vẻ vừa thương tâm lại vừa uất ức khiến Phương Hữu Lợi hết sức đau lòng.

      Ông nhàng thở dài, đưa tay thay Bình An lau nước mắt, “Bình An, con rốt cuộc trưởng thành, thích người quả có đơn giản như vậy, chỉ là Thiên Thần là người đàn ông tốt, nó cũng phải là thích con, chỉ là còn chưa có thấy tâm tư của mình, ba là người từng trải, nếu như nó thích con, cũng cưng chiều con như vậy.”

      Ông cũng nhìn ra Thiên Thần đối với Bình An cũng phải là thờ ơ hờ hững, nên mới có thể tốn tinh lực bồi dưỡng ta.

      囧. . . . . . Bình An là hết biết gì, khóc đến ruột gan đứt từng khúc như vậy, những lời chân nhất lòng cũng ra hết, vẫn thể khiến ba bỏ ý tưởng tiếp tục tác hợp cùng Lê Thiên Thần sao?

      “Ba à, Thiên Thần rất tốt với con, cũng là bởi vì con là con của ba thôi.” Nếu như phải là con của Đổng Trưởng tập đoàn Phương thị, Lê Thiên Thần có kiên nhẫn lớn như vậy sao?

      Phương Hữu Lợi sờ sờ đầu của , “Đừng lẫy thế, mấy ngày nay con để ý tới Thiên Thần, ba thấy nó cũng đứng ngồi yên, cái này cũng phải trong lòng có con sao? Con đó, cái gì cũng phải có chừng có mực, tránh cho làm lẫy quá mức rồi phải trắng tay, ngày mai ba bảo nó đưa con về trường học, các con bình tĩnh mà chuyện với nhau nhé.”

      Bình An thiếu chút nữa muốn ôm đầu hét lên, phải muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt! phải chơi trò giận dỗi gì mà!!!!

      Quả nhiên là hình tượng si mê Lê Thiên Thần quá thâm nhập vào lòng người, cho nên có ai tin tưởng lại đột nhiên muốn buông tha cho Lê Thiên Thần.

      Thôi, bỏ qua việc cải tiến ý nghĩ của ba ba , phải chờ sau này từ từ thay đổi ý nghĩ của ông, “Nhưng hôm nay Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị đó xem ra giống như rất thân mật, ba, ba cảm thấy Đỗ Hiểu Mị đó như thế nào?”

      Hỏi ấn tượng đầu tiên của ba đối với Đỗ Hiểu Mị trước, mới có thể nghĩ biện pháp ngăn cản người phụ nữ kia đến gần ba.

      Phương Hữu Lợi nhíu mày, dựa vào lưng sofa, hơi trầm tư hồi mới , “Đỗ Hiểu Mị là người phụ nữ rất có dã tâm, chỉ có thể làm cộng thể làm vợ, Thiên Thần loại người phụ nữ mạnh như vậy thế, con cần phải lo lắng.”

      chút cũng quan tâm bây giờ Lê Thiên Thần muốn ở chung với loại phụ nữ nào! Bĩu môi , “Con thấy Đỗ Hiểu Mị đó ngược lại đối với ba rất ân cần.”

      “Ba già rồi, chịu nổi tình mấy người trẻ tuổi như các đâu.” Phương Hữu Lợi cười ha ha, đứng lên, “Được rồi, thời gian sớm, mau ngủ , ngày mai còn phải đến trường đấy.”

      Tâm Bình An trầm xuống, đáy mắt thoáng có chút thất vọng, ba chỉ Lê Thiên Thần thích Đỗ Hiểu Mị, lại mình thích. . . . . .

      dĩ nhiên biết những năm gần đây ba cũng có qua ít bạn , nhưng cũng hề có ý định gì với các kia, có lẽ ba đối với Đỗ Hiểu Mị chỉ là chút thú vị nhất thời mà thôi.

      Nhất thời hứng thú cũng được! Tiểu Vũ Trụ của Bình An hừng hực thiêu đốt, nhất định phải sớm bóp chết hứng thú của ba đối với Đỗ Hiểu Mị!

      Đáng tiếc còn muốn tiếp nữa Phương Hữu Lợi lên lầu rồi, vẫn quên dặn dò nghỉ ngơi sớm chút.

      Bình An tức giận dứ dứ quả đấm, biết trong buổi tiệc, Đỗ Hiểu Mị cho ba uống thuốc mê gì nữa.

      Ngày thứ hai, Bình An ngủ thẳng đến sắp mười giờ rồi mới rời giường, bị điện thoại đánh thức.

      “Alooo.” mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thanh còn có nồng đậm mỏi mệt.

      “Phương Bình An, cậu muốn tự đâm đầu vào chỗ chết có phải hay , tại mấy giờ rồi, cậu quên hôm nay có tiết à, cậu muốn chết sao? Cậu nghĩ ông thấy sát thủ đầu trọc của bọn mình là nổi danh suông à.” Bên đầu điện thoại kia truyền đến thanh rít gào của Kỷ Túy Ý, đem Bình An chấn động đến mức quên mất cơn buồn ngủ.

      “A a a a! Khóa của thầy đầu trọc biến thái!” Bình An thét chói tai từ trong chăn bò ra ngoài, nhớ lúc ở đại học, sỉ nhục lớn nhất chính là phải thi lại môn của ông thấy này, cả khoa ai phải thi lại, chỉ có mình . Đây là trong những việc đáng tiếc lớn nhất trong đời của .

      tính là thời gian xin nghỉ bệnh nửa tháng, học kỳ này bị ông ấy cảnh cáo hai lần, đầu trọc biến thái này cảnh cáo , dám cúp cua nữa để cho tự gánh lấy hậu quả.

      “Cậu báo với ông chú đầu trọc rằng, đột nhiên tớ bị đến ‘cái đó’, muốn xin nghỉ tiết, tớ lập tức chạy về, dù như thế nào xin ông ấy hạ thủ lưu tình đóooooo!” Bình An răng rắc mà xông vào phòng rửa tay, xong câu đó, liền cúp điện thoại, tốn năm phút đồng hồ đánh răng rửa mặt thay quần áo, giống như hỏa tiễn vọt mạnh xuống lầu.

      “Chú Đinh, nhanh nhanh nhanh đưa con đến trường học.” Người còn xuống lầu, cũng kịp chờ đợi hét to.

      Phòng khách truyền đến tiếng cười trầm thấp, Bình An sửng sốt, Lê Thiên Thần?

      đưa em về trường, Chú Đinh cũng dám tăng tốc độ.” Lê Thiên Thần cười đến trước mặt , dịu dàng nhìn .

      Bình An vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhớ tới bây giờ vẫn chưa phải lúc, thể làm gì khác hơn là gật đầu cười.
      Last edited by a moderator: 16/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: lắc tay đính ước

      Edit: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Nhận lấy bữa ăn sáng dì Liên đưa đến, Bình An theo Lê Thiên Thần vội vã lên xe, quên gấp giọng dặn dò, “Nhanh lên chút, nếu tôi bị giáo sư đầu trọc đó giết nháy mắt.”

      Lê Thiên Thần nhìn , khóe miệng nhịn được nâng lên nụ cười cưng chiều.

      Nụ cười này khiến Bình An cảm thấy run rẩy, da gà nổi hết lên.

      “Mau ăn sáng .” cười , đem xe lái ra đường lớn.

      Bình An rất nhanh đem nước chanh và bánh mì trong tay giải quyết, cầm khăn giấy lau miệng, nghiêng mắt nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, từ lên xe đến bây giờ, Lê Thiên Thần sử dụng ánh mắt mỉm cười của nhìn vô số lần, muốn coi thường cũng được.

      Phản ứng bình thường, phải là tim đập rộn lên, đỏ mặt xấu hổ nhìn chỗ khác, biểu chút mị lực của đối với mình cách nào kháng cự, nhưng bây giờ từng ánh mắt dịu dàng cùng thanh của cũng làm cho chán ghét.

      “Bình An.” rốt cuộc giọng kêu tiếng.

      “Chuyện gì?” Bình An quay đầu lại, híp mắt cười nhìn , coi như xem tới cũng biết mình mình cười có chút giả dối.

      “Giáng sinh vui vẻ.” bật cười, đưa tay quẹt mảnh vụn bánh bao chóp mũi

      Bình An có chút quẫn bách, cầm khăn giấy lau mũi cái, giống như muốn lau dấu vết ta vừa mới chạm vào .”Giáng sinhvui vẻ.”

      Lê Thiên Thần từ túi áo khoác ngoài lấy ra cái hộp gấm màu trắng tinh xảo, “Tặng em.”

      Bình An ngây ngẩn cả người, trong trí nhớ, Lê Thiên Thần ở ngày hôm nay tựa hồ có đưa quà tặng gì, đúng, giống như cũng có tới đón trở về trường học, là chỗ nào xảy ra thay đổi sao?

      Thấy Bình An ngẩn người hề tiếp nhận hộp gấm trong tay ta, ánh mắt hẹp dài của Lê Thiên Thần thoáng qua nụ cười tự tin, “Vốn định đưa cho em hôm qua, nhưng hôm qua em vẫn luôn tức giận, thế nào, còn tức giận?”

      Dù thế nào nữa, lãnh đạm với , tất cả mọi người đều cho rằng giận dỗi! Bình An cười nhận lấy quà tặng tay ta, cố gắng để cho mình biểu mừng rỡ như điên, ngoài miệng , “Tôi có tức giận.”

      quả nhiên vẫn rất dễ dụ dỗ mà! Lê Thiên Thần lắc đầu cười khẽ, “Mở ra xem thử , thích ?”

      Bình An theo lời mở ra, là lắc tay tình nhân mới nhất quý này của ‘Caddy ’ , quảng cáo về câu chuyện rất động lòng người, là tín vật đính ước của đôi tình nhân vất vả mới đến được với nhau cho nên khi vừa được tung ra thị trường đều được rất nhiều quý ông dùng để tặng cho bạn làm quà tặng đính ước.

      Lê Thiên Thần thế nhưng lại đưa loại lắc tay tình nhân này? Trong lòng Bình An là bị kinh sợ .

      “Lần trước em thấy trong tay người khác mang loại lắc tay này, đều phải rất hâm mộ sao? Thế nào, thích sao?” Lê Thiên Thần nghiêng đầu nhìn , cũng thấy vẻ vui mừng vui thích ở mặt như mình nghĩ, khỏi có chút nghi ngờ.

      nhớ. . . . . . Lúc rất hâm mộ, ra chính là hi vọng cũng có thể tặng cho chiếc lắc tay này, đến khi đó, có thể danh chánh ngôn thuận làm tình nhân của , nhưng ngay lúc đó vẻ mặt của lại hết sức lãnh đạm, hoàn toàn hề đem lời của để lọt vào tai.

      “Tôi rất thích, cám ơn , Thiên Thần.” lấy lắc tay thu vào, đáy mắt có chút giễu cợt lướt qua.

      “Chiều nay tới đón em về nhà.” Xe tiến vào khu Đại Học, Lê Thiên Thần cũng cho là sau khi Bình An nhận được quà tặng, cũng giận nữa.

      Ngày mai là thứ sáu rồi, bình thường Chủ nhật đều về nhà với ba .

      “Có thể được, trường học có việc, cuối tuần này tôi sợ rằng về nhà được.” Bình An đem chiếc lắc tay bỏ vào trong xắc tay, cười với Lê Thiên Thần.

      sao, đón em ăn cơm.” Lê Thiên Thần vẫn buông tha.

      Bình An Nhẫn trợn trắng mắt, “Được.”

      Ngừng xe ở cửa trường học, Bình An kịp chờ đợi xuống xe, “Tạm biệt, Thiên Thần.”

      xong, cũng quay đầu lại, như làn khói chạy về hướng lớphọc.

      Vất vả vượt qua tiết thứ hai của ông thầy nổi danh biến thái đó, sau khi tan học, Bình An che bụng, lã chã chực khóc khi nhìn tới vị giáo sư có biệt danh là sát thủ đầu trọc tâm địa sắt đá , xin ông ta đừng ghi tội vừa rồi của là cúp cua, ” Thầy à, em đau đến chịu nổi, nhưng là vì nghe đến là tiết của thầy, em dù liều cái mạng cũng đến dự tiết thứ hai, vì muốn đón nhận dạy dỗ nhiệt tình của thầy, tiếp nhận dạy dỗ của vĩ nhân, lãnh tụ vĩ đại của bộ giáo dục,. . . . . .”

      Giáo sư đầu trọc này chỉ là lạnh lùng nhìn Bình An, “ cần kiếm cớ, cúp cua chính là cúp cua.”

      Bình An nóng nảy, “Thầy ơi, em phải kiếm cớ, em bị bệnh mà.”

      Luôn luôn nhân phẩm học vấn đều ưu tú Vi Úy Úy cũng ở bên cạnh giúp, “Thưa thầy, Bình An bệnh nặng mới khỏi, thân thể được khỏe ạ.”

      Trong lớp có mấy bạn học còn chưa cũng cầu xin giúp Bình An

      Nhân duyên của Bình An ở trong ban cũng tệ lắm.

      Nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Bình An, giáo sư đầu trọc cuối cùng vẫn bỏ qua cho , làm Bình An cảm động đến thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, rốt cuộc có thể cần thi lại rồi.

      Muốn trở thành Học Sinh Hội Chủ Tịch, cầu cơ bản nhất, chính là thể có môn bị thi lại, nợ môn cũng được.

      Buổi cơm trưa toàn thể đồng nghiệp kí túc xá505 vẫn lựa chọn phòng ăn lầu cuối ở trường học như cũ, trường học có mấy nhà ăn, giá tiền cũng chia mấy cấp bậc, bọn Bình An thích nhất là phòng ăn lầu cuối, mặc dù giá tiền là cao chút, nhưng được cái tương đối sạch , ít nhất thét chói tai khi thấy trong mấy món ăn có những chú sâu ăn lá bị chết trong đó.

      Buổi chiều họ chỉ có tiết năm sáu, tiết bảy tám có lớp, cho nên định sau khi tan lớp trực tiếp đến phố thực phẩm gần trường ăn.

      Ăn được nửa, Bình An nhận được điện thoại của Đàm Tuyền, muốn lập tức đến phòng làm việc của hội học sinh, là có hội nghị khẩn cấp muốn mở.

      Đôi mày thanh tú của Bình An khẽ cau, gọi điện thoại cho Ôn Triệu Dung.

      “Học trưởng, ở đâu vậy?” Điện thoại tiếp thông rồi, lại nghe được tiếng kèn chói tay.

      “Ở phi trường tốc độ cao, phải đón người.” Thanh cởi mở của Ôn Triệu Dung ở bên đầu điện thoại kia truyền đến.

      “A, có gì.” Bình An nghĩ, có lẽ cũng biết chuyện hội học sinh muốn họp rồi.

      “Sao vậy?” Ôn Triệu Dung hỏi.

      “Đàm Tuyền cho tôi biết họp.” Bình An trả lời.

      “Có thể là về chuyện tài trợ, em hãy với ta, ngày mai chúng ta hẹn Lý tổng ăn cơm, nếu như có việc gì ngoài ý muốn, ngày mai có thể bàn được tiền bạc.” Ôn Triệu Dung .

      Cúp điện thoại xong, Bình An đem cơm còn sót lại vội vã ăn vài ngụm, sau đó cùng bạn cùng phòng phải họp nên trước.

      Mở cửa ra, trong phòng cũng có nhiều người, chỉ có Đàm Tuyền cùng bí thư trưởng, còn có Tổ trưởng bộ tổ chức Chương Hiểu Vĩ.

      “Phương Bình An, về việc tài trợ bên bộ ngoại giap của các bạn sao rồi? Lễ hội Nguyên Đán sắp sửa mở rồi, hôm nay tiền bạc rất thiếu.” Đàm Tuyền nghiêm túc nhìn Bình An, đến từ nông thôn, luôn là có loại tâm tình căm ghét nhà giàu.

      hẹn Tổng giám đốc của công ty thực phẩm Đại Phán ngày mai ăn cơm, nên rất nhanh bàn xong.” Bình An thanh thản ngồi ghế, cười híp mắt nhìn Đàm Tuyền.

      Đàm Tuyền liếc mắt nhìn, , tại sao bon họ muốn gặp lãnh đạo công ty đều dễ dàng như vậy, còn xuất than gia đình bình thường như , muốn gặp quản lí thôi cũng hẹn lần hẹn lựa, cầu xin lâu mới có thể có năm phút đồng hồ gặp mặt

      “Như vậy tốt nhất, bộ ngoại giao các người còn kiên trì muốn tự mình xử lý tiền tài trợ làm hoạt động ở trường học sao?” Đàm Tuyền che giấu phẫn nộ nơi đáy mắt, vừa trầm giọng hỏi.

      “Đó là đương nhiên.” Bình An cười .

      “Như vậy, đến lễ hội , chúng ta mời vài nhân vật có tiếng tăm ra trường, có vài người là bạn học, cũng có vài người là những ông chủ thường xuyên trường học đến lúc đó bộ ngoại giao các người lo việc đối đãi nhé.” Đàm Tuyền .

      “Được.” Bình An gật đầu lên tiếng.

      “Đây là danh sách, nhìn thử trước.” Chương Hiểu Vĩ đưa danh sách sắp mời cho Bình An.

      Bình An nhận lấy, vừa liếc nhìn thấy tên của Đỗ Hiểu Mị.

      Làm sao lại quên mất, Đỗ Hiểu Mị là Hội Chủ Tịch Học Sinh trước đây, làm sao có thể mời ta chứ?
      Last edited by a moderator: 16/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: muốn đào tường

      Edit: Quảng Hằng

      ra khỏi phòng làm việc của hội học sinh, Bình An liền gọi điện thoại cho tổ trưởng, tổ viên bộ ngoại giao, thông báo bọn họ đến dưới ký kí túc xá chờ . Tổ trưởng Bộ ngoại giao là Ôn Triệu Dung, nhưng bởi vì Ôn Triệu Dung học năm thứ tư, học kỳ sau liền tốt nghiệp, vốn vị trí là tổ trưởng này nên đổi ĐH năm 3 được rồi, chỉ là ĐH năm 3 người nào có thể dễ dàng kéo được nhiều nhà tài trợ như Bình An, cho nên bình thường công việc chủ yếu giao cho Bình An, vừa ôm chí lớn, luôn chỉ là phụ trách tìm kiếm nhà tài trợ, sau đó liền giao cho Chương Hiểu Vĩ bộ tổ chức phụ trách, những việc vụn vặt khác cũng đều giao cho thành viên.

      Vốn là còn hai cán bộ năm ba, chỉ là bởi vì từ trước đến giờ có công việc có thể để cho bọn họ ra mặt, sau lại quyết định, nên ngay cả hội nghị cũng tới tham gia.

      Mà thành viên bộ ngoại giao có ba bốn mươi người, đa số là sinh viên năm thứ nhất cùng năm thứ hai, dĩ nhiên, trong đó nữ sinh chiếm khá nhiều, đều là hướng về phía vị Ôn Triệu Dung tuấn tú này mà tìm tới thôi.

      Có lẽ nên từ những thành viên này tìm người đề cử lên làm cán bộ, cũng thể mình lãnh quân chiến đấu hăng hái, muốn làm người ôm chí lớn nữa, cũng muốn trải qua cuộc sống hề có mục tiêu, cho nên phải có mấy trợ lí đắc lực mới được.

      Bình An tới dưới lầu13 kí túc xá, ở dưới bồn hoa kí túc xá nhìn thấy hai nữ sinh đáng , họ cùng phất phất tay, hai nhìn thấy , cũng giơ tay lên chào hỏi, "Học tỷ." "Bình An."

      Tóc dài thẳng, mặc quần jean, áo khoác màu đỏ chính là Lộ Khiết San năm thứ hai khoa Truyền bá thông tin, người khác tóc tết đuôi ngựa, gương mặt tròn tròn còn có mấy phần ngây thơ chính là Lâm Tĩnh khoa tài chính hai người này bình thường là tích cực nhất, quan hệ cùng Bình An cũng xem như khá tốt.

      Nhìn thấy Lâm Tĩnh cười đến rực rỡ như hoa, trong lòng Bình An thương, đây là học muội đáng , chỉ tiếc nghỉ hè năm thư ba, ấy bị ba người công kích, sau đó bởi vì chịu nổi đả kích, nhảy từ tầng năm của kí túc xá tự sát.

      nhớ mình bởi vì chuyện này thương tâm lâu.

      Bi thương thảm thiết chợt lóe nơi đáy mắt Bình An vươn tay vỗ vỗ bả vai Lâm Tĩnh, trong lòng tự nhủ, nếu mình có thể Trọng sinh, vậy cũng phải đem đóa hoa tươi xinh đẹp này cứu lại chứ.

      "Lần tài trợ này bộ ngoại giao chúng ta muốn tự mình phụ trách an bài, chiều nay các em đến thong báo với mấy tổ viên, trừ phải giúp hộ i học sinh làm tốt lễ hội Nguyên Đán, còn phải giú nhà tài trợ tuyên truyền sản phẩm, dĩ nhiên phải có đền bù, xem như làm thêm ngoài giờ. . . . . . Nếu là người đủ, phải ở diễn đàn trường nhận thêm người. . . . . ." Bình An mỉm cười, mặt lại hết sức nghiêm túc cùng các an bài công việc.

      Phương Bình An nghiêm túc như vậy, là họ chưa bao giờ từng thấy qua, Lâm Tĩnh cùng Lộ Khiết San ở trong lòng kinh ngạc chút, họ biết Phương Bình An là thiên kim tiểu thư ngu đần ngây thơ lại lười biếng chỉ thích ngủ, tuyệt thích nhúng tay vào những công việc này.

      "Những việc này trước đây đều là bộ tổ chức làm, Bình An, đột nhiên để cho chúng tôi tự mình làm, có thể ứng phó được hay ?" Lộ Khiết San có chút bận tâm hỏi.

      " có gì làm được! Chuyện bộ tổ chức có thể làm được, tại sao bộ ngoại giao chúng ta lại làm được? Huống chi số tiền tài trợ này là do chúng ta kéo đến, do tự chúng ta an bài hợp tình hợp lý." Bình An nhàn nhạt , tin tưởng chỉ cần nguyện ý, thua bởi bất luận kẻ nào, đặc biệt là Đỗ Hiểu Mị.

      Lộ Khiết San nhìn Bình An cái, nghĩ thầm, đại khái là bị cái gì kích thích rồi, đột nhiên đùa bỡn tính khí đại tiểu thư muốn cậy mạnh sao.

      “Về viếc sắp xếp cụ thể như thế này, chiều nay tôi thông báo, lần này tương đối gấp gáp, sợ rằng mọi người phải bận rộn chút." Tầm mắt Bình An rơi vào phần danh sách trong tay.

      "Vội chút sao cả, chỉ cần lần này bộ ngoại giao chúng ta cố gắng phát huy hết mình, xem ai còn dám xem thường chúng ta." Lâm Tĩnh nắm quả đấm, dáng vẻ mười phần kiên quyết.

      Bình An nhìn nhịn được cười khẽ tiếng, "Còn có cơ hội nữa mà. . . . . . Phải đến tìm tổ văn nghệ thương lượng chút, xem đến lúc đó bọn họ an bài bao nhiêu để tiếp ban đại diện đây.”

      “Ngay cả việc sắp xếp nhân viên cũng cần bộ ngoại giao chúng ta sao?" Lộ Khiết San giật mình hỏi.

      "Vốn chính là công việc của bộ ngoại giao, cần gì phải làm phiền người khác." Bình An , "Đến lúc đó hai em giúp đỡ tiếp đãi."

      Lâm Tĩnh có chút hưng phấn, "Đó phải là có thể tiếp xúc rất nhiều nhân sĩ trứ danh gần gũi sao?"

      "Đúng vậy đó, nhớ nắm chặt cơ hội nhé." Bình An cười .

      Lộ Khiết San có chút khó xử, cảm thấy đến lúc đó bộ ngoại giao nhất định làm trò cười, nếu như có Ôn học trưởng, sao Phương Bình An có thể có năng lực an bài công việc khẩn trương lớn như vậy, "Bình An, bộ ngoại giao trực tiếp phụ trách những việc này, là ý của học trưởng sao?"

      Bình An lắc đầu, con mắt sắc sáng ngời, "Là ý của tôi."

      Lâm Tĩnh cười hì hì giỡn, "Học tỷ, rốt cuộc chị biết đào tường rồi."

      "Binh đến dưới thành, đương nhiên là phải đào tường." Bình An cũng đùa với

      Lộ Khiết San gương mặt nặng nề.

      Sau khi tách khỏi các ấy, Bình An cũng trực tiếp trở về trường học, mà là đến tìm tổ trưởng tổ nghi thức sát vách ký kí túc xá.

      Tổ nghi thức mặc dù thuộc về bộ văn nghệ, nhưng rất nhiều chuyện tổ tổ nghi thức có thể tự mình quyết định, Tổ trưởng bộ văn nghệ Trịnh Yến Phân quá thích tính tình tim phổi của Bình An, Bình An cũng thích loại tư thái cố làm ra vẻ thanh cao của ấy, hai người từ trước đến giờ như nước với lửa, ngược lại cùng tổ trưởng tổ nghi thức Trương Hiểu Hi tương đối chuyện rất là hợp ý.

      Cho nên Bình An với ấy lễ hộ Nguyên Đán cần vài bạn nữ sinh giúp làm nhân viên tiếp tân giúp tay tiếp đãi khách, Trương Hiểu Hhi lập tức hứa giúp an bài, cũng bày tỏ hết sức ủng hộ Bình An rốt cuộc thông suốt, biết làm chuyện mà mình muốn làm.

      Bình An cùng cười hì hì náo loạn hồi, mới về đến kí túc xá của mình.

      Ba người kia chơi bài, chào mời Bình An gia nhập với bọn họ.

      "Các cậu chơi , tớ còn có chuyện gì phải làm." Bình An khoát tay áo, ở trước bàn sách ngồi xuống, mở máy vi tính ra, phải làm quen với tư liệu của những vị khách này trước, nếu quyết định phải làm, cho dù thể làm đến cuối cùng, cũng thể phạm sai lầm.

      Trừ Đỗ Hiểu Mị, Bình An ở mạng tìm kiếm tư liệu mọi người khác, ở mạng tìm được liền nhấn tin qua QQ cố vấn học trưởng học tỷ năm thứ tư.

      Khách tổng cộng có mười người, có năm vị là tốt nghiệp từ đại học ngoại ngữ sau khi ra ngoài làm việc, có học trưởng lên chức làm Tổng giám đốc, ba vị là lãnh đạo cục giáo dục Thành phố G, quan vị tính lớn, nhưng là thể chậm trễ, còn có Đỗ Hiểu Mị, ta trước kia là Chủ Tịch Hội Học Sinh, cũng là nữ chủ tịch đầu tiên của hội học sinh đại học ngoại ngữ có thể là đáng để lưu tên trong sử sách rồi.

      Còn có vị. . . . . .

      Tổng tài tập đoàn hành chánh Nghiêm thị, Nghiêm Túc!

      Bình An nhìn tin tức giải trí, có hình ảnh người đàn ông cùng ôm nữ minh tinh nổi danh, đột nhiên cảm thấy có chút nổi giận, lần công việc mang tính khiêu chiến này dễ dàng a.

      Các bạn đừng quên click vào quảng cáo phía dưới comment ueng hộ web nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :